Wednesday, February 19, 2025

Medisound

128 Hz Tuning Fork Medical Healing Instrument - Aluminum Sensory Tuning Forks for Healing Chakra Set - Soft Bag Human Biofield Diapason Therapy, Stress Reliever, 256 Hz Visit the SANEWAVE Store 4.4 4.4 out of 5 stars 95 ratings | Search this page $24.99$24.99 FREE Returns Best price Get $80 off instantly: Pay $0.00 $24.99 upon approval for the Amazon Store Card. No annual fee. Color Silver Brand SANEWAVE Material metal Item Weight 230 Grams Body Material Alloy Steel About this item ✔ DEEP STATE OF RELAXATION - The Sinewave sound healing instrument, tuning fork therapy restores the balanced sound waves in the body’s. keeping the muscles, nervous system and organs in perfect harmony. ✔ LONG HEALING VIBRATION - High quality tuning forks for healing that create a long C128 Hz and C259 Hz Lower-pitched vibration. Typically used to check vibration sense as part of the examination of the peripheral nervous system. ✔ HEARING LOSS - 256Hz, 128Hz tuning fork medical also can be used to assess a patient's hearing. This is most commonly done with two exams called the Weber test and Rinne test, respectively. ✔ POUCH BAG - Enjoy our carefully designed soft material Sinewave Pouch Bag. This will help you protect and carry the tuning forks for healing chakra set ✔ BONE FRACTURE - If X-rays are in short supply, doctors will use aluminum sensory tuning forks to identify whether a bone is fractured or not. Doctors do this by simply striking a tuning fork and placing the vibrating fork close to the affected area. Report an issue with this product or seller Sponsored Frequently bought together SANEWAVE 128 Hz Tuning Fork Medical Healing Instrument - Aluminum Sensory Tuning Forks for Healing Chakra Set - Soft Bag Huma This item: SANEWAVE 128 Hz Tuning Fork Medical Healing Instrument - Aluminum Sensory Tuning Forks for Healing Chakra Set - Soft Bag Human Biofield Diapason Therapy, Stress Reliever, 256 Hz $24.99 + Tuning the Human Biofield: Healing with Vibrational Sound Therapy Tuning the Human Biofield: Healing with Vibrational Sound Therapy $14.36 15 pts + Casidoxi Rubber Tuning Fork Activator for Sound Healing, Maximum Vibration and Sustain Minimal Noise Casidoxi Rubber Tuning Fork Activator for Sound Healing, Maximum Vibration and Sustain Minimal Noise $11.99 Total price: $51.34 Total Points:15pt Add all 3 to Cart Some of these items ship sooner than the others. Show details Products related to this itemPage 1 of 100Page 1 of 100 Sponsored Previous page of related Sponsored Products Tuning Forks for Healing Set (128Hz, 256Hz, 512Hz), Weighted & Unweighted Tuning Fo... Tuning Forks for Healing Set (128Hz, 256Hz, 512Hz), Weighted & Unweighted Tuning Fo... $29.99 ($10.00/Count) Tuning Forks Set(128Hz,256Hz,512Hz) Weighted & Unweighted Tuning Fork for Healing C... Tuning Forks Set(128Hz,256Hz,512Hz) Weighted & Unweighted Tuning Fork for Healing C... 2 #1 New Release $22.99 ($22.99/Count) Save 20% with coupon Tuning Forks for Healing Set (128Hz,256Hz,512Hz,1024Hz) frequency generator sound h... Tuning Forks for Healing Set (128Hz,256Hz,512Hz,1024Hz) frequency generator sound h... 7 $19.75 YOMMI 128 Hz Tuning Fork Medical Healing Instrument - Aluminum Sensory Tuning Forks for Healing Chakra Set - Soft Bag Human Biofield Diapason Therapy, Stress Reliever, 256 Hz YOMMI 128 Hz Tuning Fork Medical Healing Instrument - Aluminum Sensory Tuning Forks

Wednesday, January 22, 2025

CCVN 19

 Vietnam War 1945-1975.

Long Dien

Gratitude: Sincere gratitude to the ARVN soldiers who sacrificed for the country, 3 million civilians, cadres, and government officials who sacrificed on the battlefield, and compatriots who died in the war. Over 50,000 comrades in "re-education" prisoners who died in communist prisons, 500,000 compatriots who sacrificed on the way to freedom, thousands of soldiers fighting at home and abroad, and prisoners of conscience who sacrificed or are still imprisoned for the ideal of freedom.

Acknowledgements: Sincere thanks to the historians, authors of documents and books on the history of the Vietnam War whose documents have been quoted (apologies for not being able to ask for permission in advance) for this book.

Dear comrades, former political prisoners, colleagues, and members of Community organizations who have helped, provided documents, given comments, edited articles, and encouraged me to complete this book.

My love goes to my wife and children who have supported and encouraged me materially and spiritually for nearly 20 years in participating in Community organizations and supporting the writing and printing of this book.

Long Dien 2012.

The Vietnam War 1945-1975.

War report of an ARVN soldier.

                                                                                                              Long Dien

 

 

 

                                                                                            

 

 

The Vietnam War from 1945 to 1975 was a bloody war, full of tragedy, many controversies, many names (depending on political tendencies) and still left many consequences for Vietnam from 1975 to the present. It is the war that is discussed the most by the international media, foreign writers and journalists even though it ended after 1975, when the Southern side was defeated, the Northern side unified the whole country (but not the people's hearts).

 Of course, international journalists and commentators can call the Vietnam War whatever they want, because they clearly understand the nature of the war; sadness or honor, bitterness or satisfaction before an illusion of the war, only we Vietnamese understand the Vietnam War most clearly and correctly.

          Today, with declassified international documents, the dark curtain of Vietnamese history is lifted one by one with memoirs, historical documents, interviews with historical figures, and with the global computer network being expanded, the domestic authorities, despite using firewalls and strict laws to block information, still cannot prevent the access of domestic compatriots to news.

Only by clearly understanding the nature of the Vietnam War can we avoid similar wars and stay away from foreign, anti-national arguments that are trying to distort history in order to continue to enrich ourselves on the blood and bones of the Vietnamese people.

-This book presents the opinions of historical figures (including International, Communist Vietnam and Non-Communist) based on the words or writings of the figures themselves, the author collects and cites documents from many sides and finally the author's opinion on the figures being discussed.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Introductions:

-In the world, there has never been a nation with the same bloodline, the same country, the same length of national history that carries so much hatred and is so persistent!!! Why???  

- It is very difficult to find the historical truth of the Vietnam War 1945-1975, even if you really want to find historical honesty. In the country, history is written one-sidedly, written according to orders, while overseas, most of the history writers have a subjective bias, some are good at hiding it, some are obvious. Foreigners who write about the Vietnam War, the majority do not understand thoroughly, or due to their position and perspective, do not truly reflect the inside story.

-The war of 1945-1975 is considered the war between the Vietnamese Nationalists and the Vietnamese Communists. Also known as the National-Communist war (or ideological war). Communism was introduced to Vietnam by the international communist group in 1930. [i] From 1945-1954 was a period of many assassinations of non-communists. Through the consistent and fair comments of 15 Nationalists, 15 Communists and 15 Internationalists, we will hear and know how they commented on the 30-year war in Vietnam.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Content: 

Chapter I: Purpose of the book. Chapter II: Assessment of the war:                  

A-Nationalist view of the Vietnam War                                                                         

1- Head of State Bao Dai  ,                                                  

2- President Ngo Dinh Diem  

3- President Nguyen Van Thieu,                       

4- President Tran Van Huong ,                          

5-Chairman of the House of Representatives Nguyen Ba Can  ,                   

6-General Cao Van Vien, Chief of the General Staff of the Army of the Republic of Vietnam      

7- Professor Nguyen Ngoc Huy,                             

8-Historian Tran Trong Kim,                                  

9-Historian Colonel Pham Van Son,                          

10 Historian Hoang Co Thuy,                                  

11-Historian Tran Gia Phung,                              

12-Historian researcher Minh Vo,                                                            

13-Lawyer Lam Le Trinh,                                

14-Historian Hua Hong,                                        

15-Historian Doctor Vu Ngu Chieu.                         

B-Communist (and pro-communist) assessment of the Vietnam War:                                                                                                                              

1- Ho Chi Minh, President of the Communist Party of Vietnam                                                

2- Pham Van Dong, Prime Minister                                                                       

3- Vo Nguyen Giap, general                                                                      

4-Le Duan, General Secretary                                                                                

5- Truong Chinh, General Secretary                                                                        

6- Vo Van Kiet, Prime Minister                                                                              

7- Tran Van Giau, Historian                                                                                 

8- Tran Quoc Vuong, Historian                                                                            

9-Nguyen Van Tran, journalist                                                                             

10- Tran Bach Dang, Politician                                                                    

11 To Huu, member of the Politburo                                                                      

12-Nguyen Van Linh, General Secretary                                                                 

13-Nguyen Manh Tuong, patriotic intellectual                                                      

14-Bui Tin, Colonel, Deputy Editor-in-Chief of Nhan Dan Newspaper                                                 

15-Nguyen Minh Can, Vietnamese Communist writer                                                               

C-International assessment of the war:                                              

1-Dwight D. Eisenhower, 34th President of the United States (1953-1961)                          

2-Winston Churchill , Prime Minister of Britain (1951-1955)                                           

3-Josef Stalin, General Secretary of the Communist Party of the Soviet Union (1922-1953)                              

4-John Kennedy, 35th President of the United States (1961-1963)                                          

5-Richard Nixon, 37th President of the United States (1969-1974)                                  

6-Henry Kissinger, (Security Advisor 1969-1975) Secretary of State (1973-1977)                                                         

7-Bill Laurie, American historian                                                                                

8-Mark Moyar, American historian                                                                            

9-Stephen B. Young, professor of history in the United States.                                              

10-W.Westmoreland, General TTM Chief of the United States Army                     

11-Vanuxem, French General                                                                           

12-Pierre Darcourt, Historian                                                                                  

13-Michel Tauriac, French writer and journalist.                                                        

14-Rudolph J.Rummel, Historian.                                                                             

15-Lewis Sorley, Professor, United States War College                                           

Chapter III:

Is the war advocated by the Vietnamese Communist Party beneficial or harmful to the country and people of Vietnam?                                                

Chapter IV:

The future direction of struggle for a truly Democratic and Free Vietnam                                                                               

Chapter V :

Conclude                                                                                   

Chapter VI:

 -Note: A few words about the author.                                                      

a- Secret and declassified files of the United States, Vietnam (communist and non-communist) and international organizations related to the Vietnam War 1945-1975

 b- Reference books

 c- Index of famous people and places mentioned in the book for reference.

d-Table of Contents

(Note: Author Long Dien's comments are in vertical letters. Quotations from documents are in italics)

 

                                                                           *

                                                                        * *

 

 

Chapter I

Purpose of the book:

 

1- Present to the public the opinions of three sides about the Vietnam War 1945-1975

2-From the memoirs and words of historical witnesses, the truth about the Vietnam War is clearly revealed, without being influenced by any pressure. 

3-Provide the latest classified and declassified documents from many places to solve long-standing political mysteries.

 

A) Format: The book is written in the form of "Learning modern history" limited by the time frame from 1945 to 1975, with the purpose of contributing to the future generation of Vietnam to know the reality of the war in the homeland during 30 years of war (1945-1975), to find out why at the same time as other Southeast Asian countries they gained independence but did not spend as much blood and bones and lose large national assets as Vietnam and to find out why Vietnam is still considered backward and backward compared to other countries in the Southeast Asian region. Explaining the questions of why the "Unified" country still has two different views and tendencies about history. The conflicts between the two sides not only exist for a long time but also develop to a fierce and hostile level.

1-Objective: The book collects documents and quotes from prominent figures with different political tendencies to understand the reality of the Vietnam War during 30 years (1945-1975) and how it has greatly damaged the future of the country and the nation. Find out who is responsible for the war, which faction caused serious damage to the country and the Vietnamese people. From there, we will be able to explain why the Vietnamese people today cannot agree to rebuild their homeland after 1975 and protect the country from the invasion of Communist China. 

2- Difficulties: The difficulty is that currently, it is very rare to find honest, unbiased Vietnamese history books in domestic and foreign libraries. We only hope that there will be true historical books in the "Post-Communist" period thanks to declassified documents that will be available in the future, because in addition to the declassified documents of the Free Party that were released 30 years after the war ended, the Soviet Union (now Russia) and the Socialist Republic of Vietnam (SRVN) are still keeping them secret. Some domestic historians even have the task of correcting or falsifying history. The author searches for and collects documents and memoirs from within and outside the country about the war.

Providing truthful and multifaceted information is the writer's duty, while the reader's perception of right and wrong, good and evil, black and white is up to them.

 

3-The world historical context at that time (1945-1975) influenced the Vietnam War including the following 4 factors:

a- Resistance movement against French colonialism: Since the Nguyen Dynasty surrendered to French colonialism in 1884, the people were angry and did not accept foreign rule. All Vietnamese people had only one passionate love for their country, from the Van Than movement in 1874, Can Vuong in 1885 [1] , the uprisings from Ba Dinh in 1886 and until the uprising movement in Huong Khe of Phan Dinh Phung that failed in 1895 ended. With dozens of resistance movements everywhere led by many national heroes who did not rely on any foreign doctrine, only had loyalty and patriotism. [ii] Leading to the Vietnam Restoration Association initiated by Phan Boi Chau in 1912, following Capitalist Democracy [iii] . The Vietnam Nationalist Party movement was born in 1927. [iv] The VNQDĐ organization followed the Three Principles of the People: Nationality, Democracy, and People's Livelihood, based on the Chinese Nationalist Party in theory but independent in organization and operation.

b- The emergence of the first International Communism (CSQT): The First Communist International was established by Marx and Engels on September 28, 1864 in London (England) and then the Second Communist International in Paris in 1889, the Third International (also known as the Communist International) was established by Lenin in 1919 in Moscow. In 1911, Ho Chi Minh (HCM) went to France under the name Van Ba ​​as a kitchen assistant, then he studied, worked and joined the communist elements. In 1920, HCM read Lenin's thesis on "The Colonial Question" and from then on followed communism. In 1923, Ho Chi Minh went to the Soviet Union and studied at the Oriental University. At the 5th Congress of the Communist International, Ho was appointed as a member of the Oriental Committee, in charge of the Southern Bureau (the work of a special agent).

In late 1924, under the alias Nguyen Ai Quoc, he left the Soviet Union for Guangzhou (China) under the direction of the Soviet government.

In 1925, Ho founded the Vietnam Revolutionary Youth League and spread communism in Vietnam.

On February 3, 1930 in Kowloon, Hong Kong, Ho Chi Minh unified three communist organizations into the Communist Party of Vietnam under the direction of the International Communist Party. [v]

 

c- Many British and French colonies since the beginning of the 20th century have stood up to demand independence. The colonial regime was in decline. Britain and some Western countries such as Portugal, Spain, etc. have freed their colonies. Vietnam was a country that had been colonized by France for too long (since 1858) and the cruel rule of French colonialism made the people want to rise up to gain independence.

d- World War II (1939-1945) was about to end, but the victory belonged to the Allies, who won many victories against the German, Italian, and Japanese fascist dictators, making the Vietnamese people hope to drive out the French colonialists (who were already weakened and even France was occupied by Germany).

France showed inferiority to Japan and surrendered to Japan in Vietnam in a humiliating manner, making the hope of the Vietnamese people to regain sovereignty even stronger and more urgent.

The Japanese Government wanted to win the hearts of Asian countries, so it granted independence to Vietnam on March 9, 1945. Two days later,   on March 11, Chief of State Bao Dai declared Vietnam's complete independence, abolishing the Patenotre Treaty signed in 1884 with France.

On April 7, King Bao Dai approved the cabinet composition of the Tran Trong Kim Government. In June 1945, the Tran Trong Kim Government named the country the Empire of Vietnam. [vi]

China, a neighboring country of Vietnam, was torn apart by Japan and European powers [2] but also rose up to gain independence, inspiring the Vietnamese people.

 The Communist faction in China, from a weak position, gradually won over the Chinese Nationalist Party, creating an opportunity for the Vietnamese Communist faction to begin taking power in the hands of the Tran Trong Kim government (France surrendered to Japan and Japan also lost the war with the Allies).

With the above 4 factors having a great impact on the psychology of the entire Vietnamese people yearning for Independence and Freedom, the Communist Party of Vietnam was quicker than other parties in seizing the opportunity to launch a "seizure of power" of the weak Tran Trong Kim government (which did not yet have a Ministry of National Defense).

There was absolutely no shooting to seize power from the Japanese. The Vietnamese Communist Party at that time, in compliance with the directives of the International Communist Party, attacked and destroyed the Tran Trong Kim government, weakening the nation's potential in its early period. Unfortunately, at that time, the cooperation between the Vietnamese Nationalist Party and the Chinese Nationalist Party was very weak. The evidence is that the THQDD went to Vietnam to disarm the Japanese under the orders of the Allies, but the majority of their actions (because they were bribed) were in support of the Viet Minh, not the VNQDD!

 The internal conflict within the Vietnamese people started from there, and the National-Communist war also originated from there, causing a 30-year long war that brought pain to the Nation. [vii]

 

B) Provide specific documents to prove what Ho Chi Minh actually declared and how his actual actions were different. Who did the Communist Party of Vietnam contribute to and who did it commit? The book provides multi-dimensional information so that readers, after consulting the documents, can make their own judgments and inferences:

1-National and Communism: Where did the Vietnam War 1945-1975 originate from? That is the big question that anyone who wants to understand the Vietnam War must pay attention to this factor.

Answering the following questions will explain the underlying cause of the bloody war between the Nationalists and the Communists:

2-When did the resistance movement against French Colonialism (since France ruled Vietnam with the Patenotre Treaty of 1884) start? Who were the Nationalists against the French? Before communism came to Vietnam, what doctrine did Vietnamese patriots use to fight the French?

3- When did International Communism appear in Europe? Who was the first Vietnamese to follow International Communism? Where did the first disagreement between patriotic Nationalists and patriots following International Communism (IC) begin?

Why did the conflict between the Nationalists and the Communists grow stronger? Nguyen Ai Quoc applied and changed from International Communism (that is, the World Class Struggle) to the policy of National Independence to win the patriotic spirit of all the people.

Sincere or false? When did the Communist Party of Vietnam liquidate the Nationalist parties?

Since when did Nationalism and Communism become sworn enemies?

4-What is the official goal of the Vietnamese Communist Party? How did they conduct the war during the Resistance War against France for independence? The specific results after 1954 and 20 years after the Communists “Unified” the country and the time in power until now will answer for their merits or crimes against the nation and people of Vietnam.

 

C) How do you clarify the intentions of other powers with humanitarian statements?

The goal is to present the newly declassified political mysteries so that the younger generation can have a broad perspective and focus on national interests instead of international interests. No one loves the Vietnamese people more than the Vietnamese people. No country serves the interests of another country selflessly and without profit:

After World War II, how did the US and the Soviet Union transform from allies into opponents in the Cold War?

What is America's intention when it wants to replace France in Vietnam and Indochina?

What was the Soviet Union's intention in using the Communist Party of Vietnam card?

China is taking advantage of the international communist movement to seek something for themselves and has China really helped Vietnam or is it plotting to annex Vietnam? 

D) Faced with historical realities, how will Vietnamese youth and intellectuals decide the future of the Nation:

1- Responsibility of Overseas Vietnamese.

 2- Responsibility of Vietnamese people at home: what will intellectuals and youth do?                                

3- Responsibility of religions, organizations and other social components in the future of Vietnam.  

4-From diaries, declassified documents, and audios of historical witnesses from different political trends, we will learn about the essence of the war.

  “The reality of the Vietnam War from 1945-1975” note: italicized words, in quotation marks are the words of historical figures. Upright words are the author’s comments). We only focus on citing documents and comments related to the reality of the war.

 

                                                               X

                                                           X X

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Chapter II Assessment of the war:

A- Nationalist's assessment of the Vietnam War:

 

 

 1-Emperor Bao Dai :

 

Emperor Bao Dai  1913-1997

Brief biography: 

Bảo Đại  (Chinese:保大; October 22, 1913 – July 31, 1997) was the thirteenth and final emperor of the Nguyễn dynasty, and also the last king of the feudal regime of Vietnam. "Bảo Đại" was originally just the king's reign title, but is now often used as the king's name while in power and after his abdication in the name of the former emperor.

Biography and career

Childhood

          Emperor Bao Dai's  real name was Nguyen Phuc Vinh Thuy (阮福永瑞), also known as Nguyen Phuc Thien (阮福晪), nicknamed "Mê Vũng"[1], born on October 22, 1913 (September 23, Quy Suu year) in Hue, the son of King Khai Dinh and Queen Tu Cung Hoang Thi Cuc. There are still many doubts about Bao Dai's background, because King Khai Dinh was rumored to be impotent and did not like to be around women[2].

          On March 28, 1922, Vinh Thuy was established as Crown Prince. On June 15, 1922, Vinh Thuy and his father King Khai Dinh went to France to enjoy the exhibition of goods in Marseille, France. In June 1922, Vinh Thuy was adopted by the couple of former Resident General of Central Vietnam Jean François Eugène Charles and was educated at Lycée Condorcet and then at Sciences Po (École libre des sciences politiques), Paris.

In February 1924, Vinh Thuy returned to Vietnam to attend the 40th birthday celebration of King Khai Dinh, and in November 1924 returned to France to continue his studies.

King Khai Dinh died on November 6, 1925. Vinh Thuy returned to the country to mourn his father and on January 8, 1926, Vinh Thuy was crowned king with the reign name Bao Dai . In March of the same year, Bao Dai returned to France to continue his studies. From the 1930 school year, Bao Dai attended the School of Political Science (Sciences Po). In September 1932, Bao Dai returned to the country.

 Throne


Bao Dai  wearing emperor's costume as a child


King Bao Dai  coronation day


Bao Dai  in front of the camera lens

In September 1932, Bao Dai  returned to the country and officially became king. Bao Dai reformed the work in the court such as rearranging internal affairs and administration... Bao Dai abolished some customs that previous kings had established such as subjects did not have to kneel but could look up at the king's face when he arrived, every time they came to court, Western officials did not have to clasp their hands and bow but only shook hands with the king, our officials also did not have to kneel... Bao Dai allowed old and weak ministers such as Nguyen Huu Bai to retire, and appointed 4 new ministers from the scholar and administrative circles: Pham Quynh, Thai Van Toan, Ho Dac Khai and Ngo Dinh Diem . He established the House of Representatives to present wishes to the king and French protectorate officials and allowed the Northern Advisory Council to represent the Southern Dynasty in cooperating with the protectorate government. In December 1933, Bao Dai traveled to the North to visit the people.

On March 20, 1934, Bao Dai  married Marie Therese Nguyen Huu Thi Lan and crowned her Queen Nam Phuong. This was an unusual move because from the time King Gia Long founded the Nguyen Dynasty until King Khai Dinh, the kings' wives were only given the title of Princess, and were posthumously awarded the title of Queen. He was the first king to abolish the system of concubines and secondary wives. This marriage also encountered a lot of opposition because Nguyen Huu Thi Lan was Catholic and had French nationality.

After Japan staged a coup against France and declared independence for Vietnam, on March 11, 1945, Bao Dai  issued the edict "Declaring Vietnam's Independence", declaring the abolition of the Patenotre Treaty signed with France in 1884, restoring Vietnam's sovereignty.

On April 7, 1945, Bao Dai  signed Decree No. 5 approving the composition of Tran Trong Kim's cabinet and on May 12 dissolved the Central Vietnam House of Representatives. In June 1945, the Tran Trong Kim government named the country the Empire of Vietnam.

  Abdicate

In 1945, the August Revolution succeeded. On August 25, the Ho Chi Minh Provisional Government forced Bao Dai  to abdicate. Bao Dai abdicated in a solemn ceremony at Ngo Mon, Hue on the afternoon of August 30, handing over the Emperor Chi Buu's national seal and a silver sword studded with gems to the representative of the provisional government of the Democratic Republic of Vietnam, Mr. Tran Huy Lieu. He became "citizen Vinh Thuy". On this occasion, he made the famous saying "It is better to be a citizen of an independent country than to be king of a slave country".

In September 1945, he was invited by the President of the Provisional Government of the Democratic Republic of Vietnam to Hanoi to take up the position of "Supreme Advisor to the Provisional Government of Vietnam". He was one of the seven members of the Constitutional Drafting Committee headed by Ho Chi Minh.

On January 6, 1946, he was elected as a delegate to the first National Assembly of the Democratic Republic of Vietnam.

On March 16, 1946, he joined the delegation of the Democratic Republic of Vietnam to visit Chongqing in China, but he did not return home, but went to Kunming and then Hong Kong. In Kunming, he met with many political circles, including Americans. General Marshall, the US representative, brought the agreement with Bao Dai  to present to President Harry S. Truman. Bao Dai then wrote a letter back to Vietnam to resign from his position as "Supreme Advisor" in the government of the Democratic Republic of Vietnam.

 Be the Head of State

In 1947, the former French spy chief in Indochina, Cousseau, contacted Bao Dai  in Hong Kong, suggesting that he return to the country to take power, forming the "Bao Dai solution" to fight against the Viet Minh movement's war for independence. On April 24, 1948, Major General Nguyen Van Xuan and Tran Van Huu also flew to Hong Kong to meet Bao Dai to ask for the establishment of a Provisional Government for Vietnam. On May 15, Bao Dai sent a message to General Xuan, approving the establishment of the Provisional Central Government of Vietnam led by General Xuan "to resolve the Vietnam issue with France and international public opinion".

On June 5, 1948, Bao Dai  met with French High Commissioner Bollaert in Ha Long Bay, on the warship Duguay Trouin, the Vietnam-France declaration was announced, according to which France recognized the independence and unity of Vietnam.

On March 8, 1949, French President Vincent Auriol and former Emperor Bao Dai  signed the Elysée Treaty, establishing a Vietnamese government within the French Union, called the State of Vietnam, headed by Bao Dai. Bao Dai requested that France return Cochinchina to Vietnam and France accepted this request.


The French held a ceremony to present the seal and sword to Head of State Bao Dai  (March 3, 1952)

On April 24, 1949, Bao Dai  returned home. Two months later, on April 14,On June 6, Bao Dai declared that he would temporarily hold power until a general election was held and temporarily retain the title of Emperor to have a legitimate international status. On June 20, 1949, Prime Minister Nguyen Van Xuan submitted his resignation, and the Provisional Government of Southern Vietnam declared its dissolution. On June 21, the Elysee Agreement was announced.

On July 1, 1949, the Provisional Government of the State of Vietnam was established under Decree No. 1-CP of the Prime Minister, appointing Bao Dai  as Head of State, Lieutenant General Nguyen Van Xuan as Prime Minister and Minister of National Defense[3] (Some documents record Bao Dai as Head of State and Prime Minister, Nguyen Van Xuan as Deputy Prime Minister and Minister of National Defense. In January 1950, Bao Dai appointed Nguyen Phan Long as Prime Minister. On April 27, 1950, he dissolved Nguyen Phan Long's government and authorized Prime Minister Tran Van Huu to form a new government. The government with Tran Van Huu as Prime Minister existed until June 6, 1952, when it had to step down, giving way to Nguyen Van Tam as Prime Minister with the majority of the ministers being French-trained.

On November 20, 1953, Prince Buu Loc returned from France to Saigon to form a government to replace Nguyen Van Tam's government. During this time, Head of State Bao Dai  lived and worked at a villa in Da Lat. Around Bao Dai's residence, there was a whole regiment of Royal Guards protecting him and a private convoy called "public carriages for the palace", and there was also a private fleet of planes piloted by French pilots.

On January 11, 1954, the new government formed by Buu Loc presented itself to Bao Dai  , but on June 16, 1954, Buu Loc resigned. Head of State Bao Dai invited Ngo Dinh Diem  to return to the country. On July 6, Ngo Dinh Diem formed a new government.

After the 1954 Geneva Agreement, France had to withdraw from Indochina, the government and army of the National Army of Vietnam gathered in South Vietnam to wait for general elections to unify Vietnam.

Ngo Dinh Diem  carried out the first government reorganization on September 24, 1954 and the second on May 10, 1955.

In September 1954, General Nguyen Van Hinh refused to submit to Ngo Dinh Diem's ​​command  , so he sent a telegram to France asking Bao Dai to  intervene. Bao Dai sent a telegram to Saigon to summon Diem to Cannes to meet Bao Dai to discuss personnel arrangements, but Diem did not go. Bao Dai decided to send a telegram to Saigon to dismiss Ngo Dinh Diem from his position as prime minister.

However, on October 4, 1955, the referendum committee proposed to depose Chief of State Bao Dai  and install Prime Minister Ngo Dinh Diem  as Chief of State. On October 26, 1955, Ngo Dinh Diem was elevated to the position of Chief of State, and with 5,721,735 votes, Chief of State Bao Dai was deposed and began his life in exile in France until his death.

  Life in exile


Former Emperor Bao Dai  in Paris

He lived in Cannes, then moved to Alsace. Bao Dai  became friends with Jean de Beaumont, a former member of the Cochinchina parliament and a skilled hunter. He was caught by the tax authorities and, without any financial support from the French government, had to gradually sell off his assets. In 1963, Queen Nam Phuong passed away in Chabrignac. In 1982, after spending all his assets, Bao Dai married Monique Baudot, a French woman 30 years younger than Bao Dai (Monique Baudot was born in 1946). Bao Dai converted to Catholicism and took the Christian name Jean-Robert.

In 1982, on the occasion of the opening of the Royal Society Overseas, Bao Dai  visited the United States for the first time as an individual. During this trip, he adopted his father's name to reissue birth certificates for his illegitimate children who had previously not recorded their father's name. In the town of Sacramento, he was presented with a golden key symbolizing the town. He was also awarded the title of "honorary citizen" of the city by the mayor of Westminster, California.

  Funeral


Tomb of former Emperor Bao Dai  at Passy Cemetery in Paris.

Former Emperor Bao Dai  was the longest-lived emperor of the Nguyen Dynasty. He passed away on July 31, 1997 at the Val-de-Grâce Military Hospital at the age of 84. He was also the longest-lived deposed emperor in the modern world. He had previously accepted an invitation to attend the Francophonie Summit held in Hanoi in 1997.

Bao Dai's funeral  was fully and solemnly arranged by the Elysée Palace. On the family side, in addition to the widow Vinh Thuy Baudot, Prince Bao Long and the princesses came to see off their father, and there was also Mrs. Didelot (sister of Mrs. Nam Phuong), who was 90 years old but also attended. Bao Dai's coffin was taken from the Val de Grace Military Hospital to the Saint Pierre de Chaillot Cathedral for a requiem mass. He was buried at Passy Cemetery, District 16, Paris, quite close to the Eiffel Tower. The French government sent a squad of Foreign Legion soldiers in white uniforms, red humps on their shoulders, carrying guns, an officer holding the French flag at the head and a squad of soldiers holding guns on both sides of the coffin. The French government sent representatives to attend the ceremony, express condolences and see off. The Vietnamese Ministry of Foreign Affairs sent a telegram of condolences to the bereaved family and the Vietnam Fatherland Front sent wreaths.

Responding to the BBC about this event, Ms. Monique said, "Today I am very sad. Of course, first and foremost because my husband has just passed away. But today the history of the Nguyen Dynasty of Vietnam has also ended. I pray for my husband."[6]

  Wife and mistress

According to author Ly Nhan Phan Thu Lang, in the book "Legends and truths about Bao Dai , the last king of the Nguyen Dynasty", Literature Publishing House, 2006, Bao Dai's wives and lovers include:

Queen Nam Phuong, from Go Cong, Tien Giang, has 5 children.

Bui Mong Diep, from Bac Ninh, not married, has 3 children

Ly Le Ha, from Thai Binh, dancer, unmarried, no children

Hoang Tieu Lan (Jenny Woong), a Chinese-French dancer, unmarried, has 1 daughter

Le Thi Phi Anh in Hue, not married, has 2 children

Vicky (France), unmarried, has 1 daughter

Clément(?), dancer and smuggler in Cigalle (France), unmarried

Monique Marie Eugene Baudot (France), married, no children

  Children

King Bao Dai  had 8 wives and mistresses and 13 children.

 With Queen Nam Phuong

Crown Prince Nguyen Phuc Bao Long, born January 4, 1936, died July 28, 2007

Princess Nguyen Phuc Phuong Mai, born August 1, 1937 in Da Lat

Princess Nguyen Phuc Phuong Lien, born November 3, 1938

Princess Nguyen Phuc Phuong Dung, born February 5, 1942

Prince Nguyen Phuc Bao Thang, born December 9, 1943


Bust of King Bao Dai  in Palace III

 With Mrs. Mong Diep

Nguyen Phuc Phuong Thao, born in 1946

Nguyen Phuc Bao Hoang, born in 1954

Nguyen Phuc Bao Son, born in 1957

With Ms. Hoang Tieu Lan

Nguyen Phuc Phuong An

With Mrs. Phi Anh

Nguyen Phuc Phuong Minh

Nguyen Phuc Bao An

With Mrs. Vicky

Nguyen Phuc Phuong From

Bao Dai  also had a child raised by Lady Tu Cung, but it is unclear which woman's child it was because he did not reveal it[7].

 Famous quote

It is better to be a citizen of an independent country than to be king of a slave country.[8]

Please let me live and die in peace.[9]

 

 Note

^ [1] Deposing Bao Dai  and giving birth to the First Republic: Memories 50 years later.

^ See more "Legends and truths about Bao Dai , the last king of the Nguyen Dynasty", author Ly Nhan Phan Thu Lang, Literature Publishing House, 2006. Page 264

^ The sentences "I would rather be a citizen of an independent country than a king of a slave country" and "I would be happy to be a citizen of an independent country" were  recited and read by Bao Dai at the abdication ceremony; and the sentence "to be a citizen of an independent country than a king of a slave country" was written by Bao Dai in the edict sent to the royal family. Bao Dai asked Mr. Pham Khac Hoe to draft the above two edicts, and Bao Dai signed, stamped them, and ordered the "abdication edict" to be posted at Phu Van Lau, and one edict was sent to the royal family. According to Pham Khac Hoe's memoirs, the excerpt is on pages 126, 153, 154 of the book "Legends and truths about Bao Dai, the last king of the Nguyen Dynasty", author Ly Nhan Phan Thu Lang, Literature Publishing House, 2006.

^ In 1996, when French doctors operated on his eyes, many groups and political organizations came to congratulate him and invited him to attend as a leader. He waved his hand and said as if pleading: "S' il vous plaît, laissez- moi vivre et mourir en paix". See Document (part 9): Asking about the love story of "secondary concubine" Mong Diep with former emperor Bao Dai  by Nguyen Dac Xuan, the article was published in the magazine Kien Thuc Ngay Nay, issue 527, March 2005.

(Source: http://vi.wikipedia.org/wiki/B%E1%BA%A3o_%C4%90%E1%BA%A1i )

 

-Comments on the Vietnam War 1945-1975 of Head of State Bao Dai  are as follows:

-To understand King Bao Dai's opinion  on the Vietnam War, we should read the two books most related to Bao Dai: "BAO DAI, OR THE LAST DAYS OF THE KINGDOM OF AN NAM" and the memoir "The Dragon of Vietnam" [viii]

 -The context at that time in Vietnam (1945): France was weak, handed over power to Japan to rule Vietnam, Japan lost the war to the Allied forces, Vietnam at that time was almost without government, Viet Minh took advantage of the opportunity to "seize power" (a term used by the communists, clearly confirming that this was an act of robbery).

-There are documents stating that on August 19, 1945, Emperor Bao Dai refused to attack the Viet Minh because he was afraid of a civil war between the Vietnamese. The Japanese side received instructions from the Allies to protect the security and order of the people, so they sent a colonel to meet the king to suppress the Viet Minh riots. King Bao Dai  told the Japanese side: "I completely refuse your protection. I order you to immediately withdraw those tasks. I do not want a foreign army to bleed my people" (Bao Dai's memoir Le Dragon d'Annnam page 117). Unfortunately, that noble gesture of Bao Dai was exploited by Ho Chi Minh to serve the needs of the International Communist Party. Ho's intention was not to bring Freedom and Independence to Vietnam but to impose foreign Communism on the heads of all Vietnamese people!!!

-The historical responsibility of King Bao Dai  at this stage for the wrong decision to hand over power to Ho is not small! (Vietnamese Historical Research, page 1996). Just over 7 months later, on March 16, 1946, Bao Dai understood clearly about Ho Chi Minh and the Communist Party, so he found a way to visit China, in fact, fleeing the Communist regime!

-But in "The success of Marxism-Leninism and Ho Chi Minh's thought." Ho Chi Minh City Publishing House, 1993. page 700, Tran Van Giau confirmed that Bao Dai  did not follow the Japanese's opinion of helping the king stop the actions of the Viet Minh, so "on the evening of August 22, when Hue youth lowered the Ly flag at the flagpole and raised the yellow star flag, the king was upset and regretted refusing the intervention of the Japanese army. No matter how much he regretted it, it was too late. [ix] ”

         

Commenting on this incident shows that at that time Bao Dai was not  too afraid of the Viet Minh forces. In fact, at that time the VM forces in Hanoi only had 30 people with 17 pistols. (According to VSKL by Hoang Co Thuy, volume 4, page 1993).

-After that, he was invited by Ho Chi Minh to be the supreme advisor to the coalition government with Catholic Bishop Le Huu Tu. But soon, realizing the intention of Ho and his faction to unite Vietnam, he stopped cooperating.

In 1949, at the request of some national politicians, Bao Dai  returned to politics as head of state until October 23, 1955, when he was deposed through a "Referendum". He continued to live in exile in France until his death on July 31, 1997.

- King Bao Dai  understood the Vietnamese Communist Party after handing over power to Ho Chi Minh in 1945, and at the same time he understood that Ho Chi Minh was a member of the Communist International without true patriotism. During the war from 1945 to 1975, Ho only carried out the directives of the International Communist Party to attack the South, causing fratricidal violence. In his memoir "Con Rong Viet Nam" he clearly recorded the actions of Prime Minister Ngo Dinh Diem,  who later held a referendum to depose him, but he commented very impartially and condemned the Vietnamese Communist Party for stirring up trouble and causing damage to the Country and the People: 

"Question: Why did you give power to Ngo Dinh Diem  so that he could overthrow you?"

King Bao Dai  also replied immediately:

"Mr. Diem was someone I trusted. At that time, the French power had failed. The Communist side had been actively supported by the Soviet Union in all aspects, so I advised Mr. Diem to seek support from the United States to be able to stop (endiguer) the expansion of Communism. His overthrow of me was due to political pressure. Mr. Diem was a PATRIOT, when he handed over power, I asked him to commit to me two things before the altar of God, because he was very religious, that he must maintain the South, and if he could not fulfill that mission, he must return power to me. But then he DIED WHILE PERFORMING HIS MISSION. Anyway, he tried to keep those commitments but could not." 

Perhaps because he had been a head of state and had had to deal with the Communists, had experience with the communists' methods of stirring up trouble, and moreover believed that Ngo Dinh Diem  was a patriot who loved his people, Bao Dai  did not believe that Diem could persecute Buddhism. In his memoirs, he wrote:

"Everything was moving forward, then the government (Ngo Dinh Diem ) encountered opposition from the monks. Mr. Diem and Nhu were Catholics. The monks, manipulated by the communists and assisted by the American secret service, immediately began to act. The government had to respond. It was as if they were unconsciously feeling religious discrimination... Who incited them to cause chaos? Where did they come from? How do we know if they came from Hanoi or from Beijing?"... [x]

In the book "Con Rong Viet Nam" (Vietnamese Dragon), the memoirs of King Bao Dai , published by Nguyen Phuoc Toc in 1990, in Paris, page 187, in August 1945, responding to the Viet Minh's call for abdication, King Bao Dai said verbatim:

“I request the new government to treat with brotherhood the parties, factions, and organizations that fought for the country's independence, even though they did not follow the same democratic direction of the front, so as to help them participate in the construction of the country, and to demonstrate that the new regime has been built on the resolute solidarity of the entire people.”

"For the happiness of the Vietnamese people,

"For the independence of Vietnam,

"To achieve these two goals, I declare that I am ready to sacrifice everything, and I hope that my sacrifice will benefit the Fatherland.

"Recognizing that the unity of all our compatriots at this moment is a necessity for our Fatherland, on August 3, I reminded all our people: At this decisive moment of History, unity means life, and division means death.

"Given the momentum of democracy being promoted in the North of our country, I am afraid that a conflict between the North and the South will be difficult to avoid if I wait until after the referendum to decide to abdicate. I understand that if such a conflict occurs, bringing the whole country into painful chaos, it will only benefit the invaders [xi] "

In the above statements, King Bao Dai  did not clearly state what form of conflict he was fighting in, but it was clear that he wanted to talk about conflicts with guns and bullets, because he used the phrase: "bringing the whole country into painful chaos" and considered this a civil war "beneficial to the invaders". King Bao Dai also advised the Ho Chi Minh government to use brotherhood to treat parties and factions that were different from the direction of the Viet Minh Front, but then Ho and his faction tried to massacre parties and innocent civilians who refused to follow the policy of the Communist Party of Vietnam, at the same time they created a bloody civil war that lasted for 30 years in the miserable homeland of Vietnam! At the same time, Bao Dai also clearly saw the ambition of the Communist Party of Vietnam to use the trick of dividing religions to cause a painful war for the whole nation!  

Through the memoir "The Dragon of Vietnam" by King Bao Dai  , we can temporarily conclude his assessment of the Vietnam War 1945-1975 as follows:

-In  1945, King Bao Dai was willing to abdicate to the Viet Minh to unify the country and unite the people to fight against foreign invaders, not accepting civil war and fratricidal war. King Bao Dai called on the Communists to treat parties and factions with brotherhood, but the Vietnamese Communists always applied the directive of the International Communists to destroy the "counter-revolutionary" class and destroy religions, so a few months later he clearly understood Ho's ambition to destroy the Nationalist parties that were collaborating with the Viet Minh to expel the French colonialists. Emperor Bao Dai was a true patriot, and at the same time he saw the cruelty of the Vietnamese Communists towards religions and parties, so he withdrew from being an Honorary Advisor in the Ho Chi Minh government, and at the same time tried to find someone with a true patriotic heart to take over the government. He concluded: "The 1945-1954 civil war in Vietnam was caused by the Vietnamese Communists receiving instructions from the International Communists."

-In 1954, after the Geneva armistice agreement divided the North and South according to the policy of the Vietnamese Communist Party and the International Communist Party, which went against the wishes of all Vietnamese people, he twice urgently invited Mr. Ngo Dinh Diem  to give him the right to establish a National government to fight against the invasion of the North Vietnamese Communist Party. At this time, it was no longer a civil war but an invasion of a sovereign country with an independent government and army recognized by the international community (at that time, both the North and South of Vietnam had not yet joined the United Nations).

  -The later upheavals in Vietnam (1954-1963) even though he was living in exile in France, former Emperor Bao Dai also clearly stated that the 1945-1954 war carried out by the Communist Party of Vietnam was a Civil War and the war after 1954 was an invasion by the Communist Party of Vietnam receiving instructions from Russia and China, the upheavals and mutual killings were all advocated by the Communists.

-However, his life since childhood was influenced by French advisors (always close by during his stay in Paris before returning to the country to take up the government) which were somewhat heavy on material enjoyment, considering himself a monarch according to the feudal concept that subjects must serve the king, in the situation of losing the throne, having to live in exile, it was natural for him to have a dissolute and debauched life, so his contribution to the Nation and People was not complete, compared to the noble position and the aspirations and correct judgments that he had.

 

 

*

 

*           *

 

 

 

 

 

 

 2- President Ngo Dinh Diem:


      Ngo Dinh Diem 1901-1963.

In Vietnamese history, there are two figures with two completely opposite opinions. One side is considered a great man, with contributions to the country, the other side is considered a traitor, guilty of crimes against the nation. Those are Ngo Dinh Diem and Ho Chi Minh. There are many historical documents written about these two figures, including two different opinions. Many foreign historians also have two different opinions about these two historical figures. The author presents opinions from both sides so that readers can have their own judgment. From the actions and consequences brought to the Nation, we will have objective opinions about the two historical figures mentioned above.

A- Opinions of the side supporting Mr. Ngo Dinh Diem:

- http://www.vnfa.com/ct/un _mushroom.html : Life and Career of Former President Ngo Dinh Diem, article by Tran Thien Thanh.

"I.- 1901-1933

President Ngo Dinh Diem was born on January 3, 1901 in Hue, the third son of a family of six boys and two girls. His two older brothers were Mr. Ngo Dinh Khoi, who was assassinated by the Viet Minh in 1945 while serving as Governor of Quang Nam province, and Archbishop Ngo Dinh Thuc. His three younger brothers were Mr. Ngo Dinh Nhu, Ngo Dinh Luyen, and Ngo Dinh Can; his two younger sisters were Mrs. Am and Mrs. Le.

President Diem's ​​father was his great-grandfather Ngo Dinh Kha, originally from Dai Phong village, Le Thuy district, Quang Binh province. His great-grandfather was a famous scholar, who had served as a Minister, teacher and advisor to King Thanh Thai.

Because he was trained in a Confucian family, under the guidance of his great-grandfather and his mentor, Minister of the Interior Nguyen Huu Bai; in the spirit of Catholicism combined with Confucian philosophy, Mr. Diem absorbed special characteristics: steadfast, honest, brave, upright, generous, indomitable, self-sacrificing for the people and the country, living for his compatriots and dying for his country.

Just over 20 years old, for the majority of the masses it was the year they were just starting out in life, and at that age, he was appointed by the royal court as the District Chief of Hai Lang, Quang Tri province.

At the age of 30, he was promoted to Governor of Phan Rang and then Phan Thiet provinces. He became famous for using his authority to defend the rights of the people, especially the poor, and courageously took actions against the tax collection and exploitation of the French colonialists.

At the age of 32, he was invited by the royal court to hold the position of Minister of Lai and Secretary of the Vietnam-France Joint Commission consisting of Ministers and high-ranking French officials. This Commission was responsible for researching and implementing treaties to help improve people's lives.

But after 4 months, he resigned because he realized that the colonialists' ambition was never to properly implement the treaty, but also blatantly rejected his reasonable proposals and increased their actions to suppress organizations with new tendencies.

II.- 1933-1954

After retiring from office, he returned to teach at Providence Hue School and from that time on he secretly organized the Revolutionary movement against French colonialism. He contacted veteran Revolutionaries such as Phan Boi Chau, Huynh Thuc Khang and Ky Ngoai Hau Cuong De to learn more experiences.

It was Mr. Phan Sao Nam who admired Mr. Diem as a world hero who was only in his early 30s but fought against colonialism for the people and the country, regardless of fame and wealth.

His movement, which originated in Hue and spread to most of the central provinces, was closely monitored by the French. In 1944, the French colonialists raided his movement, but he quickly escaped to Laos, having been informed by a trusted person.

In March 1945, Japan overthrew the French government in Indochina. Bao Dai declared Vietnam's Independence. The whole nation was happy and expected patriot Ngo Dinh Diem to form a Cabinet. However, after many times being invited by the Japanese Ambassador, he still did not accept because he learned that the Japanese militarists as well as the French colonialists did not want Vietnam's independence and only needed him to be their puppet.

At the end of 1945, while traveling from Saigon to the Central region, Mr. Diem was captured by the Viet Minh in Tuy Hoa, taken to the North and imprisoned for more than 4 months in Tuyen Quang. In February 1946, Ho Chi Minh saw that many people had identified the Viet Minh as Communists in disguise, so he wanted to invite prisoner Ngo Dinh Diem to join the government as a front.

Ho Chi Minh thought he would face a completely demoralized person, ready to submit, but unexpectedly he encountered a brave and indomitable person who dared to say straight to his face:

"You and I have completely opposite views about the Vietnamese people, the actions of your subordinates have proven that. Please answer me why you harmed my brother (Ngo Dinh Khoi) and look me straight in the eye to see if I am the kind of person who fears you?"

Ho Chi Minh was unsuccessful in his efforts to persuade him, so he reluctantly let Mr. Diem leave.

In 1950, on the occasion of going abroad to attend the Holy Year, Father Houssa introduced him to the United States, where he stayed at the Maryknoll Monastery, Lakewood, New Jersey. Here, he was invited to many prestigious American universities to give speeches and gained much sympathy and reputation with American politicians and people.

In early 1953, Mr. Diem was invited by his confidants to return to France to prepare for politics. At that time, the French government was confused about the Indochina issue, and the people were starting to get fed up with the war. In Vietnam, the situation was getting more and more heated, because the Soviet Union and Communist China massively supported the Viet Minh with weapons to attack the Viet Bac areas and had occupied the Cao Bac Lang area as a base.

The French government sent General Navarre to the Indochina battlefield in the hope of saving the situation. On November 29, 1953, Colonel De Castries was nominated to command the Dien Bien Phu battle. The purpose of the French sending troops into the Dien Bien valley was to lure the communists to appear so that they could use strategic weapons to destroy the enemy as well as to block the supply route from Laos and China.

In early 1954, Mr. Buu Hoi was invited to form a transitional coalition government to replace Nguyen Van Tam, but the army was still controlled by Nguyen Van Hinh.

On February 3, 1954, the battle of Dien Bien Phu began. General Navarre's estimates were all wrong and - the stick hit him in the back. 12,000 French troops were surrounded on all sides by 51,000 communist troops. On May 7, 1954, Dien Bien Phu fell with the result that 10,000 French troops were taken prisoner and more than 2,000 were killed and wounded.

On June 24, 1954, Mr. Diem returned to the country to form a government at the invitation of the head of state Bao Dai. On the seventh day of July 1954, Mr. Diem officially assumed the position of Prime Minister. Inviting Mr. Diem to take power in this completely dark and hopeless situation, their only intention was to burn Mr. Diem's ​​political future. He himself knew their ambition, but he said: "This is my hope, if it is too late, there will be no more hope." At that time, everyone in the country only had hope in him.

III.- 1954 - 1963

On July 21, 1954, the Geneva Accords were signed between the French and Viet Cong factions, dividing Vietnam into two parts with the 17th parallel as the boundary.

Starting from August 1954, President Diem's ​​first achievement was to bring more than one million compatriots from the North of the 17th parallel to settle in the South. He instructed local authorities to actively assist the settlement by all means, bringing security to compatriots in the new land. The new settlement areas of DarLac, Duc Lap, Binh Gia, Binh Thuan, Khanh Hoa, Tuyen Duc, Long Khanh, Bien Hoa developed rapidly and well.

Even in Saigon, he encountered many great obstacles due to the disruptions of the colonial lackeys as well as the Binh Xuyen group. In October 1954, a demonstration in support of Mr. Diem in the city center was obstructed by the Binh Xuyen police, who opened fire and killed 6 people. Mr. Diem was so emotional and frustrated that he would have resigned if not for the prevention and encouragement of a spiritual advisor.


Encouraged, he continued his settlement and gradually contacted the Cao Dai and Hoa Hao sects to support him or at least stay out of his conflict with Binh Xuyen. He was able to call on General Trinh Minh The to join his side and the suppression of Binh Xuyen and its colonial lackeys began.

Along with the settlement program, he also focused on reforming the administrative apparatus, balancing personnel and rejuvenating the army, and eliminating many social evils.

On October 23, 1955, through a referendum, the entire population voted to abolish the monarchy and elected Ngo Dinh Diem as President. On October 26, 1956, Diem became the first President of the Republic of Vietnam. Public opinion at home and abroad, especially in the United States, was very favorable to him. The free world considered him the most brilliant leader in Asia, the most talented anti-communist fighter in the world. He was also given the title "Churchill of Vietnam."

From a completely hopeless situation to a bright future, a free South recognized by nearly 50 countries in the world, within 2 years, is truly a rare success.

The period from 1956 to 1960 was considered the heyday of the First Republic. Wild forests and mountains were reclaimed to become rich plantations, dry and cracked fields were transformed into fertile rice fields. After ensuring the people's livelihood, he increased his efforts to develop social culture, improve education, reform Saigon University, and establish Hue University.

In October 1959, he dealt the first fatal blow to the Communists by launching the nationwide "Denounce Communism" campaign with the aim of exposing and naming the Viet Cong elements in hiding.

At first, Ho Chi Minh and his gang thought that time, at most three months or five years, would destroy Mr. Diem's ​​career, but after the opposite results, the Communist Party of Vietnam ordered its undercover agents to start reactivating and sending cadres from the North to infiltrate the South to terrorize and cause chaos. At the same time, internationally, they slandered Mr. Diem as a lackey of the US imperialists.

President Diem immediately counterattacked with the Strategic Hamlet policy from early 1962 to May 1963, aiming to gather the Nationalist farmers together and at the same time isolate the VC from the Hamlets.

After invading the South in 1975, the VC themselves had to admit that the Strategic Hamlets during the First Republic brought them the most difficulties, obstacles, fears and troubles during the war.

Coup 1-11-1963

The January 1, 1963 coup ended President Diem's ​​life in an M-113 armored personnel carrier at around 8:30 a.m. on November 2, 1963 on Red Cross Road.

With the death of President Diem, the Vietnamese people lost a unique and talented President in history, and the beloved land of South Vietnam fell into the hands of the Communists after April 30, 1975.

B- Opinions of the side opposing Mr. Ngo Dinh Diem :

Who is Ngo Dinh Diem  ?

Chinh Dao

http://www.vietnamvanhien.org/ngodinhdiem.html

 

-Brief Biography of JEAN BAPTISTE NGO DINH DIEM [xii] (1897-1963): by Chinh Dao (historian Vu Ngu Chieu)

THE PERIOD BEFORE TAKEN POWER, 1897-1954   

I. FAMILY BACKGROUND:

Ngo Dinh Diem, in addition to his "saintly" name Jean-Baptiste [Gioan Bao-xi-ta], also had the alias Nguyen Ba Chinh. According to French security, Diem was born on July 27, 1897 in Dai Phong [Phuong] or Dai Phong Loc, Le Thuy district, Quang Binh province.(4)

His father was Ngo Dinh Kha (1856-1914), his "mother" was Pham Thi Than. Kha was a newly converted Christian, originally an interpreter for French officials during the Can Vuong period against the French, then transferred to the Vietnamese official ranks, rising to the position of Admiral of the Capital (1905-1907). (5)

Ngo Dinh Diem had quite a large family, including six boys and two girls. Khoi, the eldest son of his wife, was the eldest. Diem, according to rumors, was the younger brother of Khoi, Thuc, and Ngo Thi Hiep (Mrs. Ca Le, husband of Nguyen Van Am, who gave birth to the late Cardinal Nguyen Van Thuan), although Diem was "officially" two months older than Thuc. Under Diem were Nhu, Can, Luyen, and another younger sister. Because Kha died when Diem was still young (17 years old at birth), Khoi had the power of his elder brother. After Khoi died, Thuc had the most influence on Diem, as a Bishop.

His godfather was Nguyen Huu Bai (1863-1935), Khoi's father-in-law, a former subordinate of Kha, also a powerful and scheming Minister in Hue from 1907 to 1933. According to French documents, Bai raised Diem from a young age. Bai also intended to choose Diem as his son-in-law, but for some reason it did not work out. Bai's daughter later became a Carmelite nun. (6)

After taking power, Diem changed his date of birth to January 3, 1901. It is unclear why this “change” of the household registration occurred. Changing names, surnames, and dates of birth was common in Vietnam. First of all, in the late 19th and early 20th centuries, household registration was not strictly controlled. Village officials in the countryside did not place much importance on the accuracy of children’s dates of birth. Parents often declared their children’s ages for certain purposes, such as going to school or declaring taxes. Furthermore, converting from the solar calendar to the lunar calendar was very complicated. Sometimes parents used the lunar calendar date of birth as the lunar calendar date, then used the corresponding lunar year in the birth certificate. Normally, parents often declared their children’s ages to be three or four years older, except for certain exceptions. Perhaps Diem fell into this special case, because if he was born in 1901, Diem could not have been promoted to the ninth rank and worked at the New Hue Library in 1917, when he was only 16 years old. (7)

According to Luyen, the youngest brother in the Ngo family, Diem increased his age by four years (from 16 to 20 years old) to be able to enter Hau Bo school. This is hard to believe, because it was not until 1918-1919 that Diem attended Hau Bo school.(8)

Luyen was also an unreliable witness. For example, when asked about Luyen's political role, Luyen said he was ordered to "stay out of politics." In fact, since the 1940s, Luyen had been active with pro-Japanese organizations, and in 1953-1954 became Diem's ​​special envoy to Bao Dai, before taking up the position of Ambassador in London. Luyen also spread rumors about a relationship between Luyen and Bao Dai, which according to Bao Dai did not exist. (9) And, as mentioned briefly, Diem was promoted to the rank of Ninth Grade, working at the New Library of Hue from 1917, before entering the School of Post-Compensation.

A foreign journalist, Robert Sharplen, wrote that according to Diem, around 1915-1916, Diem falsified his household registration to take the exam for a diploma equivalent to a high school diploma. (10) This detail has some details that are not true. It was not until the mid-1920s that there were exams for the Baccalaureate I and II of the Franco-Vietnamese program. The diploma that Diem took was only the Elementary College Diploma (Diplôme), roughly equivalent to a first-level high school diploma. Written documents also prove that Diem entered the officialdom in 1916 or 1917, with the rank of ninth-rank tap am at the New Library, and not after passing the exam at the top of the Hanoi Law School in 1921 as Diem boasted or Sharplen wrote. In reality, Diem entered the Hau Bo School in the 1918-1919 school year, and only studied in Hanoi for one school year, 1920-1921.

One motivation for amending the civil register from 1897 to 1901 was probably to legitimize Diem's ​​role as "brother" to Bishop Thuc - Thuc was born on October 6, 1897 in Phuoc Qua, Thua Thien, more than two months younger than Diem. But it is also possible, and this needs further investigation, that Diem did not falsify his civil register, but simply did not share the same mother (Pham Thi Than) as his other siblings. Perhaps because he wanted to cover up this mystery, the biographies of Khoi and Thuc in the 1943 collection Kings and Nobles of Indochina [Souverains et Notabilités] did not record their birth dates. (11)

French archives also recorded that Diem was born in Dai Phong Loc, Le Thuy, Quang Binh, not Phuoc Qua, Thua Thien, like Thuc, Nhu, Can, Luyen, etc. The place name "Dai Phong Loc" was once declared as the birthplace of Khoi, the eldest brother in the family, Kha's son and his first wife who died early, before Kha married his second wife named Than. (12)

Very few details about Diem's ​​education have been made public. It is believed that Diem studied at home, then went to Pellerin School in Hue, and graduated with a Diploma. Diem also knew Chinese characters. It is also believed that Diem studied in a seminary in 1915, intending to become a monk, but then dropped out halfway. (13) Therefore, many documents claim that Diem was a "religious fanatic" or "a devout Catholic". (14) 

II. THE “RICE BOWL” TO PROTECT THE DHARMA:

In an effort to transform Ngo Dinh Diem into an “enlightened leader,” “savior of the anti-Communist Vietnamese,” capable of confronting Ho Chi Minh—the “eat Ngo and you’re full, eat Ho Chi Minh and you’re hungry” mentality—the American and South Vietnamese propaganda agencies embellished Diem with slogans like “patriotic, anti-French,” etc. “Patriotic” is a difficult term to measure, because only each individual knows for sure whether he or she is patriotic or not. There are many ways to express patriotism, so it is difficult to use a fixed evaluation system. Every medal has its downside. “Anti-French” is easier to measure. The anti-French spirit of Diem, or the Ngo family, was only a development towards the end of his life, and the motivation was not purely patriotic, but more about religion and personal and family interests. In fact, Diem came from a middle-class, indigenous Christian family, who had served the French Protectorate very devotedly for two generations. Kha, Diem's ​​father, had been promoted to the position of chief interpreter of the Hue Court of the Apostolic Nunciature under Pierre Rheinart des Essarts, then transferred to the position of commissar of the Privy Council. On April 10, 1892, Kha translated a dispatch from the Hue court asking Governor General Jean de Lanessan not to send to Hue people like Petrus [Key], Nguyen Trong Tao, Le Duy Hinh, or Diep Van Cuong, etc. Kha also participated in the campaign to destroy the anti-French movement in Ha Tinh-Quang Binh of Censor Phan Dinh Phung (1847-1895) in the two years 1895-1896, and was specially promoted to Thai Thuong Tu Khanh (Third-rank Chief) in 1896, after Censor Phung's remains were burned to ashes and thrown into the Lam River "according to [the] traditional punishment."(15)

After a period of working as Deputy Director of the Hue National School, in charge of housing, salaries and administration, Kha was appointed Admiral of the capital, in charge of protecting and controlling Thanh Thai (1889-1907), leading a group of bodyguards with white teeth, short hair, and rifles, but their main task - if the French Gendarmerie's report is to be believed - was only to help the king search and kidnap beautiful women around the capital. After being forced to retire, Kha was given the rank of Minister. (16)

Khoi, the eldest brother of the Ngo family, began to "participate in politics" in 1910, after graduating from the School of Post-Primary Education. For the first 6 years, Khoi worked in the office of the Ministry of Public Works, where his father-in-law was the Minister. After helping Khai Dinh (1916-1925) ascend to the throne, Bai was promoted to Minister of Personnel, and Khoi began to work in districts and prefectures, then rose to the positions of Bo Chinh, Tuan Vu, and Tong Doc quite quickly.

In 1916-1917, Diem was promoted to the ninth rank, worked at the New Library of Hue (later known as the Khai Dinh Museum), where the Friends of the Ancient Capital of Hue was headquartered, and had articles published in the Bulletin des Amis de Vieux Hue [The Capital's Lovers of Antiquities]. In 1918-1919, Diem entered the Hue Post-Court School. His sponsor was probably Nguyen Dinh Hoe, a former assistant of Kha in the campaign to kill the Royal Historian Phung, who was then the school's director (in 1921 he held the position of Secretary General of the Privy Council). At this time, the court had abolished the old Huong and Hoi examinations, and the Post-Court School opened an additional "phap chinh" [administration and law] department of Hanoi University. Students studied in Hue for the first two years, and in the third year they had to go to Hanoi. Perhaps Diem was transferred to this program.

After graduating, thanks to the support of Minister Bai, Diem was immediately appointed in 1922. In 1929 [1926?], Diem was promoted to the position of provincial governor, Ninh Thuan Governor (Phan Rang), then Binh Thuan Governor (Phan Thiet). He was especially noticed by his superiors for his integrity and high spirit of fighting communism. A witness noted that Diem, when he was Ninh Thuan governor, in addition to familiar torture techniques such as electric shock and clamping, also forced communist prisoners to rub bamboo strips, or use candles to burn their anuses to get confessions. At least 7 out of 500 communist prisoners were tortured to death. (17)

US State Department documents record that Diem graduated as valedictorian in 1921; while serving as a provincial official in Quang Tri in 1930-1931, Diem used “harsh tactics” to suppress Communist-led rebels, thus creating hatred among the left. (18)

Perhaps that is why, according to Bishop Thuc, the Communists hired an assassin to go all the way to Phan Rang to assassinate Diem, but Diem was only injured. A private letter sent to Governor General Jean Decoux on August 21, 1944 most clearly summarized the Ngo family's and Diem's ​​personal contributions and loyalty to the French Protectorate:

My brothers also continuously sacrificed their lives for France during the Communist uprising. My brother Diem fell from the pistol bullets of a Chinese from Cholon, who was sent to Phan Rang, where Diem was enthusiastically preventing the infiltration of Communist cadres from Cochinchina [Mes brothers, some of them on the continued exposure of the French communist movement. A cadet Diem failed to stop the coups of a Chinese rebel force from Cholon, which invaded Phan Rang, while Diem defended the Annamese communist movement from the communist insurgents of Cochinchina]. (19)

In short, from Ngo Dinh Kha to Khoi, then Diem, the spirit of service and loyalty to France was quite strong. Khoi once asked Nhu to tell the Director General of Police Paul Arnoux on August 18, 1944 in Hue that Khoi "swore on the cross" that he would always consider the French Protectorate as the "rice bowl" [bol de riz] of the Ngo family. Khoi also often told Diem that the reason the French [Envoy Emille Grandjean] did not like him was because "[the Ngo family] was too complete," and "Pham Quynh (1892-1945) was clever, so both the French and the Japanese advertised his talent."(20)

The important milestone in Diem's ​​"patriotic, anti-French" career was the "palace coup" on May 2, 1933. On this day, Governor General Pierre Pasquier (December 1928-January 1934) and Acting Resident Léon Thibaudeau (February 1933-July 1934) suddenly forced Prime Minister Bai and the entire cabinet to retire. According to the Tiếng Dân newspaper, the news shocked public opinion in Hue. The most humiliating thing for Bai was that Bai himself and the Ministers were not informed in advance. And, when Thibaudeau announced the new cabinet list, with Trần Thanh Ðất interpreting in Vietnamese, some people had not yet returned to the capital. (21)

 Nguyen Pasquier, with the agreement of Albert Sarraut, decided to carry out a “great reform” in Annam, to polish the prestige of the Nguyen king to reduce and condition the new national movements – such as the uprising of the Vietnam Nationalist Party in 1930, and especially the introduction and development of the Communist movement from the mid-1920s, which exploded into riots and terrorism in the plantations in the South, along with the Nghe Tinh Soviet movement in 1930-1931. Pasquier and Thibaudeau broke with the old cooperation group (Nguyen Huu Bai, Christianity). This group advocated assimilation and domination according to the strategy of Bishop Paul Puginier and Louis Caspar – aiming to Christianize the kings and mandarins and then make the entire Vietnamese people convert to the religion, and forever become “friends of France.” From the 1890s, the old-style cooperation group became a kind of arrogant soldier of what Pham Quynh and Bao Dai called “a small dependent office of the Imperial Court,” that is, the Hue court, always using the contributions of the indigenous Catholic community in establishing the Protectorate as pressure. Pasquier’s new horse was the new-style group (represented by Pham Quynh, Bui Bang Doan, Nguyen Ba Trac, Nguyen Thai Bat, Le Du, etc.). This group advocated sincere cooperation, or Franco-Vietnamese harmony. French officials chose the new-style group because the policy of cooperation had many prospects for success in the face of the growth of new national movements—the climax of which was the uprising of the Vietnamese Nationalist Party in 1930—and especially the introduction of Communism sponsored by the Soviet Union, the most dangerous threat to the Western colonial powers. Meanwhile, Pham Quynh's group accepted that "respecting the king is also loving the country," and temporarily stopped demanding a republican system. (22)

To ease the resentment of the old guard, Pasquier and Thibaudeau specially promoted Diem – the adopted son of Bai [son fils putatif], also one of the two honest and most ardent anti-Communist Tuần Vũ – to the position of Minister of Personnel. Pasquier's second "star" was Bùi Bằng Ðoản (1890-1955), who was specially promoted from the Governor to the position of Minister of Justice. On May 6, 1933, the five new Ministers were all present in Hue on the occasion of the medaling of Bài and four others. On May 17, Thibaudeau chaired the first Cabinet Council meeting. Ten days later, on May 27, the new Cabinet met under the chairmanship of Bảo Ðài and Pasquier. (23)

Some secret agents recorded, and Diem himself falsely declared (on December 24, 1947 to the US Consul General in Hong Kong, George D. Hopper) that “Diem” was made “the top official of the Bao Dai dynasty.”(24) In fact, from May 1933, the Ministry of Personnel lost the influence it had during the years when Bai concurrently held the position of Prime Minister [President of the Privy Council], and was only equal to the other ministries. The most influential person was Pham Quynh, Minister of Education and Imperial Prefect of Bao Dai. Quynh not only transmitted the orders of the Governor General and the French Resident to Bao Dai, but also simultaneously translated and designed the implementation of the above orders, and reported the results to the Resident.

Thibaudeau also appointed Diem as General Secretary of the Reform Committee, and asked Diem to submit a report on the plan to reform the Ministry of Personnel. Diem, perhaps influenced by Bai, proposed two conditions: must unify North and Central Vietnam; re-appoint a Resident General for Central and North Vietnam as stipulated in the Peace Treaty of June 6, 1884; and, give the House of Representatives the right to discuss. This proposal was identical to Bai's plan: To reform, the first thing to do was to abolish the positions of Resident General of Hanoi and Resident General of Hue (ie re-annex Tonkin to Annam), then give Annam its own budget. In other words, we must return to the Treaty of June 6, 1884 – the demand that Bai had planted in Duy Tan's naive mind from 1915-1916, leading to the king being deposed and exiled to Réunion with the former emperor Thanh Thai (Buu Lan) at the end of 1916. Pasquier, of course, did not agree. (25)

On July 9, 1933, Diem went to Quang Tri to stay with his adoptive father for a few days. Returning to Hue on July 12, Diem submitted to Thibaudeau a copy of his resignation letter that he had submitted to Bao Dai. The reason Diem gave was that the current organizational structure was not in accordance with the June 6, 1884 Treaty - this Treaty stipulated that France would only maintain a protectorate of control (protectorat de contrôle) and not a direct protectorate (protectorat direct). Thibaudeau called Bao Dai from Da Lat to Hue to resolve the matter. Bao Dai told Diem directly that he could not cite political reasons for his resignation, because that would be an act of rebellion. Diem had to rewrite his resignation letter on July 18, citing his desire to devote time to religious practice. This time, Diem got his wish. On July 22, Thibaudeau transferred Thai Van Toan to replace Diem in the Ministry of Personnel, and appointed Ton That Quang, Governor of Thanh Hoa, who had just made great achievements in the bloody suppression in the northern provinces of Annam, to replace Toan in the Ministry of Public Works and Rites. (26)

Immediately after Bai was dismissed, several Southern newspapers openly criticized Pasquier. According to a secret informant (Lawyer Le Van Kim), the above criticisms were sent from Hue to Saigon. In December 1933, Diem also went to Saigon to meet Nguyen Phan Long, Le Van Kim, Jacques Le Van Duc, etc. to discuss a plan to take revenge on Pasquier and Thibaudeau. Next, La Tribune indochinoise [Indochina Forum] and La Lanterne [Lantern] in Paris launched a campaign to replace Pasquier with former Governor General Alexandre Varenne (July 1925-November 1927) and to bring former Resident Yves Châtel (June 1931-February 1933) back to Hue. Upon learning of this news, Pasquier stripped Bai, Diem, and Pierre Nguyen De, Bao Dai's personal secretary, of all their titles, from another famous Christian family in the North (An Sat Nguyen Lien). Diem was also expelled from Hue and assigned to reside in Quang Binh. (27)

Fortunately for Diem, on January 15, 1934, Pasquier died in a plane crash over Paris. The following year, Bai died in Quang Tri. Governor General Eugene René Robin (July 1934-January 1937) and Resident-General Maurice Graffeuil (July 1934-May 1936, April 1937-August 1941) restored the honorary titles of Bai, Diem, and De. Diem was allowed to return to Hue to teach at Providence School, where Father Thuc, Diem's ​​"brother," was the principal.

III. COOPERATION WITH JAPAN:


World War II (1939-1945) and the Japanese invasion of Indochina from 1940-1941 caused Diem and the Ngo family, due to their ambition and desire to take revenge on France, to seek another foreign power or a heavenly mandate. The Ngo family secretly supported Prince Cuong De (1882-1951) and from 1942, openly cooperated with the Japanese Gendarmerie (Kempeitai). Huan, Khoi's eldest son, worked as an interpreter for the Japanese. Meanwhile, Ngo Dinh Nhu (1910-1963) sheltered Cuong De's two sons, Trang Dinh and Trang Liet, at the Hue Imperial Envoy's archives. Diem's ​​relatives also worked at the Japanese Consulate from 1942. In early 1943, Doctor Truong Ke An, leader of the Vietnam Patriotic League, met Diem in Hanoi. Pierre De, Nhu's failed brother-in-law, was also present.(29)

Meanwhile, Khoi allowed Diem to use his Nam-Ngai Governor's residence to contact pro-Japanese individuals. Khoi also sheltered Cao Dai followers (who were suspected of being pro-Japanese and supporting Cuong De) in the area under his rule. French secret agents also found in the house of a nephew of Khoi in Quang Nam, Ngo Dinh Dau (?), documents related to Cuong De's Vietnam Restoration Association. Because of this, the Resident Grandjean (June 1941-August 1944) not only did not accept Khoi's congratulatory letter, but during the meeting on Hai Van Pass, he also forced Khoi to retire without the rank of Minister. In January 1944, Grandjean ordered Bao Dai to secretly expel Diem from Hue, and assigned him to reside in Quang Binh.

The Diem brothers vented all their resentment on Pham Quynh, the reigning Prime Minister of the court. But the French officials decided not to side with either side, following the policy of divide and rule. According to the French security, “elements of the Ngo family, especially Khoi, nurtured an increasingly deep hatred for Pham Quynh, who had benefited the most from the “coup d’état of May 2, 1933.” From a journalist, Quynh became Minister of National Education, then quickly promoted to Prime Minister, holding the highest title of the mandarin system (the Four Pillars of the Court) in 1944. Gradually, as Pham Quynh rose in fame, the hatred between the Ngo family and Pham Quynh increased . . . ..” (30)

In the summer of 1944, the French secret police discovered Diem's ​​Dai Viet Phuc Hung organization, consisting of about 50 active party members, including a number of priests, located right in the blue-clad soldiers (Garde indochinoise), police, civil servants, etc. One of the leaders was Tran Van Ly, the Ha Tinh Governor. The French then ordered a search of Diem's ​​private residence, but Diem soon escaped. On July 12, Lieutenant Kuga Michio of the Japanese Gendarmerie secretly brought Diem to Da Nang, then took a plane to Saigon. During his time in the South, Diem frequented Matsushita [Tung Ha] Mitsuhiro, owner of the Dainan Koosi [Dai Nam or Dainan Konsi] company, head of the Japanese civilian intelligence network, who also claimed to be a close friend of Cuong De. (31)

A month later, on August 12, Nguyen Huy Tan, a Public Works Officer in Quang Ngai, a Diem cadre, testified that the Japanese had chosen Diem as Prime Minister, in a constitutional monarchy where the king did not necessarily have to be Cuong De. Two days later, on August 14, Paul Arnoux, the Director of Police, was ordered to secretly question Nhu and Khoi in Hue. On August 18, Arnoux reported that Nhu acknowledged Diem's ​​crimes, but Khoi was not involved, and "swore on the cross" that he only wanted to maintain the French "rice bowl". On August 20, because the situation in Europe was in turmoil, and Charles de Gaulle's "Free French" faction was advancing into Paris, Decoux agreed with Arnoux's proposal to punish only mid-level cadres, avoiding provoking the Japanese. (32)

Meanwhile, as mentioned earlier, on August 21, Ngo Dinh Thuc – who had been ordained Bishop of Vinh Long since 1938 – wrote a letter asking Decoux to consider his father's great contributions to the French government in "suppressing the rebellion" (ie the Van Than and Can Vuong movements against the French) when trying Khoi and Diem. The Ngo brothers, Thuc emphasized, had also repeatedly sacrificed their bodies and minds for the French Protectorate, regardless of their lives. (33)

In late 1944 and early 1945, Diem took refuge in Cho Quan Hospital, which was requisitioned as a Japanese military headquarters and later renamed Hong Bang Tuberculosis Hospital. Here, Diem, along with Physician Nguyen Xuan Chu, Physician Le Toan, Engineer Vu Van An, and Journalist Vu Dinh Dy (1906-1945), established the National Construction Committee to support Cuong De. According to Japanese oral documents, in late 1944, when preparing the Mago plan to overthrow the pro-Vichy Decoux regime, the Japanese Gendarmerie expected Diem to become Prime Minister. However, the situation changed rapidly. General Tsuchihashi Yuitsu, Commander of the 38th Army Corps - the force responsible for defending Indochina against the Allied invasion plan - focused all his efforts on military goals rather than political ones. Therefore, Tsuchihashi kept Bao Dai as king of an “independent” Vietnam within the Greater East Asia Co-Prosperity Sphere, and did not agree to let Cuong De return to his country. But this Vietnam in reality only included 12 provinces in the Central region, because Cochinchina and Bac Ky were expected to become two centers of defense against the landing of the Ming army. The Kempeitai director asked the Diem-Chu faction to participate in the independent government in Hue, but both refused. (34)

 In March 1945, after the Meigo Operation (March 9-10, 1945) that removed Decoux, Bao Dai asked Japan twice to invite Diem to become Prime Minister. In the fall of 1945, Bishop Thuc testified that Diem did not accept the invitation because he saw that the regime established by Japan would not last long; moreover, there were leftist and franc-macon [freemason] elements around Bao Dai. This testimony is difficult to trust, and the purpose was probably to justify Diem's ​​cooperation with Japan, a war crime at that time. Thuc also did not know about, or ignored, Tsuchihashi's decision or the declaration that Cuong De would be imprisoned in Con Dao if the Prince returned to the country. French security personnel, in 1954, recorded that Diem refused the invitation to form a government because Japan refused to unify the three regions of North, Center, and South. In any case, in the end, Bao Dai was informed by Japan that they did not want to use Diem.(35)

Instead, in April 1945, Tran Trong Kim (1883-1952) was transferred from Krungthep to Hue to serve as Prime Minister of the "Empire of Vietnam" (April-August 1945).(36)

Meanwhile, the Diem-Chu group was scattered throughout the three regions. Doctor Chu returned to Nam Dinh, then Hanoi, and finally became Chairman of the Political Leadership Committee of the North, replacing the Imperial Envoy Phan Ke Toai who resigned in mid-August 1945. Diem returned to Vinh Long, taking refuge in the diocese of Bishop Thuc. In late July and early August 1945, there were movements to welcome Cuong De Ho Chi Minh to be the Privy Councilor for Bao Dai, but Cuong De could not return home because the war ended abruptly in mid-August 1945.

 IV. DIEM & VIET MINH:

Although Ngo Dinh Diem later often declared that in Vietnam he was only second in fame to Ho Chi Minh [the best known figure after Ho Chi Minh], the period from August 1945 to early 1947 was the most secretive period of Diem's ​​life.

As we know, on August 19, 1945, the Viet Minh took power in Hanoi. (37) On August 25, Bao Dai announced his abdication. Khoi and his eldest son Huan were captured by the Viet Minh, then killed in the Phong Dien area, Thua Thien. (38) As for Diem and Thuc, there were rumors that they were captured by the Viet Minh. Thuc, in fact, was free to live in the Vinh Long area, under the protection of Viet Minh officials. In October 1945, Thuc intended to go to the North, but was intercepted by the Bri-ten army in Bien Hoa, and then secretly returned to the Vinh Long diocese. As for Diem, his whereabouts are unknown.

On May 7, 1953, during a lunch talk about the situation in Indochina at the US Supreme Court, Diem claimed that he had been “isolated” by HCM in a minority village in 1946. After 6 months, HCM asked Diem to join the government, but Diem replied that because he knew HCM was a communist, Diem wanted full power and to be informed of all news. Diem’s supporters demanded that Diem be given the Ministry of the Interior and control of the Police. HCM hesitated for a few weeks, then finally refused. Nearly a decade later, on January 16, 1962, Diem repeated the details of his arrest in the highlands of North Vietnam to American officials in Saigon. Diem also claimed to a British journalist that he was arrested by the Viet Minh in September 1945, when he went from Saigon to Hue to prevent Bao Dai from following HCM. Afterwards, he was taken to the highlands near the Sino-Vietnamese border, and nearly died of malaria. Six months later, HCM brought Diem back to Hanoi and persuaded Diem to follow him. Diem did not agree, so HCM released Diem. Later, Hoang Tung said that releasing Diem was a mistake.(39)

Diem's ​​capture by the Viet Minh was confirmed by many other sources. In late November 1945, Bishop Thuc told the French that Khoi and Diem had been captured by the Viet Minh and possibly executed.(40) On December 28, 1945, Archbishop Antonin Drapier also wrote to the Head of the French Overseas Mission in Saigon that Diem had been captured by the Viet Minh.(41)

Another source recorded that around June 1946, when Diem came to stay at Father Do's house, the parish priest of Tuy Hoa, the VM cadres "skillfully" invited Diem to the Highlands (Moi). The servant escaped to Phat Diem, asking Bishop Le Huu Tu for help, fearing that he would be like Khoi. Tu then went with Father Pham Quang Ham and Representative Ngo Tu Ha to the Northern Department to ask HCM to release Diem. HCM himself did not know about this, and promised to intervene. About a month later, Diem returned to Hanoi, and Vo Nguyen Giap called Nhu to take him back. (42)

The details surrounding Diem's ​​capture by the Viet Minh are questionable:

1. Considering the date of Diem's ​​arrest, there is something wrong.

a. US State Department documents and Karnow quoted Diem as saying that Diem was arrested in September 1945, and released around March 1946.

b. The date that Tu or the author who wrote HCMi signed for Tu recorded that Diem was arrested right when HCM was in France, and it was not until October 22, 1946 that HCM returned to Hanoi. So when did Tu intervene? (Diem also did not mention Tu and Ha's intervention).

c. Diem himself, on May 7, 1953, only dreamt that HCM had been "isolated" in a minority village for 6 months in 1946.

2. No one knows when Diem was released, and no one knows Diem's ​​whereabouts from the time he was released until he appeared in Hanoi in early 1947 in monk's clothes.

3. According to the letter to Decoux dated August 21, 1944, Thuc said that the Communists had sent Chinese assassins to Phan Rang to assassinate Diem, but Diem was only injured. If Diem had been captured in 1945 or 1946, right in the Central region, how could the Communists have released Diem? People have not forgotten the fate of Ta Thu Thau, Vu Dinh Dy, etc. in Quang Ngai; and many other "shrimp-fishing" scenes throughout the three regions.

4. The Diem brothers were very proficient in the technique of self-promotion (Diem "became Prime Minister for Bao Dai," Kha became "the first minister of Thanh Thai's reign," or "exiled the king without Kha"). The achievements of being "imprisoned" in the highlands in 1946, or asking HCM to let them take over the Ministry of Interior, could only be to increase capital for Diem's ​​advertising of his anti-communist stance to ask for American aid. Hopefully, there will be traces of this "isolation" in the archives of the Vietnamese or French Communist Party.

Until there is clear documentation, it can be believed that Diem hid in a convent [Redemptoristes or Savior Order] in Hue as recorded in French archives. 

V. DIEM & BAO DAI: “THIRD PARTY” 

In early 1947, Diem appeared in Hanoi, disguised as a monk. Asked by the French to form an anti-Communist government, Diem proposed an unacceptable plan, which was to unify the three regions, have their own army, and have more autonomy. Diem also met with the American Consul General Charles Reed in Hanoi. During his time in Hanoi, he stayed at the Canadian Redemptorist monastery in Thai Ha Ap. (43) On April 11, 1947, Diem returned to Saigon. On September 5, 1947, he returned to Hanoi. 

A. BAO DAI "EXPERIMENT":

During this time, the Bao Dai “experiment” began to take shape. This experiment was intended to camouflage the re-invasion of Vietnam that the Charles de Gaulle government had launched from 1944-1945.(44)

Since the summer of 1945, after the Japanese overthrew the pro-Vichy government of Decoux, General de Gaulle had been trying to find a “true Vietnamese nationalist” to lead France back to Indochina. The most popular candidate was Prince Vinh San (1900-1945), the former emperor Duy Tan (1907-1916), who had been deposed and exiled to Réunion in 1916. The plane crash on December 26, 1945 caused the “secret card” of the de Gaulle faction to “disappear like a beautiful dream.” Two days later, December 28, Archbishop Drapier, Vatican Nuncio, presented to High Commissioner/Priest Georges Thierry d'Argenlieu (1945-1947) a plan for Bao Dai to ascend the throne as before March 9, 1945; then established Prince Bao Long as king, Queen Nam Phuong as regent, with Diem as Prime Minister. (45) D'Argenlieu did not agree, and was also not pleased with Drapier's interference in the power.

Some Vietnamese politicians and religious leaders also promoted the implementation of the Bao Dai "solution" from late 1945 to early 1946. The first person to put forward this idea was the new Bishop Le Huu Tu. On the occasion of Bao Dai's return to Phat Diem to attend Tu's coronation ceremony, Tu asked Bao Dai if he had any plans; but Bao Dai did not have a positive response. Former Prime Minister Tran Trong Kim and young Dai Viet party members, including Do Dinh Dao, etc., also found in Bao Dai the leadership, or at least the necessary legitimacy, to oppose Ho Chi Minh. (46)

The Vietnamese Nationalist Party [VNQDÐ] and the Chinese Nationalist Party [THQDÐ] also more or less helped Bao Dai leave Hanoi in mid-March 1946.

……The Catholic laity also secretly supported the Bao Dai experiment. From the beginning of 1947, Bishop Tu allowed a number of anti-Communist politicians to take refuge in Phat Diem, which HCM had granted autonomy. Ngo Dinh Nhu and Tran Van Chuong also took refuge here for a while, before secretly moving to Da Lat. The Dai Viet Duy Dan, VNQDĐ and Dai Viet branches also began to be reborn. Meanwhile, Bishop Tu used his visits to the laity under the name of campaigning for resistance against the French to propagate the need for a holy war against Communism. In the Vinh Long diocese, Bishop Thuc gradually cut ties with the Viet Minh. But the most enthusiastic anti-Communists were the bishops in the Ben Tre and My Tho regions. They openly supported the mobile units protecting the parish [UMDC] of Lieutenant Jean Léon Leroy, acting as “political commissars” for the soldiers who embroidered crosses on their chests. In the newly re-established French control areas such as Ke Sat (Hai Duong), Quang Binh, Quang Tri, Kontum, etc., many self-defense units of Christian parishioners were also organized to fight the Communists. The French also used Christian priests to connect with parishioners in the dioceses controlled by the Viet Minh. The Apostolic Delegate Drapier not only gave his blessing to this crusade movement but also further promoted the role of Diem and the Ngo family in the Bao Dai experiment. (70)

Despite having a common enemy, Communism, political organizations and sects failed to achieve the necessary unity. Religious and local influences were heavily influential, causing the majority to be nominal in name only. The most dangerous was the evil of warlordism.

Of course, the Viet Minh faction did not give up. The Viet Minh radio station continuously attacked the “Viet Traitors” who were plotting to establish a “puppet government” against the legitimate government of the Democratic Republic of Vietnam. In the South, Nguyen Binh (Nguyen Phuong Thao) launched a campaign of terror and assassination. At one point, the Viet Minh thought of sending Pham Khac Hoe to Hong Kong to persuade Bao Dai. And, when announcing the reformed government in July 1947, Ho Chi Minh still listed Bao Dai as his supreme advisor.

According to the script, on September 10, 1947, Bollaert gave his second speech in Ha Dong. In this speech, Bollaert proposed a new slogan: “Independence in Mutual Assistance [L'Indépendance dans l'interdépendance].” The main purpose was not to promise to grant independence to Vietnam but only to satisfy the demands of the Vietnamese people by creating a precedent of mentioning the two words “independence” – since 1945, France had never mentioned these two words “national prohibition”, and only the Ramadier-Bollaert pair were not afraid of them. This would demonstrate the “progressive” spirit of Paris. (71)

Bollaert's proposals were also considered unacceptable to HCM; and thus, created a legitimate reason to launch the upcoming 1947 dry season campaign to cut off the Viet Minh's supply line from South China, destroy the Viet Minh armed forces, and capture HCM and other leading cadres.(72)

Bollaert's speech also opened the door for Bao Dai. Although France had little respect for the former emperor, it reluctantly accepted Bao Dai's return to head a unified anti-Communist government. Bollaert hoped that defeating the Viet Minh would make Bao Dai less rigid in the terms of cooperation.(73)

On September 18—four days after the massive demonstration in Saigon inviting Bao Dai to return home—Bao Dai issued a proclamation accepting the people's mandate and being ready to negotiate. On September 20, the former emperor said he was ready to meet with French representatives in Hong Kong or Indochina. According to the Director of Indochina's Secret Service, Perrier, speaking to the American Consul in Saigon on September 22, Bao Dai had agreed to negotiate, but had temporarily postponed it to avoid being accused of being a fabrication by the French. France did not expect anything from Bao Dai, only hoping that Bao Dai would have some supporters. They feared that Bao Dai would have difficulty attracting a large number of nationalists in the ranks of Ho Chi Minh. Yet Bao Dai demanded a broader independence than what Bollaert had promised. (74)

On September 29, 1947, Le Van Hoach resigned. Two days later, on October 1, Nguyen Van Xuan - who had just returned from France on September 15 - was entrusted by the Southern Advisory Council to form a provisional government. One week later, Xuan announced the list of the Provisional Government of Southern Vietnam. (75)

This was the main step to give the right to unify the territory to Bao Dai……..

 

VI. “WALKING IN A FOREIGN HOMELAND”:

 

In the song “Suy Ton Ngo Tong Tong,” to glorify Ngo Dinh Diem’s revolutionary achievements, writer Thanh Nam wrote: “Who has spent so many years wandering in a foreign land, saving the country, etc.” In reality, Ngo Dinh Diem’s trips abroad did not seem adventurous or arduous. First, he went to America, met powerful figures; then went to the Vatican to meet Pope Pius XII; returned to America, studied in monasteries and gave speeches here and there; and finally went to Belgium, campaigned to become Prime Minister.

 

A. GO TO THE US TO ASK FOR AID:

On June 18, 1950, Bishop Thuc met with Ambassador Gullion in Saigon, asking for a US entry permit on his way to Rome to attend the Holy Year for himself and Diem. In July 1950, there was news that Diem had been threatened many times by the Viet Minh. On July 15, Diem returned to Hue to visit his seriously ill mother. On August 2, Diem returned to Saigon after stopping by Da Nang. On August 14, Diem and Thuc left Saigon on the ship La Marseillaise. They met with Cuong De in Japan, discussing the establishment of an anti-Communist government. (127)

On September 2, Diem and Thuc arrived in the United States. More than two weeks later, on September 21, they were received by William SB Lacy, Chief of the Philippines and Southeast Asia Bureau. Thuc declared that a national army must be established, with Christians as the core to avoid the fear of deserters carrying guns to surrender to the Viet Minh. Lacy commented that Thuc was the main spokesman, while Diem only approved of Thuc's opinion. (128)

On October 15, Diem and Thuc left the United States for Paris. They then went to Rome, and returned to Paris in mid-November 1950. On December 8, 1950, Thuc left Europe to return to Vietnam. At the end of that month, Diem, through Buu Kinh, a member of the French Union Council, sent Bao Dai a private letter, proposing a program of activities. (129) Diem then went to the United States again. On January 15, 1951, Diem told the US State Department staff that he had just arrived from Paris about a month ago to study the doctrine and structure of the US government. He added that he had informed Bao Dai that he was ready to become Prime Minister under certain conditions. (130)

During his stay in the United States, thanks to the protection of Francis Spellman, Cardinal Director of the Roman Catholic Chaplaincy in the US Army, Diem stayed at the Maryknoll Monastery in Lakewood, New Jersey. He had the opportunity to meet Supreme Court Justice William O. Douglas, many Senators and Representatives such as Mike Mansfield (Montana), John F. Kennedy (Massachusetts), Walter Judd, etc. He gave speeches in many places. From that day on, Diem became a reserve "anti-communist nationalist" card of the US. Diem also often declared himself to be the most well-known figure in Vietnam, second only to Ho Chi Minh. (131)

Ambassador Heath recommended Diem more than once during government crises, but both Bao Dai and France wanted only trustworthy people like Tran Van Huu, Nguyen Van Tam, etc. On May 12, 1952, for example, Heath proposed that Bao Dai take the position of Prime Minister, and invited capable people like Nguyen Huu Tri or Ngo Dinh Diem to join the cabinet, with the position of Deputy Prime Minister. (132) About a year later, on April 28, 1953, Heath commented that Bao Dai was intelligent and useful as a symbol of North-South unity, but did not have the ability of Churchill and the like; Nguyen Van Tam was enthusiastic and effective, but not capable of uniting the whole country because of his pro-French temperament and stance; there were only two candidates left, Ngo Dinh Diem and Nguyen Huu Tri. At present, Diem is not successful because he is stubborn [intransigence], anti-French, not liked by Bao Dai, and does not like Bao Dai. Only Tri is the most worthy. (133)

 

B. VIA EUROPE:

After Joseph Laniel (June 1953-June 1954) agreed to grant full independence to Vietnam on July 3, 1953,(134) the Ngo family vigorously campaigned to take power. In Vietnam, Bishop Thuc and Nhu expanded their activities with religious and political organizations. Nhu cooperated with Le Van "Bay" Vien, Pham Cong Tac, etc. to form a political alliance in late 1953. In early 1954, Thuc, Nhu, along with the Tinh Than group of physician Tran Van Do and the Thanh Lao Cong Union of Tran Quoc Buu, established the predecessor organization of the Can Lao Nhan Vi Cach Mang Party, namely Can Lao.(135)


Ngo Dinh Diem also went from the US to Belgium to contact Bao Dai, who had just returned from Vietnam to France to treat liver flukes. On May 14, Bao Dai called Diem to Paris, and Diem agreed to cooperate. Three days later, Bao Dai appointed Diem's ​​younger brother, Ngo Dinh Luyen, as a "special envoy" to the Geneva Conference to secretly contact the US. On May 24, when receiving an audience with staff from the US Embassy in Paris, Diem revealed that he had been authorized by Bao Dai to return to Vietnam to study the formation of a government. Diem planned to leave France on May 26, but later canceled.

After the meeting on May 24, 1954, the US approved Diem, not because Diem was an ideal figure, but because his predecessors were too incompetent, and Diem had the support of a number of Christian priests. However, Secretary of State Dulles still advocated encouraging France to continue fighting in Indochina, so he did not agree to directly support the National Army of Vietnam as Bao Dai and Diem requested. Bao Dai was also pressured by a French right-wing group to replace Buu Loc with Diem. But the price Diem demanded was quite high: full civil and military power. Faced with the fear of the great disaster that France would give half the country to the Viet Minh, and a general election in a short time to resolve the future political regime, Bao Dai had to make concessions - only forcing Diem to swear before the cross to be absolutely loyal, and to maintain the Nguyen throne.

On June 6, the Laniel government agreed to let Diem become Prime Minister. Ten days later, on June 16, with the Laniel government having resigned and Pierre Mandès-France looking likely to replace him, Bao Dai appointed Diem as Prime Minister Plenipotentiary. On June 25, 1954, Diem and a small entourage departed for Vietnam.

 

Righteousness

Houston 2004-Saigon 4/2005.

 

 

-Before discussing Ngo Dinh Diem's ​​comments  on the 1945-1963 war:

Perhaps we should consider his reputation and leadership in fighting against the invasion wave of the Communist Party of Vietnam through the comments of international and domestic leaders as follows:

It can be said that this historical figure has many conflicting opinions, some praise him as a true patriot, others criticize him as a dictatorial and nepotistic ruler. But it can be said that he is the person most praised by Western heads of state:

 -Dwight D. Eisenhower: Ngo Dinh Diem , the miracle man [xiii]

-Lyndon Baines Johnson: Ngo Dinh Diem , Churchill of the Decade in Asia [xiv] .

-Richard Nixon: President Ngo Dinh Diem  was like the keystone of a dome. [xv]

In the country, there are comments about him as follows:

-Bao Dai : Ngo Dinh Diem  is famous for being intelligent and honest.

-Phan Boi Chau, a patriot against French colonialism, commented: Mr. Ngo Dinh Diem  was a patriot and a great man [xvi] .

-Ho Chi Minh: Although they were enemies, Ho Chi Minh had to admit: Ngo Dinh Diem  was a good and patriotic person [xvii]

- "When he heard that Mr. Diem was overthrown, Ho Chi Minh told the famous communist journalist, Wilfrid Burchett: "I could not believe that the Americans were so stupid."

-Nguyen Manh Quang [xviii] , a character who hated Catholicism and hated the Ngo dynasty, wrote as follows:

Since the late 1960s, the Catholic figure Ngo Dinh Diem  has caused many heated debates and polemics, sometimes leading to fierce criticism and opposition between those who, on one side, already had the disease of “rather losing the country than losing God,” and who were shaped to live according to the idea of ​​hierarchy: “First God, second Father, third President Ngo,” Nguyen Ngoc Ngan, Xom Dao (Dong Kinh, Japan: Tan Van, 2003), p. 18, claimed that he was “a patriotic scholar” and “a patriot who died for the people,” and the majority of the people who affirmed that he was a traitor from a family with three generations of successive lackeys for foreign invaders against the country and the people.

-Communist side's comment when hearing the news of Mr. Diem's ​​assassination:

http://motgoctroi.com/StLichsu/LSCandai/NgoDinhDiem/CS_nghisaoveNDD.htm  

"When General Vo Nguyen Giap and his surviving comrades met with Mr. McNamara in Hanoi in November 1995, they said: "Kennedy's policy in Vietnam was completely wrong. Ngo Dinh Diem  was a nationalist who would never let the Americans take control of the war, and the American takeover led to a costly defeat for the Americans. Therefore, the result of the coup that overthrew Mr. Diem in 1963 was the early end of the [presence of] the United States in Vietnam, which was surprising."  

"And Hanoi radio said: "By overthrowing Ngo Dinh Diem  and his brother Ngo Dinh Nhu, the American imperialists have destroyed the political foundations they spent so many years building."

"As for the leaders of the National Liberation Front, they did not expect to be so lucky. Nguyen Huu Tho told Nhan Dan newspaper: "The overthrow of Diem was a gift from Heaven to us."   

And Vice President Tran Nam Trung said: "The Americans decided to change horses in midstream. They will never find a more effective person than Diem."

-Long Dien's assessment of President Ngo Dinh Diem's ​​leadership of the country :

(Political discussion on the Paltalk system, Vietnamese People's Forum with the Current Situation of the Country on Friday, November 6, 2009 with speakers: Professor Chu Chi Nam, Writer Mac Giao, Engineer Do Nhu Dien and commentator Long Dien)

- http://quanvan.net/index.php?view=story&subjectid=26854

 "Ngo Dinh Diem,  a worthy leader" article by author Long Dien:

I-Based on what judgment did the two former Presidents Ngo Dinh Diem and Ngo Dinh Nhu propose negotiations with the Communist Party of Vietnam:

          To examine Ngo Dinh Diem's ​​views  on the Vietnam War, we must examine the statements made by him and his advisor Ngo Dinh Nhu about the Vietnam battlefield in 1954-1963:

          1- During the 9 years of running the country (1954-1963), President Ngo Dinh Diem pursued the policy of "Fighting the French, Fighting the Feuds, and Eliminating the Communist Bandits", which meant driving the French colonialists out of our country, protecting the country's Independence, eliminating the feudalism of the Nguyen Dynasty, bringing Freedom and Democracy to all the people, and eliminating the Communist bandits so that everyone could be well-fed and love each other. Mr. Ngo Dinh Diem always maintained a true national stance: Protecting sovereignty, protecting territory, not accepting foreign intervention in Vietnam even though the Vietnamese Communist Party at that time tried every way to infiltrate regular troops from the North to the South more and more. Because he clearly understood: accepting the presence of the United States in the South would destroy the righteousness of the self-defense war against the communist invasion and create an excuse for the communists to fight against the US to save the country. 2-           The Vietnam War 1954-1963 was a Self-Defense War because there was absolutely no military action by the South to attack the North, on the contrary, the North crossed the 17th parallel, infiltrated and attacked the South under the orders of the international communists. However, with a compassionate heart, not wanting a fratricidal war, Mr. Ngo Dinh Diem on the one hand worried about defending while at the same time conducting negotiations with the North to reach a compromise to avoid bloodshed among the Vietnamese. In the book Vietnam: Fire and Blood in My Homeland, author Hoang Linh Do Mau quoted a letter from Mr. Vo Nhu Nguyen: At the end of the letter, there is a passage recounting Mr. Diem's ​​confiding to Mr. Nguyen: "... Uncle Nhu and I have the idea that although the two regions of the National and Communist countries are in conflict, they are both blood relatives, and there must be a brotherly solution to resolve the war, to save lives and property. Then whichever side drags on, in the end, will be dependent on a superpower and the country will be divided, because the superpowers intend to divide everything..." people will see that Mr. Diem wanted to avoid bloodshed as much as possible and did not want the superpowers to benefit from the internal conflict, a Civil War in Vietnam initiated by the Communists.           3-In Nguyen Sa Memoirs (published in 1998), Professor Tran Bich Lan recounted the story of how he and two professors Nguyen Van Phu and Nguyen Xuan Nghien had the opportunity to hear President Diem answer one of their three questions. The question is why don't we concentrate our forces on a few big battles to quickly resolve the war instead of fighting in a half-hearted manner like this?







Mr. Diem said: “The nature of this war is like that. Expanding it will only cause more soldiers and civilians to die, and it will not solve anything.” Thirty-five years later, looking back, our teachers and poets have seen that Mr. Diem’s answer was not a sophistry as they thought before, but a very accurate prediction of the times.

          4-What Mr. Ngo Dinh Nhu said at the closing ceremony of the 12th Strategic Hamlet class, June 22, 1963… is similar:

“We are a small country standing between two blocs. If the free world increases aid to us, the communist world will also increase aid to their side. If both sides continue to increase like that, the level of war will increase more and more. And what will be our fate tomorrow?”

          5- Ngo Dinh Diem was a staunch nationalist and anti-communist, opposing US military intervention in Vietnam, his stance was very resolute.

 http://nguoitinhuu.com/htvd/cottngodinhdiem.html  

          During his official visit to Vietnam on May 9, 1961, US Vice President Johnson proposed sending US troops to fight in Vietnam. President Diem expressed his view that the Vietnamese government was very grateful for US military aid and advisors. But he firmly refused to send US troops to Vietnam and said: "If you bring US troops to Vietnam

          , how can I explain this to my people? For the Vietnamese people, the terrifying image of the French Expeditionary Army is still deeply engraved in their minds. The intervention of any foreign army in Vietnam will bring disadvantages to Vietnam."

          6-The eternal departure of President Ngo Dinh Diem caused deep emotion and great sympathy among Asian leaders at that time. President of the Republic of China Chiang Kai-shek lamented: "The Americans bear heavy responsibility for this evil assassination. The Republic of China has lost a like-minded comrade. I admire Mr. Diem. He is worthy of being a great leader of Asia. Vietnam may have to wait another 100 years to find such a noble leader."


          7-Moreover, the death of the late President Diem also startled Asian leaders, allies of the United States, and raised questions. The President of Pakistan, Ayub Khan, directly told President Nixon: "The massacre of President Ngo Dinh Diem has made us Asian leaders learn a rather bitter lesson: Allying with the US is dangerous! It is more beneficial to remain neutral. And perhaps it is even more beneficial to be an enemy of the US." Ngo


          Dinh Diem's ​​stance was clearly for the Nation and People, not wanting to be an "outpost" for anyone because it would have to depend too much on US aid, and would only give the Soviet Union and Communist China an excuse to jump in and tear Vietnam apart.

          In the book "Chinh De Viet Nam" Mr. Ngo Dinh Nhu stated that the danger of Communist China is great and a generational threat that must be guarded against and to fight against that invasion, only a free government has the ability to fight against the danger of losing the country. (The author hopes to have the opportunity to comment on the entire book of this famous political thesis at a convenient time)

http://chinhdevietnam.blogspot.com/2009/11/chinh-e-viet-nam-luan-chinh-tri-cua-ong.html Long Dien's Blog page has the entire "Chinh De Viet Nam" by Mr. Ngo Dinh Nhu, 198 pages.

http://longdientimhieu.blogspot.com/

Comments on the Vietnam War from 1945-1963 President Ngo Dinh Diem and Comments on the war by advisor Ngo Dinh Nhu:

          "We know that China's policy of invasion towards Vietnam is a continuous and unchanging policy of all Chinese regimes because it arises from a need for land necessary for China's development. Using the Communist Party's dictatorial method, as well as any other dictatorial method to lead the masses, according to a mechanism that we already know, the masses will react by turning to any individual or group that waves the flag of liberation to cover up their ulterior intentions of invasion. Under those conditions, the Communist leaders applying the Party's dictatorial method in Vietnam will naturally create favorable conditions for China to invade Vietnam when the opportunity arises. In other

          words, the Party's dictatorial leadership method will weaken the nation's resistance to the invaders." page 142 of the electronic edition.

          Ngo Dinh Nhu's assessment of the dependence of the Communist Party of Vietnam on Russia and China is as follows:

"However, they can only escape the influence of the two blocs to lead the development of the nation, as we raised in the question at the beginning of this section, if the following conditions are clearly recognized by them:

          1.- The real nature of the dispute between Soviet Russia and the West.

          2.- The strategic intentions of Soviet Russia

          . 3.- The alliance with Soviet Russia has expired for Soviet Russia, when the development goals of Soviet Russia have been achieved.

          4.- The Marxist-Leninist theory is a means of struggle and development for Russia in the past, as well as a means of struggle and development for Communist China today.

          5.- The alliance with Communism must be promptly terminated when it is no longer effective for the nation.

          6.- For the Vietnamese nation, Mao Zedong's China, as well as the China of the Yuan, Song, Ming, and Qing dynasties, are "a perpetual threat." (page 109 of the electronic edition)

But unfortunately , the Vietnamese Communist Party at that time did not think of the problem, they only followed the instructions of the Communist International.

          "We do not have any document or symptom to prove that the current leaders of the North have recognized the above conditions. On the contrary, the political documents of the North are still praising as truths the values ​​of strategic standards and stages that the Soviet Union has abandoned. Like that, perhaps our people will have the misfortune to witness our Northern leaders worshiping as a truth, a theory that the Soviet Union and Communist China only used as a means of struggle and the Soviet Union began to abandon when the development goal was achieved."

          The division of the country according to the 1954 Geneva Agreement was due to the Northern leaders following communism. To end the war, the Northern leaders had to be independent, had to thoroughly understand the aspirations of the Vietnamese community and, ultimately, had to understand the intentions of the great powers participating in the war (page 109).

          "In the context where the dispute between the Soviet Union and the West heavily influenced the political actions of small countries, the Communist stance, dependent on China, of the Northern leaders, naturally caused a reaction from the West and the division of territory was inevitable.

Thus, the Communist status of the Northern leaders was a favorable condition for the French to carry out their political calculations in Vietnam. And the Communist stance dependent on the Soviet Union and China was a cause of the division of Vietnam's territory, in the political context of the world, after World War II, dominated by the dispute between the Soviet Union and the West."


II - Is the negotiation project a betrayal of allies (the US) or a stab in the back of soldiers as argued by some people who have animosity towards the Ngo family:



          This is a historical event that needs to be carefully considered. We should not rush to make hasty accusations that the Diem brothers wanted to negotiate (compromise) with the communists or stab the soldiers in the back. Because after all, in 1972, why was it okay for the United States to negotiate with China, but the two regions of Vietnam, which suffered so much pain from war, could not negotiate with each other in a national spirit? (Unlike the current situation, in 2009, the Communist Party of Vietnam was determined to rule the Vietnamese people with a bloody dictatorship, not accepting dialogue and opposition, but there were some people who wanted to follow their deceitful policy of Reconciliation and Harmony!)

          Minh Vo, a historical researcher, wrote the following about Ngo Dinh Diem:

“In the light of the historical events just mentioned, looking back at the past, we see that the struggle strategy that the two Diem brothers planned to apply in Vietnam before they were killed was very well-founded, and it should have been successful. And if it had been successful, South Vietnam, with the name of the Republic of Vietnam, would have existed for quite a long time: or it could have been gloriously unified like Germany. Otherwise, at least exist in a prosperous state like South Korea or Taiwan.”

          “In 1962-1963, Mr. Diem's ​​prestige was much greater than that of Mr. Ho. If Mr. Diem agreed to unite, it would be a strong union. Let's take a simple example: dissolve a solution of two opposing colors; dark blue (Diem) with light pink (Ho). The darker color will overwhelm and win over the lighter color. Of course, political reality is more complicated, because of the cunning of the famous fox. But on this point, Mr. Diem had experience from the above historical lessons with the communists. Moreover, Mr. Diem was not an immature politician who did not know his opponents as well as people thought.”

          “For the above reasons, in my subjective opinion, if, yes, if, the word if does not exist in history! If the Diem brothers had not died, and the negotiation between the North and South had been carried out in the 60s of the last century, not only would the United States not have had to pour 2 million troops into Vietnam, causing the deaths of more than 58,000 American soldiers, but Vietnam would also have avoided a fratricidal war that killed over 3 million people."

          There are many opinions of Vietnamese Nationalists who do not completely agree with Minh Vo's assessment:

          a- They do not agree that when making the "Conciliation" proposal, it is not certain that Diem was in a stronger position than the Communists because the International Communists supported the North with all their might, while the United States both provided aid and pressured the South to follow their will. The Negotiation proposal was made too early, causing shock to the United States, an ally who is very rigid and autocratic, never listening to anyone's proposals, but only following American interests at each stage of the time.

          b- Remember that the negotiation on a negotiated solution at that time had just begun, there are no published documents so the content and intentions of each side are not clearly understood, so it is impossible to say "Which cat bites which mouse" because both sides have a lot of experience, it is not easy for Mr. Diem to accept the negotiation and suffer a loss. Moreover, Mr. Diem's ​​tough and courageous attitude, even when he was captured by the communists in 1945, did not submit, so how could Mr. Diem, with his equal position, suffer a loss? We should not judge heroes by success or failure, anyway, Mr. Diem's ​​courage to consider the negotiation issue without the consent of the US is indeed an admirable act rather than a blameworthy one. Moreover, in 1972, when the United States negotiated with Communist China to seek peace for the war, it was impossible to say that President Nixon was a traitor (to the United States), so why are we so quick to condemn Mr. Ngo Dinh Diem for having the intention of betraying the nation?

          c- Some people are skeptical and think that Ho was a cunning fox who leaked information while the two sides were discussing, plotting this to use the US to harm Mr. Diem, so the US gave the green light for the generals to kill Mr. Diem because he did not follow the US's policy. I would like to say that this is the argument of the communists, wanting to polish Mr. Ho's image and lower Mr. Diem's ​​reputation. Mr. Diem asked the head of the Polish delegation in the Ceasefire Control Commission, Mieczyslaw Maneli, and also the Italian ambassador Giovanni d'Orlandi and the representative of the Vatican in Vietnam, Bishop Salvatore D'Asta, along with many others, to act as intermediaries in the negotiations. At the same time, Mr. Diem and Mr. Nhu also semi-officially and semi-publicly announced this Negotiation Agreement, so it is clear that the two of them had carefully assessed and were not too politically immature as some people mistakenly thought. The United States had a lot of experience in battlefields, but they were completely new to guerrilla warfare, so when the US generals first entered Vietnam, they thought that they could easily win the war in Vietnam, but then they thought differently after losing 58,000 soldiers, they sought a negotiated solution. As for Mr. Diem and Mr. Nhu, they knew very well that the essence of the war was that the North Vietnamese Communists were just the agents of the International Communists and needed to draw them back to the People's Nation. It was just a pity that this proposal for a negotiation was probably too early because later in 1968-1972, the US tried to seek negotiations between the US and Communist China to find a solution to stabilize Southeast Asia without losing lives on both sides.

          d- Today (2009), the position of the National Communist Party is completely different from 1961. The Communist Party of Vietnam is ruling the whole of Vietnam by stubborn measures, patching up Socialism. Of course, applying reconciliation with the Communist Party of Vietnam is surrender, is turning the tables, and deserves to be condemned. As long as the Communist Party of Vietnam is willing to abandon Socialism, abolish the entire Constitution, and sincerely accept the "Referendum", then that day will be the day the struggle for Democracy for Vietnam will end.

          Those who still believe that in the 1960s, Ngo Dinh Diem and Ngo Dinh Nhu should not have negotiated to end the war with the North, please answer the following questions to clarify the issue:

          1- Did the US ally provide continuous and indefinite aid to the Republic of Vietnam government (Ngo Dinh Diem and after Mr. Diem) to fight against international communism forever? Or will the US end the war when they achieve their strategic intention of weakening the potential of international communism (that is, causing division in the international communism bloc consisting of the two superpowers, the Soviet Union and Communist China) so that they are no longer able to threaten the United States?

          2- If both the South and the North received abundant aid from both superpower blocs, how long would the war last and what would the Vietnamese people gain and lose as a result? (Please remember the bloody historical war in Korea, what happened to Korea afterwards?)

          3-The United States aided the Vietnam War, so only the United States, Russia and China had the right to end the Vietnam War, while the North and the South had absolutely no right to discuss it? (East Germany and West Germany contacted, discussed and unified the country by peaceful means without any decision from the United States and the Soviet Union)

          4-What was different between the peace achieved between the 1960s and 1975? After the war ended, what did the Vietnamese people gain and what did they lose? (If the war had ended before the 1960s, there would not have been the sacrifice of 2 million soldiers and 3 million civilians on both sides of North and South Vietnam and 58,000 US soldiers).

          5-If it is said that the intention of the international communists is to annex South Vietnam at all costs and Ho and the Vietnamese Communist Party must be forced to carry it out, then negotiating with the Vietnamese Communist Party is useless. (So suppose Ho and the Vietnamese Communist Party are determined to stop the war because the losses are too much to bear, then will the Soviet Union and China send troops to Vietnam to resolve the battlefield? Or is there a second hypothesis that the potential of the Soviet Union and China is eternal and endless? Or will one day they be exhausted and no longer be able to help the North Vietnamese Communist Party.)

          Up to now, there has been no specific document about the discussion points and discussion goals between the two sides. Some famous historians have argued that the discussion to end the war by the late President Ngo Dinh Diem was flirting with the enemy, stabbing soldiers in the back while he himself lobbied to avoid combat and today they continue to exaggerate and condemn those who have compassion and want to end the miserable war. Is this reasonable? In my opinion, prolonging the war only benefits foreign powers and a small group of domestic politicians who aim to consolidate their positions and cut aid for their own pockets. Why do they continue to worship foreign decisions while forgetting the right to decide of the Vietnamese people? According to them, South Vietnam must forever be an anti-communist outpost (They quickly forget that once the US achieves its strategic goals, the US will no longer need an outpost and will be ready to abandon its allies).

          The argument of foreign slavery, disregarding the peaceful living aspirations of 86 million Vietnamese people today is outdated and no one can be bribed to listen! Although they stand on this side of the battle line, their way of thinking is exactly like the heads in the Northern Department who only know how to kneel before the Chinese Communists while forgetting the aspirations of Independence and Self-determination of all Vietnamese people.

          Thinking about the fate of the country in danger due to the traditional enemy in the North, angry at the cowardly manner of the current Hanoi authorities, reviewing recent history, we see that the worthy leader Ngo Dinh Diem always listened to the aspirations of the people who wanted to have enough food and warm clothes, wanted peace and rebuild the homeland after decades of war (1930-1954). Mr. Diem was independent of his allies, always sought ways to end the war even though it was contrary to the intentions of the great powers, very different from Ho Chi Minh who always had the intention of being pro-war, always bowing and obeying the orders of his masters, the Soviet Union and Communist China.

          The efforts to find a peace for Vietnam in the 1960s were not successful because Mr. Diem and Nhu sacrificed for the great cause too soon. If the country's fate had not declined, with his wise leadership, perhaps Vietnam would have been resolved like East and West Germany today.

Don't judge a hero by success or failure. A heart of compassion for the people with the necessary qualities of a leader including: Humanity, Courage, Strategy, Wisdom, ready to sacrifice oneself to protect the sovereignty of the Nation and People like Mr. Ngo Dinh Diem, in the history of Vietnam, how many people can be found!


Long Dien

(On the occasion of the 46th anniversary of the collapse of the First Republic of Vietnam, November 1, 2009 - November 1, 1963)



References:

-http://messageboards.aol.com/aol/en_us/articles.php?boardId=89539&articleId=68448&func=6&channel=People+Connection&filterRead=false&filterHidden=true&filterUnhidden=false THE REASON FOR THE COUP ON NOVEMBER 1, 1963 by Tran Gia Phung.

 -http://www.vietlinhweb.com/Diendan/index.php?s=324582af7bc6b8165fee7030738eefcc&showtopic=10467&pid=17520&st=0&#entry17520 NGO DINH NHU SLEEPS IN A DREAM OF PEACE .. Nguyen Duy Thanh

 http://ongvove.wordpress.com/2009/11/04/quach-tong-d%E1%BB%A9c-chin-nam-ben-c%E1%BA%A1nh-t%E1%BB%95ng-th%E1%BB%91ng-ngo-dinh-di%E1%BB%87m/ Quach Tong Duc: Nine years by President Ngo Dinh Diem's ​​side

http://nguoitinhuu.com/htvd/cottngodinhdiem.html LATE PRESIDENT NGO DINH DIEM WITH HISTORICAL LESSONS Priest TRAN QUY THIEN

ii http://web.datviet.com/blogs/forums/ba-nh-lua-n-tin-ta-c/179903-vnch-nua-i-csvn.html Vu Ngu Chieu "COMMUNIST REBELLION" IN GIA LONG PALACE.

  

  - How to Kill a President?

-http://baovecovang.wordpress.com/2009/09/17/tt_ndd_3/ : Book by Cao The Dung and Dr. Luong Khai Minh (Tran Kim Tuyen) 327 PAGES

Destiny is decided

Early morning of November 2, 1963, after the longest night, a sleepless night, while gunfire was still sporadically heard here and there, with many clouds of smoke still rising from the center of the Capital, from the radios came the announcement of the coup faction that they had taken down Gia Long Palace, the last capital of the Ngo Dinh Diem regime,  but the Diem brothers had escaped from Gia Long Palace.

 At around 10 o'clock that same day, Saigon radio broadcast a brief news: "The Diem brothers were arrested in Cho Lon, and committed suicide"! Public opinion was abuzz, most of them doubtful: They did not believe that the Diem brothers were dead, and especially did not believe that the Diem brothers committed suicide. Because everyone knew: The late President Diem was a pious man, and Catholicism forbids suicide. The coup faction did not give any further information about the death, while the press did not dare to say that the Diem brothers were killed.

On November 6, 1963, the New York Times printed a picture of President Diem's ​​handcuffed body with the caption "Suicide with no hands" to mock the coup's announcement that the Diem brothers committed suicide. Later, people could publicly say that the late President and his brothers were killed. But who killed them? And who ordered the killing? That is a question that has not been fully brought to light until now.

Time flies like a leaf. Everything seems like it happened yesterday, but it has been six years. In the last century, when the speed was measured in tens of kilometers, six years was too short a time, not enough of a necessary and sufficient space to expose all the truths about a historical event. But today, the speed is measured in thousands of kilometers, six years is more than enough time to tell the truth, to tell everything about a historical event. Each historical event has its own value, in its own time. Each historical period also has a different value. Only the truth has eternal value. And what is the truth must be returned to the truth.

Writing about the 9-year reign of the late President Ngo Dinh Diem is not intended to justify or condemn anyone, but only to state the truth.

The truth will record the crimes and achievements of those who have contributed. The writer does not dare to act as a historian, but only wants to contribute a small part in shedding light on a difficult period of history, a period full of changes and secrets.

The death of President Ngo Dinh Diem was not simply a political liquidation and usurpation of power at the national leadership level.

His death fully expressed the fate of the weak people of Asia and Africa and more closely, the fate of a patriotic Vietnamese who, despite his mistakes, still maintained his national pride and the honor of the nation. First of all, his death, in any way, was only the result of patriotism and only refused to bow down to foreign forces, aiming to overthrow this country and create circumstances of disintegration and increasingly disintegration.

President Diem and his brother Ngo Dinh Nhu were shot dead on the morning of November 2, 1963, which is 6 years ago. This period of time is indeed short compared to the course of history. But in the era of space speed like today, 6 years is not too short a distance. Commenting on the death of President Diem and his brothers right now is not too early or hasty because obviously in the past 6 years, the South has gone through many events, many times of changing rulers. But the events of the time have provided enough material for us to calmly comment on the death of President Diem and the collapse of the First Republic regime....

 

 

-Vietnam War 1954 - 1963: National Independence and the Ideal of Freedom and Happiness[xix]

Dr. Nguyen Ngoc Tan, October 2008

 

…. Mr. Ngo Dinh Diem created the "humanitarian" element when he led a "welfare" government to guide the policy of developing people's lives. He solemnly declared: "The government I lead has a sole mission of protecting national independence and improving the lives and happiness of all people."

Ngo Dinh Diem was not a puppet or lackey of the United States as the Communist Viet Minh propaganda claimed. The US President and high-ranking US officials who had met and worked with Diem all acknowledged Diem's ​​staunchly independent stance. Diem often reminded US officials that "We do not want to become an American protectorate."

When the political incident of November 1, 1963 occurred, US Ambassador Cabot Lodge called and asked President Ngo Dinh Diem to leave Gia Long Palace and seek refuge at the US Embassy because the rebel generals might kill his brothers. President Ngo Dinh Diem responded to Ambassador Lodge as follows:

"Mr. Ambassador, do you know who you are talking to? I want to inform you that you are talking to a President of an independent and sovereign nation. I will only leave this country if it is the wish of my people. I will never leave at the request of some rebel generals or of the American Ambassador."

In the 1955 Tet Message, President Ngo Dinh Diem reaffirmed this principle:

"Every farmer without land to till, every citizen living in the city, must enjoy 'basic property' rights."

Advisor Ngo Dinh Nhu explained the "Basic Property" policy in more detail and its essential role in the "new concept of private property". Private property would provide a necessary material basis for everyone to have the opportunity to fulfill the spiritual mission advocated in Personalism. The right to own a house located on a plot of land from two and a half to seven and a half sao (2.5 - 7.5 acres) could produce enough rice and crops for a family. This was a solid economic guarantee for the building of the independent spirit of each citizen; in addition, it also provided enough for each city worker in case of unemployment: "If each citizen, in addition to his main job in the public or private sector, his family had an additional income from that "basic property", they could combine the two incomes together. In that case they will be able to pay taxes and can also use the remaining money to join the government in building industrial zones."

Here are some specific figures as evidence. In general, after 4 years of implementing the "basic property" Humanitarian policy, the concept of building a self-sufficient society in South Vietnam became a reality.  In 1956, there were still 6,000 landlords owning more than 45 percent of the rice fields in South Vietnam, and among them, 430 French and 1,603 Vietnamese each owned more than 100 hectares of rice fields. But the report on Song That 7-7-1957 showed that more than 26,120 acres had been allocated to farmers according to the basic property principle". In addition, 600 hundred thousand contracts were signed between landlords and landowners. To promote farming, the government also lent farmers or through agricultural cooperatives a total amount of up to 250 million dong. As a result, the cultivated area increased to 2,625,369 acres, or 58% compared to 1954, which was 1,659,000 acres. And by the end of 1959, the government had expropriated 454,874 acres of land from 1980 landlords to sell to 128,719 farmers. In addition, 228,620 acres of land owned by the French were expropriated, of which more than 50 thousand acres were granted and sold to the people . The government implemented The slogan "Full rice, warm clothes" was implemented through improving the living standards of farmers and families while increasing total rice production to quickly move towards self-sufficiency throughout the South from urban to rural areas. In 1959, South Vietnam had truly become a prosperous society and the number of agricultural exports ranked first among Southeast Asian countries. The First Republic achieved this good result because when it had "time and place advantages", Mr. Ngo Dinh Diem created the factor of "human harmony", from leadership to government structure and development policies, all took "people" as the ultimate goal. History recorded this as a government that satisfied the people.

But the "basic property" policy of the First Republic, which gradually brought the people and post-colonial society of Vietnam to self-sufficiency in all aspects, was not welcomed by American policy makers. The American press and media were ordered to launch a campaign to attack the establishment of the Strategic Hamlet policy. They were determined to destroy the efforts of the leaders of the First Republic to move towards independence and autonomy because the Strategic Hamlet was a completely self-sufficient political, economic and social system*. Their reasons were not unfounded. If the Strategic Hamlet policy were completed throughout the entire territory of the South, this hamlet system would be a sure guarantee for the basic Independence and Freedom of the people. The Americans would have difficulty interfering in the internal affairs of South Vietnam.

So when Ngo Dinh Diem died, the era of the First Republic also passed. An independent, free and happy society also disappeared. The South once again fell into dependence on the United States, paving the way for the tragedy of April 30, 1975. *25. Former CIA Director William Colby, looking back at the Vietnam War, believed that history could be rewritten: "If Diem had lived, he would have been able to consolidate and reform his power, and would have developed the hamlet strategy with the cadres who had collaborated with his regime."

-"The First Republic of Vietnam, 1954-1963, A Revolution"[xx]  book by Dr. Pham Van Luu and Dr. Nguyen Ngoc Tan 229 pages, 5 chapters.

  - Comments by Dr. Lam Le Trinh on the integrity of late President Ngo Dinh Diem in the final days of the November 11, 1963 Coup as follows;

- VIRTUE AND LEADERSHIP "Collection of National and Communist Awakening" Chapter I, History and politics pages 95-100, by Professor Lam Le Trinh, Thuy Hoa Trang printed in 2007.

Lam Le Trinh

For the past 40 years, every time November 1st returns, the image of the massacre of President Ngo Dinh Diem still evokes bitter echoes in the public consciousness, but at the same time, it also reminds us of useful experiences for future struggles.

On this occasion, we should not waste time to denounce, in a negative way, the mistakes of the United States, the treachery of the nationalists and the sabotage of the Communists. Indeed, up to now, countless declassified archives of the US government, research works of scholars, confessions of some related witnesses and, especially, the state of bankruptcy of socialism have done so before international public opinion.

The modern history of Vietnam will forever record one clear thing: President Diem's ​​decision to contact the coup army at the last minute proved that he wanted to find a peaceful national solution. The brave sacrifice of President Diem and his brother Ngo Dinh Nhu prevented South Vietnam from a bloody civil war between nationalists and preserved the potential for anti-communism in an extremely critical period. That sacrifice was also a passionate appeal to the Army commanders not to be ungrateful, foreign-minded and negligent in the fight against communism to save the country. Unfortunately, this appeal was not heard. The rebel group was bribed by foreign powers. Following Judas, for a cheap price - 42 thousand dollars - they killed the leader and sold out the Freedom of thirty million compatriots in the South. They helped the United States completely change the game. For 42 thousand dollars.

In the final hours of his life, President Diem was completely alone: ​​his allies betrayed him, his people misunderstood him, his relatives turned against him, and his communist enemies cheered. Praying for the last time on the morning of November 1, 1963 at the Cha Tam Cholon church, with Mr. Nhu kneeling beside him but not sure if they shared the same thoughts, President Diem must have felt extremely sorry for the Country. It was clearly a state of extreme boredom, endless loneliness. The tormenting loneliness of a soldier at the end of his rope. Of a nation oppressed. The kind of loneliness that the great writer Gabriel Garcia Marquez once described deeply in his masterpiece "One Hundred Years of Solitude."

The declassified files of the US State Department recorded the following content of the last phone call between Diem and Cabot Lodge:

Diem: "Some units have rebelled and I want to know the attitude of the US Government."

Lodge: "I don't have enough information to answer you. I heard the shots but don't know all the facts. It's 4:30 a.m. in Washington, D.C., and the United States Government has no position."

Diem: "I tried to do my duty."

Lodge: "As I told you this morning, I admire your courage and your great service to your country. If there is anything I can do for your personal safety, please call on me."

President Diem immediately hung up the phone. He maintained his courage to the end. Despite the inevitable shortcomings during his time in power - history will later analyze his merits and faults - he was determined not to humiliate the nation, and neither JF Kennedy nor Ho Chi Minh dared to look down on him. Consistently, President Diem did not compromise, did not surrender. How could one hold one's head high if one walked on one's knees?


President Diem's ​​political legacy for posterity is a burning message: Thoroughly protect national sovereignty and integrity under all circumstances. From the beginning of the war, the United States and the Republic of Vietnam had different views on the alliance relationship between the two countries. From there, disagreements arose, leading to discord and ending with the death of the South. That's right, the interests of the United States and Vietnam were different: the Saigon government fought against North Vietnam to preserve democracy and independence, while the United States used the Republic of Vietnam as a pawn in its plan to balance power in Asia, fight against Beijing's expansion and cause division between Russia and China.

The US Congress never openly declared war on Hanoi, avoided guaranteeing the security of the Republic of Vietnam with a treaty like in South Korea, did not allow the South Vietnamese Army to cross the 17th parallel, tied the hands of the Executive with the War Power Act and, finally, did not bother to constitutionally ratify the Paris Armistice Agreement.

After November 1963, the US took over all responsibility for controlling the war in order to manipulate it. Depending on its policy needs, Washington arrogantly Americanized, then Vietnamized the war, and then, in 1973, hastily withdrew from the quagmire of Vietnam, a terra incognita, alien to the US in terms of mentality and habits.

The superpower America lacked patience, did not want to win, did not understand people's war, misjudged the Communists' determination and abandoned the Government of South Vietnam.

The plot to assassinate President Diem was a stain, a "persistent obsession that haunted the conscience of America, its people and its leaders, creating the Vietnam syndrome." ("Anne Blair in Lodge in VN, Yale University Press, New Haven, 1995, page 190)

In the United States, there is a popular saying, "Dead men tell no tales." The death of President Diem, in itself, was a loud denunciation, carrying heavy meaning and teaching many lessons. About friends and enemies. About human relationships, the world. About Points and Surfaces in long-term strategy. And many other things. At least there are two unforgettable lessons:

First of all, a country has no friends, only interests. No country will risk its life to protect the survival of another country. Patriotism cannot be delegated to foreign countries. The great powers use the tricks of Democracy, Freedom and Human Rights to bargain and exert pressure. Without self-reliance, perseverance, courage and planning, one cannot enjoy true Democracy and Human Rights.

The second lesson is that any alliance with an outside force, no matter how strong, will eventually lead the country into a dead end, if it does not have the support of the people. The national force is invincible and unparalleled. Without trust, without creating and taking advantage of the "national force", failure is inevitable . A miserable failure.

 Doctrines, regimes, power..., all are ephemeral, and will eventually disappear with time. Empty reputation, everything is just empty reputation! Only the Nation is eternal and everlasting. The Nation is immortal!

  The Communists have established in Vietnam a typical regime of administrative control and terror: religious terror, ethnic minority terror, opposition terror and mass terror. Socialism, on the brink of decline, will sooner or later end. The crucial issue is not when the Communists will go away, but what have we done and are doing to promote that and, especially, to replace them? How? With a better, cleaner regime or not? It is the division and lack of determination of the nationalist wing that helps the Communists survive.

********

In conclusion, instead of being overly optimistic or pessimistic, I think we should calmly and objectively perceive the major changes at home and abroad, and take appropriate actions.

The world is now in an unprecedented crisis. The United States is facing a new challenge, more dangerous than the Vietnam War, because there is no clear battlefield, the enemy is unknown but present everywhere.

The root of all problems is that the superpower America is too strong, so it disregards its allies, acts unilaterally, creates a deep gap between rich and poor, and causes dissatisfaction among weak nations.

Holy war may break out, causing devastation to the earth.

With a spirit of determination, primitive weapons, and sophisticated guerrilla strategies, using "their own petard to beat their own back" (also known as the boomerang strategy), the fanatical Islamic bloc threatens Americans right on American soil. Military force alone will not bring peace. You cannot use a sledgehammer to swat flies. America needs to reexamine its entire foreign, military, and aid policy, in a pragmatic and gradual way. America needs to prove to the world that it is a compassionate nation, as President Bush promised when he ran for office. Mass life will never be the same again. America, awakened, will be reborn.

The current war is called by strategists "asymmetrical war", easy to enter, difficult to exit, like a maze. For the first time, a superpower is concentrating all its strength on destroying an individual, Ben Laden, a stateless person, and his terrorist system, instead of fighting a country. At all costs, the free world must win. To save human civilization and the ideal of democracy. There is no other choice. President George W. Bush said it right: "Freedom and Fear are in a deadly battle. God is not neutral between the two."

The global whirlwind will attract the backward Vietnam to establish a new balance. The situation in Vietnam, therefore, has the opportunity to change. Sooner than we expected.

Pray to the sacred souls of our ancestors and the patriot Ngo Dinh Diem to support the national forces to exploit the new opportunity to overthrow Socialism. This time, we cannot and have no right to fail. Because if we fail, it will be a common failure of the Country of Vietnam, of all of us, the Vietnamese people, regardless of which side we belong to.

LAM LE TRINH


Appendix: Comments on the war by advisor Ngo Dinh Nhu, younger brother of late President Ngo Dinh Diem,  a strategist, theorist, and leader of the Can Lao Nhan Vi party, through his famous political thesis "Chinh De Viet Nam" made the following comments on the Vietnam War 1945-1963:

- http://chinhdevietnam.blogspot.com/2009/11/chinh-e-viet-nam-luan-chinh-tri-cua-ong.html Long Dien's blog posted the entire book "Chinh De Viet Nam" 198 pages, which was printed in 2004.

 

- Summary of comments of Mr. Ngo Dinh Diem,  President of the Republic of Vietnam, about the Vietnam War in the period 1954-1963 as follows:

1-Accept aid from Allied countries to help financially and restore Vietnam, but do not accept sending troops to the South because it will destroy the cause.

2--Since 1958, Mr. Diem and Nhu have proposed the Tam Tuc, Tam Giac policy (that is, self-sufficiency in Ideology, self-sufficiency in Organization, Supplies, and Self-sufficiency in Technology. The Triangle is Self-awareness in protecting Health, Morality, and Intelligence) to fight Communism in the Vietnamese way without being oppressed by foreign countries. Do not accept the Communist regime and place Communism outside the Law because Communism is not beneficial to the Vietnamese People [xxi] .

3--In 1956, Mr. Diem did not accept the Peace Accords because at that time the South was not politically stable, while the Communists had plotted to plant 60,000 cadres in the South so that when the General Election was held, they would bring victory to the Communists. This clearly dispels the argument of the Vietnamese Communists: the reason for the North-South war was because the South boycotted the Peace Accords, but later we clearly saw that from 1960-1963 the South considered and discussed the Peace Accords with the North to avoid a Civil War, while Ho and the Vietnamese Communist Party insisted on the policy of "Invading the South" at all costs. Obviously, the two policies of the two sides were completely different in terms of Humanity [xxii]

4- Mr. Ngo Dinh Diem  always maintained the integrity of a leader, preserving the nation's reputation in front of foreign countries, even in dangerous situations, without losing the nation's dignity.

5-In governing the country, independence and non-dependence on major allies are principles that he absolutely respects.

 

 

 

 

 

 

  

  

 

 

 

 

3- President Nguyen Van Thieu:

 


Nguyen Van Thieu (1923-2001)

-Story:

Mr. Nguyen Van Thieu was born on December 11, 1924 in Tri Thuy village near Phan Rang provincial capital, Ninh Thuan province. He married Ms. Nguyen Thi Mai Anh in My Tho, had three children and one adopted child. He received training in the Basic Infantry Officer Course at Coetquidan school (France, 1949 and graduated in June 1950). He was appointed Commander of the Dalat Military Academy of the National Army of Vietnam in Dalat in March 1955. He went to Okinawa, Japan in 1962 to receive training at the Pacific Command and General Staff School, then held the position of Commander of the 5th Infantry Division of Bien Hoa. In 1964, he was promoted to Major General, then Lieutenant General in 1965 and entered politics as Vice President and Chief of National Defense in the Phan Huy Quat government, concurrently holding the position of Chairman of the Military Council. In 1965, he was trusted in the position of Chairman of the National Leadership Committee. Elected President of the Second Republic for two terms from September 1967.

In April 1975, under pressure from the United States and Hanoi Communists, he resigned as President of the Republic of Vietnam. After leaving his homeland, he lived for a while in London, England. In 1985, he settled in Hong Kong and lived in West Newton and then Foxboro in the state of Massachusetts.

He passed away on September 29, 2001 at Beth Israel Deaconess Hospital, Boston, MA, at the age of 78.


President Nguyen Van Thieu kneels before the statue of Jesus praying

              in the ruins of La Vang church right after the Airborne

                        and Marines/ARVN recaptured Quang Tri Citadel on September 20, 1972.



- During his time as national leader, President Nguyen Van Thieu accomplished the following:

 

* In terms of military, the late President Nguyen Van Thieu, in his capacity as Commander-in-Chief of the Army, led the ARVN, causing heavy defeats to the communists through three general offensives in the year of the Tet Offensive (1968), in which 100,000 regular soldiers, guerrillas, and underground cadres were eliminated from the battle. After that, the fierce war continued, in 1972, once again with his wise leadership, the ARVN repelled the general attacks of the North Vietnamese Communists on the fronts of Tri Thien, Komtum, and Binh Long. While the front was still smelling of gunpowder and burning hot, the late President Nguyen Van Thieu did not fear danger, personally going to the battlefield to console and reward the heroic soldiers of the military.

 

* Politically, he proposed the 4 NOs as a guideline for the political strategy of the Republic of Vietnam government: DO NOT RECOGNIZE COMMUNISM, DO NOT NEUTRALIZE THE SOUTH, DO NOT ESTABLISH A COALITION GOVERNMENT, and DO NOT CEDATE LAND TO COMMUNISM. [xxiii]

Former President of the Republic of Vietnam Nguyen Van Thieu deserves to be recorded in history as follows:

            - He was a brave Commander-in-Chief, not afraid of danger, he went to the battlefield when the battle was still filled with the smell of gunpowder to console and reward the heroic soldiers. - President Nguyen Van Thieu was a simple man, that was his true nature, he never staged or showed off and he was always very close to the soldiers, he was present in any battlefield no matter how dangerous, he was always there to console and console the fighting spirit of the ARVN soldiers.

 

- He is a fighter for FREEDOM against the communist dictatorship.

          - He was also a fighter for DEMOCRACY who founded the Second Republic for the South, building a DEMOCRACY and RULE OF LAW regime for the people of the South even though the country was being ravaged by war.[xxiv]

          -He was a determined defender of the territory with the determination not to let any inch of land fall into the hands of foreigners, typically in the Hoang Sa naval battle on January 19, 1974, as Commander-in-Chief of the Army of the Republic of Vietnam, he ordered the Navy of Tactical Zone I, despite its weaker firepower, despite its isolation (without the support of the US Seventh Fleet), to attack the Chinese warships that had brazenly invaded Hoang Sa. In contrast to the despicable act of North Vietnam sending a diplomatic note recognizing Hoang Sa and Truong Sa as belonging to China! [xxv]

          - And above all, he was a TRUE PATRIOT who did not hesitate to sacrifice his life and career to fight for the people of the South to have a just peace in Freedom and Democracy with the policy of "Four No's". It was for this ultimate goal that he was willing to give up his position as President so that political forces could arrange a political solution for Vietnam.

An article about President Nguyen Van Thieu on Wikipedia:  http://vi.wikipedia.org/wiki/Nguy%E1%BB%85n_V%C4%83n_Thi%E1%BB%87u   :

Background

Nguyen Van Thieu was born in  November  1924   ( lunar calendar ). He had two older brothers: Nguyen Van Hieu (16 years older than Mr. Thieu) [ 1]  and Nguyen Van Kieu. Nguyen Van Hieu   was appointed ambassador to  Italy during the Second Republic  , while Nguyen Van Kieu was ambassador to  Taiwan . [2]

After finishing grade 9 in his hometown, he went to Saigon to study at Do Huu Vi Technical School. Later, with the help of his eldest brother Nguyen Van Hieu, Mr. Thieu was sent to study at a French seminary  [ 3],  the Pellerin Roman Catholic school in  Hue . When  World War II  broke out, he completed his studies and returned home. During the three years of  Japanese  occupation, he worked in the fields with his father. Mr. Thieu's views on nationalism increased with the defeat of  Japan  and the return of  French troops  in  Indochina [4] .

Military career

After  the end of World War II  in 1945, he joined the  Viet Minh forces  led by  Ho  Chi Minh . [4] [3] [5] He and his comrades were trained in open forests with bamboo sticks because they did not have rifles. His managerial abilities were soon recognized, and he was later appointed as a district chief. [4] But after less than a year, he began to become frustrated, "I knew that  the Viet Minh  were  communists ," he said in an interview. "They shot people, they overthrew the commune committees, they confiscated land  . " [5]  

He secretly went to  Saigon , with the help of his brother Nguyen Van Hieu he was admitted to the Maritime School. [3]  After a year, he was promoted to officer, but he refused to work on a ship  when he discovered that the French  owners   intended to pay him less than the salary of all  French officers . He completely abandoned the idea of ​​a life at sea. Then Nguyen Van Thieu transferred to the first class at  the Vietnamese Officer School , which later became  the Dalat Military Academy . [4] In June  1949 , he graduated with the rank of Second Lieutenant, joining the military career in the  Vietnamese National Army . That same year, he went to  France  to study at  the Coetquidan Infantry School .

In the battles against  the Viet Minh , Thieu quickly earned a reputation for his bravery and commanding ability  . [4] With the policy of sanctions against officers in the Central and Southern regions, he was transferred to the North.

In 1951, he married the daughter of a successful medical practitioner from  My Tho , Dinh Tuong  province   (now  Tien Giang province ), Nguyen Thi Mai Anh. She was a  Roman Catholic  . He later converted to his wife's religion. [3]  Mr. and Mrs. Thieu had three children: a daughter, Nguyen Thi Tuan Anh, and two sons, Nguyen Quang Loc and Nguyen Thieu Long.

In 1954, with the rank of  major  and commanding a battalion, Nguyen Van Thieu led an attack on his hometown village, detonating mines to drive  Viet Minh forces  out of the house where he had spent his childhood.  [4] .

After  France  withdrew from Vietnam, in  1955  he joined  the Army of the Republic of Vietnam , with the rank of  Lieutenant Colonel , holding the position of Commander of  the Dalat Military Academy . By  1962 , he held the position of Commander of the 5th Infantry Division, with the rank of  Colonel ...

 

 

Comments about former President Nguyen Van Thieu by House of Representatives Chairman Nguyen Ba Can written in 2001 are as follows:

-“I see you as a cautious and resolute political leader, and above all, you are a patriot. You worry day and night about the fate of the nation, constantly calculating the victory on the battlefield against the enemy, as well as at the peace conference table, both fighting the enemy and, cruelly, dealing with even your own allies.”

 

- The important national policies of President Nguyen Van Thieu have achieved brilliant successes: 

 

1-Land to Tillers Law: In 1970, the Second President of the Republic of Vietnam, Nguyen Van Thieu, issued the Law "Land to Tillers" which stipulated that land not directly cultivated would be automatically confiscated and would be compensated appropriately according to current prices. Confiscated land was given priority to be allocated to tenant farmers (3 acres in the South and 1 acre in the Central Highlands and Central regions). Landowners who directly cultivated land were only allowed to keep a maximum of 15 acres. However, the Law "Land to Tillers" was not allowed to be applied to land of religious organizations and family ancestral land of the people.

In South Vietnam, the feudal agricultural production method was completely eliminated. New farming methods with technical advances were applied to increase productivity. After completing the Land to the Tillers program in 1970-1973, the Republic of Vietnam had 80 percent of middle-class peasants and this peasant class was the main force of agricultural production in South Vietnam. The remaining 20 percent were rich peasants and rich middle-class peasants, owning about 10 percent of cultivated land.


In addition to cultivating the remaining land after confiscation, these wealthy farmers also do business in agricultural mechanical services, circulate agricultural products, process agricultural food in a very free rural commercial and agricultural labor market.

After the Republic of Vietnam completed the Land to the Tiller program, there was no longer a large-scale landlord class in South Vietnam. During the three years 1970-1973, the result of the "Land to the Tiller" program was the end of the tenant farming system in South Vietnam when tenant farmers became landlords. [xxvi]

Through the two comparisons just mentioned, we can see that the Land Reform policy of the Republic of Vietnam and the Land Reform policy of the Communist Party of Vietnam are different in that one side kills people (rich farmers, middle farmers, landlords) to seize land and then says it is distributed to the poor (in reality, after 2 years, the Communist Party of Vietnam put all land into agricultural cooperatives, and the poor farmers no longer own any land. In the South, according to the policy of President Nguyen Van Thieu, the land of the big landlords was purchased by the government at a fair price and then sold in installments for 12 years to the poor farmers. The big landlords were only allowed to keep a maximum of 15 hectares if they worked directly, after 1973, the "tenant farmers" practice of renting land from crazy owners ended because farmers were given or sold in installments.

After 1975 until now? The land is completely owned by the state, people only have the right to "Use Land" which means the red book. They can buy and sell the land left by their ancestors, but other types of land, whenever the state needs to use it, must be sold at the price set by the local government! A form of robbery in broad daylight. Therefore, there are thousands of farmers now suing for land, a daily occurrence in Vietnam that the government cannot resolve. Some farmers have been suing and protesting for nearly 20 years without any resolution. [xxvii]

2-Property Transformation Program: The program continued from the time of President Ngo Dinh Diem  to the time of President Nguyen Van Thieu to help and improve industries such as pedicab, hearse, three-wheeled vehicle purchased on installments, lam car, taxi, turning people who rent vehicles to make a living into real owners of public means of transport, both creating a better life for the poor and improving primitive means of transport into more civilized means.

3- The national policy of "Chieu Hoi": It can be said that during the 10 years of President Nguyen Van Thieu's rule, the national policy of "Chieu Hoi" achieved the greatest success. There are no statistics for the two years 1974 and 1975, but from 1963 to 1973, there were over 200,000 reformed members returning to the national cause. This was the most meaningful act in the spirit of the Nation and the spirit of compatriots because you can imagine 200,000 communist soldiers, equivalent to 20 divisions, holding guns and shooting their compatriots, now being called upon with compassion to return to the national cause and then they were allowed to reunite with their families.

- Chart of the national policy of Chieu Hoi achieved from 1963 to early 1971. [xxviii]


 

                                

 

Những câu nói nổi tiếng cuả Ông Nguyễn Văn   Thiệu khi nắm giử chức vụ Tổng Thống VNCH [xxix]

“ Đừng nghe những gì Cộng sản nói, mà hãy nhìn kỹ những gì Cộng sản làm!

Ăn cơm Quốc gia thờ ma Cộng sản –

Công đức ngàn đời con tố mẹ, tình nghĩa trăm năm vợ tố chồng –

(Biếm chỉ chính sách đấu tố của Cộng sản )

Đất nước còn, còn tất cả; cộng sản thắng, mất tất cả.

  Làm kẻ thù của Mỹ thì dễ, làm bạn với Mỹ thì rất khó.

Sống không có tự do là đã chết. ”

-TS Nguyễn Tiến Hưng nói về cuốn Tâm Tư Tổng Thống Thiệu


http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/Interview-with-Dr-Nguyen-Tien-Hung-about-the-book-President-Thieu-s-deepest-thoughts-HGiang-05142010111919.html

 

-Nguyễn Văn Thiệu Thứ năm, ngày 03 tháng sáu năm 2010  Bí mật chung quanh hồ sơ "Nixon-Thiệu"

http://www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/2010/06/100601_nixon_thieu_dossier.shtml  Xuân Hồng  BBCVietnamese.com


GS Nguyễn Tiến Hưng ra mắt cuốn " Tâm Tư Tổng Thống Thiệu" tại California

Tác giả cuốn sách mới về "Tâm Tư Tổng Thống Thiệu" nói với BBC rằng một trong những hồ sơ quan trọng liên quan cuộc chiến Việt Nam vẫn chưa được giải mật.

Giáo sư Nguyễn Tiến Hưng, nguyên Bộ Trưởng Kế Hoạch của chính phủ Việt Nam Cộng Hòa, nhắc đến cái gọi là hồ sơ "Nixon-Thiệu" chứa các tài liệu và thư từ giữa Tòa Bạch Ốc và Dinh Độc Lập từ năm 1971.

Ông Hưng, người được chỉ định đi cầu viện vào giờ chót, nói rằng vào ngày 23 tháng Ba năm 1975, nói ông Thiệu có cho ông xem hồ sơ này trong đó có hai bức thư của TT Nixon mà ông đã yêu cầu TT Thiệu gởi cho người kế nhiệm của TT Nixon là TT Ford qua trung gian của Tướng Frederick Weyand, cựu Tư Lệnh Quân Đội Mỹ, lúc đó là Tham Mưu Trưởng Liên Quân Hoa Kỳ.

Trong cuốn sách "Tâm Tư Tổng Thống Thiệu" mới được xuất bản, GS Hưng nói "Điểm trớ trêu là thư của TT Nixon mà TT Ford không biết gì."


 Commemorative stamp on February 18, 1973, the day the 200,000th Muslim was reached (equivalent to 20 military divisions) and a passport for communist soldiers who wanted to return to the right path.

This call for great national unity is the most practical and sincere action because it has been specifically proven by promises and actions that go hand in hand. The reformers no longer feel guilty as surrenderers, but are treated as lost brothers who have now returned to the great national family.

 

              

Chieu Hoi is Great National Unity Images of the happy return of VC soldiers in Tam Ky                                                                                                                                          

Upon returning to the Nationalist cause, the reformed members were free to reunite with their families, travel, and even learn a trade according to their needs.

               

Studying the National Policy on the New Day. The Gold Medalists Go to Saigon Zoo and Botanical Gardens. A vocational training class in Bien Hoa for Gold Medalists.

 

- Was President Nguyen Van Thieu pro-American or anti-American? (CIA declassified files about President Thieu)

Some Thoughts on President Nguyen Van Thieu

 

Nguyen Ky Phong  http://vanhoamagazine.com/index.php?option=com_content&task=view&id=169&Itemid=90



 After the fall of the Republic of Vietnam, the role of the late President Nguyen Van Thieu (TTT) as a head of state was criticized. Some opinions said that because TTT trusted the Americans too much, the South fell into the hands of the communists. Regarding the leadership role, some opinions said that TTT was a dictator, holding all the power to command the army directly from the Independence Palace, causing much dissatisfaction among the generals in the final years of the Republic of Vietnam (RVN). The two criticisms of TTT above have reasons and value to be discussed. Based on some US documents written about TTT that have been declassified in the past, the short article below records some events about TTT's personal relationship with the Americans; and, about TTT's national governance as a leader.

 


 

Personal Relations with the United States:    

Was President Thieu too trusting of the Americans? Based on declassified documents,  not only did President Thieu not trust the Americans, but he was always suspicious and fearful of the United States' policies toward Vietnam ; and toward himself as the leader of the country.  From the beginning of their relations, President Thieu had a reserved, if not hostile, attitude toward the Americans. In a summary report on President Thieu written by the Defense Intelligence Agency (DIA) in July 1968, they commented that President Thieu was anti-communist but at the same time “anti-American.” The original text of the report was, “… Thieu is anti-United States.” That sentence can also be understood as “dislike of the United States”  rather than in the usual sense of “anti-American.” (see photo of document 3-1) In that same report, the DIA said that President Thieu's anti-American attitude had been noted since February 1964, and President Thieu himself acknowledged his attitude toward the Americans. In the July 1968 report, after talking about President Thieu's previous attitude (before the July 1968 report), the reporter wrote that President Thieu was currently focusing on closely coordinating the policies of the United States and Vietnam, so that the United States could continue to support the South. Compared to other reports, the July 1968 report spoke well, but only in general terms about President Thieu. But through all the analytical documents about President Thieu's temperament that this writer has read, the writer can say that  the United States did not understand much about President Thieu: most of them only guessed about him, based on reports from past collaborators or comrades. Reports from the CIA, DIA, and the Embassy The United States in Saigon used many adjectives such as cunning, cunning, intelligent, shrew, efficient ... to describe the personality of the President. (1)  


But in the end, the report still concluded that they could not predict the thoughts and actions of Mr. Thieu, or influence him as they did with other Vietnamese authorities . On the contrary, in several face-to-face meetings with many American authorities, the President abandoned his usual personality - his usual personality is reserved when asked for opinions, and listens more than he speaks - and asked many questions that made the person opposite very confused. Through such times, the American authorities saw that Mr. Thieu knew many things they did but he pretended not to know.  Based on the cited documents, we see that the late President did not completely trust the Americans throughout his political career. He only relied on the Americans to achieve the goals he wanted. And one of the goals he wanted to see was the longevity of the Republic of Vietnam (RVN).


 

If the President had any faith in the Americans, he had no choice but to trust them — and the only person he had to trust was the late President Richard M. Nixon.

     According to a CIA historian writing in CIA and the Generals: Covert Support to Military Government in South Vietnam (2), the United States only really began to learn about and try to contact the President in July 1967, after a number of important generals in the Military Council agreed to let Thieu run for president and Nguyen Cao Ky, vice president, on the only military ticket in the first presidential election of the Second Republic.


Reports from the DIA, the CIA, and  Ambassador Ellsworth Bunker (3) sent to Washington showed that American intelligence may have known a lot about Ky, or other South Vietnamese authorities, but they knew absolutely nothing about Thieu — or what Thieu intended for the near or far future.  Another example of the American understanding of Mr. Thieu personally: In a presentation to President John F. Kennedy on August 28, 1963, when talking about the two factions supporting and opposing President Diem, Colonel Nguyen Van Thieu was noted as "a Catholic, supporting Mr. Ngo Dinh Nhu," and having an attitude of supporting President Diem's ​​government (4).


Another report from the US State Department (of course the news came from the US Embassy in Saigon) dated October 30, 1963 — two days before the coup —  still recorded the attitude of the commander of the 5th Infantry Division (Colonel Thieu) as “still undetermined.” This shows Mr. Thieu’s secretiveness about his attitude towards everyone around him.  Based on historical documents after the coup on November 1, 1963, we know for sure that Mr. Thieu had demanded, or was promised, when he volunteered to participate in the coup. Because if Mr. Thieu had not demanded a worthy reward, he would not have volunteered to use his unit to attack the resistance points at the presidential palace. (5)    

 

     In the eyes of some Americans, Mr. Thieu was a reserved, careful, and discreet person. In the eyes of some others, Mr. Thieu had xenophobia; and the suspicion of the Americans made him always irrationally afraid (paranoia) (the words xenophobia, paranoia are the original words in the report). The President's suspicion of the US's policies and intentions in Vietnam was not without reason.  From the 1963 coup against President Diem until Mr. Thieu became president, Mr. Thieu witnessed many secret plans that the Americans used to subvert the internal situation in Vietnam. The "secret" plans of the CIA in particular, and the policies of the US State Department in general, were not necessarily consistent with the policies of the Republic of Vietnam government.


In his position as Chairman of the National Leadership Committee, since 1967, the President witnessed the pressure of the US when they decided to "split up" and contact separately with the National Liberation Front of South Vietnam (NLF).  On the pretext that they wanted to infiltrate the personnel inside the NLF structure, the Americans asked the RVN authorities to release a number of important NLF personnel that the RVN was holding in prison. The US authorities in turn pressured General Nguyen Ngoc Loan, General Ky, and General Thieu  until the RVN government partially satisfied their demands.  (6)


     After General Nguyen Khanh was exiled from the country in February 1965, Washington and most of the US authorities in Vietnam supported Major General Nguyen Cao Ky as a leader to replace General Nguyen Khanh. But the Americans were surprised and confused after the Military Council approved the presidential-vice presidential ticket, Nguyen Van Thieu-Nguyen Cao Ky, in the 1967 election. This event stunned the Americans because when Mr. Ky's group agreed to let Mr. Thieu become president, it was impossible — or at least the Americans had not predicted it. (See photo 4-1. General Loan's opinion when Mr. Ky agreed to stand in the role of vice president was that Mr. Ky was crazy to do that).

 


 

After Mr. Thieu became president, the Americans focused all their contacts and infiltration to learn more about Mr. Thieu . But the CIA documents admitted that they failed. When they could not find contact to learn more about the personality and way of thinking of the President, the CIA had no choice but to use illegal means: eavesdropping and gathering information by electronic means .

  That's right, in the latest declassified document, the CIA admitted in black and white that they used wiretapping to learn about and predict the President's intentions. From mid-1968 onwards, the CIA used wiretapping more when the President completely consolidated his power and changed most of Ky's factions in the military. Previously, CIA documents said they collected information about the personnel and policies of the Republic of Vietnam through a number of collaborators and generals around Ky. But from June 1968 onwards, after a number of officers close to General Ky were killed in a mistaken shooting in Cho Lon; and when Ky was sent to Paris in early 1969 to be a government observer in the peace talks, the CIA lost all the contacts they had to collect information about the Republic of Vietnam (7). Unable to infiltrate and influence President Thieu directly, the CIA turned to influence President Thieu's two most trusted associates: Lieutenant General Dang Van Quang and Prime Minister Tran Thien Khiem. The CIA said that sometimes the US authorities could not convince President Thieu, but when they used General Khiem and General Quang to "convey" persuasion, President Thieu listened . "Using General Quang's communications to influence President Thieu was the most effective method," the CIA document commented.

    

President Thieu knew that the CIA was recording and eavesdropping inside the Independence Palace. He also knew that some of the staff around him were CIA liaisons (8). But he remained silent, pretending not to care. In reality, he took advantage of those means to "convey" back to US authorities his true thoughts — and sometimes false thoughts to deceive the Americans . The CIA came to this conclusion because in many cases, President Thieu could not contain his anger and told US authorities directly what he knew about their behind-the-scenes activities. He told the CIA directly that not only had they tolerated and sheltered the Most Venerable Thich Tri Quang in the embassy compound, they had also provided financial resources for him to train more followers to oppose the government of the Republic of Vietnam (9).  

And after being pressured twice to release high-ranking prisoners of the NLF, Mr. Thieu bitterly told the Americans, “This country [the Republic of Vietnam] cannot progress, because on one side is the infiltration of the North Vietnamese communists; on the other side is the infiltration of the CIA into the government structure [of the Republic of Vietnam].”


Regarding the secret US communications with the NLF, Mr. Thieu said, “perhaps the embassy is harboring the Viet Cong without my knowledge.” CIA authorities were very concerned about the President’s “too correct” observations. The CIA was so concerned that the CIA’s Far Eastern Bureau Chief, William E. Nelson, wrote a report to CIA Director Richard Helms, advising the agency’s staff to be careful with the President. Because one day if there is a conflict between the United States and the Republic of Vietnam — or between the President and the CIA — the President could reveal all of the CIA's actions to the public (10).


     1968 and 1969 were two years in which the CIA and the US government had many conflicts. The Lyndon Johnson administration was very upset when it learned that the CIA was secretly supporting candidate Richard Nixon through the intermediary of Ms. Anna Chennault. On the contrary, from that same affair, the CIA was informed by Ambassador Bui Diem that the US had eavesdropped on most of the conversations between the authorities of the Republic of Vietnam, both inside and outside the country (11).  CIA documents also stated that in more than two months at the end of 1968 and the beginning of 1969, the CIA cut off contact with the US authorities for the above reasons.



     In 1969, the unfriendly relationship between the CIA and the CIA increased when the CIA ordered the prosecution of Congressman Tran Ngoc Chau for contacting the communists. Mr. Tran Ngoc Chau was no stranger to the US CIA in the years 1965-67. He was admired by the CIA until they were tied up by the CIA. As Governor of Kien Hoa, Mr. Chau was the one who outlined the Hamlet Census-Grievance System plan to be applied in parallel with the Rural Development Program. The Hamlet Census-Grievance System allowed people to both report to the government about Viet Cong cadres collecting local taxes, and also report to the authorities about abuses and abuses of power by hamlet government officials. Kien Hoa was also the first place where Mr. Chau allowed the CIA to establish the Provincial Reconnaissance Unit, an intelligence-paramilitary unit, to destroy enemy infrastructure. After Kien Hoa, Mr. Chau was appointed Commander of the Rural Development Cadre Training Center in Vung Tau. However, because he was not suitable and unsuccessful in this position, Mr. Chau resigned from the army and ran for the National Assembly. During his time as a congressman, Mr. Chau contacted the CIA to request funds to establish a political force (Mr. Chau's political goal was to be ready to dialogue with the non-communist elements of the NLF). During his campaign, Mr. Chau made statements implying that he had the support of the CIA. ... Hearing Mr. Chau's statements, with his negative feelings towards the CIA, TTT decided to "find out" Mr. Tran Ngoc Chau. TTT asked the CIA Station Chief in Saigon, Ted Shackley, directly whether Mr. Chau was working for the CIA or not; and if the government arrested Mr. Chau for contacting the communists, would the CIA have any "problems". Unable to keep Mr. Chau and lose TTT's favor, Ted Shackley replied that TTT had full authority to deal with Mr. Chau. (12) 


Also in 1969, the CIA had the opportunity to “retaliate” against the President through the Huynh Van Trong and Vu Ngoc Nha cases. At the end of 1968 and the beginning of 1969, the CIA discovered a communist intelligence system operating in Saigon. From there, they discovered that Mr. Trong and Mr. Nha were communicating and providing information to the communists. CIA Station Chief Ted Shackley informed the President that he would arrest the entire ring. In shock, the President asked the CIA to arrest and resolve the matter discreetly — because if he made a big deal out of it, he would be embarrassed in front of the people for “raising his sleeve” right in the Presidential Palace. But the CIA did not agree. They said they had to act according to their wishes and arrest the entire ring, and then see what happened. As a result, as we have seen, more than 42 people involved in the spy ring were convicted before the Military Court.


     Despite all the doubts and fears about the American attitude, the President still had to rely on American support to consolidate his power and achieve the goals he wanted to see. In early 1968, at the height of the North Vietnamese Tet Offensive, the President's prestige and credibility were at their lowest. During this time, he needed the help of the United States — both to fight communism and to fight the power of the vice president. Taking advantage of the opportunity to talk to the President, the CIA provided a sizable budget (about $100,000 a month, for 18 months) for the President to bribe opposition parties and to exert political influence in Congress.

    

From 1970 onwards, reports on the President contained many optimistic predictions and many nice adjectives. But experience has shown us that the Americans only make friends when they need friends. If reality required abandoning a “friend,” change, they had to decide in the spirit of American “pragmatism.” In the last two months of 1972, the President, after saying to National Security Advisor Henry Kissinger, “Why should I trust you?” and, “A local Viet Cong liaison knows more about the details of the Paris negotiations than I do,” the United States decided to end their relationship in Vietnam (13). 

Thieu believed in President Richard Nixon’s personal promises when signing the Paris Agreement, not because he trusted the American president: He believed because he had to; because he had no other choice. He was intimidated into believing the Americans. (14) 

Along with President Nixon’s letters, both pleading and promising, were very skillful pressures from the United States aimed at the “contacts” around the President. The close staff of the President were “allowed” to read very pessimistic reports and statements from the United States about the military and economic situation of the United States towards the Republic of Vietnam in the near future. Then, from the contacts around the President, the United States increased its threatening pressure. With the “empty ship, drain the water” way of speaking of National Security Advisor Henry Kissinger, of course the President was afraid and confused: afraid because the United States could actually carry out its threats; confused because the Republic of Vietnam did not have much time to deal with it.

 But the President remained tough on Kissinger to the point that Kissinger vowed never to return to Saigon to talk again. And the Republic of Vietnam — through the President’s representative — was tough on the United States until there was no other solution. Witnesses and documents show that the President cried a few times while talking to Kissinger or Ambassador Bunker when he could no longer contain his anger — because he knew there was nothing he could do. His private letters to President Nixon are evidence that he only wanted Nixon to keep his promise. But with the strict legal system of the United States, a president’s personal promise is worthless.


 But the most painful and absurd thing — an unimaginable absurdity — was that after a period of arguing, threatening, and cursing at each other, the Republic of Vietnam was forced to sign a joint treaty with the United States. … The 1973 Paris Agreement was still not submitted to the Congress for ratification by the United States government. According to the US Constitution, the president has the right to sign any treaty with any country. But the treaty is only valid as a responsibility between the United States and the target country; and of the United States to the signed treaty. The responsibility to bring the treaty to Congress for ratification is the responsibility of the Executive (in this case, the president). But history shows that President Nixon was not enthusiastic or willing to show the US Congress the content and details of the 1973 Paris Agreement.

Later, when the Republic of Vietnam fell, the Congress said they had no responsibility because they did not know anything about the content of the treaty. On the Executive side, the new President Gerald Ford had even more reason, when he said he knew absolutely nothing about the promises between the previous government (the Nixon government) and the Republic of Vietnam. Meanwhile, the US officials who served and contacted the TTT government in Saigon only knew how to... curse their own government. But all the blame no longer mattered: the Republic of Vietnam had fallen. Kissinger and Nixon tried to keep secret and cover up the details of the negotiations with Hanoi. Declassified CIA documents show that Kissinger had almost exclusive authority to represent Nixon in negotiations with the Republic of Vietnam and North Vietnam. In August 1972, in front of Ambassador Bunker, Kissinger ordered the CIA Station Chief in Saigon, Thomas Polgar, not to reveal to the CIA headquarters in Lang Ley the details of the negotiations that the Saigon CIA knew through their contacts within the NLF personnel. The President's statement, "A local Viet Cong liaison knew more about the details of the negotiations in Paris than I did," could also be applied to American authorities in this case. (16)

     TTT did not trust the Americans — or President Nixon personally — but had to follow their final plan because he had no other suitable options. Authorities such as General Abrams; CIA Chief in Saigon Polgar; Ambassador Bunker … all concluded that the United States had betrayed the Republic of Vietnam. But these figures had to admit that they themselves could not have predicted what happened. In the eyes of a modern historian — and a former high-ranking CIA officer — TTT deserves praise for doing everything he could during that period, in that situation. (17)         



Contact with the Generals of the Republic of Vietnam

Some American and Vietnamese authors use the adjective “petty clever” for TTT. Examining TTT’s life, the author does not think TTT was only petty clever. TTT’s wisdom was much higher than petty cleverness. Only seven years after graduating (1949-1956), he became the commander of an officer training school (Da Lat Joint Military Academy). With no more than 18 years of military service (up to the day he became president), and a total of 15 months of military training (total time at the Hue Military Academy; Coetquidan School, France; Command Staff, Hanoi ...), the President must have been a more intelligent person than "petty clever" when he eliminated political and military opponents, to take over the leadership of the country. Looking through the political career of the late President, we see that the President had the necessary qualities to "know" and live. 


     Rarely declaring in public and being discreet with his thoughts or plans, the President had the good qualities necessary for military men to do politics during the four turbulent years of 1964-1967. From 1964 - after General Nguyen Khanh "rectified" and took power from General Duong Van Minh - until July 1967, President Thieu demonstrated his wisdom compared to the generals above and below him. While most of his senior generals were either dismissed, exiled, or placed under house arrest, Thieu gradually won the trust of the majority of the military through his patience and gentleness in dealing with them. If Thieu had used diplomatic and political tricks to become president in October 1967, they must have been effective for the survival of the political generals during the four turbulent years of 1964-67. Thieu certainly had some say in the number of generals who were exiled or discharged — and all of them were senior to him in rank (promoted to general first, then later). The last general, Nguyen Huu Co, who was promoted to major general on the same day as Thieu (promoted to major general on November 2, 1963), was left behind during a trip to Taiwan in 1967 and then banned from returning home (he was allowed to return home by President Thieu himself in January 1970). (19)

   


 The 1967 election was an example of Thieu's wisdom. In the first election of the Second Republic, in October 1967, both the Chairman of the National Leadership Committee (Thieu) and the Chairman of the Central Executive Committee (Ky) wanted to run for president, but neither wanted to run as vice president. Both were so determined that they declared that they would separate and stand on their own presidential ticket. But the Council of Generals did not want to see a split between the two military leaders. And if they ran on their own ticket, they would not necessarily win over the civilian tickets. In early July 1967, after more than 48 hours of discussion among the generals in the Military Council, the council proposed that the two would stand on the same ticket: Thieu, running for president; Ky, vice president. But in return, Ky would have full authority to appoint the Prime Minister and the cabinet's Ministers; as well as important military commanders. Mr. Thieu agreed and signed a commitment with the generals (20). In the eyes of the people, with those conditions, Mr. Thieu would become a puppet president without real power. But if we look further, we see Mr. Thieu's wisdom: According to the Constitution, the president always has full power; making verbal promises or signing a commitment cannot change the provisions of the constitution. Moreover, with his very impulsive nature, in the future Mr. Ky would lose many allies in the army. With that reasoning, Mr. Thieu temporarily agreed to "give in," and patiently waited for Mr. Ky's power to decline. (21)


Having eliminated Mr. Ky's power, from 1969 onwards, the Prime Minister made a mistake in the relationship within the military hierarchy, in strategy and tactics, causing the generals and officers to no longer respect him as a leader. To consolidate his power, in 1968 the Prime Minister recalled General Tran Thien Khiem back to the country, appointed him as deputy prime minister and minister of interior, then prime minister and minister of defense after Prime Minister Tran Van Huong resigned. In the same year, he brought General Do Cao Tri back to be the Commander of Region III. In July 1970, he issued a decree, changing the military structure in the relationship between the General Staff and the Army Corps/Military Region. In other words, by the end of 1970, the generals had "fallen in line" under the Prime Minister's orders. But in order to protect his power and guard against possible upheavals, the President concentrated power in his hands — both administrative and military — an action that caused hidden resentment in the military. Fear of a coup caused the President to retain a number of generals who he should have dismissed long ago. Also because of fear of a coup, he had relationships with a number of generals who, from outside observation, did not conform to military order and discipline (22). There are many examples showing that the President disregarded the military hierarchy and commanded the army directly from the Independence Palace: During the peak of the Lam Son 719 operation, Lieutenant General Lam asked to resign because he did not have enough power and support from the President to order the two generals Du Quoc Dong and Le Nguyen Khang. Also at that meeting, General Vien once again asked to resign.

 


 

 


 

But the President did not act. It was not that the President had a “problem” in dismissing these two generals; but he found it difficult to find other officers loyal to him to replace them. Another example was when he ordered the arrest of Brigadier General Vu Van Giai during the fall of Quang Tri in May 1972. Instead of simply “requesting” the Chief of the General Staff or the Regional Commander to prosecute General Giai in accordance with the spirit of the military hierarchy system, President Thieu personally issued the order from the Presidential Palace (see photo 5-1). This way of using his authority caused much dissatisfaction in the military — an organization that could only survive under a strict military hierarchy system. (23)

     During the last two years of the Republic of Vietnam, the command of the military was increasingly confined to the Independence Palace. The ARVN was defeated by the President's fierce and determined anti-communist stance: he insisted that the army — an army that was increasingly weak due to lack of aid — must thoroughly defend the Four No's that he had proposed a few years earlier. One of the four no's was "no land concessions" to the communists. But with increasingly fewer military aid, the military's mobility was no longer possible. The cost of protecting remote outposts became too expensive. But President Thieu remained resolute in his policy of no land concessions — even if the land had no tactical or strategic benefits.


When the RVN lost Phuoc Long in late 1974, President Thieu slightly changed his policy of no land concessions. But by then it was too late. In March 1975, after the NVA captured Ban Me Thuot, within just three weeks President Thieu single-handedly decided on a number of extremely disastrous strategic military plans, leading to the complete fall of the RVN more than a month later.

After Da Nang fell at the end of March, and on the very day three NVA divisions attacked Xuan Loc, General Vien submitted a petition to the President, asking for permission to establish a Field Corps, with the authority to control the Air Force and the Navy. The author could not find any historical data showing the President's reaction to General Vien's petition. But it was too late when General Vien made such a proposal on April 12. This shows us that: (a) the General Staff of the Republic of Vietnam did not have the authority as it was called, and (b) the President actually controlled the Army of the Republic of Vietnam directly from the presidential power, regardless of the military hierarchy. One of the two — or both — events could have been factors leading to the fall of the Republic of Vietnam./

NGUYEN KY PHONG


(1) The author used the following reports on TTT: Central Intelligence Agency. Office of Central Reference, Biographic Register: Chairman, National Directory Committee (June 24, 1965/ declassified 11-20-1986); Defense Intelligence Agency. Biographic Data: President Nguyen Van Thieu (July 1968/ declassified 8-2-1999); Embassy SAIGON: Some Aspects of Personal Relations Among Senior RVAF Officers (August 15, 1971; declassified 8-20-2009).

The author would like to thank Jay Veith — an expert on Vietnam War history and also an author — for providing the latest declassified documents on the late President Nguyen Van Thieu that the author quoted in the article. “Old fox,” “clever” were the original words used in the August 1971 report.

(2) Thomas L.. Ahern, Jr., CIA and the Generals: Covert Support to Military Government in South Vietnam (Center for the Study of Intelligence, Central Intelligence Agency, 2009). This is a top secret, extensive document on U.S. relations with the authorities of the Republic of Vietnam.


(3) Ambassador Bunker, from May 1967 to May 1973, wrote a weekly report to President Lyndon Johnson, and later to Richard Nixon. These reports—minus some that have not yet been declassified—are included in the three-volume book, Douglas Pike, The Bunker Papers: Report to the President from Vietnam, 1967-1973 (University of California, Berkeley, 1990). Ambassador Bunker includes many personal opinions about Thieu and Ky in the report. In the 96 weekly reports, readers saw Ambassador Bunker gradually change his opinion of President Thieu: From harsh criticism in the early reports - which included adjectives referring to President Thieu such as dirty, petty, and disrespectful of the law of justice - but by mid-1969, Mr. Bunker gradually changed his opinion of President Thieu, writing reports with many compliments and praises. On the contrary, with the rare calmness of a diplomat, Ambassador Bunker conquered President Thieu. American authorities in Saigon commented that only Bunker could convince President Thieu during the difficult periods between US-Vietnam relations.      

(4) Central Intelligence Agency, Office of Current Intelligence, August 28, 1963, Subject: Cast of Characters in South Vietnam. McGeorge Bundy was the one who briefed President Kennedy on the characters who opposed and supported President Diem at that time.

(5) Colonel Thieu was promoted to major general one day after the successful coup. According to the memoirs of Lieutenant General Tran Van Don, Vietnam Nhan Chung, on November 2, 1963, when he came to present himself to General Don, Mr. Thieu took out a pair of major general stars from his pocket and gave them to Mr. Don. Mr. Don wrote in his book that he was surprised to see Colonel Thieu already had the pair of stars in his pocket. Colonel Thieu was one of only two colonels promoted to general immediately after the coup. The other was Colonel Nguyen Huu Co. At 10:00 a.m. on November 2, 1963, MACV Commander Paul Harkins reported to Chairman of the Joint Chiefs of Staff Maxwell Taylor that Colonel Co and Thieu had been promoted to general. But in another report from Harkins sent to Taylor at 6:36 p.m. the same day, the list of generals included Colonel Lam Van Phat. The report on Colonel Thieu's attitude is in Foreign Relations of the US, Vietnam, August-December 1963, pages 48, 509, 534. More than three months earlier, in a report dated August 16, 1963, prepared by the CIA (authored by William E. Colby), it was noted that Colonel Thieu was "... Catholic, originally from the Central region, supported Ngo Dinh Nhu and possibly loyal to the regime." Read Foreign Relations of the US, Vietnam, January-August 1963, page 580. 

 

(6) The Government of the Republic of Vietnam released a number of important personnel of the NLF who were being held by the National Police of the Republic of Vietnam, including the wives of Tran Bach Dang (Mai Thi Vang) and Tran Buu Kiem (Pham Thi Yen), and a number of liaison officers. Initially, the Republic of Vietnam objected, but eventually, under pressure, had to cooperate with the United States in the plan to contact the NLF. From February 1967 to December 1967, the Republic of Vietnam released Mrs. Vang and Mrs. Yen, plus 10 liaison officers from the other side. In return, the NLF released only three American prisoners of war. In the end, this plan did not go anywhere. But documents show that the CIA had infiltrated some NLF personnel, but it is not known whether it was from this plan.

(7) See Ahern, op. cit., pages 83-88.

(8) Ahern, op. cit., page 82.

(9) Ahern, op. cit., page 38. The CIA said that from August to December 1965, the CIA provided Thich Tri Quang with 2,000,000 dong (equivalent to 12,500 USD at the time).

(10) William E. Nelson, Chief, Far East Division, Memorandum for the DCI [Director, Central Intelligence], “President Thieu's Comment on the CIA”, February 5, 1969. Quoted from Ahern, op. cit., page 87. Nelson's recommendation was half correct in 1975, when the President released to the public secret conversations between him and President Richard Nixon.

 (11) Regarding the Nixon-Chennault-Thieu contacts; and the possible eavesdropping of the FBI, CIA, and National Security Agency, read Bui Diem, In the Jaws of History; William Bundy, Tangled Web; and, Thomas Powers, The Man Who kept the Secrets: Richard Helms and the CIA. This (eavesdropping) event was also declassified and published in Foreign Relations of the United States: Vietnam, September 1968-January 1969.

(12) According to Mr. Chau, and also according to CIA records, Mr. Chau had been in contact with his younger brother, Tran Ngoc Hien, a communist cadre, since 1964. See Thomas Ahern, op. cit., pages 93-94. (13)


Kissinger first came to Saigon to discuss Hanoi's proposal on August 17, 1972. After this initial conversation, the President stopped communicating with American authorities for more than a month. The CIA Chief in Saigon recounted that Kissinger told President Trump directly that if Hanoi agreed to cease fire and release all American prisoners of war, the United States would accept Hanoi's proposal, regardless of the military developments taking place in the South. Hanoi used the American prisoner card very effectively during the negotiations and after the Agreement was signed. Read Ahern, op. cit., pages 117-118.  


(14) The final stage of the Republic of Vietnam and the relationship between President Trump and the United States are not the subject of this article. About this stage, read Larry Berman, No Peace, No Honor, Nixon, Kissinger, and Betrayal in Vietnam. About President Richard Nixon's letters of commitment and promise, read Nguyen Tien Hung and Jerrold Schecter, The Palace File. Presidential Advisor Nguyen Phu Duc, in his memoir The Viet-Nam Peace Negotiations: Saigon's Side of the Story, recounted that through his conversations with Kissinger and Nixon, he saw that the US authorities wanted to tell the President that the US would accept Hanoi's proposal and would ratify the agreement before 1972. And the US would do it unilaterally if the Republic of Vietnam did not cooperate according to the schedule set by the Americans. The word unilateral was emphasized and repeated many times.    

(15) After his visit to Saigon in August, Kissinger returned once more on October 20, 1972. After this time, Kissinger vowed not to return because he had been “exposed.” After Kissinger, Nixon’s representative was Major General Alexander Haig (in 1972, Haig was still a major general). But as a soldier, Haig spoke very frankly. He informed the President that he did not come here to negotiate, because he did not have the authority to negotiate. He came here to let the President know what the United States would do. If the Republic of Vietnam did not cooperate as requested, the diplomatic relations between the United States and the Republic of Vietnam would encounter difficulties and be damaged, but the Republic of Vietnam would suffer casualties. Let me write a little more about General Haig: In 1975, Haig held the rank of general and was the Commander of NATO. In the face of the massive attacks by the Communists, Haig wrote a letter to Kissinger, requesting immediate retaliation. … Stopping the communists “was not to protect the Republic of Vietnam but to protect the integrity of the treaties that the United States had signed and would sign in the future.” Read Nguyen Phu Duc, op. cit., page 364. The exchanges between TTT and Haig were recorded in General Haig’s memoir, Inner Circles: How America Changed the World. A Memoirs.


(16) CIA Chief Thomas Polgar spoke of the absurdity of the United States’ behavior (at least through Kissinger’s behavior) during the negotiations: while Hanoi informed the personnel at the lowest level of the infrastructure of all the details and developments of the negotiations, the United States only had a minimum number of supreme authorities who knew the developments of the negotiations. Read Ahern, op. cit., page 119. Kissinger's promise of four billion dollars for postwar reconstruction of the North is one of many examples of Kissinger and Nixon's concealment from the US Congress — the US Congress learned of the promise through an accidental discovery and was very angry with unauthorized promises from Congress. On this matter, read Randall B. Woods, Fulbright: A Biography.

(17) Lewis Sorley, Reassessing ARVN (A Lecture Delivered at the Vietnam Center, Texas Tech University, March 17, 2006), page 18


(18) Lieutenant General Tran Van Don wrote in Vietnam Nhan Chung that when Lieutenant General Duong Van Minh commented on the temperament and political status of the soldiers in the Military Revolutionary Council, he pointed to Major General Thieu and said, "This man can do politics and leadership." Regarding Lieutenant General Don, Minh said, "You have too much emotion to do politics." 


(19) If we pay attention, we see that Mr. Thieu gradually "eliminated" officers with more seniority in military service and higher ranks than him. Major General Huynh Van Cao wrote in his memoir (A Human Life, pages 172-73) that Mr. Thieu personally gave him 100,000 dong and suggested that he be discharged from the army, and then the Military Council would help him run for parliament. After General Cao, it was Major General Do Cao Tri (promoted to general in July 1963). Lieutenant General Nguyen Huu Co (promoted to general on the same day as Mr. Thieu) was the last person to be exiled. General Co was a battalion commander, Mr. Thieu was the head of Section 3, when the two were stationed together in Hung Yen District, 1952-53. 

(20) See photo 4-2, the commitment between Mr. Thieu and the generals in the Military Council. According to General Cao Van Vien, the person who drafted the commitment was Lieutenant General Nguyen Duc Thang.


(21) After being elected, lawyer Nguyen Van Loc was appointed prime minister as promised. However, when the press announced that the president and vice president would appear together on the public broadcast system to “introduce” themselves to the people, an assistant to the President said that, as a president, Mr. Thieu would appear according to his schedule, and with the people he wanted. Through that action, Mr. Thieu was not just being petty.


(22) General Creighton Abrams, in a meeting with generals of the MACV Command in January 1969, complained about the President’s character when he often invited Generals Do Cao Tri and Hoang Xuan Lam to the Independence Palace for dinner. From that intimate relationship, the President directly gave orders, informed them of news, and gave them instructions, bypassing the military hierarchy that he himself had written in the decree. General Abrams said that if the President treated him like that, it would be a “traffic jam” for General Cao Van Vien (as a Chief of the Joint General Staff), because there were military orders from the President that General Vien did not know about but the Regional Commanders already knew about. Read Lewis Sorley, The Abrams Tapes. 1968-1972, pages 106, 109, 114.  

(23) Quang Tri fell on May 1, 1972; the President appointed General Truong to replace General Lam on May 3; the President wrote the military order to arrest General Giai on May 12. The tone of the President's military order was very unfair and biased. Through the two military orders (photos 5-1 and 6-1), we see that the President was still uncertain about his decision: The military order directing the restoration of order in Region I listed the recipient as General Lam, but at the bottom of the last page, the President hand-wrote the name of General Truong. This shows that on May 3, when writing the military order for General Lam, the President changed his mind and appointed General Truong. But he did not bother to have someone rewrite the military order, but used the original text and sent it to General Truong. But why did he accuse General Giai when General Lam himself was the one responsible? Because two weeks after the communists attacked Quang Tri, General Lam still did not grasp the situation, and it was not until April 13 that he left Hue on his way to Quang Tri to observe the situation. Along the way, he stopped a Marine officer and asked him to report to him on the progress of the attack that had been going on for more than 14 days! Read MX Ngo Van Dinh, Victory of the 258th Brigade/Marine Corps in Quang Tri, April 1975, in the anthology Twenty-One Years of Battle of the Vietnam Marine Corps. Lieutenant General Ngo Quang Truong, in The Easter Offensive of 1972, said he knew General Giai as a brave and capable paratrooper officer. And he was willing to accept General Giai back into his corps. Here the author would like to thank Dr. Martin Loicano for providing some documents from the General Staff of the Republic of Vietnam and the Presidential Palace, related to the Order to arrest Brigadier General Vu Van Giai; and the Order to Lieutenant General Hoang Xuan Lam/Ngo Quang Truong, to restore order in Region I, after the fall of Quang Tri.

 

Long Dien's comments on President Nguyen Van Thieu through US Declassified documents:

1- President Thieu clearly understood and did not trust the Americans, but he had no other choice because the economy of the Republic of Vietnam was not strong due to the continuous war (from the conspiracy of the International Communists). Whoever (the US) spent money on the war had more authority and pressure for the war according to their assessment of the war.

2-The CIA has planted many people in the President's palace to eavesdrop, this proves that the President only serves the nation of Vietnam, he is forced to accept the US as a disloyal ally. The CIA also understood that!

3-Meanwhile, many documents from both sides show that the government of the Democratic Republic of Vietnam (North Vietnam) completely served and was absolutely loyal to its masters the Soviet Union and Communist China!

4- The US had no determination to win on the battlefield in Vietnam. On the contrary, the Soviet Union and China had great determination to win in Vietnam. China had both the determination to win and the plot to invade the whole of Vietnam after both sides were weakened after the war. The operating mechanism of the US government depends on the US Congress and the American people. Meanwhile, the Soviet Union and China were dictatorial regimes where the entire population had to obey the orders of the Communist Party, so their determination to win in Vietnam was more steadfast.

5- The lesson for the Vietnamese people is that if we accept a war (to protect Freedom from the threat of international communism), it must be based on the decision and strength of the entire people, otherwise, relying on any foreign power will easily lead to failure. Relying on any commitment must have a clear Treaty so as not to be betrayed by allies (America cannot abandon Japan and South Korea because they signed a bilateral Treaty.)


On April 5, 1975, General Weyand personally showed President Ford those two letters just 5 minutes before Dr. Kissinger arrived for the meeting. On April 30, Dr. Hung revealed these two letters at a press conference at the Mayflower Hotel in Washington to place responsibility for the breach of promise and demand that the United States compensate by rescuing and resettling one million Vietnamese.

After that, the US Congress, according to Professor Hung, reacted "why didn't the US Executive let the Legislature know about the Nixon-Thieu dossier," especially the congressmen who advocated cutting aid to the Republic of Vietnam such as Henry Jackson, Frank Church, Ted Kennedy, Mike Mansfield...

Even the chairman of the US Senate Foreign Relations Committee at that time, Mr. John Sparkman, wrote a letter asking President Ford to show him the "Nixon - Thieu" file, but President Ford, citing the special rights of the head of the executive branch, refused. Since then, the US government "hid up" this entire file.

In 1978, Mr. Ronald Nesson, President Ford's press secretary, wrote a memoir in which he revealed that he was ordered by his superiors to search for the "Nixon-Thieu" file in the White House, and found only "seven letters".

Professor Nguyen Tien Hung said there are a total of 27 documents in this file, more than the number of letters that Mr. Ronald Nesson revealed in his memoir.

According to Professor Nguyen Tien Hung, almost all documents about the Vietnam War have now been declassified, except for the "Nixon-Thieu" documents which are still secret to this day.

Why did Mr. Thieu not speak up?

Author Nguyen Tien Hung does not believe that the Americans told former President Nguyen Van Thieu not to say anything about the relationship between the United States and the Republic of Vietnam from the time his family moved to the United States in 1985 until his death in 2001. As a close confidant of Mr. Thieu during his exile, Professor Hung said, "I do not believe that when he moved to the United States, Mr. Thieu was under any pressure to keep quiet because that was the time of President Reagan and Mr. Reagan favored President Thieu very much. Perhaps because of some part of that favor, Mr. Thieu moved to the United States to live."

Listen/watch with Real Player or Windows Media Player

Mr. Thieu confided to Mr. Hung that "when they first arrived in Taiwan on April 25, 1975, the delegation had their luggage searched by American personnel and all their documents confiscated because they were afraid that the Thieu-Nixon dossier would leak out."

Mr. Hung continued Mr. Thieu's words: "There's also the matter of the stolen briefcase, because they thought the documents were in there, not to search for money."

However, Mr. Hung said: "Mr. Kissinger and the Republican Party wanted to hide that file, so they may have asked President Thieu to keep quiet."

According to Professor Hung, Mr. Thieu did not want to write his memoirs because "after I had been the leader of the South for nearly 10 years, I knew too many things, and when I spoke of the good, I also had to speak of the bad."

  Mr. Thieu is said to have said: "The Americans have betrayed us, so we should not expose our backs to others, and I do not need to pay attention to American public opinion anymore." According to Professor Hung, that is the main reason why Mr. Thieu did not want to write his memoirs.

Previously, when asked by Professor Hung to clarify the 16-ton gold case, Mr. Thieu said: "I have done my best, so even if I say it, people will say that I am trying to escape punishment."

Increase troops to retreat?

Professor Nguyen Tien Hung said that during discussions in London, Mr. Nguyen Van Thieu said that US President Johnson, a man considered to have a hawkish stance, "sent troops to Vietnam to negotiate from a position of strength."

In early 1964, when Mr. Johnson replaced President Kennedy who was assassinated, the US government sent Secretary McNamara to Vietnam to make many promises, then proposed 12 very strong measures, including asking the Vietnamese government to put the South into a state of war with a general mobilization order to "seek a non-communist Vietnam".

After that, the US increased military aid to South Vietnam and simultaneously launched campaigns such as Upward Arrow in August of the same year, followed by Operation Fire Dart, which bombed the North very fiercely.

By March 1965, the US army landed in Da Nang and in April, President Johnson declared that he would stay in the South "as long as necessary, with whatever strength is necessary, with whatever danger, whatever cost" as President Kennedy said "We shall bear any burden" when taking office.

In June 1965, President Johnson sent the most experienced general of the US army, General Westmoreland, to Vietnam to command the army and a month later, appointed another general, Maxwell Taylor, as the US ambassador to Vietnam.

In that context, Mr. Thieu became Chairman of the National Leadership Committee in June 1965.

According to Professor Hung, Mr. Thieu and the generals all saw that America was determined to fight and win in South Vietnam.

But not long after that, Secretary McNamara whispered to Mr. Thieu and said that presidential and parliamentary elections must be held soon to negotiate with the National Liberation Front.

Only later, with time, did Mr. Thieu contemplate the saying "sending troops in to negotiate from a position of strength," and "sending troops in to withdraw troops."

 

The 'proxy' war

Before being elected President of the United States, Mr. Nixon once said that the war in Vietnam was not a war between the two regions of North and South Vietnam, or between the United States and Communist Vietnam, but was actually a war between the United States and China.

According to Professor Hung, Dr. Kissinger and President Nixon believed that all of the US's successes in Vietnam helped the US's strategy toward China.

Professor Hung said that according to the thinking of these two people, "it was also because of the US's toughness - bringing half a million troops to Vietnam and then promoting the program of Vietnamizing the war - that convinced China to open diplomatic relations with the US."

 

- President Nguyen Van Thieu's assessment of the 1945-1975 war summarized by Long Dien:

 

1- The war in South Vietnam was a self-defense war, masterminded by the communist side to attack the South. In an interview with BBC radio before signing the 1973 ceasefire agreement, President Trump said:

“I think that freedom and a better life for the 17.5 million people in South Vietnam is not only for this generation but also for future generations. I think that is the price that the people of South Vietnam have paid. No one likes war. I myself do not like war. Some people tell me that they are against war, and I also tell them that I am against war.”

2- He believed in Freedom, Democracy, and National Justice: “I think that when the people in South Vietnam can freely speak democratically without fear of being beheaded by the communists, then I can assure you that the entire people in South Vietnam choose freedom. [xxx]”

3-Through the Chieu Hoi national policy that he implemented and achieved glorious success, we see that he had a benevolent heart, did not want to see war and killing between Vietnamese people, so he used the Chieu Hoi policy to open a way for the Viet Cong soldiers who had lost their way to return to the National cause, ending the scene of bloodshed.

4- During the turbulent days before April 30, 1975, despite assassination plots, threats from the Allies, threats from opposing generals, and increasing military pressure from the Vietnamese Communist Party, Nguyen Van Thieu remained calm to counterattack the Communists despite the severe decline in the Allied aid budget compared to the massive support from the International Communist Party. He held the position of a president, protecting the interests and reputation of the Republic of Vietnam, and finally, in a situation where there was clearly no hope of saving the Republic of Vietnam, he officially accepted to leave. [xxxi] after handing over the position to Vice President Tran Van Huong.

5-The vast majority of Southern people, later through declassified documents of the world, sympathized with the difficulties and dangers that he had to endure before a country that made the mistake of cooperating with a treacherous ally.[xxxii] . He could do nothing else, had no other choice. The fate of a weak country cannot stand alone against the red wave of an entire international Communist group.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 4- President Tran Van Huong:



 After graduating, Mr. Tran Van Huong  was assigned to teach at Le Myrle de Vilers School in My Tho, the same school he had attended a few years before. From 1943 to 1945, Mr. Huong was a professor of literature and logic at this school. He was a teacher who had trained many famous students.

When the August Revolution broke out, he joined the Viet Minh government as a free man. When the French reoccupied Indochina, he was appointed Chairman of the Tay Ninh Province Resistance Administrative Committee. However, in 1946, he returned to his hometown and declared non-cooperation with both the Viet Minh and French governments, living in seclusion until 1954.

After the Geneva Agreement in 1955, he briefly became the Mayor of Saigon in the government of Prime Minister Ngo Dinh Diem. There is  a famous anecdote about his integrity: when he took office as Mayor of Saigon, he went to work by bicycle! He later resigned to protest against Ngo Dinh Diem's ​​dictatorial and nepotistic policies. In 1960, he and 17 other intellectuals founded the Liberal Progressive Group, held a press conference at the Caravelle Hotel (commonly known as the "Caravelle Group"), and officially confirmed their opposition to the government. When the coup led by Colonel Nguyen Chanh Thi broke out, the group declared their support. Therefore, he and 17 other intellectuals of the Caravelle Group were arrested by the government. While in prison, he wrote a collection of poems called "Lao trung lanh van" ("Cold verses in prison").

After the Ngo Dinh Diem regime  was overthrown, in 1964, he was appointed Mayor of Saigon for the second time. Not long after, on November 4, 1964, he was invited by President Phan Khac Suu to hold the position of Prime Minister.

However, his government lasted less than 3 months. On January 27, 1965, General Nguyen Khanh again overthrew the civilian government, and deposed President Phan Khac Suu. He was also arrested and placed under house arrest for a period of time in Vung Tau.

In 1968, to gain influence, President Nguyen Van Thieu invited him to become Prime Minister for the second time. In 1971, he and Nguyen Van Thieu ran together in the election and were elected Vice President for the 1971-1975 term.

On April 21, 1975, under military pressure from the Communists and the reduction of military support from the allies, President Nguyen Van Thieu had to announce his resignation and hand over power to Vice President Tran Van Huong . Mr. Huong also held the position for only 7 days. On April 28, he handed over leadership to General Duong Van Minh. He is considered the last civilian president of the Republic of Vietnam. He died on January 27, 1982, the third day of the Lunar New Year, at the age of 80 [xxxiii] .

Scholar Tran Van Huong : On April 29, 1975, Ambassador Martin came to the Vice President's office on Cong Ly Street to invite President Huong to leave.

Mr. Tran Van Huong  told Ambassador Martin: "I am their top leader (the people of the South), I stay with them to share with them some of the pain, humiliation, and suffering of the people who lost their country!"

Before that, Mr. Tran Van Huong  also told Ambassador Merillon: "I am only afraid of losing my country and having to live in exile in a foreign land!"


In 1978, the Communists wanted to give him citizenship, he firmly replied in a letter to the Communist government: "...When all those who were sent to re-education camps are released, when they receive full citizenship rights, then I will be the last person, after them, to receive citizenship rights for myself."

Mr. Tran Van Huong , the last scholar of the South, died in 1981, still a citizen of the Republic of Vietnam.

 "I beg to refuse. I do not accept this citizenship. After all, I was the leader of the South, while soldiers and officials at all levels, just because they followed our orders, are now still imprisoned in re-education camps, and have not yet received their citizenship. There is no reason, I am the responsible person, to have my citizenship returned first..." (Former President Tran Van Huong's response to  a communist official when they came to his house to perform a ceremony and film "returning his citizenship"). The representative of the communist government did not expect this to happen. Angry, they ordered the radio and television to be hung up. A few days later, he received an order to be placed under house arrest for 3 years.

Responding to the French Ambassador to Vietnam, at the end of April 1975, Mr. Merillon wanted to help him go abroad before the Communists took over the South, President Tran Van Huong  said firmly:

   -“Mr. Ambassador! I am not afraid of the Viet Cong. If they want to fight, I will fight to the end. I do not want to be exiled in a foreign land. If God harms my country, I swear to stay and die with this country.”

On the day the country was about to fall, Ambassador Martin came to see Mr. Huong and said:

- You come with me to America, the American government will take care of you for the rest of your life, I, on behalf of the American government, invite the President to leave the country by any means you want. Our government commits to ensuring you a life worthy of the position of president until the day you pass away.

Mr. Tran Van Huong  smiled and replied (in French):

-“Dear Ambassador, I know the current situation is very dangerous. It has come to this point, and America also has some responsibility. Now that you have come to invite me to leave my country, I am very grateful to you, Ambassador. But I have thought carefully and have decided to stay in my country. I also know that if the Communists enter Saigon, how much suffering and humiliation will be poured upon the people of the South. I am their top leader, I volunteer to stay and share some of the pain, humiliation, and suffering of the people who lost their country. Thank you, Ambassador, for coming to visit me [xxxiv] .

Mr. Tran Van Huong in the Face of the Risk of Losing the Country, article by Nguyen Chanh Truc, Former Head of Military Affairs Department, Vo Phong Office, Vice President's Office.

 Tuesday, March 22, 2011 10:16

http://www.diendannguoidanvietnam.com/index.php?option=com_content&view=article&id=8092:c-trn-vn-hong-trc-nguy-c-mt-nc-nguyn-chanh-trc&catid=69:gii-thiu-sach&Itemid=13  

 

 

… Seven days after handing over to President Nguyen Van Thieu, Mr. Tran Van Huong  had to accept handing over to General Duong Van Minh according to the following process:

-On April 21, 1975, President Nguyen Van Thieu resigned and Mr. Tran Van Huong  assumed the position of President of the Republic of Vietnam.

-On April 26, 1975, Ambassador Martin met and informed Mr. Huong about the pressure from North Vietnamese communists and the possibility of the communists attacking Saigon.

-On April 27, 1975, the National Assembly of the Republic of Vietnam met and voted to hand over power to General Duong Van Minh.

- On April 28, 1975 at 5:00 pm, Mr. Tran Van Huong  handed over power to General Duong Van Minh according to the decision of the National Assembly.

In the speech President Tran Van Huong  read before the National Assembly on April 26, 1975, we clearly saw that he could not escape the overwhelming pressure of the ally, the United States, and of the North Vietnamese communists, in which General Duong Van Minh was arranged as a political pawn to carry out the task of eliminating the Republic of Vietnam government. Let us recall what Mr. Huong said in his historic speech at the National Assembly in the presence of all the representatives and senators. Mr. Huong said that he only wanted to appoint General Duong Van Minh as prime minister, but General Duong Van Minh still insisted that Mr. Huong must hand over the presidential power to General Duong Van Minh so that he could negotiate with the other side. Mr. Tran Van Huong asked General Duong Van Minh to accept the role of Prime Minister to negotiate with the other side.

But General Duong Van Minh still insisted on the position of President and did not accept the role of Prime Minister. General Minh said:

-“You have sacrificed yourself to this point, now please sacrifice yourself once more to give me all your power.”

Faced with pressure from all sides, Mr. Huong still tried to maintain the sovereignty of a Southern government, according to the constitution of the Second Republic. Mr. Huong stated as follows:

-“Although our Vietnam has lost a lot, the legal foundation still exists. The National Assembly is still here, the Constitution is still here, I cannot do anything that bypasses the National Assembly, and violates the Constitution. Moreover, the current power in my hands is a power determined by the Constitution. This is not a handkerchief. This is not a piece of paper in my hand, I can take it out and give it to the General at any time. I cannot do that. I must present it to the National Assembly for decision.”

Before handing over power to General Duong Van Minh, Mr. Huong expressed doubts about General Minh's role in negotiating, saying:

-" Ladies and Gentlemen,

  The General thinks that he can talk to the other side because they agree to talk to him. I cannot believe this until I have the exact evidence. But I think that in this negotiation, the General must be a person authorized by the National Assembly to negotiate. If the General suddenly goes to talk to the other side. Excuse me, in what name does the General come to talk? On behalf of whom, and under what conditions?

Mr. Huong emphasized:

I cannot accept the other side's precondition of sending interlocutors of their own accord.

After clearly showing the National Assembly the risk of losing the country if the National Assembly approved General Duong Van Minh; if the National Assembly did not accept, Uncle affirmed that the Government of the Republic of Vietnam would continue to fight, Uncle Huong said the following:

-“If you do not accept, because this is an excessive condition, a condition imposed by the victor on the vanquished, then we have no other choice but to fight to the end even though this Saigon city will turn into a sea of ​​blood.”

But in the end, according to the majority vote of the peace group in the National Assembly, Mr. Huong had to hand over power to General Duong Van Minh.

 

 …. He had to return to the Vice President's office to meet Ambassador Martin. This was the last time Ambassador Martin tried to persuade him to leave, but he spoke directly to Ambassador Martin as follows:

-“Mr. Ambassador, I know the current situation is dangerous. It has come to this, and the United States is partly responsible for this situation. Now that you have invited me to leave my country, I thank you very much. But I have thought it over and decided to stay in my country. I also know that if the communists take over Saigon, how much suffering and humiliation will be poured upon the people of the South. I am their top leader, I volunteer to stay to share with them some of the pain and humiliation, the suffering of the people who lost their country. Thank you, Ambassador, for coming to visit me.”

 

…He continued:

-“These past few days you have been working very hard, but now that the country is no longer here, in the future your life and your family’s will be even harder. I don’t know what the future of our country will be like. I don’t know what to do anymore because it has surpassed all my wishes. What a misfortune for our Vietnamese people!”

Pausing for a moment, he looked at me and continued:

-“During the past time, my fellow soldiers and I have been very tired and worried. Please allow me to send my thanks to you. I wish you and all the soldiers and your families peace and good luck in the future…”

I looked at him and felt so sorry for him, both he and I couldn't hold back our tears. I saw him trying to hold back his sadness, occasionally taking out a handkerchief to wipe away his tears so they wouldn't fall. He wanted to say more, but his voice was broken because of emotion. While looking at Cuong, tears welled up. I looked at him and said:


-“Sir, please rest assured, as a soldier, hardship is normal, please do not worry. I pray for your safety because you are the leader of the country. I am afraid that something bad will happen to you.”

He kindly said to me:

-“Don’t worry about me, I chose to stay with the country, I accepted all the unfortunate things that happened to me. I understand that when the communists take over the country, the people will be unimaginably unhappy and miserable. Death, to me, is a very normal thing. I only pity the suffering people…”

  

Seeing me pondering while looking at Cuong's body, the old man said:

-“Cuong has already let it go, I just regret that it is like you, still young and has a long future, the situation today will have to change, anything that loses the people's trust will not last…”

Pausing for a moment, he continued:

-“We should have unified the country from South to North, not from North to South, but the fate of the country was not as we wished. Our country was at war for a long time, but when it ended, God made this nation continue to suffer, I myself did not regret it, I only felt sorry for my people. Don't do like Cuong, be brave, okay?”

He paused for a moment and then continued:

-“The path you take in the future will be very thorny. Any nation that is still under the communist regime will still suffer, but any communist regime will eventually collapse because it will no longer be suitable in the future. The future of our nation will also be bright one day, so be brave on the path ahead and do not be discouraged by adversity like Cuong.”

 

…For the army, he always cared about the difficulties that soldiers were living and closely followed the war situation. Once, I was personally assigned to bring some gifts from him to the orphans and widows at the 5th Infantry Division on the occasion of the 10th anniversary of the establishment of the 5th Infantry Division, at that time Brigadier General Tran Quoc Lich was the commander of the 5th Infantry Division in Lai Khe.

Then, when he heard that General Do Cao Tri died in a helicopter accident, he could not hold back his tears and said:

-“The Republic of Vietnam has just lost a talented general in the country's serious situation facing the enemy's invasion from the North.”

I remember Captain Cuong told me:

-“When he heard the news of General Tri's sudden death, when the 3rd Army Corps was launching a siege operation against the communists when they used Laos and Cambodia to invade the South, the Old Man cried and was very sad.”

  In addition to being concerned with the work of leading the country, understanding that war is brutal and soldiers' lives are still difficult, Mr. Huong also has a compassionate heart for the unfortunate in society. He is very concerned about the lepers at the Di Linh leprosarium, he understands the efforts of those who are dedicated to serving these patients. A typical example is the merit and charity of Bishop Jean Cassaigne, a man who devoted his whole life to loving the lepers at this camp. Mr. Huong nominated two senior officials to present a noble medal of the Republic of Vietnam government to Bishop Jean Cassaigne on April 12, 1973.

When he agreed to stay in the country, he understood very well the communist revenge on the military, officials, and government of the Republic of Vietnam. He flatly refused to accept citizenship when the Vietnamese communist government intended to give it back to him as a form of propaganda. He refused and said in a letter to the Vietnamese communist leadership as follows:

-“  Currently, there are still hundreds of thousands of officials of the old regime, both civil and military, from Deputy Prime Minister to Minister, General, Soldier, Civil Servants at all levels, politicians, religious leaders, and political parties, who are being concentrated in re-education camps, with short-term detention, and have not yet returned. I am the head of the leadership of the Republic of Vietnam government, and I ask to take full responsibility. I ask the new government to release them all, because they are people who only know how to carry out orders from their superiors, and they are innocent. As long as all those who were in re-education camps are released, as long as they receive full citizenship rights, then I will be the last person after them, to receive citizenship rights for myself.”

In the life of Mr. Huong, from a model educator to leadership positions, from being the Mayor of Saigon twice, Prime Minister twice, a Senator once, Vice President and in the final period of the country as President, Mr. Huong demonstrated a resolute will, a loyal heart, and loyalty to the country and people. He demonstrated himself as a scholar with full meaning and integrity, love for the people, and patriotism that until now is difficult for anyone to do.

Now he is no longer here, but he is always a bright example of a scholar who devoted his whole life to the people and the country, living a simple life, and being honest in all circumstances. His example of patriotism and love for the people, his virtues made those who worked with him admire him. He passed away on January 27, 1982, the year of Nham Tuat.

 In mourning for Mr. Tran Van Huong, every year, we, the soldiers who once worked at the Vice President's office, often gather at the house of Captain Nguyen Van Nhut, an aide-de-camp who was always by his side in all circumstances. Captain Nhut worshiped him on the family altar and loved him as if he were his own father.


 We respect Mr. Huong because we understand him very well, a man devoted to his country. He suffered the common pain of the nation when having to live under oppressive dictatorship. But besides that pain, he also suffered his own pain because he had not fulfilled his responsibility as a scholar in the face of national turmoil. But before history, he left to posterity a bright example of true patriotism.

We always pray for Mr. Huong and his nephew, Captain Phan Huu Cuong, to live in peace with a calm and gentle heart.

Major Nguyen Chanh Truc

Former Head of Military Affairs

Vice President's Office

 

 

-Former President Tran Van Huong 

refuse to evacuate

http://namkyluctinh.org/a-lichsu/tvhuong/tdphong-tvhuongditan.htm

Tran Dong Phong

 

On April 29, despite being very busy evacuating tens of thousands of Americans and Vietnamese refugees, Ambassador Martin also found a way to meet Mr. Tran Van Huong , former President of the Republic of Vietnam, at the Vice President's Palace on Cong Ly Street for the last time.

According to Professor Nguyen Ngoc An, a close friend of Mr. Huong, this meeting took place as follows:

« On the same day, April 29, 1975, the US ambassador, Mr. Martin, came to the residence on Cong Ly street with a French-speaking embassy attaché. The ambassador said in general:

“Mr. President, the current situation is very dangerous. On behalf of the United States government, we invite you to leave the country, to go to any country, at any time, and by any means you wish. Our government pledges to ensure you a life worthy of the position of President until you reach your 100th birthday.”

President Tran Van Huong  smiled and replied:

“Dear Ambassador, I know the current situation is very dangerous. It has come to this point, and the United States is partly responsible for it. Now that you have come to invite me to leave my country, I am very grateful to you, Ambassador. But I have thought it over and decided to stay in my country. I also know that if the Communists enter Saigon, how much suffering and humiliation will be poured upon the people of the South. I am their top leader, I volunteer to stay to share with them some of the pain, humiliation, and suffering of the people who lost their country. Thank you, Ambassador, for coming to visit me.”

When hearing the sentence "The United States also has a part of the responsibility", Ambassador Martin was startled and stared at Mr. Tran Van Huong . In 1980, Mr. Huong told me: "The story ended, on se se separe sans même se serrer la main" (Professor Nguyen Ngoc An. Mr. Tran Van Huong, published in Thoi Luan, unknown date) roughly translated: They left without shaking hands!

Former Captain Nguyen Van Nhut, the aide-de-camp of Vice President Tran Van Huong,  told the author that in the last days of April 1975, Mr. Tran Van Huong told his brothers serving at the Vice President's office: "Seeing you young people having to suffer sacrifices and hardships because of war, I feel very sorry for you, but such is the fate of our country, we must fight to the end."

After handing over the position of President to Duong Van Minh, on the evening of April 28, Mr. Tran Van Huong  immediately moved back to his private residence in the alley of Phan Thanh Gian Street. However, the next morning, April 29, he had to return to the Vice President's residence on Cong Ly Street one last time to meet with Ambassador Martin when Martin came to say goodbye to him.

During a meeting with Dr. Nguyen Luu Vien, former Deputy Prime Minister of the Republic of Vietnam, in Westminster at the end of 2015, Dr. Vien told the author that on the morning of April 29, 1975, he and Mrs. Tran Van Van visited Mr. Tran Van Huong  one last time and Mrs. Huong told them that the two ambassadors of France and the United States had come to invite him to seek asylum, but he had refused their invitation.

In 1978, when the Viet Cong returned Duong Van Minh's "civil rights", the brothers who were being imprisoned for re-education were all forced to watch images and films showing the former "President" Duong Van Minh happily voting in the National Assembly "elected by the party and elected by the people" of the Communists.

Mr. Tran Van Huong  was also given back his citizenship by the Communists, but he refused. Former President of the Republic of Vietnam Tran Van Huong sent the following letter to the leaders of the Communist government:

«… Currently, there are still hundreds of thousands of old regime officials, both civil and military, from Deputy Prime Minister to Minister General, generals, military personnel and civil servants at all levels, politicians, religious and party leaders, who are being re-educated, with short-term terms, and have not yet returned.

I am the head of the government of the Republic of Vietnam, I take full responsibility. I ask the new government to release them all, because they are people who only know how to follow orders from their superiors, they have committed no crime. I ask the new government to let them go home to reunite with their wives and children, and focus on building the country.

As long as all those who were sent to re-education camps are released, as long as they receive full citizenship, then I will be the last person, after them, to receive citizenship for myself.

Mr. Tran Van Huong  never accepted Communist citizenship and until his death in 1981 he was still a citizen of the Republic of Vietnam.

(Tran Dong Phong. Republic of Vietnam, The Last 10 Days.-- California: Nam Viet, 2006, pp. 352-355)

 

(stop quoting)

Kind-hearted Poetry by Long Dien

 


 

  Southern scholar in national hatred.

Mr. Tran(1) is worthy of being a good-hearted person,

Honest(2) all his life, no matter how high his position is,

National danger(3) he doesn't care about himself.

Tyrannical power(4) cannot be shaken,

Responsibility is complete before the nation.

"How many criminals have performed their duties,

Why should I receive my share!"

Citizens with false rights ask to return

History is recorded before the grave!(5)


Long-Dien (1/2005)


(1) Mr. Tran Van Huong, Second Vice President of the Republic of Vietnam.

(2) After handing over the position of President to General Duong-Van-Minh, he lived in a small house, his life was very difficult, proving that he was very honest during his time in office.

(3) Ambassador Martin(France) after 1975 offered to provide transportation abroad, but he refused and volunteered to stay to share the humiliation with the people of the South.

(4) The Vietnamese Communist Party threatened him many times, but he resolutely refused to accept the papers to return his citizenship. Later, the Vietnamese Communist Party took revenge by confiscating his belongings and ordering him to be placed under house arrest for 3 years.

(5) When he became seriously ill, his family took him to the hospital for emergency treatment, but when he woke up, he told his family to take him back because the hospital was now occupied by the Vietnamese Communist Party. He later died at home.

See the article by author Hua Hoanh about Mr. Tran-Van-Huong:

http://doanket.web1000.com/tongquat/tvhuong.html

-Long Dien's comments through Tran Van Huong's statements about the Vietnam War:   

-The South has justice and must defend that justice. For many political reasons, the United States, the ally of the Republic of Vietnam, betrayed its promise to protect the South from the communist disaster, and the people of the South had to suffer that pain and loss. As for the United States and the countries of the Free Bloc, they called on the Republic of Vietnam to cooperate to stop the Red wave, so they must take responsibility for their conscience before the world.

The people of the South did not like to live with the Communists, because they were disgusted by the cruel actions of the Vietnamese Communists, but they could not effectively carry out the task of stopping the International Red wave without the aid of the allies. According to statistical documents, the aid of the International Communists to the North in 1975 was 5 times more than the aid of the Free Bloc to the South of Vietnam.[xxxv]

-Before 1945, he also cooperated with the Viet Minh, holding a high position in the resistance war against French colonialism, but after only 1 year, realizing their true communist face, he quickly left the communist ranks to return to the Nationalist side to fight against both the French and the communists.

-As a person with a high sense of responsibility, he accepted to stay in Vietnam, endure imprisonment and did not submit to the communist tyranny. It is truly an example for those who have ideals for the Nation and People.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

5- Nguyen Ba Can, Chairman of the House of Representatives, Prime Minister of the Republic of Vietnam:


Mr. Nguyen Ba Can  was born in 1930, his hometown is Can Tho, he graduated as valedictorian of the first class of the National Institute of Administration in Saigon. He was the District Chief of Cai Be, then Deputy Provincial Chief of Dinh Tuong, was elected to the House of Representatives, and held the position of Chairman of the House of Representatives of the Republic of Vietnam from 1971 to 1975. In the final hours of the South, he was invited to be Prime Minister on April 14, 1975, but resigned on April 24, 1975. Since the evacuation to the United States, he has written many articles in newspapers, given speeches in Vietnamese communities around the world, and published a political memoir, "My Country".

Mr. Nguyen Ba Can's comments on the Vietnam War:

The Vietnamese people are a proud nation. The Vietnamese people have an immortal tradition of struggle for many millennia, which has helped them keep their borders peaceful, maintain independence and territorial integrity since the founding of the country. With the progressive civilization trend in all aspects of the 20th century, the Vietnamese people have spent millions of lives hoping to realize the dream of freedom and democracy, for human dignity to be respected, for people to live as they wish and to be equal in all responsibilities and rights to control and develop the country. However, since the uprising of the entire people against the French after World War II, a group of traitors have taken advantage of the boundless patriotism of their compatriots to monopolize patriotism, to monopolize handshakes with foreign enemies to destroy all patriotic elements that are not in their ranks and all tendencies that do not share their political views.

Listen to the following confession of Ho Chi Minh read before the Second National Congress of the Vietnam Workers' Party in February 1951: "The ideological foundation of the party is Marx, Engels and Lenin and the Party's policies are those of Chairman Stalin and Mao Zedong". The Marxist-Leninist philosophy and politics is a political philosophy that has proven absurd since its birth at the end of the 19th century. The revolutionary path of the butchers Lenin, Stalin and Mao Zedong advocated only hatred, violence and murder, causing half of humanity to be dyed red in the world, tortured and suffering, half-dead, with tens of millions of people murdered, hundreds of millions imprisoned over the past 90 years. On a smaller scale, Ho Chi Minh and his descendants also murdered and sacrificed millions of people, from innocent civilians to their own cadres, in the bloody wars of invasion and revolution that they advocated [xxxvi] .

On April 16, in a speech delivered at the American Press Conference, President Ford accused the US Congress of reneging on its commitment to protect Vietnam. Mr. Nguyen Ba Can  further clarified to the public, "They have maintained their commitment. Unfortunately the US did not carry out its commitment. It just makes me sick."

“General Westmoreland had troops in hand but had no control over the battlefield because the presence of the US military in Vietnam was only to serve a political goal directly decided by the White House. That political goal was to negotiate with Soviet Russia and Communist China to arrange a new order for the world, and Vietnam was one of the cards to be exchanged.”

“President Johnson continued to increase the number of troops for General Westmoreland to conduct a war of "attrition" that the United States thought would wear North Vietnam out to the point of being unbearable and therefore have to accept negotiations. The United States miscalculated its move because later reality showed that North Vietnam had not yet worn out but the United States was internally "torn"...

“The only conceivable answer is that the United States poured troops into Vietnam to use Vietnam as a bargaining chip with the Communists on issues related to America's global strategy.”

“For the US government, there must be a new order for the three superpowers to coexist peacefully and share world domination. To achieve this, President Nixon must find every way to break through the diplomatic deadlock with Soviet Russia, Communist China and North Vietnam”...

-Criticizing US policy, Mr. Nguyen Ba Can  said:

“In the discussion with North Vietnam, Secretary of State Kissinger gave in to 90% of the Communist demands, such as withdrawing "American imperialist" forces from Vietnam, cutting off aid to the Republic of Vietnam, establishing a Council for Reconciliation and Harmony, which is of equal value to the two demands of the Communists: abolishing the constitutional regime of the South - which the Communists often use as the term "abolishing the Nguyen Van Thieu government" - and establishing a United Nations & Communist Government, accepting the invading North Vietnamese army to stay in the South, which means recognizing the disguised army of the Liberation Front” [xxxvii]

-Commenting on the Communist Party of Vietnam in 2006, Mr. Can said:

Currently, the internal situation of Communist Vietnam is like a rotten house, worse than the communist countries of the Soviet Union and Eastern Europe before 1989. The so-called Socialist regime following Ho Chi Minh's ideology is just a cheap name as a cover for a system of bandits colluding from top to bottom, selling out the country and trading people with the only goal being embezzlement, plundering to fill their pockets, leaving the people hungry because of lack of food, the people dying because there is no cure, the people humiliated because the territory and territorial waters were secretly ceded by the Communist Party of Vietnam to the enemy in the North, the people suffering because half a million young men and women who want to have a living must respond to the policy of tyranny to leave the country to become slaves and prostitutes disguised as marrying foreigners.

  Meanwhile, everyone knows that within the Vietnamese Communist Party today, the top doesn't listen to the bottom because everyone is fighting for food, so no one listens to anyone else. At the top of the party, there are factions fighting for power, torn between the pro-Russian wing and the pro-Chinese wing, the dogmatic wing and the open wing, the wing holding the fat and rich positions and the wing without the opportunity to starve, plus the local factors of the South/Central/North, not to mention the divisions in the army that have been noisy for twenty years now between the wing holding the military commission and the wing of Vo Nguyen Giap who was crushed and cursed.

 Due to the situation where leaders at all levels destroy each other and self-destruct the mechanism, it is certain that at some point, the party base and state agencies will be eroded and disbanded, combined with the combined efforts of domestic and overseas struggles, causing the regime to suddenly collapse like in Eastern Europe.

 In short, the question is no longer whether Vietnamese Communism will collapse, but only when it will collapse. However, above all, we need to remember an issue of paramount importance. That is, are we, the nation, including you present at today's congress, ready to contribute to the work of national revival in the post-communist era?[xxxviii]

 

-Through citing Mr. Nguyen Ba Can's statements, we see that he assessed the Vietnam War 1945-1975 as follows:

-This is a proxy war in which the Vietnamese Communist Party received instructions from the international communist bloc to attack the South. Meanwhile, the people of the South only defended themselves with the help of free countries to fight against the red wave that was part of the US strategic plan to find a new world order after World War II when the international communist bloc wanted to annex the whole world.

The milestone of the problem is that the war will only end when the Communist Party of Vietnam no longer sends troops to attack South Vietnam (this is unlikely to happen because the Communist Party of Vietnam did not decide to continue the war but was pushed by the international communist bloc) or when the allies give up and the South surrenders. Because the US entered the war in Vietnam not to win a military victory but only to serve the interests of the US in a strategic period. The painful thing is that only the lives and properties of the Vietnamese people in both regions had to sacrifice over 4 million people just because of that cruel directive of the international communist bloc and the stupid and thorough execution of the Communist Party of Vietnam. Because at that time, although China wanted Taiwan, it did not dare to attack for fear of causing damage to the Chinese people, but always incited Ho to attack South Vietnam!!! (Mao once said: "I will fight America to the last Vietnamese"!!!) and unfortunately Ho obediently carried it out.

- In early May 2009, after nearly a year of hard work and effort to prepare the dossier to submit to the United Nations on the continental shelf within the prescribed deadline, Mr. Nguyen Ba Can, on behalf of the government of the Republic of Vietnam, submitted to the United Nations a document on its territorial waters, in the face of China's unreasonable encroachment, regardless of the law.


          On Sunday, May 17, 2009, former Prime Minister Nguyen Ba Can appeared at the "Thank You, Wounded Veterans of the Republic of Vietnam, Part 3" Concert, held at Independence High School, San Jose, in the intense heat of over 100 degrees F. Mr. Nguyen Ba Can suddenly had a stroke and passed away at 4:30 a.m. on May 20, 2009 at the Regional Medical Center, San Jose, California, USA.

With the above actions of Mr. Nguyen Ba Can in the last stage of his life, it proves that he is worthy of being a devoted soldier for Freedom and Democracy for Vietnam. He fought for the interests of the Nation until his last breath.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 6-General Cao Van Vien, Chief of the General Staff of the Army of the Republic of Vietnam:

 

Cao Van Vien (1921-2008) 

Story:

General Cao Van Vien was born on December 11, 1921 in Vientiane, Laos. He has a wife and 4 children. He has a Bachelor's degree in French Literature from the Saigon University of Literature.

- Graduated from Cap Saint Jacque Military School (Vung Tau) in 1949

- Graduated from the Command and General Staff College, Fort Leavenworth, USA

- ARVN Paratrooper Certificate

- Air Force Pilot Certificate of the Republic of Vietnam Air Force

- QLHK Parachute Jumping Certificate

- US Helicopter Pilot Certificate

 

Position held:

General Cao Van Vien was one of the five Generals of the Army of the Republic of Vietnam and was also the General who held the position of Chief of the General Staff for the longest period (1965-1975).

          He was born on December 11, 1921 in Vientiane, Laos (hence his name Vien). After graduating from Pavie High School, he worked as a high school sports coach. He was captured by the Japanese when the French government lost the war in Indochina in 1945.

 He then escaped back to Vietnam and in 1949, he joined the army and was sent to attend an officer training course at the Cap Saint Jacques Military Academy (Vung Tau). This course consisted of 124 students, 21 of whom passed and were awarded the rank of Second Lieutenant (Sous-Lieutenant). Second Lieutenant Cao Van Vien was the valedictorian. After graduating, he was sent to serve at the General Staff of the National Army of Vietnam, holding positions such as officer in the recruitment department and press office of the Ministry of National Defense.

In 1951 he was promoted to Lieutenant and appointed Deputy Chief of Administration, then Chief of Press and Information. He then attended a Tactical course, and then became Battalion Commander of Battalion 10 in 1952 in North Vietnam.

 In 1953, he was promoted to Captain and appointed Chief of Section 2 and then Chief of Section 4 of the Hung Yen Field Force.

In 1954, after the Geneva Armistice Agreement, he withdrew to the South and was assigned to command the 56th Battalion to take over Quang Ngai Province. In 1955, he was promoted to Major. When the Republic of Vietnam regime was established, he was assigned to be the Chief of Department 4 (Logistics) of the General Staff and then he attended the Command and General Staff College at Fort Leavenworth, Kansas, USA.

In 1956, returning to Vietnam, with the rank of Lieutenant Colonel, he was nominated as Chief of Staff of the Presidential Palace Special Forces.

On November 12, 1960, he was appointed Commander of the Paratrooper Brigade and promoted to Colonel, replacing Colonel Nguyen Chanh Thi. Nguyen Chanh Thi had just participated in the failed coup on November 11, 1960.

During the coup on November 1, 1963, he was one of the few senior officers loyal to President Ngo Dinh Diem, not siding with the coup led by Generals Duong Van Minh, Tran Van Don, Ton That Dinh, Mai Huu Xuan, and Le Van Kim. Therefore, he was stripped of his command of the Airborne Brigade for a short time. However, due to the intervention of General Ton That Dinh and General Tran Thien Khiem, he was only isolated and did not suffer the tragic fate of Colonels Ho Tan Quyen and Le Quang Tung.

More than a week after the coup, due to the arrangement of General Tran Thien Khiem, Joint Chief of Staff, he received orders to resume his position as Commander of the Airborne Brigade. At the end of January 1964, as Airborne Commander, General Vien was the main force behind the rectification by Lieutenant Generals Nguyen Khanh and Tran Thien Khiem to overthrow General Duong Van Minh.

After the victory of the Hong Ngu battle on March 4, 1964 (Colonel Vien personally commanded the operation of the Airborne Task Force with the 1st and 8th Battalions to stop a communist force at the Regiment level at Giong Ban, Hong Ngu, near the Vietnam-Cambodia border, and he was wounded in the right arm, the Chief Advisor of the 1ND Battalion, Captain Mc Cathy, was killed), he was specially promoted to Major General and handed over the task of Commanding the Airborne Brigade to Lieutenant Colonel Du Quoc Dong, took office as Chief of Staff of the Joint Forces (General Staff) and by the end of June of that year, he was nominated to hold the position of Commander of the III Corps.

After the coup on February 19, 1965, the Council of Generals removed General Nguyen Khanh from the government. He was promoted to Lieutenant General and nominated to the position of Chief of the General Staff on October 14, 1965, replacing General Nguyen Huu Co (who was holding the position concurrently). In 1967, when General Nguyen Huu Co was dismissed, he held the position of Minister of Defense for a short time. Also in this year, he once again gained the trust of the Council of Generals as an officer not affiliated with political factions when he was promoted to General.


In February 1966, at the Honolulu summit, General Vien proposed to US President Lyndon Johnson a strategy to isolate the North Vietnamese by establishing a defensive barrier along the 17th parallel, or attacking directly through the North Vietnamese logistical bases in Lower Laos and Quang Binh-Vinh Linh. The US side did not officially respond, but documents show that in early 1967, General William Westmoreland ordered MACV to draft a plan to attack through Laos called Operation El Paso.

During the turbulent years of 1966-67, General Vien participated in many military and political decisions within the National Leadership Committee.

During the Buddhist uprising in Central Vietnam that began in March 1966, Buddhism was divided into two blocs: An Quang, which opposed the government, and VN Quoc Tu, which supported the government. On the other hand, some Commanders of the 1st Corps and 1st Division sympathized with the anti-government fighters such as Nguyen Chanh Thi and Ton That Dinh, while Nguyen Van Chuan and Huynh Van Cao were hesitant.

So there was a time when the Central region was almost without a government: the Mayor of Da Nang, Dr. Nguyen Van Man, as well as a number of soldiers, civil servants... and extremists brought Buddhist altars to the streets to protest. The movement was in danger of spreading to the South. General Nguyen Ngoc Loan, Commander of the Police Force, had to go to Da Nang to monitor the situation and take action on the spot. But two weeks later, the situation became even worse and more critical.

On May 15, 1966, General Vien decided to intervene. He ordered the General Reserve units to suddenly move to Da Nang that night, joining with 4 other Battalions of a Regiment of the 1st Infantry Division, assigned to Colonel Ngo Quang Truong (then Deputy Commander of the People's Division) to command the advance into Hue City and Da Nang to disperse the opposing armed forces. And then this determined operation was completed smoothly without any loss of life.

In the 1967 Presidential election, he was the officer representing the Military Council to resolve the impasse between Lieutenant General Nguyen Van Thieu and Major General Ky, when both wanted to run for President within and under the support of the military. The Military Council intended to promote General Vien to the position of Head of State because he was the most senior general, but he steadfastly refused because of his honest awareness of his own abilities.

During his tenure as Chief of the General Staff, he was considered a truly talented General who was not involved in political activities. However, from 1969 onwards, General Vien's role as Chief of the General Staff was overshadowed when President Thieu began to directly control the army instead of going through the military hierarchy of the General Staff. President Thieu concentrated all power in his hands, established a communications system at the Independence Palace to communicate directly with the Military Regions, mobilize units, appoint Regional Commanders and directly order operations. The General Staff only played the role of compliance and witness. Therefore, he repeatedly requested to resign but was not accepted. Therefore, he could only react negatively.

 After the failed retreat of the II Corps and I Corps, and when the military situation became dire, General Vien asked Dr. Pham Ha Thanh (Director of the Military Medical Department) for cyanide poison to protect himself, knowing for sure that if he was captured, he would be brutally tortured by the communists. 

-The memoir "Vietnam Witness" by General Tran Van Don wrote: "Once, Mr. Thieu complained that Mr. Cao Van Vien did not work much. Mr. Thieu asked me to tell General Vien, Chief of the General Staff, about the fact that he kept staying at the General Staff and working, refusing to go out. Mr. Vien replied: "I asked to resign several times but Mr. Thieu did not accept, so I just stayed in the office and worked!"

- http://www.nhaydu.com/index_83hg_files/main_files/TS-TuongCao VanVien.htm - GENERAL CAO VAN VIEN (1921-2008)

“In 1975, under pressure from public opinion and military pressure from the Communist army, President Nguyen Van Thieu had to resign. Not long after that, on the evening of Sunday, April 27, after the National Assembly voted to hand over power to General Duong Van Minh, he presented to President Tran Van Huong his wish to retire, which he had requested five years earlier.

President Huong sympathized and signed a decree for his retirement. While waiting for the new President Duong Van Minh to officially appoint a new Chief of the General Staff, General Vien assigned Lieutenant General Dong Van Khuyen, Chief of Staff of the General Staff, to handle the regular duties of the Chief of the General Staff. He was then evacuated to the 7th Fleet on Monday afternoon, April 28, 1975. evacuated to the United States, and settled in Arlington.


          General Cao Van Vien will remain in the memory of everyone who knew him - friends, comrades - an image of loyalty, no flattery, no betrayal, modesty, advocating solidarity in brotherhood of soldiers. He did not compete in politics, did not step on the corpses of comrades to advance. He was an apolitical General but was drawn into politics by the times. After 1975, he lived a quiet life in Arlington, Virginia. Recently, he lived alone in a nursing home. He passed away at 6:15 a.m. on January 22, 2008, at the age of 87 (1921-2008).    http://www.tqlcvn.org/tqlc/tl-tuongniem-tuong-caovanvien.htm : Comments on the personality and career of General Cao Van Vien written by journalist Tran Dong Phong:

“Since the National Army of Vietnam, the predecessor of the Army of the Republic of Vietnam, was established under the reign of Chief of State Bao Dai  until April 30, 1975, the person who held the position of Chief of the General Staff for the longest time, from 1965 to 1975, that is, nearly 10 years, was General Cao Van Vien, followed by General Le Van Ty, for nearly 8 years, from 1955 to 1963, while the others held this position for a very short time, some for only a few years, some for only a few months . However, among these, General Cao Van Vien was the only one who held the position of Chief of the General Staff when the number of ARVN soldiers reached over 1 million men and women, and in the last days of the Republic of Vietnam, he was  appointed by President Tran Van Huong as Commander-in-Chief of the ARVN, a position that during the Second Republic was held by President Nguyen Van Thieu himself….. “Mr. Cao Van Vien later added that he “escaped death by a hair’s breadth” because on November 1, 1963, he was handcuffed at the General Staff for refusing to join the coup. “General William C. Westmoreland, Commander-in-Chief of the US Armed Forces in Vietnam, said about General Cao Van Vien as follows: “I greatly admire General Cao Van Vien for his honesty, loyalty, quietness, intelligence, and experience as a diplomat… When Mr. Diem was overthrown, Mr. Vien was the Airborne Commander. Despite being threatened with death, Mr. Vien remained loyal to the president and refused to participate in the coup. Therefore, after the coup, he was imprisoned and sentenced to death. However, because his influence was so strong, he was eventually released and returned to power…” “General Cao Van Vien Resigned Five or Six Times




 





 “During the years 1970 and 1971, the author submitted a request to President Thieu for retirement at least 3 times. The reason was because the author had been in the position of Chief of the General Staff for too long (over 5 years), had enough military seniority and was in poor health (with a doctor's certificate attached). In a videotaped interview with Dr. Lam Le Trinh in Virginia in 2006, former General Cao Van Vien said he had asked to resign a total of 6 times.”

 

 


 

Lâm Lễ Trinh: Mạn đàm Với ĐT Cao Văn Viên,” ngày 27 tháng 2 năm 2006 đã viết về đại tướng Cao Văn Viên như sau:

 ….”Là một tướng lãnh trước tình thế hổn loạn ở miền Trung do một nhóm Phật Giáo thân cộng chủ trương phá hoại , ông đã cương quyết đặt quyền lợi Dân Tộc lên trên hết :

“Tôi ra lệnh chính thức cho đơn vị này tập trung đúng ngày, giờ ấn định, tại sân bay Quảng Ngãi nói là để không vận về Sàigòn, thay bằng một tiểu đoàn khác. Phải dùng mưu ấy để đánh lạc hướng Viện Hoá Đạo có người gài khắp nơi. Đêm hôm đó, đúng 12 giờ, tôi đưa thêm 4 tiểu đoàn khác nhập chung với tiểu đoàn có sẵn, thành 5, giao cho đại tá Ngô Quang Trưởng chỉ huy, tràn vô các chùa bắt các phần tử nguy hiểm, giải tán bằng biện pháp mạnh các ổ dân quân, buộc họ buông súng. Cuộc hành quân cương quyết này đã đem lại kết quả.”

“Xin đừng xem những lời của tôi là lịch sử. Mỗi người giải thích sự thật theo lối riêng, như trong phim “Rashomon”. Một trăm chứng nhân, một trăm sự thật. Định kiến làm cho lịch sử sai lệch. Tôi chỉ tâm tình với lòng thành. Hảy để cho hậu thế lượng định và phân xét”.

-Trả lời cuộc phỏng vấn cuả L/S lâm Lể Trinh 9 tháng 5 năm  2006 Đại Tướng Cao Văn Viên có những nhận định về cuộc chiến VN như sau:

“Tại Miền Nam, chúng ta thiếu các yếu tố thuận lợi ấy, chúng ta không liên tục trong sự lãnh đạo. Với một đồng minh như Hoa kỳ, thử hỏi làm gì được? Đồng minh với Mỹ khó hơn là kẻ thù của Mỹ. VN không phải là quốc gia đầu tiên thí nghiệm bài học đau đớn này! VNCH chỉ là một con cờ trong chiến lược toàn cầu của đại cường Hoa kỳ. Chiến lược ấy đạt được mục tiêu sau khi Nixon gặp Mao Trạch Đông năm 1972 tại Bắc kinh...”

Nhận định về con người của đại tướng Cao Văn Viên, Ông Lâm Lể Trinh viết :

“Đại tướng Cao Văn Viên sẽ lưu lại trong ký ức các người từng biết ông - thân hữu, bạn đồng đội như kẻ bất đồng ý kiến - hình ảnh của lòng chung thủy, “trước sau như một”, không a dua, không phản trắc, từ tốn khi phê bình, chủ trương đoàn kết trong tình huynh đệ chi binh.”

Long Điền tóm lược các nhận định của Đại tướng Cao Văn Viên về cuộc chiến Việt Nam như sau:

1-Ông Cao Văn Viên mặc dù lên đến cấp bậc đại tướng, giử chức vụ Tổng Tham Mưu Trưởng QLVNCH một chức vụ cao nhất trong quân đội nhưng ông không hề có tham vọng chính trị mà chỉ muốn thi hành các nhiệm vụ trong Quân Lực VNCH giao phó.

2-Ông gần như không tham gia vào các cuộc đảo chánh dù có bị mua chuộc hoặc ép buộc bởi các phe đảo chánh.

3-Trong biến động Miền Trung 1966 ông là một trong những nhân vật có công trong việc dẹp loạn Cộng Sản với ý đồ lợi dụng Phật Giáo để cướp chính quyền.

4-Ông Cao Văn Viên là một tướng lãnh gương mẫu về tư cách, đạo đức, tình chiến hữu xứng đáng làm gương cho các quân nhân QLVNCH.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

7-Giáo Sư Nguyễn Ngọc Huy:


Tên thật: NGUYỄN NGỌC HUY

Bí danh: HÙNG NGUYÊN

Bút hiệu: Đằng Phương và nhiều bút hiệu khác.


             http://www.tinparis.net/chanhtri/LMDC_nnhuyts.html Tiển sử G/S Nguyễn Ngọc Huy:  


“A. Chi tiết cá nhơn:


- Sanh ngày 2 tháng 11 năm 1924 tại Chợ Lớn (Nam Việt). Nhưng quê chánh thuộc làng Mỹ Lộc, quận Tân Uyên, tỉnh Biên Hòa (Nam Việt Nam).

- Qua đời: 9 giờ 30 tối (giờ Paris, Pháp Quốc) ngày 28-7-1990 tại Paris, Pháp Quốc.

 

Văn bằng:


- 1963: Tiến Sĩ Chánh Trị Học, Trường Đại Học Luật Khoa và Khoa Học Kinh Tế, Viện Đại Học Paris. Luận án: " Đề tài người ưu tú trong tư tưởng chánh trị Trung Quốc cổ thời"

-  1960: Cao Học Chánh Trị, Trường Đại Học Luật Khoa và Khoa Học Kinh Tế, Viện Đại Học Paris. Luận văn: "Lễ trong tư tưởng chánh trị Trung Quốc cổ thời".

-  1959: Cử Nhơn Luật Khoa và Khoa Học Kinh Tế, Viện Đại Học Paris.

-  Tốt nghiệp Viện Nghiên Cứu Chánh Trị (Ban Bang Giao Quốc Tế), Viện Đại Học Paris.

-  Tự học thi đậu bằng Tú Tài.

-  Tốt nghiệp Ban Cao đẳng Tiểu Học ở trường Trung Học Pétrus Trương Vĩnh Ký.

 

B. Chức vụ:


Trong Ngành Giảng Huấn:


-Từ 1976: Phụ Khảo tại Trường Đại Học Luật Khoa Harvard (Viện Đại Học Harvard).

-1965-1975: Giáo Sư Chánh Trị Học và Luật Hiến Pháp ở:

Học Viện Quốc Gia Hành Chánh, Sài Gòn.

Trường Đại Học Luật Khoa và Khoa Học Xã Hội, Viện Đại Học Cần Thơ.

Trường Đại Học Sư Phạm, Viện Đại Học Sài Gòn.

Trường Đại Học Luật Khoa, Viện Đại Học Huế.

Các Trường Đại Học tư: Đà Lạt, Vạn Hạnh, Minh Đức, Minh Trí...

Đồng thời, giảng viên ở:

Trường Cao Đẳng Quốc Phòng

Trường Chỉ Huy Tham Mưu Cao Cấp.

Trường Đại Học Chiến Tranh Chánh Trị.

         

Presentation:


- THE ROLE OF HO CHI MINH IN THE EVOLUTION OF THE HUMAN RIGHTS SITUATION IN VIETNAM, SEMINAR ON THE TOPIC "HO CHI MINH'S MAN AND LEGACY" organized by a number of Vietnamese and French organizations at the Luxembourg Palace (Headquarters of the French Senate), on May 25 and 26, 1990.

- DEFENSE POLICY OF THE COMMUNIST COUNTRY OF VIETNAM, United States Air Force University, Colorado Springs, Colorado, United States, April 11, 1988.

- THE EXPERIENCE OF THE UNITED STATES IN VIETNAM, United States Air Force University, Colorado Springs, Colorado, United States, April 12, 1988.

- COMMUNIST VIETNAM AND ASIAN SECURITY, Monash University, Melbourne, Australia, September 17, 1987.

- THE SOVIET-COMMUNIST ALLIANCE AND THE SECURITY OF SOUTHEAST ASIA, Round Table Conference organized by the International Security Council in Bangkok from July 6 to 8, 1986. - THE FINAL BATTLE

AND THE COLLAPSE OF SOUTH VIETNAM: 1973-1975, Seminar on THE VIETNAMESE EXPERIENCE: 1945-1975, organized by Glassboro College on April 7 and 8, 1986.

- VIETNAM UNDER COMMUNIST RULE, At the Southeast Asia Conference at the Center for International Studies of Harvard University, November 23, 1981, later republished by George Mason University in a series of research articles on Vietnam. - THE CURRENT SITUATION

IN VIETNAM AND THE INDOCHINESE COUNTRIES AND SOLUTIONS TO THE PROBLEMS CAUSED BY THESE COUNTRIES, Center for Asian-American Culture, University of Minnesota, October 3, 1981.

- CAUSES AND CONSEQUENCES OF THE COLLAPSE OF SOUTH VIETNAM IN 1975, National Convention of the Association for Asian-American Studies on Asia and the Pacific, University of Washington in Seattle, Washington State, from June 6 to 8, 1980.

 

 

          “Professor Nguyen Ngoc Huy's final dream in life was to live a hermit life to write books, analyzing why the Vietnamese people are brave and intelligent, but suffer so much misfortune; to help generations of young people avoid the fatal mistakes of the past, in order to build a healthy, strong and unique national culture.

          Unfortunately, after nearly half a century of devoted sacrifice for the nation, Professor Nguyen Ngoc Huy has not yet realized this simple, ordinary and lovely wish.


           He passed away on July 28, 1990 in Paris, France...leaving behind him a life of dedicated service to the Vietnamese people...worthy of being an example for future generations as expressed by US President George Bush after hearing of his passing.”

- Comments on Professor Nguyen Ngoc Huy by Vietnamese and international personalities, summarized by Long Dien:

 -Former US President George Bush said: not only did he serve the Vietnamese people but he also served the American people and was an example of service for future generations.

 “In his career of helping the country, it can be said that he was a person who made great contributions to helping the Vietnamese people enjoy freedom and democracy during the period when the country was immersed in an aggressive war. His merits are truly worthy of being remembered and praised.” [xxxix]

- Professor Stephen B. Young:   

          “Professor Stephen Yuong, former Dean of Hamline University School of Law in Minnesota, delivered a heartfelt speech. With a sincere and emotional voice, Professor Young – who speaks fluent Vietnamese – let his fellow countrymen know his respect for a man who sacrificed for the Fatherland and for the freedom of the nation. Professor Young once considered the late Professor Nguyen Ngoc Huy not only a like-minded friend but also a respected teacher.”

(Excerpt from the report of the memorial service for the late Professor Nguyen Ngoc Huy in Washington, DC on September 16, 1990, by Thuan An Weekly, published in Washington, DC, September 1990).

          At the memorial service for Professor Huy in Southern California on September 9, 1990, Professor Stephen Young affirmed in his eulogy: “I must conclude that Professor Nguyen Ngoc Huy was one of the most creative and contributing politicians and thinkers of the Vietnamese Nationalists.”

 

-Canadian MP David Kilgour praised him as “a Vietnamese Gandhi” before the Canadian Parliament, commenting that no one has served the cause as long as he has.

Commentator Tran Binh Nam said: “The idea of ​​dedicating one’s life to the Fatherland is a concept that is reminded in the pages of heroic history, and is an abstract idea to foster patriotism in the people, but with Professor Huy, he has concretized it through his own life. It is a tangible example, and a present lesson that is not at all abstract, worthy of educating today’s youth. He believes that if each person has a small part of Professor Huy’s devotion to the nation, it will be a great fortune for the nation.”



          -Former Ambassador of the Republic of Vietnam Bui Diem was Professor Huy's close friend since he was young, "always cherishing his loyal heart to the country".

- The veteran revolutionary Tran Van An added the name of patriot Nguyen Ngoc Huy to his altar next to Ho Van Nga, Nguyen Van Sam, and Ta Thu Thau.

          - Journalist Tran Cung Son said that it is difficult to find a person who participated in political activities from the age of nineteen until his life ended with gray hair, a person as prestigious and moral as Professor Huy. When mourning this soldier who fought tirelessly for the revolutionary ideal, journalist Long An exclaimed: "Will we still see anyone who carries a torch in broad daylight?"

          -Journalist Le Duy Viet: "He is an outstanding professor and also an orator with subtle and flexible reasoning, with precise observations and vision, it is not easy to have a second mind."

          -Giáo sư Lưu Trung Khảo đã thuật lại:   “Thành công ngoạn mục của Giáo sư Huy trong việc phá vỡ âm mưu của cộng sản hạ nhục phái đoàn VNCH tại Tây Đức, khi bình tĩnh giảng giải cho đám sinh viên thân cộng, rồi bất ngờ trưng dẫn những tài liệu không thể chối cãi được để kết tội Hồ Chí Minh đã rước quân xâm lăng vào Việt Nam”.

          -Ký giả Lô Răng nhận định rằng:  “Trong những mất mát của người quốc gia ở hải ngoại, mất mát nầy là to lớn nhất.”



          -Cựu Dân Biểu Dương Thanh Tồn tôn vinh ông là: “danh nhân của thời đại”



-Chính nhờ đức độ, khả năng thuyết phục của ông đã giúp ông đạt được kỳ công là kêu gọi được trên 150 chính khách, dân biểu, nghị sĩ, tướng lãnh, nhà báo Quốc Tế tham gia thành lập Ủy Ban Quốc tế Yểm Trợ Việt Nam Tự Do. Ông thực xứng đáng là nhà vận động xuất sắc ít ai đủ khả năng thực hiện được.


          Trích trong :Tưởng niệm Cố Giáo Sư Nguyễn Ngọc Huy Nhân Ngày Giỗ Thứ 16 (28.07.1990 - 28.07.2006 )

http://www.vietnamreview.com/modules.php?name=News&file=article&sid=4369

-Phương Trình Nguyễn Ngọc Huy để đấu tranh Dân Chủ cho Việt Nam:

http://www.doi-thoai.com/ndh_nguyendinhhuy02.html :

          “Muốn giải phóng dân tộc Việt Nam khỏi ách độc tài toàn diện của Cộng sản Hà Nội, chúng ta phải làm ba việc song song nhau: Một là tổ chức tranh đấu trong nước, hai là sự tổ chức ngoài nước để yểm trợ cuộc tranh đấu trong nước, và ba là vận động quốc tế để các nước bạn giúp chúng ta trong cuộc tranh đấu’’.

          Nên, năm 1981, bằng những nỗ lực du hành và vận động khắp thế giới, Giáo sư Nguyễn Ngọc Huy cùng những đồng chí cũ và một số nhơn tài, thân hữu, có chung mục đích đấu tranh, đang lưu cư ở các quốc gia tự do, như Hoa Kỳ, Pháp, Canada, Úc..., thành lập tổ chức chánh trị có tên là Liên Minh Dân Chủ Việt Nam, với bản Tuyên Ngôn được phổ biến ngày 1 tháng 1 năm 1981 cho tới nay, hơn 24 năm sau, vẫn còn giá trị chỉ đạo cho cuộc đấu tranh được tiếp diễn từng ngày. Từ đó, vế thứ nhứt của phương trình Nguyễn Ngọc Huy thành hình.


          Nhận thấy Liên Minh Dân Chủ Việt Nam chỉ là một tổ chức chánh trị ở hải ngoại, và chỉ có tác dụng vận động quốc tế ủng hộ chánh nghĩa quốc gia Việt Nam, tích cực lắm cũng chỉ áp lực chánh trị đối với bạo quyền Cộng sản ở quốc nội, mà ảnh hưởng coi như chỉ có tiếng vang, còn kết quả thì thật sự độc đảng độc tài chẳng những cứ trơ trơ ra đó, lắm lúc còn được lừa mị tinh vi và áp đặt tệ hại hơn nữa, khiến người dân vẫn tiếp tục bị áp chế, đời sống người dân vẫn tiếp tục lầm than, cơ cực triền miên.


          Biết rằng, Liên Minh Dân Chủ Việt Nam, với vai trò của một tổ chức chánh trị ở hải ngoại, song song với một số tổ chức chánh trị khác, không thể làm được chuyện “cách sơn đả ngưu”, không thể đứng bên nầy núi đánh chết con trâu ở bên kia núi; mà phải có một tổ chức, một lực lượng có thực lực có mặt ở quốc nội, phải có một tổ chức có người có khả năng và phương tiện trực diện đấu tranh với kẻ thù ngay trong lòng kẻ thù, như một võ sĩ phải nhập nội nắm được thắt lưng của địch thủ mới vật ngả được địch thủ.

          Do đó, khi thấy Cộng sản Việt Nam thất bại liên miên trong việc trị nước, đặc biệt trên phương diện kinh tế; sau khi chúng hủy hoại hầu hết tài nguyên và nhơn lực của Miền Nam Việt Nam, vì lòng tham không cưỡng được của một số lớn người nhỏ nhen và đần độn, xuất thân từ Miền Bắc Xã hội Chủ nghĩa đói nghèo, cộng với sự cao ngạo quá đáng của những con người ngu ngơ giáo điều Xã hội Chủ nghĩa, chớ thật sự không biết và cũng không hiểu thế nào là Xã hội Chủ nghĩa; sau khi mọi của chìm của nổi của người dân Miền Nam bị cán bộ Miền Bắc cướp đoạt và lam tan nát hết; mà các nước Xã hội Chủ nghĩa anh em của chúng chẳng những không cứu giúp mà còn ít nhiều thay nhau đòi số nợ chúng đã cho vay trong thời chiến, khiến các cấp lãnh đạo ngồi ở Bắc Bộ Phủ Hà Nội không còn cách nào khác hơn là phải hé mở cửa để xin cầu viện từ thế giới tự do, vốn giàu lòng từ thiện, trong đó có một số rất sẵn sàng theo đó tìm cơ hội khai thác các nguồn lợi có thể có liền sau sự giúp đỡ được ban phát.


Giáo sư Nguyễn Ngọc Huy đã tương kế tựu kế, dựa vào đó, rồi nương theo đó, cho người trà trộn vào đoàn người về quê, tìm cách tiếp xúc với những đồng chí đang sống ở quê nhà, trong đó có một số lãnh tụ đang bị giam cầm trong các trại tù “cải tạo”, từ Nam chí Bắc, để thành lập một tổ chức hoạt động ngay tại quốc nội, hoạt động ngay trong lòng địch, để nếu chưa cấp thời đánh địch được thì cũng mai phục chờ thời cơ thuận tiện, theo sự lượng giá của người lãnh đạo có mặt ngay trong nước, cùng sự đánh giá của tổ chức Quốc Tế Yểm Trợ Việt Nam Tự Do.

          From there, the second part of Nguyen Ngoc Huy's equation took shape. Several representatives of this organization were sent overseas to attend the World Congress of the Vietnam Democratic Alliance held in the Netherlands in early August 1990, which the leadership at that time, for safety reasons, was not convenient to announce to the public.


          In a situation where countries that want to survive must integrate into the global progress, the Vietnamese Communists could not do otherwise, as their survival was increasingly considered to be dependent on donor countries in the Western world. From then on, the struggles against Vietnamese Communism, in order to achieve good results, needed international assistance, especially from Western countries, countries where the Vietnamese Communists needed aid to develop their economy and to survive.


          From that time on, Professor Nguyen Ngoc Huy campaigned to establish the International Committee to Support Free Vietnam, whose sensitivity to the issue of self-esteem and influence required it to be initiated from a country that was not “allergic” to some other countries, especially the Western powers. This organization was established and launched in 1986 with its first chairman being Mr. Paul Vankerkhoven, former Member of the European Parliament, and the members of the Honorary Committee were present in the countries of England, Belgium, the Netherlands, Greece, Romania, Luxembourg, France, West Germany, Switzerland, Italy, Australia, Canada, the United States, etc. From there, the third part of the Nguyen Ngoc Huy equation took shape.


          In short, up to now, in the National-Communist war, Professor Nguyen Ngoc Huy has formed a unique method of struggle, which his comrades call the “Nguyen Ngoc Huy Equation”. It is a synchronous and simultaneous struggle on three fronts:



1. First is the domestic front with forces directly confronting the Communists right at home, the main element that determines the success of the transformation of Communism from a one-party dictatorship to a free, democratic, constitutional and legal system, and the person who is persistently continuing this work is Professor Nguyen Dinh Huy, head of the National Unification and Democracy Building Movement in the country, a prisoner of conscience, a political prisoner, a prisoner who is compared by Professor Gill Boehringer of the Law School in Australia, a member of ICFV Australia, to the political prisoner Mandela [current President of South Africa] admired by the world, a prisoner who was just released from a small prison by the Vietnamese Communists and has boldly answered the BBC and Little Saigon radio that the struggle is still continuing and has not stopped here.

2. The second is the overseas front with the organization of the Vietnam Democratic Alliance founded by him in 1981, focusing all political efforts on mobilizing forces to attack the Vietnamese Communists on each appropriate front, using the People as the foundation, using the People's Livelihood as the fulcrum, using Human Rights as weapons, and demanding Freedom of Religion, Freedom of Speech... to pressure the Vietnamese Communists to abandon oppression, abandon the one-party dictatorship, and switch to constitutional democracy and the rule of law.

3. The third is the international mobilization to support a free Vietnam, of which the establishment of the International Committee to Support a Free Vietnam, starting from Belgium in 1986, then spreading throughout Europe, to the US, Canada, Australia and the whole world, is the first step to push the Vietnamese Communists back quickly following the Peaceful Evolution.


Up to now, the equation has been solved, and the answer has been vaguely revealed on the Highway of Dawn of Restoration of the country....


 And, overseas, because public opinion is still too surprised by the new struggle of the National Unification and Democracy Building Movement right in the heart of the enemy, the peaceful struggle to transform the enemy, directly facing the enemy, right in front of the enemy, the Movement has had to endure all kinds of cruel attacks, although the heart aches as if it were cut by a knife, the heart aches as if it were rubbed with salt, the Movement still grits its teeth and bravely walks between the two lines of bullets, from both friend and foe...

- Comments on the Vietnam War by Professor Nguyen Ngoc Huy:

          -People often say "literature and poetry are people". At a very young age (18 years old), in 1942, young Nguyen Ngoc Huy composed the poem "Unknown Hero" during the resistance war against French colonialism and the poem "Yen Bai Mourning Day" to respectfully dedicate to the souls of the Vietnamese Nationalist Party soldiers in front of the Yen Bai execution ground on June 17, 1930:

“Anh Hùng Vô Danh” (Đằng Phương Nguyễn Ngọc Huy)


Tặng những chiến sĩ vô danh tranh đấu cho tổ quốc


Họ là những anh hùng không tên tuổi

Sống âm thầm trong bóng tối mông mênh,

Không bao giờ được hưởng ánh quang vinh

Nhưng can đảm và tận tình giúp nước.

Họ là  kẻ tự nghìn muôn thuở trước

Ðã phá rừng, xẻ núi, lấp đồng sâu

Và làm cho những đất cát hoang vu

Biến thành một giải sơn hà gấm vóc

Họ là kẻ không nài đường hiểm hóc,

Không ngại xa, hăng hái vượt trùng sơn

Ðể âm thầm chuẩn bị giữa cô đơn

Cuộc Nam Tiến mở giang sơn lớn rộng

Họ là kẻ khi quê hương chuyển động

Dưới gót giầy của những kẻ xăm lăng,

Ðã xông vào khói lửa, quyết liều thân

Ðể bảo vệ Tự Do cho Tổ Quốc,

Trong chiến đấu, không nài muôn khó nhọc,

Cười hiểm nguy bất chấp nỗi gian nan,

Người thất cơ đành thịt nát xương tan

Nhưng kẻ sống lòng son không biến chuyển.

Và đến lúc nước nhà vui thoát hiểm,

Quyết khước từ lợi  lộc với vinh hoa,

Họ buông gươm quay lại chốn quê nhà

Ðể sống lại cuộc đời trong bóng tốị

Họ là kẻ anh hùng không tên tuổi

Trong loạn ly như giữa lúc thanh bình

Bền một lòng dũng cảm, chí hy sinh

Dâng đất nước cả cuộc đời trong sạch.

Tuy công nghiệp không ghi trong sử sách,

Tuy bảng vàng bia đá chẳng đề tên,

Tuy mồ hoang xiêu lạc dưới trời quên

Không ai đến khấn nguyền dâng lễ vật,

Nhưng máu họ đã len vào mạch đất,

Thịt cùng xương trộn lẫn với non sông.

Và anh hồn chung với tấm trinh trung

Ðã hòa hợp làm linh hồn giống Việt.

( thơ của Đằng Phương Nguyễn Ngọc Huy sáng tác 1942 )

 

phổ nhạc : Văn Tấn Phước

trình bày :  Văn Tấn Phước(lời có khác với bài thơ)

 http://www.hathaykhongbanghayhat.org/node/1462:


“Ngày Tang Yên Báy”(Đằng Phương Nguyễn Ngọc Huy)


Kính tặng hương hồn những liệt sĩ đã bỏ mình trong cuộc khởi nghĩa Yên Báy


Việt Nam muôn năm! Việt Nam muôn năm!

Trong bình minh sương lạnh phủ âm thầm.

Mười ba tiếng tung hô bao tráng liệt.

Toan lay tỉnh cả toàn dân nước Việt.


* * *

Gió căm hờn rền rĩ tiếng gào than.

Từ lưng trời, sương trắng rủ màn tang.

Ánh mờ nhạt của bình minh rắc nhẹ

Trên Yên Báy âu sầu và lặng lẽ,

Giữa mấy hàng gươm súng tỏa hào quang,

Mười ba người liệt sĩ Việt hiên ngang

Thong thả tiến đến trước đài Danh Dự:

Trong quần chúng đứng cúi đầu ủ rũ,

Vài cụ già đầu bạc lệ tràn rơi

Ngất người sau tiếng rú: Ối con ơi!

Nét u buồn chợt mơ màng thoáng gợn

Trên khóe mắt đã từng khinh đau đớn

Của những trang anh kiệt sắp lìa đời,

Nhưng chỉ trong giây phút vẻ tươi cười

Lại xuất hiện trên mặt người quắc thước.

Đã là kẻ hiến thân đền nợ nước,

Tình thân yêu quyến thuộc phải xem thường,

Éo le thay! muốn phụng sự quê hương

Phải dẫm nát bao lòng mình kính mến.

Nhưng này đây, phút thiêng liêng đã đến.

Sau cái nhìn chào non nước bi ai,

Họ thản nhiên, lần lượt bước lên đài

Và dõng dạc buông tiếng hô hùng dũng.

"Việt Nam muôn năm!" Một đầu rơi rụng,

"Việt Nam muôn năm!" Người kế tiến lên.

Và Tử Thần kính cẩn đứng ghi tên

Những liệt sĩ vào bia người tuẫn quốc,

Sau Đức Chính, đây là phiên Thái Học,

Anh nghiêng mình trước xác những anh em,

Rồi mĩm cười, Anh ngảnh mặt nhìn xem

Những kẻ đến quan chiêm đoàn liệt sĩ

Để từ biệt những bạn đồng tâm chí.

Tiếng tung hô bổng nổi, vang trời cao,

Nhưng liền theo Anh đã bị xô vào

Chiếc gươm máy giăng tay chào, lặng lẽ.

Đao xuống, đầu rơi, máu đào tung tóe.

Người anh hùng nước Việt thôi còn đâu!

Lũ thực dân giám sát đứng nhìn nhau

Như trút sạch hết những đìều lo ngại

Và xoa tay chúng thở dài khoan khoái,

Trong rừng người ứa lệ, Nguyễn Thị Giang

Nén nỗi đau như cắt xé can tràng

Đứng ngơ ngác lặng người bên Hữu Cảnh.

Trong nắng sớm, gió căm hờn quất mạnh

Như thề cùng những tử sĩ anh linh

Vang dội cùng trên đất Việt điêu linh

Những tiếng thét uy hùng vì giống Việt.


* * *


Việt Nam muôn năm! Việt Nam muôn năm!

Như tan trong gió mạnh khóc vang rầm.

          (Cả 2 bài thơ được đăng trong Việt Nam Giáo Khoa Thư và trong tập thơ  HỒN VIỆT, thơ, Đuốc Việt, Sài Gòn, Việt Nam, 1950, Thanh Phương Thư Quán tái bản ở Paris, Pháp Quốc, năm 1984 và ấn bản thứ ba ở San Jose, Hoa Kỳ, năm 1985.)

 

          -Tâm hồn trong sáng của  thanh niên Việt Nam Nguyễn Ngọc Huy đã thể hiện qua 2 bài thơ nổi tiếng kể trên từ thập niên 40-50 đã làm nức lòng  biết bao thanh niên xung phong báo đền ơn Tổ Quốc và suốt cuộc đời chiến đấu trong gian khổ của G/S Nguyễn Ngọc Huy sau nầy đã là tấm gương sáng cho những ai có lòng với Quốc Gia Dân Tộc.

          “Cuộc sống đạm bạc của ông chẳng khác nào một nhà tu hành. Đi xe buýt, ngủ nhà người quen là nét sinh hoạt thường nhật của ông. Ông đã dồn tâm trí và thì giờ cho những cuộc du thuyết, các cuộc vận động hay tổ chức đoàn thể. Oái ăm thay, tuổi già sức yếu cộng với căn bệnh hiểm nghèo đã khiến những thân hữu và chiến hữu của ông lo ngại ông ra đi bất ngờ không người kế vị. Bác sĩ khuyến cáo ông bớt làm việc và di chuyển, nhưng ông quyết chạy đua với thời gian như linh cảm tử thần đã lẩn quẩn bên mình.

          Cuối cùng, chỉ còn vài ngày là khai mạc Đại Hội Thế Giới LMDCVN tại Hòa Lan, chập tối ngày 28 tháng 7 năm 1990, trong một căn phòng nhỏ tại Paris, ông vĩnh viễn ra đi. ”

          Chứng tỏ người chiến sĩ Nguyễn Ngọc Huy đã chiến đấu đến giờ phút cuối cùng cho chính nghiã sáng ngời mà ông hằng theo đuổi!

-Tóm lược của Long Điền qua các nhận định của G/S Nguyễn Ngọc Huy về Cuộc Chiến Việt Nam;  

1-Phê phán chủ thuyết tam vô, G/S Huy đã lên án Hồ Chí Minh và đồng bọn đã phá hoại truyền thống tôn trọng gia đình của người dân Việt :

“Vì thích-ứng với bản-tánh người, vì phù-hợp với quyền-lợi người, tiểu-gia-đình thành ra đoàn-thể hợp-quần lý-tưởng của người. Bởi đó, nó đã được duy-trì ở khắp các địa-phương và qua các thời-đại. Các lãnh-tụ cộng-sản đã dùng rất nhiều biện-pháp - nhứt là biện-pháp khêu gợi tánh vị-kỷ hoàn-toàn của người - để đả-phá gia-đình. Tuy-nhiên, họ chỉ thành-công có một phân nửa. Trong xã-hội Sô- viết, người ta đã thấy những đứa con tố-cáo cha mẹ vì ngây thơ chưa hiểu rõ hậu-quả việc mình làm, vì quyền-lợi thiển-cận, hay vì sự hèn nhát tham sanh. Nhưng về phía cha mẹ, ta chưa thấy ai tố-cáo hay hãm-hại con mình. Ngay đến các lãnh-tụ cộng-sản đang tâm truy-tố cha mẹ cũng vẫn còn lo lắng cho con và thương yêu chúng. Vả lại, dầu sao, các nước cộng-sản còn phải duy-trì chế-độ gia-đình chớ chưa dám triệt-hạ nó hẳn, và điều này đủ để chứng tỏ rằng gia-đình là cái tế-bào căn-bản của mọi xã-hội, ta không sao hủy-diệt được.”

www.tinparis.net/chanhtri/DTST_Quyen2_Chuong5.doc

-Phê  phán chủ thuyết Đại Đồng của Cộng sản Quốc Tế :

…“Những kẻ chủ-trương thế-giới đại-đồng và cố hủy-diệt tình yêu gia-đình tổ-quốc, sẵn sàng giết hại bà con thân-thuộc, tàn-sát đồng-bào, đã tưởng rằng làm như thế, họ phụng-sự nhơn-loại. Nhưng kỳ thật, khi đã đang tâm giết hại bà con thân-thuộc, tàn-sát đồng-bào, họ đâu cần ngần ngại gì nữa khi phải tru-diệt những kẻ hoàn-toàn xa lạ đối với họ. Và rốt cuộc, dưới những danh-từ vĩ-đại, nhưng rỗng tuếch, như phục-vụ đại-chúng, tôn-thờ nhơn-loại, họ chỉ phụng-sự cá-nhơn họ, họ chỉ nhắm vào việc xây dựng một thế-giới phù-hợp với trí óc họ, với quyền-lợi họ, một thế-giới họ cho rằng có thể gây hạnh-phúc cho mọi người, nhưng kỳ thật chỉ là một địa-ngục trong đó tình thương không còn nữa. "

 

2-Khác với chủ thuyết của Cộng sản ,G/S Huy đã đưa ra chủ thuyết “Dân Tộc Sinh Tồn” để làm kim chỉ Nam cho bước đường tranh đấu Giải Thể Cộng sản như sau:

“Dân-tộc thì nhờ dựa vào huyết-thống nên không thay đổi. Thêm nữa, nó lại bao gồm cả yếu-tố tôn-giáo và ý-chí muốn sống chung nhau. Do đó, nền tảng dân-tộc rất khó phá hủy.Một mặt khác, nếu không thuộc những chủng-loại cách nhau xa quá, dân chúng một quốc-gia thường hỗn-hợp nhau lại để thành một dân-tộc. Và dân-tộc khi đã thành-lập rồi lại có xu-hướng tự xây dựng một quốc-gia riêng biệt cho mình. Dầu có bị chinh-phục hay bị phân ra ở nhiều quốc-gia khác nhau, những phần-tử của một dân-tộc cũng có xu-hướng tự khôi-phục nền độc-lập và thống-nhứt của mình. Sự cố-gắng của người Do-thái để tạo lập một quốc-gia, cũng như lịch-sử tranh-đấu của người Ba-lan là những bằng-chứng cụ-thể về vấn-đề này.

Bởi những lý-do nêu ra trên đây, những quốc-gia dựa vào dân-tộc là những quốc-gia có đủ điều-kiện hơn hết để được vững chắc lâu dài. Thêm nữa, trong tất cả mọi hình-thức hợp-quần, không có hình-thức nào bao gồm nhiều quyền-lợi vật-chất và tinh-thần của người cho bằng hình-thức dân-tộc.

Như thế, ta có thể bảo rằng sự hợp-quần thành dân-tộc thích-hợp với sự tranh-đấu sinh-tồn của người nhứt.”

….Nói tóm lại, chế-độ độc-tài hoàn-mỹ nhứt cũng chỉ giúp vào sự sinh-tồn của đoàn-thể một cách tạm-thời. Sự sinh-tồn của cá-nhơn không được bảo-đảm và sau cùng, điều này trở lại có hại cho sự sinh-tồn của dân-tộc, vì cuộc rối loạn do dân-chúng bị uy-hiếp gây ra có thể làm yếu sức quốc-gia. Một mặt khác, chế-độ độc-tài đưa đến sự giết hại nhơn-tài và làm cho năng-lực những nhà chỉ-huy càng ngày càng kém đi.

3--Nhận định đây là một cuộc nội chiến do Cộng sản VN chủ động, theo G/S Huy thì sau khi lật đổ chế độ CS độc tài, muốn vĩnh viển chấm dứt tranh chấp nội bộ, cảnh nội chiến và tránh sự xâm lấn  của các thế lực ngoại bang bằng giải pháp thành lập một nước Việt Nam Trung Lập Pháp Lý Vĩnh Viễn có quốc tế công nhận (như Thụy Sĩ,Thụy Điển và Áo ) [xl]

4- In addition, Professor Huy also proposed measures to dissolve the dictatorial communist regime through the form of mobilizing the International Committee to Support Free Vietnam and establishing domestic struggle organizations, using all appropriate forms of direct, peaceful struggle to dismantle the corrupt communist regime.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

8- Historian Tran Trong Kim:

 

 

          Trần Trọng Kim (Chinese:陳仲金; 1883–1953) was a famous scholar, the first prime minister of the Empire of Vietnam (1945) and Vietnam, author of Brief History of Vietnam. Trần Trọng Kim, an educator, Vietnamese literary and historical researcher, pen name Lê Thần, was born in 1883 (Quy Mùi) in Kieu Linh village, Dan Pho commune, Nghi Xuan district, Ha Tinh province.

          Born into a Confucian family, he studied Chinese characters from a young age. In 1897, he studied at the Franco-Vietnamese Nam Dinh School, learning French. In 1900, he passed the entrance exam to the Interpreter School and graduated in 1903. In 1904, he worked as a messenger in Ninh Binh. In 1905, he went to France to study at the Commercial School in Lyon, then received a scholarship to the French Colonial School. In 1909, he studied at the Melun Pedagogical School and graduated on July 31, 1911, then returned to Vietnam. He taught at the Protectorate High School (Buoi School), the Post-Primary School, and the Boys' Pedagogical School.

          He held many positions in the education sector during the French colonial period such as: Primary School Inspector (1921), Head of the Primary School Textbook Compilation Board (1924), teaching at the Practical Pedagogical School in 1931, and director of primary boys' schools in Hanoi (1939). Tran Trong Kim was also Deputy Head of the Literature Board of the Enlightenment and Virtue Promotion Association and Member of the Northern Council of Representatives. One year after his retirement (1943), Japan invaded Indochina and secretly took him and Duong Ba Trac abroad. In 1945, he was brought back to the country. From the 1910s to the 1940s, he also wrote many books on pedagogy and history.

          On March 9, 1945, Japan staged a coup against France, monopolizing the Indochina colony. To gain the support of the Vietnamese people, Japan declared independence for Vietnam. On March 11, 1945, the Hue court declared the abrogation of the Patenotre Treaty signed with France in 1884, restoring Vietnam's sovereignty. Tran Trong Kim was assigned to form a cabinet on April 17, 1945. This was the first government of independent Vietnam and Tran Trong Kim became the first Prime Minister of Vietnam.

          In June 1945, the Tran Trong Kim government named the country the Empire of Vietnam; set the national anthem as "Dang dan cung"; the national flag had a "rectangular yellow background, in the middle was a dark red Ly trigram"....

            When the Japanese surrendered to the Allies, the Tran Trong Kim government only lasted until August 23, 1945, then collapsed. However, in its short time, this government also accomplished an important task: nominally unifying the land of Cochinchina into the country of Vietnam; and replacing the French-language curriculum with a Vietnamese-language curriculum, compiled by scholar Hoang Xuan Han.

          Sau khi Việt Minh giành được chính quyền và nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa được thành lập, Trần Trọng Kim lưu vong ra nước ngoài. Sau nhiều năm tháng long đong ở Quảng Châu và Hồng Kông, ngày 6 tháng 2 năm 1947, ông trở về Sài Gòn và sống tại nhà luật sư Trịnh Đình Thảo.

           Năm 1948, ông qua Nam Vang và sống với người con gái. Sau đó, ông lại trở về Việt Nam sống thầm lặng và mất tại Đà Lạt vào ngày 2 tháng 12 năm 1953, thọ 71 tuổi.

          Trần Trọng Kim được đánh giá là một học giả uyên thâm cả tân và cựu học, là người tận tụy cho ngành giáo dục Việt Nam đầu thế kỷ 20. Tuy nhiên, ông là người có tư tưởng bảo thủ và dân tộc - bảo hoàng. Tác phẩm Việt Nam sử lược được đánh giá là một trong những quyển sử Việt Nam có phong cách ngắn gọn, súc tích và dễ hiểu, được tái bản nhiều lần.

  Tác phẩm:

          Trước năm 1945, Trần Trọng Kim có nhiều tác phẩm nổi tiếng thời bấy giờ về các lĩnh vực sử học, nghiên cứu và sư phạm gồm:

-Sơ học Luân lý (1914),

-Vương Dương Minh (1914),

-Sư phạm Khoa Yếu lược (1916),

-Việt Nam sử lược (1919),

-Nho Giáo (1930),

-Phật Lục (1940),

-Việt Nam Văn Phạm (cùng Bùi Kỷ, Nguyễn Mạnh Tường) (1941).

Sau năm 1945, ông viết hồi ký:

-Một cơn gió bụi (1969)

-Nhận định của sử gia Trần Trọng Kim về cuộc chiến VN :

          “Tôi là một người nước Việt Nam, lẽ nào lòng tôi lại không rung động theo với dịp rung động của những người ái quốc trong nước? Nhưng vì hoàn cảnh khó khăn, lòng người ly tán, nhiều người lại muốn lợi dụng cái tiếng ái quốc để làm cái mối tư lợi cho mình, vì vậy mà tôi chán nản không dự vào đảng phái nào cả, mà cũng không hành động về phương diện chính trị[xli].”

          Trong chương đầu tiên cuả quyển hồi ký Một Cơn Gió Bụi cụ Trần Trọng Kim cho thấy cụ là một người có lòng yêu nước, chỉ đặt quyền lợi quốc gia dân tộc lên trên các quyền lợi đảng phái.

          Ngày 17 tháng tư năm 1945 vua Bảo Đại cho mời ông Trần Trọng Kim vào Huế để yêu cầu ông thành lập một chính phủ Việt Nam độc lập,Bảo Đại nói: 

          “Trước kia nước Pháp giữ quyền bảo hộ nước ta, nay đã không giữ được nước cho ta, để quân Nhật đánh đổ, vậy những điều trong hiệp ước năm 1884 không có hiệu quả nữa, nên bộ thượng thư đã tuyên hủy hiệp ước ấy. Trẫm phải đứng vai chủ trương việc nước và lập chính phủ để đối phó với mọi việc.“

Tôi tâu rằng:

          „Việc lập chính phủ, ngài nên dùng những người đã dự định từ trước, như Ngô Ðình Diệm chẳng hạn, để có tổ chức sẵn sàng. Tôi nay thì phần già yếu bệnh tật, phần thì không có đảng phái và không hoạt động về chính trị, tôi xin ngài cho tôi về nghỉ[xlii]. “

          Chứng tỏ ông Trần Trọng Kim không màng danh lợi, chức tước mà chỉ muốn tiến cử người tài giỏi khác ra giúp nước vì ông không có mưu cầu về chính trị, không tham gia, không tạo lập đảng phái cho mình.

“Vua Bảo Ðại thấy tình thế kéo dài mãi cũng sốt ruột, triệu tôi vào bảo tôi chịu khó lập chính phủ mới.

Ngài nói:

          “Trước kia người mình chưa độc lập. Nay có cơ hội, tuy chưa phải độc lập hẳn, nhưng mình cũng phải tỏ ra có đủ tư cách để độc lập. Nếu không có chính phủ thì người Nhật bảo mình bất lực, tất họ lập cách cai trị theo thể lệ nhà binh rất hại cho nước ta. Vậy ông nên vì nghĩa vụ cố lập thành một chính phủ để lo việc nước.“

          Tôi thấy vua Bảo Ðại thông minh và am hiểu tình thế, liền tâu rằng:

„Nếu vì quyền lợi riêng tôi không dám nhận chức gì cả, xong ngài nói vì nghĩa vụ đối với nước, thì dù sao tôi cũng cố hết sức. Vậy xin ngài cho tôi vài ngày để tôi tìm người, hễ có thể được tôi xin tâu lại.“  ...

          “Có một điều nên nói cho rõ, là trong khi tôi chọn người lập chính phủ lúc ấy, người Nhật Bản không bao giờ hỏi tôi chọn người này người kia. Tôi được hoàn toàn tự chủ tìm lấy người mà làm việc. Và tôi đã định từ trước rằng nếu người Nhật can thiệp vào việc trong nước thì tôi thôi ngay, không làm nữa.

Ðến ngày cuối cùng tôi chọn được đủ người rồi kê rõ danh sách các bộ trưởng như sau:

Trần Trọng Kim, giáo sư, Nội Các Tổng Trưởng.

 Trần Ðình Nam, y sĩ, Nội Vụ Bộ Trưởng

 Trần Văn Chương, luật sư, Ngoại Giao Bộ Trưởng

 Trịnh Ðình Thảo, luật sư, Tư Pháp Bộ Trưởng

 Hoàng Xuân Hãn, toán học thạc sĩ, Giáo Dục và Mỹ Nghệ Bộ Trưởng

 Vũ Văn Hiền, luật sư, Tài Chánh Bộ Trưởng

 Phan Anh, luật sư, Thanh Niên Bộ Trưởng

 Lưu Văn Lang, kỹ sư, Công Chính Bộ Trưởng

 Vũ Ngọc Anh, y khoa bác sĩ, Y Tế Bộ Trưởng

 Hồ Bá Khanh, y khoa bác sĩ, Kinh Tế Bộ Trưởng

 Nguyễn Hữu Thi, cựu y sĩ, Tiếp Tế Bộ Trưởng.

Sau khi ông Trần Trọng Kim thành lập chính phủ ngày 17 tháng tư năm 1945 thì Việt Minh ngấm ngầm chống phá chính phủ nầy ,nhận định của cụ Trần về phong trào Việt Minh như sau :

“Từ đó bọn ông Hồ Chí Minh bỏ danh hiệu Việt Nam Cách Mệnh Ðồng Minh Hội mà dùng danh hiệu cũ là Việt Nam Ðộc Lập Ðồng Minh, tức Việt Minh, và dùng cờ đỏ sao vàng của cộng sản. Rồi đến quảng đầu tháng ba năm 1945 thì về đến vùng Văn Lãng, thuộc Thái Nguyên giáp Tuyên Quang và lập trụ sở bí mật ở đó. Từ bấy giờ trở đi, đảng Việt Minh hành động rất mạnh, nhưng cái tên Hồ Chí Minh vẫn giữ rất kín cho đến gần cuối tháng tám, sau khi cướp được chính quyền ở bắc bộ, người ta mới nghe nói.

Các chi bộ cộng sản ở trung và Nam Bộ đã sẵn sàng đâu đấy cả rồi, song cứ phải giữ bí mật, đợi khi có mệnh lệnh mới được ra mặt hành động. bắc bộ, một mặt họ sai những người táo tợn đi đánh phá các nơi, hễ đâu có ai ra mặt chống họ, họ bắt đi hay giết chết, làm cho dân chúng khiếp sợ. Một mặt họ cho người đi diễn thuyết và tuyên truyền rằng đảng Việt Minh đã có các nước Ðồng Minh là Tàu, Nga, Mỹ ủng hộ và giúp cho binh khí để đánh bọn độc tài Pháp và Nhật. Họ lại nói rằng quân Việt Minh đã đánh lấy được mấy tỉnh ở mạn thượng du Bắc bộ rồi.[xliii]

 

-Long Dien summarizes Mr. Tran Trong Kim's comments about the Communist Party of Vietnam as follows:

          -Vietnamese Communists say one thing and do another. In life, they only know material things and do not care about humanity, good and evil:

          “So communists must be fanatics and only know about material life, nothing else. Life is only one life and that’s it, so everyone only cares about making themselves successful in everything, regardless of good or bad fortune.

In reality, the characteristics of communism are that it does not recognize morality, does not know about humanity and morality as people believe.

          The communists consider that to be a bad custom of the feudal society of the past, created to deceive the people, so they seek to abolish it all. Whoever believes in it is a wise person, an enlightened person, whoever does not believe it is a dim person, an ignorant person. Because of this ideology, fathers and sons, brothers, friends have no affection at all, only know how to respect communism and obey the party's rulers, in addition, kill each other, deceive each other: whoever does things that benefit the party is a good person, a good person. Family, society, customs, the old regime are all abandoned, abandoned to the roots, to establish a new society. That new society does not fight for the nation or for the people....

          In the propaganda of the Viet Minh, we always see talk about happiness, freedom, equality, but the truth is the opposite of all of that. The methods they use are lying, deceiving, robbing, killing, destroying, without any restraint, as long as they make people be deceived or afraid to follow them" [xliv]

Stop quoting.

 

          -According to the above comments of Mr. Tran Trong Kim through the Memoir "A Dust Storm" shows that the author has recognized the true nature of Ho Chi Minh and the Communist Party of Vietnam as a mafia group that always causes division, sabotages the country, creates a long and unnecessary civil war in Vietnam, weakens the potential of the nation and people by killing resistance elements but not following communism. The slogans that the Communist Party of Vietnam often uses such as independence, freedom, happiness, equality are only used to deceive the Vietnamese people!

          In short, the Vietnamese Communist Party only fights for the interests and needs of international communism, not for the Vietnamese Nation and People. The Communist Party's policy of killing each other in the form of class struggle, denouncing landlords, denying morality and destroying the good family ties that have existed for thousands of years in our country is a great crime against the Nation.

 

 

 

 

 

 

 

 

 9- Historian Pham Van Son:


 

          Pham Van Son (August 15, 1915 - December 6, 1978) was a Vietnamese historian and an officer in the Army of the Republic of Vietnam.

Trong vai trò người viết sử, ông cộng tác với Tập san Sử Địa (do một nhóm giáo viên và sinh viên trường Đại học Sư phạm Sài Gòn sáng lập) và viết rất nhiều bài nghiên cứu, như các bài "Thái độ và hành động của nhân sĩ Việt Nam trong khoảng đầu thế kỷ XX", "Để so sánh các anh hùng trước Nguyễn Huệ với Nguyễn Huệ",... Ông cũng biên khảo rất nhiều sách sử, trong đó có bộ sách sử công phu nhất của ông là Việt Sử Tân Biên, gồm 7 quyển, biên soạn và phát hành từng quyển từ năm 1956 đến năm 1972.

Khi là sĩ quan Quân lực Việt nam Cộng hòa, ông từng là Chỉ huy trưởng trường Quân báo và Chiến tranh tâm lý Cây Mai [1]. Chức vụ cuối cùng năm 1975 là Đại tá, trưởng Khối Quân Sử, Phòng 5 (Phòng Nghiên Cứu) bộ Tổng Tham Mưu [1].

Sau biến cố 1975, ông bị bắt đi học tập cải tạo. Năm 1978, ông qua đời vì bệnh tật tại trại cải tạo Tân Lập, huyện Sông Thao, tỉnh Vĩnh Phú [1].

Sách:

Vỹ tuyến 17 (ký tên Dương Châu)

Việt sử tân biên, 7 quyển, Sài Gòn, 1956-1972

Việt sử toàn thư, Sài Gòn, 1960

Việt Nam cách mạng sử (tên khác là Việt Nam tranh đấu sử), NXB Vũ Hùng, Hà Nội, 1951

Cuộc Tổng Công Kích - Tổng Khởi Nghĩa của Việt-Cộng Mậu Thân 1968, (viết cùng với Lê Văn Dương), 1968

Quân sử Việt Nam Cộng hòa.

Việt Nam hiện đại sử yếu, NXB Thanh Bình, Hà Nội, 1952

Chú thích

^ a b c Tưởng Niệm Phạm Văn Sơn

Liên kết ngoài

Tưởng Niệm Phạm Văn Sơn

Cái chết của sử gia Phạm Văn Sơn, audio

Viêt sử toàn thư

 

Tiểu sử Phạm Văn Sơn :

http://ngothelinh.tripod.com/DT_PhamVanSon.html bài của Nguyễn Văn Dưởng.

“Trước năm 1975, ở miền Nam, ông Phạm Văn Sơn là một trong rất ít những vị viết sử. Bộ sử được nhiều người biết đến nhất của ông là bộ Việt Sử Tân Biên. 

Tôi hân hạnh được làm việc dưới quyền chỉ huy của ông từ năm 1958 đến 1960. Thời gian này ông mang cấp bậc Thiếu tá, giữ chức vụ Chỉ huy trưởng trường Quân Báo & Chiến Tranh Tâm Lý Cây Mai; tôi mang cấp bực Trung úy, là huấn luyện viên và sĩ quan an ninh của Trường. Chính trong thời gian này, ông đã tu chỉnh bộ sử nói trên và cho tái bản. 

          Năm 1961, trường Cây Mai đổi tên, chỉ còn là trường Quân Báo. Ngành Chiến Tranh Tâm Lý tách ra riêng, đuợc dạy riêng ở một trường của ngành này, mới thành lập, ở một địa điểm khác; do đó, Thiếu tá Phạm Văn Sơn cũng được thuyên chuyển về ngành Chiến Tranh Chính Trị. Sau đó không lâu, ông được bổ nhậm vào chức vụ. Trưởng Ban Quân Sử của Quân Lực VNCH, thuộc Bộ Tổng Tham Mưu. Ông lần lượt được thăng đến cấp Ịại tá và giữ nhiệm vụ này cho đến ngày miền Nam sụp đổ…. 

          Ngày 15/6/76 -- ngày duy nhất mà tôi nhớ suốt 13 năm tù -- đúng một năm sau ngày tôi đưa đầu vào cùm ở trường Don Bosco ở Gò Vấp -- trên chuyến tàu hỏa nói trên, qua một kẻ hở thật nhỏ của toa tàu, tôi đã nhìn thấy nhà thương Bạch Mai và ga Hàng Cỏ, những địa danh của Hà Nội mà tôi đã được đọc qua trong các tác phẩm của Tự Lực Văn Ðoàn, thuở tuổi học trò. 2 sĩ quan tù nhân cấp Tá đã ngộp thở chết trong toa chở súc vật, quãng giữa đường Việt Trì - Yên Bái. Kể từ đó, có thêm hàng trăm tù nhân đi trên những chuyến tàu định mệnh này đã ngã xuống ở các trại tù miền Bắc, vĩnh viễn không còn thấy được những chuyến tàu xuôi Nam. Trong số những người này có Ðại Tá Phạm Văn Sơn. 

 ….Tại K2 Tân Lập, trong hoàn cảnh chung như vậy, tôi đã gặp lại ông Phạm Văn Sơn.. Tôi đã nhìn thấy tận mắt những ngày sống bi đát cuối cùng của đời ông. 

 … Bọn cán bộ ra lệnh cho ông hằng ngày dần dà chuyển hết những đống than đá đó vào bếp, trừ trường hợp trời mưa, phải chuyển gấp chúng cho người phụ. Như vậy, một người bệnh trầm kha như ông vẫn bị chúng vắt sức lao động đến giọt máu cuối cùng. Hôm nay ông đã ngả xuống như trăm ngàn nạn nhân khác dưới chủ trương giết người siêu dã man này trong các trại giam CS. 

Sau buổi giải lao, tất cả anh em trong đội cưa xẻ đều biết về cái chết thảm thương của ông. 

Ông đã mất rồi về cõi thiên đường đã mang theo sự chịu đựng và hiểu biết của ông, vốn dĩ không hề tưởng là đã có trong con người mang nhục thể. Cái gì của Thượng Ðế trả về cho Thượng Ðế. 

Người ta ra lệnh xẻ gỗ đóng quan tài cho ông. 

Tôi nhận việc ấy với những giọt nước mắt chảy dài trên má. Chỉ còn một chút đáp đền này thôi, hỡi cố nhân ơi. “

  Nguyễn Văn Dưỡng

 

Tác Phẩm :

Ông Phạm Văn Sơn là một sử gia uy tín và lổi lạc với nhiều tác phẩm nghiên cứu về lịch sử Việt Nam được biên soạn rất công phu,nghiêm túc. Cho đến ngày nay, nhiều sách, báo trong nước khi cần những tài liệu lịch sử về Viêt Nam  thì họ cũng trích dẩn từ những trang sách cuả ông.

 

Nhận định về cuộc chiến Việt Nam từ 1945-1975 của ông Phạm văn Sơn :  

“Luôn trong mấy tháng cuối cùng năm 1945,Việt Nam Quốc Dân Đảng cùng Việt Minh khích bác nhau kịch liệt và công khai ngay giửa Hà Nội .Sau nầy VM bầy kế hoạch hoà hoản với phe VNQDĐ vào đầu năm 1946.Trước đó VM đã vội vả tổ chức một cuộc Tổng tuyển Cử  để đưa ra dời một quốc hội.Quốc Hội nầy có thể nói gồm toàn những người cuả Việt Minh hay 1 số người chịu sự chi phối cuả đảng Cộng sản.Mục đích chính của quốc hội là hợp pháp hoá điạ vị cuả chính phủ Hồ Chí Minhtrong nước và ngoài nước .Tới khi VM bị khó dể với phe Quốc Gia  thì VM điều đình nhường cho phe nầy  70 ghế trong Quốc Hội và lập một chính phủ Quốc Gia Liên Hiệp  với một số nhân viên  là người của Việt Nam Quốc Dân Đảng.Muốn sao  thì các vai trò  quan trọng ,lực lượng thiết yếu vẫn do đảng CS nắm giử hết[xlv].

“…When the Viet Minh took power in North Vietnam (1945), they immediately spread to the South and received the cooperation of Cao Dai, which was then an important force to fight together (against French colonialism). It should be said that the Viet Minh did a bad thing by allowing conflict between themselves and Cao Dai due to the murder of a number of Cao Dai leaders and followers. Cao Dai suddenly becoming an opposing force to the Viet Minh was an event that could not be ignored as a disaster for the Viet Minh (and for the entire Vietnamese nation) [xlvi] .

“....When the Viet Minh took power in South Vietnam (1945), many forces had already formed: Cao Dai, Thanh Nien Vanguard, Quoc Gia Doc Lap Dang, and Hoa Hao. These forces probably saw the need to unite to deal with the French for better and quicker results, so they united with the Viet Minh and established a common front. But not long after, the Viet Minh ambushed Hoa Hao, plotting to capture teacher Huynh Phu So to kill him as they did with Cao Dai” [xlvii] .

In the Military History of the Republic of Vietnam (consisting of 5 volumes, totaling over 2000 pages) published by Dai Nam Publishing House from 1968-1972, including many authors edited by Colonel Pham Van Son, there were the following comments on the Vietnam War from 1945-1975:

“The National Assembly of January 1946 was completely controlled by the Viet Minh. The majority of voters who went to the polls only thought about Independence and Democracy, and did not support the Communists, because no candidate claimed to be a Communist....The Viet Minh coordinated terrorism and propaganda to destroy the opposition, and assassination squads continued to kill the Nationalist leaders,” the People's Court continued to try local elites accused of being traitors, fascists, or counter-revolutionary activities. The Hoa Hao's Huynh Giao Chu was killed, Catholics were attacked, so some parishes spontaneously organized self-defense. The nationalist parties also attacked the Communists in retaliation... The French-Chinese Agreement was signed, forcing the Viet Minh to temporarily withdraw its demand for complete independence, joining hands with France to borrow France's hand to destroy the anti-French and anti-Communist nationalist faction... The nationalists, especially the nationalists in the South, were taking up arms against the French, but the Viet Minh signed an agreement "inviting" the French to the North, so they strongly denounced Ho Chi Minh's betrayal [xlviii] .

“....By 1954, the situation became even more bitter when France failed and the Viet Minh compromised with the enemy using the Geneva Conference to sign a document on July 20, 1954 to end the war and divide the country at the 17th parallel. This was a great misfortune for our country, not knowing when it would be reunified. Originating from a fight against French imperialism, with the aim of regaining independence and unifying the country, the VM (Communist) front fought for the Communist stance, causing the nation to be divided, the country to be divided, becoming prey for international exploitation and disputes with disastrous dangers and unpredictable collapse.

With a country having two opposing military forces, of course a Civil War will have to happen and of course, each side has its own legitimate reasons to justify the fight. But tragically! This Civil War in the middle of the 20th century in Vietnam lasted for 25 years, a war that caused millions of Vietnamese youth to be pushed into the situation of "Muscle-Bone-Body Conflict", the most brutal war ever and has turned Vietnamese society upside down to its roots [xlix] .

-In the 1968 Mau Than battle, historian Pham Van Son wrote:

The North Vietnamese Communists (CSBV) and their tool, the National Liberation Front of South Vietnam (NLF), used all their strength to attack the Republic of Vietnam (RVN) in the first days of the Mau Than Tet in 1968 throughout the Southern territory when they suddenly did not keep their own ceasefire proposal. The North Vietnamese Communists also did not think about the 3 days of Tet, the traditional day of the nation, the warmest days of the country every year, or the peace of the people to gather and worship their ancestors, a sacred custom since ancient times. Although the plot was clever, the tricks were almost perfect, the Communist gunfire only created an unexpected advantage for a few hours in the capital Saigon and some towns of the Republic of Vietnam. In general, the Communists were defeated because the Army of the Republic of Vietnam reacted very quickly. And conversely, the disadvantage for them was that they encountered the indifference of the Southern people everywhere.


          The “brilliant” result of two large-scale attacks with great efforts, from early January to late May 1968, across the battlefield from Quang Tri to Ca Mau, was that the Viet Cong (VC) had nearly 60,000 soldiers killed, 10,000 imprisoned, nearly 6,000 surrendered and lost over 17,000 weapons. Meanwhile, the losses of the Republic of Vietnam in all aspects were not even 1/10 of the Viet Cong’s numbers. However,


           the Viet Cong had “succeeded” in a rather important point: destroying 50,000 houses, bringing death to 14,000 compatriots, both old and young, men and women, and “proletarianizing” 700,000 people, mostly laborers. Such a “glorious” achievement of drowning people in a sea of ​​blood!

          In addition, the unprecedented barbarity in human history is that they sent forces consisting of 7/10 children into the fire of war and launched indiscriminate shelling on poor, crowded residential areas without even a single military agency, to take revenge for the people's non-cooperation. The Communists dare to do everything, using any means, no matter how cruel, to achieve the goal of victory [l] "

          …”Cuốn”Tổng Công Kích-Tổng Khởi Nghiã cua Việt Cộng Mậu Thân 1968”hôm nay được ra mắt với bạn đọc chỉ có mục đích cảnh giác nhửng người còn nhẹ dạ, còn tin vào lương tâm của CS; và củng cố ý chí của quân dân ta chống xâm lăng cuả đế quốc đỏ. Chúng tôi còn  muốn sách nầy tố cáo trước dư luận thế giới những hành động cực kỳ dã man của bọn người luôn bô bô ngoài cửa miệng là những chiến sĩ tiền phong của xã hội chủ nghiã nhưng thực ra chúng chỉ là những kẻ lưu manh và hèn nhát[li]”

          -Qua hồi ký của Hồ văn Quang người cùng tù với đại tá Phạm Văn Sơn chúng ta thấy được sự can đảm tột cùng,một tinh thần sắt son vì chính nghiã mà gông cùm và cái chết cũng không làm lung lạc được ông:

          Mấy tháng trôi qua, 1 hôm cán bộ CS phát hiện trong bài viết về lịch sử, khi so sánh 2 chế độ “tù” thời VNCH và thời XHCN, họ cho đó là 1 việc làm “đại phản động hay cực kỳ phản động”. Do đó, Ban Giám thị trại Tân Lập “đặc biệt chiếu cố” cho anh Sơn vào ngay hầm biệt giam tại K1.

          ....Anh Sơn tuyệt thực trong nhà kỷ luật và chịu chết; 1 việc làm can đảm đâu khác gì anh hùng Nguyễn Tri Phương xưa : Thà nhịn đói chịu đau mà chết chứ không bao giờ khuất phục giặc Pháp. Với 1 lá thư gởi cho Đảng và Nhà nước XHCN  nhờ trại Tân Lập chuyển, nội dung hoàn toàn được bọn CS giữ bí mật.

 

-Long Điền tóm lược các nhận định của sử gia Phạm Văn Sơn về cuộc chiến VN 1945-1975 như sau :

          -Ông Phạm Văn Sơn cho rằng: Xuất phát từ chủ trương của CSQT, vì tuân hành triệt để chủ trương gây bạo loạn, gây chia rẽ giai cấp cua CSQT, nên CSVN đã không đặt quyền lợi của Dân Tộc lên trên mà chỉ lo quyền lợi,nhu cầu của Cộng sản Quốc Tế .

          -Do hậu quả của những cuộc đấu tố trong Cải cách Ruộng Đất, trong đấu tranh giai cấp, trong cuộc xâm lược Miền Nam bằng mọi giá đã gây hận thù dai dẳng trong gia đình, làm đảo lộn hệ thống  xã hội Việt Nam vốn có từ ngàn xưa.

          -Vì tuân hành những chủ trương trên, CSVN đã tiêu diệt các đảng phái quốc gia, sát hại các tín đồ và lãnh tụ các tôn giáo, CSVN là thủ phạm gây ra cuộc Nội Chiến tại VN làm thiệt mạng hàng chục triệu người dân Việt .

          Cũng cần nhần mạnh ở quan điểm cuả sử gia Phạm Văn Sơn khi kết tội CSVN là thủ phạm gây Nội Chiến tại VN  là tội ác lớn nhất đối với Dân Tộc, bởi vì theo ông kẻ tạo ra Nội Chiến thì tội nặng hơn cả vì những tác hại to lớn và  lâu dài trong đất nước. Kẻ thù ngoại xâm dể đánh đuổi hơn là kẻ tạo chia rẽ,tạo nội chiến .Tạo chia rẽ khiến cho tiêm lực quốc gia bi suy yếu khi cần chống ngoại xâm, tạo Nội Chiến khiến cho đất nước bị thiệt hại nặng nề về nhân lực và tài sản và những hậu quả hận thù dai dẳng trong Dân Tộc. CSVN đưa ra khẩu hiệu Đoàn Kết nhưng trong thực tế họ là kẻ gây chia rẽ bằng những hành động sát hại dã man đồng bào khác chính kiến với họ. Những hành động tàn sát nầy của CSVN không phải là ngẩu nhiên phát sinh mà do chủ trương, kế hoạch, cương lĩnh cuả CS Quốc Tế đề ra.

          Ngày 30 tháng tư năm 1975 cũng như bao chiến sĩ QLVNCH, đại tá Phạm Văn Sơn đã ở lại chiến đấu đến cùng thay vì leo lên trực thăng đi ra ngoại quốc như 1 số tướng lãnh khác. Ông đã bị bắt và đưa đi tù khổ sai và chết bởi sự trả thù hèn mạt của bọn Cộng nô.[lii]

 

 10- Sử gia  Hoàng Cơ Thụy:


Hoàng Cơ Thụy (1912- mất chưa rõ năm)

          Sinh ngày 24-9-1912 t ại làng Vẽ(Đông Ngạc) tỉnh Hà Đông trong một gia đình lâu đời xuất thân khoa bảng.

-Cử nhân luật khoa đại học Hà Nội (1935)

-Luật sư cạnh các toà Thượng Thẩm (1938-1969)

-Tham gia toàn dân kháng chiến dành Độc Lập (Chánh án toà  Sơ Thẩm  Bến Tre)

-Đại sứ VNCH tại Lào (1969-1975)

 -Ba lần tù :Tù Việt Minh (1945),tù thưc dân Pháp (1946) và tù VNCH (1964).

-Tác phẩm :

Việt Sử Khảo Luận NXB Nam Á 2002,một bộ sử đồ sộ  gồm 6 quyển với  3928 trang khổ lớn .Soạn liên    tục  17 năm từ 1984 đến 2001 trong thời điểm tác giả gần 80 tuổi đời!

Giải thưởng Văn Học 2004

Hội Đồng Tuyển Lựa :

Nhà văn Võ Phiến, Nhà văn Nguyễn Hưng Quốc, Bác sĩ Trần Văn Tích,

Nhà văn Phan Lạc Phúc, Nhà văn Doãn Quốc Sỹ, Giáo sư Trần Gia Phụng


Tác phẩm trúng giải Bộ môn biên khảo.

Giải danh dự đặc biệt: truy tặng ông Hoàng Cơ Thụy, tác giả bộ Việt sử khảo luận

-Long Điền tóm lược các nhận định của sử gia Hoàng Cơ Thụy như sau:

          Sử gia Hoàng Cơ Thụy có nhận định về những ngày đầu cuộc chiến 1945-1954 như sau: (Trang 1978 quyển 4 VSKL)

“Cuốn phim tổng quát:Vụ nổ bất ngờ hai trái bom nguyên tử Mỹ trên bầu trời Nhật Bản vào các ngày 6 và 9 tháng 8 năm 1945, tiếp theo cấp tốc bởi lời tuyên cáo truyền thanh ngày 15tháng 8 của Nhật Hoàng Hiro Hito xin đầu hàng đồng mịnhvô điều kiện và ra ra lệnh cho mọi đạo quân Nhật trên mọi chiến trường phải buông súng, đúng là “Ba cục đá”(trois pavés) liệng vào “cái đầm ếch Đông Dương”( la mare d’Indochine aix grenouilles) . Mọi người ở mọi nơi náo động , cả trong và ngoài bán đảo chữ S…..

Vậy đến khi xảy ra ba biến cố bất ngờ vừa nhắc trên, thì đúng lý quân đội Nhật ở Đông Dương phải buông súng, ngồi đợi quân đội Tàu Tưởng và quân đội Anh dến giải giới và giữ gìn an ninh trật tự.

Ba dân tộc Việt , Miên, Lào với 3 vị quốc vương la Bảo Đại, Sihanouk và SosavangVong cứ việc yên ổn làm ăn, toạ hưởng kỳ thànhvà hoan hô Đống Minh đến giải phóng. Thật là tốt đẹp.

Những kẻ “phá đám”Cộng Sản Việt(có Mỹ giúp) và thực dân Pháp( không còn bị Mỹ phản đối).

Về mặt chính trị:

Trên đây đã kể những chuẩn bị của Việt Minh một bên, của Pháp Đe Gaulle phe bên kia để cướp đoạt Việt Nam, rồi Miên, Lào trong tay quân đội Nhật. Đặc biệt nữa là hai phe ấy có liên lạc cùng nhau để chuẩn bị cùng đánh Nhật, mà chính Việt Minh đã đi bước trước, ngay từ tháng 5/1944(trang 1938-1941).

Thực sự thì cả hai phe muốn chiếm độc quyền thống trị Đông Dương: De Gaule đã tuyên bố công khai rằng ông phải tái lập chủ quyền Pháp tại năm nước:Bắc Kỳ, Trung Kỳ, Nam Kỳ, Ai Lao và Cao Miên. Còn Hồ Chí Minh thì giấu kín cái mộng “ làm bá chủ Đông Dương” để sẽ có thể Cộng Sản Hoá  toàn thể bán đảo, rồi sau sẽ cùng với Stalin nhuộm đỏ toàn cầu”……

Hồi giữa năm 1945, Hồ Chí Minh –cũng như mọi người- tưởng rằng Nhật sẽ còn chống cự khá lâu, bởi vì họ còn rất nhiều quân lực uy mãnh ở Đông Dương; vậy Hồ phải đi đôi với Đồng Minh(Tàu, Mỹ và luôn cả Pháp De Gaulle) thì may ra mới có cơ hạ được Nhật. Nên HỒ phải đội lốt Quốc Gia để lừa mọi người, nhất là Mỹ.

Đó là Hồ áp dụng một chiến lược của Cộng Sản Đệ Tam rằngphải nghiên cứu kỹ xem ai là kẻ thù chính và xem ai là kẻ thù phụ. Hồi 1945, quân đội Nhật ở Đông Dương là kẻ thù chính, còn Pháp của De Gaulle ở tận trời Âu là kẻ thù phụ, vậy Việt Minh nên  liên kết Giai Đoạn” với phe De Gaulle( luôn cả phe Tàu Tưởng và Hoa Kỳ ) để đánh đổ Nhật, xong rồi sẽ thanh toán  các” bạn giai đoạn” sau( trang 1935).

 Có biết rõ cái chiến lược gian hùng ấy của Hồ Chí Minh thì ta mới có thể hiển được những biến cố chính trị và quân sự hồi 1945-1946.Bằng không ta sẽ rơi vào hoả mù các cuộc  chiến quân sự và chính trị liên miên, hàng nghìn trận chiến Pháp Việt, hàng trăm vụ phản phúc của Hồ Chí Minh.”….

Nói tóm lại, Hồ Chí Minh (có Mỹ-OSS giúp)và De Gaulle (khônhg còn bị Mỹ - Truman chống đối) là những kẻ” phá đám “ (Trouble fête) làm xáo trộn tình hình Việt Miên Lào trong 30 năm chiến tranh(1945-1975) và đến nay(1992) là thêm 17 năm hậu chiến của cả ba Dân Tộc trong ngục tù cộng sản.( trang 1980)

 

a-Hồ Chí Minh và đồng bọn là giặc, là thổ phỉ :

          “Thiết nghĩ nên giải thích tại sao chúng tôi dùng danh từ “Giặc Việt Cộng”làm nhan đề cho phần VIII  bộVSKL nầy .Phải chăng chúng tôi đã lãng quên tư cách một sử gia khách quan ,xông vào vòng bút chiến ,nên mới gọi ông Hồ Chí Minh và đồng bọn là Giặc? Xin thưa rằng không phải .

          Ngay từ khi bắt đầu soạn bộ Việt Sử nầy năm 1984,chúng tôi đã suy nghĩ và tìm tòi những lý do thầm kín của Việt Minh khi họ chỉ huy cuộc chiến tranh 30 năm máu lửa 1945-1975,tàn sát mấy triệu sinh linh ,nào Việt ,nào Pháp,nào Mỹ ,nào Úc,nào Đại Hàn v.v..Kết luận thấy rằng:

1-Hồi quân đội Pháp của De Gaulle theo chân quân Anh vào Sài gòn với dã tâm tái chiếm Đông Dương ,thì quả thật toàn dân Việt Nam đều tỏ lòng uất hận,ai cũng hăng hái kháng chiến cứu nước.Việt Minh vừa nắm đưọc chính quyền ,lại có sẳn một tổ chức dầy đặctừ Nam chí Băc, để giử vửng quyền Tự Do Độc Lập (lời HCM ngày 2-9-1945)thì đó  là một việc rất đáng làm và nên ca ngợi.

However, even during the resistance against the French, that is, against Imperialism, Ho Chi Minh initiated in 1950 the Anti-French movement in the areas controlled by the Viet Minh…. It was Ho Chi Minh and the Viet Minh General Department, under the new name of the Labor Party, who commanded that political struggle, massacring more than half a million compatriots whom they called the landlord class. Obviously, it was not to gain Independence.

          2-After the Geneva Conference on July 20, 1954 divided the country, in early 1956 the French army had to withdraw completely from the South (according to the terms agreed upon by the Conference). But Ho Chi Minh still sought every way to occupy the rest of the South such as hiding weapons, placing communist agents in hiding, terrorizing the countryside, assassinating dignitaries, and then at the end of 1960, they created the so-called "National Liberation Front" led by themselves, pretending that the people of the South spontaneously rose up against a corrupt and dictatorial Vietnamese government... Obviously (that action) was not to gain Independence!

3-Faced with the danger of the expansion of the communist ideology because the Viet Minh had a huge amount of aid from China, the Soviet Union, Eastern Europe and Cuba, successive US governments, especially since 1961, had to send weapons and troops to help protect the South, with a purely defensive nature rather than an attack on the North. The war was always limited to below the 17th parallel, so the North - except for bombing missions that could not have the goal of occupying land - was always peaceful, becoming an inviolable sanctuary to nurture their army to invade the South. However, the Viet Minh created the slogans "Fight the Americans to Save the Country" and "Fight the Americans and Diem to Save the Country" only to deceive the entire Vietnamese people and international public opinion.

          4-So there is only one undeniable reason: Ho Chi Minh wanted to "unify" the country under the sole authority of the Third Communist Party to be able to build socialism and "communist paradise throughout Vietnam....

5-The ambition to monopolize the whole country to build socialism was revealed most openly and clearly after April 30, 1975, when the North Vietnamese Communists had annexed the South. They dismissed the Liberation Front as if it were a lemon that had had all its juice squeezed out. They openly named the country "Socialist Republic of Vietnam": the Communist Party that previously pretended to be the Labor Party now openly calls itself the Communist Party of Vietnam (page 1935). More practically and painfully, the communist paradise has turned into a communist hell for all people, from the South to the North, and to this day (1992) it has not ended.

6-In the past 2-3 years (1989-1991), the communist ideology has been reviled all over the world, from the Tiananmen Spring (June 1989) through the great demonstrations in Eastern Europe, causing all Third Reich regimes to collapse, Third Reich "idols" to be overthrown, the Soviet Union (USSR) which seemed as solid as a rock disappeared from the face of the earth! The Righteousness of Democracy and Freedom - of this Vietnamese Historical Essay - has won completely, except in 4 countries: Cuba, China, North Korea and Vietnam. In other words, humanity everywhere has considered communism as an enemy." (VSKL volume 4 page 2011)

 

b- Unorthodox Communist Party of Vietnam:

“Cho nên chúng tôi phải lên án mọi chính phủ cộng sản Việt Nam từ 1946 đến nay (1998)là vô giá trị đối với Dân Tộc Việt Nam ,tức là không có chính thống.(trang 3759) và ông có đôi lời nhắn nhủ cùng hậu thế, cho thế hệ trẻ tươnglai của Dân Tộc:“Ngày nay ở quốc nội vẫn là đảng Cộng Sản Việt Nam nắm độc quyền ngự trị,mặc dầu họ có chịu thay nền kinh tế tập thể bằng kinh tế thị trường. Độc tài vẫn còn, tham nhũng hối lộ càng tăng tiến.”

“Ở Hải Ngoại, các nhóm đảng nổi lên như nấm, nhưng có đảng nào nghĩ đến việc Hưng Quốc ra sao,sau khi đã Phục Quốc? Có ai, hay nhóm nào đã đưa ra một dự thảo chương trình Hưng Quốc theo đúng lập trường Tự Do Dân Chủvà kêu gọi mọi người, sau khi cùng nhau thảo luận, sửa đổi và biểu quyết “HẢY ĐOÀN KẾT CHUNG QUANH CÁI CHƯƠNG TRÌNH HƯNG QUỐC ấy ,chứ không phải chung quanh một lãnh tụ?Bằng không ,thì đến khi ưa may được cầm quyền ,người ta sẽ lại đi ngay vào con đường độc tài tham nhũng như xưa nay.”(trang 3761)

(ngưng trích)

Nhận định về  sử gia Hoàng Cơ Thụy của nhà văn Trần Văn Tích như sau:

http://hoinhavanvietnamluuvong.info/plugins/p2_news/printarticle.php?p2_articleid=205

Cuốn “Giặc Việt cộng” của Luật sư Hoàng Cơ Thụy, một phần của tập 9 trong bộ Việt sử khảo luận* cũng tạo nơi độc giả tâm trạng ấy. Trang 2012 xác định.


          "Cái dã tâm 'chiếm độc quyền thống trị trên toàn quốc để xây dựng xã hội chủ nghĩa' được bộc lộ công khai và rõ rệt sau ngày 30.4.75 mà cộng sản Bắc Việt đã thôn tính xong miền Nam. Họ gạt bỏ Mặt Trận Giải Phóng, coi như là múi chanh đã vắt hết nước. Họ công nhiên đặt cho đất nước cái tên "Cộng hoà Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam', đảng Cộng sản trước kia giả danh là 'đảng Lao Động' nay công khai tự xưng là 'đảng Cộng sản Việt Nam'. Thiết thực và đau đớn hơn nữa, cái thiên đường cộng sản đã biến thành địa ngục cộng sản cho toàn dân, từ Nam chí Bắc, đến ngày nay (1992) chưa chấm dứt".

 Trước đó, trong thư gửi một độc giả ngày 24.9.88, Luật sư họ Hoàng cũng nói rất minh bạch: "Phải viết sao cho (...) đúng theo lập trường độc lập quốc gia, tự do dân chủ".

 Một cuốn sử trình bày theo lập trường vừa kể, đề cập đến giai đoạn 1945-1975, cho đến nay chưa có ai viết. Đó là thế mạnh của sách. Nó độc quyền cung cấp cho người đọc một cái nhìn tổng thể về các biến cố mà bản thân mình từng là chứng nhân hay đang là nạn nhân. Nhưng đồng thời nó cũng nói lên được những điều phải nói, đáng nói.

Trang 2022 bộc bạch cái nhìn của người trong cuộc:

"(...) Bọn Hồ Chí Minh, Võ Nguyên Giáp đã không cần đếm xỉa gì đến những con số khổng lồ quân đội và dân chúng bị giết ở trên mọi chiến trường hay hậu phương, hồi chống Pháp cũng như hồi chống Mỹ: dân chết chứ chúng có chết đâu mà chúng sợ? Can đảm như thế là quá dễ, thế mà cả thế giới, luôn Pháp và Hoa kỳ, đều ngợi khen bọn lãnh tụ cộng sản là can đảm, bền gan và anh hùng".

Một cái nhìn của người trong cuộc như thế khác hẳn với cung cách xử sự của những người da trắng da đen từng coi Hồ là thần tượng, từng gọi dân tộc Việt Nam là anh hùng. Chúng ta không hề muốn làm anh hùng theo kiểu mô tả của những ngòi bút phương tây hay châu Phi; một cung cách mô tả mà động cơ là mặc cảm tự ti đối với Hoa kỳ (nên đề cao cuộc chiến chống Mỹ cứu nước: trường hợp những người Pháp, người Anh, người Đức chẳng hạn) hoặc mặc cảm sắc tộc, nên a dua theo đám đệ tử cuồng tín Mác-Lê trên dải đất chữ S (trường hợp điển hình: gã da đen từng nắm giữ Tổ chức Văn hoá Liên Hiệp Quốc đã chủ trương tôn vinh Hồ Chí Minh là nhà văn hoá).

Trang 2146 vạch trần tham vọng thực sự, mục đích duy nhất của tập đoàn lãnh tụ cộng sản: "gây nên cái họa chiến tranh ba mươi năm, tàn sát hàng mấy triệu thanh niên Việt, Pháp, Mỹ, Đại Hàn hay ồc Đại Lợi. Để làm gì? Để tự lột mặt nạ sau ngày 30.4.75, tuyên bố công khai Xã hội chủ nghĩa, và... thất bại hoàn toàn mười năm sau".

Trang 2149 trình bày quan điểm của nhà luật học phán xét lời kêu gọi toàn quốc kháng chiến: "Hồ Chí Minh chỉ kêu gọi toàn dân 'kháng chiến chống Pháp giành độc lập thống nhất', chứ không thêm rằng 'và để cứu đảng Cộng sản Đông Dương, để cho Đảng có thể đấu tố trí phú địa hào, tịch thu ruộng đất tài sản của đồng bào, xây dựng Xã hội Chủ nghĩa và thiên đường cộng sản'. Đó là sự giấu giếm và gian trá hệ trọng nhất, đã lường gạt toàn dân, khiến cho Việt Minh cộng sản không bao giờ có 'chính thống', ngay từ phút ban đầu (fraus omnia corrumpit = gian trá làm hư hết).”

Nơi trang 2091, chúng ta chứng kiến sự gian manh vô sỉ của các ngòi bút viết sử cộng sản khi cuốn Lịch sử Việt Nam 1945-1975 của Hà Nội, xuất bản năm 1987, tường thuật tại trang 15 rằng "đồng chí Võ Nguyên Giáp dẫn đầu phái đoàn Việt Nam đi họp hội nghị trù bị tại Đà lạt" trong khi thực ra chính Nguyễn Tường Tam, trong tư cách Bộ trưởng Ngoại giao, mới là trưởng đoàn hội nghị liên hệ.

Trang 2095 kể một cách trung ngôn nghịch nhĩ về một nhân vật hiện đang sinh sống và giao thiệp với tác giả: "(...) đến tận năm 1971 mà ông Hoàng Xuân Hãn vẫn còn tưởng rằng cộng sản Võ Nguyên Giáp làm việc cho dân cho nước, chứ không phải cho Đảng (là điều y giấu kín), thì còn trách chi hai chục triệu đồng bào đã u mê - hay quá sợ sệt - mà như con thiêu thân nhảy vào biển lửa ở Vĩnh Yên, Ninh Bình, Đông Triều (thời De Lattre) hay Điện Biên Phủ (thời Navarre)..."

Nếu thêm vài chữ nữa: "Bình Trị Thiên, đường mòn Hồ Chí Minh (thời 'chống Mỹ cứu nước')" thì câu văn này trở thành ngọn đình liệu soi đường cho những Bùi Tín, những Dương Thu Hương cũng như những người "phản kháng" khác.

Nên ghi nhận rằng sau ngữ đoạn này còn thêm một câu thấm thía: "Nói cách khác, trong khi ở ngoài miệng Giáp nói rằng 'phải đoàn kết' thì trong lòng y tự nhủ rằng 'chỉ đoàn kết giai đoạn thôi'. Tam (Nguyễn Tường Tam) và Hãn (Hoàng Xuân Hãn) có dại thì tin". Chính sự u mê, mông muội lao đầu vào cái gọi là chiến tranh vệ quốc -- trong khi thực ra là vệ đảng -- trước đây rồi mới đây, vào cái gọi là chiến tranh giải phóng miền Nam của không biết bao nhiêu thanh niên thanh nữ và cả những người trung niên, đã khiến lão Hoàng Quốc Việt có dịp xoa đầu đám quần chúng đó mà ban khen một cách hết sức trịch thượng rằng nhân dân ta rất anh hùng”.

 

c-Qua bộ sử vĩ đại và đầy công phu gồm gần 4000 trang sách khổ lớn, soạn thảo kỹ càng, với  tuổi tác trên 80 cho thấy ông Hoàng Cơ Thụy là một chiến sĩ quốc gia kiên trì chiến đấu cho tự do, độc lập và luôn chiến đấu trong mọi tình huống, tuổi già không làm trở ngại những hoài bão của ông đối với Quốc Gia và Dân Tộc. Ông có những  nhận định rất tinh tế và chân thật trong cuôc chiến VN, ông là một nhân chứng sống có giá trị trong chức vụ Đại Sứ VNCH tại Vương Quốc Lào và là một sử gia không chuyên nghiệp nhưng bộ sử soạn thảo rất công phu và cập nhật đầy đủ tài liệu lịch sử, rất cần cho thế hệ trẻ VN để tìm hiểu chủ thuyết sai lầm của đảng CSVN cần phải tránh và những hoài bão cuả thế hệ trẻ mong muốn đi tìm con đường phục hưng đất nước.

 

 

 11- Sử gia Trần Gia Phụng :


(Trần Gia Phụng 1942-  )

 

TIỂU SỬ:

- Tên thật : TRẦN GIA PHỤNG  sinh năm 1942 tại Duy Xuyên, Quảng Nam, con trai nhà thơ Trần Gia Thoại.

- Nguyên quán: tỉnh Quảng Nam

- Tốt nghiệp Ban Sử Điạ Đại Học Sư Phạm Huế năm 1965

- Tốt nghiệp Cử nhân Giáo khoa Sử học Đại Học Văn Khoa Huế năm 1965

- Trước năm 1975: Dạy tại Trung học Phan Châu Trinh Đà Nẵng và Giảng viên Viện Đại Học Cộng Đồng Đà Nẵng năm 1974.

- 1975 – 1995: Nghỉ dạy, sinh sống tại Đà Nẵng (đến 1980) và Sài Gòn (đến 1995)

- 1995 đến nay: Định cư tại Toronto, Canada.

TÁC PHẨM:

 Trước năm 1975:

Sử Điạ lớp 12, sách giáo khoa, hợp soạn với nhiều tác giả, Sài Gòn: Nxb Trường Thi, 1974. (Người viết phụ trách phần giáo khoa Việt sử).

Từ 1996:

1) Trung Kỳ dân biến 1908 (biên khảo, Toronto, 1996)

2) Những câu chuyện Việt sử (biên khảo, Toronto, 1997)

3) Những cuộc đảo chánh cung đình Việt Nam (biên khảo, Toronto, 1998)

4) Những câu chuyện Việt sử tập 2 (biên khảo, Toronto, 1999)

5) Những kỳ án trong Việt sử (biên khảo, Toronto, 2000)

6) Quảng Nam trong lịch sử (biên khảo, Toronto, 2000)

7) Án tích cộng sản Việt Nam (biên khảo, Toronto, 2001)

Giải nhất Giải Văn học năm 2002 cuả Hội Quốc Tế Y Sĩ Việt Nam Tự Do.

(Lễ Trao giải tổ chức tại Anaheim, California, ngày 10-8-2002)

8) Ải Nam Quan (biên khảo, Toronto, 2002)

9) Những câu chuyện Việt sử tập 3 (biên khảo, Toronto, 2002)

10) Exposing the Myth of Hồ Chí Minh (Sách song ngữ, Toronto 4-2003)

11) Quảng Nam trong lịch sử tập 2 (biên khảo, Toronto 6-2003)

           12)Việt Sử Đại Cương tập 1 của Trần Gia Phụng

 Tập1 :   Từ khởi thủy đến năm 1428 là năm vua Lê Lợi đánh đuổi quân Minh ra khỏi nước và lập ra nhà   Lê.

          Tập 2:   Từ 1428 đến 1802 là năm Nguyễn Phúc Ánh thống nhất đất nước, lập ra nhà Nguyễn.

          Tập 3:   Từ năm 1802 đến năm 1884 là năm Pháp bảo hộ Việt Nam.

 Tập 4:   Từ năm 1884 đến năm 1945, là năm Nhật đảo chánh Pháp ở Đông Dương.  Vua Bảo Đại tuyên bố độc lập ngày 11-3-1945. Việt Minh chiếm chính quyền.  Đây chính là nội dung tập 4, từ 1884 đến 1945, mà chúng ta đang bàn với nhau.  Tập nầy bắt đầu đi vào thời hiện đại nên được nhiều người chú ý.

Tập 5 (và tập 6):   Lúc đầu, chúng tôi dự tính viết từ 1945 đến 1975 thành một tập là tập 5.  Tuy nhiên,  nay thấy dài quá, nên chúng tôi phải tách ra làm 2 tập. Vậy tập 5 từ 1945 đến 1954, và sau đó tập 6 từ 1954 đến 1975.  Tập 5 sẽ xuất bản năm 2009 và tập 6 năm 2010.

 

-Nhận định về cuộc chiến Việt Nam 1945-1975 sử gia Trần Gia Phụng có những nhận định như sau:

1-Chính Phủ Trần Trọng Kim cứu đói tại Bắc Kỳ : (Án tích Cộng Sản cuả sử gia Trần Gia Phụng  NXB Non Nước,Toronto,Canada 2001 (từ trang 43 đến trang 46) tài liệu trích dẫn vắn tắt như sau:

          “Sau khi Nhật đảo chánh Pháp 9 tháng 3 năm 1945.Nhật tuyên bố trao trả độc lập cho các nước Đông Dương gồm Việt ,Miên ,Lào để cùng nhau gia nhập khối Đại Dông Á do Nhật đứng đầu.

          Ngày 11.3.1945 Vua Bảo Đại cùng các thượng thư trong nội các Nam Triều đồng ký BẢN TUYÊN NGÔN ĐỘC LẬP do Phạm Quỳnh biên soạn, hủy bỏ tất cả các văn kiện, hiệp ước Pháp Việt trước đây. Như vậy Việt Nam hoàn toàn Độc Lập đối với Pháp kể từ ngày 11.3.1945.

          Ngày 17.4.1945 vua Bảo Đại ra chỉ thị cho học giả Trần Trọng Kim thành lập chính phủ với thành phần gồm đa số trí thức và chuyên gia yêu nước. Đây là  chính phủ đầu tiên ở Việt Nam tổ chức theo cơ cấu Tây Phương, gồm nhiều bộ. Đứng đầu mỗi bộ là một bộ trưởng phụ trách chuyên nghành. Đứng trước nạn đói năm Ất Dậu 1945, một trong những chương trình khẩn cấp cuả chính phủ Trần Trọng Kim là giải quyết cứu đói ở Bắc Kỳ. Phương án cứu đói bao gồm chuyên chở nhiều lúa gạo bằng nhiều phương tiện giao thông xe và thuyền từ Nam ra Bắc , đồng thời bận về chở luôn một số lớn dân  Bắc Kỳ vô Nam lập nghiệp(dự trù 1.000.000 người) chính phủ Trần Trọng Kim đã chở được 1592 tấn gạo từ Nam ra Bắc và mua tại chổ 1476 tấn gạo cuả kho nhà nước để phát chẩn cứu đói.Lực lượng cứu đói chủ yếu là thanh niên,sinh viên, học sinh, hướng đạo (Hoàng Đạo Thúy,Tạ Quang Bữu), gia đình Phật Tử (Lê Đình Thám) đây là lần đầu tiên giới trẻ Việt Nam thực sự bắt tay vào hoạt động xã hội quyên góp tiền bạc để mua gạo chở ra Bắc cứu đói.

          Sau ngày cướp chính quyền 19.8.1945 Việt Minh đã lợi dụng lực lượng trẻ nầy vào các nhu cầu chính trị cuả Cộng Sản. Đến tháng 6 năm 1945 tình hình đã ổn định,giá gạo tại miền Bắc đã xuống chĩ còn 260 đồng một tạ ,thì kế tiếp nạn ngập lụt tháng 8 năm 1945 lại xảy ra khiến 330.000 mẫu tây ruộng lúa bị ngập úng, thiệt hại 510.000 tấn lúa nên nạn đói lại có cơ tái diển. Cộng thêm hành động phá hoại, cướp giật gạo cứu đói đem vào mật khu của Việt Minh đã làm cho nạn đói trầm trọng thêm. Như vậy chứng tỏ trong vụ đói năm Ất Dậu 1945, chính phủ Trần Trọng Kim đã có công lạc quyên tiền bạc, đồng thời trực tiếp vận chuyển luá gạo cho Miền Bằc để cứu đói”.

 

2-VIỆT MINH LỢI DỤNG NẠN ĐÓI ( từ trang 46-56):

 

          Ông Trần Gia Phụng đã sưu tầm tài liệu và chứng minh là Việt Minh Cộng sản lợi dụng nạn đói, chận cướp tiền bạc cứu trợ, chận cướp lương thực cứu đói đem vào mật khu của Việt Minh bỏ mặc dân đói, đây là một khám phá mới trong lịch sử cận kim về tội ác của CSVN trong cuộc chiến 1945-1975:

 

          …“Vào đầu năm 1941, Hồ Chí Minh từ Trung Hoa về nước, đặt căn cứ ở hang Pắc Bó, châu Hà Quảng, tỉnh Cao Bằng.  Ông tổ chức hội nghị Trung ương đảng Cộng Sản Đông Dương lần thứ 8 (tháng 5-1941), đặt Trường Chinh Đặng Xuân Khu lên làm tổng bí thư.  Hội nghị nầy đưa ra hai quyết định chính là: hợp thức hoá Mặt trận Việt Nam Độc Lập Đồng Minh Hội, gọi tắt là Việt Minh, và đề ra kế hoạch phát triển đảng.  Việt Minh thành lập những chiến khu, những vùng tự trị, và tổ chức du kích quân.  Từ năm 1943, Việt Minh hô hào nông dân nổi lên chống sưu thuế, chống việc cưỡng bách trưng mua lúa gạo, và chống lệnh chuyển đổi đất trồng từ cây nông nghiệp qua cây kỹ nghệ của người Pháp.

 

          Nạn đói xảy ra là cơ hội thuận lợi cho Việt Minh tuyên truyền, lôi cuốn quần chúng.  Việt Minh lên án chính quyền Pháp Nhật là tác nhân gây ra nạn đói.  Họ xúi dân lăng nhục những viên chức chính quyền lo việc cứu tế, và xúi dân chống đối việc trưng mua lúa gạo.  Khi biết được Đức đã đầu hàng Đồng Minh vào tháng 5- 1945 và Nhật sửa soạn đầu hàng vào tháng 8-1945, Việt Minh lại xúi dân đánh phá các kho lúa.  Trong cơn nghèo đói túng quẫn, có người bày cho phương cách kiếm gạo để ăn, nên dân chúng hưởng ứng khá đông.  Việt Minh biết được tin tức thất bại và đầu hàng của các nước Đức, Nhật Bản là nhờ thông tin của tình báo Cộâng sản Quốc tế, cũng như nhờ làm việc với cơ quan tình báo OSS (Office of Strategic Services, tiền thân của CIA hay Central Intelligence Agency) của Hoa Kỳ.

 

          Bề ngoài Việt Minh lợi dụng nạn đói để tuyên truyền khuynh đảo, bên trong du kích Việt Minh âm thầm chận bắt những chuyến xe hay những chuyến ghe chở gạo từ miền Nam ra, rồi Việt Minh đem tiếp tế cho những mật khu của họ. Những đoàn xe tiếp tế hay những đoàn ghe chở gạo nào mà Việt Minh không thể chận cướp được để đem lên mật khu, thì Việt Minh cung cấp tin tức cho phe Đồng Minh dùng máy bay bắn phá, nhất  là những vị trí chứa gạo của Nhật. 

 Đường giao thông khó khăn đến nổi chính phủ Trần Trọng Kim phải dùng xe đạp đề chuyển công văn.  Hành động của Việt Minh làm cho việc tiếp tế gạo từ Nam ra Bắc càng trở nên khó khăn.  Từ đó, nạn đói càng trầm trọng.  Nạn đói càng trầm trọng thì Việt Minh càng dễ hoạt động tuyên truyền, kích động quần chúng.  Nói theo ngạn ngữ dân gian Việt Nam, Việt Minh đúng là "vừa ăn cướp vừa la làng".  Nhờ thế, thế lực Việt Minh ngày một vững mạnh ở khắp các vùng rừng núi và nông thôn vùng đông bắc Bắc Việt.  Đây là một trong những nguyên nhân giải thích tại sao Việt Minh cướp được chính quyền nhanh chóng vào mùa thu năm 1945 tại Hà Nội.

 

Dưới thời Pháp và Nhật, Việt Minh lợi dụng nạn đói để tuyên truyền chống chính phủ nhắm cướp được chính quyền.   Sau khi cướp chính quyền và thành lập chính phủ ngày 2-9-1945, Việt Minh hô hào rằng nạn đói cũng là một kẻ thù nguy hiểm như nạn ngoại xâm, và đưa ra khẩu hiệu: "Không một tấc đất bỏ hoang, không một cánh tay vô dụng".  Họ khuyến khích dân chúng tận lực canh tác các loại cây thực phẩm.  Trong khi đó, sau ngày 2-9-1945, Việt Minh cộng sản tịch thu toàn bộ tiền bạc của các quỹ cứu đói trên toàn quốc, nghĩa là cướp lấy tài sản của những người đang đói, do những người hằng tâm giúp đỡ.

 

At that time, the weather was still unfavorable. The 1945 autumn-winter crop was not promising, but eventually the famine in North Vietnam gradually passed by mid-1946, not thanks to the leadership of the Viet Minh, but thanks to the following major events: (1) Japan surrendered to the Allies, Vietnam no longer had to export rice to Japan, farmers were no longer forced to sell rice; the Allies no longer bombarded the traffic routes in Vietnam; vehicles and ships were free to transport rice from the South to the North quite sufficiently; (3) The population of North Vietnam decreased significantly because in addition to the number of people who died of starvation, a large number of others migrated to the South to make a living.

 

The famine of 1945 was the most terrible famine in the history of Vietnam. During the same period, in Japan, the first atomic bomb dropped on Hiroshima on August 6, 1945 killed 130,000 people, and the second bomb dropped on Nagasaki on August 9, 1945, killed 75,000 people. The death toll from both atomic bomb explosions was approximately over 200,000 people. Compared to the number of people who died in the 1945 famine in Vietnam, that number is only one-fifth according to David G. Marr's statistics, and only one-tenth according to other documents. 

What is worth emphasizing here is the cause of the famine that led to such a high death toll. Previously, famines were only caused by natural disasters or wars, not by intentional acts of the government. However, the famine of 1945 was created by humans (the Communist Party of Vietnam). 

 

          First, France was in dire straits during World War II in Europe, so the French authorities deliberately pushed the Vietnamese people to extreme poverty so that the people only had to worry about their daily bread, no longer had the strength to resist, and no time to worry about resistance. 

          Second, the Japanese were expanding their invasion with a huge army in East Asian countries, so Japan needed food to feed its army. The French government in Indochina, along with the Japanese empire, mercilessly seized Vietnamese agricultural products, and even forced farmers to stop growing food crops and switch to growing industrial crops, causing extreme food shortages in the country, causing farmers to starve and die slowly. Although they knew that their exploitative policies were making the Vietnamese people miserable, the French and the Japanese still ignored them and continued to apply that brutal policy.

 

          Third, besides that, the Viet Minh Front exploited the famine, fishing in troubled waters, both for propaganda and to seize food from the people, making the famine worse. The Viet Minh disregarded the lives of the people, finding every way to profit for the Communist Party while the people starved. The Viet Minh both incited the people to resist selling rice to gain their favor, organized robberies to bring into secret areas to feed communist cadres, and provided intelligence to the Allies to bombard and obstruct the transportation of rice to save the people. The actions of the Viet Minh disrupted the relief situation, and made the famine worse. 

          Hai nhà cầm quyền chịu trách nhiệm chính gây thiệt mạng hàng triệu sinh linh vô tội Việt Nam trong nạn đói 1945 là Pháp và Nhật chưa một lần lên tiếng thú nhận trách nhiệm đã gây ra thảm trạng nầy.  Để bồi thường chiến tranh, ngày 13-5-1959, Nhật ký kết thỏa ước với Việt Nam Cộng Hòa trả 39 triệu Mỹ kim và giúp Việt Nam Cộng Hòa vay 7, 5 triệu Mỹ kim để tái thiết đất nước. 

Nhật Bản còn viện trợ Việt Nam Cộng Hòa xây dựng hệ thống thủy điện Đa Nhim, và ngày nay, theo tin các báo, Nhật Bản giúp chế độ cộng sản Hà Nội dựng cầu Cần Thơ qua sông Hậu (dự án thi hành năm 2001), nhưng trước sau Nhật Bản không đả động gì đến 2 triệu sinh linh uổng tử năm 1945. 

Còn đảng Cộng Sản Việt Nam thì bao giờ cũng lý giải nạn đói có lợi cho họ, dù chính họ là kẻ tòng phạm với Pháp và Nhật.  Nay họ đang cần sự giúp đỡ của cả Pháp lẫn Nhật nên chẳng dám lên tiếng gì về việc nầy.  Đó là chưa kể nếu CSVN sợ rằng nếu đòi hỏi người Pháp và người Nhật bồi thường, thì cơ quan an ninh của hai nước nầy sẽ đưa ra những tin tức cho thấy Việt Minh đã tòng phạm với họ để làm cho nạn đói thêm trầm trọng. 

Nhiều nước trên thế giới đã lên tiếng về vụ hai quả bom nguyên tử Hoa Kỳ thả trên đất Nhật.  Cả thế giới đều cho đó là thảm họa kinh hoàng của loài người, nhưng cho đến nay, chưa có nước nào trên thế giới lên tiếng về thảm trạng khủng khiếp ở Việt Nam năm 1945.  Pháp và Nhật, hai tác nhân ngoại quốc chính gây ra cái chết của khoảng từ 1,000,000 đến 2,000,000 người Việt vẫn chưa có một lời xin lỗi về nạn đói 1945 tại Bắc Việt để chứng tỏ con người còn một chút lương tâm nhân loại. 

 Gần đây, khi viết lại lịch sử hiện đại, các nhà viết sử Nhật Bản đã bỏ qua phần quân đội Nhật trong thế chiến thứ nhì đã lạm dụng tình dục phụ nữ các nước Hàn Quốc và Trung Hoa khiến các nước nầy, và những phụ nữ nạn nhân còn sống sót, liên tục lên tiếng phản đối.  Riêng về nạn đói năm 1945 tại Việt Nam mà Nhật Bản là tác nhân chính, không biết bộ sử nước nầy có đề cập đến không?  Số nạn nhân trong nạn đói nầy có thể còn cao hơn số nạn nhân bị quân đội Nhật Bản lạm dụng tình dục trong thế chiến 2.  

Kẻ tòng phạm còn ẩn mặt trong vụ án nầy cần phải được nêu đích danh.  Kẻ tòng phạm nầy đã bất chấp sinh mạng của đồng bào, chỉ chú trọng đến quyền lợi đảng phái của họ mà thôi.  Người nước ngoài làm hại dân Việt đã là một tội lỗi nhân loại.  Người cùng trong nước, miệng hô hào yêu tổ quốc và đồng bào, mà vì quyền lợi đảng phái và vì theo đuổi chủ nghĩa cộng sản ngoại lai, quên đi tình nghĩa dân tộc, tàn bạo đẩy dân chúng Việt Nam vào cõi chết, đó là một tội lỗi dân tộc không thể dung thứ được.

Dầu đã quá chậm, nay đến lúc người Việt Nam hãy cùng nhau đòi hỏi công lý cho những người đã nằm xuống, cho những oan hồn uổng tử đã lìa trần trong nạn đói kinh hoàng nhất của lịch sử Việt Nam do chính con người đã hành hạ con người, và đặc biệt do một nhóm thiểu số người Việt giấu mặt đã giết hại dân Việt.  Nhóm thiểu số giấu mặt đó chính là Việt Minh cộng sản.”

   

3- Về những cuộc thủ tiêu chính trị của Việt Minh:

Sử gia Trần Gia Phụng đã  ghi lại nhiều trường hợp cá nhân và tập thể đã bị Việt Minh sát hại và thủ tiêu trong thời khoảng 1945-1956.(từ trang 60- dến trang 108 cuả quyển “Án Tích Cộng sản Việt Nam” của sử gia Trần Gia Phụng)

*  Năm 1945 (trang 60)

– Vụ Ô Cầu Giấy tại Hà Nội ngày 16-8-1945, Việt Minh tấn công những người cộng sản từng là đồng chí của họ nhưng ly khai, sát hại nhiều người trong số có Phi Vân Nguyễn Văn Căn tử thủ và hy sinh tại chỗ. Trong số chạy thoát có 3 người là Hồ Tùng Mậu sau bị giết ở Thanh Hóa năm 1951, Lâm Đức Thụ bị giết ở Thái Bình năm 1947, Nguyễn Công Truyền bị giết ở Thái Bình năm 1949...

 – Một số nhân vật thuộc các đảng phái đối lập ở Hà Nội như Nguyễn Thế Nghiệp, Nguyễn Ngọc Sơn bị giết vào tháng 9-1945 (trang 63), Đào Chu Khải bị hành hạ rồi bị giết ở vùng Tứ Tổng Hà Nội. Nhiều đảng viên Quốc Dân Đảng khi từ Trung Hoa về nước đã bị Việt Minh thủ tiêu nếu tỏ ra không chịu theo Cộng Sản.

– Nhóm Bảo Hoàng có 2 nhân vật quan trọng là Phạm Quỳnh và Ngô Đình Khôi (cùng với trưởng nam Ngô Đình Huân) bị giết ngày 6-9-1945.(trang 64-66)

– Nhóm Đệ Tứ có Tạ Thu Thâu bị giết tháng 9-1945 tại “vùng rừng dương liễu” bờ biển Mỹ Khê, tỉnh Quảng Ngãi. Phan Văn Hùm bị bắt ngày 8-10-1945 và đem đi chôn sống tại Bình Thuận. Đặc biệt Trần Văn Thạch cũng bị bắt cùng ngày với Phan Văn Hùm và cũng bị chôn sống cùng với 62 đồng chí.(trang 67-72)

– Về các lãnh tụ chính trị khác, tác giả kể tới nhiều trường hợp:

“Bùi Quang Chiêu lúc ấy đã 72 tuổi bị Việt Minh kết tội là Việt gian, bị bắt tại Chợ Đệm ngày 29-9-1945 cùng 4 người con trai đem đi thủ tiêu mất xác, trong đó người con út mới 16 tuổi.

Hồ Văn Ngà đang ngủ bị Việt Minh bắt đem đi biệt tích sau được biết ông bị đâm chết đem thả trôi sông vùng Kim Quy, Đá Bạc, Rạch Giá.

Hồ Vĩnh Ký bị giết ở Dĩ An, Biên Hòa. Huỳnh Văn Phương bị giết ở Tân An, Long An. Phan Văn Chánh bị giết ở Sông Mao, Bình Thuận. Tác giả theo Lữ Giang trích dẫn từ Trần Văn Ân nói Trần Văn Giàu tiết lộ trong thời gian y lánh nạn sang Thái Lan, Việt Minh đã giết khoảng 2.500 nhân sĩ ở Sài Gòn.”(trang 72-74)

          – Về nạn nhân từ các tôn giáo, tác giả trích Bạch thư Cao Đài Giáo gửi Liên Hiệp Quốc, cho biết chỉ trong 3 tuần lễ từ 19-8-1945, tại Quảng Ngãi, Việt Minh Cộng Sản đã giết 2791 tín đồ Cao Đài đủ mọi thành phần kể cả phụ nữ trẻ em, bằng nhiều cách như chém đầu, chôn sống, thả biển và tùng xẻo. Số tín hữu Cao Đài bị giết trên toàn quốc trong năm 1945 được thống kê khoảng 10.000.(trang 74-76)

Năm 1946:

– Từ sau vụ án Ôn Như Hầu mà Việt Minh dàn dựng để kết tội Việt Nam Quốc Dân Đảng bắt cóc giết người, tới vụ Cầu Chiêm, theo tác giả ghi nhận, trong năm 1946 Việt Minh đã giết nhiều đảng viên Quốc Dân Đảng ở khắp nơi bằng cách bỏ vào bao bố thả xuống sông. “Lúc đó người dân đi qua cầu Âu Lâu (trên sông Thu Bồn) ở Điện Bàn, thấy bao bố nổi lềnh bềnh trên mặt nước”. (2)

* Sau ngày 19-12-1946:

– Nạn nhân thuộc các đảng phái bị Việt Minh sát hại trong thời gian này, theo tác giả, có lãnh tụ Đại Việt Quốc Dân Đảng Trương Tử Anh, lãnh tụ Duy Dân Lý Đông A và nhà văn Khái Hưng. Hai vị trên được ghi là mất tích, được hiểu là bị thủ tiêu bí mật. Còn nhà văn Khái Hưng được ghi là bị thủ tiêu ở bến đò Cựa Gà, Nam Định.

– Nạn nhân thuộc các tôn giáo gồm rất đông tín đồ Hòa Hảo và cả giáo chủ Huỳnh Phú Sổ. Tác giả viết về việc Giáo Chủ Huỳnh Phú Sổ bị hại như sau: “Nhân một chuyến đi công tác để giải quyết một cuộc xung đột giữa lực lượng hai bên tại Sa Đéc ngày 16-4-1947, đoàn của đức Huỳnh Phú Sổ bị tấn công tại kênh Đốc Vàng (thôn Tân Phú, Kiến Phong). Việt Minh đưa ông đi thủ tiêu mất tích. Theo thống kê của Phật Giáo Hòa Hảo thì trong các năm sau 1945, Việt Minh giết hại và chôn tập thể khoảng 10.000 tín đồ Hòa Hảo.”

 4- Về cải cách ruộng đất:

           -Theo tác giả Trần Gia Phụng, khởi sự từ năm 1949 và gồm 5 giai đoạn, chứ không phải chỉ có 2 giai đoạn là chiến dịch giảm tô (1953-1954) và Cải Cách Ruộng Đất (1955-1956) như phần lớn các tác giả đều nói một cách giản lược. Tác giả xác nhận chính Hồ Chí Minh cho thực hiện Cải Cách Ruộng Đất một cách tàn bạo sau khi gặp Stalin năm 1952. Tác giả cho biết các cuộc “rèn cán chỉnh quân” để thanh lọc quân đội, “rèn cán chỉnh cơ” để thanh lọc các cơ quan chính quyền và cuối cùng là “chỉnh huấn” áp dụng theo phương pháp của Trung Cộng chính là 3 đợt chuẩn bị cho Cải Cách Ruộng Đất trên nền tảng pháp luật là sắc lệnh tháng 3-1953 ấn định 5 thành phần xã hội nông thôn gồm địa chủ, phú nông, trung nông, bần nông và bần cố nông với chủ trương dựa hẳn vào bần cố nông, tranh thủ trung nông, cô lập phú nông, tập trung mũi nhọn vào địa chủ.

          Trong vận động quần chúng, có những chính sách tam cùng (cùng ăn, cùng ở, cùng làm với nông dân), “thăm nghèo kể khổ” và “bắt rễ xâu chuỗi”. Về 4 tiếng sau này, tác giả giải thích bắt rễ là tìm ra những bần cố nông có tinh thần đấu tranh, thường là những tên đầu trộm đuôi cướp hung hãn. Sau khi đã tìm ra rễ thì khuyến khích hướng dẫn “rễ” tìm thêm đồng bọn gọi là xâu chuỗi. Trần Gia Phụng trích Bernard Fall, Lâm Thanh Liêm, Barrington Moore, Jr. và ông NĐN ở San Diego cho biết kết quả Cải Cách Ruộng Đất  như sau:

Về đất đai phân phối, theo nguồn tin từ Liên Xô, Cải Cách Ruộng Đất tịch thu 702 ngàn mẫu tây ruộng, 1triệu 846 ngàn nông cụ, 107 ngàn trâu bò, 22 ngàn tấn thực phẩm chia lại cho 1 triệu 500 ngàn gia đình nông dân.

Về số người bị giết, “từ 120 ngàn đến 200 ngàn. Đó là chưa kể thân nhân của nạn nhân do bị cô lập cũng chết dần chết mòn có thể lên đến từ 500 ngàn đến một triệu nữa.”

Về hậu quả lâu dài, tác giả nêu 3 điểm chính: nông nghiệp suy sụp, đảo lộn luân lý xã hội, tiêu diệt tình người và tâm lý “kiêu nông”.

Theo tác giả, mục tiêu đích thực mà Cộng Sản nhắm trong Cải Cách Ruộng Đất không phải để làm cho nông dân no ấm, mà là:

1) Loại bỏ thành phần khá giả trí thức.

2) Đẩy nông dân đến chỗ nghèo đói, không còn có thể nghĩ chuyện đấu tranh, để Cộng Sản tha hồ lãnh đạo dân theo ý muốn.

3) Khủng bố đàn áp tinh thần nông dân, gây tình trạng căng thẳng.

4) Chuẩn bị tiến tới hợp tác hóa, tập trung của cải vào Nhà Nước, tức vào Đảng.

5) Thanh lọc hàng ngũ Đảng, loại trừ những đảng viên khó bảo hay đáng nghi.

6) Loại trừ hết những điệp viên của các tổ chức địch và đối lập.

5- Về vụ Nhân Văn - Giai Phẩm:

-Trần Gia Phụng nhắc những tên tuổi quen thuộc Nguyễn Hữu Đang, Thụy An Lưu Thị Yến, Trần Dần, Trần Duy, Hoàng Cầm, Phan Khôi, Trương Tửu … với  án tù của một số người trong đó.

Tác giả đặt vụ án vào bối cảnh chính trị miền Bắc lúc ấy là lúc đảng Cộng Sản cho rằng họ không còn đối thủ nữa nên đã đưa ra những chính sách độc tài chuyên chính về mọi mặt kinh tế xã hội văn hóa khiến các nhà văn còn chút lương tâm cảm thấy không thể im lặng. Và những người này đã nói, đã viết những điều họ nghĩ để rồi rơi vào bẫy của Cộng Sản. Tuy nhiên không có án tử hình hay một cuộc thủ tiêu nào.

Cuối chương, tác giả dẫn lời Hồ Chí Minh tại cuộc tiếp tân năm 1946 tại Pháp được Lacouture thuật lại và linh mục Cao Văn Luận có mặt trong buổi tiếp tân đó đã xác nhận là thật. Hồ Chí Minh nói về cái chết của Tạ Thu Thâu: “Tất cả những kẻ không theo đường lối của tôi sẽ bị bẻ gẫy...”

Tác giả muốn nói vì Hồ Chí Minh có chủ trương đó, nên những nhà văn, nhà thơ, trí thức nào nói ngược lại đường lối đảng đều bị cho đi tù. May mà không bị giết.

  6- Về vụ án “xét lại chống đảng” :

          Ông Trần Gia Phụng cho là vụ án điển hình của chế độ độc tài không luật lệ.  Vụ án bắt nguồn từ mâu thuẫn giữa Liên Xô – Trung Cộng kể từ khi Khrutshchev hạ bệ Stalin tại đại hội đảng Cộng Sản Liên Xô năm 1956.

          Tác động của tình trạng này đã khiến xuất hiện mâu thuẫn trong nội bộ đảng Cộng Sản Việt Nam. Hàng ngũ lãnh đạo đảng Cộng Sản Việt Nam có một số người được đào tạo tại Liên Xô như Trần Phú, Hà Huy Tập, Trần Văn Giàu, Lê Hồng Phong, Nguyễn Thị Minh Khai… nhưng về sau hầu hết đều bị Pháp bắt và bị giết chỉ còn lại Hồ Chí Minh. Xung quanh Hồ Chí Minh là những thủ hạ được Hồ Chí Minh đưa vào trường Hoàng Phố của Trung Hoa Dân Quốc hay trường Quân Chính Diên An của Trung Cộng.

          Do đó tác giả nhắc đến nguồn tin cho rằng Hồ Chí Minh đã bí mật loại những kẻ không thừa nhận quyền lãnh đạo của ông ta. Đặc biệt tác giả nêu một danh sách khá dài về những người dính líu vào vụ án và trở thành nạn nhân bị thanh trừng. Tổng cộng 46 người.   

          Phần kết của chương này, tác giả viết: “Về cách thức đàn áp, đảng Cộng Sản nào cũng như nhau. Từ Lênin, Stalin đến Mao Trạch Đông, Chu Ân Lai, Hồ Chí Minh, Lê Duẩn, Lê Đức Thọ, tất cả đều tiêu diệt địch thủ một cách triệt để và tàn bạo, dù những người này là đồng chí từ thuở “Áo anh rách vai, Quần tôi có hai mảnh vá, Miệng cười buốt giá, Chân không giầy, Thương nhau, tay nắm lấy bàn tay...”   

          Chapter 6, titled Calendar and Murder Poetry, talks about the Communist calendar change in 1968, according to which the Mau Than Lunar New Year began one day earlier than the old calendar used by South Vietnam. The author quotes the introduction of the Hanoi Meteorological Department, stating that the calculation and calendar change were based on Decision No. 121 of the Government dated August 8, 1967. North Vietnam intentionally changed the calendar so that the Mau Than Tet general offensive would be completely secret and cause "unexpected consequences."

          As usual from the previous years, the two regions still respected the ceasefire during Tet, so on the first day of the Mau Than year, the Northern army finished celebrating Tet and launched an attack on the second day, which was the first day in the South, when the ceasefire was still in effect. Therefore, everyone was surprised, the President himself went to his wife's hometown to celebrate Tet! 

 7-Talking about the Tet Massacre in Hue

There are 5 main paragraphs with paragraph 3 being the focus, describing the massacre in Hue. Historian Tran Gia Phung gave many reasons why the Communists chose Hue to carry out their crimes, including the event: “Also in Hue, the “National Salvation People’s Council” was established in 1964, including a number of professors and lecturers from Hue University such as Le Khac Quyen, Ton That Hanh, Le Tuyen, Cao Huy Thuan, Hoang Van Giau... The Lap Truong newspaper of this group supported the peaceful and neutral views of a number of Buddhist leaders fighting in Central Vietnam. The Council is considered to have contributed to inciting fierce protests in Hue against General Nguyen Khanh’s Vung Tau Charter in 1964.”   

          Historian Tran Gia Phung quoted Hanoi Radio on the third day of Tet (February 1, 1968) announcing the establishment of the Alliance of National, Democratic and Peace Forces in Hue, chaired by Le Van Hao, professor of Hue University of Literature, and secretary general Hoang Phu Ngoc Tuong...

Then, the author mentioned the story of Hoang Phu Ngoc Tuong, his brother Hoang Phu Ngoc Phan, Nguyen Dac Xuan and professor Le Van Hao... who escaped to the forest to follow the Communists in 1966, so there was public opinion that these people, especially Hoang Phu Ngoc Tuong's brothers, were the perpetrators of the massacre and burial of 3,000 people in Hue.

However, the author wrote: “New converts like Tuong, Phan, and Xuan have no power to decide the lives of great people, except for a few personal revenges.” The author implied that he was condemning the policies of the Communist Party and Ho Chi Minh himself.

Regarding the number of victims, the author quotes Nguyen Tran's memoirs, stating: 5,800 people died, of which 2,800 were killed and buried in mass graves, in addition to 790 provincial council members, 1,892 administrative staff, 38 policemen, hundreds of young men in the army, a Vietnamese priest (Buu Dong), 2 French priests, a German doctor and his wife, and a number of Filipinos. The author specifically listed the number of people killed at 12 locations, of which 4 were in Gia Hoi, a total of 2,326 people. (7) 

The author emphasizes a Communist plot to divide religions by forcing houses to hang the flag of the National Liberation Front, even though the Communists knew that no one in the national area had that flag. Then they changed the order to replace the National Liberation Front flag with the Buddhist flag.

Thus, "The communists wanted to appear friendly to Buddhism, to falsely accuse Buddhism of being pro-communist and to cause division between the two major religions in the country."

The historian named four priests who were killed in Hue: Hoang Ngoc Bang, Le Van Ho, Urban and Guy. The latter two were Frenchmen from the Benedictine Thien An Hue order. In addition, there were four Germans from Hue University: doctors Raimund Discher, Alois Alterkoster, Hort Gunther Krainick and his wife. These four were arrested on February 5, 1968. Their bodies were later found near Tuong Van pagoda. (8)

The author added that after 1975, the Communists did not respect followers like Tuong, Phan, Xuan... as a sinister plot to blame this group for their crimes.

          Mr. Tran Gia Phung called the massacre in Hue a way to “stain red hands and feet” and commented: “The Tet Offensive was an opportunity for the communists to stain red the defectors and the hesitant, leaving them with no way to return to the Republic of Vietnam, whether they were present or not in Hue and whether they killed people or not during this time” (9). Comparing with massacres in Vietnamese and world history, the author concluded: “Only the Khmer Rouge killed Cambodian compatriots, and the Viet Cong killed Vietnamese compatriots... Ho Chi Minh himself once accepted Marxist-Leninist theory and Mao Zedong thought as the guiding principles for the actions of the Vietnamese Communists.”

 8- Talking about the legends of HCM (page 335) with the title "Exposing the legend of Ho Chi Minh", historian Tran Gia Phung presents highly convincing evidence to "exposed" all 7 legends that are often mentioned.

First of all, Ho Chi Minh's father, Nguyen Sinh Huy (or Sac), asked to become a mandarin for the French and was not forced to become one. Mr. Huy was fired for beating someone to death while drunk, not for revolutionary activities. Even his daughter, Mrs. Thanh, could not stand the rudeness and harshness of her father who often beat her.

Second, Ho Chi Minh left not to find a way to save the country (page 337) but to make a living. The author presented two applications for admission to the French Colonial School, in which he stated: “I have absolutely no assets, but I am very eager to learn. I hope to become useful to France and my compatriots...."

Third, the simple single life (page 339) is just "a secret hidden from view" when at least public opinion has been able to name 6 women who were wives, concubines, and lovers of Ho Chi Minh such as Tang Tuyet Minh, Ly Hue Khanh, Nguyen Thi Minh Khai, Do Thi Lac, Nong Thi Xuan, Nguyen Thi Phuong Mai (this woman refused if she was not officially married), and when she was old, she expressed her intention to Dao Chu in Guangdong, asking to remarry a young Chinese woman...

Fourth, about the myth of national unity (page 346), the author writes: “Unity is to destroy all dissidents at any cost to gain power.” The author cites a lot of evidence about this to conclude: “Unity is to absolutely obey the party leadership, to squeeze the lemon and throw away the peel” (10).

Thứ năm, về huyền thoại giải phóng dân tộc(trang 353), tác giả nhắc sự kiện chí sĩ Phan Bội Châu xin Liên Xô giúp đưa học sinh Việt Nam qua du học, bị đòi phải chấp nhận điều kiện là tin theo “tín ngưỡng chủ nghĩa cộng sản”. Vì vậy chí sĩ Phan Bội Châu đã lảng tránh.

Tác giả cho rằng Phan Bội Châu còn bị đòi hỏi như vậy, thì những kẻ khác như Hồ Chí Minh chắc chắn đã phải nhận điều kiện truyền bá chủ nghĩa Cộng Sản mới được Quốc Tế Cộng Sản đào tạo. Tác giả trích dẫn bộ sử đảng Cộng SảnViệt Nam: “....Đảng nhấn mạnh phải xem cách mạng Việt Nam như một bộ phận của cách mạng vô sản thế giới, lúc này là một bộ phận của phong trào dân chủ chống Phát xít, đặc biệt là phải tích cực ủng hộ Liên Xô và cách mạng Trung Quốc.”

Thứ sáu, về huyền thoại tư tưởng Hồ Chí Minh(trang 363), tác giả dẫn điều 4 Hiến Pháp 1992 của Cộng Sản Việt Nam trong đó ghi thêm tư tưởng Hồ Chí Minh với dụng ý sẽ thay thế cho tư tưởng Mác–Lênin đã bị lỗi thời, nhưng tác giả nêu nhiều bằng chứng để khẳng định: “Nói cho cùng, Hồ Chí Minh  không có một hệ thống tư duy nào để trở thành nhà tư tưởng như đảng Cộng Sản Việt Nam phong tặng.” (12

(Ngưng trích)

Tác giả vạch rõ Hồ Chí Minh không đủ khả năng viết tiếng Pháp, thuở mới tới Pháp dùng chung bút danh Nguyễn Ái Quốc với các ông Phan Văn Trường, Nguyễn Thế Truyền, đồng thời nhắc việc Hồ Chí Minh đạo văn trong tập Thơ Trong Tù mà giáo sư Lê Hữu Mục đã phát giác vv... để chứng minh chẳng có gì đáng gọi là tư tưởng Hồ Chí Minh, ngoại trừ những tư tưởng chẳng đáng đề cao, ví dụ: “tư tưởng làm công cho Pháp, tư tưởng hợp tác với Pháp, tư tưởng thù Pháp, tư tưởng phản dân hại nước, tư tưởng hưởng nhàn, tư tưởng hưởng lạc, tư tưởng hiếu danh, tư tưởng sùng bái cá nhân.”  

Sau cùng là huyền thoại lăng Hồ Chí Minh(trang 371). Tác giả trưng dẫn từ chuyện di chúc Hồ Chí Minh sửa đi sửa lại mấy lần, không hề muốn xây lăng, ướp xác nhưng muốn để tro ở cả ba miền đất nước cho nhân dân phúng viếng, đến chuyện chết gần 3 tháng bộ chính trị đảng mới quyết định ướp xác trong phiên họp ngày 29-11-1969… và cho tất cả là những trò dối gạt một cách ngu xuẩn.

Tác giả nêu 2 mục đích thầm kín của những lãnh tụ Cộng Sản kế sau Hồ Chí Minh trong khi thực hiện việc xây lăng là vinh danh sự kế thừa và sùng bái cá nhân.

Nói về kế hoạch và đồ án xây lăng, tác giả viết: “Một ủy ban xây dựng lăng Hồ Chí Minh gồm đại diện Bộ Xây Dựng, Bộ Quốc Phòng được thành lập do Đỗ Mười, lúc đó là ủy viên trung ương đảng, làm chủ tịch. Ủy ban này đã nghiên cứu nhiều kiểu mẫu kiến trúc lưu niệm như kim tự tháp Ai Cập, đền Victor Emmanuel ở Rome, đài tưởng niệm Lincoln ở Washington DC và lăng Lênin ở Moscow. Những dự án kiến trúc đựơc ủy ban đưa ra trưng bày trên toàn quốc để hỏi ý kiến công chúng. (Tại sao những vấn đề chính trị quan trọng không hỏi ý kiến dân chúng mà chỉ hỏi mẫu lăng ông Hồ?) ”  

Trong phần nhận định về cuộc chiến Việt Nam 1945-1975  : sử gia Trần Gia Phụng đã kết luận về  các tội trạng trọng đại mà CSVN đã  gây ra cho Quốc gia và Dân Tộc như sau :

 

a-Chế độ Cộng sản độc tài ,độc tôn ,đảng trị (trang411):

-Độctài đảng trị :Chính phủ hoàn toàn làm việc theo lệnh đảng, chịu trách nhiệm trước đảng, chứ không phải trước Quốc Hội. Chính phủ là tổ chức nhà nước nằm trong đảng, dưới quyền đảng  và chỉ là công cụ của đảng CS mà thôi. Điều 4 đã đặt đảng đứng trên Hiến Pháp và mọi quyền hành trong nước đều nằm trong tay đảng CSVN, vì là lực lượng lãnh đạo Nhà Nước và Xã Hội. Điều nầy còn có nghĩa là đảng CS tuỳ tiện điều hành việc nước chứ không dựa trên căn bản Pháp trị.

-Độc tài Văn Hoá, Tư Tưởng: Vụ án Nhân Văn -Giai Phẩm đàn áp giới trí thức và văn nghệ sĩ chứng tỏ đảng CSVN dứt khoát chỉ đạo nền văn hoá tư tưởng.

b-Cộng sản Việt Nam là bọn người vong bản (trang 414):

”Tất cả các vụ án nầy đều được CSVN tiến hành theo chủ trương của Liện Xô, và thực hiện theo phương thức của Cộng Hoà Nhân dân Trung Hoa, để xậy dựng và củng cố quyền lực độc tôn của đảng Cộng Sản… Ngay từ khi chiếm được chính quyền ở miền Bắc, đảng CS đã áp đạt định chế và cơ cấu Cộng sản Quốc Tế lên dân tộc Việt Nam, thúc đẩy cuộc đấu tranh giai cấp, thực hiện chuyên chính vô sản dựa vào bạo lực cách mạng, huỷ hoại toàn bộ di sản văn hoá dân tộc. …Thậm chí, tên đảng Cộng Sản Đông Dương,rồi đảng Lao Dộng VN , cũng đều do Liện Xô đặt, cờ nước phỏng theo hồng kỳ của Liện Xô, CHNDTH.(416). Đây chính là một hình thái thực dân kiểu mới, hết sức kín đáo, khéo che đậy và hết sức thâm độc...Như vậy rập khuôn theo lý thuyết Mác xít, cũng như các định chế và cơ cấu tổ chức xã hội của Liện Xô và Trung Hoa, là những nước có di sản văn hoá hoàn toàn khác với Việt Nam, có thể nói chế độ CSVN là là một chế độ vong thân, vong bản, mất gốc, hủy bỏ bản sắc dân tộc, phá hỏng truyền thống kỹ cương và nền luân lý cổ truyền cuả đất nước.(417)

c-Vì vong bản nên CSVN chủ trương sai lầm :

“Chẳng những thế,chế độ CSVN còn tự nguyện làm một tên lính tiền tiêu cho phong trào Cộng sản Quốc Tế tại Đông Nam Á, dùng tài sản quốc gia và xương máu đồng bào làm “nghĩa vụ quốc tế”khiến cho dân tộc VN bị điêu linh cùng khổ từ năm 1945 cho đến nay…Tất cả các điều đó chứng tỏ là Hồ Chí Minh và các thuộc hạ cuả ông đã trung thành với Quốc Tế Cộng sản chứ không phải với Tổ Quốc Việt Nam.(trang 417)

        -Tạo ra Chiến Tranh Ý Thức Hệ(trang 419): “Năm 1954 đất nước bị chia hai.Lúc đó CS Liên Xô theo chủ trương chung sống hoà bình do Nikita  Khrushchew đưa ra, đã đề nghị 2 miền Bắc và Nam Việt Nam cùng gia nhập Liên Hiệp Quốc như 2 nước riêng biệtvào đầu năm 1957. Đây là 1 giải pháp quốc tế có thể giúp 2 miền Bắc và Nam Việt Nam sống chung hoà bình, thi đua xây dựng phát triển đất nước, chờ cơ hội thuận tiện tái thống nhất với nhau. Chính phủ CS Bắc Việt quyết liệt phản đối.Bắc Việt đã vận động Liên Xô thay đổi chính sách, không chấp nhận Việt Nam Cộng Hoà vào Liên Hiệp Quốc (kể cả Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà tức Bắc Việt cũng không được vào).

Ho Chi Minh and the Communist Party must be held responsible before history for missing this precious opportunity to avoid the “Flesh-and-Bone Pot” that caused millions of people in both North and South Vietnam to die in the recent war. Ho Chi Minh and the Communist Party always sought reasons to wage war, then used the war situation as an opportunity to mobilize, unite the masses and encourage the masses to accept sacrifices… Ho Chi Minh and the Communist Party nurtured a permanent war with the blood of the nation to expand power, implement a dictatorial and totalitarian regime.”

       -Asking for help and ceding land to foreign countries (page 421),

       -Dividing the Nation (page 424)

       -Stifling all talent and slowing down the country's development (page 425)

         - Pushing people to cross the border (page 428).

In summary, the cases caused by the communists show that the Communist Party of Vietnam has a very clear and consistent policy from its founding until today:

-"According to Marxism-Leninism, impose this ideology on the Vietnamese people even though it is not suitable for the traditional national culture.

- Calculatedly overthrow the entire old social structure system in terms of political culture as well as economy, to establish a red society, under the domination of communism…..”(page 431)

- Commenting on communism applied in Vietnam and mentioning the Communist policy of keeping people ignorant (page 432), historian Tran Gia Phung wrote:

“Many people believe that due to ignorance, poor management skills, or that the Communists are only good at war and not good at governance, the Communist regime has led the country to its current state of decline. In fact, it cannot be said that the Vietnamese Communist leaders are ignorant. Due to the war situation, the Vietnamese leaders may not be well-educated, but because they have fought continuously in an environment of intense and highly competitive conflicts both inside and outside the party, they are very adept at the techniques of deception and manipulation, as well as being very cruel in their actions. Their staff includes many intellectuals who are very knowledgeable in their fields and work very scientifically and methodically, helping the Communist leaders grasp the necessary professional issues. The Communist leaders know very well that their plans will lead the country to poverty and collapse. The only thing is that all of the Communists' policies deliberately aim at the sole purpose of maintaining and consolidating their power, regardless of the hunger and deprivation of the people, regardless of the decline of society.” (page 433)

Historian Tran Gia Phung's comments on the Communist Party of Vietnam and the Vietnam War 1945-1975:

http://www.xuquang.com/links/lichsu/30475-tgp.html THE COMMUNIST PARTY OF VIETNAM RELYS ON FOREIGN STATES TO RULE THE COUNTRY article by Tran Gia Phung: 

1.- BẮC VIỆT CƯƠNG QUYẾT XÂM LĂNG NAM VIỆT:


          “Hiệp định Genève ngày 20-7-1954 tạm thời chia hai nước Việt Nam ở sông Bến Hải (Quảng Trị) tại vĩ tuyến 17. Phía bắc là Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà (VNDCCH) do Hồ Chí Minh và đảng Lao Động (LĐ), tiền thân cuả đảng Cộng sản Việt Nam (CSVN) ngày nay, lãnh đạo. Phía nam là Quốc Gia Việt Nam do Quốc trưởng Bảo Đại đứng đầu và ông Ngô Đình Diệm làm thủ tướng. Tuy chấp hành quyết định cuả hiệp định Genève chia hai nước Việt Nam, nhưng Đại diện cuả Quốc Gia Việt Nam không ký vào hiệp định nầy.


          Điều 7 trong bản "Tuyên bố cuối cùng của Hội Nghị Genève 1954 về vấn đề lập lại hòa bình ở Đông Dương" ngày 21-7-1954, ấn định rằng một cuộc tổng tuyển cử dưới sự kiểm soát của Ban Giám sát và Kiểm soát Quốc tế dự tính sẽ được tổ chức vào tháng 7-1956; các việc chuẩn bị sẽ được xúc tiến từ 20-7-1955.(1)


          Thủ tướng Bắc Việt là Phạm Văn Đồng gởi thư ngày 19-7-1955 cho thủ tướng Nam Việt là Ngô Đình Diệm yêu cầu mở hội nghị hiệp thương bắt đầu từ ngày 20-7-1955 như đã quy định trong hiệp định Genève, để bàn về việc thống nhất và tổng tuyển cử. Ngày 10-8-1955, Hồ Chí Minh nhắc lại đề nghị nầy lần nữa, nhưng đều bị thủ tướng Ngô Đình Diệm nhiều lần lên tiếng bác bỏ vì cho rằng không có tự do dân chủ ở Bắc Việt.


          Tuy biết bị từ khước, nhưng ông Phạm Văn Đồng vẫn tiếp tục gởi công hàm đến ông Ngô Đình Diệm yêu cầu tổ chức tổng tuyển cử để chứng tỏ Bắc Việt muốn thi hành hiệp định Genève. Lần cuối cùng ông Đồng lên tiếng về việc nầy ngày 18-7-1957 và ông Diệm trả lời ngày 27-7-1957 rằng “khi nào miền Bắc chấm dứt khủng bố, phá hoại và thực thi dân chủ tự do, khi đó mới có thể tổng tuyển cử và thống nhất đất nước.”(2)


          Bắc Việt tự tin chắc chắn sẽ đắc thắng nếu tổng tuyển cử được tổ chức lúc đó vì: thứ nhất, miền Bắc đông dân hơn miền Nam; thứ nhì, đảng LĐ kiểm soát dân chúng chặt chẽ hơn miền Nam; thứ ba, trước khi tập kết lực lượng ra Bắc, cộng sản đã chôn giấu vũ khí và cài cán bộ đảng viên ở lại hoạt động bí mật tại miền Nam; thứ tư, miền Nam liên tục xáo trộn từ khi ông Ngô Đình Diệm về cầm quyền năm 1954.


          Chính phủ Nam Việt lúc đó chưa kịp ổn định tình hình nội bộ, đang gặp nhiều phân hóa, khó khăn: thứ nhất, sự chống đối của các lực lượng thân Pháp, của Bình Xuyên, và của các giáo phái ở miền Nam; thứ nhì, sự chống đối của các đảng phái ở miền Trung; thứ ba, giải quyết chỗ ở cũng như công ăn việc làm cho khoảng trên 800.000 đồng bào từ Bắc di cư vào Nam; thứ tư, tổ chức lại guồng máy hành chánh sau những thay đổi chính trị năm 1954, vì ông Ngô Đình Diệm không có một đảng phái mạnh mẽ có tổ chức quy củ như đảng Lao Động ở Bắc Việt. Nhân tài ở miền Nam hoặc bị cộng sản liên tục giết hại từ năm 1945, hoặc bị cộng sản bắt đưa ra Bắc để cô lập từ năm 1954. Miền Nam chưa kịp đào tạo nhân sự nên trong thời gian đầu, thiếu người điều hành công việc nhà nước.


          Sau cuộc trưng cầu dân ý ngày 23-10-1955, ông Ngô Đình Diệm tuyên bố thành lập nền Cộng Hoà và lên làm tổng thống Việt Nam Cộng Hoà (VNCH) ngày 26-10 cùng năm. Khi thấy ông Ngô Đình Diệm từ chối tổng tuyển cử, đảng LĐ liền chuẩn bị chiến tranh, quyết đánh chiếm miền Nam vì tham vọng bành trướng quyền lực và bành trướng chủ nghĩa cộng sản xuống các nước Đông Nam Á.


          Đang lúc đảng LĐ bắt đầu chuẩn bị kế hoạch tấn công miền Nam, thì xảy ra Đại hội 20 đảng Cộng Sản Liên Xô (CSLX) vào tháng 2-1956. Trong ngày bế mạc Đại hội nầy (25-2-1956), bí thư thứ nhất đảng CSLX là Nikita Khrushchev đọc bài diễn văn nẩy lưả hạ bệ Stalin và đưa ra chủ trương "sống chung hòa bình" giữa các nước không cùng chế độ chính trị.


          Theo chủ trương đó, vào đầu năm 1957, chính phủ Liên Xô đề nghị hai miền Bắc và Nam Việt Nam cùng vào Liên Hiệp Quốc như hai nước riêng biệt. Chính phủ Bắc Việt quyết liệt phản đối. Vào giữa tháng 5-1957, Kliment Voroshilov, chủ tịch đoàn Chủ tịch Tối cao Liên Xô, đến thăm Hà Nội. Sau cuộc gặp gỡ tại Hà Nội với các lãnh tụ Bắc Việt, Voroshilov tuyên bố Liên Xô sẽ gia tăng viện trợ cho Bắc Việt và bảo đảm rằng Liên Xô sẽ không chấp nhận cho VNCH gia nhập Liên Hiệp Quốc. Như thế Bắc Việt phải có hưá hẹn điều gì bí mật, Liên Xô mới chịu thay đổi chính sách về Việt Nam. Quả thực sau đó, vào tháng 9 cùng năm, Liên Xô đã dùng quyền phủ quyết khi vấn đề nầy được đưa ra trước Hội đồng Bảo an Liên Hiệp Quốc mà Liên Xô là một thành viên thường trực.(3)


          Đảng LĐ chống lại đề nghị ban đầu của Liên Xô đưa hai miền Bắc và Nam Việt Nam cùng vào Liên Hiệp Quốc vì đảng LĐ quyết tâm tiến hành chiến tranh xâm lăng miền Nam. Ngày 24-5-1958, Ban Bí thư Trung ương đảng LĐ ra chỉ thị tổ chức học tập chủ thuyết Mác-Lê để xây dựng chủ nghĩa xã hội ở Bắc Việt và tiến hành cách mạng dân tộc dân chủ nhân dân ở Nam Việt. Vào cuối năm nầy, Lê Duẩn được bí mật gởi vào Nam để nghiên cứu tình hình. Khi trở ra Bắc, bản báo cáo của Lê Duẩn đã đưa đến quyết định của Uỷ ban Trung ương đảng LĐ tại hội nghị lần thứ 15 ở Hà Nội ngày 13-5-1959, theo đó đảng LĐ ra nghị quyết thống nhất đất nước (tức đánh chiếm miền Nam bằng vũ lực[liii]) và đưa miền Bắc tiến lên xã hội chủ nghĩa. (Nghị quyết đăng trên Nhân Dân ngày 14-5-1959)


          Nghị quyết trên đây được lập lại trong Đại hội 3 đảng LĐ, khai diễn từ ngày 5-9 đến ngày 10-9-1960, mệnh danh là "Đại hội xây dựng chủ nghĩa xã hội và đấu tranh thực hiện thống nhất nước nhà", đưa ra hai mục tiêu lớn của đảng LĐ là xây dựng miền Bắc tiến lên Xã hội chủ nghĩa và "giải phóng" miền Nam bằng võ lực.


          Trước mặt quốc tế, đảng LĐ và nhà cầm quyền Hà Nội không cần giấu diếm gì ý định xâm lăng miền Nam. Trong một cuộc tiếp xúc với lãnh sự Pháp tại Hà Nội, ông Phạm Văn Đồng, thủ tướng Bắc Việt tuyên bố: "Ông nên nhớ là chúng tôi sẽ đến Sài Gòn ngày mai." Trong một lần khác, vào tháng 11 cùng năm, ông Phạm Văn Đồng nói với vị Đại diện Canada trong Uỷ ban Kiểm soát Đình chiến: "Chúng tôi sẽ đẩy người Mỹ xuống biển."


          Hồ Chí Minh và đảng Lao Động  quyết tâm thôn tính miền Nam, khiến miền Nam ở thế bắt buộc phải nhờ viện trợ của Hoa Kỳ để tự bảo vệ. Trong sách lược toàn cầu của Hoa Kỳ, chính phủ Hoa Kỳ lúc đó đang muốn đưa quân vào Việt Nam để củng cố sự hiện diện của họ ở Đông Nam Á và chận đứng sự bành trướng cuả cộng sản. Hành động của Hồ Chí Minh và Bắc Việt cung cấp cho chính phủ Hoa Kỳ lý do chính đáng để thuyết phục quốc hội nước nầy chấp nhận kế hoạch gởi lực lượng trực tiếp tham chiến ở Việt Nam. Cần chú ý là chính phủ Hoa Kỳ chỉ đổ quân ào ạt vào miền Nam từ sau “Quyết nghị vịnh Bắc Việt” (The Gulf of Tonkin Resolution) của lưỡng viện Quốc hội Hoa Kỳ ngày 7-8-1964,(6) nghĩa là sau khi cộng sản Bắc Việt bỏ lỡ cơ hội hai miền Bắc và Nam Việt Nam sống chung hòa bình gần 10 năm, đồng thời lúc đó Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam, một tổ chức do Hà Nội lập ra và điều khiển, đã hoạt động khoảng 4 năm, quấy phá khắp toàn cõi Nam Việt, và bắt đầu mở những trận đánh lớn, nhất là từ trận Ấp Bắc (khoảng 14 cây số tây bắc Mỹ Tho) ngày 2-1-1963.


          Đảng LĐ, với sự viện trợ lớn lao của Liên Xô và Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa (CHNDTH), cố tình dồn miền Nam vào thế bí phải nhờ đến viện trợ quân sự của Hoa Kỳ để chống đỡ cuộc tấn công của Bắc Việt, rồi Bắc Việt lại phát động chiến dịch gọi là "chống Mỹ cứu nước", một lần nữa nhắm giành lấy chính nghĩa về phần mình để tấn công miền Nam. Chính vì cộng sản Bắc Việt đã tự biến thành người lính tiên phong của Quốc tế Cộng sản, để bành trướng cộng sản xuống Đông Nam Á, nên quân đội Hoa Kỳ mới hiện diện ở Nam Việt. Nói theo ngôn ngữ dịch học, quốc tế cộng sản và quốc tế tư bản là hai thế lực tương khắc nhưng tương sinh. Vì cộng sản bành trướng nên Hoa Kỳ mới đưa quân đến. Viện cớ quân đội Hoa Kỳ tiến vào Việt Nam, cộng sản lại bành trướng hơn nưã.






 2.- ĐẢNG CSVN DỰA VÀO NGOẠI BANG ĐỂ THỐNG TRỊ ĐẤT NƯỚC


          Quân đội Hoa Kỳ và Đồng minh vào Nam Việt một cách công khai, minh bạch, không che giấu. Dựa vào lý do người Hoa Kỳ viện trợ cho VNCH, và nhất là sự hiện diện công khai của quân đội Đồng minh bên cạnh quân lực VNCH, đảng LĐ lại quay qua gọi chế độ Cộng hòa là tay sai của Hoa Kỳ. Việc tuyên truyền nầy làm cho nhiều người hiểu lầm chính nghĩa của chính phủ quốc gia, vì hình ảnh quân đội Đồng minh quá lớn và quá lộ liễu bên cạnh quân đội Quốc gia, trong khi họ không thấy bóng dáng người ngoại quốc bên cạnh bộ đội cộng sản Bắc Việt.


          Trong khi đó, Liên Xô và CHNDTH viện trợ ào ạt cho Bắc Việt để tiến đánh Nam Việt. Trước đây, CSVN che giấu rất kỹ những nguồn tài trợ và nhất là hình ảnh cán bộ cũng như quân sĩ cộng sản nước ngoài, để tự giành lấy phần chính nghĩa dân tộc, trong khi chính họ đã tự nguyện làm nhiệm vụ quốc tế cộng sản, và đã chủ động gây ra cuộc chiến có tính cách ý thức hệ từ 1945 đến 1975.(7)


          Trong hai nước viện trợ chính trên đây cho CSVN, Liên Xô ở xa, còn CHNDTH ở sát ngay biên giới phiá bắc. Lý thuyết Mác xít-Lê nin nít do Hồ Chí Minh du nhập từ Liên Xô, đã tác động mạnh mẽ trên một lớp người và gây ảnh hưởng nặng nề đến sinh hoạt chính trị, kinh tế cũng như văn hoá, xã hội cuả dân chúng Việt Nam. Hồ Chí Minh và đảng CSVN tuân hành một cách mù quáng tất cả mọi đường lối, kế hoạch cuả đảng Cộng sản và nhà nước Liên Xô trong mọi chính sách đối nội cũng như đối ngoại.


          Liên Xô viện trợ cho CSVN, để CSVN tấn công miền Nam, nhắm khiêu khích cho Hoa Kỳ, kẻ thù số một cuả Liên Xô, nhảy vào vòng chiến, cốt cho Hoa Kỳ sa lầy tại Đông Dương. Vũ khí đạn dược của Liên Xô viện trợ cho CSVN dồi dào đến nổi khi chuyển đến Việt Nam bằng đường bộ qua CHNDTH, bốc dở không kịp nên bị tồn đọng nhiều ngày tại ga Bằng Tường (phiá Trung Hoa) trước khi qua cưả Nam Quan.(8)


          Số viện trợ cuả Liên Xô trong thời gian chiến tranh, cho đến nay CSVN trả chưa hết. Báo chí Việt Nam ngày 21-3-2001 loan tin rằng trong chuyến viếng thăm Việt Nam của tổng thống Nga là Vladimir Putin vào ngày 28-2-2001, Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam (CHXHCNVN, danh xưng cuả nhà cầm quyền CSVN từ 1976) và Liên Bang Nga (hậu thân của Liên Xô) đã ký thỏa thuận để cho CHXHCNVN tiếp tục trả nợ cho chính phủ Nga bằng hàng hóa và bằng dịch vụ. Hàng hóa phải hội đủ điều kiện phẩm chất do Nga đưa ra.(9) Chiến tranh chấm dứt năm 1975, vưà trả nợ bằng hàng hoá, bằng sức lao động cuả dân chúng (xuất khẩu lao động), vưà cho thuê Cam Ranh để trừ nợ, từ 1975 cho đến năm 2001, nghĩa là hơn 25 năm rồi, mà số nợ nầy vẫn chưa thanh toán hết, đủ thấy số nợ lớn lao biết chừng nào.


          Ngược lại, CHNDTH ở sát ngay bên cạnh Việt Nam. Kinh nghiệm hàng ngàn năm lịch sử cho thấy mỗi lần nước ta suy yếu là mỗi lần nhà cầm quyền Trung Hoa đưa quân xâm lăng, nhất là khi có người sang cầu viện triều đình Trung Hoa. Hiểm họa xâm lăng Trung Hoa hầu như thường trực từ khi tổ tiên chúng ta lập quốc.


          Dầu biết vậy, nhưng vì tham vọng quyền lực cá nhân, ngay từ thời mới lập đảng năm 1930, Hồ Chí Minh đã nhiều lần nhờ đến sự giúp đỡ của đảng CSTH. Tháng 8-1940, Hồ Chí Minh cử người đến Diên An (bắc Trung Hoa), trung tâm chỉ huy của đảng CSTH, để ký mật ước với đảng nầy theo đó đại diện đảng CSTH tại cục Tình báo Á châu của Đệ tam Quốc tế sẽ lãnh đạo công tác của CSVN; CSVN sẽ cử cán bộ đến Diên An thụ huấn; và CSTH sẽ trợ cấp cho CSVN 50.000 quan Pháp mỗi tháng để trang trải chi phí sinh hoạt tại Trung Hoa.(10) Từ đây, tuy bề ngoài ít liên lạc, nhưng thực chất bên trong, đảng CSTH đã ngầm chỉ đạo và giúp đỡ mọi hoạt động của CSVN.


          Sau khi chiếm được lục địa Trung Hoa, Mao Trạch Đông tuyên bố thành lập Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa (CHNDTH) ngày 10-10-1949, đóng đô tại Bắc Kinh. Từ đó, CHNDTH chẳng những gởi cán bộ, quân đội, vũ khí sang giúp CSVN, mà còn cho quân đội CSVN chạy trốn sang biên giới Trung Hoa khi bị quân đội Quốc Gia Việt Nam và quân đội Pháp truy đuổi trong cuộc chiến tranh 1946-1954.


          Tháng 4-1950, CHNDTH bổ nhiệm cố vấn từ cấp tiểu đoàn cho quân đội Việt Minh cộng sản của Hồ Chí Minh. Ngày 27-6-1950, Mao Trạch Đông giao cho phái bộ cố vấn CHNDTH ở Việt Nam hai nhiệm vụ chính: 1) giúp Việt Minh thành lập quân đội chủ lực; 2) giúp quân đội Việt Minh trong việc thiết lập kế hoạch hành quân cùng tham chiến. Vào cuối tháng 7 năm nầy, Bộ tư lệnh cố vấn quân sự Trung Cộng chính thức được hình thành, lúc đầu gồm 79 người, do tướng Vi Quốc Thanh (Wei Guoqing) làm tư lệnh, với hai phụ tá là Mai Gia Sinh (Mei Jiasheng) và Đặng Tỵ Phàm (Deng Yifan). Ngoài ra còn có cố vấn chính trị CHNDTH là La Quý Ba (Luo Guibo). Từ đó, các cố vấn CHNDTH quyết định mọi việc, và chỉ huy từng chiến dịch một, ví dụ chiến dịch Hòa Bình năm 1951, chiến dịch năm 1953, chiến dịch Điện Biên Phủ.(11) Điều rõ nét ai cũng biết là dàn cao xạ mạnh mẽ tấn công Điện Biên Phủ là do các cố vấn CHNDTH hướng dẫn và chỉ huy.


          Hiệp định Genève ngày 20-7-1954 chia hai nước Việt Nam ở vĩ tuyến 17. Việt Minh cộng sản ở phiá Bắc, Quốc gia Việt Nam ở miền Nam. Ngày 4-9-1958, Châu Ân Lai công bố ranh giới biển 12 hải lý từ bờ biển. Để trả ơn CHNDTH và để được tiếp tục viện trợ quân sự, xâm lăng miền Nam, Phạm Văn Đồng, thủ tướng Bắc Việt, đương nhiên với sự đồng ý của Hồ Chí Minh và Bộ chính trị đảng CSVN, đã ký quốc thư ngày 14-9 nhìn nhận ranh giới biển nói trên của CHNDTH, nghĩa là gián tiếp công nhận chủ quyền của CHNDTH trên hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa. Như thế Hồ Chí Minh và đảng CSVN đã dâng đất cho CHNDTH mà tổ tiên đã dày công xây dựng và bảo vệ.


          Lúc cần dồn quân xuống đánh miền Nam, Bắc Việt đã mời quân CHNDTH vào đóng giữ từ khu Việt Bắc xuống tới Hà Nội, và giao cho CHNDTH in bản đồ địa lý Việt Nam loại chi tiết với tỷ lệ 1/ 1000.(12) Điều nầy chẳng khác gì là dâng hiến toàn bộ địa hình địa vật nước ta cho nhà cầm quyền CHNDTH. Việc đảng CS mời quân CHNDTH vào đất Việt cũng giống như Lê Chiêu Thống (trị vì 1787-1788) mời quân Thanh vào năm 1788, chỉ khác ở đoạn kết là Lê Chiêu Thống chưa dâng đất cho nhà Thanh như Hồ Chí Minh dâng đất cho CHNDTH, và khi quân Thanh rút về thì không còn gì tác hại, trái lại sự giúp đỡ của CHNDTH không phải là không có điều kiện.


Những điều kiện mật ước giữa CSVN và CSTH không đuợc tiết lộ ra ngoài. Gần đây, trong bài viết “Mốc mới trong quan hệ Việt Nam – Trung Quốc”, đăng trên tạp chí Cộng Sản, số Tết Canh Thìn (2000), ông Vũ Khoan, Bộ trưởng Bộ Thương mại Hà Nội, cho biết ngay từ 1949, đã có “một số lần ... trao đổi y kiến, đàm phán về vấn đề biên giới.”(13) Điều nầy có nghĩa là ngay từ đầu, trong khi trợ giúp Việt Minh cộng sản, CHNDTH đã biểu lộ tham vọng lấn chiếm Việt Nam và bành trướng xuống Đông Nam Á cuả các triều đình quân chủ Trung Hoa ngày trước.


          Trong thời gian xảy ra cuộc tranh chấp biên giới, tại một cuộc họp báo ở Bắc Kinh ngày 30-7-1979, một viên chức ngoại giao CHNDTH cho biết từ 1954 đến 1971, 300.000 binh sĩ CHNDTH đã chiến đấu bên cạnh binh sĩ Bắc Việt, trong đó hàng ngàn người đã tử trận và hàng chục ngàn người đã bị thương. Ông ta còn xác định số lượng vũ khí CHNDTH viện trợ cho CSVN từ 1950 đến 1977 lên đến 2.000.000 súng hạng nhẹ, 27.000 đại pháo, 270 triệu băng đạn, 18 triệu đạn đại pháo, 179 máy bay và 145 chiến hạm.(14) Số lượng viện trợ nầy được ước tính theo thời giá lúc đó là 20 tỷ Mỹ kim. Một tài liệu khác cho thấy “năm 1962 Trung Quốc đã giúp riêng cho nhân dân miền Nam [Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam] chín vạn khẩu súng trường và súng máy để phát triển chiến tranh du kích, về sau cuộc đấu ranh cuả nhân dân miền Nam càng phát triển thì số lượng viện trợ cuả Trung Quốc lại càng ngày càng nhiều hơn”.(15)


          …Ngoài ra, trong cuộc chiến 1954-1975, bên cạnh các cố vấn và chuyên viên Liên Xô, CHNDTH, còn có các chuyên viên cộng sản Cuba, Bắc Hàn tham dự. Vào đầu năm 2000, nhà cầm quyền Hà Nội thú nhận quân lính Bắc Hàn đã sang Bắc Việt chiến đấu giúp chế độ cộng sản Hà Nội, bị chết và chôn ở Bắc Giang.(17) …..


          Vì biến cố 30-4-1975 là tiền đề cuả sự cố Nam Quan, nên nếu người Việt Nam muốn kiếm cách đòi lại ải Nam Quan, thì cũng phải đi theo tiến trình nầy, tức là đầu tiên phải giải thể hệ thống đảng quyền cộng sản toàn trị tại Việt Nam, để thiết lập một chế độ tự do dân chủ thật sự, đoàn kết nội lực cuả toàn dân, mới có thể đặt vấn đề thương thuyết đòi lại ải Nam Quan với CHNDTH.


          Chỉ có việc giải thể chế độ cộng sản hiện nay ở Hà Nội, thiết lập một chế độ dân chủ thực tâm tôn trọng dân quyền, lo lắng cho đời sống dân chúng, cho tiền đồ dân tộc, mới có thể đủ sức chống lại cuộc xâm lăng cuả CHNDTH, nhất là khi nước nầy thực hiện kế hoạch tàm thực (30) để từ từ lấn chiếm Việt Nam. Những cuộc tấn công vũ bảo của vua chúa Trung Hoa ngày trước cũng như của Đặng Tiểu Bình năm 1979 không mấy thành công bằng kế hoạch tàm thực rất tinh vi, ẩn náu trong lớp vỏ bọc chủ nghĩa quốc tế cộng sản. Kế hoạch tàm thực rất nguy hiểm, vì sau ải Nam Quan, CHNDTH sẽ từ từ lấn xuống đến một lúc nào đó sẽ nuốt trọn tỉnh Lạng Sơn rồi xuống châu thổ Hồng Hà.


          Muốn chống kế hoạch tàm thực cuả CHNDTH, người Việt Nam chỉ còn cách duy nhất là phải theo phương lược mà Đức Hưng Đạo Đại Vương Trần Quốc Tuấn (1226-1300) đã chỉ ra cách đây hơn 700 năm. Khi Ngài sắp từ trần năm 1300, vua Trần Anh Tông (trị vì 1293-1313) đến thăm và hỏi rằng: “Thượng phụ [chỉ Đức Trần Hưng Đạo] một mai khuất núi, phỏng có quân bắc lại sang thì làm thế nào?” Ngài trả lời rằng: “Đại để, kẻ kia cậy có tràng [trường] trận, mà ta thì cậy có đoản binh; lấy đoản chống nhau với tràng, phép dùng binh thường vẫn phải thế. Còn như khi nào quân giặc kéo đến ầm ầm, như gió như lưả, thế ấy lại dễ chống. Nếu nó dùng cách ăn dần dà, như tằm ăn lá, thong thả mà không ham cuả dân, không cần lấy mau việc, thế ấy mới khó trị, thì ta nên kén dùng người giỏi, liệu xem quyền biến, ví như đánh cờ, phải tuỳ cơ mà ứng biến, dùng binh phải đồng lòng như cha con một nhà, thì mới có thể đánh được. Cách ấy, cốt phải tự lúc bình thì khoan sức cho dân, để làm kế sâu rễ bền gốc, đó là cái thuật giữ nước hay hơn cả.”(31) [người viết in đậm.] Trong khi đó, lúc “bình thì” (thời bình), CSVN đã đàn áp và bằng mọi cách bóc lột dân chúng nghèo khổ đói rách, thì làm thế nào có thể thực hiện “kế sâu rễ bền gốc” mà giữ nước được?


          Cuối cùng, việc Việt Nam ngày nay mất ải Nam Quan và 10.000 cây số vuông trên vịnh Bắc Việt không phải chỉ là thất bại cuả riêng Việt Nam, mà còn là sự đe doạ đối với các nước Đông Nam Á và là một báo động chung cho toàn thể Á Châu cũng như thế giới.


          Ngoài việc tiến hành chiếm ải Nam Quan và hơn 10.000 Km2 vịnh Bắc Việt, trong thập niên qua, CHNDTH đã từ từ lấn chiếm và xây dựng nhiều cơ sở quân sự ở các đảo trên quần đảo Trường Sa. Năm 1988, hải quân CHNDTH tấn công và chiếm một số vị trí trong quần đảo Trường Sa từ lâu thuộc Việt Nam. Đầu năm 1995, CHNDTH chiếm đảo đá ngầm Mischief Reef, cách CHNDTH khoảng 800 hải lý trong khi chỉ cách Philippines dưới 150 hải lý, trước sự phản đối vô hiệu cuả nước nầy, rồi biến những cơ sở ở đây thành những căn cứ quân sự vào năm 1998.


          CHNDTH vốn là một cường quốc đầy tham vọng bá quyền. Việc chiếm ải Nam Quan và hơn 10.000 cây số vuông vịnh Bắc Việt là những việc làm song hành với mưu đồ tiến chiếm Hoàng Sa và Trường Sa, trên con đường thực hiện ước mơ làm bá chủ Đông Nam Á. Đây là ước mơ cuả CHNDTH nhưng lại là ác mộng cuả các nước tại vùng nầy và cả thế giới.


          Khi dư luận người Việt đang rộ lên về vấn đề CSVN nhượng đất và nhượng biển cho CSTH thì đô đốc Denis Blair, tư lệnh lực lượng Hoa Kỳ tại Thái Bình Dương ghé đến Hà Nội vào đầu tháng 2-2002, đề nghị biến Cam Ranh thành một “căn cứ mở cưả”, cho phép tàu bè cuả tất cả các nước trên thế giới ghé lại. Phải chăng Hoa Kỳ quan ngại do hiệp ước Việt Hoa về vịnh Bắc Việt được công khai tiết lộ, hay Hoa Kỳ quan ngại chung về vấn đề Biển Đông mà CHNDTH gọi là “nội hải” cuả họ?


          Ngay sau đó, vào ngày 27-2-2002, ông Giang Trạch Dân, chủ tịch CHNDTH kiêm tổng bí thư đảng CSTH đến viếng thăm Việt Nam, mà theo sự ghi nhận cuả hảng thông tấn Reuters, nhắm “làm hết sức mình để thay đổi nhãn quan cuả người Việt về Trung Quốc”. Đồng thời, trong cuộc thảo luận với ông Trần Đức Lương, chủ tịch CHXHCNVN, và ông Nông Đức Mạnh, tổng bí thư đảng CSVN, ông Giang Trạch Dân muốn trấn an các nước trong vùng, nên “hai phiá [Việt Nam và Trung Quốc] tái xác định ý muốn phát triển quan hệ giữa Trung Quốc và Hiệp hội các nước Đông Nam Á (ASEAN) vì hoà bình và ổn định cuả miền.”(32)


          Ngôn ngữ ngoại giao là một việc, hành động thực tế là một việc khác. Trước việc CHNDTH thực hiện kế hoạch tàm thực trên bộ và vết dầu loang trên biển, hy vọng rằng trong tương lai gần các nước trên thế giới sẽ cùng nhau tập trung đối phó và chận đứng sự bành trướng cuả CHNDTH, như các nước Âu Mỹ đã từng tập trung đối phó với Liên Xô trong thập niên 80. Đầu thập niên 80, không ai nghĩ rằng khối Liên Xô và Đông Âu hùng mạnh, hoàn toàn sụp đổ vào các năm 1989-1991, nên ngày nay, chưa ai có thể tiên đoán được những gì sẽ xảy ra trong tương lai, ngoại trừ một điều mà ai cũng tin tưởng là bạo quyền không thể tồn tại lâu dài, ở bất cứ nơi nào trên thế giới, ở Trung Hoa cũng như ở Việt Nam.


          Chỉ khi nào hình thành một chính quyền thật sự dân chủ tại Việt Nam, tập họp được mọi thành phần dân tộc, cải tổ chính trị, phục hưng kinh tế, xây dựng đất nước giàu mạnh, mới có thể nói đến chuyện thương lượng để đem ải Nam Quan, một điạ danh vang lừng chiến sử dân tộc, trở về với tổ quốc kính yêu. ”.

(ngưng trích)

Long Điền tóm lược các nhận định của sử gia Trần Gia Phụng:

Từ ngày thành lập năm 1930 đảng CSVN đã ra tay sát hại những nhân vật khác chính kiến.  CSVN có trách nhiệm trong vụ cướp đoạt lương thực cứu trợ gây ra nạn đói 1945.

CSVN  và Hồ Chí Minh hiếu chiến, chủ trương xâm lăng Miền Nam bằng mọi giá, đi ngược lại các nguyện vọng hòa bình chính đáng của toàn dân VN.

The Vietnamese Communist Party does not see the evil intentions of China, which is that after carrying out its tasks for the Communist International, China will turn around and annex Vietnam.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 12-Researcher Minh Vo:


Biography of Minh Vo:


          Real name Vu Duc Minh. Born in Nam Dinh in 1931. Was mobilized in the 3rd auxiliary course, Thu Duc Reserve Officer School. After completing the course, he stayed at the school as a trainer (1954-1955). Former head of department 5 of the Thu Duc Military Academy (1955-1956). Former general secretary of the monthly Tinh Than magazine, Catholic chaplaincy office of the Army of the Republic of Vietnam (1956-1957). Former head of the Army Radio Department, Ministry of National Defense (1958-1959). Former deputy general director and program director of the Vietnam National Radio system (1975).


          Was in charge of the "Vietnam Democratic Republic Perspective" column (weekly broadcast) of the Voice of America (VOA) for seven years at the invitation of the Vietnamese Service of this station from 1964 to 1971.


          Translator of many English and French works on education and politics. (Among them are "Ren Chi, Sg, 1956, "Oc Tuong Tuong", Sg, 1957, "Hitler and his generals", Sg, Song Kien Publishing House, 1973; "Hitler before (the era of) Hitler", Sg, Song Kien, 1974...)


          Discharged in 1975. In a communist prison from mid-1975 to early 1985. Settled in San Diego, California, USA since late 1991.

Family status: Widowed since 1991, 8 children, 2 girls, 6 boys, of which 4 families are still in Vietnam.


 Author of 5 books on politics:

          - "Communist Invasion Strategy", (self-published by the author in 1963 and republished in 1970 in Saigon).


          - "Ngo Dinh Diem's  ​​Praise and Criticism", published by Thong Vu in May 1998 and republished in October of the same year.


          - "Reflection on Resistance, Real or False", published by Thong Vu in October 1999.


          - "Confessions of the Country: Who Killed Ho Chi Minh?" Published by Homeland Bookcase in March 2002.

-"Ngo Dinh Diem và Chính Nghĩa Dân Tộc" 466 trang,                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                        NXB Nguyệt San Diển Đàn Giáo Dân,California,Hoa Kỳ 2009.

- Sau đây là nhận định của nhà văn Minh Võ về cuộc chiến VN 1930-1975 :

  http://www.danchimviet.com/php/modules.php?name=News&file=print&sid=4382   Chiến tranh ý thức hệ (I) Ngày 21.12.2007 cuả Minh Võ .

Theo ông Minh Võ thì cuộc chiến VN 1930-1975 bắt nguồn “từ, vì ,cho ,bằng Ý thức hệ Cộng sản” . Ông đã chứng minh như sau [liv]:  

      1- “Chúng tôi luôn cho rằng cuộc chiến Việt Nam là một bộ phận nhỏ của cuộc chiến tranh ý thức hệ

        toàn cầu bắt nguồn từ ý thức hệ Mác-xít.

Chiến tranh ý thức hệ là cuộc chiến do (hay bắt nguồn từ) một ý thức hệ. Đó là ý thức hệ Cộng Sản. (4) Nó là nguồn gốc chiến tranh ý thức hệ.

          Tại sao lại bảo ý thức hệ Mác-xít là nguồn gốc của chiến tranh ý thức hệ? Trước hết, vì nó chủ trương đấu tranh giai cấp, hô hào, cổ võ giai cấp vô sản đấu tranh nhằm tiêu diệt giai cấp tư sản và các giai cấp khác, hòng đưa vô sản lên nắm quyền chuyên chính, độc tài tuyệt đối. Ý niệm đấu tranh là nguyên nhân và khởi điểm của chiến tranh. Thứ đến, vì nó tuyên chiến với toàn thể nhân loại bằng tuyên ngôn cộng sản, trong đó đòi hủy bỏ quyền tư hữu là cội nguồn mọi quyền tự do căn bản của Con Người. Trong khi Mác coi quyền tư hữu là nguồn gốc của tư bản và vì nó mà nảy sinh sự tích lũy tư bản bằng cách bóc lột sức lao động của giai cấp công nhân, thì trong thực tế và từ nguyên nhân chính, quyền tư hữu lại là nguồn gốc mọi quyền con người, không phân biệt tư sản hay vô sản.


2. Chiến tranh ý thức hệ là cuộc chiến vì ý thức hệ Mác-xít.

Các người Cộng Sản, khối cộng toàn thế giới thường trực ở trong tình trạng chiến tranh toàn diện để truyền bá ý thức hệ này bằng mọi cách. Thế giới tự do không thể không chiến đấu bằng nhiều hình thức khác nhau để tự vệ. Như vậy hệ tư tưởng Mác-xít chính là lý do có chiến tranh ý thức hệ. Để tự vệ và bảo vệ quyền tư hữu, nhân loại không có còn đường nào khác hơn là phải chống lại ý thức hệ đó. Bắt đầu là một cuộc chiến tư tưởng (5). Rồi từ sau thế chiến II là cuộc chiến toàn diện toàn cầu bằng đủ mọi hình thức. Lác đác ở một vài nơi trên hành tinh còn có cả tiếng súng, tiếng bom. Như chúng tôi được biết, thì có ít nhất 8 nhân vật uy tín thuộc nhiều lãnh vực khác nhau đã gọi đó là thế chiến III.(6)


          Vì có ý thức hệ Cộng Sản nên thế giới tự do thấy có bổn phận tham chiến không phải bằng một ý thức hệ nào khác. Mà vì một lý tưởng. Phân tích từ ngữ gốc Latinh như các tiếng Ý tiếng Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha, và cả tiếng Anh tiếng Pháp, thì chữ ý thức hệ (ideologie) bắt nguồn từ chữ idea (idée) là ý hay ý niệm. Thì chữ lý tưởng (ideal) cũng bắt nguồn từ chữ idea (idée). Lý tưởng là một ý tưởng cao cả, phục vụ một mục đích cao cả. Lý tưởng của thế giới tự do trong mục đích tự vệ chống lại ý thức hệ Cộng Sản là gì? Đó là lý tưởng tự do dân chủ, hòa bình công lý, hòa hợp hòa giải, thịnh vượng, phú cường... Tất cả những gì tốt đẹp nhất cho Con Người, cho dân tộc, cho nhân loại.


3. Chiến tranh ý thức hệ Cộng Sản là cuộc chiến cho ý thức hệ Mác-xít.


          Mác chủ trương phá bỏ quyền tư hữu, chủ trương đấu tranh giai cấp, chủ trương cách mạng bạo lực... nhằm mục đích gì? Nhằm mục đích đưa giai cấp vô sản lên nắm quyền chuyên chính tuyệt đối, biến xã hội loài người thành một thiên đường (sic) ở trần gian, trong đó không còn giai cấp, không cần chính phủ, hay nhà nước. Thế giới sẽ là thế giới đại đồng. Chính cái thiên đường ở trần gian đó, trong đó mỗi người làm tùy sức mà được hưởng tùy theo nhu cầu (Nhị Các = các tận sở năng, các thủ sở nhu), nghĩa là nói một cách nôm na, muốn gì được nấy. Đấy là cùng đích, là cứu cánh của cuộc chiến ý thức hệ mà Mác chủ trương. Vì cái cứu cánh “cao cả” đó các người Cộng Sản tự cho mình có quyền dùng tất cả mọi phương tiện, bất kể phương tiện nào, dù chính đáng hay không, để tiến hành cuôc chiến ý thức hệ. Đối với họ “cứu cánh biện minh cho phương tiện.”


4. Chiến tranh ý thức hệ là cuộc chiến bằng ý thức hệ.


          Vế thứ 4 trong định nghĩa này (bằng ý thức hệ) nói lên phương tiện, vũ khí mà khối cộng dùng để tiến hành cuộc chiến tranh chống nhân loại. Nói một cách cụ thể, chính chủ nghĩa Cộng Sản, hay ý thức hệ Cộng Sản đã được dùng làm phương tiện đấu tranh. Nghĩa là các cán bộ Cộng Sản luôn dùng những điều “tốt đẹp, tiến bộ, khoa học” (sic) của thuyết Cộng Sản để chiêu dụ chẳng những giai cấp vô sản, giới nghèo trong cộng đồng nhân loại, mà chiêu dụ tất cả mọi người đi theo họ. Mà quả thật trong một thời gian khá dài không thiếu những nhà trí thức, đại trí thức bị lầm hay bị lừa đi theo, ca tụng, cổ võ cho thuyết Mác-xít. Nhiều nhà duy vật còn cho rằng loài người đã từ lâu bị xiềng xích của tôn giáo kìm hãm, không tiến lên được. Nay thuyết cộng sản chủ trương vô thần, coi tôn giáo là thuốc phiện. Vậy thuyết đó đã giải phóng con người. Duy vật biện chứng của Mác cho nhiều người được tự do tuyệt đối không còn bị ràng buộc bởi sợi giây “luân lý đạo đức cổ hủ” nào. Thay vào đó chỉ có “đạo đức cách mạng” hướng dẫn sinh hoạt xã hội. Thậm chí có người còn dám nghĩ, tất cả mọi sự đều là của chung, thì vợ anh cũng là vợ tôi.

          Vô tôn giáo, vô gia đình đi liền với vô tổ quốc. Vì theo ý thức hệ Mác-xít, trong tương lai, khi đã toàn thắng trên toàn cầu, thế giời đại đồng sẽ không cần chính phủ, nhà nước, không còn biên giới quốc gia nữa.


          Dĩ nhiên không phải ai cũng tán thành một thế giới đại đồng kiểu đó. Và không thiếu triết gia, các nhà xã hội học lên tiếng phản bác thuyết duy vật vô thần. Nhưng phải công nhận, trong nhiều thập niên, nó đã được nhiều người tán thành, cổ võ, quảng bá. Điều được tán thành hoan nghênh nhất trong học thuyết của Mác là tính xã hội của nó: Mác bênh dân nghèo! Mác kêu gọi vô sản (giai cấp bị bóc lột) toàn thế giới hãy đoàn kết chống tư bản (giai cấp bóc lột).


          Nhưng, với tư cách là phương tiện hay vũ khí, ý thức hệ Cộng Sản chỉ là một mặt của chiến tranh ý thức hệ. Mặt khác mà chúng tôi muốn nhấn mạnh ở đây là ý thức hệ nói chung chứ không phải một ý thức hệ cụ thể nào. Ý thức hệ được hiểu một cách chung chung là một hệ thống các ý tưởng. Nhưng trong trường hợp này, vũ khí hay phương tiện chiến tranh ý thức hệ còn có thể là một chuỗi các ý tưởng, dù có thành hệ thống hay không. Tuyên truyền chính trị hay vận động quần chúng chính là một thứ vũ khí chủ soái sử dụng các ý tưởng để đấu tranh hay tiến hành chiến tranh. Tuyên truyền hiểu theo nghĩa rộng nhất còn bao gồm chiến tranh tâm lý, chiến tranh cân não với mưu trí không giới hạn của các chiến lược gia.


          Để tóm tắt phần I vào một câu, ta có thể nói: Ý thức hệ CS chẳng những là nguồn gốc, nguyên nhân đồng thời là cứu cánh của chiến tranh ý thức hệ, mà còn là phương tiện, là vũ khí dùng trong cuộc chiến.”

-Và ông Minh Võ đã kết luận về cuộc chiến tại Việt Nam 1930-1975 như sau :

          “Tóm lại chúng tôi xin những ai chấp nhận định đề chúng tôi đưa ra hãy tiếp tục theo rõi những lập luận kế tiếp về tác hại của ý thức hệ Cộng Sản và cách ngăn chặn, đánh phá và hủy diệt cái đại họa của nhân loại này, còn rơi rớt lại ở Việt Nam.


          Khi đã chấp nhận định đề Cộng Sản là sự ác và tai họa của nhân loại rồi, thì đương nhiên phải chấp nhận cuộc phản kháng của nhân loại chống ý thức hệ CS là chính đáng và là nhiệm vụ cao quý.....

Dựa vào định đề nói trên đề đưa ra những tiền đề hợp lý chứng minh cuộc chiến mà Hồ Chí Minh và đảng Cộng Sản Việt Nam chủ trương và tiến hành trong hơn ba thập kỷ là một phần của cuộc chiến ý thức hệ toàn cầu của Cộng Sản Thế Giới.


          Lý do: Vì ông Hồ cũng như phần lớn cán bộ cao cấp Việt Nam ban đầu đều do Liên Xô đào tạo và chỉ huy để phục vụ Quốc Tế Cộng Sản. Chỉ cần mở các tài liệu chính thống của CS, như Văn Kiện Đảng, Hồ Chí Minh Toàn Tập... và các tác phẩm do chính cán bộ cao cấp cộng sản viết cũng thấy vô số chứng từ không thể chối cãi.


          Vì các phương pháp mà CSVN dùng trong chiến tranh là những phương pháp bạo lực, mang đầy đủ những tính chất của cuộc chiến tranh ý thức hệ toàn cầu của QTCS.


          Vì sau khi chiến thắng năm 1954, rồi năm 1975, CSVN liền cho áp dụng đúng những chính sách và chê độ theo gương các nước đàn anh. Và đó là những chế độ đi ngược hẳn với truyền thống dân                                                                                                                                                                                                                    tộc. Nó làm đảo lộn trật tự xã hội Việt Nam và băng hoại đạo lý.”

          -Lập luận của Minh Võ trong phương cách làm thế nào giật sập chế CS độc tài:

                       1-Must tear down the idol of Ho Chi Minh. Because the international communist party collapsed, the Vietnamese communist party tried to cling on.                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                         

                        The last pillar is Ho Chi Minh.

2-Must prove that Ho Chi Minh and the Communist Party of Vietnam had no contribution to the cause of independence and unification of Vietnam.

3- Ho is a lackey, receiving direct salary from the International Communist Party to instruct the Vietnamese Communist Party to carry out the directives of the International Communist Party in the "Global Ideological" war. They have not contributed anything but have caused immeasurable harm to the Vietnamese people.

                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                             

          “Trước khi kết thúc, xin được trở lại với cách thức làm thế nào chứng minh Hồ Chí Minh và đảng CS Việt Nam không có công giành độc lập và thống nhất.


          Như trên đã trình bày thì nếu chỉ nhìn vào những sự kiện diễn ra thì thật là khó. Nhưng nếu đặt cuộc chiến Việt Nam vào trong bối cảnh chiến tranh ý thức hệ toàn cầu của CS, thì sẽ thành công. Điều này đã được chúng tôi nhắc đi nhắc lại nhiều lần trong hàng loạt bài viết gần đây. Đến nỗi có người la toáng lên rằng “Biết rồi khổ lắm nói mãi”.


          Nhưng biết rồi mà vẫn còn phải nói, vì phần đông người ta vẫn cứ chỉ tiếp tục kể tội ác của Cộng Sản mà quên rằng, CS luôn lấy công trạng và chính nghĩa giải phóng dân tộc để tự bào chữa cho tội ác. Thậm chí cả những dư luận thế giới cũng vào hùa với chúng để đổ cho phe quốc gia, và đồng minh đã gây ra những thảm trạng ấy mà họ bảo là “tội ác chiến tranh” phần lớn do kẻ “xâm lăng” (Mỹ, Pháp) gây ra.


          “Có điều đặt cuộc chiến Việt Nam vào trong bối cảnh cuộc chiến ý thức hệ toàn cầu của Cộng Sản là điều rất phức tạp.


          Thứ nhất phải hiểu lý thuyết Mác Xít về đấu tranh giai cấp. Có hiểu điều này thì mới hiểu thế nào là chiến tranh ý thức hệ CS. Điều này ngày nay ít người muốn nghe nhắc lại. Cứ bảo nó đã lỗi thời rồi, nhắc lại làm gì.


          Thứ hai cần nêu rõ mục tiêu cuối cùng của đấu tranh giai cấp là đưa giai cấp vô sản (sic), mà thực ra là các người lãnh đạo khối Cộng toàn thế giới, trong đó chủ yếu là người Nga, người Tầu. lên nắm quyền chuyên chính tuyệt đối. Cái tên hấp dẫn là chuyên chính vô sản. Đến khi đó thì thế giới sẽ trở thành thế giới đại đồng. Không còn giai cấp, không còn cần chính phủ. Xã hội loài người sẽ là xã hội thần tiên. Thiên đàng dưới thế.


          Cuộc chiến mà Khối Cộng toàn thế giới chủ trương nhắm đưa loài người đến cái ảo tưởng ấy.


          Vậy mà họ đã giết hại trên một trăm triệu con người để cố đi tới đó.Tiếp đến phải chứng minh, bằng chính tư liệu của phe Cộng, của đảng CSVN, bằng hành động, tiểu sử của chính Hồ Chí Minh, rằng ông ta là kẻ làm việc có ăn lương của Quốc Tế Cộng Sản, để điều khiển mọi hoạt động của đảng nhắm mục tiêu phục vụ cho cuộc chiến toàn cầu của khối Cộng.


          Ngoài ra còn cần nêu rõ mục tiêu sách lược của cuộc chiến toàn cầu là tiêu diệt chủ nghĩa thực dân, đế quốc, không phải vì lợi ích của các dân tộc bị trị, mà là cho mục tiêu tối hậu của sự chiến thắng cuối cùng của chủ nghĩa Cộng Sản. Vậy Việt Cộng, với sự tiếp viện dồi dào của cả khối Cộng thế giới, nhất là về mặt tuyên truyền, tình báo, đã đánh Pháp không phải vì chủ nghĩa dân tộc, mà vì chủ nghĩa quốc tế của khối Cộng.


           ....Chính vì những khó khăn phức tạp trên mà một số người đấu tranh hiện nay cố tránh né, không dám trực diện với huyền thoại, thần tượng Hồ Chí Minh. Họ chủ trương: “Đánh sập ngôi đền, thì tượng tức khắc sập theo”. Nhưng tiếc rằng thần tượng HCM lại là cái cột trụ chống đỡ ngôi đền chế độ. Có thể phá bỏ chế độ mà không đốn ngã cột trụ chống đỡ nó trước không?


          Tắt một lời, bao lâu chưa chứng minh được Hồ Chí Minh không có công đánh đuổi thực dân Phàp giành độc lập, thì việc kể tội ác của CS sẽ chẳng ích lợi bao nhiêu. Vì khi đó đối phương vẫn còn ở thế mạnh để có thể cang cổ nói ngược lại rằng những tội ác đó là do Pháp và tay sai thực dân Pháp gây ra, trực tiếp hay gián tiếp.

          Mà muốn chứng minh Hồ không có công đó, thì chỉ có cách đặt cuộc chiến Việt Nam vào trong bối cảnh chiến tranh ý thức hệ CS, trong đó VC cùng với CS Quốc Tế là kẻ tội đồ của nhân loại[lv]”

 Tóm lại theo nhà nghiên cứu Minh Võ thì cuộc chiến VN 1945-1975 không phải là Nội Chiến mà đó là 1 cuộc chiến Ý Thức Hệ giửa Phe Tự Do và CSQT .

 

 

 

13-Luật sư Lâm Lể Trinh:


TS Lâm Lễ Trinh (1923 Cần Thơ-  )

Tiểu sử :   

          Lâm Lễ Trinh sinh năm 1923 tại Cần Thơ, học sinh trung học Lycée Chasseloup Laubat Saigon, cử nhân Luật khoa Hà Nội, cao học Luật khoa đại học Paris Pháp, tiến sĩ luật khoa, tiến sĩ giáo dục tại Hoa Kỳ.Hội thẩm toà Thượng Thẩm Sàigòn trước khi tham chính với chức vụ Bộ Trưởng Nội Vụ trong chính phủNgô Đình Diệm(1954-1959). Đại sứ VNCH tại Turquie, Syrie, Jordanie, Liban, Iran, Irak và Ý Đại Lợi(1959-1963). Luật sư Toà Thưuợng Thẩm Sài gòn(1964-1975).

          Giảng sư trường Quốc Gia Hành Chính Sài gòn,Trường Chính Trị Kinh Doanh Đại Học Đà Lạt.Tỵ nạn chính trị tại California năm 1975.Tham vấn Chương trình giáo dục liên bang NMUSD.Chủ nhiệm kiêm chủ bút Human Right/Droit de l'Homme từ 1996 đến nay.Cố Vấn mạng lưới Nhân Quyền tại Việt Nam.Tổng Đại diện tại Hoa Kỳ của tổ chức OIF, Hội viên của Việt Nam Center Texas Tech university, Lubbock,Texas.Tác giả 4 quyển sách:Về Nguồn, Sinh lộ cho Quê Hương ( 2006),Thức Tỉnh Quốc Gia& Cộng sản 2007, Vietnam :A Paintful Transition 2007 và Témoignages.

 G/S Lâm Lễ Trinh đã nhận định về Cuộc Chiến Việt Nam 1945-1975 như sau : 

 -Trong bài “BÀI HỌC TỪ MỘT SỰ TUẨN TIẾT” Lâm Lễ Trinh

http://www.centralstation.net/lamletrinh : 

          

          “Ngay từ đầu cuộc chiến, Hoa kỳ và VNCH quan niệm khác nhau mối liên hệ đồng minh giữa hai nước. Từ đó sinh ra những bất đồng dẫn đến bất hòa và kết thúc bằng sự bức tử của Miền Nam. Đúng vậy, quyền lợi của Mỹ và VN chênh lệch: Chính phủ Sàigòn chống Bắc Việt để bảo toàn dân chủ và độc lập, trong khi Hoa kỳ dùng VNCH như con cờ thí trong kế hoạch quân bình thế lực tại Á châu, chống Bắc kinh bành trường và gây chia rẽ giữa Nga – Tàu. Quốc hội Mỹ không bao giờ tuyên chiến công khai với Hànội, tránh né bảo đảm an ninh của VNCH bằng một hiệp ước như tại Nam Hàn, không cho Quân dội miền Nam vượt vỹ tuyến 17, khóa tay Hành pháp bằng đạo luật War Power Act và, cuối cùng, không bận tâm thông qua theo thủ tục hiến định Hiệp ước đình chiến Paris. “

          ...“Trước hết, một quốc gia không có thân hữu, chỉ có quyền lợi. Không một xứ nào liều chết bảo vệ quyền sống còn của một nước khác. Không thể ủy quyền yêu nước cho ngoại bang. Các đại cường dùng chiêu bài Dân chủ, Tự do và Nhân quyền để mặc cả và gây áp lực. Không tự lực tranh thủ kiên trì, quả cảm và có kế hoạch thì không hưởng được Dân chủ và nhân quyền thật sự.

          Bài học thứ hai là bất luận sự liên minh nào với một thế lực bên ngoài, dù mạnh ra sao, rồi cũng sẽ đưa dất nước vào ngõ cụt, nếu không có nhân dân hậu thuẩn. Cái thế dân tộc vô địch và vô song. Không tin tưởng, không tạo ra và tận dụng "thế dân tộc" thì thất bại đương nhiên. Thất bại thê thảm. Chủ thuyết, chế độ, quyền lực..., tất cả đều là phù du, rốt cuộc sẽ tan biến với thời gian. Hư danh, mọi việc chỉ là hư danh! Chỉ có Dân tộc mới trường tồn và vĩnh cửu .Dân tộc bất diệt!”

 -Tuyển Tập Thức Tỉnh Quốc Gia & Cộng Sản, của Lâm Lễ Trinh NXB Thủy Hoa Trang năm 2007

Chương 1 LịchSử và Chính Trị

Tiểu mục :Tạo thời cơ,xoay vận nước (trang 5 -14):   

          "Sau Đệ nhứt thế chiến, nhà nghiên cứu học quốc tế Tibor Mende đã tiên đoán quyền lực thế giới trong thế kỷ 21 sẽ di chuyển từ Mỹ châu qua Đông Nam Á là vùng sắp vượt lên hàng đầu về kinh tế. Nước Việt Nam may mắn – hay bất hạnh? - có một vị trí địa dư chính trị tối hệ vì nằm ở trung tâm vùng này. Các đại cường trên thế giới thèm thuồng thống trị xứ ta chẳng những vì nhu cầu chiến lược quân sự mà còn vì tài nguyên tại đây rất dồi giàu. VN bị xích hóa năm 1975 nhưng thuyết domino không thể hiện như Hoa kỳ dự đoán. Từ trên ba thập niên, Cộng sản không đưa nổi đất nước ra khỏi vũng lầy chậm tiến và vẫn lệ thuộc ngọai bang.

 Tuyển tập “THỨC TỈNH, Quốc gia và Cộng sản” không nhằm mục tiêu tố Cộng mà cũng không có cao vọng đưa ra một thông điệp chủ quan. Tác giả cố gắng phân tích một cách trung thực những sai lầm phạm phải của phe Quốc gia lẫn Cộng sản, đồng thời những cơ hội bỏ lỡ để thực hiện thống nhứt và độc lập mà không cần xử dụng đến chiến tranh.

           Những tài liệu và nhận xét trong sách không ra ngoài chủ đích trả lại sự thật cho lích sử hầu phá vỡ những huyền thoại nuôi sống Đảng Cộng sản cho đến nay trong tâm tư của một số đồng bào còn mê muội hướng về Xã hội chủ nghĩa đang giẫy chết. Như thế, mới tiêu hủy đựợc vĩnh viễn mặc cảm thắng, bại trong cuộäc huynh đệï tương tàn, do Đế quốc Mỹ, Nga, Tàu giựt giây trên hai chục năm để rồi tất cả đều bỏ rơi chúng ta.

Trong chiến tranh ủy nhiệm vừa qua, Nam lẫn Bắc Việt đều làm bia đở đạn cho ngoại bang. Khi thật sự thức tỉnh, chúng ta mới có thể bắt tay nhau xây dựng quê hương, không hoang phí những tài nguyên thiên nhiên và khối óc quý báu.

“ Phạm vi bài này giới hạn nên chỉ đề cập đến ba điểm cốt yếu: Người cộng sản VN còn là người Việt nam thật sự hay không? Vấn đề VN cốt lủy là gì? Tại sao cần một cuộc cách mạng dân tộc để thay thế cộng sản?

          Người CSVN thuần thành còn là người Việt Nam thật sự hay không?

 

          Mặc dù xem tôn giáo như chất nha phiến đầu độc quần chúng, là đồng minh của tư bản bốc lột, Mác Lê xây dựng Xã hội chủ nghĩa (xhcn) – đặc biệt sau khi đảng Bolchevick cướp được chính quyền ở Nga tháng 11.1917 - theo mô thức một tôn giáo, có giáo chủ (là Tổng bí thơ),giáo lý (duy vật biện chứng) , giáo điều ( chủ thuyết Mác-Lê là chân lý; Tổng bí thơ là hiện thân của Chân, Thiện, Mỹ;  Đảng lúc nào cũng đúng ). Để đào tạo con người xhcn mới hành động theo lệnh giáo chủ, các tay phù thủy CS dùng kỷ thuật tẩy não. Tinh thần và tất cả các mối tình cảm cũ bị xóa bỏ; từ nay, đạo đức cách mạng của con người CS mới gồm có những đặc tính nói láo không biết ngượng, luôn luôn nuốt lời cam kết, lưu manh lật lọng và gian ác. Ai không phải là CS đều là kẻ thù giai cấp, phải tiêu diệt bằng mọi cách.

          The fighting motto is “the end justifies the means”, any means is good as long as it destroys the enemy. In short, the pure communists are robots operating under the Party’s directives and completely lacking in heart. They all suffer from two diseases: paranoia and egomania.

          In Vietnam, imitating Confucius, Ho Chi Minh declared “growing people like growing trees”. With the mold of Marx-Lenin, Ho produced new Vietnamese socialist people, atheistic, lawless, immoral, different from the real Vietnamese. They considered the Soviet Union as their homeland, rejected traditional history, dreamed of building a proletarian paradise on earth and promoted a culture built on hatred and self-interest while the core of Vietnamese culture is love.

           After April 30, 1975, communist troops from the North flooded into the South. They acted below the 17th parallel like a foreign expeditionary force occupying colonies. Following the example of the Chinese governors and French bandits in the past, the communist colonial rulers looted gold, silver, jewels, machinery, and valuables and transported them to the North, destroyed historical sites, destroyed books, forced people to study at the expense of crops, exiled them to new economic zones, destroyed cemeteries and tombs, changed money, and even changed the name of the capital Saigon like the communists did in Soviet Russia.

           In the way they govern the country, the communists also reveal their foreign character when they protect the priority interests of their Russian and Chinese masters, regardless of the disadvantages of the Vietnamese people. Here are some typical examples:

a) Ho was blindly following Mao's orders to brutally implement the land reform plan from 1953 to 1956, killing nearly one million innocent farmers.

b) North Vietnam kept quiet in 1958 when the Chinese fleet crushed the Republic of Vietnam Navy to forcibly occupy Hoang Sa. Not only that, Prime Minister Pham Van Dong also acknowledged Beijing's sovereignty over this island in an official document.

c) Hanoi asked China to send 320,000 troops in the period 1965-1968 to help the Communist Party of Vietnam (according to the revelation of the Japanese Kyodo News Agency and 4). Despite the victory, Pham Van Dong begged his old enemy, the US, to return to Vietnam in the 90s.

 Before closing his eyes and passing away, Ho did not hesitate to declare that he was happy to return to his ancestors, his masters Karl Marx and Mao!

To save the regime, Hanoi “renovated” the economy in 1986, but politically, they still oppressed the people like a red mafia class with privileges and benefits. The Soviet empire collapsed in 1992, Marxism-Leninism lost all its appeal and was viewed by the world as a cult.

                     Public opinion believed that the Democratic Republic of Vietnam would not last more than a decade, but they still existed. Why? To stabilize business, Beijing and Washington did not want turmoil in Vietnam.      

Furthermore, the majority of Vietnamese people hate bloodshed and believe that the best strategy is to transform the communist regime by peaceful means. This is only a subjective wish, but what is the objective truth? In my humble opinion, we need to calmly assess a few points:

  1) The communists only retreat when they are weaker than their opponents. Although ignorant, the communist leaders are masters in the field of struggle, they are not foolish enough to sign their own death warrant when they know they cannot refuse to retreat in the face of the revolutionary wave.

2) Revolution does not always require bloodshed.

 3) The problem of people hating the communists is still there in Vietnam, so the seeds of revolution are still latent.

 4) If we do not want it but the revolutionary situation is ripe, we cannot find a way to stop it. Vietnam is currently in the final stage of the national revolutionary process that began a century ago when the French colonialists occupied the three provinces of the Southeast in 1862. The anti-imperialist rebellion lasted for a long time, Ho and his comrades bypassed the nationalist parties to seize power in 1945 and then they drew the people of North Vietnam into a new war called "fighting the Americans to save the country".

 The dissatisfaction of the people in the country is constantly increasing. Social depravity has reached its peak: prostitution, exporting women to work as prostitutes, drugs, opium, unemployment, the sale of diplomas... The government is sluggish and refuses to reform. Moreover, reform is not possible until Article 4 of the 1992 Constitution, which concerns the Communist Party’s monopoly on leadership, is abolished. The one-party system creates privileges, benefits, and injustice. Article 4 is the Achilles heel of the Communist Party of Vietnam.”

 

National & Communist Awakening Collection, Thuy Hoa Trang Publishing House, 2007

Chapter 1 History and Politics

Sub-section: LESSONS IN STRUGGLE FROM THE DEATH OF A FREEDOM OUTBAND (pages 100-105)

Dr. Lam Le Trinh

Presentation on April 3, 2004 at the Geneva Conference "Commemorating the 50th Anniversary of the Geneva Agreements 1954-2004 on the occasion of the 2004 United Nations Human Rights Conference:





         

 

 

          “Gần một thế kỷ, trong lịch sử cận đại, Việt Nam là quốc gia bất hạnh nhất ở Á châu. Bất hạnh vì dân tộc Việt Nam phải điêu linh chiụ đựng một chuỗi dài chiến tranh đẫm máu: hết chống thực dân Pháp (1945- 1954), rồi Nam Bắc tương tàn tương sát (1954- 1975), tấn công Cambốt (tháng chạp 1978) và xung đột với láng giềng Trung quốc (17.2.1979) . Từ 1975 cho đến nay, một cuộc chiến khác đã nổ lớn, nặng về đấu tranh chính trị và tâm lý, giữa các trào lưu Dân chủ và Độc tài Hànội. Đây là một hình thức chiến tranh lạnh, gay go và dai dẳng. CS hoảng sợ. gọi nôm na là “Cuộc chiến Hoà bình”, trong khi Thế giới tự do dùïng danh từ “Diễn biến hoà bình”. CS dư biết chúng sẽ thua vì xã hội chủ nghĩa đã khánh tận, Liên Xô sụp đổ và cơn lốc toàn cầu hoá kinh tế thị trường đang thắng thế.

          Trong các chiến tranh vừa kể, - trừ ra vụ bị Đặng Tiểu Bình sát phạt và Diễn biến Hoà bình, - Hồ Chí Minh và đồng chí đóng vai trò phát động. Dã tâm của họ là thống nhất Đất nước bằng võ lực hầu đẩy Việt Nam vào quỹ đạo của CS Đệ tam Quốc tế mộng du và phiêu lưu. Những tài liệu giải mật gần đây cho biết ba cuộc chiến chống Pháp, Mỹ và Cam bốt không cần thiết và phi lý. Thật vậy, dân tộc VN – không có CS - vẫn thừa ý chí và khả năng để thực hiện Tự do và Dân chủ, giữa một hoàn cảnh quốc tế thuận lợi, không cần đến giải pháp đảng trị.

          Ngoài tinh thần háo chiến, CSVN còn coi thường công pháp quốc tế. Họ đã vi phạm ngang nhiên Hiệp ước Eùlysées ký ngày 8.3.1949 giữa Quốc trưởng Bảo Đại và Tổng thống Pháp Vincent Auriol công nhận chủ quyền và sự thống nhất lãnh thổ của VN. Trước sự khiếp nhược của Thế giới, CS VN cũng đã coi như một mảnh giấy lộn Hiệp ước đình chiến Paris mà chính chúng đã ký ngày 23.1.1973 dưới sự bảo trợ của quốc tế. Chúng đã ào ạt xua quân chiếm trọn Miền Nam VN vào tháng tư 1975.

Tại Genève, với Hiệp ước ký kết vào tháng 7.1954. CS Việt Nam đã chấp nhận đề nghị của Mendès France chia đôi đất nước. Vĩ tuyến 17 được chọn làm lằn ranh tạm thời giữa Nam và Bắc. Bảo Đại và Thủ tướng Ngô Đình Diệm cũng như Chính phủ Hoa kỳ tẩy chay và chốâng đối. mãnh liệt. Đối với phiá quốc gia, Hiệp ước Genève có lợi hơn vì buôc quân đội CS phải rút khỏi Miền Nam trong khi Hiệp định Paris chấp nhận cho CS ở lại và cài binh theo “hình thức da beo”.

          Cuộc chiến tranh Đông Dương lần thứ nhất - cáo chung năm 1954 sau Điện Biên Phủ - gây tử vong cho 400.000 dân vô tội, làm tan hoang xứ sở và xua trên 1 triệu người vào Miền Nam. Trong cuộc chiến tranh Đông dương lần thứ hai, kết thúc tháng 4.1975, Hoa kỳ hy sinh 58.000 quân và tại hai miền Nam Bắc VN, nhiều triệu dân và quân bị thiệt mạng oan uổng.

           ….Những kết luận và bài học nào được rút tiả từ sự bức tử của VNCH từng dược mệnh danh “tiền đồn của Thế giới tự do” ở Á châu ? Sau đây chỉ xin nêu vài điểm chính yếu:

          - Cuối cùng. ai thắng trong ván cờ này? Chắc chắn không phải Liên Xô ngày nay đã tan rã. Cũng không phải Trung cộng vì không hưởng lợi gì sau khi dốc toàn lực giúp Hồ thắng Pháp tại Điện Biên Phủ , lại còn bị đàn em phản phúc Bắc Việt chọc quê tại biên thùy Việt-Hoa năm 1979. Hoa kỳ đã mất mặt vì thua trận, nội tình phân hoá trầm trọng như trong một Civil War thứ hai và đến nay, vẫn chưa gột bỏ nổi “hội chứng Việt Nam”. Kẻ thua thiệt nhất là dân tộc VN, Việt Nam bị biến thành một trại tẩy não khổng lồ sau 1975, nát về tinh thần lẫn thể xác, và ngày nay, vẫn chìm đắm trong cái nhục chậm tiến.

          Suốt 30 năm, VNCH đã đứng mủi chịu sào, làm bia đở đạn (CS) tại Đông Á, để giúp các nước vùng này chấn chỉnh một hệ thống hữu hiệu chống xã hội chủ nghĩa và trở thành những “con rồng kinh tế.” Suốt 30 năm, Miền Nam VN là con chốt thí trong kế hoạch toàn vũ của Hoa Thịnh Đốn chia rẽ Bắc kinh và Mạc Tư Khoa để đạt đến thành quả giật sập bức tường Bá Linh và khối Liên Xô. Sự mở cửa đón nhận trên một triệu nạn nhân đói rách của CS vẫn chưa xoá đưọc đến nay cái nợ lương tâm của Mỹ đối với VNCH.

           …. Chính quyền Miền Nam sụp đổ vì đánh mất lòng tin của dân. Nay CS đã hiện nguyên chân tướng là một mafia tài phiệt đỏ. Quần chúng ly dị vĩnh viễn với xã hội chủ nghĩa, thay vì “chia tay ý thức hệ, theo ngôn từ của Hà Sỉ Phu. Dương Thu Hương từng xác quyết: “VN chỉ có truyền thống chống ngoại xâm, không có truyền thống chống nội xâm”.Không đúng. CS chính là kẻ nội thù thâm độc nhất trong lịch sử của dân tộc vì hiện chúng phá họai dân sinh, làm nhụt dân khí và chia rẻ dân tâm. Theo lời của sử gia Tacite, chúng đã “ tạo ra một sa mạc và gọi đó là Hòøa bình”. Đất nước hiện chỉ thống nhất trên giấy tờ, tự do là bánh vẽ, nhân tâm ly tán. Chủ nghĩa, chế độ, đảng phái ., tất cả rồi sẽ ra đi. Chỉ có dân tộc mới bất diệt, mới trường cửu. Thiếu cái thế dân tộc, không một sự lãnh đạo nào có thể đứng vững.


          Để kết luận, CS không còn hy vọng tồn tại lâu dài và đang đào hố để tự chôn trong nghiã trang lịch sử. Vấn đề chính là tranh thủ bằng mọi cách để cắt ngắn sự đảng trị, xoá bỏ điều 4 Hiến pháp và chuẩn bị thay thế chúng bằng một thể chế dân chủ đa nguyên, sạch sẻ và phục vụ quân chúng đắc lực hơn.

Boris Yeltsin đã xác quyết: “CS không bao giờ thay đổi. Chúng chỉ có thể bị thay thế mà thôi”. Học giả Jean Francois Revel dứt khoát hơn : « Cách hay nhất để canh tân xã hội chủ nghĩa là xoá bỏ nó đi. » Đây là trách vụ của mọi công dân Việt. Thất bại lần này sẽ là sự thất bại chung của Đất nước, của toàn thể Dân tộc, bất luận thuộc đảng phái, tôn giáo, khuynh hướng , giai cấp, phái tính và tuổi tác nào."


 

-Trong tuyển tập "Về Nguồn,Sinh Lộ Cho Quê Hương" Thủy Hoa Trang in năm 2006,G/S Lâm Lễ Trinh đã gởi gấm tâm sự của mình về "Cuộc Chiến 1945-1975" như sau:

          “In April 1975, the battlefields of Vietnam fell silent, but immediately after, the miserable groans of 30 million people in the South, whose property was taken away and whose human rights were trampled upon, resounded. The communists herded nearly two million nationalists into brainwashing camps and new economic zones. More than three million others risked their lives to leave the country, preferring to die at sea than live as slaves.

          During 31 years of exile in a foreign land, the author absorbed in his body and spirit the bitterness of the meaningless Vietnam War. As a victim and at the same time a living witness in the dark period of the Country, the author discovered and learned more truths that dispelled many lies that had lulled public opinion, both at home and abroad, about the "great victory" - an inglorious victory - of Ho and his comrades.

          ….In 1975, the Vietnamese Communist Party missed the golden opportunity to unify the people through a policy of eliminating hatred, promulgating democracy, respecting civil rights and improving people's knowledge. To save the regime that was about to collapse, they were forced to apply, under Gorbachev's orders, the Doi Moi campaign in the 6th Congress, called the Doi Moi Congress of Groupthink in December 1986. For the past 20 years, Vietnam has not yet escaped the economic deadlock and has not found a suitable democratic model for the country. The Eastern European Communist bloc and the Soviet Union have collapsed. To counter the strong globalization of Democracy and Market Economy, the ruling red capitalist group in Hanoi declared that they would apply in Vietnam a unique model called "Socialist Democracy" and "Socialist-oriented Market Economy." In order to be accepted into the WTO early, they vaguely confirmed that the Vietnamese government is a "rule of law... socialist" government.

          The "Socialist" tail (with the "Ho Chi Minh Thought" tag attached, to make it stronger) still cannot help the Communist Party avoid the danger of internal division and chaos. No one, in the Party Central Committee (consisting of 143 members) or in the Politburo (7 members), believes in the miracle of Marxism-Leninism.

          On February 3, 2006, facing the loss of credibility in the country, the Politburo published in the Party's newspaper the Draft Political Report of the 10th Congress to "seek people's opinions". This was a trick because the Communist Party has always disregarded public opinion. What is noteworthy is that the text just mentioned confirms that Vietnam is still loyal to Marxism-Leninism, which is considered the "national religion", and the Communist Party maintains its monopoly on governance according to Article 4 of the Constitution. In short, the Hanoi government innovates but does not change its color. Incompetent, lacking in morality and gradually losing real power, the Communist Party cannot innovate. The dark Marxist theory is, in fact, the incompatible enemy of all innovation.

          Vietnam is currently one of the ten poorest countries in the world, with a per capita income of less than 600 USD per year according to the World Bank. On the other hand, the United States has not yet removed Vietnam from the list of countries of "particular concern" due to serious violations of religious freedom. The system of "Socialist Democracy" and "Socialist Market Economy" is ineffective because it is inconsistent, cumbersome and creates many bottlenecks.

          Hanoi is currently under pressure from all sides: investing countries are afraid of spending their capital, the WTO maintains its conditions and the deteriorating social situation such as the evils of party patronage, the TC2 scandal, rampant corruption at all levels, the export industry of foreign prostitutes and tens of thousands of workers on strike in Bien Hoa, Gia Dinh, Binh Duong, Hai Phong... In many places, from the South to the Central and even the North, people have taken to the streets to protest the government's land grabbing. The resistance movement exposes the Government's accumulated wrongdoings in newspapers and the internet every day. The panic is shifting from the People to the Party. Faced with a Vietnamese Tiananmen, the People's Army will side with the people, instead of protecting the Party.

 

          The ruling mafia group in Hanoi does not consider non-Party compatriots as equals. To reconcile, the Communists must reconcile first. Up to now, they have not made any decisions to prove their sincere repentance, to eliminate discrimination and hatred. Fighting for Democracy and Human Rights is an action that pleases the People, is in accordance with Heaven's will and is supported by the World. Currently, the Opposition in the country, due to lack of organization, has no hope of overthrowing the current regime by force, a violent solution that is not supported by the International community. Reforms will be shown sequentially in the direction of evolution, évolution, instead of revolution, évolution. The Peaceful Evolution, which Hanoi also colloquially calls the Peaceful War, makes the Communists scared to death.

          In Vietnam, the first step is to quickly dissolve the puppet Fatherland Front, created by the Communists. Then, fight to establish a real and public opposition bloc; seriously re-elect the National Assembly under international control to allow opposition elements, both inside and outside the country, to participate. The new National Assembly will amend the Constitution and change the National Name. The day Article 4 is abolished, the State will separate from the Party. Pluralism is recognized, the Communists operate on an equal footing with other parties under the control of national law. In parallel with the fierce campaign mentioned above, we should fully exploit the media, economics and lobbying means in foreign countries to build bridges and exert pressure. The aggressive use of all strategies will shorten the democratization process. The world's sudden changes can change the situation in Vietnam sooner than expected.

Following China means losing land, following America means losing the Party. In order not to lose everything, the Communists have only one last choice: Return to the source, return to apologize to the nation. To rebuild the nation together. To make Vietnam proud and develop harmoniously in the international community. In order not to be ashamed of our ancestors and posterity.”

Thuy Hoa Trang,

June 17, 2006

-Long Điền tóm lược các nhận định của G/S Lâm Lễ Trinh về Cuộc Chiến Việt Nam 1945-1975:

          1-Trong cuộc chiến Viêt Nam 1945-1975 không có ai chiến thắng kể cả Hoa Kỳ,Trung Cộng, Liên Xô, Pháp. Kẻ thua thiệt nhất là dân tộc VN, Việt Nam bị biến thành một trại tẩy não khổng lồ sau 1975, nát về tinh thần lẫn thể xác, và ngày nay, vẫn chìm đắm trong cái nhục chậm tiến.

          2- Liên minh với một Đế quốc, dù mạnh đến đâu, chỉ đưa Đất nước đến ngõ cụt nếu không có sự đồng thuận và ủng hộ của dân tộc. Yếu tố chiến thắng là dân tộc chớ không phải đồng minh.

          3- Giữa các quốc gia không có tình thân hữu, chỉ có quyền lợi. Quyền lợi quyết định nhu cầu liên minh.

Về chính trị, không có chuyện “bạn và thù truyền kiếp”. Mặt khác, không thể ủy quyền yêu nước. Không xứ nào sẳn sàng hy sinh cho sự tồn vong của một xứ khác.

          4-Sức mạnh của dân tộc vô song. CSVN chiến thắng Nhựt, Pháp và Mỹ nhờ thành công phỉnh gạt và lợi dụng được lòng yêu nước nóng cháy của nhân dân VN câm thù Đế quốc. CS chính là kẻ nội thù thâm độc nhất trong lịch sử của dân tộc vì hiện chúng phá họai dân sinh, làm nhụt dân khí và chia rẻ dân tâm.CSVN được xem như lực lượng ngọai xâm của Cộng Sản  Quốc tế. Họ là những người Việt vong thân, vong bổn, một lọai thực dân đỏ hay đúng hơn, họ không còn là người VN từ hơn nữa thế kỷ qua. Lập luận: “chỉ có dựa vào sức mạnh dân Tộc là vô song” chỉ có từ sau khi ông qua Mỹ, tức là sau khi Miền Nam bại trận. 

          5-Trong chiều dài cuộc chiến Việt Nam, Hồ Chí Minh và Đảng CS đã tận dụng được sức mạnh của dân để chiến thắng vì họ đã bỉ ổi gạt được dân. Miền Nam thảm bại vì không nắm được Dân. Nhưng CSVN không phải là đấu tranh vì lý tưởng Dân Tộc mà họ chỉ lợi dụng sức mạnh Dân Tộc để mưư đồ có lợi riêng cho đảng CSVN và bè lũ Cộng Sản Quốc Tế.Vậy muốn thành công, phải THỨC TỈNH, học hỏi từ các sai lầm và cơ hội bỏ lỡ trong dĩ vãng. Phải trở VỀ NGUỒN, tức về với dân tộc, xây dựng dân thành một sức mạnh vô địch, một thành trì che chở chế độ thực sự phát sinh từ dân, đấu tranh cho dân tộc VN.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

14-Sử gia Hứa Hoành.(1939-2003)


Nhà văn Hứa Hoành và gia đình tại Texas

Tiểu sử cuả sử gia Hưá Hoành :

          Ông sinh ngày 10 tháng 10 năm 1939 tại Vĩnh Long. Thân phụ là ông Hứa Thắng, một di dân Quảng Đông, và thân mẩu là bà Nguyễn Thị Thu. Trước đây ông tốt nghiệp Cử nhân Sử Địa tại Đại học Văn Khoa Sài Gòn. Năm 1968, sau khi  động viên, ông Hứa Hoành dạy tại trường Võ bị Quốc Gia Đà Lạt. Năm 1973, ông được biệt phái về Vĩnh Long, dạy học tại trường trung học Vĩnh Long. Cũng theo tác giả Chính Ðạo thì ông Hứa Hoành được chỉ định vào ủy ban thành lập trường Đại học Long Hồ, nhưng kế hoạch này bỏ dở nửa chừng sau năm 1975.

          Hua Hoang's forte was research on the South. His first work was Nam Ky Luc Tinh, consisting of 4 volumes, published by Van Hoa, which talked about the image of the six southern provinces according to folklore. This work was enthusiastically supported by readers, bringing Hua Hoang to the ranks of experts on the South such as Binh Nguyen Loc, Son Nam, etc. This was followed by the works Sau buc ban thanh nha Nguyen (Dai Nam, 1994), Bay Vien (Van Hoa, 1997), Du lich Trung Hoa (Van Hoa, 1997), Nhung phu ho danh danh (Van Hoa, 1999)...". He passed away in San Antonio, Texas, USA on July 11, 2003, at the age of 64.  

-The following is historian Hua Hoanh's assessment of the Vietnam War 1945-1975:  

http://www.thienlybuutoa.org/Misc/HCMGayNoiChien.htm :  Hua Hoanh : Ho Chi Minh caused civil war.


          "Mr. Ho kept blaming others (France) while he himself advocated civil war and long-term resistance to seize power and make proletarian revolution."

          “To see that Ho's actions were a copy of Lenin's during the time he first took power in Russia, let me add: "Many documents and directives bearing Lenin's handwriting confirm that Lenin himself advocated "conducting civil war" to "destroy class enemies". This is also true to Marx and Engels' theory as quoted above."

          We would like to cite more evidence in the Liberation Flag newspaper, the central propaganda agency of the Indochinese Communist Party, published in Hanoi on October 5, 1945, which published an article “Commemorating the 28th Anniversary of the October Revolution” that encouraged civil war as follows: “In the midst of the firestorm roaring across the five continents, Lenin, ... spoke up. These proletarian leaders called on the masses of people in all countries to turn their guns around, shoot at the heads of domestic capitalists, and change “the war against imperialism into a civil war”. Thus, Ho Chi Minh’s intention was that instead of preparing to fight against the invaders and the French imperialists, he would turn around and cause a civil war first, following Lenin’s strategy.

          Following Mao's strategy, Ho raised the flag of resistance against the French at first, not really against the French, but secretly cooperated with the French to destroy other patriotic parties of the Viet Minh. It can be said that Ho thanked the French, because thanks to that invasion, the Viet Minh had the opportunity to resist, had the just cause to take power, implemented the policy of "class struggle", and waged a "civil war" to destroy the "class enemy", just as the proletarian revolutionary doctrine instructed... Of course and first of all, the proletariat must eliminate the bourgeoisie of its own country first" (Book cited above).

          This was also applied by Ho in Vietnam. First, he tried to avoid fighting with France, then signed a treaty "friendly to welcome French troops into Vietnam..." which was a humiliating surrender, and was protested and condemned by the people of Hanoi, calling Ho a "traitor who sold the country". Ho ordered his soldiers to suppress and counter-demonstrate at 4 pm in front of the Opera House, declaring "I would rather die than sell the country". (Chinh Dao, VN Chronicle, volume 1A, page 319). It was a trick, causing suffering and mourning for his compatriots, but he still willingly accepted it as long as it was beneficial to the party.

          In short, the VC's excuses to deny his crimes are completely baseless. The main reason for Mr. Ho's negotiations with the enemy, collusion with the French invaders, and betrayal of his country was to wage civil war, destroy opposition parties, and destroy class enemies."

          -Thereby, we see that instead of loving the country, taking advantage of all possibilities to prepare for organizing resistance against the invaders, Mr. Ho decided to cause a civil war. From there, he would rather "put aside true patriotism, national honor and the concept of humanity" to commit terrible crimes against the nation. For him, patriotism, if any, must be placed under the goal of proletarian revolution. Comparing the two lives of the two leaders Lenin and Ho Chi Minh, there are also similarities: after 30 years of wandering as lackeys for the enemy, for international communism, in 1945, Mr. Ho returned to Hanoi as president, to see with his own eyes his compatriots being chained tightly, being brutally terrorized by his own disciples and his own orders.

          From then on, the professional proletarian revolutionaries no longer thought about the interests of the people and the country. For them, there were only the interests of the communist international. The communists had seized all power to crush all opponents.”

Mr. Tuong Vinh Kinh wrote in “Ho Chi Minh in China”, translated by Thuong Huyen, page 329:


          “After establishing the local government (UBND), Viet Minh used a policy of terror to dominate. Elements of other parties, or non-party members, operating within its sphere of influence, were all brutally murdered by Viet Minh. Those who were massacred were all accused by Viet Minh of being “traitors”, “spies for the enemy”, or “pro-Japanese”.

Còn nói về vấn đề độc lập cho VN, xin nhắc lại những sự kiện chính:


          - Ngày 8/3/49, tổng thống Pháp Vincent Auriol ký hiệp định Elysée với quốc trưởng Bảo Đại, trả độc lập cho VN từ Nam Quan tới Cà Maụ


          - Ngày 20/7/49, Pháp ký hiệp định trao trả độc lập cho vương quốc Làọ


          - Ngày 8/11/49, Pháp ký hiệp định trao trả độc lập cho vương quốc Cao Miên. Như vậy cả 3 nước Đông Dương đều độc lập trong năm 1949. Tuy nhiên ông Hồ không nhận, vì nếu nhìn nhận nước VN độc lập từ 8/3/49, CS không còn lý do gì để kháng chiến nữa. Mà không kháng chiến thì làm sao nắm giữ chính quyền và làm cách mạng vô sản? Mời độc giả nghe nguyên văn hai câu tuyên bố của ông Hồ và Trường Chinh về cái gọi là “kháng chiến” như sau:“Kháng chiến là một bộ phận của mặt trận dân chủ nhân dân (tức CS) thế giới, do Liên Xô lãnh đạo”.


 

 http://vantuyen.net/index.php?view=story&subjectid=7024   Trong bài “Ai giết đức thầy Huỳnh Phú Sổ “sử gia Hứa Hoành đã ghi như sau:

          "Trong lịch sử chống ngoại xâm, chưa có cuộc chiến tranh vệ quốc nào kỳ cục như cuộc kháng chiến chống Pháp vào năm 1945 mà CS gọi là "Cách mạng tháng 8". Dùng thủ đoạn mua chuộc, dụ dỗ, lừa bịp, gây chia rẽ, khủng bố, tàn sát... để chiếm cho được chính quyền trong tay người quốc gia, Việt Minh lãnh đạo cuộc kháng chiến đi lòng vòng, phí biết bao nhiêu nhân lực, vật lực, tài lực, đến khi chiến thắng thì đất nước đã khánh tận. Kéo dài cuộc kháng chiến để họ có đủ thời giờ "hy sinh những người anh em" ngoài đảng. Nhờ những người này, đảng CS mới hưởng được vinh quang."

 

 -Qua đó chúng ta thấy ông Hưá Hoành đã nhận định cuộc chiến 1945-1975 là 1 cuộc “Nội Chiến” do CSVN dựng lên với ý đồ tiêu diệt các giai cấp ,tiêu diệt các đảng phái khác với đảng CSVN để chúng thủ lợi mà thôi :

          "Lâm Ủy Hành Chánh của Trần Văn Giàu được thành lập vào ngày 24/8/45, thì hôm sau "Quốc Gia Tư Vệ Cuộc" ra đời. Trái ngược với tên gọi, Quốc Gia Tư Vệ Cuộc không phải là lực lượng kháng chiến chống quân thù, mà lại có nhiệm vụ lùng sục, bắt bớ, thủ tiêu đồng bào bằng hình thức chặt đầu, mổ bụng, cho "mò tôm", móc mắt, cắt lưỡi, và nhiệm vụ khác là...bảo vệ sinh mạng của những kẻ đã ra lịnh tàn sát đồng bào, tức là lãnh đạo Việt Minh ở Nam Bộ. Quốc Gia Tư Vệ Cuộc vào buổi đầu thâu dụng những thành phần sống ngoài vòng pháp luật, những tên dao búa, những tên trôi sông lạc chợ, đầu trộm đuôi cướp như Tô Ký, Ba Nhỏ, Đào Công Tâm, Kiều Đắc Thắng, Bửu Vinh, Hoàng Thọ... Sẵn hận thù chất chứa, nay có quyền sinh sát, lại quen nghề chém giết, nhóm Quốc Gia Tư Vệ Cuộc giết người tàn bạo còn hơn đối với thực dân Pháp. Lúc đó Lâm Ủy Hành Chánh đóng vai trò như 1 chính phủ của miền Nam, 1 chính phủ giành giựt của người khác, nhưng không có quân đội thì làm sao kháng chiến ? 4 sư đoàn dân quân được Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất (các hội đoàn chính trị và tôn giáo của Nam Bộ) thành lập hôm 17/8/45, trong khi đó thì Việt Minh không có sư đoàn nào. Vì thế CS phải tìm cách giải tán, tìm cách phá nát. Lựa trong "đám mặt rằng", Lâm Ủy Hành Chánh phong chức :


          - Kiều Đắc Thắng nắm toàn quyền sinh sát với chức "Giám đốc Công an miền Đông".


          - Dương Bạch Mai (8/1929, đã từng qua Liên-xô học trường Stalin cùng lượt với Trần Văn Giàu, có bí danh là Bourov). Thanh tra chính trị miền Đông, cũng là 1 hung thần nhưng không có quân hành động trực tiếp.


          - Ba Nhỏ, Trưởng bọn ám sát, bắt cóc, thủ tiêu theo mật linh. Phạm vi của Ba Nhỏ là Saigon, Chợ Lớn.


          - Lý Huê Vinh, công an, cánh tay đắc lực của Trần Văn Giàu, chuyên hạ sát các lãnh tụ quốc gia.


          - Đào Công Tâm, trước là lính trong toán của Ba Nhỏ. Thấy Tâm giết người không gớm tay, Việt Minh nâng đỡ, cho làm Chính trị viên Tiểu đoàn 66 của Long Xuyên...


Với những tay giết người chuyên nghiệp, say máu, mệnh danh là "Quốc Gia Tư Vệ Cuộc" do Nguyễn Văn Trấn (tác giả "Viết cho mẹ và quốc hội"), trong những năm kháng chiến, Việt Minh đã gieo kinh hoàng cho tất cả mọi người ở Nam Bộ.

-Long Điền tóm lược các nhận định của sử gia Hứa Hoành về Cuộc Chiến VN 1945-1975 như sau:

          a- Cuộc chiến VN 1945-1975 là cuộc Nội Chiến do Hồ Chí Minh gây ra.

          b-Cuộc chiến VN1945-1975  bên ngoài thì HCM và đảng CSVN tuyên truyền là để đánh đuổi thực dân Pháp dành Độc Lập Tự Do nhưng thực tế là cuộc chiến tranh bành trướng chủ nghĩa CS,phục vụ cho quyền lợi của CSQT, đồng thời tạo ra đấu tranh giai cấp cũng chỉ để phục vụ cho ý đồ cướp chính quyền của CSVN mà thôi.

          c-Hồ Chí Minh và bè đảng CSVN đã đạt chiến thắng cho CS Quốc Tế nhưng đã làm thiệt hại nặng nề cho đất nước VN.

 

 

 

 

15: Vũ Ngự Chiêu

 


Tiểu sử :

          Chính Đạo là một trong hai  bút danh của  Vũ Ngự Chiêu. Bút danh  kia là Nguyên Vũ, rất nổi tiếng ở Miền Nam trước năm 1975.  Trong cuộc chiến VN, Vũ Ngự Chiêu phục vụ trong binh chủng Pháo Binh Dù, QLVNCH, và đã có hơn 20 tác phẩm xuất bảnvào thời đó. Sau khi ra hải ngoại, ông vừa tiếp tục cầm bút vừa đeo đuổi việc học.

          Tốt nghiệp Tiến Sĩ Sử tại Đại Học Wisconsin-Madison năm 1984, sau khi cùng gia đình di chuyển về Houston, ông là Giám Đốc nhà xuất bản Văn Hóa và tốt nghiệp Tiến Sĩ Luật tại Đại Học Houston năm 1999.  

          Những tác phẩm của Vũ Ngự Chiêu xuất hiện trước năm 1975 dưới bút danh Nguyên Vũ gồm có  Đời Pháo Thủ (bút ký), Những Cái Chết Vô Danh (tập truyện), Trở Về Từ Cõi Chết (truyện), Vòng Tay Lửa (trường thiên), Thềm Địa Ngục (truyện), Đêm Hưu Chiến (truyện), Sau Bảy Năm Ở Lính (bút ký), Đêm Da Vàng (trường thiên), v.v.  Tại hải ngoại, Vũ Ngự Chiêu đã in thêm các tập “Xuân buồn thảm”: Cuộc Sụp Đổ của Nam Việt Nam (bút ký), “Trận Chiến Chưa Tàn” (truyện), “Giặc Cờ Đỏ” (trường thiên), cùng hai tâm bút Paris:” Xuân 1996”, và “Ngàn Năm Soi Mặt”.  

           Về nghiên cứu sử học, ông đã in ba tác phẩm bằng tiếng Anh dưới tên thực, và 10 biên khảo bằng Việt ngữ với bút danh Chính Đạo. Biên khảo duy nhất bằng Việt ngữ ký tên thực của ông là bộ Các Vua Cuối Nhà Nguyễn, 1883-1945, gồm ba tập.

          Những tác phẩm ký tên Chính Đạo thường được viết cho độc giả không chuyên môn, dễ đọc hơn, không quá khô khan như các biên khảo đúng yêu sách bác học.  

          Ông vừa xuất bản tác phẩm mới nhất với tựa đề Cuộc Thánh Chiến Chống Cộng, 1945-1975, tập I, gồm 5 phần: Sơ lược tiểu sử Tổng thống Jean Baptiste Ngô Đình Diệm (1897-1963); Từ Điện Biên Phủ tới Geneva; Cuộc truất phế Bảo Đại; Mùa Phật Đản đẫm máu (1963); và “Phiến Cộng” trong Dinh Gia Long”.

          Tiến sĩ Vũ Ngự Chiêu với mục đích viết sử cho cả hai phiá (Quốc Gia và Cộng Sản) cùng xem , ông được sự đón nhận của phía CS một cách gián tiếp qua những lần cho phép vào VN tham khảo tài liệu ,thực hiện công trình nghiên cứu lịch sử,cũng như cho đăng bài trên tạp chí Giao Điểm ( tạp chí thân c ộng  ) đồng thời ông cũng nhận được nhiều phản ứng chống đối từ nguời Việt Hải Ngoại tại Hoa Kỳ và nhiều nơi khác cho rằng ông đã phản bội chính nghĩa Quốc Gia mà đã một thời ông là sĩ quan trong QLVNCH.

          Lần lượt chúng ta xét qua các tác phẩm của Vũ Ngự Chiêu để ghi nhận những điểm đúng,sai và tùy theo thời gian không gian bài viết để có những đánh giá chính xác hơn. Bởi vì dù sao ông cũng là một trong 3 sử gia lớn của người Việt  Hải Ngoại :Trần Gia Phụng(Canada),Hoàng Cơ Thụy (Pháp)và Vũ Ngự Chiêu (Hoa Kỳ). Đồng thời ghi nhận những đóng góp hữu ích hay tác hại của tác giả với công cuộc giải thể chế độ Độc Tài thối nát tại Việt Nam hiện nay .

a-Giai đoạn 1945-1954 :Trong bài viết “Hồ Chí Minh Nhà Ngoại Giao, 1945-1946”

Vũ Ngự Chiêu nhận định về Hồ và cuôc chiến VN thời điểm 1945 như sau:

http://vantuyen.net/index.php?view=story&subjectid=17971 

          “Sự việc Hồ Chí Minh tuyên bố độc lập và thành lập chế độ Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa [VNDCCH] ngày 2 tháng 9 năm 1945 không bảo đảm rằng nền độc lập của Việt Nam và chế độ này được quốc tế công nhận. Người Pháp, dù tiến bộ hay bảo thủ, đều nhấn mạnh phải đưa ‘con thuyền lạc bến’ Ðông Dương trở lại với đế quốc Pháp, bằng vũ lực nếu cần. Những cường quốc khác, vì những lý do khác nhau, đều yểm trợ sự tái xâm lăng Ðông Dương của Pháp.

          Chính sách ngoại giao của Hồ Chí Minh trong giai đoạn từ tháng 8/1945 tới tháng 12/1946 bởi thế tập trung vào chính sự sinh tồn của chế độ. Ðể đạt mục đích này, Hồ tìm cách quốc tế hóa chính nghĩa quốc gia của Việt Nam, kêu gọi quốc tế yểm trợ nền độc lập của Việt Nam và chống lại cuộc tái xâm lăng của Pháp.

            ...Hồ mua chuộc đút lót các quan tướng để họ cho Hồ được tự trị. Với người Pháp, vấn đề phức tạp hơn. Ngay sau cuộc cách mạng tháng 8/1945, Hồ cương quyết chống việc Pháp trở lại và nhấn mạnh trên nền độc lập toàn vẹn của Việt Nam. Sau đó, Hồ phải giảm dần đòi hỏi, chấp nhận thực tế, đồng ý được hưởng tình trạng một nước Việt Nam ‘tự do’ trong Liên Bang Ðông Dương và Liên Hiệp Pháp. Mặc dù Pháp chỉ thương thuyết với Hồ để kéo dài thời gian, hầu có thể tăng gia lực lượng và thiết lập sự thống trị quân sự trên toàn cõi Ðông Dương, Hồ được gần một năm để thủ diễn vai trò nhà ngoại giao ngay tại Việt Nam cũng như tại Pháp. Hồ không đạt được những gì mình mong muốn, nhưng qua tiến trình thương thuyết, đã phần nào đạt được mục tiêu quốc tế hóa chính nghĩa của người Việt và đồng hóa mục tiêu của phe đảng Hồ với tinh thần quốc gia của người Việt.”

          “...Sau ngày Pháp thất trận ở Âu Châu (23/6/1940), Hồ quyết định tìm đường về nước. Ðể che mắt chính phủ Tưởng Giới Thạch, Hồ quyết định xâm nhập và khuynh đảo tổ chức Việt Minh của Hồ Học Lãm, biến tổ chức không Cộng Sản này thành cánh tay ngoại vi của Ðảng CSÐD. Rồi, tháng 5/1941, Hồ triệu tập Hội nghị thứ 8, khóa I, của Ðảng CSÐD tại Pác Bó, tái lập Ban chấp ủy trung ương, với Ðặng Xuân Khu (sau này trở thành Trường Chinh) làm Tổng Bí thư.”

 

(Ngưng trích)

          Phần nầy tác giả Vũ Ngự Chiêu nhận định khá chính xác  “không bảo đảm rằng nền độc lập của Việt Nam và chế độ này được quốc tế công nhận.”rỏ ràng phe Đồng Minh chưa hiểu rỏ con người HCM,mặc dù trong chính phủ Liên Hiệp có nhiều đảng phái nhưng họ đã “đánh hơi” được bản chất tay sai của CSQT của Hồ rồi!

          Một vài hành động mua chuộc Đồng Minh (như tìm và trao trả vài phi công Mỹ ) chưa đủ để chứng tỏ Hồ là con người vì Quốc Gia VN. Thực tế cho thấy Mỹ đã đánh giá đúng và chưa hề lầm lẩn trong việc công nhận chính phủ của HCM, còn những vụ cung cấp 1 số vỏ khí nhỏ chỉ là để đáp lể ngoại giao thôi. Những hành động đu giây của Hồ dù tinh vi đến đâu, tình báo của Đồng Minh cũng đều nắm bắt được. Pháp lúc đó chưa có ý định trao trả độc lập cho các quốc gia thuộc địa nên xem  thường Hồ và các cuộc thương lượng lúc đó chỉ làđể tìm sự sơ hở cuả Hồ để Pháp lợi dụng mà thôi. Còn phe Quốc Gia thì chỉ trong vòng 6 tháng hợp tác họ đã hiểu rỏ con người của Hồ qua các thủ đoạn ném đá giấu tay, sát hại các đảng phái không CS.

 

          -Vũ Ngự Chiêu cũng đã nhận định HCM có rất nhiều thủ đoạn chính trị mờ ám,nhưng khá thành công trong giai đoạn tranh tối tranh sáng nầy tại VN:

          “Những thủ đoạn tiếm danh cuả Hồ với tổ chức Việt Minh (một tổ chức không CS) và hành động mua chuộc,hối lộ phe Tàu Tưởng chỉ chứng tỏ khả năng ma giáo của Hồ ;chứ Hồ không đưa ra được chủ trương ,luận thuyết hay hành động nào đáp ứng nguyện vọng ,quyền lợi Dân Tộc khả dỉ tạo được niềm tin với các đảng phái Quốc Gia.Kèm theo đó là những vụ sát hại,thủ tiêu , ám sát đã làm cho nhiều đảng phái quốc gia trở nên xa lánh,thù địch với Hồ và đảng CSVN.

          Sự chống đối của phe không Cộng Sản mạnh mẽ đến độ Hồ không thể tổ chức được cuộc bầu cử Quốc Hội vào ngày 8/11/1945 như đã hứa hẹn. (Nghị định số 14, ngày 8/9/1945; Cứu Quốc, 10/9/1945) Bị dồn vào thế tiến thoái lưỡng nan, Hồ tung ra một thủ thuật cực kỳ độc đáo: Ngày 5/11/1945, Ban Chấp hành Trung ương Ðảng CSÐD "nghị quyết tự động giải tán Ðảng.... Những tín đồ của Chủ nghĩa CS muốn tiến hành việc nghiên cứu chủ nghĩa sẽ gia nhập Hội Nghiên Cứu Chủ Nghĩa Mã Khắc Tư [Marx] ở Ðông Dương." Trường Chinh được cử làm Tổng Thư ký Hội Nghiên Cứu CNMKT này. (Cờ Giải Phóng [CGP], số 33, 18/11/1945) Mục đích của việc này, theo Hồ, là đánh tan tất cả những sự hiểu lầm, ở ngoại quốc cũng như trong nước, có thể khiến cản trở việc giải phóng Tổ quốc. (Ibid.)

          Thực ra, đây chỉ là màn kịch của Hồ. Từ tháng 10/1945, tất cả các cán bộ Ðảng CSÐD đã được lệnh rút vào bóng tối. Cơ quan ngôn luận của Ðảng CS, tờ Cờ Giải Phóng, được cải danh thành tờ Sự Thật. Việc giải tán Ðảng CS, bởi thế, được diễn giải như nhắm vào dư luận đám đông, làm hài lòng các quan tướng Trung Hoa cùng thế giới.”

(Ngưng trích)

          Vũ Ngự Chiêu có những nhận định chính xác về HCM và đảng CSVN trong giai đoạn cướp chính quyền, ông vạch rỏ những thiện chí của phe Quốc Gia hợp tác với Việt Minh để kháng Pháp nhưng sau một thời gian ngắn  các đảng phái QG đã hiểu rỏ và từ đó ra mặt chống đối Hồ và đảng CS (dù  Hồ cố che giấu).Sự kiện tự động giải tán Đảng Cộng sản Đông Dương (tháng 11/1945)không thể che mắt được người QG chân chính.    Đó là thủ đoạn tuyên truyền của CSVN nhưng cũng đã đạt được một số thành công đánh lừa được  số đông người ái quốc nhẹ dạ chỉ muốn giải trừ ách đô hộ thực dân mà không biết rằng mình sẽ rơi vào ách CS còn độc hại gấp hằng trăm lần kẻ thù ngoại bang.Ngày nay người ta gọi Hồ và đồng đảng CSVN là “Bọn Thái Thú người bản xứ”cũng là đúng lắm thay.

 

          "Dưới áp lực của Tiêu Văn, ngày 24/11, ba phe Việt Minh, Việt Cách và VNQDÐ ký một thoả ước liên hiệp, nhưng sớm đổ vỡ. (DPSG, Rapport mensuel, Décembre 1945 (7/1/1946); CAOM (Aix), CP, c. 125)

 

          Tại Hà Nội và các địa phương, phe Việt Minh và các đảng phái khác tìm đủ cách triệt hạ nhau. Ngày 10/12, chẳng hạn, Việt Minh tấn công một số căn cứ của VNQDÐ tại Vĩnh Yên. Phe Ðồng Minh Hội cũng chia làm hai. Trương Trung Phụng tiếp tục hợp tác với Hồ; trong khi phe Nguyễn Hải Thần chống đối. Theo Thiều Bá Xương, sở dĩ việc thương thuyết liên hiệp bị bế tắc vì phe không Cộng Sản đòi ghế Chủ tịch và 6 ghế Bộ trưởng. Hồ thì chỉ chịu nhường 3 ghế Bộ trưởng và một ủy ban Cố vấn. (Thư của Thiều Bá Xương gửi King C. Chen; Chen 1969b:129)

 

          “Do nỗ lực của Tiêu Văn, ngày 19/12, ba phe lại gặp nhau tại Bộ Tư lệnh quân Trung Hoa. Rồi ngày 24/12, ký một thoả ước "hợp tác tinh thành" khác tại số 40 Ðại lộ Gia Long, dưới sự chủ tọa của Văn. Thỏa ước này gồm 18 điểm, có những điểm chính sau:

 

          1. Thành lập ngày 1/1/1946 một chính phủ liên hiệp với 10 bộ, do Hồ làm Chủ tịch, Nguyễn Hải Thần làm phó. Số ghế được chia 2 ghế cho VM, 2 cho VNQDÐ, 2 cho Ðảng Dân Chủ, 2 cho Ðồng Minh Hội, 2 cho độc lập.

 

          2. Tổ chức bầu cử ngày 6/1/1946.

 

          3. VNQDÐ được dành 50 ghế, ÐMH, 20 ghế.

 

          4. Các đảng tự nguyện không gây hấn với nhau.

 

          Hai ngày sau, 26/12, báo chí thủ đô đều đăng thông cáo "Ðoàn Kết" của Hồ Chí Minh, Nguyễn Hải Thần và Vũ Hồng Khanh. Nguyên văn thông cáo này như sau:

 

          Ngày 24-12-1945, chúng tôi là Hồ Chí Minh, Nguyễn Hải Thần và Vũ Hồng Khanh thay mặt cho Việt Minh, Quốc Dân Ðảng và Cách Mệnh Ðồng Minh Hội, cùng ký tên công nhận những điều ước sau đây:

 

          1. Ðộc lập trên hết, đoàn kết trên hết. Căn cứ vào thái độ thân ái, tinh thành cùng nhau thảo luận để giải quyết hết thẩy những vấn đề khó khăn trước mắt. Ai dùng ngang vũ lực gây nên những cuộc nội loạn sẽ bị quốc dân ruồng bỏ.

 

          2. Kể từ ngày 25-12-1945, đôi bên phải ủng hộ một cách thiết thực cuộc tổng tuyển cử, quốc hội và kháng chiến.

 

          3. Bắt đầu từ ngày 25-12-1945, đôi bên đều đình chỉ hết thẩy những việc công kích nhau bằng ngôn luận và hành động.

 

Ký tên: Hồ Chí Minh, Nguyễn Hải Thần và Vũ Hồng Khanh. (CQ, 26/12/1945)”

 

          Ngày 26/12, trong một buổi họp báo, Hồ chính thức tuyên bố là từ ngày 1/1/1946, chính phủ lâm thời sẽ mở rộng, nhưng chỉ có 10 bộ. VNQDÐ sẽ nắm hai bộ Kinh tế Quốc Gia và Vệ Sinh. Riêng Quốc Hội sẽ được bầu vào ngày 6/1/1946. Số nghị sĩ trong Quốc Hội sắp tới sẽ dành riêng 70 ghế cho phe Quốc Dân Ðảng. (CQ, 28/12/1945; Giáp, KTNQ, 1974:110-1; 2001:99)

          Ðúng ngày 1/1/1946, chính phủ Liên Hiệp lâm thời ra mắt tại Nhà Hát lớn, Hà Nội. Hồ vẫn giữ chức Chủ tịch; với Nguyễn Hải Thần làm Phó. Giáp mất chức Bộ trưởng Nội Vụ, nhưng được cử làm Chủ tịch Hội đồng Quốc Phòng, với Vũ Hồng Khanh (VNQDÐ) và Vũ Kim Thành (ÐMH) là hai trong những thành viên. Năm ngày sau, cuộc bầu cử Quốc Hội đầu tiên của Việt Nam được tổ chức. Trong số 356 ghế dân biểu, như đã dàn xếp sẵn, Việt Cách (tức Ðồng Minh Hội) và VNQDÐ được dành riêng 70 ghế, và Nam Bộ 18 ghế.

          Gần hai tháng sau, ngày 23/2, ba phe VM, VNQDÐ và Việt Cách lại đồng ý đổi tên Chính phủ Lâm thời thành Chính phủ Liên Hiệp Kháng Chiến. Hai bộ Canh Nông và Công Chính dành cho miền Nam. Bộ Quốc Phòng và Nội Vụ dành cho người trung lập (Phan Anh và Huỳnh Thúc Kháng). Việt Minh và Ðảng Dân Chủ được 4 bộ; VNQDÐ và Việt Cách 4 bộ còn lại. Hội Ðồng Quốc Phòng được cải danh thành Ủy ban Kháng Chiến Toàn quốc. Ðoàn Cố vấn quốc gia thì ngoài Vĩnh Thụy có thêm Lê Hữu Từ, Giám mục Ki-tô Phát Diệm. (La République (Hà Nội), 10/3/1946. Theo Giáp, Hồ đã bàn về việc thành lập chính phủ Liên Hiệp này với Tiêu Văn; vì các đảng phái chống đối. Cuối cùng, hai bên đồng ý thành lập một chính phủ Liên Hiệp Kháng Chiến gồm 10 bộ; Giáp 1974:149-50; 2001:136-137)

          Ngày Thứ Bảy, 2/3/1946, Quốc Hội Việt Nam chính thức khai mạc. Ngày này, chính phủ Hồ từ chức. Quốc Hội ủy Hồ thành lập chính phủ mới. Nửa giờ sau, Hồ công bố danh sách "Chính Phủ Liên Hiệp Kháng Chiến" đã được bí mật dàn xếp từ trước."

(Ngưng trích)

          Vũ Ngự Chiêu chứng minh các thủ đoạn gian manh cuả HCM trong thời gian Liên Hiệp như sau: Trong số 356 ghế đại biểu quốc hội Hồ cũng đã ma mãnh “tặng” không cần bầu 70 ghế cho VNQĐD và  Đồng Minh Hội. Do đó phía QG đã hiểu rỏ họ chỉ là thiểu số so với phe CS. Hành động “ăn bẩn”nầy chỉ đánh lừa được dân đen chứ không đánh lừa được các lãnh tụ phe QG!

          Còn chính phủ Liên Hiệp thì sao? Sau sáu tháng Liện Hiệp gìửa Đảng CSVN với các đảng phái Quốc Gia thì sự sát hại, thủ tiêu của CSVN đối với phe QG đã quá rõ rệt, dù rằng không có con số thống kê chính thức nhưng cũng đã quá đủ để cho các lãnh tụ cuả VNQDĐ, Việt Cách, Dân Xả Đảng, Đại Việt v.v… tìm đường rút lui nếu không muốn mất mạng.

          …”Because he had the intention of wanting the Chinese army to withdraw from Vietnam as soon as possible, Ho agreed. However, after nearly a year of independence, anti-French sentiment in the North had reached its peak. The French reoccupation of the South and the anti-French propaganda campaigns launched by the Viet Minh in a sophisticated manner were like adding fuel to the fire. Unilaterally signing an agreement with France at that time was an act of political suicide. When his opponents spread the news that Ho was secretly negotiating with France, public opinion began to rise against him. On February 20, Ho's opponents organized a demonstration to overthrow the government in Hanoi, and demanded that Bao Dai take power. (Giap 1974:142-4) Perhaps that was why Ho at one point asked Bao Dai if he wanted to replace him.

          ….The party struggle was temporarily resolved. Vo Nguyen Giap and Huynh Thuc Khang helped Ho eliminate almost all of his political opponents, especially Dai Viet and VNQDÐ. After the On Nhu Hau case in Hanoi and many criminal trials in the localities, Giap and Khang isolated most of the opposition elements in concentration camps called 're-education' in the sacred and poisonous areas in the upper North Vietnam or Zone IV (Thanh Hoa to Thua Thien), Zone V (Quang Nam-Quang Ngai-Binh Dinh). Even the opposition Representatives were either 'shrimp-fishing' or sent to 're-education.'

          Thanks to that, on October 28, 1946, Ho was able to convene the National Assembly to form a new government. This Resistance Government of November 3, 1946, was devoid of most non-Communist elements. Those who submitted to Ho were given only symbolic positions, and in reality were nothing more than prisoners under house arrest. The Lien Viet Front, which had been established a few months earlier to replace the Viet Minh, also gradually sank into oblivion, all name and no substance.”

(Stop quoting)

b- Comments of Dr. Vu Ngu Chieu on the Vietnam War 1954-1975:

          - "The Holy War Against Communism" historical research book published by Van Hoa Publishing House in 2004, pages 62-66.

http://www.geocitie s.com/docsu17/noichuyensuhoc.htm     

Vu Ngu Chieu answered Nguyen Vinh Chau's interview on Viet Mercury News in 2004)

            “After nearly three decades of archival research, I have come to the conclusion that the Vietnam War, both internationally and domestically, had the characteristics of a "holy war." It was no accident that Prime Minister Charles de Gaulle appointed Father/Admiral Georges Thierry d'Argenlieu as High Commissioner in 1945 to lead the reoccupation of Vietnam, with the blessing of the Vatican and Archbishop Antonin Drapier. In the United States, we have not forgotten British Prime Minister Winston Churchill's "Iron Curtain" speech in 1946, or the McCarthyism movement of "everywhere is red" and "unbridled denunciation of Communism" in the early 1950s. Therefore, the French re-invasion of Vietnam was gradually transformed into "anti-Communism." 

           Tại nội địa, nòng cốt của cuộc chiến là đảng Cộng Sản Đông Dương, và các giáo sĩ cùng giai tầng trung gian bản xứ sót lại từ thời Pháp thuộc. Các đảng phái chống cộng không chịu sự chi phối của Giáo Hội Ki-tô đều bị loại ra ngoài, bắt buộc phải đứng bên lề, trong khi đại đa số dân Việt của cả hai miền bị biến thành những con chốt qua sông, quay cuồng trong những cơn bão cát khói lửa và bạo lực. Đặc biệt là từ sau năm 1954. Thí dụ như các hệ phái Đại Việt miền Bắc, miền Trung, Việt Nam Quốc Dân Đảng hay Cao Đài, Hòa Hảo, v.v. ”

 2-“ Cuộc chiến Quốc-Cộng ở Việt Nam :xét cho cùng lý, là một cuộc chiến ủy thác giữa các siêu cường, một trong những điểm nổ của thế “chiến tranh lạnh” giữa hai khối Tư Bản và Cộng Sản (1947-1991). Trên cơ bản, nó là một cuộc chiến “tiền đồn” mà sự thắng bại không có yếu tố quyết định đến đại thể.

3- Chính phủ Hồ được giao nhiệm vụ mới: tiền đồn của Xã Hội Chủ Nghiã!: “Để bảo đảm cho viẹc tiếp vận từ Trung Cộng, Băc Kinh giúp Hồ mở chiến dịch biên giới…Từ ngày này, thế trận đã thay đổi hoàn tòan. Việt Minh bắt đầu chủ động chiến trường. Chính phủ Hồ được giao nhiệm vụ mới:tiền đồn của Xã Hội Chủ Nghiã!Trong khối Tự Do ngày 4/2/1950 Mỹ nhìn nhận chế độ Bảo Đại vì Hồ đã để lộ bản chất thật sự Cộng sản”  

 

c- Nhận định về cuộc chiến Việt Nam, trong đó trận chiến Mậu Thân 1968 là trận chiến quan trọng nhất. Ông Vũ Ngự Chiêu viết như sau:

http://www.x-cafevn.org/forum/showthread.php?t=1973  Mậu Thân 1968: Thắng Hay Bại?Chính Đạo (tài liệu gồm 34 trang)

          "Trong số những trận đánh có tầm chiến lược quan trọng từ 1959 tới 1975, cuộc tổng tấn công vào các thành phố và tỉnh lỵ miền Nam đúng dịp Tết Mậu Thân (1968) được liệt vào hàng đầu. Ðây là một chuyến “làm ăn” táo bạo của Lê Duẩn (1908-1986), Bí thư thứ nhất Ðảng Lao Ðộng [Cộng Sản] Việt Nam, đưa đến những thiệt hại to lớn về nhân sự cho Bắc quân. Nhưng về mặt chính trị và ngoại giao–dù có dự đoán trước hay chăng–ba đợt tấn công vào Sài Gòn-Chợ Lớn trong năm 1968 tạo một ảnh hưởng sâu đậm tại chính nước Mỹ. Bộ trưởng Quốc Phòng Robert S. McNamara, và rồi Tổng thống Lyndon B. Johnson cùng đa số thành phần chủ chiến đều nghiêng về phía tìm một giải pháp chính trị. Mặc dù hòa đàm Paris, nhóm họp từ mùa Xuân 1968, chưa giải quyết được ngay cuộc chiến Việt Nam, tình trạng vừa đánh vừa đàm kéo dài hơn bốn năm nữa, chiến dịch Mậu Thân đánh dấu một khúc quanh quan trọng. Ít nữa, nó cũng giảm hẳn cường độ cuộc chiến ở phía Bắc vĩ tuyến 17, kế hoạch Rolling Thunder [Sấm Rền] hầu như chấm dứt từ đầu tháng 11/1968–một cuộc xuống thang rõ ràng sau gần 5 năm “leo thang.”


          “ Cuộc chiến Quốc-Cộng ở Việt Nam, xét cho cùng lý, là một cuộc chiến ủy thác giữa các siêu cường, một trong những điểm nổ của thế “chiến tranh lạnh” giữa hai khối Tư Bản và Cộng Sản (1947-1991). Trên cơ bản, nó là một cuộc chiến “tiền đồn” mà sự thắng bại không có yếu tố quyết định đến đại thể.


          “Tóm lại, trên lãnh vực nội địa, cuộc Tổng Tấn Công-Tổng Khởi Nghĩa Mậu Thân 1968 là thất bại lớn cho phe Cộng Sản, hoặc văn hoa hơn, chỉ là một thứ “tổng diễn tập” cho chiến thắng quân sự 1975. Nhưng những hậu quả chính trị–như loại bỏ thực lực chính trị-quân sự của MT/GPMN–và nhất là ngoại giao khiến “Nghị quyết Quang Trung” của CSBV được coi như bước ngoặt quan trọng trong giai đoạn 2 của chiến cuộc Việt Nam, 1959-1975."

          Nhận định của Vũ Ngự Chiêu về giai đoạn Mậu Thân rất chính xác,cho thấy mặc dù Miên Nam VN đã chiến thắng quân sự trong trận chiếnMậu Thân  nhưng về mặt chính trị ,nhất là hậu trường nuớc Mỹ trận chiến Mậu Thân đã làm đảo lộn sự ủng hộ của dân Mỹ đối với Miền Nam VN.

 

Nhân định cuả Long Điền về những quan điểm của sử gia Vũ Ngự Chiêu: 

          1-Sử gia cũng là con người. Dù có khách quan thì cũng có mức độ, ngoài ra còn có tác động ngoại cảnh, con người chi phối, kể từ khi giao thiệp  gắn bó với Nguyễn Mạnh Quang (một “giáo sư”thân cộng) và Trần Chung Ngọc trên Giao Điểm (một trang Web thân Cộng sản) thì lập trường chính trị và nhận thức lịch sử của ông đã thay đổi hẳn nếu không muốn nói là quay 180 độ.(mặc dù gần đây 2 nhóm đã chống nhau kịch liệt)

          Theo ông Vũ Ngự Chiêu thì cuộc chiến VN 1945-1975 là một cuộc “Thánh Chiến Chống Cộng”trong đó cả hai miền Nam, Bắc đều bị Giáo Hội Ky Tô lợi dụng không bên nào có chính nghiã cả, bị loại ra bên ngoài và toàn dân VN bị quay cuồng trong khói lửa! Nhưng rỏ ràng Vũ Ngự Chiêu bỏ quên yếu tố CS Bắc Việt chủ động trong cuộc tấn công Miền Nam chớ Miền Nam chưa hề có cuộc tấn công quy mô nào ra miền Bắc! Không lẽ lúc đó CS Bắc Việt bị Vatican  điều khiển để tấn công Miền Nam hay sao? Lập luận đó hoàn toàn vô lý!

          2-Nhận định của ông Vũ Ngự Chiêu có đôi phần thiên kiến với chính phủ Ngô Đình Diệm và nhất là với phiá Công Giáo Vatican, nên những nhận định của ông không khách quan mà có đôi phần thiên lệch về phiá CS,  trong khi ngày nay toàn dân Việt Nam thảy đều căm tức trước sự ương hèn cuả bè lủ Việt Gian CS đối với Trung Cộng qua hành động dâng đất dâng biển cho quan thầy thì Vũ Ngự Chiêu lại nhận định là có “nhiều triển vọng tích cực” và sẽ “vượt qua những khó khăn cứng đọng bấy lâu.” [lvi]

Như vậy ông cũng phủ nhận chính ông trong thời gian ông phục vụ trong QLVNCH chống lại sự xâm lăng của CS Bắc Việt vào Miền Nam trước 1975! Chẳng  lẽ với sự hiểu biết của một sĩ quan trong QLVNCH và là tác giả của hàng chục quyển sách sử giá  trị  ấn hành trước 1975 thảy đều nói lên sự ngu tối, lầm lạc của chính tác giả trong việc bão vệ Miền Nam?  Có cái gì đó khác nhau giửa những nhận định của Vũ Ngự Chiêu từ 1996 trở về trước và sau năm 2005 lúc mà Vũ Ngự Chiêu nhận được học bổng Fullbright và được nhà cầm quyền Cộng sản cho về Việt Nam “nghiên cứu lịch sử” và “tự do tham quan trong các văn khố và bảo tàng nhà nước”. Chỉ có chính ông mới trả lời được câu hỏi nầy!

          3-Để bão vệ chủ quyền quốc gia và bão vệ chính nghĩa, chế độ đệ nhất Việt Nam Cộng Hoà chấp nhận viện trợ quân sự nhưng không chấp nhận Mỹ đổ quân vào VN thì lại bị Vũ Ngự Chiêu lên án. Lý do tại sao?

          4-Tại sao Vũ Ngự Chiêu công nhận Mỹ có quyền quyết định mở chiến tranh tại VN, Mỹ thương thuyết với Liên Xô(1968) và Trung Cộng (1972)để chấm dứt chiến tranh VN, kể cả Mỹ đơn phương hoà đàm với CSVN tại Paris (1973) mà phần thiệt hại cho Miền Nam là thấy rỏ mà Vũ Ngự Chiêu không chấp nhận việc Tổng Thống dân cử Ngô Đình Diệm có quyền thương thuyết với CSVN để tìm giải pháp đình chiến trước đó 10 năm khỏi hao tổn sinh linh cho cả hai bên trên 2 triệu người.

          Trong quyển “Cuộc Thánh Chiến Chống Cộng”,NXB Văn Hoá 2004 chương V:”Phiến Cộng Trong Dinh Gia Long” từ trang 305 đến 383,Vũ Ngự Chiêu đã viêt:

          “Đích thân Cố vấn Ngô Đình Nhu (1910-1963) cũng tuyên bố với viên chức tình báo Mỹ, và ngay cả các Tướng miền Nam, nhiều lần, rằng ông ta từng tiếp xúc Việt Cộng. Tình báo Mỹ, Pháp và Việt đều nói về buổi họp mặt bí mật với Phạm Hùng (Phó Thủ tướng Bắc Việt, đặc trách kế hoạch thống nhất hai miền Nam-Bắc từ năm 1958).”Trang 306.

          …“Không ai có thể chối cãi việc anh em họ Ngô tiếp xúc với Cộng Sản. Nếu thời điểm họ Ngô bắt đầu ve vãn Cộng Sản còn gây nhiều bàn cãi, đầu mối bằng xương, bằng thịt xuất hiện tại ngay chính Dinh Gia Long ngày 2/9/1963 là Mieczylslaw Maneli, Trưởng đoàn Poland trong Ủy Ban Quốc Tế Kiểm Soát Đình Chiến”

          …Nhu nói thêm: “De Gaulle có quyền phát biểu ý kiến, nhưng những người không tham gia vào trận chiến không có quyền can thiệp. Sự trung thành của chúng tôi với Mỹ ngăn cấm chúng tôi nghiên cứu tuyên bố của de Gaulle hay Hồ. Người Mỹ là dân tộc duy nhất trên trái đất dám giúp Nam Việt Nam.”

          …“Nhu trả lời Maneli rằng lời tuyên bố của de Gaulle rất “lôi cuốn” [interesting], nhưng chỉ những người thực sự chiến đấu trong cuộc chiến này có quyền nói và hành động. Nam Việt Nam liên kết với Mỹ và sẽ là điều vô luân khi dò dẫm đơn phương sau lưng người Mỹ.”Trang 308

          …“Nhu thú nhận đã bí mật tiếp xúc với một số cán bộ Việt Cộng (hiểu theo nghĩa Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam). Mùa Xuân 1963, nhân dịp phát động chiến dịch Chiêu Hồi (vào tháng 4/1963), Nhu nhiều lần khoe đón tiếp cán bộ Cộng Sản cao cấp ngay tại Dinh Gia Long. Có lần, Nhu chỉ vào chiếc ghế Đại sứ Frederick (Fritz) Nolting đang ngồi, nói một lãnh tụ Cộng Sản vừa mới rời chỗ đó. Rồi giải thích rằng đang gặp các lãnh tụ Việt Cộng để thuyết phục họ mang quân về hàng chính phủ. Nolting báo cáo chi tiết này về Oat-shinh-tân, và xin cho Nhu toàn quyền hành động hầu thành lập một chính phủ "mở rộng."Trang 309.

          Hành động “ve vãn” [flirtation] Cộng  Sản của anh em Diệm-Nhu—và như thế phản bội lại đa số dân chúng miền Nam—chỉ được đồn đãi từ năm 1962 ở Sài Gòn, và được bạch hóa sau ngày các Tướng làm đảo chính giết chết họ Ngô năm 1963”.Trang 380

Trong khi đó thực tế tin tình báo từ Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ vừa giải mật cho thấy :

          (FRUS, 1961-1963, IV:325-326) Tất cả cảm thấy rằng miền Bắc đang bị suy thoái về kinh tế và biết rằng Việt Cộng đang thua trận tại miền Nam. Vì thế miền Bắc sẽ thương thuyết một hiệp ước ngưng bắn để đổi lấy hai điều kiện: hiệp thương Nam-Bắc và việc triệt thoái quân Mỹ. [Their reasoning was similar. All of them felt that the North was hurting very badly economically and was aware that the Viet Cong was losing the battle in the South. They therefore conclude that, in return for two stipulations, the North would be willing to negotiate a cease-fire agreement with the South. These two stipulations are: North-South trade and the departure of US forces] trang 381

(ngưng trích)

          5-Như vậy lời kết tội của Vũ Ngự Chiêu đối với ông Ngô Đình Diệm có phải là thiếu cơ sở và  thiên lệch hay không?   Sự giả dối của Hồ Chí Minh đã làm thiệt hại cho đất nườc, vì từ 1945 Hồ đã tuyên bố Việt Nam không theo chủ nghiã Cộng Sản, đồng thời Hồ còn tuyên bố giải tán đảng Cộng Sản năm 1946 để đánh lừa Hoa Kỳ và toàn dân Việt Nam, nhưng bộ mặt giả dối đó không dấu được cơ quan tình báo Hoa Kỳ! Nếu thật sự vì quyền lợi quốc gia dân tộc, trước xu thế cuả toàn thế giới từ bỏ chủ nghiã CS bất nhân, Hồ đã bỏ lỡ cơ hội để đưa VN hoà đồng vào thế giới Tự Do thay vì chạy theo Cộng Sản Quốc Tế một chủ thuyết mà cuối thế kỷ 20 đã vĩnh viển bị cả thế giới từ bỏ và lên án.

          6-Sự liên lạc của chính phủ Ngô Đình Diệm với CSVN hay MTGPMN để mưu tìm một giải pháp ngưng chiến là đúng với mong mỏi của toàn dân hai miền, vì xét cho cùng cuộc chiến càng kéo dài thì càng gây nhiều đau thương, đổ nát và chỉ có lợi cho các cường quốc hai bên mà thôi. Vũ Ngự Chiêu dùng từ  “ve vản” và “phản bội” để kết tội ông Diệm ở đây là hoàn toàn bất hợp lý và bất công. Ông Nhu đã thông báo đầy đủ với phiá Hoa Kỳ các cuộc thương thuyết đó thì không thể gọi đó là hành động phản bội Đồng Minh.

          Phê phán chế độ Đệ Nhất Cộng Hoà là gia đình trị và phân biệt đối xử tôn giáo điều nầy có thể đúng phần nào nhưng bỏ quên sự việc hiển nhiên là một số phần tử Phật Giáo Việt Nam trong giai đoạn đó đã bị Cộng Sản lợi dụng và giật dây là thiếu công tâm.

           Trong nhận định của mình, Vũ Ngự Chiêu còn bỏ sót, làm nhẹ  các hoạt động phá hoại cuả nhóm sư ni thân cộng (sau 1963) như Thích Trí Quang, ni sư Huỳnh Liên, v.v..…và nhóm Công Giáo thân cộng như Huỳnh Công Minh, Phan Khắc Từ, Chân Tín v.v…mà chỉ đổ tội cho chính quyền Miền Nam thì có công bằng chưa? Phần nhận định của Vũ Ngự Chiêu chưa so sánh được thái độ đối xử chưa được khéo léo của chính quyền MN đối với Phật Giáo và sự đàn áp tôn giáo thô bạo của Cộng sản VN từ sau 1975 đến nay, bởi vì đọc các tài liệu sau nầy của ông, gần như chúng ta thấy thiếu hẳn sự nhận xét của Vủ Ngự Chiêu về chính sách đàn áp man rợ của CSVN đối với các tôn giáo trong nước hiện nay. Thực tế cho thấy sự gọi là “đàn áp Phật Giáo” thời 1954-1963 của MN còn thua xa hàng trăm lần so với sự đàn áp thô bạo của CSVN sau nầy , vì lẽ đó người đọc thấy rỏ sự thiên lệch cuả sử gia Vũ Ngự Chiêu là cố ý vì lý do chính trị hay do nhận thức thay đổi theo năm tháng!

Mời quý vị cùng xem tiếp các nổ lực hoà hợp, hoà giải của ông Vũ Ngự Chiêu khi về Việt Nam:

          …“Tôi cùng một số anh em cũng đang nỗ lực bắc nhịp cầu thông cảm giữa dân tộc Việt và dân tộc Mỹ, qua việc trao đổi những kiến thức dĩ vãng hầu xây dựng một nền tảng liên hệ mới, tốt đẹp hơn, dựa trên bình quyền và tình thân hữu.

          Một trong những việc muốn thực hiện là nghiên cứu về khả năng cải cách luật pháp tại Việt Nam, hầu tiếp tay vào việc giúp Việt Nam sớm thiết lập được một nền pháp trị hiến định. Sự đóng góp của tôi cũng có thể từ một vị thế khác hơn một người học luật và học sử. Hy vọng trong một tương lai gần tôi sẽ biết rõ mình sẽ có con đường nào để đi. Chỉ biết thật chắc rằng tôi vẫn hằng tâm niệm lời thề cùng vong hồn tử sĩ hơn 30 năm trước: Đó là tha thiết và liên lũy phục vụ quyền lợi của quốc gia và dân tộc. Danh lợi cá nhân, với tôi, chỉ tựa đất thó, mảnh sành.”

(Ngưng trích)

          -Những nổ lực “hàn gắn vết thương chiến tranh”, những mong muốn chính đáng “Hoà Hợp Hoà Giải Dân Tộc” của ông Vũ Ngự Chiêu xem chừng khó áp dụng tại VN nếu không muốn nói là “ngây thơ chính trị”vì trước VNC có biết bao nhiêu là học giả, trí thức cũng có những nguyện vọng tốt đẹp là tạo Đoàn Kết Dân Tộc để xoá bỏ “Hận Thù” hầu kiến tạo lại quê hương sau bao nhiêu năm CS sai lầm tạo cuộc chiến vô ích, nhưng họ đã được đáp lại  bằng sự hận thù và trù dập. Bởi một lý do duy nhất là con người Cộng sản chỉ muốn là đảng phái duy nhất cầm quyền, họ tự cho là đứng trên Hiến Pháp, Luật Pháp để dể bề thao túng, bóc lột, chia chác tài nguyên quốc gia cho đảng và phe nhóm của họ mà thôi.Tấm lòng mong muốn “cải tạo luật pháp” trong khi đảng CSVN cứ ngồi trên Hiến Pháp và Quốc Hội thì ông Vũ Ngự Chiêu nghĩ sao?

          -Tiến sĩ Vũ Ngự Chiêu hy vọng là sẽ được đảng CSVN trọng dụng trong những công việc ngoài chuyên môn như “Sự đóng góp của tôi cũng có thể từ một vị thế khác hơn một người học luật và học sử. Hy vọng trong một tương lai gần tôi sẽ biết rõ mình sẽ có con đường nào để đi.”nhưng ông đã lầm, CSVN rất thù dai và điều tra lý lịch rất kỹ, những bài viết trước kia của ông lên án chế độ CSVN và chê bai Hồ Chí Minh nên chúng không dùng.

          -Tiến Sĩ Vũ Ngự Chiêu nhận định thế nào về các thái độ, hành động hèn nhát gần đây của nhà cầm quyền quyền CSVN trước âm mưu thôn tính nước ta cuả Trung Cộng. Những ý thức chính trị về “bảo vệ lãnh thổ, chủ quyền quốc gia, sinh tồn cuả Dân Tộc” đều bị đảng CSVN và tập đoàn cai trị hiện nay biến thành bảo vệ Đảng, bảo vệ sinh mạng đảng viên còn quyền lợi của đại đa số  86 triệu đồng bào bị bỏ qua một bên.

          -Sự kiện công nhận Hoàng Trường Sa, biên giới phiá Bắc được đảng CSVN tùy tiện cắt đất dâng cho Trung Cộng, việc bắt bớ,  đàn áp dã man những ai biểutình,phản đối việc cướp đất, cướp biển của Trung Cộng cho thấy  thủ đoạn cai trị tàn ác và độc hại của CSVN và trách nhiệm của người trí thức Vũ Ngự Chiêu phải làm gì trước các vấn nạn nầy?.

 

 

B-Nhận định cuộc chiến Việt Nam của những người Cộng Sản và thân Cộng sản:

 

1-Hồ Chí Minh :


  Hồ Chí Minh (1890- 1969)

 

 Tiểu sử Hồ Chí Minh (Tài liệu  từ  phía Cộng Sản):

 

        HỒ CHÍ MINH (1890 - 1969 ), lãnh tụ cách mạng, tác giả, tên thật là Nguyễn Tất Thành, người sáng lập đảng Cộng sản Đông Dương, Chủ Tịch nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa. Lúc nhỏ có tên là Nguyễn Sinh Cung. Trong nhiều năm hoạt động cách mạng lấy tên là Nguyễn Ái Quốc, và nhiều tên khác ( Lí Thuỵ, Anh Ba, Vương Sơn Nhi, Chàng Vương, Tống Văn Sơ, Hồ Quang, Thầu Chín). Con trai thứ của chí sĩ Nguyễn Sinh Huy( Nguyễn Sinh Sắc), và bà Hoàng Thị Loan. Quê làng Kim Liên, huyện Nam Đàn, tỉnh Nghệ An.

           Ông xuất thân trong một gia đình nho học truyền thống, thuở nhỏ thông minh, hiêú học. Đến tuổi thiếu niên theo thân phụ vào Huế học tại trường tiểu học Đông Ba, trường trung học quốc học. Đầu năm 1911 ông bỏ học với ý định ra nươc ngoài tìm đường cứu nước . Trên đường vào Sài Gòn ông ghé Phan Thiết dạy học một thời gian ngắn tại trường Dục Thanh do các nhà yêu nước lập ra. Sau ông vào Sài Gòn lấy tên là Ba làm phụ bếp cho tàu buôn Amiral Latouche Tréville, rồi sang Pháp tìm hiểu tình hình thế giới. Tại đây ông liên hệ mật thiết với các nhà yêu nước Phan Châu Trinh, PhanVân Trường... và đến các nước Anh, Đức, Mĩ một thời gian.

Năm 1917 ( tại Pháp) ông tham gia đảng xãhội Pháp, lập hội những người Việt Nam yêu nước để tuyên truyền và giác ngộ Việt Kiều ở Pháp. Năm 1918 ông cùng các nhà yêu nước khác gửi đến hội nghị Versallets một yêu sách gồm 8 điểm đòi tự do, dân chủ và quyền bình đẳng của người Việt Nam với tên là Nguyễn Ái Quốc. Năm 1921 ông tham gia đảng cộng sản Pháp, tại Đại hội lần thứ 2 của đảng cộng sản Pháp, ( 1923) ông được cử tham gia chủ tịch đoàn đại hội. Ở đây ông và các đồng chí khác xuất bản tờ báo Le Paria ( người cùng khổ) làm chủ nhiệm kiêm chủ bút. Cuối năm 1923 ông sang Liên Xô với tư cách là đại biểu của nông dân các nước thuộc địa. Tại hội nghị quốc tế nông dân, ông được bầu vào ban chấp hành quốc tế nông dân. Trong thời gian này ông làm việc ở Quốc tế cộng sản và viết bài cho các báo Sự thật, Thư tín quốc tế.

       Cuối năm 1924 ông về Quảng Châu với tên là Lí Thuỵ công tác trong phái đoàn Brodine (cố vấn của Liên Xô bên cạnh chính phủ quốc dân đảng Trung Quốc). Tại đây ông sáng lập Việt Nam thanh niên cách mạng đồng chí hội tập hợp các nhà yêu nước ở nước ngoài và tham gia thành lập hội liên hiệp các dân tộc bị áp bức ở Á Đông. Năm 1927 sau vụ khởi nghĩa Quảng Châu ông đi Liên Xô , Bỉ, Đức, Thụy Sĩ....giữa năm 1928 về hoạt động ở Thái Lan và xuất bản báo Thân Aí. Các năm 1930 đến 1931 tuy ở nước ngoài ông vẫn chỉ đạo thực hiện phong trào Xô Viết ở các tỉnh Nghệ Tĩnh và các tỉnh khác. Tháng 6/1932 ông bị mật thám Anh bắt tại Hương Cảng, đến đầu năm 1933 mới được trả tự do . Sau đó ông trở lại Liên Xô học tại trường đại học Lênin. Năm 1938 ông về hoạt động ở Quảng Tây trong đơn vị Bát lộ quân trung quốc, đầu năm 1939 ông liên lạc được với Ban chấp hành trung ướng đảng Cộng sản Đông Dương qua xứ ủy Bắc Kì.

        Cuối năm 1940 ông về nước, lập căn cứ ở Pác Bó đào tạo cán bộ và trực tiếp chỉ đạo công tác xây dựng các hội Cứu quốc ở các địa phương để chuẩn bị tổng khởi nghĩa.

        Tháng 8-1942 ông lấy tên là Hồ Chí Minh rồi trở về Trung Quốc liên lạc với các tổ chức cách mạng của người Việt Nam ở đó. Vừa đến biên giới thì bị chính quyền địa phương của Tưởng Giới Thạch bắt giam một năm. Trong thời gian ngồi tù ông viết tập thơ Nhật Ký trong tù , sau khi được trả tự do, ông tiếp xúc với các tổ chức chống Pháp - Nhật của người Việt Nam ở Liễu Châu, bắt liên lạc được với đảng rồi trở về nước lãnh đạo cách mạng . Cuối năm 1944 ông thành lập đội Việt Nam tuyên truyền giải phóng quân và lập khu giải phóng Việt Bắc chuẩn bị tổng khởi nghĩa. Ngày 16/8/1945 ông chủ tọa hội nghị quốc dân toàn quốc ( quốc dân đại hội ). Tại đại hội ông được bầu làm Chủ Tịch. Ngày 25/8/1945 ông về Hà Nội chủ tọa phiên họp của tổng bộ Việt Minh thành lập chính phủ lâm thời.

Ngày 2/9/1945 tại quảng trường Ba Đình ông thay mặt chính phủ đọc bản tuyên ngôn độc lập do ông viết , tuyên bố thành lập nước Việt Nam Dân Chủ Cộng hòa, chấm dứt chính quyền phong kiến, thực dân ngự trị lâu dài trên đất nước Việt Nam . Đến ngày 19/12/1945 do sự khiêu khích của thực dân Pháp, Chủ Tịch ra Lời kêu gọi toàn quốc kháng chiến chống Pháp. Cuộc kháng chiến kéo dài đến năm 1954 với chiến thắng ở Điện Biên Phủ - quân Pháp bắt buộc kí hiệp định Geneve rút quân khỏi Việt Nam . Đầu năm 1955 chủ tịch từ chiến khu Việt Bắc trở về Hà Nội trước sự đón tiếp tưng bừng của nhân dân thủ đô. Các năm 1957 đến 1960 chủ tịch đi thăm các nước xãhội chỉ nghĩa nhằm thắt chặt tình hữu nghị và tổng kết vấn đề chiến lược của cách mạng thế giới.

        Sau khi Mĩ can thiệp vào miền Nam và chiến tranh xảy ra ác liệt ở cả hai miền, chủ tịch Hồ Chí Minh triệu tập hội nghị chính trị đặc biệt nhằm tăng cường khối đoàn kết toàn dân thực hiện thắng lợi cho cách mạng.

        Trong những năm cuối đời, sức khỏe sút giảm, Chủ Tịch vẫn sáng suốt lãnh đạo nhân dân xây dựng và kháng chiến.

         Ngày 2/9/1969 chủ tịch từ trần tại Hà Nội, hưởng thọ 79 tuổi, để lại sự thương tiếc khôn nguôi trong lòng nhân dân Việt Nam. Trước khi mất, Chủ Tịch có lời di chúc về việc riêng: Tôi yêu cầu thi hài tôi được đốt đi, tức là hoả táng (...) Tro thì chia làm ba phần, bỏ vào 3 cái hộp sành. Một cho miền bắc, một hộp cho miền trung, một hộp cho miền Nam. Đồng bào mỗi miền nên chọn một quả đồi mà chôn hộp tro đó. Trên mả không nên có bia đá, tượng đồng, mà nên xây một ngôi nhà đơn giản, rộng rãi, chắc chắn , mát mẻ, để cho những người đến thăm viếng có chỗ nghỉ ngơi.

Các tác phẩm chính:

        " Le procès de la colonisation francaise"; "Giấc ngủ 10 năm"; "Thi đua ái quốc"; "Thuốc đắng dã tật"; "Sửa đổi lề lối làm việc ";" Báo cáo chính trị "(đọc tại đại hội đại biểu đảng toàn quốc lần thứ 2 , 1951); "Đồng bào miền Nam là dân nước Việt Nam, chân lí đó không bao giờ thay đổi" ; "Lời kêu gọi của Hồ Chủ Tịch nhân dịp những ngày kỉ niệm kháng chiến"; "Thư Hồ Chủ Tịch gửi cán bộ và giáo viên bình dân học vụ"; "Cách mạng Tháng Mười và sự nghiệp giải phóng các dân tộc phương Đông" ; "Hăng hái vào tổ đổi công, hợp tác xã và thi đua cải tiến kỹ thuật đẩy mạnh sản xuất"; "Lao động là nghĩa vụ và vinh dự"; "Miền Nam là ruột thịt , Nam bắc là một nhà"; "Bản án chế độ thực dân Pháp; Lên án chủ nghĩa thực dân "; "Đây công lý của thực dân Pháp ở Đông Dương"; "Về công nghiệp hóa xã hội chủ nghĩa, Những lời kêu gọi của Hồ Chủ Tịch" ; "Hồ Chí Minh tuyển tập"; "Con người xã hội chủ nghĩa"; "Đạo đức cách mạng"; "Hăng hái tiến lên dành thắng lợi hoàn toàn giặc Mĩ xâm lược"; "Thơ Hồ Chủ Tịch";" Con đường hạnh phúc và con đường suy vong"; "Đen trắng rõ ràng"; "Cách mạng tháng 10 vĩ đại mở ra con đường giải phóng cho các dân tộc" ;" Nâng cao đạo đức cách mạng , quét sạch chủ nghĩa cá nhân"; "Vi hành"...và một số thơ văn khác in thành "Hồ Chí Minh toàn tập".

 

Tiểu sử Hồ Chí Minh (theo phía Quốc Gia):

          Nhiều tài liệu được công bố gần đây có những khác biệt về năm sinh, về gia tộc, đời tư, các bà vợ, tình nhân, kể cả các thủ đoạn ám muội mà Hồ Chí Minh và đảng CSVN cố tình che dấu và cố tạo một huyền thoại (không bao giờ có thật), thần thánh hoá con người HCM nhằm tạo ra một cuộc lường gạt vĩ đại chẳng những trong phạm vi cả nước mà còn lường gạt cả thế giới nửa! Con người Hồ Chí Minh một nhân vật đặc biệt thuộc về "hội kín" có đến 20 tên thường dùng và 173 bút danh khác nhau(một kỷ lục thế giới  ) trong đó có cả bút danh giả mạo "Trần Dân Tiên" viết bài để tự ca tụng mình(trong lịch sử thế giới chưa từng có) theo tài liệu công bố gần đây như một gián điệp,  Hồ Chí Minh từ  1933 là một nhân vật giả trang (nguời Tàu) thay thế ,còn Hồ Chí Minh thật(người Việt) thì đã chết từ  1932 có giấy chứng tử? Hiện chưa ai xác minh tài liệu công bố của  Giáo sư Hồ Tuấn Hùng sinh năm 1949(Đài Loan) [lvii] có bao nhiêu sự thật về Hồ Chí Minh.

          Đúng ra các cuộc tranh luận về lý lịch và con người của Hồ Chí Minh không bao giờ dứt, vì đảng CSVN và bản thân Hồ luôn cố dấu tung tích vì ông có nhiều việc làm không quang minh, không phải trong giai đoạn bí mật mà cả trong giai đoạn công khai sau 1945 khi nắm giữ vai trò chủ tịch nước.

 

-Nhận định về Hồ Chí Minh của người Cộng Sản Lữ Phương:

          Nhà nghiên cứu Lữ Phương, từng là thứ trưởng Văn hoá của chính phủ Cách mạng Lâm thời Cộng hoà miền Nam Việt Nam. Vì Hồ Chí Minh rất giỏi về che dấu bản thân, đảng CSVN cũng vậy, luôn che dấu, thần thánh hóa ông Hồ, các tài liệu về ông Hồ đều qua sự kiểm duyệt của Ban Văn Hoá Tư Tưởng, những điều nào bất lợi thì bị loại bỏ. Nên chúng ta phải dùng các nhận định của những người thân tình (Đảng viên CSVN) ghi nhận về ông Hồ, những tài liệu nầy thuộc loại hiếm vì CSVN không cho phổ biến các loại tài liệu nói sự thật về ông Hồ.

          Những tài liệu thuộc loại nầy dùng để tham khảo, nhiều chi tiết, nhận định không khách quan mà chỉ một chiều theo quan điểm của con người đảng viên Cộng sản. Nhận định về Hồ Chí Minh cũng đã là hiếm, còn phê phán Hồ Chí Minh trong nội bộ đảng CSVN lại càng hiếm hơn, còn viết để ca tụng thì nhiều vô kể nhưng chỉ dùng trong tuyên truyền vì ngày nay toàn dân Việt Nam đều biết đó là bịa đặt. Do đó phần đóng góp của một trí thức Cộng Sản Lữ Phương đáng được trân trọng, dù có đôi chỗ ông Lữ Phương vẫn còn xem ông Hồ là “Thần tượng”.

- http://www.talawas.org/talaDB/showFile.php?res=9090&rb=08 

 Lữ Phương

Từ Nguyễn Tất Thành đến Hồ Chí Minh gồm 7 chương 106 trang

     

(Sự hình thành một chọn lựa)

 

 1   2   3   4   5   6   7 

 


 


          Several separate chapters of this slim book appeared in the magazine Thư Nhà ở Sài Gòn in 2001-2002 - an Australian magazine, sent to Vietnam and multiplied by some friends in Sài Gòn - then collected under the title Từ Nguyễn Tất Thành đến Hồ Chí Minh (with the subtitle “The Formation of a Choice”), photocopied in many batches, and distributed as a hand-held document that many people sought to read. Posted on


          the overseas network to be sent back to the homeland, the book was considered a publication containing an unprecedented content for the domestic literary space: for the first time, there appeared a public and systematic criticism of what is commonly called the “socialist choice” that the supreme leader of the current regime, Hồ Chí Minh, brought to Vietnam in the process of fighting against colonialism.


          Having been interested in this topic for a long time (with a series of articles on Marxism), I have mentioned Ho Chi Minh many times, but the intention to learn more deeply and more fully about the process of forming his above-mentioned “choice” – from the days of going to France (1911) until the day he returned to the country (1941) – only came to me when I saw the ideologists of the Communist Party of Vietnam starting to talk a lot about “Ho Chi Minh’s thought” to guide the country’s development path, after the collapse of the Soviet Union and Eastern Europe.


          For Vietnamese people both at home and abroad, everyone knows that this is a thorny issue, very easy to cause misunderstanding and division. And the reason is very clear: although Ho Chi Minh has become a figure of the past, the multifaceted legacy that he left for those who are still alive is still intact, under contrasting nuances like fire and water. Worship and submission coexist with curses and hatred, each attitude taking on extreme forms, seemingly becoming more and more severe.


          To avoid falling into such dangerous arguments, I tried to follow the familiar method of academics: let research documents speak instead of speculation. Those documents, mostly secondary, were also not worth much, but when criticizing, comparing, and contrasting what I found, I realized the obvious reality of some events that could correct many of the errors about the life and thought of Ho Chi Minh that have been commonly circulated up to now.


          Readers will find these corrections in this slim book. They are not only details of his private life, the ups and downs in his activities, but more importantly, the spiritual results of his dedication to the country. I hope that the opinions I have put forward to find answers to these ultimate topics are still capable of correcting some of the myths about the so-called "merits and crimes" that people have written and said about his career.


          I am fully aware of the limitations of my small work. Serious research on the historical role of Ho Chi Minh is still continuing in the research community. With the materials gathered from existing sources, I only hope to find a more realistic view of a character who once pushed me into the historical vortexes he created, not with the calmness of reason but with the boiling passion and legend. This simple intention, if recognized by readers through the pages written about that character, is truly a wish for me.


          These lines "in lieu of a preface" I wrote specifically for the "reprint" of the book From Nguyen Tat Thanh to Ho Chi Minh sent to talawas. Some revisions and corrections have also been made, including the addition of two "Appendix" chapters, which are also separate articles related to the same topic.


Saigon, January 22, 2007


Lu Phuong





Chapter 1


Leaving to "find a way to save the country"


          Those who are interested in the biography of Ho Chi Minh know the book Stories about the life of President Ho by Tran Dan Tien, written in 1948, which has been printed and reprinted dozens of times. This book has played a very special role for researchers and teachers about Ho Chi Minh in the communist regime of Vietnam since then: it is considered by everyone as a work written by Ho Chi Minh himself about himself under the pen name Tran Dan Tien, a document introduced by the author as a "loyal, correct, vivid biography, without embellishment or fabrication".[1] . The book has therefore become a fundamental and most important reference source for all research works on Ho Chi Minh: the events of his life and activities have been naturally considered accurate, and cannot be said otherwise or the opposite.


          However, if you read carefully, you will see that it is not a true “biography”. It is presented in the form of a story.[2] , indirectly borrowing other people to talk about themselves, and only saying what the author thinks is necessary, while other very important things are deliberately hidden by the technique called "disappearance" of the main character for unknown reasons. In general, this is a book very close to the genre called "real people, real events" memoir, containing quite a lot of fictional elements for propaganda, very typical in revolutionary propaganda literature, so the events here are no longer completely what we often call objective, historical.


          To have a more honest view of the events in Ho Chi Minh's life in the above book, we think we have no other way than to compare them with other sources of documents, these sources of documents have been discovered quite abundantly by researchers over the past several decades.


          Let us stop at a rather important moment in Ho Chi Minh's revolutionary life - his escape to France in 1911 - to try to do that job.



"Criticize" before leaving?


          First of all, let us re-read the passage about the above-mentioned departure event in the "storybook" by Tran Dan Tien. As a fifteen-year-old teenager, Ho Chi Minh


"had soon understood and was very saddened by the suffering of his compatriots. At that time, he had the will to expel the French colonialists and liberate his compatriots. He participated in secret work and took on the job of liaison. He admired Phan Dinh Phung, Hoang Hoa Tham, Phan Chu Trinh and Phan Boi Chau but did not completely agree with any of their methods. Because:


Phan Chu Trinh only asked the French to carry out reform. He admitted that it was wrong, no different from asking the enemy for mercy.


Phan Boi Chau hoped that Japan would help to expel the French. That was very dangerous, like “letting in a tiger through the front door and a leopard through the back door”.


Mr. Hoang Hoa Tham was even more practical, because he directly fought against the French. But according to people, he still had a feudal streak.


He saw clearly and decided on the path to take. Mr. Phan Boi Chau was his uncle, he wanted to take him and some young people to Japan. But he did not go.[3] .


So what do you want to do? A character recounts his words as follows:     


“I want to go out, see France and other countries. After seeing how they do it, I will return to help our people.”[4] .


          Those who are not Ho Chi Minh devotees, when reading other documents, will easily recognize many things that need to be corrected in the above paragraph.


          a) Ho Chi Minh at that time "participated in secret work, taking on the job of liaison". There is no evidence to confirm that he did so. All authors, regardless of their orientation, who wrote about Ho Chi Minh later did not mention it again for use. That event is classified as purely fictional .


          b) "Mr. Phan Boi Chau wanted to take Anh and some young people to Japan. But Anh did not go". Not true!


          "In the memoir Fifty-four Years Abroad by Tran Trong Khac (aka Nguyen Thuc Canh), there is a passage: I and Mr. Sao Nam were in the same boat. Ninety days later, when the comrades had come to the meeting and finished discussing, he left for the North, I and Mr. Ngu Hai went to say goodbye to the revolutionary comrades and find young people to go abroad to study. The Vice-Chancellor Thai Son at that time gave me a wonderful poem as a farewell gift. We first went to the house of the Vice-Chancellor Nguyen Sinh Sac to invite Nguyen Sinh Cung to go with us, but Cung had gone to the North and could not meet him. [5] .


          c) Praising Hoang Hoa Tham as “practical, because he directly fought against the French” but claiming that Phan Boi Chau’s policy of asking Japan to expel the French was “no different from letting a tiger in the front door and a leopard in the back door” was intentionally putting aside the relationship between these two patriots. Before going to Japan, Phan Boi Chau had met and wanted to rely on Hoang Hoa Tham to build up domestic forces. As for the “Eastern call for help” of this patriot (in 1905), it was not a self-made plan but only to coordinate with other domestic activities. However, this policy was adjusted because when he went to Japan, listening to the advice of Liang Qichao and some Japanese politicians, Phan Boi Chau switched to promoting the study abroad movement. In 1907, this policy also went nowhere because Japan signed a treaty with France banning the activity. Being expelled, Phan Boi Chau had to flee with his comrades to Thailand and China.[6] . In just about 5 years, Phan Boi Chau changed his policy many times: in 1911, when Nguyen Tat Thanh went to France, Phan Boi Chau was in China and had already switched from constitutional monarchy to supporting Sun Yat-sen's republic.


          Forty years later (1948), looking back at what had happened in the country and only citing the "Eastern journey to ask for help" aspect of Phan Boi Chau's movement to criticize was very inadequate.


          d) To say that Phan Chu Trinh's reform policy was "wrong, no different from asking the enemy for mercy" was not to fully understand the policy of this patriot. The reason why Phan Chu Trinh did not accept violence was because he had seen the heroic but desperate fighting example of the Can Vuong soldiers. He also did not approve of Phan Boi Chau's policy of violence because he believed that when there was not enough real strength, it would only lead each other to useless death.


          The issue of national salvation raised by Phan Chu Trinh was not simply about regaining sovereignty, but only by modernization could the issue of sovereignty be thoroughly resolved, because according to him, modernization was the content of national independence in the new era, completely different from the previous feudal period . The way of posing this issue was not different from Phan Boi Chau's, the difference was only in how to resolve the relationship between independence and modernization. While groping and not yet understanding the path of modernization, Phan Boi Chau gave priority to armed uprising, based on the remaining existing foundation of the Can Vuong movement in combination with a number of other activities.


          Phan Chu Trinh clearly saw the backward and inferior state of traditional society, and also saw that the method of using violence was not promising, so he advocated giving priority to the cause of improving people's knowledge, learning democratic culture, and then gradually considering regaining independence.[7] . His policy of “relying on France to make progress” was based on that assessment. That policy was not without foundation: in democratic France, he was helped, supported, and pressured by many people on the left (Socialist Party, Human Rights Association, progressive figures in the French ruling apparatus, etc.) to change colonial policy. In the long run, given the stubborn reality of French colonialism, if that policy were to continue, it could lead the people to compromise, but in the darkness of the early 20th century, it was also a way to find a way. Using the words “beg the enemy to show mercy” towards Phan Chu Trinh is not humane.

          e) Không có gì nghi ngờ chủ trương muốn đi sang Pháp và các nước khác, “xem xét họ làm như thế nào”, rồi “sẽ trở về giúp đồng bào chúng ta” là chọn lựa của Hồ Chí Minh vào lúc bấy giờ như chính ông (dưới cái tên mới là Nguyễn Ái Quốc) đã xác nhận trong các cuộc trả lời phỏng vấn khi sang Nga năm 1924:


          “Khi tôi độ mười ba tuổi, lần đầu tiên nghe được ba chữ Pháp: Tự do, Bình đẳng, Bác ái. Đối với chúng tôi, người da trắng nào cũng là người Pháp. Người Pháp đã nói thế. Và từ thuở ấy, tôi rất muốn làm quen với nền văn minh Pháp, muốn tìm xem những gì ẩn đàng sau những chữ ấy. Nhưng trong những trường học cho người bản xứ, bọn Pháp dạy người như dạy con vẹt. Chúng giấu không cho người nước tôi xem sách báo. Không phải chỉ sách của những nhà văn mới, mà cả Rousseau và Montesquieu cũng bị cấm. Vậy thì phải làm thế nào bây giờ? Tôi quyết định tìm cách đi ra nước ngoài” [8] .


          Nhưng lời lẽ phát biểu có nhiều chỗ quá cường điệu so với kinh nghiệm và nhận thức của một thiếu niên 13 tuổi! Giả sử như có mang chút ưu tư của một người trẻ tuổi sớm biết quan tâm đến thời cuộc thì đó vẫn chỉ là những nghĩ ngợi bâng khuâng, những cảm nhận có tính chất trực giác trước tình trạng bế tắc chung của đất nước, không có lý luận gì để có thể gọi là cao hơn những chủ trương đấu tranh của các vị tiền bối. Mới dự định đi ra ngoài “xem” người ta làm gì, nghĩa là chưa thấy gì chưa biết gì thì làm sao có thể khẳng định chuyện này chuyện nọ? Có gì bảo đảm rằng cứ phải sang Âu châu người ta mới tìm ra phương cách “giúp đỡ đồng bào”?   Vả lại nội dung của mấy chữ “giúp đỡ đồng bào” lúc bấy giờ đã có gì rõ rệt, có gì gọi là vượt trội để có thể tự cho mình đứng được ở vị trí cao hơn để gọi là “phê phán” [9] các bậc cha chú? (Đoạn trên HCM chỉ muốn tự đề cao mình bằng cách chê các nhà Cách Mạng chân chính. LĐ)


“Phê phán” sau khi ra đi?


          Chúng ta hãy cứ giả định theo lời lẽ của Trần Dân Tiên cho rằng chủ trương sang Pháp để “xem” người ta làm gì rồi “sẽ về giúp đồng bào” của Nguyễn Tất Thành đáng được gọi là “con đường nên đi” thì điều đó thật sự cũng chẳng có gì là mới mẻ so với những chọn lựa của tiền bối. Ít nhất là đối với người tiền bối rất thân cận với gia đình của Nguyễn Tất Thành, là phó bảng Phan Chu Trinh. Ngược hẳn lại những luận điệu gọi là “phê phán cha chú” của những người sùng bái Hồ Chí Minh, chúng ta đã có rất nhiều tài liệu chứng minh rằng suốt cả một thời gian dài từ trong nước đến sau khi ra ngoài, Hồ Chí Minh lúc ấy đã hoàn toàn phụ thuộc vào Phan Chu Trinh về sự bảo trợ và cả đường lối.


          a) Bà Phan Thị Minh (cháu ngoại của Phan Chu Trinh) đã được ông Vũ Kỳ (thư ký riêng của ông Hồ từ Cách mạng Tháng Tám) xác nhận sự khẳng định của ông Hồ về mối quan hệ của mình với Phan Chu Trinh như sau:


“Mình biết Cụ từ trong nước rất sớm vì Cụ là bạn thân của cha mình. Sang Pháp là dựa vào Cụ để sống và hoạt động. Cụ Phan đã giúp mình rất nhiều, thực sự là ngưới đỡ đầu mình trong một thời gian dài khi mình ở Paris …” [10]

 

          Ông Phạm Văn Đồng cũng cho biết những điều tương tự:


“Tôi đã được Bác Hồ nói nhiều về cụ Phan. Bác cho biết cụ đã quý và giúp Bác nhiều. Trước khi lên đường đi Pháp đã được cụ hướng dẫn… Nhận một công việc thời đó cho là thấp kém để dễ qua mắt mật thám, dễ ra đi cũng là theo ý Cụ… Sang Pháp là tiếp xúc ngay với Cụ… Quan hệ Bác với Cụ rất gần gũi, thân thiết như ruột thịt. Đi xa sang Mỹ hay ở Anh, Bác đều viết thư cho Cụ và nhận được thư Cụ phúc đáp đều đặn. Thư viết phải thật vắn tắt vì mật thám theo dõi chặt, nhưng có dịp là tranh thủ đến gặp Cụ để được bàn bạc và dặn dò mọi việc. Đi năm châu bốn biển để mở rộng kiến thức, học nhiều ngoại ngữ, đọc sách nhiều, giao tiếp rộng là những điều Cụ rất tâm đắc và khuyến khích…” [11] .


          Căn cứ vào những lời chứng nhận trên đây, bà Phan Thị Minh đã khẳng định cái giả thuyết mà các nhà nghiên cứu trước đây đưa ra về việc ông Nguyễn Sinh Huy cùng Nguyễn Tất Thành đã kịp gặp Cụ Phan tại Mỹ Tho (nơi Cụ bị quản chế sau khi từ Côn Đảo về) hoặc tại Sài Gòn trước khi cụ Phan sang Pháp để bàn bạc kế hoạch ra đi của Nguyễn Tất Thành [12] . Không hề có dấu hiệu gì chứng tỏ Nguyễn Tất Thành đã “hoàn toàn không tán thành” cách làm của cụ Phan như sách của Trần Dân Tiên đã viết. ( Sau khi cưóp được chính quyền, HCM muốn phủi sạch, chê sạch các nhận định cũ của chính HCM, nhằm đánh bóng mình qua tác giả ngụy tạo Trần Dân Tiên. LĐ)


          b) Bà Phan Thị Minh cũng cho biết rằng khi Nguyễn Tất Thành sang Pháp, ghé cảng Le Havre khoảng 40 ngày (do tàu cần sửa chữa), có thể Nguyễn Tất Thành đã về Paris (cách Le Havre khoảng 100 km) thăm Phan Chu Trinh nhân đó gặp Bùi Kỷ là người quen cũ [13] – về sau sẽ là thư ký của Hội Đồng bào Thân ái do Phan Chu Trinh và Phan Văn Trương lập ra năm 1912 – và có thể ở đây ông này đã gợi ý và thảo lá đơn xin vào học nội trú Ecole Coloniale cho Nguyễn Tất Thành chép lại tại Marseille ngày 15-9-1911 và gửi Tổng thống Pháp, trong đó có những dòng sau đây:     


“Hiện tôi đang làm việc cho hãng Compagnie des Chargeurs Réunis (tàu Amiral Latouche-Tréville) để sinh sống.


Tôi hoàn toàn trắng tay nhưng rất ham muốn học hỏi. Đối với đồng bào tôi, tôi mong muốn trở nên hữu ích cho nước Pháp đồng thời có thể làm cho họ hưởng được những lợi ích của học vấn” [14] .


          Có nhiều ý kiến ngược nhau về lá đơn này: người thì cho rằng Nguyễn Tất Thành lúc đầu vì chưa có ý định làm cách mạng nên đã tính đi làm cho Pháp (và chỉ đi làm cách mạng vì không được đi làm cho Pháp!), người lại cho rằng lúc đó vì đã có ý định làm cách mạng rồi nên Nguyễn tất Thành đã chủ động “chui” vào Trường Thuộc địa để “xây dựng phong trào yêu nước ngay trong lòng thực dân”. Tuy vậy, phần đông những người nghiên cứu đều cho rằng lá đơn trên đây đã phản ánh chủ trương rất rõ của Phan Chu Trinh: phải học văn hoá khai sáng và dân chủ của Pháp để canh tân đất nước.( École  Coloniale là trường học không phải để trao dồi kiến thức mà đó là trường học ra để làm bồi cho Thực Dân cai trị dân VN bản xứ mà thôi. Lữ Phương biết rõ nhưng viết nhẹ đi chỗ nầy nhằm bao che cho HCM. LĐ)


          c) Sau thời gian theo tàu đi các nơi đến năm 1913 dừng lại ở Anh, Nguyễn Tất Thành vẫn thường xuyên liên hệ với nhóm ông Phan Chu Trinh, Phan Văn Trường. Ngoài những chuyện kiếm sống, học tiếng Anh, quan tâm chút ít đến Chiến tranh Thế giới lần thứ nhất sắp nổ ra, không thấy Nguyễn Tất Thành cho biết đã tìm ra một cái gì mới hơn để tranh cãi với Phan Chu Trinh [15] . Sự tranh cãi chỉ xảy ra sau này khi từ Anh trở lại Pháp, lúc Nguyễn Tất Thành đã trở thành Nguyễn Ái Quốc, và cũng chỉ xảy ra sau khi mang tên Nguyễn Ái Quốc một thời gian khá dài. Sự bất đồng đó như thế nào, chúng ta sẽ có dịp nói đến, hiện giờ, qua những tài liệu trên, chúng ta có thể kết luận được mấy điều về cuộc ra đi của Hồ Chí Minh thời còn mang tên là Nguyễn Tất Thành như sau:

Before leaving, Nguyen Tat Thanh did not have any outstanding knowledge to be called "critical" or "negating" the fighting methods of his predecessors.

The young man had only intended to go to France to see and learn, but had not learned or seen anything to be able to talk about things more important than himself.

That choice also originated from Phan Chu Trinh's advice, guidance, and arrangement, and was assisted by Phan Chu Trinh and worked together for a long time.


Leaving without “criticism”!


          It can be said that Nguyen Tat Thanh’s actual departure was a departure in which the initial orientation was largely not decided by himself with a sense of denying everything that had existed in a fierce and clear-sighted manner as the “storybook” written by Tran Dan Tien and exploited by Ho Chi Minh worshippers. That departure was oriented along an old path, which was the Phan Chu Trinh-style “Journey to the West” path. But there was another factor that also contributed equally to creating this departure scenario, which was the contribution of Mr. Nguyen Sinh Huy, Nguyen Tat Thanh’s father.


          a) Nguyen Sinh Huy passed the Phó bảng exam in 1901; in 1906, he went to Hue to take up the position of the Ministry of Rites; in 1909, he was appointed as the district chief of Binh Khe (Binh Dinh province), but only 7 months later, in January 1910, he was dismissed from his position and recalled to Hue. The reason: according to the Secret Service, he got drunk and beat someone to death.


          Nguyen Sinh Huy denied (admitted to beating a prisoner, but claimed that the death was not caused by his whip), however, because the test showed that the beaten person had died of illness, he was still demoted four ranks and dismissed from his position. His career was ruined, he asked to go to the South, from then on he wandered here and there, making a living by all kinds of jobs, sometimes writing parallel sentences, teaching Chinese characters, sometimes dispensing medicine, working as a plantation foreman, once walking to De Thien De Thich in Cambodia but never returning to Hue or his hometown, and never seeing his children again. Finally stopping at Hoa An village, Cao Lanh province..., before his death, he was suspected by secret agents of having joined a mysterious organization called Thien Dia Hoi.


          The real image of Nguyen Sinh Huy through documents published by D. Hémery[16] above is not entirely ideal as people have painted. Quite close to the typical Confucian scholars in the Duy Tan Dong Du movement at that time, was followed by secret police but was not classified as a dangerous element, because he was not directly involved in opposing organizations . Not following the path of resignation and struggle of his fellow students such as Phan Chu Trinh and Ngo Duc Ke, he still reluctantly accepted to enter the colonial governing machine, and in the end, perhaps due to boredom, he became depressed.[17] , he pushed himself out of the bureaucratic machine at the end of the season to live a wandering, lonely life.[18]  

          b) We do not know clearly how Nguyen Sinh Huy influenced his third son. But one thing is certain: his dismissal also dragged Nguyen Tat Thanh into the same fate as himself: he was no longer able to continue on the path of “French-native” education to later join the colonial ruling apparatus in a new form, in a colonial exploitation policy that had passed the pacification period. Perhaps Nguyen Tat Thanh would not have followed that trajectory; but assuming he still kept the intention of “helping his compatriots”, what would he do with the colonial knowledge he had acquired? He might have dropped out of school to make a communist revolution, but who would replace him in the role of Nguyen-the-Patriot-to-the-Country to contact the Third International and would there appear a model of Vietnamese communist like him? It is difficult to answer.


          But fortunately, those hypothetical questions have no basis to be raised. Perhaps to make up for his mistake, Mr. Nguyen Sinh Huy paid special attention to Nguyen Tat Thanh and did not let him struggle alone. As we know, after being dismissed from his position, he returned to his hometown and asked for permission to go to the South to "find a living", hearing that Nguyen Tat Thanh was from Quy Nhon[19] In Saigon, he managed to follow and perhaps lead Nguyen Tat Thanh to meet Phan Chu Trinh before he went to France (April 1911). What did he expect from Nguyen Tat Thanh through this entrustment to Phan Chu Trinh? Also because he knew very well what his classmate's path was like, he certainly could not have imagined that one day his son would become a figure like Nguyen Ai Quoc. With his personality, the following thought might not be too far from the truth: there are many ways to use one's education to help one's compatriots, why must one do revolution? In any case, he contributed to pushing forward a son who later went much further than he had expected.


          c) As for Nguyen Tat Thanh at that time, what we know relatively clearly is that for a long time he always remembered his father and tried to fulfill his father's expectations when he entrusted him to Phan Chu Trinh.


          We already know his application to the French President on September 15, 1911, asking to be admitted to Ecole Coloniale with the wish to be useful to France and to his compatriots. What we need to know more is that after sending that letter, Nguyen Tat Thanh took a ship back to Vietnam via the route Marseille–Saigon–Hai Phong–Saigon–Marseille–Le Havre… In Saigon, he sent a letter to his brother, Mr. Ca Khiem (Nguyen Sinh Kham or Nguyen Tat Dat), who was then doing odd jobs at the Central Region Resident, asking him to help him get into Ecole Coloniale. Mr. Khiem sent a letter to Governor-General Albert Sarraut and this letter was forwarded to the Central Region Resident. And as everyone can guess, the Central Region Resident replied to the Governor-General of Indochina, with the following reason for rejection: to get into Ecole Coloniale, one must be studying in the colonies, and only worthy young men from the ranks of high-ranking officials would be selected.[20] . Through this urgency, we see how determined Nguyen Tat Thanh was to find a certain place to study to stabilize his life.(This passage most clearly demonstrates HCM's desire to serve the French colonialists. LD)


          Nguyen Tat Thanh's concern and concern for his father is also very remarkable with his special way. Also in Saigon during the above-mentioned trip back to the country[21] , along with sending a letter to Nguyen Sinh Kham asking for help to get into Ecole Coloniale, on October 31, 1911, Nguyen Tat Thanh also sent a letter to the Resident of Central Vietnam asking for help to transfer the 15-dong mandat (Indochina) to his father, because his father could not receive the mandat directly.[22] .


          During the time working on the ship, traveling here and there, but the worry about his father still made Nguyen Tat Thanh restless: not only did he send money to help, he also intended to ask the colonial government to reinstate or find a job for his father. Bui Quang Chieu's statement to the Saigon Secret Service on September 21, 1922 mentioned that he met Nguyen Tat Thanh (named Van Ba) on the ship Latouche-Tréville (he said he had forgotten his name) as follows:


"He was working on the ship. He came to see me because I used to be an agricultural professor who taught his father in Hue around 1901-1902. He told me that the first time he went to France, the purpose was to complain to his father about his recent dismissal. He wanted to go to the house of Captain Do-huu-Chan (?) who was working in Marseille, as his housekeeper, to ask for his help in that complaint."[23] .


          On December 15, 1912, when he went to America, he sent a letter to the Apostolic Nuncio of Hue informing him that of the three mandats sent to his father, he had only received one reply, thanks to the fact that the mandat had been delivered directly by the Apostolic Nuncio himself. This time he wanted to send money to his father every month, also asking for the Apostolic Nuncio's help and taking the opportunity to ask the Apostolic Nuncio to find a job for his father. In the letter, there were passages of words such as:


“Oh! How difficult my situation is! Living so far from my parents, rarely receiving news from them, wanting to help them but not knowing how!


Urged by the love of a child, I dare to ask Your Excellency to please grant my father a job as a clerk in the Ministries or as a religious instructor (?) so that, under Your great kindness, he can have a livelihood.”[24] .(This is the tone of a man who wants to be a servant for the West, father and son are of one mind serving the French colonialists.LD)


          There is a noteworthy detail: under the letter, the signature is “Paul Tatthanh”, Poste restante 1, rue Amiral Courbet, 1 – Le Havre. This name “Paul” was used by Nguyen Tat Thanh with a slight variation called “Paul Thanh” in a letter from England to the Governor General of Indochina, dated April 16, 1915, through the British consulate in Saigon, asking to be delivered to his father, but it did not reach him because he could not find the address.[25] .


          Through the letter sent to the French President asking to study at the Ecole Coloniale, the letters sent to the Resident of Hue or the Governor General of Indochina asking for help to transfer money and find a job for his father, the signature sometimes being “Paul Tatthanh” (from the US, 1912), sometimes being “Paul Thanh” (from the UK, 1915), we see in the departure of the third son of the second-class doctorate Nguyen Sinh Huy a behavior that could not be called “revolutionary” at all . The ideal of going to school to help his compatriots according to Phan Chu Trinh’s policy had not yet had the conditions to emerge as the main goal, the colonial regime had not yet become the object of uncompromising denunciation and attack, family love still weighed heavily on his mind, the struggle for a living of a young man far from home was no less pressing…

          Nói chung anh là một kẻ mới vào đời, tuy được những người thân hướng dẫn để đi xa, nhưng trong những ngày khởi đầu của cuộc hành trình này, Nguyễn Tất Thành vẫn chưa xác định được một vị trí nào thật rõ rệt về cuộc sống tương lai cho mình. (Chứng cớ như vậy mà các sử gia CSVN  cứ khen là HCM đi tìm con đường cứu nước thật là trơ trẻn. Đi học để mở mang kiến thức thì có hàng trăm loại trường khác nhau, hà cớ gì HCM phải chọn trường École Coloniale học xong ra cai trị dân cho thực dân Pháp! HCM không có tìm đường cứu nước mà chỉ là cứu cha và mong đạt nguyện ước làm bồi cho Tây mà thôi !LĐ)



Hiện thực và huyễn hoặc


          Sự so sánh trên đây cho chúng ta thấy rất nhiều khác biệt giữa hình ảnh của một Nguyễn Tất Thành dưới ngọn bút của Trần Dân Tiên năm 1948 với một Nguyễn Tất Thành trong hầu hết những tài liệu mới phát hiện về sau. (Tức là sự thật thì khác nhưng đưới ngọn bút Trần Dân Tiên thì HCM muốn tự đánh bóng mình , sửa lại quá khứ của mình lúc mới qua Pháp. LĐ)


          a) Nguyễn Tất Thành, trong cuốn sách của Trần Dân Tiên, đã được quan niệm như là tiền thân của những nhân vật Nguyễn Ái Quốc và Hồ Chí Minh, không phải chỉ theo trật tự về thời gian mà còn là về lô gích: cái trước tất yếu dẫn đến cái sau, muốn hiểu cái sau phải biết cái trước và ngược lại. Cuộc đời Hồ Chí Minh phải được quan niệm như một tổng thể cách mạng nhất quán và có ý thức từ đầu đến cuối. Trước khi trở thành Hồ Chí Minh người yêu nước-cộng sản, theo nghĩa mà những người cộng sản quan niệm “chủ nghĩa yêu nước chân chính cũng là chủ nghĩa cộng sản”, thì Nguyễn Tất Thành tiền thân của Hồ Chí Minh phải là người chuẩn bị: chưa tìm được đường đến với chủ nghĩa cộng sản thì tâm tưởng của anh phải là mảnh đất thuận lợi để nẩy mầm chủ nghĩa cộng sản về sau – anh phải là người dọn đất, người phủ định, người “không tán thành” những phương cách yêu nước của cha chú mình, nghĩa là phải làm được người đại biểu tiềm thể cho cuộc cách mạng tương lai mà Hồ Chí Minh sẽ là đại biểu hiện thực. (HCM cũng không ngờ là sau nầy mọi người đã tìm hiểu được Trần Dân Tiên là chính HCM, nên những hư cấu lếu láo của TDT sắp xếp trước, sau đều là trò nói dối rẽ tiền. LĐ)


          Khác hẳn với một Nguyễn Tất Thành thực tế – một Nguyễn Tất Thành như là Nguyễn Tất Thành con của ông Nguyễn Sinh Huy – mà các tài liệu sau này đã phác hoạ: tuy đã được định hướng để ra đi, nhưng cái hướng ấy không tất yếu phải là cuộc cách mạng sau này anh sẽ chọn lựa, bởi vì để đến với cuộc cách mạng ấy, anh phải có được hàng loạt những cơ duyên khác xa với những ngày anh bỏ nước ra đi. Ở anh Nguyễn Tất Thành thanh thiếu niên ấy chưa có gì tất định báo hiệu anh sẽ là Nguyễn Ái Quốc hay Hồ Chí Minh về sau.


          b) Anh Nguyễn Tất Thành được Trần Dân Tiên giao cho cái nhiệm vụ tiền thân ấy, anh Nguyễn Tất Thành được xem là “hình ảnh của nhà ái quốc xứ Nghệ An rời quê mẹ ra đi tìm đường giải phóng đất nước”, theo cách diễn tả của D. Hémery trong tài liệu đã kể, “chỉ thuộc về điều tưởng tượng huyễn hoặc của những năm sau 1945 hoặc sau 1920” [26] .

          Sau 1920, nhất là sau Đại hội Tours, khi Nguyễn Tất Thành đã vượt khỏi Phan Chu Trinh để trở thành người yêu nước-cộng sản: cần phải đẩy thật mạnh việc tố cáo tội ác của thực dân để kêu gọi sự chú ý, sự giúp đỡ của những người hoạt động khuynh tả khắp nơi, đặc biệt thúc đẩy Đảng Cộng sản Pháp, và sau 1923, khi đã sang Nga, vận động Quốc tế Cộng sản, thiết thực ủng hộ phong trào chống thực dân ở Đông Dương. Những bài trả lời phỏng vấn của Nguyễn Tất Thành-Nguyễn Ái Quốc vào thời kỳ này đã bộc lộ rõ xu hướng ấy. Động cơ muốn xem văn minh Pháp được kích động thêm bởi tinh thần “chống đối về bản chất” của những người lính lê dương [27] – và chỉ như vậy mà thôi: đó là tất cả những gì Nguyễn Ái Quốc có thể nhớ lại về chuyến ra đi của Nguyễn Tất Thành để bày tỏ quan điểm chính trị mới của mình.

          Đối với câu hỏi “Khi học xong, anh dự định làm gì?”, mà trả lời là: “Dĩ nhiên là tôi sẽ trở về Tổ quốc để đấu tranh cho sự nghiệp của chúng tôi” [28] thì cái động cơ “chống đối” nêu ra ở trên là không thể nào khác được. Không còn dấu vết gì của tờ đơn xin vào Ecole Coloniale, những lá thư gửi Khâm sứ Huế nhờ chuyển tiền, xin việc làm cho cha …

          Sau 1945, khi Nguyễn Tất Thành đã trở thành Chủ tịch nước Việt Nam Dân chủ Cộng hoà với cái tên mới là Hồ Chí Minh (dân chúng chưa biết rõ lắm về lai lịch của cái tên này), 1948 đang ở chiến khu Việt Bắc kháng chiến chống Pháp: phải tạo cho mình hình ảnh một “đấng bậc trưởng thượng” kiểu châu Á có uy tín vượt trội, vừa truyền thống vừa hiện đại, yêu nước và mập mờ nhận là cộng sản, tuy cuộc đời ba chìm bẩy nổi, ẩn hiện bí mật cao siêu, nhưng mục đích suốt đời không có gì khác hơn là hy sinh cho độc lập của tổ quốc và hạnh phúc của nhân dân, một con người trong sạch, giản dị, hoà mình vào quần chúng, được bạn bè khắp hoàn vũ mến yêu giúp đỡ còn đồng bào trong nước thì đặt hình lĩnh tụ của mình lên bàn thờ [29] và tôn xưng là “Cha già của dân tộc” v.v… (Đọc kỹ đoạn nầy mới thấy rõ Lữ Phương nắm rất rõ cơ mưu của HCM để tự đánh bóng nhân vật “Yêu Nước “ HCM chỉ là trò nói láo mà thôi! Đoạn nhận xét nầy của Lữ Phương thật là chính xác và cay nghiệt đối với HCM. LĐ)


          The “biography” of Ho Chi Minh written by Tran Dan Tien clearly expressed the need in 1948 that Ho Chi Minh and his revolution wanted to create for the communist patriotic movement in the new situation – a great leader and only that leader is great !


          All the good things in the most glorious periods of this leader’s activities are described in detail, as for the things that are difficult to say and should not be said in especially “important” periods – for example, the years after the founding of the Party in 1930, when he was attacked and criticized so severely by the leftist tendency in the Party in Vietnam and the Communist International that he was detained for “study” for a period of time in the Soviet Union until 1938 when he was allowed to go out and work again.[30] – then deliberately concealed: exposing those things is not only detrimental to the image of the leader but also destroys the necessary unity of the Party created by the leader.


          c) Is Tran Dan Tien the pen name of Ho Chi Minh as people have long assumed? Recently, Ms. Phan Thi Minh gave a very remarkable new information as follows:


“On the afternoon of March 2, 1993, I met Mr. Vu Ky, who was Uncle Ho's personal secretary from the August Revolution until the day Uncle passed away and, together with some people around Uncle, co-authored the book "Stories about President Ho's life and activities" with the pen name Tran Dan Tien"[31] .


          We have not seen Mr. Vu Ky speak more clearly about this matter, so we do not know how he and the people "around Uncle Ho" worked to make the book Those famous stories... Did he and his colleagues have to travel here and there to meet nearly 10 characters mentioned in the book to interview them about their relationship with Uncle Ho? The last line tells us that the book was finished in the fall of 1948, at that time Mr. Vu Ky had to follow Ho Chi Minh to the Viet Bac resistance base (Tuyen Quang, Thai Nguyen). If it was done that way, how could it have been done in the difficult conditions of the resistance war? The way of presentation described in the book - the characters take turns telling the story - is therefore probably just a trick and that is the trick of novelists more than "biographies".


          Let's temporarily believe that the "biography" in the form of "stories" was written by Vu Ky and his colleagues and signed by Tran Dan Tien. But then it becomes difficult to explain why the mediocre book by an unknown author, Tran Dan Tien, could become the most important reference document about Ho Chi Minh as it happened, especially in the research and teaching community? Such importance could not have been achieved if what was written about Ho Chi Minh in that book (assuming it was by Vu Ky) had not been reviewed by him (Vu Ky was his personal secretary), and in some way made people understand that he himself wanted to popularize the "biography" with such content.

           The book, therefore, whether written by Vu Ky using documents from Ho Chi Minh or written directly by Ho Chi Minh himself[32] (or read for Vu Ky to write), I think the meaning is the same: its appearance is "necessary" for Ho Chi Minh's own revolutionary needs after 1945.


          At this time, Nguyen Tat Thanh was no longer the individual 21-year-old youth who was surprised when he left the country in 1911: he returned to the country with the name Ho Chi Minh and considered himself the symbol of the final choice after all the choices of the country - a Nguyen Tat Thanh who became a communist, completed the August Revolution and was leading the resistance to protect that revolution to later bring the country to communism.

          It is not difficult to understand that the past of Ho Chi Minh at the age of 21 was reconstructed to suit the position of Ho Chi Minh at the age of 58: in fact, things were not like that, they could be said differently at other times, but when necessary, they could still be embroidered and embellished for propaganda purposes – the interests of the revolution required it to be like that. If Ho Chi Minh had not done that, there would have been others who would have replaced him. For many different reasons, there were countless people who worshiped him after 1945.


© 2007 talawas

 

http://www.talawas.org/talaDB/showFile.php?res=9101&rb=08     Lu Phuong

From Nguyen Tat Thanh to Ho Chi Minh

(Forming a choice)

 1    2    3    4    5    6    7 

 

Chương 2


Đến với chủ nghĩa cộng sản



Điểm xuất phát: Cái nôi Phan Châu Trinh


          Cuộc đời chính trị của Nguyễn Tất Thành chỉ thực sự bắt đầu khi từ Anh trở lại Pháp với cái tên mới là Nguyễn Ái Quốc ký dưới bản Những yêu sách của nhân dân Annam, đại diện cho “Nhóm những người Annam yêu nước”, gửi Hội nghị Versailles vào tháng 6 năm 1919. Về sự kiện này Trần Dân Tiên, tác giả cuốn Những mẩu chuyện về đời hoạt động của Hồ Chủ tịch đã viết như sau:


“Ông Nguyễn tổ chức nhóm người Việt Nam yêu nước ở Paris và ở các tỉnh ở Pháp. Với danh nghĩa này, ông đã đưa những yêu cầu ra trước hội nghị Versailles (…) Cũng nên nhắc lại ý kiến đưa yêu cầu do ông Nguyễn đề ra nhưng lại do luật sư Phan Văn Trường viết, vì lúc bấy giờ, ông Nguyễn chưa viết được tiếng Pháp. Cũng nên nhắc lại là ông Phan Châu Trinh và ông Phan Văn Trường không tán thành hoạt động của nhóm Việt Nam yêu nước, vì các ông ấy cho nhóm thanh niên là trẻ con” [1] .


          Chủ đích của đoạn văn trên là khá rõ rệt: cái nhóm “thanh niên” mà Nguyễn Ái Quốc đã nhân danh để gửi bản Yêu sách tám điểm cho Hội nghị Versailles vào tháng 6 năm 1919 là tổ chức do Nguyễn Ái Quốc “sáng lập” [2] , hoạt động riêng biệt, không được các ông Phan Châu Trinh và Phan Văn Trường ủng hộ. Tham khảo nhiều tài liệu khác, chúng ta thấy sự việc không hoàn toàn như vậy.


          a. Bà Thu Trang trong cuốn Nguyễn Ái Quốc, những năm tại Paris (1917-1923) [3] , căn cứ vào lời một nhân vật trong cuốn sách của Trần Dân Tiên [4] , cho rằng Nguyễn Tất Thành đã từ Anh trở lại Pháp vào 1917 và như vậy thì có thể Nguyễn Tất Thành đã góp phần lập ra Hội những người Annam yêu nước. Vì theo bà, thì vào khoảng cuối năm 1916, Phan Châu Trinh và Phan Văn Trường đã lập ra hội này để kế tục Hội Đồng bào Thân ái lập ra 1912 đã ngưng hoạt động. Tuy vậy, do chưa tìm thêm được bằng cớ xác nhận Nguyễn Tất Thành đã đến Pháp năm 1917– đặc biệt không thấy có báo cáo nào của Mật thám Pháp về việc Nguyễn Tất Thành ở Paris vào thời gian đó – nên người ta vẫn chỉ coi đó là một giả thuyết.


          Cũng có một giả thuyết khác nữa về năm đến Pháp của Nguyễn Tất Thành. Giả thuyết này cũng căn cứ vào Hồ Chí Minh nhưng không phải là Hồ Chí Minh-Trần Dân Tiên mà là Hồ Chí Minh-Nguyễn Ái Quốc: khi bị Sở Cảnh sát Paris gọi đến xét hỏi vào năm 1919 và 1920, Nguyễn Ái Quốc khai đã đến Pháp tháng 6-1919 [5] và cũng chính cái thời điểm 1919 sang Pháp đó mà 20 năm sau (1938), Nguyễn Ái Quốc đã khai với Quốc tế Cộng sản, còn những năm về trước (1917-1918) thì đang làm việc cho một nhà giàu ở Brooklyn (Mỹ) [6] . Cũng chẳng có gì ngăn cản người ta tin hay không tin vào giả thuyết này (những lời khai của Hồ Chí Minh với “ta” hay với “địch” thường bất nhất [7] ), nhưng dù thế nào đi nữa thì việc Nguyễn Ái Quốc tự cho mình đứng ra lập “Hội những người Annam yêu nước” và hoạt động không cần sự hợp tác của Phan Châu Trinh và Phan Văn Trường là điều hoàn toàn tưởng tượng [8] .


          b. Câu chuyện Nguyễn Ái Quốc bị chỉ trích “trẻ con” là chuyện có thật. Nhưng lại không thật hoàn toàn: chỉ có Phan Châu Trinh, do là bậc cha chú, mới hay chỉ trích Nguyễn thôi. Và cũng chỉ trích trong một hoàn cảnh khác, không dính dáng gì đến bản Yêu sách tám điểm năm 1919. Một mật thám mang tên “Edouard” đã thuật lại một cuộc tranh luận giữa Phan Châu Trinh và Nguyễn Ái Quốc tại căn nhà số 6 Villa des Gobelins (nơi Nguyễn Ái Quốc đã về ở chung với hai ông họ Phan) về đề tài người dân bản xứ có thể đòi hỏi gì ở toàn quyền Maurice Long vừa mới sang Việt Nam thay Albert Sarraut (về làm Bộ trưởng Bộ thuộc địa). Nguyễn Ái Quốc nói:


“Tại sao hai mươi triệu đồng bào ta không làm gì để buộc Chính phủ phải cho chúng ta quyền làm người? Chúng ta cũng là người và chúng ta phải được đối xử như vậy. Những ai từ chối coi chúng ta là những người bình đẳng là kẻ thù của chúng ta”.


          Phan Châu Trinh đã trách Nguyễn Ái Quốc là quá bộp chộp:


“Anh muốn đồng bào tay không của chúng ta làm gì để chống lại những người châu Âu với những vũ khí của họ. Tại sao dân chúng phải chết vô ích mà không có kết quả nào” [9] .


          Sự tường thuật trong báo cáo của mật thám “Edouard” đề ngày 20-12-1919, sau cả nửa năm ngày Nguyễn Ái Quốc công bố Yêu sách tám điểm. Có thể đây là những dấu hiệu khởi đầu để Nguyễn Ái Quốc vượt khỏi Phan Châu Trinh, nhưng ý nghĩa của sự “không tán thành” ấy của Phan Châu Trinh chẳng liên quan gì đến sự ra đời của “Hội những người Annam yêu nước” cả…..

 http://www.talawas.org/talaDB/showFile.php?res=9138&rb=08 Chương 6  

TỪ NGUYỄN TẤT THÀNH ĐẾN HỒ CHÍ MINH bài của Lữ Phương.

(Sự hình thành một chọn lựa) 

Phụ lục 1

Huyền thoại Hồ Chí Minh



          “Hồ Chí Minh là một nhân vật quan trọng trong phong trào cộng sản quốc tế và giải phóng dân tộc thuộc thế kỷ 20. Ông đã lập ra Đảng Cộng sản Việt Nam, tổ chức cuộc chiến đấu bền bỉ chống lại các thế lực thực dân hiện đại, đã hoàn thành độc lập thống nhất, tạo cơ sở quyền lực để thiết lập chế độ gọi là “chủ nghĩa xã hội hiện thực” ở Việt Nam. Đã có khá nhiều ý kiến nhận định, đánh giá sự nghiệp của ông theo nhiều quan điểm khác nhau trên thế giới. Nhưng ở Việt Nam, trong chế độ cộng sản, từ một nhân vật lịch sử ông đã trở thành một nhân vật huyền thoại có tác dụng huyễn hoặc rất đặc biệt.


          Theo những người nghiên cứu về Việt Nam, hiện tượng này có ba nguồn gốc: 1) tự ông cố ý tạo ra để lôi kéo quần chúng, 2) Đảng Cộng sản đã dầy công làm cho ông thành một biểu tượng thờ phụng của chế độ, 3) người Việt Nam hy vọng vào ông như một ngưới cứu độ, giúp họ thực hiện được những mong mỏi nghìn đời của đất nước và bản thân.


          Nếu huyền thoại Hồ Chí Minh đã cho Đảng Cộng sản uy tín hầu như quyết định để chiến thắng trong chiến tranh, thì do những thất bại của Đảng Cộng sản trong xây dựng hoà bình mà huyền thoại Hồ Chí Minh từ từ rạn vỡ trong nhân dân và cả trong Đảng. Một cái nhìn công bằng là một cái nhìn hiện thực về nhân vật lịch sử này.



Vẽ rồng thấy đầu không thấy đuôi


          Do phải giữ kín tung tích trong hoạt động bí mật, lý lịch của Hồ Chí Minh cũng là một bí mật. Sau cách mạng 1945, nhiều người còn chưa biết ông là ai. Nhiều đoạn đời của ông có một thời bị nhiều nhà viết tiểu sử ông để trống (như sau vụ thất bại của Xô Viết Nghệ Tĩnh 1931 đi đâu không biết cho đến năm 1941 mới xuất hiện lại và về nước). Phần ông, ông lại không chịu viết hồi ký hoặc chính thức công bố đầy đủ lý lịch của mình. Nếu có viết thì ông lại không ký tên thật. Với bút danh Trần Dân Tiên trong Những mẩu chuyện về đời hoạt động của Hồ Chủ tịch, hình ảnh mà ông tự giới thiệu chỉ là một người cách mạng rày đây mai đó, không có cuộc sống riêng tư. Nhưng đó cũng chính là ý muốn của ông. Trong cuốn sách nhỏ này ông có khen ngợi tài của người hoạ sĩ Trung Hoa vẽ rồng và cho rằng vẽ rồng giỏi là chỉ cho người xem trông thấy đầu còn đuôi thì dùng những cụm mây che khuất đi.

          Thủ thuật ấy rõ ràng ông đã sử dụng để tự hoạ. Cái cốt cách thanh thoát mờ ảo ấy thật ra cũng đã toát ra từ chính con người của ông: với khuôn mặt xương xương, dáng người gầy, mới 50 tuổi đã để râu dài, ông có vẻ xuất thế hơn rất nhiều so với một số lãnh tụ cộng sản châu Á khác – như Mao Trạch Đông chẳng hạn.


          Hình ảnh xuất hiện chính thức của ông trước công chúng do vậy, ngoài một lĩnh tụ cộng sản tầm cỡ quốc tế tài ba, còn là một hiền triết phương Đông. Nhưng đối với ông, không phải chỉ có như vậy. Trong thời chống Pháp, có một dạo, mấy chữ “Cha già dân tộc” đã được bộ máy tuyên truyền Việt Minh dùng để tôn vinh ông khá ồn ào (như một câu hát: “thi đua thi đua Cha già nhắn tin về…”). Thật sự thì hình ảnh này đã được chính ông sử dụng để tự đề cao trong Những mẩu chuyện về đời Hồ Chủ tịch do chính ông viết (“Nhân dân gọi Chủ tịch là Cha già của dân tộc, vì Hồ Chủ tịch là người con trung thành nhất của Tổ quốc Việt Nam”). Về sau có lẽ vì thấy hơi quá lố, hình ảnh ấy không còn được nhắc lại, mấy chữ “Bác Hồ” được thay vào và giữ mãi cho đến khi ông mất.


          Trong tiếng Việt, chữ “bác” chỉ vai người anh của cha, dùng để xưng với các cháu thiếu nhi thì thích hợp. Nhưng sau này, nó lại trở thành phổ biến để mọi người gọi theo. Theo nhiều người gần gũi ông cho biết thì điều đó cũng do ông chỉ đạo: ai mới gặp ông mà gọi ông bằng “anh” hoặc “đồng chí” thì bị ông chỉnh lại ngay (tôi nghe nói trong những ngươi bị ông chỉnh có Trần Văn Giàu và nhà văn Nguyễn Huy Tưởng).


          Cung cách ứng xử của ông thường được coi như tấm gương để toàn Đảng, toàn dân học tập, trong đó tác phong giản dị, cần kiệm, thân dân (lo chuyện tương cà mắm muối cho dân) thường được đề cao nhiều nhất. Năm 1968, sau khi vào chiến khu, suốt 7 năm ở R, năm nào đến 19 tháng 5 (người ta cho là sinh nhật của ông), trong các buổi lễ kỷ niệm tôi đều được nghe không biết bao lần những câu chuyện như vậy.

          Chuyện đôi dép râu: Bác Hồ đi dép râu thì ai cũng biết. Bác đi một đôi dép đến mòn lẳn. Cậu bảo vệ đề nghị Bác thay nhiều lần nhưng Bác nhất định không chịu. Cuối cùng nài nỉ mãi không được, cậu đã phải lén lấy đôi dép ấy đi đổi. Khi phát hiện, Bác không vừa lòng và nhất quyết bắt cậu bảo vệ đi lấy lại đôi dép cũ.

          Chuyện lá dong gói bánh chưng của dân Hà Nội. Mỗi năm khi gần Tết, mặc dầu “bận trăm công ngàn việc”, Bác vẫn điện thoại hỏi đồng chí Trần Duy Hưng, bấy giờ là Chủ tịch Uỷ ban Nhân dân Thành phố Hà Nội, xem có lo đủ lá dong để gói bánh chưng cho dân chưa.

 

          Còn nhiều chuyện khác có nội dung tủn mủn, lẩm cẩm và “bao cấp” như vậy. Chưa kể đến những bài nhạc, bài thơ – nơi không cần phải mô tả những chi tiết – người ta đã tha hồ dùng sự bay bổng của phạm trù mỹ học gọi là sự cao quý để đưa ông lên chín tầng mây! Từ một người anh hùng giải phóng dân tộc, ông trở thành một ông tiên trong các truyện thiếu nhi, một nguồn cảm hứng vô tận để hình thành những bài tụng ca, và hơn nữa, còn là hình tượng của người đi cứu độ chúng sinh nữa.

          Sau 1975, tôi thấy người ta đã dựng bàn thờ của ông ngay giữa bùng binh Sài Gòn, khói hương nghi ngút. Ngày nay nhiều nơi vẫn còn giữ thói quen này, không phải chỉ với riêng ông (nhiều liệt sĩ cộng sản đã thành thần trong các miễu, các đền). (Đó là những điều xác thực do đảng CSVN muốn tạo 1 hình ảnh huyển hoặc về HCM kể cả các đảng viên cao cấp khác cũng vậy.LĐ)



Cuộc sống riêng tư


          Chuyện tình ái, vợ con của ông là điều được dư luận quan tâm, nhưng sách báo của Đảng thường né tránh. Cả một đời vì nước vì non thì màng chi đến những hệ luỵ nhân gian ấy! Nhưng điều này hoàn toàn không đúng ngay cả đối với ông: có lần ông đã cho rằng sai lầm lớn nhất đời ông là không lấy vợ! Nói chơi thôi nhưng thật sự trong thực tế, đã có nhiều chuyện kể cho biết ông có rất nhiều nhân tình ở khắp nơi, từ Pháp, Nga, Trung Quốc…


          Kim Hạnh lúc làm Tổng biên tập báo Tuổi trẻ, vì đăng ở trang nhất tin nói về bài thơ của ông (bí danh Lý Thuỵ khi ông từ Liên Xô sang Trung Quốc khoảng 1925) gửi người vợ Tàu mà bị cách chức và đuổi khỏi làng báo. Một nhà nghiên cứu Mỹ, khi truy tầm hồ sơ mật của Đệ Tam Quốc tế lưu trữ tại Moskva sau khi Liên Xô sụp đổ, đã tìm thấy tài liệu cho biết có một người đàn bà khác trong một Đại hội Quốc tế cộng sản ở Nga đã khai ông chính là chồng của bà, và người đàn bà ấy chính lại là đồng chí Nguyễn Thị Minh Khai của ông chứ không phải là ai khác!


          Trong nước, chuyện tình của ông nhiều hơn và cũng nhiều tính chất bi thảm hơn. Dư luận Hà Nội râm ran từ lâu chuyện ông ăn ở với một cô tên Xuân, cô này do mật vụ Trần Quốc Hoàn đưa về để phục vụ ông nhưng sau cho người giết đi để bịt tung tích, có đứa con trai được Vũ Kỳ, thư ký riêng của ông cứu thoát, đem về nuôi. Gần đây nhân Đại hội 9 của Đảng (tháng 4 năm 2001), các hãng thông tấn phương Tây đã nói đến khá nhiều chuyện năm 1941, khi về nước, ông đã quan hệ với một nữ cần vụ người dân tộc và sinh ra Nông Đức Mạnh, nay mới được bầu Tổng Bí thư Đảng.


          Những chuyện tình nói trên, hư thực ra sao chưa được chứng minh thật thuyết phục, nhưng xét về mặt đạo đức cá nhân thật ra chẳng có gì quan trọng lắm: các lĩnh tụ cộng sản cũng là những con người, vợ con, này nọ đủ cả, một số lại rất hoang toàng trong cái khoản mục này! Giả sử Hồ Chí Minh có như vậy đi nữa thì công lao chống thực dân của ông chẳng hề bị suy suyển. Nhưng do Đảng Cộng sản Việt Nam không chỉ muốn dừng lại với cái công lao ấy mà còn vượt lên thời gian tồn tại muôn năm, nên hình ảnh của Hồ Chí Minh phải được tô vẽ sao cho thật lý tưởng, thật phi thường.


          Và đó cũng chính là chính sách tạo thần tượng của guồng máy. Người ta có thể vẫn sống một cuộc sống bình thường, nhưng khi Đảng cần thì cái bình thường sẽ được thay vào bằng những việc làm, những sự tích thần thánh. Anh là người có tính Đảng cao thì anh phải biết tuân phục: phải biết cố gắng đóng cho tròn cái vở kịch được tạo ra cho mình. Chỉ vì lợi ích cách mạng thôi.

          Càng có nhiều tấm gương phi thường để những người bình thường noi gương hy sinh thì sự nghiệp của Đảng mới huy hoàng. Chính vì đã dựa trên cái lý lẽ về chủ nghĩa anh hùng cách mạng đó mà Đảng đã tạo ra khá nhiều những truyền thuyết trong tất cả mọi lĩnh vực từ bộ đội, tình báo đến nhà báo, nhà sư… Hồ Chí Minh cũng chỉ là một huyền thoại trong những huyền thoại do Đảng tạo ra, nhưng là huyền thoại của những huyền thoại cho nên phương pháp tạo dựng cũng phải hết sức đặc biệt. (Lữ Phương là một đảng viên bậc trung, được gần gủi với nhiều cán bộ “khai quốc công thần” nên Lữ Phương viết về đoạn nầy rất trung thực.LĐ)


          Không biết có khi nào suy ngẫm lại những cái đã qua, ông cảm thấy những bất ổn trong những vở kịch do mình tạo ra hay không, nhưng từ bên ngoài, nhiều người đã thấy khá nhiều những bực bội, buồn phiền gây ra cho ông bởi chính cái đám âm binh cách mạng của ông. Có nhiều chuyện không vui vẻ lắm, nhưng chuyện ông bị cho ra rìa suốt trong quãng đời còn lại trước khi ông mất là đáng chú ý nhất. Sau Cải cách ruộng đất năm 1956 ở miền Bắc, do nhập từ Trung Quốc, quá thất đức và sai lầm, ông đưa Võ Nguyên Giáp, uy tín như cồn sau Điện Biên Phủ, ra thay mặt Đảng xin lỗi nhân dân, sau đó định sẽ lên thế chỗ Trường Chinh làm Tổng Bí thư. Lúc bấy giờ ở Liên Xô, Krushchev đang thắng thế với đường lối hoà bình, trong Đảng Việt Nam cũng có xu hướng ấy.

           Nhưng tình hình Việt Nam lại không thuận lợi để phát triển. Do cường độ cuộc chiến tranh ở miền Nam đã lên cao, đường lối quyết liệt dùng bạo lực để giải quyết chiến tranh thắng thế đã đưa cánh Lê Duẩn/Lê Đức Thọ lên nắm quyền.


          Về Võ Nguyên Giáp thì kết quả ai cũng nhìn thấy: bị quy là kẻ cầm đầu chủ nghĩa xét lại và bị trù dập suốt một thời gian dài, đến khi Lê Duẩn chết mới thôi. Còn về Hồ Chí Minh thì dường như chẳng có gì, nhưng thật sự cũng đã chịu số phận chung với tướng Giáp. Bên ngoài thì vẫn đi đây đi đó, chỉ đạo việc này việc kia… nhưng bên trong đã dần dà bị cô lập, chỉ giữ vai trò của một ngọn cờ tượng trưng, không có ảnh hưởng gì lắm tới những quyết định lớn.

            Theo một bài viết của Vũ Kỳ (đăng trên một số báo Văn nghệ Xuân cách đây vài năm), công lao của Hồ Chí Minh trong cuộc “tổng tấn công và nổi dậy” 1968, vẻn vẹn chỉ có bài thơ Xuân này hơn hẳn mấy xuân qua, Thắng lợi tin vui khắp mọi nhà… Sau khi ghi âm bài thơ này thì ông được đưa đi… nghỉ.

             Vu Ky said that Ho only knew the date and time of the “General Offensive and Uprising” through the radio broadcast he heard in Beijing, where he was sent on vacation – along with his voice, constantly reciting the above-mentioned poem. Many people have talked about many opposing tendencies in the Communist Party of Vietnam during the war; but through the above story, we see that there were two main tendencies for a long time: Le Duan/Le Duc Tho versus Ho Chi Minh/Vo Nguyen Giap.


              However, the regime still needed his sacredness to create its own sacredness, so his death was thoroughly exploited by the Le Duan/Le Duc Tho faction to “use” it freely. His death date was September 2nd because it coincided with the National Day, so it was moved to September 3rd, 1969. In his last will, he wanted to be cremated and have his ashes scattered at sea or buried in some land, and people spent a lot of money to embalm his body and build a mausoleum for him. (Through the facts that Lu Phuong brought up, we can clearly see that the ruling apparatus of the Communist Party of Vietnam is very iron-fisted, even HCM and Vo Nguyen Giap had to submit if they did not want to be eliminated.)



Political choices


          Ho Chi Minh's personality was deified only for the purpose of deifying his political choices for the Communist Party. The following topics have become classics in the ideological courses of the regime: from childhood, Ho Chi Minh was worried about the slavery of his people, so he decided to leave his country to find a way to save the country; traveling around the world to learn and compare, he finally realized the miraculous Marxism-Leninism, which not only helped the nation gain independence but also opened the way to eternal happiness; The Communist Party of Vietnam is the only political force that can realize this historical necessity, so the Party's leadership over the nation will be eternal and absolute.


          Through the verification of history over the past half century, people see that the above beliefs, if only partially true, are too exaggerated and exaggerated.


          For example, the search for a way to save the country. Perhaps there is no need to debate this initial assumption: Ho Chi Minh was one of many patriotic young people at that time. But from that, to assume that because of patriotism, he intended to go abroad from the beginning to find a solution to save the country, this is not necessarily inevitable. A French researcher on Vietnam, D. Hémery, found a petition by Ho Chi Minh dated September 15, 1911 in Marseille - signed by Paul Tatthanh - sent to the French government to apply to study at the Ecole coloniale (a type of school that trains civil servants for the colonies) and was rejected.

          This historian also found some of his letters – also signed Paul Tatthanh – sent back to the country many times asking the Resident of Central Vietnam to inquire about news and transfer money to his father. From these documents – the Chronicle of Ho Chi Minh’s biography (National Political Publishing House, Hanoi, 1993) recorded Hemery’s discovery – people can discuss many things, but in order not to go too far, we only need to note the following obvious thing: Ho Chi Minh’s intention to “save the country” was not necessarily present from the moment he left the country, that intention may have come after other plans failed (for example, not being accepted to study at the Ecole Coloniale). This assumption does not in any way diminish his patriotism, but of course, it would be very difficult to create the intention to idealize his life from childhood to adulthood. How can we consider the phenomenon of Ho Chi Minh calling himself “Paul Tat Thanh”, asking to study to become a civil servant for the colonial government and at the same time asking the colonial government to transfer money from abroad to his father!


          The argument that after traveling everywhere to study and learn, from there seeing the greatness of Marxism-Leninism, Ho Chi Minh chose it – this argument also proves to be very difficult to convince. The fact that he traveled around the world is not enough to prove that he had acquired all the quintessence of humanity as those who praised him assumed. Unlike many other Asian leaders, such as Sun Yat-sen and Gandhi, he had no intention of deepening his knowledge through universities. His return to France was a bit long (1917-1923), but his work here still followed the trend of leaning towards practice, contacts, journalism, advocacy... The books he read here were only popular, with nothing to demonstrate the necessary depth of thinking to seriously absorb Marxism. I have written this comment many times, and now I am not afraid to repeat it to say it again. Communist ideologists


          may be very angry about this comment, but unfortunately, it was said by Ho Chi Minh himself. Anyone who has read the book entitled Stories about Ho Chi Minh's life and activities written by him (under the pen name Tran Dan Tien) will see it right away. Here are a few passages he told about the Tours Congress of the French Socialist Party in late 1920:


          Người ta thảo luận rất sôi nổi (…) Ông Nguyễn lắng nghe nhưng không hiểu rõ lắm, vì người ta thường nhắc đi nhắc lại những tiếng, những câu: chủ nghĩa tư bản, giai cấp vô sản, bóc lột, chủ nghĩa xã hội, cách mạng, không tưởng, khoa học, Saint-Simon, Fourrier, Marx, chủ nghĩa vô chính phủ, chủ nghĩa cải lương, sản xuất, luận đề,… giải phóng… chủ nghĩa tập thể… chủ nghĩa cộng sản, khách quan, chủ quan v.v…


          Không hiểu rõ lắm, nhưng đến lúc biểu quyết, gia nhập Đệ Tam hoặc ở lại Đệ Nhị Quốc tế thì ông vẫn bỏ phiếu cho Đệ Tam Quốc tế. Rất ngạc nhiên, Rô-dơ, làm tốc ký của Đại hội hỏi ông Nguyễn:


“Đồng chí! Bây giờ đồng chì hiểu tại sao ở Pa-ri, chúng tôi đã bàn cãi nhiều như thế rồi chứ?”


“Không, chưa thật hiểu đâu.”


“Thế thì sao đồng chí lại bỏ phiếu cho Đệ Tam Quốc tế?”


“Rất đơn giản. Tôi không hiểu chị nói thế nào là chiến lược, chiến thuật vô sản và nhiều điểm khác. Nhưng tôi hiểu rõ một điều là Đệ Tam Quốc tế rất chú ý đến vấn đề giải phóng thuộc địa. Đệ Tam Quốc tế nói sẽ giúp đỡ các dân tộc bị áp bức giành lại tự do và độc lập của họ. Còn Đệ Nhị Quốc tế không hề nhắc đến vận mạng các thuộc địa. Vì vậy tôi đã bỏ phiếu tán thành Đệ Tam Quốc tế. Tự do cho đồng bào tôi, độc lập cho Tổ quốc tôi, đấy là tất cả những điều tôi muốn; đấy là tất cả những điều tôi hiểu. Đồng chí đồng ý với tôi chứ?!”.


Rô-dơ đồng ý, chị cười và nói: “Đồng chí đã tiến bộ”.


          Những đoạn trích dẫn trên đây đã cho chúng ta biết mấy điều quan trọng như sau: Hồ Chí Minh chưa biết gì về chủ nghĩa Marx với tư cách là một học thuyết triết học-chính trị. Những khái niệm rất tầm thường trong báo chí có khuynh hướng thiên tả như đấu tranh giai cấp, bóc lột, sản xuất… ông còn chưa hiểu rõ, nói gì đến những tư biện về lao động tha hoá, giá trị thặng dư, sứ mệnh giải phóng của giai cấp vô sản…?

          Đối với chủ nghĩa Lenin ông có biết đến nhưng lại rất hời hợt. Ông chưa đọc gì về Lenin, ngoại trừ bài “Sơ thảo lần thứ nhất những luận cương về các vấn đề dân tộc và thuộc địa” đăng trên tờ L’humanité tháng 7 năm 1920 trước Đại hội Tours vài tháng. Có đọc nhưng thật sự ông cũng chẳng hiểu bao nhiêu, ngay cả các khái niệm căn bản.

          Ông chọn lựa đi theo Lenin hoàn toàn chỉ vì, qua Đệ Tam Quốc tế, Lenin hứa “giúp đỡ các dân tộc bị áp bức giành lại tự do và độc lập”. Đó là một chọn lựa hoàn toàn cảm tính, vội vàng, phiến diện: chủ nghĩa Lenin là một học thuyết toàn diện về cách mạng vô sản ở những nước chưa có chủ nghĩa tư bản phát triển, trong đó vấn đề giải phóng các thuộc địa chỉ là một bộ phận.

          Với những thiếu sót trầm trọng như vậy, làm sao có thể gọi được là nghiêm chỉnh thái độ chọn lựa nói trên của ông?


          Tất nhiên không thể không xét đến chuyện về sau, cùng với thời gian hoạt động, ông đã tiếp cận lý luận cách mạng ngày càng nhiều hơn. Nhưng dù vậy đi nữa thì cũng không vì thế mà coi sự chọn lựa ấy là tuyệt đối đúng, phải trung thành để chuyển giao cho các thế hệ mai sau. Có rất nhiều lý do:

          Sau khi Lenin mất, “chủ nghĩa Marx-Lenin” đã dần dà bị Stalin hoá. Cách mạng vô sản ở những nước tư bản phát triển thoái trào, “chủ nghĩa xã hội” ở Liên Xô thực chất là chủ nghĩa tư bản nhà nước, chủ nghĩa vô sản quốc tế chỉ là cái bình phong bảo vệ Liên Xô và sự bành trướng của chủ nghĩa dân tộc Xô Viết.

          Mục tiêu xây dựng một xã hội mác-xít có nền kinh tế phát triển cho một xã hội công bằng và tự do là hoàn toàn ảo tưởng. Các nước lấy Liên Xô làm mô hình đều giẫm chân trong lạc hậu nghèo nàn, còn thể chế chính trị thì chỉ là sự nối dài của chế độ phong kiến, độc tài. Là vũ khí hiệu nghiệm trong lật đổ và cướp chính quyền nhưng bất lực trong phát triển. (Điều thất bại ngay trong quốc gia đứng đầu Khối CNXH tại Liên Xô đã lộ rõ. Liên Xô chỉ giỏi trong “cướp chính quyền” và cai trị hà khắc, còn xây dựng XHCN thì thất bại liên miên, vậy mà HCM và các đồng chí trung kiên của ông vẫn đề cao mô hình Liên Xô vì thiếu thông tin hay vì mù quáng trước  thần tượng ảo.LĐ)

           Sự lựa chọn đường đi của Hồ Chí Minh cho Việt Nam vì vậy là chọn lựa bất toàn: nó có thể giành được độc lập cho dân tộc qua các hình thức đấu tranh bạo lực, nhất là chiến tranh, nhưng đã thất bại toàn diện trong xây dựng hoà bình. Điều này đã được chứng thực rất hiển nhiên qua hơn nửa thế kỷ thực hành. Không thể coi đó là “cái cẩm nang thần kỳ” để đưa nhân dân đến cõi hạnh phúc nghìn năm. Cũng không thể nói bừa rằng ta phải đi theo con đường xã hội chủ nghĩa vì “nhân dân ta đã chọn”. Nhân dân ta chẳng biết gì về chủ nghĩa này chủ nghĩa nọ để chọn. Rất nhiều người chỉ đặt lòng tin vào Bác Hồ, nhưng sự chọn lựa của Bác Hồ lại chẳng thể gọi được là khuôn vàng thước ngọc.


          Nhìn lại mọi việc đã xảy một cách bình tâm, chúng ta thấy sự chọn lựa của Hồ Chí Minh đã bị quy định bởi cái tạng văn hoá sau đây của ông:

Hồ Chí Minh là một người rất thực tế. Thúc đẩy bởi vấn đề bức xúc của đất nước là độc lập, ông nhận thấy sự hứa hẹn của Đệ Tam Quốc tế là rõ rệt và rất triệt để, khác hẳn với những thế lực khác (Mỹ, Nhật), nên đã chấp nhận. Đối với ông chủ nghĩa Lenin thực tế lúc bấy giờ đồng nghĩa với giải phóng dân tộc là vấn đề quan trọng nhất của Việt Nam. Cái tạng thực tế ấy sau này đã biểu hiện trong việc lãnh đạo của ông đối với mọi công việc: nói năng, hành động, bao giờ cũng cố tránh những cái cao xa, trừu tượng.

          Ông cũng lại là một người nhiều tình cảm và lý tưởng. Đọc Lenin, thấy gãi đúng ưu tư của mình, ông đã khóc lên vì vui sướng và tin ngay. Sau này tìm hiểu thêm thấy chủ nghĩa cộng sản hứa hẹn chấm dứt những khốn khổ của những người lao động bị áp bức ông càng tin hơn. Khát vọng độc lập cho dân tộc của ông cũng gắn liền với mong mỏi đấu tranh cho một xã hội công bằng, nhân đạo.  

          Cũng chính vì vậy mà óc thực tế của ông không trở thành óc thực dụng tầm thường. Ông chọn Lenin vì con đường giải phóng đất nước mà còn vì nhu cầu có một người thầy, người cha tinh thần theo kiểu phương Đông để thờ phụng, tôn kính.  

          Tất cả những những thuộc tính trên đây đều đã biểu hiện trong sự chọn lựa nói trên với những ưu và những nhược điểm của nó. Những người thần phục ông chỉ nói đến những cái ưu nhưng không hề dám nói đến những cái nhược quan trọng của ông sau đây: 1) quá vội vàng, không suy xét cẩn thận, cái trí không theo kịp cái tâm 2) trung thành mù quáng với sự chọn lựa ban đầu, không học được tinh thần phản tỉnh để can đảm nhìn lại toàn diện con đường đã đi.( mời đọc thoáng qua ta có cảm tưởng như Lữ Phuơng khen ngợi HCM có lựa chọn đúng vì Lénin đề ra công cuộc Giải Phóng Dân Tộc hợp với HCM, nhưng qua đoạn sau thì Lữ Phương nêu rõ sự lựa chọn của HCM theo Lénin là mù quáng, không có trách nhiệm với toàn dân tộc VN)  


          Những cái ưu của ông đã bộc lộ trong thời hoạt động bí mật, khi còn phải sống trong dân và phải nhờ dân che chở. Tính chất trong sạch lý tưởng, biết hy sinh vì nghĩa lớn của những người cộng sản theo con đường của ông hoàn toàn không phải chỉ là chuyện tuyên truyền. Cũng nhờ thái độ ấy mà Đảng đã được đa số nông dân ủng hộ, góp sinh mạng và tài sản cho cuộc tranh đấu chung.

          Việc chiến thắng nhiều đế quốc hùng mạnh đã từng đến thống trị Việt Nam không đơn thuần chỉ là vấn đề thủ đoạn, chiến thuật. Trên nhiều mặt, Đảng Cộng sản hơn hẳn những lực lượng chính trị yêu nước khác. Trong thời kỳ bị lệ thuộc, người dân có nhìn vào ông như kẻ “cứu độ” thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên. (Đọc đoạn nầy chúng ta thấy được sự hạn chế trong suy tư của Lữ Phương: tại sao Lữ Phương không đánh giá toàn bộ công cuộc CM tại VN là để đạt mục tiêu gì? Giải phóng Dân Tộc thoát khỏi ách thực dân, để toàn dân sống trong một chế độ ra sao? Có khá hơn, có dân chủ hơn chế độ thực dân kia không? Hay là sau đó dân tộc ta lại còn bị đàn áp, khống chế về Dân Chủ, Tự Do còn hơn thời Pháp thuộc là nghĩa làm sao? Sau một thời gian dài chiến thắng Pháp dân ta đã đánh đổi sự Độc Lập bằng bị khống chế Tự Do, Dân Chủ Nhân Quyền một cách trầm trọng thì cái giá đó quá đắt và ai cho phép đảng CSVN có quyền áp đặt nguyện vọng người dân VN- là hoà bình và thịnh vượng- chỉ là thứ yếu so với việc phục vụ cho Vô Sản toàn thế giới của CS Quốc Tế!!! LĐ)


          Những nhược điểm của sự chọn lựa của ông đã bộc lộ thật rõ rệt trong thời xây dựng hoà bình. Đấu tố, cải cách: phá hoại đến tận nền tảng đạo lý dân tộc. Hợp tác hoá: phản bội nông dân về ruộng đất. Chỉnh huấn: bơm máu đen vào cơ thể Đảng. Trấn áp, chà đạp trí thức văn nghệ sĩ: phản bội lời hứa về tự do văn hoá. Khoác lác về cái gọi là “dân chủ gấp triệu lần”, nhưng lại đè đầu cưỡi cổ nhân dân một cách rất tự nhiên như những cường hào. Làm mất hoàn toàn động lực về phát triển kinh tế qua chủ trương nhà nước hoá toàn bộ hoạt động sản xuất. Nói chung: giam hãm dân tộc trong cái ao tù chuyên quyền độc đoán, lạc hậu nghèo nàn.( Đoạn tóm lược của Lữ Phương trên đây thật là đầy đủ và súc tích, lời kết tộ đảng CSVN hùng hồn và đầy đủ nhất. LĐ)


          Những sai lầm trên đây không phải là những “tồn tại” hoặc những “khuyết điểm” như Đảng đã giải thích. Chúng nằm ngay trong sự chọn lựa của Hồ Chí Minh – hợp nhất quá vội vàng giữa hai vấn đề hoàn toàn khác nhau về bản chất: giải phóng dân tộc và cách mạng xã hội.

           Chân dép lốp mà đi vào vũ trụ. Một bên là dép lốp, một bên là vũ trụ; với dép lốp thì không thể đi vào vũ trụ được, nhưng ta cứ “thừa thắng xốc tới”, vì vậy mà bao nhiêu điều tàn tệ đã xảy ra. Cái ý thức hệ mácxít-lêninít mà Hồ Chí Minh ghép vào chủ nghĩa dân tộc của ông (“từ chủ nghĩa yêu nước đến chủ nghĩa xã hội”) đã bộc lộ hết thực chất không tưởng và bất lực của nó. Trung thành mù quáng, căn cứ vào đó buộc thực tế phải uốn theo, Đảng Cộng sản Việt Nam đã biến sự chọn lựa của Hồ Chí Minh thành vật cản đường cho sự phát triển tự nhiên của đất nước.( Sự kết thúc của Lữ Phương đầy đủ và ngắn gọn “Trung thành mù quáng là vật cản đường cho sự phát triển của đất nước”. LĐ)



Tư tưởng Hồ Chí Minh :(có hay không có Tư Tưởng HCM?)


          Sự thất bại của mô hình Lêninít về phát triển cho những nước nghèo nàn, lạc hậu là quá rõ ràng. Do sự thúc ép của hàng loạt những nhân tố trong và ngoài nước, nhất là sự sụp đổ của Liên Xô và Đông Âu, Đảng Cộng sản Việt Nam phải chấp nhận điều chỉnh đường đi, chuyển nền kinh tế “bao cấp, mệnh lệnh” hẳn sang kinh tế thị trường, mở cửa làm ăn với thế giới tư bản. Khái niệm “tư tưởng Hồ Chí Minh” đã ra đời trong tình hình đó như một thích ứng.


          Nhưng xét kỹ thì đây không phải là sáng kiến hay ho gì lắm. Hồi Hồ Chí Minh còn sống, ông đã trả lời nhiều người rằng ông không có tư tưởng gì cả. Nếu có một người xứng đáng ở Á châu này thì đó chính là Mao Trạch Đông (chính vì vậy mà Điều lệ Đảng Đại hội II đã ghi: chủ nghĩa Mác-Lênin, tư tưởng Mao trạch Đông, phong cách Hồ Chí Minh).

          Đối với ông, khi chọn chủ nghĩa Lenin rồi, đó đã là tất cả, là cái “cẩm nang thần kỳ” có thể giải quyết được mọi chuyện trên đời, chẳng cần phải nhọc công tìm kiếm làm gì nữa. Nói do ông khiêm tốn có lẽ chỉ một phần, chính yếu là do có óc thực tế, ông biết rằng mình không thể nào nắm tóc mình để tự đưa lên cao được. Gán cho ông điều ông không có và không muốn có, những đệ tử của ông chỉ làm cái công việc lợi dụng như họ đã từng bất chấp di chúc của ông khi cho ướp xác và xây lăng cho ông.


          Sự lợi dụng đó cũng không phải là đắc sách lắm. Nó chẳng có tác dụng làm cho chủ nghĩa Marx-Lenin được phát triển hay bổ sung thêm. Đó chỉ là một bước lùi ý thức hệ đi cùng với bước lùi về kinh tế, hoàn toàn chỉ có ý nghĩa thực dụng: phải tìm cách làm dịu đi những giáo điều đã bị thời gian chứng minh là không tưởng, bất lực, sắt máu mà ai cũng biết như công hữu về tư liệu sản xuất, chủ nghĩa tập thể, đấu tranh giai cấp, chuyên chính vô sản, quốc tế vô sản v.v… Và trong khi né tránh bớt những khái niệm đã mất giá ấy thì một số thuộc tính khác đã được nhấn mạnh hơn, ồn ào hơn: nào là yêu nước, truyền thống, độc lập, tự chủ, nào là nhân ái, thân dân, hoà hợp… toàn là những sản phẩm phương Đông và nội địa mềm mại, dịu dàng không có gì là ngoại lai, khắc nghiệt cả.

  The trick of reasoning here is also very clear: of the two elements that Ho Chi Minh combined in his choice – nationalism and proletarian internationalism – the first element was brought to the forefront to overshadow the second element.


          The reformists in the Party recognized this trick. They pointed out the real intention of the orthodox ideologists: they talked about Ho Chi Minh but their actions were no different from Stalin and Mao Zedong, authoritarian, harsh, deceitful, and cunning. The criticism was not without foundation: the Party only used Ho Chi Minh as a scapegoat and had no sincerity at all. According to the reformers, sincerity meant a radical change in the Party's leadership method: abandoning the half-hearted, lame line, completely abandoning the dictatorship of the proletariat and implementing democracy to match the open-door policy and market economy. Only with such a radical reform path can the Party create positive conditions to overcome internal corruption and promote rapid development of the country. According to the reformers, that change lies nowhere else but in the true Ho Chi Minh ideology. In their imagination, the essence of Ho Chi Minh is non-Stalinist and non-Maoist – a humane and democratic Ho Chi Minh!


          Even though we support reform, it is difficult to find objectivity in the above argument: if Ho Chi Minh is just a false image for the orthodox ideologists, then for the reformers, Ho Chi Minh is not so real either. The difference between the two viewpoints is only the difference in the way of exploiting two aspects of Ho Chi Minh's choice: one side leans towards the international and proletarian aspect, the other side leans towards the domestic and national aspect; one side leans towards the "dictatorship of the proletariat" aspect, the other side wants to eliminate it. Both distorted the true Ho Chi Minh: a Vietnamese patriot, but also a Vietnamese patriot in the Leninist way, a person who brought the country autonomy and unity but also a person who introduced a foreign doctrine into the country whose harmful effects have not been removed to this day. (Lu Phuong has an isolated and novel assessment but is the most honest view of Ho Chi Minh's merits and crimes, the merits are few but the crimes are many and persistent, the Vietnamese people have to bear them, therefore they have the right to condemn Ho Chi Minh and his henchmen)


          It can be said that the reformers' argument is just a technical presentation of the struggle in a situation without freedom of thought, and if so, then perhaps there is no need for further discussion. But if any of us honestly believe that with that policy, the country will enter a democratic regime in the modern sense, then certainly there will be many people who will speak up to express their doubts:Even if we were to remove all the foreign and illusory parts of Ho Chi Minh's path to "socialism" in the Leninist style, Ho Chi Minh still could not be the flag of democracy.


          This opinion is worth thinking about. Although Ho Chi Minh talked a lot about democracy, his concept was still very foreign to the content that modern times had produced, especially the mundane contractual nature of the division and control of power, based on which to organize and manage public life. He did not know anything about the independent nature of civil society towards the state, and he also did not understand the decisive nature that makes up the modern state: the state is not mandated by heaven, the state is born from the law and exists by the law .

 Quan niệm của ông về mối tương quan giữa nhà nước và nhân dân vẫn là quan niệm của Nho giáo lý tưởng; cái loại nhân dân mà ông yêu mến vẫn chỉ là loại “xích tử” cần phải được dạy dỗ về luật trời và phép nước đồng thời lại phải biết lo cho họ về những chuyện “tương cà mắm muối” để sống trong yên ổn; còn nhà nước theo quan niệm của ông vẫn chỉ là thứ nhà nước của những người hiền, những bậc minh quân kiểu vua Nghiêu vua Thuấn đời xưa. Những gì ông nói về “pháp chế xã hội chủ nghĩa” hoặc “cán bộ là đầy tớ của nhân dân” cũng đều dựa trên cơ sở ấy. Chúng chỉ là những ý định tốt của những đấng, những bậc bề trên. (Rõ ràng HCM có một tầm nhìn thấp về Dân Chủ và Tự Do, Dân chủ Tự Do là quyền của toàn dân phải có chứ không phải do HCM hay đảng ban phát. Quyền công dân và xã hội dân sự được HCM hiểu một cách mù mờ, ấu trỉ so với thời đại thế kỷ 20.LĐ)


          Sở dĩ ông chọn chủ nghĩa Lenin một cách vội vã và vô điều kiện như ta đã biết có lẽ là do ông đã trực giác được tính chất “bên trên” của cách mạng vô sản lêninít trong việc làm lại nước Nga với những tàn dư nặng nề của thời trung cổ. Là người dân chủ, hiểu rõ học thuyết Marx, nhưng tình thế đã buộc Lenin làm ngược lại tất cả nhưng gì mà Marx đã hình dung ra cho xã hội tương lai: thay vì để cho giai cấp vô sản tự mình trở thành nhà nước như trong Công xã Paris 1871 thì nhà nước Xô Viết lại phải đảm đương công việc giáo dục và tổ chức lại cái giai cấp vô sản đã tan tác và mất hết tính chất tiền phong sau cách mạng và nội chiến. Dự định khởi đầu là một lĩnh tụ dân chủ vô sản vượt xa nền dân chủ tư sản “hàng triệu lần”, cuối cùng, Lenin thừa nhận đã phải theo gương của một ông vua của thế kỷ 18 – Pierre Đại đế – công khai dùng độc tài để chống lại dã man, lạc hậu.


          Cảm nhận của Lenin về sự không ăn khớp giữa chủ nghĩa Marx hậu hiện đại và nước Nga tiền hiện đại, Hồ Chí Minh hoàn toàn không hề biết đến, ông chỉ thấy trong những hành động độc tài của Lenin trách nhiệm tự nhiên của những minh quân thời trước, nay được hiện đại hoá qua khái niệm chuyên chính vô sản của Đảng Cộng sản: đó là một nền chuyên chế nhân đức và cách mạng, một nền chuyên chính vì nhân dân chứ không phải là cái gì khác. Cái lô-gích của vấn đề ở đây vẫn là cái lòng tốt từ trên ban xuống. Muốn được giải phóng, muốn có quyền lực, nhân dân phải hết lòng đi theo Đảng. Đại biểu cho quyền lợi lâu dài của nhân dân, Đảng được phép làm tất cả để tạo dựng nên cuộc đời mới cho họ. Sự chuyên chính của Đảng là sự chuyên chính của đám đông, của chính nghĩa, của khoa học, của chân lý, của cách mạng. Vì vậy phải tập trung quyền lực vào Đảng một cách tuyệt đối và vĩnh viễn, không chia với bất ai, không nhân nhượng với ai một mẩu xác tín nào về chân lý, ai có ý đi ngược lại thì chỉ là những lý lẽ của bọn thù địch với nhân dân cần phải thẳng tay trừng trị. (Đứng về một góc cạnh đảng viên đảng CSVN lời nhận định của Lữ Phương rất trung thực và bộc bạch. Đảng CSVN đã tự phong cho mình là kẻ có công, có quyền và không hề có ý định phân chia quyền lực cho bất kỳ ai. LĐ)


          Với một quan niệm về quyền lực sắt thép như vậy, Lenin đã dọn đường cho Stalin vắt cạn sức lực của người dân để nhanh chóng đưa nước Nga vào con đường công nghiệp hoá, còn Hồ Chí Minh cùng với Đảng Cộng sản đã tích tụ được những hy sinh vô hạn của nhân dân để đánh bại nhiều thế lực xâm lược hung hãn, giành lại độc lập thống nhất cho Việt Nam. Nhưng còn về dân chủ, cùng với bao nhiêu thứ khác nữa mà các Đảng Cộng sản đã hứa sẽ đem lại cho nhân dân trước đây như bình đẳng, tự do, hạnh phúc v.v… tất cả đều vẫn chỉ là những lời hứa, và tệ hơn nữa, về sau này đã biến thành những lời dối trá đơn thuần. “Chuyên chính vô sản”, “chuyên chính nhân dân” bây giờ đã trở thành chuyên chính với giai cấp vô sản, chuyên chính với nhân dân. Hiện tượng suy thoái này, vào cuối đời mình Lenin đã mơ hồ nhận ra như một bi kịch, nhưng ở Hồ Chí Minh, mọi việc dường như đã êm xuôi như ván đã đóng thuyền, cứ thế lướt sóng mà đi, từ bây giờ cho đến cả muôn đời con cháu mai sau!



Bài học của người anh hùng


          Gần một thế kỷ đã qua, cùng với những biến chuyển lớn lao trên thế giới và đất nước, hình ảnh Hồ Chí Minh đối với dân tộc Việt Nam đã không còn như xưa nữa. Tính chất lý tưởng, cao vời mà Đảng Cộng sản đã cố sức tô vẽ cho một Hồ Chí Minh thần thánh đã không chống đỡ nổi cho những sự việc tầm thường, sai lầm của một Hồ Chí Minh thực tế: càng cố thần thánh hoá ông bao nhiêu lại càng gây ra tác dụng ngược lại bấy nhiêu. Thoả đáng nhất là nhìn ông với những gì ông có, một cách hiện thực.


          Mặc dù tên tuổi của Hồ Chí Minh gắn liền với những gì làm nên cái gọi là “Cộng hoà Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam” ngày nay, thiết nghĩ không nên đồng hoá tên ông với toàn bộ chế độ. Thế giới đã có những kinh nghiệm tương tự. K. Marx không phải là không có liên quan đến cái thực thể gọi là “chủ nghĩa xã hội” ở Liên Xô, nhưng đổ mọi sai lầm của Liên Xô lên đầu K. Marx là hoàn toàn không đúng. Mối quan hệ giữa Lenin và Stalin cũng có những điểm cần phân tích theo chiều hướng đó. Trường hợp Hồ Chí Minh đối với chế độ chính trị hiện tại ở Việt Nam có đặc biệt hơn nhưng cũng cần biết rằng hình ảnh của ông đã bị chế độ tô vẽ bằng mọi cách để huyễn hoặc quần chúng.


          Cũng đừng quên rằng những gì làm nên đặc trưng của Hồ Chí Minh là vai trò của ông trong thời kỳ chống ngoại xâm, một giai đoạn lịch sử rất đặc biệt của thế kỷ 20, giai đoạn mà việc đấu tranh giành độc lập không thể tách rời việc chọn lựa một ý thức hệ. Cần chú ý ghi nhận đặc biệt này: trong khi vấn đề độc lập là quá rõ ràng về ý nghĩa thì vấn đề ý thức hệ trong thời hiện đại lại chứa đầy cạm bẫy và phức tạp.

Những cái hay cái dở không phải lúc nào cũng hiển hiện ngay từ đầu. Những gì tạm thời chưa được chấp nhận chưa hẳn đã sai, những gì mang đến thắng lợi chưa hẳn đã là đúng. Hơn nữa, sự sai/ đúng cũng không phải lúc nào cũng như nhau: đúng lúc này có thể sai lúc khác; xem tất cả sự sai/ đúng một cách trừu tượng, bất dịch rồi căn cứ vào đó để tâng bốc quá trớn hoặc kết án nghiệt ngã – một lần là xong – là quá đơn giản. Thái độ ấy không thích hợp cho những tiếp cận khách quan về lịch sử.


          Nhìn tổng thể về thế kỷ 20, tôi cho rằng Hồ Chí Minh là một anh hùng lớn của Việt Nam trong thời kỳ chống các thế lực thực dân. Những gì mà thế giới biết đến Việt Nam một cách tích cực cho đến nay vẫn là sự kiện Hồ Chí Minh đánh bại các thế lực xâm lược hiện đại, giành được độc lập cho dân tộc. Thiết tưởng dù chính kiến có khác nhau như thế nào đi nữa người ta cũng không thể phủ nhận được tính chất hiển nhiên của các sự kiện ấy. Có thể với nhiều người, ở những nơi nào đó, việc đánh nhau giành độc lập ấy thật sự chẳng có gì quan trọng lắm đối với cuộc sống, nhưng đối với đông đảo những người Việt Nam, từ xưa cho đến nay, điều đó lại là một trong nhiều lý do để sống, không thể coi như không có. ( Chỉ một đoạn nầy thôi chúng ta thấy rõ, từ một lập trường góc độ nhìn sự diển biến thời cuộc Lữ Phương con người Cộng Sản và con người Quốc Gia khác nhau như thế nào! Công lao giải phóng đất nước là của toàn dân, sự hy sinh sinh mạng và tài sản của họ to lớn đường nào, đánh đuổi được thực dân rồi họ CSVN đâu thể nào cai trị hà khắc hơn thời thực dân Pháp, khi họ đã phản bội người dân VN thì công lao dẫn dắt dành độc lập biến thành tôi đồ Dân Tộc là chuyện đương nhiên. LĐ)


Thời trai trẻ, tôi quý trọng Hồ Chí Minh là do ông đã tô đậm cái tình cảm tự nhiên đó trong tôi để tôi biết trách nhiệm với đất nước. Nhưng cũng chính vì tình cảm và trách nhiệm ấy mà khi tóc đã bạc rồi, tôi không còn có thể mù quáng tin vào ông nữa. Hồ Chí Minh chỉ là một nhân vật của lịch sử, còn đất nước là chuyện của muôn đời: không thể cột chặt vận mệnh đất nước vào sự chọn lựa bất toàn của một con người, dù đó là một anh hùng.     Tốt nhất vẫn là ghi nhận tất cả những chuyện đúng sai của ông một cách bình thản, hy vọng chỉ có như thế mới rút ra được những bài học hữu ích cho những thế hệ đi sau.


          Đối với tôi, sự chọn lựa ý thức hệ cho đất nước của Hồ Chí Minh là bài học đáng suy ngẫm hơn cả. Tất cả đều là những ý định “làm điều tốt” nhưng tất cả đều thiếu cái chiều sâu của sự phản tỉnh triết học. Là sự chọn lựa vội vàng từ đầu và cũng là sự trung thành mù quáng về sau. Lầm lũi đi theo ông, giắt theo mình cái gói hành trang của những ý định ấy, không biết thường xuyên quay đầu nghiêm khắc nhìn lại, không có gì bảo đảm để chúng ta không vấp lại những sai lầm của ông – đẩy cái đám đông nhân dân mà mình muốn đưa lên thiên đàng xuống chín tầng địa ngục! Nhất là những ý định tự cho là duy nhất đúng đắn, cần được bảo vệ quyết liệt bằng một định chế quyền lực cũng tự cho là duy nhất đúng đắn.


Tôi nghĩ rằng bài học ấy không chỉ đáng suy ngẫm cho những người xưng tụng ông mà còn cho cả những người chống ông nữa.”


Thư Nhà tháng 5-2001


© 2007 talawas

 

Nhận định về Hồ Chí Minh của sử gia Trần Gia Phụng: 

LỘT TRẦN HUYỀN THOẠI HỒ CHÍ MINH  G/S Trần Gia Phụng  http://thangtien.de/index.php?option=com_content&task=view&id=1288&Itemid=297

1.- HUYỀN THOẠI VỀ NGƯỜI CHA

          Theo sách Chủ tịch Hồ Chí Minh, tiểu sử và sự nghiệp, của nhà xuất bản Sự thật (Hà Nội), Hồ Chí Minh "sinh ra trong một gia đình nhà nho yêu nước, nguồn gốc nông dân. Cụ thân sinh ra Người [họ Hồ] là Nguyễn Sinh Huy, tức Nguyễn Sinh Sắc (1863-1929) ...đỗ phó bảng và sống thanh bạch bằng nghề dạy học. Ðối với các con, cụ giáo dục ý thức lao động và cho học tập để hiểu "đạo làm người". Sau khi đỗ phó bảng, bị bọn thống trị thúc ép nhiều lần, cụ ra làm quan, nhưng thường tỏ thái độ tiêu cực, không hợp tác với chúng. Cụ thường nói: "Quan trường thị nô lệ trung chi nô lệ, hựu nô lệ", nghĩa là "Quan trường là nô lệ trong những người nô lệ, lại càng nô lệ hơn". Vốn có tinh thần yêu nước, khảng khái, cụ thường chống đối bọn quan trên và bọn thực dân Pháp, cho nên sau một thời gian rất ngắn, cụ bị chúng cách chức. Cụ vào Nam bộ làm nghề thầy thuốc, sống cuộc đời thanh bạch, cho đến lúc từ trần."

          Ông Nguyễn Sinh Sắc quả thật đã đỗ phó bảng năm 1901 (tân sửu) cùng một lần với Nguyễn Ðình Hiến, Phan Chu Trinh.(2) Tuy nhiên, Nguyễn Sinh Sắc không hề bị "bọn thống trị thúc ép nhiều lần" sau khi đỗ phó bảng mới chịu ra làm quan. Ông Sắc đã xin đi làm quan ngay sau khi đỗ cử nhân và trước khi đỗ phó bảng. Nguyên vào năm 1894, Nguyễn Sinh Sắc đỗ cử nhân tại trường thi Nghệ An. Năm sau (1895), ông Sắc vào Huế thi hội bị hỏng, đã xin đi làm hành tẩu bộ Hộ.

          Ba năm sau, ông hỏng kỳ thi hội một lần nữa vào năm 1898. Trước khi dự kỳ thi hội năm 1901, ông Sắc còn tham dự hội đồng giám khảo chấm thi kỳ thi hương tại Bình Ðịnh năm 1897 và Thanh Hóa năm 1900. Sau khi đỗ phó bảng trong kỳ thi hội và thi đình năm 1901, ông làm thừa biện bộ Lễ từ 1902 đến 1909, rồi đi tri huyện Bình Khê (Bình Ðịnh) tháng 5 năm đó. Từ thừa biện đi tri huyện là thăng chức chứ không phải xuống chức.

          Nguyen Sinh Sac was fired, not dismissed. (6) The reason for the dismissal was not because "he had a patriotic and outspoken spirit, and often opposed his superiors and the French colonialists". He was dismissed because he had treated the people brutally. In a drunken rage, Nguyen Sinh Sac used a rattan cane to punish and beat a prisoner to death in January 1910. The prisoner's family sued his superiors. Although the district chief Nguyen Sinh Sac denied that his beating was not the cause of the prisoner's death, the court still issued a decree on September 17, 1910 to punish him with 100 lashes. This punishment was converted to a four-grade demotion and dismissal. (7) The reason for changing the punishment so that Nguyen Sinh Sac would not be beaten was probably to preserve the dignity of a court official, especially since this person was a highly educated person.

          Mr. Sac had been addicted to alcohol since he was in Hue. Ho Chi Minh's sister, Mrs. Nguyen Thi Thanh (1884-1954), visited her father in Hue in 1906. "She could not bear her father's rude and rough attitude for a long time, and now she became addicted to alcohol and often beat her." (8) Therefore, the following year she left Hue for Nghe An, without living with her father.

          Was the saying: "Quan truong thi no lo trung chi no lo, huu no lo" (The officialdom is a slave among slaves, even more of a slave) made up by communist cadres, then attributed to Nguyen Sinh Sac to attack the monarchy? Or was it because he was expelled from the mandarin industry that Nguyen Sinh Sac was dissatisfied and uttered the saying: "Quan truong thi no lo trung chi no lo, huu no lo" (The officialdom is a slave among slaves, even more of a slave)? If not, why would Nguyen Sinh Sac have been so eager to become an official, and later his son, Nguyen Tat Thanh (Ho Chi Minh) sent a letter to the French Resident in Hue asking for him to be given a small official position.

          On February 26, 1911, Nguyen Sinh Sac boarded a ship from Da Nang to Saigon. He stayed in Saigon for a while, teaching Chinese characters to journalist Diep Van Ky, (9) then went to Loc Ninh to work as a plantation supervisor. From then on, he never returned to Nghe An. He lived a wandering life in the South by practicing oriental medicine and writing parallel sentences for the people. Near the end of his life, he settled in Hoi Hoa An village, Sa Dec, and passed away on November 29, 1929.

          When Nguyen Sinh Sac was dismissed from his position and lived a poor wandering life in the South, his son Nguyen Tat Thanh, also known as Ho Chi Minh, went abroad in 1911 and wrote a letter from New York on December 15, 1912 to the French ambassador in Hue, earnestly "... I hope that Your Excellency [referring to the French ambassador] will kindly allow my father [Thanh's father, also known as Mr. Sac] to receive a job as a clerk in the ministries, or as an instructor, or as a teacher so that my father can live under Your noble care..."

So the legend about Ho Chi Minh's father being a patriot who opposed the French government and was dismissed from office is a completely fabricated story created by the Central Historical Research Committee of the Communist Party of Vietnam with the aim of increasing the value of their leader.

          Tưởng cũng nên thêm ở đây một phát hiện của ông Trần Quốc Vượng, sử gia Hà Nội hiện nay. Trong sách Trong Cõi của Trần Quốc Vượng, có bài "Lời truyền miệng dân gian về nỗi bất hạnh của một số nhà trí thức Nho gia (kinh nghiệm điền dã)". Phần cuối của bài nầy cho biết rằng ông Nguyễn Sinh Sắc, phụ thân của Hồ Chí Minh, không phải là con của ông Nguyễn Sinh Nhậm. Trước khi đám cưới, bà vợ của ông Nguyễn Sinh Nhậm đã có mang với cử nhân Hồ Sĩ Tạo, cho nên ông Nguyễn Sinh Nhậm chỉ là người cha trên giấy tờ của ông Nguyễn Sinh Sắc mà thôi. Ông Trần Quốc Vượng viết: "Nguyễn Ái Quốc sau cùng đã lấy lại họ Hồ vì cụ biết ông nội đích thực của mình là cụ Hồ Sĩ Tạo, chứ không phải là cụ Nguyễn Sinh Nhậm".

2.- HUYỀN THOẠI RA ÐI TÌM ÐƯỜNG CỨU NƯỚC

          Tài liệu của đảng Cộng Sản Việt Nam đều viết rằng ngày 5-6-1911, thanh niên Nguyễn Tất Thành đã xuống tàu Amiral Latouche-Tréville để ra đi tìm đường cứu nước. Sau đây là lời trong sách Lịch sử Việt Nam của nhà cầm quyền cộng sản Hà Nội:

          "Sự thất bại của các phong trào Ðông Du, Ðông Kinh Nghĩa Thục của cuộc vận động Duy Tân và phong trào chống thuế ở các tỉnh Trung Kỳ mà Người [Hồ Chí Minh] từng tham gia khi đang học ở trường Quốc Học Huế, đã thôi thúc Người [HCM] hướng về các nước Tây Âu, mong muốn được đến "tìm xem những gì ẩn giấu đằng sau những Tự do, Bình đẳng, Bác ái". Sau khi rời Huế vào Phan Thiết ... ...Ðược ít lâu, lấy tên là Văn Ba, Người [HCM] xin làm phụ bếp trên chiếc tàu thủy Ðô đốc La Tusơ Tơrêvin (La Touche Tréville), thuộc hãng vận tải hợp nhất của Pháp, để đi ra nước ngoài "xem nước Pháp và các nước khác làm như thế nào rồi sẽ trở về giúp đồng bào"..."

          Sách “Chủ Tịch Hồ Chí Minh, tiểu sử và sự nghiệp” của nhà xuất bản Sự Thật giải thích sự ra đi của Hồ Chí Minh cũng gần giống như thế: "... Ít lâu sau, Hồ Chủ tịch vào Sài Gòn. Nam Kỳ dưới chế độ thuộc địa cũng chẳng khác gì Trung Kỳ dưới chế độ bảo hộ và Bắc kỳ dưới chế độ nửa thuộc địa, nửa bảo hộ. Ở đâu nhân dân cũng bị áp bức, bóc lột, đồng bào cũng bị đọa đày, khổ nhục. Ðiều đó càng thôi thúc Hồ Chủ tịch đi sang các nước Âu tây để xem nhân dân các nước ấy làm như thế nào mà trở nên độc lập, hùng cường, rồi sẽ trở về "giúp đỡ đồng bào" đánh đuổi thực dân Pháp. Ý định ấy của Người [HCM] đã dẫn Người từng bước đi tới tìm một phương hướng mới cho sự nghiệp cứu nước của nhân dân ta."

          Trong sách Những mẩu chuyện về đời hoạt động của Hồ Chủ Tịch, cũng do nhà xuất bản Sự Thật ấn hành, trả lời phỏng vấn tác giả Trần Dân Tiên, Hồ Chí Minh nói về lý do ra đi như sau: "...Tôi muốn đi ra nước ngoài, xem nước Pháp và các nước khác. Sau khi xem xét họ làm như thế nào, tôi sẽ trở về giúp đồng bào chúng ta..."

          Trần Dân Tiên chính lại là Hồ Chí Minh. Ông dùng một tên khác viết sách tự ca tụng mình. Tại Việt Nam cũng như trên thế giới, đã có nhiều người viết sách về hoạt động của mình, đôi khi để tự khen mình, hoặc để biện hộ cho những việc làm của mình, nhưng họ đề tên thật, chịu trách nhiệm về những điều họ viết. Hồ Chí Minh dùng một tên khác tự ca tụng mình là một sáng kiến kỳ lạ chưa một người tự trọng nào dám nghĩ đến.

          Như thế, qua các sách của nhà cầm quyền cộng sản và qua chính những lời viết của Hồ Chí Minh, ông ta đi ra nước ngoài nhắm mục đích tìm đường cứu nước, nhưng trong thời gian gần đây, nhiều tác giả đã tìm được những chứng liệu cụ thể cho thấy rằng Hồ Chí Minh ra đi không phải để tìm đường cứu nước, mà chỉ vì lý do kinh tế gia đình.

          Trong bài "Từ mộng làm quan đến đường cách mạng Hồ Chí Minh và Trường Thuộc Ðịa", hai tác giả Nguyễn Thế Anh và Vũ Ngự Chiêu đã phổ biến ảnh sao (photocopy) hai lá thư của Nguyễn Tất Thành đề ngày 15-9-1911 gởi cho tổng thống Pháp và bộ trưởng bộ Thuộc Ðịa Pháp, xin hai ông ban ân huệ cho Thành được đặc cách vào học Trường Thuộc Ðịa Paris, nơi đào tạo quan lại cho các thuộc địa Pháp trong đó có Ðông Dương. Phần chính trong nội dung của hai lá thư nầy hoàn toàn giống nhau. Ðó là: "Tôi xin trân trọng thỉnh nguyện lòng hảo tâm của ông ban cho tôi đặc ân được nhận vào học nội trú Trường Thuộc Ðịa. Tôi hiện đang làm công trong công ty Chargeurs Réunis để sinh sống (trên tàu Amiral Latouche-Tréville). Tôi hoàn toàn không có chút tài sản nào, nhưng rất khao khát học hỏi. Tôi ước mong trở nên hữu ích cho nước Pháp đối với đồng bào tôi, đồng thời làm thế nào cho họ hưởng được ích lợi của nền học vấn..."

          Hai lá đơn trên đều bị bác, Nguyễn Tất Thành tiếp tục hành nghề trên các tàu biển. Ngày 15-12-1912, từ New York, Hoa Kỳ, Nguyễn Tất Thành gởi đến viên khâm sứ Pháp tại Huế một lá thư rất thống thiết xin một đặc ân là ban cho cha là Nguyễn Sinh Sắc, một chức việc nhỏ như giáo thụ hay huấn đạo, để ông nầy có điều kiện sinh sống.

          Hai lá đơn trên cùng với lá thư gởi năn nỉ viên khâm sứ Pháp tại Huế cho thấy lúc mới ra đi, Nguyễn Tất Thành chỉ nhắm mục đích sinh nhai. Vì sinh kế gia đình, lúc đó Nguyễn Tất Thành sẵn sàng thỏa hiệp với người Pháp để kiếm một chức quan cho cá nhân ông (bằng cách xin vào học Trường Thuộc Ðịa), hoặc cho phụ thân ông.

          Ðiều nầy là chuyện bình thường của đời sống con người. Lớn lên, ai ai cũng phải kiếm cách mưu sinh để tự nuôi sống mình và nuôi sống gia đình. Hơn nữa, điều nầy còn có nghĩa là Nguyễn Tất Thành không phải ra đi tìm đường cứu nước. Việc ra đi tìm đường cứu nước chỉ là sản phẩm tưởng tượng sau nầy của Hồ Chí Minh và đảng Cộng Sản, nhắm làm đẹp cho việc ra đi của họ Hồ để lôi cuốn quần chúng trên đường hoạt động chính trị.

3.- HUYỀN THOẠI CUỘC SỐNG ÐỘC THÂN GIẢN DỊ

          Hồ Chí Minh cũng như ban Nghiên cứu Lịch sử đảng trung ương luôn luôn đề cao rằng ông ta suốt đời sống độc thân, không lập gia đình, để có thể toàn tâm toàn ý phục vụ nhân dân. Sự thật, dù Hồ Chí Minh đi đâu, ở nơi nào, cũng đều có bóng dáng của người đàn bà trong suốt cuộc đời hoạt động của ông.

          Theo giáo sư Nguyễn Thế Anh, khi hành nghề nhiếp ảnh ở Paris, Nguyễn Ái Quốc (Hồ Chí Minh) đã gởi thư tỏ tình với cô Bourdon ngày 10-5-1923. Sau vài cuộc gặp gỡ và thư từ qua lại, cô Bourdon viết thư ngày 11-6-1923 cự tuyệt mối tình của Nguyễn Ái Quốc. Giáo sư Nguyễn Thế Anh còn trưng dẫn nhiều tài liệu cho thấy khi qua Moscow, nhà cầm quyền Liên Xô đã cung cấp cho Nguyễn Ái Quốc một "người vợ".

          Ðến Quảng Châu (Trung Hoa), Nguyễn Ái Quốc, lúc đó lấy tên là Lý Thụy kết hôn với một người phụ nữ Trung Hoa là Tăng Tuyết Minh năm 1926. Bà nầy bị thất lạc sau cuộc chiến Quốc Cộng ở Trung Hoa năm 1927. Theo một tài liệu khác, thì trong thời gian nầy, Lý Thụy còn sống với một phụ nữ Trung Hoa thứ nhì là Lý Huệ Khanh, em của Lý Huệ Quần. Lý Huệ Quần là vợ của Lâm Ðức Thụ, một đồng chí của Lý Thụy. Tài liệu nầy giải thích rằng Nguyễn Ái Quốc đổi tên thành Lý Thụy là theo họ của Lý Huệ Khanh cho dễ hoạt động.Khi cảnh sát Hồng Kông bắt Lý Thụy ngày 6-6-1931 tại thị trấn Cửu Long, gần Hồng Kông, ông đang sống với một phụ nữ Trung Hoa tên là Li Sam. Khi Lý Thụy đến Vân Nam, tướng Long Vân (Lung Yun) đã tìm cho ông một nhân tình người Tàu.

          Từ năm 1930, ở Hồng Kông, Lý Thụy dạy chính trị cho Nguyễn Thị Minh Khai tại trụ sở chi nhánh Bộ Ðông phương của Quốc tế cộng sản. Sau một thời gian, hai người trở thành vợ chồng, và khi qua Liên Xô tham dự đại hội cộng sản quốc tế ngày 25-7-1935, hai người công khai sống chung. Năm 1944, Hồ Chí Minh về hoạt động tại vùng Pắc Bó, Cao Bằng. Ở đây, theo sử gia và nhà hoạt động chính trị Trần Trọng Kim, ông Hồ sống chung với bà Ðỗ Thị Lạc, bí danh "chị Thuần", và sinh hạ một người con gái.

          Sau cuộc sống chung tạm bợ với Ðỗ Thị Lạc, Hồ Chí Minh bị cuốn hút vào những biến chuyển lịch sử cho đến năm 1954, ông Hồ về Hà Nội. Theo tài liệu của Vũ Thư Hiên và Nguyễn Minh Cần, bộ chính trị đảng Lao Ðộng đã đưa một cô gái thuộc sắc tộc Nùng ở Cao Bằng là Nông Thị Xuân (có sách viết Nguyễn Thị Xuân) về phục vụ Hồ Chí Minh năm 1955. Lúc đó, ông Hồ khoảng 65 tuổi và bà Xuân có lẽ khoảng trên dưới 22 tuổi, khá xinh đẹp: "Cô Xuân rất xinh gái, da trắng nõn, miệng tươi như hoa". Năm sau, bà Xuân sinh hạ một người con trai được đặt tên là Nguyễn Tất Trung. Sau một thời gian chung sống, Hồ Chí Minh sa thải bà Xuân. Viên bộ trưởng công an Hà Nội là Trần Quốc Hoàn đã hiếp dâm bà Xuân, rồi cho người thủ tiêu một cách tàn bạo.

          Trong thời gian nầy, đảng Lao Ðộng còn có ý định đưa cô Nguyễn Thị Phương Mai, tỉnh uỷ viên tỉnh Thanh Hóa, về Hà Nội để làm vợ Hồ Chí Minh. Cô Phương Mai đòi công khai hóa cuộc hôn nhân giữa hai người, thì bị từ chối, nên cô rút lui.(24)

          Năm 1959, Ðào Chú, uỷ viên thường vụ bộ chính trị đảng Cộng Sản, Phó thủ tướng chính phủ Trung Quốc sang Việt Nam nghỉ dưỡng. Một bộ trưởng trong chính phủ Hà Nội đã nói riêng với Ðào Chú rằng Hồ Chí Minh muốn tái hôn với một người vợ Quảng Ðông. Ðào Chú rất hoan hỷ giúp đỡ, nhưng thủ tướng Trung Quốc là Chu Ân Lai đã thận trọng yêu cầu phía Việt Nam xem xét vấn đề cẩn thận. Hội nghị do Lê Duẩn triệu tập đã đi đến quyết định là phải bảo vệ hình tượng Hồ Chí Minh, nên việc ông Hồ muốn tái hôn với một phụ nữ Quảng Châu đã không thành.Hồ Chí Minh cho Ðào Chú biết ông muốn tái hôn, có nghĩa là ông Hồ tự thú nhận đã kết hôn một lần nào đó rồi.

          Như thế huyền thoại thứ ba về Hồ Chí Minh, hy sinh cuộc sống cá nhân, sống độc thân để toàn tâm toàn ý lo việc nước, là một câu chuyện bí mật giấu đầu lòi đuôi. Hồ Chí Minh có vợ là một chuyện bình thường, nhưng bản thân Hồ Chí Minh và đảng Cộng Sản trước sau luôn luôn che đậy việc nầy để lừa bịp nhân dân Việt Nam và dư luận thế giới. Kết hôn, lập gia đình là điều chẳng có gì xấu xa, nhưng xử sự tàn bạo với những người đã từng sống với mình, che đậy việc kết hôn, lừa bịp trắng trợn mọi người là điều mà không một nền luân lý nào chấp nhận.

          Sau khi Hồ Chí Minh từ trần, trong lời kêu gọi đưa ra ngày 3-9-1969, đảng Lao Ðộng Việt Nam (tức đảng CSVN) đã viết: "...Cuộc đời của Người là một tấm gương chói lọi của chủ nghĩa anh hùng cách mạng, của tinh thần đoàn kết, của đạo đức giản dị, khiêm tốn, cần kiệm liêm chính, chí công vô tư..." Hãy nhìn vào cách sống của Hồ Chí Minh để biết ông có phải là người "giản dị, khiêm tốn" hay không?

v        Trước hết, chế độ Hà Nội tuyên truyền rằng Hồ Chí Minh sống trong một ngôi nhà sàn bằng gỗ. Nghe chữ "nhà sàn", người Việt thường liên tưởng đến những ngôi nhà của người miền núi, làm bằng gỗ, cách mặt đất khoảng một thước, phía dưới dùng để cất giữ dụng cụ hay nhốt gia súc, hoặc liên tưởng đến những nhà sàn của một số cư dân ven sông hay dọc các kênh đào. Những ngôi nhà sàn nầy rất đơn sơ, giản dị. Ấn tượng giản dị khiến nhiều người tưởng tượng rằng ngôi nhà sàn của Hồ Chí Minh có lẽ cũng thế, và cũng tưởng rằng Hồ Chí Minh sống rất bình dân.

          Thực tế hoàn toàn không như vậy. Những du khách đã từng viếng ngôi nhà sàn của ông Hồ, hoặc những ai đã từng nhìn ngôi nhà sàn nầy qua phim ảnh, rồi so sánh với nhà sàn của người miền núi hoặc của những người sống ven sông, sẽ có cảm nghĩ khác. Ngôi nhà sàn của ông Hồ có vẻ giản dị một cách cố ý, lại rất sang trọng, xây dựng bằng loại gỗ cực tốt, trang bị đầy đủ theo tiện nghi thời đại, có người chăm sóc cẩn thận, và gần như là nhà nghỉ mát mùa hè, hoặc nơi ông đón tiếp du khách. Như vậy ngôi nhà sàn của ông Hồ chỉ là loại trang trí mắc tiền.

          "Áo quần lên sân khấu rất quan trọng: luôn luôn giản dị (áo quần màu chàm). Ðối với Hồ cũng như Staline, Mao, hoặc Kim Nhật Thành, sự giản dị được nghiên cứu kỹ lưỡng. Áo quần cắt may thô sơ theo kiểu Kroutchev hoặc Ceaucescu, biểu tượng của một thế hệ lãnh đạo cộng sản. Ðiều đặc biệt của Hồ trong giới lãnh đạo cộng sản là Hồ đi dép lốp (trên nguyên tắc cắt từ lốp xe hơi) ... Còn gì ăn ảnh hơn dù là tiền chiến hay hiện đại "Bác" Hồ đi dép lốp trên màn ảnh."(27)

          Hồ Chí Minh duy nhất chỉ để lộ một sở thích phàm tục rất người, đó là ông thích hút thuốc thơm Hoa Kỳ, đặc biệt là Camel hay Lucky Strike. (28) Không biết đây là dàn kịch để chứng tỏ ông ta cũng bình thường như mọi người, hay quả thật ông ta thích hút thuốc Mỹ. Dầu sao, cuộc sống của ông Hồ không giản dị như người ta tưởng.

          Trong sách Những mẩu chuyện về đời hoạt động của Hồ Chủ Tịch, Trần Dân Tiên (chính là Hồ Chí Minh) đã viết trong phần đầu sách: "Một người như Hồ Chủ tịch của chúng ta, với đức khiêm tốn nhường ấy và đương lúc bề bộn bao nhiêu công việc, làm sao có thể kể lại cho tôi nghe bình sinh của người được?"(29) Một người dùng một cái tên khác viết sách, tự khen mình là khiêm tốn không muốn nói về mình, rồi sau đó, suốt trong quyển sách lại kể lể tự đề cao sự nghiệp của mình, thì không biết nên xếp ông ta vào loại người gì đây?

          Cuối sách nầy, Trần Dân Tiên (tức Hồ Chí Minh) viết: "Nhân dân gọi Chủ tịch là cha già của dân tộc, vì Hồ Chủ tịch là người con trung thành nhất của Tổ quốc Việt Nam."(30). Lời nầy cho thấy Hồ Chí Minh muốn gợi ý để được người Việt Nam gọi ông là cha già của dân tộc, nhưng không được dân chúng hưởng ứng, nên ông quay qua dùng chữ "bác". Ở đây lại thấy ông Hồ thậm khôn, vì trong cơ cấu gia tộc Việt Nam, bác là anh của cha, bác lớn hơn cha và đứng trước cha trong sinh hoạt đại gia đình, hoặc lễ nghi tế tự.

          Theo Thành Tín, tức Bùi Tín, cựu đại tá quân đội cộng sản Hà Nội, cựu phó tổng biên tập báo Nhân Dân, Hồ Chí Minh công khai tự xưng là "bác" năm 1945 trước quần chúng, lúc đó ông khoảng 55 tuổi.(31) Nói chuyện với dân chúng, trong đó có cả những người già cả, đáng tuổi ông, cha, chú, anh, chị mình mà xưng bác thì xin khỏi bàn về tư cách của "bác". Chẳng những thiếu kính trọng với người đang sống, Hồ Chí Minh còn tỏ ra thiếu lễ độ đối với những người trước ông hàng mấy trăm năm. Hãy đọc những câu thơ của Hồ Chí Minh qua bài "Ngẫu hứng" ông viết vào dịp viếng đền thờ Hưng Ðạo Ðại Vương Trần Quốc Tuấn (1226-1300) khoảng trước năm 1950:

"Bác anh hùng, tôi cũng anh hùng,

Tôi, bác cùng chung nghiệp kiếm cung.

Bác thắng quân Nguyên thanh kiếm bạc,

Tôi trừ giặc Pháp ngọn cờ hồng.

Bác đưa một nước qua nô lệ

Tôi dắt năm châu đến đại đồng.

Bác có linh thiêng cười một tiếng

Rằng tôi cách mạng đã thành công.”

          Tự phong mình là anh hùng đã là chuyện lạ, gọi một vĩ nhân của lịch sử sống cách đây hơn 600 năm bằng "bác" là một sự vô lễ chưa bao giờ xảy ra trong lịch sử Việt Nam. Khi Quốc sử quán triều Nguyễn trình Khâm định Việt sử thông giám cương mục lên vua Tự Ðức (trị vì 1847-1883) duyệt, trong khung cảnh xã hội vua là thiên tử (con trời), nhà vua đã phê bình nhiều nhân vật lịch sử, đôi khi với lời lẽ gay gắt, nhưng chưa bao giờ nhà vua có ngôn ngữ sỗ sàng thiếu lễ độ như Hồ Chí Minh. Hồ Chí Minh tưởng rằng gọi Trần Hưng Ðạo bằng "bác" là có thể tự nâng mình lên ngang tầm với người xưa, nhưng ngược lại những lời nầy cho thấy hố cách biệt lớn lao giữa một vị thánh và một kẻ tự phụ hợm mình. Chẳng những thế, người Việt Nam xưng tụng đức Trần Hưng Ðạo là thánh, nên cách xưng hô của họ Hồ xúc phạm đến cả niềm tin của dân chúng Việt Nam. Nếu nói rằng bài thơ nầy là "thơ khẩu khí", thì càng thấy "khẩu khí" của Hồ Chí Minh chẳng khiêm cung tý nào.

          Hồ Chí Minh là chủ tịch miền Bắc, ông có quyền sống một cách tiện nghi đầy đủ để làm việc; thậm chí ông có quyền tận hưởng mọi lạc thú trên đời sau khi đã dày công cực khổ tranh đấu; ông có quyền lực to lớn của một chủ tịch nhà nước độc tài; ông có thể vượt qua luật pháp ra lệnh sinh sát mọi người; ông có thể làm bất cứ việc gì ông muốn dưới chế độ độc tài; nhưng nói rằng họ Hồ là người "giản dị khiêm tốn" là điều hoàn toàn sai sự thật. (TRẦN GIA PHỤNG )

Tranh cải về Hồ Chí Minh:

           Nhiều lập luận trái ngược với nhau về nhân vật Hồ Chí Minh, mãi đến ngày nay vẫn còn tranh cải, vì đảng CSVN vẫn còn muốn tôn thờ HCM như một thần tượng, muốn thần thánh hoá về ông HCM. Trong khi đó người dân VN muốn biết sự thật về HCM thì bị đảng CSVN bưng bít, che kín sự thật. Tác giả xin đưa ra các bài tranh luận để người đọc có nhận định riêng của mình:

Cựu đại tá Bùi Tín nói về ông Hồ Chí Minh

http://vn.360plus.yahoo.com/traitim-anhhung/article?mid=9699

Đăng ngày: 08:30 05-04-2010

Thư mục: Chân dung HCM

          19/5 năm nay đánh dấu ngày sinh cố chủ tịch Hồ Chí Minh, vị lãnh đạo cao nhất của đảng cộng sản Việt Nam. Công luận trong và ngoài nước từ lâu đã xuất hiện hai luồng nhận định khác nhau về ông. Một bên cho rằng cụ Hồ là một anh hùng vĩ đại, còn một bên lại tố cáo ông có tội với dân tộc, gây đau thương cho biết bao nhiêu người.B Bùi Tín nói về Hồ Chí Minh: (Xin mở speake 

          Ông Bùi Tín, đại tá Quân Đội Nhân Dân hồi năm 1975. Hình của ông Bùi Tín.

Để tìm hiểu thêm về nhân vật lịch sử này, Trà Mi trao đổi với cựu đại tá Bùi Tín, từng là đảng viên với hơn 4 thập niên tham gia Đảng cộng sản và 37 năm góp mặt trong Quân đội Nhân dân. Với các trọng trách đựơc Đảng giao phó như Phó tổng biên tập báo Quân đội nhân dân và báo Nhân Dân, cũng như Tổng Biên tập báo Nhân dân Chủ Nhật, ông Bùi Tín từng có nhiều dịp tiếp xúc, gặp gỡ với Hồ Chủ tịch.


          Ngoài ra, do mối quan hệ mật thiết giữa thân phụ của ông với lãnh tụ Hồ Chí Minh, nên ông cũng có cơ hội được biết khá nhiều về cụ Hồ. Ông cũng chính là tác giả của rất nhiều tác phẩm viết về cuộc đời và sự nghiệp của nhà cách mạng nổi tiếng này. Trước tiên, ông Bùi Tín nêu lên nhận xét chung về Chủ tịch Hồ Chí Minh.


          Cựu đại tá Bùi Tín: Ông Hồ Chí Minh là một nhà chính khách, một nhân vật lịch sử mà hiện nay trong và ngoài nước có những đánh giá trái ngược hẳn nhau.


          Một số người ca ngợi ông ta đến mức như thần thánh, như một con người tuyệt đối không bao giờ có sai lầm. Trong khi đó, cũng có những người xem ông ta là một nhân vật tiêu cực và gây ra những tàn phá ghê gớm cho đất nước.


Đạo đức, nhân cách


Trà Mi: Là một người từng sống và làm việc theo lý tưởng HCM, ông nhận xét như thế nào về tư tưởng HCM, về đạo đức, nhân cách của cụ Hồ?

          Càng về sau, ông Hồ càng trở thành một nhân vật thực hiện sứ mạng do quốc tế cộng sản giao cho, tức là gây dựng và phát triển phong trào cộng sản ở Việt Nam, Đông Dương, và mở rộng chủ nghĩa cộng sản ở Đông Nam Á. Con đường ấy, theo tôi bây giờ, đó là con đường sai lầm, đưa đất nước vào tình hình khó khăn sau này.

          Former Colonel Bui Tin: My assessment of Mr. Ho is a process of change. Before, when I was still in the country, it was different. Gradually, through comparison and contemplation, my perspective became more appropriate, fair and scientific.


          I consider him not a god, just an ordinary person like everyone else, that is, he also has advantages and disadvantages, has positive and negative contributions. In terms of ideology, many people think that he is not a patriot. As for me, I affirm that he is a patriot, especially in his youth.


          In my opinion, when Mr. Ho went to France in 1911, at first, it was not for the purpose of finding a way to save the country. At that time, he encountered a family tragedy. His father was the district chief of Binh Khe, because he beat a farmer to death, he was expelled from the mandarin profession and exiled to the South. Losing his support, Mr. Ho decided to leave to find a way to make a living and help his family.


          But when he went to France, when he met with a group of men like Phan Van Truong, Nguyen The Truyen, and Phan Chu Trinh, at that time, I thought he was a patriot, especially when he founded the newspaper Nguoi Nguoi Diep, protecting the colonial people to fight against French colonialism. I thought that this action was based on patriotism.


          However, when he went to Moscow in 1924, becoming a figure of the Third Communist International, I thought that at that time he was still a patriot, but not a nationalist patriot, but a communist.


           Later on, Mr. Ho became a figure carrying out the mission assigned by the Communist International, that is, to build and develop the communist movement in Vietnam, Indochina, and to expand communism in Southeast Asia. That path, in my opinion now, was the wrong path, leading the country into a difficult situation later.


          For example, up to now, the Vietnamese people are still very backward in all aspects, from living standards, human rights, civil rights. I think that belongs to a great deal of responsibility of Mr. Ho, because he mistakenly brought a doctrine from the former Soviet Union to apply for nearly half a century. Now, this doctrine has been proven by clear reality that communism, in theory, building a good society without exploitation of man by man is just an illusion.


          Communism now, at its core, the Soviet Union, has also collapsed. In a series of Eastern European countries, it has also completely disintegrated. In Vietnam, according to this doctrine, the theory that Mr. Ho talked about the most was that Vietnam skipped the period of capitalist development and went straight to socialism.


          After half a century, after Mr. Ho passed away, the Communist Party completely changed, that is, giving up the destruction of private individuals and private ownership to return to the market economy and capitalism to the point where party members, who used to be collectivists, now became capitalists, with land, houses, and private ownership through corruption, for example, so that the Vietnamese people, who have independence, still do not have the freedom of citizens, do not have a civil society, do not have freedom of the press, freedom of election, freedom of religion, etc. I think that is the responsibility, the negative side of Mr. Ho that we need to recognize.


          Mr. Ho Chi Minh, Mr. Bui Bang Doan (Mr. Bui Tin's father), head of the National Assembly Standing Committee, and General Vo Nguyen Giap at the ceremony to promote the rank of General to Mr. Giap - Viet Bac - 1948. Photo of Mr. Bui Tin.           Tra Mi: In Vietnam, there has been a movement to worship Ho Chi Minh to the point of almost mythologizing the image of this leader. Why is there such a cult, and according to many people, to such an excessive extent, sir?


Former           Colonel Bui Tin: That is according to the cult of personality of communist doctrine. In the past, people worshiped Marx, Lenin, Stalin, and even Ho, considering him an absolutely holy person and without any mistakes.           They only did that to maintain the legitimate image of the communist party while in the world people all know clearly how bad communism and Marxism-Leninism are. Now, all of Europe has passed a resolution condemning real communism. Communism is banned from spreading in Poland, for example.           In the US, communists are not allowed to naturalize in the US. Next June, a monument commemorating the victims of communism around the world, including more than 30 million Russians, 40 million Chinese, and victims in Vietnam of political cases, of Land Reform, etc., will be inaugurated.           All of civilized humanity, when it has clearly known how communism was implemented and caused disasters, people even compared it to being worse than fascism. What is the truth?           Tra Mi: There are many legends and different rumors surrounding the image of Ho Chi Minh, causing many young people to be confused about what is true. Based on your experience and understanding, what do you want to share with our listeners, especially the younger generation?           Former Colonel Bui Tin: The most important thing for young people now is to have independent thinking. Everything we receive should be filtered through our brains and thoughts to see if it is right or wrong. Regarding their praise of Ho Chi Minh's morality, I think the youth need to clearly know that Ho Chi Minh made big mistakes in his revolutionary activities, meaning he was very deceitful.


















          A simple example is that he wrote his own biography, signed as Tran Dan Tien. In it, it was written that Uncle Ho was very modest and did not want to talk about himself, so the author had to find out from other people around him to write about HCM . In addition, it was also written that HCM did not have a wife, and that he only thought about the nation all his life, but in fact, he had many wives.


          This has been fully proven, such as he married Ms. Tang Tuyet Minh in Guangzhou, China, with clear dates, marriage certificates, photos and letters.


          Later, when he returned to Hanoi, people also knew that Mr. Tran Quoc Hoang had arranged for Mr. Ho a girl named Nong Thi Xuan, who came to see him every week, and Mr. Ho had a son, Mr. Nguyen Tat Trung, who is now over 50 years old. I think we need to know all of these things, although they are personal matters, we still need to know them in order to evaluate.

 


Banned documents


          Tra Mi: What documents are there to confirm what you said, and where are those documents now?


          Former Colonel Bui Tin: Those documents were banned by Hanoi, but now people in the research community know about them. Especially in the documents published in China by scholars in South China, they talked about the love affair and wedding between Mr. Ho and Ms. Tang Tuyet Minh. Ms. Minh lived to be 94 years old.


          Decades before that, she wanted to contact and meet Mr. Ho again, but Mr. Ho was not allowed and did not want to. It was Mr. Le Duan and Le Duc Tho who prevented that. Those things, in the historian and intellectual community, people know everything but they still hide them. Now is the time to be clear so that everyone knows the truth.


          Tra Mi: Earlier you mentioned that the author signed Tran Dan Tien who wrote about the life and moral character of Uncle Ho was also Ho Chi Minh. Do you have any evidence to confirm this argument?


          Former Colonel Bui Tin: I have known this since I was in the country. In 1990, when celebrating the 100th anniversary of Ho Chi Minh's birth, the Vietnam Institute of History, in the Nhan Dan newspaper, the newspaper of the Communist Party, clearly stated that Ho Chi Minh used more than 30 different aliases in his life, including the alias Tran Dan Tien, and clearly affirmed that the book "Stories about the life of President Ho Chi Minh" was written by Ho himself .


          That was not made up by anyone, but was officially recognized by the communist regime in Hanoi.


          Therefore, I think that the youth in the country, especially those who research history, need to clearly understand the truth, without prejudice, without cursing, but with correct perception.Is Marxism-Leninism really a disaster in reality? How dangerous is it that Uncle Ho was a patriot but brought back a wrong doctrine?


It is time to wake up, change your thinking and abandon it.


          Tra Mi: Thank you for taking the time for this interview.


          That was the opinion of former Colonel Bui Tin, a former member of the Communist Party of Vietnam, who spent half of his life living and working according to Ho Chi Minh's ideology.


          What are the thoughts and feelings of today's young generation about President Ho? Please listen to the discussion between young people at home and abroad around this topic, in the "Youth Forum" column, broadcast on the morning of Wednesday, May 23.


 

© Radio Free Asia

Response to “Historian Ha Van Thinh talks about Ho Chi Minh”

Dai Nghia

 http://xoathantuong2.tripod.com/dn_phanhoi.htm

“A mistake in medicine can harm a life.

A mistake in politics can harm a generation.

A mistake in culture can harm for generations.”

Lao Tzu

 

Reading the article “ Historian Ha Van Thinh talks about HCM ” by author Mac Viet Hong on Dan Chim Viet online on May 19, 2010, I would like to take the liberty to discuss with Professor Thinh a few questions that I still have. The character of HCM is currently a topic that many people mention because he is a historical figure with many things that are easy to misunderstand. I would like to present each point in order in the interview that Professor Thinh raised:

          1 - HVT: “In his Will, Uncle Ho said that training the youth is the next generation of socialism, after that he never mentioned socialism again. At the end of the Will, it was written that “building a peaceful, unified, independent, democratic and prosperous Vietnam” did it say anything about socialism?”

          - In today's era, according to Professor Tran Phuong, "socialism is wrong, and it has clearly failed after 70 years of implementation", so Professor Thinh denies the reality of the "obscure" socialism that Mr. Ho himself created, which is no longer the paradise that the communists once touted. No one can be fooled anymore, so the "historian" said that in Mr. Ho's will, there was nothing about socialism. The will not mentioning socialism does not mean that Mr. Ho did not advocate advancing to socialism. If he did not want to advance to socialism, why did Mr. Ho train socialist youth? It is clear that Mr. Ho advocated "To build socialism, there must be socialist people".

          Recently, Dr. To Huy Rua, member of the Politburo, wrote an article: "President Ho Chi Minh's great contributions to national independence and socialism", Vietnam News Agency introduced:

“Practice affirms that Ho Chi Minh's ideology on liberation and development has opened the best development path for the Vietnamese people: National independence and socialism...

“Ho Chi Minh's thoughts on socialism also have unique creative features, modern values ​​and meanings...

“Trong di sản tư tưởng HCM có cả một hệ vấn đề lý luận về CNXH, từ đặc trưng, bản chất, mục tiêu, con đường, phương thức, mô hình và bước đi cũng như những giải pháp xây dựng CNXH trong sự kết hợp giữa tính phổ biến với tính đặc thù, tính giai cấp - dân tộc - nhân dân với tính thời đại và tính nhân loại trong thế giới đương đại ngày nay”. (VietnamPlus online ngày10-5-2010, trang7)

Để chứng minh rằng ông HCM muốn đi theo con đường của Mác-Lê tiến lên CNXH qua Báo Bình Định (Cơ quan của đảng bộ đảng CSVN tỉnh Bình Định) trong bài “Tư tưởng HCM về CNXH và con đường đi lên CNXH ở Việt Nam”:

“Hồ Chí Minh đã chỉ ra những đặc điểm và mâu thuẩn của thời kỳ quá độ lên CNXH ở việt Nam, trong đó đặc điểm bao trùm to nhất là từ một nước nông nghiệp lạc hậu tiến thẳng lên CNXH không kinh qua giai đoạn phát triển tư bản chủ nghĩa…

          “Về nhiệm vụ lịch sử của thời kỳ quá độ, Người nói: “Chúng ta phải xây dựng nền tảng vật chất và kỹ thuật của CNXH, đưa miền Bắc tiến dần lên CNXH, có công nghiệp và nông nghiệp hiện đại, có văn hóa và khoa học tiên tiến. Trong quá trình cách mạng xã hội chủ nghĩa, chúng ta phải cải tạo nền kinh tế cũ và xây dựng nền kinh tế mới, mà xây dựng là nhiệm vụ chủ chốt và lâu dài”. (Bình Định online ngày 2-11-2003)

          2 - HVT: “Tôi muốn nhấn mạnh thế này, lá thư đầu tiên, tức là bài báo đầu tiên mà HCM viết, ngày 18-6-1919 để gửi tổng thống Mỹ lúc bấy giờ là Wilson, bài cuối cùng Người viết năm 25-8-1969 là lá thư gửi TT Mỹ Nixon, rồi thời gian hợp tác từ năm 1943-1945 với Mỹ của bác ở Việt Bắc, rồi những tình cảm mà bác mô tả là‘ nồng thắm’, ‘ hạnh phúc’ khi được kết hợp với Mỹ, người bạn lớn của dân tộc Việt Nam. Nhưng không mấy ai hiểu điều đó”.

          - Tôi còn nhớ khi viếng thăm Hoa kỳ năm 2005, thủ tướng CSVN Phan văn Khải có lời lẻ rất “ngoại giao” khi nhắc tới thời gian mà ông HCM ở Mỹ:

          “Thành phố này là nơi chủ tịch HCM, người sáng lập ra nhà nước Việt Nam độc lập đã từng sống hơn 90 năm trước đây trong giai đoạn 1911-1913.

          “Và có thể ở nơi này, Người đã hấp thụ tư tưởng lớn thể hiện trong tuyên ngôn độc lập của Hoa kỳ mà Người đã nhắc tới khi mở đầu bản tuyên ngôn độc lập bất hủ khai sinh ra nhà nước Việt Nam mới năm 1945…

          “Tiếc rằng nhiều cơ hội hợp tác giữa hai nước đã bị bỏ lỡ. Chỉ mãi tới năm 1995 hai nước mới kiến lập quan hệ ngoại giao”. (BBC online ngày 25-6-2005)

          Theo giáo sư Thịnh thì ông HCM đã từng hợp tác với Mỹ thế mà ông ta đã từng “gần đèn” mà vẫn không thấy “sáng” để đưa đất nước thoát khỏi cảnh tối tăm, ông lại theo con đường cộng sản để rồi bị họ bắt buộc ông phải CCRĐ giết đồng bào mình. Ông đã sai lầm trong chủ trương chống Mỹ cứu nước trong khi ông cho Phạm văn Đồng ký công hàm bán hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa cho Trung cộng để đổi lấy vũ khí tiếp liệu gây chiến tranh. Năm 1960 ông HCM đã cho thành lập Mật trận Dân tộc giải phóng Miền Nam có nghĩa là ông ta đã quyết chí đưa nước Việt Nam vào một cuộc chiến tranh đẫm máu mà sự thiệt hại về ai bây giờ chúng ta đã thấy rõ và quá rõ. “Mỹ đi rồi Mỹ lại về”, bao nhiêu năm chiến tranh, bao nhiêu năm đổ xương máu, tàn phá đất nước không biết bao nhiêu, rốt cuộc rồi cũng đi với Mỹ. Mỹ còn đây mà hai quần đảo có còn không!? Thế là công hay tội?

          Tiến sĩ Nguyễn Thanh Giang, môt nhà cách mạng lão thành đã chua chát phê phán trong bài “Hòa giải và hòa hợp dân tộc” :

          “Nhưng, lẽ ra, biết mình là nước vừa nhỏ, vừa yếu thì phải tìm mọi cách để không phải đương đầu với cường quốc số một thế giới mới phải. Nhiều nước làm được như vậy nên vừa không phải đánh nhau liên miên mà năm 1945 còn kém xa ta nhưng đã xây dựng được đất nước mạnh giàu hơn ta nhiều lần…

          “Mà nghĩ cho cùng, “đánh cho Mỹ cút, đánh cho nguỵ nhào” để làm gì nhỉ? Đánh cho Mỹ cút rồi lại không thể không rước Mỹ trở lại. Trong khi đó, tổng thống Mỹ nắm tay ông Thiệu, ông Kỳ hay nắm tay ông Duẫn, ông Mạnh cũng thế cả. Xã hội Việt Nam ngày nay tệ hơn nhiều Sài Gòn dưới quyền “Mỹ Nguỵ”. Tham nhũng tràn lan hơn, dân chúng nghèo khổ hơn, xã hội đồi truỵ hơn, con người dối trá hơn…

          “Trong bài “Thắp chung nén nhang cho tấm thảm kịch quá khứ” viết  ngày 19 tháng 8 năm 1995, tôi cũng đã viết:“Ai phải chịu trách nhiệm đối với những con số ghê rợn thế này: Phía Việt Nam: 1,1 triệu liệt sĩ; 559.200 thương bệnh binh; hơn 300.000 người mất tích; hơn hai triệu dân thường bị chết; hơn hai triệu người lớn và trẻ em bị tàn tật vì bom đạn v.v…” (Tổ Quốc số 29 ngày 15-11-2007)

          Nhà văn đại tá Nguyễn Khải trong “Đi tìm cái tôi đã mất (15-16)” ông nhận định về cái thành quả của cuộc chiến tranh giải phóng như sau:

          “Quả thật dân tộc Việt Nam đã thắng lớn trong phong trào chiến tranh giải phóng nhưng dân tộc việt Nam lại thua đậm trong công cuộc xây dựng một xã hội tự do và dân chủ. Thoát ách nô lệ của thực dân lại tự nguyện tròng vào cổ một học thuyết đã mất hết sức sống. Dân mình sao lại phải chiụ một số phận nghiệt ngã đến vậy! Một xã hội tan nát, lòng người chĩu nặng những phiền muộn ưu tư, mà là những người đã hết lòng hết sức với kháng chiến bằng cách này hay cách khác”. (Đàn chim Việt online ngày 11-7-2008)

          3 - HVT: “Ở hải ngoại có nhiều luồng thông tin khác nhau, nhiều người bới móc về đời tư, đối với một người gìa như vậy, một người đã khuất, theo tôi là không nên, không tốt”.

          “Ở đây, tôi xin trả lờì ý: Thứ nhất, một người thông minh như vậy, cao, đẹp trai như vậy mà phụ nữ không yêu mới là chuyện lạ, chứ còn yêu là chuyện bình thường. Phụ nữ họ đâu có mù, mắt họ sáng lắm, nên yêu là chuyện thường…

          “Nhưng chính bác cũng có lần khẳng định, đã là con người thì đều giống nhau. Về tâm lý, sinh lý đều giống nhau cả”.

          - Vấn đề đời tư của ông Hồ thật ra cũng chỉ là tầm thường như bao người khác, nhưng vì chính ông ta tự tô vẽ cho mình cái hình ảnh gỉa dối nên người ta mới nói đến chớ giáo sư Thịnh cho rằng ở hải ngoại này “bới móc” với dụng ý xấu là  không đúng. Thưa giáo sư, ông HCM là con người của lịch sử, của công chúng thì công chúng có quyền tìm hiểu sự thật và phê phán dù người đó là ai, già hay trẻ, dù còn sống hay đã chết hoặc người đó là thần tượng đi nữa, chắc có lẽ điều này giáo sư là “một nhà sử học” thì biết rõ hơn chúng tôi. Chúng tôi cần biết được sự trung thực dù là một chi tiết nhỏ.

          Ông HCM có bao người vợ chắc giáo sư cũng đã biết đến tên Tăng Tuyết Minh, Nguyễn thi Minh Khai, Nông thị Xuân… nhưng thêm một cái nữa là ông Hồ đã không dám nhìn con, điều này vị thơ ký riêng của ông Hồ là cụ Vũ Kỳ biết hiện nay anh Nguyễn tất Trung sống ra sao ở Việt Nam.

          Cựu đại tá QĐND Bùi Tín, nguyên phó TBT báo Quân đội Nhân Dân và báo Nhân Dân từng có nhiều dịp tiếp xúc với HCM đã trả lời phỏng vấn của Trà Mi:

          “Về việc họ ca ngợi đạo đức ông HCM, tôi nghĩ tuổi trẻ cần biết rõ là ông Hồ trong hoạt động cách mạng có sai lầm lớn là gỉa dối nhiều lắm. Một ví dụ đơn giản là ông ta tự viết ra quyễn sách nói về tiểu sử của mình, ký tên là Trần Dân Tiên… trong đó còn ghi là HCM không có vợ con, suốt đời chỉ biết nghĩ đến dân tộc, thế nhưng thật ra, ông ta có nhiều vợ…

          “Điều này đã được chứng minh đầy đủ như ông ta cưới bà Tăng Tuyết Minh ở Quảng Châu, có ghi rõ ngày giờ, giấy hôn thú, ảnh và thơ từ cơ mà”. (RFA online ngày 19-5-2007)

          Chính vì ông HCM ghi rằng mình “không có vợ con, suốt đời chỉ biết nghĩ đến dân tộc”, tự thần thánh hóa mình một cách dối lừa nên người ta cốt “bới móc” để tìm ra sự thật và vì việc này mà bà Vũ Kim Hạnh TBT báo Tuổi Trẻ bị mất chức.

          Giáo sư Hoàng Tranh, một nhà “Hồ chí Minh học” ở Quảng Tây xác nhận với phóng viên Lê Huỳnh đài BBC như sau:

          “Thực tế việc ông HCM có người vợ Trung quốc đã được nhiều người dân ngay tại Việt Nam bàn tán từ lâu. Tại Trung quốc, hiện nay người ta nói thoải mái về chuyện này. Có ít nhất là hai bài báo khác đăng trên báo chí phổ thông ở Đại lục cùng với bà Tăng Tuyết Minh”. (BBC online ngày 20-8-2008)

          4 - HVT: “Về chuyện “Trần Dân Tiên” thì tôi nghĩ đó là cái bẫy, chị ạ. Có rất nhiều người muốn hạ uy tính của HCM. Tôi không thể trả lời rõ với chị được, nhưng tôi biết chắc là có. Nhiều người khi đó, họ muốn hạ uy tín HCM nên đã đặt ông vào một tình thế “đã rồi”.

          -  Việc ông Hồ lấy tên Trần Dân Tiên để tự ca tụng mình mà giáo sư Thịnh không nhận ra được đó là sự thật thì ý ông đang nghĩ gì ngoài sự hiểu biết của ông? Ông HCM sai lầm khi tự tô vẽ cho mình nhưng ông không ngờ được bọn xu nịnh quanh ông họ bảo hoàng hơn vua cho nên tô vẽ ông thêm những cái râu ria quái đảng chết người tạo ra cái phản ứng ngược, giáo sư Thịnh thấy được thì cũng “đã rồi”. Họ không có ác ý hại ông Hồ, họ chỉ có ý nịnh ông Hồ mà thôi, nhất là nhà “thơ nô” Tố Hữu, thế cho nên bọn trẻ con sau nầy “nằm mơ thấy bác Hồ” là không có gì lạ. Hai nhân vật có vai vế trong lịch sử chứng minh ông Hồ có gỉa danh Trần Dân Tiên hay không. Người thứ nhất là cựu đại tá Bùi Tín (đã dẫn chứng ở trên) và nhà văn Phạm Đình Trọng, trong bài “Ăn mày dĩ vãng…” ông viết:

“Ngay sau ngày 2-9-1945, hầu hết người dân Việt Nam ngơ ngác chưa ai biết HCM là ai!… HCM liền tự tay viết sách “Những mẫu chuyện về đời hoạt động của Hồ chủ tịch” và ký tên người viết là Trần Dân Tiên. Nhưng những mẫu chuyện kể tưởng như chân thực nhưng vẫn mang không khí huyền thoại, mang cảm hứng anh hùng ca. Trong tập sách đó cũng chính HCM tự nhận là cha gìa dân tộc”. (Đối Thoại online ngày 16-7-2009)

Vì sự giáo dục nhồi sọ, người lớn dạy sao trẻ con nói vậy nên giáo sư Thịnh cũng đừng trách móc:

          Hà văn Thịnh: “Trẻ con bây giờ chúng nó cứ thao thao bất tuyệt là “gặp bác Hồ thế này”, “nhớ bác Hồ thế kia”, “nằm mơ thấy bác”.v.v… thì hết sức buồn cười. Chúng nó có biết bác Hồ là ai đâu nằm mơ. Thật vô lý quá tốn kém”.

          5 - HVT: “Tôi từng viết trên Tạp chí CS rằng, bác viết “đoàn kết là quan trọng” 8 lần nhắc tới đoàn kết trong Di chúc, mặt khác bác muốn nói rằng, mất đoàn kết là nguy hiểm…”

          - Giáo sư nói rằng ông HCM viết “8 lần nhắc tới đoàn kết”, điều này làm tôi nghĩ tới lời ông Bùi Tín nói rằng “ông Hồ gỉa dối nhiều lắm”. Thật vậy, nếu giáo sư nhìn lại lịch sử có thời đại nào mà nhà cầm quyền chủ trương phân chia giai cấp trong nhân dân để rồi kích động họ đấu tố nhau, ngay cả trong gia đình “con tố cha vợ tố chồng”. Đấu tố nhau bằng cả một chiến dịch tàn sát nhau khắp cả miền Bắc (may là lúc ấy ông chưa chiếm được miền Nam) kéo dài suốt ba năm.

          Ông Hồ kêu gọi đoàn kết để thành lập Mặt Trận Việt Minh nhưng rồi tất cả những đảng phái quốc gia lần lượt bị ngầm tiêu diệt bằng cách này hay cách khác nhất là Quốc Dân đảng cho là giai cấp tư bản, địa chủ. Cựu trung tá Trần Anh Kim, nguyên tỉnh ủy viên Thái Bình trả lời phỏng vấn ông kể:

          “Đến CCRĐ thì người ta quy cho ông tôi là địa chủ và quy cho bố tôi là Quốc Dân đảng. Bố tôi là phó bí thư QDĐ và bác tôi là Bí thư QDĐ. Bác tôi bị bắn luôn. Còn bố tôi thì cương quyết không nhận. Không nhận thì tra tấn, người ta thắt hai dây thừng vào hai ngón chân cái rồi người ta kéo lên sàn nhà, bố tôi đau quá, kêu khóc xin thả xuống. Kêu khóc to quá người ta lấy rơm, lấy rạ nhét vào mồm”. (RFA online ngày 19-5-2006)

          Cũng trong chiến dịch CCRĐ ông HCM đã đoàn kết dân tộc như thế nào hãy nghe ông Vũ Cao Đàm trong bài “Một tấm lòng son” nhắc lại lời của ông Trần Xuân Bách, nguyên ủy viên BCT đã bị khai trừ đến chết nhận định:

          “Anh luôn nhắc đến ý tưởng hàn gắn vết thương dân tộc. Chúng tôi nhớ mãi một lần anh nói, đấu tranh cho công bằng xã hội là lý tưởng cao cả của các nhà cải cách xã hội, nhưng đáng tiếc, CCRĐ và cải tạo tư sản là hai cuộc vận động đã mắc những sai lầm dẫn tời sự chia rẻ dân tộc lớn nhất trong lịch sử nước nhà”. (Đàn chim Việt online ngày 30-12-2010)

          Tiến sĩ Hà sĩ Phu, trả lời phỏng vấn của đài RFI ông nói lên nhận định của mình về cái gọi là đoàn kết nham hiểm của ông Hồ như sau:

          “Cho nên không lấy gì làm lạ rằng trong thời gian kháng chiến, các nhà địa chủ, phú nông đóng góp rất nhiều, nhưng khi thắng lợi thì bị đảng CS thanh toán mất cả. Cái gọi là lực lượng thứ ba trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cũng như thế thôi. Khi đánh Mỹ thì đoàn kết để huy động, đến lúc thắng lợi rồi thì chẳng thấy chính phủ lâm thời đâu, chả còn thấy lực lượng thứ ba đâu nữa. Cái đoàn kết ấy là cái đoàn kết của những người duy lợi cực đoan, nó không đúng với bản chất của đoàn kết”. ( Người Việt ngày 30-9-2005)

          6 - HVT: “Bác biết nhìn và trân trọng người tài thực sự như cụ Huỳnh Thúc Kháng, Bảo Đại, bác vẫn sử dụng. Bây giờ nói sử dụng người tài nhưng tôi biết, nhiều người tài có được sử dụng đâu…

“Chỉ có người tài mới dám sử dụng người tài, còn những người trình độ trung bình thì không dám, thậm chí luôn sợ người tài”.

          - Ông HCM sử dụng Bảo Đại và cụ Huỳnh Thúc Kháng là vì muốn lợi dụng uy danh của hai ông ấy nhằm phục vụ trong việc gây bá đồ vương, thực ra với mưu mô của ông Hồ, Bảo Đại đã biết nên có dịp là “thoát thân” để tránh hậu hoạ vì ông biết ông Hồ đối xử với ông như thế nào rồi, chắc chắn là không có thực tâm. Đối với cụ Huỳnh Thúc Kháng cũng thế không ngoài dụng ý đưa cụ đi làm đặc sứ ở huyện Nghĩa Hành, tỉnh Quảng Ngãi rồi mất ở đó trong không đầy một năm.

          Sau chiến dịch thanh trừng Nhân văn Giai phẫm ông Hồ thanh lọc những ai biết trung thành quỳ luỵ, những ai khác chính kiến thì cho “giản chính” hoặc trù dập khai trừ, thử hỏi những nhân tài thời “đoàn kết” đã ra sao? Xin hãy nghe cụ Nguyễn văn Trấn một cán bộ lão thành cách mạng kể:

          “Thế là Nguyễn Hữu Đang bị kết án 17 năm tù, mới được 7 năm thì nghe đâu nhờ có sự can thiệp của Nhân quyền Quốc tế nên anh được tha…

          “Ngoài Nguyễn Hữu Đang còn thêm những người này: Phùng Cung, tác giả truyện ngắn: “Con ngựa gìa của chúa Trịnh”, 7 năm tù giam cứu. Vũ Huy Lân

          (Bộ Nông Lâm) bị nghi là cho Nguyễn Hữu Đang một áo len khi Đang đi tù, bị giam 7 năm mới tha. Nhà xuất bản Minh Đức bị án 17 năm tù như Đang…

          “Trần Dần bị ở tù, Hữu Đang đi lượm bao thuốc lá để đổi lấy cóc nhái của đám con nít, Hữu Loan làm chú thài (Chợ Đệm gọi vậy những người đi thiến heo…).

          Trần Đức Thảo, Nguyễn Mạnh Tường sống cuộc đời bị bạc đãi, bị tuyệt thông (excommunié)” (Viết cho Mẹ và Quốc hội, trang 279 - 280 - 282)

          7 - HVT: “Cái đó thì… thực sự không trả lời được đâu, chị ạ. Nguyên tắc của nhà nước này, chế độ này, bắt người dân phải nghe theo như vậy, nên tôi không thể chống lại điều IV- Hiến pháp được. Tôi là công dân của nhà nước này nên không thể chống lại HP được. Có điều ai cũng muốn tự do dân chủ cả…”

          - Giáo sư Thịnh đã ấp úng không dám trả lời làm người hỏi không được thỏa mản vì hiện nay cái điều IV HP này đã bị nhiều người ở trong nước lên án và đòi huỷ bỏ thế mà nhà sử học như giáo sư Thịnh lại không dám đề cập đến thì đó là một điều lạ, hình như ông chưa quen nói thật. Ấy thế mà một nhà trí thức trẻ, bác sĩ Phạm Hoàng Sơn viết trong bài “Bỏ điều 4 HP” đã dám viết như sau:

          “Xét trong bản Hiến Pháp hiện nay tại Việt Nam, điều 4 chính là cản trở cơ bản để thiết chế 1 của chính thể dân chủ có thể được tạo lập.

          “Đề nghị (đòi hỏi) bỏ điều 4 HP hoặc luật hóa (một bước tiến tới bỏ) điều 4 HP đã được nhiều người đề cập từ nhiều năm qua, trong đó có nhiều đảng viên cao cấp”. (Đối Thoại online ngày 15-10-2007)

          Cựu bộ trưởng bộ Tư pháp Nguyễn đình Lộc viết trong bài “Đã đến lúc sửa đổi Hiến pháp?” trả lời phóng viên Khiết Hưng trên báo Tuổi Trẻ Cuối Tuần như sau:

“Cá nhân tôi cho rằng đã đến lúc chúng ta phải xây dựng Hiến pháp mới thay Hiến pháp năm 1992 để thể chế hóa đường lối của đảng…

“Nói đến điều 4 HP 1992 chúng ta phải thấy có hai vế: Đảng lãnh đạo nhưng đảng phải hoạt động trong khuôn khổ của Hiến pháp và Pháp luật…HP đã quy định thì phải làm cho đúng. Chúng ta phát triển qua nhiều giai đoạn, mỗi giai đoạn có tính cách khác nhau nhưng HP thường bị quên…Như thế mới thấy tinh thần bảo Hiến tôn trọng HP của Việt Nam chưa có truyền thống”. (Tuổi Trẻ online ngày 8-10-2007

Mới vừa rồi ông Mai Thái Lĩnh, cựu Phó chủ tịch HĐND TP Đà Lạt trả lời đài VOA cho biết một số ý kiến như sau:

“Trong một bài trả lời phỏng vấn gần đây, ông Nguyễn văn An, người đã từng là Uỷ viên BCT đảng CSVN hai khóa (8 và 9), và là cựu chủ tịch Quốc hội (2001-2006), đã phát biểu như sau: “Truớc tiên tôi muốn nhấn mạnh rằng chúng ta đã sửa Hiến pháp nhiều lần mà vẫn chưa đạt yêu cầu. Nếu tính từ năm 1946 đến 1992 là 46 năm, ta sửa đổi lớn 3 lần vào các năm 1959, 1980 và 1992. Đó là chưa kể nhiều lần chúng ta sửa đổi nhỏ khác”.

“Như vậy, có thể nói đảng CSVN đã làm ra tổng cộng 4 bản Hiến pháp, nhưng những bản hiến pháp sau đều kém hơn bản Hiến Pháp 1946…

“That is why the demand for amending the Constitution has become one of the most urgent issues. Although the conservative elements in the party only intend to amend a few articles in the 1992 Constitution in a patchwork manner, many intellectuals - including those who have held leadership positions such as Mr. Nguyen Van An - feel that they cannot stop there and must proceed to correct key issues related to the political system.” (Dan Chim Viet Online, March 2, 2011)

8 - HVT: “It is indeed costly. I know that the electricity used to cool his body is equal to the electricity used to cool a town. For us Easterners, we have to accept it. Having buried him in a mausoleum, now taking him out would be a sin against the deceased because it has already happened. Taking him out now would not be right. I do not approve of this…

“Moreover, whatever is said, despite his shortcomings and mistakes, HCM is still the most beautiful historical figure in modern history… To me, he is still a great man.”

- There are things that I see historians do not dare to mention, such as the waste in preserving Ho Chi Minh's mausoleum. He spoke very vaguely, not the reasoning of a historian. To preserve Ho Chi Minh's mausoleum, it takes a whole Command to guard it, and the electricity is equal to that of a town, and there are many other wasteful things besides. The cult of personality that still exists today in the thinking of a history professor is really backward. Ho Chi Minh himself felt that after he passed away, his body should be cremated so that people would no longer see his remains and curse him. The act of resurrecting his body at the mausoleum, causing waste and expense, is the malicious act of the Duẩn-Tho duo. After all, one day when this communist regime collapses, the people's government will let Ho fulfill his wish according to his will, which is to cremate his body so that he can soon be liberated to meet Karl-Marx and reduce the burden on the people .

          According to the comments of former Colonel Bui Tin of the People's Army when interviewed by Tra Mi:

          “That is according to the personality cult of communist doctrine. In the past, people worshiped Marx, Lenin, Stalin, and then Ho, considering him an absolutely holy man and without any mistakes.

“They do it just to maintain the legitimate image of the Communist Party while the world knows clearly how bad communism and Marxism-Leninism are.” (VOA online May 18, 2007)

          And the evil of personality cult is expressed by poet Huu Loan:

“Huu Loan: Actually, if the Soviet Union did not have Khrushchev overthrowing Stalin and launching the movement against the cult of personality, then in China there would not have been Mao Zedong launching the story of “A hundred schools of thought contending, a hundred flowers blooming together” and our side would have responded immediately with a movement whose name was translated from the Chinese brand “A hundred flowers blooming, a hundred schools of thought contending”. Our colloquial name is “Anti-cult of personality”. (Nguyen Van Tran-VCMVQH - page 272)

          9 - HVT: “Sai lầm lớn nhất của HCM là nhân hậu. Nếu bác không nhân hậu mà tàn nhẫn như Mao, như Stalin thì người ta đã không thể thao túng bác được và chúng ta đã có sự hợp tác tuyệt vời với Mỹ từ năm 1945-1946 rồi và lịch sử Việt Nam đã khác…

          “Cái sai tiếp theo là bản lĩnh thật sự của người lãnh đạo, dám làm những điều mà mình suy nghĩ thì bác chưa có. Như vừa rồi Hữu Loan chết, hay trước đó là những người khác, thật là buồn. Nếu bác có bản lĩnh thực sự thì đã không đến nỗi gây đau đớn, đau khổ cho rất nhiều tài năng của Việt nam”.

          - Theo tôi thì ông HCM đã sai lầm nhiều nhưng chắc chắn không sai lầm vì “nhân hậu” mà chỉ sai lầm vì thiếu bản lĩnh. Nhân hậu gì mà khuyến khích những người bần cố nông “phóng tay” giết sạch những thành phần Trí-Phú-Địa-Hào, đào tận gốc bốc tận rể ngay cả những người có công với cách mạng cũng không chừa như trường hợp bà Nguyễn thị Năm tự Cát Thành Long. Theo hòa thượng Thích quảng Độ thì trong chiến dịch CCRĐ có đến 700 ngàn người bị giết, còn theo tiến sĩ Nguyễn Thanh Giang thì khoảng 300 ngàn người, nhưng theo tài liệu chính thức ghi trong “Lịch sử Kinh tế tập 2” có đến 172.008 người bị quy là địa chủ thì trong đó có sai hết 123.266 người (RFA online ngày 15-5-2006)

          Chiến dịch CCRĐ vừa xong thì lại đến chiến dịch thanh trừng nữa, đó là đàn áp phong trào Nhân văn Giai phẩm. Trong phong trào này HCM đã huỷ diệt không biết bao nhiêu là nhân tài của đất nước và tàn phá cả một nền văn hóa dân tộc.  Qua CCRĐ chúng ta thấy được rằng giáo sư Thịnh nói ông HCM ”không có bản lĩnh” là đúng, ông ta không dám nhận cái sai của chính mình mà chỉ để đại tướng Võ Nguyên Giáp đứng ra đọc diễn văn nhận lỗi và còn cách chức mấy người dưới quyền ông ta làm cái việc CCRĐ diệt chủng ấy như Trường Chinh, Hoàng Quốc Việt, Lê Lương Bằng, Hồ Viết Thắng…

          Theo nhận định của ông Lữ Phương, nguyên Thứ trưởng bộ Văn hóa chính phủ Lâm thời CHMNVN thì:

“Những nhược điểm của sự chọn lựa của ông đã bộc lộ thật rõ rệt trong thời xây dựng hòa bình. Đấu tố, cải cách, phá hoại đến tận nền tảng đạo lý dân tộc. Hợp tác hóa: phản bội nông dân về ruộng đất. Chỉnh huấn: bơm máu đen vào cơ thể đảng. Trấn áp, chà đạp trí thức văn nghệ sĩ; phản bội lời hứa về tự do văn hóa. Khoác lác về cái gọi là “dân chủ gấp triệu lần”, nhưng lại đè đầu cởi cổ nhân dân một cách tự nhiên như những cường hào. Làm mất hoàn toàn động lực về phát triển kinh tế qua chủ trương nhà nước hóa toàn bộ hoạt động sản xuất. Nói chung: giam hãm dân tộc trong cái ao tù chuyên quyền độc đoán, lạc hậu nghèo nàn”. (Việt Tide số 14 ngày 19-10-2001)

          Ông Đoàn Duy Thành, nguyên Phó thủ tướng chính phủ trong bài “Bi thảm khi thiếu độc lập và tự chủ” đã viết về cái hậu quả của CCRĐ như sau:

“Có nơi trói người, đốt ngón tay, đập chết người, thật là dã man..”

          “Những sai lầm của CCRĐ đã để lại hậu quả lâu dài cho dân tộc, cho đất nước, là sự hận thù, sự lừa dối, xảo trá, vu khống như: tố điêu, ép cung, bịa chuyện… gây tai họa cho bao gia đình, làm nát đi những truyền thống tốt đẹp về gia đình, họ hàng, làng xóm, mà cha ông ta đã dày công xây dựng hàng nghìn năm”. (Bauxite Việt Nam online ngày 16-11-2010)

          Chính ông cựu đại tá Phạm Quế Dương nhận định về đạo đức của ông HCM như sau:

          “Cụ Hồ làm nhiệm vụ đấu tranh cho dân tộc ông cũng phải nhờ nước ngoài. Ông về nước cũng phải nhờ bà con nhà giàu. Ông ở nhà thị xã, kêu gọi “Tuần lễ vàng” để lấy tiền của bà con. Đáng lẻ, ông phải cảm ơn người ta mà ông quay lại đánh người ta. Chuyện đó đáng để lịch sử lên án”. (Việt Tide số 44 ngày 17-5-2002)

          10 - HVT: “Tôi nói thật với chị, lịch sử Việt Nam hiện đại, chỉ có 30% sự thật., 70% gỉa dối. Đó là điều rất đau lòng. Ví dụ đánh nhau 30 năm, với Pháp và Mỹ mà Việt Nam không thua trận nào là không thể chấp nhận được…

          “Sự dối trá đó làm cho sinh viên không thích sử nữa. Thấy sử là bịp bợm, chán quá! Tôi đã viết trên báo Lao Động năm 2005,“Lịch sử theo trang sách học trò”, tôi vạch rõ, dậy sử mà suốt ngày phải nói dối, điều đó đau lòng lắm. Ở Việt Nam hiện nay, rất nhiều trí thức ở vào hoàn cảnh nan giải, giữa nói thật và không nói thật”.

          - Con người lãnh đạo mà mắc bản chất dối lừa thì làm sao đào tạo được những con người chân thật. Ông ta chủ trương “Vì lợi ích mười năm thì phải trồng cây, vì lợi ích trăm năm thì phải trồng người” mà ông trồng loại người chỉ có 30% là thành thật còn lại 70% là gỉa dối thì cái hậu quả ngày hôm nay nhân Việt Nam gánh chịu. Nhất là những người làm nhiệm vụ giáo dục đã không dám nói thật mà chỉ biết học nói dối và dậy nói dối một cách không suy nghĩ khiến họ phải khổ tâm như giáo sư Thịnh vì theo lời của cựu trung tướng QDND Trần Độ thì:

          “Chế độ này bắt con người phải đóng trò, bắt tất cả trẻ con phải đóng trò, bắt nhiều người gìa phải đóng trò. Đặc điểm này đã góp phần quyết định và việc tạo ra và hình thành một xã hội dối lừa, cán bộ dối lừa, làm ăn gỉa dối, giáo dục dối lừa, bằng cấp gỉa dối, đến gia đình cũng lừa dối, lễ hội lừa dối, tung hô lừa dối, hứa hẹn lừa dối. Ôi cay đắng thay!…” (Nhật ký Rồng Rắn - trang 43)

          Xin mượn lời nhà trí thức trẻ, bác sĩ Phạm Hồng Sơn để nói lên cái cảm nghĩ về một thần tượng không xứng đáng:

          “Khi cầm quyền cụ Hồ đã để cho chính phủ của cụ tạo ra nhiều tiền lệ cầm quyền độc đoán, nhẫn tâm, phi dân chủ hay dân chủ gỉa hiệu, có thể nói lớn đến mức mà vết hằn sâu của nó đến nay vẫn còn hiện rõ trong cả hệ thống chính quyền hiện thời”. (VOA online ngày 15-9-2010)

© Đại Nghĩa sưu tầm

© Đàn Chim Việt, 20/05/11

http://www.danchimviet.info/archives/34923


  -Nhận định cuả Hồ Chí Minh vể cuộc chiến Việt Nam :

          Có thể nói chưa có một nhân vật lịch sử nào mà muốn đi tìm những lời phát biểu chân thật ,do chính nhân vật ấy nói, khó như trường hợp Hồ Chí Minh. Bởi vì trên sách báo đã được đảng Cộng sản Việt Nam gọt giủa ,cắt xén cẩn thận trước khi phổ biến công cộng. Hoặc giả sau khi công bố thấy bất lợi hay có phản ứng của dân chúng thì Bộ Chính Trị lại cắt xén một lần nữa.Toàn bộ văn kiện liên quan đến Hồ Chí Minh, từ các huấn lệnh, diển văn, phát biểu thảy đều tập trung trong bộ Hồ Chí Minh Toàn Tập. Một bộ sưu tập đồ sộ gồm 12 quyển sách dày 7,8 trăm trang mỗi quyển ,bộ sách mà đảng CSVN tô vẽ cho đó là bao gồm toàn bộ "Tư Tưởng của Hồ Chí Minh".

          Thật ra toàn bộ công trình nầy là sự đóng góp của rất nhiều người  nằm trong Bộ Chính Trị, Ban Chấp Hành Trung Uơng, một ban biên tập đông đảo gồm các nhân vật đầu nảo của đảng CSVN: Ban Tuyên Huấn Trung Ương,Ban Nghiên Cứu Lịch Sử Đảng.Bộ máy tuyên truyền của Đảng CSVN dốc hết toàn tâm, toàn chí vào bộ sách nầy vừa thần thánh hoá hình tượng HCM, vừa đề cao vai trò của đảng.

          Họ cắt xén, trau chuốc từng chữ, từng lời sao cho trơn tru, ngọt lịm để cho những ai đọc vào thì như lọt vào "mê hồn trận". Nếu nói đây là bộ sách tiếu lâm, nói dối đại tài thì cũng không ngoa, nếu nói đó là bộ sử nói ngược  cũng được vì tất cả những điều ghi trong bộ  sách nầy hoàn toàn trái ngược với sự thật, làm một đàng nói một nẻo.Trong phần bình luận ,tác giả sẽ phân tích những điều gian dối, đổi trắng thành đen trong bộ kinh điển nầy  cùng quý bạn đọc để thấy cái tài nói dối của Hồ Chí Minh và đảng CSVN đạt đến mưc độ nào và đã thành công trong việc lừa gạt chẳng những người dân Việt Nam trong nước mà còn lừa gạt được các bình luận gia, trí thức ngoại quốc, các lãnh tụ siêu cường thế mới gọi là tài tình như một ảo thuật gia, như anh Sơn Đông mãi võ ,nói láo bán thuốc dạo mà ai nghe cũng ham....

          Hồ Chí Minh còn nhiều tài lắm mà không phải ai cũng làm được :tài diển xuất như một diển viên điện ảnh chuyên nghiệp,một kịch sĩ tài ba, một Nhạc Bất Quần ngụy quân tử mà ngay cả vợ con, bằng hữu, đệ tử của ông ta cũng còn lầm!

          Cho nên chốn giang hồ,những ai chưa sống gần, sống sát, hiểu thấu đáo về nhân vật siêu đảng nầy thảy đều lầm, lầm và lầm là đúng thôi! Khi một người nào đó đưa ra các bằng chứng, sự thật về con người thật của HCM thì lập tức có hàng trăm, hàng ngàn người phản đối ngay, không phải họ là tay sai của CS, phải bênh vực cho CS mà là vì họ lầm, cha mẹ họ lầm , ông bà họ lầm và đến họ trải qua nhiều đời thảy đều lầm.

          Tài tình nhất, lạ lùng nhất có những người bị Hồ Chí Minh và đảng CS giết chồng mình ,có người có cha bị thủ tiêu,vất xác,có người cha, ông nội bị hành hạ,xỉ nhục,giết hại mà họ vẫn trung thành,tôn thờ thần tượng mà họ trót tôn thờ![lviii] Đó là những sự kiện lịch sử bí ẩn khó lý giải.

 

          Vì sao?Vì thủ đoạn lừa đảo đến mức tinh vi, diển viên đóng tuồng rất thật, cho nên họ đã nhầm, anh nhầm, tôi nhầm, mọi người nhầm, một thế hệ nhầm và nhiều thế hệ kế tiếp nhầm theo!!!Cũng có nhiều người sáng mắt ra,giác ngộ được nhờ cơ may,nhờ có suy tư,tìm hiểu.Nhưng khi họ biết được mình nhầm thì than ôi tay mình đã trót nhúng chàm rồi, gần trọn cuộc đời phục vụ cho bọn lưu manh, họ tự sĩ vả mình. Phản tỉnh cũng có năm bảy đường phản tỉnh, hành xử sau khi phản tỉnh cũng có  hàng chục cách khác nhau vì họ không có còn đường thoái lui, bỏ đảng chớ đừng nói là phản đảng!

          -Có người biết mình dại khờ, không dám ngỏ cùng ai vì sợ thiện hạ chê cười.Ngậm miệng, giả câm, giả điếc, giả mù như hàng ngàn, hàng vạn người trót theo đảng Cộng Sản 30,40 năm. Nhưng vì sống trong xã hội kềm kẹp đã quen, làm khác đi thì chưa dám. Chỉ biết chua xót cho cuộc đời như: bà bác sĩ Dương Quỳnh Hoa,Luật Sư Nguyễn Hữu Thọ,Phó Chủ  tịch Tôn Đức Thắng v.v....

          -Có người biết được mình hèn,bao năm sống trong dối trá,tũi nhục lặng thinh cho đến 83 tuổi mới dám đấm ngực kêu trời :"Hồi Ký của một thằng hèn"chỉ mới viết ra, phô bày ra cái nỗi hèn của chính mình chứ chưa dám kêu gọi ai cùng đứng lên dẹp cái ác, cái xấu xa mà mình đã dày công bồi đắp. Nhưng phải có sống trong xã hội Cộng sản như trường hợp nhạc sĩ Tô Hải, bác sĩ Nguyễn Mạnh Tường ,Nguyễn Hộ v.v...Phải nhìn tận mắt những hình phạt dã man mà đảng CSVN dành cho những ai phản đảng,công khai chỉ trích đảng  thì mới thông cảm, mới thán phục sự đối kháng đầy can đảm của họ.

          -Có người can đảm hơn sau khi phản tỉnh ,thấy mình có trách nhiệm thông tin cho những ai chưa rỏ về đảng CS để họ thức tỉnh.Nhưng đáng khâm phục nhất là những người phản tỉnh mà lại dám đứng lên tham gia các phong trào tranh đấu đòi hỏi nhân quyền, đó là bằng chứng hùng hồn nhất cho sự phản tỉnh vửng chắc của họ.Bởi vì chỉ nói lên những tội ác ,những sai lầm của đảng CS thì chỉ mới đi 1/3 đoạn đường  .Sau nhận thức, thì phải có những hành động cụ thể để chuộc lại những hậu quả mà họ đã gây ra cho đồng bào khi còn hoạt động cho đảng CSVN.

          -Muốn tìm hiểu nhận định của Hồ Chí Minh về cuộc chiến Việt Nam trong thời gian 1945-1969 có rất nhiều tài liệu ,nhiều công trình nghiên cứu, nhưng có lẽ tài liệu chính thức nhất, đầy đủ nhất tập trung trong bộ "Hồ Chí Minh Toàn Tập"gồm 12 quyển khổ lớn,ấn bản I: NXB Sự thật (1980-1989), ấn bản II: NXB Chính trị Quốc gia (1995-1996)

          1- As a member of the Eastern Committee of the Communist International, in charge of the Southern Office, Nguyen Ai Quoc was responsible for spreading communism in Asia in general and Indochina in particular, monitoring and directing the revolutionary movement in a number of countries, preparing all conditions for the establishment of a political party of the proletariat. At the same time, he spent a lot of time directly leading the Vietnamese revolution, paying special attention to the birth of the Party. For the history of our country's revolution, the years 1925-1930 can be considered the time when President Ho Chi Minh directly prepared politically, ideologically and organizationally for this important event. For the revolutionary movement of Eastern countries, mainly in Asia, he also made many contributions to the struggle for national liberation and the victory of communism.  

(HCM Complete Works, Volume 2, Introduction, page 5)

           

 

 

2- "After nearly ten years of searching for a way to save the country, setting foot on many continents, conducting surveys of colonialism and imperialism in major capitalist countries and many of their colonies, President Ho Chi Minh soon realized the development trend of the times. From an ardent patriot, he encountered Marxism-Leninism and became a communist. From there, he drew the conclusion: "To save the country and liberate the nation, there is no other way than the proletarian revolutionary path." That is the path of a new-style bourgeois democratic revolution led by the vanguard Party of the working class to overthrow imperialism and feudalism, gain national independence, implement land for the tillers, then move forward to carry out socialist revolution, implement socialism and communism in Vietnam. That is the path of raising high the flag of national independence and socialism, combining the patriotism and internationalism of the working class, combining national strength and the strength of the times to to reach the noble goal of national liberation, social liberation and human liberation. That is also the general content of Ho Chi Minh's thought."

 (Ho Chi Minh Complete Works. page 8 Introduction to volume 1, National Political Publishing House, Hanoi - 2000).

(stop quoting)

 

          -That was a wrong judgment, wrong choices, but unfortunately for all Vietnamese people, this judgment was applied in Vietnam by Mr. Ho, a subordinate of the Communist International. He used the Communist Party of Vietnam as a tool to achieve his personal goals, but at the same time, through the Communist Party members, he led all Vietnamese people into a brutal war and it can be said without exaggeration that this was the war with the highest loss of life in the world of a country in the 20th century, second only to World War I and World War II (according to statistics from many sources, the loss of civilian life was from 2,000,000 to 5,100,000 and 1,500,000 soldiers from both the North and the South, nearly 70,000 allied soldiers of both sides, and nearly 2,500,000 wounded soldiers) [lix] . An enormous loss of life.

 

Xin xem bản tổng kết thương vong 2 phía trong Wikipedia:

 

http://vi.wikipedia.org/wiki/T%E1%BB%95n_th%E1%BA%A5t_nh%C3%A2n_m%E1%BA%A1ng_trong_Chi%E1%BA%BFn_tranh_Vi%E1%BB%87t_Nam   : Tổn thất nhân mạng trong Chiến tranh Việt Nam

 

 

Thương vong hai phiá

Việt Nam Cộng hòa

Chết: ~220.000

Bị thương: ~1.170.000

Hoa Kỳ.

Chết: 58.209[3]

2.000 Mất tích

Bị thương: 305.000[4]

Vương quốc Lào

Chết: 30,000

Bị thương không rõ [5]

Hàn Quốc

Chết: 4.407[3]

Bị thương: 11.000

Úc

chết: 520[3]

bị thương: 2.400*

New Zealand

chết: 37

bị thương: 187


Tổng số chết: ~316.000

Tổng số bị thương: ~1.490.000+

   Việt Nam Dân chủ Cộng hòa và Mặt trận Dân tộc Giải phóng Miền Nam Việt Nam

Chết và mất tích: ~1.100.000

Bị thương: ~600,000+

Trung Quốc

Chết: 1.100[8]

Bị thương: 4.200[8]

CHDCND Triều Tiên

4.900 tử trận

  Trung Quốc

12 phi công chết.

  1.446 tử trận

 Liên Xô

Khoảng 6.000 quân nhân Xô Viết tham gia vào Chiến tranh Việt Nam;   trong đó có 16 quân nhân thiệt mạng.


 Tổng số chết: ~1.101.000

Tổng số bị thương: ~604.000+[lx]

Thường dân Việt Nam 2 miền : 2.000.000–5.100.000*

Thường dân Campuchia: ~700.000*

Thường dân Lào: ~50.000*

(ngưng tr ích )

 

          Trước Hồ Chí Minh các nhà ái quốc chân chính cũng đã đọc qua, xem xét qua về chủ nghĩa Cộng Sản như các cụ Phan Bội Châu, Phan Chu Trinh, Cường Để v.v…nhưng họ đã sớm nhận thức là chủ nghĩa Cộng Sản có những sai lầm từ căn bản, một chủ thuyết độc hại, không tưởng, gây chia rẽ Dân Tộc nên các nhà Cách mạng Việt Nam xa lánh chủ nghĩa ngoại lai nầy. Chỉ có Hồ Chí Minh và các nhân vật thiên cộng nhất mực đem áp dụng chủ nghĩa Cộng Sản vào Việt Nam[lxi] .

 

          -Chiến tranh Việt Nam là một trong những cuộc chiến tranh tốn kém nhất trong lịch sử nhân loại, trong khi Hoa Kỳ viện trợ  cho Việt Nam Cộng Hòa(Miền Nam VN) thì Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa (Miền Băc VN) cũng nhận được sự giúp đỡ to lớn từ phía Trung Quốc, Liên Xô và khối các nước xã hội chủ nghĩa khác. Viện trợ nước ngoài có vai trò và tác động to lớn đến quy mô, cường độ và hình thái chiến tranh Việt Nam.

 

 (http://vi.wikipedia.org/wiki/Chi%E1%BA%BFn_tranh_Vi%E1%BB%87t_Nam):

          -Cũng đồng thời như Việt Nam các nước Đông Nam Á,Châu Phi và Ấn Độ tiến hành chiến tranh giành độc lập từ tay Thực Dân Pháp,Anh,Hoà lan v.v...thiệt hại chỉ bằng 1/100 của Việt Nam.

-(http://vi.wikipedia.org/wiki/%C4%90%E1%BA%BF_qu%E1%BB%91c_th%E1%BB%B1c_d%C3%A2n_Ph%C3%A1p)

          3-"Trong bài "Lênin và các dân tộc thuộc địa" Người viết: "Lênin là người đầu tiên đã hiểu và đánh giá hết tầm quan trọng lớn lao của việc lôi cuốn nhân dân các nước thuộc địa vào phong trào cách mạng. Lênin là người đầu tiên đã chỉ rõ rằng, nếu không có sự tham gia của các dân tộc thuộc địa, thì cách mạng xã hội không thể có được" (tr. 136).

          Trong một bài khác cùng nhan đề, nhưng để nói với các dân tộc bị áp bức, Hồ Chí Minh viết: "Khi còn sống, Lênin là người thầy, người cha của nhân dân bị áp bức. Sau khi mất, Người là ngôi sao chỉ đường tiến tới sự nghiệp giải phóng vĩ đại của nhân dân bị áp bức."

 

(Ngưng trích )

          Qua phần nhận định trên của Hồ Chí Minh cho thấy Hồ là người tôn sùng Lénin như cha và luôn xem các chỉ thị của Lénin là  kim chỉ nam cho mọi hoạt động của đảng CSVN. Thực tế Lénin chỉ lợi dụng các thành phần bị áp bức để lật đổ chính quyền và sau khi dành được quyền hành trong tay thì chính đảng CS Quốc Tế và Lénin lại phản bội họ và cai trị hà khắc còn hơn chế độ Nga Hoàng.

           Hồ Chí Minh cũng vậy, hô hào kêu gọi công nhân, nông dân bị áp bức đứng lên lật đổ chế độ cai trị của Thực dân Pháp, hô hào chủ nghĩa Dân Tộc đứng lên dành Độc Lập, che dấu chế độ Cộng sản, che dấu sự lệ thuộc của CSVN với CSQT, để rồi sau khi dành được độc lập thì người dân VN còn bị cai trị hà khắc hơn thời thực dân Pháp.

          Đối với Miền Nam Việt Nam, Hồ và đảng CSVN hô hào nông dân, công nhân nổi dậy và chúng lợi dụng mọi  biện pháp tuyên truyền xuyên tạc sự cai trị của chính phủ Việt Nam Cộng Hòa, một chính phủ hợp hiến, hợp pháp và dân chủ để rồi sau khi cướp được chính quyền Miền Nam thì toàn thể đất nước Việt Nam bị cai trị hà khắc và mất tự do dân chủ hơn chế độ trước gấp bội phần.

          Sự hèn hạ của CSVN ngày nay trước Trung Cộng, nào dâng đất, dâng biển,  để cho hàng hoá Trung Cộng tràn ngập, đánh sập tiểu thủ công nghiệp trong nước, để cho Trung Cộng vào khai thác tài nguyên khoáng sản tại Tây Nguyên, cho Trung Cộng dành độc quyền đấu thầu các đại công trình kiến thiết làm cho nền công kỹ nghệ VN bị đình trệ thãm hại, công nhân thất nghiệp trầm trọng vì bị công nhân Trung Cộng vào dành chổ, ngư dân bị lấn biển, đánh cá nơi nào trên lãnh hải VN cũng bị Trung Cộng bắn giết, bỏ tù đòi tiền chuộc hàng chục vụ mà nhà nước VN làm lơ khiến cho người người oán giận, thế giới xem thường, lân bang khinh rẽ, nỗi quốc nhục nầy suốt gần 5000 năm dựng nước chưa bao giờ dân ta phải gánh chịu đớn đau đến như vậy!

          Đặc biệt trong tất cả các chính sách cai trị của CSVn thì chúng luôn luôn "nói một đàng làm một nẻo".Nói đoàn kết thì lại gây chia rẽ hận thù, phân chia giai cấp, đấu tốlẫn nhau, nói độc lập thì lại quỵ lụy cúi lòn trước ngoại bang, nói tự do thì lại dùng chính sách công an trị, bóp nghẹt dân chủ trong mọi lĩnh vực, nói công bằng thì đảng viên khinh thường luật pháp, đứng trên cả hiến Pháp và luật pháp! Nói thực hiện hạnh phúc cho toàn dân thì hố ngăn cách giàu nghèo ngày càng lớn, cuộc sống đại đa số dân chúng lầm than khổ sở trong khi đảng viên mặc tình vơ vét, nhiều tên trong đảng CSVN có mức tài sản lên đến hàng chục tỹ Mỹ kim!”

Trang IX  Hồ Chí Minh toàn tập ( tập 2 1924 – 1930) Xuất bản lần thứ hai Nhà xuất bản chính trị quốc gia, Hà Nội – 2000.

 

          “Từ năm 1930 đến năm 1940 là thời gian Chủ tịch Hồ Chí Minh hoạt động ở nước ngoài trên cương vị là Uỷ viên Ban phương Đông của Quốc tế Cộng sản, phụ trách Văn phòng phương Nam và trực tiếp chỉ đạo cách mạng Đông Dương.

Đầu năm 1930, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã sáng lập ra Đảng Cộng sản Việt Nam. Chánh cương, Sách lược, Điều lệ của Đảng và Lời kêu gọi nhân dịp thành lập Đảng do Người soạn thảo cùng với Luận cương tháng 10 năm 1930 do Trung ương Đảng thông qua đã vạch ra đường lối chiến lược, sách lược cách mạng, tính chất và nguyên tắc tổ chức Đảng - đội tiên phong của giai cấp công nhân Việt Nam. Các văn kiện này thể hiện tinh thần cách mạng triệt để và sáng tạo, kết hợp đúng đắn lý luận với thực tiễn Việt Nam. Quan điểm cơ bản của các văn kiện này có giá trị xuyên suốt con đường cách mạng nước ta là độc lập dân tộc gắn liền với chủ nghĩa xã hội nhằm thực hiện mục tiêu đại nghĩa của dân tộc là "Việt Nam độc lập", "Việt Nam tự do".

          Từ nước ngoài, Người đã nêu nhiều ý kiến đúng đắn để nâng cao vai trò lãnh đạo của Đảng. Đảng phải "giành được địa vị lãnh đạo", củng cố địa vị lãnh đạo của Đảng trên cơ sở quần chúng thừa nhận Đảng là "một bộ phận trung thành nhất, hoạt động nhất và chân thực nhất", "thừa nhận chính sách đúng đắn và năng lực lãnh đạo của Đảng" (tr.139).”

(Trang VII Phần giới thiệu tập3,Hồ Chí Minh Toàn tập )

 

(ngưng trích)

          Trong phần mở đầu của quyển 3 trong Bộ Hồ Chí Minh Toàn Tập đã xác định rỏ ràng Hồ Chí Minh là một cán bộ của CS Quốc Tế,làm việc cho CSQT và vì quyền lợi của CSQT mà thôi.Những lời kêu gọi Độc Lập Dân Tộc cũng chỉ nhằm "giành địa vị  lãnh đạo" trong công cuộc Cách Mạng chống thực dân Pháp ,bên ngoài là để đánh lừa dân chúng Việt Nam cho công cuộc Cách Mạng Dân Tộc để tìm hậu thuẫn của quần chúng,nhưng thực chất là để phục vụ cho Quốc Tế Vô Sản ,bởi vì khi cần ( năm 19456) thì CSVN sẳn sàng tuân hành chỉ thị của CSQT để thoả hiệp ,bắt tay với thực dân để tiêu diệt các đảng phái quốc gia là chính yếu.Trong giai đoạn chưa cướp được chính quyền, đảng CSVN và Hồ Chí Minh luôn che dấu mục tiêu Cộng sản Chủ Nghiã mà chỉ đưa chủ trương Độc Lập,Dân Tộc để tranh thủ sự ũng hộ của quần chúng mà thôi.

 

-Bản tuyên ngôn độc lập của Việt Nam đã được Hồ Chí Minh soạn thảo, và đọc trước công chúng tại vườn hoa Ba Đình (nay là quảng trường Ba Đình) 2 tháng 9 năm 1945. (trang 8-11 tập 4, Hồ Chí Minh Toàn Tập )  

 

          “ Hỡi đồng bào cả nước,

"Tất cả mọi ngơời đều sinh ra có quyền bình đẳng. Tạo hoá cho họ những quyền không ai có thể xâm phạm đơợc; trong những quyền ấy, có quyền đơợc sống, quyền tự do và quyền mơu cầu hạnh phúc".

Lời bất hủ ấy ở trong bản Tuyên ngôn Độc lập năm 1776 của nước Mỹ. Suy rộng ra, câu ấy có ý nghĩa là: tất cả các dân tộc trên thế giới đều sinh ra bình đẳng, dân tộc nào cũng có quyền sống, quyền sung sướng và quyền tự do.

Bản Tuyên ngôn Nhân quyền và Dân quyền của Cách mạng Pháp năm 1791 cũng nói:

"Người ta sinh ra tự do và bình đẳng về quyền lợi; và phải luôn luôn đơợc tự do và bình đẳng về quyền lợi".

Đó là những lẽ phải không ai chối cãi được.

Thế mà hơn 80 năm nay, bọn thực dân Pháp lợi dụng lá cờ tự do, bình đẳng, bác ái, đến cướp đất nước ta, áp bức đồng bào ta. Hành động của chúng trái hẳn với nhân đạo và chính nghĩa.

Về chính trị, chúng tuyệt đối không cho nhân dân ta một chút tự do dân chủ nào.

Chúng thi hành những luật pháp dã man. Chúng lập ba chế độ khác nhau ở Trung, Nam, Bắc để ngăn cản việc thống nhất nước nhà của ta, để ngăn cản dân tộc ta đoàn kết.

Chúng lập ra nhà tù nhiều hơn trường học. Chúng thẳng tay chém giết những người yêu nước thương nòi của ta. Chúng tắm các cuộc khởi nghĩa của ta trong những bể máu.

Chúng ràng buộc dư luận, thi hành chính sách ngu dân.

Chúng dùng thuốc phiện, rơợu cồn để làm cho nòi giống ta suy nhược.

Về kinh tế, chúng bóc lột dân ta đến xương tuỷ, khiến cho dân ta nghèo nàn, thiếu thốn, nước ta xơ xác, tiêu điều. Chúng cướp không ruộng đất, hầm mỏ, nguyên liệu.

Chúng giữ độc quyền in giấy bạc, xuất cảng và nhập cảng. Chúng đặt ra hàng trăm thứ thuế vô lý, làm cho dân ta, nhất là dân cày và dân buôn, trở nên bần cùng.

Chúng không cho các nhà tư sản ta ngóc đầu lên. Chúng bóc lột công nhân ta một cách vô cùng tàn nhẫn…

          Bản tuyên ngôn Độc Lập do Hồ Chí Minh soạn thảo năm 1945 để nói về sự đàn áp Dân Chủ,sự cai trị tàn bạo của thực dân Pháp sao mà đúng y hệt hiện tình đất nước Việt Nam năm 2009. Sự kiện 64 năm rồi ,thực dân Pháp cai trị tàn ác cũng chưa sánh bằng sự cai trị hà khắc hiện nay của tập đoàn lãnh đạo đảng CSVN , chính sách ngu dân bắt buộc sinh viên học sinh phải học  chủ thuyết CS,gây chia rẻ các tôn giáo ,bóp nghẹt tự do báo chí,tự do ngôn luận ....quả thật còn ác độc gấp mấy lần thời thực dân Pháp ở thế kỷ trước.Chính phủ dung túng bọn cán bộ mua bán ma tuý đầu độc thế hệ thanh thiếu niên Việt Nam .Về cai trị thì CSVN dùng biện pháp trấn áp, tù đày nhũng người yêu nước chống bá quyền Bắc Kinh, bỏ tù các phóng viên tố cáo tham nhũng, để cho các nhà thầu Trung Cộng độc quyền khai thác mỏ bauxit ở Tây Nguyên, cấu kết với các tập đoàn tư bản ngoại quốc và nội địa khai thác công nhân với tiền lương rẻ mạt,bóc lột sức lao động, ngăn cấm đình công, đục khoét công quỹ, tham ô từ trên xuống dưới, nền giáo dục lai căng, xuống cấp thãm hại, sử dụng xã hội đen trấn áp dân oan, cướp đất dân nghèo, đánh đập tu sĩ  và hàng trăm tệ nạn xã hội khác nữa, thử hỏi thực dân Pháp năm xưa có cai trị độc ác bằng bọn cán bộ Cộng Sản Việt Nam với chính dân mình  như hiện nay không ?[lxii]

           Gần tháng rưỡi nay, bọn thực dân Pháp hoành hành trong Nam Bộ. Đồng bào Nam Bộ đang hy sinh tranh đấu một cách oanh liệt vô cùng. Dư luận các cường quốc Trung Hoa, Mỹ, Anh, Nga đã cất tiếng duy trì chính nghĩa.

          Vậy toàn quốc đồng bào ta, Nam Bộ thì ra sức kháng chiến, Trung Bộ và Bắc Bộ thì ra sức giúp đỡ đồng bào Nam Bộ và ra sức đề phòng.

          Bọn thực dân Pháp phải biết rằng: dân Việt Nam không muốn đổ máu, dân Việt Nam yêu chuộng hoà bình. Nhưng nếu cần phải hy sinh mấy triệu chiến sĩ, nếu cần phải kháng chiến bao nhiêu năm để giữ gìn quyền độc lập của Việt Nam, để cho con cháu Việt Nam khỏi kiếp nô lệ, thì chúng ta vẫn kiên quyết hy sinh và kháng chiến. Vì dân Việt Nam tin chắc rằng thế nào cuộc kháng chiến này cũng thành công.

Toàn quốc kiên quyết kháng chiến.

Việt Nam độc lập muôn năm.

Nói ngày 5-11-1945.

Báo Cứu quốc, số 85,

ngày 7-11-1945.”

 

Trang 99-100 tập 4 Hồ Chớ Minh Toàn tập

 

Lời Tuyên Thệ Nhậm Chức

Chúng tôi, Chính phủ kháng chiến nước Việt Nam Dân chủ Cộng hoà, Tối cao cố vấn đoàn và Uỷ viên kháng chiến hội, trước bàn thờ thiêng liêng của Tổ quốc, trước Quốc hội, thề xin cương quyết l•nh đạo nhân dân kháng chiến, thực hiện nền dân chủ cộng hoà Việt Nam, mang lại tự do hạnh phúc cho dân tộc. Trong công việc giữ gìn nền độc lập, chúng tôi quyết vượt mọi nỗi khó khăn dù phải hy sinh tính mệnh cũng không từ.

Đọc ngày 2-3-1946.

Tài liệu lưu tại Trung tâm

lưu trữ Quốc gia I. (trang 413 tập4 Hồ Chí Minh T oàn Tập)

 

          On March 6, 1946, the Franco-Vietnamese Preliminary Agreement was signed between Jean Sainteny, representative of the French Republic government, and Ho Chi Minh and Vu Hong Khanh, representatives of the Democratic Republic of Vietnam government. The content of the Agreement included the following main points:

 The French Government recognizes the Democratic Republic of Vietnam as a free state within the Indochinese Federation and the French Union, with its own government, parliament, army and finances.

The Vietnamese government agreed to allow 15,000 French troops to enter the North to replace 200,000 Chinese Nationalist troops to carry out the task of disarming the Japanese army. ( http://maxreading.com/?chapter=8521 )

 

          Appeal after signing the Preliminary Agreement: (Page 419, Volume 4, Ho Chi Minh Complete Works)

 With the Governments and peoples of the world,

• With the people of Vietnam,

• Vietnamese people listen to me, believe me, because all my life I have fought against colonialism, fighting for independence for our country.

• Now, because of the international situation, because we want to show our confidence in the new France, and the sincerity of the representatives of the French Government, because we believe in the future complete independence of our country, my Government and I have signed a Preliminary Agreement with the French Government.

• We have signed, so we are determined to honestly follow the Agreement. However, if we want to achieve a perfect result for the two peoples, the French side must also honestly follow the Agreement.....

 March 11, 1946

President of the Government of Vietnam

Ho Chi Minh

National Salvation Newspaper, No. 186,

March 14, 1946.

 

 

 

          With our beloved compatriots in the South, 

          When hearing that I and the delegation were going to France to open official negotiations, the people of the whole country, especially the people of the South, were all worried. Worried because they did not know what the future of the South would be like?

1- I ask my compatriots to understand that the new France is not imperialist, oppressing, or dividing people and countries.

2- I ask my fellow countrymen to remain calm. I promise my fellow countrymen that Ho Chi Minh is not a traitor.

(Page 574 Volume 4, Ho Chi Minh Complete Works)

 

          The oath of office was taken on March 2, 1946, only 4 days later: on March 6, 1946, Ho broke his oath. But before the humiliating surrender events, welcoming the French invaders back into Vietnam, at that time Ho was called "a traitor who sold out the country!" At the same time, non-Communist historians commented on Ho Chi Minh as follows:

 

- Compromise on September 14, 1946: Ho colluded with France to destroy nationalist parties.

http://www.vungguomtritue.com/Toiaccongsan/Thoahiepan_14_09_1949.htm article by historian Hua Hoanh 

          "Understanding Ho's strategy, we are not surprised that towards the main enemy, France, Ho continued to make concessions from one right to another. Declaring himself an independent and free nation (September 2, 1945), a few months later, Ho asked to become a 'free nation within the French Union' (i.e. a disguised empire), and gave France all the full rights in Vietnam as in the colonial period (See the content of the compromise on September 14, 1946).

          Ho's policy at this time (1946) was to rely on France, collude with France to destroy the brotherly nationalist parties, who were sharing power with him in the 'coalition government', which he had struggled to plead for. Colluding with France to destroy the nationalists meant the policy of 'colluding with A to fight B'.

          'Mr. Ho would rather let France rule Vietnam for a while longer, than want the nationalist parties to stand up and lead an independent Vietnam', or just join the Viet Minh to 'unite against France' as he had aggressively called for. All of Mr. Ho's actions were consistent, aiming to gain exclusive leadership of the country, in order to carry out a proletarian revolution a few years later, bringing the entire people into the orbit of international communism. The issue of whether Vietnam would soon be independent or not was only secondary. National interests were only a cover for Mr. Ho to carry out his plot to firmly seize power. Nationalists could see Mr. Ho's tricks, or were eager for independence and freedom, so they 'united in the Viet Minh front', only to all suffer the same cruel fate."

"After September 2, 1945, Vietnam became a truly independent country, while the main enemy, French colonialism, was still far away. With the Preliminary Agreement (March 6, 1946), Mr. Ho invited French troops to occupy Hanoi and many northern provinces. That was a serious crime in history. He needed to have free hands to deal with nationalist parties. To conceal his policy of shaking hands with the enemy, Mr. Ho declared a policy of 'harmonious French-Vietnamese culture' (Article 3 of the Compromise), praising 'new France' (the colonialist France) and the French Union, which was a disguised empire. Mr. Ho's main concern at this time (1946) was that he did not want any organization or individual other than the Viet Minh to hold power, or share power with the Viet Minh. Understanding this, we are not surprised that when facing the main enemy, France, he went from one concession to another. Having just declared independence, Mr. Ho was forced to hide himself in within the framework of the French Union, and giving France full rights as in colonial times. Ho's attitude at this time was to rely entirely on France, collude with France, to destroy nationalist parties.

          Nếu thực tâm yêu nước và chiến đấu vì quyền lợi quốc gia dân tộc, ông Hồ và mặt trận Việt Minh đã tích cực chuẩn bị kháng chiến khi Pháp chưa trở lại VN. Ông đã bỏ phí thời gian (15 tháng, năm 1945 - 1946) mà còn phá nát thế đoàn kết chiến đấu của những đảng quốc gia đang ‘liên hiệp’ với ông trong cái chính phủ do ông làm chủ tịch. Ðiều này có nghĩa vì sự độc quyền lãnh đạo của Việt Minh, mà ông Hồ đã phá nát thế đoàn kết kháng chiến chống Pháp, làm cho thế lực Việt Nam yếu đi, nhưng ông vẫn làm, vì sự độc quyền lãnh đạo của Việt Minh. "

 

-SỰ THẬT về HỒ CHÍ MINH,

KHÔNG BIẾT hay KHÔNG DÁM NÓI bài của Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất

http://motgoctroi.com/HoiKy/BanVe_TacPham/SuthatHCM_0bietk0damnoi.htm :

Tờ Người Cùng Khổ (Le Paria) của Nguyễn Ái Quốc năm 1931 viết:

          “Tổ quốc không nhất thiết phải bao gồm những người cùng một màu da hoặc cùng một ngôn ngữ. Tổ quốc là sức mạnh chính trị của giai cấp. Vô sản Đông Dương không có tổ quốc.” 

 

          Như thế HCM tự xác nhận mình là người vô tổ quốc. Một người không có tổ quốc mà bảo rằng hắn tranh đấu cho độc lập của dân tộc là nói láo, hoàn toàn láo. 

 

          -  Sau đây là một đoạn trích trong lá thư xin việc của HCM viết ngày 6-6-1938, sau gần 7 năm không được Quốc Tế Cộng Sản giao công tác (HCM Toàn Tập- Tập 3 trang 90):   

          Đồng chí hãy phân tôi đi đâu đó. Hoặc là giữ tôi ở lại đây. Hãy giao cho tôi làm một việc gì mà theo đồng chí là có ích. Điều tôi muốn đề nghị với đồng chí là đừng để tôi sống quá lâu trong tình trạng không hoạt động và giống như là sống ở bên cạnh, ở bê n ngoài của Đảng.

           Tôi sẽ rất biết ơn đồng chí, thưa đồng chí thân mến, cho phép tôi được hội kiến. Tôi tin rằng như vậy sẽ tốt hơn. Đã từ lâu rồi đồng chí không gặp tôi.   

          Một người đi xin việc với một chính quyền ngoại bang thì rõ ràng là công bộc của ngoại bang chứ còn là gì nữa. Nói khó nghe một tí là đầy tớ hay là tay sai của ngoại bang thì cũng thế thôi.

 

          -  Tờ báo cáo dưới đây (trích trong HCM Toàn tập- Tập 2) HCM gởi cho ban Phương Đông, Quốc Tế Cộng Sản yêu cầu gởi tiền cho hắn hoạt động để thực hiện các công tác bành trướng chủ nghĩa cộng sản tại Đông Nam Á. Hồ đã được điện Cẩm Linh trả lương để thực hiện ý đồ xâm lược VN của Liên Xô:

          BÁO CÁO GỬI BAN PHƯƠNG ĐÔNG QUỐC TẾ CỘNG SẢN (6-1927)

1) Từ tháng 11-1924, tôi được Ban phương Đông và Đảng Cộng sản Pháp phái đến Quảng Châu để làm việc cho Đông Dương.

     Tôi tiếp tục đi Mátxcơva để trình bày yêu cầu của tôi.


4) Yêu cầu của tôi : Ngay bây giờ tôi không thể lập một dự trù ngân sách chi tiết cho công tác của tôi ở Đông Dươn g (đi qua Xiêm). Vì vậy, tôi chỉ có thể lập dự trù theo cách áng chừng với những con số phù hợp với hoàn cảnh. Biết sự khó khăn về liên lạc từ Đông Dương đi Mátxcơva, và định thời gian cư trú ở thuộc địa này khoảng chừng 2 năm, tôi trình bày với các đồng chí một yêu cầu về ngân sách tính theo Mỹ kim như sau:

Lương tháng 150 đôla trong 2 năm

(cho tôi và những người giúp việc) 3.600 $

Quỹ để công tác trong 2 năm

(mỗi tháng 200 đôla) 4.800 $

Tiền chi bất thường 1.100 $

Tổng cộng 9.500 $

     Tất nhiên, ở đây tiền lương chỉ là tượng trưng vì ngoài phần trợ giúp tối cần thiết cho chúng tôi, phần còn lại sẽ chuyển sang quB công tác. Và nếu các đồng chí vui lòng chấp thuận thì ngân sách này chỉ được thực hiện từ ngày tôi đến Băng Cốc.

     Trong khi chờ đợi quyết định của các đồng chí, xin các đồng chí vui lòng:

1) đưa tôi vào bệnh viện,

2) khi tôi ra bệnh viện cho phép tôi được học vài kinh nghiệm cần thiết cho công tác của tôi

3) và cho tôi lên đường càng sớm càng tốt.

    Gửi các đồng chí lời chào cộng sản."

(ngưng trích ) 

Làm việc do lòng tốt muốn giúp đỡ người khác thì tốt đấy. Nhưng làm việc được trả lương thì lại khác. Đây mới là bằng chứng xác thực nhất HCM là tay sai của Liên Sô. 

-  Dưới đây nữa là bức thư đề ngày 31-10-1952 của HCM viết cho Stalin để xin chỉ thị về đề án Cải Cách Ruộng Đất phác họa cho Việt Nam : 

Đồng chí Stalin kính mến !

     Tôi gửi cho đồng chí đề án cải cách ruộng đất của Đảng Lao Động Việt Nam . Đề án này tôi đã hoàn thành với sự giúp đỡ của 2 đồng chí Liu Shaoshi và Van Szia-Sian. Đề nghị đồng chí tìm hiểu và đưa ra chỉ thị về đề án này.

    Kính gởi tới đồng chí lời chào cộng sản. 

(ngưng trích ) 

          Chỉ một phần nhỏ trích dẫn trên trong kho tài liệu về HCM cho thấy Hồ là một tên vô tổ quốc (đúng hơn tổ quốc của hắn là Đế Quốc CS Nga), tự nguyện làm đầy tớ cho Liên Sô, lãnh lương của Liên Sô, và nhận chỉ thị của điện Cẩm Linh thi hành các chánh sách của đế quốc Liên Sô về Việt Nam. Như thế tưởng đã đủ để đi đến kết luận rằng HCM là tên Việt gian tay sai của của đế quốc đỏ Liên Sô. Từ là một tên tay sai ngoại bang cai trị đất nước ta, HCM bán đất nước ta cho ngoại bang là chuyện kh4ng có gì là lạ. Chúng tôi xin nêu ít nhất 2 bằng chứng cụ thể trên giấy trắng mực đen sau đây: 

          "-  Thứ nhất, hồi tháng 6 năm 1956, Thứ trưởng Ngoại giao Ung Văn Khiêm dưới quyền của HCM nói với Li Zhimin, Xử lý Thường vụ Toà Đại Sứ Trung quốc tại Bắc Việt, rằng:

theo những dữ kiện của Việt nam, hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa là môt bô phận lịch sử của lãnh thổ Trung quốc.

Saigon - Hanoi - Paracels Islands Dispute – 1974

Frank Ching (Far Eastern Economic Review, Feb. 10, 1994)


          -  Thứ hai, ngày 4 tháng 9 năm 1958, chính phủ Trung Quốc đã tuyên bố bề rộng của lãnh hải Trung Quốc là mười hai hải lý, được áp dụng cho tất cả các lãnh thổ của nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa, bao gồm cả Quần Đảo Ðông Sa, quần đảo Tây Sa, quần đảo Trung Sa, quần đảo Nam Sa. Mười ngày sau đó tức là ngày 14-9-1958, Phạm Văn Đồng, thủ tướng dưới quyền HCM, gởi một công hàm ngoại giao cho Chu Ân Lai ủng hộ lời tuyên bố chủ quyền của Trung Quốc nguyên văn như sau:  

Thưa Đồng chí Tổng lý,

Chúng tôi xin trân trọng báo tin để Đồng chí Tổng lý rõ:

Chính phủ nước Việt-nam Dân Chủ Cộng Hoà ghi nhận và tán thành bản tuyên bố , ngày 4 tháng 9 năm 1958, của Chính phủ nước Cộng Hoà Nhân dân Trung-hoa, quyết định về hải phận của Trung-quốc.

Chính phủ nư9 Bc Việt-nam Dân Chủ Cộng Hoà trọng quyết định ấy và sẽ chỉ thị cho các cơ quan Nhà nước có trách nhiệm triệt để tôn trọng hải phận 12 hải lý của Trung-quốc, trong mọi quan hệ với nước Cộng hòa Nhân dân Trung hoa trên mặt bể.

Chúng tôi xin kính gửi Đồng chí Tổng lý lời chào rất trân trọng."

(Ngưng trích )

          Chỉ với những văn kiện và trích dẫn trên tưởng đã đủ để đi đến kết luận rằng HCM chính là một tên đại Việt gian tay sai bán nước. Cái huyền thoại Hồ là người yêu nước, có công thống nhất đất nước, đem lại độc lập cho Tổ Quốc chỉ là một huyền thoại ảo, là nói láo, đại láo khoét. Ngược lại Hồ là một tên tội đồ của Dân Tộc. 

 

http://www.vietbao.com/?ppid=45&pid=45&nid=138235 TRẦN GIA PHỤNG .   12/11/2008   

-19-12-1946: Có Phải Là Ngày Toàn Quốc Kháng Chiến? :


            “Theo đảng Cộng Sản Việt Nam, hậu thân của đảng Lao Động và đảng Cộng Sản Đông Dương (CSĐD), ngày 19-12-1946 là ngày toàn quốc kháng chiến chống thực dân Pháp.  Tuy nhiên, mở lại những tài liệu lịch sử về những năm 1945, 1946, thì những tài liệu nầy cho thấy ngày 19-12-1946 chỉ là ngày bùng nổ cuộc tranh chấp giữa đảng CSĐD và Pháp mà thôi.  Xin hãy bắt đầu với chủ trương của đảng CSĐD sau khi cướp chính quyền năm 1945.

            1.-   CHỦ TRƯƠNG ĐỘC QUYỀN CỦA VIỆT MINH

Sau khi cướp chính quyền, Hồ Chí Minh tuyên bố thành lập chế độ Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa (VNDCCH) và trình diện nội các Việt Minh (VM) đầu tiên ngày 2-9-1945.  Gần 10 ngày sau, Hồ Chí Minh triệu tập hội nghị Trung ương đảng CSĐD tại Hà Nội ngày 11-9-1945, (1) để bàn về đường lối của đảng CSĐD trong tình hình mới.  Hội nghị đã đưa ra nguyên tắc căn bản là đảng CSĐD nắm độc quyền điều khiển mặt trận VM, và một mình thực hiện cách mạng.(2)  Đảng CSĐD nắm độc quyền mặt trận VM.  Mặt trận VM đang nắm chính quyền, điều khiển chính phủ.  Như vậy có nghĩa là đảng CSĐD độc quyền cai trị đất nước.  Để thực hiện chủ trương nầy, đảng CSĐD đưa ra các kế hoạch đối nội và đối ngoại như sau.

        2.   KẾ HOẠCH ĐỐI NỘI: CƯƠNG QUYẾT ĐỘC QUYỀN

Đề độc tôn quyền lực, trong khi tổ chức chính quyền, cai trị đất nước, đảng CSĐD và VM thi hành hai kế hoạch đối nội chính:

        Thứ nhất, VM tổ chức “tiêu diệt tiềm lực”,(3) nghĩa là giết tất cả những thành phần đối lập, không theo VM, tuy không chống VM nhưng có khả năng tiềm ẩn có thể sẽ gây nguy hại cho VM trong tương lai.  Vấn đề nầy không cần trở lui vì đã có quá nhiều tài liệu và nhiều người biết.  Chỉ xin nhắc lại trong hai năm 1945, 1946, trước khi chiến tranh bùng nổ, VM giết ít nhất khoảng 100,000 người trên toàn quốc, từ thành phố đến nông thôn, từ những nhân vật danh tiếng nhất trong cả nước, đến những viên chức làng xã, những chức sắc tôn giáo địa phương không theo VM.(4) 

          Do đang cầm quyền, trong hai năm 1945-1946, VM thành công trong kế hoạch giết tiềm lực.  Lúc đó không còn ai hay thế lực nào có thể cạnh tranh với VM.  Tuy nhiên sự thành công của VM làm hại không ít cho tiềm lực nhân tài của đất nước.

         Thứ hai, VM đình chỉ hiến pháp năm 1946.  Nguyên vào cuối năm 1945, VM gặp ba đối lực cùng một lúc: Lãnh tụ các đảng phái theo chủ nghĩa dân tộc như Việt Nam Quốc Dân Đảng (VNQDĐ), Việt Nam Cách mạng Đồng Minh Hội (Việt Cách) từ Trung Hoa trở về Việt Nam sau chiến tranh, quyết liệt chống đối Hồ Chí Minh và mặt trận VM.  Các tướng lãnh Quốc Dân Đảng Trung Hoa đưa khoảng 200.000 quân vào Việt Nam theo tối hậu thư Potsdam.  Sau khi tái chiếm miền Nam, người Pháp tiến quân từ miền Nam ra miền Bắc, tái chiếm toàn bộ Đông Dương.(Về các việc nầy xin xem phía dưới.)

         Trong khi tình hình căng thẳng, do sự đòi hỏi của các đảng phái theo chủ nghĩa dân tộc, VM tổ chức bầu cử quốc hội lập hiến ngày 6-1-1946.  Cuộc bầu cử đưa đến kết quả là tất cả đại biểu do VM đưa ra đều đắc cử, chiếm đại đa số trong quốc hội.  Trường hợp điển hình là VM yêu cầu cựu hoàng Bảo Đại ra ứng cử dân biểu.  Ông không tranh cử mà vẫn đắc cử.(5) 

         Quốc hội soạn xong bản hiến pháp và thông qua ngày 9-11-1946, gồm “Lời nói đầu”, 7 chương và 70 điều.  Đây là bản hiến pháp đầu tiên của người Việt Nam.  “Lời nói đầu” của bản hiến pháp nhấn mạnh:  “Đoàn kết toàn dân, không phân biệt giống nòi [sắc tộc], gái trai, giai cấp, tôn giáo.  Đảm bảo các quyền tự do dân chủ.  Thực hiện chính quyền mạnh mẽ và sáng suốt của nhân dân.”

Hiến pháp mới được quốc hội thông qua, chứ chưa được chính phủ ban hành.  Khi đó, Trung Hoa (Quốc Dân Đảng) đã rút quân về nước; các lãnh tụ VNQDĐ và Việt Cách, theo chủ nghĩa dân tộc đều bị khủng bố, đã tránh mặt hay bỏ qua Trung Hoa; và VM ký liên tiếp hai hiệp ước Sơ bộ (6-3-1946) và Tạm ước (14-9-1946) với Pháp, nghĩa là đã tạm hòa với Pháp.  Vì vậy VM không còn ai chống đối hay gây khó khăn, nên ngày 14-11-1946, quốc hội gồm đa số là đại biểu của VM, tuyên bố đình chỉ thi hành hiến pháp vừa thông qua.(6) 

         Sở dĩ hiến pháp bị đình chỉ vì nếu hiến pháp được chính phủ ban hành, thì VM và đảng CSĐD phải chịu sự ràng buộc của hiến pháp, không thể độc tôn quyền lực, không thể  muốn làm gì thì làm, vì việc cai trị đất nước phải dựa trên căn bản hiến pháp.  Hiến pháp năm 1946 đã chết yểu trước khi được khai sinh. 

           Không có hiến pháp, VM cai trị bằng sắc lệnh và nghị quyết.  Nghị quyết là quyết định của một nhóm người trong một hội nghị đưa ra, theo chủ quan chính trị và quyền lợi của nhóm người đó, có thể thay đổi theo hoàn cảnh.  Nghị quyết khác với nghị định.  Nghị định là một văn bản pháp lý do chính quyền dựa trên luật lệ quốc gia lập ra.  Trong chế độ cộng sản đảng trị, nhà nước VM hoạt động theo những nghị quyết của đảng bộ cộng sản các cấp, từ trung ương xuống địa phương, chứ không theo luật pháp quy định  Vì vậy, nhà nước VM không cần đến hiến pháp để tránh bị hiến pháp khắc chế.

         3.- KẾ HOẠCH ĐỐI NGOẠI: NHƯỢNG BỘ ĐỂ DUY TRÌ QUYỀN LỰC

         Về đối ngoại, VM chủ trương thương thuyết và nhượng bộ các thế lực ngoại quốc để duy trì quyền lực của VM.  Trước khi thế chiến thứ hai chấm dứt ở Á Châu, từ Potsdam (ngoại ô Berlin, thủ đô nước Đức), Anh, Hoa Kỳ và Trung Hoa Dân Quốc (Tưởng Giới Thạch) gởi cho Nhật Bản tối hậu thư ngày 26-7-1945.  Theo tối hậu thư nầy, ba nước Đồng minh buộc Nhật Bản đầu hàng vô điều kiện, và quy định rằng ở Đông Dương quân đội Trung Hoa sẽ giải giới quân đội Nhật ở phía bắc vĩ tuyến 16, và quân đội Anh sẽ giải giới quân đội Nhật ở phía nam vĩ tuyến 16 (ngang qua Tam Kỳ).  Đặc biệt, tối hậu thư Potsdam không nói ai sẽ cai trị Đông Dương sau khi quân Nhật bị giải giới.  Pháp liền lợi dụng điểm nầy để đem quân tái chiếm Việt Nam.

Sau khi Nhật đầu hàng, Lư Hán chỉ huy quân Trung Hoa, cùng bộ tham mưu đến Hà Nội ngày 11-9-1945, đóng bản doanh ở phủ toàn quyền Pháp cũ.  Thế là Hồ Chí Minh lo thương thuyết, hối lộ các tướng lãnh Trung Hoa (Đoàn Thêm, tr. 14), để Lư Hán giúp đứng trung gian với các đảng phái theo chủ nghĩa dân tộc, và để Lư Hán không quấy nhiễu VM khi rút quân về. 

         Về phía Pháp, quân đội Pháp theo quân đội Anh, tái chiếm Nam Kỳ tháng 9-1945.  Ngày 27-2-1946, đô đốc D'Argenlieu, cao ủy Pháp tại Đông Dương, vội vàng tổ chức cuộc hành quân “Bentré”, chuyển 21,000 quân từ miền Nam ra Hải Phòng, để tái chiếm Bắc Kỳ.(7) 

         Trong khi đó, ngày 28-2-1946, tại Trùng Khánh, hai bên Pháp - Trung Hoa ký kết hiệp ước, theo đó Trung Hoa chịu rút quân ra khỏi Việt Nam từ ngày 1 đến 15-3, và chậm nhất là ngày 31-3-1946, để cho quân Pháp thay thế.   Ngược lại, Pháp trả về cho Trung Hoa các tô giới Pháp ở Trung Hoa, bán cho Trung Hoa thiết lộ Vân Nam, sửa đổi quy chế người Hoa ở Đông Dương...

        Vào chiều ngày 5-3-1946, chiến hạm Pháp xuất hiện ở ngoài khơi Hải Phòng.  Tại Hà Nội, được tin nầy, Hồ Chí Minh báo cho Jean Sainteny, đại diện Pháp ở phía Bắc, rằng Hồ Chí Minh sẵn sàng ký hiệp ước với Pháp.  Vào chiều ngày 6-3-1946, tại số 38 đường Lý Thái Tổ, Hà Nội, Hồ Chí Minh, với tư cách chủ tịch chính phủ Liên hiệp kháng chiến, ký thỏa ước Sơ bộ với Pháp. 

        Theo thỏa ước nầy: Pháp thừa nhận Việt Nam là một quốc gia tự do (état libre), có chính phủ riêng, nghị viện riêng và tài chính riêng trong Liên Bang Đông Dương và trong Liên Hiệp Pháp (điều 1);  Việt Nam sẵn sàng tiếp đón quân đội Pháp đến thay thế quân đội Trung Hoa để giải giáp quân đội Nhật (điều 2). 

           Khi tuyên bố thành lập nước VNDCCH, Hồ Chí Minh đã hô các lời thề chống Pháp, trong đó lời thề thứ ba nguyên văn như sau: “Nếu Pháp đến xâm lăng lần nữa thì chúng tôi xin thề: không đi lính cho Pháp, không làm việc cho Pháp, không bán lương thực cho Pháp, không đưa đường cho Pháp.” (8)  Tại sao nay Hồ Chí Minh lại sẵn sàng tiếp đón quân đội Pháp đến thay thế quân đội Trung Hoa?

          Nhượng bộ Pháp trong thỏa ước Sơ bộ để duy trì quyền lực, nhưng VM vẫn chưa yên tâm.  Việt Minh gởi phái đoàn tham dự hội nghị Đà Lạt (4-1946), rồi hội nghị Fontainebleau ở Paris (7-1946).  Để cho chắc chắn, Hồ Chí Minh còn đi theo phái đoàn Phạm Văn Đồng sang Paris.  Phạm Văn Đồng thất bại, lên đường về nước.  Hồ Chí Minh ở lại Paris một mình mật đàm với bộ trưởng Pháp quốc Hải ngoại để cố gắng đạt được thỏa hiệp với Pháp.  Trong cuộc phỏng vấn của báo Franc-Tireur ở Paris, Hồ Chí Minh nói: “Tôi không muốn trở về Hà Nội tay không.  Tôi muốn khi trở về nước sẽ đem về cho nhân dân Việt Nam những kết quả cụ thể với sự cộng tác chắc chắn mà chúng tôi mong đợi ở nước Pháp...”(9)  

          Thế rồi, “Lúc đó gần nửa đêm, ngày 14 tháng chín nầy, khi một người đàn ông mảnh khảnh và gầy còm, mặc áo nhà binh, ra khỏi khách sạn Royal-Monceau, đại lộ Hoche.  Đó là Chủ tịch Hồ Chí Minh.  Đi bộ, ông ta tiến về ngôi nhà gần đó, số 19 đại lộ Courcelles, nơi ông Moutet còn thức.  Hồ Chí Minh đến để nói với Moutet rằng ông ta chấp nhận ký bản tạm ước.  Việc ký kết diễn ra ngay tức khắc, trong phòng của vị bộ trưởng...” (dịch từ Philippe Devillers, tr. 307.)              

         Tại sao sau khi ký thỏa ước Sơ bộ, Hồ Chí Minh lại còn đến tận Paris để xin ký bản Modus Vivendi (Tạm ước) do người Pháp soạn thảo và áp đặt?  Câu trả lời chắc chắn không phải vì nền độc lập dân tộc Việt Nam.  Nếu quả thật Hồ Chí Minh và đảng CSĐD hy sinh cho dân tộc, cho đất nước, khi Pháp mới trở lại Sài Gòn, thì ngay từ đầu VM vận động toàn dân chống Pháp. 

          Trong khi đó, cũng ngay từ những ngày đầu, VM kiếm cách thương lượng riêng với Pháp ở trong Nam cũng như ở ngoài Bắc, đồng thời kiếm cách giết hết tất cả những nhà yêu nước Việt Nam chống Pháp nhưng không theo đường lối của VM từ Nam chí Bắc, gây chia rẽ trong các lực lượng chính trị.       Làm như thế, Hồ Chí Minh và VM tự loại bỏ hết tiềm năng và sức mạnh dân tộc, tự làm yếu kém tiềm lực kháng Pháp của người Việt Nam.

        Ngang đây, hoạt động của Hồ Chí Minh và VM cho mọi người thấy rõ là lý do duy nhất khiến Hồ Chí Minh ký liên tiếp hai thỏa ước nhượng bộ Pháp năm 1946, chỉ vì sự sống còn của đảng CSĐD và VM mà thôi.

         4.-NGÀY 19-12-1946: CHIẾN TRANH GIỮA ĐẢNG CSĐD VÀ PHÁP

Việt Minh càng nhượng bộ, Pháp càng tiến tới.  Pháp đưa quân thay thế quân Trung Hoa khi quân Trung Hoa rút lui khỏi các thành phố Tourane tức Đà Nẵng (26-3), Đông Hà (26-3), Huế (27-3), Đồng Hới (28-3), Vinh (29-3), Thanh Hóa (30-3), Ninh Hòa (30-3), Thái Bình (31-3), Nam Định (31-3-1946)... Quân Pháp tiến chiếm cao nguyên miền Trung vào tháng 6-1946.(10)  

           Sau những chạm trán lẻ tẻ trên đây, Pháp chiếm Bắc Ninh ngày 4-8-1946.  Ngày 17-8-1946, Pháp cử tướng Morlière làm Uỷ viên Cộng Hòa kiêm Tư lệnh Quân lực Pháp tại miền Bắc.  Ông được lệnh của phủ cao ủy Pháp ở Sài Gòn là kiểm soát quan thuế ở Hải Phòng kể từ 10-10-1946.  Hồ Chí Minh gởi thông điệp phản đối Morlière ngày 11-11-1946.  Pháp lại cử quân chiếm Lạng Sơn ngày 24-11-1946.  Cũng trong ngày 24-11-1946, Pháp dùng phi cơ oanh tạc và chiến hạm tấn công Hải Phòng, gây thiệt hại nặng nề cho người Việt.   

          Cao ủy D'Argenlieu về Pháp từ ngày 12-11-1946.  Trung tướng Jean Valluy, nắm quyền cao uỷ Pháp tại Đông Dương, ra lệnh cho thiếu tướng Morlière, chỉ huy quân Pháp ở Bắc Kỳ, và đại tá Débes phải làm chủ tình hình Hải Phòng và kiểm soát thuế quan. Ngày 28-11, Pháp tăng viện cho sư đoàn 9 Bộ binh và ngày 2-12-1946, Pháp hoàn toàn làm chủ Hải Phòng.  Chiến dịch Hải Phòng của Pháp khiến từ 200 đến 300 dân Việt bị chết, 23 người Pháp chết, 83 bị thương và 6 mất tích. (Các sự kiện nầy theo tài liệu của Đoàn Thêm và Chính Đạo.)    

Tại Pháp, cuộc bầu cử ngày 10-11-1946 đem thắng lợi cho các đảng khuynh tả, trong đó đảng CS Pháp dẫn đầu, đưa đến sự sụp đổ của nội các Georges Bidault (28-11-1946).  Léon Blum thuộc đảng Xã Hội lập xong chính phủ mới ngày 16-12.  Marius Moutet vẫn giữ chức bộ trưởng Pháp quốc Hải ngoại.  Ngày 18-12-1946, chính phủ Léon Blum cử bộ trưởng Pháp quốc Hải ngoại là Marius Moutet sang Đông Dương, tìm hiểu tình hình tại chỗ, nhưng ngày 22-12-1946, Moutet mới lên đường qua Đông Dương,

            Trong khi đó, tại Việt Nam, quyền cao uỷ Jean Valluy ra Hải Phòng họp với Morlière, Débes và Sainteny ngày 17-12.  Nội dung cuộc họp không được tiết lộ.  Có tài liệu viết rằng trong cuộc họp nầy, Valluy đã nói: “Tụi nhà quê muốn đánh nhau, chúng sẽ toại nguyện!”. (Nguyên văn: “Les Nhacs veulent la bagarre? Ils l'auront!”) (Philippe Devillers tr. 352.)  Như thế, trong khi chính phủ thiên tả Pháp ở Paris chủ trương tìm kiếm một giải pháp chính trị, thì các tướng lãnh Pháp ở Đông Dương quyết tâm tấn công VM.

           Tại Hà Nội, ngày 18-12-1946, quân Pháp trao cho VM hai tối hậu thư.  Tối hậu thư thứ nhất, Pháp đòi VM hủy bỏ chướng ngại vật ở Hà Nội.  Tối hậu thư thứ hai, Pháp cho biết nếu VM không duy trì được an ninh, thì quân Pháp sẽ phụ trách an ninh kể từ 20-12-1946. (Chính Đạo tr. 370.) Pháp nắm việc an ninh, có nghĩa là Pháp làm chủ Hà Nội.  Pháp làm chủ Hà Nội có nghĩa là sinh mệnh của chính phủ VM và đảng CSĐD sẽ nằm trong tay quân Pháp.

            Đó là điều VM không thể nhượng bộ được.  Vì vậy, trong hai ngày 18 và 19-12-1946, Hồ Chí Minh mở hội nghị Trung ương đảng CSĐD tại Vạn Phúc (Hà Đông).  Hội nghị quyết định phát động chiến tranh chống Pháp trên toàn quốc, đồng thời hội nghị thông qua đường lối trường kỳ kháng chiến của Trường Chinh cũng như báo cáo kế hoạch quân sự của Võ Nguyên Giáp và “Lời kêu gọi toàn quốc kháng chiến của Hồ Chí Minh”.(11) [Chú ý: Tài liệu về hội nghị Vạn Phúc do phía CSVN đưa ra sau sự kiện 19-12-1946 hơn 50 năm.]

Ba điều đáng ghi nhận từ cuộc họp nầy: 

          1)  Đảng CSĐD đã được tuyên bố giải tán ngày 11-11-1945, nhưng thực tế vẫn hoạt động, và  họp tại Vạn Phúc, đảng CSĐD để quyết định chiến tranh, quyết định luôn đường lối trưòng kỳ kháng chiến và kế hoạch quân sự. 

         2)  Lúc đầu VM chủ trương thương lượng với Pháp, ký thỏa ước Sơ bộ (6-3-1946) và Tạm ước (14-9-1946), nhưng nay Pháp đòi nắm quyền an ninh ở Hà Nội, dồn VM vào thế cùng.  Không thể để bị bắt, VM phải tìm cách thoát thân khỏi Hà Nội.  Lúc đó VM yếu thế, không đủ sức đánh Pháp, nhưng VM vẫn ra tay tấn công trước, hô hào kháng chiến, nhằm có lý do chính đáng để VM và đảng CSĐD rút lui khỏi Hà Nội trong danh dự. 

         3)  Hồ Chí Minh không hỏi ý kiến quốc hội là cơ quan quyền lực tối cao của người Việt lúc đó, hay ban thường vụ quốc hội, gồm những người luôn luôn có mặt ở Hà Nội, mà chỉ hỏi ý kiến trung ương đảng CSĐD để phát động chiến tranh.  Như thế, có nghĩa là chiến tranh nầy là chiến tranh giữa đảng CSĐD và Pháp, chứ không phải giữa dân tộc Việt Nam và Pháp.

          Theo điều thứ 29 của Hiến Pháp ngày 9-11-1946, thì “muốn tuyên chiến thì phải có hai phần ba số nghị viện có mặt bỏ phiếu thuận.”  Sau đó, điều thứ 38 ghi rằng: “Khi Nghị viện không họp được, Ban thường vụ cùng với Chính phủ có quyền quyết định tuyên chiến hay đình chiến.”  Tuy hiến pháp nầy không được ban hành và bị bãi bỏ ngày 14-11-1946, tức 5 ngày sau khi được quốc hội thông qua, nhưng lúc đó ban thường trực quốc hội gồm 18 người đã được bầu lên và đang có mặt ở Hà Nội. 

          Nhớ lại lịch sử nước ta thời nhà Trần (1226-1400), vào tháng 11 năm giáp thân (1284), được tin nhà Nguyên (Trung Hoa) gởi quân tấn công nước ta, vua Trần Nhân Tông (trị vì 1279-1293) triệu mời các bô lão khắp nước đến điện Diên Hồng ở kinh đô Thăng Long để tham khảo ý kiến.  Tất cả những người có mặt đồng thanh trả lời là: "Phải đánh" (Quyết chiến). 

          Vào thế kỷ 13, việc đi lại khó khăn, triệu mời đại biểu dân chúng không dễ, Trần Nhân Tông còn hỏi ý dân để chống ngoại xâm.  Trong khi đó, giữa thế kỷ 20, Hồ Chí Minh không triệu tập quốc hội, và cũng không triệu tập ban thường vụ quốc hội chỉ gồm 18 người, lúc đó đang có mặt tại Hà Nội, để tham khảo ý kiến, mà chỉ hỏi ý đảng của ông ta tức đảng CSĐD.

KẾT LUẬN

           Khi mặt trận VM lên cầm quyền ngày 2-9-1945, đảng CSĐD quyết định là đảng nắm độc quyền điều khiển mặt trận VM, và một mình thực hiện cách mạng.  Việt Minh và đảng CSĐD tiêu diệt tất cả những thành phần đối kháng.  Hành động nầy thúc đẩy những người theo chủ nghĩa dân tộc, đối lập với VM cộng sản, vào thế chẳng đặng đừng, vì bản năng sinh tồn, phải cộng tác với Pháp để chống VM.  Tự VM đẩy người khác đi về phía Pháp, rồi VM lại kết án những người nầy là tay sai của Pháp.  Vì vậy, hố chia rẽ dân tộc càng ngày càng trầm trọng.

          Cần chú ý là khi Pháp nhờ người Anh, đưa quân tái chiếm miền Nam từ tháng 9-1945, tổ quốc Việt Nam đã thực sự lâm nguy từ đó.  Dầu vậy, ngay ở Nam Bộ, VM không kêu gọi toàn dân chống Pháp.  Ngày 22-8-1945, Jean Cédile nhảy dù xuống Tây Ninh thì ngày 27-8, chủ tịch Uỷ ban Hành chánh Nam bộ Lâm thời của Việt Minh là Trần Văn Giàu (đảng viên cộng sản) bí mật tìm gặp để thương thuyết riêng với Pháp.  Hành động lén lút của Giàu bị giới chính trị Sài Gòn lúc đó kết tội  phản bội.

Khi Pháp tiến quân ra Bắc, Hồ Chí Minh cũng xin thương thuyết, qua tận Paris để xin ký hiệp ước.  Cuối cùng, chỉ khi không còn thương thuyết được nữa, hết cách thỏa thuận, VM mới quyết định đánh Pháp, vì VM và đảng CSĐD lâm nguy, chứ không phải vì tổ quốc Việt Nam lâm nguy.

            Để vượt thoát cơn nguy biến, VM lừa phỉnh và lợi dụng lòng yêu nước của dân chúng Việt Nam, kêu gọi toàn dân nổi lên kháng chiến chống Pháp.  Vinh quang và quyền lực thì VM ôm lấy một mình, không chia sẻ cho ai cả.  Nhục nhã và nguy biến, thì VM kêu gọi toàn dân gánh vác.  Do đó, không thể gọi ngày 19-12-1946 là ngày toàn quốc kháng chiến, mà chỉ là ngày bắt đầu cuộc chiến giữa VM, đảng CSĐD với thựcdân Pháp.[lxiii] 



         Trong khi đó, chống ngoại xâm là truyền thống lâu đời của người Việt Nam.  Từ khi người Pháp đặt nền bảo hộ năm 1884, người Việt Nam liên tục nổi lên chống Pháp.  Nay nghe VM kêu gọi kháng chiến chống Pháp, dân chúng Việt Nam nô nức hưởng ứng ngay vì lòng yêu nước, thương nòi, chứ dân chúng hoàn toàn không nghi ngờ và không hay biết những âm mưu và thủ đoạn mà lúc đó VM giấu kín.  Nhờ vậy, Hồ Chí Minh, mặt trận VM và đảng CSĐD mới thoát khỏi nguy cơ có thể bị Pháp tiêu diệt vào năm 1946.” 

 

-Nhận định về nhân vật Hồ Chí Minh của Long Điền:

             1-Những di sản độc hại từ chủ nghĩa Cộng Sản do Hồ Chí Minh mang vào Việt Nam đã phá hoại nền tảng gia đình tốt đẹp từ ngàn năm qua, sự phá hoại gây chia rẽ các tôn giáo, phân hoá nội bộ từng tôn giáo đã khiến cho người dân Việt Nam ngày nay phải đứng lên đấu tranh cho Tự Do, Dân Chủ. Các đoàn thể xã hội, các tôn giáo trong nước đã anh dũng đứng lên tranh đấu cho Tự Do Tôn Giáo, Dân Chủ, Nhân Quyền:

(Xin xem bài Nhận định tình hình đấu tranh Quốc Nội và Hải Ngoại sau 33 năm ly hương của Long Điền trên báo Văn Tuyển :  http://vantuyen.net/index.php?view=story&subjectid=25474 )

           “Đồng bào trong và ngoài nước thảy đều biết rằng với chủ trương “tiêu diệt các tôn giáo” của đảng CSVN  đã có từ thời khai sinh chủ thuyết Cộng Sản 1930.Nhưng với tình thế hiện tại khác với thời 1930-1945,CSVN biết rằng chúng không thể thực hiện được nên chúng chuyển hướng sang phá hoại và làm vô hiệu hoá các tôn giáo, đứng đầu là Phật Giáo với 75% dân số .Bằng cách lập 1 giáo hội Phật Giáo Quốc Doanh (4.11.1981) song hành với Giáo Hội Phật Giáo Việt nam Thống Nhất đã hiện diện trải dài hàng ngàn năm tại VN.”

“….Trước những thủ đoạn thâm độc của bọn Việt Gian Cộng Sản, toàn dân VN  thảy đều khâm phục tinh thần vô uý, bất khuất không phải chỉ hai vị Hoà Thượng đứng đầu giáo hội mà là cả tập thể tăng ni trong giáo hội đã kiên cường đáu tranh bảo vệ Giáo Hội trong suốt 33 năm qua. Trong đó tránh làm sao khỏi có một thiểu số tăng ni đầu hàng hay bị khống chế bằng nhiều thủ đoạn đê tiện cuả CSVN. Giáo chỉ số 9 cuả GHPGVNTN ra đời là để đối đầu với bạo quyền CS, làm trong sạch hàng ngủ tăng ni ở Quốc Nội và cả Hải Ngoại làm cho Việt Gian CS lúng túng và các thành phần phản bội giáo hội bị vạch mặt nên chúng phản ứng chống đối Giáo Chỉ. Mục đích của nhóm thiểu số phản bội mong làm cuộc “đảo chánh, nếu có thất bại thì chúng vẫn còn con đường chạy theo giáo hội Quốc Doanh! Nhưng công luận trong và ngoài nước đã thấy rỏ và lên án bọn cơ hội nầy.”

 

 

              2-Ngay trong thời điểm khai sinh đảng Cộng Sản Việt Nam (năm 1930 ) chủ trương của Hồ Chí Minh là giả vờ đoàn kết các đảng phái, các tôn giáo để chống thực dân, nhưng thực chất bên trong Hồ Chí Minh đã ra lệnh cho thuộc hạ tìm mọi cách phá hoại, chia rẽ các tôn giáo, ngay trong nội bộ của mỗi tôn giáo cũng bị Hồ Chí Minh và đảng CSVN cài người vào các tôn giáo nhằm ly tán các tôn giáo. Vì trong lý thuyết căn bản của Cộng Sản Quốc Tế đã cho rằng tôn giáo là độc hại như á phiện. Thủ đoạn gỉa vờ kết thân với các linh mục, tăng ni nổi tiếng để che mắt, bên trong Hồ Chí Minh ra lệnh thủ tiêu các lãnh tụ tôn giáo:

 

Xin xem bài : “Những thủ đọan của CSVN đối với các tôn giáo từ lịch sử cận đại đến nay”   của  Long Điền

http://vantuyen.net/index.php?view=story&subjectid=25458

       …“Trong suốt thời gian cuộc chiến Việt Nam (1954-1975) sự hợp tác của CSVN với các tôn giáo để đánh phá VNCH chỉ một chiều.Chủ yếu CSVN lợi dụng các tôn giáo cho mục tiêu tối hậu của chúng là thôn tính Miền Nam rồi sẽ tìm mọi cách tiêu diệt các tôn giáo sau.

Sau thập niên 90 khi các nước Ðông Âu và Liên Xô “thành trì XHCN” sụp đổ vì nghèo đói và lạc hậu. CSVN  đã mù quáng và ngoan cố tiếp tục theo chủ thuyết XHCN trong khi tuyệt đại đa số các nước CS khác đã từ bỏ gần 2 thập niên vì nhận thấy đấy là một chủ thuyết “Không Tưởng” và gây nhiều thất bại trong khi áp dụng vào đất nước họ. Về chủ trương tiêu diệt Tôn Giáo CSVN đã thi hành các chiến thuật (ngắn hạn) và chiến lược (dài hạn)  trong suốt thời gian cầm quyền tai miền Bắc kể từ 1954 và tại miền Nam 1975 đến nay như sau :

         Với chủ trương tiêu diệt các tôn giáo, CSVN đặt ra một ban Ðặc Tình Tôn Giáo nhằm theo dỏi, trà trộn ,

   cài người giả làm tu sỹ nhằm đánh phá, lũng đoạn các tôn giáo.”

 

 

-Xin xem bài :Nhận định hiện tượng Dương Thu Hương  của Long Điền

  http://www.quanvan.net/index.php?view=story&subjectid=26221 :

           “Now through this fictional novel, Duong Thu Huong staged and described in a dramatic way a love affair of the past century between a 15-year-old girl and a 67-year-old communist leader, whose tragic, dark, and questionable ending was that after HCM was satisfied and had a child with Nong Thi Xuan, he ordered his henchman Tran Quoc Hoan to rape him and then organized an assassination staged as a traffic accident on February 11, 1957. The form of escaping blame and correcting historical errors has existed for a long time and occurred many times throughout the length of the Vietnam War from 1945 to 1975 and continued from 1975 to 2009, thousands of shady cases, turning black into white, continuously occurred in Vietnam. Typical examples are the murders of religious leaders such as: Leader Huynh Phu So (Hoa Hao Buddhism), Mr. Pham Cong Tac (Cao Dai). Many priests were exiled, executed or imprisoned, including two priests Nguyen Ngoc Oanh and Nguyen Van Thong who returned to Hanoi from the US and France to serve. Foreign bishops such as Bishop Jacq My of Lang Son, Bishop Maze Kim of Hung Hoa or Coonan Hanh of Thanh Hoa. [lxiv] All records were edited, erased, even the mass murderers in the Mau Than incident were promoted by the Communist Party of Vietnam to become "historians" such as Nguyen Dac Xuan and Hoang Phu Ngoc Tuong. How can the young generation in Vietnam understand the crimes of the Communist Party of Vietnam, understand the honest history of Vietnam. [lxv] DTH's responsibility, even though he is a writer trained in a socialist environment that specializes in turning black into white, but now that he has gone abroad, has lived in a free environment, has enjoyed the privileges of a free regime, and is free to publish his works, he must maintain honesty, even though it is completely foreign to a socialist writer who specializes in cheating and lying! Not to mention that such a fictional book also hurts the soul of the victim and Ms. Xuan's family, which is a taboo in a free country and no one with a conscience would do that."

 

 Long Dien's summary of Ho Chi Minh's comments on the Vietnam War:

 

        1- Ho Chi Minh betrayed the resistance for Independence of the entire Vietnamese people by compromising with France (1946) to destroy the Nationalist parties. Because of his belligerence, Ho Chi Minh missed many opportunities to unite the nation to fight against foreign invaders (1945, 1954, 1968). Ho Chi Minh's crime of genocide must be fully recorded in Vietnamese history.

         2- Ho Chi Minh relied too much on the Soviet Union and China, causing Vietnam to lose sovereignty and creating opportunities for China to encroach on our land and territorial waters (the case of recognizing China's territorial waters in 1958)

         3- During the resistance war against French colonialism to gain independence from 1930 to 1954 as well as during the invasion of Southern Vietnam, Ho Chi Minh sought every way to destroy non-Communist parties and religions, including followers and leaders of religions, causing an unnecessary North-South war that caused the loss of over 3 million Vietnamese people in the 1954-1975 war. [lxvi]

  

         4- During his rule, Ho Chi Minh and the Communist Party of Vietnam used bloody and brutal policies that caused pain and suffering to millions of innocent people in the cases of: Land Reform [lxvii] , Nhan Van Giai Pham, Mau Than 1968. The sinister act of not taking personal responsibility as president and party and then blaming subordinates (Truong Chinh) when making mistakes shows that Ho Chi Minh was a man full of cunning and mean tricks. [lxviii]

There is an opinion that Ho was not the one who advocated war, but only Le Duan was the one who advocated war. At the time of the 1968 General Offensive in the South, Ho lost power and was only present at the ceremonies. The truth is different: Ho was the mastermind of the attack on the South at all costs, and Ho was still clear-headed and had full power in the Politburo [lxix] to appoint Le Duc Tho as an advisor to the Paris Peace Talks in May 1968.

           5- Ho Chi Minh is the one who initiated and created the seeds of family division, religious division, social division, and class division, making it difficult for Vietnam today, after 37 years of ending the war, to unite to rebuild the country and protect its sovereignty, which is being seriously threatened.

            6-Ho committed the crime of poisoning Vietnamese youth by organizing the Bac Thang company in Tuyen Quang and assigning Nguyen Luong Bang to be in charge of trading opium into Vietnam since 1946 with the consumption of tons of opium in the North and organizing the sale of opium to soldiers of the Republic of Vietnam and the Allies in the South (The book Vietnamese Communist Crime Records by historian Tran Gia Phung, Non Nuoc Canada Publishing House 2001, pages 22-29).

             7-Ho Chi Minh and the cadres in his organization have always been communists. Because they always firmly believed that the "Communist International Revolution" must come before all national interests.  [lxx] (Commentary by Dr. Mark Moyar, American historian.)

 

But the most important of Ho Chi Minh's heinous crimes is:

         1- Betraying the Vietnamese Fatherland. (According to the criminal law of the Tran and Le dynasties, treason resulted in the extermination of the entire family.)

         2-Being a lackey for foreign countries (CSQT) goes against the interests of the Vietnamese people.

         3-From being a lackey for foreign power Russia, China went on to sell out Vietnam to Communist China. [lxxi]

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

2-Pham Van Dong:

 

 


Biography: Pham Van Dong (March 1, 1906 – April 29, 2000) [lxxii]

Pham Van Dong (March 1, 1906 – April 29, 2000) was the longest-serving Prime Minister of Vietnam (1955–1987).

He was an associate of President Ho Chi Minh. He served as Prime Minister of the Democratic Republic of Vietnam from 1955 to 1976 and Prime Minister of a unified Vietnam from 1976 (from 1981 called Chairman of the Council of Ministers) until his retirement in 1987. He had an alias, To.

Pham Van Dong was born in Duc Tan commune, Mo Duc district, Quang Ngai province.

Ông tham gia phong trào bãi khóa chống Pháp của học sinh sinh viên năm 1925, khi Phan Châu Trinh mất. Năm 1926, ông sang Quảng Châu dự lớp huấn luyện cách mạng do Hồ Chí Minh tổ chức và gia nhập Việt Nam Thanh niên Cách mạng Đồng chí Hội. Đến năm 1929, ông được cử vào Kỳ bộ Nam Kỳ, rồi vào Tổng bộ Việt Nam Thanh niên Cách mạng Đồng chí Hội và tham gia đại hội của tổ chức này họp ở Hồng Kông. Tháng 7 năm 1929, ông bị thực dân Pháp bắt, kết án 10 năm tù, đày đi Côn Đảo.

Năm 1936, ông ra tù, hoạt động ở Hà Nội. Năm 1940, ông bí mật sang Trung Quốc cùng với Võ Nguyên Giáp, gia nhập Đảng Cộng sản Đông Dương và được Nguyễn Ái Quốc giao nhiệm vụ về nước xây dựng căn cứ địa ở biên giới Việt–Trung.

Năm 1945, tại Đại hội Quốc dân Tân trào, ông được bầu vào Ủy ban Thường trực gồm 5 người thuộc Ủy ban Dân tộc giải phóng, chuẩn bị cho Cách mạng tháng Tám.

Sau khi nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa thành lập, ông được giữ chức Bộ trưởng Tài chính, Phó Trưởng ban Thường vụ Quốc hội (khóa I).

Tháng 6 năm 1946, ông là Trưởng phái đoàn Việt Nam Dân chủ Cộng hòa tại Hội nghị Fontainebleau (Pháp) thay cho Nguyễn Tường Tam không nhận nhiệm vụ, nhằm tìm một giải pháp độc lập cho Đông Dương. Tuy nhiên, hội nghị này thất bại bởi sự ngoan cố của thực dân Pháp không chịu trao trả độc lập cho Đông Dương.

Chiến tranh Đông Dương bùng nổ, ông được cử làm Đặc phái viên của Trung ương Đảng và Chính phủ tại Nam Trung Bộ. Năm 1947 ông được bầu làm Ủy viên dự khuyết Ban chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Đông Dương (uỷ viên chính thức từ năm 1949). Từ tháng 7 năm 1949, ông được cử làm Phó Thủ tướng duy nhất.

Tại Đại hội Đảng Cộng sản Đông Dương/Đảng Lao động Việt Nam lần thứ hai năm 1951, ông trở thành Ủy viên Bộ Chính trị Trung ương Đảng.

Năm 1954, ông là Trưởng phái đoàn Chính phủ dự Hội nghị Genève về Đông Dương. Tháng 9 năm 1954, ông trở thành Phó Thủ tướng Chính phủ kiêm Bộ trưởng Ngoại giao nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa. Từ tháng 9 năm 1955, ông là Thủ tướng Chính phủ của Việt Nam Dân chủ Cộng hòa và từ năm 1976 là Thủ tướng của nước Việt Nam thống nhất, Phó Chủ tịch Hội đồng Quốc phòng. Từ năm 1981 đến 1987, ông là Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng cho đến khi về hưu năm 1987. Ông cũng liên tục là đại biểu Quốc hội từ năm 1946 đến năm 1987.

Ông là Cố vấn Ban chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam từ tháng 12 năm 1986 đến 1997. Ông cùng Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh và Thủ tướng Đỗ Mười đã tham gia cuộc gặp không chính thức với lãnh đạo Trung Quốc tại Thành Đô tháng 9 năm 1990 nhằm bình thường hóa mối quan hệ giữa hai nước sau hơn 10 năm căng thẳng và xung đột.

Ngày 21 tháng 8 năm 1998, thủ tướng Phan Văn Khải ký quyết định số 746/QĐ - TTg bổ nhiệm ông làm chủ tịch danh dự Hội đồng Quốc gia Chỉ đạo Biên soạn Từ điển bách khoa Việt Nam

Ông đã được tặng thưởng Huân chương Sao Vàng của Việt Nam và nhiều huân chương khác của Liên Xô, Lào, Campuchia, Cuba, Bulgaria, Ba Lan và Mông Cổ.

Về cuối đời, dây thần kinh đáy mắt của ông đã bị teo nên mắt ông mờ dần và ông thường xuyên phải đeo kính đen.

Ông mất tại Hà Nội ngày 29 tháng 4 năm 2000.

  Gia đình

Ông có vợ là bà Phạm Thị Cúc và một con trai duy nhất là Phạm Sơn Dương, Thiếu tướng Quân đội Nhân dân Việt Nam, Phó Giám đốc Viện Khoa học và Công nghệ Quân sự. Ông đặt tên con trai mình là Sơn Dương để ghi nhớ những ngày tháng kỉ niệm ở chiến khu Tân Trào, huyện Sơn Dương, tỉnh Tuyên Quang. Vợ ông bà Phạm Thị Cúc bị bệnh tâm thần từ năm 1951, theo các bác sĩ nguyên nhân dẫn tới bệnh của bà Cúc là do thời gian dài thiếu thốn tình cảm vợ chồng.

Vì lí do đó mà về sau cố Thủ tướng Phạm Văn Đồng đã dọn về ở hẳn nhà riêng chứ không thường xuyên ở và làm việc trong khuôn viên Phủ Chủ tịch như trước nữa, cùng với sự giúp đỡ và tạo điều kiện chữa chạy của phía Liên Xô bệnh của bà cũng đỡ trầm trọng hơn nhưng vẫn không khỏi được.

Đánh giá từ phía CSVN

Với bề dày hơn 70 năm hoạt động trong sự nghiệp Cách mạng của Đảng Cộng sản Việt Nam, trong đó nhiều năm giữ các cương vị lãnh đạo chủ chốt, ông được nhiều nhà lãnh đạo của Đảng Cộng sản và học giả trong nước, những người gần gũi với ông đánh giá là có nhiều đóng góp quan trọng trên nhiều lĩnh vực. Cựu Thủ tướng Võ Văn Kiệt nhận xét về ông[lxxiii] "tác phong giản dị mà lịch thiệp", "lối sống đạm bạc mà văn hóa" "rất mực ôn hòa" "hết mức bình dị" và "Năm trước, ở bài viết trong cuốn sách kỷ niệm về anh Sáu Thọ, tôi có nhắc tới biệt danh “Sáu Búa” thể hiện tính quyết đoán cao và sự thẳng thắn trong đấu tranh nội bộ của anh Sáu. Với Anh Tô, tôi thấy dường như Anh là sự bù trừ cho anh Sáu và một số anh khác.".[1]. Đài RFI nhận xét khi ông mất: "Ông được tiếng là sống giản dị trong sạch nhất...". Một website ở nước ngoài cũng đã tóm lược về ông: "Phạm Văn Đồng được rất nhiều người Việt Nam yêu mến vì cá tính chân thật và bình dị cũng như sự tận tụy cống hiến…". Ông là một người quan tâm nhiều đến lĩnh vực giáo dục, văn hóa.

Trong những năm cuối đời ông trăn trở với tệ nạn tham nhũng. Trong bài viết cho Tạp chí Cộng sản tháng 5 năm 1999 nhan đề "Nêu cao danh hiệu Đảng Cộng sản Việt Nam, đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam", có đoạn "Điều chủ yếu phải nhấn mạnh theo tinh thần trên là nhiều người có chức, có quyền trong hệ thống tổ chức của Đảng, Nhà nước, các đoàn thể quần chúng hư hỏng quá, thoái hóa biến chất, chạy theo chức, quyền, tiền, danh và lợi. Những người ấy đang làm cho một bộ phận không nhỏ trong nhân dân ta ngày càng giảm lòng tin vào Đảng ta, đưa đến tình hình nguy kịch không thể coi thường".[4] và "Tôi cho rằng cái nhà của chúng ta hiện nay đang nhiều rác rưởi và dơ bẩn, làm cho quần chúng nhân dân phẫn nộ một cách chính đáng. Trong tình hình như vậy, việc chúng ta phải đặt lên hàng đầu công tác quét cái nhà của chúng ta, quét dọn mọi rác rưởi và dơ bẩn, làm cho nó ngày càng sạch sẽ, có như vậy chúng ta mới có môi trường và cơ hội thuận lợi để làm tốt các công tác khác.".

Tuy nhiên ông cũng phải chịu trách nhiệm một phần về sự khủng hoảng kinh tế đất nước nhiều năm trước đổi mới, là những năm ông điều hành bộ máy Chính phủ.

Di sản

Ông đã công nhận một bản tuyên cáo của Trung Quốc về chủ quyền của họ trên các quần đảo biển Đông Ông đã viết công hàm Việt Nam và cho đăng trên báo Nhân Dân ngày 22 tháng 9 năm 1958, trong đó có đoạn:


Năm 1958, Công hàm của Thủ tướng Việt Nam dân chủ cộng hòa Phạm Văn Đồng gửi cho thủ tướng Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa Chu Ân Lai

Thủ tướng Việt Nam Dân chủ Cộng hòa: Phạm Văn Đồng gửi thứ trưởng Bộ Ngoại giao Trung Quốc, ghi nhận và tán thành bản tuyên bố ngày 4 tháng 9 năm 1958 của chính phủ Trung Quốc về hải phận.

Công hàm này đã là cái cớ cho việc đổ bộ của quân đội Trung Quốc sau này  lên các quần đảo mà Việt Nam vốn có chủ quyền từ trước như Hoàng Sa và Trường Sa.(xem thêm Hải chiến Hoàng Sa 1974). Theo Tuyên bố của Bộ Ngoại giao nước CHXHCN Việt Nam về quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa ngày 7 tháng 8 năm 1979 thì: Sự diễn giải của Trung quốc về bản công hàm ngày 14 tháng 9 năm 1958 của Thủ tướng nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà như một sự công nhận chủ quyền của phiá Trung quốc trên các quần đảo là một sự xuyên tạc trắng trợn trên tinh thần và ý nghĩa của bản công hàm chỉ có ý định công nhận giới hạn 12 hải lý của lãnh hải Trung quốc. (Nguồn: Việt Weekly )

Tiến sĩ Balazs Szalontai, một nhà nghiên cứu về châu Á, cho rằng công hàm không có sức nặng ràng buộc pháp lý và nếu khi đó Hà Nội có phản đối tuyên bố của Trung Quốc về lãnh hải thì cũng không ngăn được Trung Quốc chiếm Hoàng Sa.

 

Báo Việt Nam (trong nước) nói về Công hàm Phạm Văn Đồng

http://chinhdangvu.blogspot.com/2011/07/bao-viet-nam-noi-ve-cong-ham-pham-van.html

BBC News


Phạm Văn Đồng bán nước hay không bán nước?

          Lần đầu tiên một tờ báo của Việt Nam đưa ra giải thích về nội dung bức công hàm gây tranh cãi của cố Thủ tướng Phạm Văn Đồng.

          Báo  của Mặt trận Tổ quốc Việt Nam hôm thứ Tư 20/07 đăng bài 'Công hàm 1958 với chủ quyền Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam'.

          Tờ báo này nói ngay từ đầu bài, rằng việc Trung Quốc diễn giải nội dung Công hàm ngày 14/09/1958 của Thủ tướng Phạm Văn Đồng như là một chứng cứ cho thấy Việt Nam đã công nhận chủ quyền của Trung Quốc đối với hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa là "hết sức phiến diện và xuyên tạc nội dung, ý nghĩa của bản Công hàm đó".

          Lâu nay, các kênh chính thống của Trung Quốc bao gồm cả báo chí và truyền thông đã không ít lần nhắc tới bản Công hàm 1958, trong đó ông Phạm Văn Đồng viết Chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa 'ghi nhận và tán thành' tuyên bố của Chính phủ Trung Quốc về hải phận 12 hải lý; đồng thời sẽ "chỉ thị cho các cơ quan Nhà nước có trách nhiệm triệt để tôn trọng hải phận 12 hải lý của Trung Quốc trong mọi quan hệ với nước Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa trên mặt biển".

          Tuy nhiên, bài báo Đại Đoàn Kết phân tích nội dung công hàm này không có nghĩa ông thủ tướng Việt Nam DCCH lúc đó công nhận chủ quyền của Trung Quốc đối với hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, mà việc mà báo này gọi là "giải thích xuyên tạc Công hàm 1958 là một trong chuỗi những hành động có tính toán nhằm tạo cớ, từng bước hợp thức hóa yêu sách chủ quyền phi lý của họ (Trung Quốc)".



Bối cảnh 'phức tạp và cấp bách'


Bản Công hàm 1958 được giải thích chỉ có tính chất ngoại giao

          Bài viết của Nhóm Phóng viên Biển Đông trên tờ Đại Đoàn Kết phân tích về bối cảnh của bản Công hàm 1958 gửi Thủ tướng Chu Ân Lai của Trung Quốc là thời điểm "có nhiều chuyển biến phức tạp và cấp bách đối với Trung Quốc về tình hình lãnh thổ trên biển theo luật pháp quốc tế cũng như diễn biến căng thẳng của vấn đề quân sự xung quanh eo biển Đài Loan".

          Trong bối cảnh đó, bản công hàm được giải thích là "đơn giản chỉ là một cử chỉ ngoại giao tốt đẹp", tức "chỉ là những tuyên bố mang tính chính trị và ngoại giao chứ hoàn toàn không có ý nghĩa pháp lý".

Bài báo viết: "Nội dung công hàm 1958 của Thủ tướng Phạm Văn Đồng cũng được thể hiện rất thận trọng, đặc biệt là không hề có việc tuyên bố từ bỏ chủ quyền của Việt Nam đối với hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa".

Các phóng viên cũng phân tích rằng trong lúc đó, về phương diện pháp lý, nước Việt Nam DCCH "không phải là một quốc gia trong cuộc tranh chấp đối với hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa".

Thực tế trước năm 1975, các bên tranh chấp đối với hai quần đảo này là Trung Quốc, Đài Loan, Việt Nam Cộng hòa và Philippines, chứ không có miền Bắc Việt Nam.

          "Như vậy, những lời tuyên bố của Việt Nam DCCH xem như lời tuyên bố của một quốc gia thứ ba không có ảnh hưởng đến vụ tranh chấp."

 

          Nhóm phóng viên kết luận: "Về thực chất, công hàm 1958 chỉ là sự thể hiện một thái độ chính trị, một cử chỉ hữu nghị với tuyên bố giới hạn lãnh hải 12 hải lý của Trung Quốc để tranh thủ sự ủng hộ của Trung Quốc mà thôi."

          Họ cũng đưa ra một nhận xét trực diện là: "Trong suốt quá trình thực hiện mưu đồ bá chủ trên Biển Đông, Trung Quốc đã không ít lần đưa ra các tài liệu xuyên tạc lịch sử, biến có thành không, biến không thành có, tung hỏa mù để cố tình làm sai lệch nhận thức của chính nhân dân Trung Quốc cũng như của cộng đồng quốc tế về vấn đề này theo hướng có lợi cho mưu đồ của Trung Quốc".

          Lời lẽ và ngôn từ như trên ít thấy trên báo Việt Nam. Mới đây, cũng báo Đại Đoàn Kết đăng bài đả phá báo chí Trung Quốc 'hăm dọa dân tộc'.

          Một thời gian nay đã có nhiều kiến nghị của giới trí thức và người dân Việt Nam yêu cầu được cung cấp thêm thông tin về quan hệ với Trung Quốc, nhất là trong liên quan tới các quần đảo ở Biển Đông.

Dư luận cũng đòi hỏi được giải thích về bản Công hàm 1958.

Đây là lần đầu tiên trên kênh thông tin chính thức, Công hàm 1958 được mang ra phân tích cặn kẽ.

Đây là một hình thức chạy tội của đảng CSVN cho sự việc trơ trẻn và bỉ ổi của lãnh tụ Cộng sản. Sự ngụy biện đến mức trân tráo, mà bất cứ người Việt Nam nào (Dù ở trong hay ngoài nước )cũng hiểu rõ là : CSVN lúc đó vì muốn nhận viện trợ của CSTQ để chiếm Miền Nam Việt Nam bằng mọi gíá, nên họ không từ một hành động nào kể cả tội ác tày trời là phản quốc và bán nước cho Tàu (kẻ thù truyền kiếp của Việt Nam).Long Điền bình luận.

 

Nhận định và đánh giá Phạm Văn Đồng của người Việt không cộng sản:

1-Với 32 năm tại chức Thủ Tướng một chức vụ lâu năm nhất thế giới,chứng tỏ Phạm Văn Đồng là người tham quyền cố vị,mà không phải chỉ có Phạm Văn Đồng nhiều cán bộ CS quốc tế cũng vậy. Vì sao một vị thủ tướng[lxxiv] khả kính đến như vậy lại tổng kết cuộc đời làm thủ tướng của mình đầy chua chát như sau:


          "Tôi là vị thủ tướng lâu nhất thế giới mà cũng khổ nhất thế giới. Là thủ tướng thật, nhưng tôi chẳng có quyền hành gì hết. Các thứ trưởng, bộ trưởng trong chính phủ - tôi đâu có quyền lựa chọn..."


          Thật ra, về việc này nhiều cán bộ cấp cao trong thủ tướng phủ khi đó đều biết rõ như sau:


          Lê Đức Thọ biết Thủ tướng Phạm Văn Đồng rơi vào tình trạng khủng hoảng cao độ trong đời sống tình cảm riêng tự Do bà Cúc - phu nhân của thủ tướng hoàn toàn mất trí vì bệnh tâm thần. Vờ tỏ ra thông cảm - sau khi gợi ý thủ tướng cần được chăm sóc chu đáo về sức khỏe cũng như tinh thần để cân bằng lại đời sống tình cảm, có vậy mới phục vụ tốt cho cách mạng! - chính Lê Đức Thọ đã bật đèn xanh cho nguyên thứ trưởng Bộ Văn hóa Hà Huy Giáp giới thiệu cho thủ tướng một nữ diễn viên văn công khá xinh đẹp đã nghỉ hưu tên là Trúc được đặc cách là người trực tiếp phục vụ và "săn sóc sức khỏe" cho thủ tướng. Và, thế là việc phải xảy ra đã xảy ra theo đúng kịch bản của ông "trưởng ban Tổ chức thiên tài". Lê Đức Thọ chỉ còn việc cho tay chân lén lút ghi lại cuộc tình mùi mẫn của vị thủ tướng tình cảm và người phục vụ xinh đẹp của ông bằng âm thanh và hình ảnh!....


          Đến đây, hẳn chúng ta đã hiểu vì sao vị thủ tướng tội nghiệp đã không dám trái lệnh ông trưởng Ban tổ chức Trung ương đầy quyền uy đến nửa lời.

          2-Phạm Văn Đồng ký công hàm "bán nước" năm 1958, vết nhơ tội lỗi trước lịch sử Việt Nam :

    http://ai-thang-ai.blogspot.com/2008/09/phm-vn-ng-k-cng-hm-bn-nc-nm-1958-vt-nh.html  

 

Từ “Phạm Văn Đồng” tới “Thành Đô”, hai công hàm bán nước

http://tintuchangngay4.wordpress.com/2012/01/11/t%E1%BB%AB-ph%E1%BA%A1m-van-d%E1%BB%93ng-t%E1%BB%9Bi-thanh-do-hai-cong-ham-ban-n%C6%B0%E1%BB%9Bc/

11/01/2012  

Trần Trung Đạo

          Về hình thức “công hàm Phạm Văn Đồng” chẳng khác gì một công án thiền, chỉ 121 chữ với nội dung đơn giản nhưng làm tốn không biết bao nhiêu giấy mực, phân tích, bàn thảo và làm ngưng chảy dòng nhận thức của mọi người mỗi khi nhắc đến.

          Huyền bí hơn nữa, “công hàm” là một tài liệu có thật và là cây gai trong mắt của những người quan tâm đến vận mệnh đất nước, nhưng trong bao nhiêu lần “xác định chủ quyền Việt Nam trên các đảo Hoàng Sa, Trường Sa” giới lãnh đạo đảng Cộng Sản Việt Nam không hề nhắc đến, tưởng chừng như văn bản đó không phải là của họ. Sự im lặng phải có lý do, bởi vì nếu chỉ là vấn đề biển đảo, lãnh đạo đảng đã giải thích từ lâu rồi đâu cần đợi ai nhắc nhở.

          Trước khi bàn đến “công hàm” mới, phải nhắc lại vài chuyện về “công hàm” cũ.

Ngày ngày 4 tháng 9 năm 1958,  Quốc hội Trung Quốc ra tuyên bố hai điểm, điểm thứ nhất có liên hệ trực tiếp đến lãnh thổ Việt Nam gồm Tây Sa tức Hoàng Sa và Nam Sa tức Trường Sa. Đáp lại lời tuyên bố này, ngày 14  tháng 9 năm 1958, Phạm Văn Đồng, Thủ tướng CSVN đã gởi cho Thủ tướng Chu Ân Lai một công hàm “ghi nhận và tán thành bản tuyên bố, ngày 4 tháng 9 năm 1958, của Chính phủ nước Cộng Hoà  Nhân dân Trung-hoa, quyết định về hải phận của Trung-quốc”.

          Ngày 22 tháng Chín năm 1958, công hàm đã được đăng trên báo Nhân dân để toàn Đảng, toàn dân và toàn thế giới biết hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa là của Trung Quốc. Những ai trước nay nghĩ rằng Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam vì đọc Phủ Biên Tạp Lục của học giả Lê Quý Đôn hay Đại Nam Thực Lục của triều Nguyễn v.v… không những là một sai lầm lịch sử mà còn đi được lại quyết định của Đảng. Ngày 19 tháng Giêng năm 1974, hải quân Trung Quốc tấn công quần đảo Hoàng Sa. Sau những trận hải chiến không cân sức, hải quân Việt Nam Cộng Hòa triệt thoái khỏi Hoàng Sa. Từ đó, quần đảo thân yêu này nằm trong tay giặc.

          Khi quan hệ giữa Việt Nam và Trung Quốc trở nên tồi tệ sau năm 1975 vấn đề chủ quyền Hoàng Sa Trường Sa được đưa ra. Đặc biệt sau chiến tranh biên giới lần thứ nhất năm 1979, Việt Nam ra bạch thư về chủ quyền Việt Nam trên các quần đảo này với nhiều bằng chứng và tài liệu lịch sử Việt Nam cũng như quốc tế. Phản ứng về phía Trung Quốc, ngoài việc dẫn chứng các “tài liệu lịch sử” riêng của mình, họ còn dựa vào công hàm Phạm Văn Đồng để cho rằng Việt Nam chính thức thừa nhận hai quần đảo là của Trung Quốc từ năm 1958. Trung Quốc còn cho biết ngay trong các sách giáo khoa địa lý bậc trung học trước năm 1975 tại miền bắc Việt Nam cũng đã xác định Hoàng Sa, Trường Sa là của Trung Quốc, và ngoài ra, thứ trưởng ngoại giao Việt Nam Ung Văn Khiêm cũng lập lại điều này khi tiếp tham vụ tòa đại sứ Trung Quốc Li Zhimin.

          Một làn sóng công phẫn trong các tầng lớn nhân dân, trước năm 1975 chỉ phát xuất từ miền nam, đã bắt đầu dấy lên trong vài ngoài nước. Nhưng cùng lúc với những chê trách, giận dữ, kết án, nhiều quan điểm cũng được đưa ra như một cách mách nước cho đảng để tháo gỡ chiếc vòng kim cô đảng tự đặt lên đầu từ năm 1958.

          Cách gỡ rối thứ nhất cho rằng công hàm không có giá trị pháp lý vì một quyết định vô cùng quan trọng như thế phải được quốc hội thông qua.

          Cách gỡ rối thứ hai cho rằng Trung Quốc đã  xuyên tạc nội dung công hàm vì công hàm của Phạm Văn Đồng không đề cập đến Hoàng Sa và Trường Sa.

Cách gỡ rối thứ ba cho rằng công hàm Phạm Văn Đồng “chỉ là thiện chí của Việt Nam ủng hộ Trung Quốc trong việc tranh chấp với Mỹ về an ninh ở vùng biển gần Đài Loan”.

Cách gỡ rối thứ tư cho rằng theo nội dung hội nghị Geneva, Hoàng Sa, Trường Sa đã thuộc về phía Việt Nam Cộng Hòa, một quốc gia có chủ quyền, độc lập, toàn vẹn lãnh thổ trong khuôn khổ của hiệp định Geneva.

Cả bốn cách gỡ rối đều không vững.

Vấn đề có thông qua hay không thông qua, vi phạm hay không vi phạm hiến pháp Việt Nam là vấn đề riêng của Việt Nam. Thực tế quốc hội chỉ là cơ quan đóng dấu tại các quốc gia Cộng Sản đã được quốc tế thừa nhận. Tổng thống Gerald Ford ký thông cáo chung về thỏa hiệp SALT với Tổng bí thư Đảng Cộng sản Liên Xô Leonid Brezhnev tại Vladivostok năm 1974 mặc dù thời điểm đó Chủ tịch Sô Viết Tối Cao là Nikolai Podgorny. Ngày 29 tháng Giêng năm 1979 Tổng thống Jimmy Carter ky thỏa hiệp bình thường hóa các quan hệ kỹ thuật, kinh tế, thương mại với Đặng Tiểu Bình  mặc dù chức vụ của họ Đặng chỉ là một phó thủ tướng. Dưới chế độ Cộng Sản, mọi văn bản quan trọng đều phải thông qua bộ chính trị, cơ quan quyền lực tối cao. Phạm Văn Đồng, ủy viên Bộ chính tri, đóng vai thủ tướng chính phủ nên phải ký công hàm. Thời điểm tháng 9 năm 1958, danh sách bộ chính trị được bầu ra trong Đại hội lần II năm 1951 cũng như được bổ túc trong những năm sau đó gồm Hồ Chí Minh, Trường Chinh, Lê Duẩn, Võ Nguyên Giáp, Phạm Văn Đồng, Nguyễn Chí Thanh, Lê Đức Thọ, Phạm Hùng, Nguyễn Duy Trinh, Lê Thanh Nghị, Hoàng Văn Hoan.

Lý luận cho rằng Trung Quốc đã  xuyên tạc nội dung công hàm Phạm Văn Đồng vì công hàm không đề cập đến Hoàng Sa và Trường Sa lại càng yếu hơn. Báo Đại Đoàn Kết phát hành 20/07/2011 viết: “Trong Công hàm của Thủ tướng Phạm Văn Đồng không có từ nào, câu nào đề cập đến vấn đề lãnh thổ và chủ quyền, càng không nêu tên bất kỳ quần đảo nào như Trung Quốc đã nêu”. Cãi như báo Đại Đoàn Kết là một cách tự kết án mình vì lời tuyên bố của phía Trung Quốc ghi rõ: “Ðiều lệ này áp dụng cho toàn lãnh thổ nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Quốc, bao gồm phần đất Trung Quốc trên đất liền và các hải đảo ngoài khơi, Ðài Loan (tách biệt khỏi đất liền và các hải đảo khác bởi biển cả) và các đảo phụ cận, quần đảo Bành Hồ (Penghu), quần đảo Ðông Sa, quần đảo Tây Sa, quần đảo Trung Sa, quần đảo Nam Sa, và các đảo khác thuộc Trung Quốc” và Việt Nam phấn khởi đáp ứng bằng cách “ghi nhận và tán thành” toàn văn bản.

Lý luận cho rằng Việt Nam chỉ bày tỏ “thiện chí của Việt Nam ủng hộ Trung Quốc trong việc tranh chấp với Mỹ về an ninh ở vùng biển gần Đài Loan. Trung Quốc đã phản bội Việt Nam khi dùng công hàm đó để chủ trương chủ quyền của mình ở Hoàng Sa và Trường Sa” do một nhóm 14 tác giả ký trong kiến nghị gởi đảng Cộng Sản Việt Nam  cũng không thuyết phục. Việt Nam tự đưa cổ vào tròng chứ không phải Trung Quốc đặt tròng vào cổ Việt Nam. Bản tuyên bố của phía Trung Quốc không chỉ nhằm xác định chủ quyền trên các đảo Đài Loan mà cả các nhóm đảo khác trong đó có Hoàng Sa (tên tiếng Tàu là Tây Sa) và Trường Sa (tên tiếng Tàu là Nam Sa), và công hàm của Phạm Văn Đồng cũng không chỉ nhắm vào Đài Loan mà ủng hộ toàn bộ lời quyết định về hải phận của Trung Quốc. Không một quan tòa quốc tế nào trình độ sơ đẳng đến mức đánh giá hai văn bản một cách độc lập với nhau.

Another argument is based on the Geneva Agreement, the declaration of the Republic of Vietnam government published on February 14, 1974, confirming sovereignty over the Hoang Sa and Truong Sa archipelagos, as well as the White Paper of the Ministry of Foreign Affairs of the Republic of Vietnam in early 1975 to reject the legal value of Pham Van Dong's diplomatic note. Pham Van Dong could not recognize anything that did not belong to the territory of the Democratic Republic of Vietnam. This is the most legally sound argument and can be used to argue in international conferences. Unfortunately, the Republic of Vietnam is no longer present. In terms of international law, the Socialist Republic of Vietnam is considered to have jurisdiction.

Any Vietnamese person who cares a little about the country has at some point wondered why the party leaders of that time were so negligent?

Was it because at that time "the Vietnam-China friendship was close and the two countries completely trusted each other" as Mr. Nguyen Manh Cam stated?

Is it because at that time, the party had to focus on the war "against America to save the country" as author Pham Van Dong himself explained?

No, they not only did not make mistakes, did not make difficult choices, but also acted with enthusiasm. In the party's perspective, Pham Van Dong's diplomatic note reflected the immediate and long-term goals of the Communist Party of Vietnam. Choosing the party on the island, placing the Communist ideal above the national interests, was a natural, objective choice, completely consistent with the direction of socialist revolution development. Slavery to Communist ideology covered all areas of life in northern society.

It is also worth mentioning that 1958 was also a hot time between China and the US over the Taiwan issue. Every day, Chinese artillery fired hundreds of cannonballs at the two islands of Kinmen and Matsu. As Mao later revealed to Khrushchev, he had no intention of “liberating” Taiwan. Bombarding Taiwan was just the attitude of those who “can’t eat, destroy” to satisfy their hatred. In 1958, the sovereignty issue of Hoang Sa and Truong Sa was not yet China’s top concern, but those who drafted China’s declaration of maritime sovereignty knew how to prepare for it. Vietnam did not. Vietnam also had many ways to please its big brother China while still maintaining the country’s sovereignty, and the easiest way was to write, underline, frame, and highlight the two words Taiwan in the document. The party leaders did not do that.

Half a century ago, the Politburo and the Central Committee of the Communist Party of Vietnam were wandering in the dream of an international proletarian paradise, in which people of Chinese or Vietnamese nationality were not much different. China occupied the Paracel Islands, but it was only to keep them for Vietnam, better than letting the US occupy them. It sounds like a joke, but it is true. The Communist Party of Vietnam is deeply indebted to the Communist Party of China. According to most international documents and even official party documents, in the 1950s, Vietnam depended on China not only for guns, ammunition, food, command, logistics, leadership but also for ideology and spirit. The telegram of the Vietnam Workers' Party sent to the Chinese Communist Party after the second party conference in March 1951, as Hoang Van Hoan recalled in his memoir Water Drop and the Sea: "The Vietnam Workers' Party vows to follow the heroic example of the Chinese Communist Party, to study Mao Zedong's ideology, the ideology of leading the Chinese people and the East Asian peoples on the path of independence and self-reliance."

The history of our ancestors' blood sacrifices in fighting against foreign invaders to have a handful of land to build a thatched roof to protect from the sun and rain called Vietnam is, for the party leaders, a product of feudal thinking. According to historical materialism, each form of production has a suitable political, cultural, social, and humanistic superstructure; what is in the past belongs to the past. In the party's view, our ancestors' efforts to prevent the assimilation plots of the Han, Jin, Qi, Liang, Sui, Tang, Song, Ming dynasties, etc. are all historical and class-based, not cultural or traditional. A socialist society will be more beautiful, socialist people will be more civilized, and China will treat its small neighboring countries equally in the spirit of proletarian internationalism, not in the spirit of the Great Han.

The fundamental purpose of the Vietnam History and Geography Research Board established on December 2, 1953 was not to synthesize Vietnamese historical and geographical documents but to “Contribute to the theoretical training of Marxism-Leninism and the Party’s revolutionary line. Contribute to enhancing the patriotism and proletarian internationalism of our people. Criticize erroneous reactionary viewpoints and ideologies. Develop cultural and scientific exchanges with other countries.” With such purposes reflecting the spirit of self-sacrifice and slavery, it is not surprising that from the Party Central Committee to the grassroots Party cells, from universities to high schools, from writers to poets, there is not a single document showing that there was a different voice raised or that any researcher raised questions. China’s assertion that geography textbooks in the North also identified Hoang Sa and Truong Sa as belonging to China is not without basis.

Trong Tuyển tập Mao Trạch Đông, họ Mao từng nhấn mạnh một cách hãnh diện chín chục phần trăm người Trung Hoa là gốc Hán, tuy nhiên, trong mắt lãnh đạo đảng CSVN, đám Mao Trạch Đông, Lưu Thiếu Kỳ, Chu Ân Lai không liên hệ huyết thống gì với đám Tô Định, Mã Viện, Lưu Long thời Tây Hán, một triều đại đã thực hiện các chính sách đồng hóa tổ tiên Việt Nam một cách tàn bạo đến nỗi sử gia Lê Văn Hưu phải thốt lên trong Đại Việt Sử Ký Toàn Thư, bản gỗ khắc năm Chính Hòa 1697: “Xin trời vì nước Việt ta sớm sinh thánh nhân, tự làm đế nước nhà.”

Khai quật “công hàm Phạm Văn Đồng” không phải là đề xác nhận giá trị pháp lý của mảnh giấy lộn đó. Không một người, tổ chức, đảng phái nào có quyền sang nhượng lãnh thổ Việt Nam, nơi máu xương của bao nhiêu thế hệ đã thắm lên từng nắm đất. Quyết tâm bảo vệ đất nước qua lời thề Lũng Nhai, lời nguyền sông Hóa vẫn còn vang vọng. Thậm chí cho dù cái gọi là quốc hội Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa ngày đó có thừa nhận Hoàng Sa Trường Sa là của Trung Quốc đi nữa cũng chỉ là sự thừa nhận của một nhóm người, của một đảng độc tài cai trị dân tộc bằng nhà tù sân bắn chứ không phải đại diện cho tiếng nói của nhân dân Việt Nam.

Khai quật “công hàm Phạm Văn Đồng” để thế hệ trẻ Việt Nam  thấy bộ mặt thật phía sau chiêu bài “giải phóng dân tộc” của các tầng lớp lãnh đạo Cộng Sản Việt Nam. Đảng im lặng không phải vì đảng chưa nghĩ đến bốn cách gỡ rối nêu trên mà chỉ vì công hàm Phạm Văn Đồng là biểu tượng cho ý thức vong bản của một thế hệ lãnh đạo Cộng Sản đang được thần tượng hóa tại Việt Nam. Đám mây đen Cộng Sản đã che khuất lương tri và nhân tính Việt Nam trong con người họ. Giới lãnh đạo đảng không dám công khai tuyên bố hủy bỏ công hàm bởi vì làm như thế là thừa nhận sự u mê, bản chất phản quốc, phản dân tộc của đảng. Họ không đủ can đảm để nguyền rùa chính mình và ly khai với quá khứ của mình.

Khai quật “công hàm Phạm Văn Đồng” để những ai nghĩ rằng giới lãnh đạo CSVN đã nhận thấy hiểm họa Trung Quốc và chọn lựa đứng về phía Liên Xô để đưa đất nước tiến nhanh hơn trên đường công nghiệp hóa chưa hẳn là đúng. Theo Giáo Sư đại học Harvard Ezra F. Vogel trong tác phẩm Đặng Tiểu Bình và sự biến đổi Trung Hoa (Deng Xiaoping and the Transformation of China), việc Đặng Tiểu Bình đánh Việt Nam chỉ là chuyện bất đắc dĩ. Sự xáo trộn chính trị nội bộ của Trung Quốc trong thời gian ngắn trước và sau khi Mao chết với các thành phần cực tả khuynh loát quyền hành và bản thân y bị thanh trừng, đã đẩy Việt Nam về phía Liên Xô. Họ Đặng tin rằng nếu y lãnh đạo, với việc nắm vững chính trị Việt Nam và là người đã làm việc với hầu hết cấp lãnh đạo đảng CSVN từ  Hồ Chí Minh đến Lê Duẩn, Việt Nam có thể vẫn còn trong vòng kiểm soát của Trung Quốc mà không cần súng đạn. Nếu quả đúng và đã diễn ra như Đặng Tiểu Bình phát biểu, Việt Nam hôm nay dù chưa thành một khu tự trị, cũng có thể đã là một nước nhỏ trong vòng một nước lớn Trung Hoa.

Khai quật “công hàm Phạm Văn Đồng” để thấy cuộc chiến Việt Nam đã chấm dứt, đế quốc Mỹ ra đi, đế quốc Liên Xô sụp đổ nhưng nợ máu xương giữa hai đảng Cộng Sản Trung Quốc và Việt Nam phải trả bằng thân xác của những người dân vô tội vẫn còn kéo dài cho đến ngày nay. Cuộc chiến biên giới năm 1979 là một thất bại quân sự nhục nhã cho Đặng Tiểu Bình. Trung Quốc che giấu thất bại quân sự chua cay này bằng cách im lặng và ngăn chặn việc phổ biến dưới mọi hình thức các tài liệu có liên quan đến cuộc chiến. Zhou Xu Ke, một cựu chiến binh biên giới và tác giả của cuốc sách do ông tự in lấy Cuộc chiến cuối cùng trả lời hãng tin AFP: “Tại Trung Quốc, chính phủ tôn trọng lịch sử chẳng khác gì tôn trọng chó.” Về phía Việt Nam cũng chẳng tốt lành hơn. Máu của thanh niên Việt Nam đổ xuống để bảo vệ Lạng Sơn, Cao Bằng v.v… phát xuất từ lòng yêu nước trong sáng và xứng đáng được kính trọng nhưng khi cuộc cờ tàn, chẳng còn ai nhắc nhở đến máu xương đó nữa. Sau cuộc chiến tranh biên giới, Đặng Tiểu Bình đã thay đổi cấp lãnh đạo, phương hướng phát triển kinh tế và mở rộng ảnh hưởng đến các nước tư bản tự do; trong lúc đó giới lãnh đạo Cộng Sản Việt Nam tự cô lập trong chuyên chính vô sản, lạc hậu trong thời bao cấp, tem phiếu, thu mua để rồi đưa đất nước đến thảm trạng nghèo đói tận cùng suốt thập niên năm 1980.

Sau khi Liên Xô sụp đổ, không còn ai che chỡ, giới lãnh đạo Đảng Cộng sản Việt Nam lại lần nữa tìm về nương náu dưới chiếc bóng của đàn anh Trung Quốc. Hội nghị bí mật tại khách sạn Kim Ngưu, Thành Đô, thủ phủ tỉnh Tứ Xuyên trong hai ngày 3 và 4 tháng 9 năm 1990 giữa phía Việt Nam gồm Phạm Văn Đồng, Đỗ Mười, Nguyễn Văn Linh và phía Trung Quốc gồm Giang Trạch Dân và Lý Bằng thực chất là lễ cam kết một loại “công hàm Phạm Văn Đồng” khác. Cựu thứ trưởng Ngoại giao Trần Quang Cơ phân tích một cách chi tiết các diễn tiến dẫn tới sự kiện Thành Đô trong hồi ký của ông ta. Không ai, ngoài Phạm Văn Đồng, Đỗ Mười và Nguyễn Văn Linh, biết chính xác nội dung hội nghị bí mật Thành Đô nhưng qua thái độ nhu nhược và phản ứng yếu hèn của giới lãnh đạo CSVN trước các hành động chiếm đảo, bắn tàu, cắt dây cáp, giết người tàn nhẫn của hải quân Trung Quốc và mới đây bắt bớ hàng loạt người Việt gióng lên tiếng nói bất bình, cho thấy nội dung bán nước trong “công hàm Thành Đô” hẳn còn trầm trọng và chi tiết hơn cả “công hàm Phạm Văn Đồng”.

Trong lễ ký kết thỏa hiệp chiều ngày 7 tháng 11 năm 1991 tại Nhà khách Chính phủ Điếu Ngư Đài Bắc Kinh, Giang Trạch Dân không quên nhắc nhở đến các cam kết cũ và xác định phương pháp mới trong quan hệ Việt Trung như còn ghi lại trong Diễn Đàn Kinh Tế Việt Trung: “Hoan nghênh các đồng chí Việt Nam sang Trung Quốc hội đàm với chúng tôi. Các đồng chí là những người thuộc thế hệ lãnh đạo lão thành của Việt Nam, cũng là những người bạn lão thành quen biết của những người thuộc thế hệ lãnh đạo lão thành của Trung Quốc; điều đáng tiếc là đã mười mấy năm chưa được gặp nhau. Tôi và đồng chí Lý Bằng một hai năm gần đây tiếp nhận công tác của bậc tiền bối lão thành. Thật đúng là ‘trên sông Trường Giang, ngọn sóng sau đẩy ngọn sóng trước, trên đời lớp người mới thay lớp người cũ’. Nhưng chúng tôi hy vọng giữa Trung Quốc và Việt Nam có thể khôi phục mối quan hệ mật thiết giữa hai Đảng và hai nước do những người lãnh đạo thuộc thế hệ lão thành xây dựng nên.”

Tại sao lãnh đạo Trung Quốc chấp nhận sự quy phục của lãnh đạo CSVN?  Bởi vì, (1) là thế hệ chứng kiến sự tranh giành quyền lực giữa các lớp đàn anh, Giang Trạch Dân biết tham vọng quyền lực đã hòa trong mạch sống, hơi thở, máu thịt của Phạm Văn Đồng, Đỗ Mười, Nguyễn Văn Linh và giới lãnh đạo CSVN, (2) không giống như thời Liên Xô chưa sụp đổ, lần này đảng CSVN không còn một con đường thoát nào khác, nhưng ba điểm sau quan trong hơn, (3) Việt Nam là hành lang chiến lược trong vùng Nam Á, (4) vào thời điểm 1990. đối tượng cạnh tranh của Trung Quốc không còn là Việt Nam mà là Mỹ, Đức, Nhật và (5) mục tiêu bành trướng của Trung Quốc cũng không phải chỉ là Hoàng Sa Trường Sa mà là cả vùng Thái Bình Dương.

Đọc hồi ký của Trần Quang Cơ để thấy mặc dù nhân loại sắp bước vào một thiên niên kỷ mới, nhận thức về chính trị và bang giao quốc tế của các lãnh đạo Cộng Sản Việt Nam vẫn còn ngây thơ đến tội nghiệp làm sao. Năm 1990, khi Liên Xô và các nước Cộng Sản Đông Âu như  những cánh bèo tan tác ngoài cửa biển mà các lãnh đạo Cộng Sản Việt Nam vẫn còn nghĩ đến việc liên kết với Trung Quốc chống đế quốc Mỹ: “Các đồng chí Nguyễn Văn Linh, Lê Đức Anh, Đào Duy Tùng, Đồng Sĩ Nguyên còn nhấn vào âm mưu của đế quốc Mỹ sau cuộc khủng hoảng chính trị ở Đông Âu” và “Việt Nam và Trung Quốc là hai nước xã hội chủ nghĩa cùng chống âm mưu đế quốc xoá bỏ chủ nghĩa xã hội, phải cùng chống đế quốc.”

Cũng vào thời điểm này, Đặng Tiểu Bình đã viếng thăm và ký các thỏa hiệp kinh tế chính trị với các quốc gia tư bản như Mỹ (1979), Anh (1984) cũng như mở rộng hợp tác kinh tế với Đức vừa thống nhất và cựu thù Nhật Bản nhưng các lãnh đạo CSVN còn mơ mộng Trung Quốc sẽ thay mặt Liên Xô giương cao ngọn cờ quốc tế vô sản. Đặng Tiểu Bình không có mặt trong hội nghị bí mật Thành Đô dù phía Trung Quốc đã hứa một phần vì y chưa nguôi cơn giận chiến tranh biên giới nhưng phần khác cũng vì  Phạm Văn Đồng, Đỗ Mười, Nguyễn Văn Linh không xứng đáng là đối tượng thảo luận trong tầm nhìn của y về tương lai Trung Quốc và thế giới, nói chi là số phận Việt Nam. Sau “công hàm Thành Đô” và tái lập quan hệ giữa hai đảng vào ngày 7 tháng 11 năm 1991, các lãnh đạo CSVN thay phiên nhau triều cống Trung Quốc. Lê Đức Anh sang Trung Quốc 28 tháng Giêng năm 1991, Đỗ Mười và Võ Văn Kiệt sang Trung Quốc 5 tháng 11 năm 1991 và gần như hàng năm các lãnh đạo CSVN luân phiên nhau sang Trung Quốc để lập lại lời hứa phục tùng.

Sau khi đặt đảng CSVN trở lại trong vòng kiểm soát, ngày 25 tháng 2 năm 1992, Quốc vụ viện Trung Quốc thông qua “Luật Lãnh hải và vùng tiếp giáp” quy định lãnh hải rộng 12 hải lý, áp dụng cho cả bốn quần đảo ở Biển Đông trong đó có quần đảo Tây Sa (Hoàng Sa) và Nam Sa (Trường Sa). Ba tháng sau đó, ngày 8 tháng 5 năm 1992 Trung Quốc ký hợp đồng khai thác dầu khí với công ty năng lượng Crestone của Mỹ, cho phép công ty này thăm dò khai thác dầu khí trong thềm lục địa của Việt Nam, nằm ở phía Tây Nam của quần đảo Trường Sa. Trung Quốc cũng hứa với công ty Creston sẽ bảo vệ bằng võ lực nếu Việt Nam can thiệp vào công việc của họ. Ngoài các hoạt động khai thác dầu khí trong thềm lục địa Việt Nam, Trung Quốc còn ngang ngược ra lịnh cấm đánh cá, thành lập các đơn vị hành chánh cấp huyện tại Hoàng Sa và Trường Sa, và cho phép hải quân Trung Quốc bắn giết ngư dân Việt Nam vô tội không phải chỉ một lần mà rất nhiều lần. Các lãnh đạo Việt Nam, lo cho sự sống còn của đảng Cộng Sản, đáp lại bằng những lời than vãn gần như giống nhau sau những lần Trung Quốc xâm phạm chủ quyền.

Tại sao Trung Quốc không ngang ngược với Nhật Bản, Philippines, Malaysia, Brunei, những quốc gia đang tranh chấp chủ quyền Trường Sa? Bởi vì các quốc gia đó thật sự có chủ quyền chính trị, chính phủ trong sạch được bầu lên một cách hợp pháp, có nhân dân hậu thuẩn, có quốc tế kính trọng, có nhân loại cảm tình. Một chiếc tàu đánh cá treo quốc kỳ Nhật, quốc kỳ Phi làm hải quân Trung Quốc e dè, kiêng nễ trong lúc tàu đánh cá treo cờ đỏ sao vàng lại trở thành mục tiêu tác xạ. Thật vậy, với một bên quyết tâm trả thù cho “một trăm năm sỉ nhục” bằng chủ trương bành trướng khắp thế giới và một bên chỉ mong được tiếp tục đè đầu cởi cỗ chính đồng bào mình, lãnh đạo Trung Quốc rất yên tâm vì họ biết rõ, ngày nào đảng Cộng Sản còn cai trị nhân dân Việt Nam, ngày đó Trung Quốc còn chi phối đượcViệt Nam.

Nicholas D. Kristof và Sheryl Wudunn, đồng tác giả của Trung Hoa thức dậy (China Wakes: The Struggle for the Soul of a Rising Power) nhận xét rằng xung đột có khả năng cao nhất sẽ dẫn đến chiến tranh tại Á Châu là xung đột về các quần đảo trong biển đông. Vì đặc điểm địa lý chính trị, chiến lược quân sự và là quốc gia duy nhất trong số các quốc gia tranh chấp đã trực tiếp hy sinh xương máu trên hai quần đảo Hoàng Sa Trường Sa, lãnh thổ Việt Nam được hầu hết các nhà phân tích nhận xét sẽ là điểm xuất phát của một cuộc tàn sát chưa từng thấy ở Á Châu.

Để đối phó với một Trung Quốc đầy tham vọng, hầu hết các quốc gia có quyền lợi trong vùng như Nam Dương, Mã Lai, Philippines đang làm mọi cách để phát triển kinh tế, tăng cường khả năng quốc phòng hầu ngăn chận bàn chân Trung Quốc. Các chính trị gia bảo thủ Nhật Bản kêu gọi sửa đổi hiến pháp để cho phép nước Nhật tái trang bị. Sự thay đổi chính sách của Miến Điện cụ thể qua việc ngưng công trình đập do Trung Quốc hậu thuẩn hồi tháng Chín năm 2010 và mở rộng hợp tác với Mỹ qua chuyến thăm viếng của Ngoại trưởng Hillary Clinton lần đầu trong nửa thế kỷ cho thấy một tập đoàn quân phiệt bị thế giới lên án cũng đã biết “buông dao đồ tể”. Ngay cả Brunei, một quốc gia có dân số vỏn vẹn 400 ngàn cũng đang hiện đại hóa các phi đoàn trực thăng chiến đấu bằng Blackhawk. Giới lãnh đạo đảng Cộng Sản Việt Nam chỉ biết nuốt nhục để sống. Ngoài những lời tuyên bố về chủ quyền lấy lệ và những thay đổi quốc phòng giới hạn, họ không làm gì cụ thể hơn để đáp ứng với hiểm hoạ chiến tranh lớn nhất trong lịch sử Á Châu sắp xảy ra ngay trên lãnh thổ Việt Nam.

Học sinh các lớp sử thường đọc Mạc Đăng Dung đã cắt đất Vĩnh An, An Quảng gồm 6 động dâng cho nhà Minh để thuộc vào Châu Khâm như đã ghi Đại Việt Sử Ký Toàn Thư. Sự kiện đó chưa hẳn đúng vì Việt Sử Thông Giám Cương Mục viết “Nay xét Khâm Châu chí của nhà Thanh, chỉ thấy chép đời Gia Tĩnh (1522 – 1566 ), Đăng Dung nộp trả năm động Ti Phù, La Phù, Cổ Sâm, Liễu Cát và Kim Lặc mà thôi, chứ không thấy nói đến động An Lương. Lại tra cứu đến Quảng Yên sách thì động An Lương hiện nay là phố An Lương thuộc châu Vạn Ninh nước ta.” Mạc Đăng Dung, trong hoàn cảnh hai đầu đều có địch, buộc phải trả lại năm động vốn là đất của Trung Hoa chứ chẳng dâng hiến phần đất nào thuộc lãnh thổ Việt Nam mà còn cứu được đất nước khỏi lâm vào vòng lệ thuộc ngoại bang. Dù sao, trong lúc “công hàm Mạc Đăng Dung” có thể có lý do tranh luận, tội bán nước trong “công hàm Phạm Văn Đồng” quá hiển nhiên, rõ ràng và chính tác giả khi còn sống cũng đã thừa nhận mình đã ký.

Trước đây sử gia Lê Văn Hưu đã thốt lên câu đứt ruột trong Đại Việt Sử Ký Toàn Thư: “Xin trời vì nước Việt ta sớm sinh thánh nhân, tự làm đế nước nhà”. Nếu sử gia sống trong thời đại này, hẳn ngài sẽ đổi thành “Xin trời vì nước Việt ta sớm đánh thức nhân dân để họ biết đứng lên, tự làm chủ nước nhà.” Bởi vì lịch sử đã chứng minh, không ai có thể cứu được dân tộc Việt Nam ngoài chính dân tộc Việt Nam. Vó ngựa quân Mông Cổ sải từ Á sang Âu, chiếm gần 20 phần trăm trái đất, đốt cháy thành than các thủ đô Kiev, Budapest, Baghdad, Bắc Kinh, vượt qua các sông Hoàng Hà, Volga, Danube nhưng đã phải dừng lại bên sông Bạch Đằng, Việt Nam. Kẻ thù thắng nhiều trận nhưng dân tộc Việt Nam luôn thắng trận cuối cùng và quyết định. Hơn ai hết, giới lãnh đạo Trung Quốc phải thuộc bài học đó.

Như kẻ viết bài này đã viết trước đây trong tiểu luận “Ai giết 9 ngư dân Thanh Hóa?” một Việt Nam văn minh dân chủ với một nền kinh tế cường thịnh, một hệ thống khoa học kỹ thuật hiện đại là phương tiện hữu hiệu nhất để ngăn chận không những Trung Quốc mà bất cứ một thế lực xâm lăng nào muốn thách thức đến chủ quyền và sự toàn vẹn lãnh thổ Việt Nam. Nếu không làm được thế, không chỉ Hoàng Sa, Trường Sa, mà cả dân tộc lại sẽ chìm đắm trong họa đồng hóa của thời đại mới. Và khi đó, đừng đổ thừa cho Trung Quốc mà chính sự khiếp nhược, ươn hèn, mê muội trong mỗi chúng ta đã giết chết chính mình và dân tộc mình .

© Trần Trung Đạo

 

 

-ẢI NAM QUAN TRONG LỊCH SỬ  http://tieulun.hopto.org:25000/index2_get.php?cat1=TacGia_SansAccents&cat2=TranGiaPhung

Trần Gia Phụng

          Trước hết, như trên đã nói, ngay từ thời chiến tranh 1946-1954, Hồ Chí Minh và lãnh đạo đảng Lao

Động Việt Nam đã làm ngơ cho quân CHNDTH tràn sang biên giới. Sau đó, trong cuộc chiến xâm

lăng miền Nam (1954-1975), để được CHNDTH viện trợ quân sự, nên khi Chu Ân Lai (Chou En-lai,

1898-1976) công bố ranh giới biển 12 hải lý từ bờ biển ngày 4-9-1958, thì mười ngày sau, Phạm Văn

Đồng, thủ tướng Bắc Việt cộng sản, đương nhiên với sự đồng ý của Hồ Chí Minh và Bộ chính trị

đảng Lao Động, tiền thân của đảng CSVN, đã ký quốc thư ngày 14-9 nhìn nhận ranh giới biển nói

trên của CHNDTH, nghĩa là gián tiếp công nhận chủ quyền của CHNDTH trên hai quần đảo Hoàng

Sa và Trường Sa.

          Như thế Hồ Chí Minh, Phạm Văn Đồng và đảng CSVN đã chính thức dâng đất cho

CHNDTH mà tổ tiên đã dày công xây dựng và bảo vệ.

  14 Tháng 9 Năm 1958 - Ngày Đảng CSVN Ký Công Hàm Bán Nước

Trần Nam

http://ai-thang-ai.blogspot.com/2008/09/phm-vn-ng-k-cng-hm-bn-nc-nm-1958-vt-nh.html


          Trong cuộc gặp giữa Thủ tướng Việt Nam Phạm Văn Đồng và Phó thủ tướng Trung Quốc Li Xiannian hồi tháng 6, 1977 tại Bắc Kinh, Li nói với Thủ tướng Phạm Văn Đồng rằng "Trường Sa và Hoàng Sa thuộc chủ quyền của Trung Quốc và những điều này có chứng cớ lịch sử để xác định". Đồng thời cũng nói thêm "trong quá khứ phía Việt Nam đã công nhận điều này", một cách ám chỉ chính cá nhân Thủ tướng Phạm Văn Đồng. (Beijing Review - May 1979)


          Tài liệu không nói rỏ Thủ tướng Việt Nam Phạm Văn Đồng đã phản bác lại những lập luận của Trung Quốc thế nào để bênh vực chủ quyền của Việt Nam đối với quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa. Tuy nhiên, dư luận có thể hiểu là đảng Cộng sản Việt Nam và đích thân Thủ tướng Phạm Văn Đồng đã không thể chống đỡ nổi luận điệu này vì bị rơi vào thế "há miệng mắc quai".


          Theo Bộ ngoại giao Trung Quốc thì chủ quyền của họ đối với Trường Sa và Hoàng Sa là không thể tranh cải (Beijing Review, Feb 18, 1980). Vì chính Hà Nội, trong các cuộc đàm phán trước kia đã chính thức công nhận chủ quyền của Trung Quốc đối với hai quần đảo này rồi, vì vậy nếu Hà Nội thay đổi thái độ của họ thì không có cơ sở. Trung Quốc đã đưa ra hai sự kiện cụ thể để làm bằng chứng Đảng Cộng sản Việt Nam đã từng đồng ý với Trung Quốc về chủ quyền của hai quần đảo đang tranh chấp này.


          Sự kiện thứ nhất là vào tháng 6 năm 1956, Phó thủ tướng Việt Nam, ông Ung Văn Khiêm, thay mặt Bắc Việt Nam xác nhận với phiá Trung Quốc như sau "Theo các tài liệu lịch sử từ phía chúng tôi (Việt Nam), đảo Xisha (Hoàng Sa) và Nansha (Trường Sa) thuộc về vùng đất lịch sử của quý quốc (Trung Quốc)".


          Sự kiện thứ hai là ngày 14 tháng 9 năm 1958, tức 2 năm sau đó, Thủ tướng Bắc Việt Nam đã gửi công hàm đến Thủ tướng Chu Ân Lai xác nhận chủ quyền Trung quốc đối với quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, sau khi Trung Quốc chính thức công bố chủ quyền lãnh hải của họ là 12 hải lý, bao gồm luôn các quần đảo Hoàng Sa (Xisha) và Trường Sa (Nansha) của Việt Nam. (1)


          Nội dung bức công hàm Thủ tướng Bắc Việt Nam Phạm Văn Đồng viết như sau "Chính phủ nước Việt Nam Dân chủ Cộng Hoà ghi nhận và tán thành bản tuyên bố ngày 4 tháng 9 năm 1958".


          Năm 1979, 21 năm sau, khi chiến tranh biên giới Việt-Trung bùng nổ, Thủ tướng Phạm Văn Đồng đã tìm cách phủ nhận công hàm trên khi trả lời cuộc phỏng vấn của tờ báo Viễn Đông Kinh Tế. Ông Đồng cho rằng vì lúc đó đất nước có chiến tranh nên Đảng và Nhà nước đã phải ứng xử như vậy. Nói cách khác, vì quyền lợi của đảng CSVN và vì những mưu cầu chính trị, đảng CSVN sẳn sàng nhượng bộ về nhiều mặt, kể cả việc bán đứng chủ quyền của đất nước.

 

          Năm 1951 tại Hội nghị ở San Francisso, khi Nhật ký Hiệp định hoà bình, Hiệp định này đã không đề cập rỏ ràng chủ quyền của nước nào đối với Trường Sa và Hoàng Sa. Chính phủ Việt Nam, Thủ tuớng Trần Văn Hữu có mặt trong Hội nghị đã tuyên bố công khai Hoàng Sa và Trường Sa thuộc chủ quyền của Việt Nam. Thủ tướng Trần Văn Hữu, khẳng định tại Hội nghị trong ngày 7 tháng 7 năm 1951 như sau: "Trong khi chúng ta cùng khai dụng mọi cơ hội để làm giảm đi những căng thẳng, phiá Việt Nam chúng tôi xin khẳng định chủ quyền đối với hai quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa vì những quần đảo này luôn thuộc về Việt Nam". (2, 3)


          Trong số 51 quốc gia tham dự, đại biểu phía Liên Bang Sô Viết sau đó đề nghị nên thêm một phần trong bản Hiệp định, đề cập rằng Nhật đặt hai quần đảo này dưới chủ quyền của Trung Quốc. Đề nghị đó đã bị Hội nghị biểu quyết không chấp thuận với tổng số 46 phiếu thuận. Nói cách khác, Hội nghị với đại biểu của 46 trong tổng số 51 quốc gia tham dự lúc đó đã công nhận chủ quyền của Việt Nam đối với hai quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa.


          Chủ quyền của Việt Nam đối với hai quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa là không thể phủ nhận. Sự kiện Trung Quốc đã không phản bác tuyên bố của phiá Việt Nam trước công luận thế giới sau Hội nghị 1951 tại San Francisco đã xác nhận điều này. Tuy nhiên, đến khi Đảng CSVN, đại diện là Thủ tướng Phạm Văn Đồng, vì quyền lợi của Đảng đã ký công hàm "bán nước" vào ngày 14 tháng 9 năm 1958 thì phiá Trung Quốc có cở sở để chính thức phản bác và ngang ngược đòi chủ quyền của họ trên hai quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa.

Nước chảy đá mòn nhưng "Ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ". Vết nhơ về lỗi lầm ngoại giao trước dư luận thế giới có thể che đậy, nhưng vết nhơ về tội lỗi mang tính lịch sử thì không thể xóa nhòa.



http://en.wikipedia.org/wiki/Ph%E1%BA%A1m_V%C4%83n_%C4%90%E1%BB%93ng  Pham Van Dong

           He was known as a politician who tried to maintain a neutral position in the various conflicts within the party, particularly after the unification of Vietnam in 1975. In a 1981 interview with Stanley Karnow, Phạm Văn Đồng remarked:

          "Yes, we defeated the United States. But now we are plagued by problems. We do not have enough to eat. We are a poor, underdeveloped nation. Vous savez, waging a war is simple, but running a country is very difficult."[1]

          "Phải,chúng tôi chiến thắng nước Mỹ .Nhưng hiện tại chúng tôi đang vướng mắc những vấn đề nghiêm trọng.Chúng tôi không đủ ăn.Chúng tôi là một nước nghèo và chậm tiến.Như anh biết tiến hành một cuộc chiến thì dể dàng,còn điều hành một đất nước rất khó khăn."

http://www.x-cafevn.org/node/2392 :  nhà báo Trương Duy Nhất đã đánh giá cho là "Một Thủ tướng mà suốt 3 năm, thậm chí 33 năm giữ quyền không xử lý kỷ luật ai, thì phải xem lại cái thực quyền của ông Thủ tướng đó. Thủ tướng không thực quyền, hoặc ông đã dùng cái quyền Thủ tướng vào... việc khác?".

          Cố Thủ tướng Phạm Văn Đồng là người nổi tiếng với 32 năm giữ chức vụ Thủ tướng Chính phủ (1955-1987), nhiều người cho rằng sở dĩ ông Phạm Văn Đồng ngồi lâu và ngồi dai ở cái ghế đó là do ông "dĩ hòa vi quý" không phe phái, tuân thủ tuyệt đối nghị quyết của đảng và cấp trên của ông.

           3-Trong chức vụ thủ tướng CSVN ,dù hiểu rỏ bản chất Cộng sản là Việt Gian, bán nước nhưng Phạm Văn Đồng vẫn một lòng cúc cung tận tụy cho chế độ độc tài, phản bội lại quyền lợi của toàn dân Việt.Thấy rỏ các sai lầm của đảng nhưng vẫn ngậm miệng ăn tiền, ai chết mặc ai :

          " Tôi làm Thủ tướng hơn ba chục năm , nhưng ngay cả quyền bổ nhiệm một thành viên của Chính phủ tôi cũng không có thực quyền". Ông Phạm Văn Đồng còn thẳng thắn “Chúng ta thường được báo cáo rằng chất lượng tổ chức của Đảng và đảng viên là trong sạch chiếm đến 70-80%. Nhưng thật sự đâu có vậy, đảng viên một phần không nhỏ không có phẩm chất chính trị, tư tưởng và tác phong của người cộng sản."

          Thủ tướng Phạm Văn Đồng là người trực tiếp chỉ đạo công tác nghiên cứu cải tiến cơ chế quản lý cũng đã từng nhận xét một cách  rõ ràng: “Lấn quyền dân một cách nghiễm nhiên, làm thay dân một cách kém cỏi, nuôi bao dân một cách khốn khổ. Thực hiện lối quản lý ấy thì bản thân bị tê liệt và gây ra sự tê liệt, bản thân ăn bám và khiến cho người khác cũng ăn bám...”

Phạm văn Đồng giải thích về chuyện bán nước.

http://saohomsaomai.wordpress.com/2011/10/22/ph%E1%BA%A1m-van-d%E1%BB%93ng-gi%E1%BA%A3i-thich-v%E1%BB%81-chuy%E1%BB%87n-ban-n%C6%B0%E1%BB%9Bc/ 

Posted on 22.10.2011 by saohomsaomai

Phạm văn Đồng giải thích về chuyện bán nước.

Theo tạp-chí Kinh Tế Viển-Đông số ra ngày 16/03/1979, Thủ-Tướng Phạm văn Đồng đã tìm cách phủ nhận việc bán nước của mình bằng cách đổ thừa cho chiến tranh. Trên trang 11 của tạp chí nói trên có đoạn như sau:

“ Do sự phấn khởi muốn tạo ra một cuộc chiến thê thảm cho cả hai miền Nam Bắc và để góp phần vào phong trào quốc-tế Cộng-Sàn, ông Hồ chí Minh đã hứa, mà không có sự tự-trọng, là một phần đất tương lai sẽ để cho Trung-Quốc lấy, mà biết không chắc gì có thể nuốt trọn miền Nam Việt-Nam hay không.

Như ông Đồng đã nói “Lúc đó là thời chiến-tranh và tôi phải nói như vậy.” Vậy ai đã tạo ra cuộc chiến Việt-Nam và sẵn sàng làm mọi sự có thể làm được để chiếm miền Nam Việt-Nam, ngay cả việc bán đất. Bán đất trong thời chiến và khi chiến tranh chấm dứt, Phạm văn Đồng lại chối bỏ điều đó bằng cách bịa đặt ra việc đổ thừa cho chiến tranh.”

 Hồi ký của Việt cộng Trương Như Tảng

 http://www.angelfire.com/zine2/risingsun/Politics/phan_khang_11_TruongNhuTang_uni.html

 

 Phạm Văn Ðồng tuyên bố với phóng viên nước ngoài: “Chẳng ai lại có cái ý nghĩ ngu xuẩn và tội lỗi là thôn tính miền Nam”.[lxxv]

Đây là lời nói dối hào nhoáng và văn hoa nhất của Phạm Văn Đồng cùng với các đồng chí trụ cột trong Bộ Chính Trị CSVN để lừa những người chưa hiểu gì về Cộng sản tham gia Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam, Những con thiêu thân từ năm 1945-1954 đã qua, nay thời điểm 1954-1975 có thêm những con thiêu thân mới!!

chúng ta  hảy nghe dàn hợp tấu của chúng như sau:

"Trong nhiều năm họ đã nghe Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa long trọng tuyên bố cam kết rằng "miền Nam là một tình huống đặc biệt và duy nhất, rất khác miền Bắc".

Tổng bí thư Lê Duẫn đã nói: "Miền Nam cần có chính sách riêng của miền Nam." Một khẩu hiệu hô vang:" Xây dựng xã hội chủ nghĩa ở miền Bắc. Mở rộng cách mạng dân tộc dân chủ ở miền Nam." Thủ tướng Phạm văn Đồng thích tuyên bố với những khách nước ngoài đến thăm ông rằng: "Chẳng ai lại có cái ý nghĩ ngu xuẩn và tội lỗi là thôn tính miền Nam". (trang 135)

 

"Lập trường của Ủy ban trung ương đảng vẫn không thay đổi như lời tuyên bố của Tôn Đức Thắng tại đại hội đảng kỳ III vào tháng 9 năm 1960: "Do tình hình khác biệt giữa hai miền (Nam Bắc), miền Nam cần phải thực thi một chương trình phù hợp với tình hình riêng, trong khi vẫn hòa họp với chương trình tổng quát của mặt trận Tổ Quốc. Miền Nam tiến hành cách mạng dân tộc dân chủ nhân dân, miền Bắc tiến hành cách mạng xã hội chủ nghĩa." Những tình cảm đó dĩ nhiên đã được nhấn mạnh thêm cho người Tây phương. Phạm Văn Đồng đã nói với nhiều khách nước ngoài rằng "Làm sao chúng tôi lại có cái ý nghĩ ngu xuẩn và tội lỗi là thôn tình miền Nam?" Lê Đức Thọ thì nói với báo chí thế giới: "Chúng tôi không mong muốn áp đặt chế độ cộng sản cho miền Nam." Nhưng cả đường lối nội bộ đã được long trọng tuyên bố lẫn những bảo đảm có phần kém long trọng đã bị vứt vào thùng rác chỉ trong vòng mấy tháng sau chiến thắng." (trang 284)

 

 

Tổng kết của Long Điền về thành tích bán nước hại dân của Phạm Văn Đồng:

           Trước vấn nạn quốc gia lâm nguy, CSVN đang tâm làm tay sai cho giặcTàu, toàn dân phải đứng lên đòi quyền tự chủ, không có ai giải quyết được việc của đất nước Việt Nam ngoại trừ toàn dân VN đứng lên lâậ đổ bạo quyền. Các tôn giáo, các đoàn thể xã hội, các đảng phái phải dẹp tư lợi, dẹp tranh cải, đặt quyền lợi tổ quốc lên trên hết để giải thể chế độ phi nhân, độc tài, bất xứng :

http://www.vietnamexodus.org/vne/modules.php?name=News&file=article&sid=1105 Chiến lược tấn công toàn diện CSVN. (Bài bình luận của Long Điền )

 

          Xét về  trách nhiệm của Phạm Văn Đồng trước Dân Tộc Việt Nam trong suốt thời kỳ 1945-1975[lxxvi] tội lỗi của Đồng không phải là nhỏ. Kèm theo nhiệm vụ thủ tướng kéo dài 32 năm từ 1955-1987, 11 năm làm cố vấn BCH/TƯ, tổng cộng 70 năm hoạt động trong đảng CSVN, nhưng  tội lỗi nổi bật và lớn nhất của Phạm Văn Đồng là vừa bán nước vừa hại dân.Dù ngày nay bọn bồi bút Việt Gian CSVN cố tình bàu chữa, nhưng chính sử Việt  đã định tội chính xác về Phạm Văn Đồng: Kẻ tội đồ của dân tộc Việt Nam đứng đầu là Hồ Chí Minh, kế đến là Phạm Văn Đồng.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

3-Võ Nguyên Giáp:

   

                   Võ Nguyên Giáp  1979   

 

Tiểu sử Võ Nguyên Giáp theo tài liệu của CSVN[lxxvii]:

Võ Nguyên Giáp sinh ở làng An Xá, xã Lộc Thủy, huyện Lệ Thủy, tỉnh Quảng Bình trong một gia đình nhà nho, con của ông Võ Quang Nghiêm (Võ Nguyên Thân). [3] Võ Quang Nghiêm là một nho sinh thi cử bất thành về làm hương sư và thầy thuốc Đông y, khi cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp bùng nổ, bị Pháp bắt, đưa về giam ở Huế và mất trong tù.

Năm 1925, Võ Nguyên Giáp rời trường Tiểu học Đồng Hới ở quê nhà Quảng Bình để vào Huế ôn thi vào trường Quốc học Huế (ông đỗ thứ hai sau Nguyễn Thúc Hào). Hai năm sau, ông bị đuổi học cùng với Nguyễn Chí Diểu, Nguyễn Khoa Văn (tức Hải Triều), Phan Bôi sau khi tổ chức một cuộc bãi khóa. Ông về quê và được Nguyễn Chí Diểu giới thiệu tham gia Tân Việt Cách mạng đảng, một đảng theo chủ nghĩa dân tộc nhưng có màu sắc cộng sản thành lập năm 1924 ở miền Trung Việt Nam. Nguyễn Chí Diểu cũng giới thiệu Võ Nguyên Giáp vào làm việc ở Huế, tại nhà xuất bản Quan hải tùng thư do Đào Duy Anh sáng lập và ở báo Tiếng dân của Huỳnh Thúc Kháng. Tại đây, Võ Nguyên Giáp bắt đầu học nghề làm báo, chuẩn bị cho giai đoạn hoạt động báo chí trong thời Mặt trận Bình dân Pháp.


Đầu tháng 10 năm 1930, trong sự kiện Xô Viết - Nghệ Tĩnh, Võ Nguyên Giáp bị bắt và bị giam ở Nhà lao Thừa phủ (Huế), cùng với người yêu là Nguyễn Thị Quang Thái, em trai là Võ Thuần Nho và các thầy giáo Đặng Thai Mai, Lê Viết Lượng...

Cuối năm 1931, nhờ sự can thiệp của Hội Cứu tế đỏ của Pháp, Võ Nguyên Giáp được trả tự do nhưng lại bị Công sứ Pháp tại Huế ngăn cấm không cho ở lại Huế. Ông ra Hà Nội, học trường Albert Sarraut và đỗ. Ông nhận bằng cử nhân luật năm 1937 (Licence en Droit). Do bận rộn hoạt động Cách mạng, vào năm 1938, ông bỏ dở học trình năm thứ tư về Kinh tế Chính trị và không lấy bằng Luật sư[4]

Năm 1934, ông lấy bà Nguyễn Thị Quang Thái (1915-1943), bạn học tại Quốc học Huế và là một đồng chí của ông (bà là em ruột của Nguyễn Thị Minh Khai).[5] Năm 1943, bà Thái chết trong nhà ngục Hỏa Lò, Hà Nội.

Từ 1936 đến 1939, ông tham gia phong trào Mặt trận Dân chủ Đông Dương, là sáng lập viên của mặt trận và là Chủ tịch Uỷ ban Báo chí Bắc Kỳ trong phong trào Đông Dương đại hội. Ông tham gia thành lập và làm báo tiếng Pháp Notre voix (Tiếng nói của chúng ta), Le Travail (Lao động), biên tập các báo Tin tức, Dân chúng.

Tháng 5 năm 1939, ông nhận dạy môn lịch sử tại trường tư thục Thăng Long, Hà Nội do Hoàng Minh Giám làm giám đốc nhà trường.[6]

Ngày 3 tháng 5 năm 1940, Võ Nguyên Giáp với bí danh là Dương Hoài Nam cùng Phạm Văn Đồng lên Cao Bằng rồi vượt biên sang Trung Quốc để gặp Hồ Chí Minh. Ông gia nhập Đảng Cộng sản Đông Dương trong năm này và bắt đầu các hoạt động của mình trong Việt Nam Độc lập Đồng minh hội, một tổ chức chống phát-xít và đấu tranh cho độc lập của Việt Nam. Ông tham gia gây dựng cơ sở cách mạng, mở lớp huấn luyện quân sự cho Việt Minh ở Cao Bằng.

  Võ Nguyên Giáp và Hồ Chí Minh

Ngày 22 tháng 12 năm 1944, theo chỉ thị của Hồ Chí Minh, ông thành lập đội Việt Nam Tuyên truyền Giải phóng quân tại chiến khu Trần Hưng Đạo với 34 người, được trang bị 2 súng thập (một loại súng ngắn), 17 súng trường, 14 súng kíp và 1 súng máy.[1]

Ngày 25 tháng 12 năm 1944, đội quân này đã tiến công thắng lợi hai đồn Phai Khắt và Nà Ngần.

Ngày 14 tháng 8 năm 1945, ông được bổ sung vào Ban chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Đông Dương, sau đó là ủy viên Thường vụ Trung ương, tham gia Ủy ban Khởi nghĩa toàn quốc.

Sau Cách mạng Tháng Tám, Võ Nguyên Giáp được cử làm Bộ trưởng Bộ Nội vụ và Phó Bộ trưởng (nay gọi là Thứ trưởng) Bộ Quốc phòng trong Chính phủ lâm thời (từ ngày 28 tháng 8 đến hết năm 1945) và là Tổng chỉ huy Quân đội Quốc gia và Dân quân tự vệ.

Trong Chính phủ Liên hiệp, ông là Bộ trưởng Bộ Quốc phòng (cho đến tháng 7 năm 1947 và từ tháng 7 năm 1948 trở đi).

Cũng trong năm 1946, ông tục huyền với bà Đặng Bích Hà (con gái giáo sư Đặng Thai Mai).

Ngày 19 tháng 12 năm 1946, Chiến tranh Đông Dương chính thức bùng nổ. Dưới sự chỉ đạo của Hồ Chí Minh và Đảng Cộng sản, ông bắt đầu lãnh đạo cuộc đấu tranh vũ trang kéo dài 9 năm chống lại sự trở lại của người Pháp (1945-1954) với cương vị Tổng chỉ huy và Tổng Chính ủy, từ năm 1949 đổi tên gọi là Tổng tư lệnh quân đội kiêm Bí thư Tổng Quân uỷ.

Ông được phong hàm Đại tướng vào ngày 28 tháng 5 năm 1948 theo sắc lệnh 110/SL ký ngày 20 tháng 1 năm 1948. Năm ấy, vị Đại tướng đầu tiên của Quân Đội Nhân dân Viện Nam vừa tròn 37 tuổi. Sau này trả lời một phóng viên nước ngoài về việc dựa vào đâu, vào tiêu chuẩn nào để phong quân hàm tướng cho một lúc nhiều người như vậy, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã trả lời: "Ai đánh thắng đại tá thì phong đại tá, ai đánh thắng thiếu tướng thì phong thiếu tướng, ai đánh thắng trung tướng thì phong trung tướng, đánh thắng đại tướng thì phong đại tướng" [7]. Cùng đợt thụ phong có Nguyễn Bình được phong Trung tướng, Nguyễn Sơn, Lê Thiết Hùng, Chu Văn Tấn, Hoàng Sâm, Hoàng Văn Thái, Lê Hiến Mai, Văn Tiến Dũng, Trần Đại Nghĩa, Trần Tử Bình được phong Thiếu tướng. Tháng 8 năm 1948, ông là ủy viên Hội đồng Quốc phòng Tối cao vừa mới được thành lập.

Từ tháng 8 năm 1945 ông là một trong 5 ủy viên Ban Thường vụ Trung ương Đảng Cộng sản Đông Dương và trở thành ủy viên Bộ Chính trị (thay thế Ban Thường vụ Trung ương) Đảng Lao động Việt Nam từ năm 1951.

He was a good general who applied the art of using the few to fight the many, using the weak to defeat the strong. His famous and consistent military ideology inherited the military ideology of Ho Chi Minh, the quintessence of the art of fighting from his ancestors, learned and consulted with international friends and drawn from personal experience, called "People's War" which was continuously updated and perfected during his time as a military commander. He directly planned and commanded the Dien Bien Phu campaign, defeating the French expeditionary army in 1954.



General Giap reports the plan to attack Dien Bien Phu

The campaigns he participated in as Campaign Commander - Party Secretary during the resistance war against France:

Viet Bac Campaign (autumn winter 1947)

Border Campaign (September - October 1950)

Midland Campaign (December 1950)

Delta Campaign (May 1951)

Northeast Campaign (May ?? 1951)

Operation Peace (December 1951)

Northwest Campaign (September 1952)

Upper Laos Campaign (April 1953)

Dien Bien Phu Campaign (March - May 1954)

The victory of the Dien Bien Phu campaign was marked by the creation of a position, the organization of logistics, and the change of tactics. After this campaign, the Geneva Agreement on Indochina was signed, putting an end to the presence of the French in Vietnam after more than 80 years.

  After Dien Bien Phu

 From 1954 to 1976, Vo Nguyen Giap continued to hold the position of Politburo member - Secretary of the Central Military Commission, Commander-in-Chief of the Vietnam People's Army, Minister of National Defense. He was also Deputy Prime Minister, then Vice Chairman of the Council of Ministers (from 1955 to 1991).

During the 21 years (1954-1975) of the Vietnam War, he carried out the task of building and commanding the Vietnam People's Army in the highest command position of the army. Immediately after the reunification of the country, due to his high prestige, the Politburo of the Communist Party of Vietnam doubted him. The media during this period promoted the role of General Van Tien Dung and used health reasons to reduce his role. However, many recent official documents show that he actually played a very large role in all military operations throughout the war.

Cuốn hồi ức mang tên "Tổng Hành dinh trong Mùa xuân Đại thắng" do ông xuất bản lần đầu năm 2001 đã kể lại những hoạt động của ông vào giai đoạn cuối cuộc chiến tranh từ năm 1972-1975. Năm 1972, chính ông đã bố trí lực lượng đánh trả các cuộc tập kích đường không của không lực Mỹ suốt 12 ngày đêm. Năm 1975, chính ông đã tán thành ý kiến đề xuất của Trung tướng Hoàng Minh Thảo chọn địa bàn Nam Tây Nguyên làm hướng tấn công chiến lược và cử Đại tướng Văn Tiến Dũng vào nam để đánh đòn "điểm huyệt" vào hệ thống phòng ngự của VNCH. Cũng chính ông thừa cơ thắng trận Buôn Ma Thuột ra lệnh cho Trung tướng Lê Trọng Tấn phải gấp rút giải phóng Đà Nẵng trong 3 ngày. Cũng chính ông xin phép Bộ Chính trị và quyết định mở Chiến dịch Hồ Chí Minh mà trong đó, Văn Tiến Dũng làm Tư lệnh, Lê Trọng Tấn, Lê Đức Anh, Trần Văn Trà làm Phó Tư lệnh, chỉ huy 5 cánh quân với sức mạnh của 20 sư đoàn đồng loạt tiến vào giải phóng Sài Gòn. Mệnh lệnh nổi tiếng nhất của ông chỉ đạo Chiến dịch Hồ Chí Minh là "Thần tốc, thần tốc hơn nữa, táo bạo, táo bạo hơn nữa, xốc tới, quyết chiến, quyết thắng, giải phóng miền nam, thống nhất đất nước".

Trong một thời gian ngắn từ tháng 7 năm 1960 đến tháng 1 năm 1963 ông kiêm thêm chức vụ Chủ nhiệm Ủy ban Khoa học Nhà nước.

Năm 1980, ông thôi giữ chức Bộ trưởng Bộ Quốc phòng nhưng vẫn tiếp tục là Ủy viên Bộ Chính trị (đến năm 1982) và phó Thủ tướng phụ trách Khoa học - Kỹ thuật. Người thay thế ông ở Bộ Quốc phòng là Đại tướng Văn Tiến Dũng - Tổng Tham mưu trưởng Quân đội, một trong những cộng sự lâu năm nhất của ông.

Năm 1983 ông được Hội đồng Bộ trưởng phân công kiêm thêm vai trò Chủ tịch Ủy ban quốc gia dân số và sinh đẻ có kế hoạch khi Ủy ban này được thành lập (cùng với một số Bộ trưởng các Bộ và Tổ chức khác làm phó)[8].

Năm 1991, ông thôi chức ủy viên Trung ương, phó Thủ tướng, nghỉ hưu ở tuổi 80.

Ông đã được tặng thưởng Huân chương Sao Vàng (1992), 2 Huân chương Hồ Chí Minh,2 Huân chương Quân công hạng nhất, Huân chương Chiến thắng hạng nhất.

Ngày 25 tháng 8 năm 2009, Đại tướng Võ Nguyên Giáp đã mừng sinh nhật thượng thọ lần thứ 98. Ông là chính khách Việt Nam sống lâu nhất tính cho đến thời điểm này (cố Thủ tướng Phạm Văn Đồng mất năm 2000, thọ 94 tuổi).

Thời gian gần đây tuy tuổi cao, sức yếu, nhưng ông vẫn quan tâm và đưa ra một số lời bình luận trên mặt báo về tình hình đất nước như có bài báo yêu cầu kiểm định và báo cáo Đại hội Đảng Cộng sản X về Vụ PMU18[9], hay cuộc gặp gỡ và khuyến khích doanh nhân làm xuất khâu nông sản[10]. Vào ngày 1 tháng 11 năm 2007 ông gửi thư trong đó bày tỏ sự phản đối chủ trương xây dựng Nhà Quốc hội ở khu di tích 18 Hoàng Diệu[11]. Ông cũng có bài viết thực trạng và kiến nghị 6 vấn đề "cơ bản và cấp bách" nhằm triển khai có kết quả công cuộc đổi mới nền giáo dục và đào tạo của Việt Nam hiện nay.[12]

 Đánh giá theo tài liệu CSVN:

"Tướng Giáp hoàn toàn tận tụy với nhân dân và đất nước."

Ông Giáp đã xây dựng Quân đội Nhân dân Việt Nam từ 34 người vào tháng 12 năm 1944 thành một đội quân với hơn một triệu người năm 1975. Ông đã chỉ huy quân đội tốt trong cả hai cuộc chiến tranh chống Pháp và chống Mỹ. Tên tuổi ông gắn liền với chiến thắng Điện Biên Phủ, với nỗi hổ thẹn của Quân lực Hoa Kỳ tại Việt Nam, với học thuyết "Chiến tranh Nhân dân", với toàn bộ cuộc chiến tranh giải phóng dân tộc và thống nhất đất nước.

Với hơn 50 năm tham gia hoạt động chính trị, trong đó có 30 năm là Tổng tư lệnh Quân đội, ông có uy tín lớn trong Đảng Cộng sản Việt Nam và trong Quân đội Nhân dân Việt Nam. Thông tin chính thống gần đây cho biết: "Tất cả các ý kiến của anh Văn đều được Bộ Chính trị tiếp thu và tán thành trong suốt thời kỳ chiến tranh". Thượng tướng Trần Văn Trà đã từng gọi Đại tướng Võ Nguyễn Giáp là tư lệnh của tư lệnh, chính uỷ của chính uỷ. Thượng tướng Giáo sư Hoàng Minh Thảo khi được hỏi về trình độ đánh trận của các tướng lĩnh Việt Nam đã trả lời: "Giỏi nhất đương nhiên là Đại tướng Võ Nguyên Giáp, rồi đến Đại tướng Lê Trọng Tấn, rồi đến Thượng tướng Nguyễn Hữu An...". Với quân đội, ông thực sự là tấm gương sáng cho các thế hệ tướng lĩnh về đạo đức, sự chuẩn mực, tài cầm quân, nghệ thuật chiến đấu, chiến thắng. Ông là hình ảnh rực sáng, là tượng đài sừng sững trong lòng cán bộ, chiến sĩ, những người đào hào trong chiến dịch Điện Biên Phủ, những người đã xẻ dọc Trường Sơn, đào địa đạo Củ Chi đánh Mĩ. Nếu dân gian có câu: "Người lính dũng cảm trong tay người tướng giỏi" thì khi có ông là Tổng Tư lệnh Quân đội Nhân dân Việt Nam, những người lính của đạo quân này vốn xuất thân từ nông dân đã trở thành những chiến sĩ kiên cường nhất, bất khuất nhất và bách chiến bách thắng. Nhiều tờ báo của Đảng, của Quân đội, cũng như của công chúng và các kênh truyền hình trong nhiều năm nay đã luôn nhắc đến ông như là một thiên tài quân sự kiệt suất của người Việt.

Trong thời gian gần đây, tại các lễ hội, mít tinh, giải thi đấu thể thao lớn nhỏ trong nhà, ngoài trời, nhiều nam nữ thanh niên đã mang ảnh chân dung của Đại tướng Võ Nguyên Giáp ra vẫy cổ động. Điều này cho thấy, ông không chỉ là thần tượng của thế hệ kháng chiến chống giặc ngoại xâm trước đây mà còn là hình ảnh lẫm liệt trong lòng giới trẻ, thanh niên, trí thức ngày hôm nay. Thế hệ trẻ nhìn nhận lịch sử và ngưỡng mộ ông một cách tự nguyện và chân thành nhất.

Danh tiếng của ông không chỉ bó hẹp ở Việt Nam mà bạn bè năm châu bốn biển khi nhắc đến tên Võ Nguyên Giáp đều bày tỏ sự ngưỡng mộ sâu sắc, các dân tộc châu Phi và Mỹ La-tinh tin rằng chiến thắng Điện Biên Phủ do ông chỉ huy là khởi nguồn cho nền độc lập hôm nay của họ.

Nếu như tiêu chí chọn tướng của Hồ Chủ tịch là "Đánh thắng Đại tướng được phong Đại tướng" thì suốt cuộc đời mình, Đại tướng Võ Nguyên Giáp đã lần lượt đọ sức và đánh thắng 10 đại tướng của Pháp và Mỹ (4 Pháp và 6 Mỹ), chưa kể đến nhiều viên đại tướng của chính quyền Việt Nam Cộng hoà. Các tướng lĩnh Mỹ khi nhắc đến ông vẫn thường gọi ông là "Đại tướng 5 sao", Westmoreland gọi ông là "Tướng huyền thoại" (Legendary Giap)... Trong Bách Khoa Toàn Thư của Mỹ và của nhiều nước, tên và hình ảnh của ông được ghi lại như là một trong những vĩ nhân quân sự hiển hách nhất.

Kỷ niệm 60 năm ngày phát hành số đầu tiên, Thời báo châu Á (Time Asia) đã ra số đặc biệt giới thiệu các "Anh hùng châu Á", gồm các nhân vật làm thay đổi cục diện châu lục trong những thập kỷ gần đây. Những nhân vật được giới thiệu gồm Mahatma Gandhi, Jawaharlal Nehru, Đại tướng Võ Nguyên Giáp, thiền sư Thích Nhất Hạnh,...[13]

Đánh giá Võ Nguyên Giáp của những người không Cộng sản :

http://motgocpho.com/forums/showthread.php?t=13261     Võ Nguyên Giáp: “Thiên tài khốn nạn của quê hương”

Bác sĩ Nguyễn Lương Tuyền


 Bác sĩ Nguyễn Lương Tuyền là giáo sư về khoa Giải phẫu Tiểu Nhi tại đại học McGill, Montreal, Canada. Tuy là môt chuyên gia bận rộn, nhưng ông là một trong số những ít bác sĩ quan tâm và viết đến những vấn đề đất nước.


Nhà văn quân đội nổi tiếng Phan Nhật Nam đã gọi Võ Nguyên Giáp là một thiên tài khốn nạn của quê hương. Tôi chia sẻ ý kiến của ông, nhưng chỉ chia sẻ một nửa thôi. Vâng, Võ Nguyên Giáp thực quả là một tên khốn kiếp, đã đẩy hàng triệu thanh niên đất Việt vào chỗ chết từ năm 1946 tới năm 1975, để thực hiện cho được việc áp đặt chủ nghĩa Cộng Sản sắt máu trên toàn quê hương. Nhưng Y có là một thiên tài hay không, dù là một thiên tài khốn nạn của quê hương, thì cần phải xét lại. Sau mấy chục năm, các tài liệu về chiến tranh tại Việt Nam, các dữ kiện lịch sử đã được giải mật. “Huyền thoại Võ Nguyên Giáp” đã hết còn là một huyền thoại.

Võ Nguyên Giáp sanh ngày 25 tháng 8 năm 1911 tại làng An xá, huyện Lệ Thủy, tỉnh Quảng Bình. Cha Y là Võ Quang Nghiêm, một hương sư dạy chữ Nôm, chữ Quốc Ngữ và hành nghề Đông Y như phần lớn các nhà nho lỡ vận. Khi cuộc chiến Việt-Pháp bùng nổ, Ông Nghiêm bị Pháp bắt đưa về giam ở Huế rồi chết trong tù. Mẹ Giáp là Bà Nguyễn Thị Kiên.


Võ Nguyên Giáp là con thứ 6 trong số 8 người con của Ông Bà Võ Quang Nghiêm. Năm 14 tuổi (1925), Giáp vào Huế học trường Quốc Học. Hai năm sau, bị đuổi học, Giáp về quê tham gia Tân Việt Cách mệnh Đảng – một đảng có mầu sắc Cộng Sản được thành lập năm 1924 ở miền Trung.


Đầu tháng 10 năm 1930, Giáp bị bắt giam tại nhà lao Thừa Phú ( Huế ). Năm 1931, Giáp được thả ra khỏi nhà tù, ra Hà Nội học tại trường Albert Sarraut cho tới khi đỗ Tú tài.

Năm 1937, Giáp tốt nghiệp trường Luật tại Hà Nội.


Năm 1934, Giáp kết hôn cùng Nguyễn Thị Quang Thái, một đồng chí của ông. Bà Thái có với Giáp một người con gái, Võ Thị Hồng Anh. Năm 1943, Bà Thái bị Pháp bắt giam ở nhà tù Hỏa Lò ở Hà Nội. Bà chết trong tù.


Tháng 5 năm 1939, Giáp bắt đầu dạy môn Sử tại trường tư thục Thăng Long tại Hà Nội. Theo lời thuật của một số người, Giáp là một giáo sư Sử giỏi và hùng biện.


Từ năm 1936 đến năm 1939, Giáp tham gia phong trào Mặt trận Dân Chủ Đông Dương. Võ Nguyên Giáp vào Đông Dương Cộng Sản đảng vào năm 1940, bắt đầu các hoạt động dưới sự chỉ đạo của Hồ Chí Minh. Giáp tham gia gây dựng cơ sở và huấn luyện quân sự ở Cao Bằng dù Giáp chưa từng được huấn luyện về quân sự. Trong đảng Cộng Sản Đông Dương, có lẽ chỉ có Phùng Chí Kiên được theo học một thời gian tại trường Võ bị Hoàng Phố ở Trung Hoa.


Ngày 22 tháng 12 năm 1944, theo sự phân bố của Hồ Chí Minh, Giáp thành lập đội Việt Nam Tuyên truyền Giải phóng quân với 34 người. Theo tài liệu của Đảng Cộng Sản Việt Nam, đó là khởi thủy của đạo quân Cộng Sản Việt Minh sau này.


Tháng 8 năm 1945, Giáp được bầu vào Ban Chấp hành Trung Ương Đảng Cộng Sản Đông Dương.


Tháng 1 năm 1948, Giáp được Hồ Chí Minh phong quân hàm Đại Tướng. Cùng được phong Tướng có một số tên như Văn Tiến Dũng, Vương Thừa Vũ, Nguyễn Chí Thanh, Đinh Đức Thiện, Lê Trọng Tấn, Trần Đăng Ninh…


Ngày 19 tháng 12 năm 1946, chiến tranh Việt Pháp bùng nổ kéo dài cho tới năm 1954 và chấm dứt ở trận Điện Biên Phủ.


Trên :Văn Tiến Dũng, Hoàng Văn Thái, Nguyễn Quang Thuận, Hoàng Đăng Minh, Nhận, Bạch Ngọc Giáp, Sáng

Dưới: Lê Liêm, Giáp, Hồ, Trường Chinh, Đặng Việt



Từ năm 1945 cho đến năm 1991( năm Giáp nghỉ hưu, hết còn là ủy Viên Trung Ương Đảng) Giáp đã giữ những chức vụ như sau:

- Ủy Viên Bộ Chánh trị

- Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng

- Tổng Tư lệnh Quân Đội

- Phó Thủ Tướng

- Chủ Nhiệm Ủy Ban Khoa học nhà nước.

- Năm 1983, Chủ tịch Ủy Ban sanh đẻ có kế hoạch.


Chức vụ Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng kiêm Tổng Tư lệng Quân độ là những chức vụ Giáp ở lâu nhất, từ năm 1945 đến năm 1980.


Chức vụ coi về sanh đẻ năm 1983 là môt hình thức hạ nhục Giáp do đám Lê Duẩn, Lê Đức Thọ chủ trương. Để nói về việc hạ nhục này, trong dân gian có truyền tụng hai câu thơ diễu cợt đượm đầy mỉa mai:


Ngày xưa Đại tướng cầm quân

Ngày nay Đại tướng cầm quần chị em



After the battle of Dien Bien Phu in 1954, the presence of the French ended, Vo Nguyen Giap became very famous. After the so-called Great Victory in the spring of 1975 - an unexpected fortune for the Communist Party of Vietnam (a misfortune for the Vietnamese people) to occupy the South - in the eyes of foreigners who were ignorant of the organizational structure of the Communist Party of Vietnam, Vo Nguyen Giap became a legend.


Some books written about Giap are:

- General Giap: Politician and Strategist by Robert J. O'Neil (Australia)

- Giap: the Victor in Vietnam by retired Major General Peter McDonald Printed in 1993 (British)

- Scattered articles by Douglas Pike of the University of California, Berkeley (USA)


Let me open a parenthesis here about books written about the leaders of the Communist Party of Vietnam as well as the leaders of other Communist countries in the world. The author must have the approval of the Politburo and can only write what the supreme authority of the Communist Party puts forth. Giap is praised by the authors as a military genius, a genius strategist of the world (genius strategist, genius general of the world).


In recent years, secret documents about the two wars in Vietnam (1946-1954 and 1954-1975) have been declassified, making us see that the "genius Vo Nguyen Giap" was created by his comrades, just as they created the hero Le Van Tam, Uncle Kim Dong... throughout the entire length of the war of barbaric Communism's invasion of the homeland, in which the Vietnamese Communist Party was just a bunch of missionaries.


The nature of the leaders of the Vietnamese Communist Party, from Ho Chi Minh onwards, is treacherous, deceitful, vicious and brutal. Giap has all of those "virtues".


In 1946, Ho Chi Minh signed a peace treaty with France allowing French troops to return to Vietnam. Taking advantage of the accommodation with the French, the Communist Party proceeded to liquidate its opposition…Many were bound hand and foot and thrown into a river. Some were buried alive (Losers are Pirates by James Banerian1984, p.69)


In 1946, when the Vietnam-France war was about to break out, Giap was the Minister of Defense in the coalition government. In Hanoi, while the French and the Self-Defense Forces were snarling at each other, Giap and his accomplices promised that their regular army, the elite National Guard units, had moved in and stationed around Hanoi, ready to wipe out the French. On December 19, war broke out in Hanoi. The Communist leadership had retreated to Ha Dong a few days before. The National Guard was nowhere to be seen, only the Self-Defense Forces were seen fighting the French in the streets of Hanoi. They had held out against the French for nearly two months, enough time for the people to leave the city for refuge, enough time for the Communists to retreat to the Viet Bac safe zones. Giap and his accomplices wanted to use the French army to eliminate the young people of Hanoi. Indeed, the Self-Defense Forces were petty bourgeois youths, most of them coming from well-off families. These petty bourgeoisie are elements that have no place in the Communist regime. It is more beneficial for the establishment of Communism in Vietnam if they are destroyed by the French, the more they are reduced the better for Marxism-Leninism to develop easily in Vietnam.


Giap wrote a book on people's war and the people's army (translated into French; Guerre du peuple, l'Armée du peuple), claiming that he and the Vietnamese Communist Party were the origin of this strategic and tactical concept.


In fact, the concept of people's war was introduced to Vietnam by General Tran Canh, one of Mao Zedong's five tiger generals, since the Cao Bang-Lang Son border battle in 1950.


Giap is not really the father of the Vietnamese Communist army, although at the end of 1944, under Ho Chi Minh's orders, Giap established a 34-member Propaganda and Armed Forces Corps with very rudimentary equipment. The Chinese Army is the real father of the Vietnamese Communist People's Army.


In March 1946, a Chinese Communist Regiment crossed the border into Vietnam to avoid being destroyed by Chiang Kai-shek's 46th and 64th Route Armies. In addition to avoiding destruction this Chinese Regiment would begin to lay the groundwork for training and advising the less mature Vietnamese Forces. American intelligence had been sniffing out that China was training the Vietnamese Communist Army since these years.


Since 1950, Communist China has continuously provided people, weapons and supplies to the Vietnamese Communists. Vo Nguyen Giap himself, in his book The Road to Dien Bien Phu, wrote: During a working session in Moscow with Stalin and Mao Zedong, Mao promised to equip Vietnam with 10 divisions. Mao said: Vietnam needs to equip 10 divisions to fight the French. First, equip 6 divisions in Northern Vietnam. Some units can be sent to China to receive weapons immediately. Guangxi province will be Vietnam's direct rear base. After that, units of the People's Army will be sent to China to receive training and weapons. According to Giap: the units that go to China, in addition to being re-equipped with weapons, will also be trained in siege tactics, especially explosives techniques. Previously, because we did not have explosives, we had never used this technique. According to Giap, it was Ho Chi Minh who asked the Chinese Communists to send a delegation of advisors to Vietnam. Following that request, a delegation of about 80 Chinese advisors went to Vietnam to help the Vietnamese Communist army: La Qui Ba, member of the Central Committee of the Chinese Communist Party, Head of the Advisory Group; Vi Quoc Thanh, Head of the Military Advisory Group; Mai Gia Sinh, advisor on staff work; Ma Tay Phu, advisor on logistics work. It was the Chinese advisors who helped the Vietnamese Communists organize 3 (three) main mechanisms in the army: the General Staff, the General Political Department and the General Logistics Department. In short, in the work of organizing the army of the Vietnamese Communists, Giap was only an executor.


Giap was a coward. In 1983, Giap was humiliated by Le Duc Tho and Le Duan by being made Chairman of the Family Planning Committee. Giap swallowed his anger and obediently obeyed . In the Nhân văn Giai phẩm affair that occurred in the North in 1955, many people who were in the People's Army of Giap such as Trần Dần, Hoàng Cầm, Quang Dũng, Phùng Quán... were brought to trial and imprisoned. Giap remained silent. In the anti-party case masterminded by Lê Duẩn and Lê Đức Thọ, Giap's communist generals such as Lê Liêm, Đặng Kim Giang, Nguyễn Văn Vịnh, and Giap's subordinate colonels such as Lê Minh Nghĩa, Lê Vinh Quốc, Văn Dzoãn... were harmed; Giap still turned a blind eye. When generals Lê Trọng Tấn and Hoàng Văn Thái (also in-laws of Giap) died suddenly after the South was communistized. Giap kept his mouth shut, silence was golden. Giap clearly revealed his cowardice, keeping his mouth shut like a vase.


Giap let his juniors be massacred and imprisoned. According to Bui Tin, former Deputy Editor-in-Chief of the Communist People's Army newspaper, the reason why Giap was not assassinated by Le Duc Tho and Le Duan was because Giap knew how to defend himself, that is, he knew how to avoid and preserve his life.


Giap disregarded the lives of Vietnamese people: When a foreign journalist asked Giap if he had any regrets about the 3-4 million Vietnamese who died in wars, called ideological wars, Giap replied that he had no regrets (Non, pas du tout).


The lives of Vietnamese youth were considered worthless by the Vo. Giap was willing to sacrifice soldiers in battles. In the border war in Cao Bang and Lang Son in 1950, to destroy the Dong Khe stronghold stationed by 262 French soldiers, Giap used up to 10,000 soldiers (40 times larger than the garrison). After the battle, more than 500 Vietnamese soldiers died, not counting the thousands of wounded. In the battle of Phu Ly, Ninh Binh, Vinh Yen plains in January 1951, Giap's human wave tactic was destroyed by French General De Lattre de Tassigny using Napalm bombs. The Communist army, under Giap's command, suffered many deaths, failing in their attempt to bring the war to the plains. The death toll of the communist army, when retreating, was over 6,000 people. The number of wounded was certainly double or triple the number of 6,000.


During the Vietnam-France war of 1946-1954, the person who actually commanded the major battles was not Giap but Chinese Communist generals like Tran Canh in the 1950s, then the Chinese advisory group headed by Vy Quoc Thanh and La Qui Ba. Giap's victory halo was just a sham, a halo given by Communist China. The 1950 border campaign.


This campaign aimed to drive the French troops out of the border of the two countries Vietnam-China to facilitate the supply of supplies from Communist China to the army of Communist Vietnam. Chinese General Tran Canh arrived in Vietnam on July 22, 1950. Tran Canh applied Mao's people's war doctrine to the Vietnam War. Vo


Nguyen Giap's attack plan in the border campaign was replaced by Tran Canh's battle plan. Instead of attacking Cao Bang as Giap had planned, Tran Canh proposed a plan to attack Dong Khe, a French fort located between Cao Bang and Lang Son, to lure the French troops out of the two provinces and then ambush and destroy them (attack the fort and attack the reinforcements). Ho Chi Minh approved this plan. The result of the battle was that the French troops were defeated and had to abandon all the border provinces. The tactic of attacking forts and attacking the reinforcements of the Vietnamese Communists was taught by Chinese advisors, especially Tran Canh.


Since 1951, the group of political advisors led by La Qui Ba helped Ho create laws and policies related to finance, taxation, press and radio management as well as policies towards ethnic minorities...


Northwest Campaign 1952

After the losses in the Red River Delta in 1951, the Viet Minh, following the advice of Chinese advisors, launched the Northwest Campaign in 1952. La Qui Ba was responsible for planning the campaign, replacing Vi Quoc Thanh who went to China for medical treatment. Ho Chi Minh fully accepted La Qui Ba's proposal. According to Qiang Zhai (China and the Vietnam wars 1950-1975), at the end of September 1952, Ho secretly went to Beijing to discuss the Northwest Campaign as well as the strategy to defeat the French.


On October 14, the Viet Minh concentrated 8 battalions to attack Nghia Lo and neighboring outposts.

On October 16, Vy Quoc Thanh returned to Vietnam to direct the campaign with La Qui Ba. After losing Nghia Lo, the French army fled Son La on November 21. The Viet Minh completely occupied a large area in the Northwest, allowing them to conduct operations in Laos.


Responding to the Navarre plan - Battle of Dien Bien Phu

In May 1953, General Henri Navarre took command of the French army in Indochina with the plan:

1- Control the Red River Delta

2- Pacification of the Communist-controlled areas in the Central and Southern regions

3- Launch a general counterattack to destroy the Viet Minh bases in the North


Navarre established mobile army corps.

The Communist Viet Minh initially wanted to concentrate troops in the Northwest and Lai Chau, but later Giap abandoned that idea, wanting to pull troops to attack the French army in the Red River Delta. Thus, Giap downplayed the importance of the campaign in Laos. Beijing did not agree with Giap's plan. Beijing stressed that the Viet Minh should stick to their original plan of focusing on the Northwest and Laos. The Chinese leadership believed that if they implemented this tactic, the Communist Viet Minh could prepare their forces for the invasion of the Red River Delta and eventually defeat the French in Indochina.


In September, the Politburo of the Communist Party of Vietnam vetoed Giap's plan in favor of the Chinese advisors' plan.


On October 27, 1953, Vy Quoc Thanh gave Ho a copy of Navarre's plan that had been captured by Chinese intelligence. After reviewing it, the Communist Party of Vietnam leaders said that the Chinese proposal was correct. The Communist Party of Vietnam, if it followed the Chinese plan, could disrupt Navarre's plan.


When Navarre sent troops to Dien Bien Phu, Giap and his General Staff did not yet realize the importance of this position. It was Vy Quoc Thanh who urged Giap to launch a campaign to encircle and destroy the French troops at Dien Bien Phu. China emphasized that the Dien Bien Phu campaign was not only important militarily but also had international influence.


On December 6, 1953, the Politburo of the Communist Party of Vietnam approved the battle plan in Dien Bien Phu. Giap was only the person who carried out the plan proposed by Chinese advisor Vy Quoc Thanh. The Dien Bien Phu hero Vo Nguyen Giap was molded by Chinese advisors.

It was the Chinese military advisers who helped the Viet Minh in the border, Northwest, and Dien Bien Phu campaigns. (The Chinese military advisers actually planned and often helped direct Viet Minh operations, and there was a direct transmission of strategy and tactics from China to Viet Nam. The CMAG (Chinese Military Advisory Group) contributed greatly to the success of the border, NorthWest, and the Dien Bien Phu engagements – Qiang Zhai). China provided the Dien Bien Phu battlefield with 8,286 tons of supplies including weapons, food, etc. Chinese advisers were present in every unit. For example, they helped the Viet Minh deploy artillery in deep trenches on the mountainside to avoid being detected and destroyed by French aircraft. The Viet Minh artillery, controlled by Chinese advisers, was a surprise to the French army. But the active participation of China in the success of the campaign was never mentioned by Giap in his writings or in his books such as Dien Bien Phu: Rendezvous with History. (In effect, the battle of Dien Bien Phu would be planned and assisted by Chinese Advisors and fought with Chinese trained, equipped, supplied, transported and fed PAVN (People Army of Vn). This support is rarely mentioned as a contributing factor to the Vietnamese victory – (The Chinese support for the North Vietnam during the Vietnam War; The Decisive Edge by Bob Seals).


Chinese support did not stop at the Dien Bien Phu victory in 1954, marking the end of colonialism. The support continued during the war of invasion of the South from 1954 to 1975.




         Repent of sins?

In conclusion:

The hero Vo Nguyen Giap, the legendary general of the Vietnamese Communist Party, is just a big liar among hundreds of thousands of liars (including Ho), in the existence of the Vietnamese Communist Party. He is not a military genius as the Vietnamese Communist Party exaggerates. It was the Chinese advisors led by Vy Quoc Thanh and La Qui Ba who defeated the French army in the 1946-1954 war, not Giap. Giap's halo was created by the Chinese Communist Party and hung around Giap's neck. In fact, the big, decisive battles were all designed and controlled by the Chinese Communist advisors.


Giap lived in that genius shell for more than half a century. Now the truth has been revealed:


During the two wars of 1946-1954 and 1954-1975, Giap and the Vietnamese Communist Party relied on China almost completely. Now they have paid and are paying that debt, paying with the fate of the Vietnamese people, with the whole country left by their ancestors: the homeland is gradually lost to the hands of the Communist Chinese.


References:

Vietnamese:

- What benefits does China have in the Vietnam War? Tran Gia Phung 12/2008.

- 50th Anniversary of Dien Bien Phu, http;//www.ykien.net

- Vo Nguyen Giap, http;//www.wikipedia.org

- The Chinese missionaries, Nguyen Van Canh

- Vietnamese military history, http://www. Quansuvn.net

- Cố vấn Trung quốc và đường đến Điện Biên, http://www.bbc.co.uk

- Đường tới Điện Biên Phủ, Võ Nguyên Giáp


Ngoại ngữ:

- China and the Vietnam warsm, 1950-1975Qiang Zhai 2000 University of North Carolina Press

- Senior General Vo Nguyen Giap remembers, Cecil B. Currey Journal of Third World Study, 2003

- Chinese support to North Vietnam during the Vietnam war; The decisive Edge Bob Seals Military History on line.

- The Vietnam War; the untruthsand the facts

- Võ Nguyên Giáp, http://www.wikepedia.org >


- Interview with Vo Nguyen Giap Viet Minh Commander, Peoples Cenntury, http://www.pbs.org "

-Giáp là ngư ời trực tiếp ra lệnh sát hại các đảng phái không Cộng Sản trong khi họ khi hợp tác với Việt Minh[lxxviii]:

"Sau khi quân Trung Quốc rời khỏi Việt Nam vào ngày 15 tháng 5, Võ Nguyên Giáp bắt đầu chỉ huy lực lượng an ninh tiêu diệt các tổ chức có thể đe dọa Việt Minh, bắt các thành viên và đàn áp các phương tiện báo chí của họ, và giết chết hàng trăm người đối lập….Với sự trợ giúp của quân Pháp, Võ Nguyên Giáp đã chỉ huy lực lượng công an và quân đội để tiêu diệt các thành phần chống đối. Ví dụ, sau khi quân Pháp giành được một huyện trước kia do Đồng Minh hội quản lý, họ đã thả quân Việt Minh trước, rồi trao chính quyền cho Việt Minh để tự xử lý với Đảng Đại Việt"

 

http://www.vietquoc.org/modules.php?name=News&file=print&sid=252   Vụ Ôn Như Hầu Võ Nguyên Giáp là tên sát nhân,tên tội phạm sát hại hàng loạt những nhà cách mạng,những nhà ái quốc không theo Cộng Sản.Sự cấu kết với Pháp, kẻ thù chung của Dân Tộc Việt Nam.Chứng tỏ Giáp là phần tử phản Cách Mạng,phản bội Dân Tộc:

….Trước khi thực hành ý định, Võ Nguyên Giáp tìm gặp Đại tá Crépin tạm thời làm đại diện cho Tòa Cao ủy Pháp, để phân trần lý do phải dùng những biện pháp cứng rắn đối với những phần tử phản động, phá hoại sự hợp tác giữa Pháp và Cộng Sản VN, đồng thời Võ Nguyên Giáp còn yêu cầu Đại tá Crépin giúp cho một số chuyên viên sử dụng trọng pháo để tấn công các chiến khu của VNQDĐ mà CS hiện thiếu số chuyên viên ấy. Lời yêu cầu của Võ Nguyên Giáp được Crépin nhiệt liệt tán thành, hứa sẵn sàng giúp đỡ mỗi khi Giáp yêu cầu.

Võ Nguyên Giáp tuyên bố là có một tên công an đến mật báo với Giáp rằng: “Trong khi y bị đặc vụ VNQDĐ bắt giam tại số 9 phố Ôn Như Hầu (Bonifacy), y lắng tai nghe trộm được những người công tác trong cơ quan ấy bàn nhau dự định đến ngày 14 tháng 7 (14 Juillet) này, nhân dịp Pháp mời Chính phủ chúng ta đến dự lễ duyệt binh, VNQDĐ sẽ đặc phái đoàn quân cảm tử đến hành thích nhân viên Chính phủ chúng ta; và người chỉ huy trong cơ quan Ôn Như Hầu, y thường nghe thấy mọi người đều nhắc đến tên Trí.”

Thế là Võ Nguyên Giáp quyết định nhằm vào trụ sở số 9 phố Ôn Như Hầu, không cần biết có sự thực hay là không?

Nguyên biệt thự số 9 phố Ôn Như Hầu này trước kia quân đội Nhật Bản chiếm ở; đến khi Nhật đầu hàng Đồng Minh, quân đội Trung Hoa lại thay quân đội Nhật ở luôn đấy; kịp khi quân đội Trung Hoa trở về nước, họ trao lại cho VNQDĐ, mới từ tháng 5.1946. Trong khi quân đội Trung Hoa ở biệt thự ấy, có một số quân nhân thuộc loại “Tầu phù” bị chết; chết bằng đủ mọi cách: vì đương đói, nay mới được ăn no đến bội thực mà lăn ra chết, chết về bệnh phù thũng, v.v... đồng bọn cho đào hố vùi ngay bên hông hay sau những gốc chuối gần ngay cạnh biệt thự.

Nhà thầu khoán Nguyễn Duy Hợi là người được trao phó việc sửa sang lại ngôi biệt thự này trước khi được dùng làm trụ sở VNQDĐ có cho chúng tôi biết rằng vài ngày trước khi rút lui, bọn Tàu phù còn mới vùi dập thêm ở ngoài vườn biệt thự một số quân nhân Tàu phù mới chết nữa.


CỘNG SẢN DÀN CẢNH


Tối hôm ấy (12.7.46), sở Quân vụ Thành phố Hà Nội hợp với Tư lệnh bộ ra lệnh giới nghiêm toàn thành; rồi lợi dụng thời gian giới nghiêm vắng người qua lại, sai Sở Công An Bắc bộ xuống Nhà thương Bạch Mai và Phủ Doãn chở một số xác chết vô thừa nhận (1) đem vứt trong trụ sở Ôn Như Hầu của VNQDĐ, đồng thời cho mai phục súng ống đầy đủ xung quanh rồi bắt đầu mở cuộc đột kích vào.

Đầu tiên bên VNQDĐ chống trả mãnh liệt và không cho họ được tự tiện xâm nhập trụ sở. Cuối cùng binh sĩ CS phải dùng đến áp lực súng đạn mới ập vào được. Thế là đang đêm họ bắt tất cả những người có trách nhiệm tại đó bí mật mang đi, trong số có: Phan Kích Nam (2), Nguyễn Văn Phúc, Nguyễn Chữ, Phan Quán, Phạm Văn Thắng, v.v... với một số giấy tờ, trong số có một tài liệu quan trọng là chương trình kế hoạch đảo chính Chính phủ Hồ Chí Minh.


Tại trụ sở Ôn Như Hầu bị CS khủng bố, Phan Xuân Thiện tức Phan Kích Nam bị bắt giam tại Nha Công An Bắc bộ. Sau một thời gian CS đưa sang giam tại ngục thất Hỏa Lò vào sà-lim án chém. Cho mãi tới gần ngày chiến tranh Việt-Pháp (12.1946), CS đưa Phan Kích Nam lên giam vào Hầm kín (Cachot), tại đề lao tỉnh Phú Thọ, CS liền đem Phan Kích Nam cùng 12 người khác, trong số có Lê Khang ra bãi cỏ gần đề lao Phú Thọ thủ tiêu.

Sáng hôm sau (13.7), CS cho khai quật các xác chết ngoài vườn lên, xác chôn lâu có, xác mới chôn cũng có (số xác mà Công An Bắc bộ mới mang tới tối hôm trước), lập thành biên bản; rồi mời báo chí, đồng bào cũng như một số người ngoại quốc đến xem để chụp hình quay phim; rồi cho trưng bày hình ảnh tại phòng Thông tin cho công chúng vào xem, tuyên truyền vu cáo trước dư luận rằng:


- VNQDĐ đã lập riêng nơi số 9 Ôn Như Hầu một “Hắc Điếm”, chuyên cướp của và bắt cóc giết người, thủ tiêu những thường dân vô tội, và sự thực đã chứng minh. (3)

Trong lúc bọn CS dựng đứng ngụy tạo vụ “Ôn Như Hầu” để vu khống VNQDĐ thì cụ Huỳnh Thúc Kháng, Bộ trưởng Bộ Nội vụ, quyền Chủ tịch Chính phủ; cụ Huỳnh hoàn toàn bị bịt mắt, nên không hay biết gì cả! Đến lúc họ dàn cảnh xong, và loan truyền ra, rồi mới trình lên cụ Huỳnh, thì cụ chỉ còn biết dậm chân la trời: “Không ngờ bên Việt Quốc lại có những hành động quá tàn ác như thế!” Thế là ngày hôm sau, họ đệ lên cụ ký một bản văn của văn phòng Bộ Nội vụ kết tội các “hành động khát máu” kể trên, và phủ Chủ tịch cũng ban hành một quyết định “cương quyết trị tội” những kẻ đã làm việc phi pháp.


Đồng bào ở Thủ đô lúc ấy có rất nhiều người biết rõ sự thật câu chuyện vu khống này, nhưng vì áp lực chính quyền CS có ai dám hở môi! Còn những người có tên tuổi, có uy tín của phe Quốc Gia ở trong Chính phủ Liên Hiệp thì đã xuất ngoại cùng một lúc hoặc trước khi quân đội Trung Hoa rút lui. Những kẻ chậm chân còn ở lại trong nước thì đang tìm cách lẩn tránh để khỏi bị sát hại; lấy ai đâu mà tẩy vết nhơ, để thanh minh sự vụ trước đồng bào, trước lịch sử!

Cũng ngày 13.7.1946, Võ Nguyên Giáp hạ lệnh cho bộ đội địa phương được phép tấn công vào hết thảy các chiến khu VNQDĐ trừ trụ sở Trung ương Hà Nội.

Rồi thời cuộc biến chuyển nhanh chóng, đến cuối tháng 12.1946, cuộc hôn phối bất đắc dĩ giữa Pháp và Cộng Sản Việt Nam tan rã rồi bùng nổ toàn quốc kháng chiến, thế là mỗi người đi mỗi ngã; vụ Ôn Như Hầu chìm trong một nghi án của lịch sử.

Mãi về sau này khi cụ Huỳnh Thúc Kháng về ở Quảng Ngãi lãnh đạo Liên Khu V chống Pháp (1947), thỉnh thoảng cũng có đôi người bí mật tỉ tê thuật lại sự thật về vụ “Ôn Như Hầu” với cụ. Cụ Huỳnh trố mắt kinh ngạc… nhưng rồi cũng chỉ còn biết chép miệng thở dài… không nói qua một lời. Cho đến nay, đối với cái chết của cụ Huỳnh Thúc Kháng ở Quảng Ngãi cũng thêm một nghi án trước lịch sử.

 

Huyền thoại Võ Nguyên Giáp:

 http://www.x-cafevn.org/forum/archive/index.php/t-14750.html  Huyền thoại Võ Nguyên Giáp gồm các bài phân tích về cuộc đời và sự nghiệp của Võ Nguyên Giáp của những người  dân trong nước viết như sau :

Chiến thắng của Cộng Sản năm 1975 đã tạo nên huyền thoại cho các tướng lãnh Việt Cộng.  …Từ đây những thông tin đứng đắn về Việt Nam không còn nữa. Còn lại là tuyên truyền láo khoét của kẻ chiến thắng. Các em học sinh, các học giả xuất thân từ nền giáo dục ngu tối của Cộng Sản đều ngắm nhìn lịch sử bằng những thêu dệt gấm hoa tưởng tượng của bộ thông tin tuyên truyền Việt Cộng(bây giờ đổi thành Bộ Văn Hóa Thông Tin). Nào là em Lê Văn Tám không chịu cầm hộp diêm với thùng xăng lại tự dùng thân mình làm đuốc nhảy vào lô cốt địch. nào là đồng chí Bế Văn Đàn dùng thân mình làm bệ súng trung liên trong khi trung liên có thể bắn bằng 1 tay chứ không cần 2 tay và cũng không cần giá súng. Nào là quân ta bắn xuyên táo, viên đạn nảy qua nẩy lại giết hàng trăm tên địch (mà tổng kết bắn xuyên táo thế  nào ta chết 2 triệu người, Mỹ chết có 58 ngàn). Nào là đường hầm Củ Chi đào dưới doanh trại địch có cả nhà thương trang bị đại giải phẫu nữa. Trong binh pháp thương binh phải chuyển về hậu tuyến. Nếu ở Củ Chi thương binh để ở trong lòng địch thì tại sao các chiến trường Kampuchia, chiến trường biên giới đánh Trung Cộng và ngay cả các trận đánh khác với VNCH, ta cũng chuyển thương binh về nơi an toàn? Thơi thì kẻ thắng tha hồ nói phét.


Dần dần, qua vài chục năm bưng bít, hầu như toàn quốc đều tin tưởng mãnh liệt rằng các tướng lãnh Việt Cộng (không bác nào có học về văn hóa cũng như tốt nghiệp bất cứ một trường võ bị nào) đều là những thiên tài quân sự. Võ Nguyên Giáp một lần phun bọt mép nói:

“- Chiến tranh có 2 yếu tố - nhân lực và vũ khí - Cuối cùng, con người là yếu tố quyết thắng. Con người! Con người!

Trong men say chiến thắng, Giáp quên một điều kém luận lý là trong lịch sử, Việt Nam bị hàng ngàn năm đô hộ bởi Trung Hoa, hàng trăm năm đô hộ Pháp dù rằng Việt Nam nắm yếu tố con người. Tổ tiên ta chỉ không có vũ khí.


 Ngoài việc mất đi nửa triệu tay súng người Mỹ, VNCH mất hẳn mọi quân viện dù rằng trong hiệp định Paris, Mỹ cam kết viện trợ cho VNCH trên căn bản 1 đổi 1. Nghĩa là thay thế chiến cụ hư hỏng chứ không giúp thêm chiến cụ. Hãy lược qua tình hình quân sự hai bên sau năm 1973:


Quân viện cho Bắc Việt:


http://en.wikipedia.org/wiki/Easter_Offensive  

Mùa Hè 1971 các lãnh tụ Bắc Việt đã choáng váng khi tổng thống Richard M. Nixon tuyên bố cuộc viếng thăm Trung Cộng trong một công tác ngoại giao trước tháng Năm năm 1972. Trung Cộng trấn an Bắc Việt bằng cách tái cam kết viện trợ nhiều hơn nữa về quân sự lẫn kinh tế (mà mỉa mai thay, sau này được Việt Cộng trả ơn bằng cuộc chiến biên giới, trong đó 20 ngàn quân Trung Cộng được đền ơn, chết phơi thây trên chiến trường bằng chính súng đạn của Trung Cộng).

Mặt khác Sô Viết nhận ra mối ngờ vực giữa Bắc Kinh và Hà Nội, tìm cách đào sâu vết rạn nứt giữa 2 bên bằng cách viện trợ thêm mà không phải trả nợ cho lực lượng Bắc Việt.

Những sự kiện này đem lại dòng thác lũ chiến cụ và tiếp liệu cần thiết cho một quân đội quy ước hiện đại. Gồm 1 ngàn xe tăng T-54 và T-59 (T-59 là xe tăng của Trung Cộng nhái theo T-54 Sô Viết); chiến xa lội nước PT 76; hàng trăm hỏa tiễn phòng không, kể cả súng hỏa tiễn phòng không bắn trên vai, tầm nhiệt SA-7 Grail (Tây phương gọi là hỏa tiễn Strela); hỏa tiễn chống tăng, gồm cả loại điều khiển bằng dây AT-3 Sagger; và đại pháo 130 ly bắn xa 40 km. Để sử dụng món viện trợ này, 25 ngàn binh sĩ Việt Cộng được huấn luyện ở ngoại quốc, 80/100 ở Sô Viết và Đông Âu, 20/100 ở Trung Cộng.


Quân viện cho VNCH:


http://en.wikipedia.org/wiki/Army_of_the_Republic_of_Vietnam

  

Mùa Thu năm 1974, Nixon từ chức vì tai tiếng Thủy Môn (Watergate). Gerald Ford lên kế vị. Quốc hội cắt viện trợ cho VNCH từ 1 tỉ xuống còn 700 triệu đô la. Các sử gia đều đồng ý việc Sài Gòn sụp đổ là hậu quả trực tiếp về cắt giảm viện trợ quân sự này. (Xin đừng cãi với Meta. Đây là tài liệu Wiki. Muốn cãi VNCH thua vì hèn nhát hay tham nhũng gì đó xin vào Wiki mà cãi)

Không có quân viện cần thiết, VNCH yếu thế trên các mặt trận. Ngoài ra, việc cắt giảm viện trợ khuyến khích Bắc Việt bắt đầu một tổng tấn công đầy hiệu quả vào miền Nam VN. Điều này đã được chính phủ Nixon (đã từ chức) cam kết với tổng thống Thiệu một trả đũa nghiêm trọng (severe retaliation)nếu Cộng Sản không tôn trọng hiệp ước Paris 1973. Chính phủ mới của Gerald Ford không nghĩ Mỹ bị ràng buộc gì vào cam kết này, vì đó là chuyện riêng của Nixon. Theo ý Meta, vụ Thủy Môn (water gate) bé xé ra to chỉ vì Nixon hứa ẩu trong khi Mỹ muốn xù VNCH. Cứ so sánh tội nghe lén của Nixon và tội chơi gái của Clinton thì rõ. Clinton chả sao cả chỉ vì kinh tế Mỹ lúc đó khá, Nixon thì mất chức chỉ vì cam kết giữ vững VNCH.

Trở lại tương quan viện trợ giữa 2 bên bắc và Nam VN. Sau 1973, VNCH đã có sẵn 640 ngàn khẩu M-16, 34 ngàn khẩu phóng lựu M79, 40 ngàn radio, 20 ngàn xe tải quân sự và đáng kể hơn: 56 xe tăng M-48 (so với 1000 xe tăng T54 viện trợ cho miền Bắc). Về không quân, VNCH có 200 máy bay chiến đấu cơ A1, A-37 và chiến đấu cơ F-5, 30 chiếc phóng pháo AC-47 và 600 máy bay vận tải, máy bay huấn luyện và máy bay trinh sát. Ngoài ra, quân đội còn có 500 trực thăng (năm 1969, Mỹ có 3000 trực thăng ở VN). Mặc dù con số khá to lớn, VNCH không được trang bị tốt về bảo trì như Mỹ và vẫn bị Bắc Việt áp đảo quân số trên mọi chiến trường, lúc đó Bắc Việt là một quân đội lớn đứng hàng thứ 5 trên thế giới. Đấy là vũ khí đã có sẵn. Chúng chỉ được thay thế khi bị hư hại theo tinh thần hiệp định Paris.

Sau 1973, đại pháo lớn nhất của VNCH là 175 ly có tầm xa là 25 km. Như thế, nếu muốn tấn công một đồn nào đó, Việt Cộng chỉ cần đặt đại pháo 130 ly (tầm bắn 40 km) ngoài tầm phản pháo của trọng pháo VNCH là an toàn. Thêm vào đó, 1000 xe tăng T-54 của Bắc Quân thừa sức áp đảo 56 chiếc M-48 của đối phương.

Thật là nông cạn khi nói rằng quân đội VNCH chiến đấu kém với tình trạng binh lực như thế. Giả dụ ngược lại, quân đội miền Bắc có 56 xe tăng, VNCH có 1000 xe tăng; miền Bắc có 175 ly, miền Nam có đại bác 130 ly thì có lẽ miền Bắc không cầm cự nổi quá 1 tháng.

Giữ được miền Nam cho đến 30 tháng Tư năm 1975 trong điều kiện ấy quả là một phép lạ hoặc bằng không, nó đòi hỏi một quân đội thiện chiến và đầy lòng yêu nước.

Nên nhớ xe tăng dùng để tấn công chứ không phải phòng thủ. Giả thử Giáp hay (Văn Tiến Dũng) nắm trong tay 56 xe tăng tấn công một địch quân có 1000 xe tăng xem sao? Giả thử VNCH có 1000 xe tăng và đại pháo, phòng không hiện đại nhất thế giới (Mỹ không có đại pháo tương đương, không phải vì họ lạc hậu mà vì họ phát triển những vũ khí chiến lược, quy mô lớn như bom nguyên tử, hỏa tiễn liên lục địa ... hơn là vũ khí chiến thuật) và nếu Việt Cộng chỉ có 56 xe tăng và 200 phi cơ cổ lỗ sĩ, hầu hết là phi cơ cánh quạt chứ không phải phản lực, chắc chắn các thiên tài ...không đi học của Việt Cộng chạy thục mạng về Bắc ngay. Nói gì đến chiến thắng. Bài này tìm hiểu sự thực về thiên tài quân sự của Võ Nguyên Giáp.

 Có thể nói Võ Nguyên Giáp là một tướng lãnh tồi nhất thế giới. Trong binh nghiệp, ông chỉ chiến thắng một lần, đó là trận Điện Biên Phủ nhưng với một tổn thất mà theo lời tướng Westmoreland :


 "Các lãnh đạo Cộng Sản nhận ra rằng họ đang rút cạn kiệt dân số của họ. "đến mực độ tai họa quốc gia trong nhiều thế hệ" và diều này buộc họ lựa chọn đường lối hòa bình. Ngay cả sau cuộc chiến, ông vẫn dường như hiểu lầm cái kích thước sự quyết tâm của họ. "Bất cứ tư lịnh Mỹ nào bị thiệt hại khổng lồ như tướng Giáp," ông nói, "sẽ bị cách chức ngay lập tức." Westmoreland


Chiến thuật họ Võ không có gì lạ. Bắt chước Mao Trạch Đông, Giáp tung biển người gồm toàn những thanh niên trẻ, không đảng tịch xung phong hàng loạt. Nếu bị đẩy lui, ngưng để chỉnh đốn hàng ngũ và tiếp tục tấn công. Thua thì rút và thắng thì bọn đảng viên già kiểm soát chiến trường, tịch thu chiến lợi phẩm và bắt đầu giết dân của địch để trả thù (trường hợp thảm sát Huế 1968)


Hãy đọc lại những trận đánh lịch sử của Giáp :


Chiến dịch Thượng Lào. Theo “Harvesting Pachay’s wheat” của Keith Quincy.

Năm 1953, Giáp nắm yếu tố thời tiết và tiếp vận. Cuộc xâm lấn được chọn vào đầu mùa mưa khiến quân Pháp sa lầy, không thể truy kích hiệu quả khi họ bắt đầu rút lui. Để duy trì tiếp vận, Giáp dự trữ vũ khí, đạn dược ở thị trấn biên giới Mộc Châu, chiếm được của quân Pháp trước đó. Bên trong Lào, cán bộ Cộng Sản đã trưng thu gạo của dân làng và cất giữ trong các binh trạm dọc theo 3 mũi chuyển quân của 3 sư đoàn.

Theo kế hoạch, sư đoàn 312 đi dọc theo sông Nam Ou về phía Luang Prabang. Sư đoàn 308 tiến song song với 312 dẫn đến mép tây Cánh Đồng Chum. Mục tiêu sư đoàn 316 là thanh toán quân phòng ngự Sầm Nứa rồi tiến đến mép Đông Cánh Đồng Chum. Khi 2 sư đoàn 308, 316 đến mục tiêu, họ sẽ chuyển thành gọng kềm tiếp cận lực lượng Pháp ở cánh đồng.

Mặc dù chiến dịch điều nghiên tốt, Giáp không biết toán biệt kích Servan của trung úy Brehier thám sát lực lượng của ông ngay khi xâm nhập vào đất Lào. Tin tình báo cung cấp cho Pháp biết trước mọi biến chuyển để kịp thời tổ chức phòng thủ.

Ngày 13 tháng Năm năm 1953, 2 sư đoàn Việt Minh, 308 và 316 đến, thọc sâu vào cánh đồng và lọt vào trong trận địa pháo của Pháp. Mặc dầu tổn thất hết sức nặng nề, Việt Minh cũng tiếp cận được tuyến phòng thủ của Pháp. Quân Pháp giữ vững trận địa, đẩy lui các đợt tấn công biển người. Sau khi kiểm điểm tổn thất, nhận ra 2 sư đoàn có nguy cơ bị diệt sạch, Cộng sản rút lui khỏi cánh đồng.

Tuy nhiên, xa hơn ở hướng Tây, sư đoàn 312 vẫn nguyên vẹn và gây tác hại. Đến cuối tháng, 312 đã tiến đến gần đế đô Luang Prabang. Mất 2 ngày quân Pháp không vận trọng pháo và 3 tiểu đoàn Lê Dương đến nghênh địch. Salan lo ngại lực lượng 3 tiểu đoàn không đủ sức phòng thủ đế đô và khuyên vua Sisavang Vong lánh nạn. Đức vua từ chối. Ông được bẩm báo rằng mọi sự sẽ ổn thỏa. Pho Satheu, một nhà sư mù nổi tiếng bói toán, tiên đoán rằng Cộng sản Việt Nam sẽ không thâm nhập thành phố. Cuối cùng, vị sư này đúng. Trời bắt đầu vào mùa mưa, mưa đầu mùa thường tầm tã. Đường dẫn đến kinh đô lầy lội, làm chậm bước tiến quân Việt Minh. Đã mất 2 sư đoàn, Giáp sinh hoảng sợ, ra lịnh sư đoàn 312 triệt binh, lui về Việt Nam. (Điện Biên Phủ)


Chiến dịch Khe Sanh:


Giáp dùng 3 sư đoàn vây Khe Sanh với quân số khoảng 25000 Việt Cộng . Bắt đầu 10 ngày trước tết với những trận đánh thăm dò và pháo kích . Hai ngọn đồi tiền đồn bị thất thủ vào ngày 20 tháng Giêng, chặn nghẽn con đường tiếp vận cho căn cự Cuộc tấn công chính bắt đầu ngày 5 tháng hai. Làng Vei bị tràn ngập vào ngày 7 tháng Hai. Phòpng tuyến Khe Sanh bị tấn công dữ dôi. Khe Sanh chỉ có thể tiếp tế bằng không vận và yểm trợ bằng hơn 30000 phi xuất oanh tac. Sau đó cường độ giảm dần, trận chiến trở thành cuộc bao vây dù vẫn có những đợt tấn công ngày 17-18 và ngày 29 tháng Hai. Việt Cộng rút lui vào ngày 14 tháng Tư. Tám ngàn Việt Cộng bỏ xác ở Khe Sanh.


Tổng Công Kích Tết Mậu Thân:


Bắc Việt dưới sự lãnh đạo tài tình của Giáp trong cuộc tổng công kích Mậu Thân chịu tổn thất : 45000 tên đền tội, 60000 tên bị thương và 6991 bị bắt sống làm tù binh. Quân đội Mỹ và chính phủ VNCH cũng hy sinh  3900 người (1100 Mỹ).”

 http://www.rjsmith.com/kia_tbl.html  Casualties - US vs NVA/VC

 

 

 Summer 1972:


http://en.wikipedia.org/wiki/Easter_Offensive

The offensive began on March 30, 1972, when 200,000 North Vietnamese troops under the command of Vo Nguyen Giap crossed the Ben Hai River, south of the DMZ, and attacked the city of Quang Tri from the west and north. The attack was intended to cut South Vietnam in two.

Quang Tri fell on May 1, 1972. The North Vietnamese then attacked Hue, which was fiercely resisted by US air power on May 5. On May 30, the North Vietnamese withdrew from Kontum, and at the An Loc front, the North Vietnamese also fled on July 11.

The South Vietnamese army launched a counterattack to recapture Quang Tri on June 28 and recaptured the city on September 16. The North Vietnamese side, also under the skillful command of Giap, lost 100,000 men, while the Republic of Vietnam also lost 40,000 men. Too "tired" of the military genius Vo Nguyen Giap, the party central committee appointed Van Tien Dung to replace him as commander-in-chief of the army.


Dien Bien Phu Campaign  


It is necessary to say more about the only victory in Giap's military career, the Dien Bien Phu battle. In this battle, Giap had the advantage of heavy artillery provided, trained and directly commanded by China. Although Giap was the battlefield commander, he only mobilized soldiers, while the heavy artillery firepower was directly commanded by Chinese generals La Qui Ba (Lo Guipo is still alive, a member of the Chinese National Assembly), Tran Canh and Vi Quoc Thanh (Vietnam A History, page 201). Without China, there would be no Dien Bien Phu battle in history. Giap did not prove his talent in this battle.


According to military analysts, Giap did not attend any military school and only knew how to imitate Mao's strategy of sacrificing soldiers. Giap did not know that Mao had countless lives to sacrifice and Vietnam did not. Giap's military career ended when he was transferred to the position of chairman of the committee in charge of women's reproductive planning in 1983 (http://diendan.edu.net.vn/forums/65611/ShowThread.aspx) and perhaps he was more effective in the issue of reproduction than as a general.

 

 

- http://www.vietnamexodus.org/vne/modules.php?name=News&file=article&sid=78  THE TRUTH ABOUT THE LEGENDARY HERO OF DIEN BIEN

Overseas, there are also many tendencies that believe that Ho Chi Minh can be re-examined, but there is no need to re-examine Vo Nguyen Giap because of Giap's "military genius". That tendency even believes that Giap is a symbol like Ngo Quyen in Vietnamese history, so Giap's position in Vietnamese history does not need to be re-examined!

Thật sự có phải Võ Nguyên Giáp là một thiên tài quân sự như cái loa của đảng cộng sản tuyên truyền trong thời gian qua hay không? Thật sự có phải Võ Nguyên Giáp là tác giả của chiến thắng Điện Biên mà cộng sản Việt Nam đã từng hô hoán - qua cái thành quả cướp công biết bao nhiêu sự hy sinh xương máu của con dân việt núp dưới bình phong kháng chiến chống Pháp, nhưng thực chất là đưa Việt Nam trở thành một tân thuộc địa cho đế quốc Liên Xô thời bấy giờ (xin xem bài Tìm Hiểu về Hồ Chí Minh). 

Gần đây chính Võ Nguyên Giáp,  trong một loạt hồi ký do chính Giáp viết đã hé lộ cho chúng ta thấy một sự thật mà trước khi chúng ta chỉ nghe qua, nhưng không có tài liệu kiểm chứng môt cách chắc chắn; đó là sự nhúng tay của các cố vấn quân sự Trung Quốc  trong tất cả chiến dịch quân sự mà Giáp được đưa ra làm bình phong lãnh đạo. Không một chiến dịch quân sự nào, lại không có sự quyết định của đoàn cố vấn quân sự Trung Quốc. Đoàn cố vấn quân sự do Mao Trạch Đông đưa qua không những quyết định trực tiếp về mặt quân sự mà còn quyết định trực tiếp về chính trị, nếu không nói là ra lệnh cho đảng cộng sản Việt Nam phải thực thi cuộc chỉnh huấn trong cán bộ, và thi hành cuộc đấu tố cải cách ruộng đất đẩm máu theo kiểu của Trung Quốc. Loại bài về chỉnh huấn trính trị cán bộ và cuộc đấu tố cải cách ruộng đất sẽ được trình bày trong kỳ tới. 

Ở đây chúng ta chỉ bàn về huyền thoại của cái mà đảng cộng sản đã tuyên truyền trong suốt mấy chục năm qua về thiên tài quân sự của “anh hùng Điện Biên”. Những tài liệu trích dẫn trong bài viết này được trích từ những tập hồi ức do chính tay Võ Nguyên Giáp viết và đã được xuất bản tại Việt Nam. Một số sách được dùng cho bài viết này là cuốn: Chiến Đấu Trong Vòng Vây,  Đường Tới Điện Biên Phủ, Điện Biên Phủ Điểm Hẹn Lịch Sử,  Những Chặng Đường Lịch Sử, Những Năm Tháng Không Thể Nào Quyên, Tổng Hành Dinh Trong Muà Xuân Đai Thắng.

 

KHÔNG HỀ CÓ Ý THỨC ,CŨNG NHƯ HUẤN LUYỆN QUÂN SỰ: 

Võ Nguyên Giáp xuất thân làm nghề dạy học tại trường Thăng Long. Trong tất cả những trang hồi ký  do Giáp viết, Giáp không hề biết đến hay để để ý đến vấn đề quân sự cho đến khi  “Anh Hoàng Văn Thụ cho biết theo quyết định của Đảng anh Phạm Văn Đồng và tôi sẽ vượt biên giới sang Trung Hoa vì đảng có nhu cầu chuyển sang hoạt động bí mật”. (1) 

Theo lời kể của Giáp thì “Bữa đó , anh Hoàng Văn Thụ đã nói với tôi: Tình hình này , sớm muộn thế nào bọn phát xít cũng sẽ chiếm đóng Đông Dương… Cách mạng ta cần phải có lực lượng quân sự. Chúng ta phải chuẩn bị nhiều mặt để phát động chiến tranh du kích.” (2)

 

Thời gian lúc ấy là tháng 5, 1940, Võ Nguyên Giáp nhìn nhận rằng mình chẳng hiểu tí gì về chiến tranh du kích cả, khi nghe Hoàng Văn Thụ nói như thế nên mới: “một bữa nhân qua thư viện, tôi mượn tập Bách Khoa Toàn Thư tìm phần giải thích các loại vũ khí , tôi xem kỹ về những đoạn về súng trường và lựu đạn” (3) 

Đọc đến đây, ta có thể hiểu được rằng kiến thức quân sự của Võ Nguyên Giáp chỉ đến mức hiểu những những đoạn về súng trường và lựu đạn. Còn về chiến lược, chiến thuật quân sự như thế nào thì Võ Nguyên Giáp không hề biết.  

Khi sang đến Trung Quốc và gặp Hồ Chí Minh bên đó. Hồ Chí Minh quyết định giới thiệu Võ Nguyên Giáp và Phạm Văn Đồng đi học quân sự tại Diên An - chiến khu của Mao Trạch Đông lúc bấy giờ. Qua sự giới thiệu của Hồ với đảng cộng sản  Trung Quốc, Võ Nguyên Giáp và Phạm Văn Đồng được nhận đi học tập quân sự tại Diên An.


Cả hai lên đường đi Diên An, nhưng đi được nữa đường thì bị Hồ Chí Minh gọi trở về vì lúc đó nước Pháp đã đầu hàng quân đôi Đức Quốc Xã, và nhận thấy tình hình thay đổi nhanh chóng và nôn nóng muốn trở về Việt Nam, nên Hồ cho gọi cả  Giáp và Đồng quạy lại. Võ Nguyên Giáp kể: “Các đồng chí Trung Quốc tại Côn Minh tổ chức cho chúng tôi đi Quế Dương, từ đó xe sẽ đi tiếp lên Diên An… Xe chạy ba ngày thì đến Quế Dương. Chúng tôi vào trú tại biện sự xứ của Bát Lộ Quân, đợi xe đi Diên An.(4) …Ngay ngày hôm sau, chúng tôi nhận được điện của đồng chí Hồ Quang (bí danh của Hồ Chí Minh) báo ở lại, đợi tại Quế Lâm… Tất cả chúng tôi cùng đi Quế Lâm để tìm cách về nước.(5)

Qua câu chuyện kể nói trên, Võ Nguyên Giáp tư nhận không hề học quân sự tại Diên An, cũng như những trường quân sự tại Trung Quốc kể cả trường quân sự nổi tiếng lúc bấy giờ là trường Hoàng Phố.

Chính vì không có kiến thức quân sự như thế nên Giáp và đảng cộng sản Việt Nam, núp dưới bình phong của Mặt Trận Việt Minh đã không làm nên được những chiến công gì, ngoài những cuộc tập kích lẻ tẽ; và bị quân Pháp đánh dồn khắp nơi. Mãi đến khi Mao Trạch Đông đánh chiếm được toàn bộ Trung Hoa, và đưa cố vấn quân sự và cố vấn chính trị Trung Quốc sang điều khiển đảng cộng sản Việt Nam từ mọi mặt, lúc bấy giờ tình hình chiến sự mới bắt đầu thay đổi.

Sự tham dự vào nội tình của đảng cộng sản Trung Quốc vào đảng cộng sản Việt Nam bắt đầu từ năm 1950, và cũng chính từ đó, nhờ sự viện trợ vũ khí dồi dào của Mao Trạch Đông và Liên Xô, tình hình chiến sự của Việt Minh mới bắt đầu có sự chuyển biến.

Cũng chính những gì Giáp viết ra mới cho chúng ta thấy rõ một sự thật là cuộc kháng chiến chống Pháp lúc bấy giờ - núp dưới danh nghĩa Mặt Trận Việt Minh – đã được đế quốc Liên Xô và Mao viện trợ tối đa với mục tiêu duy nhất là bành trướng chủ nghĩa cộng sản khắp vùng Đông Nam Á. Liên Xô đã thất bại trong ý độ nhuộm đỏ Nhật Bản trong thế chiến thứ Hai vì không ngờ rằng Mỹ chơi đòn cao hơn bằng cách thả bom nguyên tử buộc Nhật đầu hàng trước khi Hồng quân Nga có dịp tiến công xâm chiếm nước Nhật. Với chủ trương nhuộm đỏ vùng Á Châu, Liên Xô ủng hộ tối đa các phong trào cộng sản  ở Á Châu để thực hiện mộng bá quyền thế giới như Liên Xô đã thực hiện được tại Đông Âu sau thế chiến thứ Hai. Với chủ trương như thế nên khi Hồ Chí Minh qua gặp Stalin để xin viện trợ quân sự đánh Pháp, Stalin chấp thuận ngay. Giáp kể lại:

 

“In a meeting in Moscow with Stalin and Mao Zedong, Uncle Ho proposed that the Soviet Union help equip 10 infantry divisions and 1 anti-aircraft artillery regiment. Stalin said: Vietnam's demand is not great. There should be a division of labor between China and the Soviet Union. China will help Vietnam with what it needs. Whatever China does not have, it should take from the goods the Soviet Union has provided aid to China and transfer to Vietnam, and the Soviet Union will return it. China will not lose because it will give Vietnam used things and receive new things from the Soviet Union.” Mao Zedong said: “Vietnam needs to equip 10 divisions to fight the French, first equip 6 divisions in the North. Guangxi province will be the direct rear base in Vietnam” (6)

When returning to Beijing from the Soviet Union, the Chinese side gave Ho Chi Minh a list of four advisors: La Quy Ba, Central Committee member of the Communist Party of China, head of the advisory delegation; Vi Quoc Thanh, head of the military advisory delegation; Mai Gia Sinh, advisor on staff work; Ma Tay Phu, advisor on logistics work. (7)

From that point on, China began to manipulate and almost completely control the Vietnamese Communist Party. China’s control and the attitude of accepting the orders of China’s advisors will be discussed in the next article. Here we only look at the military aspect and see how “the military genius of Vo Nguyen Giap” was before the magic of Chinese military advisors.

As early as June 1950, China began to intervene in controlling the Vietnamese Communist Party, and everything that the Vietnamese Communist Party received from China from the 50s until today, how could the Vietnamese Communist Party not have to return it by giving up land and sea to China!

DONG KHE CAMPAIGN

Also starting from this time, with the participation of Chinese military advisors and Chinese guns and ammunition, the communists began to launch major battles. In the Dong Khe campaign, Vo Nguyen Giap recounted this campaign with the participation of the Chinese advisory group as follows:

“I opened the map to present the enemy situation, our forces participating in the campaign, then talked about the battle plan, the reasons for starting the campaign by attacking Dong Khe. Tran Canh - replacing comrade La Quy Ba who had returned to the country - looked at the map, asked about the enemy's troops, terrain, and defenses in Cao Bang, Dong Khe, That Khe, then said: “… Attacking Dong Khe to attract enemy reinforcements is the tactic of “attacking the point and destroying the reinforcements” that the Chinese liberation army often used in the war against the Chiang army. Vietnam should apply this tactic more…” (8) 

CAO BANG CAMPAIGN 

The success of the Cao Bang campaign was also due to the military advisor's plan. Vo Nguyen Giap recounted: “The Chinese advisory group was present in Cao Bang. This time, comrade Vi Quoc Thanh stayed at the command post with us. At the conference, comrade Tran Canh (Chinese military advisor) spoke, highlighting the successes of the campaign. He highly appreciated the border campaign, drew important lessons, and talked a lot about the nature of the revolutionary army. After the conference, comrade Tran Canh, comrade Vi Quoc Thanh and I sat and talked with each other on the stilt house around a large map. Comrade Tran pointed to a few roads number 3 running straight from Cao Bang to Hanoi... Then he drew three circles in the Central Highlands, the North and the South of Hanoi, and continued: “There must be three campaigns like the Border Campaign; the duration is about 1 year”. (9)

The success of the border campaign was not only due to China's military advice, but also to Mao Zedong's aid. Vo Nguyen Giap confessed: “The people of Guangxi Province, China, wholeheartedly contributed food for the campaign. The transport convoys of the Chinese Liberation Army ran all night long for a whole month on the Vietnam-China border roads. By the end of 1950, we had received from China: 1,200 tons of weapons and ammunition, 180 tons of military uniforms and equipment, 2,634 tons of rice, 20 tons of medicine and military medical equipment, 800 tons of military goods, 30 cars, 120 tons of gasoline. China's aid was an important and effective source of supply for the campaign!” (10) 

Through what Vo Nguyen Giap confessed, it is clear that the so-called “successful resistance war” of the Vietnamese communists was completely led by China in all aspects. The only difference was that the bodies of the Vietnamese people were exploited under the guise of resisting the French to take the bullets for the Soviet Union and Mao Zedong’s intention to dominate Indochina. The dependence of the Vietnamese communist party on China was so heavy that, at the Geneva conference in 1954, it was Zhou Enlai who proposed to divide Vietnam in two at the Ben Hai River. Zhou Enlai’s proposal surprised the Vietnamese communist delegation, but they willingly accepted it. Details on this issue will be presented in the next article.

MIDLANDS CAMPAIGN

Regarding the campaign to attack the midlands and plains, Vo Nguyen Giap also had cold feet and did not know how to fight, so he had to ask the Chinese military advisor - Vi Quoc Thanh: "I discussed with comrade Vi Quoc Thanh about the advantages and difficulties when the troops moved to fight in the midlands and plains. You introduced to us the "running" tactic of the Chinese Liberation Army. The troops will be stationed about 15 km away from the enemy, out of range of their artillery, and suddenly approach to attack the enemy at night."(11) 

CHINA CANNOT FIGHT TWO FRONTS ALONE

While the Chinese communists were providing military aid and manipulating the Vietnamese communist party in all aspects (to be presented in another article) in the war against the French, the Korean War broke out. China sent volunteer troops to support North Korea in fighting the US army on the Korean peninsula. China's tactic at that time was to fight with a sea of ​​people - using the majority in the hope of crushing the US army. But in fact, at that time, because China's weapons were still primitive compared to the US, they had to use the majority to make up for the technical weakness.

 

While busy with the Korean front, China still did not want the Vietnamese communists to launch major battles with France because they were afraid that if the US jumped into Indochina to save France, China would not be able to fight both battlefields at the same time. In this case, Vo Nguyen Giap revealed to us the situation at that time as follows: “I discussed with comrade Vi Quoc Thanh about the direction of launching the Dong Xuan campaign. Mr. Vi said that the advisory group had discussed it many times. The French army had many means and was mobile on internal lines. In Korea, the Korean army and the Chinese Volunteer Army mainly defeated the enemy with large numbers. Vietnam's difficulty was still having few troops! Comrade Vi considered and continued: I am about to return to Beijing. This time the Central Committee of the Chinese Communist Party will have opinions with the Vietnamese comrades.”

 

“Shortly after Comrade Wei Guoqing returned to Beijing, our Party Central Committee received a letter from Comrade La Guiba. In the letter, Comrade La wrote that given the current situation, it would be best for Vietnam to return to guerrilla warfare. Perhaps the Chinese comrades were AFRAID OF A SITUATION LIKE THE one in North Korea REAPPEARING IN VIETNAM, WHILE CHINA WAS NOT READY” (12) 

Through the above passage of Vo Nguyen Giap, we can conclude that all military campaigns against the French were completely decided by the Central Committee of the Communist Party of Beijing. It is clear that China only wanted Vietnam to fight sporadically to disturb the French army while China was still busy with Korea. Or to put it more bluntly, the speed of Vietnam's independence and when it would come was up to China to decide!

EVERYTHING MUST HAVE CHINESE MILITARY ADVISOR

 

The Hoa Binh campaign showed us that comrade “Vo Nguyen” had no military knowledge at all, and that he had to ask and get the opinion of the Chinese military advisor for everything. During the Hoa Binh campaign, when Hoang Van Thai came to see Giap to present two plans to fight the enemy. After listening, Giap said: “What is the opinion of the [Chinese] advisor on the staff? I ask.”

 

“Mr. Hoang Van Thai said: Comrade Mai appeared reserved…” (13) 

BATTLE OF DIEN BIEN PHU 

Chiến thắng Điện Biên Phủ có phải do thiên tài quân sự của Võ Nguyên Giáp? Sau trận Điện Biên Phủ, các giới báo chí Tây Phương thường có cái nhìn ngưỡng mộ thiên tài quân sự của Giáp, và mãi cho đến năm 1975, mỗi lần nhắc đến một chiến thắng quân sự nào đó, không ai lại không nhắc đến Giáp.  Tuần báo Times - số tháng 2, 1968 đã đăng hình của Giáp ngay trang bìa báo với nhan đề Giáp là tác giả chiến dịch tổng công kích Mậu Thân. 

Lúc bấy giờ thì như thế, nhưng sau này,  chính Giáp đã tự thú nhiều điều ít ai ngờ rằng ngay cả chiến thắng Điện Biên Phủ từ kế hoạch cho đến chiến thuật hành quân đều do cố vấn Trung Quốc Vi Quốc Thanh quyết định. 

Quân Pháp trú đóng tại lòng chảo Điện Biên Phủ, sau này có kể lại họ rất ngạc nhiên về lối đánh giao thông hào của quân đội Việt Minh lúc bấy giờ. Thời ấy, không một ai hiểu quân đội Việt Minh học chiến thuật đánh giao thông hào từ đâu. Khoảng thời gian đó không ai biết có sự chỉ đạo của cố vấn quân sự Trung Quốc vì Hồ Chí Minh đã ra lệnh tất cả phải giữ bí mật về sự hiện diện của đoàn cố vấn quân sự. (14).

 

Trong cuốn Điên Biên Phủ - Điểm Hẹn Lịch Sử do Võ Nguyên Giáp viết và xuất bản vào năm 2000, Giáp đã giải đáp cái thắc mắc của quân Pháp trú đóng tại Điên Biên rằng: chiến thuật đánh “giao thông hào” cho chính các cố vấn quân sự Trung Quốc đề ra. Giáp viết: “Ngày đầu xuân Giáp Ngọ - 1954 - tôi sang lán của đồng chí Vi Quốc Thanh chúc Tết đoàn cố vấn quân sự Trung Quốc vì sự nghiệp kháng chiến của nhân dân Việt Nam phải tiếp tục ăn một cái Tết ỏ ngay mặt trận. Đồng chí Vi vui vẽ chúc mùng. Đồng chí cho biết: sau khi phân tích rõ về chỗ mạnh, chỗ yếu của địch và ta, các cố vấn đều nhất trí với chủ trương thay đổi phương châm chiến dịch. Đồng chí  đã đề nghị quân uỷ Trung Ương  và bộ tổng tham mưu quân giải phóng nhân dân Trung Quốc  gửi sang gấp  những tài liệu tổng kết  kinh nghiệm chiến đấu mới nhất ở Triều Tiên , nhất là kinh nghiệm xây dựng trận địa và chiến đấu đường hầm, kể cả cuốn sách “Thượng Cam Lĩnh”, để bộ đội Việt Nam tham khảo” (15)

Qua lời kể đó, chính Giáp đã nhìn nhận rằng chính các cố vấn quân sự Trung Quốc, trong trường hợp này là Vi Quốc Thanh  đã chủ trương thay đổi phương châm chiến dịch trong trận Điện Biên Phủ.  Một trong những sự thay đổi đó là đánh bằng giao thông hào. Nghĩa là Giáp chỉ là công cụ thi hành tất cả những chỉ đạo do đoàn cố vấn quân sự Trung Quốc đưa ra mà thôi, chứ thật tài quân sự của Giáp hoàn toàn không có. Hào quang chiến thắng Điện Biên mà bấy lâu nay Đảng cộng sản Việt Nam vẫn thường gắn cho Giáp, lẽ ra phải nên gắn cho Vi Quốc Thanh và đoàn cố vấn quân sự Trung Quốc mới đúng! 

Muốn thay đổi chiến thuật đánh như thế nào, Giáp cũng không dám qua mặt đoàn cố vấn quân sự Trung Quốc, mà phải trình bày và xin quyết định từ đoàn cố vấn. Giáp kể: “Sáng ngày 26 tháng 1, 1954, đồng chí Vi Quốc Thanh ngạc nhiên nhìn tôi rồi hỏi: ‘ Trận đánh sắp bắt đầu, đề nghị đồng chí Võ Tổng cho biết tình hình tới lúc này ra sao?”

Giáp kể tiếp: “Đó cũng là vấn đề tôi muốn trao đổi với đồng chí trưởng đoàn’. Cuộc trao đổi giữa tôi và đồng chí Vi diễn ra khoảng nữa giờ. Tôi nghĩ đồng chí Vi sẽ không dễ dàng thuyết phục các chuyên gia [trong đoàn cố vấn] đã cho rằng chỉ có cách đánh nhanh, thắng nhanh mới giành thắng lợi!” (16) 

Trong lúc bàn bạc với các cán bộ dưới quyền trong Đảng Uỷ Mặt Trận về chiến dịch Điện Biên Phủ, người đưa ý kiến phải đánh nhanh, người đưa ý kiến cần đánh chậm nhưng chắc; Giáp chỉ biết thâu tóm tất cả các ý kiến đó rồi đem đến trình bày lại với Vi Quốc Thanh những điều đã thảo luận, chứ mặc nhiên cá nhân của Giáp hoàn toàn không có ý kiến gì hết. Giáp kể: “Tôi thấy cần gặp trưởng đoàn cố vấn quân sự của bạn , hy vọng sẽ có sự đồng tình: lưạ chọn phương án “đánh nhanh thắng nhanh”. (17)

Ở đây ta thấy rất rõ là Giáp chỉ “hy vọng”  trưởng đoàn cố vấn quân sự Vi Quốc Thanh đồng tình với các ý kiến của Đảng Uỷ Mặt Trận đưa ra chứ không dám tự mìmh quyết định ngược lại với những gì đã được đoàn cố vấn ân định từ trước.  

Chính vì không có tài cán gì cho nên sau này Giáp đã bị Đảng cho làm bộ trưởng bộ kế hoạch hoá gia đình. Chứ quả thật nếu Giáp là một vị tướng có tài thật và có công thật trong các chiến dịch đánh Pháp thì chẳng ai lại đối xử với một vị tướng có công như thế .

Qua những gì Võ Nguyên Giáp kể, chúng ta mới thấy luôn cả sự lố bịch của Đảng cộng sản Việt Nam khi các văn nô cộng sản ra các một loạt các sách với nhan đề “tư tưởng quân sự Hồ Chí Minh”, “Bác Hồ bàn về Du Kích Chiến” …. với mục đích đánh bóng hình ảnh của Hồ Chí Minh, nhưng thực chất tất cả các bài viết về quân sự của Hồ Chí Minh và Trường Chinh đều là những bản cóp dê lại các bài viết của Mao Trạch Đông (sẽ có bài nghiên cứu về đề tài này trong lần tới).

 KẾT LUẬN:

 Tại sao phải một lần cho tất cả lột trần chân tướng của Hồ Chí Minh, Võ Nguyên Giáp ... ? tại sao ta lại phải ra công đạp đổ các thần tượng do đảng CSVN dựng nên, ta phải đập tan các ông bình vôi đang rêu phong ở gốc cây đa lịch sử ?

Là vì các hình tượng bi hài này đang làm cản đường tiến lên của lịch sử Việt Nam; đang làm chùng bước vươn tới của Quốc Dân Việt Nam.

Thử hình dung mà xem, còn hình ảnh bi hài nào hơn hình ảnh một người, đang cố hết sức bơi lội bì bõm trong vũng nước mà nếu ngươi đó đứng lên thì mực nước chỉ ngang đầu gối ! Bi hài hơn nữa là người đó không còn nổi cái ý thức là nếu đứng lên thì người đó sẽ nhận ngay ra là mực nước không sâu đến độ anh ta (hay chị) phải khổ công gắng sức bơi như thế.


Knowledge in advanced countries is as vast as the ocean. Whatever field we plunge into, we can swim forever without seeing the shore; we can dive deep without touching the bottom. Each shore that seems to be reached immediately opens up a new shore, and with it comes the effort and passion for discovery to conquer the shore that has been pushed further and further by knowledge. Each bottom that seems to be touched immediately opens up a dizzying abyss. Everything is constantly being reached, further and deeper. On the journey of discovering knowledge, each stop is not just short-term, each achievement is not just temporary; short and temporary because shining in the distance are new discoveries.

The thoughts (if they can be considered thoughts) of Ho Chi Minh, Vo Nguyen Giap, and the thoughts of the idols that the Communist Party of Vietnam has created are not knee-deep ponds... but only like puddles of water left in buffalo footprints. Yet the Vietnamese people, the young generations of Vietnam, are forced to swim in those puddles. What could be more tragic than that?

In order to end that tragic image, we review and destroy all the idols that the Communist Party of Vietnam has created.

 

 

http://www.thongluan.org/vn/modules.php?name=News&file=article&sid=2820   Vo Nguyen Giap, a career full of ups and downs

“It should also be noted that during this period, the power struggle between Vo Nguyen Giap and a number of other military commanders began to emerge: those who directly fought criticized Vo Nguyen Giap as only an office commander and not on the battlefield. Even in the Liberation Army Propaganda Team, Vo Nguyen Giap was the general military commander, but Hoang Sam and Duong Mac Thach (Xich Thang) were the direct commanders on the field. Over time, the soldiers only obeyed their direct military commanders on the battlefield, such as Chu Van Tan, Hoang Van Thai, etc.

-"According to a recent historical source (military historian Merle Pribbenow, former linguist at the US CIA), the authors of the 1968 Tet Offensive were Le Duan and Van Tien Dung, while Ho Chi Minh and Vo Nguyen Giap were both neutralized because they did not support this bold solution."

 

  Comments on Vo Nguyen Giap in the Vietnam War 1945-1975:

 

 In the memoirs of Vo Nguyen Giap in the book The Road to Dien Bien Phu (1945-1950) :

"The success of the Chinese revolution sets before us the immediate task of quickly liberating a northern border area adjacent to the socialist bloc. This will be the great rear base of the revolution of the three Indochinese countries. Only by opening up international communication routes will we have the conditions to receive support from fraternal countries. [lxxix] "

It is clear that Vo Nguyen Giap and the Vietnamese Communist Party are tools and lackeys for International Communism. They fought for the interests of International Communism, not for the interests of Vietnam. For these reasons, the United States and Western countries later refused to help Vietnam escape from the French Colonial regime because they feared this disguised lackey of International Communism. It is not easy to find evidence that the Vietnamese Communist Party depends on International Communism because they always hide it, but in the excerpt just mentioned, we see that the reason for the Battle of Dien Bien Phu was due to the needs of Communist China, not of Vietnam itself. At this time, the Vietnamese Communist Party openly received aid from the International Communist bloc, no longer hiding it like in 1945 when Ho Chi Minh always confirmed that he was not a Communist. 

 

http://www.thongluan.org/vn/modules.php?name=News&file=article&sid=2820  

2-Vo Nguyen Giap was a bloodthirsty person, pushing Vietnamese youth to death, into an unnecessary war, because the United States, the allied force of South Vietnam, never had any intention of ruling or annexing Vietnam. The presence of the United States was only to prevent international communism.

When the Tet Offensive began, world opinion believed that Vo Nguyen Giap wanted to intimidate the US military, which was present in large numbers in the South, with over 500,000 soldiers. International opinion believed that Vo Nguyen Giap had committed a strategic mistake in wanting to take a shortcut to victory in the war. More than 125,000 elite communist troops were destroyed in three offensives in January, May and August 1968. It was not until three years later, in 1971, that the communists were able to rebuild their forces.

http://vnthuquan.net/(X(1)S(hsbtoc55jcpgfr45lqk4ps55))/truyen/truyen.aspx?tid=2qtqv3m3237nnn3nm31n343tq83a3q3m3237nvn Clouds of the Century by Bui Tin:

“I still remember in 1965, when giving his opinion on military commentary, General Vo Nguyen Giap privately told several military reporters of the People's Army newspaper: "The US, with around 140,000 or 150,000 troops, has become a serious problem on the battlefield. If the number of US troops reaches 200,000 or more, it will be very difficult for our side!"

  …“During the war with the US, from the outbreak of the war in 1946 until the end of April 1975, Mr. Giap never entered the battlefield in the South. He only lived in Viet Bac and Hanoi. He commanded from the command bunker of the Ministry of National Defense, located in the courtyard of the old Le Dynasty palace, near the ancient flagpole of Hanoi. (He only went with Fidel Castro to Quang Tri on the Ho Chi Minh trail a short distance after the Paris Agreement was signed).

Therefore, when meeting international journalists or military delegations from the Soviet Union, China, the German Democratic Republic, Cuba... when talking about the war against France, about Dien Bien Phu, General Giap was always more enthusiastic and lively than when talking about the war with the United States.  

…Sau khi chiến tranh kết thúc, nhất là vào năm 1986, khi bất đầu bước vào "đổi mới", uy tín tướng Giáp lên khá cao. Khi bầu đại biểu đi dự Đại hội đảng cộng sản VI, trong Đại hội đảng toàn quân, ông được tín nhiệm rất cao. Nhiều người nghĩ ông có thể thúc đẩy quá trình dân chủ hóa, hòa nhập với phương Tây, từ bỏ giáo điều... Nhưng ông quá dè dặt, e ngại, an phận, cờ đã đến tay mà không phất. Giới trí thức, sĩ quan thất vọng về ông. Đây là trường hợp điển hình cho thấy, một chế độ giáo điều có thể tiêu hủy một tài năng như thế nào.

Hồi còn ở trong nước, tôi rất quý mến tướng Giáp. Đến đại hội 6, cuối năm 1986, uy tín ông lên khá cao, ông được đại hội đảng toàn quân và một số ngành, địa phương nhắc đến như một nhân vật của tình thế, nhưng ông do dự, không quyết đoán. Để trôi qua một cơ hội cực hiếm? Tôi giảm ghê gớm niềm tin ở ông từ đó. Một số sĩ quan và cán bộ chê ông là hèn, là nhát, không dám bênh vực lẽ phải, công lý, không dám dấn thân cho dân chủ. Nay ông đã già. Tư duy lại không đổi mới kịp. Vì sao ông ngại? Vì: kinh cung chi điểu. Đã bị đe, bị dọa, bị giám sát nhiều lần, ông đâm ra sợ! ông còn sợ bị hiểu lầm là tham quyền, cố vị, là tranh giành quyền lực do động cơ cá nhân. Vẫn là suy nghĩ lẩn thẩn, từ cá nhân mình, không vì động lực cứu dân cứu nước vô tư, trong sáng. Ông cũng có thể nghĩ sự nghiệp cá nhân đến thế là lớn, là quý lắm rồi, cố giữ cho khỏi lọ lem thôi! Dù sao cũng chỉ có thể trông mong ở ông đến thế thôi. Mỗi con người đều có phần lớn và phần bé, phần sáng và phần tối!”



http://community.vietfun.com/showthread.php?t=558023  

3-Con người của Võ Nguyên Giáp là độc ác,vô cảm trước cái chết của các đồng chí bị đảng khủng bố, thanh trừng và cái chết của hang triệu dân lành vô tội bị CSVN thủ tiêu :

Điều đáng trách nhất là ông Giáp không dám can thiệp, bảo vệ những sỹ quan thuộc quyền bị đàn áp, bắt bớ hay bỏ tù , từ Thượng Tướng Chu Văn Tấn, Trung Tướng Đặng Kim Giang, đến Tướng Lê Liêm và nhiều sỹ quan khác. Ông không hề tỏ ra quan tâm đến những thuộc cấp bị vu cáo trong vụ án Xét Lại Chống Đảng. Gần đây hơn, ông cũng làm ngơ khi Đại Tá Phạm Quế Dương bị tù và ông Hoàng Minh Chính mất ông cũng không hề tỏ thái độ.


“Ông vô cảm về cảnh nhân dân bị tước đoạt quyền tự do và không hề thấy trách nhiệm của mình trong vụ bắt bớ đầy đọa những viên chức và quân nhân miền Nam trong ''các trại cải tạo.'' Ông dửng dưng trước thảm cảnh thuyền nhân và đã bỏ lỡ cơ hội thống nhất dân tộc.

… Nét lớn nhất là dưới thời của ông Giáp, chiến sĩ và nhân dân chết quá nhiều, cái giá phải trả về nhân mạng quá cao. Phần lớn là do người Việt giết nhau một cách mù quáng, hăng say, số người chết và bị thương gấp  hàng chục lần, hàng trăm lần quân Pháp và quân Mỹ. Đặc biệt là  sau chiến tranh nhân dân vẫn không có tự do , dân chủ thật sự mà chỉ có Tự Do, Độc Lập,Dân Chủ bánh vẽ mà thôi.”

Tóm lược của Long Điền về nhân vật Võ Nguyên Giáp:

 -CSVN dựng lên huyền thọai Võ Nguyên Giáp thực ra VNG không phải là một thiên tài quân sự trong cuộc chiến Việt Nam 1945-1975 mà là:Trong trận Điện Biên Phủ các kế hoạch điều quân là do các cố vấn Trung Cộng chỉ đạo.

-Võ Nguyên Giáp là người hiếu sát, chủ trương tấn công “biển người ”không hề thương tiếc binh lính dưới quyền, không đau xót  trước hàng triệu sanh linh vô tội bị hy sinh.

- Cuộc chiến Nam Bắc từ 1954-1975 là một cuộc chiến không cần thiết, quân đội Miền Bắc VN  bị CSVN  cưởng bách vào Nam thực hiện ý đồ xâm lược Miền Nam Việt Nam, một quốc gia hoàn toàn độc lập và có chủ quyền, có hiến pháp và Quốc Hội để điều hành guồng máy lập pháp, có chính phủ thông qua bầu cử Tự Do Dân Chủ được quốc tế công nhận. Khác hẳn với chính phủ độc tài hiện nay do tập đoàn CSVN điều hành, Quốc Hội và Chính Phủ chỉ là công cụ thi hành các nghị quyết của đảng.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


 4-Lê Duẩn :


 

Lê Duẩn (1907-1986)

 

Tiểu sử theo đảng CSVN :

Lê Duẩn (7 tháng 4 năm 1907 – 10 tháng 7 năm 1986) là Bí thư thứ nhất Trung ương Đảng Lao động Việt Nam từ 1960 đến 1976, Tổng bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam từ 1976 đến 1986. Lê Duẩn tên thật là Lê Văn Nhuận, sinh tại làng Bích La, xã Triệu Đông, huyện Triệu Phong, tỉnh Quảng Trị. Sau đó cậu bé Lê Duẩn theo gia đình về sinh sống tại làng Hậu Kiên, xã Triệu Thành cùng huyện, ở bên kia dòng sông Thạch Hãn. Khu lưu niệm Cố Tổng Bí thư Lê Duẩn hiện nay được xây dựng tại làng Hậu Kiên, xã Triệu Thành.

Tháng 5 năm 1926, ông làm ở Sở Hỏa xa Đà Nẵng.

Năm 1927, nhân viên thư ký đề-pô Sở Hỏa xa Đông Dương tại Hà Nội.

Năm 1928, ông tham gia Tân Việt Cách mạng Đảng.

Năm 1929, tham gia Việt Nam Thanh niên Cách mạng Đồng chí Hội.

Năm 1930, gia nhập Đảng Cộng sản Đông Dương.

Năm 1931, ông là Ủy viên Ban tuyên huấn Xứ ủy Bắc Kỳ.

Ngày 20 tháng 4 năm 1931, ông bị thực dân Pháp bắt tại Hải Phòng, bị kết án 20 năm tù, bị giam ở các nhà tù Hỏa Lò, Sơn La và Côn Đảo.

Năm 1936, ông được trả tự do, tiếp tục hoạt động cách mạng ở Trung Kỳ. Năm 1937, làm Bí thư Xứ ủy Trung Kỳ.

Năm 1939, ông được bầu vào Ban thường vụ Trung ương Đảng. Cuối năm 1939, tham dự Hội nghị Trung ương lần thứ 6.

Năm 1940, bị thực dân Pháp bắt tại Sài Gòn, bị kết án 10 năm tù và bị đày ra Côn Đảo lần thứ 2. Năm 1945, Cách mạng Tháng Tám thành công, ông được đón về đất liền.

Năm 1946, ông được cử làm việc bên cạnh Chủ tịch Chính phủ Lâm thời Hồ Chí Minh.

Từ 1946 đến 1954, ông được cử giữ chức vụ Bí thư Xứ ủy Nam Bộ (sau đổi thành Trung ương Cục miền Nam). Chức vụ chính quyền của ông chỉ là Trưởng phòng dân quân, trong Bộ Tư lệnh Nam Bộ do Nguyễn Bình làm Tư lệnh.

Năm 1951, tại Đại hội Đảng lần thứ II, ông được bầu vào Ban Chấp hành Trung ương và Bộ Chính trị. Năm 1952 ông ra Việt Bắc.

Từ 1954 đến 1957, ông được phân công ở lại miền Nam lãnh đạo cách mạng miền Nam.

Cuối năm 1957, ông ra Hà Nội, vào Ban Bí thư Trung ương Đảng, chủ trì công việc của Ban Bí thư và là Phó Ban chuẩn bị văn kiện Đại hội toàn quốc lần thứ III của Đảng.

Tháng 9/1960, tại Đại hội toàn quốc lần thứ III của Đảng Lao động Việt Nam, ông được bầu vào Ban Chấp hành Trung ương và Bộ Chính trị, giữ chức Bí thư Thứ nhất Ban Chấp hành Trung ương.

Tại các Đại hội toàn quốc lần thứ IV (12/1976) và lần thứ V (3/1982), ông tiếp tục được bầu vào Ban Chấp hành Trung ương và Bộ Chính trị, giữ chức Tổng Bí thư đến khi mất. Ông cũng đảm nhiệm chức Bí thư Quân ủy Trung ương từ năm 1978 đến năm 1984.

Từ Đại hội V do sức khỏe yếu, Trung ương đảng giao bớt một số quyền của ông cho Trường Chinh.

Ông là đại biểu Quốc hội từ khóa II đến khóa VII.

Ông được tặng thưởng Huân chương Sao Vàng và nhiều huân chương khác.

Ông qua đời ngày 10 tháng 7 năm 1986 tại Hà Nội.

-Nhận định về con người Lê Duẩn :

-Qua những người thân cận với Lê Duẩn như :Xuân Vũ và Dương Đình Lôi chúng ta được biết về con người thật của Lê Duãn như sau :

1-Lê Duẩn chủ trương ém quân,chôn dấu vũ khí trong thời điểm 1954 với ý đồ tấn công xâm lược Miền Nam ngay khi Hiệp Định Genève còn chưa ráo mực.[lxxx]http://www.library4vn.com/index.php?view=story&subjectid=6992  Bí Ẩn Cuộc Đời Lê Duẩn

 Tác giả: Hứa Hoành

 “Chuyến tàu cuối cùng chậm chạp rời cửa sông Ông Đốc. 2 bên bờ, dân chúng tụ tập để tiễn chân thân nhân tập kết. Mọi người nhìn thấy rõ ràng Bí Thư Lê Duẩn đứng trên bong tàu Bilixki, đưa tay vẫy đồng bào... Khuya hôm đó, khi tàu Bilixki vừa ra khơi, Lê Duẩn xuống 1 chiếc ca nô trở lại bờ. Người tổ chức bí mật việc này là Võ Văn Kiệt, lúc đó làm Bí Thư Tỉnh Ủy Bạc Liêu. Duẩn được cài vào 1 gia đình ở Cà Mau để chờ đợi.”

 

 2- Lê Duẩn một con người chủ chiến và hiếu sát: Thành phần ít học nhưng có nhiệt tâm theo chủ nghĩa Cộng sản,bản chất cộc cằn,cục mịch và hiếu sát[lxxxi]qua chủ trương đưa đi "học tập Cải tạo" thực tế là bỏ tù  hàng trăm ngàn sĩ quan và quân chính VNCH. Sự kiện trả thù nầy đã khiến cho hàng trăm ngàn gia đình ly tán và hàng trăm ngàn tù Cải Tạo chết trong tù.[lxxxii]

 

3-Trong Bộ Chính Trị đảng CSVN chính vì áp lực của Duẩn mà phe chủ chiến đã thắng thế để tấn công vượt vĩ tuyến vào Miền Nam ,trong khi Hồ Chí Minh và Võ Nguyên Giáp chủ trương thận trọng không vội vàng trong cuộc xâm lăng Miền Nam.[lxxxiii]

4-Lê Duẩn là kẻ ra lệnh sát hại các tướng lãnh ,các đối thủ chính trị khác với ông ta.[lxxxiv] Nhiều bằng cớ cho thấy Lê Duẩn và Lê Đức Thọ đã khuynh đảo BCT và ra tay sát hại các tướng lảnh ,cán bộ không cùng phe cánh.

 http://forums.vietbao.com/topic.asp?TOPIC_ID=15050 :

Sự kiện này cho thấy , sau một lịch sử chuyên dùng các chuyến bay chuyên cơ để ám sát đối thủ chính trị như vụ Lê Duẩn âm mưu cho máy bay chở Hồ rớt tại sân bay Gia Lâm cho đến vụ máy bay đâm vào núi tại Lào làm hơn 20 tướng lĩnh chống lại đường lối thân Trung Hoa thiệt mạng trong thời Lê Khả Phiêu nắm quyền thì sự kiện bị dấu nhẹm này là vụ ám sát kế tiếp có tầm vóc khá quan trọng .

5-Le Duan is a debauched, cunning, and scheming man:

 http://www.tuoitrevhn.com/?act=news&cat=85&sub=85&id=43083

Hua Hoang: The Mystery of the Life of the Insatiable Lustful Man: Le Duan February 28, 2010

 

"In 1936, the Popular Front came to power in France, loosening the colonial rule. In Indochina, France released a number of political prisoners. Le Duan was released on this occasion. Returning to Central Vietnam, Duan continued his activities. A year later, Duan was appointed as a member of the Central Vietnam Regional Party Committee (1937-1939). The reason Duan was continued to be nominated for a higher position was because he came from a poor, uneducated, and loyal class. In 1939, Duan was admitted to the Central Party Executive Committee (Provisional Standing Committee Member of the Central Party, 1939-1940), and was sent to Saigon to work. At that time, there were only a handful of Communist Party members in the South. At that time, in the South, Nguyen Van Cu was the General Secretary, and Duan was under Cu's command.

….In 1954, after Hanoi and France signed the Geneva Agreement, Duẩn was placed in the South, undercover at a house on Phan Dinh Phung Street in the Ban Co area. Duẩn rushed to the North to receive instructions on regrouping, hiding people and cadres in the South, to launch a new war. Duẩn used the passport of a Chinese merchant, introduced by his wife named LKD. This woman was a concubine, in the style of an old man and young woman. Duẩn took advantage of this woman because she was the wife of a wealthy merchant, who was both a financial officer for the Communists, and also had the privilege of "having enough to eat and riding a horse". With a legal passport, Duẩn traveled by road through Phnom Penh, then took a French Airlines plane to Kunming, the capital of Yunnan Province, China. At this point, Duẩn changed planes to return to Hanoi. After receiving the instructions, Duẩn disguised himself as a North Vietnamese liaison officer, accompanied the plane of the Ceasefire Control Commission, and returned to Saigon. Afterwards, Duẩn secretly returned to Phung Hiep, then secretly escaped to the secret base in Ca Mau. At the Huyen Su church, Duẩn chaired a meeting of senior officials of the Central Office of the South and ordered: - Disperse and bury weapons and machinery.

 

…Trở lại năm 1948. Duẩn và Thọ tới chủ trì 1 phiên họp của đại biểu Phụ Nữ Cứu Quốc Nam Bộ, họp tại mật khu ở Cà Mau. Duẩn gặp 1 cô gái xinh đẹp, có học thức, đang giữ chức Chủ tịch Ban chấp hành Phụ nữ tỉnh Cần Thơ, thì Duẩn mê ngay. Cần nhắc lại, lúc đó Duẩn đã 42 tuổi và có mấy đời vợ ở ngoài Bắc. Người vợ thứ nhứt được Duẩn cưới hồi 20 tuổi, ở quê nhà Quảng Trị, tên Cao Thị Khê. Vì bà vợ này mà Duẩn cất nhắc em ruột bà ta là Cao Xuân Diệm (bí danh Dương Thông), làm Cục trưởng Cục An ninh Nội chính, lúc đó mới cấp Ðại tá, sau này lên Trung tướng. 1 người vợ khác của Lê Duẩn là Võ Thị Sảnh, con ông Võ Văn Kính, người Quảng Nam. Ông Kính là công nhân hỏa xa, đồng nghiệp với Duẩn ở Quang Trị. Bà Sảnh gia nhập đảng CS năm 1948, xâm nhập vào hàng ngũ Việt Nam Quốc Dân Ðảng để báo cáo cho Trần Văn Trà, lúc đó làm Tư lịnh Quân khu 4.


Khi vào Nam, Duẩn tuyên bố là minh chưa vợ vì còn "mãi lo làm cách mạng". Thương hại đồng chí Duẩn, tới tuổi này (42) mà chưa vợ, nhiều cán bộ muốn kiếm vợ cho Lê Duẩn để ông ta an tâm lo việc nước. Cô Ðỗ Thị Thúy Nga là con 1 đại điền chủ quê ở Thác Lác, cháu gọi Ðỗ Hữu Vị bằng chú ruột, và gọi Ðỗ Hữu Phương, người giàu nhất Nam Kỳ hồi đầu thế kỷ 20, bằng ông nội. Số là năm 1900, Toàn quyền Doumer có dịp vào Saigon, không biết Phương nịnh hót thế nào mà Doumer đã cấp cho Phương cả ngàn mẫu ruộng ở Thác Lác.

…Ðể cứu vãn danh dự và để lấy lòng anh Ba Duẩn, Trấn liền giới thiệu cô Nga cho Duẩn. Thấy Nga, Duẩn rất thích. Nhưng, Duẩn vóc dáng cục mịch, ăn nói cộc lốc như "dùi đục chấm mắm nêm", lại già hơn, gấp đôi tuổi cô Nga, nên Nga từ chối thẳng thừng. Duẩn kêu vài cán bộ thân tín giữ những chức vụ quan trọng tới họp mật. Bà Lê Ðoàn, Chủ tịch Ban chấp hành Hộ Phụ Nữ Cứu Quốc Nam Bộ, được lịnh anh Ba tới "động viên" cô Nga ưng anh Ba. Anh Ba tuy lớn tuổi nhưng chưa vợ con vì mãi lo việc cách mạng. Rồi Hà Huy Tập (Ủy viên Trung ương đảng), cũng được Duẩn giao nhiệm vụ vận động Thúy Nga. Chưa hết, giáo sư Ðặng Minh Trứ, Chủ tịch Ủy Ban Hành Chánh Kháng Chiến tỉnh Cần Thơ, nhận lịnh Duẩn đến thẳng tư gia của cô Nga để "vận động" song thân của cô. Tất cả đều là công dã tràng, vì cô Nga từng là nữ sinh tường đầm, nói tiếng Pháp như gió, không chịu làm vợ 1 anh nhà quê thất học. 1 người từng ở trong hàng ngũ kháng chiến kể lại rằng, khi mọi cuộc "vận động" bế tắc, Duẩn liền dùng bạo lực. Duẩn cho lịnh mời cô Nga với tư cách đại biểu Cứu Quốc Cần Thơ, đến họp tại 1 ngôi nhà giữa rừng, bên bờ sông Trẹm, chỗ giáp ranh U Minh Thượng và U Minh Hạ. Ðêm ấy trời mưa, chuyện gì xảy ra không rõ, sáng chỉ thấy cô Nga mặt mày sưng húp vì khóc suốt đêm qua. Ván đã đóng thuyền, cô Nga miễn cưỡng làm vợ bé của Lê Duẩn.


Từ đó, đảng ra lịnh cấm bất cứ ai bàn tán về việc "đồng chí Ba Duẩn cưới vợ". Năm 1955, cô Nga theo đoàn quân tập kết ra Bắc. Duẩn cho dấu cô Nga với 2 con trong 1 biệt thự trên đường Hùng Vương. Không hiểu do ai báo cáo, bà vợ cả Ðỗ Thị Khê tìm tới đánh ghen. Cô Nga chỉ biết ôm mặt khóc. Duẩn dàn xếp dấu Nga ở Hải Phòng, cũng bị vợ lớn tìm tới chửi bới, khiến Nga đòi tự tử. Duẩn báo cáo việc lem nhem với Hồ. Hồ gợi ý đưa Nga qua Trung Quốc tỵ nạn vợ lớn, với danh nghĩa theo học chính trị tại Thiên Tân. Mỗi năm, Hồ cho Duẩn mượn chiếc máy bay riêng, ẩn số BH 195 qua Thiên Tân thăm vợ."

 

Nhận định của Long Điền về Lê Duẩn  trong Cuộc Chiến Việt Nam 1945-1975:  

1-Lê Duẩn là một tay hiếu chiến, hiếu sát.Trong thời kỳ thi hành Hiệp Định Genève 1954 chính Lê Duẩn chủ trương ngụy trang cán bộ và chôn dấu vũ khí với mưu đồ bằng mọi giá phải xâm lăng Miền Nam.[lxxxv]

2-Trong các Đại Hội Đảng CSVN thời kỳ 1954-1975 chính Lê Duẩn đã giật dây phe nhóm hiếu chiến nhằm tấn công Miền Nam và để khuynh loát các nhóm chủ hoà của Võ Nguyên Giáp.

3-Sau khi thôn tính Miền Nam .Trong các cuộc nói chuyện Lê Duẩn cho thấy đã nhận thấy sự thành công của kinh tế Miền Nam,nhưng với đầu óc bảo thủ chính Lê Duẩn đã chủ trương kinh tế toàn quốc phải theo rập khuôn Miền Bắc XHCN cho dù quyết định đó có làm tụt hậu đất nước và tiêu tán tiềm lực của quốc dân hắn cũng không màn[lxxxvi].Người ta cho rằng tại sao sau 1975 thấy được sự thịnh vượng của Miền Nam hơn hẳn Miền Bắc, Lê Duẩn đã phát biểu là chủ trương của CSVN là sai lầm, mà Lê Duẩn vẫn tiến hành cưởng bức Miền Nam đi theo quỷ đạo của CS là vì có chủ trương sắt máu, phát động chiến dịch vơ vét, cướp bóc thì bọn Lê Duẩn và các cán bộ cấp cao mới có dịp đút túi các khoản tài sản khổng lồ tịch thu được từ đồng bào Miền Nam.

4-Với chủ trương hồng hơn chuyên, thời kỳ trị vì của Lê Duẩn là thời kỳ mà kinh tế thất bại thảm hại và đời sống người dân cả nước rất là cơ cực, đói khổ.[lxxxvii]

Tóm lại Lê Duẩn là một cán bộ Cộng Sản khát máu, ít học, nhưng nhiều thủ đoạn độc ác, chủ trương tấn công Miền Nam bằng mọi giá cho thấy tội ác của Lê Duẩn đối với đồng bào Việt Nam chỉ đứng sau tên cầm đầu Hồ Chí Minh mà thôi.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

5-Trường Chinh :


Trường Chinh (1907-1988) theo tài liệu của Wikipedia:

“Ông tên thật là Đặng Xuân Khu, sinh ngày 9 tháng 2 năm 1907, ở thôn Hành Thiện, xã Xuân Hồng, huyện Xuân Trường ,tỉnh Nam Định. Thân phụ ông là cụ Đặng Xuân Viện, là một nhà nho không thành đạt trong đường khoa bảng, là một thành viên trong nhóm Nam Việt đồng thiên hội, là người biên soạn bộ Minh đô sử (gồm 100 quyển đóng thành sách).[1]

Do truyền thống gia đình, được sự giáo dục của thân phụ, từ nhỏ, ông đã làm quen với Tứ thư, Ngũ kinh, thơ Đường và được đào tạo bài bản về văn hóa và lịch sử theo truyền thống Nho học. Khi lớn lên, ông bắt đầu tiếp xúc Tây học và theo học bậc Thành chung tại Nam Định.

Tham gia hoạt động cách mạng

Chịu ảnh hưởng tinh thần yêu nước của thân phụ, từ năm 1925, khi còn là còn học ở bậc Thành Chung, ông đã tham gia phong trào đấu tranh đòi ân xá cho Phan Bội Châu, lãnh đạo cuộc bãi khóa ở Nam Định để truy điệu Phan Chu Trinh. Năm 1926, ông bị trường đuổi học.

Năm 1927, ông chuyển lên Hà Nội, tiếp tục học ở trường Cao đẳng Thương mại và tham gia Việt Nam Thanh niên Cách mạng Đồng chí Hội. Năm 1929, ông tham gia cuộc vận động thành lập Đông Dương Cộng sản Đảng ở Bắc Kỳ và trở thành một trong những đảng viên đầu tiên của đảng này.

Năm 1930, ông được chỉ định vào Ban tuyên truyền cổ động Trung ương của Đảng Cộng sản Đông Dương. Cuối năm này, ông bị Pháp bắt và kết án 12 năm tù và đày đi Sơn La, đến năm 1936 được trả tự do.

Giai đoạn 1936–1939, ông là Xứ Ủy viên Bắc Kỳ, đại biểu của Đảng Cộng sản Đông Dương trong Ủy ban Mặt trận Dân chủ Bắc Kỳ. Năm 1940, ông được cử làm chủ bút báo Cờ giải phóng, cơ quan của Xứ ủy Bắc Kỳ, kiêm phụ trách các tờ báo tiếng Pháp như Le Travail, Rassemblement, En Avant và báo Tin tức.

Trở thành nhà lãnh đạo chủ chốt

Tại Hội nghị Trung ương 7 họp tại làng Đình Bảng, Từ Sơn, Bắc Ninh từ ngày 6 đến ngày 9 tháng 11 năm 1940, ông được bầu vào Ban Chấp hành Trung ương và được cử làm Quyền Tổng Bí thư Đảng thay Nguyễn Văn Cừ.

Tháng 5 năm 1941, tại Hội nghị Trung ương 8 họp tại Cao Bằng, ông được bầu làm Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Đông Dương, kiêm Trưởng Ban tuyên huấn Trung ương. Năm 1943, ông bị thực dân Pháp kết án tử hình vắng mặt.

Tháng 3 năm 1945, ông triệu tập và chủ trì Hội nghị Thường vụ Trung ương ra Chỉ thị nổi tiếng "Nhật Pháp bắn nhau và hành động của chúng ta”, xác định thời cơ Tổng khởi nghĩa giành chính quyền. Trong giai đoạn chuẩn bị Cách mạng tháng Tám 1945, tại Hội nghị toàn quốc của Đảng, ông được cử phụ trách Ủy ban Khởi nghĩa toàn quốc.

Cuối năm 1945, nhằm mục đích tránh những bất lợi về chính trị và tạo điều kiện thuận lợi hơn trong chỉ đạo phong trào Việt Minh, Đảng Cộng sản Đông Dương rút vào hoạt động bí mật nên tuyên bố tự giải tán, chuyển thành Hội nghiên cứu chủ nghĩa Mác ở Đông Dương do ông làm Hội trưởng.

Khi cuộc cuộc kháng chiến toàn quốc nổ ra, để xác định mục tiêu và cổ vũ tinh thần cho những người kháng chiến, ông đã viết loạt bài báo nổi tiếng với tựa đề “Kháng chiến nhất định thắng lợi”, đăng trên báo "Sự thật" từ số 70 (4 tháng 3 năm 1947) đến số 81 (1 tháng 8 năm 1947). Đại tướng Võ Nguyên Giáp nhận định: "Bác Hồ là linh hồn của cuộc kháng chiến chống Pháp, nhưng đề ra đường lối cụ thể, chỉ đạo cụ thể về lý luận với cuốn Kháng chiến nhất định thắng lợi, là do anh Trường Chinh".[2].

Năm 1951, tại Đại hội lần thứ 2 của Đảng, [đổi tên thành Đảng Lao động Việt Nam], ông được bầu lại vào Ban chấp hành Trung ương và giữ chức Tổng Bí thư cho đến tháng 10 năm 1956.”

 

Tiểu sử (theo tài liệu đảng CSVN): http://trananhquang.violet.vn/entry/showprint/entry_id/4293607 :”Đồng chí Trường Chinh tên thật là Đặng Xuân Khu sinh ngày 9/2/1907, trong một gia đình giàu truyền thống hiếu học. Ông nội đồng chí là Tiến sĩ Đặng Xuân Bảng (1827- 1910) một sĩ phu yêu nước, thân phụ là Đặng Xuân Viện một người có trình độ học vấn cao và luôn say mê nghiên cứu. Chính tại ngôi nhà lưu niệm này, ông nội cùng thân phụ đồng chí Trường Chinh đã viết và để lại nhiều tác phẩm có giá trị thuộc nhiều lĩnh vực khác nhau như: lịch sử, văn học, triết học, địa lý, xã hội học…

 

Trường Chinh (tên thật là Đặng Xuân Khu) sinh ra trong một gia đình có truyền thống Nho học nổi tiếng của một làng khoa cử lừng danh cả nước - làng Hành Thiện thuộc tổng Xuân Trường, tỉnh Nam Định.

Truyền thống Nho học yêu nước của gia đình và quê hương sớm có tác động tích cực tới quá trình hình thành nhân cách và chí hướng của chàng thanh niên Đặng Xuân Khu.

Sang đầu năm 1926, sự kiện nhà yêu nước Phan Chu Trinh qua đời vào ngày 24.3 là một trong những nguyên cớ thổi bùng lên làn sóng đấu tranh yêu nước của nhân dân ta. Ở Nam Định, một số nhà nho yêu nước đã đứng ra xin phép nhà cầm quyền thực dân tổ chức lễ truy điệu Phan Chu Trinh, nhưng bị từ chối. Lập tức, học sinh trường Thành Chung do nhóm Đặng Xuân Khu đứng đầu đã bãi khoá, kéo theo cuộc bãi khoá đồng loạt của học sinh toàn thành Nam. Trước áp lực đó, nhà cầm quyền thực dân buộc phải nhượng bộ. Lễ truy điệu cụ Phan Chu Trinh đã được tổ chức trang trọng tại nghĩa trang Bắc Tế có sự tham gia của hàng ngàn người.

Hai sự kiện lớn trên đã trực tiếp thôi thúc, lôi cuốn một lớp thanh niên trí thức anh tài tuấn kiệt dấn thân vào con đường đấu tranh cứu nước, trong đó có Trường Chinh. Ngay sau cuộc vận động để tang và truy điệu Phan Chu Trinh, Trường Chinh cùng với gần 200 học sinh thành Nam khác đã bị bắt rồi bị đuổi học.

Rời trường Thành Chung Nam Định, Trường Chinh lên Hà Nội nộp đơn xin theo học Trường Cao đẳng Thương mại thuộc Đại học Đông Dương. Ông vừa đi học, vừa tự kiếm sống bằng nghề gia sư, vừa nỗ lực tìm đường tham gia phong trào yêu nước. Đầu năm 1927, người thanh niên sẵn bầu nhiệt huyết sục sôi tinh thần yêu nước đó đã bắt được liên lạc và gia nhập Hội Việt Nam Kách mệnh Thanh niên. Từ đó, Trường Chinh nguyện hiến dâng trọn vẹn cuộc đời mình, tinh thần, tài năng, trí tuệ, tình cảm và cả tính mạng cho sự nghiệp cách mạng - cứu quốc theo ngọn cờ lãnh đạo của lãnh tụ Nguyễn Ái Quốc.

Những năm 1927, 1928 là thời gian rất quan trọng trong quá trình phát triển của tổ chức Thanh niên. Vừa học ở Hà Nội, Trường Chinh vừa tranh thủ về làng Hành Thiện lập ra tờ báo Dân cày để mở rộng tuyên truyền cách mạng trong các tầng lớp dân chúng địa phương. Từ khoảng cuối năm 1928, đầu năm 1929, để đáp ứng yêu cầu phát triển mạnh mẽ của phong trào yêu nước và phong trào công nhân, một nhóm cán bộ ưu tú của Thanh niên ở Bắc Kỳ đã khởi xướng phong trào vô sản hoá và xúc tiến cuộc vận động thành lập Đảng Cộng sản. Trường Chinh là một trong những người tán thành và ủng hộ mạnh mẽ chủ trương này. Trường Chinh được kết nạp vào Đông Dương Cộng sản Đảng và sau đó, từ đầu năm 1930, sau khi lãnh tụ Nguyễn Ái Quốc chủ trì Hội nghị thống nhất các tổ chức cộng sản nói trên, lập ra Đảng Cộng sản Việt Nam, Trường Chinh có vinh dự là một trong những đảng viên lớp đầu tiên của Đảng.

Từ giữa năm 1930, phong trào tranh đấu của nhân dân ta trở thành một cao trào cách mạng với hàng trăm cuộc biểu tình, bãi công của quần chúng công nông, mà đỉnh cao là sự ra đời của chính quyền Xô Viết tại Nghệ An và Hà Tĩnh. Để dập tắt cao trào cách mạng của nhân dân ta, thực dân Pháp đã dùng nhiều biện pháp đàn áp dã man. Hàng nghìn đảng viên cộng sản và chiến sĩ yêu nước đã bị giết hại hoặc bị bắt giam. Cuối tháng 12.1930, Trường Chinh bị sa vào tay mật thám Pháp. Chính quyền thực dân kết án ông 12 năm tù. Sau một thời gian giam giữ và tra tấn ông ở Hoả Lò (Hà Nội), chúng đày ông đi nhà tù Sơn La.

Ở trong tù, cùng với Hạ Bá Cang (Hoàng Quốc Việt) và một số cán bộ kiên trung của Đảng, Trường Chinh đã sớm lập ra chi bộ Đảng và một số tổ chức, đoàn thể hữu ái của tù nhân tại nhà tù Hoả Lò và nhà tù Sơn La. Trường Chinh được chi bộ phân công biên soạn một loạt các tài liệu lý luận sơ giản và phụ trách một số tờ báo bí mật của Đảng ở trong tù, vừa làm tài liệu huấn luyện đảng viên mới, vừa là vũ khí lý luận trong cuộc đấu tranh chính trị tư tưởng gay gắt giữa các chiến sĩ cộng sản với các nhóm tù nhân vốn là đảng viên của Việt Nam Quốc dân Đảng. Có thể nói, Trường Chinh đã khởi đầu sự nghiệp hoạt động lý luận, tuyên truyền và văn hoá của mình ở trong chính nhà tù thực dân - trường học vĩ đại của cách mạng Việt Nam.

Cuối năm 1936, nhờ thắng lợi của Mặt trận Bình dân Pháp và do sức đấu tranh mạnh mẽ của nhân dân ta, chính quyền thực dân Pháp buộc phải ân xá hàng nghìn tù chính trị ở Đông Dương, trong đó có Trường Chinh. Cánh chim bằng gặp gió, Trường Chinh hăng hái lao mình vào phong trào đấu tranh của quần chúng nhân dân. Cùng với Nguyễn Văn Cừ, Hoàng Văn Thụ, Hạ Bá Cang, Lương Khánh Thiện... ông tích cực xúc tiến việc thành lập lại Xứ uỷ Bắc Kỳ, nhanh chóng khôi phục hệ thống tổ chức của Đảng ở các cấp tại các khu vực nông thôn và thành thị.

Đường lối mới của Đảng đã nhận được sự ủng hộ hết sức mạnh mẽ của quảng đại các tầng lớp nhân dân. Trong bối cảnh đó, Đảng ta xác định rõ vai trò rất quan trọng của công tác tuyên truyền. Đảng chủ trương lập ra một loạt các tờ báo, tạp chí công khai bằng cả tiếng Việt và tiếng Pháp nhằm tuyên truyền, phổ biến rộng rãi chủ trương, đường lối của Đảng, mở ra một mặt trận đấu tranh công khai về chính trị, tư tưởng và văn hoá với chính quyền thực dân, thông qua đó mà vận động quần chúng, khuếch trương uy tín và ảnh hưởng trong các tầng lớp nhân dân. Một số đảng viên ưu tú, có khả năng và trình độ được Đảng phân công hoạt động trên mặt trận này, trong đó, tiêu biểu nhất là Hà Huy Tập, Nguyễn Văn Cừ, Trường Chinh, Bùi Công Trừng, Nguyễn Khoa Văn, Trần Huy Liệu, Võ Nguyên Giáp v.v.

Địa bàn hoạt động chủ yếu của Trường Chinh trong thời kỳ 1936 - 1939 là ở Bắc Kỳ. Có thể nói, ông chính là linh hồn, là người lãnh đạo nhóm cán bộ Đảng hoạt động báo chí tuyên truyền công khai ở Bắc Kỳ. Ông trực tiếp tham gia lãnh đạo một số tờ báo công khai lớn nhất của Đảng như tờ Le Travail, Tin tức, Đời nay, Notre voix..., đồng thời trực tiếp biên soạn nhiều tài liệu huấn luyện, tuyên truyền phục vụ cho công tác vận động quần chúng của Đảng. Với bút danh Qua Ninh, cùng với Võ Nguyên Giáp (bút danh Vân Đình), ông biên soạn và công bố cuốn "Vấn đề dân cày" vào năm 1937. Đây là một công trình có ý nghĩa lý luận và thực tiễn to lớn đối với công tác vận động nông dân của Đảng.

Tháng 11.1940, Hội nghị Trung ương 7 đã diễn ra tiếp tục phân tích tình hình, hoàn thiện một bước chủ trương điều chỉnh chiến lược cách mạng của Đảng một cách thận trọng. Tại hội nghị này Trường Chinh được cử làm quyền Tổng Bí thư của Đảng.

Năm 1941, Trung ương Đảng bắt liên lạc được với lãnh tụ Nguyễn Ái Quốc ở phía nam Trung Quốc. Sau đó Người đã khẩn trương tìm đường về nước. Từ ngày 10 đến 19.5.1941 Người đã triệu tập và chủ trì Hội nghị Trung ương Đảng 8 diễn ra bên bờ Khuổi Nậm, Pắc Bó (Cao Bằng).

Trong Hội nghị, Trường Chinh đã trình bày chủ trương chiến lược cách mạng của Đảng trong giai đoạn trước mắt: đặt quyền lợi của giai cấp và bộ phận dưới sự sinh, tử tồn vong của toàn dân tộc; tập trung vào một nhiệm vụ duy nhất của cách mạng Việt Nam là giành cho kỳ được độc lập dân tộc. Theo đề nghị của Nguyễn Ái Quốc, tại Hội nghị, Trường Chinh được bầu làm Tổng Bí thư của Đảng.

Chia tay với lãnh tụ Nguyễn Ái Quốc, Trường Chinh, Hoàng Văn Thụ, Hoàng Quốc Việt và các cán bộ khác của Trung ương về xuôi, khẩn trương triển khai các quyết định của Hội nghị Trung ương 8 tới các cơ sở đảng trong toàn quốc để khẳng định hướng đi tới của cuộc vận động cách mạng theo phương hướng chiến lược mới. Bên cạnh công tác theo dõi và lãnh đạo phong trào trên toàn quốc, Trường Chinh đặc biệt chú trọng, dành tâm sức cho ba lĩnh vực công tác đặc biệt quan trọng là: công tác tư tưởng; công tác xây dựng an toàn khu (ATK) và công tác vận động, xây dựng lực lượng ở thành thị.

Về công tác tư tưởng, điều Trường Chinh quan tâm đặc biệt là xây dựng và củng cố ý chí thống nhất của toàn Đảng trên cơ sở đường lối chiến lược đã được vạch ra tại Hội nghị trung ương 8. Đây chính là cơ sở quan trọng nhất, cội nguồn sức mạnh của Đảng trong giai đoạn đầy thử thách ác liệt của cách mạng Việt Nam. Ngay đầu năm 1942, Trường Chinh quyết định lập ra tờ báo Cứu quốc làm cơ quan cổ động trung ương của Việt Minh. Tiếp theo, tháng 10.1942 ông lại lập ra tờ báo Cờ giải phóng làm cơ quan ngôn luận trung ương của Đảng, đồng thời cho xuất bản Tạp chí Cộng sản làm diễn đàn chính trị tư tưởng của Đảng. Trường Chinh trực tiếp phụ trách các cơ quan tuyên truyền nói trên, viết hàng chục bài phân tích kỹ những chủ trương chiến lược và sách lược của Đảng, kịp thời uốn nắn, chỉ đạo phong trào ở từng địa phương cũng như trên phạm vi toàn quốc.

Một sáng kiến độc đáo có tầm chiến lược của Trường Chinh và Ban Thường vụ Trung ương Đảng trong thời kỳ này là xây dựng hệ thống ATK vững chắc ở các vùng phụ cận Hà Nội, trung tâm đầu não của chính quyền thực dân, phát xít. Tại đây, cơ sở đảng và Việt Minh được Trường Chinh trực tiếp chỉ đạo theo một loạt quy tắc nghiêm ngặt, do đó thực sự trở thành chỗ đứng chân vững chắc của cách mạng Việt Nam. Công tác vận động các tầng lớp dân chúng thành thị cũng được Trường Chinh đặc biệt quan tâm chỉ đạo. Trong thời gian này, bên cạnh công tác vận động công nhân, việc vận động lôi cuốn lớp trí thức, công chức và các tầng thị dân khác rất quan trọng. Sau một thời gian suy ngẫm, tháng 2.1943 Trường Chinh đã soạn thảo và đưa ra bản "Đề cương văn hoá Việt Nam". Đây cũng là lần đầu tiên Đảng ta đưa ra một tuyên ngôn về vấn đề văn hoá. Những luận điểm mà Trường Chinh nêu ra, đặc biệt là ba nguyên tắc xây dựng nền văn hoá Việt Nam mới Dân tộc, Khoa học và Đại chúng đã xua tan những nghi ngại, mặc cảm của tầng lớp trí thức, văn nghệ sĩ... đối với chủ nghĩa cộng sản, với Đảng Cộng sản Đông Dương, đồng thời tạo cho họ niềm tin để yên tâm đứng dưới ngọn cờ cứu quốc đại nghĩa do Đảng và Việt Minh giương cao. Có thể nói đây là một trong những thành công lớn của cách mạng Việt Nam trước giờ phút quyết liệt, trong đó Trường Chinh là người có đóng góp trực tiếp và quan trọng.

Từ ATK, thông qua các cơ sở nội tuyến, Trường Chinh luôn theo dõi cẩn trọng, sát sao các diễn biến ở Hà Nội. Ngày 8.3.1945, nhận được tin Toàn quyền Jean Decoux bị Đại sứ Nhật mời gấp vào Sài Gòn, quân đội Nhật được lệnh cấm trại, ông đã xác đoán ngay: Nhật lật Pháp tới nơi! Ngay lập tức ông phái người liên lạc và triệu tập gấp Hội nghị Ban thường vụ Trung ương mở rộng. Tối ngày 9.3.1945, đúng lúc Hội nghị vừa khai mạc thì cũng là lúc cuộc đảo chính Nhật - Pháp bắt đầu.

Dưới sự chủ trì của Tổng Bí thư Trường Chinh, Hội nghị đã phán đoán chính xác và phân tích kỹ cuộc khủng hoảng chính trị sâu sắc ở Việt Nam sau cuộc đảo chính, đồng thời nêu ra những quyết sách quan trọng cả về chiến lược và chiến thuật, phát động cao trào kháng Nhật cứu quốc, dự kiến thời cơ và phương thức tiến tới Tổng khởi nghĩa giành chính quyền. Sau hội nghị, Trường Chinh chắp bút bản chỉ thị lịch sử "Nhật - Pháp bắn nhau và hành động của chúng ta". Ngày 12.3, bản Chỉ thị này được khẩn trương phổ biến tới các cơ sở Đảng và Việt Minh khắp ba kỳ, kịp thời vạch hướng cho cuộc vận động yêu nước trong giờ phút quyết liệt. Cùng với Bác Hồ và các đồng chí Phạm Văn đồng, Võ Nguyên Giáp, Hoàng Quốc Việt, trên cương vị Tổng Bí thư, Trường Chinh đã góp phần rất quan trọng vào việc chèo lái con thuyền cách mạng Việt Nam trong lúc băng ghềnh, vượt thác hiểm nghèo. Sau khi được tin Nhật đầu hàng, Uỷ ban Khởi nghĩa toàn quốc được thành lập do Trường Chinh đứng đầu, phát đi mệnh lệnh khởi nghĩa vào 23 giờ đêm ngày 13.8.1945. Ba ngày sau, tại Quốc dân Đại hội ở Tân Trào, thay mặt Đảng Cộng sản Đông Dương, Trường Chinh đã trình bày ngắn gọn chủ trương phát động tổng khởi nghĩa giành chính quyền trong cả nước và đã được Đại hội nhiệt liệt tán thành.

Ngày 2.9.1945 nước Việt Nam DCCH ra đời, nhưng đã phải sớm đương đầu với muôn vàn thử thách ác liệt gây ra bởi ba thứ "giặc": giặc đói, giặc dốt và giặc ngoại xâm. Để củng cố khối đại đoàn kết dân tộc, ngay từ cuối tháng 8.1945 Hồ Chí Minh đã đề nghị cải tổ thành phần Uỷ ban Dân tộc giải phóng (do Quốc dân Đại hội bầu ra) lập ra Chính phủ lâm thời Việt Nam Dân chủ Cộng hoà. Trường Chinh và một số cán bộ cao cấp của Đảng đã tự nguyện rút lui khỏi thành phần của Chính phủ, nhường chỗ cho một số nhân sĩ yêu nước tiến bộ. Để giảm bớt áp lực của các thế lực ngoại xâm và phản động, tháng 11.1945 Đảng Cộng sản Đông Dương cũng tuyên bố tự giải tán, thực chất là rút vào hoạt động bí mật. Tuy không nắm giữ vị trí nào trong chính quyền cách mạng, nhưng Trường Chinh vẫn ngày đêm cùng với Hồ Chí Minh và các cán bộ Đảng cao cấp khác chỉ đạo sát sao cuộc đấu tranh xây dựng, củng cố chính quyền cách mạng.

Theo chỉ dẫn của Hồ Chí Minh, Trường Chinh đã sớm quan tâm tới việc nghiên cứu lý luận và kinh nghiệm tổ chức chính quyền cách mạng, đặc biệt là tổ chức kháng chiến theo hình thái chiến tranh nhân dân. Vì vậy, tiếp theo Chỉ thị "Hoà để tiến", sau khi kháng chiến toàn quốc bùng nổ, Trường Chinh đã viết ngay một loạt bài trên báo Cứu quốc để phổ biến và cụ thể hoá đường lối kháng chiến, kiến quốc "toàn dân, toàn diện, trường kỳ, dựa vào sức mình là chính". Đầu năm 1951, Đại hội Đảng toàn quốc lần thứ II đã diễn ra ở chiến khu Việt Bắc. Tại Đại hội này Trường Chinh đã trình bày bản báo cáo quan trọng bàn về những đặc điểm, tính chất của cuộc cách mạng dân tộc, dân chủ, nhân dân Việt Nam. Có thể nói, đây là một bước quan trọng hoàn chỉnh hệ thống lý luận của Đảng về cách mạng Việt Nam. Trường Chinh được Đại hội bầu làm Tổng Bí thư Đảng Lao động Việt Nam.

Với chiến thắng Điện Biên Phủ lịch sử (7.1954), cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp của nhân dân ta giành thắng lợi vẻ vang. Dưới sự lãnh đạo của Đảng, nhân dân miền Bắc phấn khởi bắt tay vào công cuộc kiến thiết xã hội mới. Một trong những nhiệm vụ trọng yếu nhất lúc đó là tiếp tục hoàn thành cuộc cải cách ruộng đất đã được phát động từ cuối năm 1953, đầu năm 1954. Đây là một cuộc vận động mang ý nghĩa kinh tế và chính trị to lớn mà Tổng Bí thư Trường Chinh trực tiếp theo dõi và chỉ đạo. Tới cuối năm 1955, cuộc cải cách ruộng đất đã giành được những thắng lợi căn bản, nhưng do nhiều nguyên nhân mà trong quá trình chỉ đạo và thực hiện ta đã phạm phải những sai lầm nghiêm trọng, nhất là để xảy ra tình trạng quy kết sai thành phần, đấu tố tràn lan. Ngay sau đó, Trung ương Đảng và Chính phủ đã chỉ đạo khẩn trương tiến hành sửa sai để ổn định tình hình. Với tư cách là người đứng đầu Chính phủ, Chủ tịch Hồ Chí Minh công khai nhận sai lầm trong cải cách ruộng đất và nghiêm khắc tự kiểm điểm trước Quốc hội. Trên cương vị Tổng Bí thư, Trường Chinh cũng đứng ra nhận khuyết điểm trước Đảng và Quốc hội. Vốn là người khẳng khái và vô cùng nghiêm khắc với bản thân mình, ông đã xin rút lui khỏi vị trí Tổng Bí thư của Đảng tháng 10.1956.

Từ năm 1958 đến 1986, Trường Chinh tiếp tục được Đảng, Quốc hội và Nhà nước phân công phụ trách nhiều công tác quan trọng khác nhau. Trên cương vị Uỷ viên Bộ Chính trị, Trưởng Ban Lý luận Trung ương, Chủ tịch Uỷ ban Thường vụ Quốc hội, Chủ tịch Uỷ ban dự thảo hiến pháp, rồi Chủ tịch Hội đồng Nhà nước, ông đã có nhiều đóng góp xuất sắc vào công cuộc xây dựng CNXH ở miền Bắc và đấu tranh thống nhất nước nhà, tái thiết đất nước sau chiến tranh.

Tháng 7.1986, tại Hội nghị đặc biệt của Ban Chấp hành TW Đảng, Trường Chinh được bầu lại làm Tổng Bí thư. Đây là thời điểm cách mạng Việt Nam đang đứng trước một bước ngoặt lớn lao với những thử thách đầy cam go. Cùng với tập thể Bộ Chính trị và Ban Chấp hành TW, Tổng Bí thư Trường Chinh đã dành toàn bộ tâm sức, trí tuệ khảo sát kỹ càng tình hình đất nước, tham khảo kinh nghiệm các đảng anh em, lắng nghe ý kiến, nguyện vọng của nhân dân, nhanh chóng đưa ra những biện pháp cấp thời và cẩn trọng chuẩn bị những giải pháp chiến lược để phát động công cuộc đổi mới theo tinh thần "lấy dân làm gốc", từng bước đưa đất nước thoát khỏi khủng hoảng và mở đường đưa cách mạng Việt Nam tiếp tục tiến lên.

Tháng 12.1986, Đại hội Đảng lần thứ VI đã chính thức thông qua đường lối đổi mới do Tổng Bí thư Trường Chinh và Ban Chấp hành TW đề xuất. Tại Đại hội này, do tuổi cao, sức yếu, ông đã xin rút khỏi Ban Chấp hành TW. Đại hội đã trân trọng tuyên dương công trạng, ghi nhận những đóng góp xuất sắc của ông đối với sự nghiệp cách mạng của dân tộc, đồng thời cử ông làm Cố vấn cho Ban Chấp hành TW mới.

Xuất thân từ gia đình Nho học yêu nước của một vùng quê nổi tiếng về truyền thống khoa bảng, Trường Chinh là một trong những gương mặt tiêu biểu của lớp trí thức Tây học sớm dấn thân vào sự nghiệp cứu nước. Là một học trò xuất sắc của Chủ tịch Hồ Chí Minh, trong suốt hơn 60 năm hoạt động cách mạng, Trường Chinh bằng cả Tâm, Đức, Trí, Dũng của mình đã có nhiều đóng góp nổi bật và cống hiến lớn lao vào sự nghiệp giải phóng dân tộc và dựng xây đất nước. Với nhân cách, bản lĩnh và tài năng xuất chúng dường như ông được lịch sử dân tộc thế kỷ XX chọn là con người của những bước ngoặt lịch sử, và chính thông qua những đóng góp to lớn của ông tại những thời khắc lịch sử ấy đã khẳng định tầm vóc của ông. Tổ quốc ghi công ông, nhân dân yêu mến ông, vị lãnh tụ cách mạng, nhà tư tưởng, nhà văn hoá lớn của dân tộc trong thế kỷ XX.“

Phạm Việt Khanh [100 Years-VietNam National University,HaNoi]

 

 

-Trường Chinh Đặng Xuân Khu kêu gọi tẩy chay chữ quốc ngữ

Trường Chinh Đặng Xuân Khu

Trường Chinh - Đặng Xuân Khu TUYÊN BỐ NĂM 1951. Cũng đừng quên là kẻ đã đấu tố cha mẹ tới chết.

http://luongtamconggiao.com/pages/tp.asp?topicID=5406&categoryID=1&subcateID=9

 

ỦY BAN HÀNH CHÁNH KHÁNG CHIẾN VIỆTNAM DÂN CHỦ CỘNG HÒA NĂM THỨ VIITỔNG THƯ KÝ ÐẢNG LAO ÐỘNG VN SỐ: 284/ LÐ ÐỘC LẬP TỰ DO HẠNH PHÚC



Hỡi đồng bào thân mến !

Tại sao lại nhận vào trong nước Việt Nam yêu mến của chúng ta, là một nước biết bao lâu làm chư hầu cho Trung quốc, cái thứ chữ kỳ quặc của bọn da trắng Tư Bản đem vào !


Tại sao ta lại truyền bá trong dân chúng từ ải Nam Quan đến mũi Cà Mau, cách viết chữ dị kỳ của tên thực dân Alexandre de Rhodes đã đem qua xứ mình như thế ?


Không, đồng bào của ta nên loại hẳn cách viết theo lối Âu Tây ấy – một cách viết rõ ràng có mau thật đấy – và ta hãy trở về với thứ chữ của ông bà ta ngày trước, là thứ chữ nho của Trung Quốc. Vả chăng, người Trung Hoa, bạn của ta – mà có lẽ là thầy của chúng ta nữa, ta không hổ thẹn mà nhìn nhận như thế – có phải là dân tộc văn minh trước nhất hoàn cầu không? Còn nói gì đến y khoa của Âu Mỹ: Chúng chỉ cắt, đục, khoét, nạo ! Có thế thôi !


Hỡi đồng bào yêu mến!

Chúng ta hãy gạt bỏ cách chữa bệnh của bọn Ðế quốc phương Tây đem qua xứ ta !Ta hãy bỏ nhà bảo sinh của chúng, bỏ bệnh viện của chúng, ta hãy dùng thuốc dán của ông cha ta để lại và nhất là dùng thuốc Tầu danh tiếng khắp cả hoàn cầu .


Ta hãy trở về phương pháp này, trước nữa để ủng hộ các bạn Trung Hoa, sau nữa để loại ra khỏi nước Việt Nam yêu mến của ta bao nhiêu những đồ nhập cảng thực dân như là khoa hoc, phát minh v.v…


Ta hãy quét sạch lũ “trí thức” đã xuất thân ở các trường Âu Mỹ, đế quốc và thực dân !Chúc “Tổng phản công” và “Thi hành mọi phương pháp bài trừ thực dân”.


Trường Chinh

Tổng thư ký đảng Lao Ðộng



(Số báo Tiếng Dội này nằm trong Thư Viện tiếng Việt thuộc Bảo Tàng Viện Anh Quốc (British Museum – London).

Trường Chinh Đặng Xuân Khu

 

-Trường Chinh theo tài liệu về Cải Cách Ruộng Đất:

Nhìn lại cuộc Cải cách ruộng đất: Những bài học còn nóng hổi  (Bùi Tín)

 

 http://talawas.org/talaDB/showFile.php?res=8440&rb=0302 :

 

“The Land Reform (LR) was carried out in the North of our country for more than half a century. After 3 years of implementation, due to serious and widespread mistakes, the Communist Party (CP) was forced to acknowledge its mistakes (October 1956) and correct them. They were not sincere and could not be clear-headed enough to see clearly and fully the mistakes, so they could not correct their mistakes.


The Land Reform tragedy lasted in space and time, piling up more and more suffering and destruction for the country and people. At this time, democratic and patriotic people looking back at that tragedy and analyzing it more deeply is a necessary and useful thing to do. On this


occasion, the articles of Mr. Nguyen Minh Can, Mr. Tran Gia Phung and the radio specials of Radio Free Asia (RFA) are very valuable.


Some people say that the Land Reform took place more than half a century ago, deeply in the past, so what's the point of digging it up again? The Communist Party has corrected its mistakes and innovated for more than 20 years, so why bring up old stories?


No! It is still necessary to recall and draw deeper lessons, which will help the country's path of progress and integration, to say goodbye to past mistakes and to step strongly on the path of true innovation. It is necessary to look back at the Land Reform with a practical eye, respecting historical truth, in the spirit of scientific research as well as on the stance of fighting for democracy and freedom. From there, we should also look at the strategic issue more broadly: the relationship between the Communist Party and Vietnamese farmers. After having half a century to look back and think, we should focus our attention on the following issues and lessons:

 


1. The new situation leading to Land Reform


Those who lived in Vietnam in the mid-20th century can recall the gentle romantic atmosphere in the fight against French colonialism, with the vibrant songs "Bao chien sy anh hung...", "Nao ta di hung binh...", "Diet fascist...". The Communist Party withdrew into secrecy, the purges took place discreetly, the youth were ready to rush into battle to protect independence.


From the end of 1949, 1950 and 1951, a new situation opened up. The Chinese Communist Party won big and very quickly, occupying the entire Chinese mainland, establishing the People's Republic, the Chinese Liberation Army reached the Sino-Vietnamese border; Vietnam ended its period of isolation, and Vietnam-China relations in all aspects opened up very widely in diplomacy, economics, military, culture... China's influence flooded into Vietnam like a flood, groups of Chinese advisors entered Vietnam, along with military aid, enough to completely equip 6 infantry divisions and 1 artillery division; then rice, fabric, sugar, medicine, Liberation vehicles...; thousands of military, economic, educational, medical, and cultural cadres went to China to study; everyone eagerly learned Chinese and Russian. Everywhere there were dances and songs, "do do do sol do, do do do sol re, re re re mi xi re, re re mi re do la..."; Chinese art troupes came to perform...; Mao's red books and badges with Mao's image were everywhere.


At the end of 1949, Ho Chi Minh went to Beijing and Moscow, meeting Mao Zedong and Stalin. In February 1950, La Quy Ba, the Chinese ambassador, and a group of experts went to Viet Bac. In September 1950, the Border Campaign, led by a group of military experts led by General Tran Canh as military advisor, expanded the Vietnam-China border from Cao Bang, Lang Son to Tien Yen, Mong Cai. It can be said that Chinese theories, Chinese experiences, Chinese goods, Chinese weapons, Chinese films, Chinese books and newspapers... became the life covering the liberated areas, also known as "free zones". Because the liberated areas were self-sufficient, closed, isolated from the temporarily occupied areas, they were also completely isolated from the outside world; Western goods were all called enemy goods, smuggled goods, and banned goods.


It was in that atmosphere, under those conditions that the Land Reform was a Chinese product, bearing a purely Chinese label, from its goals to its specific steps of implementation; It can be affirmed that this is a Chinese specialty.

 


2. Chinese specialty


From policy to motto and measures: In January 1950, when Mr. Ho met Mao Zedong in Beijing and Stalin in Moscow, both communist leaders urged Mr. Ho to return immediately to carry out land reform in order to eliminate private ownership in urban and rural areas. Stalin also assigned Mao's Communist Party to help the proletarian revolution in Asia, first of all Vietnam. Mr. Ho always considered Stalin and Mao as his two masters, who never made mistakes, so when he returned to the country, he carried it out.


Also at the urging of Stalin and Mao, in early 1951, the Second Congress of the Communist Party met in Tuyen Quang, publicly re-opened under the new name of the Vietnam Labor Party and issued a Resolution on Land Reform. From Asia-Africa to Europe-America, there have been countless land reforms. The bourgeois democratic revolutions all raised the issue of redistributing land to farmers. However, when the Communist Parties of the Soviet Union and China raised the issue of land reform, their purpose was not to divide land among the peasants, but another purpose, which was to establish and consolidate the new domination of the Communist Party over the whole society, which they openly declared: to establish the dictatorship of the proletariat, a dictatorship full of blood and tears.


In China, after the Long March (from October 1934 to October 1935), the CCP lost 9/10 of its forces. Chiang Kai-shek's Kuomintang grew strongly; after the Japanese fascists lost the war, the Kuomintang consolidated its power nationwide in a militaristic direction. At the end of 1945, Stalin transferred all the weapons captured from the Japanese Kwantung Army in the Manchuria military region to the Chinese People's Liberation Army, which grew very quickly and in just 2 years, from 1948 to 1949, it invaded the South and occupied the entire Chinese mainland. Suddenly occupying a vast, strange land that had long been under the rule of the Kuomintang, the CCP urgently needed to carry out a land reform to wipe out the remaining heavy and dangerous remnants. Kuomintang landlords were shot, killed, and buried alive like straw. It should be made clear that the Chinese advisors on CCRD who came to Vietnam all attended "land reform" in China and had a lot of practical experience in the South China region; but they had very limited cultural level, most of them came from the basic poor and illiterate peasant class, and were going abroad for the first time, and were heavily burdened with the ideology of the Great Han nation, so they always had an arrogant attitude, considering themselves to be good and knowing everything to teach others. On the Vietnamese side, the Youth Union (leading a region) and the Team (leading a commune) levels were also selected from the poor peasant class - 3 generations of poverty -, so they were often illiterate, hired workers, had just received basic education and cultural remediation, had no leadership ability, and even less independent thinking, so they could only obey the advisors, "precious envoys" of "the great Chairman Mao", even though these people - from General Advisor Kieu Hieu Quang down - only specialized in replacing Vietnamese reality with Chinese reality. Bloodshed was terrible from then on.


Yet in 1956, when they recognized their mistakes, confessed their mistakes and proposed to correct them at the 10th Central Conference, none of the leaders of the Communist Party of Vietnam dared to say anything about China.


Of course, the primary responsibility lies with the subjective, dogmatic, and unrealistic attitude of the Communist Party of Vietnam, but we cannot ignore the root of these mistakes: the attitude of worshipping China, worshipping Mao, worshipping the CCP, worshipping the advisory group of the Communist Party of Vietnam, and worshipping China's experience. The leaders of the Communist Party of Vietnam have abdicated their role as masters of their country, abdicated their role as masters in leading the country, and turned themselves into lackeys in their own country.


It was due to the blind attitude, foreign worship, paralysis in thinking and reasoning, and lack of national pride that the Politburo of the Communist Party of Vietnam throughout 1954 and until the end of 1955 still believed and openly propagated that: Vietnamese landlords were very evil, most of them hid their class background and were only rich and middle peasants; many landlords pretended to be landlords in the resistance war; many landlords pretended to enthusiastically support the revolution, contributed gold, silver, money, and donated houses just to hide their crimes; many of them infiltrated the Communist Party, many of them even went deep and climbed high...; most of the Party organizations and Party cells in the Northern Delta region were organized by De Be - the deuxième bureau, the Second Bureau of the French Expeditionary Force...

 

At the urging of Chinese advisors, religions were brutally destroyed, monks and priests were sent to do hard labor, temple bells were silenced, Buddha statues and pictures of God were thrown into ponds.


I recall that in mid-1955, when "evil landlords and traitors" were shot indiscriminately and indiscriminately - from Thai Nguyen to Hung Yen, Thai Binh, Kien An, from Ha Dong, Ninh Binh to Nghe An, Ha Tinh, causing a huge stir, the information sheets and special issues on the Land Reform still reported on the Politburo's directive that "the ratio of 5% of the population being landlords is the correct ratio (!) in reality", and "each commune must have at least 2 to 3 evil landlords to be sentenced to death is correct". Any place that did not reach those ratios was infected with the rightist disease and had to do it again; we must always remember that this was a "heaven-shaking revolution", we must firmly grasp the motto "to mobilize the masses, that is, to do it strongly, even if it is a little leftist, it is okay, it is better than rightist"; "do not be afraid of strong measures, such as denunciations, using the masses to overwhelm the enemy and the hesitant, using the courts and other means". "On-the-spot execution to create momentum." It was the Communist Party leadership who urged the massacre, until mid-1956 when society reacted strongly.


It was clear that the situations in China and Vietnam were very different in terms of politics, economics, land ownership, rural classes and strata, and political parties. Mechanically applying Chinese experience to Vietnam was clearly the most fundamental mistake, the cause of the mistakes that persisted for more than 2 years through 5 reform waves, until 1956, after the 20th Congress of the Communist Party of the Soviet Union (February 1956) publicly acknowledged the mistake of Stalin's personality cult, the 10th Central Committee meeting of the Vietnam Workers' Party (September 1956) dared to follow suit and publicly acknowledge its mistakes.


It is necessary to point out clearly that this review of mistakes is still very superficial, not thorough and thorough, and the correction is therefore only superficial, with the excuse that during the war, "we must avoid letting the enemy take advantage", "we must take care of the South, avoid making the people in the South lose confidence, and the enemy in the South take advantage...".


Due to the attitude of worshipping China, fear of the CCP, and self-criticism, not daring to touch China, the Communist Party of Vietnam has continued to bow its head in dealing with China, with long-term harmful consequences for the country and its people, lasting until today and still not knowing when it will end.

 


3. China's hand in dividing Vietnam


Although not directly related to the Land Reform, this story cannot be ignored when talking about the Land Reform because it happened right when the Land Reform was at its peak in Vietnam and it also originated from the attitude of worshipping China, in the attitude of abdicating Vietnam's autonomy and independence.


This story is quite long. I will just say it very briefly to clarify why our country, which was originally a continuous strip of land, was suddenly divided into two, two regimes, two states, two governments, two factions...; the wound of division has not yet scarred, the division has deeply affected the lives of every family, every Vietnamese person for more than half a century.


The People's Republic of China was founded on October 1, 1949. By 1953 and 1954, its international position was still very low (it was not until 1971 that Beijing was admitted to the United Nations). Mao and Zhou Enlai used the Franco-Vietnamese war as a means to seek a diplomatic position in the international arena. Moscow joined Beijing in proposing an international conference in Geneva (Switzerland) in early 1954 to find a solution to the two wars in Korea and Vietnam. The United States, Britain and France all agreed. This was the first international debut of communist China. The Chinese delegation was led by Premier and Foreign Minister Zhou Enlai. According to the conference documents and memoirs of the participants such as Molotov (Foreign Minister of the Soviet Union), Zhou Enlai (Foreign Minister of China), Pham Van Dong (Foreign Minister of the Democratic Republic of Vietnam), Ta Quang Buu (Deputy Minister of Defense of North Vietnam)..., at first the Northern delegation only had one plan, which was to cease fire in place, while waiting for the deadline for a free general election nationwide. That was a "leopard skin" style ceasefire, with each region alternating with each other, not dividing the country in half, not cutting across a certain latitude.


In the military thinking of Generals Vo Nguyen Giap, Nguyen Chi Thanh, Le Trong Tan, Tran Van Tra... at that time, the "cease fire in place" stance was based on the favorable situation nationwide, and more broadly, the situation on the entire Indochina battlefield. On the main battlefield in the North, the resounding victory of Dien Bien Phu was strongly coordinated and supported by the battlefields of Tri Thien, Tay Nguyen (where GM 100 was destroyed on Routes 13 and 14), the Southeast and the Mekong Delta, as well as near Luang Prabang, Phong Saly, Pakse-Senô in Laos. The vast liberated area in the Inter-Zone 5 plain was an important source of human and material resources for the war.


The person who proposed the division of Vietnam into two regions was Zhou Enlai, in order to end the meeting quickly, and was approved by the French government, right in the midst of the astonishment and surprise of the head of the delegation, Pham Van Dong, and the entire delegation of the Democratic Republic of Vietnam. In early July 1954, Zhou Enlai returned from Geneva to Beijing to report to Mao, then stopped by Liuzhou in Guangxi, near the China-Vietnam border, summoned Ho Chi Minh and General Giap to meet there, and forced them to accept the division solution. Zhou forced that "Chairman Mao has approved this idea; the division is only temporary, while waiting for the national general election; it must be resolved soon or the US will intervene..." Mr. Ho was worried and had to bow his head, General Giap bitterly still had to obey. Zhou also suggested that the division would be at the 16th parallel, where in 1945 the Allied countries had set the boundary for the disarmament of the Japanese fascist army (British troops in the South, Chinese Chiang Kai-shek troops in the North).


On July 20, 1954, right before the signing of the Geneva Agreement, it was Zhou Enlai who forced Pham Van Dong to accept the division at the 17th parallel, along the Ben Hai River, using the excuse that Thua Thien-Hue was the ancient capital, with many Nguyen Dynasty tombs, so France and Mr. Bao Dai  refused to give in. Another bitter pill to swallow because before that, Pham Van Dong and Ta Quang Buu received a telegram from General Giap from Hanoi... and had bargained with the French side that the division line should be at the 13th parallel. (through Ca Pass) then retreated to the 14th and 15th parallels, then tried to hold the 16th parallel (south of Hai Van Pass) as Zhou Enlai had promised, but it was not possible. Pham Van Dong's previous directive to Ta Quang Buu when bargaining with the French side: "must not lose the South Ngai Binh Phu area (Quang Nam, Quang Ngai, Binh Dinh, Phu Yen)" was just an empty wish.


It was the Beijing knife in the hands of Mao and Zhou Enlai that cut our country in two with the consent of the communist leadership group in Hanoi. That cruel division was part of the traditional divide-and-rule strategy of expansionist forces as well as colonialists, leaving long-term consequences. Beijing was the biggest beneficiary at Geneva in 1954, its international position was raised, it was known as having "outstanding contributions to peace in Asia", and it was given the role of a world power.


The attitude of accepting to be a vassal to China has been the consistent strategic line of the Communist Party of Vietnam, affirmed in the Party's charter since 1960 (the 3rd Congress clearly stated that Mao's thought was the theoretical foundation). That line was only temporarily suspended for a short time when the Sino-Soviet conflict and the Sino-Vietnamese border war broke out (1979), but immediately after the collapse of the Soviet Communist Party (August 1991), that line was restored, even more closely than before, from the 7th Congress (1991) to the 10th Congress, protected by Do Muoi and Le Duc Anh, and it is not known when it will end!

These two figures are responsible, on the one hand, for allowing Beijing to encroach on our land and sea through the two Vietnam-China Agreements of 1999 and 2000, and on the other hand, for delaying the signing of the Vietnam-US Agreement, preventing Vietnam from joining the WTO soon according to the intentions of the leaders in Beijing.


Referring to the weak attitude of the communist leadership group in Hanoi in the face of the expansionist Chinese force, please remember that our ancestors always advised us to be firm in principle, rely on the independent will of the entire nation, cannot be divided, weak to let them encroach "taking advantage of the situation", at the same time not to provoke, cleverly maintain peace to maintain normal and equal neighborly relations.


Many fake intellectuals who defend the persistent subservient attitude of the Politburo of the Communist Party of Vietnam often cite Vietnam's geographical location next to a giant country, so we must have an attitude of knowing our own status, according to the geo-political theory; they explain: people cannot choose their neighbors, this is destiny (!), must know how to live to survive, just have to wait, wherever China reforms, we will change accordingly.


But haven't a series of countries living next to China, having borders with China: India, Myanmar, Mongolia... still maintained their independence and autonomy? They did not succumb to this misfortune. Geo-politically, there is a giant neighboring country. The Han people themselves are so large, always proud of being the Great Han people, living since ancient times on Chinese land, but were once dominated by small ethnic groups in Mongolia and Manchuria during the Yuan-Mongol and Manchu dynasties.


Nowadays, with highly developed science and technology and defense industry, space and time are very narrow, international relations are based on the values ​​of the era being globalized with the United Nations, it is not easy for a big country to overwhelm and dominate a neighboring country, unless the leadership group of that country is foolish enough to voluntarily become vassals of a big country.



4. The Communist Party's debt to Vietnamese farmers


During the land reform, how many losses did Vietnamese farmers suffer? According to internal statistics of the Communist Party (not yet made public), in the areas where land reform was carried out:

Number of "common landlords": 82,777, number of incorrect numbers: 51,480, error rate: 62%

Number of "landlord resistance": 586, number of incorrect attributions: 290, error rate: 49%

Number of "evil landlords and tyrants": 26,453, number of incorrect calculations: 20,493, error rate: 77%

Như vậy là đã có hơn 80 ngàn gia đình địa chủ đã bị bắt bớ, đấu tố, hành hạ; mỗi gia đình có trung bình 4 đến 5 người, bị liên quan, nên số bị nạn lên đến 400 ngàn người. Họ mất nhà, mất tiền của, một số tự sát, còn sống cũng đói khổ, ốm đau, suy kiệt; khá đông gia đình bị tan vỡ, con cái thất học, bơ vơ…


Số "cường hào ác bá’’ (bị coi là oan hay không oan) bị tù đầy, đánh đập, tra tấn rồi bị bắn lên đến hơn 26 ngàn, tính cả gia đình bị điêu đứng theo thì con số bị nạn có thể lên đến hơn 100 ngàn. Vậy là tính sơ sơ, số nạn nhân trực tiếp nói chung lên đến nửa triệu con người.


Chưa hết, theo thống kê nội bộ, trong chỉnh đốn tổ chức được tiến hành ở 2.876 chi bộ ĐCS gồm có 15 vạn đảng viên, đã có đến 84.000 đảng viên bị xử trí (bị tù, tra tấn, xỉ vả, bị giết) chiếm 47%. Con số khủng khiếp này - nhiều hơn số địa chủ bị đấu tố - đã được giữ rất kín. Tôi có những bạn thân, đồng đội cấp trung đoàn (hồi ấy chưa có quân hàm) là trung đoàn trưởng, tỉnh đội trưởng… bị đánh rụng hết răng, mù mắt, gẫy chân; một số khi sửa sai thì đã bị lao phổi nặng do phải nằm đất ẩm, chỉ có manh chiếu rách. Số đảng viên bị tra tấn còn tàn khốc hơn dân thường vì bị coi là phần tử thù địch chui vào Đảng để phá từ bên trong. Hầu hết là đảng viên trí thức, có trình độ học vấn khá.

Những biện pháp sửa sai đều hời hợt qua loa vì phần lớn của cải đã bị chia chác rơi vãi tan nát hết, còn người chết, tật bệnh hiểm nghèo, đau khổ không thể khôi phục nổi. Cần chỉ rõ thái độ vô trách nhiệm, đạo đức giả của lãnh đạo khi ba hoa về sửa sai "kịp thời’’, "thành khẩn’’, "hoàn thành sửa sai".

 

Với thời gian nửa thế kỷ, nhìn lại cho sâu sắc, thế là cả một lớp nông dân thuộc tầng lớp trên ở nông thôn, có văn hóa và kiến thức, am hiểu sâu nghề làm ruộng truyền thống đã bị tiêu diệt nhân danh cách mạng vô sản.


Món nợ của ĐCS vẫn chưa hết. Ngay sau CCRĐ, chưa kịp sửa sai xong, ĐCS đã ép nông dân đi vào con đường tập thể hóa nông nghiệp, theo chỉ thị của Stalin và Mao. Hợp tác xã từ bậc thấp lên bậc cao, từ hợp tác xã từng xóm thôn đến hợp tác xã toàn xã theo kiểu Công xã nhân dân Trung Quốc và nông trường xô viết ở Nga. Máu không tuôn chảy nhưng đó là con đường nghèo đói rã họng, chết dần chết mòn, suốt 25 năm từ 1960 đến 1985, nông dân chỉ sống cầm hơi nhờ mảnh đất 5% để lại cho từng hộ, trong khi 95% diện tích đưa vào tập thể không sản xuất nổi sản phẩm ngang bằng 5% kia. Mặc cho nông dân nghèo đói đến cùng cực, mặc cho vô vàn đảng viên kêu trời lên về sự phi lý ngu muội, như bí thư tỉnh ủy Vĩnh Phú Kim Ngọc bị vùi dập không thương tiếc; nông dân nhiều nơi bị dồn đến thế khốn cùng đã xé rào, tự cứu lấy mình, lúc ấy Đảng mới "sáng suốt’’, chịu mở mắt theo.


Ngay sau khi nông dân thoát khỏi chiếc gông cùm tập thể hóa của ĐCS, được tự do sản xuất trên đồng ruộng mình sau năm 1986, lập tức sản lượng gạo nhảy vọt để Việt Nam trở thành nước sản xuất gạo hàng đầu; điều này càng chứng tỏ ĐCS đã tận tình tàn phá và bần cùng hóa nông nghiệp đến mức nào trong suốt gần 30 năm trời mụ mẫm và mù quáng.


Cùng với tai họa khủng khiếp tập thể hóa nông ngiệp, ĐCS huy động hàng triệu thanh niên nông thôn vào quân đội nhân dân, không ít tuổi trẻ đã phải sinh Bắc tử Nam, và ngay sau đó hơn 50 vạn lính nông dân đã bỏ mạng trên đất Cambốt (với 20 vạn bị thương). Và hiện nay Đảng đang đền ơn đáp nghĩa nông dân ra sao? Biết bao mẹ anh hùng, mẹ liệt sĩ nối đuôi nhau trước các nhà "tiếp dân’’ vì ruộng đất, nhà cửa đã bị quan chức Đảng, cường hào cộng sản cướp đoạt.


Vậy thì câu hỏi ĐCS đã trả hết nợ với nông dân hay chưa vẫn còn nguyên tính chất nóng bỏng. Đồng ruộng đất đai là sinh mạng của nông dân. Hiến pháp vẫn khẳng định ruộng đất thuộc quyền sở hữu của toàn dân. Nhà nước do ĐCS dựng nên, thay mặt toàn dân nắm quyền sở hữu ấy. Cuối cùng là ĐCS lộng quyền, tự tung tự tác, chia chác ruộng đất tùy tiện, để đến nay quan chức Đảng các cấp phần lớn trở thành những địa chủ tư sản mới, chủ nhà đất mới, phú nông mới, làm chủ đất, ruộng, rừng, hồ ao… ở khắp mọi nơi.


Nông dân, người dân Việt ngày nay gọi các quan chức Đảng là lũ "địa tặc’’, lũ giặc cướp đất của dân; những kiện cáo, khiếu kiện về ruộng đất, nhà cửa ở khắp mọi nơi ngày càng chồng chất, một vụ chưa giải quyết đã lại nổ ra trăm ngàn vụ khác, oan khiên oán giận ngút trời, không có cách gì giải quyết nổi.


Nhìn chung nông dân nước ta như con bò cái khỏe mạnh đã bị vắt kiệt sữa, bỏ đói dài dài, nay trơ xương, cay đắng nhìn về thành phố ra vẻ sung túc phồn vinh, ngậm ngùi về sự lạc hậu bất công, về sự phản bội lời hứa xây dựng một nông thôn xã hội chủ nghĩa tiên tiến giàu sang của ĐCS. Đây là món nợ cực lớn.



Kết luận


Nhìn lại cuộc CCRĐ và mối quan hệ giữa nông dân Việt nam và ĐCS trong hơn nửa thế kỷ qua, có thể kết luận đó là mối quan hệ tuyệt hảo, tốt đẹp hay chỉ là một bi kịch kéo dài. Câu hỏi nóng bỏng rút ra từ thực tế lịch sử là:

      

Đến bao giờ ĐCSVN mới trả lại quyền tư hữu ruộng đất đầy đủ cho nông dân, những người đã và đang khai khẩn, lao động làm ra nông sản cho xã hội, và trả lại cho mọi tầng lớp xã hội quyền tự do đầy đủ về kinh tế, chính trị, văn hóa và tôn giáo, như trong một xã hội dân chủ văn minh?


Đến bao giờ ĐCSVN mới trở về với nền độc lập tự chủ của dân tộc, từ bỏ thái độ thần phục nước lớn, khôi phục các vùng đất và vùng biển đã mất, để cùng nhân dân mình theo con đường phát triển đúng đắn gắn bó với thời đại dân chủ văn minh?


The above are the memories and thoughts of a person who was in the heart of the Land Reform Movement to observe and recount, on the occasion of the half-century of the correction of mistakes (October 1956). Please do not rush to think that I have intentionally exaggerated the event, exaggerated the situation because I am bitter about no longer being in the Party. I have tried to maintain the honest spirit of a democratic fighter, taking the truth and only the truth as the goal and spiritual motivation, in order to make our farmers, the youth and even the communists look back in a sober and honest way on strategic issues: national independence and the relationship between Vietnamese farmers and the Communist Party of Vietnam.

The author hopes to receive many comments, dialogues and debates from all directions, from domestic researchers, academicians, professors, students of politics, history, philosophy, economics, culture of the National Academy of Politics and the Institute of Social Sciences and Humanities, especially from the youth at home and abroad and beloved farmers.

 

Paris October 2006.

 

Truong Chinh according to non-Communist documents:

Truong Chinh: The butcher in the land reform. He denounced his parents and killed people without mercy!

http://www.greenspun.com/bboard/q-and-a-fetch-msg.tcl?msg_id=00C4hk  Long March: land reform.

“After conquering the North, Truong Chinh, at that time the General Secretary of the Vietnamese Labor Party (ie the disguised Communist Party), followed the example of Communist China, implementing not only well but also better the "Land Reform Policy" to achieve the goal of "Class Struggle" according to the Communist doctrine.

This movement was actually carried out from the end of 1953 in Inter-Zone IV (Thanh Hoa and Nghe An) and officially carried out vigorously when the Communists occupied the entire North in 1954.

The purpose of the land reform policy: to collect all land and fields under one single owner, the Party. They incited the poor peasants, the poorest members of society, to rise up and destroy the three classes of middle peasants, rich peasants, and landlords, who had more than 3 sao of land (1 sao = 360 m2) and a buffalo or a cow or more (Middle peasants: (3 sao of land; rich peasants: 3-4 sao + 1 buffalo or cow; landlords: had a lot of land, did not work on the fields, lived on rent).

The result was a brutal massacre aimed at exterminating classes hostile to communism. The rich in the countryside were brought to trial in a people's court for "exploitation". The lightest punishment was imprisonment, brainwashing from 2-20 years or more, but most often the death penalty in many forms. In general, the death sentence was carried out right at the execution ground, usually by burying alive, in some places they buried alive but left the head above ground and then let buffaloes and oxen plow until the victim's head was separated from the neck, in some places the victim was tied to a pole and then beaten and the body was buried right at the execution ground, in other places the communists incited people to compete in torturing the victim, interrogating, punching, kicking, humiliating and then throwing rocks at the victim until he died, in other places they pushed the victim into a fire ant nest to die painfully, or tied the elbows, put them in a basket and drowned them until they stopped breathing...

While the sentence was being carried out, the communist cadres gathered the victims' relatives to stand next to them to witness. In every trial, the communists often took advantage of the psychology by "bragging about poverty and suffering" to make the masses even angrier and carry out the sentence without mercy. The film "We Want to Live" shown in Vietnam before 1975 partly described the horror of the CCRD.

The property, fields, and cattle of those who were denounced were confiscated, supposedly to be distributed to the proletariat, but in reality they fell into the hands of the local Party. This campaign spread throughout the North, with an average of 1%-4% of the innocent people in each village being murdered by the Communists who accused them of being rich farmers and landlords. As a result, tens of thousands of people died because of the denunciations.

What was hidden was that, on this occasion, the Communists also eliminated party members who belonged to groups and classes that were harmful to the party, including party members who had contributed to the cause and wealthy people with patriotic feelings who had donated money to support the revolution against the French and Japanese before. A typical example was the landowner Cat Thanh Long in Vinh Yen, the foster mother of a soldier who had provided for Ho Chi Minh: she was denounced to death.

After listening to "Uncle Ho" in the hope of getting a piece of land to plow, the poor farmers fell into another harsh reality that they never expected. After being "allocated land", the poor farmers "had to join the agricultural cooperative", which was an organization that gathered farmers to work collectively under the leadership and control of the state, in which the work would be calculated in points. For example: the work of breaking the land for one hectare: 20 points; the work of planting 30 points; the work of water supply: 15 points. At the end of the month, the points would be summed up and the salary would be in rice. That is, the harvest results would be distributed by the collective: farmers had to work harder but could not harvest as much as when they worked individually. In addition, farmers also have the obligation to contribute such as paying taxes in rice or money (agricultural tax, duty tax, commercial tax, food duty, etc.), selling surplus rice, chickens, ducks, and pigs to cooperatives at cheap prices set by the Party.

Rốt cuộc bần nông vẫn là bần nông : không có tư hữu dồi dào mà còn bị bòn rút qua các thuế má như trên. Chính vì lý do đó mà người nông dân miền B¡c rất nghèo khổ.

Do chính sách quá tàn bạo và theo giáo diều chủ nghĩa ngoại lai, dân chúng nhiều nơi đã nổi loạn làm cho hoạt động nông thôn hoàn toàn tê liệt như liên khu IV (Bac Trung Việt). Có nơi, Trung Ương đã phái Sư đoàn 325 về đàn áp (13/1/1956 tại Quỳnh Lưu, Nghệ An; 6/1/1955 tại Ba Làng, Thanh Hóa).

Thấy dân chúng ta thán, năm 1956, HCM lên đài phát thanh khóc lóc và xin lỗi nhân dân, đưa Trường Chinh ra khỏi chúc vụ Tổng Bí Thư Đảng nhưng vẫn còn là Ủy viên Bộ chính trị. Thực ra người đứng trong bóng tối chỉ đạo còn ai ngoài HCM, đồ tể thực sự. 

Ngoài ra sau khi bị cách chức và chuyển qua chức vụ Chủ Tịch Ủy Ban Thường Vụ Quốc Hội,Trường Chinh còn khống chế,răn đe các văn nghệ sĩ trong sáng tác phải tuyệt đối trung thành với đảng CSVN("Án tích CSVN" sử giaTrần Gia Phụng,trang 204)”  

 

-Theo tài liệu của ngoại quốc trong Bách Khoa Toàn Thư Wikipedia Vai trò của Trường Chinh trong CCRĐ:

http://vi.wikipedia.org/wiki/C%E1%BA%A3i_c%C3%A1ch_ru%E1%BB%99ng_%C4%91%E1%BA%A5t_t%E1%BA%A1i_mi%E1%BB%81n_B%E1%BA%AFc_Vi%E1%BB%87t_Nam :

“Cải cách ruộng đất tại miền Bắc Việt Nam là chương trình nhằm xóa bỏ văn hóa phong kiến, tiêu diệt các thành phần bị xem là "bóc lột", "phản quốc" (theo Pháp, chống lại đất nước), "phản động" (chống lại chính quyền) như địa chủ, Việt gian, cường hào, các đảng đối lập... được Đảng Lao động Việt Nam và Chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa thực hiện vào những năm 1953–1956. Cải cách ruộng đất tịch thu tài sản, đất đai của những người này và chia cho bần nông, cố nông; đồng thời tiến hành đấu tố và xử tội họ.

Đây là một trong những phương cách chính yếu mà những người theo chủ nghĩa cộng sản nghĩ rằng phải thực hiện để lập lại công bằng xã hội, đồng thời thiết lập nền chuyên chính vô sản nhằm tiến lên chủ nghĩa xã hội một cách nhanh chóng. Trong bản Tuyên ngôn của Đảng Cộng sản (Manifesto), Karl Marx đã tuyên bố: "cách mạng ruộng đất là điều kiện để giải phóng dân tộc".

Dựa theo mô hình thổ địa cải cách của Trung Quốc (1946–1949), cuộc cải cách ruộng đất ở miền Bắc được tổ chức với tinh thần đấu tranh giai cấp triệt để[1] với sự cố vấn trực tiếp của các cán bộ đến từ Trung Quốc[2]. Tuy nhiên, với tình hình nông thôn Trung Quốc và Việt Nam hoàn toàn khác nhau, việc áp đặt giáo điều tình hình hai quốc gia đã gây ra nhiều phương hại[3]. Cuộc cải cách và đấu tố này đã gây một không khí kinh hoàng tại nông thôn miền Bắc lúc ấy, và tác hại mạnh đến sự đoàn kết dân tộc và nhiều thế hệ người Việt.

  Mục đích

Chương trình cải cách ruộng đất là một bước trong tiến trình đưa miền Bắc Việt Nam tiến lên xã hội chủ nghĩa, do Đảng Lao động Việt Nam tổ chức và Chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa thực thi, hệ thống hóa và khai triển trên địa bàn rộng, công việc mà nhiều chính quyền địa phương đã làm từ những năm đầu Cách mạng tháng Tám:

tịch thu tài sản ruộng đất do người Pháp, người dân di cư, hay Việt gian (những người theo Pháp) bỏ lại, hay bỏ hoang vì chiến tranh,

phân chia cho tá điền,

cắt giảm địa tô,

bãi bỏ mọi khoản tiền thuê ruộng.

Theo tài liệu của Đảng Cộng sản Việt Nam thì các công việc này cũng được đảng và chính phủ tiếp tục từng bước giải quyết trong kháng chiến chống Pháp, nhưng đến 1953 thì mới được phát triển rộng (khởi sự tại Thái Nguyên)[4]

Tại kì họp thứ ba của Quốc hội, để phát động chiến dịch, Chủ tịch nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa Hồ Chí Minh phát biểu: "Luật cải cách ruộng đất của ta chí nhân, chí nghĩa, hợp lí hợp tình, chẳng những là làm cho cố nông, bần nông, trung nông ở dưới có ruộng cày, nhưng đồng thời chiếu cố đồng bào phú nông, đồng thời chiếu cố đồng bào địa chủ"[5].

Trong bài trả lời phỏng vấn đài RFA của nhà nghiên cứu sử Trần Gia Phụng thì cải cách ruộng đất bắt đầu từ năm 1949. Thứ nhất là từ năm 1949, năm này để khuyến khích nông dân ra sức cày bừa thì nhà cầm quyền Việt Minh ra sắc lệnh để thành lập hội đồng giảm tô. Họ ấn định rằng các chủ đất phải giảm tối thiểu và đồng bộ tiền thuê đất (tô tức là tiền thuê đất) cho tá điền (tức là nông dân cày ruộng). Có nơi giảm đến 35% tiền thuê đất.

Sau đó, thông tư liên bộ của năm 1949 đưa ra nguyên tắc chủ yếu về phân chia tạm thời ruộng đất cho nông dân mà những ruộng đất này họ tịch thu được từ điền chủ của người Pháp, từ điền chủ là những người mà Việt Minh gọi là "Việt gian", tức là những người mà Việt Minh kết tội thông Pháp.

  Tổ chức

Tháng 11 năm 1953, Quốc hội Việt Nam Dân chủ Cộng hòa nhóm họp và thông qua dự luật cải cách ruộng đất 197/HL. Chủ tịch Hồ Chí Minh phê thuận và chính thức ban hành bộ luật này vào ngày 19 tháng 12 năm 1953 để kỷ niệm ngày Toàn quốc Kháng chiến, mang tên "Luật Cải cách Ruộng đất". Đồng thời điểm này, Ủy ban Chấp hành Trung ương Đảng Lao động Việt Nam và Đại hội Toàn quốc Đảng Lao động Việt Nam cũng họp và tổ chức chuẩn bị thi hành cải cách ruộng đất sâu rộng trên toàn lãnh thổ. Đảng này cũng chỉ định một ủy ban lãnh đạo chương trình cải cách ruộng đất và hoạch định tiến trình cải cách ruộng đất.

  Ban lãnh đạo

Phát động và làm tư tưởng chiến dịch: Hồ Chí Minh (Chủ tịch Đảng Lao động Việt Nam và nhà nước)

Trưởng ban chỉ đạo trực tiếp: Trường Chinh (Tổng Bí thư đảng)

Trưởng ban chỉ đạo thí điểm Thái Nguyên: Hoàng Quốc Việt (Ủy viên Bộ Chính trị Ban Chấp hành Trung ương đảng)

Trưởng ban chỉ đạo thí điểm Thanh Hóa, Nghệ An, Hà Tĩnh: Lê Văn Lương (Ủy viên dự khuyết Bộ Chính trị Ban Chấp hành Trung ương đảng)

Giám đốc trực tiếp điều hành chiến dịch: Hồ Viết Thắng (Ủy viên dự khuyết Ban Chấp hành Trung ương đảng)

  Tiến trình

Chương trình cải cách ruộng đất được áp dụng qua bốn bước chính:

 Huấn luyện cán bộ

Các cán bộ Đảng Lao động tham gia cải cách ruộng đất được đưa đi học khóa Chỉnh huấn 1953, và một số được đưa đi huấn luyện tại Trung Quốc [cần dẫn nguồn]. Các chương trình học tập nhằm giúp cán bộ nắm vững đường lối của đảng trong cải cách ruộng đất, quán triệt quan điểm: "trí, phú, địa, hào đào tận gốc trốc tận rễ" [cần dẫn nguồn]. Tổng số cán bộ được điều động vào công tác là 48.818 người.

  Chiến dịch Giảm tô

Bước đầu, các đội cán bộ cải cách ruộng đất đi vào các làng xã và áp dụng chính sách "3 Cùng" (cùng ăn, cùng ngủ, cùng làm) với các bần cố nông trong làng xã đó, kết nạp họ thành "rễ", thành "cành" của đội, sau đó triển khai chiến dịch từng bước như sau:

Phân định thành phần: Đội Cải cách Ruộng đất ra mắt làng xã, và tất cả các gia đình trong xã được họ phân loại thành 5 thành phần: (a) địa chủ; (b) phú nông; (c) trung nông cứng - sở hữu 1 con bò, 1 con heo, 1 đàn gà; (d) trung nông vừa - sở hữu 1 con heo, 1 đàn gà; (e) trung nông yếu - sở hữu 1 đàn gà hay không có gì cả; (f) bần nông; (g) cố nông. Gia đình có 2 con heo đã có thể gọi là phú nông. Tỷ lệ địa chủ được quy định trước là 5,68% dân số nông thôn và các đoàn và đội cải cách đều cố truy bức để đôn tỷ lệ địa chủ lên 5% như một quy định bắt buộc, gọi là "kích thành phần".

Phân loại địa chủ: Tất cả các gia đình bị xếp vào thành phần địa chủ như nói trên được đội cải cách phân loại thêm một lần nữa thành (a1) Địa chủ gian ác; (a2) Địa chủ thường; (a3) Địa chủ có ủng hộ kháng chiến. Thành phần địa chủ gian ác bị đội cải cách bắt ngay lập tức và quản thúc.

Áp dụng thoái tô: Đối với các gia đình có địa chủ bị bắt nói trên, đội cải cách thông báo với họ về các sắc lệnh giảm tô của chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, bao gồm: sắc lệnh giảm tô xuống còn 25% vào tháng 11 năm 1945, sắc lệnh số 87/SL năm 1952 và 149/SL năm 1953 giảm tô thêm 25%. (Chú thích: Tại miền Bắc, tô hay địa tô là tiền thuê ruộng mà tá điền phải trả cho địa chủ sau mùa gặt, có thể trả bằng thóc.) Căn cứ theo đó, địa chủ nào chưa giảm tô cho nông dân thì bây giờ phải trả số nợ đó — gọi là "thoái tô". Nếu không trả đủ nợ thì tài sản bị tịch thu, phân phát do nông dân. Sau bước này, hầu hết gia đình địa chủ lâm vào hoàn cảnh khánh kiệt, nhiều người đến chỗ tự sát — vì nếu sống trong vùng kiểm soát của Pháp thì không biết gì về các sắc lệnh của nhà nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa.[6]

Học tập tố khổ, lùng bắt địa chủ: Các bần nông, cố nông, "chuỗi", "rễ" được đội cải cách cho học lớp tố khổ do họ mở, qua đó học viên được nhận dạng các tội ác của địa chủ, và được khuyến khích nhớ ra tội ác của từng địa chủ đã bóc lột họ như thế nào. Sau khi học qua lớp tố khổ nhiều bi kịch xảy ra: con tố cha, vợ tố chồng... Du kích và cốt cán cải cách ruộng đất tìm bắt địa chủ, việt gian, thậm chí họ "vác súng vào thành phố lùng bắt địa chủ và con cái địa chủ là cán bộ công nhân viên chức nhà nước".[7]

Công khai đấu tố: Các buổi đấu tố được tổ chức, thông thường vào ban đêm. Số lượng người tham gia đấu tố được huy động từ vài trăm đến cả ngàn người, và thời gian đấu tố từ một đến ba đêm tùy theo mức độ tội trạng của địa chủ. Trong đêm đấu tố, các bần nông bước ra kể tội địa chủ đã bóc lột họ như thế nào. Tại các tỉnh có tổ chức cải cách ruộng đất, Đảng Lao động cho ra tờ báo lấy tên là Lá Rừng (ngụ ý tội ác địa chủ nhiều như lá rừng) tường thuật chi tiết các vụ đấu tố. Sau khi bị đấu tố các địa chủ được tạm giam trở lại để chờ tòa án nhân dân xét xử, cũng có người bị đánh chết ngay trong lúc đấu tố[cần dẫn nguồn]. Gia đình và thân nhân người bị đấu tố thì bị cô lập, bị bỏ đói và chịu nhiều sự phân biệt đối xử và nhục hình.

Xử án địa chủ: Tại các huyện, một tòa án nhân dân đặc biệt được lập ra và đi về các xã xét xử các địa chủ. Sau khi kết án, địa chủ bị xử bắn trước công chúng do đội tự vệ xã hành quyết. Những người không được xử bắn thì bị cô lập trong các làng xã, một số bị thiệt mạng vì bị bỏ đói.

Tổng cộng có tám đợt giảm tô từ 1953 đến 1956 tiến hành tại 1.875 xã.

  Chiến dịch Cải cách Ruộng đất

Nhiều tháng sau khi Chiến dịch Giảm tô được triển khai, chương trình Cải cách Ruộng đất chính thức bắt đầu, với hình thức tương tự nhưng trên địa bàn rộng lớn hơn, và các gia đình địa chủ có thành tích kháng chiến, kể cả các gia đình có đảng viên, cán bộ, bộ đội phục vụ trong kháng chiến cũng bị đấu tố. Tổng cộng có năm đợt cải cách ruộng đất từ 1953 đến 1956 tiến hành tại 3.314 xã. Người đầu tiên bị buộc tội chết trong cải cách ruộng đất là một phụ nữ, bà Nguyễn Thị Năm ở Thái Nguyên, bà là địa chủ kháng chiến có nhiều công lao lớn với cách mạng Việt Nam[8].

Tổng cộng có 6 đợt lớn cải cách ruộng đất. Từ cuối năm 1954, dưới sức ép của cố vấn Trung Hoa, chiến dịch cải cách ruộng đất bắt đầu được đẩy mạnh và nhanh, với cường độ lớn. Từ giữa năm 1955 ở một số nơi đã xuất hiện hiện tượng đấu tố tràn lan, mất kiểm soát. Từ đó đến cuối năm 1955, cảnh đấu tố địa chủ xảy ra tràn lan, nhiều lúc chỉ đơn thuần bằng một lời tố giác đơn giản, những thành viên trong tòa án nhân dân cũng có thể xử tử hình hay tù khổ sai đối với người bị tố giác. Đã xuất hiện tình trạng lạm dụng quyền hành của các cán bộ đội viên đội công tác ruộng đất trong công tác đất đai. Họ đấu tố mọi nhà, đấu tố mọi người, nhưng lại quên đấu tố bản thân. Số người chết trong đợt này là rất lớn, trong đó số người chết oan chiếm tỷ lệ cao. Quyết liệt nhất là ở Thái Bình, nơi có đến 294 xã được đưa vào cải cách.

Theo tài liệu của Đảng Cộng sản Việt Nam, tháng 11 năm 1953, Hội nghị Ban chấp hành trung ương đảng lần thứ 5 quyết định tiến hành việc cải cách ruộng đất tại miền Bắc Việt Nam. Từ năm 1953 tới 1957, 810.000 hécta ruộng đất ở đồng bằng và trung du miền Bắc đã được chia cho 2 triệu hộ nông dân, chiếm khoảng 72,8% số hộ nông dân ở miền Bắc. Trong khi đó, phân bố ruộng đất miền Bắc trước năm 1945, chỉ có 4% dân số đã chiếm hữu tới 24,5% tổng số ruộng đất.

Tuy nhiên, ở một góc độ khác việc thực hiện cải cách ruộng đất ở miền Bắc Việt Nam đã gây ra nhiều hậu quả to lớn. Đã có rất nhiều người bị đấu tố oan. Theo tài liệu của Đảng Cộng sản Việt Nam, nhiều nông dân trong tầng lớp trung nông đã bị đấu tố là địa chủ và việc đấu tố oan là do "bị địch lũng đoạn". Những sai lầm này, như đã được đề cập đến trong bài phát biểu tháng 10 năm 1956 tại Mặt trận Tổ quốc Việt Nam của giáo sư, luật sư Nguyễn Mạnh Tường,[6] đã làm Đảng Cộng sản Việt Nam bị mất uy tín đối với nhiều người dân.

  Chiến dịch Sửa sai

Do nhận định chiến dịch Cải cách Ruộng đất giết lầm nhiều người vô tội và gây ra chống đối mạnh trong dân chúng, Đảng Lao động Việt Nam và chính phủ tiến hành các bước sửa sai như sau:

Tháng 2 năm 1956, Hội nghị Trung ương đảng lần thứ 9 tuyên bố các sai lầm trong cải cách ruộng đất.

Tháng 3 năm 1956, Quốc hội họp lần thứ 4 tường trình bản báo cáo các sai lầm và biện pháp sửa sai.

Ngày 18 tháng 8 năm 1956, Chủ tịch Hồ Chí Minh gửi thư cho đồng bào và cán bộ nhìn nhận sai lầm và cho biết Trung ương đảng và chính phủ đã nghiêm khắc kiểm điểm các sai lầm.

Ngày 24 tháng 8 năm 1956, báo Nhân Dân công bố có một số đảng viên trung kiên đã bị hành quyết sai lầm trong chiến dịch Cải cách Ruộng đất.

Tháng 9 năm 1956, Hội nghị lần thứ 10 Ban Chấp hành Trung ương đảng (họp từ 25/8 đến 24/9/1956) nhận định các nguyên nhân đưa đến sai lầm, và thi hành biện pháp kỷ luật đối với Ban lãnh đạo chương trình Cải cách Ruộng đất như sau: ông Trường Chinh phải từ chức Tổng Bí thư đảng, hai ông Hoàng Quốc Việt và Lê Văn Lương ra khỏi Bộ Chính trị[9], và ông Hồ Viết Thắng bị loại ra khỏi Chấp hành Trung ương đảng.

Ngày 29 tháng 10 năm 1956, Đại tướng Võ Nguyên Giáp, người không tham gia trực tiếp vào sai lầm chương trình Cải cách Ruộng đất, thay mặt chủ tịch nước đọc bản báo cáo của Hội nghị lần thứ 10 Ban Chấp hành Trung ương đảng tại nhà hát lớn Hà Nội, kê khai sai lầm và phát động chiến dịch sửa sai, phục hồi các chức vụ tài sản cho cán bộ, bộ đội bị đấu tố.

Theo thống kê đến tháng 9 năm 1957, thì chiến dịch sửa sai phục hồi khoảng 70-80% số người bị kết án, chỉ trả lại số ít[cần dẫn nguồn]. Nếu đã chết thì vợ con hay thân nhân được bồi thường rất ít tài sản[cần dẫn nguồn]. Theo báo Nhân Dân thì chiến dịch sửa sai cũng gây thêm chết chóc khi các đảng viên được phục hồi trả thù những người đã đấu tố họ oan ức, hoặc chưa kịp trả thù thị bị thủ tiêu trước để tránh việc trả thù.

Phong trào trả thù bằng bạo động lan rộng khiến nhà chức trách phải dùng quân đội trấn áp. Ở Quỳnh Lưu, tỉnh Nghệ An, có bản báo cáo ghi nhận 20.000 nông dân mang gậy gộc chống lại quân đội khi chính quyền dùng vũ lực để tái lập trật tự.[10]

Tuy nhiên, theo nhiều nhân chứng, việc sửa sai chỉ đơn thuần là phục hồi đảng tịch, quy lại thành phần (từ địa chủ, phú nông trở lại thành trung nông) chứ không hề có trả lại tài sản, nhà đất. Đến năm 2004, theo báo Hà Nội Mới, Ủy ban Nhân dân thành phố Hà Nội mới ra quyết định trợ cấp cho một số trường hợp bị qui sai thành phần và có tài sản bị trưng thu, trưng mua trong thời kì Cải cách Ruộng đất với mức ba triệu đồng một trường hợp[1].

 Những sai lầm trong chiến dịch

  Sai lầm chung

Đánh giá sai lầm về tình hình khác biệt giữa nông thôn Trung Quốc và Việt Nam, quá tin tưởng và chịu sức ép của các cố vấn Trung Quốc

Đánh giá sai và nâng sản lượng, nâng thuế lên quá cao, quá sức người dân. Như ở Hà Tĩnh, có những mẫu ruộng tính sản lượng là 32, 35 tạ một mẫu ta. Khá nhiều ruộng tốt được tính sản lượng ít nhất phải 25, 28 tạ. Trong khi đó như ở Liên Xô, theo ông Đặng Thái Mai: "ở LX cũng mới trù tính việc tăng năng suất các miền ruộng có thủy lợi (terres-irriguées) cho đến mức 40-50 tạ một hectare. Như vậy là với phương tiện kỹ thuật, nhân công, tổ chức của nông nghiệp Liên Xô, mà trong 4 năm nữa người ta mới yêu cầu tới mức 20 hay 25 tạ nửa hectare, nghĩa là còn hơn một mẫu ta..."[11]

Chiến dịch càng lên cao điểm càng mất kiểm soát dẫn đến tình trạng vô chính phủ, nhiều oan sai và cô lập, đối xử nhục hình với gia đình người bị đấu tố. Hơn 70% người bị quy vào thành phần địa chủ và phú nông là quy sai. Điển hình như:

Trường hợp tử hình bà Nguyễn Thị Năm, chủ hiệu Cát Thanh Long ở Hà Nội, mẹ nuôi của Lê Đức Thọ, Phạm Văn Đồng và Trường Chinh, có con trai một là trung đoàn trưởng một trung đoàn của Quân đội Nhân dân Việt Nam. Trong Tuần Lễ Vàng, gia đình bà cũng đã hiến 100 lạng vàng cho chính quyền mới thành lập.[2]

Trường hợp thiếu tướng Vương Thừa Vũ, tư lệnh Đại đoàn 308, nguyên tư lệnh mặt trận Hà Nội năm 1946, chủ tịch Ủy ban quân quản Hà Nội bị các cán bộ cải cách bắt ở ngoại thành Hà Nội vì có người đấu tố ông là "địa chủ, có xuất thân là tư sản, lập trường chính trị không rõ ràng"  

Các cháu nội của cụ Phan Bội Châu, trong đó có một người là Trung đội trưởng, nhà nghèo, 3 sào đất cho 3 mẹ con, nhưng cũng bị quy là địa chủ  

Đặc biệt có cụ phó bảng Đặng Văn Hướng, bộ trưởng phụ trách Thanh-Nghệ-Tĩnh trong chính phủ Hồ Chí Minh bị đấu tố chết tại quê nhà Diễn Châu  

Ngoài việc tịch thu nhà đất của những người bị quy là địa chủ, những mục đích khác của chiến dịch không đạt được. Thực tế đau buồn khác là kết quả của cuộc cải cách ruộng đất lại không như người nông dân mong đợi khi ngay sau đó: vụ mùa năm 1957 được đánh giá là thất thu.

Cuộc đấu tố và cô lập, lùng bắt địa chủ và con cái của họ đã gây một không khí kinh hoàng tại nông thôn miền Bắc thời ấy. [cần dẫn nguồn] Giết lầm nhiều người vô tội và gây ra chống đối mạnh trong dân chúng, mất tin tưởng vào Đảng Cộng sản và nhà nước, gây chia rẽ trong nhiều thế hệ [cần dẫn nguồn].

  Sai lầm trên phương diện pháp lý

Theo bài diễn văn luật sư Nguyễn Mạnh Tường đọc tại cuộc họp Mặt trận Tổ quốc ở Hà Nội ngày 30 tháng Mười 1956, cuộc cải cách ruộng đất được thực hiện với phương châm "thà chết 10 người oan còn hơn để sót một địch"; phương châm này đi ngược lại với quy tắc cơ bản của pháp luật, trong trường hợp này là "thà 10 địch sót còn hơn một người bị kết án oan". Cụ thể các quy tắc pháp lý đã bị xâm phạm là:

Không xử phạt các tội đã phạm quá lâu đến hiện tại mới điều tra ra.

Trách nhiệm của phạm nhân thì chỉ một mình phạm nhân chịu, không quy kết cho vợ con, gia đình.

Muốn kết án một người phải có bằng chứng xác đáng.

Thủ tục điều tra, xét xử phải bảo đảm quyền lợi của bị can. Bị can có quyền nhờ luật sư bào chữa. Phải tôn trọng bị can trong quá trình truy tố và xét xử; khi bị can ra trước tòa không được xiềng xích và không được dùng nhục hình.

Các nguyên nhân sai lầm được cho là: quan điểm ta-địch, thù-bạn của chính quyền đương nhiệm rất mơ hồ; chính quyền bất chấp pháp luật, lấy chính trị lấn át pháp lý; bất chấp ý kiến của giới chuyên môn.[6]

 

  Số người bị đấu tố

Tổng cộng chiến dịch Giảm tô tịch thu của địa chủ, phú nông 31.110 tấn thóc tô, 15.475 ha ruộng, 8.246 trâu bò. Tổng cộng chiến dịch Cải cách Ruộng đất tịch thu của địa chủ 810.000 ha ruộng, 106.448 trâu bò, 1.846.000 nông cụ, 148.565 ngôi nhà. Số tài sản này được phân chia cho 2.104.138 hộ bần nông, trung bình mỗi hộ được 0,38 ha, 0,87 nông cụ, 0,071 ngôi nhà. Giai cấp địa chủ hoàn toàn bị tiêu diệt tại miền Bắc[cần dẫn nguồn].

Số lượng người bị giết trong chương trình Cái cách Rộng đất là không thể thống kê chính xác và còn gây tranh cãi. Nhưng theo chủ trương ở một số địa phương phải tìm cho ra tỷ lệ 5% địa chủ, "Việt gian" để mang ra đấu tố[3] thì con số sẽ không ít.

Theo nhiều nguồn tin khác nhau, số lượng người bị giết là 100.000 đến 200.000 người:

Theo Bernard Fall thì không thể biết chính xác con số, nhưng ít nhất khoảng 50.000 người bị giết và 100.000 người bị bắt giam[12](cần số trang).

Theo Tibor Mende, khoảng 15.000 người bị giết.[cần dẫn nguồn]

Theo Tiến sĩ Võ Nhân Trí, dựa trên tài liệu văn khố Trung ương đảng  thì khoảng 15.000 người bị giết.

Theo tuần báo Time ngày 1 tháng 7 1957 thì khoảng 15.000 người bị giết[13].

Theo ông Bùi Tín[cần dẫn nguồn], tại buổi hội thảo "Những kinh nghiệm đau buồn từ 'Cải cách ruộng đất' ở đất Bắc 1953-1956" do Mạng lưới dân chủ tổ chức cuối tháng 6 năm 2003 tại thủ đô Berlin, nêu lên con số nạn nhân là 500.000 người theo như Michel Tauriac, nhà văn-nhà báo người Pháp đưa ra. Bùi Tín cho rằng con số này cũng hợp lý nếu kể cả những người bị giết, bị chết trong tù, bị chết sau khi thả ra và tự tử hoặc thân nhân, gia đình gián tiếp chịu đày đọa.

Ông Vũ Thư Hiên, trong cuốn ' thì cho rằng con số nạn nhân là ít hơn con số năm chục vạn của ông Tín rất nhiều, tuy vậy ông chỉ có thể ước tính, chứ không có số liệu hoặc tài liệu nào cụ thể:

"Người ta thường nói tới con số khoảng 15.000 người. Tôi nghĩ con số có thổi phồng. Trong tài liệu của Bernard Fall và Wesley Fishel con số còn được đẩy tới 50.000. Nếu tính tổng số xã đã cải cách ruộng đất là khoảng 3.000, mỗi xã có trung bình một hoặc hai người bị bắn, bị bức tử, bị hãm cho chết đói, (những xã có số người bị bắn lên tới ba hoặc bốn rất ít gặp, có những xã không có ai bị) thì số người chết oan (kể cả trong Chỉnh đốn Tổ chức, tính cả người bị bức tử) nằm trong khoảng từ 4.000 đến 5.000 người. Nói chung, đó cũng là đoán phỏng. Chẳng bao giờ chúng ta biết được con số chính xác nếu không có một cuộc điều tra khoa học."

Thống kê chính thức của nhà nước Việt Nam được đăng trong cuốn Lịch sử kinh tế Việt Nam (tập hai) cho biết là đã có 172.008 người bị quy vào thành phần địa chủ và phú nông (trong đó có 123.266 người bị quy sai, hơn 70%, tức là bị oan). Theo quan điểm của những người thực hiện cuộc cải cách ruộng đất, đây là những người bị xếp vào loại kẻ thù của nhân dân, bị "đào tận gốc, trốc tận rễ". Điều này đồng nghĩa với việc họ có thể bị bắn tại chỗ hoặc bị lãnh án tù rồi chết trong nhà giam .

Về thành phần của con số 172.008 nạn nhân này, bảng thống kê ghi như sau: Địa chủ cường hào gian ác : 26.453 người, trong đó 20.493 người bị oan (77,4%). Địa chủ thường : 82.777 người, trong đó 51.480 người bị oan (62%). Địa chủ kháng chiến : 586 người, trong đó 290 bị oan (49%). Phú nông : 62.192 người, trong đó 51.003 người bị oan (82%). Tổng cộng : 172.008 nạn nhân, trong đó 123.266 người bị oan : 71,66%. Con số địa chủ kháng chiến theo thống kê trên là 586 người, trong khi theo báo cáo của Bộ chính trị Đảng Cộng sản Việt Nam tháng 10 năm 1956 thì riêng tổng số đảng viên bị "xử trí" lên tới 84.000 người. Số lượng này chưa kể đến thân nhân, gia đình của những người bị quy sai, cũng bị cô lập và đối xử phân biệt.

Theo giáo sư Lê Xuân Khoa thì chương trình Cải cách Ruộng đất là một trong ba nguyên nhân chính đưa đến cuộc di tản 1954. Ngoài ra, ông nhận định lượng lúa gạo sản xuất ở đồng bằng sông Hồng bị giảm sút trầm trọng trong những năm cải cách ruộng đất và ngay sau đó. Tuy nhiên, nhận định này khác rất nhiều với các ý kiến, nhận định về cuộc di cư năm 1954 trong các sách chính thức về lịch sử ở Việt Nam hiện nay.

  Ý kiến và nhận định riêng

Luật sư Nguyễn Mạnh Tường đã nói về tình cảnh oan sai như sau, trong diễn văn đọc trước Mặt Trận Tổ Quốc, ngày 30 tháng 10 năm 1956 tại Hà Nội: “Qua cuộc Cải cách Ruộng đất ta thấy bao nhiêu các chiến sĩ cách mạng thành tích lộng lẫy, có người ngực gắn tới hai huy chương kháng chiến bị kết án là phản động, cường hào gian ác và, sau khi nhận tội, bị tống giam hay bị hành hình” [...] “Trong cuộc kháng chiến anh dũng của ta, những đồng bào đã hi sinh, có thể nói được, chết với trong lòng chan chứa nỗi vui sướng vì chết cho sự nghiệp giải phóng dân tộc khỏi nanh vuốt của địch. Họ chết vì địch, cho ta, đó là cái chết tích cực, cái chết vẻ vang, cái chết oanh liệt mà Tổ quốc ghi nhớ muôn thuở. Trái lại, các người chết oan vì các sai lầm trong cuộc Cải cách Ruộng đất này, lúc tắt thở, cay đắng đau xót vì chết với một ô danh. Chúng ta đã xoá bỏ cái ô danh đó, nhưng con cháu của các nạn nhân tài nào mà không ngậm ngùi? Đau đớn hơn, bây giờ ta làm thế nào mà biến cái khổ cực của người tắt thở thành một niềm an ủi cho họ được?”[6]

Nhà văn Trần Mạnh Hảo ở Hà Nội: "Tôi nhận ra cái điều này cũng lâu rồi, mà nhận từ từ, bởi vì tôi đã đựơc chứng kiến cụôc Cải cách Ruộng đất ở ngoài miền Bắc mà gia đình tôi là nạn nhân. Tôi thấy nó rất là khủng khiếp. Tôi không hiểu cái chủ nghĩa gì mà nó chỉ có một biện pháp duy nhất là trấn áp ngừơi ta, mang người ta ra đấu tố và bắn bỏ người ta, mà không có xét xử công minh, cũng không có bằng cớ gì cả. Cuộc CCRĐ là một cuộc diệt chủng như là Pol Pot và Yeng Sari (đã làm bên xứ chùa Tháp) mà thời đó tôi đã chứng kiến."[cần dẫn nguồn]

Năm 2005, nguyên Thủ tướng Việt Nam Võ Văn Kiệt nhìn nhận "Trong các chiến dịch cải cách ruộng đất và cải tạo công thương nghiệp, nhiều nhân sĩ yêu nước, nhiều nhà kinh doanh có công với cách mạng đã không được coi như bạn nữa, gây những tổn thất lớn về chính trị và kinh tế"[14].

  Tham khảo

Lịch Sử Việt Nam, 1954-1965, Cao Văn Lượng chủ biên, Nxb Khoa Học Xã Hội, Hà Nội, 1995.

Đại Cương Lịch Sử Việt Nam, 1945-2000 tập III, Lê Mậu Hãn chủ biên, Nxb Giáo Dục, Hà Nội, 2000.

Góp phần tìm hiểu Lịch sử Đảng Cộng Sản Việt nam PGS TS Nguyễn Trọng Phúc chủ biên, Nxb Chính Trị Quốc Gia: Viện Lịch sử Đảng, Học Viên Chính trị Quốc Gia Hồ Chí Minh, Hà Nội, 2002.

Việt Nam, 1945-1995 tập I, GS Lê Xuân Khoa, Nxb Tiên Rồng, Maryland, 2004.

Qua Những Sai Lầm Trong Cải Cách Ruộng Đất, Xây Dựng Quan Điểm Lãnh Đạo, LS Nguyễn Mạnh Tường, diễn văn đọc trước Mặt Trận Tổ Quốc, ngày 30 tháng Mười 1956 tại Hà Nội.

The Viet Minh Regime, Government and Administration in the Democratic Republic of Vietnam, Bernard Fall, Greenwood Press, Connecticut, 1975.

From Colonialism to Communism, Mạc Định Hoàng Văn Chí, Nxb F.A. Praeger, New York, 1964.

Loạt bài: Hồ sơ Cải cách ruộng đất trên diễn đàn Talawas

Nhận định của Long Điền về tội ác của Trường Chinh trong Cuộc chiến Việt Nam :

Tóm lại trong chức vụ Trưởng Ban Chỉ Đạo Trung Ương CCRĐ, Trường Chinh người thừa hành chỉ thị của Hồ Chí Minh,hắn phải chịu hoàn toàn trách nhiệm trong các tội ác diệt chủng do chính Trường Chinh và lũ thuộc hạ đã sát hại trên 200.000 nông dân vô tội. Đối với xả hội VN, Trường Chinh phạm tội ác tày trời là  kẻ đấu tố chính cha mẹ ruột mình một cách vô luân và độc ác. Đồng thời qua các cuộc đấu tố địa chủ,Hồ Chí Minh,Trường Chinh và đảng CSVN đã giật sập truyền thống gia đình Việt Nam tốt đẹp đã có từ mấy ngàn năm qua, tạo sự chia rẽ trong thôn làng, trong gia tộc qua các hình thức con tố cha, vợ tố chồng v.v….Tội ác của Trường Chinh so về số lượng người bị sát hại rất là to lớn do chính tay y phát động đấu tố  trong Cải Cách Ruộng Đất. Trong bài phát biểu năm 1951[lxxxviii] Trường Chinh đã hô hào bỏ chữ quốc ngữ, theo chữ Tàu, bỏ y học Tây phương trở về  Đông Y hoàn toàn cho thấy Tr ường Chinh là kẻ ngu dốt, cực đoan bảo thủ nếu hắn mà là lãnh tụ sẽ dẫn dắt dân tộc VN đến chỗ tồi tệ nhất thế giới. Trong thời điểm thập niên 50, những con người CSVN như Trường Chinh không phải là hiếm!!!

 

6-Võ văn Kiệt:

 

Tiểu sử theo tài liệu của CSVN:

 http://vi.wikipedia.org/wiki/V%C3%B5_V%C4%83n_Ki%E1%BB%87t :

“Võ Văn Kiệt (23 tháng 11 năm 1922 – 11 tháng 6 năm 2008) tên thật là Phan Văn Hòa, bí danh Sáu Dân, là một nhà chính trị Việt Nam, nguyên Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng và sau đó là Thủ tướng nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam từ ngày 8 tháng 8 năm 1991 cho đến ngày 25 tháng 9 năm 1997. Ông được nhiều báo chí đánh giá là người đã đẩy mạnh công cuộc Đổi mới và cải cách chính sách ở Việt Nam kể từ năm 1986[1][2], là "tổng công trình sư" nhiều dự án táo bạo của thời kỳ Đổi mới[3][4]. Võ Văn Kiệt sinh năm 1922 tại xã Trung Hiệp, huyện Vũng Liêm, tỉnh Cửu Long (nay là tỉnh Vĩnh Long), miền Nam Việt Nam.

Tham gia cách mạng từ năm 16 tuổi trong phong trào Thanh niên phản đế (1938), ông Kiệt được kết nạp vào Đảng Cộng sản Đông Dương tháng 11 năm 1939. Trong thời gian Khởi nghĩa Nam Kỳ ông là Huyện ủy viên, Bí thư chi bộ tại huyện Vũng Liêm. Sau Cách mạng tháng Tám, khi quân đội Pháp tái chiếm Nam Kỳ, ông là Uỷ viên chính trị dân quân cách mạng liên tỉnh Tây Nam Bộ. Từ năm 1946 đến năm 1954, ông là Tỉnh uỷ viên, Uỷ viên Ban Thường vụ Tỉnh uỷ Rạch Giá, sau đó là Phó Bí thư rồi Bí thư Tỉnh uỷ Bạc Liêu.

Sau Hiệp định Genève, năm 1955, ông Võ Văn Kiệt được bầu làm Uỷ viên Xứ uỷ Nam Bộ và Phó Bí thư liên Tỉnh uỷ Hậu Giang. Từ năm 1959 đến cuối năm 1970, ông được giao trọng trách là Bí thư Khu ủy T.4, tức khu Sài Gòn - Gia Định. Ông bắt đầu được bầu vào Ban chấp hành Trung ương của Đảng Lao động Việt Nam từ Đại hội III (năm 1960). Từ năm 1973 đến năm 1975 ông được điều về làm Ủy viên Thường vụ Trung ương Cục miền Nam.

Trong Chiến dịch Hồ Chí Minh ông Võ Văn Kiệt được Trung ương Cục phân công giữ chức Bí thư Đảng uỷ đặc biệt trong Uỷ ban Quân quản thành phố Sài Gòn. Từ năm 1976 ông là Phó Bí thư Thành ủy, Chủ tịch Uỷ ban nhân dân Thành phố Hồ Chí Minh. Ông Võ Văn Kiệt cũng được bầu vào Quốc hội Việt Nam khóa VI. Từ sau Đại hội IV của Đảng Cộng sản Việt Nam (năm 1976), ông Võ Văn Kiệt được bầu làm Uỷ viên dự khuyết Bộ Chính trị và được phân công làm Bí thư Thành uỷ Thành phố Hồ Chí Minh.

Từ tháng 2 năm 1987 ông Võ Văn Kiệt được Quốc hội Việt Nam phê chuẩn giữ chức Chủ nhiệm Uỷ ban Kế hoạch Nhà nước, Phó Chủ tịch Thường trực rồi Phó Chủ tịch thứ nhất Hội đồng Bộ trưởng. Từ tháng 3 đến tháng 6 năm 1988, ông giữ vị trí quyền Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng, do Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng Phạm Hùng qua đời đột ngột[5]. Tại kỳ họp thứ 9 Quốc hội khoá VIII (tháng 8 năm 1991), ông Võ Văn Kiệt được Quốc hội bầu giữ chức Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng nước Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam (thay ông Đỗ Mười). Tại kỳ họp thứ nhất Quốc hội khoá IX (1992 - 1997), ông được bầu làm Thủ tướng Chính phủ Việt Nam, Phó Chủ tịch Hội đồng Quốc phòng và An ninh.

Từ tháng 12 năm 1997 đến tháng 4 năm 2001, ông không còn giữ các chức danh trong chính phủ nhưng vẫn được Ban Chấp hành Trung ương Đảng cử làm Cố vấn Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam[6].

 Nghỉ hưu và qua đời

Sau khi từ giã chính trường, ông Kiệt sống tại Thành phố Hồ Chí Minh.

In the 11 years from 1997 until his death, before each hot, important event of national significance or of great influence on the people's interests, Vo Van Kiet spoke up as a citizen[7]. Vo Van Kiet was the first former Vietnamese leader to publicly raise the issue of national reconciliation and harmony[4]. He also had an official opinion with the country's leaders that they should dialogue with dissidents[8], he said: "Different political opinions, different opinions are normal, and the important thing is to have dialogue, to talk to each other fairly"[9]. And regarding the election of National Assembly deputies, he also commented: "A National Assembly with self-nominated candidates and freely elected by the people would be better than the current National Assembly"[9].

In the last years of his life, he expressed his opinions and recommendations to party and state agencies more frequently. From important issues such as contributions to the 10th Congress, national reconciliation, to recommendations, comments, and statements on specific matters such as: planning for cities along the Red River, building the National Assembly building... His opinions were presented frankly and contained great enthusiasm for the country and the people. Whether accepted or not, his opinions were very valuable, very respectable, in line with the people's wishes and were expected and welcomed by the people[10].

Vo Van Kiet has spoken out publicly to express his concerns about projects such as the Dung Quat oil refinery[11], the city along the Red River[12], the construction of a new National Assembly building[13] and most recently the expansion of Hanoi[14]. He wrote: "The capital of the whole country, of the whole nation and of history. The capital should not and must not be used as a testing ground for any purpose."[15].

In addition, Mr. Kiet also clearly expressed his support for press freedom for political organizations and the government. This view was clearly demonstrated in his intervention in the event where the Ho Chi Minh City Youth Union replaced management positions at Tuoi Tre newspaper to install people for management[16].

Mr. Vo Van Kiet passed away at 7:40 a.m. (Hanoi time)[17] on June 11, 2008, while being treated at Mount Elizabeth Hospital, Singapore[3][2]. According to Reuters, he died of old age and acute pneumonia[2], and according to AP, he died of a stroke[1].

The Vietnamese press officially announced his death the following evening, after international news agencies had reported it and many international leaders had sent their condolences.[18] At 6:00 p.m. on June 12, 2008, the Central Executive Committee of the Communist Party of Vietnam issued a statement on his death and the organization of his funeral with national mourning rites on June 14 and 15.[19] His funeral and memorial services were held simultaneously in three places, the Reunification Hall (where his coffin was placed), the capital Hanoi and the headquarters of the People's Committee of Vinh Long province (his hometown), with Mr. Nong Duc Manh, General Secretary of the Communist Party of Vietnam, as the head of the state funeral committee. The funeral was held on June 15 at the Ho Chi Minh City cemetery.[6]

  Gia đình

Ông Võ Văn Kiệt có hai đời vợ. Người vợ đầu của ông, bà Trần Kim Anh, có với ông 4 người con: Phan Chí Dũng (sinh năm 1951), Phan Hiếu Dân (sinh năm 1955), Phan Thị Ánh Hồng (sinh năm 1958) và Phan Chí Tâm (sinh năm 1966)[20]. Năm 1966, bà cùng hai người con út, một trai một gái, đã thiệt mạng khi quân đội Hoa Kỳ bắn chìm tàu Thuận Phong trong một cuộc càn quét qua chiến khu Củ Chi[21]. Ông đã muốn khi chết, tro của mình được rải xuống khúc sông mà hai người con và người vợ của mình đã mãi nằm lại đó. Phan Chí Dũng, người con cả của ông, hi sinh trong Chiến tranh Việt Nam năm 20 tuổi trong một lần đi trinh sát. Ngoài 4 người con với người vợ đầu, ông còn một người con sinh năm 1952 ở miền Bắc tên là Phan Thanh Nam, người đã thay mặt gia đình đọc lời cảm tạ trong lễ tang ông[20].

Người vợ thứ hai của ông là Phó Giáo sư, Tiến sĩ Hóa học Phan Lương Cầm, giảng viên Đại học Bách khoa Hà Nội, bà Cầm từng được trao tặng Giải thưởng Kovalevskaia, giải thưởng cao nhất giành cho các nhà khoa học nữ Việt Nam[22][23].

  Tặng thưởng

Tháng 12 năm 1997, ông Võ Văn Kiệt đã được trao tặng Huân chương Sao Vàng, huân chương cao quý nhất của Nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam. Ngoài ra ông còn được trao tặng nhiều huân, huy chương khác và huy hiệu 60 năm tuổi Đảng.

Ngày 22/2/2009, tên của ông được đặt cho một con đường dài 23,6km chạy từ ngã tư Bình Long cắt quốc lộ 1A trên đường Nguyễn Hoàng qua nhà máy lọc dầu Dung Quất ra cảng Dung Quất, Quảng Ngãi.

  Câu nói nổi tiếng

Tổ quốc là của mình, dân tộc là của mình, quốc gia là của mình, Việt Nam là của mình, chứ không phải là của riêng của người cộng sản hay của bất cứ tôn giáo hay phe phái nào cả[4]

 

Có hàng trăm con đường yêu nước khác nhau. Tổ quốc Việt Nam không của riêng một đảng, một phe phái, tôn giáo nào[8]

 

Không ai chọn cửa mà sinh ra![24]”

   

 

Thành phố soi thấy tương lai rất sáng của mình trên vầng trán các em[25]

http://saigonecho.com/main/tintuc/thoisu/10222-S%E1%BB%B1%20Ra%20%C4%90i%20c%E1%BB%A7a%20V%C3%B5%20V%C4%83n%20Ki%E1%BB%87t.html

Sự Ra Đi của Võ Văn Kiệt




 

Tác Giả: Nguyễn Quang

 

…”Người ta chú ý đến con người vừa chết vì Võ Văn Kiệt được xem như có tư tưởng cởi mở nhất trong số các nguyên thủ Việt cộng không do dân bầu đối với các nhà bất đồng chính kiến, nhưng thực tế hãy xem những gì ông ấy làm lúc cầm quyền, Võ Văn Kiệt đã đưa ra Nghị Quyết 31/CP cho phép bắt giam những người bất đồng chính kiến đến 2 năm mà không cần xét xử và tham gia thành thành lập Tổng cục 2 để đánh đập dân oan, tra tấn các nhà đấu tranh dân chủ, còn viện cả an ninh Trung Quốc ra doạ dân lành Việt Nam. Cho nên cũng không có gì lạ khi ông Kiệt im hơi lặng tiếng trong vấn đề Hoàng Sa,Trường Sa sát nhập vào Tam Sa.

 

 Và rõ chuyện người dân Giao Chỉ này ai cũng biết về bà Cầm, người vợ trong liên

minh ma quỷ để Võ Văn Kiệt được làm phò mã xứ Bắc Hà mà an tâm trên con đường thăng hoa tiến chức – Phan Lương Cầm là cháu của Tố Hữu, một thời với Quyền Thủ Tướng mà mỗi người dân Việt trong khổ đau đều nhớ về chính sách “giá lương tiền” nói lên sự ngu ngốc của những con người dốt nát nhưng luôn muốn giành quyền lãnh đạo đất nước đến người cháu rễ là Võ Văn Kiệt với đường dây điện cao thế Bắc Nam được gọi là “công trình ngu nhất thế kỷ”.

 

Trở lại với bà Cầm ai cũng biết chuyện 10%, Võ văn Kiệt khi còn tại chức đã bao

che cho vợ của mình là bà Cầm, một nhân vật nổi tiếng là buôn lậu, móc nối tham

nhũng, đã từng được giới "chỉ chỏ" chạy chức chạy quyền, giới gian thương móc

ngoặc mệnh danh là bà "Dix pour cent" tức là bà 10%. Là con người của chính trị,

đã từng là công an lẽ dĩ nhiên Võ Văn Kiệt có nhiều mưu lược gian hùng, nói

trắng ra ông là một người miền Nam gian hùng và mưu lược nhất trong Đảng CSVN: không đẻ ra các chiến lược nhưng là người có tầm vóc thực hiện các chiến lược, cũng là một thủ tướng có thực quyền nhất kể từ năm 1946 cho đến nay. Gia tài của Võ Văn Kiệt là những lợi nhuận của cơn sốt địa ốc trong 10 năm qua. Những mảnh đất dọc sông Sài Gòn, thuộc Quận 2, ở Phú Mỹ Hưng đều nằm trong tay của ông và gia đình bà con thân thích, chưa kể những đầu tư trong các ngân hàng ngoài quốc doanh và còn nhiều của cải ngầm không sao biết được.

 

Đối với đảng CSVN Võ Văn Kiệt là người đóng vai trò quan trọng trong quá

trình đổi mới kinh tế ở Việt Nam và từng được mệnh danh là "kiến trúc

sư" của tiến trình đổi mới này. Nhưng theo quan điểm dân chủ thì Võ Văn

Kiệt vẫn là một nhân vật bảo thủ. Không nói ra ai cũng biết Võ Văn Kiệt luôn

khẳng định chỗ đứng của mình là bảo vệ chế độ độc tài đảng trị CSVN.

Cáo vẫn là cáo, Võ Văn Kiệt vẫn là một con người của gian hùng, là biểu tượng

một thời tột cùng của bá đạo cực ác và cũng là nhân vật nhập vai nhân nghĩa đạt

đến mức tinh vi, nhất là đế làm nhẹ đi cái ác mà cá nhân ông đã tham gia trong

quá trình phục vụ cho đảng CSVN đối với nhân dân. Cũng có thể về mặt tâm lý là

để giải quyết phần nào những rối rắm bất an trong tâm hồn buổi chiều của cuộc

đời mình.

 

Ông đã cố gắng vẽ ra trong những ngày cuối đời của mình rất chính xác. Bởi vì

ông ta chỉ vẽ ra thôi! Một sự vẽ vời giả tạo!!! Nhưng những thanh niên trẻ nào

mà lỡ dại ăn cái bánh vẽ đó thì coi như toi mạng. Rất ít người biết là ông ta

cố đóng một bộ phim buồn “triệu người vui có triệu người buồn” và giả vờ thương

hại, giả bộ thông cảm và chia sẻ hoặc lo lắng cho những người bị hại... nhưng

vẫn còn có người tin vào bánh vẽ của ông ta!

 

Song trước mắt ông Võ Văn Kiệt vẫn còn nợ trong việc tiến cử ông Nguyễn Tấn

Dũng, một người không có tài và học vấn kém cỏi, thực ra là do gởi

gắm từ cha ông Dũng trước khi hy sinh.

 

Lời kêu gọi hòa hợp dân tộc của ông vẫn gượng gạo, trịch thượng khi ông không hề tỏ ra hối hận về chủ trương trả thù sau khi đất nước thống nhất, có lẽ chỉ có

những người như Nguyễn Cao Kỳ mới thích ăn loại bánh này mà thật sự chưa chắc những kẻ này đã chịu ăn bánh vẽ của nhau, chỉ đáng thương cho những người có lòng với dân tộc mà có khi vội cả tin!.....”

 

Nguyễn Quang

 

Chuyện ông Võ Văn Kiệt

http://www.vietnamexodus.org/vne0508/vnenews/bandocviet/vovankiet.htm  c ủa Hoàng Long Hải

 

“Người xưa, khi khen chê, phê phán một người nào đó, họ không vội kết luận. Chờ khi người đó qua đời thì người ta mới “cái quan định luận”. “Cái quan” là đóng nắp hòm lại, rồi sau đó mới “định luận” người ấy tốt xấu, độc ác hay nhân từ ra sao!

Ngày nay, chuyện luận định một người theo kiểu ông bà chúng ta ngày xưa hơi khó. Cuộc sống của người xưa đơn giản, không quan hệ nhiều với người chung quanh, với thế giới bên ngoài, cho nên việc luận định một người nào, không khó lắm, nhất là những người chỉ sống trong làng, không quan quyền chức tước gì; hoặc giả có làm gì đi nữa, cuộc đời họ cũng không có gì phức tạp, mờ ám. Thậm chí, có người thi đổ nhưng không làm quan, hoặc làm quan nhưng xin về trí sĩ khi còn trẻ, rồi làm nghề gõ đầu trẻ, truyền thụ lời giáo huấn của thánh hiền cho đám hậu sinh. Do đó, việc luận định cuộc đời họ, con người họ tương đối dễ dàng. Căn bản của chế độ phong kiến ngày trước là trung hiếu. Ai vẹn toàn hai chữ trung hiếu thì coi như để được tiếng tốt cho đời.

Ngày nay không thế, cuộc sống trong làng xã, trong quốc gia đã phức tạp mà quan hệ sinh hoạt quốc tế lại càng phức tạp hơn, thì việc luận định con người ta khó khăn hơn, rắc rối hơn.

Đối với những nhân vật lớn, công việc lại càng khó khăn bội phần.

Chẳng hạn như các ông Bảo Đại, ông Ngô Đình Diệm, ông Nguyễn Văn Thiệu, ông Dương Văn Minh, ông Hồ Chí Minh, việc phê phán cái tốt cái xấu của họ, mặc dù người ta cũng có ít nhiều tài liệu chứng tỏ cái sai cái đúng của họ. Cái tốt cái xấu của mỗi người tương đối rõ ràng, chứng minh được, nhưng nếu như muốn có một lời kết thúc một đời họ, phê phán một câu, lại không phải dễ dàng, nếu muốn hoàn toàn khách quan, trung thực.

Thực vậy. Tuy không nhiều, ngày nay cũng có người lên tiếng bênh vực vua Bảo Đại, bày tỏ sự thông cảm đối với một người “làm vua một nước nô lệ”. Trường hợp tổng thống Ngô Đình Diệm lại phức tạp, khó khăn hơn. Với người miền Bắc, Việt Cộng gọi ông Ngô Đình Diệm là “Thằng Diệm”, gọi chung phe miền Nam là “Mỹ Diệm”. Cách gọi như thế, không có chi phải bàn, không đáng cho ta bận tâm. Đó là cách gọi tuyên truyền, quá khích, phỉ báng, bôi lọ, không cần phải trái, không cần đúng sai, và dĩ nhiên họ chẳng có một chút lương tâm nào.

Điều đáng nói là ngay trong những người miền Nam, người khen, kẻ chê không phải là ít. Việc khen chê ấy không thiếu phần chủ quan, thậm chí nhiều khi có dụng ý, có ý đồ. Có ý đồ nên không thể khách quan được.

Di chúc của Nhất Linh có câu: “Đời tôi để lịch sử xử…”

Trước hết, Nhất Linh muốn nói ông Ngô Đìnhh Diệm không thể đem Nhất Linh ra tòa để xử có tội hay không có tội được; lại càng không thể xử ông là người yêu nước hay không yêu nước được.

Lời ấy khá chí lý. Chúng ta có quyền gì, đứng trên lập trường, quan điểm nào, vị thế nào để phán xét người nầy có công, người kia có tội. Sự phán xét ấy thuộc về thuộc về xã hội. Nhưng thậm chí, trong nhiều trường hợp, xã hội hiện tại cũng không thể phê phán đúng về một ai.

Ông quan tòa đứng lên tuyên án người nầy người kia là có tội, không có tội, rồi cho người nầy người kia ở tù dài ngắn khác nhau, thậm chí chung thân tử hình, tha bổng. Ấy là quan tòa căn cứ trên luật pháp. Nhưng liệu luật pháp đó có đúng không, có hoàn hảo không, có sai lầm không. Điều rất rõ khi các ông quan tòa ấy là người của những chế độ độc tài, có bao giờ họ tuyên án đúng đâu!

Vậy về trường hợp ông Võ Van Kiệt thì sao?

Về ông Võ Văn Kiệt, người khen kẻ chê loạn xà ngầu. Ai khen đúng, ai chê sai. Hầu hết đều chủ quan. Những người Cộng Sản, nhất là những người từng theo phe ông Kiệt, những người không thuộc phe Lê Đức Anh, Đỗ Mười, những người từng bị Anh, Mười bỏ tù, cách chức, cho “nghỉ hưu sớm” thì khen loạn cả lên, cả Lê Hồng Hà, người từng là nạn nhân nghị quyết 31 do ông Kiệt ký, cũng khen ông Kiệt ghê gớm, thân ái gọi ông Kiệt bằng anh. Những kẻ theo phe Anh, Mười thì miệng câm như hến, khen thì không được, mà chê thì không dám chê công khai. Tựu chung, cả hai đám nầy, khen chê ông Kiệt không vô tư, không vì công lý, công bằng mà vì phe phái, quyền lợi, v.v… Dĩ nhiên, người Việt hải ngoại, những ai từng là nạn nhân Việt Cộng thì khen ông Kiệt thế nào được. Chuyện gia đình tan nát, ly tán, mất mát, chết chóc, gian khổ, đau đớn là do Việt Cộng. Trong đám Việt Cộng đó, lại không có Việt Cộng Võ Văn Kiệt hay sao?!

Tuy nhiên - lại tuy nhiên - nhìn vấn đề một cách trung thực, lương tâm, - đúng lương tâm của người Việt Nam, - không mặc cảm, không định kiến, không vì ai cả, thì phải nhìn Võ Văn Kiệt một cách khác, trước hết là nói về những cái đáng thương và sau đó, sẽ nói tới những cái sai lầm, mà sai lầm đó của ông Kiệt lại chính là tội ác của Võ Văn Kiệt đối với dân chúng, với dân tộc, ở mức độ nghiêm trọng chứ không bình thường.

Khi nghe nói vợ ông và bốn người con bị bắn chết khi đang đi trên một chiếc ghe trên sông Saigon, ngang chỗ bây giờ là bến đò đi qua Dầu Tiếng, tôi không khỏi xúc động. Đó chỉ là cái bản tính tự nhiên của một người Việt Nam. Những người chết thì đã đành, yên thân, nhưng với môt người chồng, người cha, khi nghe tin vợ và các con mình chết thảm, ai không đau đớn. Cái xúc cảm ấy là bình thường.

Tuy nhiên, với Cộng Sản thì không bình thường. Vì không bình thường nên sẽ có người chê trách tôi trong sự xúc động tôi vừa nói đấy. Ai lại có thể thương xót cho Việt Cộng!? Việt Cộng đối với chúng ta tàn ác như thế nào, “triệt để” như thế nào, chúng ta quên được chăng?  Chuyện chúng ta mất cái “loon”, mất cái ghế, một chức vị, danh vọng, nói cho cùng, chẳng có gì đáng kể. Nhưng việc gia đình chúng ta ly tán, chết chóc, mất cái nhà để ở, mất cái xe để đi, con cái bị thất học, chúng ta bị tù đày, đàyđọa, bị nhục mạ, mất nhân phẩm, thì không thể là bình thường, không đáng kể được. Việt Cộng đàn áp con cái chúng ta khi chúng còn trong trứng nước. Do đó, việc vợ con ông Võ Văn Kiệt chết thảm trên sông Saigon thì cũng chỉ là “ân oán”, hại người người hại, có chi mà phải xúc động.

Tôi nghĩ tôi là người Việt Nam, tôi có những xúc cảm bình thường của một người Việt Nam. Tuy nhiên, nhưng người không đồng ý với tôi, họ có cái lý của họ, khi gia đình họ bị cuộc “cách mạng triệt để” của Việt Cộng đàn áp đến mức độ triệt để, nhất là đối với con cái của họ.

Nhiều người chế độ cũ bị bắt đi “tù cải tạo”, gia đình trải qua muôn ngàn gian khổ. Nay đuợc định cư ở Mỹ, con cái có cơ hội đi học trở lại, và thành công. Giả tỉ gia đình họ còn tiếp tục ở lại Việt Nam thì con cái họ ra sao, học hành như thế nào hay vẫn còn bị Việt Cộng đàn áp, không cất đầu lên được, tương lai mù mịt. Trong sự tàn ác đó, há không có sự đóng góp của Việt Cộng Võ Văn Kiệt hay sao?

Nhìn vấn đề một cách sâu sắc hơn, chúng ta thấy một điều rất căn bản: Vì chủ nghĩa Cộng Sản, vì đảng Cộng Sản, vì tham vọng của những tên Việt Cộng đầu sỏ, nên dân tộc Việt Nam rơi vào một cuộc chiến tranh rất tàn ác, mà lòng người thì ly tán, chia cách, thù hận, ghét bỏ nhau đến độ tán tận lương tâm, triệt tiêu cả tấm lòng nhân ái truyền thống của dân tộc. Trách nhiệm nầy, đảng Cộng Sản Việt Nam không đổ vấy cho ai được.

Về cá nhân ông Võ Văn Kiệt, tôi đưa ra một vài sự kiện cụ thể như sau:

Khi làm chủ tịch nhân dân “thành phố Hồ Chí Minh” ông là người thi hành chương trình “Kinh Tế Mới” (KTM) của Việt Cộng.

Kết quả của chương trình nầy như thế nào?

Bao nhiêu người bị bắt buộc bỏ nhà bỏ cửa ra đi, bị đày đọa trong các khu kinh tế mới, đói khổ, thiếu thốn, chết chóc vì bệnh hoạn, gia đình tan tác; nói sao cho hết. Đối với dân chúng Saigon, những ai là nạn nhân Kinh Tế Mới, chính là nạn nhân của ông Võ Văn Kiệt.

Sau khi “tù cải tạo” về, lang thang ở Saigon, tôi được nghe câu chuyện như sau:

Khi làm chủ tịch ủy ban nhân dân TPHCM, thi hành chương trình KTM, một đêm khuya Võ Văn Kiệt đi ra chỗ hồ Con Rùa thì gặp mấy con ma đói, con ma nào cũng ăn mặc rách rưới, dơ bẩn, đang nói chuyện với nhau. Một con ma hỏi hai con kia:

- “Anh chết hồi nào?”

Con ma kia trả lời:

- “Tôi chết hồi chiến tranh thế giới thứ hai.”

- “Còn anh?” Con ma thứ nhất tiếp tục hỏi.

- “Tôi chết hồi “Nam bộ kháng chiến.”

Thấy vậy, con ma thứ ba bèn nói:

- “Không! Tôi không phải là ma! Tôi mới từ khu Kinh Tế Mới mới trốn về.”

Tại sao không phải ai khác mà chính Võ Văn Kiệt ra hồ Con Rùa lúc đêm khuya để gặp ma. Người đặt ra câu chuyện ma nầy muốn nhấn mạnh ở chỗ, chính Võ Văn Kiệt là người đã tạo ra “Những con ma Kinh Tế Mới.”

Sau khi thôi làm chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố, có lần Võ Văn Kiệt mai mỉa: “Không phải khu Kinh Tế Mới mà chính là khu Kinh Tế Khác”. Có nghĩa ông ta muốn chê chương trình KTM. Nó không có gì gọi là Mới cả, chỉ mà một khu kinh tế khác mà thôi.

Ông ta biết KTM là sai lầm, và ông ta có nói như thế, cũng chỉ nói trong đám thuộc hạ của ông, với một ít trí thức miền Nam ở lại hợp tác với Việt Cộng. Chưa bao giờ Võ Văn Kiệt công khai xác nhận chương trình Kinh Tế Mới là một sai lầm lớn của đảng (CS) chứ đừng nói Võ Văn Kiệt xác nhận đó là một tai họa cho dân chúng, cho đất nước, là một tội ác, như câu nói của Khổng Tử: “Làm chính trị mà lầm là hại một nước.” Ông ta thiếu sự thành thật hay ông ta thiếu cái Dũng của người xưa. Nói như thế đều sai: Có bao giờ Việt Cộng thành thật công nhận họ đã làm sai, nghĩ bậy. Có bao giờ Việt Cộng noi theo cái Dũng của người xưa, mà họ từng phê phán, đã kích là “Phong kiến phản động.”

Khi tiếp xúc với trí thức miền Nam ở lại sau tháng Tư – 1975, Võ Văn Kiệt mới thấy Việt Cộng dốt quá. Miền Bắc “chi viện” cán bộ cho miền Nam, những cán bộ đó i-tờ quá, không biết gì, không làm được gì, trong khi đó thì trí thức miền Nam ở lại chính là những người “mở mắt” cho Võ Văn Kiệt, vì vậy, ông ta yêu cầu cán bộ Việt Cộng không được gọi họ là “ngụy” như đường lối chính sách của đảng (Cộng Sản). Võ Văn Kiệt nói: “Gọi họ là “ngụy” mà chúng ta phải học hỏi nơi họ thì nghe kỳ quá.”  Một vài người tôi quen ở trong “Hội Trí Thức Yêu Nước”, số 42 đường Nguyễn Thị Minh Khai kể cho tôi nghe câu chuyện đó, và họ phê phán rằng ông Võ Văn Kiêt cũng không dám công khai nói thẳng việc ấy ra để sửa đổi phương cách tuyên truyền của Việt Cộng. .

Những người khen ông Võ Văn Kiệt cho rằng ông là “kiến trúc sư” của chương trình đổi mới, cởi trói… gì đó. Một người học chưa quá bậc tiểu học nhìn và thấy được tình hình đất nước như thế, đổi mới như thế thì cũng gọi là tạm được.

Tại sao tôi gọi là tạm được?

Là bởi ông Võ Văn Kiệt, ông Nguyễn Văn Linh, những người chủ trương đổi mới cũng chỉ là người đi học mót người ta chớ có phải sáng kiến, tiên tri, tiên đoán gì đâu. Chẳng qua thấy bên Liên Xô, ông Gorbachov đổi mới, cởi trói thì “quý ông” bên Việt Nam cũng làm theo cho đúng với bài bản của sư phụ, chứ không phải tự họ thông minh, sáng kiến, tìm được com đường phải đi. Còn lòng dạ họ thì một mực trung thành với chủ nghĩa Cộng Sản, chủ nghĩa Mác. (Bây giờ người ta chỉ nghe ông Võ Văn Kiệt nói chủ nghĩa Mác mà không nói Mác-Lê(nin). Họ thấy được Lênin là tay “bá đạo” rồi chăng?

Võ Văn Kiệt chỉ thuộc bài có nửa chừng, còn nửa kia, thì không thuộc vì nhát gan hay tối dạ?

Nửa kia là nửa gì?

Gorbachov, tiếp nối là Yeltsin. Yeltsin cũng là môt ủy viên trung ương đảng Cộng Sản Liên Xô nhưng ông ta sổ toẹt vào cái ủy viên đó, vào cái đảng đó. Yelsin từ bỏ đảng Cộng Sản, đuổi nó ra khỏi chính quyền, thành lập một nước Nga mới có dân chủ, có tự do. Nhờ đó nên Yeltsin trở thành anh hùng của dân tộc Nga. Dân Nga ngày nay thoát ách độc tài đảng trị, có tự do, có dân chủ, chính là nhờ sự sáng suốt và can đảm, dứt khoát của Yeltsin.

Võ Văn Kiệt không thể đi tiếp đoạn đường thứ hai mà Yeltsin đã đi. Do đó mới có cái quái thai “Kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa”.

Võ Văn Kiệt không thể là một anh hùng, một người cứu dân cứu nước như Yeltsin đã làm. Đảng Cộng Sản Việt Nam không có anh hùng, hay Việt Cộng đã làm tiêu tán tinh thần anh hùng của Lê Lợi, của Nguyễn Biễu, của Nguyễn Thái Học, Ký Con. v.v…và tạo ra những con thiêu thân Phan Đình Gíot, Cù Chính Lan, Lê Mã Lương rồi tuyên truyền họ là những anh hùng xã hội chủ nghĩa.

Kết quả đổi mới của ông Võ Văn Kiệt đã đem lại được gì?

Trước hết là một giai cấp mới: giai cấp đảng viên tư sản đỏ. Giai cấp nầy càng giàu lên mau chóng thì thành phần đối nghịch là người nghèo càng ngày càng nghèo hơn. Càng đói rách hơn, sự phân biệt, hố chia cắt giữa giàu nghèo càng rộng lớn hơn. Nhìn chung, đa số dân chúng vẫn cứ tiếp tục sống đời nghèo khổ, thiếu thốn. Dù Võ Văn Kiệt có lòng thương người, thương dân thì kết quả việc ông làm có kết quả trái ngược lại.

Hiện giờ, dân tộc còn lầm than, đói khổ, thiếu thốn, không có tự do, dân chủ, cũng chính là Võ Văn Kiệt góp phần không nhỏ vậy. Đó là chưa kể điều đáng phê phán nhứt là Nghị quyết 31 do Võ Văn Kiệt ký. Đó là một biện pháp đàn áp những người yêu dân chủ, tự do một cách hiệu quả nhứt, tàn ác nhứt, phi dân chủ nhứt, trái luật pháp nhứt, vi phạm hiến pháp nhứt dù đó là hiến pháp của Việt Cộng.

Tục ngữ Tây phương có câu: “Trong đám người mù, kẻ chột là vua”. Đám chóp bu ngồi ở Bắc Bộ phủ là một đám mù, mặc dù như Lê Đức Anh, trong thực tế, chỉ mới bị chột. Trong số đó, Võ Văn Kiệt là người chột. Dù ông ta có tài ba khôn khéo, lòng dạ tốt như thế nào, thì ông ta nhìn mọi vấn đề đất nước, dân tộc chỉ mới bằng một mắt, thua xa người nhìn vấn đề bằng cả hai mắt.

Thật ra, Võ Văn Kiệt vẫn còn tin tưởng một cách triệt để vào chủ nghĩa Mác, vẫn còn mù quáng khi ông còn cho rằng “Mác là vĩ đại”. Từ chỗ mù quáng đó, Võ Văn Kiệt cho rằng chính nhờ chủ nghĩa Cộng Sản nên Cộng Sản Việt Nam đã thắng Pháp năm 1954, thắng Mỹ năm 1975 và đổi mới năm 1985, sau “mười năm giải phóng, thống nhứt đất nước”

Từ chỗ mù quáng đó, Võ Văn Kiệt không thấy rằng Cộng Sản Việt Nam đã gây nên biết bao tội lỗi: Tàn sát những người yêu nước không theo Cộng Sản, giết chết hàng vạn người trong “Cải Cách Ruộng Đất”, gây chiến tranh làm cho hàng triệu người chết khi “xâm lược miền Nam Việt Nam”… Cũng chính vì sự mù quáng đó mà Võ Văn Kiệt đã đẩy hàng vạn người lâm vào cảnh đói khổ, chết chóc ở các khu Kinh Té Mới do chính Võ Văn Kiệt lập ra.

Nói cho cùng, Võ Văn Kiệt có tán tận lương tâm cũng chính vì cái tham vọng quyền lực của ông ta cũng như những tên ngồi trong bộ chính trị, những tên chóp bu Việt Cộng.

Họ chỉ là một nhóm người hơn mười người. Họ cho người nầy làm vua (Chủ tịch nước), người kia làm thủ tướng, người nọ làm sếp sòng quốc hội, làm bộ trưởng, thứ trưởng, v.v… Họ chính là những kẻ “Siêu quyền lực”, “siêu quốc gia”, “siêu dân tôc”. Vua cũng từ đám đó mà ra, quyền lực cũng từ đám đó mà ra, “quốc gia” cũng từ đám đó mà ra, “dân tộc” cũng từ đám đó mà ra.

Dù Võ Văn Kiệt, dù Lê Đức Anh, hay Đỗ Mười, không dễ gì họ từ bỏ cái tham vọng quyền lực. Không từ bỏ tham vọng quyền lực thì không thể từ bỏ Cộng Sản vì chính đảng Cộng Sản là nền tảng quyền lực của họ. Không thể từ bỏ Cộng Sản thì đất nước không thể có tự do, dân chủ. Do đó, không ai có thể nào thương yêu hay kính trọng đám người đó được, chưa nói  căn ghét, thù hận.

Đảng Cộng Sản Việt Nam biết bao giờ mới có được một người như  Yeltsin, biết nhìn vấn đề, có đủ khôn ngoan và can đảm để làm mọt cuộc cách mạng, đem lại tự do, dân chủ cho dân chúng bằng cách tự ý ra khỏi đảng và đẩy đảng Cộng Sản ra khỏi chính quyền???!!!

 

hoànglonghải.

 

 

 

 

 

- Những bí ẩn về Võ văn Kiệt bài viết của Hoàng Dũng, Cán bộ VPTƯ.

http://forums.thuyngaonline.com/tm.aspx?m=853739

….Theo ông Nguyễn Văn Linh kể thì Bộ chính trị lúc bấy giờ, (tất nhiên đứng đầu là Lê Duẩn và Lê Đức Thọ chỉ đạo, điều này thì sau này không ai là không biết), biết rằng bác Hồ đang gặp những thiếu thốn khó khăn về tình cảm cá nhân và tình dục sinh lý, vì không muốn nối lại mối tình duyên với người vợ cũ Tăng Tuyết Minh ở Trung quốc (đây là một câu chuyện có thật đã được phía Trung quốc công bố từ những thập niên 80, 90 của thế kỷ trước. Về việc này tôi lại nhớ về sự kiện bài báo “Bác Hồ có vợ ?” được đăng trên báo Tuổi Trẻ của tác giả Kiến Phước – Trưởng đại diện báo Nhân dân tại TP. Hồ Chí Minh, chính vì bài báo này mà sau đó Tổng biên tập báo Tuổi Trẻ là Nguyễn Kim Hạnh, cũng chính là vợ ông Kiến Phước, bị mất chức. Sau này có lần đến chơi với hai vợ chồng Kiến Phước – Kim Hạnh ở trên đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa, cũng gần khu T78, nhắc lại chuyện này họ lại buồn và phản ứng ghê lắm). Do vậy sau đó Bộ chính trị có bí mật sắp xếp nhiều người phụ nữ khác để chăm sóc và phục vụ cụ Hồ về mặt sinh hoạt tình dục. Đặc biệt, từ thuở còn thanh niên bác Hồ đã có một mối tình với một người con gái miền Nam (sự thật này đã được nhà văn Sơn Tùng sưu tầm và công bố trong bài viết “đi tìm Út Huệ“), do vậy bác Hồ có một ấn tượng và ưa thích đặc biệt với những người phụ nữ Nam bộ ????. Biết thế nên Bộ chính trị đã chỉ đạo cho Trung ương cục miền Nam, mà lúc này Nguyễn Văn Linh là Bí thư Trung ương cục, phải kín đáo tìm kiếm trong số những cán bộ, du kích miền Nam, giao liên…. một số cô gái còn trẻ, đẹp để đưa ra miền Bắc phục vụ cụ Hồ và các vị trong Bộ chính trị. Thời điểm đó thì Võ Văn Kiệt đang là ủy viên Trung ương cục được ông Nguyễn Văn Linh tin tưởng tuyệt đối và giao cho trực tiếp phụ trách nhiệm vụ ma cô kiếm gái đặc biệt này. Trong số các cô gái tuyển lựa được lúc đó đang chuẩn bị bố trí bí mật đưa ra miền Bắc, có một cô còn trẻ và rất sắc sảo họ Phan. Giữa lúc đó thì tình hình chiến sự đang diễn ra khá ác liệt nên không thể đưa các cô đi ngay được và rồi không hiểu thế nào mà ông Kiệt lại quan hệ dan díu với chính cô gái họ Phan kia. Đến lúc sự việc vỡ lở thì cô gái đã có thai được mấy tháng rồi. Thế là cô ta phải ở lại và cái bào thai đó chính là vị tổng Giám đốc Tracodi : Phan Thanh Nam sau này.…..


 Hà nội ngày 09 tháng 10 năm 2006

Hoàng Dũng, Cán bộ VPTƯ, 09/10/2006.

 

-Võ Văn Kiệt nhận định cuộc chiến Việt Nam 1945-1975 (phân tích của Long Điền)

1-Những câu nói của Võ Văn Kiệt: “ Nhiều sự kiện khi nhắc lại, có hàng triệu người vui mà cũng có hàng triệu người buồn ” [lxxxix]

-Phải đợi đến những năm cuối đời (2004) Võ Văn Kiệt mới dám nói những suy nghĩ thật của mình. Cũng có thể những câu nói đó nằm trong tâm của Võ Văn Kiệt từ lâu nhưng vì khiếp sợ đảng, khiếp sợ sự trù dập, cách chức, mất quyền nên ông Kiệt chưa dám nói ra. Cũng nên thông cảm những tâm trạng lo sợ ấy của Võ Văn Kiệt, vi ít ra cũng hơn 1 lần ông đã nhìn thấy hậu quả của những lời nói chân thật không đi đúng đường lối của đảng thì bị trù dập ra sao.

-Cuộc chiến 1954-1975 chấm dứt có hàng triệu người vui vì được ghi công, thăng quan tiến chức, có địa vị béo bở hái ra tiền, được xe hơi, nhà lầu, nhưng đại đa số dân tộc Việt Nam có được hưởng cái hào quang chiến thắng ấy đâu, hết địa chủ thời thực dân bóc lột thì sa vào nạn bóc lột của CSVN mà dân ta gọi là cường hào ác bá mới còn khổ gắp trăm lần khi xưa!!!

Nào là trả thù giai cấp, trả thù dân Miền Nam, trả thù trí thức, trả thù kẻ chiến bại và hàng trăm cách trả thù hèn hạ khác làm sao người dân Việt Nam vui cho được!!!

Ngay cả những người cả tin, cho rằng thôi thì sau 30 năm chiến tranh tàn phá, chia r ẽ bây giờ sẽ đoàn kết xây dựng lại quê hương,dù sao cũng là người Việt với nhau ai nở cạn tàu ráo máng. Khẩu hiệu treo đầy đường"Đoàn kết, đoàn kết, đại đoàn kết kia mà", dân Miền Nam lầm,mà ngay cả dân Miền Bắc dù sống trong long chế độ CS mấy mươi năm họ cũng không ngờ sự trả thù tàn nhẩn quá sức tưởng tượng.

Sau nầy khi nghiệm ra con người CS chỉ nói một đàng làm một nẻo thì đã quá muộn màng, nhiều người mất hết cả tài sản ruộng vườn, nhà cửa, cơ sở kinh doanh, gia đình, tương lai con cái v.v….vì thế cuộc vượt biển Tỵ Nạn bằng mọi giá đã diển ra từ sau 1975 đến 1990 mới tạm thời chấm dứt.

Nhưng đó cũng là những nổi bất hạnh của toàn dân Việt Nam, vì hầu hết những lời nói,nhận định có tính phủ định, kết án sự sai lầm của đảng thảy đều rơi vào những người đã về hưu, thất sủng, hết quyền lực, hoặc sắp chết chứ chưa hề có một người CS nào dám nói và dám làm một cuộc cải cách, nhìn nhận sai lầm trong lúc đương chức,đương quyền.Vì lẻ đó, sau nầycó nhiều người CS phản tỉnh như :Nguyễn Hộ,Nguyễn Trấn,Trần Độ,Nguyễn Khải,Tô Hải v.v….cũng nói lên những lời phản tỉnh,giác ngộ,sám hối mà ít được người Quốc Gia tin tưởng.

2- “The Fatherland is ours, the people are ours, Vietnam is ours, not the property of any religion or faction”. Even if we believe that Vo Van Kiet spoke his truth, but when acting, did Prime Minister Vo Van Kiet do as he thought? Or were they just words full of political tricks, to please some people in the South? Because the Vietnamese Communist Party always takes the lead in the struggle movement and considers the "liberation" of the country to belong to the Party and the Party must have the sole position to lead the country, the Vietnamese Communist Party stands above both the National Assembly and the Constitution, only the Party can handle any crime committed by Party members without going through any law! The interests of the Fatherland and the People always come after the interests of the Vietnamese Communist Party and International Communism. The embezzlement in many construction projects, typically the West Truong Son Highway and the 500 KVA North-South high-voltage power line, and Decree 31/CP signed by Vo Van Kiet on April 14, 1997, allowing the Administrative Committees at all levels to detain without trial those they suspect of opposing the government, an anti-Democratic decree and used to brutally and undemocratically suppress the people, signed and issued by him, shows that Vo Van Kiet's actions were only to serve his Party without any regard for the wishes of the people. These actions go against what Mr. Kiet once declared.

3- "On this new journey of the country, more than ever we need to raise high the flag of nationhood and democracy."

The above statement is just a populist statement, because everyone knows that during his time as Prime Minister, Vo Van Kiet did not do anything beneficial for Democracy and the practical interests of the Vietnamese people!

4- The comments that Vo Van Kiet was the one who advocated Doi Moi and praised Kiet as "the architect of the Doi Moi movement" are clearly excessive praise because after all, Kiet's Doi Moi meant returning to the old economic measures that existed since the Republic of Vietnam before 1975. The time Vo Van Kiet took office as Prime Minister in 1991 was when the Soviet Union collapsed on December 31, 1991 and led to the collapse of the Eastern European vassal states of the Soviet Union. At that time, the four remaining Communist countries were trembling in fear, not knowing when their turn would come. The Vietnamese Communist Party at that time was like a lost servant struggling to find a way to survive because aid from the Soviet master was no longer available, and Communist China was also confused because of the economic crisis and still hated Vietnam's betrayal. Famine still threatened. If they did not reform, they would only wait to die because they did not have the sympathy of Western countries. It must be said clearly that: "Reform or die" reflects the reality of Vietnam at that time. The whole people were about to revolt because of hunger and needed minimal Democracy according to the needs of the whole world. Delaying the reform by a few years and the whole regime would perish!

Therefore, Vo Van Kiet's proposals are like a lifebuoy for the entire Communist Party of Vietnam on the brink of bankruptcy. If it were truly for the people and the country, then it would be the most favorable time to comprehensively reform and follow a truly democratic and free regime, re-creating national solidarity after the many mistakes of the Communist Party, but Vo Van Kiet only reformed half-heartedly and used all means to deceive the people once again: Democracy in the air, Freedom asking and giving. Attaching a Market Economy in the direction of Socialism, a Ngo head and a So body with the sole purpose of saving the Party and protecting his seat! In general, Vo Van Kiet's contributions to the Communist Party of Vietnam are great, but his crimes are also not small to the entire Vietnamese people.

 

 

 

 

 

 

Documents about Vo Van Kiet by Huy Duc

Tuesday, June 24, 2008

 

“Up to now, we know that Mr. Vo Van Kiet passed away on June 11, 2008. While everyone on the Internet knew about this news, people in the country had to wait 36 ​​hours to know when the Vietnamese press simultaneously reported the news! According to the Strait Times on June 22, 2008, Mr. VVK passed away at Mount Elizabeth Hospital (Singapore) due to “pneumonia”.

Now that I'm calculating, I just realized that June 11th was the day I flew back to Vietnam to visit my mother in critical condition at Kien Giang Hospital. I landed at Tan Son Nhat airport and went straight to KG Hospital at 1am, anxious to see my mother's condition. When I entered the hospital, I saw a few patients in the same room, so I asked out of habit, and then I found out that the person lying next to my mother's bed was the older sister of Mr. Vo Van Kiet, who had also just been admitted to the hospital.

During my time in Vietnam, I also read many articles about Mr. VVK. Many touching stories that I heard when I was in the country in the 1980s were told with many interesting details. It is probably not an exaggeration to say that I am also a person who secretly admires Mr. VVK. I like his Southern-style personality: generous, daring to say, daring to do, daring to take responsibility, loyal (even though he has power and wealth, he still does not forget his friends, does not forget his roots), knows how to respect intellectuals, etc. In an interview with VietWeekly, Mr. VVK said a sentence that I found very touching and accurate: when the war ended, 50% of people were happy but 50% of people were also sad (something like that, I don't remember the exact words). It seems that he was the first Vietnamese leader to say this.

I read the following article by Huy Duc in Saigon Marketing newspaper when I was in Vietnam, but I know it is incomplete. Now I see Huy Duc printed it on his blog so I "steal" it here for you to read (I'm afraid that someday Huy Duc will change his mind and delete this article, which would be a waste).

NVT

====

The Phenomenon of Vo Van Kiet

Huy Duc

Chapter I: MEMORY OF TIME

Một chiều cuối năm 2001, có hai người đàn ông tìm đến nhà ông Nguyễn Tấn Phát trên đường Bà Hạt, Quận 10: “Thưa, đây phải nhà chú Mười Đương?”. Nghe nhắc đến cái tên ít ai biết này của ông Phát, cả nhà lặng đi. Con gái út của ông, chị Hồng, không cần hỏi hai người lạ là ai, mở cửa mời vào. Út Khao, tên một trong hai người nói: “Cho anh gặp ba có chút việc”. Hai người hỏi chuyện với ông Phát một lúc rồi xin phép coi phía sau vai ông Phát. Khi thấy ở đó có một vết thẹo làm dấu, dài bằng đốt ngón tay, Út Khao và Hữu, người đàn ông đi cùng, đứng dậy, nói: “Thưa chú Mười, chúng con là người nhà chú Chín”.

Sáng hôm sau, nhiều người sống trên đường Bà Hạt, Quận Mười TP Hồ Chí Minh ngạc nhiên thấy Cựu Thủ tướng Võ Văn Kiệt tới khu phố họ, vô thăm nhà một người đàn ông nghèo. Ông Kiệt chính là “Chú Chín”, 80 năm trước cùng bú chung một bầu sữa mẹ với ông Phát- tức Mười Đương, cái tên do ba mẹ ông Võ Văn Kiệt đặt cho. Niềm vui hội ngộ không thể nào kể xiết, ông Mười cứ luýnh quýnh, trong khi ông Kiệt ngồi xuống giường, thân thiết… Bằng lối nói như là đã ấm ức từ lâu lắm, ông Kiệt “mét” với hai người con gái ông Mười: “Bà Nội ngày xưa cưng ba mày hơn tao”.

Ông Mười Đương và ông Võ Văn Kiệt cùng sinh tháng 11 năm 1922, có hơn kém nhau ít ngày. Mẹ của Mười Đương là một phụ nữ xinh đẹp, con một nhà khá giả ở Trà Vinh, có bà con xa bên mẹ ông Kiệt. Bà lỡ có bầu với anh rể là một ông cử nhân- chuyện động trời vào thời đó ở những gia đình danh giá. Để giữ tiếng, trong thời gian mang thai, gia đình đưa bà đi gửi ở nhà một người bà con. Sanh xong, qua năn nỉ má ông Kiệt nuôi giùm đứa bé. Má ông Kiệt ráng nuôi vì cũng muốn giữ thể diện cho người trong giòng họ.

Ông Võ Văn Kiệt quê ở ấp Bình Phụng, một ấp nghèo thuộc xã Trung Lương huyện Vũng Liêm, Vĩnh Long. Trong ấp lúc ấy, chỉ có vài hương chức có nhà ngói, dân làng phần lớn phải thuê đất, thuê ruộng. Cha ông, ông Phan Văn Dựa, cũng nghèo như số đông trong làng, từ đất ở, đất ruộng, đến trâu cày đều đi thuê hết. Tên khai sinh của ông Võ Văn Kiệt là Phan Văn Hoà, con út trong một gia đình có năm anh trai và hai chị gái. Gọi theo thứ bậc trong các gia đình Nam Bộ là Chín Hoà. Mẹ ông, bà Võ Thị Quế, phải nuôi hai đứa trẻ, do đó, bữa thì ông Kiệt bú mẹ, bữa phải đi bú nhờ.

Trong xóm, có một ông chú họ tên là Phan Văn Chi, Hai Chi, không con, không vợ, về gia cảnh thì còn nghèo hơn cả gia đình ông Dựa. Ông Hai Chi, phần thấy chị dâu mình vất vả, phần cũng lo nghĩ tới tuổi già, bèn sang xin Chín Hoà về nuôi. Ông bà Phan Văn Dựa bấm bụng đồng ý. Mỗi bữa Chín Hoà khát sữa, ông Hai Chi lại cõng lòng vòng khắp xóm, ai cho thì bú, người dân quê gọi là “bú thép”. Kể đến đây, ông Võ Văn Kiệt cười: “Có lẽ máu xã hội của tôi có từ đó”. Nhà ông già nuôi cũng ở cùng một ấp. Chín Hoà và Mười Đương vẫn qua lại chơi với nhau. Mỗi khi đi chợ, má ông vẫn mua quà cho cả hai đứa trẻ.

Theo như những gì mà bên nhà ông Kiệt biết thì khi Mười Đương khoảng sáu, bảy tuổi, bên nhà mẹ ruột sang xin lại. Nhưng vì ông bà Phan Văn Dựa đã “mến chân, mến tay”, không chịu cho. Sau đó, họ lân la sang chơi rồi đánh cắp đứa bé. Còn theo Mười Đương, thì câu chuyện phức tạp hơn nhiều. Lần đó, không phải cậu được đưa về nhà mà bị gia đình mẹ đẻ đưa lên tận Bến Tre, lưu lạc thêm mười mấy năm nữa. Mười Đương không bao giờ giải thích được sự zic zắc của câu chuyện đó, chỉ biết nó xảy ra sau khi mẹ cậu đi lấy chồng.

Theo ông Hai Mẹo, một người cháu gọi ông Kiệt là chú nhưng lớn tuổi hơn, thì sau năm 1975, mấy lần về quê, ông Võ Văn Kiệt đều có nhờ người tìm Mười Đương, nhưng không kết quả. Dù, việc tìm kiếm đó có đến tai ông Mười. Năm 1991, khi ông Kiệt trở thành Chủ tịch Hội Đồng Bộ Trưởng, căn cứ vào những thông tin được công bố trong Tiểu sử, ông Mười biết “Võ Văn Kiệt chính là Chín Hoà”. Mấy người con ông Mười cũng có lần đã tính đi tìm “Bác Chín” nhưng rồi đắn đo. Chị Hồng nói: “Có lẽ nếu Bác không phải là Thủ tướng thì chúng tôi đã đi gặp Bác”.

Quãng thời gian Mười Đương ở trong nhà ông Võ Văn Kiệt là không dài, nhưng cũng rất đủ để hình thành tình mẫu tử. Ông Võ Văn Kiệt nhớ lại: Khi Mười Đương bị đưa đi rồi, má ông, cứ nhắc đến là khóc. Mỗi khi nhớ quá, má ông lại sang nhà ông Hai Chi xin đưa ông về ngủ với bà. Út Khao, Phan Văn Út, con người anh trai thứ Bảy của ông Kiệt, kể: Năm 1993, trước khi ông Bảy mất, có dặn: “Ngày xưa Nội làm một cái thẹo dấu ở phía sau cổ chú Mười”. Khi tìm được ông Mười, Út Khao thấy vết thẹo đúng như lời trăn trối đó. Cho đến tận sau này, ông Võ Văn Kiệt vẫn không sao hiểu được, bằng cách nào, linh tính của một bà mẹ có thể mách bảo, để mẹ ông tiên liệu được số phận long đong của đứa con nuôi, mà làm dấu để anh em ông có được cuộc hội ngộ này. Cuộc hội ngộ diễn ra đúng vào khi ông Võ Văn Kiệt dự định thôi giữ các chức vụ, khiến ông cảm thấy như là một sự tưởng thưởng của số phận. Ông hết sức nâng niu và lại một lần nữa chia sớt với Mười Đương những điều mình có, như ngày xưa, ông đã chia bầu sữa mẹ của mình. Sau khi “nghỉ theo chế độ”, ông về quê nhiều hơn, và chợt nhận ra, cái chợ Vũng Liêm “lớn tuổi hơn ông” giờ vẫn chỉ nhỏ như hồi trước. Đình làng xưa, nay vắng lặng, tiêu điều. Trên một chuyến đi về Vĩnh Long, ông nói: “Khi tại chức tôi chưa làm được gì cho quê hương, chỉ sau khi về nghỉ mới xoá đói giảm nghèo được cho ông Thành Hoàng”. Năm 2001, ông về quê, xin phép chính quyền, cùng với các vị bô lão, trùng tu lại đình làng.

Đình làng Bình Phụng, nơi lưu giữ những ký ức tuổi thơ của ông, nơi, với ông, có một vị trí tinh thần đặc biệt. Đến tận bây giờ, cho dù, trong suốt cuộc đời mình, ông đã đặt chân đến nhiều nơi trên Thế giới; cho dù ông đã từng có mặt trong những đêm diễn lớn, trong lòng ông dường như vẫn còn rộn lên, mỗi khi nhớ lại tiếng trống dập ngoài Đình. Ông kể: “Lâu lâu lại có gánh hát về xã, họ bắc đèn ngoài Đình và buổi chiều, khi họ nổi trống lên là bọn trẻ tụi tôi không còn thể nào nhấc nổi chén cơm lên nữa”. Những gánh hát về làng sau mùa gặt là hoạt động văn hoá thỉnh thoảng mới xảy ra và là món ăn tinh thần được mong mỏi nhất của những người dân quê ông. Những đêm hát tiều, hát bội, hát cải lương…, đã kéo già trẻ, trai gái đến Đình làng chật kín.

Từ năm lên sáu, lên bảy tuổi, vào mùa gặt, Chín Hoà thường theo cha nuôi lênh đênh đi gặt mướn cho các điền chủ dọc sông Tiền, sông Hậu. Công việc của cậu là giữ ghe hoặc “mót” lúa. Mỗi mùa như thế, Chín Hoà cũng kiếm thêm cho cha nuôi được vài giạ. Sông nước Miền Tây, khắp Cà Mau, Bạc Liêu… cậu rành từ hồi đó. Năm tám tuổi, cậu được đi học. Lớp học do những gia đình trung nông, địa chủ, sau ngày mùa, cất trại, rước thầy về dạy, dạy mùa, nên tiền học chỉ phải trả “rất nhẹ”. Ông Hai Mẹo, một trong hai người thầy “dạy mùa” của ông, kể: “Năm 1932, lấy được cái certificat, tôi về Đình, ông chú thấy tôi có chữ, kêu tôi dạy cho trẻ con lối xóm. Chín Hoà, thông minh và ăn nói lễ độ lắm. Nhưng dạy được hai năm thì tôi cũng hết chữ, rồi thôi”.

Mấy năm sau, Những người truyền giáo cho cất một trường học nhỏ dọc theo con đường đi qua ấp Bình Phụng. Ông Hai Chi thấy Chín Hoà khát chữ lại nhân có trường, ông nói: “Cho mày đi học tiếp”. Nhưng ở những lớp học này, các thầy chủ yếu tranh thủ truyền đạo. Thấy Chín Hoà “học đạo”, mấy ông nông dân nhậu mỗi khi có Chín Hoà ngồi cạnh lại hạch hỏi: “Đạo của mày thế nào?”. Chín Hoà kể chuyện Thiên đường, Địa ngục, và giải thích: “Người vô đạo hoặc có đạo mà làm điều ác sẽ xuống Địa ngục, còn người có đạo đến Thiên đàng”. Mấy ổng hỏi: “Vậy, nghĩa là mày sẽ lên Thiên đàng, còn tụi tao xuống Địa ngục phải hông?”. Chín Hoà hồn nhiên: “Dạ”. Mấy ổng cười, chọc: “Để khi nào tao chết, tao kêu vợ tao cho cái búa vô hòm, mày lên Thiên đàng thì thôi, đặng mày xuống địa ngục như mấy thằng nhậu tụi tao, tao cho mày biết”. Thật khó định lượng những gì Chín Hoà học được trong các trường làng. Nhưng, chính những lớp học đó đã giúp cậu đọc thông viết thạo, thắp cho cậu ngọn lửa hiểu biết, tạo nền tảng cho cậu tiếp tục con đường đi tìm tri thức trong suốt chặng đường hoạt động về sau.

Năm Chín Hoà 13 tuổi, ông Phan Văn Dựa thuê được hai con trâu, ông Dựa kêu Chín Hoà về chăn, coi thêm cả trâu cho hai ông anh ruột. Những việc khó như sửa chuồng dọn phân, ông Dựa làm cho con, phần Chín Hoà chỉ đưa trâu ra đồng. Tới vụ, ông Phan Văn Dựa lại thanh toán tiền công, hoặc trả lúa cho ông Hai Chi rất đầy đủ. Chín Hoà biết cách cư xử của cha mẹ mình. Bản thân Chín Hoà vẫn nhớ những lời chòm xóm kể về cái thời ông Hai Chi cõng đi cùng xóm tìm người cho cậu “bú thép”. Từ lâu, cậu đã nghĩ, sau này phải làm gì đó để chăm sóc ông. Dạo đó, khi nghe có người chọc “lá rụng về cội”, ông Hai Chi rồi cũng chỉ một mình, Chín Hoà tức lắm, vì cậu rất thương ba nuôi. Để phủ nhận những lời dèm pha đó, có khi, cả tháng Chín Hoà không về bên nhà. Má cậu nhớ quá, gặp hỏi. Chín Hoà kể thật. Bà ôm lấy con, nói: “Thôi, con cứ về chơi, người ta nói bậy, đừng nghe”. Có tới hai người cha và cùng sẻ chia với Mười Đương một người mẹ. Càng về sau, Chín Hoà càng nhận thấy trong sự chia sẻ ấy, niềm day dứt và đức hy sinh to lớn của bà. Sự tinh tế của mẹ đã giúp Chín Hoà nhận ra ở bà biết bao tình cảm mà một đứa trẻ như cậu khao khát. Khi cần đặt tên mới để hoạt động, Chín Hoà lấy họ Võ của mẹ, và Võ Văn Kiệt từ đó đã được dùng như là tên chính thức của ông. Một cái tên, bắt đầu và gắn liền với một sự nghiệp mà chắc chắn sẽ còn được nhắc tới.

Cũng từ đám tang của mẹ, Chín Hoà gặp ông Hà Văn Út, rể của một người bà con cô cậu. Ông Út nói chuyện với mấy anh lớn, chuyện áp bức, chuyện bình đẳng… Ở làng không ai nói chuyện như thế. Chín Hoà nghe, cứ như nuốt từng lời. Ông Hà Văn Út thấy, lần sau về, tìm cậu. Chín Hoà lại nghe và lại càng thêm hứng thú. Sau vài lần gặp, Chín Hoà bắt đầu được giao việc, vừa kết hợp gặp các anh chị, vừa đưa tài liệu. Chín Hoà rất thích, có khi đi hai ba ngày. Thỉnh thoảng anh em còn kéo về nhà Chín Hoà cơm nước. Chín Hoà cũng không còn mấy thời gian giúp ông Hai Chi. Một lần, ông than thở: “Tao lớn tuổi rồi, chỉ nhờ mày đỡ đần, mày đi thế, tao không biết rồi sao”. Chín Hoà thương lắm, nhưng lại mê hoạt động không rứt ra được nên quyết định nói thật với ông Hai Chi. Ông nói: “Con đi với anh em là phải”. Chín Hoà thưa: “Chú cho con đi ở một mùa, đỡ đần chú. Phần còn lại con đi làm việc”. Ông chịu. Ông Hai Chi hiền lắm. Chín Hoà báo với “lãnh đạo”. Các anh cũng đã đến nhà, mấy lần thấy Chín Hoà đãi cơm, gạo phải đi mượn từng lon, khạp lúa thì trống trơn… biết hoàn cảnh Chín Hoà, mấy anh đồng ý. Những ngày hoạt động ấy, đã biến Chín Hoà trở thành một con người khác.

Ông Hai Mẹo nhớ lại sự thay đổi nhanh chóng này của Chín Hoà: “Mới mười mấy tuổi, chả họp dân, nói, ai cũng há hốc mồm nghe. Chả vận động đi cướp Chính quyền, người ta xách rựa đi hết”. Năm 1940, Quận uỷ Vũng Liêm chủ trương làm một cuộc mít-tin thật vang dội để bắt mạch phong trào chuẩn bị “khởi nghĩa”. Diễn giả chính trong cuộc mít-tin là chị Năm Hồng, Bí thư Quận uỷ. Năm đó, chị mới hai mươi tuổi, theo ký ức của ông Võ Văn Kiệt, chị Hồng là “một người tình cảm mà đầy bản lĩnh”. Chị Hồng nói về ruộng đất, nói về tương lai mỗi nông dân sẽ có được một mảnh ruộng của mình… Nghe, ai nấy đều vô cùng sung sướng. Ông Võ Văn Kiệt lúc đó, là Bí thư xã, được phân công học thuộc một bài do trên gửi xuống về “Thanh niên phản đế”. Khi nói đến “đánh đuổi đế quốc thực dân, đánh đổ phong kiến địa chủ, giành bình đẳng tự do…”, thanh niên bật dậy, hô to khẩu hiệu. Quần chúng cảm tình Đảng và những đảng viên trẻ hát vang “Bài ca Xích vệ”. Sau cuộc mít-tin đó, tề xã báo lên Quận, Quận xuống, lùng vô Đìa Chảo, thấy “mấy mươi công đất cỏ lác bị giẫm nát”. Chính quyền sửng sốt trước cuộc mít-tin. Dân chúng thì xôn xao về vụ “Cộng sản diễn thuyết quốc sự”.

Sau đó, cũng chính ông Võ Văn Kiệt là một trong những người chỉ huy cuộc dấy binh đêm 23-11-1940 ở Vĩnh Long: Đêm “Cộng Sản dậy”, theo cách nói của dân chúng lúc đó; và “Nam Kỳ Khởi Nghĩa” theo cách gọi của Lịch sử Đảng Cộng sản sau này. Đêm đó, Chín Hoà dẫn lực lượng hai xã gần trăm người đi “lấy” đồn Bắc Nước xoáy. Anh em, toàn thanh niên, trong tay chỉ có giáo mác, gậy gộc và một ống loa làm bằng thùng sắt. Ông Võ Văn Kiệt nhớ lại: “Trong đầu chỉ có một cách đánh thô sơ, hết sức ấu trĩ vì chỉ tính có một tình huống là thắng”. Đoàn quân đi cướp đồn mà như đi hội, lội bộ 10 km, cứ thẳng đường cái mà đi. Đến bên bờ con sông Măng Thít trong xanh, đồn lính ở bên kia, thuộc quận Tam Bình, phải qua bằng phà. Vừa lúc, có một chiếc xe du lịch từ Vũng Liêm lên, xe của một ông Chánh tổng nhưng không có chủ ngồi. Đoàn quân của Chín Hoà chặn xe, bắt kêu phà qua rước. Xe rọi đèn, phà qua ngay. Cả trăm người theo chiếc xe con xuống “bắc”. Lên bờ, đèn xe rọi vô, thấy trong đồn, lính ngủ la liệt; bên ngoài, vài tên đứng gác lớ ngớ. Toàn bộ lực lượng xáp vô, lính ngủ trở tay không kịp, chạy tán loạn. Đoàn quân vây bắt lại, tước súng, phân công người xuống đục chìm phà, thả theo nước lớn. Một số anh em khác thì leo lên lấy giáo mác chặt đứt hết dây thép, cắt đường thông tin liên lạc. Rồi, ông Kiệt trèo lên cổng đồn, bắc loa kêu gọi đồng bào “Nổi dậy đánh đổ ách thống trị của thực dân đế quốc, phong kiến địa chủ”. Lấy xong đồn Bắc Nước Xoáy đội quân của ông Kiệt ung dung lắm, đinh ninh giờ đó, Sài Gòn, thị xã Vĩnh Long cũng đều đã khởi nghĩa xong.

Nhưng đêm ấy Sài Gòn không “Khởi nghĩa”, Vĩnh Long cũng không. Sau này, những người còn sống nghe nói: “Trung ương phân tích tình hình, ra lệnh ngừng cuộc khởi nghĩa”. Nhưng chính ông Quảng Trọng Hoàng, Bí thư Liên Tỉnh uỷ, cũng không biết, khi đó ông Hoàng đã tưởng, đêm ấy những người Cộng sản sẽ “cướp được chính quyền”. Ông Kiệt nhớ lại: Khi trời vừa hửng sáng, đã thấy xe từ Vĩnh Long chạy xuống, chở toàn lính! Hết xe này đến xe khác. Biết Vĩnh Long hỏng. Anh Hoàng nói: “Ta không đối phó nổi rồi”. Các nghĩa binh bảo nhau chôn mấy khẩu súng vừa lấy được, hoá trang, trở ra. Lúc đó, khắp xóm làng dậy lên tiếng trống, tiếng mõ kêu “bắt cộng sản”. Anh Hoàng bảo: “Mọi người về nhà, tìm cách bắt liên lạc sau”.

Tối hôm đó về làng, mới biết, anh em đi đánh Bắc Nước Xoáy chỉ lẻ tẻ có đôi ba người về tới nơi. Số đông bị bắt, bị giết, trong đó có người anh thứ ba của ông Võ Văn Kiệt. Theo ông Kiệt, bà con hoang mang dữ lắm, nhiều người oán trách, nhất là sau khi Quận ra lệnh đốt hết ấp Bình Phụng vì những người bị bắt khai Bình Phụng là “ổ cộng sản dậy”. Các ấp mà Quận cho là “làm loạn” khác đều lần lượt bị đốt. Ông Kiệt thu mình ngồi suy nghĩ. Bà chị Dâu thứ ba than: “Mấy ông lớn tuổi đi nghe lời thằng con nít”. Nghe, mà ứa nước mắt. Trong khi đó, Quận tiếp tục truy tìm những người cộng sản. Lính Quận bắt anh trai ông Kiệt phải đi lùng bắt thằng em làm loạn. Một tối, ông Kiệt về nhà. Ba ông không nói gì, chỉ lặng lẽ mài đi mài lại một lưỡi mác; lặng lẽ liếc đám lông trên ống quyển, thử dao. Trước khi ông Kiệt đi, ba ông trao cho ông cây mác, nói: “Thằng anh mày nó sợ, nó doạ bắt mày. Mày cầm cái mác, đứa nào bắt thì cứ đâm cho tao”. Ông Phan Văn Dựa chỉ là một nông dân, không biết chữ, toàn bộ thái độ của ông về hành động theo cách mạng của con trai út, ông chỉ thể hiện như vậy. Ông Kiệt hiểu cha và hiểu tính khốc liệt của cuộc dấn thân này. Ít lâu sau, Chị Năm Hồng biết ông Kiệt còn, tìm cách nhắn ông vô Đìa Chảo tập hợp lực lượng lại. Anh em trao đổi với nhau, nhận định: “Thất bại là tạm thời”. Mấy người trẻ dứt khoát: Cách mạng chưa thành quyết không về xứ. Rồi Liên Tỉnh uỷ có chủ trương gom các cơ sở cũ vào rừng U Minh. Tỉnh uỷ cho người vô Đìa Chảo, đón nhóm ông Kiệt. Đầu năm 1942, giữa rừng U Minh, ông Kiệt cùng các đồng chí của mình nhận được tin Đảng đã thành lập Mặt Trận Việt Minh. Cũng tại đây, lần đầu tiên ông nhìn thấy lá cờ đỏ sao vàng của Mặt Trận, lần đầu tiên ông nghe cái tên Việt Bắc xa xôi.

Năm 1951, ông Võ Văn Kiệt ra Việt Bắc. Ông, lúc bấy giờ là Phó Bí thư Tỉnh uỷ Bạc Liêu, cùng Đoàn đại biểu Nam Bộ ra Bắc dự Đại hội Đảng lần thứ II, sau đó dự lớp “Hoa Nam” tại trường Nguyễn Ái Quốc III, khoá 6 tháng. Trường đóng tại xã Kim Bình, huyện Chiêm Hoá, tỉnh Tuyên Quang. Hồ Chí Minh trực tiếp chỉ đạo lớp, Trường Chinh, Võ Nguyên Giáp, Nguyễn Chí Thanh… trực tiếp giảng giạy. Một số cán bộ vừa tập huấn ở Hoa Nam, Trung Quốc về, tham gia hướng dẫn thảo luận, thấy lý lịch Võ Văn Kiệt là Bần nông, có đi ở đợ, rất “cốt cán”, thích lắm. Các thầy chọn ông tham gia một tiết mục kịch, ông vào vai địa chủ. Đêm diễn vở kịch đó, có Tổng Bí thư Trường Chinh dự. Ông Kiệt nhớ lại: Mặc dù được liệt vào loại “gan to”, nhưng có ông Trường Chinh, ông cũng thấy “ớn” lắm. Trước khi bắt đầu, ông Kiệt phải xung phong làm một màn múa lân cho nóng người để lấy can đảm. Hết vở kịch, các khách mời đều khen, động viên. Ông Trường Chinh bắt tay ông: “Đồng chí diễn khá lắm, nhưng đấy là địa chủ Nam Bộ chứ không phải địa chủ Bắc Bộ”.

Ông Kiệt lúc ấy không thể hiểu hết ý nghĩa lời nhận xét của ông Trường Chinh. Nhưng trước sau quan điểm về giai cấp của ông cũng bắt đầu từ những người địa chủ, trí thức mà ông biết: trí thức, địa chủ Nam Bộ. Những ngày đi ở đợ ông thấy, giàu hay nghèo thì cũng có người tốt, người xấu; người giàu cũng có người rộng rãi, người keo kiệt; tá điền cũng có người ngay thẳng, có người nịnh bợ, ton hót, hại nhau… Ông địa chủ sau cùng Chín Hoà ở, ông Mười Phái, người đứng đầu hội bóng đá trong xã, nơi Chín Hoà- một thanh niên phải đi ở đợ- cũng là một thành viên, hăng hái đi bó lá chuối làm banh. Mỗi khi Chín Hoà xay lúa, giã gạo, “địa chủ Mười Phái” còn lên phụ.

Trong số những người Kháng chiến ở Nam Bộ, ông Kiệt biết, có những địa chủ rất giàu có như vợ chồng ông Bùi Thiện Lộc cũng đã ra Bưng theo Kháng chiến. Cựu Bí thư Bạc Liêu, ông Nguyễn Thành Nhơn cũng là một địa chủ. Năm 1950, khi ông Lê Đức Thọ, ông Lê Toàn Thư từ Xứ uỷ Nam Bộ xuống Tỉnh uỷ bàn với ông Kiệt về quyết định để ông Võ Văn Kiệt làm Bí thư thay ông Nhơn chỉ vì ông Nhơn là địa chủ, ông Kiệt đã không chịu. Ông Lê Đức Thọ nói: “Hoặc là cậu làm Bí thư, hoặc là cậu chịu kỷ luật?”. Ông Kiệt đã chọn nhận kỷ luật Đảng cảnh cáo, chứ không thể nào đồng ý với lý do kỷ luật ông Nhơn. Ông biết lúc đó, cả về học vấn lẫn khả năng lãnh đạo, ông Nhơn đều có nhiều mặt hơn mình. Trước khi theo kháng chiến, những nông dân như ông Kiệt chỉ có cái “quần đùi”. Khái niệm về Tổ quốc lúc đó của ông cũng hết sức đơn giản. Thời ấy, những người dân quê ông, thấy ai nói giọng Đàng Ngoài đều cho là “Đám người Huế”. Sau này, dự những cuộc họp của Uỷ Ban Kháng chiến Nam Bộ, nghe những bậc trí thức như Nguyễn Văn Hưởng, Ung Văn Khiêm, Phạm Ngọc Thuần…. nói, ông thấy có một khoảng cách rất rõ giữa mình và những bậc trí thức đó. Ông biết, nếu mình có gì hơn họ thì cũng chỉ hơn cái “cấp uỷ” chứ không thể hơn họ về lòng yêu nước, sự hiểu biết và khả năng thu hút quần chúng được. Trước khi gặp “Cách mạng” , ước mơ lớn nhất của ông là thoát khỏi đồng ruộng lam lũ, tù túng. Có lúc ông chỉ mong được làm anh lơ xe, được làm anh thợ cắt tóc. Ông “có ý kiến” với mấy thầy trợ giảng ở lớp Hoa Nam: “Tôi biết địa chủ Nam Bộ. Ở Việt Nam không có Bạch Mao Nữ”.

Một trong những thầy trợ giảng của lớp chỉnh huấn về từ Hoa Nam, giáo sư Đào nguyên Cát, hiện là Tổng Biên tập Thời báo Kinh tế Việt Nam, nhớ lại: Tôi được phân công giúp anh Kiệt tìm “Tư tưởng Chủ đạo”. Theo những gì tôi được học ở lớp “Chỉnh Phong” bên Trung Quốc thì vào Đảng, phải giác ngộ lập trường giai cấp công nhân. Do đó, mỗi người, phải tìm xem “lập trường cũ” của mình là gì để mà từ bỏ. Khẩu hiệu viết trên tấm băng đen của lớp chỉnh huấn nhấn mạnh: Thành khẩn bộc lộ khuyết điểm của mình là thước đo độ trung thành với Đảng. Kết quả, anh Kiệt “thành khẩn” nhận: Khi vào Đảng anh mới chỉ vì để “giải phóng dân tộc” chứ chưa phải vì “giai cấp”, cũng có lúc anh “dao động”; “Nhận thức không rõ ràng về tội ác của địa chủ” là một ví dụ. Nên tôi kết luận: Tư tưởng Chủ đạo của anh Kiệt là “Tiểu tư sản” dù anh là con của một người bần nông. Những màn “đấu tố”, “căm thù địa chủ” được diễn tập ở lớp Hoa Nam làm ông Kiệt nhớ lại hồi ở nhà học võ, nhớ chuyện “Tổ nhập”.

Hồi ấy, có những ông thầy dạy võ về ấp Bình Phụng và các làng lân cận mở lò. Đêm đêm, Chín Hoà thường ra các lò võ học lóm. Mấy ông thầy thấy, hỏi: “Mày thích à?”. Chín Hoà không chần chừ: “Dạ, ham lắm”. Mấy ông bảo: “Vậy mày thử đi”. Chín Hoà thử và các ông thầy thấy cậu múa võ còn hay hơn cả học trò của mấy ổng thế là cho Chín Hoà vô học. Cùng dạy võ có mấy ông thầy dạy bùa. Họ nói: Có bùa, “Tà bổn thân” thoát ra, “Tổ nhập” thì bị đòn không đau nữa. Chín Hoà thích lắm, ra sức học gồng, học “vô Tổ”. Nhưng không hiểu sao, nhiều bạn võ tuyên bố đã được “Tổ nhập”, mà Chín Hoà luyện riết, “Tổ” vẫn không vào. Cuối cùng, mấy ông thầy bùa nói: “Tà bổn thân mày nặng quá, giờ chỉ còn cách ăn bóng đèn mới mong giải được”. Nghĩ tới việc cho cái bóng đèn vô miệng, ớn tới xương sống, nhưng Chín Hoà, phần vì muốn thành tài, phần vì muốn theo đến cùng để biết sự thật, nên bằng lòng. Ông thầy lấy bóng đèn, đặt trên một cái đĩa, đưa ra trước mặt, Chín Hoà hơi run, bảo: “Nếu thầy cắn bể được cái bóng đèn, thì con làm”. Ông thầy cắn cái bóng đèn bể ra rồi ngồi đọc thần chú trong khi Chín Hoà cho hết vô mồm nhai. Đêm về, Hoà kể lại cho mẹ nghe, bà già sợ con lủng ruột, khóc ầm lên. Những mảnh thuỷ tinh trong bụng Chín Hoà, sau đó không hề gây hại gì, còn “Tổ” thì không biết có nhập không mà mỗi khi bị đánh, cậu vẫn còn thấy đau lắm. Sau này, Chín Hoà hỏi, đám bạn được “Tổ nhập” thú nhận, thực ra họ cũng chỉ “gồng” lên. Ở lớp tập huấn Việt Bắc, những người tập đấu tố cũng vậy, họ cũng thấy những địa chủ như Mười Phái và thực ra họ cũng phải “gồng” lên như mấy anh bạn “Tổ nhập” trong lớp học võ của Chín Hoà. Sau lớp học ở Việt Bắc, Trung ương có ý định đưa ông Võ Văn Kiệt đi đào tạo ở Trung Quốc, nhưng lấy lý do vừa phạm khuyết điểm về quan hệ trong thời gian ra Bắc, ông Kiệt xin trở lại Miền Nam.

Năm 1952, ông Võ Văn Kiệt lại đi bộ trở lại Miền Nam. Đến Tam Kỳ, Quảng Nam, vào Đoàn Giải phóng, nghe nói ông Lê Duẩn, Bí thư Xứ uỷ Nam Bộ vừa ra Bắc, đi qua đấy. Ông Kiệt rất tiếc. Ông Kiệt gặp ông Lê Duẩn lần đầu tiên vào cuối năm 1949, trong Hội Nghị Xứ uỷ mở rộng, tổ chức tại Đồng Tháp Mười. Lần gặp đó, ông Kiệt có một ấn tượng mạnh về ông Duẩn, ấn tượng về một con người đầy sức sống, uyên bác và có sức thu hút mạnh mẽ. Cũng trong Hội nghị đó ông Lê Duẩn và ông Lê Đức Thọ biết ông Kiệt. Hai nhân vật về sau sẽ trở thành những người có ảnh hưởng lớn trong Đảng này, từ đấy bắt đầu chú ý và đánh giá cao về ông Võ Văn Kiệt. Năm 1955, sau Hiệp định Geneve, ông Võ Văn Kiệt lại có thêm nhiều kỷ niệm với ông Lê Duẩn. Năm đó, trên Cửa Sông Đốc, Cà Mau, chuyến tàu tập kết cuối cùng đợi sẵn, ông Kiệt cũng chia tay mọi người ra đi. Nhưng chiều ấy ông không xuống bến mà ém chờ ông Lê Duẩn. Ông Lê Duẩn lúc chạng vạng tối, cùng với ông Lê Đức Thọ, trước mặt báo chí và Uỷ ban Giám sát, đã lên tàu để rồi lúc gần nửa đêm, một chiếc xuồng con bí mật đón ông quay lại. Khuya, ông Võ Văn Kiệt đưa ông Duẩn về một căn cứ ở Bạc Liêu, nơi ông Duẩn rất thích: một cái trại nằm giữa đồng, xung quanh là sông nước. Đêm ấy, bà chủ nhà thấy ông Kiệt, lúc đó là Bí thư Tỉnh uỷ Bạc Liêu, quay về cùng một ông, “cỡ ông Kiệt mà còn phải chăm sóc”, bà nghĩ, chắc to lắm.

Sáng, ông Kiệt ra giúp bà chủ nhà nhổ lông vịt làm cơm, bà hỏi: “Có phải ông Duẩn?”. Ông Kiệt giựt mình nhưng phản ứng mau lẹ: “Đâu có, ổng đi hồi hôm rồi”. Bà dứt khoát: “Ông Duẩn! Cậu không tin, tôi lấy hình cho coi”. Nói rồi bà lên trang thờ lấy hình ông Duẩn xuống. Ông Kiệt thấy khó lòng chối mãi, bèn dặn: “Thì ông này giống ông Duẩn nhưng chị không được nói với bất cứ ai nhé”. Buổi sáng hôm ấy ông Kiệt cứ phân vân, nhưng rồi ông quyết định phải thú thật với “Anh Ba”. Ông kêu ông Duẩn ra vườn, nói: “Bà già phát hiện ra anh”. Ông hỏi: “Ai nói?”. “Không, bà còn giữ hình anh trên trang”. Ông Duẩn lắc đầu: “Lại Trần Bạch Đằng!”. Hồi đó, ông Trần Bạch Đằng làm thông tin, cho chụp hình ông Lê Duẩn rồi cơ quan nào cũng treo. Ông Kiệt giải thích: “Nhưng bà già có ý thức lắm, anh cứ yên tâm”. Ông Duẩn suy nghĩ rất căng rồi nói: “Chỉ cần bả mừng, bả nói với con bả là đủ lộ”. Rồi ông lệnh: “Chuẩn bị, tối đi”.

Đó là những ngày cực kỳ căng thẳng của “Cách mạng Miền Nam”. Những nhà lãnh đạo Kháng chiến như ông Duẩn, ông Kiệt, vừa phải đối phó với sự ruồng bố gắt gao của chính quyền Ngô Đình Diệm, với cái chết trong từng gang tấc; vừa chịu sức ép lớn từ phía cơ sở và những người dân ủng hộ Cách mạng. Những người dân trong vùng kháng chiến thấy Chính quyền Ngô Đình Diệm “truy lùng Cộng sản” mà Cách mạng vẫn không dám phản ứng gì, nhiều người tìm gặp lãnh đạo, hỏi: “Vậy Bác Hồ có biết không?”. Từ các địa phương, những người Cộng sản viết thư cho Xứ Uỷ: “Ở đây chỉ còn một số ít cơ sở, nếu không cho chúng tôi đánh hoặc rút ra thì chúng tôi xin vĩnh biệt Đảng, vĩnh biệt các đồng chí”. Cho phép họ nổ súng lúc đó là có thể bùng phát một cuộc chiến, trong khi Đảng chưa có chủ trương. Ông Kiệt nhớ lại: “Những anh em viết thư này sau đều hy sinh hết”. Ông Duẩn cũng có lúc bị bật ra đảo Hòn Khoai. Năm 1956, từ Bến Tre, ông lên Sài Gòn, tại đây, cơ sở tiếp tục bể, thêm một số Uỷ viên Thường vụ Xứ uỷ bị bắt. Ông Duẩn quyết định đưa Xứ uỷ Nam Bộ sang Phnompênh. Năm 1957, ông Duẩn ra Bắc, tạm giao quyền lãnh đạo Xứ uỷ cho ông Nguyễn Văn Linh. Từ Miền tây, ông Kiệt lên thay ông Linh làm Bí thư Khu uỷ Sài Gòn.

Từ Campuchia ông Kiệt về Tây Ninh rồi lần mò tiếp cận với Sài Gòn. Hầu hết những cơ sở cũ mà ông nhận “bàn giao” đều vỡ hết. Nhiều Khu uỷ viên vừa nối được liên lạc đã bị bắt. Ông Kiệt quyết định xây dựng hoàn toàn cơ sở mới, ra lệnh không được móc nối với cơ sở cũ, phòng địch để lại cài bẫy. Cũng trong giai đoạn này, ông đưa ra một đề nghị được Xứ uỷ chấp nhận: lấy Gia Định làm bàn đạp thâm nhập Sài Gòn- Chợ Lớn, thành lập Khu uỷ Sài Gòn- Gia Định. Sài Gòn- Gia Định từ sự liên kết có ý nghĩa kháng chiến đó, sau trở thành một khu vực hành chính chung. Trong suốt những năm 1959-1970, Ông Võ Văn Kiệt lúc thì nằm dưới địa đạo Củ Chi, lúc vào hẳn trong Thành phố, vừa xây dựng các phong trào đấu tranh ở Nội Thành, vừa xây dựng lực lượng vũ trang chiến đấu Vùng ven Đô. Ông Lê Đức Anh nhớ về giai đoạn này của ông Kiệt: Năm 1963, ông Lê Đức Anh được cử vào Nam, về Bộ Chỉ huy Miền, sau khi ông báo cáo với Trung ương Cục ý kiến chỉ đạo, mà cho tới hôm nay, ông Anh vẫn chú ý nhấn mạnh là “Ý kiến của anh Lê Duẩn và anh Văn Tiến Dũng”, theo đó: Phải xây dựng lực lượng chính trị và vũ trang cả trong đô thị và vùng ven, Tướng Trần Văn Trà, Tư lệnh Miền nói: “Vấn đề đô thị phải mời anh Sáu Kiệt”. Ông Kiệt khi đó đang ở Củ Chi, được mời ngay lên Miền để nghe chủ trương mới. Đó là cuộc tiếp xúc đầu tiên giữa ông Lê Đức Anh và ông Võ Văn Kiệt, ông Kiệt, kể từ Đại hội III, năm 1960 đã là Uỷ viên dự khuyết Trung ương Đảng. Ấn tượng của ông Lê Đức Anh về ông Kiệt là: “Tôi thấy anh nói các kế hoạch mới với một niềm tin vững chắc và tôi cũng rất tin anh”. Theo ông Lê Đức Anh, ông Kiệt từ trước đó đã lãnh đạo Khu uỷ xây dựng các cơ sở trong nội thành, xây dựng lực lượng biệt động và một phần lực lượng đặc công cho không chỉ Sài Gòn mà cho cả Miền. Trong con đường sự nghiệp của mình, ông Kiệt và ông Anh còn gặp nhau nhiều trong những năm sau đó.

Năm 1970, ông Kiệt được điều trở lại Miền Tây, làm Bí thứ Khu uỷ Khu IX. Tình thế chiến trường Miền Nam khi đó hết sức khó khăn. Sau Chiến dịch Mậu Thân, Khu uỷ Khu IX kiểm điểm: Do “chăm bẵm vào khả năng giải phóng hoàn toàn đô thị”, Khu uỷ đã tập trung toàn lực tấn công vào đầu não đô thị, trong khi yếu tố bất ngờ không còn. Địch quân lại lại tiến hành “Bình định đặc biệt”, “Bình định cấp tốc” gom dân vào ấp, cán bộ đảng viên bị dạt ra khỏi dân. Quân đội Sài Gòn đóng thêm 1000 đồn bót. Trong số 250 xã Miền Tây Nam Bộ, cuối năm 1968, có 50 xã đảng viên phải ly hương, 40 xã khác chỉ còn một hoặc hai đảng viên. Các trung đoàn chủ lực cũng bị đánh dạt vào sâu về Trà Vinh, U Minh. Trong khi số lượng du kích sụt, tân binh lại không tuyển được ngay cả trong những “xã giải phóng”… Ông Kiệt hiểu được tình trạng đó. Trong Chiến dịch Mậu Thân, ông Võ Văn Kiệt ở Sở chỉ huy Tiền Phương, vào sát cửa ngõ Sài Gòn. Tiền phương của Sài Gòn cũng nhận được những lệnh liên tiếp tập kích vào đô thị để “giành thắng lợi tối đa”. Mậu Thân quả là đã gây được những tiếng vang chính trị trong lòng nước Mỹ, nhưng những người trực tiếp ở chiến trường như ông đã phải chứng kiến sự hy sinh quá lớn. Ông nói: “Lúc đó tôi đau đến mức nhiều lần bật khóc”. Hơn 11 vạn quân giải phóng đã hy sinh trên toàn chiến trường. Phần lớn căn cứ địa Quân Giải phóng ở nông thôn đã trở thành “đất trắng”.

Nhưng, ông Võ Văn Kiệt không quá lo lắng về tình hình đã qua. Miền Tây là “đất” của ông. Ông sẽ đường hoàng đến Khu IX bằng con đường bất ngờ nhất. Ông xuống Châu Đốc theo đường bí mật và lệnh cho chị Sáu Trung, giao liên công khai lên Sài Gòn kêu Sáu Hoa mang xe xuống. Từ Châu Đốc, ông ngồi trên chiếc xe du lịch của ông Sáu Hoa, cơ sở của ông ở Sài Gòn, về Rạch Giá, ông ở chơi nhà bà con bên vợ mấy ngày trước tai mắt của chính quyền Sài Gòn rồi mới ra Bưng. Theo nguyên tắc, mỗi lần di chuyển địa bàn hoạt động, những người lãnh đạo như ông lại chọn một tên mới. Trên đường đi, ông có cảm giác, mọi việc có vẻ thuận, ông tin tình hình rồi sẽ tốt lên, vì thế ông lấy bí danh mới cho mình là Tám Thuận. Đại tá Lê Đức Anh cũng đã được điều về làm Tư Lệnh Khu IX trong dịp đó. Trước khi đi, Đại tá lấy bí danh mới là Chín Hoà. Khu IX dưới sự lãnh đạo của ông, sau đó nhanh chóng khôi phục sức chiến đấu, và đến Hiệp định Paris năm 1973 thì ông Kiệt bắt đầu mang danh “Tướng Xé rào”.

Sau Hiệp định Paris năm 1973, tình hình chiến sự Miền Nam được Thượng tướng Trần Văn Trà mô tả trong cuốn Hồi ký Kết Thúc Cuộc Chiến Tranh 30 Năm: “Ở các Chiến trường khác ta bị lấn mất đất, mất dân rất nhiều, riêng ở Quân khu IX, Quân khu Miền Tây Nam Bộ, nơi lúc bấy giờ, địch tập trung quân đông nhất, ta vẫn giữ được các vùng của ta. Sở dĩ được như vậy vì Khu uỷ Khu IX lúc ấy do đồng chí Võ Văn Kiệt làm Bí thư đã thống nhất với Bộ Tư lệnh Quân Khu do đồng chí Lê Đức Anh làm Tư lệnh, nhận định rằng kẻ địch không bao giờ chịu thi hành Hiệp định, chiến tranh vẫn là chiến tranh, mọi hoạt động vẫn như cũ không có gì thay đổi cả”. Nhưng cũng theo Tướng Trà: “Éo le thay hành động cụ thể ấy[của Khu IX] lại ngược hẳn với một loạt chủ trương lúc ấy”. Chủ trương lúc ấy về Thi hành Hiệp định Paris được thể hiện trong Nghị Quyết 21 của Bộ Chính trị và được Tố Hữu vào tận Miền Nam phổ biến là: “Hoà hợp dân tộc và thi đua hoà bình” đồng thời coi “đấu tranh chính trị là chủ yếu”, tranh thủ thời cơ “gò cương vỗ béo” lực lượng vũ trang. Từ tinh thần Nghị quyết mà ông Tố Hữu phổ biến đó, Hội nghị Binh vận Miền tháng 4-1973 triển khai “năm cấm chỉ”: Cấm tấn công địch; cấm đánh địch đi càn quét; cấm bắn pháo vào đồn địch; cấm bao vây đồn bót; cấm xây dựng ấp xã chiến đấu. Ông Kiệt và Thường vụ Khu uỷ ra lệnh Binh vận Khu không phổ biến chủ trương này của Binh vận Miền.

Thực tế luôn luôn đưa lại cho ông Võ Văn Kiệt những cảm nhận chính xác và ông đã cùng với Thường vụ và Đại tá Lê Đức Anh đưa ra “Kế hoạch Thời cơ” ngay khi Hiệp định Paris đang được chuẩn bị ký kết, kịp thời bẻ gãy Chiến dịch “Tràn ngập lãnh thổ” của Tổng thống Việt Nam Cộng Hoà Nguyễn Văn Thiệu. Một kế hoạch mà ông Thiệu dự định sẽ chiếm 85% đất đai và kiểm soát 95% dân chúng Miền Nam 45 giờ trước khi Hiệp Định Paris có hiệu lực. Ngày 2-2-1972, tức là 4 ngày sau khi ký Hiệp định Paris, ông Kiệt triệu tập Hội nghị Thường vụ Khu uỷ, xác định “Không mơ hồ ảo tưởng” và “Kiên quyết giữ vững thành quả cách mạng”.

Ngày 3-3-1973, Quân đội Sài Gòn dùng 30 tiểu đoàn đánh vào Chương Thiện, dự kiến trong 7 ngày sẽ chiếm xong các mục tiêu, bịt cửa ngõ U Minh. Nhưng các mũi tiến công đều bị chặn đứng, Khu IX, ngay sau đó tổ chức tấn công trên toàn địa bàn Quân Khu. Nhiều nơi cho rằng “Khu uỷ Tây Nam Bộ xé Hiệp định Paris”. Trung ương Cục điện yêu cầu “Khu IX phải thấy tình hình mới”. Bộ Tư lệnh Miền phê bình và thông báo toàn Miền. Tướng Trần Độ, thay mặt Bộ Tư lệnh Miền ra lệnh cho Đại tá Anh rút hai trung đoàn chủ lực về phía sau rèn luyện nếu không sẽ “đưa đại tá Lê Đức Anh ra Toà án binh”. Đại tá Anh cứng, trả lời Bộ Tư lệnh: “Cho phép Quân khu IX thi hành chủ trương của Thường vụ Khu uỷ”. Lúc đó, ông Kiệt tuyên bố: Mệnh lệnh tối cao lúc này là phải giữ đất, giữ dân. Ông điện cho Trung ương Cục và Bộ Chính trị: Nếu không chống địch lấn chiếm, để mất đất, mất dân lúc này là mất tất cả. Bộ Chính trị sau đó đã triệu tập đại diện các Khu, đại diện Trung ương Cục, đại diện Bộ Tư lệnh Miền ra Hà Nội. Sau nhiều tuần tranh luận, Chiến trường Khu IX đã là một thực tế có sức thuyết phục cao, chủ trương sau Hiệp định Paris được Bộ Chính trị xác định lại: Tiếp tục con đường bạo lực cách mạng. Trong thời gian đó, Đại tá Lê Đức Anh ở lại chiến trường, chỉ huy Khu IX, chặn đứng cuộc tấn công thứ II vào Chương Thiện của 75 tiểu đoàn Quân lực Việt Nam Cộng Hoà. Ông không những không phải “ra Toà án Binh” mà còn được vinh thăng vượt cấp quân hàm lên Trung tướng. Mấy chục năm sau sự kiện này, ông Lê Đức Anh nhớ lại: “Anh Kiệt lúc đó là chỗ dựa cho các quyết định của chúng tôi”. Từ năm 1972, ông Kiệt là Uỷ viên chính thức Trung ương Đảng. Trong Hồi Ký của mình, Tướng Trà đánh giá rất cao vai trò của Khu IX, ông viết: “Nếu như từ năm 1973, chúng ta tin rằng bằng cách này hay cách khác, Hiệp định Paris sẽ được thi hành giống như chúng ta đã tin hai năm sẽ có Tổng tuyển cử hồi Hiệp định Geneve… thì tình hình đã không như bây giờ”. “Bây giờ” mà Tướng Trà đề cập trên đây là “Chiến thắng 30-4-1975”.

Sau ngày 30-4-1975, từ một nhà lãnh đạo kháng chiến xuất sắc, ông Võ Văn Kiệt, lúc bấy giờ 53 tuổi, trở thành người đứng đầu chính quyền dân sự của Thành phố Sài Gòn. Ông sẽ phải bắt đầu ở đây nhiều công việc mà ông chưa từng được biết đến. Ông đã từng là một người hăng hái áp dụng những chuẩn mực của thời “Cả Nước đi lên Chủ nghĩa xã hội”. Để rồi, bằng sự mẫn cảm chính trị của một Võ Văn Kiệt luôn có mặt ở nơi cuộc sống thực tế đang diễn ra, ông nhận ra những rào cản của cơ chế. Ông trở thành chỗ dựa cho các doanh nghiệp “xé rào”, vượt qua cơ chế quan liêu bao cấp.

Cơ chế được coi như là nguyên nhân chính làm cho nền kinh tế Việt Nam bị kiệt quệ vào cuối những năm 70, đầu 80. “Xé rào” trong sản xuất kinh doanh ở Thành phố Hồ Chí Minh vào cuối những năm 70 là khởi đầu của hàng loạt những cuộc “xé rào” khác trong nông nghiệp, trong phân phối lưu thông, góp phần làm thay đổi tư duy của Đảng về kinh tế và là cơ sở lý luận cho đường lối đổi mới trong Đại hội Đảng Cộng sản Việt Nam lần thứ VI.

Khi trở về Thành phố sau 30-4, ông Kiệt mang theo một vốn liếng chính trị đầy ấn tượng, nhưng ông đã không chỉ sử dụng số vốn đó. Trong môi trường mới ông đã tận dụng nhiều cơ hội để tri thức, để tự hoàn thiện mình. Tháng 12-1981, ông được điều ra Hà Nội làm Phó Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng, kiêm Chủ Nhiệm Uỷ ban Kế Hoạch. Năm đó, ông đã 59 tuổi, thế nhưng theo ông Việt Phương, một “sỹ phu” có tiếng của “Bắc Hà”, người nhiều năm làm Trợ lý cho Thủ ttướng Phạm Văn Đồng và sau đó là Tổng Bí thư Lê Duẩn: “Khi đó sức bật của ông vẫn mạnh. Ông làm Kế hoạch chỉ sau một thời gian, anh em trí thức Xã Hội Chủ Nghĩa rất chịu”.

Mười năm sau khi ra Hà Nội, năm 1991, ông Võ Văn Kiệt trở thành Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng, người đứng đầu Chính phủ theo cách gọi của Hiến Pháp 1980. Đường hướng phát triển kinh tế lúc đó vẫn đang còn phải mò mẫm. Tốc độ tăng trưởng rất thấp, lạm phát vẫn còn ở mức 67%. Cũng năm đó, Liên Xô tan rã, nguồn ngân sách mất 1/3 từ viện trợ của Liên Xô và các nước Đông Âu cũ; thị trường truyền thống mất. Thật khó đánh giá sự kiện Liên Xô và các nước Đông Âu sụp đổ lúc đó là một bi kịch hay thời cơ. Khối SEP tan rã; nước XHCN Trung Quốc khi đó vẫn chưa bình thường hoá quan hệ với Việt Nam; Mỹ và Phương Tây vẫn còn cấm vận… Lần đầu tiên, Việt Nam phải tự mình quyết định mọi công việc và quyền lợi cho chính đất nước mình. Thủ tướng Võ Văn Kiệt đã đóng một vai trò rất lớn. Ông tích cực xoá quan liêu bao cấp, tích cực xây dựng những thể chế pháp lý theo hướng thị trường. Và, với một gương mặt hết sức thân thiện, với một nụ cười hết sức cởi mở, ông mang ra Thế Giới những thông điệp mới về Việt Nam, một Việt Nam cầu thị và khát khao phát triển. Năm 1992, Mỹ bỏ cấm vận, năm 1994, Mỹ bình thường hoá quan hệ; năm 1995 Việt Nam gia nhập ASEAN… Khi ông thôi Thủ tướng, tốc độ tăng trưởng GDP ở mức 8%. Việt Nam huy động được 8,5 tỷ ODA và 28 tỷ đầu tư nước ngoài. Ông Việt Phương kể: Lúc sinh thời, nhiều lần ông Phạm Văn Đồng, người chính thức có 32 năm làm Thủ tướng Việt Nam, nói: “Đánh giá đúng mức và khách quan thì, trong các đời Thủ tướng của Việt nam, kể cả tôi, Thủ tướng Võ Văn Kiệt là người làm được nhiều việc và làm được nhiều việc tốt nhất”.

Quả thực, ông Võ Văn Kiệt đã để lại nhiều dấu ấn trên khắp miền đất nước. Những dấu ấn có thể từ những công trình lớn mà ông đã quyết định đầu tư; từ những phong trào mà ông đã khởi xướng; và đặc biệt, từ những “nguồn cảm hứng phát triển” mà ông đã khơi dậy, gieo mầm. Ông Võ Văn Kiệt nói: “Có thể vì tôi làm Thủ tướng vào một thời điểm mà đất nước ở trong một tình thế buộc Chính phủ phải nhanh chóng hành động; tình hình Thế Giới cho phép Việt Nam tiếp cận rộng rãi với cộng đồng Quốc tế hơn”. Nếu chỉ xét những gì đạt được trong Thập niên 90, Việt Nam có thể được đánh giá cao và ông Kiệt có thể bằng lòng, phấn khởi. Nhưng, đã có một thời gian rất dài, theo ông Kiệt: Những khó khăn do Chế độ cũ để lại, khó, nhưng chỉ vài năm là giải quyết được; nhưng, những vướng mắc do các chính sách mới gây ra thì phải mất nhiều năm mò mẫm, bó tay. Trong cuốn “Hồi Ký” của mình, Cựu Thủ tướng Singapore, ông Lý Quang Diệu viết: “Năm 1975, Thành phố Hồ Chí Minh có thể cạnh tranh ngang với Băngkok; còn năm 1992, tôi nghĩ, có lẽ nó đã tụt hậu 20 năm”. Tuy ông Lý Quang Diệu chỉ dùng từ “có lẽ” khi đưa ra nhận định này, nhưng những so sánh của ông đã làm cho ông Kiệt nhức nhối: “Tôi đau không thể tưởng được”. Sau năm 1975, theo ông Kiệt: “Mình có một thời cơ vô cùng lớn nhưng mình đã bỏ mất”. Có lẽ tụt hậu so với Khu vực là một trong những điều mà ông day dứt nhất. Nhưng, năm 1997, ông đã 75 tuổi, đã đến khi ông từ giã chính trường.

Khi đang còn đương chức ông Kiệt hay nói với một người bạn già ở Hà Nội, đại tá Trần Tấn Nghĩa: “Tao thèm được như mày, lâu lâu ra đầu phố ăn tô phở, uống chén chè, nói dóc quá”. Đại tá Trần Tấn Nghĩa là người phá vụ án “Số 7 Ôn Như Hầu” hồi năm 1945 và là người hùng trong vụ “Hoạt động phỉ và phản loạn ở Đồng Văn” hồi năm 1960. Ông Nghĩa từng làm Quận trưởng Công an Đặc biệt, bảo vệ An Toàn Khu[ATK] hồi ông Kiệt ra Việt Bắc, rồi cùng dự Đại hội Đảng lần thứ II, cùng học Trường Đảng Nguyễn Ái Quốc III với ông. Thỉnh thoảng, khi cần nghe những lời nói thật, ông lại gọi Đại tá Nghĩa tới, hỏi: “Ngoài Phố họ nói tao thế nào, mày?”. Ông Kiệt cũng chỉ mới gặp lại Đại tá Nghĩa vào một ngày cuối năm 1991.

Hôm đó, Chủ tịch Hội Đồng Bộ trưởng mới nhận chức Võ Văn Kiệt đang chuẩn bị đi đón một vị khách quốc tế thì bảo vệ đưa cho ông một lá thư. Mở ra đọc, ông thấy cái giọng thư không lẫn vào đâu được: “Tao biết mày ở đây. Người xưa nói, ‘giàu đổi bạn, sang đổi vợ’. Không biết mày có thế không. Tao về hưu rồi, không tìm mày để nhờ vả, kiếm chác gì nữa. Tao già, người già thích gặp bạn cũ, thế thôi. Mày biết tao ‘Giang hồ quen thói vẫy vùng’ rồi”. Ký tên: Nghĩa, Trần Tấn Nghĩa. Kèm theo lá thư là một tấm hình nhỏ, chụp một ông Kiệt thời trẻ, trong bộ quân phục “Bát Lộ Quân”. Phía sau tấm ảnh ghi nắn nót: “Mến tặng Nghĩa để kỷ niệm những ngày học tập ở Trường Đảng và cũng là những ngày không thể quên nhau. VB[Việt Bắc] ngày 13-2-1952”. Ký tên: “Kiệt. Kiệt Nam Bộ”. “Thằng Nghĩa!”. Ông kêu lên và giao cho bảo vệ đi đón ông Nghĩa, chở ngay tới nơi ông tiếp khách. Vừa tiễn khách về nơi nghỉ, ông chạy ra gặp bạn, hai người ôm nhau, “ồn ào” vài câu, rồi lại “theo chương trình trong ngày của người đứng đầu Chính phủ”, ra Hàng Đẫy dự một trận khai mạc bóng đá. Gặp quan khách trên khán đài, ông giới thiệu: “Đây là ông bạn Việt Bắc của mình”. Tối hôm đó về nhà, bà Phan Lương Cầm đã chuẩn bị một bữa tiệc: nửa cái đùi bê non thui, chấm tương; cá thu kho… Ông Kiệt bảo: “Mày cứ bốc tay như dạo trước”. Rồi, nhân lúc vợ ông, bà Cầm đi xuống bếp, ông hạ giọng: “Mày nhớ cô Hạ quán Cây Đa Nước Chảy không?”. Ông Nghĩa: “Cô Hạ ‘Máy Chém’ chứ gì. Tao nhắc mày là cổ, bây giờ có chắt rồi đấy nhé”. Cả hai cùng cười thoải mái, sống lại những ngày của 40 năm cũ. Ngày đó, cạnh trường Nguyễn Ái Quốc, có một quán nước, cô Hạ, chủ quán, rất xinh, nhưng giá bán thì mắc như “máy chém”. Học viên, toàn là cán bộ cao cấp, vẫn hay “lượn lờ” ở đấy, dù chẳng ai có nhiều tiền. Ngày 23-11-1997, bảy năm sau ngày gặp lại, và ngày mà ông Kiệt nói với đại tá Nghĩa: “Tao trả cái chức Thủ tướng rồi mày ạ”; ông Võ Văn Kiệt rủ đại tá Trần Tấn Nghĩa về lại Việt Bắc. Họ cùng ghé “Cây Đa Nước Chảy”, cùng ghé nơi ngày xưa có bà Mé hay cho sắn và hỏi ông Kiệt: “Mày là người dân tộc ở trong Nam à?”. Hai người ôn lại rất nhiều kỷ niệm Việt Bắc. Rồi, ông Kiệt bảo đại tá Nghĩa: “Mày nhớ những gì học hồi ở Trường không? Thế giới ngày nay phải được hiểu theo cách mới, mày ạ”.

Cuối năm 2001, ông Kiệt làm đơn trả lại ngôi biệt thự công vụ trên phố Phan Đình Phùng, Hà Nội. Nơi ông đã ở đó từ những năm 80. Ông bàn với vợ, bà Phan Lương Cầm, về sống ở Thành phố Hồ Chí Minh, nơi gia đình người con gái của ông, Võ Hiếu Dân và gia đình người con trai của ông, Phan Thanh Nam, đang sống và làm việc. Nơi, trong thẳm sâu của ký ức, có một hình ảnh mãi mãi không phai về người vợ yêu dấu Trần Kim Anh đã từng chung thuỷ chờ đợi ông, đã từng tần tảo nuôi các con, và đã hy sinh cùng với hai đứa con nhỏ năm 1966, trên đường lên căn cứ Khu uỷ thăm chồng.

Rời ngôi biệt thự công vụ trên phố Phan Đình Phùng, Hà Nội, ông nhận ra là mình sẽ để lại một khoảng trống nho nhỏ nơi anh lái xe, anh bảo vệ, chị bếp… những người “làm nhiệm vụ Nhà nước”, nhưng cuộc đời đã mấy chục năm gắn bó với ông. Ông thu xếp để họ được bố trí một công việc mới, ổn định. Ông về quê những sỹ quan cận vệ, những người đã đi với ông hàng chục năm, cảm ơn những “gia đình đã sinh ra họ, những người con tận tuỵ với ông, với công việc”. Theo Bác sỹ Đinh Trần Nhưng, bác sỹ riêng của ông: Ông sống với nhóm phục vụ như với những người trong gia đình. Ông chia sẻ mọi thứ với họ, trừ… “chức vụ”. Từ khi làm Bí thư Khu uỷ Kháng chiến cho tới ngày làm Thủ tướng, chưa có ai trong “gánh phục vụ” được ông “đẩy lên cao”. Nhưng họ, cho đến bây giờ, vẫn như những “người nhà chú Sáu”, vẫn tự hào vì đã từng được làm việc, chiến đấu bên ông. Họ giờ đây cũng là một mối quan tâm của ông khi trở lại Sài Gòn.

Lần đầu tiên ông Võ Văn Kiệt lên Sài Gòn là năm 1940, sau Nam Kỳ Khởi Nghĩa. Lần đó, khi người chỉ huy của ông, Bí thư Liên Khu uỷ Quảng Trọng Hoàng nói với những đồng đội sống sót: “Thôi tụi bây về nhà”. Trong những ngày chưa bắt được liên lạc với Tổ chức, ông Kiệt theo ghe cá lên Bến Bình Đông, Sài Gòn, rồi từ đó theo những người bán cá lên Thủ Dầu Một. Lần thứ hai, vào khoảng năm 1956, lúc ông Kiệt đang là Xứ uỷ viên kiêm Phó Bí thư Liên Tỉnh uỷ Hậu Giang, ông được Xứ uỷ gọi lên Sài Gòn làm việc. Thay mặt Xứ uỷ, ông Lê Toàn Thư và ông Nguyễn Văn Linh[Mười Cúc] tiếp ông. Làm việc xong, ông Mười Cúc giao nhiệm vụ cho người phụ trách giao liên của Xứ uỷ chở ông Kiệt bằng xe Honda đi tham quan Thành phố. Đó là lần đầu tiên ông xuống đến Bến Bạch Đằng, ra Ngã Tư Hàng Xanh, vào Trung tâm Thành phố… Hôm đó, lần đầu tiên trong đời, ông Kiệt được ăn món thịt bê non thui còn tươi rói, chấm với nước tương gừng dậy mùi ở phố thợ mộc, nơi cư ngụ của những bà con người Bắc. Món bê thui do ông Nguyễn Văn Linh, người 30 năm sau đó trở thành Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt nam, đãi. Mấy năm sau, ông Kiệt được điều về làm Bí thư Khu uỷ Sài Gòn thay ông Mười Cúc. Từ Củ Chi, ông đi thẳng vô Thành bằng một chuyến xe du lịch sang trọng, do ông Sáu Hoa lái, chạy theo đường công khai. Lần đó, ông Kiệt ở lại Sài Gòn ba tháng, đóng vai thơ ký cho nhà thầu khoán Sáu Hoa. Ngày 30-4-1975 ông có mặt ở Sài Gòn, và sau đó, trở thành người lãnh đạo cao nhất của một Thành Phố, kể từ đó, mang tên Hồ Chí Minh; một thành phố, kể từ đó lưu lại không ít dấu ấn Võ Văn Kiệt; một thành phố, kể từ đó, trải qua những năm tháng đầy biến động, được ghi sâu trong ký ức của mỗi con người.”


===

"Anh Sáu Dân"

On the morning of May 24, former Prime Minister Vo Van Kiet was hospitalized and then passed away. The afternoon session of May 23 was now his “last session”. That day, in the endless rain, he passionately talked about the role of intellectuals in the face of the country’s problems. Those who knew Vo Van Kiet, who witnessed a group of intellectuals before 1975 eagerly staying in Saigon and then quietly leaving Saigon, understood why he was able to leave a deep impression and be respected by intellectuals.

“Let Me Take You, Don't Cross the Dangerous Border”

In 1980, while Professor Chu Pham Ngoc Son was on a business trip to the Soviet Union, one of his children failed to “cross the border”. Only by living in Saigon at that time could one feel the intensity of those two words, “crossing the border”. Returning to Saigon, Mr. Kiet told Professor Son: “Letting my child go like that, if anything happens, you and I will be guilty”. Professor Chu Pham Ngoc Son’s wife was a pharmacist, working at a large hospital, when she was “liberated”, she was classified as an “exploitative” person, replaced by someone with poor expertise. His daughter, who later became a good doctor in the US, failed the pre-med exam in those years. Even though he was determined to stick with the new regime, his wife and children’s faith gradually faded.

Knowing the story, Mr. Vo Van Kiet occasionally visited and talked with Professor Chu Pham Ngoc Son's family, but he realized that he was helpless. Mr. Kiet told Professor Son: "Okay, just let her and the children go, go officially. Over there, there are conditions for the children to study. Later, if the children return, that's good, if not, you and I can still fulfill our duties."

Also during those years, Mr. Kiet called up the General Secretary of the Patriotic Intellectuals Association, Huynh Kim Bao, and told him: “Listen up, if any intellectuals accidentally ‘go’ and are arrested somewhere, you must bring them back.” Mr. Huynh Kim Bao recalled: “One time, when I received news that Binh Thuan police had arrested engineer Duong Tan Tuoc for ‘crossing the border’, Mr. Kiet gave me a paper to go to Binh Thuan to ‘transfer’ the case to Ho Chi Minh City for processing.” Mr. Bau recounted that when he entered the prison, Tuoc saw me and was so happy that he wanted to scream. I had to pretend to be cold, step forward, and handcuff Tuoc. Along the way, I had to keep quiet, letting engineer Duong Tan Tuoc look bewildered. After passing Binh Thuan, I opened the handcuffs and explained: “If Binh Thuan police found out, they would have handcuffed me too.”

Mr. Kiet himself went to prisons many times to bail out intellectuals. According to Mr. Pham Van Hung and Nguyen Van Huan, two of his close assistants at that time, the way "Brother Sau Dan" dealt with intellectuals who escaped the country was to ask us to personally go and re-register their household registration and rice books. One of the intellectuals that Mr. Kiet highly respected was textile engineer Pham Van Hai. When Mr. Hai was arrested for escaping the country, Mr. Kiet went to the prison and said: "When you can't stay any longer, tell me, don't go like that, it's very dangerous."

“Water Is Not the Matter of Intellectuals”

Mr. Vo Van Kiet confided many times that he understood that most of the intellectuals who chose to stay after April 30 were not because they were “stuck”. He knew many people who had a plane that had taken off but could not leave Vietnam. Many people, like Professor Chau Tam Luan, had been “dissidents” in the old regime. The end of the war was an opportunity that most of the people in the South at that time hoped would quickly unify the hearts of the people to build a prosperous and happy country. However, he understood why those people later “crossed the border”.

Mr. Dang Anh Vo, a telecommunications expert, had to go to "study" for a while after 1975 because he served in the army. Like many intellectuals at that time, Mr. Vo had to do many jobs to make a living. He, a person who received a salary of nearly 4 taels of gold/month before 1975, recounted his life later in the book "Pages of Life" published by the Translation Research Association: 4:30 pm, leave work; 5:00 pm go to the Foreign Language Center; 9:00 pm come home, have a quick meal and help his wife peel pineapples and guavas so that he can go to the market in the morning. Many days, after waking up at 9:00 pm, his tire was flat, he had to walk 9 km home to fix it himself to save 3 dong! However, the hardships of life were not everything.

Mr. Huynh Kim Bao said that in 1978, when many intellectuals fled the country, Mr. Vo Van Kiet met with intellectuals in the city and called on them to stay. He said: "You guys try to stay, within 3 years, if the situation still doesn't change, I will take you to the airport." At that time, Professor Nguyen Trong Van stood up and answered him: "We are ready to stay, but if the situation still doesn't change in 3 years, I think we are not the ones leaving." Professor Nguyen Trong Van's words caused a stir. That evening, there was a meeting at the City Party Committee office, Huynh Kim Bao was invited to attend. The criticisms of Professor Van were extremely harsh, some suggested: "arrest". Mr. Bau said, Sau Dan remained silent, but his eyes were thoughtful. Finally, he said: "After listening to Mr. Van, I was also shocked, very shocked. But then I thought, I saw that Mr. Van spoke very seriously. I think that if the situation does not change in 3 years, it is clear that the people who will leave cannot be them. The conclusion of "Sau Dan" made everyone silent and thanks to that conclusion, Professor Nguyen Trong Van was not arrested.

In 1977, once the city's water system was dirty, Mr. Vo Van Kiet invited intellectuals to give advice. Many people spoke, but Mr. Pham Buu Tam sat still. Mr. Kiet asked: "What's wrong, Mr. Tam?" Mr. Pham Buu Tam was a highly respected educator. Mr. Tam also respected Mr. Kiet very much, but perhaps because he had been holding back for a long time, he stood up and said: "Since you guys came back, the intellectuals' minds have been healthy, because you guys have thought of everything. Water is your business, not ours."

Những câu nói như vậy không làm cho ông Võ Văn Kiệt, lúc đó đang nắm “quyền sinh quyền sát” tại Thành phố, để bụng. Ông nhận thấy ở đấy sự đau đớn của giới trí thức. Ông biết, những người như kỹ sư Phạm Văn Hai không chỉ tiếc những tài sản bị “cải tạo”, mà còn không chịu được khi nhìn những nhà máy, khi “rơi vào tay cộng sản”, bị quản lý cẩu thả, chất lượng sản phẩm xuống cấp. Những người như GS Châu Tâm Luân, Dương Kích Nhưỡng thì xót xa về một vấn đề khác lớn hơn. Ông Kiệt kể: Anh Dương Kích Nhưỡng nói với tôi, “Ý của các anh rất tốt nhưng các anh không làm được”. Tôi hỏi vì sao, anh Nhưỡng nói, “Đất nước phải được quản lý theo luật chứ không thể theo tinh thần nghị quyết”. Cho tới hàng chục năm sau, khi nhớ lại thời điểm này, ông Kiệt nói: “Đau lắm, để họ ra đi là đau lắm! Nhưng, mình biết, cái cách của mình lúc ấy không thể nào giữ được họ”.

Khát Khao Tri Thức

Sinh ra trong một gia đình nông dân nghèo. Ông Võ Văn Kiệt chưa bao giờ được đến trường một cách chính thức. Từ năm lên sáu, lên bảy tuổi, ông Kiệt, khi ấy có tên là Phan Văn Hòa, Chín Hòa, thường theo cha nuôi lênh đênh đi gặt mướn cho các điền chủ dọc sông Tiền, sông Hậu. Công việc của Chín Hòa là giữ ghe hoặc “mót” lúa. Năm tám tuổi, Chín Hòa mới được đi học. Lớp học do những gia đình trung nông, địa chủ, sau ngày mùa, cất trại, rước thầy về dạy, nên tiền học chỉ phải trả “rất nhẹ”. Ông Hai Mẹo, một trong hai người thầy “dạy mùa” của Chín Hòa, kể: “Năm 1932, lấy được cái certificat, tôi về Đình, ông chú thấy tôi có chữ, kêu tôi dạy cho trẻ con lối xóm. Chín Hoà, thông minh và ăn nói lễ độ lắm. Nhưng dạy được hai năm thì tôi cũng hết chữ, rồi thôi”. Lớp học thứ hai của ông là do những người truyền giáo tới ấp Bình Phụng, quê ông, mở. Ông học ở ngôi trường này khoảng một năm. Tuy nhiên con đường tìm kiếm tri thức của ông Võ Văn Kiệt không dừng lại ở đấy.

Khi tham gia cách mạng, được dự những cuộc họp của Uỷ Ban Kháng chiến Nam Bộ, nghe những bậc trí thức như Nguyễn Văn Hưởng, Ung Văn Khiêm, Phạm Ngọc Thuần…. nói, ông Võ Văn Kiệt thấy có một khoảng cách rất rõ giữa mình và những bậc trí thức đó. Ngay từ trong kháng chiến ông đã miệt mài đọc sách và học hỏi từ những bậc trí thức, cho dù có nhiều người chỉ là cấp dưới của ông.

Sau ngày 30-4-1975, ông không mang nguyên cái “thế” của một nhà lãnh đạo kháng chiến xuất sắc từ trong rừng trở về. Ông không ngần ngại học hỏi từ những người trí thức Sài Gòn cũ. Trong đó có những người đã từng là quan chức cao cấp trong chế độ Sài gòn như tiến sỹ Nguyễn Văn Hảo, tiến sỹ Nguyễn Xuân Oánh… Ông nhìn thấy ở họ phẩm chất của những người yêu nước và rất tự trọng. Hồi đó, một vị lãnh đạo thấy ông gần gũi với những quan chức cao cấp của chế độ cũ, muốn giữ cho ông, ra lệnh: “Đó là CIA đấy”. Ông trả lời: “Lúc nào anh đủ bằng chứng họ là CIA hãy đưa tôi, chính tôi sẽ bắt họ”. Những kiến thức về kinh tế thị trường của các ông như Nguyễn Văn Hảo, Nguyễn Xuân Oánh, những người đã từng là phó thủ tướng trong chế độ Sài Gòn, và của nhiều bậc trí thức Sài Gòn khác, mà ông có dịp tiếp cận rất sớm, tuy ngay lúc đó chưa dùng được nhưng về sau đã rất hữu ích với ông.

Năm 1989, khi ông đang là Phó Chủ tịch thứ Nhất Hội đồng Bộ trưởng, được giao chủ trì công tác cải cách hệ thống ngân hàng, ông Kiệt đã thiết lập một nhóm chuyên gia bao gồm cả những người đã từng hoạt động trong hệ thống ngân hàng Sài Gòn. Hai “tác giả” chính của Pháp lệnh Ngân hàng thời đó chính là hai chuyên gia được ông mời từ Sài Gòn ra: ông Huỳnh Bửu Sơn và ông Lâm Võ Hoàng.

Năm 1990, khi đại diện Việt Nam lần đầu tiên tham dự Diễn đàn Kinh tế Thế giới tại Davos, Thụy Sỹ, ông kể: “Tôi không yên tâm với bài phát biểu do anh em văn phòng chuẩn bị. Anh em giỏi nhưng hiểu biết về phương Tây chưa nhiều”. Ông đã không ngần ngại đưa bài phát biểu của mình vào Sài Gòn nhờ tiến sỹ Nguyễn Xuân Oánh đọc lại. Đồng thời, ông cho bà Tôn Nữ Thị Ninh liên hệ mời tiến sỹ Nguyễn Văn Hảo lúc này đang ở nước ngoài bay đến Davos. Như vậy, trong chuyến đi tới phương Tây lần đầu tiên ấy, ông có không chỉ là một người bạn mà còn là một “cố vấn” ở bên. Trước chuyến đi, ông cũng nhờ bà Tôn Nữ Thị Ninh tư vấn về trang phục. Đó là thời điểm Việt Nam bắt đầu đổi mới và Thế giới bắt đầu nhìn thấy một nhà lãnh đạo “cộng sản”, từ trong cách ăn mặc, phát biểu, hết sức thân thiện và không có nhiều khác biệt với thế giới bên ngoài.

Sự Trân Trọng Chân Thành

Tiến sỹ Nguyễn Văn Hảo kể, cách đối xử của ông Võ Văn Kiệt gần như khác hẳn với nhiều nhà lãnh đạo Thành phố lúc đó. Ông nhớ, những năm sau 1975, ông ở lại nhưng rồi không được sử dụng, đôi khi cả ngày không có việc gì làm. Nhưng, khi nghe một vị lãnh đạo điện thoại bảo: “8 giờ sáng nay mời anh lên tôi gặp”, ông đã trả lời: “8 giờ tôi bận”. Ông Kiệt không bao giờ cư xử như vậy. Cho dù đang ở vị trí đầy quyền lực và lớn tuổi hơn, khi nào ông Kiệt cũng gọi tiến sỹ Nguyễn Văn Hảo bằng “ông”. Những khi muốn gặp ông thường trực tiếp nói chuyện điện thoại và bao giờ cũng hỏi trước: “ông tiến sỹ rảnh vào lúc nào?”

Một lần, ông Kiệt mời kiến trúc sư Ngô Viết Thụ cùng ông đi Angierie. Trên chuyến bay của hãng hàng không Air France, ông được xếp ở khoang hạng nhất còn KTS Ngô Viết Thụ, do sơ suất chỉ được mua vé ngồi ở phía sau. Ông muốn mời KTS Ngô Viết Thụ lên ngồi cùng nhưng không được. Ông “xin” phi hành đoàn cho được xuống hạng economy để ngồi với ông Thụ, thế là phi hành đoàn đã đồng ý để ông mời KTS Ngô Viết Thụ lên. Trong một chuyến đi khác cùng với KTS Ngô Viết Thụ ra Hạ Long, khi ông Thụ xúc động trước cảnh đẹp thần tiên, đích thân ông Kiệt đã lấy giấy và tự tay mài mực cho ông Ngô Viết Thụ vẽ.

Là một nhà lãnh đạo hết sức quyết đoán nhưng đồng thời, ông Võ Văn Kiệt cũng là người hết sức thận trọng, ông thường lắng nghe rất nhiều ý kiến khác nhau trước khi ban hành các quyết định của mình. Ông nói: “Kinh nghiệm của một nhà lãnh đạo là phải nghe rất kỹ ý kiến chuyên gia và đặc biệt, đã nghe chuyên gia thì phải nghe trực tiếp chứ không bao giờ nên nghe thông qua những người giúp việc”.

Cho đến những năm cuối đời, ông vẫn đọc rất nhiều, đọc cả những ý kiến chỉ trích ông gay gắt. Nhiều lần ông dặn những người giúp việc, nếu như những người chỉ trích ông về nước, hãy mời họ tới gặp ông. Ông trân trọng và muốn trao đổi sâu thêm về những khác biệt, với họ.

Bằng sự trân trọng tri thức và các bậc trí thức một cách chân thành. Ông tìm thấy ở họ, không ngừng, những điều mới mẻ. Và đặc biệt ông kiến tạo được rất nhiều mối quan hệ bè bạn với các nhà trí thức. Đó là lý do mà người ta có thể tìm thấy ở ông không chỉ là uy lực mà còn là sự thông tuệ. Và đặc biệt, ông có được từ những người đã gặp và làm việc, không chỉ là sự kính trọng mà còn là sự thân thiện. Sự thân thiện của một con người vẫn thường được gọi: “Anh Sáu Dân”.

Huy Đức

 

 

 

Võ Văn Kiệt nhận định của phía không CS :  http://www.danviet.com.au/details.php?nid=463 

Võ Văn Kiệt, cuối đời nhìn lại...

16/06/2008

 

Cựu Thủ tướng CSVN Võ Văn Kiệt vừa qua đời ở Singapore hôm thứ Tư 11.06.2008 vừa qua sau một tuần được chữa trị khẩn cấp vì bệnh phổi tại Bệnh viện Mount Elizabeth, hưởng thọ 85 tuổi.


Trong thời gian cầm quyền 7 năm (từ 1991 đến 1997), ông được coi như một nhà lãnh đạo có khuynh hướng cải cách và đã góp phần quan trọng trong việc cứu vãn chế độ CSVN từ trình trạng cô lập và gần như suy sụp hoàn toàn trở thành nền kinh tế thị trường có tốc độ phát triển khá nhanh. Nhưng, song song với chính sách “Đổi mới” đó, Võ Văn Kiệt cũng bị lên án như một trùm tham nhũng hạng gộc với tài sản cá nhân và gia đình lên đến hàng trăm triệu Mỹ kim.

Một điều đáng ghi nhận là sau khi không còn nằm trong thành phần lãnh đạo đảng và nhà nước CSVN, vào những năm cuối đời Võ Văn Kiệt lại trở thành một trong những người chỉ trích chế độ gay gắt nhất. Ông cũng là người đầu tiên công khai kêu gọi “hòa giải dân tộc” giữa những người cộng sản cầm quyền với các thành phần bất đồng chính kiến trong nước và các tổ chức đấu tranh của người Việt ở hải ngoại...

*****************************

Vài dòng tiểu sử:

- Võ Văn Kiệt (tên khai sinh là Phan Văn Hòa, bí danh Sáu Dân) ra đời ngày 23.11.1922 tại làng Trung Hiệp, quận Vũng Liêm, tỉnh Vĩnh Long (khi ấy còn là vùng Nam Kỳ thuộc Pháp) trong một gia đình nông dân, và qua đời ngày 11.06.2008 tại Bệnh viện Mount Elizabeth ở Singapore.

- Tham gia phong trào kháng chiến chống Pháp từ năm 16 tuổi, Võ Văn Kiệt được kết nạp vào đảng Cộng sản Đông Dương năm 1939 và từng tham dự cuộc nổi dậy bất thành ở Vũng Liêm trước khi rút hẳn vào hoạt động bí mật trong chiến khu.

-  Là một đội viên Việt Minh trong phong trào kháng chiến chống Pháp (1946-1954) ở miền Nam, Võ Văn Kiệt tập kết ra Bắc sau Hiệp định Geneve chia đôi đất nước năm 1954.

- Năm 1960, Võ Văn Kiệt được bầu vào chức vụ Ủy viên Dự khuyết BCH Trung ương đảng CSĐD (sau đổi tên là đảng Lao Động) và trở thành Ủy viên chính thức từ năm 1972. Ông trở về miền Nam hoạt động bí mật trong vùng nội thành Sài Gòn cho đến năm 1975. Người vợ đầu và bốn đứa con của ông bị chết mất xác vì bom Mỹ trong thời gian chiến tranh.

- Năm 1976, sau khi CS Bắc Việt chiếm toàn bộ lãnh thổ Việt Nam, Võ Văn Kiệt được bổ nhiệm vào chức vụ Chủ tịch Ủy ban Nhân dân TP. Hồ Chí Minh (tên mới của thủ đô Sài Gòn của VNCH) và Bí thư Thành ủy TP. HCM. Chẳng bao lâu sau đó, ông được bầu vào ghế Ủy viên Dự khuyết rồi Ủũy viên chính thức Bộ Chính trị của đảng CSVN (tên mới của đảng LĐ) trong 6 khóa liền (từ 1982 đến 1997). Ông rút khỏi Bộ Chính trị và BCH đảng CSVN tại Đại hội IV năm 1997 nhưng giữ vai trò cố vấn cho Ban chấp hành tới năm 2001.

- Năm 1982, Võ Văn Kiệt được đôn lên chức vụ Phó Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng kiêm Chủ tịch Ủy ban Kế hoạch Nhà nước. Năm 1987, ông được bổ nhiệm chức vụ Đệ nhất Phó Chủ tịch HĐBT và trở thành Quyền Chủ tịch năm 1988 sau cái chết đột ngột của Phạm Hùng. Võ Văn Kiệt chỉ giữ chức vụ này trong thời gian ngắn trước khi bị thay thế bởi Đỗ Mười theo sự sắp xếp sẵn của Bộ Chính trị.

- Sau thời gian cầm quyền 3 năm của Đỗ Mười, Võ Văn Kiệt chính thức trở thành người cầm đầu chính phủ từ 1991 (ghi chú: chức danh Thủ tướng chỉ mới có từ năm 1992) dưới thời của Chủ tịch nước Lê Đức Anh trước khi trao quyền cho Phan Văn Khải năm 1997.

- Về đời tư, Võ Văn Kiệt lập gia đình sau năm 1975 với người vợ thứ nhì là Lương Thị Cẩm, một người ông quen biết từ thời chiến tranh và được cấp “học vị” Cử nhân Khoa học. Họ có một người con trai, nhưng nhiều nguồn tin cho biết ông còn có nhiều đứa con rơi khác. Thú vui của ông là nhậu rượu mạnh với cá khô sặc, chơi tennis và xem bóng đá.

Vài dòng sự nghiệp:

Dù nhìn từ quan điểm chính trị nào, người ta đều có cùng một nhận định khá rõ về vai trò của Võ Văn Kiệt: nếu không có sự “đổi mới” kịp thời của Tổng bí thư Nguyễn Văn Linh và Thủ tướng Võ Văn Kiệt, chế độ CSVN đã tiêu vong trong đầu thập niên 1990 sau sự sụp đổ toàn diện của chủ nghĩa cộng sản trên toàn thế giới. Lúc đó, sự đe dọa của nạn đói đã bao trùm cả nước, nguồn viện trợ từ Liên Xô không còn và hậu quả của các cuộc chiến biên giới với Campuchea và Trung Quốc đã làm khánh kiệt mọi nguồn năng lực của quốc gia. Các lãnh tụ CSVN không còn sự lựa chọn nào khác là phải mở cửa để cứu vãn chế độ. Lúc ấy người cầm đầu đảng và nhà nước dù là ai cũng phải làm như vậy thôi. Nhưng Võ Văn Kiệt đã làm điều ấy một cách rõ ràng và dứt khoát hơn nhiều nhân vật bảo thủ trong đảng.

Trong nhiệm vụ cầm đầu chính phủ trong cơn sóng gió thập tử nhất sinh, Võ Văn Kiệt đã quyết định “giải phóng” các chính sách thương mại và ngoại giao khỏi cơ chế trung ương tập quyền mà từ lâu các lãnh tụ cộng sản vẫn bám víu như một mô thức kinh điển. Ông chấp nhận mở cửa dù điều đó, theo ý kiến phản bác của phe bảo thủ, có thể trở thành nguy cơ đe dọa sự tồn vong của đảng. Ông cũng là nhà lãnh đạo CSVN đầu tiên đi công du ngoại quốc nhiều nhất – đặc biệt là đến các nước Á, Úc và Âu châu - để cổ vũ đầu tư và thiết lập quan hệ ngoại giao sau nhiều năm đóng cửa. Ông còn mời cả các chuyên gia của những nước cựu thù, trong đó có cựu Thủ tướng Lý Quang Diệu của Singapore, để làm cố vấn cho các chính sách “Đổi mới”. Nỗ lực đó đã dẫn đến một thành công ngoạn mục: Tổng thống Hoa Kỳ Bill Clinton quyết định giải tỏa biện pháp cấm vận đối với Việt Nam năm 1994 và tái lập bang giao với Hà Nội trong năm sau đó.

Sự thành công của chính sách “Đổi mới” – với mức tăng trưởng kinh tế lên đến 8-9% kể từ đầu thập niên 1990 – đã giúp Việt Nam gia nhập Tổ chức Thương mại Thế giới (WTO) hồi đầu năm 2007. Nhưng nó cũng mang lại sự thách thức đối với quyền lực của đảng Cộng sản. Nhiều cựu chiến binh, các nhà trí thức và lãnh đạo tôn giáo đã kêu gọi đảng CSVN cải cách chế độ cai trị để chống tham nhũng và lạm quyền. Nhưng cánh cửa do Võ Văn Kiệt vừa hé mở đã đóng sập lại ngay bởi chính đệ tử và người kế nhiệm ông là Phan Văn Khải.

Nhưng thành công đó của Võ Văn Kiệt không che lấp được những thất bại và tội lỗi của ông trong cương vị một người đứng đầu chính phủ.

Theo thông tin được loan tải rộng rãi trên mạng điện tử, Võ Văn Kiệt là một chính trị gia háo dâm và có nhiều thủ đoạn. Ông là “nhân vật chính” trong vụ tham nhũng hàng chục triệu đô-la về dự án xây dựng đường giây điện cao thế 500KVA từ Bắc vào Nam. Vì không thể làm ngơ được trước áp lực quá mạnh của dư luận, Võ Văn Kiệt buộc lòng phải hy sinh một đàn em của ông là Vũ Ngọc Hải, Bộ trưởng Năng lượng, với bản án ba năm tù về tội “lãng phí tài sản nhà nước”. Hải âm thầm chịu đựng làm vật tế thần và sau khi mãn hạn tù (được ân xá sớm), ông ta được bổ nhiệm chức vụ Tổng Giám đốc Công ty Điện lực Việt Nam, một trong những mỏ vàng béo bở nhất nước.

Vợ của Võ Văn Kiệt là Lương Thị Cẩm cũng là người đứng sau giật giây nhiều vụ áp-phe không lồ. Báo chí quốc tế đã có thời gọi bà là “Mrs 10%” (Bà Mười Phần Trăm) vì đó là tỷ lệ chia chác cho bà trong các hợp đồng thương mại được ký kết ở cấp Chính phủ. Lương Thị Cẩm “núp bóng” chồng để buộc cán bộ kỹ thuật phải sử dụng hàng trăm ngàn chiếc cột điện đặc chế do bà sản xuất trong dự án xây dựng đường giây Bắc – Nam. Theo sự đánh giá của các chuyên gia ngoại quốc, những chiếc trụ điện tráng kẽm theo công thức của “khoa học gia” Lương Thị Cẩm là quá mắc và dễ hỏng nhưng nhà nước đã phải trả cho bà hàng chục triệu đô-la.

Một xì-căng-đan khác suýt khiến Võ Văn Kiệt rơi đài là vụ một đơn vị tuần duyên ở Vịnh Hạ Long bắt giữ hơn 200 chiếc xe hơi mới toanh nhập cảng lậu vào Việt Nam bởi “quý tử của Thủ tướng”. Ông đã tức tốc đích thân can thiệp vào vụ này trước khi nó nổ lớn và đã “giải quyết êm thấm” bằng cách thăng chức cho các sĩ quan biên phòng đã giải thoát cho cậu con trai của ông.

Con trai của Võ Văn Kiệt là “một đại gia trong các đại gia cỡ lớn” ở Việt Nam. Tuy còn trẻ (trên dưới 30 tuổi) nhưng y là chủ nhân của bãi biển Ty-Top và khách sạn hạng sang Plaza Hotel ngay ở trung tâm Sài Gòn. Theo một tài liệu có thể tin cậy được, gia đình Võ Văn Kiệt có khoảng $370 triệu Mỹ kim trong các ngân hàng ngoại quốc, không kể hàng chục bất động sản thương mại trong và ngoài nước.

Cuối đời nhìn lại:

Trong một cuộc phỏng vấn hiếm họi với đài phát thanh BBC hồi năm ngoái (do Nguyễn Giang và Xuân Hồng thực hiện ở Sài Gòn), Võ Văn Kiệt đã công khai kêu gọi giới lãnh đạo CSVN đương quyền phải nói chuyện với những người bất đồng chính kiến trong và ngoài nước. Ông cũng hô hào thực hiện một cuộc “hòa giải dân tộc” giữa người cộng sản với mọi thành phần khác để cùng chung sức phát triển đất nước trong thời hậu chiến.

Võ Văn Kiệt dường như cũng đã gián tiếp hô hào các thành phần đối kháng đẩy mạnh sức ép chính trị thêm nữa đối với chính quyền khi ông thừa nhận rằng “phong trào dân chủ đã tạo được sự tiến bộ và nhân dân bây giờ đã có thể công khai chỉ trích các cán bộ nhà nước.” Ông còn đặt câu hỏi về niềm tin được coi là chính thống cho rằng “yêu nước phải là yêu xã hội chủ nghĩa” và “chỉ có đảng viên cộng sản mới là những người yêu nước thực sự”.

Trong cuộc phỏng vấn đó, Võ Văn Kiệt nói: “Có một trăm cách để thể hiện lòng yêu nước. Tổ quốc Việt Nam không thuộc về bất cứ một người nào, một nhóm nào hoặc một đảng nào cả.” Và trong một giọng mang tính “hòa giải”, ông cũng thừa nhận đảng CSVN đã “sai phạm nhiều lỗi lầm nghiêm trọng” ở miền Nam sau năm 1975 như sự đày ải các thành phần công chức, quân nhân miền Nam trong các trại tù cải tạo quá lâu, và chính sách hà khắc đã khiến hàng triệu người dân phải liều chết vượt biển để đào thoát khỏi chế độ cộng sản.

Võ Văn Kiệt còn nói thêm rằng ông sẽ “hân hoan chào đón” cộng đồng người Việt ở Hoa Kỳ, Úc, Âu châu... cùng con cái của họ trở về nước tham gia cuộc bầu cử Quốc hội được dự định tổ chức vào ngày 20.05.07. Rất tiếc, khi nói những điều này, Võ Văn Kiệt không còn một ảnh hưởng gì trong sinh hoạt chính trị và những người kế nhiệm ông dường như chẳng muốn chia sẻ quyền lãnh đạo cho ai!

Nhiều sự kiện trùng hợp đến mức đáng ngờ khiến người ta không thể tin được những lời “kêu gọi” của những lãnh tụ CSVN – dù đã từ nhiệm hay còn tại chức – như Võ Văn Kiệt, Phan Văn Khải, Nguyễn Minh Triết và Nguyễn Tấn Dũng, bốn nhân vật gốc miền Nam có chức vụ cao nhất trong chế độ nhưng vẫn bị kềm chân bởi Bộ Chính trị ở Hà Nội. Ông Kiệt kêu gọi “hòa giải dân tộc” trong thời điểm Linh mục Nguyễn Văn Lý bị bịt miệng trước tòa án ở Huế (30.03.2007). Ông Khải trong chuyến đi Mỹ hồi tháng 5.2006 kêu gọi người Việt hải ngoại “hướng về tương lai” vào thời điểm các tấm bia tưởng niệm thuyền nhân VN ở Mã Lai và Nam Dương bị đập nát vì áp lực từ Hà Nội. Ông Triết kêu gọi “xóa bỏ quá khứ” khi đến California hồi năm ngoái nhưng cũng đã ú ớ trên đài truyền hình CNN khi bị chất vấn về những bằng chứng không thể chối cãi được về sự vi phạm nhân quyền của chế độ CSVN. Ông Dũng kêu gọi “tận diệt tham nhũng” nhưng ngay sau đó tuyên bố kiểm duyệt báo chí chặt chẽ hơn theo đường lối của đảng.

Lần cuối cùng Võ Văn Kiệt lên tiếng trước công luận là để nêu lên sự quan ngại của ông về hai dự án mở rộng thủ đô Hà Nội và xây dựng tòa nhà Quốc hội.

Có lẽ điều khác nhau giữa Võ Văn Kiệt và các đồng chí khác của ông còn tại vị là ông nói thẳng những điều mà ai cũng biết nhưng không dám nhìn nhận. Nhưng, cũng như Phan Văn Khải sau khi rời khỏi chức vụ Thủ tướng và nhiều lãnh tụ cộng sản không còn quyền lực trong tay nữa, Võ Văn Kiệt chỉ thực hiện hành động “con chó sủa trăng” đó như một sự cắn rứt lương tâm cuối đời vì nó chẳng thay đổi được gì cả. Cả guồng máy độc đảng của chế độ cộng sản vẫn tiếp tục cai trị và tiếp tục tham nhũng, trong đó có vợ con và thuộc hạ cũ của ông.

Lưu Dân

 

Long  Điền tóm lươc các nh ận  định v ề Cu ộc Chi ến VN cuả Võ Văn Ki ệt:

-Võ Văn Kiệt một người nhiều thủ đoạn,sống hai mặt, nhiều mưu mô để gây cảm tình, dối gạt kẻ khác.

-Trong cuộc chiến VN, Võ Văn Kiệt chỉ lo hưởng thụ cá nhân, không từ bỏ mọi hành động tàn ác nào, sau chiến tranh là kẻ quyết định tù đày , cướp tài sản của người dân Miền Nam, nhưng lúc nào cũng làm ra vẽ là con người có lòng nhân từ, độ lượng. Qua một số hành vi cá nhân giúp đở bạn bè thân quen, nhiều người lầm tưởng mà mang ơn ông ta.

 

 

7-Trần Văn Giàu

 

http://vi.wikipedia.org/wiki/Tr%E1%BA%A7n_V%C4%83n_Gi%C3%A0u  Trần Văn Giàu  tài liệu của CSVN từ Wikipedia



Giáo sư Trần Văn Giàu

Sinh

Trần Văn Giàu

6 tháng 9, 1911

Châu Thành, Long An

Mất

16 tháng 12, 2010 (99 tuổi) [1]

Thành phố Hồ Chí Minh

Tên khác

bút danh: Hồ Nam, Tầm Vu,

Gió Nồm, M. N., Xuyên Vân Nhạn

Giáo sư Trần Văn Giàu (1911–2010)[2] là nhà hoạt động cách mạng, nhà khoa học, nhà nghiên cứu lịch sử, triết học và là nhà giáo Việt Nam. Ông mất vào lúc 17 giờ 20 phút ngày 16 tháng 12 năm 2010, tại Bệnh viện Thống Nhất, TP. Hồ Chí Minh.

Sự nghiệp cách mạng

Thời thanh niên sôi nổi

Ông sinh ngày 6 tháng 9 năm 1911, quê quán tại xã An Lục Long, huyện Châu Thành, tỉnh Tân An (nay là tỉnh Long An), sinh trưởng trong một gia đình điền chủ giàu có. Trong gia đình, ông có tên là Mười Ký[3], tuy nhiên nhiều người biết ông với tên Sáu Giàu.

Do điều kiện gia đình, năm 1926, ông lên Sài Gòn, theo học tại trường Chasseloup Laubat. Năm 1928, sau khi tốt nghiệp Tú tài, ông được gia đình cho sang Pháp du học tại Đại học Toulouse với lời hứa “mang về hai bằng tiến sĩ”. [3]

Tháng 3 năm 1929, ông xin gia nhập, trở thành Đảng viên Đảng Cộng sản Pháp và tham gia tích cực các phong trào công nhân và phong trào đấu tranh của du học sinh và công nhân người Việt ở thành phố Toulouse. Tháng 5 năm 1930, ông được công nhân và du học sinh Việt Nam ở Toulouse cử làm đại biểu lên Paris tham gia biểu tình trước dinh tổng thống Pháp đòi hủy án tử hình đối với các thủ lĩnh cuộc Khởi nghĩa Yên Bái. Do việc này, ông bị cảnh sát bắt giam tại nhà tù Loa Roquillis, sau đó ông bị Chính phủ Pháp trục xuất về nước. [4]

  Trở thành nhà cách mạng chuyên nghiệp

Trở về nước, cha ông chỉ nói: “Tận trung cũng là tận hiếu”[3]. Ông trở lại Sài Gòn, dạy học tại Trường tư thục Huỳnh Công Phát, đồng thời tham gia hoạt động cách mạng ở Sài Gòn – Chợ Lớn[4]. Trong thời gian này, ông được kết nạp vào Đảng Cộng sản Đông Dương, được tổ chức phân công cùng Hải Triều phụ trách Ban Học sinh và Ban Phản đế của Xứ ủy Nam Kỳ.

Sau cao trào Xô Viết Nghệ Tĩnh, giữa năm 1931, ông được tổ chức đưa sang Liên Xô học tại Trường Đại học Đông Phương Matxcơva. Năm 1933, ông bảo vệ thành công đề tài tốt nghiệp “Vấn đề ruộng đất ở Đông Dương”, sau đó rời Matxcơva về nước.

Trở về Sài Gòn, ông tham gia tổ chức lại Xứ ủy Nam Kỳ, tham gia xuất bản tờ báo Cờ đỏ và bộ sách Cộng sản Tùng thư. Nổi tiếng với tài diễn thuyết cùng kiến thức sâu rộng cũng như kinh nghiệm hoạt động ở Pháp, Liên Xô, ông nhiều lần tham gia các buổi diễn thuyết trước hàng ngàn người ở Sài Gòn để đánh thức lòng yêu nước. Uy tín của ông ngày càng tăng trong quần chúng và cả trong giới nhân sĩ trí thức Nam Kỳ.

Với những hoạt động chống chính quyền thực dân công khai của mình, ông được chính quyền thực dân lưu tâm từ khi ông du học tại Pháp. Vì vậy, ngày 25 tháng 6 năm 1935, ông bị tòa án Pháp tại Sài Gòn kết án 5 năm tù và 10 năm quản thúc vì tội hoạt động lật đổ chính quyền. Khi bị giam ở Khám Lớn Sài Gòn với số tù 6826 mpp, ông được các tù nhân cử làm Tổng đại diện, nhiều lần đấu tranh với Chúa ngục đòi cải thiện chế độ sinh hoạt của tù nhân. Vì vậy, để cách ly, ngày 26 tháng 6 năm 1937, ông cùng một số đồng chí bị đưa vào biệt giam tại Bâtiment S cho đến khi mãn hạn tù.[5]

Ngày 23 tháng 4 năm 1940, ông mãn hạn tù, được tha, nhưng bị bắt lại sau mấy ngày và bị đưa đi an trí ở trại Tà Lài. Cùng chung chuyến áp giải với ông còn có Tào Tỵ, nhà báo Nguyễn Công Trung và một người lính áp tải là Trương Văn Giàu. Tại Tà Lài, ông một lần nữa được cử làm Tổng đại diện.

Cuối năm 1941, ông tham gia chỉ đạo một số anh em tù chính trị tổ chức vượt ngục Tà Lài. Bản thân ông tham gia chuyến vượt ngục đợt 2 vào đầu tháng 3 năm 1942, gồm 8 người, cùng với các ông Châu Văn Giác, Trần Văn Kiệt, Dương Văn Phúc, Trương Quang Nhâm, Nguyễn Công Trung, Nguyễn Văn Đức và Tô Ký. Cuộc đào thoát thành công, sau đó phân tán thành nhiều hướng. Trần Văn Giàu sau nhiều lần di chuyển, tìm cách bắt lại liên lạc và trở lại hoạt động tại Sài Gòn.[6]

  Lãnh đạo chớp thời cơ

Từ ngày 13 đến 15 tháng 10 năm 1943, một số đại biểu các tổ chức Cộng sản các tỉnh, thành Nam Kỳ họp hội nghị ở Chợ Gạo, tỉnh Mỹ Tho quyết định tái lập Xứ ủy Nam Kỳ. Trần Văn Giàu vì không đến tham dự được, hội nghị bầu ông Dương Văn Phúc làm bí thư, tuy nhiên ông Phúc tuyên bố chỉ tạm nhận chức và sẽ trao lại chức vụ này cho ông Giàu. Hội nghị đồng ý.[7]

Trên cương vị Bí thư Xứ ủy Nam Kỳ, trong hoàn cảnh không liên lạc được với Trung ương ngoài Bắc, không hay biết việc Nguyễn Ái Quốc đã về nước, triệu tập Hội nghị Trung ương lần thứ 8 và thành lập Việt Minh, ông “Không đành chịu ngồi chờ, bất đắc dĩ bọn tôi phải tự vạch ra một đường lối cách mạng” cho Nam Kỳ[8]. Trong một thời gian ngắn, ông cùng các đồng chí tích cực hoạt động xây dựng cơ sở, nhằm có thể tập hợp lực lượng lớn chớp thời cơ đã được nhận định gần kề. Ông chủ trương: "Ta phải mạnh hơn tất cả các chánh đảng và giáo phái thân Nhật cộng lại thì mới mong đem chính quyền về tay nhân dân được”[9]. Trên cơ sở đó, Xứ ủy đã:

Nhanh chóng khôi phục hệ thống tổ chức Đảng các cấp, đặc biệt, với các cơ sở tại Sài Gòn-Chợ Lớn. Đích thân ông phụ trách Ban cán sự thành phố Sài Gòn-Chợ Lớn.

Phục hồi tổ chức công đoàn, thành lập Tổng công đoàn Nam Kỳ (tháng 4 năm 1944), trong nửa năm, phát triển nhanh chóng 40 công đoàn cơ sở với 5.000 đoàn viên.

Tập hợp nhiều trí thức, sinh viên, nhà công thương vào một số tổ chức như Tân dân chủ đoàn, Hội truyền bá quốc ngữ, nhóm báo Thanh Niên…

Xuất bản báo Tiền Phong và các sách bỏ túi như “Việt Nam trên đường độc lập”, “Rạng đông của dân tộc”..., mở các lớp huấn luyện chính trị do chính ông trực tiếp là giảng viên. [10]

Ông nhận định: “Cách mạng là sự nghiệp của nhân dân; riêng lực lượng của Đảng không làm nổi cách mạng; phải có sự tham gia, sự nổi dậy của hàng triệu đồng bào”[9]. Đặc biệt, với việc hậu thuẫn thành lập và nắm chắc tổ chức Thanh niên Tiền phong thông qua một số đảng viên bí mật như Phạm Ngọc Thạch, Nguyễn Văn Thủ, Huỳnh Văn Tiểng,... Xứ ủy Nam Kỳ đã tạo được một bình phong cho các đảng viên Cộng sản hoạt động, nhanh chóng tập hợp được một lực lượng lớn, vượt qua các tổ chức chính trị khác thời bấy giờ, kể cả một nhóm những đồng chí Cộng sản của mình trong Xứ ủy Giải phóng.

"Tran Van Giau instructed communist party members to join the Vanguard Youth at all levels, using the Vanguard Youth as a legal cover to restore secret contacts and as a means of connecting with other anti-colonial groups... Communist party members who joined the Vanguard Youth took advantage of their legal status to carry out secret Party work such as re-establishing relationships with local cells, recruiting the most trustworthy Vanguard Youth members into "volunteer teams" or establishing Viet Minh National Salvation units."

—David Marr [11]

 

“By mid-summer 1945, the Vanguard Youth movement had recruited a large number of members in the Saigon area and spread to the villages… It was used as a means of developing the system of the Indochinese Communist Party. Communists held positions of responsibility at all levels of the movement and were thus able to move and communicate without restriction… It is clear that the Vanguard Youth strategy gave the communists a leading role in the national liberation movement.”

—Stein Tønnesson [12]

 

"The Southern Regional Party Committee took control of a youth organization established under Japanese auspices called the Vanguard Youth… The Vanguard Youth served as a cover for the Party's efforts to mobilize patriotic youth to serve the future revolutionary cause… The movement spread during the spring and summer of 1945 in schools, factories, and villages. By August, the Vanguard Youth had over one million members, in most of the Southern provinces."

—William J. Duiker [13]

 

  Three conferences at Cho Dem

After Japan announced its surrender to the Allies , realizing that the opportunity had come, the Standing Committee of the Southern Regional Party Committee established the Uprising Committee on the night of August 15, 1945 and convened an expanded Southern Regional Party Committee conference to discuss the uprising, with the intention of starting the uprising the following day, taking advantage of the Vanguard Youth Oath Ceremony in Saigon. The conference met at Cho Dem on the evening of the 16th, however, with the experience of the Southern Uprising , some delegates fiercely debated the timing [14] . The conference agreed to continue to prepare carefully, wait for news from Hanoi , and postpone the uprising date to the 18th. [15]

On the 17th, a ceremony was held in Saigon to introduce 50,000 members of the Vanguard Youth Union, a demonstration of the forces controlled by the Regional Party Committee. However, the members of the Regional Party Committee agreed to postpone the uprising. Instead, on the 19th, the leaders of the Viet Minh Front were organized by the Regional Party Committee to "go public", which elevated him to the position of orchestrator of the uprising to seize power just a few days later. [16]

Sau khi nhận được tin Hà Nội khởi nghĩa thắng lợi, ngay sáng ngày 20 tháng 8, hội nghị Chợ Đệm lần thứ hai tiếp tục bàn việc khởi nghĩa, dự định sẽ khởi nghĩa ngay chiều hôm đó. Tuy nhiên, vẫn có đại biểu vẫn có ý e ngại việc quân Nhật vẫn còn một lực lượng có thể trấn áp tại Sài Gòn[17]. Ông Giàu đề nghị chọn Tân An làm thí điểm khởi nghĩa và cử đại biểu trở về tỉnh phát động khởi nghĩa.

Khởi nghĩa ở Tân An thành công tối ngày 22 tháng 8. Hội nghị Chợ Đệm lần thứ ba tối ngày 23 tháng 8 đã lập tức chỉ định lập Ủy ban Hành chánh lâm thời cho toàn Nam Bộ, gọi tắt là Lâm ủy Nam Bộ, với Trần Văn Giàu làm Chủ tịch. Chiều 24 tháng 8, lực lượng Thanh niên Tiền phong vũ trang dưới quyền lãnh đạo của Xứ ủy Nam Kỳ ở Tân An, Biên Hòa, Thủ Dầu Một, Tây Ninh khởi nghĩa giành chính quyền và và sau đó dồn về Sài Gòn. Ngày 25 tháng 8, đến lượt Sài Gòn nổ ra cuộc biểu tình lớn và hầu hết các cơ sở quản trị lọt vào quyền kiểm soát của Lâm ủy Nam Bộ.

Nhạc trưởng Nam Bộ

Tại Lễ đài Độc lập ngày 2 tháng 9 năm 1945, Lâm ủy Nam Bộ đã tổ chức buổi tiếp sóng Đài Tiếng nói Việt Nam và phát thanh lời Chủ tịch Hồ Chí Minh đọc Tuyên ngôn độc lập qua hệ thống loa phóng thanh nhưng do kỹ thuật, việc tiếp sóng không thành. Bác sĩ Phạm Ngọc Thạch, Thủ lãnh Thanh niên Tiền phong, Bộ trưởng Y tế trong Chính phủ Cách mạng lâm thời Việt Nam Dân chủ Cộng hòa đọc tuyên thệ của Chính phủ. Nhà báo Nguyễn Văn Nguyễn thay mặt Xứ ủy Nam Kỳ và Kỳ bộ Việt Minh kêu gọi ủng hộ Việt Minh. Và Trần Văn Giàu thay mặt cho Lâm ủy Nam Bộ ứng khẩu bài diễn văn chào mừng ngày lễ Độc lập. Khi đó, ông mới vừa 34 tuổi.

Trước đó, song song với Xứ ủy Nam Kỳ được thành lập lại từ tháng 10 năm 1943 do ông làm Bí thư, còn có một tổ chức của Đảng Cộng sản Đông Dương khác hoạt động độc lập. Để phân biệt, các nhà nghiên cứu lịch sử thường gọi là Xứ ủy Giải phóng, vì cơ quan ngôn luận của tổ chức này là báo Giải phóng, hoặc Việt Minh cũ, còn Xứ ủy do ông Giàu làm bí thư thường gọi là Xứ ủy Tiền phong, vì cơ quan ngôn luận của nó là báo Tiền phong, còn gọi là Việt Minh mới.

Sau khi Xứ ủy Nam Kỳ cũ bị chính quyền thực dân bắt bớ làm vô hiệu hóa từ giữa cuối năm 1941, một số đảng viên Cộng sản gồm Trần Văn Vi, Lê Hữu Kiều, Lê Minh Định, Trần Văn Trà, Chế (thợ giày), Bùi Văn Dự,... trong nhóm xuất bản bí mật tờ báo Giải phóng, hoạt động động lập và vẫn mang danh nghĩa Kỳ bộ. Nhóm dự định tổ chức lại Xứ ủy Nam Kỳ với thì trụ sở tại Sài Gòn, tuy nhiên do hoàn cảnh các thành viên chủ chốt bị truy bắt, phải liên tục di chuyển nên thường bị mất liên lạc, không triệu tập được.

After establishing the new Southern Regional Party Committee, Mr. Giau invited Ms. Nguyen Thi Thap , a member of the Liberation Group, to join the Regional Party Committee. However, due to differences in organizational methods, the unification of leadership failed. The Liberation Group continued to operate independently and build its own base. In November 1944, most members of the Liberation Group were arrested by the colonial government, and the printing house was also destroyed. After the Japanese coup against the French in Indochina, many members took advantage of the opportunity to escape from prison. On March 20, 1945, the Liberation Group met in Xoai Hot ( My Tho ) and established the provisional Southern Regional Party Committee and elected Dan Ton Tu (ie Tran Van Vi) as secretary. In May 1945, the provisional Regional Party Committee met in Ba Diem ( Hoc Mon ) to establish the official Regional Party Committee, called the Southern Executive Committee, with Le Huu Kieu as secretary. [18]

Independence had lasted less than a month, and the forces under the control of the Forest Committee, although numerous, did not have much management experience. Anarchy occurred in many places. Other political organizations also independently developed their own forces. Having two Regional Committees in the South at the same time led to a decrease in the capacity and prestige of the Communist Party in the South, and there were even conflicts between the two organizations. Meanwhile, from September 12, 1945, the French army continuously poured into Saigon, often provoking or setting unequal conditions, on the one hand inciting conflicts between organizations, finding excuses for armed intervention. In that situation, the young and weak Forest Committee government could only delay to prepare for resistance.

On the night of September 22, the French army opened fire and occupied the headquarters of the Southern Forest Committee, the National Self-Defense Force, and several other Forest Committee government facilities. On the one hand, due to prior preparation, the leaders of the Forest Committee immediately escaped capture and directed armed counterattacks. On September 23, 1945, at a conference at 629 Cay Mai Street (now Nguyen Trai Street), he was appointed chairman of the Southern Resistance Committee, issuing a call for resistance in the South .

"Southern compatriots,

People of Saigon city,

Workers, youth, militia, militia, soldiers!

Last night, the French colonialists captured our government headquarters in the center of Saigon. Thus, France began to invade our country once again.

On September 2, our compatriots vowed to sacrifice every last drop of blood to protect the independence of the Fatherland.

Independence or death!

Today

The Resistance Committee called for

All compatriots, old, young, men and women, take up arms and charge forward to fight off the invaders.

Anyone who does not have a duty assigned by the Resistance Committee must leave the city immediately. Those who remain must:

- Do not work or serve in the French army.

- No guidance, no information, no selling of food to the French.

Find the French colonialists and destroy them.

Hãy đốt sạch, phá sạch các cơ sở, xe cộ, tàu bè, kho tàng, nhà máy của Pháp.

Sài Gòn bị Pháp chiếm phải trở thành một Sài Gòn không điện, không nước, không chợ búa, không cửa tiệm.

Hỡi đồng bào!

Từ giờ phút này, nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta là tiêu diệt giặc Pháp, tiêu diệt tay sai của chúng.

Hỡi anh em binh sĩ, dân quân, tự vệ! Hãy nắm chặt vũ khí trong tay xông lên đánh đuổi thực dân Pháp, cứu nước.

Cuộc kháng chiến bắt đầu!

Sáng ngày 23 tháng 9 năm 1945

CHỦ TỊCH ỦY BAN KHÁNG CHIẾN NAM BỘ"

—Trần Văn Giàu[19].

Cùng với các đồng chí của mình, ông đã làm hết sức mình, ra các biện pháp để tập trung lực lượng liên hiệp chống Pháp, cứng rắn trấn áp các nhóm chính trị vũ trang có xu hướng ly khai Lâm ủy. Chính từ những chỉ thị này, ông thường bị những người đối lập xem là tàn bạo, lạnh lùng và vô cảm.

  Sự nghiệp giáo dục

Giữa tháng 10, Trung ương điều động ông và bác sĩ Phạm Ngọc Thạch ra Hà Nội. Ông đề đạt nguyện vọng: cho phép ông trở lại chiến trường Nam bộ, nếu không được thì cho ông sang Campuchia và Thái Lan lập một căn cứ hậu cần cho Nam Bộ. Nguyện vọng thứ hai của ông được chấp thuận. Từ nước ngoài, ông vừa vận động nhiều thanh niên Việt kiều về Nam bộ chiến đấu, vừa mua sắm vũ khí tiếp tế cho quân dân Nam Bộ.

Cuối năm 1946, Trung ương đã cử Lê Duẩn vào Nam Bộ, thống nhất các nhóm Cộng sản Tiền phong và Giải phóng vào một tổ chức lấy tên gọi Xứ ủy Nam Bộ. Các tổ chức Tiền phong và đơn vị vũ trang đều được sát nhập vào Việt Minh, dùng danh xưng thống nhất trên toàn quốc. Sự phân biệt Việt Minh cũ và Việt Minh mới bấy giờ mới chấm dứt hoàn toàn.

Đầu năm 1947, ông được điều trở về Việt Bắc để đảm nhận chức vụ Tổng giám đốc Nha Thông tin. Năm 1951, ông tham gia Bộ Giáo dục, xây dựng ngành dự bị đại học và sư phạm cao cấp.

Tháng 11 năm 1954, Đại học Sư phạm Văn khoa và Đại học Sư phạm Khoa học được thành lập, ông trở thành Bí thư Đảng ủy đầu tiên của Đảng bộ trường, kiêm giảng dạy các môn khoa học Chính trị, Triết học, Lịch sử thế giới và Lịch sử Việt Nam (được coi là người sáng lập những ngành khoa học này của nền Khoa học Sư phạm Việt Nam hiện đại).

Năm học 1955 - 1956, ông được Nhà nước phong học hàm Giáo sư đợt đầu tiên. Giữa năm 1956, Trường Đại học Tổng hợp Hà Nội được thành lập, ông được cử giữ chức vụ Bí thư Đảng ủy Trường Đại học Tổng hợp Hà Nội nhưng vẫn tham gia đào tạo ở Đại học Sư phạm Hà Nội .

Những năm 1962 - 75, ông công tác tại Viện Sử học thuộc Ủy ban Khoa học Xã hội Việt Nam (nay là Viện Khoa học Xã hội Việt Nam).

Từ năm 1975 đến nay, ông tiếp tục nghiên cứu trong lĩnh vực khoa học xã hội.

GS Trần Văn Giàu đã bán ngôi nhà của mình lấy 1.000 lượng vàng gửi ngân hàng để làm Quỹ Trần Văn Giàu. Từ lãi suất của 1.000 lượng vàng này, hàng năm Giải thưởng Trần Văn Giàu được trao cho các công trình nghiên cứu ở trên hai lĩnh vực: Lịch sử và Lịch sử tư tưởng liên quan đến cực Nam Trung bộ (tỉnh Bình Thuận) và Nam bộ Việt Nam. [20]

Ông qua đời lúc 17 giờ 20 phút ngày 16 tháng 12 năm 2010 tại bệnh viện Thống Nhất, Thành phố Hồ Chí Minh.

Gia đình và học trò

Trần Văn Giàu một đời hoạt động cách mạng, không con cái. Về già, ông nhận một người học trò là Đinh Thu Xuân làm con nuôi[3]. Tuy vậy, trong sự nghiệp giáo dục của mình, ông đã được xem là thầy của nhiều nhân vật nổi tiếng.

Hoàng Như Mai

Đặng Huy Vận

  Danh hiệu và Giải thưởng

Huân chương Hồ Chí Minh và nhiều huân chương cao quý khác.

Nhà giáo Nhân dân (1992).

Anh hùng Lao động thời kì đổi mới (2003).

Toàn bộ công trình về Lịch sử Việt Nam gồm 5 bộ, 18 tập (1956-1957) của Giáo sư Trần Văn Giàu được Nhà nước trao Giải thưởng Hồ Chí Minh, đợt 1, năm 1996.

  Tác phẩm

Triết học phổ thông

Biện chứng pháp.

Vũ trụ quan.

Duy vật lịch sử.

Sự phát triển của tư tưởng Việt Nam thế kỷ 19 đến Cách mạng tháng Tám.

Giá trị truyền thống của dân tộc Việt Nam.

Sự khủng hoảng của chế độ nhà Nguyễn trước 1858.

Lịch sử chống xâm lăng.

Giai cấp công nhân Việt Nam.

Lịch sử cận đại Việt Nam.

Miền Nam giữ vững thành đồng

Địa chí văn hóa Thành phố Hồ Chí Minh

  Chú thích

^ N.TRIỀU. “Vĩnh biệt Giáo sư Trần Văn Giàu!” (bằng tiếng Việt). http://tuoitre.vn. Truy cập 05-12-2010.

^ Giáo sư Trần Văn Giàu qua đời, thọ 100 tuổi

^ a b c d Phạm Vũ, "Giáo sư Trần Văn Giàu - Trăm năm vui giữa nhân gian".

^ a b Trí thức Nam Bộ (1945-1954), NXB Đại học Quốc gia TP.HCM.

^ Nguyên Hùng, "Nam Bộ, Những nhân vật một thời vang bóng". NXB Công an Nhân dân, 2003. Tr. 84.

^ Nguyên Hùng, "Nam Bộ, Những nhân vật một thời vang bóng". NXB Công an Nhân dân, 2003. Tr. 93.

^ Phan Hoàng, "Bí thư Xứ ủy Trần Văn Giàu và Cách mạng tháng Tám 1945 ở Nam Bộ".

^ Trần Văn Giàu, "Hồi ký 1940- 1945" (bản đánh máy), TP. Hồ Chí Minh, 1995, tr.67. Dẫn theo Phan Hoàng, "Bí thư Xứ ủy Trần Văn Giàu và Cách mạng tháng Tám 1945 ở Nam Bộ".

^ a b Trần Văn Giàu, "Hồi ký 1940- 1945" (bản đánh máy), TP. Hồ Chí Minh, 1995, tr.123. Dẫn theo Phan Hoàng, "Bí thư Xứ ủy Trần Văn Giàu và Cách mạng tháng Tám 1945 ở Nam Bộ".

^ Vì vậy, bấy giờ ông được các sinh viên tặng biệt danh là “Giáo sư Đỏ”.

^ Vietnam 1945 - The Quest for Power, University of California Press, Berkeley - Los Angeles - London, 1995, tr.218.

^ The Vietnamese Revolution of 1945, Nxb Sage, London, 1991, tr.384.

^ Ho Chi Minh - a Life, Nxb Hyperion, New York, 2000 (bản dịch của Bộ Ngoại giao Việt Nam, Hà Nội, 2001, tr.215).

^ Gồm Bùi Công Trừng và Nguyễn Văn Nguyễn.

^ Nguyên Hùng, "Nam Bộ, Những nhân vật một thời vang bóng". NXB Công an Nhân dân, 2003. Tr. 100.

^ Anh Kiệt, "Khởi nghĩa với tầm vông vạt nhọn".

^ Gồm Bùi Công Trừng, Nguyễn Văn Tạo, Nguyễn Văn Nguyễn, tức là những đảng viên kỳ cựu

^ Trần Trọng Tân (chủ biên), "Lịch sử Đảng bộ Đảng cộng sản Việt Nam thành phố Hồ Chí Minh", NXB Thành phố Hồ Chí Minh, 1995, tập I, tr. 179.

^ Địa chí văn hóa Thành phố Hồ Chí Minh, NXB Thành phố Hồ Chí Minh, 1987. Tr. 356

^ Người bán nhà, dành 1.000 lượng vàng cho nghiên cứu lịch sử - bài viết của Trần Hoàng Nhân trên báo Thể thao văn hóa

  Liên kết ngoài

Giáo sư Trần Văn Giàu - Một học giả lớn trên báo Sài Gòn Giải Phóng ngày 21 tháng 11 năm 2004.

Giáo sư Trần Văn Giàu: Hai chuyện Cụ Hồ "chỉnh" tôi trên báo Sài Gòn Giải Phóng ngày 3 tháng 2 năm 2007.

Thông tin trên BKTT VN

Trần Văn Giàu - Nhà cách mạng tiêu biểu, học giả lớn, một nhân cách lớn trên Website của Đại học Quốc gia Hà Nội

Giang sơn nhỏ lệ khóc Anh hùng ! trên Website của Đại học Quốc gia Hà Nội

Giáo sư, Nhà giáo Nhân dân, Anh hùng Lao động TRẦN VĂN GIÀU - Nguyên Bí thư Đảng ủy đầu tiên của Đảng bộ Trường ĐHSP Hà Nội đã vĩnh biệt chúng ta.”

 

Tiểu sử TRẦN VĂN GIÀU (1911-2010   )theo tài liệu của quyển   Trí thức Nam Bộ (1945-1954) NXB Đại học Quốc gia TP.HCM

http://my.opera.com/alwayssomewhere/blog/show.dml/1628185


Trần Văn Giàu sinh năm 1911 tại xã An Lục Long, huyện Châu Thành, tỉnh Tân An (nay là tỉnh Long An).

Năm 1928, sau khi tốt nghiệp Trường trung học Chasseloup Laubat ở Sài Gòn, Trần Văn Giàu được gia đình cho sang Pháp du học tại Đại học Toulouse.

Tháng 3 năm 1929, Trần Văn Giàu xin gia nhập và trở thành Đảng viên Đảng CS Pháp. Là một người CS yêu nước đầy nhiệt huyết, ông được anh em du học sinh và thợ thuyền Việt Nam ở thành phố Toulouse cử làm đại biểu lên Paris tham dự cuộc biểu tình đòi xóa an tử hình cho 13 thủ lĩnh Quốc dân Đảng bị Pháp bắt trong cuộc khởi nghĩa Yên Bái. Do vậy, ông bị cảnh sát bắt giam tại nhà tù Loa Roquillis và sau đó, ông bị Chính phủ Pháp trục xuất về nước.

Sau khi về nước, Trần Văn Giàu tham gia dạy học tại Trường tư thục Huỳnh Công Phát , đồng thời tham gia hoạt động cách mạng ở Sài Gòn – Chợ Lớn. Cũng trong thời gian này, ông được tổ chức Đảng kết nạp và trở thành đảng viên Đảng CSĐD, đồng thời ông được phân công cùng Hải Triều phụ trách Ban Học sinh và Ban Phản đế của Xứ ủy Nam Kỳ

Sau cao trào Xô viết Nghệ tĩnh, được tổ chức Đảng đồng ý, Trần Văn Giàu sang Liên Xô học tại Trường Đại học Đông Phương. Năm 1933, khi bảo vệ thành công đề tài tốt nghiệp “Vấn đề ruộng đất ở Đông Dương”, Trần Văn Giàu nhận bằng Đại học Đông Phương rồi rời Matxcơva về nước.

Trở về Sài Gòn, Trần Văn Giàu tiếp tục hoạt động cách mạng, đặc biệt ông tham gia tổ chức lại Xứ ủy Nam Kỳ, đồng thời tham gia xuất bản tờ báo Cờ đỏ và bộ sách  Tùng thư. Là một người yêu nước, uy tín của ông ngày càng tăng trong giới nhân sĩ trí thức Nam Kỳ, chính vì thế , ông bị thực dân Pháp bắt giam nhiều lần, kể cả bị biệt giam tại Côn Đảo, Tà Lài… năm 1941, Trần Văn Giàu lãnh đạo anh em tù chính trị tổ chức vượt ngục Tà Lài (Đồng Nai) thành công. Đến năm 1943, Trần Văn Giàu được cử làm Bí thư Xứ ủy Nam Kỳ.

Ngày 25-8-1945, Cách mạng tháng Tám thành công, tại Sài Gòn, Chính quyền cách mạng được thành lập, Trần Văn Giàu được cử làm Chủ tịch Ủy ban Hành chính Lâm thời nam bộ. Ngày 23-9-1945 , khi tiếng súng kháng chiến ở Nam Bộ bùng nổ , Ủy ban kháng chiến Nam Bộ được thành lập và Trần Văn Giàu được cử giữ chức Chủ tịch.

Từ năm 1946 đến năm 1954, Trần Văn Giàu giữ chức Tổng giám đốc Nha Thông tin Nam Bộ và sau đó, ông được điều động ra chiến khu Việt Bắc tham gia xây dựng, phát triển giáo dục đại học và trung học chuyên nghiệp.

Các tác phẩm nổi tiếng:

http://www.phahe.vn/Knowledge_Detail.aspx?ContentID=5353 

 

a. Tuyên truyền phổ biến triết học Mác - Lênin: Năm 1955, nhà xuất bản Xây dựng in ba cuốn sách có ý nghĩa triết học nhập môn: Biện chứng pháp, Vũ trụ quan và Duy vật lịch sử. Sau ngày toàn quốc kháng chiến ở Việt Bắc, các trường Đảng giảng dạy triết học Mác - Lênin, các hội nghiên cứu chủ nghĩa Mác cũng tổ chức nhiều buổi nói chuyện về triết học…


 

b. Lịch sử chống xâm lăng: Bộ sách này gồm 3 quyển dày gần 1000 trang do giáo sư Trần Văn Giàu một mình viết và xuất bản năm 1956 - 1957 là bộ sách được phổ biến kịp thời, cổ vũ tinh thần đấu tranh bảo vệ đất nước giữa lúc quân Mỹ trực tiếp can thiệp vào miền Nam Việt Nam. Ý nghĩa đó đối với xã hội rất quan trọng[xc].


c. Lịch sử giai cấp công nhân Việt Nam: Sau khi hoà bình lập lại, miền Bắc đi vào chủ nghĩa xã hội, vai trò của giai cấp công nhân trở nên trực tiếp quan trọng trong sự nghiệp vừa đấu tranh thống nhất đất nước vừa xây dựng chủ nghĩa xã hội. Giáo sư Trần Văn Giàu một mình viết cuốn sách gần 1500 trang gồm 4 tập là một đóng góp to lớn, trong lĩnh vực tư tưởng góp phần nâng cao ý thức trách nhiệm của giai cấp công nhân Việt Nam và vai trò của nó trong toàn thể nhân dân.


 d. Lịch sử cận đại Việt Nam: Bộ sách này gồm 4 tập dày 1300 trang cùng với cuốn Lịch sử Việt Nam dày 328 trang được xuất bản trong những năm 1957 - 1963 do Trần Văn Giàu chủ biên đã mang ý nghĩa đặt nền móng cho những công trình nghiên cứu lịch sử tiếp theo dưới ánh sáng của chủ nghĩa Mác - Lênin.


e. Miền Nam giữ vững thành đồng:   bộ sách đồ sộ này do giáo sư Trần Văn Giàu cũng một mình biên soạn. Bộ sách gồm 5 tập dày 2500 trang là đóng góp lớn của giáo sư thể hiện chủ nghĩa anh hùng và ý chí kiên cường bất khuất của nhân dân miền Nam.


Bộ sách toát ra một niềm tin mãnh liệt đối với tinh thần chiến đấu của nhân dân miền Nam và dự báo một cách sáng suốt và vững chắc sự sụp đổ của Mỹ ngụy và sự toàn thắng của nhân dân ta. Bộ sách đầy tâm huyết này của giáo sư Trần Văn Giàu có tác động lớn đối với xã hội Việt Nam mà không bộ sách nào lúc đó có thể so sánh được.


g. Lịch sử tư tưởng: Bộ sách dày hơn 1000 trang này lấy tên là: Sự phát triển của tư tưởng Việt Nam từ thế kỷ XIX đến Cách mạng tháng Tám. Một cuốn về hệ ý thức phong kiến, một cuốn về hệ ý thức tư sản. Cả hai cuốn đều trình bày đặc điểm và sự thất bại của những hệ ý thức ấy trước các nhiệm vụ lịch sử.


Bộ sách phân tích và phê phán sự mơ hồ của nhiều người về những quan điểm và tư tưởng của phong kiến và tư sản Việt đồng thời khẳng định tính chất khoa học và nhiệm vụ lịch sử của hệ ý thức giai cấp công nhân Việt Nam. Cùng với bộ sách này cũng phải nhắc thêm đến một cuốn sách khác của giáo sư Trần Văn Giàu: Sự khủng hoảng của chế độ nhà Nguyễn trước 1858.


h. Về truyền thống dân tộc: Giáo sư Trần Văn Giàu còn viết một cuốn sách lấy tên là: Giá trị tinh thần truyền thống của dân tộc Việt Nam (mà tôi có hân hạnh viết lời đề tựa dài 40 trang). Cuốn sách xuất bản lần đầu năm 1980 và xuất bản lần thứ hai năm 1993 dày 356 trang.


   

-Bài nhận định về Trần Văn Giàu của  Đinh Xuân Lâm - Phạm Hồng Tung (CSVN)

http://www.100years.vnu.edu.vn:8080/BTDHQGHN/Vietnamese/C1778/C1779/2006/05/N7773/?1

Trần Văn Giàu - Nhà cách mạng tiêu biểu, học giả lớn, một nhân cách lớn

 

 

Giáo sư, Nhà giáo nhân dân, Anh hùng Lao động Trần Văn Giàu, không chỉ là một nhà cách mạng tiêu biểu, một học giả lớn mà chính là một nhân cách lớn. Nét đặc sắc nhất trong nhân cách Trần Văn Giàu là ở chỗ con người ông chính là sự hoà quyện nhuần nhuyễn của một chiến sĩ yêu nước, nhà cách mạng chuyên nghiệp, nhà giáo mẫu mực và nhà học giả uyên thâm.

Nhưng có lẽ nói như thế vẫn chưa đủ. Bất cứ ai được gặp ông, dù chỉ thoáng qua hay được sống và làm việc gần gũi với ông, đều nhận ra rất rõ rằng Trần Văn Giàu trước hết là một nhân sĩ Nam Bộ điển hình. Chất Nam Bộ toát ra từ trong giọng nói, nét cười, trong cách cư xử hàng ngày của ông: vừa nhân hậu, bao dung nhưng cũng rất quyết liệt, thẳng thắn, vừa rất nghiêm khắc nhưng lại chân tình, nồng ấm có pha một chút gì đó rất hóm hỉnh, vui vui, vừa cao ngạo mà lại rất dung dị. Và tố chất Nam Bộ ấy cũng thẩm thấu vào mỗi công việc ông làm, từ hoạt động cách mạng cho tới nghiên cứu khoa học, trong mỗi ý tưởng và trên từng trang viết.

Tran Van Giau is certainly one of the greatest contemporary writers of Vietnam. He started his research and writing career very early. In the early 1930s, while still studying at the Lenin Oriental University in Moscow, he participated in drafting and writing a number of important documents of the Communist International related to the leadership of the Indochinese Communist Party. From 1935 to 1941, during nearly 7 years in imperial prisons, sometimes in the Big Prison (Saigon), sometimes in Con Dao and in the Ta Lai concentration camp, Tran Van Giau often lay naked on the cement floor of his cell, diligently and secretly drafting dozens of propaganda and training documents. Overcoming the stalking and terror of secret police, the "red professor" of that time eagerly participated in teaching Party training classes in prison, contributing to equipping many generations of cadres and party members with the most essential theoretical knowledge and propaganda and organizational skills. Many "students" of that "revolutionary university" later became senior Party officials, such as Ton Duc Thang, Pham Van Dong, Phan Dinh Khai (Le Duc Tho)... During the urgent days of racing against time, preparing forces to seize power in Saigon and Cochinchina before the August Revolution of 1945, Secretary of the Regional Party Committee Tran Van Giau personally compiled many small books as training and propaganda materials for workers and especially for intellectuals and senior civil servants, in order to, through theory and enthusiasm, persuade and attract them to the revolution. Unfortunately, up to now, most of his works - obviously of special value - are still lost and not many have been recovered.

The August Revolution succeeded, on September 2, 1945 the Democratic Republic of Vietnam was born, but only nearly 3 weeks later the French colonialists, hiding behind the British army, returned to launch a war to re-establish the colonial regime in Vietnam. The people of the South were the brave pioneers who confronted the French army. Tran Van Giau stood at the vanguard of that vanguard army. In 1949, he was called to the Viet Bac resistance base and assigned many different tasks. From 1951 to 1954, he was the Director and professor directly teaching at the University Preparatory School in the Thanh - Nghe - Tinh liberated zone. During this period, he continued to write, mainly theoretical propaganda and political training documents.

Sau thắng lợi của cuộc kháng chiến chống Pháp, từ năm 1954 đến 1960, Trần Văn Giàu là một trong những giáo sư đầu tiên của nền đại học Việt Nam mới, góp phần xây nền, đắp móng cho sự hình thành và phát triển của Trường Đại học Sư phạm và Trường Đại học Tổng hợp Hà Nội. Đây là khoảng thời gian có tính chất bước ngoặt trong cuộc đời ông. Từ đây hoạt động học thuật trở thành lĩnh vực hoạt động chính mà ông dành trọn vẹn thời gian, niềm đam mê, trí tuệ và nhiệt huyết để cống hiến hết mình. Những ngày đầu tiên ấy, cơ sở của trường đại học rất nghèo nàn: thầy thiếu tài liệu để dạy, trò thiếu sách để học. Trong bối cảnh đó, những công trình khoa học đầu tiên mà Trần Văn Giàu biên soạn như "Triết học phổ thông", "Chống xâm lăng" (3 tập, 1956), "Lịch sử Việt Nam" (viết chung, 1957), "Giai cấp công nhân Việt Nam" (1957), có giá trị như những cẩm nang cho thầy và trò các ngành khoa học xã hội - nhân văn.

Từ năm 1960 đến năm 1975, ông chuyển về công tác tại Viện Sử học thuộc Uỷ ban Khoa học Xã hội Việt Nam, chuyên tâm cho công việc khảo cứu, trước tác. Đây chính là thời kỳ Trần Văn Giàu công bố những công trình đồ sộ nhất của cuộc đời hoạt động học thuật của ông - những tác phẩm được trao tặng Giải thưởng Hồ Chí Minh cao quý, trong đó nổi bật lên là các bộ sách "Lịch sử cận đại Việt Nam" (chủ biên, gồm 4 tập, 1960 - 1963) "Giai cấp công nhân Việt Nam" (3 tập, 1962 - 1963), "Miền Nam giữ vững thành đồng" (5 tập, 1964 - 1965) và "Sự phát triển của tư tưởng ở Việt Nam từ giữa thế kỷ XIX đến Cách mạng tháng Tám" (3 tập, 1973 - 1993).

Sau khi miền Nam được giải phóng, đất nước thống nhất, ông về sống ở thành phố Hồ Chí Minh. Từ đó tới nay, mặc dù tuổi cao, sức khoẻ cũng không còn được như trước nữa, nhưng ông vẫn tiếp tục miệt mài khảo cứu, suy ngẫm, hoàn thiện những công trình đã ấp ủ từ trước đó và công bố những công trình mới. Học trò nhiều thế hệ, từ những người từng được ông kèm cặp, nay đã trở thành những học giả danh tiếng, cho tới lớp sinh viên mới chập chững vào nghề, đọc sách ông viết và tự nhận là môn sinh gián tiếp của ông, vẫn kéo nhau về xin gặp ông để được nghe ông nói, thấy ông cười, được ông chỉ dẫn cho nhiều điều. Học giả nước ngoài, dù với nhiều quốc tịch và chính kiến khác nhau, nhưng nếu nghiên cứu về Việt Nam thời cận - hiện đại mà chưa được gặp ông để phỏng vấn, để tham bác và tranh luận, thì vẫn còn tự coi như chưa "đắc đạo"...

Các công trình được tuyển chọn và công bố trong tập I và II của bộ sách "Tác phẩm được tặng Giải thưởng Hồ Chí Minh" đương nhiên là những công trình tiêu biểu nhất của ông. Mặc dù hai tập sách đã rất đồ sộ (với tổng cộng 3.558 trang), nhưng đó cũng chỉ thể hiện được một phần nhỏ những cống hiến học thuật mà Trần Văn Giàu đã dâng tặng cho cách mạng, dân tộc và nền khoa học xã hội - nhân văn Việt Nam.

Như đã nói ở trên, Trần Văn Giàu khởi nghiệp trước tác từ rất sớm ở lĩnh vực lý luận - chính trị. Ngoài các tài liệu tuyên truyền, huấn luyện, ông cũng biên soạn khá nhiều sách triết học, kinh tế chính trị, khảo luận văn chương. Nhưng sử học chính là lĩnh vực mà tại đó ông đã khẳng định rõ ràng nhất đóng góp to lớn và uy tín học thuật bao trùm của mình.

Ảnh hưởng và uy tín của Trần Văn Giàu trong lĩnh vực nghiên cứu lịch sử Việt Nam cận - hiện đại được khẳng định trước hết không phải bởi vì số lượng khổng lồ các công trình ông đã công bố, mà chính là ở cách tiếp cận và thái độ nghiêm túc nghề nghiệp ông thể hiện nhất quán trong tất cả các công trình đó. Không nghi ngờ gì, rằng Trần Văn Giàu là một sử gia mác xít. Chất mác xít, nói như lời của một học trò của ông (GS. Trần Quốc Vượng), đã "ăn" vào máu thịt ông.

Điều cần nói rõ ở đây là: thế giới quan mác xít được thể hiện theo một cách rất riêng trong phương pháp mà Trần Văn Giàu tiếp cận và nghiên cứu lịch sử. Chắc chắn là ông thuộc vào thế hệ những trí thức Tây học đầu tiên tự nguyện tiếp nhận phương pháp tư duy mác xít một cách hoàn toàn duy lý, khoa học và đối xử với học thuyết Mác - Lênin một cách khoa học - đúng như Mác từng đòi hỏi. Nhờ thế mà trong khi vận dụng phương pháp luận mác xít vào nghiên cứu lịch sử dân tộc, ông đã giảm thiểu được tối đa những khuyết tật do bệnh giáo điều, máy móc vốn là căn bệnh khá trầm kha của giới sử gia mác xít không chỉ ở Việt Nam mà ở nhiều nước thuộc phe XHCN trước đây. Quả thực, ông đã nghiền ngẫm rất nhiều trong việc vận dụng lý thuyết về hình thái kinh tế - xã hội vào việc phân kỳ lịch sử Việt Nam, và chính ông cũng sớm nhận ra rằng không thể cứ nhất nhất phải "gò" giai đoạn này hay giai đoạn khác của lịch sử dân tộc vào hình thái kinh tế - xã hội này hay hình thái kia kinh tế - xã hội kia.

Nguyên tắc quan trọng nhất trong nhận thức và trình bày lịch sử của Trần Văn Giàu là tôn trọng sự thực. Đó là cách viết sử mà ông gọi là "việc có ngày tháng, người có tên tuổi". Sách ông viết, từ "Chống xâm lăng", "Giai cấp công nhân Việt Nam" (2 bộ) đến "Miền Nam giữ vững thành đồng" và "Sự phát triển của tư tưởng ở Việt Nam" cứ ngồn ngộn tư liệu, tư liệu từ nhiều phía, khai thác từ nhiều nguồn. Ông vốn rất cẩn trọng trong sưu tầm và sử dụng sử liệu, luôn luôn phê phán, so sánh, định rõ độ xác tín của chúng. Tư liệu ông đã dùng thường phải có chú dẫn rõ ràng. Phần nào chưa rõ, còn nghi ngờ, ông cũng nói rõ để người đọc thận trọng, tự kiểm chứng. Công trình của ông, dù ăm ắp những tư liệu nhưng người đọc không hề thấy nhàm chán, mà ngược lại bị cuốn hút mạnh mẽ do cách ông biện giải rất hùng hồn, mạch lạc. Vì thế mà không chỉ người học sử, nghiên cứu sử ở trong nước mà cả học giả nước ngoài cũng ham đọc sách của ông. Ông là học giả Việt Nam đương đại được trích dẫn nhiều nhất trong các công trình của người nước ngoài viết về lịch sử Việt Nam cận đại. Lật xem phần danh mục tài liệu tham khảo ở cuối các công trình nghiên cứu của các học giả nước ngoài nổi tiếng bao giờ cũng có một vài đầu tài liệu của Trần Văn Giàu. Không hẳn những học giả nói trên khi tham khảo sách của ông đều nhất trí với các luận điểm của ông. Dù ý kiến họ có khác hoặc trái hẳn quan điểm của ông - trong khoa học thì điều đó cũng là chuyện bình thường thôi, thì họ đều tỏ ra nể trọng ông. Không ít người ca ngợi ông chẳng kém gì học trò ông tôn vinh ông ở trong nước.

Hai bộ sách của ông viết về lịch sử phong trào công nhân Việt Nam là những công trình được tham khảo và trích dẫn nhiều nhất ở cả trong nước và nước ngoài. Người ta tham khảo hai bộ sách này trước hết vì nó sống động và ngồn ngộn tư liệu, như đã nói ở trên, nhưng điều làm cho các bộ sách này được đánh giá cao, tham khảo rộng rãi còn chính là vì phương pháp, cách tiếp cận mà Trần Văn Giàu thể hiện trong các công trình nghiên cứu này. Ở nước ngoài và nhất là ở Việt Nam có nhiều người đã tìm cách trình bày, lý giải các quá trình, sự kiện của lịch sử cận - hiện đại Việt Nam theo những cách khác nhau. Tuy nhiên, trong phần lớn các công trình được phát hành bằng nhiều thứ tiếng ở nhiều nước ấy đều có chung cách nhìn, cách trình bày khiến cho lịch sử chỉ còn là lịch sử của các chính đảng, các lãnh tụ, các tôn giáo và các nhóm Élite đủ loại. Chỉ có trong các công trình nói trên của Trần Văn Giàu thì lịch sử mới thực sự được trình bày như là "sự nghiệp của quần chúng nhân dân", trong đó diện mạo, hình hài, tâm tư, nguyện vọng, hoạt động của quần chúng đã được tái hiện sinh động và cụ thể. Cách viết sử ấy của Trần Văn Giàu rõ ràng đã có ảnh hưởng mạnh mẽ đến nhận thức luận và các tiếp cận của nhiều học giả trong và ngoài nước. Ở Việt Nam, kế tiếp công trình của ông đã xuất hiện một số nghiên cứu khác rất có giá trị về công nhân, nông dân, phụ nữ… được thực hiện theo cách tiếp cận này. Ở nước ngoài, phải đợi tới giữa những năm 90 của thế kỷ trước mới xuất hiện một vài nghiên cứu theo hướng "bottom up", trong đó cuốn sách đồ sộ của David G. Marr về Cách mạng tháng Tám "Vietnam 1945: the Quest for Power" là công trình tiêu biểu nhất.

Ngày nay, việc áp dụng các cách tiếp cận của nhân học, xã hội học và dân gian học vào nghiên cứu và trình bày lịch sử theo kiểu "bottom up" đang ngày một trở nên thịnh hành trong giới sử gia nhiều nước, bắt đầu có dấu hiệu trở thành xu hướng cực đoan, "thấy cây mà không thấy rừng". Chính trong bối cảnh này bộ sách "Giai cấp công nhân Việt Nam" của Trần Văn Giàu lại càng khẳng định được giá trị có tính phương pháp luận của nó. Trong khi viết sử, dù lấy phong trào quần chúng làm đối tượng chính, Trần Văn Giàu không bị sa vào một thứ "dân tuý" nào đó. Ông vẫn duy trì được cái nhìn đa diện, đa chiều, không cực đoan, thiên lệch. Nghiên cứu về công nhân mà chỉ ra cái ranh giới chính trị - xã hội vừa rõ ràng, vừa mong manh giữa hai lớp người, một lớp là "thầy", lớp kia là "thợ"; chỉ ra được mối tương tác giữa chính thể, đoàn thể quần chúng và giai cấp công nhân, thì ở Việt Nam chỉ có Trần Văn Giàu làm được, còn ở nước ngoài Joseph Buttinger mới chỉ gợi ra một vài ý tưởng mà thôi.

Another book series by Tran Van Giau that is also very famous both domestically and internationally is the 3-volume work "The Development of Thought in Vietnam from the 19th Century to the August Revolution" which he published between 1973 and 1993. This is the work series that he "spent the most effort", "spent the most heart", and "spent the most intelligence" to complete. Having specialized in writing textbooks, researching and reconstructing the history of mass movements, when he started to step into the field of researching the history of Vietnamese thought, Tran Van Giau knew very well that he was taking on a very difficult and complicated task. That was the character, or rather, the personality of Tran Van Giau. In revolutionary activities as well as in academic work, he preferred to choose difficult tasks, preferred to be a pioneer and pioneer, not with the aim of establishing a feat to leave his name with posterity, but with the aim of breaking the deadlock, meeting the demands of reality.

Indeed, by the end of the 60s and the beginning of the 70s of the 20th century, not only the Vietnamese revolution but also the general development needs of the country, especially of the social sciences and humanities themselves, required a systematic and summary presentation of the development of Vietnamese thought from the time of the French invasion to 1945. That was a difficult and complicated task, and besides Tran Van Giau, hardly anyone else had the qualifications, capacity and courage to undertake it. Tran Van Giau took on that task himself, worked hard, suffered, was careful and persistent in his research for more than 20 years, and it was here that his Heart and Talent shone most strongly. Immediately after the first two volumes of the work were published (1973 - 1975), it was warmly welcomed by the domestic and international scientific community. David G. Marr, one of the greatest experts on Vietnam in the West, commented on the book series as follows: "Among the works published in all languages ​​in the world, this is the best history of Vietnamese thought."

As a revolutionary, Tran Van Giau made a great contribution to the work of mobilizing the masses, building the Party organization and directly leading the successful August Revolution in Saigon and the South, commanding the Southern army and people to bravely fight against the French colonialists' war to reoccupy the colony.

As a teacher, he contributed to the foundation of the new Vietnamese university education, directly participating in teaching from the University Preparatory School to Hanoi University. He is the one who has directly or indirectly trained many excellent students for Vietnamese history, including great historians such as Dinh Xuan Lam, Phan Huy Le, Ha Van Tan and Tran Quoc Vuong.

As a scientist, through dozens of his enormous research works, he affirmed his position and stature as the greatest historian of modern Vietnamese history.

Above all, he is a communist intellectual with the characteristics of the South: simple, tolerant, determined but humane, an exemplary teacher honored and loved by generations of students.

Dinh Xuan Lam - Pham Hong Tung [100 Years-VietNam National University,HaNoi]”

 

 

Commentary on Tran Van Giau by Phan Cong Luan

THINKING WITH TRAN VAN GIAU ABOUT "HALF OF THE STATE" AND SOME OTHER HANDS

 

 

Professor Tran Van Giau afternoon of August 23, 2009

 


  http://amvc.free.fr/Damvc/Khoa/DoiThoai/TRANVANGIAU.htm

Half a loaf of bread is still bread,

but half a truth is not the truth.

(Quoted by Duong Thu Huong)

 

 

 

Writing the Communist Manifesto (1848), Karl Marx made many sharp observations about the form of government called the state, according to which the state is only a superstructure of a class-divided society. «The state is the organized power of one class for the purpose of dominating other classes» (…) «The capitalist state is only a kind of committee for managing the common affairs of the whole bourgeoisie». The inevitable conclusion of this point of view is that, when the infrastructure that produced it no longer exists, there is no state.

 

In Anti-Dühring (1878), Friedrich Engels outlined the path to the destruction of the state. The proletariat takes over the state, and places the means of production under collective ownership. «This first act of the state as representative of the whole of society (...) is also its last act as a state». When there is no longer any class to suppress, the intervention of a state authority in social relations becomes superfluous. «The rule of men gives way to the administration of things and the direction of productive activities. The state is not abolished, it withers away».

 

Commenting on the above passage of Engels, Lenin distinguished in The State and Revolution (1917) two types of state: the capitalist state, which the proletariat must overthrow (because it will never annihilate itself!), and the proletarian state. This is the state that, after successfully appropriating the means of production and suppressing the bourgeoisie through the dictatorship of the proletariat, will perish of its own accord. The genius Lenin also called this state, which will gradually die after the proletarian revolution, a "semi-state", because it will gradually lose its political function, becoming only an administrative organ, before entering the museum of antiquities.

 

The story of “half” has only been told… half – that is the half in writing, in theory. The other half, the half in life, in practice, seems to develop in a completely opposite direction. There is a huge gap between the government apparatuses in the communist countries today and Lenin’s “half-state” – though not yet extinct – big enough to drive many generations of socialist intellectuals crazy!

 

Ở Việt Nam, ông Trần Văn Giàu, một sử gia lão thành đã từng lăn lộn lâu đời giữa chồng sách vở kinh điển của chủ nghĩa Marx-Lênin, mới đây đã thú nhận: «Nhà nước nó sinh ra nhiều vấn đề ghê gớm lắm mà tất cả những nhà khoa học, trong đó có tôi, không đủ can đảm để nghiên cứu. Tại làm sao những người cách mạng và kháng chiến như chúng ta lại xây dựng một nhà nước quan liêu không ai bằng, một tỉnh Thanh Hóa đông nhân viên hơn toàn bộ Ðông Dương thời Pháp thuộc, một nhà nước lạ lùng như thế, rồi cả nước Việt Nam này cũng tương tự, thì lấy cái gì mà nuôi nhà nước. Tạo ra nó mà để cho nó nghèo thì nó ăn trộm, trả cho nó mức lương chết đói thì nó phải bóc lột nông dân; tôi đã bảy mươi mấy tuổi đời nhưng chưa thấy thời kỳ nào mà người nông dân nghèo như bây giờ (...) Tại làm sao? Vì phải nuôi cái bộ máy nhà nước to quá!» (Tuổi Trẻ, 27-10-1988).

 

Ông Marx đã định nghĩa nhà nước như một công cụ thống trị giai cấp; điều ấy có thể rất đúng, ít nhất vào thời điểm ấy. Bây giờ, sự thể không hẳn vẫn còn như vậy: trong các nước tư bản, nhà nước mỗi ngày càng hành xử giống như một người trọng tài giữa các nghiệp đoàn chủ - thợ. Nhưng đó là chuyện khác; vấn đề ở đây là lối định nghĩa của ông Marx. Ông đã định nghĩa nhà nước bằng cái chức năng của nó, và không ít người đã xem ông như nhà tiên phong của một trường phái xã hội học và dân tộc học gọi là phân tích chức năng, một lối tư duy rất phổ biến và phong phú ở thế kỷ sau. Áp dụng chặt chẽ và triệt để, cách nghiên cứu này có khả năng phát hiện ra nhiều sự thực đáng để suy ngẫm.

 

Một trong những luận điểm căn bản của phương pháp chức năng là chức năng tạo ra cơ quan (chức năng trấn áp giai cấp đẻ ra nhà nước); một luận điểm cơ sở khác là bất kỳ một cơ cấu nào, khi đã đảm nhận cùng một chức năng với một cơ quan, cũng có thể được xem là một cơ quan tương đương. Theo quy chế của các đảng cộng sản, thì mọi đảng cộng sản đều là những tổ chức chiến đấu của giai cấp công nhân, nhằm giành lấy chánh quyền và áp đặt chế độ chuyên chính vô sản. Ðiều quan trọng và rõ ràng ở đây là, sau khi nắm chánh quyền, đảng cộng sản nhất quyết phải trở thành một công cụ trấn áp nghiêm nhặt của giai cấp vô sản, nghĩa là... một «nhà nước» theo định nghĩa chức năng của Karl Marx. Và đây là một «nhà nước», không những tự thân (tồn tại nhưng không ý thức được vai trò của mình), mà còn tự giác (ý thức cao độ «nhiệm vụ lịch sử» của nó), không chỉ là một «nhà nước» ở trong nhà nước, mà còn là một «nhà nước» đứng trên nhà nước, một «siêu nhà nước»!

 

«Ðảng lãnh đạo, nhà nước quản lý», đó là bộ máy chánh quyền tại các nước cộng sản nói chung và ở Việt Nam nói riêng. Cấp bậc lãnh đạo, cái cơ cấu tương đương với nhà nước tư bản, là tổ chức Ðảng, bởi vì nó có cùng chức năng trấn áp và nắm thực quyền - trị giá của nó ít nhất là một. Cấp bậc quản lý, cái anh nhà nước bù nhìn, hữu danh vô thực, chỉ đáng gọi là «nhà nước», hay nói như Lênin, «nửa nhà nước» - trị giá của nó đúng là một nửa. Các ông trí thức xã hội chủ nghĩa ơi, cứ thử cộng lại mà xem, một với một nửa, đâu phải là một hay một nửa, mà là một rưỡi! Làm gì có chuyện từ một xuống một nửa, rồi tiêu vong thành số không. Chỉ có chuyện từ một lên một rưỡi (nếu không phải là hai!), tiền đề của một thảm kịch và một bi hài kịch.

 

 Cái thảm kịch ở đây là hai tầng áp bức. Ông Giàu viết tiếp: «Cái bộ máy đó, nó đè nặng trên nông dân và công nhân» (trí thức xã hội chủ nghĩa nữa chứ!). Trong đầu ông, cái bộ máy đó là nhà nước; thật ra, nó là bộ máy Ðảng/nhà nước, nếu muốn nói thật chính danh. Trong các nước tư bản, nhà nước tư bản đã thừa biết từ lâu là nó không có khả năng nuôi sống mọi người, nếu không có những hoạt động kinh doanh của xã hội dân sự. Ở các quốc gia chậm tiến đi theo con đường tư bản, nhà nước đã phải còng lưng thay thế một tầng lớp tư sản dân tộc vắng mặt hoặc quá yếu ớt. Tình hình của những nước chậm tiến phiêu lưu vào con đường cộng sản còn bi đát hơn: nhà nước đã không thế chân tập thể tư nhân sản xuất nổi (vì lối làm ăn phản kinh tế và những giả thuyết sai bét về kinh tế, tâm lý học), mà còn phải nuôi dưỡng cả một bầy cán bộ kiểm soát «ăn theo». Ðó cũng là lý do khiến các quốc gia Đông Âu, dù khá giả hơn lúc đầu, cũng không có khả năng cất cánh. Ai nuôi hàng triệu đảng viên đảng cộng sản khi các đảng này lên nắm chánh quyền, nếu không phải là nhà nước, nghĩa là, nói cho cùng, nhân dân? Ðây là một câu hỏi khó lòng tránh né mãi.

 

«Ăn trộm» và «bóc lột» , cái bộ máy đó, vẫn theo lời ông Giàu, còn «không có hiệu lực». Và đây là một bi hài kịch đích thực. «Ðảng lãnh đạo, nhà nước quản lý» - thực chất của cái hợp đồng chính trị chạy làng này là chuyện Thằng Mù Cõng Thằng Què tân thời. Thằng què «lãnh đạo», còn mắt nhưng tim óc cũng đã mù lòa, nhìn đâu cũng chỉ thấy toàn những kẻ thù cần phải tiêu diệt, lại mắc bệnh chủ quan không phân biệt nổi mộng với thực, chỉ vẽ rặt những đường tắt láo lếu; thằng mù «quản lý» bước đi của cả cặp, cứ cả tin y theo lời hướng dẫn mà «tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc» vào toàn những chỗ chết. Sau đó, thằng què bỉ ổi còn nham nhở buộc tội bạn đã cõng nó xuống hố! Nhà nước chịu trách nhiệm trước Ðảng, nhưng Ðảng không chịu trách nhiệm với ai cả! Mười mấy năm trời xây dựng chủ nghĩa xã hội là ngần ấy năm hủy hoại cộng đồng dân tộc, phung phí sinh lực và tài nguyên quốc gia.

Về sau, Lênin đã than thở trong chúc thư (1922) là, rốt cuộc, cách mạng đã chỉ «lấy lại bộ máy nhà nước cũ của Nga Hoàng và của giai cấp tư sản». Nhưng câu chuyện «một nửa» đến đây đâu đã hết. Lênin vĩ đại đã bói nhầm vì bệnh (ấu trĩ?) «nóng vội cách mạng», bàn về nhà nước mà lại quên khuấy vai trò tai hại của các đảng cộng sản do chính tay ông dựng lên khuôn mẫu! Những đồ đệ của ông ngày nay lại mắc bệnh (già nua?) «lừng khừng cải lương», nửa ưng cải tổ nhà nước, nửa lại quá ớn cái bàn tay uốn nắn của Ðảng, cho nên cứ thườn thượt vào ra…

 

«Bâng khuâng đứng giữa hai dòng nước» ...

 

«Bây giờ phải sửa nó như thế nào?» Ông Giàu hô hoán và kêu gọi sự tham gia của những nhà khoa học xã hội. Ðây không phải là một vấn đề khoa học, trừ phi là thứ khoa học giả cầy mácxít- lêninnít; nó là một vấn đề chính trị. Hãy kéo cổ thằng què yêu quái xuống, đưa hắn đôi nạng gỗ, buộc hắn phải chấm dứt kiếp sống ăn bám tắc trách - quít làm cam chịu khi thất bại, cam làm quít hưởng khi thành công -, chỉ đường cho hắn vào bệnh viện tâm thần nếu cần; và trả cho thằng mù cây gậy dò đường, dù đui mù nhưng còn đủ tâm trí, khi có tự do và trách nhiệm, hắn có thể tự xoay xở lấy một mình. Hãy bắt buộc Ðảng phải vất bỏ cái lá nho nhà nước, gánh chịu trách nhiệm trước nhân dân về mọi thất bại, chấp nhận luật đào thải của tạo hóa, rút lui khi không có khả năng giải quyết những vấn đề lớn nhỏ của đất nước, để nhà nước, không còn bị khuynh loát, trở về với cương vị một nhà nước của toàn thể nhân dân - trong đó có những người cộng sản -, điều khiển thật sự quốc gia, trong tự do và tinh thần trách nhiệm.

 

  

Quyết tâm «gọi con mèo là con mèo» là điều rất đáng ca ngợi. Với điều kiện là một trong hai vị trí của từ con mèo trong câu không được dành cho «con mèo gâu gâu» của trường phái Bút Tre! Ở Việt Nam, hiển nhiên là có vấn đề chính quyền. Nhưng đó chỉ là vấn đề nhà nước ở bề mặt, trong chiều sâu và chiều dày, nó chủ yếu là vấn đề Ðảng Cộng Sản. «Ðánh» nhà nước trước công luận, chỉ mới là đưa ra một nửa sự thực. Một nhà văn nữ tranh đấu trong nước, Dương Thu Hương, có lần đã viết hay trích đâu đó: «Nửa cái bánh mì vẫn là bánh mì, nhưng nửa sự thực không phải là sự thực». Có thể còn tệ hơn: đả kích nhà nước, thóa mạ thằng mù, thực chất có thể là mưu toan chống đỡ cho Ðảng, che chở cho thằng què, kẻ thật sự mang trọng tội.

 

Không đi đến cái kết luận ấy, tôi cho rằng phong cách như thế không phải là phong cách trí thức, tranh đấu như thế cũng không phải là đấu tranh, có rộng rãi lắm cũng chỉ gọi được là chuyện đấu tranh nửa vời, nửa trong nửa ngoài nước, của các ông «nửa trí thức». Không thể chủ trương đa nguyên mà chẳng dám công khai đòi hỏi Ðảng Cộng Sản phải chấm dứt trò độc diễn, hô hào dân chủ mà vẫn chỉ hạ bút viết nổi hai chữ «đối trọng» thay vì đối lập!

 

... «Chọn một dòng hay để nước trôi?» 

 

If you are not ready to make a decision, it is better to stop for now. When you get home, put on half a kettle of water, make half a pot of tea, grab half a bag of peanuts, go to bed, cover yourself with a blanket up to your chest, and read Halfway Spring (or Half a Life of Powder and Fragrance), which is more meaningful, even if it is only vaguely "a pair of dimly lit eyes" that can be read with... half an eye.

 

 

 

Phan Cong Luan

DISCUSSION, No. 24, February 1990

 

 

- Comments on Tran Van Giau by Dr. Tran Nguyen Phieu

 

 

Tran Van Giau - People's Teacher??

::: TRAN NGUON PHIEU :::

 Tran Van Giau, a key figure when the Viet Minh seized power in the South on August 25, 1945, appointed himself the first Chairman of the Provisional Administrative Committee of the South. Ten days later, Ho Chi Minh sent Hoang Quoc Viet and Cao Hong Lanh from the North, forcing Tran Van Giau to expand the Provisional Administrative Committee into the People's Committee of the South and to cede the chairmanship to Pham Van Bach, a non-partisan figure at that time. Not long after, Tran Van Giau was recalled to the North by Ho Chi Minh to take charge of the education sector, not allowing him to return to the South to work until 1975. In 1992, Tran Van Giau was awarded the title of "People's Teacher" by the Vietnamese Communist government.

The Vietnamese people have absorbed Confucian culture since ancient times, so they always respect their teachers. Doesn't Confucianism teach us to consider teachers above our fathers (King, Teacher, Father)? The predecessors that Vietnamese history has recognized, who are considered teachers such as Chu Van An, Nguyen Trai, Do Chieu, etc., are people who are admired by the people not only for their outstanding talents but also for their shining virtues. The government of the Socialist Republic of Vietnam wants the people to honor them, considering Tran Van Giau as the "People's Teacher" of modern history. With the painful experiences that the Communist Party of Vietnam has forced the people to endure in the past, in our hearts, we always have to doubt what the Party advocates and promotes.

Tran Van Giau had a brilliant time in the South in the 1940s. But for the current young generations, and even for a large number of compatriots in the North, we can estimate that only a few people know clearly about Tran Van Giau. Therefore, the author finds it necessary to mention Giau's background and career so that we can examine the talent and personality of the person the Party exalts as "People's Teacher".

Trần Văn Giàu thuộc một gia đình trung lưu, sinh ngày 6 tháng 9 năm 1911 ở xã An Lạc Long, huyện Châu Thành, tỉnh Tân An. Tân An tức Long An ngày nay là một tỉnh nhỏ trong Nam, ở ven biên Đồng Tháp Mười. Gia đình Trần Văn Giàu có nhiều người tham gia chống Pháp trong phong trào Khởi nghĩa Thủ Khoa Huân. Lúc nhỏ, Trần Văn Giàu theo học trường tiểu học Tầm Vu. Năm 1925, lúc được 15 tuổi thì Giàu theo học trường trung học Chasseloup Laubat. Đây là thời khoảng ông Nguyễn An Ninh trở về miền Nam sau thời gian du học ở Pháp. Nguyễn An Ninh đã tổ chức nhiều cuộc diễn thuyết ở Sài Gòn, phát hành báo La Cloche Félée (Chuông Rè), vận động thanh niên nên thức tỉnh trước tình hình đất nước, tập hợp những người yêu nước ở cả thành thị và nông thôn vào một mạng lưới cốt cán, chuẩn bị thành lập “Đảng Thanh Niên Cao Vọng”. Trường Chasseloup Laubat, tuy là một trung học cho phần đông con nhà giàu nhưng những vận động sôi nổi của Nguyễn An Ninh cũng đã làm thức tĩnh tâm trạng yêu nước của nhiều học sinh trẻ. Những sinh viên đầy nhiệt huyết này đã bí mật tập hợp thành đảng “Jeune Annam” và tên tuổi họ về sau đã thấy gắn liền với các phong trào cách mạng ở miền Nam: Tạ Thu Thâu, Trịnh Hưng Ngẫu, Nguyễn Văn Số, Bùi Công Trừng, Hà Huy Giáp, Nguyễn Khánh Toàn, Trần Ngọc Danh…v..vv. Nguyễn An Ninh vào thời buổi đó dự định tổ chức một cuộc diễn thuyết lớn ở Vườn Xoài, Sài Gòn nhưng việc không thành vì thực dân ra tay bắt Ninh một ngày trước buổi ra mắt. Cũng vào thời gian đó, Bùi Quang Chiêu trong đảng Lập Hiến từ Pháp trở về lại Việt Nam. Thực dân Pháp đã đe dọa hành hung phản đối Bùi Quang Chiêu về việc ông chủ trương tranh đấu cho Việt Nam được độc lập trong một thể chế Lập Hiến. Nhóm Jeune Annam do Tạ Thu Thâu cầm đầu đã tổ chức đón Bùi Quang Chiêu ở bến tàu Nhà Rồng để bảo vệ Chiêu. Nhân dịp đón rước này, nhóm Jeune Annam cùng dân chúng tham dự cuộc đón rước cũng đã hô hào yêu cầu thực dân Pháp phải thả Nguyễn An Ninh. Trong cuộc biểu tình này không biết Trần Văn Giàu có tham dự không, nhưng đến phong trào dân chúng và sinh viên học sinh các trường biểu tình đưa đám tang ông Phan Châu Trinh năm 1926 thì Giàu có tham gia với các nhóm đàn anh của trường nhưng sau đó, Giàu đã may mắn không bị đuổi khỏi trường.

Việc Trần Văn Giàu được đi học ở trường Chasseloup Laubat và tham dự cuộc bãi khóa nhân dịp đám tang cụ Phan Châu Trinh là do chính Trần Văn Giàu kể lại dưới nhan đề “Dạy người chính là dạy mình”, đăng trong “Nửa thế kỷ những gương mặt nhà giáo”, Nhà xuất bản Giáo Dục- 1995. Trong một tài liệu khác mà người viết bài hiện đang nắm giữ về sự liên hệ giữa Trần Văn Giàu và Tạ Thu Thâu, thì Trần Văn Giàu lại theo học trung học ở một trường tư thục tên Nguyễn Xích Hồng, trên con đường từ Bà Chiểu sang Phú Nhuận. Giàu lại đi học với cái tên mượn tạm (Vì các khó khăn về tuổi tác hay gì một lý do nào khác, nên phải mượn khai sinh đi học?) là Nguyễn Ngọc Minh. Tạ Thu Thâu dạy Pháp văn ở trường tư thục này và vì thấy Nguyễn Ngọc Minh thông minh, lanh lợi, nên để ý thương yêu và giúp đỡ.

Năm 1928, Trần Văn Giàu được cha mẹ chấp thuận cho sang Pháp học nhưng bắt buộc Giàu phải đi làm đám hỏi vợ trước khi được đồng ý cho đi Tây. Giàu đáp chuyến tàu Cap St Jacques qua Marseille và theo học lớp Đệ nhất (Première) năm 1928-1929 ở Lycée Toulouse, miền Nam nước Pháp. Giàu đậu Tú Tài phần I năm 1929 và năm sau, học Tú Tài phần II, ban Triết. Vào thời đó phần đông một số sinh viên Việt Nam, ngoài Paris, thường hay chọn các tỉnh ở miền Nam như Montpellier, Aix en Provence, Toulouse…, có lẽ vì khí hậu ấm áp hơn là miền Bắc. Những nhà cách mạng có tiếng tăm sau này ở miền Nam thường đều là các sinh viên đã theo học ở Toulouse như Trần Văn Thạch, Phan văn Hùm….v…v.Tạ Thu Thâu thường hay ghé qua Toulouse vì ở đây có một chi bộ của đảng P.A.I. Đảng P.A.I.(Parti Annamite de l’Indépendance tức Việt Nam Độc Lập Đảng) do Nguyễn Thế Truyền thành lập. Vì đến lúc phải trở về nước nên Nguyễn Thế Truyền đã giao lại cho Thâu lãnh đạo đảng P.A.I.

Tại Toulouse, Tạ Thu Thâu vui mừng gặp lại được học trò cũ Nguyễn Ngọc Minh với cái tên mới là Trần Văn Giàu. Thâu đã đối đãi hết lòng với Trần Văn Giàu, coi Giàu như em út vì nhân thấy Giàu khi đi dự hội sinh viên đã thao thao cải rất hăng, lỗi lạc hơn cả các bậc đàn anh đang học cỡ cử nhân. Giai đoạn này đã được nhà văn Huân Phong nêu nhiều chi tiết trong tuần báo Hòa Đồng của Hồ Hữu Tường. Thâu đem nhiều sách hay để hướng dẫn Trần Văn Giàu. Nhiều người đã cho là Thâu đang nuôi dưỡng để thâu nạp Giàu làm đệ tử ruột của mình sau này. Các sinh viên Việt vào thuở đó hay tụ tập ăn uống ở một quán ăn có tên Le Coq Hardi (Con Gà Trống Dạn Dĩ). Chủ quán là một phụ nữ Pháp đảng viên Cộng sản nên đã biết hầu hết các sinh viên Việt Nam du học đến ăn ở quán này. Việc Tạ Thu Thâu chăm sóc đối đãi với Giàu, coi Giàu như em út, bà chủ quán cũng đã biết. Người viết bài có may mắn gặp lại bà chủ quán khi đi du học vào năm 1950. Khi được cho biết là năm 1945, Trần Văn Giàu đã chỉ thị cho người xử tử Tạ Thu Thâu ở Quảng Ngãi, bà đã đưa hai tay lên trời và than: “Thật là chuyện không thể tưởng tượng!”. Cái quán lịch sử này hiện vẫn còn hoạt động ở số 6 đường Jules Chalande (Place Puits Clos), gần Đại học Luật và Văn Khoa Toulouse nhưng nay do một chủ nhân khác quản lý.

Vào thời khoảng này, ngày 10 tháng 2 năm 1930, cuộc bạo động Yên Bái do Nguyễn Thái Học và các đồng chí Việt Nam Quốc Dân Đảng tổ chức đã bị thất bại và thực dân Pháp đã đàn áp trong máu lửa những người tham gia cuộc khởi nghĩa. Tuy thất bại nhưng đây là một tiếng bom làm thức tỉnh quần chúng Việt Nam và đã vang dội đến cả Âu Châu. Thực dân đã lên án tử hình 13 liệt sĩ anh hùng Yên Bái.

Một phong trào yểm trợ, làm áp lực trong dư luận Pháp để xin giảm án tử hình cho 13 liệt sĩ Yên Bái bằng bích chương, truyền đơn, khẩu hiệu đã được sinh viên và kiều bào Việt Nam tại Pháp tổ chức rầm rộ nhưng chưa thấy được kết quả. Để đánh mạnh vào dư luận quần chúng Pháp, Tạ Thu Thâu đã tập hợp được một nhóm người để tổ chức một cuộc biểu tình trước Điện Élysée là dinh Tổng Thống Pháp. Điện tín gửi mời sinh viên Việt Nam các tỉnh tụ họp về Paris một ngày trước cuộc biểu tình đã được đáp ứng trong đó gồm có: Trần Quốc Mại Đại diện sinh viên Marseille, Nguyễn Văn Chi ở Lyon, Nguyễn Anh Bồn ở Bordeaux. Toulouse có Nguyễn Văn Quan và Trần Văn Giàu tham dự. Để lôi kéo thêm các đoàn thể bạn tham gia cuộc biểu tình, Tạ Thu Thâu và các bạn xu hướng quốc gia như Hồ Văn Ngà, Lê Bá Cang, Hình Thái Thông…mời họ đến tụ họp ở Tổng hội Sinh viên Đông Dương A.G.E.I.(Association Générale des Étudiants Indochinois), trổ tài hùng biện lôi kéo họ lên taxi đến nơi biểu tình. Tháng 8 năm 2000, người viết bài có dịp đi Pháp nên đến thăm bà Tạ Thu Thâu, cư ngụ ở St Germain en Laye, ngoại ô Paris. Năm đó bà đã trên 95 tuổi, vẫn còn sáng suốt và bà đã hùng hồn thuật lại vai trò “thủ thành” của Bà ở hội quán AGEI để làm địa điểm liên lạc cho cuộc biểu tình.

The demonstration was so large that it attracted many French participants, but was eventually dispersed. Some students were arrested and imprisoned in Santé prison, but instead of being tried, the French decided to deport them back to Vietnam. On June 24, 1930, at Marseille port, the ship Athos II brought back to the country 19 students from many political trends: 1. Ta Thu Thau - 2. Ngo Quang Huy - 3. Le Ba Cang - 4. Tran Van Chieu - 5. Tran Van Dom - 6. Huynh Van Phuong - 7. Phan Van Chanh - 8. Ho Van Nga - 9. Tran Van Tu - 10. Le Thiet Tu - 11. Dang Ba Lan - 12. Tran Van Giau - 13. Nguyen Van Tao - 14. Dang Tan Phat - 15. Vu Lien - 16. Nguyen Van Tan - 17. Trinh Van Phu - 18. Truong Duy Tam - 19. Truong Duy Dam.

When the Southern Resistance War began in the fall of 1945, among the 19 people returned to the country on the Athos II ship, Tran Van Giau ordered the killing of 4 patriots: Ta Thu Thau, Huynh Van Phuong, Phan Van Chanh, and Ho Van Nga!

Phan Van Hum and Ho Huu Tuong, after the demonstration in front of the Elysee Palace, were taken to Belgium by French comrades to seek refuge, thus avoiding deportation.

Among the 19 people deported back to Vietnam, Tran Van Giau was the youngest, only 19 years old at the time. While in Toulouse, a city known for having many leftist politicians, Tran Van Giau was responsible for translating French Communist articles into Vietnamese to publish in the Red Flag, a secret newspaper circulated among Vietnamese soldiers sent to France. Therefore, Giau joined the French Communist Party in May 1929. Returning to Vietnam, Giau officially got married and took up teaching at Huynh Cong Phat High School in District 1, Saigon, with Hoang Minh Giam as principal. Giau joined the Indochinese Communist Party and the Southern Regional Party Committee assigned Giau to be a lecturer for a TK (Communist Youth) class. This training class was discovered and surrounded by secret police, but Giau escaped and from then on had to operate in secret.

The following year, early 1931, the party base in Saigon collapsed due to the colonialists' terror and arrests. Tran Van Giau asked the regional committee member Ung Van Khiem for permission to study abroad again. Giau secretly left Saigon for France, again on the ship Cap St Jacques. The trip was successful because Giau had already made friends with many sailors on the ship during the previous trip. After reaching France, thanks to Nguyen Van Tao's introduction, Giau was sent to the Soviet Union to study at the Oriental University in Moscow. Giau's graduation thesis was titled "The Land Problem in Indochina".

Năm 1933, Giàu trở về Pháp, đáp tàu Hòa Lan đi Singapore và từ đây, bí mật trở về Sài Gòn trên chuyến tàu Félix Roussel của Pháp. Cơ sở đảng Cộng sản ở miền Nam lúc ấy hầu như bị tan vỡ hết. Giàu có công gầy dựng lại Xứ bộ Nam Kỳ và phát hành tờ báo bí mật Cờ Đỏ và cơ sở Cộng sản Tùng thơ. Cuối năm 1933, Giàu bị bắt ở Bà Hom (Bình Trị Đông) và bị kết án 5 năm tù treo vì không đủ yếu tố buộc tội. Đến tháng 4 năm 1935, sau khi dự Đại hội ở Macao trở về, Giàu lại bị bắt cùng một số người khác và lần này bị kết án 5 năm đày đi Côn Đảo. Tháng 5 năm 1940, mãn hạn tù Côn Đảo, Giàu trở về đất liền chỉ được 9 ngày thì lại bị bắt trở lại vì dư âm bối cảnh cuộc Nam Kỳ Khởi Nghĩa và vì chiến tranh ở Âu Châu đã bùng nổ nên thực dân Pháp chủ trương phải bắt an trí hầu như tất cả các nhà cách mạng Việt Nam. Giàu bị cầm tù ở căng Tà Lài (Bà Rá). Giữa năm 1941, xảy ra cuộc “vượt ngục” Tà Lài. Giới cách mạng bị giam ở Bà Rá lúc bấy giờ vẫn đồn đại về việc này như một bố trí của Pháp để thành lập những bộ phận giúp đánh đuổi quân Nhật. Tháng 10 năm 1943, trong hội nghị xứ ủy mới thành lập trở lại ở Chợ Gạo (Tân An), Giàu được bầu làm Bí thư Xứ ủy Nam Kỳ. Trong thời gian này, việc Giàu liên lạc với giới “Pháp mới” đã được chính bộ hạ thân tín của Giàu là Nguyễn Văn Trấn thuật lại trong quyển “Viết cho Mẹ và Quốc Hội” (nxb Văn Nghệ, năm 1995, trang 106):

“… Tôi đi. Theo lời nói là đi gặp mấy thằng Tây de la Resistance (Tây kháng chiến, lời dịch của người viết bài).……

Tôi gặp được ai. Nhà ở số 19 đường Jean Duclos. Tôi vừa đi vào thì thấy Sáu ngồi gần cửa. Bên tay trái của anh Sáu là chủ nhà. Một thằng Tây quen: Sauterey thơ ký của bộ phận SFIO (Section francaise de l’Internationale ouvrière) là Đảng Xã hội ở Sài Gòn. Bên phải của ông Sáu…! Trời ơi, nó là thằng Duchêne, thanh tra chánh trị của bót lính kín Catinat. Tôi lần lượt bắt tay hai thằng Tây, và ngồi xuống ghế trống.

Thằng Duchêne hình như thấy tôi có gì lúng túng bèn nói với tôi:

-Bấy lâu tụi nó tìm chẳng thấy anh. Và nay thì sự tìm bắt đối với anh tôi đã cắt rồi….”

Với bản tánh luôn luôn đa nghi của cán bộ Cộng sản, trước khi đồng ý đến gặp nhóm “Pháp Giải phóng” với Trần Văn Giàu (bí danh “Ông Sáu” trong câu chuyện kể trên), Nguyễn Văn Trấn đã khôn ngoan tìm cách hỏi trước ý kiến các anh lớn trong đảng đang bị còn bị thực dân xử biệt xứ : Nguyễn Văn Tạo ở Rạch Giá, Dương Bạch Mai ở Bà Rịa…thì đều ở xa Sài Gòn. Chỉ có Nguyễn Văn Nguyễn vì ở Gò Công gần hơn nên Trấn chọn đến đó để “kể chuyện ông Sáu biểu đi gặp Tây, và xin Nguyễn về sau hãy làm chứng cho “khí tiết” của tôi” (“Viết cho Mẹ và Quốc Hội” , trang 105).

Muốn cho chắc ăn, Nguyễn Văn Trấn một năm sau cũng tìm cách phân bua thêm với Thới, một đại diện đảng đến bắt lại liên lạc với Trấn. Đặc biệt là vì Thới, sau khi biết được việc Trấn đã từ đèo Blao gấp trở về Sài Gòn vì nghe được các tin “vượt ngục” Tà Lài, Bà Rá, cán bộ Thới lại đã phát biểu: “Cũng có vượt ngục và vượt ngục. Người ta có đặt vấn đề là do Tây thả!”. Trấn đã tha thiết nói với Thới : “Năm ngoái tôi đã nói với anh Nguyễn, hôm nay tôi nói lại với anh. Xin anh vì kiếp sống chánh trị của tôi, và vì tình của tôi đối với mẹ, mà làm chứng cho tôi…Cuối năm ngoái, có lần tôi về Phú Lạc. Ông Sáu nói: Tối mai ta đi gặp mấy thằng Tây Kháng chiến” (“Viết cho Mẹ và Quốc Hội” ,sđd,trang 100). Trong thâm tâm, Nguyễn Văn Trấn vẫn thấy việc đi tiếp xúc với trùm mật thám Duchêne là việc không ổn: “Tin cái anh mật thám này, thì bằng tin bối Ba Cụm” (“Bối Ba Cụm”, danh từ miền Nam để chỉ các tay trộm lành nghề ở Ba Cụm, Tân An, chuyên đánh cắp các ghe thương hồ, chuyên chở hàng hóa- Lời ghi thêm của người viết bài).

Sau ngày Nhật đảo chánh Pháp ngày 9 tháng 3 năm 1945, các đảng phái ở miền Nam đã phục hồi hoạt động ráo riết. Ngay cả trước đó, không khí chính trị miền Nam đã bắt đầu sôi sục vì có các phong trào thanh niên thể thao của chánh quyền thực dân Vichy, Pháp. Lợi dụng thời cơ này, các đoàn thể thanh niên đã kết đoàn theo lời kêu gọi của các sinh viên miền Nam “xếp bút nghiên” từ Hà Nội trở về Nam vì tình thế chiến tranh.

Trần Văn Giàu đã tìm cơ hội để tổ chức huấn luyện chính trị, lôi kéo giới thanh niên trí thức phần đông thuộc đảng Tân Dân Chủ do sinh viên Đặng Đức Hiền thành lập ở Hà Nội. Cơ sở lớp huấn luyện này được đặt ở nhà và văn phòng của kiến trúc sư Huỳnh Tấn Phát ở 78-80 đường Mayer (Hiền Vương) ở Đakao. Huỳnh Văn Tiểng, Lưu Hữu Phước, Mai Văn Bộ, Trương Công Cán …đều có tham dự các lớp này và sau đã được kết nạp vào đảng Cộng sản của Giàu. Đây là lần đầu tiên Giàu mở lớp huấn luyện cho dân trí thức. Ngoài ra, Giàu cũng còn phụ trách một lớp huấn luyện cho Tạ Bá Tòng, một sinh viên gốc Triều Châu, ở Sóc Trăng. Ở Hà Nội, Tòng có sinh hoạt về Thanh niên Cứu Quốc của Lê Quang Đạo nên được Đạo giao phó về tổ chức trong Nam, nhưng được Trần Văn Giàu khuyên là nên tổ chức Tân Dân Chủ đoàn trước. Do đó Giàu đã dạy riêng một lớp chánh trị hơn trên 50 đoàn viên Dân chủ cho Tạ Bá Tòng, ở nhà riêng của dược sĩ Trần Kim Quang ở Thị Nghè. Tạ Bá Tòng sau đó đã rất đắc lực trong việc tổ chức Thanh Niên Tiền Phong miền Hậu Giang.

Trước đó Giàu có tiếng thường phụ trách huấn luyện chính trị cho các tù nhân bị thực dân bắt và Giàu được gán cho biệt danh là “giáo sư đỏ” trong tù. Việc ấy chứng tỏ là trong thời thực dân, chế độ nhà tù tuy ác nghiệt, khiến bao nhiêu người bị bắt đã phải chết trong tù, nhưng tù nhân vẫn còn có được cơ hội liên lạc, sinh sống với nhau, so sánh với chế độ biệt giam, gông cùm, vô cùng tàn bạo của các “trại học tập” Cộng sản sau ngày 30-4-1975!

Sau ngày Nhật đảo chánh Pháp, thống đốc Nhật ở miền Nam là Minoda đã đồng ý cho tổ chức tụ họp thanh niên trong tổ chức “Thanh niên Tiền phong”, với ý đồ có thể lợi dụng phong trào này khi cần dùng đến nhân lực người Việt. Hồ Văn Ngà và bác sĩ Phạm Ngọc Thạch được lãnh sự Nhật Iito giao cho phụ trách việc này và tổ chức Thanh niên Tiền phong đã phát triển rất mạnh mẻ trong giới thanh và tráng niên. Việc đoàn ngũ hóa nhanh chóng một phần lớn là do không khí phấn khởi của dân chúng sau khi thấy thực dân Pháp bị Nhật hất cẳng và chánh phủ Việt Nam đầu tiên Trần Trọng Kim được thành lập. Huỳnh Tấn Phát, Huỳnh Văn Tiểng cũng đã hăng hái góp phần vào việc huy động phong trào thanh niên này. Trần Văn Giàu, trong bóng tối , đã nhận thức được tiềm lực nguồn nhân sự này nên đã móc nối Phạm Ngọc Thạch để lợi dụng phong trào.

Ngày 15 tháng 8 năm 1945, Đồng Minh tuyên bố Nhật đầu hàng vô điều kiện. Ở Sài Gòn, ngày 21 tháng 8, Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất tổ chức một cuộc biểu tình rầm rộ, có hơn 200 ngàn người tham dự, tỏ ý chí toàn dân đoàn kết trước sự lăm le trở lại Việt Nam của thực dân Pháp. Mặc dầu trước đó, Việt Minh là một tổ chức chưa được dân chúng Nam Bộ nghe đến nhưng lợi dụng thế đứng của họ vì đã có cơ hội cộng tác với Đồng Minh, lập được các chiến khu ở Bắc Việt nên nay, khi Đồng Minh ở thế thắng trận, Việt Minh liền vội vã tung ra các thủ đoạn tuyên truyền để lung lạc ý chí của dân chúng đang bừng bừng quyết đứng lên bảo vệ nền nền độc lập vừa mới tương đối chiếm lại sau ngày Pháp bị Nhật đảo chánh. Phạm Ngọc Thạch, phụ trách tổ chức Thanh Niên Tiền Phong đã được Trần Văn Giàu móc nối từ lâu nên ngày 22 tháng 8, 1945, trong bầu không khí chính trị đầy phân vân ở Sài Gòn, khi Phạm Ngọc Thạch tuyên bố : “Thanh Niên Tiền Phong gia nhập Mặt trận Việt Minh”, Mặt trận Quốc Gia Thống Nhất của Hồ Văn Ngà kể như đã mất hơn phân nửa lực lượng.

Cuộc dành chánh quyền ở Nam Bộ và thành lập Ủy Ban Hành Chánh Nam Bộ do Trần Văn Giàu và các bộ hạ thân tín như Nguyễn Văn Trấn đã được thành công một phần lớn đều nhờ việc nắm được lực lượng Thanh Niên Tiền Phong. Trần Văn Giàu đã rất hãnh diện về việc này. Tháng 10 năm1989, khi Giàu có dịp trở lại Pháp, trong một cuộc nói chuyện có ghi băng giữa Giàu và các nhà cách mạng Việt Nam ở Pháp, Giàu đã tường thuật việc Giàu đề nghị cho TNTP dùng biểu hiệu cờ vàng sao đỏ, cách chào nhau bằng đưa bàn tay mở rộng ngang vai để về sau cờ được đổi thành cờ Việt Minh, sao vàng, nền đỏ; Việt Minh cũng sẽ chào nhau bằng cách đưa tay lên cao nhưng bàn tay nắm chặt lại thành quả đấm…Giàu thành công nhưng Hồ Chí Minh ở Bắc đã phải gởi ngay hai phái viên cấp tốc vào Nam : Hoàng Quốc Việt, đại diện Đảng và Cao Hồng Lãnh, đại diện Tổng bộ Việt Minh để chỉnh lại công việc của Giàu. Bắc bộ phủ lúc đó trách cứ là Giàu đã dựa vào các tổ chức thân Nhật để cướp chánh quyền, khác với chủ trương chống Nhật ở Bắc. Thanh niên Tiền phong cần phải được đổi thành Thanh Niên Cứu Quốc. Trần văn Giàu được chỉ thị phải mở rộng thành phần chánh phủ nên chỉ mười ngày sau khi thành lập Ủy ban Hành chánh Nam Bộ, Giàu không còn được giữ chức Chủ tịch mà phải nhường lại cho Phạm Văn Bạch làm chủ tịch Ủy ban Nhân dân Nam Bộ, Giàu chỉ còn giữ chức Ủy viên Quân sự. Trong buổi hội ở Paris năm 1989, Trần Văn Giàu đã than thở : “Thế là tôi lại bị gán cho là đã thân Nhật!”.

Kể từ ngày dành được chánh quyền ở Nam Bộ, danh Trần Văn Giàu mới được dân miền Nam biết đến. Trước đó trong thời gian tranh đấu chống Pháp, bí mật và công khai ở Sài Gòn, Giàu không có hành động gì nổi bật. Trong lần biểu tình ngày 2 tháng 9, 1945 dân chúng Sài Gòn lần đầu tiên đã thấy được trong các đoàn biểu tình phô trương lực lượng, có một đám người kỳ lạ, ngực để trần, mình xâm chằng chịt, biểu diễn dưới tấm bản ghi “Ban Ám sát Xung phong” Thiên hạ đồn với nhau : đây là tổ chức dưới quyền của Dương Bạch Mai, người phụ trách Quốc Gia Tự Vệ Cuộc.

Ngày 8 tháng 9, tin nhà cách mạng Tạ Thu Thâu bị bắt ở Quảng Ngãi đã làm chấn động không khí chánh trị ở Sài Gòn. Nhóm Tranh Đấu đã thông báo việc này cho dân chúng bằng một bảng lớn dựng trước trụ sở ở góc đường Lagrandière và Aviateur Garros (Lê Thánh Tôn – Thủ Khoa Huân, thời VNCH). Bị chất vấn từ nhiều phía, ngày 9 tháng 9, Giàu ra thông cáo: “Việc Tạ Thu Thâu bị bắt ở Quảng Ngãi không liên quan đến Lâm ủy Hành chánh ở Nam Bộ. Ủy ban Nhân dân ở Nam Bộ được và có quyền xử Tạ Thu Thâu”.

Tháng 9 năm 1945 là một khoảng thời gian đặc biệt ở Sài Gòn với tình hình chính trị sôi sục, biến chuyển mau lẹ từng giờ, từng ngày. Sau ngày chánh quyền thực dân Pháp bị Nhật lật đổ, dân chúng đã bồng bột ủng hộ Mặt trận Quốc gia Thống nhất của Hồ Văn Ngà. Nay trên chính trường lại có thêm Mặt trận Việt Minh và sự xuất hiện của Ủy ban Hành chánh Nam Bộ của Trần Văn Giàu với một thành phần gồm toàn các nhân vật của đảng Cộng sản Đệ tam, không có sự tham gia của các nhân vật yêu nước không Cộng sản. Việc này đã khiến dân chúng vô cùng hoang mang. Thêm vào đó lại có việc quân Anh, Ấn đại diện Đồng Minh đổ bộ lên Sài Gòn để giải giới quân Nhật, cùng với tin tức là các lực lượng Pháp đang chuẩn bị tháp tùng quân Anh trở lại Đông Dương. Trong bầu không khí hỗn độn đó, khó có thể có kết quả gì để hòng can thiệp cho số phận Tạ Thu Thâu, một lãnh tụ cótiếng ở miền Nam, có thể có khả năng vận động quần chúng. Số phận của nhà cách mạng miền Nam thật ra kể như đã được quyết định từ miền Bắc. Quyết định thủ tiêu Thâu chắc chắn đã được Bắc bộ phủ quyết định khi chỉ định Hoàng Quốc Việt và Cao Hồng Lãnh lên đường vào Nam cùng lúc khi Tạ Thu Thâu lấy quyết định trở về Sài Gòn khi hay tin Nhật đã đầu hàng Đồng Minh. Trần Văn Giàu, người đã mang ơn Tạ Thu Thâu, chắc hẳn đã biết rõ số phận của Thâu đã được Bắc bộ Phủ quyết định rồi vì ngày 7-9-1945 Hoàng Quốc Việt đã đến tới Nam Bộ và khi gặp Giàu đã cho Giàu biết quyết định của Trung Ương!

Trong buổi gặp gỡ được thâu băng ở Paris ngày 17-10-1989, hiện còn lưu giữ, Trần Văn Giàu đã bị chất vấn về việc Tạ Thu Thâu đã bị xử tử và gán cho tội “Việt gian phá hoại”, do một tên huyện ủy tiểu tốt tên Từ Ty ở Nghĩa Hành, Quảng Ngãi. Trần Văn Giàu đã cao hứng(!) long trọng hứa “Tôi sẽ “rửa tiếng” cho Tạ Thu Thâu, nếu đảng Cộng sản Việt Nam không chịu rửa tiếng” . Nhưng từ ngày hứa đó cho đến nay, chưa hề thấy Giàu chánh thức nói lên một tiếng gì cả!

Khi Hồ Chí Minh tuyên bố ở Pháp năm 1946 nhân dịp bạn thân của Thâu là Daniel Guérin hỏi về cái chết của Thâu: “Tạ Thu Thâu là một nhà ái quốc có tầm vóc. Chúng tôi khóc cái chết của ông”, ai ai cũng biết đó chỉ là một lời nói dối chính trị. Nhìn lại khoảng đường lịch sử vừa qua, những lời “nói dối chính trị” của Hồ Chí Minh nay được một số nhân sĩ Việt Nam gọi là “khôi hài đen” (black humour), nhất là hai lời tuyên bố đã được Trần Ngọc Danh, Trưởng phái đoàn Đại diện Việt Nam ở Paris đã cho in trong tập “Hồ Chí Minh”, ấn hành tại Paris, tháng 5 năm 1947. Trần Ngọc Danh nhấn mạnh về hai lời tuyên bố của Hồ Chí Minh: lời thứ nhất đăng trên Journal de Genève: Những bạn bè của chúng tôi không cần phải lo ngại là chủ nghĩa mác-xít sẽ du nhập vào đất nước chúng tôi, lời thứ hai đăng trên báo Le Pays: Những lý thuyết mác-xít không thể áp dụng được ở nước chúng tôi.

Bộ mặt thật của Trần Văn Giàu chỉ đã được dân miền Nam biết đến sau ngày mở màn cuộc Kháng chiến Nam Bộ, ngày 23 tháng 9 năm 1945. Sáng Chủ nhật, lúc 4 giờ sáng ngày lịch sử này, quân Pháp được Tướng Anh, Gracey cho tái võ trang, đã dựa vào lực lượng quân Ghurka của Anh, đi tái chiếm Dinh Xã Tây, trụ sở của Lâm Ủy Hành Chánh Nam Bộ, sở Mật thám đường Catinat, Kho Bạc, nhà Bưu Điện Sài Gòn v…v..Nhưng kiểm điểm lại, người Việt Nam bị mất mạng đầu tiên khi cuộc kháng chiến bắt đầu lại không do thực dân giết mà lại do các tay sát thủ của Dương Bạch Mai và Trần Văn Giàu: đó là Lê Văn Vững thư ký uỷ ban Sài Gòn-Chợ Lớn của nhóm Tranh Đấu và cũng là thủ lãnh Thanh niên Tiền phong vùng Đa Kao.

Rút khỏi Sài Gòn về trú đóng trụ sở ở Chợ Đệm (Tân An), Trần Văn Giàu đã ra lịnh bắt và xử tử Huỳnh Văn Phương, Bùi Quang Chiêu, Dương Văn Giáo, nhà báo Diệp Văn Kỳ, luật sư Hồ Vĩnh Ký và vợ là bác sĩ Nguyễn Thị Sương (Thủ lãnh Phụ Nữ Tiền Phong)…v…v.; vây bắt Hồ Văn Ngà, Trần Quang Vinh…Riêng về trường hợp Huỳnh Văn Phương, chú ruột của Huỳnh Tấn Phát (Chủ tịch sau này của Chánh phủ Lâm thời Cộng hòa Miền Nam) là người đã giúp đỡ khí giới và phương tiện cho tổ chức của Giàu lại là người bị Giàu cố ý thủ tiêu nhanh chóng, chỉ vì Phương đã nắm được các tài liệu về việc Giàu liên hệ với trùm mật thám Pháp Arnoux và Duchêne! Đặc biệt các nhân vật Đệ Tứ hoặc có cảm tình với Đệ Tứ đều được chú ý thủ tiêu: anh giáo Nguyễn Thi Lợi ở Cần Giuộc (Chợ Lớn), người gầy dựng lại nhóm Tranh Đấu ở Sài Gòn sau ngày Nhật đầu hàng, luật sư Hình Thái Thông ở Mỹ Tho, Trần Văn Thạch, Phan Văn Chánh, Nguyễn Văn Số…Đặc biệt ở vùng Hậu Giang, các nhân vật và tín đồ Hòa Hảo đã bị thủ tiêu, chôn ở các hầm hố chôn tập thể miệt Tân Thành, Cái Cái gần biên giới Miên. Cuộc khủng bố trắng này đã được Dương Bạch Mai, Ủy viên Thanh tra Chính trị Miền Đông tiếp tục thi hành ở các vùng Biên Hòa, Thủ Dầu Một, Bà Rịa, Tây Ninh cũng như Nguyễn Văn Tây, Ủy viên Thanh tra Chính trị Miền Tây ra tay đảm trách ở miền Hậu Giang!

Để kết luận về giai đoạn này, có thể nói là để nắm giữ quyền lực riêng về cho đảng Cộng sản Đệ Tam, Trần Văn Giàu đã nhẫn tâm sát hại hầu hết một thế hệ những nhà ái quốc, cách mạng ở Nam Bộ, làm tiêu hao tiềm lực cuộc đoàn kết kháng chiến thuở ban đầu. Trong một cuộc gặp gở sau này với Trịnh Hưng Ngẫu ở Thái Lan, Trần Văn Giàu còn cho ông Ngẫu biết là y chưa hoàn tất việc thanh toán các nhân vật còn có tên trong sổ đen của y. Nhà văn Pháp Michel Tauriac, nghiên cứu về Việt Nam, trong quyển Viet Nam, Le dossier noir du Communisme(Hồ sơ đen Việt Cộng), đã gọi Trần Văn Giàu là “tên sát nhân cũ của Việt Minh ở Nam Việt Nam” (Trân Van Giau, l’ancien assassin viet minh du Sud-VietNam, sách đã dẫn, nxb Plon, 2001, trang 103).

Toán của Trần văn Giàu chỉ tồn tại ở Nam Bộ trong một thời gian. Phạm Ngọc Thạch, Dương Bạch Mai, Trần Văn Giàu đều được “mời” ra Bắc, giữ những chức vụ khác. Trần Văn Giàu thì không được trở lại miền Nam cho mãi đến sau ngày 30 tháng 4 năm 1975. Người phụ trách thi hành các chỉ thị sát nhân của Trần Văn Giàu là Nguyễn Văn Trấn, Giám đốc Quốc gia Tự vệ Cuộc, nên Trấn được dân miền Nam đặt cho biệt hiệu là hung thần Chợ Đệm. Cuối năm 1948, đang làm bí thư Khu ủy khu 9 thì Trấn cũng bị bứng cho ra Bắc khi Lê Đức Thọ (Sáu Búa) vừa bước chân vô tới biên giới Nam Kỳ. Trấn, thủ hạ thân tín cuối cùng của Giàu bị lột chức và cho làm đại biểu ra dự Đại hội Đảng, cùng đi với trưởng đoàn là Ung Văn Khiêm.

Vai trò và hoạt động của Trần Văn Giàu ở miền Nam kể như được chấm dứt sau năm 1946. Có thể đoán là ở Trung ương Bắc Bộ, Trần Văn Giàu không được các đồng chí ngoài đó hoàn toàn tin cậy vì Giàu đã được gán cho là đã dựa vào thế lực Nhật để dành chánh quyền và nhất là đã có lúc liên hệ với sở Mật thám Pháp. Thêm vào đó còn có việc : năm 1935, sau khi dự Đại hội đảng ở Macao ngày 19 tháng Tư và trở về lại Sài Gòn, Trần Văn Giàu bị bắt và đã khai với bồi thẩm Trần Văn Tỷ khiến 167 người bị bắt (sau đó có 113 được thả). Hồ Hữu Tường đã có đề cập đến việc này trong báo Hòa Đồng: Khi các đồng chí trong tù trách cứ thì Giàu đã thanh minh: “Mật thám mà đánh tôi chết thì đảng mất đi một thủ lãnh. Tôi khai như vậy, khỏi bị đòn, các đồng chí mỗi người lãnh ít năm tù để trả giá cái mạng sống của tôi”.

Ra Bắc, đúng vào lúc dư luận xôn xao về việc Hồ Chí Minh đã ký Hiệp định Sơ bộ ngày 06-03-1946 với Jean Sainteny, để Pháp đổ bộ lên đất Bắc, Trần Văn Giàu được giao trách nhiệm giải tỏa các công kích của các báo Thiết Thực của nhóm Ngũ Xã và các tờ Sao Trắng, Chính Nghĩa, Việt Nam…của Quốc Dân Đảng Việt Nam. Trần Văn Giàu đã đi nhiều nơi cùng với Lê Khang trong ban Liên Kiểm để dàn xếp các mâu thuẫn Việt Minh và Quốc Dân Đảng. Đó là thời kỳ “Việt Quốc Lê Văn Ninh, Việt Minh Trần Văn Giàu” Việc này sau cùng đã chấm dứt khi Việt Minh bày ra các vụ phố Ôn Như Hầu và cầu Chiêm Sơn để lấy cớ tiêu diệt cán bộ Quốc Dân Đảng.

Trong báo Văn Nghệ TP.HCM,số 259 ngày 19-25/11/1996, chúc mừng Trần Văn Giàu được 85 tuổi, trong phần lý lịch chỉ có khai vắn tắt : “Từ 1946-1948, Giàu được Trung ương điều sang giúp bạn xây dựng kháng chiến ở Campuchia”.

Thật sự ra trong 2 năm này, Trần Văn Giàu được chỉ định ở Thái Lan vì nơi đây số Việt kiều đã tăng từ 50.000 lên khoảng trên 100.000 sau khi người Việt tản cư từ Lào sang. Vào lúc này, không khí chính trị ở Thái Lan rất có cảm tình với kháng chiến Việt Nam. Thủ tướng Thái, Pridi Banomyong khá tự do và có thiện cảm với cách mạng Việt Nam. Pridi Banamyong và Khuang Aphaivong lại còn biết được Giàu khi còn là bạn học ở Pháp.

The Vietnamese in Thailand during Prime Minister Pridi's time, in the atmosphere of freedom, did not respect and preserve the foreign lifestyle: houses hung red flags with yellow stars, Viet Minh soldiers carried weapons on the streets... When Tran Van Giau went to Thailand, there were even overseas Vietnamese soldiers standing with guns in salute! Prime Minister Pridi even blindly helped with food and weapons. Thanks to that, those who were present in the Southern war zone in 1946-1947 sometimes saw resistance units wearing yellow uniforms called overseas troops. Those were the Tran Phu units in 1946 and the two Cuu Long I and II divisions in 1947.

In addition to contacting leftist organizations in Bangkok and directing the Southern Supply Committee, Tran Van Giau was also in charge of a special task force specialized in destroying anti-communist Vietnamese bases in Thailand. In 1947, Giau ordered this group to assassinate (again assassinate!) five Cao Dai cadres in Bangkok!

What had to happen happened, and in October 1947, Phibul Songram staged a coup in Thailand and threatened to cut off Viet Minh activities. The Vietnamese Communist Party promptly sent Hoang Van Hoan to replace the official representative of Vietnam, Nguyen Duc Quy, but really to end the activities of Tran Van Giau. Hoang Van Hoan ended the blatant activities of overseas Vietnamese organizations that had worried the Thai government. In his book “A Drop of Water in the Ocean,” Hoang Van Hoan alluded to and criticized Tran Van Giau, “a comrade who everywhere talked about Marxism.”

In 1949, Tran Van Giau returned to Vietnam and was appointed Director General of the Information Department until 1951, when he was transferred to work at the Ministry of Education. When taking over Hanoi in 1954, Giau was appointed Dean of the Faculty of Literature and History at Hanoi Pedagogical University.

From 1960 to 1975, Giau was awarded the title of Professor and worked at the Social Sciences Committee.

Tran Van Giau, since he returned to the North to take charge of education at the University as well as at the Party School, has been admired by his students largely due to the legends about Giau's success in the South. Many party members were proud to have attended Giau's training classes. Giau also wrote a lot during his teaching time. Significant works include: The Vietnamese Working Class (4 volumes, nearly 1000 pages), The South Holds the Bronze Citadel (5 volumes), Resisting Invasion (3 volumes, nearly 1000 pages)... Giau's later books such as The Development of Thought in Vietnam, or Philosophical, Ethical and Political Thought of Confucianism in the Song Dynasty..., especially when Giau returned to live in Saigon after 1975, are now often considered by many scholars to be written too similar to the works of the late professor Nguyen Dang Thuc in the South?

Được huấn luyện hai năm ở trường Đông Phương của đảng ở Moscou, áp dụng các âm mưu và sách lược học được của Stalin và tuyệt đối trung thành với Đệ Tam Quốc Tế, Trần Văn Giàu và các đồng chí đã xây dựng một chế độ độc tài, độc đảng, thích sùng bái cá nhân, cài công an vào tất cả cơ quan của đảng và nhà nước, khiến đảng viên nào sau cùng cũng đâm ra sợ bộ máy nghiền do chính họ tạo ra có thể trở lại nghiền nát họ! Trong khoảng thời gian 1956-1958, khi có những xáo trộn to lớn trong đời sống dân chúng vì việc Cải cách Ruộng đất, mang danh là lý thuyết gia của đảng nhưng không thấy Giàu lên một tiếng gì. Chỉ có một lần Giàu đã dám nói trong một cuộc tranh luận: “Đào Duy Anh là bậc đàn anh của tôi về sử học, anh Trần Đức Thảo là nhà triết học có uy tín.” Đó là thời gian xảy ra vụ Nhân văn Giai phẩm ở Bắc và Trần Đức Thảo, Đào Duy Anh cũng như nhiều văn nghệ sĩ ở vào tình trạng “có vấn đề” đối với đảng. Trần Quốc Vượng trong bài Tình nghĩa Thầy, Trò, nhắc đến việc này khi còn là sinh viên: “Tình hình lúc bấy giờ không đơn giản”, và dám khen “Anh Đào là một sử gia giỏi”, nói như vậy hồi bấy giờ không dễ. Trần Văn Giàu, một thành phần đúng ra có khả năng phải tranh đấu chống việc làm sai trái của đảng đã không dám lên tiếng. Thà nhìn nhận sự thật phũ phàng về Cải cách Ruộng đất, theo cách nói của Tôn Đức Thắng mới thật là đúng hơn : “Đ..M..,tao cũng sợ nó, mầy còn biểu tao dám nói cái gì?” (“Viết cho Mẹ và Quốc Hội” , Nguyễn Văn Trấn, sđd, trang 267).

Trong khoảng thời gian được đảng chỉ định làm công tác giáo dục, Trần Văn Giàu đã có một công trình lớn , viết lách rất nhiều về hầu như mọi đề tài. Tuy nhiên về riêng mặt lý thuyết đảng thì ông vẫn rập theo những luận điệu một chiều của các đồ đệ của tên đồ tể Stalin. Chế độ ở Liên Sô và Đông Âu đã sụp đổ nhưng không thấy Trần Văn Giàu dám lên tiếng về việc có nên xét đến việc thay đổi cấu trúc của chế độ Cộng sản, có nên đề nghị xây dựng lại một thể chế xã hội chủ nghĩa hoàn toàn khác?. Không thấy Trần Văn Giàu lên tiếng có thể chấp nhận thể chế không độc đảng và độc khối, một chế độ đa đảng, một nền kinh tế tựï quản với nhiều nghiệp đoàn, tự do giao lưu tư tưởng trong văn nghệ, tự do báo chí, tự do hội họp và lập hội, quyền biểu tình, quyền đình công…tất cả được thật sự tuyệt đối bảo đảm bằng bản Hiến Pháp?

 

Trần Văn Giàu, tuy nay có một vốn liếng viết lách phong phú nhưng vì những tội ác đã gây trong buổi đầu cuộc Kháng chiến Nam Bộ, đã nhẫn tâm giết hại cả một thế hệ những nhà ái quốc, cách mạng ở miền Nam, gán cho họ danh từ Việt gian, phản động, một người đã gây bao nhiêu tang tóc nhưng chưa bao giờ nói lên được một tiếng hối tiếc những việc làm đã qua, nên đối với dân miền Nam, Trần Văn Giàu vẫn còn mang tiếng là một kẻ ác .

Tội ác lúc nào cũng là tội ác, nhứt là tội ác không được hối cải. Trần Văn Giàu vì vậy khó có thể được coi là “Chu Văn An thời nay” như một nhà văn của bác và đảng bút danh Trần Thanh Đạm nào đó đã viết (“Giáo sư Trần Văn Giàu là Chu Văn An thời nay của chúng ta, như núi Thái Sơn giữa đồng bằng sông Cửu Long” ) !.

Nhà văn Pháp Michel Tauriac đã gọi Trần Văn Giàu là Tên sát nhân Việt Minh thời trước. Mặc dầu sự nghiệp giáo dục Trần văn Giàu có thể sẽ còn được nhắc đến trong tương lai nhưng quá khứ đầy tội ác của Giàu không thể để dân chúng miền Nam chấp nhận Giàu là một “Nhà Giáo Nhân Dân”.

Hai tay Trần Văn Giàu đã vấy máu anh em cách mạng miền Nam. Một người như thế chỉ có thể được xem là một “Nhà giáo của đảng Cộng sản Đệ Tam” ở Nam Bộ.

Tháng 10, năm 2002

TRẦN NGUƠN PHIÊU

 

 

Ai giết Đức Thầy Huỳnh Phú Sổ ? tác giả Hứa Hoành

http://galleryfilmvideo.blogspot.com/2007/05/ha-honh-vit-v-giai-on-lch-s-1945-54.html

Trong lịch sử chống ngoại xâm, chưa có cuộc chiến tranh

vệ quốc nào kỳ cục như cuộc kháng chiến chống Pháp

vào năm 1945 mà CS gọi là "Cách mạng tháng 8". Dùng

thủ đoạn mua chuộc, dụ dỗ, lừa bịp, gây chia rẽ, khủng

bố, tàn sát... để chiếm cho được chính quyền trong tay

người quốc gia, Việt Minh lãnh đạo cuộc kháng chiến đi

lòng vòng, phí biết bao nhiêu nhân lực, vật lực, tài lực,

đến khi chiến th¡ng thì đất nước đã khánh tận. Kéo dài

cuộc kháng chiến để họ có đủ thời giờ "hy sinh những

người anh em" ngoài đảng. Nhờ những người này, đảng

CS mới hưởng được vinh quang.

Bài này kể lại những điều tai nghe mắt thấy của người trong cuộc. Có người

theo suốt cuộc kháng chiến tới ngày thành công, có người bỏ cuộc vì thấy rõ dã

tâm của người CS, có người là nạn nhân của những vụ ám sát hụt, có kẻ bàng

quang. Dù ở cương vị nào, hoàn cảnh nào, ai cũng thấy rõ 1 điểm chung : tính

chất lừa bịp của CS, sư lừa bịp vĩ đại hào nhoáng nhứt trong lịch sử của dân tộc

VN. Chúng ta cũng nên nghiêng mình trước các anh hùng liệt sĩ đã xả thân

chiến đấu và bị lợi dụng, không chết trước họng súng kẻ thù thực dân Pháp mà

lại chết vì sự khủng bố tàn nhẫn của người CS.

Lâm Ủy Hành Chánh của Trần Văn Giàu được thành lập vào ngày 24/8/45, thì

hôm sau "Quốc Gia Tư Vệ Cuộc" ra đời. Trái ngược với tên gọi, Quốc Gia Tư

Vệ Cuộc không phải là lực lượng kháng chiến chống quân thù, mà lại có nhiệm

vụ lùng sục, bắt bớ, thủ tiêu đồng bào bằng hình thức chặt đầu, mổ bụng, cho

"mò tôm", móc mắt, cắt lưỡi, và nhiệm vụ khác là...bảo vệ sinh mạng của những

kẻ đã ra lịnh tàn sát đồng bào, tức là lãnh đạo Việt Minh ở Nam Bộ. Quốc Gia

Tư Vệ Cuộc vào buổi đầu thâu dụng những thành phần sống ngoài vòng pháp

luật, những tên dao búa, những tên trôi sông lạc chợ, đầu trộm đuôi cướp như

Tô Ký, Ba Nhỏ, Đào Công Tâm, Kiều Đắc Thắng, Bửu Vinh, Hoàng Thọ... Sẵn

hận thù chất chứa, nay có quyền sinh sát, lại quen nghề chém giết, nhóm Quốc

Gia Tư Vệ Cuộc giết người tàn bạo còn hơn đối với thực dân Pháp. Lúc đó Lâm

Ủy Hành Chánh đóng vai trò như 1 chính phủ của miền Nam, 1 chính phủ giành

giựt của người khác, nhưng không có quân đội thì làm sao kháng chiến ? 4 sư

đoàn dân quân được Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất (các hội đoàn chính trị và

tôn giáo của Nam Bộ) thành lập hôm 17/8/45, trong khi đó thì Việt Minh không

có sư đoàn nào. Vì thế CS phải tìm cách giải tán, tìm cách phá nát. Lựa trong

"đám mặt rằng", Lâm Ủy Hành Chánh phong chức :

- Kiều Đắc Thắng nắm toàn quyền sinh sát với chức "Giám đốc Công an miền

Đông".

- Dương Bạch Mai (8/1929, đã từng qua Liên-xô học trường Stalin cùng lượt với

Trần Văn Giàu, có bí danh là Bourov). Thanh tra chính trị miền Đông, cũng là 1

hung thần nhưng không có quân hành động trực tiếp.

- Ba Nhỏ, Trưởng bọn ám sát, bắt cóc, thủ tiêu theo mật linh. Phạm vi của Ba

Nhỏ là Saigon, Chợ Lớn.

- Lý Huê Vinh, công an, cánh tay đắc lực của Trần Văn Giàu, chuyên hạ sát các

lãnh tụ quốc gia.

- Đào Công Tâm, trước là lính trong toán của Ba Nhỏ. Thấy Tâm giết người

không gớm tay, Việt Minh nâng đỡ, cho làm Chính trị viên Tiểu đoàn 66 của

Long Xuyên...

Với những tay giết người chuyên nghiệp, say máu, mệnh danh là "Quốc Gia Tư

Vệ Cuộc" do Nguyễn Văn Trấn (tác giả "Viết cho mẹ và quốc hội"), trong những

năm kháng chiến, Việt Minh đã gieo kinh hoàng cho tất cả mọi người ở Nam Bộ.

* Ai giết Đức Thầy Huỳnh Phú Sổ ?

Cuộc kháng chiến của toàn dân khởi đi trong bầu không khí sôi nổi, phấn khởi

vô cùng. Tháng 9/45, hầu như tất cả dân chúng miền Nam đều ủng hộ Việt

Minh. Nhưng chỉ vài tháng sau đó, với chính sách sắt máu như bắt cóc, cho "mò

tôm", chặt đầu, móc mắt, cắt lưỡi, mổ bụng, những nạn nhân bị chụp mũ "Việt

gian", "phản động", "phản cách mạng", đã tạo ra 1 làn sóng căm phẫn bao trùm

đất nước. Cuộc kháng chiến do đó mà bị xẹp lép như trái banh xì hơi. Những

người còn sống sót, con cháu của các nạn nhân đi tìm chỗ tỵ nạn, họ buộc lòng

phải "về thành" để tránh bị Việt Minh tàn sát lần nữa. Họ đành chịu mang tiếng

là "hợp tác với giặc Pháp". Sinh lực kháng chiến tiêu tan ngay, tạo đà cho quân

Pháp chiếm lại các tỉnh miền Nam 1 cách dễ dàng chỉ trong vòng ... 4 tháng !

Chỉ trong vòng có 2 tháng trời, giành quyền đại diện dân chúng miền Nam, Việt

Minh đã biến tình đoàn kết thành nội thù. Các vụ giết người mờ ám, các vụ

khủng bố đẫm máu...đã làm cho dân miền Nam thức tỉnh. Phi nghĩa và làm mất

thế đoàn kết ngay khi Việt Minh ra lịnh đàn áp đẫm máu cuộc biểu tình của Phật

Giáo Hòa Hảo tại Cần Thơ. Theo lịnh Đức Thầy Huỳnh Phú Sổ để chống lại tình

trạng độc tài của Việt Minh, tín đồ Phật Giáo Hòa Hảo các vùng lân cận tỉnh Cần

Thơ và 1 số thị dân kéo về biểu tình rầm rộ với tay không và biểu ngữ. Cuộc

biểu tình có xin phép Chủ tịch Ủy ban Hành chánh là ông Trần Văn Khéo. Sáng

sớm ngày 8/9/45, khi đoàn biểu tình với 1 số "bảo an" với tầm vong vạt nhọn thì

làm sao chống lại với súng đạn! Trước đó, Việt Minh đã mời đại diện của Phật

Giáo Hòa Hảo ở Cần Thơ là các ông Huỳnh Thạnh Mậu (bào đệ Đức Thầy),

Nguyễn Xuân Thiếp (anh họ nhà văn Nguyễn Hiến Lê) và Trần Văn Hoành (con

trai ông Năm Lửa) đến thương thuyết nhưng thất bại. Nhiều người tham dự cuộc

biểu tình này chỉ có tay không với bình nước uống, vừa từ dưới ghe cặp bến, đã

bị tự vệ của Việt Minh bắn chết ngay tại bờ sông. Trong vụ thảm sát này, ông

Hoàng Quốc Kỳ, 1 người kháng chiến tập kết về Bắc, gặp lại bạn cũ, là ngươi đã

xả súng bắn vào nhóm biểu tình ấy, kể lại như sau :

"Nguyễn Văn Nghệ, 1 tay súng tiểu liên đầu đàn của Vệ quốc đoàn miền Tây

Nam Bộ (CS), kể lại trận "tắm máu đó" : Tụi Hòa Hảo gan cùng mình ! Lớp này

ngả xuống, lớp khác tiến lên, cả đàn bà con nít cũng vậy. Bóp cò đến rung cả

tay, máu loang đỏ hết cả mặt đường mà chúng nó vẫn nhào vô họng súng.

Chiến sĩ ta đã tản thần nhưng lịnh bắt phải bắn tiếp".

Đàn áp xong, Việt Minh dùng xe có loa phóng thanh chạy khắp đường phố loan

tin : Hòa Hảo dùng ghe vượt sông Cần Thơ, đổ bộ vào châu thành, bị "Vệ quốc

đoàn" đẩy lui.

Rồi Việt Minh kết án : Hòa Hảo âm mưu cướp chính quyền ở Cần Thơ!

Mới 2 hôm trước, vì bị chỉ trích độc tài, Lâm Ủy Hành Chánh xin cải tổ, đề Phạm

Văn Bạch thay thế chức chủ tịch (hư vị), Trần Văn Giàu vẫn nắm quân sự. Ủy

ban Hành chánh cố khẩn mời Đức Thầy Huỳnh Phú Sổ làm cố vấn đặc biệt. Trở

mặt như chong chóng, đêm 9/9/45, Trần Văn Giàu mật lệnh cho Tự vệ, Thanh

Niên Tiền Phong tới bao vây trụ sở Phật Giáo Hòa Hảo tại góc đường Miche và

Sohier (Phùng Khắc Khoan) để bắt Đức Thầy Huỳnh Phú Sổ, nhưng chỉ bắt

được mấy trăm tín đồ. Liên tục những ngày kế tiếp, Việt Minh mở chiến dịch

khủng bố Phật Giáo Hòa Hảo. Họ ra lịnh truy lùng, bắt cóc, thủ tiêu các nhân sĩ

có uy tín của Phật Giáo Hòa Hảo như Chung Bá Khánh, Lâm Thành Nguyên, Võ

Văn Thời, Trương Đại Lượng, Lý Công Quận, Nguyễn Hữu Trinh... Cũng cần

nhắc lại thêm rằng, hôm 5/9/45, Nguyễn Thành Sơn, Thanh tra chính trị miền

Tây, có mời ông Chung Bá Khánh với tư cách đại diện cho Phật Giáo Hòa Hảo

đi thuyết trình ở Sóc Trăng mà Dương Kỳ Hiệp (thân Cộng) làm chủ tịch và Tạ

Bá Tòng (CS) làm phó. 1 số lớn người bị b¡t ở Cần Thơ như Chung Bá Khánh,

Lâm Thành Nguyên, Võ Văn Thời, Đỗ Hữu Thiều bị đem giam ở Trà Vinh. Sau

đó, Việt Minh đem họ xuống Ba Động, 1 làng ven biển, để trấn nước chết. Riêng

ông Lâm Thành Nguyên, nhờ biết lội, bình tỉnh cởi trói, bơi vào bụi rậm ẩn núp,

trốn thoát được. 1 tháng sau cuộc biểu tình ở Cần Thơ, Việt Minh đem các ông

Huỳnh Thạnh Mậu (bào đệ Đức Thầy Huỳnh Phú Sổ), Nguyễn Xuân Thiếp, Trần

Văn Hoành ra xử bắn tại sân banh Cần Thơ.

Vì đại nghĩa quên thù nhà (em ruột là Huỳnh Thạnh Mậu bị Việt Minh xử bắn

chết tại sân banh Cần Thơ), lại mới thoát nạn đột kích của Việt Minh, nhưng

Đức Thầy Huỳnh Phú Sổ, cũng lòng từ bi hỉ xả, 1 lần nữa lại chủ trương đoàn

kết dân tộc, thành lập Mặt Trận Liên Hiệp Quốc Gia Kháng Chiến, cho phép

thành phần CS tham gia. Chính ông cũng nhiều lần kêu gọi mọi người hãy bỏ

qua hiềm khích để bảo vệ tổ quốc lâm nguy.

Mặt Trận Liên Hiệp Quốc Gia Kháng Chiến ra đời vào ngày 20/4/46, gồm đại

diện các đảng phái chính trị, tôn giáo, Bình Xuyên và CS nữa. Thành phần lãnh

đạo gồm :

- Chủ tịch : Hoàng Anh (bí danh của Đức Thầy Huỳnh Phú Sổ).

- Phó chủ tịch : Vũ Tam Anh.

- Thư ký : Mai Thọ Trân.

- Tuyên truyền : Lê Trung Nghĩa (ký giả).

- Ủy viên quân sự : Huỳnh Văn Trí (Mười Trí).

Phía CS tham gia mặt trận này gồm có : Phạm Thiều, Mai Thọ Trân (chính trị),

Phan Đình Công, Huỳnh Tấn Chùa (quân sự).

Thâm tâm của CS khi gia nhập Mặt trận chỉ là để xâm nhập, lủng đoạn, phá hoại

và lôi kéo Mặt trận ngả về phía CS. Âm mưu này thất bại, Tướng Nguyễn Bình

(CS) tung ra 1 tổ chức khác, có tên gọi na ná giống nhau, tức Hội Liên Hiệp

Quốc VN, gọi t¡t là Hội Liên Việt. Từ đó, các phần tử CS trong Mặt Trận Liên

Hiệp Quốc Gia Kháng Chiến được lịnh rút khỏi mặt trận này.

Cho tới nay, dư luận và nhiều sách báo xuất bản tại miền Nam, đều quy tội cho

Bửu Vinh chính là kẻ sát nhân. Ông Nguyễn Long Thành Nam, được coi như

người phát ngôn chính thức của Phật Giáo Hòa Hảo đã viết trong Phật Giáo

Hòa Hảo Trong Dòng Lịch Sử Dân Tộc, trang 430 :

"...Hôm sau, Đức Thầy nhận được 2 văn thơ, 1 của Trần Văn Nguyên, đặc phái

viên, kiêm Thanh tra Chính trị Miền Đông Nam Bộ, và 1 của Bửu Vinh, mời Ngài

đến dự hội nghị, họp tại làng Tân Phú, để định liệu kế hoạch hòa giải Việt Minh

và Hòa Hảo Dân Xã (sau ngày Hồ Chí Minh và Moutet ký Tạm ước 14/9/46 tại

Paris, vào 21/9/46, Đức Thầy Huỳnh Phú Sổ thành lập Việt Nam Dân Chủ Xã

Hội Đảng tức Dân Xã; lúc đầu đảng này có khuynh hướng hòa giải với Việt

Minh).

"Vào 7g sáng ngày 15/4/47 (24 tháng 2 nhuần), Đức Thầy xuống ghe đi với 3

người chèo, 4 tự vệ quân, ông Đại đội trưởng Đại đội 2 và người thơ ký văn

phòng là ông Huỳnh Hữu Thiện. Lối 8g sáng, ghe tới chợ Ba Răng, có Trần văn

Nguyên xuống đón Ngài lên chợ. Ngài đi diễn giảng trước đám dông người, kêu

gọi đoàn kết chống xâm lăng, và gạt bỏ hận thù giữa Việt Minh và Dân Xã. Trưa

lại, Ngài dùng cơm với Trần Văn Nguyên và 1 thơ ký xuống đi chung ghe với

Ngài đến Đốc Vàng hạ, thuộc thôn Tân Phú. Đến đây, 1 bản hiệu triệu được

công bố cho biết các cấp chỉ huy 2 bên bắt tay nhau lo việc hòa giải, và kêu gọi

2 bên đừng xô sát nhau.

"Sau khi dùng cơm chiều, Đức Thầy lại nghỉ ở nhà 1 tín đồ gần đó. Hôm sau,

ngày 16/4/47, lối 7g sáng, Đức Thầy trở lại hội đàm với Trần Văn Nguyên, rồi

phái ông Ngô Trung Hưng cùng 1 nhân viên của Trần Văn Nguyên đi các thôn

hòa giải.

"Sau khi dùng bữa cơm trưa, Đức Thầy xuống ghe nghỉ, thì Bửu Vinh báo cáo

rằng "Dân Xã giết Việt Minh ở Lấp Vò", và buộc Đức Thầy phải đi, nhưng Ngài

tỏ ra cương quyết biện bác và đòi Bửu Vinh cùng đi. Bửu Vinh khước từ và đòi

phải có bộ đội võ trang theo phòng vệ thì mới đi. Ngài trả lời 1 cách cứng cỏi :

- Tại sao tôi có 1 ít người, không có bộ đội ủng hộ, mà lại dám vào sào huyệt

của các ông ? Như thế quí ông không thành thật.

"Bửu Vinh không trả lời được, nên buộc lòng phải đi và yêu cầu Đức Thầy đến

văn phòng của y để cùng đi. Liền lúc đó, Trần Văn Nguyên đến trao cho Ngài 1

mảnh giấy nói rằng :"Có điện tín từ Ủy ban Hành Chánh Nam Bộ mời Đức Thầy

trở về miền Đông lập tức để dự phiên họp bất thường".

"Đức Thầy trả lời "Không thể trở về dự phiên họp được, vì còn lo việc hòa giải".

Chiều hôm ấy, Trần Văn Nguyên từ giã Ngài vào lúc nhá nhem tối.

"Y hẹn, Đức Thầy xuống ghe, đến văn phòng Bửu Vinh, có 1 liên lạc viên dẫn

dường. Trời tối đen như mực, bỗng có tiếng kêu :

- Ghe ai đó ? Sao giờ này đã thiết quân lực mà còn dám đi ?

Người liên lạc viên trả lời :

- Đi lại văn phòng ông Bửu Vinh!

"Liền đó, có lịnh biểu ghe ghé lại. Rồi đèn chói rọi xuống, khi biết là ghe của Đức

Thầy, chúng nói :

- Ông Bửu Vinh mời Đức Thầy lên văn phòng.

"Đức Thầy cùng 4 tự vệ lên 1 ngôi nhà ngói. Ngài vào ngồi bàn giữa, nói chuyện

với Bửu Vinh, còn 4 tự vệ quân cầm súng đứng 2 bên, gần cửa. 10 phút sau, lối

7g30, có 8 người từ bên ngoài đi vào, chia làm 4 cặp, tràn tới đâm 4 tự vệ quân.

3 người bị đâm chết, chỉ còn người thứ tư là Phan Văn Tỷ lanh trí nên tránh kịp,

liền thoát ra ngoài, bắn 1 loạt tiểu liên. Trong lúc anh Tỷ né, thì 1 trong 2 tên Việt

Minh bị đồng bọn của mình đâm chết.

"Thấy chuyện chẳng lành, Đức Thầy lanh lẹ thổi tắt ngọn đèn, văn phòng trở

nên tối đen, không ai nhận ra Đức Thầy đâu cả..."

Chúng tôi may mắn được hầu chuyện cùng ông Lâm Quang Phòng, 1 nhân vật

tên tuổi của miền Tây thời kháng chiến. Năm nay ông đã 81 tuổi, tinh thần vẫn

còn khang kiện. Ông từ tốn, không muốn kể lại thành tích của bộ đội mình,

nhưng chúng tôi tìm hiểu thêm trong các tài liệu thì bộ đội Lâm Quang Phòng ra

đời trong hoàn cảnh miền Nam vùng lên chống Pháp vào cuối năm 1945. Bộ đội

Lâm Quang Phòng tự tuyển mộ, trang bị võ khí và lập nhiều chiến công vang

dậy khắp miền Tây Thành tích lớn nhất là cướp được chiến xa của Pháp từ biên

giới Miên tràn qua Hà Tiên, đem về triển lãm cho dân chúng Hà Tiên xem. Chiến

lợi phẩm ấy còn vẻ vang hơn 2 cây súng đại bác 105 ly lấy được trong trận

chiến thắng Tầm Vu (Cần Thơ) năm 1948, do Huỳnh Phan Hộ chỉ huy. Thành

tích này không bao giờ được CS nhắc tới trong các tài liệu, sử sách của họ, chỉ

vì ông Lâm Quang Phòng không phải là đảng viên CS.

Khi bác sĩ Việt Minh là Nguyễn Công Trung than rằng "Thiếu dụng cụ y khoa để

mổ xẻ cứu các thương binh" thì bộ đội Lâm Quang Phòng tình nguyện đánh vào

Bạc Liêu, chiếm bịnh xá, tịch thu hết dụng cụ y khoa và thuốc men về cho họ.

Năm 1947, ông Lâm Quang Phòng là Đại đội trưởng Đại đội 64 Hà Tiên, còn

Bửu Vinh là Đại đội trưởng Đại đội 66 Long Xuyên.

Ông Lâm Quang Phòng quả quyết rằng : "Chính Đào Công Tâm, Chính trị

viên của Đại dội 66 (Việt Minh) chủ động hạ sát Đức Thầy vào họp, rồi ùa ra

đâm loạn đã vào mọi ngươi (tự vệ quân của Đức Thầy) khi đèn tắt. Đào

Công Tâm đã hạ sát Đức Thầy chớ không phải Bửu Vinh. Nói như vậy không

phải Bửu Vinh là kẻ vô tội. Hắn đồng lõa, sắp đặt âm mưu như Trần Văn

Nguyên. Chính Đào Công Tâm còn lấy được 1 cây súng nhỏ (6.65) của Đức chế

tạo (?) do Ủy ban Hành chánh Nam Bộ tặng Đức Thầy khi ông nhậm chức cố

vấn đặc biệt trước đây. Cây súng ấy, bá súng có nạm vàng, và Đào Công Tâm

đã trao cây súng lại cho Phan Trọng Tuệ, lúc đó là Chính ủy Khu 9"

Theo ông Lâm Quang Phòng thì Bửu Vinh là người thuộc hoàng phái, trước làm

thơ ký kho bạc tại 1 tỉnh miền Trung, thụt két, bỏ trố vào Nam. Vinh làm đủ mọi

nghề lao động chân tay, trốn tránh ngoài vòng pháp luật. Có lúc Vinh trôi dạt tới

Phú Quốc, gia nhập bộ đội Lâm Quang Phòng của ông. Vinh đánh giặc gan lì,

hiếu sát, nên được cử là Tiểu đội trưởng. Ít tháng sau, Vinh ngả theo Việt Minh.

Với khả năng giết người chuyên nghiệp, Vinh như người tìm được vận hội mới.

Đầu năm 1947, Vinh làm Đại đội trưởng Đại đội 66 Long Xuyên của Việt Minh.

Còn Đào Công Tâm là người Hải Phòng vào Nam sinh sống khá lâu. Từ chỗ làm

phu đồn điền ở Hớn Quản (như Lê Đức Anh), Tâm bỏ trốn xuống Saigon làm

phu khuân vác và đủ các nghề chân tay để sống. Khi Việt Minh cướp chính

quyền, dung nạp các thành phần bất hảo, Tâm liền gia nhập "Quốc Gia Tự Vệ

Cuộc", tức công an. Vốn hận thù những người may m¡n, giàu có hơn, nên Tâm

say máu giết người. Từ chức Tiểu đội trưởng Tự Vệ, Tâm tiến lên Trung đội

trưởng và được đề bạt làm Chính trị viên Đại đội 66 của Bửu Vinh. Đầu trộm

đuôi cướp gặp nhau, họ làm việc rất tương đắc. Đại đội này đánh Pháp thì ít, mà

chận đánh các bộ đội của người quốc gia thì nhiều. Tâm có vóc người ốm, dong

dỏng cao, lưng hơi khom, mắt ti hí, người Nam gọi mắt lươn, môi chì, mặt mét.

Nghề rình rập, truy lùng, ám sát, thủ tiêu rất hợp với khả năng của Tâm.

Nhưng ai đã từng ở trong kháng chiến thời đó tại Miền Tây Nam Bộ chắc đều

biết vụ Việt Minh ngụy tạo vụ án "Hòa Hảo ăn thịt người" để tuyên truyền lừa

bịp. Sau vụ đàn áp cuộc biểu tình của Hòa Hảo đẫm máu tại Cần Thơ, dân

chúng, tín đồ Miền Tây xa lánh họ. Việt Minh lại trình diễn luôn 2 màn lừa bịp

mới. Thứ nhứt, để lợi dụng các tôn giáo, năm 1949, theo chỉ thị của Lê Duẩn, tổ

chức "Đại Hội Liên Tôn Quốc Doanh" ở xã Tân Duyệt, Bạc Liêu. Tôn giáo nào

cũng có đại diện, trừ Hòa Hảo. Ông Hoàng Quốc Kỳ kể lại vụ lừa bịp không tiền

khoáng hậu ấy như sau :

"...Sau Đại Hội Liên Tôn, hắn (Duẩn) sai những tên đảng viên CS ác ôn, thân tín

nhất, chọc tiết cả chục tù nhân rồi chặt đầu, xẻ thịt y như người ta ra thịt heo,

bày bán giữa ban ngày trên bờ sông Vịnh Chèo, thuộc tỉnh Cần Thợ Ghe xuồng

nào đi ngang qua cũng bị chặn lại, dí súng, dao găm vào cổ, bắt phải mua

thịt...người. Đến khúc sông vắng, người ta vội vàng vứt xuống sông để khỏi ói

mửa. Rồi các ty tuyên truyền khắp Nam Bộ đem triển lãm hàng trăm tấm ảnh cỡ

18-24 chụp thớt thịt trên sông Vịnh Chèo, với những chiếc đầu lâu, những cánh

tay còn nguyên ngón, kèm lời "thuyết minh" : "Bọn Hòa Hảo man rợ ở Cần Thơ

đã giết cán bộ và thường dân không chịu theo chúng, rồi xẻ thịt bày bán trên

sông Vịnh Chèo, bắt dân chúng mua về ăn. Ai không chịu bỏ tiền ra mua, chúng

liền giết ngay tại chỗ, rồi xẻ thịt người ấy bày lên thớt..."

Tuy xảo quyệt và gian trá như thế, nhưng Việt Minh không lừa bịp được ai.

Người dân địa phương đã vạch mặt nhóm giết người dã man ấy, nếu nói Hòa

Hảo thì cả quận này người ta đều quen biết nhau hết, và họ đâu có thấy dân địa

phương đứng bán thịt...người. Nhưng đó là những người có giọng nặng trịch,

khó nghe... Với chiến dịch tuyên truyền lừa bịp này vừa tung ra, tự nó đã xẹp

ngay vì nó lộ liễu quá...." ("Ma Đầu Hồ Chí Minh, Hoàng Quốc Kỳ, trang 128).

Trong thời kháng chiến, Việt Minh giết người, mổ bụng, trói thúc ké xuống cho

"mò tôm". Mấy hôm sau, thây ma sình thúi, trôi lều bều. Việt Minh lại đi rỉ tai dân

chúng :"Hòa Hảo giết người đấy !".

 

…Riêng hệ phái Cao Đài Tây Ninh, cũng bị mua chuộc, dụ dỗ, nhưng không thành

công. Tiếp đó, Việt Minh giở trò vu khống, rồi khủng bố, ám sát nhằm vào các

ông Trần Quang Vinh, Giáo chủ Phạm Công Tắc, Hồng Sơn Đông, Nguyễn Vạn

Nhả, nhưng thất bại. Ông Dương Đình Lôi đã kể lại rằng, "Trong 2 năm 1946-

1947, Việt Minh đã đưa cả 1 Trung đoàn về ẩn náu tại vùng Long Sơn, núi Nứa

(Cần Giờ), có mục đích đánh phá đạo Cao Đài. Vùng rừng Sác có 1 họ đạo Cao

Đài tại Cần Giờ. Trung đoàn 300 của Việt Minh vẫn thường xuyên đột nhập, gọi

là "tảo thanh", gặp tín đồn Cao Đài là cứ bắn giết, nhà cửa thì đốt sạch. Mỗi lần

như vậy, dân đạo Đao Đài phải chạy vào đồn bót Tây để được Tây che chở..."

Cũng theo bức thư của nhà văn An Khê thì :

"...Ở Củ Chi, thời đó có các Trung đoàn 306, 312 cũng tảo thanh Cao Đài ở

vùng Cổ Ống, Cầu Xe, Sốc Lào, rồi họ b¡t theo 1 số tín hữu, đập đầu, chôn

xuống các giếng trong những nhà chứa mũ cao su. Mối hận này không bao giờ

rửa sạch trong lòng dân đạo Cao Đài".

Ông viết tiếp :

"Vào năm 1947, Việt Minh gởi cán bộ Khu 7 (miền Đông) lên họp với các lãnh tụ

tôn giáo và đảng phái quốc gia, trong đó có giáo chủ Huỳnh Phú Sổ. Buổi họp

kéo daì từ sáng tới chiều, thì Việt Minh vi phạm cam kết. bất thần xua quân tấn

công Tòa thánh. Súng nổ từ phía ngoài ràọ 3 gã đại diện quân khu (Việt Minh)

run rẩy, nói như muốn khóc:

- Chúng tôi không chủ trương như thế. Các anh xét lại cho !

"Ông Trần Quang Vinh và Nguyễn Văn Thành trấn an họ :

- Các anh đừng sợ. Các anh đến đây, chúng tôi có bổn phận bảo vệ sinh mạng

cho các anh.

"Khi ấy Tòa thánh được bố phòng kỹ lưỡng. Tại các ngã đường dẫn vào Tòa

thánh, đều có công sự phòng thủ. Người chỉ huy lực lượng phòng thủ khi ấy là

Trịnh Minh Thế. Việt Minh tấn công vào cửa chính nhằm lúc đổi phiên gác (6g

chiều). Lính gác chưa kịp phản ứng gì. Tức thì 1 bộ phận khác núp trong mé

rừng gần đó xông ra con đường lớn vừa chạy vừa b¡n vào Tòa thánh. Lợi dụng

khi ấy chung quanh Tòa thánh còn nhiều rừng, Việt Minh điều động 1 số quân

đến gần. Nhưng số quân ấy được lực lượng phòng thủ bên ngoài của Nguyễn

Thành Phương chận lại. Toán đặc công Việt Minh hạ sát toàn lính gác, ồ ạt xung

phong qua cổng chính. Mặc dù bị thương, người chỉ huy rút chốt lựu đạn, quăng

về phía Việt Minh. Lựu đạn nổ tung, báo động cho các vọng gác tiếp viện và sẵn

sàng chiến đấu. Mấy tên tiền phong của Việt Minh ngã gục. Bọn sau chậm lại.

Nhờ thế, lính Cao Đài phản công quyết liệt, đẩy lui địch ra ngoài và đóng cổng

sắt lại. 1 Trung đội Việt Minh bắn giết và đốt nhà dân cách đó 100 m. Ông Trịnh

Minh Thế vừa thổi kèn thúc quân. Nghe tiếng kèn, Việt Minh tưởng có tiếp viện,

vội vàng tháo lui, rút vào rừng.

"Sáng hôm sau, nhiều phóng viên báo chí từ Saigon lên Tây Ninh, đã chứng

kiến 1 cảnh tàn sát man rợ hãi hùng. Họ nhìn tận mắt đồng bào vô tội bị Việt

Minh hạ sát : đàn ông, đàn bà, trẻ con đều bị chém, đâm và bắn trong những

chòi lá cháy rụi. Có 1 bà mẹ ôm con nhỏ đã bị bắn chết..." (Thư của nhà văn An

Khê, đề ngày 2/2/94).

1 nhân vật quan trọng của Cao Đài Bến Tre là ông Lê Kim Tỵ. Ông Tỵ từng hoạt

động chống Pháp, bị bắt giam ở Tà Lài mấy năm. Lê Kim Tỵ hoạt động chung

với các ông Dương Văn Giáo, bác sĩ Hồ Vĩnh Ký và vợ là bác sĩ Nguyễn Thị

Sương, luật sư Huỳnh Văn Phương, Lâm Ngọc Đường. Vào tháng 10/1945,

những người này đều bị Việt Minh bắt và hạ sát hoặc trấn nước tại sông Lòng

Sông (Mường Mán), Phan Thiết...

* "Tình đồng chí" :

Tôi (tác giả Hứa Hoành) có dịp đàm dạo với 1 vị cao niên, quen nhau từ hồi ở

bên trại tỵ nạn, mới đây gặp lại trong 1 tiệc cưới. Ông nhận xét về thành phần dao

búa tham gia kháng chiến năm 1945, kể lại những chuyện thật, xin giấu tên :

Năm 1945, khi Việt Minh cướp chính quyền, kêu gọi toàn dân kháng chiến.

Chúng tôi, dân giang hồ sống ngoài vòng pháp luật từ lâu, nghĩ rằng đây là dịp

đoái công chuộc tội. Hơn nữa, chúng tôi có người còn chút lương tri, muốn ngoi

lên ánh sáng làm người lương thiện và làm người yêu nước trong thời loạn. Đó

cũng là tâm trạng các tướng cướp khét tiếng như Bảy Viễn, Mười Trí, Thomas

Phước (tướng cướp hào hoa nổi tiếng 1 thời ở Saigon). Đầu tiên, chúng tôi xin

gia nhập Tự Vệ của Lâm ủy Hành chánh. Nhóm này chia làm 2 phe : 1 phe lo

bảo vệ an ninh cá nhân trong Lâm ủy, còn 1 nhóm khác nhận mật linh thi hành

các vụ giết người "Việt gian", "phản động". Tôi thuộc nhóm thứ hai. Qua mấy

tháng nhúng tay vào máu, chúng tôi, có người tỉnh ngộ và đổi thái độ. Một hôm,

Trần Văn Giàu họp chúng tôi và nói :

- Cách mạng nào mà không đổ máu ? Chúng ta hãy tiêu diệt bọn "phản động",

"Việt gian" với bất cứ giá nào.

Những lời kết tội đó chỉ chung chung, không nói rõ tội trạng một aị Rồi cứ mỗi

tối, chúng tôi lại nhận mật lịnh đi lùng sục, bắt bớ, thủ tiêu nhiều nhân vật tên

tuổi mà Lâm ủy có sẵn tên trong "sổ bìa đen".

Một người trong nhóm chúng tôi thắc mắc :

- Tại sao độc lập rồi mà còn giết nhiều người tài đức, có uy tính ?

Trần Văn Giàu trả lời :

- Cách mạng làm gì có đức ? Ai làm cách mạng mà không giết người ?

Từ trong tiềm thức chúng tôi, hận thù dược khơi dậy, nhiều người say máu,

muốn trả thù. Tuy nhiên, cũng có người chùng bước, không nở nhúng tay,

nhưng cũng không dám cải lịnh. Chúng tôi lào vào công việc chém giết và được

khuyến khích như "nhiệm vụ cách mạng".

A few months later we woke up. Those of us who still had a bit of conscience automatically disbanded.

go back to the city to protect life in a shameful way. There are people who "jump in and die"

"must follow through". Some people continue to "play with the spirit, joke with the poison", only

In a short time, they "live by the profession and die by the profession". That is the case of Ba Nho,

Hoang Tho, Giang Minh Ly and even Lieutenant General Nguyen Binh. The rest

The blind ones, who continued to borrow the blood of their compatriots, were eventually "sacrificed". They

died not from the enemy's bullets but from the daggers and machetes

"Comrades" like Tuong Dan Bao, Vu Duc, Su Muon..."

 

 

-http://www.thienlybuutoa.org/Misc/VC_thamsatcactongiao.htm The accusation of Tran Van Giau by the Hoa Hao, Cao Dai, and Catholic religions of Viet Minh for liquidating the Catholic, Cao Dai, and Hoa Hao religions because of opposing their policies:

“In the South, on August 16, 1945, Japan handed over sovereignty of the South to the National United Front. This was the Alliance of National Parties and Organizations in the South such as:

- Vietnam Independence Party of Ho Van Nga

- Vietnam Restoration Assembly by Tran Van An

- Cao Dai sect

- Hoa Hao Sect

- The Fourth Trotskyist Group of Ta Thu Thau

- The Vanguard Youth Group was controlled by Tran Van Giau and Pham Ngoc Thach [the predecessor of the Third Communist International in disguise].

The Viet Minh cleverly infiltrated this National Solidarity Front and organized many large demonstrations in Saigon on August 25, 1945, when all Vietnamese people rose up against the Japanese. After that, the National Solidarity Front established the Provisional Executive Committee of Southern Vietnam, and the Viet Minh won 7 seats out of 9 members of the Committee. This Committee was dominated by the Viet Minh, but was opposed by members of the Cao Dai Sect [General Tran Quang Vinh], Hoa Hao [Master Huynh Phu So] and VN Phuc Quoc Hoi [Mr. Tran Van An] because they knew that the Viet Minh's Vanguard Youth was a disguised Third International Communist. In a plot by Tran Van Giau and Pham Ngoc Thach to arrest 2 members of the Cao Dai Sect and Huynh Phu So, the leader of Hoa Hao Buddhism, it was unsuccessful. Although the Viet Minh still cooperated on the surface in the National Solidarity Front, inside Ho Chi Minh ordered the guerrilla groups, the Viet Hung groups [first kill, then report!] to brutally eliminate the followers of the two Cao Dai and Hoa Hao sects throughout the Eastern and Western provinces of the South, including the Central region of Vietnam!

On May 25, 1946, Ho Chi Minh ordered General Nguyen Binh to dissolve the Southern National Solidarity Front. This Front had to change its name to the National Union (Lien Viet) led and controlled by Ho Chi Minh. The Third International Communist Party considered religions in general to be a kind of opium that needed to be eradicated. The Third International Communist Party only needed one religion, Communism, whose followers were loyal butchers, ruthless robbers, murderers, and unprecedented brutality..! Ho Chi Minh's mastermind was to wipe out religions such as Catholicism, Cao Dai, and Hoa Hao from 1945, 1946, 1947, and 1948.

- Tháng 10/1945 du kích Việt Minh đã tập hợp 3 xã Hiệp Hòa, An Ninh và Lộc Giang quận Ðức Hòa tỉnh Chợlớn đem mổ bụng moi tim Anh Sáu Cộ, gốc là Lính Tập hồi hưu Việt Minh cho anh là làm Việt gian cho Tây để làm gương, đe dọa và trấn áp người dân!

- Tháng 1/1946, du kích Việt Minh đã bắt Anh Năm Hỷ, Ông Tám Bôn, Trùm Họ Ðạo Thiên Chúa quanh nhà thờ ở Ấp Chánh xã Hiệp Hòa quận Ðức Hòa, đem cắt cổ, ghim bản án là Việt gian cho Tây trên ngực.

- Tháng 5/1946 Việt Minh thanh toán 85 tín đồ Cao Ðài 3 xã Hiệp Hòa, Tân Phú và Tân Mỹ thuộc quận Ðức Hòa bằng mã tấu cắt cổ, chặt đầu chôn trong cùng một hầm tập thể tại Ấp Gò Sao xã Hiệp Hòa, như đã kể ở Phần II - Ba Ðời Chạy Giặc (Ðặc San Hậu Nghĩa 2006). Chính thời gian này là cả gia đình người viết bài này phải bỏ ruộng vườn, nhà cửa, mồ mả Cha Ông chạy vắt giò lên cổ ra Căn cứ Chợ Hiệp Hòa để tỵ nạn cộng sản.

- Tháng 6/1946 Việt Minh lại tàn sát thêm hơn 60 tín đồ Cao Ðài tại ngã ba Rạch Gần xã An Ninh, quận Ðức Hòa Cholon như lời tường thuật sau đây của tác giả Dân An Ninh qua bài " Một Chuyến Ði Về " trong Ðặc San Hậu Nghĩa năm Giáp Thân 2004. Ông Dân An Ninh viết: " Nhắc lại cái đêm cha tôi về nhà rồi ngả bệnh nằm liệt giường. Ðó cũng là cái đêm những gia đình theo Ðạo Cao Ðài quằn quại đau đớn kinh hoàng khiếp đảm, con khóc cha, vợ khóc chồng do thuộc hạ của tên Cò Triệu vào nhà kêu cửa dẫn đi và mãi mãi không về..! Cò Triệu là trưởng công an quận Ðức Hòa lên họp tại UB Kháng Chiến Hành Chánh xã An Ninh quận Ðức Hòa để mở cuộc hành quân tiêu diệt các tín đồ Cao Ðài chúng gọi là phản động và là tay sai thực dân Pháp. Bọn chúng ghi tên tất cả những nam tín hữu Ðạo Cao Ðài, đến đêm vào nhà kêu cửa từng người dẫn đi giết hết! Sáng hôm sau, đồng bào đi chợ thấy năm sáu mươi thây các tín đồ Cao Ðài nằm chết rải rác dọc theo các con lộâ trong làng, trong xóm ấp. Nơi nào cũng có thây người, máu me vương vãi, kẻ bị đâm, người bị chặt đầu, kẻ bị cắt cổ trải cùng khắp các lối đi, cả ngoài đồng ruộng cũng có thây người. Các giếng cạn, xác người chồng sắp lớp! Thật là dã man, ai thấy cũng kinh hồn mất vía ..!" Có thể gọi đây là họa diệt chủng không gớm tay của Việt Minh cộng sản!

- Ðồng loạt trong năm 1946 ở các làng Tân Phú, Ðức Lập, Hòa Khánh, Ðức Hòa, Mỹ Hạnh, Lương Hòa, Mỹ Thạnh Ðông, Mỹ Thạnh Tây, Mỹ Quý, Giồng Trôm, Giồng Ðế, Hội Ðồng Sầm, Tho Mo, Quéo Ba, Cóc Rinh v.v quận Ðức Hòa Cholon, số lượng tín đồ Cao Ðài bi. Việt Minh thanh toán không biết bao nhiêu mà kể, vì có người không chạy thoát, có người thoát ra Căn cứ Chợ Hiệp Hòa.

- Theo số tín đồ Cao Ðài từ miệt bưng bên kia sông Vàm Cỏ Ðông chạy thoát ra đến Căn Cứ Hiệp Hòa cho biết thì tên Tây Lai [người Việt lai Tây] ở các xã Mỹ Thạnh Ðông, Mỹ Thạnh Tây, Mỹ Quí là một "Việt hùng" [danh hiệu đặt cho người thi hành lệnh Việt Minh giết người không gớm tay!] đã giết trên 99 người gồm tín đồ Cao Ðài, Hòa Hảo, hoặc những người giàu có trong vùng. Tất cả đều bị tên Tây Lai mổ bụng, hoặc chặt đầu ở bên kia Sông Vàm Cỏ Ðông. Về sau, Lính Cao Ðài tại Căn cứ Chợ Hiệp Hoà phục kích mỗi đêm và sau cùng hạ sát tên đao thủ phủ Tây Lai này tại sào huyệt của hắn ở xã Mỹ Quý. Ðúng là ác giả ác lai!

Nhiều Tín đồ Cao Ðài thuộc các ấp Giồng Trôm, Giồng Ðế, Tho Mo, Quéo Ba, Hội Ðồng Sầm.. bỏ chạy trốn tứ tán. Kẻ ra được Căn Cứ Cao Ðài tại Chợ Hiệp Hòa, người chạy sang Miên rồi tìm đường đến Căn Cứ Cao Ðài ở Trà Cao, tại vùng đất Mỏ Vẹt biên giới Việt-Miên, ngang với quận Gò Dầu Hạ.

Dọc theo đất Miên bên ven phía Tây sông Vàm Cỏ Ðông từ Gò Dầu Thượng chạy lên hướng Bắc tỉnh Tây Ninh ngoài căn cứ Cao Ðài ở Trà Cao còn có Căn Cứ Cao Ðài Bến Cầu ngang với xã Cẩm Giang, Căn cứ Cao Ðài Bến Kéo phía Ðông sông Vàm Cỏ Ðông ngang với xã Long Thành.

- Trên trục giao thông Quốc Lộ 1 có rất nhiều Căn Cứ Cao Ðài đóng dọc theo Quốc Lộ từ Saigon chạy lên Tây Ninh như Căn cứ Suối Cụt, Căn cứ Suối Sâu (các căn cứ này ngang với các xã Bùng Binh, Hố Bò, An Nhơn Tây, Trung Lập. có rất nhiều Tín Ðồ Cao Ðài bị Việt Minh giết..), Căn Cứ Trảng bàng, Căn cứ Gia Bình, Căn cứ Gò Dầu, Căn cứ Vênh Vênh [có Sở Cao su Vênh Vênh], Căn cứ Cẩm Giang (có Bộ Tư Lệnh và Tổng Hành Dinh Quân Ðội Cao Ðài đóng chỉ huy các cuộc hành quân tảo thanh Việt Minh trong toàn tỉnh Tây Ninh), Căn cứ Bến Kéo. Mỗi căn cứ Cao Ðài kể trên quy tụ hơn từ 500 đến cả1000 tín đồ Cao Ðài chạy thoát khỏi sự chém giết thủ tiêu của Việt Minh cộng sản. Có chừng 1 hay 2 Trung đội quân đội Cao Ðài giữ an ninh căn cứ, bảo vệ tín đồ Cao Ðài chống lại các cuộc tấn công thường xuyên của Việt Minh từ năm 1945-1954. Ðêm nào cũng có các du kích và lực lượng võ trang Việt Minh tấn công một vài căn cứ, nhất là Căn Cứ Trà Cao, Căn cứ Bến Cầu gần đấy Cao Miên thiệt hại rất nhiều. Các Tín đồ Cao Ðài trong mỗi căn cứ kể trên phải bỏ mồ ma, bỏ nhà cửa, ruộng vườn chạy giặc Việt Minh đến căn cứ sống cơ cực, đói khổ, rách rưới trong một vòng đai rào kín độ 1 hay 2 ki-lô-mét vuông, vì không phương tiện sinh nhai, trong lúc cha mẹ, anh chị em, họ hàng ruột thịt của họ đã bị Việt Minh thanh toán vô số kể [không thể thống kê hết được] ở các làng quanh vùng, hay quanh căn cứ.

- Tại ngã tư quận lỵ Trảng Bàng [hướng từ Saigon lên Quận Trảng Bàng] rẽ phải vào ngã ba Hai Châu có đường trải đá một ngả rẽ đi vào xã Bùng Binh, Bến Súc thuộc chiến Khu Dương Minh Châu, và một ngả đường đi lên xã Trường Thành Sông Ðua,

Sở cao su Cầu Khởi, vào Ðồn điền Dầu Tiếng... Ðây là con đường (từ Trảng Bàng đi lên hướng tỉnh lỵ Tây Ninh) đi Sứ của vua Cao Miên thời xưa chạy song song với Quốc Lộ 1 lên tỉnh lỵ Tây Ninh, cũng có những căn cứ Cao Ðài như Căn cứ Tràng Bàng tại ngã ba Hai Châu, Căn cứ xã Bàu Ðồn (sau đổi thành Quận Khiêm Hanh), Căn cứ xã Truông Mít, Căn cứ Suối Ðá... và cuối cùng là vùng Thánh Ðịa Tòa Thánh Tây Ninh. Những căn cứ này thành lập để bảo vệ các Tín đồ Cao Ðài của các làng xã vùng rừng Bùng Binh, Bời Lời, Bến Súc, Bàu Ðồn, Truông Mít, Cầu Khởi trên bờ Tây sông Saigon ngang với Chánh Lưu thuộc tỉnh Thủ Dầu Một (sau gọi Bình Dương).

- Tín đồ Cao Ðài ở quanh vùng của xã Chánh Lưu tỉnh Thủ Dầu Một bị Việt Minh giết hại vô số kể mà chính Ông Nguyễn Hộ, một cán bộ cao cấp VC hồi kết sau 30-4-1975 đã thuật lại một cuộc thảm sát trên 350 Tín Ðồ Cao Ðài phơi xác dọc theo đường sắt Chánh Lưu lên Ðồng Xoài, Lộc Ninh.

- Nói đến các cuộc thảm sát Tín đồ Cao Ðài Nam Bộ ngoài các tỉnh Chợ lớn, Long An, Tây Ninh, Thủ Dầu Một, Biên Hòa, Bà Rịa, Vũng Tàu [Miền Ðông] chúng ta phải kể đến các tỉnh vùng Tiền Giang, Hậu Giang Miền Tây Nam Bộ nữa. Ðó là các tỉnh Gò Công, Mỹ Tho, Bến Tre [chi phái Cao Ðài Ông Tương], Vĩnh Long, Sadec, Trà Vinh, Long Xuyên, Châu Ðốc, Rạch Giá, Sóc Trăng, Bạc Liêu, Cà Mau. Lý do nào chúng ta bảo những tỉnh này các Tín Ðồ Cao Ðài cũng bị Việt Minh thanh toán vô số kể? Vì chính Thánh Ðịa Cao Ðài Tòa Thánh Tây Ninh trên một diện tích khoảng 30 km2 là nơi lánh nạn Việt Minh của non 1 triệu Tín Ðồ Cao Ðài từ các tỉnh Miền Tây và Miền Ðông Nam Bộ tìm đến, chưa kể các tỉnh Miền Trung cũng bị Việt Minh sát hại bỏ của chạy lấy người vào lánh nạn tại Tòa Thánh Tây Ninh từ năm 1945. Rất tiếc và không biết các cơ quan Hành Chánh Ðạo Cao Ðài Tòa Thánh Tây Ninh và ở các xã, quận hay tỉnh thành Miền Ðông, Miền Tây Nam Bộ và Trung Bộ VN lúc ấy [1945, 1946, 1947, 1948...1954] có mở các cuộc điều tra và thống kê số Tín Ðồ Cao Ðài bị giết oan dưới bàn tay sắt máu của Hồ Chí Minh và bọn Việt Minh công sản hay không? Hiện nay chúng tôi chưa biết rõ có vị chức sắc nào điều tra, ghi chép thống kê thu thập chứng tích những tín đồ thuộc các tỉnh Miền Ðông, Miền Tây Nam Bộ và Trung Bộ Việt nam đã bị Việt Minh sát hại là bao nhiêu? Nếu các ban Trị Sự Xã, Tộc Ðạo ở các quận, Châu Ðạo ở các tỉnh trên đều điều tra thống kê, sưu tập chứng tích đầy đủ chúng ta chắc chắn có cơ hội tố cáo tội ác CSVN trước dư luận và các tòa án quốc tế chiếu theo Nghị Quyết 4681 của Quốc Hội Liên Hiệp Âu Châu biểu quyết tháng 6/2006..!

- Ngay tỉnh Quảng Ngãi Miền Trung, Việt Minh cũng đã giết hại gần 3,000 Tín đồ Cao Ðài hồi tháng 8/1945 mà người chứng kiến cũng là nạn nhân trong cuộc thảm sát đó chính là Giáo Hữu Ngọc Sách Thanh [tức Cụ Lê Quang Sách] hiện còn sống và cư ngụ tại San Bernadino có đủ tài liệu chứng minh. Trong Bạch Thư gửi Ông Tổng Thư Ký LHQ Kofi Annan ngày 9/4/1999 Giáo Hữu viết: " Trong suốt 3 tuần lễ kể từ ngày 19/8/1945, chỉ riêng trong phạm vi tỉnh Quảng Ngãi đã có 2791 Chưc sắc, Chức việc và Tín Hữu Ðạo Cao Ðài Trung Bộ đã bị những người Cộng sản Việt Nam sát hại bằng đủ cách như chém đầu, chôn sống, thả biển trong đó có cả hình thức "tùng xẻo" như thời Trung cổ. Tại Quảng Ngãi các vị Chức sắc Cao cấp Cao Ðài như Ðức Liễu Tâm Chơn Nhơn Huỳnh Ngọc Trác, Giáo sư Lê Ðức, Giáo sư Ngọc Thành Thanh, các Giáo Hữu Nguyễn Trân, Lê Ðường, Lê Quang Viện, Nguyễn Sử, Nguyễn Kỉnh, Bùi Phụng, Nguyễn Thống, Trần Lương Hiếu v.v.. đều bị giết thảm. Ở Quảng Nam Giáo sư Nguyễn Hồng Phong cùng 5 Nhân sĩ Cao Ðài khác bị giết tại Làng Bầụ!"

- Giáo Hữu Lê Quang Sách cũng cho biết sau Hiệp định Genève tháng 7 năm 1954, khi Quân Ðội Quốc Gia tiếp thu Liên Khu 5, chính Hội Thánh Truyền Giáo Cao Ðài Miền Trung đã kêu gọi các Ðạo Hữu quyên góp và đã xây được một Ðài Tưởng Niệm trong tỉnh lỵ Quảng Ngãi trên khuôn viên gần 1 mẫu tây. Hằng năm ngày mùng 10/7 Âm lịch các gia đình của gần 3,000 nạn nhân đều tụ tập tại Ðài Tưởng Niệm này lập đàn trai, cầu siêu và cúng giỗ những nạn nhân do tội ác Cộng sản Việt Nam gây nên. Bất hạnh thay sau 30/4/1975, CSVN tấn chiếm VNCH, xe tăng của Việt cộng đã ủi sập mất Ðài Tưởng Niệm 3,000 vong linh Tín Ðồ Cao Ðài tỉnh Quảng Ngãi để phi tang.! Hiện chân móng Ðài Tưởng Niệm vẫn còn, tuy không có cách nào Hội Thánh Truyền Giáo Cao Ðài Miền Trung hy vọng tái xây dựng lại Ðài Tưởng Niệm này nữa, vì chắc chắn bạo quyền CSVN sẽ ngăn cản và không cho phép. Ðài Tưởng Niệm 3,000 Tín Ðồ Cao Ðài tại Quảng Ngãi bị Việt Cộng sát hại là bằng chứng tội ác tày trời của bọn ngụy quyền CSVN.

Thưa Quý Chức sắc, Chức việc và Quý Ðạo Hữu Cao Ðài Tòa Thánh Tây Ninh, Hội Thánh Truyền Giáo Miền Trung và Cao Ðài Hệ Phái Ông Tương ở Bến Tre:

Trên đây chỉ là những ghi nhận mà người viết nhớ được hoặc qua sách vở, báo chí, hoặc tài liệu tham khảo rất phiến diện và chưa hoàn toàn đầy đủ. Người viết trân trọng gửi Bản Lên Tiếng về Phong Trào Việt Minh và bọn Cộng Sản Ðệ III Quôc Tế Hồ Chí Minh thanh toán các Giáo Phái Cao Ðài, Hòa Hảo đến Liệt Quý Vị, kính mong Quý Vị sẽ bổ sung những điều Quý vị nghe thấy hay biết được các cảnh tàn sát hay thảm sát các Tín Ðồ Cao Ðài ở mỗi địa phương Qúy Vị từng sinh sống và trải qua trọng thời kỳ chiến tranh 1945-1954 hay sau này nữa.

The reason we present to you the list of crimes of the Viet Minh Communist Third International under the leadership of the lackey Ho Chi Minh 1945-1948 is so that we have the opportunity to recall the heinous crimes of the Vietnamese communists who betrayed the people and harmed the country. We, the Vietnamese Nationalist Refugees from Communism, must have the duty to expose the crimes of the Viet Cong and collect documents ready to sue them in the International Court in the near future through Resolution 4861 of the European Parliament/EU in June 2006.

Please send all documents about the massacre of Cao Dai followers to 

Committee for Freedom and Democracy in Vietnam

PO Box 8975

Newport Beach, CA 92658- 0975

or email dao_hoang@hotmail.com . “

 

 

TRAN VAN GIAU, THE CRIMINAL WHO HAS NOT PAYED FOR HIS CRIMES.

 http://tudodanchu.wordpress.com/2 008/09/07/dote/

 

 

 

TRUONG MINH HOA.

The so-called “national day” that the Communist Party has always been proud of is: SEIZED POWER AND SEIZED THE OPPORTUNITY TO STARTED A GENERAL UPRISING, to commemorate the moment when the traitor Ho Chi Minh bragged at Ba Dinh Square on September 2, 1945; since then, every year, the super-robber Communist Party of Vietnam celebrates, of course the deceitful boast: “Nothing is more precious than independence and freedom” is repeated and the people understand that: since that day, Vietnam is no longer independent, the people have lost their freedom; the Party “robbed”, and the people “fought for themselves”, struggling by all means to survive. Thus, the so-called national day on September 2, it is clear that the robber Communist Party of Vietnam has honestly declared that it “seized power” and not “took back power”; This also shows the strength of the Communist robber party, with a minority, but thanks to tricks and cruelty, they seized power.

Robbers are proud of their robbery achievements, so the "old robbers" are often proud of the days when they "rode the back of a sow to shoot the enemy" serving under the leader of robbers Ho Chi Minh, every September 2nd; that is the case of the evil Tran Van Giau, an old dog that is blind, has lost its teeth, is deaf, and walks unsteadily, and was once tortured by its owner Ho Chi Minh, almost losing its life, but today still wags its tail, remembering that wretched owner with pride after a lifetime of "being a hunting dog" for an owner who likes to use dogs to hunt, guard the house and also likes to eat dog meat. Dogs are loyal, but they are blindly loyal, without distinguishing between right and wrong, good and bad; loyal dogs guard the house and mansion for the wicked, dogs are given leftovers by their owners, even when they "eat their owner's shit" and still find it delicious; Even when the owner is about to kill it, it still wags its tail, that is the dog Tran Van Giau is a typical example, or there are other dogs, who have come to their senses and run abroad like Bui Tin, Nguyen Ngoc Giao... still wag their tails and consider their owner Ho Chi Minh as a "patriot, veteran revolutionary" like Phan Boi Chau, Phan Chu Trinh, Huynh Thuc Khang, Ky Ngoai Hau... Humans are different from dogs in that they know how to distinguish between wise kings and tyrants, good and evil, so loyalty is often placed in the right place; if loyal to a tyrant, a dictator, a cunning person, then they are as blind as a dog. In ancient China, the character of General Hoang Phi Ho acted in accordance with the spirit of "humanity" when he saw that King Tru was cruel and addicted to alcohol and sex, so he went to Chau to destroy the tyrant; Nowadays, some people have seen some fake anti-communist organizations, which used to take advantage of the people's patriotism to collect money in the fake Resistance Front... and still blindly follow and serve them, including "expert scholars" with high degrees, these people are no different from dogs.

Báo Lao Động trong nước, số 202, ngày 3 tháng 9 năm 2008 có đăng bài viết tựa là:” Gặp Người Diễn Thuyết Năm Xưa Tại Lễ Độc Lập 2 Tháng 9 Năm 1945 ở Saigon”. Và có đăng cả tấm hình chụp của Ban Lãnh Đạo tỉnh Long An chụp chung với” con chó già năm xưa của Hồ Chủ Tịch” gọi là Giáo Sư Trần Văn Giàu, nhằm hồi tưởng lại cái ngày mà tên Hồ Chí Minh đọc diễn văn ở ngoài Bắc, thì trong Nam, đám chó Cộng Sản cũng phải” GÂU-GÂU” nịnh theo chủ; tuy nhiên vì kỷ thuật thời đó không cao, nên lời nói của tên chủ không được truyền vào Nam, thế là con chó Trần Văn Giàu đành phải nhảy lên diễn đàn, cương ẩu, phụ họa với chủ cho trọn lòng trung của loài chó. Thời gọi là” kháng chiến mùa thu” khắp nơi rộn ràng với:” Mùa thua rồi, ngày hai mươi ba, ta đi theo tiếng kêu san hà nguy biến..”. Nhưng không ai ngờ là những hy sinh, đóng góp xương máu, tài sản nầy vô ích nầy trong suốt thời gian 9 năm, lại vô tình giúp cho đảng Cộng Sản đi từ” không đến có”, gieo tao họa cho đất nước cho đến ngày nay với hàng chục triệu người chết, cả nước đắm chìm trong lạc hậu, mất tự do, dân chủ, độc lập; những người hiểu biết cảm thấy có tội với đất nước vì đã lầm lẫn đi theo cái gọi là” kháng chiến mùa thu” làm lợi cho giặc, nhưng cũng có một số người mù quáng, tự hào cái khoản thời gian” đi theo đảng cướp Cộng Sản, giết người” ấy là” làm cách mạng” và họ cũng tự nhận là” đi làm cách mạng”:

“MÙA THU kháng chiến của MÙ THUA.

MÙ THUA theo đảng Cộng MUA THÙ.

MUA THÙ cách mạng MÙ THUA ấy.

MÙ THUA di hại lắm MÙA THU”.

Tên chó săn Trần Văn Giàu, thời” kháng chiến mua thù” là nhân vật nồng cốt, tay sai đắc lực và” năng nổ” của tên tướng cướp, sáng lập đảng cướp Cộng Sản Việt Nam là Hồ Chí Minh, Giàu được chủ nó giao cho những chức vụ như: Bí Thư Xứ Ủy Nam Kỳ, Chủ tịch Ủy Ban Khởi Nghĩa Nam Bộ và nhất là các chức” Chủ Tịch Ủy Ban Hành Chánh Lâm Thời Nam Bộ” được dân miền Nam thời ấy biết rõ những hoạt động mờ ám, nhất là qua sự phân biệt đối xử giữa những người nào dại dột chịu đi theo làm tay sai, đóng tiền, vàng, lương thực cho tổ chức; còn những thành phần khác thì coi là” phó thường dân Nam Bộ”, nhóm chữ nầy ngày nay vẫn còn nhiều người nhớ đến cái thời” khủng bố” khắp nơi. Trần Văn Giàu chính là tên” lừa thầy phản bạn” từng sang Pháp du học, được người thầy là Tạ Thu Thâu hết lòng giúp đở nơi xứ người, nhưng sau đó Giàu đi theo Cộng Sản Đệ Tam, còn Ta Thu Thâu là Đệ Tứ, nên khi về nước, Giàu đã sát hạ thầy, các” đồng chí đệ tứ” một cách tàn bạo. Đây là bài học mà những ai còn tin, nghe theo đảng Cộng Sản, chính những người cùng ý thức hệ Karl Marx, chỉ khác nhau” hệ phái” là làm thịt nhau thật dã man, huống chi là những người không theo Marx. Những ai ở hải ngoại còn mơ mộng” hòa hợp hòa giải, xóa bỏ hận thù, dị biệt chánh kiến, cùng nhau xây dựng đất nước và cùng nhau đoàn kết chống Trung Cộng” thì nên lấy bài học nầy để làm kinh nghiệm, và lấy câu châm ngôn:” hòa hợp hòa giải với Cộng Sản là tự sát”.

Bản thân Trần Văn Giàu, thời thanh niên, nổi tiếng là người thông minh, nhưng cái trí thông minh ấy lại được xử dụng trong những mục tiêu bất chánh, là đem tài trí phục vụ cho đảng cướp Cộng Sản, trở thành đại họa cho dân tộc, chính hắn gây biết bao nợ máu với dân thời Việt Minh, với xác người trôi sông, bị chặt đầu, mổ bụng, xỏ xâu….trên cánh đồng thì ngập xác người, mồ chôn tập thể và nhất là đám Cộng Sản nầy tàn sát biết bao tín đồ Phật Giáo Hòa Hảo, ngay cả đức thầy Huỳnh Phú Sổ, cũng từng bị mưu sát và sau cùng bị ám hại tại Đốc Vàng Hạ, làng Tân Phú, trong lần Việt Minh do đại diện là tên Bửu Vinh, đồng bọn của Trần Văn Giàu, dàn cảnh mời họp lúc 7.30 tối ngày 16 tháng 4 năm 1947.

 

 

Cũng giống như hầu hết những tên ác ôn như Hồ Chí Minh, Nguyễn Thị Minh Khai, Lê Hồng Phong….Trần Văn Giàu từng được thụ huấn phương cách tuyên truyền, khủng bố, gian manh tại trường Công-Nông Phương Đông tại Mạc Tư Khoa, hắn học sau Hồ vài năm, là người học giỏi, cuối khóa, các học viên phải làm luận án, trong số 3 luận án hay thì Trần Văn Giàu đứng nhất, người thứ nhì là Tito ( sau làm tổng bí thư đảng Cộng Sản Nam Tư) và hạng ba là Thereze ( sau là tổng bí thư đảng Cộng Sản Pháp). Để tưởng thưởng, nhà độc tài Staline tặng mỗi người một tấm ảnh, có chữ ký tên phía sau. Chính điều nầy mà Hồ Chí Minh ghét Trần Văn Giàu, cộng thêm cái tinh thần kỳ thị, nghi kỵ Bắc Nam của Hồ. Sau thời kỳ giết người như rạ, sợ uy tín của đám cán bộ gốc miền Nam lên cao, nên lần lượt Hồ triệt hạ hầu hết những:” mầm móng” nầy. Nổi bật là vụ giết trung tướng Nguyễn Bình ( Nguyễn Phương Thảo), Trần Bạch Đằng khôn hơn, đôi ba lần được Hồ triệu về bắc mà không đi nên thoát chết. Trần Văn Giàu cùng với một tên đồng bọn sát thủ khác là Dương Bạch Mai, ra bắc và bị đì tối đa: Dương Bạch Mai bị Hồ ra lịnh cho Mai Chí Thọ cho người đầu độc bằng ly nước trà trong kỳ hội thảo đảng bộ; còn Trần Văn Giàu thì bị cho ngồi chơi xơi nước, quản chế, ngồi viết” tự kiểm” dài dài, giảng dạy những lý thuyết vể chủ nghĩa Marx Lenin trường đại học ở miền Bắc, thay vì hắn được làm những chức vụ tương xứng với khả năng ( hầu hết những chức vụ nầy dành cho cán bộ gốc Bắc, nhất là cùng quê quán với Hồ Chí Minh). Ung Văn Khiêm ra Bắc, bị xài một thời gian, kể cả lúc làm thứ trưởng ngoại giao, vâng lịnh Hồ, cút cung tận tụy, với công hàm công nhận quần đảo Hoàng Sa thuộc Trung Cộng vào năm 1956, làm nền tảng cho bức công hàm bán nước của Phạm Văn Đồng 1958; Tôn Đức Thắng cũng không được Hồ sử dụng, dù Thắng là một trong những người hiếm hoi nhận được huy chương Lenin, được coi là cao quí nhất của khối Cộng Sản. Sau 1954, nhiều người miền Nam đã lầm tập kết ra bắc, nên vụ trung đoàn 99 của trung đoàn trưởng Đồng Văn Cống ( cai tổng Cống), vào năm 1955, từ huyện Lương Sơn, tỉnh Thanh Hóa, giả vờ tập trận, với phân nữa quân số, lấy quân xa thẳng vào Nam, Hồ cho Đồng Văn Cống rượt theo, hai bên đụng độ, mớ chết, mớ vượt sông vào Nam, về quê sinh sống.

Thời kháng chiến đánh Tây, đảng Cộng Sản không có thế lực, cũng không có quân số, chỉ lừa bịp lập ra các cơ chế” Ủy Ban Hành Chánh Lâm Thời Nam Bộ” do Trần Văn Giàu làm chủ tịch, từ đó đưa người vào nắm những đơn vị quân dân tự võ trang miền Nam và dần dần dùng thủ đoạn khống chế, khuynh đảo, biến những đơn vị quân sự thành công cụ cho Cộng Sản. Những đơn vị kháng chiến tự phát dần dần rơi vào tay các tên Cộng Sản, trong ba trường hợp:

 

 

 

-Vì lầm tưởng chống ngoại xâm, đánh Tây giành độc lập nên chấp nhận sự chỉ huy của những tên Cộng Sản lồng vào qua sự tiến cử của Ủy Ban Khởi Nghĩa, Kháng Chiến Nam Bộ, nhưng sau đó cũng bị thanh toán, thủ tiêu để không ai có mưu đồ bất phục tùng, diệt trừ hậu hoạn.

 

 

-Những ai biết rỏ tâm địa gian ác, thì bị thủ tiêu, ám sát.

-Những ai âm thầm chịu đựng, rồi sau đó tìm cách bỏ trốn, bị chụp mũ là” phản bội” đầu hàng giặc.

 

 

 

Theo tài liệu của Hứa Hoành, thì lúc đó, thời” nam bộ kháng chiến”, ở nhiều tỉnh miền Nam đã có tới 25 chi đội chiến đấu, mỗi chi đội có quân số từ vài trăm đến một ngàn quân, vũ khí tự lực, tinh thần chiến đấu rất cao, tiêu biểu:- Chi đội do Huỳnh Kim Trương, tức là cò Trương chỉ huy-Chi đội do nhóm Bình Xuyên thành lập từ 1945 do Hai Soái, Ba Dương chỉ huy, cuối năm 1946, Việt Minh cho tên Từ Văn Ry ( Henry Từ) vào, rồi ám sát Ba Dương trong trận độ với Tây, âm mưu bị lộ nên chúng giết tên Henry Từ để bịt đầu mối.-Chi đội cũng của Bình Xuyên, do Bảy Môn chỉ huy, theo cánh Bảy Viễn.- Chi đội do Mười Trí tức là Huỳnh Minh Trí chỉ huy. Sau khi ám sát Ba Dương, rồi âm mưu thanh toán Bảy Viễn thất bại, Việt Minh mua chuộc được Mười Trí, đầu tiên tự phong là” sư thúc Hòa Hảo” để lôi kéo tín đồ, sau đó bí mật ám sát đức thầy Huỳnh Phú Sổ nhưng bất thành; từ đó tín đồ Phật Giáo Hòa Hảo biết rõ tên Mười Trí nên tẩy chay.-Chi đội Tư Đức, do Phạm Hữu Đức chỉ huy-Chi đội cũng do Bình Xuyên, do Huỳnh Văn Thảo ( Giáo Thảo), thuộc Cao Đài chỉ huy- chi đội Bảy Viễn…v…v….

Tóm lại, ở miền Nam, cái gọi là” kháng chiến mùa thu” chỉ là trò bịp, vì Việt Minh không có quân, chỉ dùng cái vỏ bọc” Ủy Ban Khởi Nghĩa Nam Bộ” với một số tên cán bộ nồng cốt, lòn người, xâm nhập, khuynh đảo; đây là cuộc kháng chiến” ốc mượn hồn”. Với những thủ đoạn có bài bản mà Trần Văn Giàu, Dương Bạch Mai và đồng bọn áp dụng, nên tất cả 25 chi đội võ trang miền Nam lần lượt lọt vào tay của Cộng Sản, họ chiếm các chức chính trị viên nên trở thành công cụ cho đảng Cộng Sản Việt Nam. Biết bao xương máu của người dân miền Nam bị lợi dụng qua tay trung gian Trần Văn Giàu cho tên chủ Hồ Chí Minh, tội ác của hắn dẫy đầy, chỉ riêng thành phần” có học” cũng lên đến hàng ngàn người bị thủ tiêu, giết hại, ném xác trôi sông, vất trên cánh đồng. Chính bọn Trần Văn Giàu đã hạ lịnh tàn sát hàng ngàn tín đồ Phật giáo Hòa Hảo.

Theo tài liệu của Hoàng Quốc Kỳ, trong quyển” Ma Đầu Hồ Chí Minh” cho biết: số là đầu tháng 9 năm 1945, đồng bào Phật Giáo Hòa Hảo với tay không, kéo về Cần Thơ biểu tình, bị Việt Minh chụp mũ vào tội” chống đối”, nên ra lịnh cho Vệ Quốc Đoàn bắn vào đám đông, tàn sát không gớm tay; tên sát thủ Nguyễn Văn Nghệ, là tay súng tiểu liên trong đội quân nầy đã thuật là:” tụi Hòa Hảo gan cùng mình, lớp nầy ngã xuống, lớp khác tiến lên, cả đàn bà, con nít cũng vậy. Bóp cò đền run cả tay, máu loang đỏ cả mặt đường mà chúng vẫn nhào vô họng súng. Chiến sĩ ta đã tản thần, nhưng lịnh bắt là phải bắn tiếp..”. So với các lực lượng kháng chiến khác, thì Hòa Hảo là đáng quan ngại nyất, nên Hồ Chí Minh tìm đủ mọi cách để triệt hạ Phật Giáo Hòa Hảo, cái Ủy Ban Hành Chánh Lâm Thời Nam Bộ của Trần Văn Giàu lãnh đạo, chỉ là vỏ bọc, bên trong là nơi qui tụ thành phần” đầu trộm đuôi cướp, du thủ du thực” được tuyển chọn và phong chức, sẵn sàng ra tay giết người theo lịnh đám đầu lãnh, chúng từng giết ông Huỳnh Thạnh Mậu là anh ruột của Đức Thầy Huỳnh Phú Sổ, bắt cóc Hai Ngoán ( tức là thiếu tướng Lâm Thành Nguyên) bỏ vào bao bố, quăng xuống sông cho đi” mò tôm” (đây cũng là một trong nhiều cách giết người man rợ của đám Việt Minh do Trần Văn Giàu chỉ huy), nhờ võ nghệ cao, nên Hai Ngoán tự giải thoát.

Cuộc kháng chiến” mù thua” coi như tạm thời lắng đọng khi miền Bắc là chiến trường chánh, với sự chuẩn bị cho Điện Biên Phủ, nên vào cuối năm 1953, nhiều trung đoàn chủ lực bị giải thể và miền Bắc thành lập các sư đoàn 304, 308, 416, 320… đó cũng là lý do mà Hồ Chí Minh và đồng đảng lo ngại miền Nam có khả tăng tách rời, tự trị theo kiểu Nam Kỳ Quốc, nên giải tán các đơn vị miền Nam, chia thành hai phân khu” miền Đông và miền Tây, mỗi nơi chỉ còn một tiểu đoàn chủ lực; giai đoạn Lê Duẫn thay Hà Huy Giáp chức bí thư thứ nhất miền Bắc, ở miền Nam thì Phạm Hùng thay Ba Diệp chức gián đốc công An nam bộ…

Ngày 2 tháng 9 gọi là” quốc khánh” được hâm nóng như loại” microwave” và con chó già mờ mắt, rụng răng Trần Văn Giàu lại như sống lại chuỗi ngày theo đảng cướp, nhớ lại cái thời quyền hành sanh sát trong tay như vua chúa, bàn tay hắn nhuốm máu biết bao người dân oan vô tội, bị giết một cách dã man, chụp mũ là” Việt gian” nhưng do chính những tên Việt gian đội lớp kháng chiến dưới sự chỉ huy của Trần Văn Giàu. Một tên gây quá nhiều nợ máu với đồng bào, thế mà vẫn nằm ngoài vòng pháp luật, tòa án quốc tế, nhi nhô nói về cái ngày mà tên chủ của hắn lếu láo tại Ba Đình ngày 2 tháng 9 năm 1945, như muốn” tìm lại chút mặt trời trong ly nước lạnh”./.

Trương Minh Hòa

 

Phía Quốc Gia kháng Pháp đã lên án Trần Văn Giàu về các tội ác do chính ông đã thi hành trong công cuộc Kháng Chiến Nam Bộ như sau :

-Sử dụng bọn sát nhân chuyên nghiệp,bọn côn đồ có tiền án để trấn áp mọi đoàn thể khác không CS.

-Sát hại mọi thành phần không cộng sản (kể cả thầy của Giàu là Tạ Thu Thâu CS đệ Tứ Quốc Tế).

-Phá hoại và làm tan rả 4 sư đoàn dân quân Kháng Chiến[xci] (gồm 25 chi đội kháng chiến)chống thực dân do Nhân Dân Miền Nam yêu nước tự động nổi dậy(có sự tiếp tay của trung tướng Nguyễn Bình và sau nầy chính Nguyễn Bình cũng bị HCM sát hại )[xcii].

-Khi bị thất sũng và bị triệu hồi ra Bắc và thấy HCM sát hại thủ hạ thân tín của Giàu là Dương Bạch Mai thì Giàu rất khiếp nhược, sợ chết, cúc cung tận tụy với Hồ.

-Trần Văn Giàu có học mà không có hạnh, không có đởm lược để tố cáo tội ác của Hồ và vạch các sai lầm của đảng CSVN như bạn thân của Giàu là Giáo Sư Nguyễn Mạnh Tường.(Tuy nhiên cũng có thể nói Giàu lưu manh, tùy thời nên không bị trù dập thê thảm như GS Tường)

-Tóm lại cuộc đời của Trần Văn Giàu là người có học mà hành xử như một tên thất học, ngoan cố bão vệ một chế độ độc tài phi nhân cho đến khi cuối đời dù thấy mình đã sai lầm theo CNCS nhưng vẫn quỳ lụy đảng CS để hưởng một chút đặc quyền cỏn con của đảng (còn các quyền lợi béo bở thì bọn chúng thi nhau dành hết có đâu cho Giàu một tên có lý lịch theo Pháp và còn phản đảng bán đứng 167 “đồng chí” của mình cho mật thám Pháp)

Có thể nói trong các đảng viên thuộc hạng Trung Ương tham gia giai đoạn đầu "Cách Mạng Mùa Thu" thì  Trần Văn Giàu là người bị kỳ thị và khinh rẻ nhất, những cái huy chương, chức hàm"Giáo Sư, Nhà giáo Nhân Dân chỉ là miếng bánh vẽ so với tài sản kết xù của đám cận thần Bắc Bộ Phủ Duẫn, Thọ, Chinh, Đồng… Trong con mắt của Bộ Chính Trị thì Trần Văn Giàu vẫn bị xem thành phần xuất thân tư sản trí thức nên bị nghi ngờ, thất sủng  là lẽ đương nhiên. ”

 

 

Nhận định của Long Điền về  tội ác của Trần Văn Giàu trong cuộc chiến Việt Nam 1945-1975:

- Trần Văn Giàu là một thanh niên tiến bộ của Miền Nam Việt Nam, có tinh thần yêu nước, cầu tiến, học chăm và lý luận giỏi nhưng thật bất hạnh cho đất nướcVN, trong thời gian học tại Pháp ông đã nhầm lẫn khi chọn Chủ Nghĩa Cộng Sản để làm hành trang cho chính mình và cho cả dân tộc. Trong chủ thuyết Cộng sản đã chỉ dạy phải làm sao để kết nạp càng nhiều càng tốt đảng viên và đảng CS phải dành quyền chỉ đạo công cuộc đấu tranh, các đảng phái không Cộng sản phải bị tiêu diệt và chỉ có đảng CS chỉ huy mọi công cuộc Cách Mạng.Trong hành động thì Quốc Tế CS luôn kêu gọi bạo động và tất cả các thủ đoạn chuyên chính( kể cả tàn ác) đều được khuyến khích[xciii]!

Tran Van Giau was infected with that poison in the mind of a young man full of enthusiasm. Therefore, we are not surprised that with the support of many party members and being given extensive power, Tran Van Giau could not control himself and forgot the original good goals of patriotism, wanting to overthrow the cruel Colonial regime in Vietnam. That is also the common mentality of those who suddenly have too much power in their hands without being sanctioned by a Democratic mechanism when they break the law [xciv] !

Tran Van Giau had the monopoly on patriotism according to his own way of thinking and he killed many, many other patriots (not communists or Fourth Communism). Because at that time, primitive capitalism still had many shortcomings, was not yet perfected and international communism was blooming in Europe and most of all in France at that time. He did not have the opportunity to choose and only saw communism as directly fighting for the poor. When he continuously made mistakes and directly or indirectly commanded bloody liquidations in many places in the South, he had no way back when Vietnamese Nationalism was born. At the same time as him, in the North, Ho Chi Minh successfully applied the trick of deceiving the Nationalists in calling on all patriotic elements to join the United Front.

The method of expanding the Communist Party by both recruiting and terrorizing those who did not follow Communism was successful in the North and was then applied by Ho Chi Minh in the South. Giau was forced to comply if he did not want to lose his life. After the assassinations and killings ordered by Giau, even Giau himself had no way to retreat, even if he tried at the end of his life !!!

History records the criminal acts of Tran Van Giau in the murder of many patriots who fought against the French but did not follow communism. Although the Vietnamese Communist Party today tries to defend itself, the crimes of Tran Van Giau have been recorded in history and passed down through generations.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

8-Tran Quoc Vuong:


Tran Quoc Vuong (December 12, 1934 – August 8, 2005)


Professor Tran Van Giau, his wife and professors: Tran Quoc Vuong,

 Dinh Xuan Lam, Ha Van Tan and Phan Huy Le (pillar historians, also known as the Four Pillars of the Vietnamese Communist Party's Court)

 

  http://vi.wikipedia.org/wiki/Tr%E1%BA%A 7n_Qu%E1%BB%91c_V%C6%B0%E1%BB%A3ng:

 Tran Quoc Vuong (December 12, 1934 – August 8, 2005) was a Vietnamese professor and historian.

  Biography (according to documents of the Communist Party of Vietnam)

He was born in Hai Duong, but his hometown is Le Xa, Duy Tien district, Ha Nam province. After graduating as valedictorian with Phan Huy Le and Dinh Xuan Lam in 1956, he was retained as a lecturer at the Faculty of History, Hanoi University of Science (now the University of Social Sciences and Humanities, Vietnam National University, Hanoi).

From 1956 to 1980, he was a lecturer of Vietnamese Ancient History, Faculty of History, University of General Sciences.

In 1959 he was Group Leader/ Head of Archaeology, Faculty of History, University of General Sciences.

1980-1993 he was Professor, Head of Department of Archaeology, Faculty of History, University of General Sciences

From 1989 to 2005, he became an Excellent Teacher, Director of the Intercultural - Historical Center, Faculty of History, University of General Sciences.

1993-1996 Head of Cultural Studies, General University, VNU

1993-1996 Head of Tourism Studies, University of General Sciences

1996-2005 Chairman of the Science and Training Council, Faculty of Tourism, University of Social Sciences and Humanities, VNU, Head of the Department of Cultural History, Faculty of History, University of Social Sciences and Humanities, VNU

On September 22, 2003, he married for the second time to a woman nearly 30 years younger than him (born in 1963). His first wife had passed away a long time before.

  Four pillars of contemporary Vietnamese history

He is considered one of the "four pillars" "Lam, Le, Tan, Vuong" (including Professors Dinh Xuan Lam, Phan Huy Le, Ha Van Tan and Tran Quoc Vuong) of contemporary Vietnamese history. According to his own explanation [1], it is a legend that probably formed in the late 1960s, when all four of them were famous for their good studies. Graduating in the mid-1950s, the three "Lam, Le, Vuong" studied in the same class, while "Tan" studied later (valedictorian in 1957). After that, under the order of the faculty, he and Professor Ha Van Tan contributed to building the Archaeology department of the History department, because after 1954, when France withdrew from Vietnam, the Vietnamese Archaeology department was almost zero, without a single archaeologist. He taught the first class on Vietnamese Archaeology in the 1959-1960 school year, with the help of materials from Professor Ha Van Tan.

  Work

Wrote many scientific research articles (over 400 articles) published in specialized journals in the country (Archaeology, History, Literature, Folklore, Culture and Arts...) and abroad (Cornell University Press, North Ilinois, Yale University (USA), Tokyo, Kyoto, Osaka University (Japan), Seoul University (Korea), Oxford University Press (UK)... Wrote and published many books (over 40 books) in the country and abroad.

Vietnam Archaeology (Japanese, Tokyo, 1993)

In the Realm (California, 1993)

Through History (1995)

Some aspects of Vietnamese culture (USA, 1995)

Learning about Hanoi folk culture (1997)

Vietnam, a cultural geography perspective (1998)

Vietnam folklore and history (USA, North Ilinois, 1998)

Essay into the Vietnam past (New York, USA, 1999)

Vietnamese occupations, craft groups, and craft villages (1999)

Craft villages and streets of Thang Long, Hanoi (2000)

Vietnamese Culture, Research and Reflection (2000)

On the land of a thousand years of culture (2001)

Learning about Hue's cultural identity (2001)

Confusianism in East Asia (Seoul, Korea, 2001)

History and I (2001)

Understanding the cultural identity of Quang Nam (2002)

Studying the cultural identity of Southern Vietnam (2004)

Hanoi as I understand it (2005)

People – Environment – ​​Culture (2005)

  Other activities

- General Secretary of Hanoi Folk Arts Association (from 1976 to 2005)

- Deputy General Secretary of Vietnam Folk Culture and Arts Association (from 1989 to 2005)

- President of Hanoi Historical Association (from 1990 to 1996)

- Uỷ viên Ban Chấp hành Hội Sử học Việt Nam (từ 1993 đến 2005)

- Chủ tịch Câu lạc bộ Ngành nghề thủ công truyền thống

- Chủ nhiệm câu lạc bộ Văn hoá Ẩm thực Việt Nam (từ 1995 đến 2005)

- Cố vấn Bộ trưởng Bộ Văn hoá Thông tin về Chương trình thiết kế - tu bổ - tôn tạo các di tích lịch sử (từ 1995 đến 2005)

- Tư vấn Uỷ ban nhân dân Hà Nội về các di tích lịch sử Hà Nội và Chương trình “Ngàn năm Thăng Long” (từ 1995 đến 2005)

- Uỷ viên Hội đồng tư vấn của Viện Khoa học Xã hội Việt Nam về Khu di tích Hoàng thành Thăng Long (2003-2004)

  Danh dự và khen thưởng

Ông đã được Chính phủ Việt Nam tặng Huân chương Lao động hạng Nhất (1997)và rất nhiều Huân Huy chương khác.

  Liên kết ngoài

Cùng GS. Trần Quốc Vượng tìm tòi và suy ngẫm, trên báo Hà Nội Mới

GS. Trần Quốc Vượng - "mõ làng" của Hà Nội, trên VietNamNet, nguồn từ báo Pháp Luật, TPHCM

GS. Trần Quốc Vượng - thác là thể phách, còn là tinh anh, trên trang web của Đại học Quốc gia Hà Nội

GS.NGƯT Trần Quốc Vượng: Thầy tôi, cây đại thụ của nền sử học việt nam

-http://www.giaodiem.com/doithoaiIV/12_thongtran.htm  

Sử gia Trần Quốc Vượng: Vào thập niên 80 sử gia Trần Quốc Vượng qua Mỹ giao lưu Văn hóa Việt Mỹ đã ca tụng Ngô Đình Diệm là người yêu nước và vận động rất nhiều Đại Học Mỹ để được ở lại nhưng không được đại học nào nhận ,nên phải trở về Việt Nam. 

-http://www.bbc.co.uk/vietnamese/entertainment/story/2005/08/050808_trongcoi.shtml  Lời truyền miệng dân gian về Hồ Chí Minh của Trần Qốc Vượng

 08 Tháng 8 2005 - Cập nhật 10h44 GMT

 

Đó là "Lời truyền miệng dân gian về nỗi bất hạnh của một số nhà trí thức Nho gia (kinh nghiệm điền dã)", in trong quyển Trong Cõi (NXB Trăm Hoa, California, 1993). Đây là tập hợp một số tiểu luận của giáo sư Trần Quốc Vượng sau chuyến đi công tác ở Hoa Kỳ.

Chủ đề chính của bài là thông qua những kinh nghiệm hỏi chuyện dân gian, người ta có thể biết những điều mà sách vở không nhắc đến.

Theo tác giả, "Đây là những lời truyền miệng nhân gian, cho nên cùng lắm, chúng chỉ có thể coi là những giai thoại mà, nếu không khó tính lắm, ta cũng có thể gọi là những giai thoại lịch sử."

"Nói theo kiểu Pháp, những điều tôi cố gắng ghi lại một cách trung thực qua công tác điền dã dưới đây là Thật mà không chắc là Thực."

Dưới đây là trích đoạn phần cuối của tiểu luận của Trần Quốc Vượng:

"Cũng đã có dăm cuốn sách nói về gia thế cụ Hồ Chí Minh, nhưng câu chuyện tôi sắp kể dưới đây thì chưa từng ai viết.

Chỉ là lời truyền miệng dân gian, ở Kim Liên, Nam Đàn, ở một số người gốc Nghệ hiện sống tại Hà Nội và nhiều nơi khác trên mảnh đất Việt Nam. Nếu trong Folklore, có hiện tượng mà các nhà nghiên cứu gọi là "lan truyền" (de transfest folklorique) thì từ lâu câu chuyện này cũng đã lan truyền từ làng Kim Liên ra khắp huyện Nam Đàn rồi khắp tỉnh Nghệ Anh rồi rộng ra hơn nữa ... Nhưng phạm vi lan truyền và số người biết câu chuyện này phải nói là hạn hẹp. Vì người ta sợ động chạm đến cụ Hồ. Một cái sợ vô nghĩa (insignifiant) nhưng người ta cứ gán cho nó cái ý nghĩa chính trị giả tạo. Vì như bà Trịnh Khắc Niệm viết trong cuốn trong cuốn tiểu truyện bằng tiếng Anh "Life and Death in Shanghai, đã được phiên dịch ra tiếng Việt, ở xã hội "xã hội chủ nghĩa", cuộc đời của các lãnh tụ cộng sản được coi là "bí mật quốc gia".

Nhưng đây không phải là chuyện cu. Hồ, tuy cũng có dính dáng đến cu. Hồ. Mà vì đây là chuyện cụ thân sinh ra cu. Hồ, cu. Nguyễn Sinh Huy, mà cũng là chuyện truyền miệng thôi, nghĩa là thuộc phạm trù giai thoại, Folklore, chứ không thuộc phạm trù lịch sử, như tôi đã nói từ đầu bài này.

Người dân Kim Liên đồn rằng Nguyễn Sinh Huy không phải là thuộc dòng máu mủ của ho. Nguyễn Sinh làng này. Mà là con của một người khác: ông đồ nho - cử nhân - Hồ Sĩ Tạo.

Cử nhân Hồ Sĩ Tạo thuộc dòng họ Hồ nổi tiếng ở làng Quỳnh Đôi, huyện Quỳnh Lưu, tỉnh Nghệ An (đây là quê gốc của Hồ Quý Ly, nhân vật lịch sử cuối thế kỷ XIV đầu thế kỷ XV, đây cũng là quê gốc của anh em Tây Sơn thế kỷ XVIII, vốn họ Hồ ở xứ Nghệ, đây cũng là quê hương Hoàng Văn Hoan, người đồng chí thân cận một thời của cụ Hồ Chí Minh, được cụ Hồ giao phụ trách công tác đối ngoại của Đảng Cộng Sản Việt Nam và chính phủ Việt Nam dân chủ cộng hòa thời kháng chiến chống Pháp và là Đại sứ Việt Nam đầu tiên ở Cộng Hòa nhân dân Trung Hoa, hiện sống lưu vong ở Trung Hoa, có viết một tài liệu lịch sử làng Quỳnh Đôi, quê ông. Bà vợ nhà văn lớn Đặng Thái Mai - người một thời làm Viện trưởng viện Văn Học - là Hồ Thị Toan, cũng thuộc dòng ho. Hồ này ở làng Quỳnh Đôi). Khoảng đầu những năm 60 của thế kỷ trước (thế kỷ XIX) cử nhân Hồ Sĩ Tạo có thời gian ngồi dạy học ở một nhà họ Hà, người làng Sài, cùng một xã Chung Cự, tổng Lâm Thịnh, huyện Nam Đàn, với làng Sen (Kim Liên). Đó là một nhà nghệ nhân dân gian, trong nhà có "phường hát ả đào".

The Ha family had a daughter named Ha Thi Hy, talented, beautiful, played the guitar sweetly, sang well, danced well, especially the Den dance (wearing a lamp on her head, holding the lamp on her two arms, singing and dancing without spilling the oil in the plate) so the villagers often called her Miss Den. People often said: rosy cheeks have a short life (like Dang Tran Con wrote at the beginning of the Chinh Phu Ngam "hong nhan da truan" - rosy cheeks have many hardships. Or like Nguyen Du lamented on behalf of the talented beauty in the story of Kieu "the words talent and fate are mutually exclusive", "that since ancient times, the thing of unlucky fate has never spared anyone"). Moreover, at that time, under the Confucian monarchy, with the Four People (Scholars, Farmers, Workers, Merchants) as the foundation, people still looked down on the singing profession and the children of singing families ("singers and singers are worthless"). Miss Den Ha Thi Hy was so talented and beautiful, but at the age of thirty she still had not found a husband. But in the house there was always a scholar: Mr. Ho Si Tao. "Fire near straw will eventually catch fire" is a common thing according to folk psychology, let alone between a scholar - a talented man - a beautiful woman. "Talented men and beautiful women"! And Ha Thi Hy suddenly "got pregnant without a husband". And Mr. Tao already had a wife and children! The village custom in the past was to punish very severely, humiliating the "illegitimate pregnant" type of girl, the "adulterous woman". To avoid humiliation for their daughter and for Mr. Tao who was a highly respected "teacher" in their family, the Ha family had to think hard...

At that time, in the same village of Sen, there was Mr. Nguyen Sinh Nham, a farmer, old and widowed (his previous wife had a son - Nguyen Sinh Thuyet - and this son was also married). The Ha family then called Mr. Nguyen Sinh Nham to negotiate, "giving away" Miss Hy to be his second wife - like a singer, past her prime, married to an old widower - hoping to conceal the fact that the girl was "pregnant".

The job was done. Miss Hy went back to her husband's house with her belly full, got married, and was careful. The village's fine could not happen. But the talented and beautiful girl cried many nights in secret because of humiliation and resentment for her fate. And the ignorant old farmer, although he got a beautiful girl, was also sad because they were not a good match, and gritted his teeth to endure the reputation of eating "leftovers", "one eats snails (Mr. Tao), the other throws away the shells (Mr. Nham)". "The world's mouths are whispering", who can shut the mouths of the villagers. But first of all, the "talking out, talking in", the nagging words of his daughter-in-law - Mr. Thuyet's wife - who was famous for being stubborn and talkative. Mr. Nham had to let his son and his wife live separately, and he lived separately with his second wife.

Chỉ ít tháng sau, bà vợ kế này đã sinh nở một mụn con trai, được ông đặt tên là Nguyễn Sinh Sắc, lấy họ ông mặc dù ông biết rõ hơn ai hết đó không phải là con ông, con nhà họ Nguyễn Sinh này. Nàng dâu ông càng "tiếng bấc, tiếng chì" hơn trước, vì ngoài việc bố chồng "rước của tội, của nợ", "lấy đĩ làm vợ" thì nay còn nỗi lo": người con trai này - được ông nhận làm con - lớn lên sẽ được quyền chia xẻ cái gia tài vốn cũng chẳng nhiều nhặn gì của một gia đình nông phu thôn dã. Việc ấy xảy ra vào năm Quý Hợi, đời vua Tự Đức thứ 16 (1863).

Vì trọng tuổi, lại vì lo phiền, vài năm sau cụ Nhậm qua đời và cũng chỉ ít lâu sau đó, bà Hy cũng mất. Nguyễn Sinh Sắc trở thành đứa trẻ mồ côi. Lên bốn, về ở với người anh gọi là "cùng cha khác mẹ" mà thật ra là "khác cả cha lẫn mẹ", cùng với bà chị dâu ngoa ngoắt, khó tính, lúc nào cũng chỉ muốn tống cổ cái thằng "em hờ" của chồng này đi cho "rảnh nợ".

Không cần nói, ta cũng hiểu Nguyễn Sinh Sắc khổ tâm về tinh thần, khổ cực về vật chất như thế nào trong cái cảnh nhà Nguyễn Sinh như vậy. Ta cảm thấy vô cùng thương xót một đứa trẻ mồ côi sớm chịu cảnh ngang trái của cuộc đời. Bên ngoại thì ông bà đều đã mất, họ Hà chẳng còn ai chịu cưu mang đứa trẻ có số kiếp hẩm hiu này.

May có ông tú đồ nho Hoàng Xuân Đường, người làng Chùa (Hoàng Trù) gần đó, xót thương đứa trẻ, dù sao cũng là hòn máu rơi của một nhà nho khác, lại có vẻ sáng dạ, nên đã đón về làm con nuôi, cho ăn học. Và đến khi Nguyễn Sinh Sắc 18 tuổi, ông bà đồ họ Hoàng lại gả cho cô con gái đầu lòng - Hoàng Thị Loan - mới 13 tuổi đầu, cho làm vợ, lại làm cho căn nhà tranh ba gian ở ngay làng Chùa, để vợ chồng Nguyễn Sinh Sắc ở riêng.

Ta dễ hiểu vì sao Nguyễn Sinh Sắc gắn bó với họ hàng làng quê bên vợ - làng Chùa - hơn là với làng Sơn "quê nội", quê cha "hờ". Con cái ông, từ người con gái đầu Nguyễn Thị Thanh, qua người con trai đầu Nguyễn Sinh Khiêm (tục gọi ông cả Đạt) đến người con trai thứ Nguyễn Sinh Côn (hay Nguyễn Tất Thành - sau này là Nguyễn Ái Quốc rồi Hồ Chí Minh) đều được sinh ra và bước đầu lớn lên ở làng Chùa bên quê Mẹ hay là quê "ngoại". Khi cụ tú Hoàng (Hoàng Xuân Đường) mất, vợ chồng con cái Nguyễn Sinh Sắc lại về ăn ở chung với bà đồ (tú) Hoàng. Các cháu đều quấn quít quanh bà ngoại.

Qua giỗ đầu cụ tú Hoàng, Nguyễn Sinh Sắc đi thi Hương khoa Giáp Ngọ và đậu cử nhân (1894). Ông được nhận ruộng "học điền", ruộng công của làng Chùa chia cho những người có học (nhằm khuyến khích việc học) để học thêm - chứ không phải nhận ruộng học của làng Sen. Khoa thi Hội Ất Mùi (1895), ông thi trượt.

Nhờ sự vận động gửi gấm của ông Hồ Sĩ Tạo - người cha thực của Nguyễn Sinh Sắc - với các quan lại đồng liêu quen biết ở triều đình Huế, Nguyễn Sinh Sắc được coi như ấm sinh, để được nhận vào học Quốc Tử Giám ở kinh đô Huế. (Ai cũng biết: để được nhận vào học Quốc Tử Giám và làm Giám sinh phải là con cháu của những gia đình có thế lực, gọi là "danh gia tử đệ". Nếu không có sự "can thiệp" của ông Hồ Sĩ Tạo là bậc khoa bảng cao quan thì làm sao Nguyễn Sinh Sắc được nhận? Thế là dù sao Hồ Sĩ Tạo vẫn còn có một "cử chỉ đẹp" với đứa con mà mình không dám nhận). Nguyễn Sinh Sắc - đổi tên là Nguyễn Sinh Huy - đem vợ và hai con trai vào Huế và đi học Quốc Tử Giám. Khoa thi Hội Mậu Tuất (1898), ông lại trượt.

Ngày 22 tháng chạp năm Canh Tý (10-2-1901) bà Hoàng Thị Loan ốm mất ở kinh đô Huế, sau khi sinh đứa con trai út (đứa con trai này ít ngày sau cũng chết). Nguyễn Sinh Côn (Nguyễn Tất Thành - Nguyễn Ái Quốc - Hồ Chí Minh ngày nay) trở thành con trai út.

Nguyễn Sinh Huy đem hai con trai về làng Chùa gửi mẹ vợ nuôi nấng chăm sóc dùm rồi trở vào Kinh thi Hội. Khoa Tân Sửu (1901) này, ông đậu phó bảng và được "vinh quy bái tổ" về làng.

Theo thể thức triều đình, lễ vinh quy này phải diễn ra ở quê nội - dù là quê nội danh nghĩa - tức là làng Sen - Kim Liên. Hội đồng Hương lý và dân xã đã dựng nhà tranh năm gian (chứ không phải nhà ngói) trên một khoảnh đất vườn làng Sen, để đón quan phó bảng tân khoa Nguyễn Sinh Huy về làng.

Thế là buộc lòng ông phải về "quê nội". Ông cũng đón hai con trai về ở cùng ông. Lần đầu tiên Nguyễn Sinh Côn - Hồ Chí Minh ngày sau - về ở quê nội nhưng thân ông, lòng ông vẫn hướng về quê ngoại là cái gì "đích thực" và gắn bó với tuổi tho ông. Ông phó bảng có đến thăm cụ Hồ Sĩ Tạo.

Nhưng gia đình ông phó bảng cùng hai con trai cũng không ở lâu tại Kim Liên. Chưa đầy ba năm! Sau khi mẹ vợ mất, ông vào kinh đô Huế nhận chức quan (1904) ở bô. Lễ, đem theo hai con trai vào Huế học. Năm 1907, ông bị đổi đi tri huyện Bình Khê ... Rồi sau khi bỏ quan (hay mất quan), khoảng 1910, ông phiêu bạt vô Sàigòn rồi lục tỉnh Nam Kỳ. Không bao giờ ông về làng Sen trở lại nữa.

Ở làng Sen sau này, chỉ có bà Thanh và ông Cả Đạt (Khiêm), cả hai đều không lập gia đình riêng.

Người ta bảo lúc sau khi cụ Hồ Sĩ Tạo đã qua đời, năm nào bà Thanh cũng qua Quỳnh Đôi góp giỗ cụ Hồ Sĩ Tạo. Thế nghĩa là cái "bí mật" về cội nguồn của cụ phó bảng Huy, trong số các con cụ, ít nhất có bà con gái đầu biết. Người ta bảo: ông Cả Đạt cũng biết, tuy không bao giờ ông sang Quỳnh Đôi nhận họ.

Còn Nguyễn Sinh Côn - Nguyễn Tất Thành - có biết không? Từ khoảng 11 đến 14 tuổi, ông ở làng Sen, có nhẽ nào không ai nói cho ông biết? Hay là trước đó nữa, khi ông ở làng Chùa quê ngoại gần gụi với làng Sen! Hay là sau đó nữa chả nhẽ không khi nào cụ phó bảng hay bà Thanh hay ông Cả Đạt lại không kể với ông về "bí mật" của gốc tích phụ thân mình?

Không có chứng cớ gì về việc ông Nguyễn Tất Thành - Nguyễn Ái Quốc - biết hay không biết chuyện này...

Sau này, khi hoạt động cách mạng, ông còn mang nhiều tên khác nữa.

Nhưng đến đầu thập kỷ 40 của thế kỷ này, thì người ta thấy ông mang tên Hồ Chí Minh.

Sau cách mạng tháng tám 1945, khi tên tuổi Hồ Chí Minh trở thành công khai thì cũng bắt đầu từ đó dân gian Việt Nam - từ trí thức đến người dân quê - lại âm thầm bàn tán: vì sao Nguyễn Ái Quốc lại đổi tên là Hồ Chí Minh? Và tên này cụ giữ mãi cho tới khi "về với Các Mác, Lê-nin" năm 1969.

Cuộc đời thực của Nguyễn Ái Quốc - Hồ Chí Minh - còn quá nhiều dấu hỏi chứ phải đâu riêng gì một cái tên! Và biết làm sao được khi cụ Hồ - tôi nói lại một lần nữa theo cảm thức của người Ấn Độ - đã trở thành "huyền thoại" (myth). Huyền thoại Hồ Chí Minh được hình thành trong vô thức dân gian (popular inconscience) mà Carl Gustav Jung gọi là vô thức tập thể. Nhưng nó cũng có phần được hình thành một cách hữu thức, bởi một số cán bộ gần cận cụ Hồ. Nghĩa là một phần cuộc đời cụ Hồ đã được huyền thoại hóa (mystified).

Ngay sau cách mạng tháng Tám, người ta còn in cả cuốn sách (mỏng thôi!) về Sấm Trạng Trình có những câu vận vào cụ Hồ và sự nghiệp cách mạng tháng Tám. Và Sấm Trạng Trình vẫn được vận vào cụ Hồ còn lâu về sau nữa, ở miền Nam Việt Nam và hiện nay ở một số người Việt lưu vong, dù là với hậu ý (arrière-pensée) không ưa gì cụ Hồ.

Nhưng đó lại không phải là chủ đề của bài viết này.

Trở lại với cái tên Hồ Chí Minh, lời truyền miệng dân gian bảo rằng: Nguyễn Ái Quốc sau cùng đã lấy lại họ Hồ vì cụ biết ông nội đích thực của mình là cụ Hồ Sĩ Tạo, chứ không phải cụ Nguyễn Sinh Nhậm.

Và dân làng Sen cũng bảo: Thì cứ xem, lần đầu tiên về thăm quê hương, sau cách mạng, sau mấy chục năm xa quê (15-6-1957), từ thị xã Vinh - tỉnh Nghệ An - cụ Hồ đã về làng Chùa trước, rồi sau mới sang làng Sen "quê nội".

Riêng tôi nghĩ, thì cũng phải thôi. Vì như ở trên ta đã thấy, cả một thời thơ ấu của cụ Hồ là gắn bó với quê ngoại làng Chùa, nơi cụ sinh ra và bước đầu lớn lên. Chứ đâu phải làng Sen, là nơi cụ chỉ ở có vài năm, lại là khi đã bắt đầu khôn lớn?

Tôi không muốn có bất cứ kết luận "khoa học" gì về bài viết này. Vì nó không phải là một luận văn khoa học. Đây chỉ là việc ghi lại một số lời truyền miệng dân gian về nỗi bất hạnh hay là cái khổ tâm, hay là cái "mặc cảm" của một số nhà trí thức Nho gia từ đầu thế kỷ XIV (Trương Hán Siêu, Chu Văn An) đến đầu thế kỷ XX (Nguyễn Sinh Huy) đối với làng quê.

Còn viết lách, thì bao giờ chẳng là chuyện: "thư bất tận ngôn, ngôn bất tận ý".

Trần Quốc Vượng

Cháy mãi “ngọn lửa đầu non”

http://vietbao.vn/Van-hoa/Chay-mai-ngon-lua-dau-non/70019916/181/

Trong tự bạch của mình, GS Trần Quốc Vượng có viết: “Số phận tôi là ngọn lửa đầu non”. GS ra đi lúc 2 giờ 30 phút ngày 8/8/2005, nhưng “ngọn lửa đầu non” ấy không tắt bởi sự nghiệp Sử học của ông và các thế hệ học trò của ông còn đó...

GS Trần Quốc Vượng qua đời để lại tiếc thương sâu sắc không chỉ trong giới sử học và những thế hệ học trò của ông.

Nhà sử học Dương Trung Quốc – Tổng Thư ký Hội khoa học Lịch sử, một học trò của GS Trần Quốc Vượng - đã chia sẻ với phóng viên Tiền phong tâm trạng đó: Đối với tôi, thầy không chỉ là một nhà sử học, nhà khảo cổ xuất sắc mà còn là một tấm gương thuyết phục nhất về lòng tận tụy trong nghề nghiệp và sự chịu đựng.

Chịu đựng những nỗi cực nhọc trong các chuyến đi điền dã và cả với sự không đồng thuận lúc này lúc kia của xã hội về quan điểm lịch sử của mình.

Thầy Trần Quốc Vượng thuộc lớp đầu tiên được đào tạo chính quy bởi những nhà sư phạm mẫu mực như Đào Duy Anh, Cao Xuân Huy... Và cái lớp đầu tiên ấy đã đóng đinh vào các thế hệ sau này những “Lâm, Lê, Tấn, Vượng” (các nhà sử học Đinh Xuân Lâm, Phan Huy Lê, Hà Văn Tấn, Trần Quốc Vượng được coi là “tứ trụ” của ngành sử hiện thời).

Rồi nhiều cái sẽ qua đi, nhưng thầy Trần Quốc Vượng cũng như “tứ trụ” sẽ còn mãi với khoa học lịch sử, với tư cách là những người đầu tiên xây dựng nền sử học Việt Nam hiện đại. Đặc biệt, GS Trần Quốc Vượng là nhà sử học luôn đi tìm cái mới ở những chi tiết rất đời thường trong đời sống và văn hóa dân gian.

GS Trần Quốc Vượng qua đời, các nhà sử học trong “tứ trụ” Đinh Xuân Lâm, Phan Huy Lê, Hà Văn Tấn đều tuổi đã cao. Điều đó có khiến ông lo ngại về sự trống vắng lớn trong giới sử học sẽ đến trong nay mai?

Thầy Trần Quốc Vượng là người rất có ý thức đào tạo học trò. Ông có rất nhiều học trò giỏi. Những người học trò của GS Trần Quốc Vượng không chỉ được truyền nghề mà còn được truyền cả phong cách sống nữa. Những ngày cuối cùng của thầy Vượng, bên giường bệnh luôn có học trò túc trực. Tôi muốn gọi đó là những người học trò cổ điển. Khi một nhà khoa học lớn ra đi người ta nhìn vào học trò của họ.

http://news.vnu.edu.vn/ttsk/Vietnamese/C1736/C1748/2005/08/N7743/?35 Trung thực và dũng cảm, lời thề chung cho các nhà sử học.

"1. Mỗi giáo trình đại học theo đúng nghĩa phải là một công trình nghiên cứu khoa học chất lượng cao. Chất lượng cao là gì? ở những phần sau sẽ nói, nhưng ở đây cần nói ngay rằng toàn bộ và trong từng phần cuốn sách nó phải là một công trình suy tư - nghiên cứu đã nhiều năm đau thiết của một/ những giảng viên đại học có nhân cách khoa học (Personnalité) được xã hội trí thức trong ngoài nước thừa nhận, tuy vẫn có thể được tranh cãi. Tất nhiên là nó phải có tính sư phạm với văn phong khá trường quy.

2. Thời đại mà tất cả các trường đại học trong nước chỉ dùng một giáo trình duy nhất đã qua rồi!. Kinh nghiệm giáo trình “Lịch sử Việt Nam” là vậy, và giáo trình Cơ sở văn hoá Việt Nam cũng là vậy.

Cái ta sẽ viết là giáo trình cho Đại học Khoa học Xã hội & Nhân văn- trước hết là cho Khoa Sử của ĐHQGHN.

Thế thì và nhất là ở thời buổi "đổi mới" hiện nay, ta chẳng ngần ngại gì mà không thừa nhận tính trường phái của giáo trình do Khoa Sử biên soạn, thậm chí tính cạnh tranh trong khoa học, dù ai đó có thể phê phán chúng ta là có tính đố kỵ hay thậm chí là tính biệt phái - hay bè phái.

Miễn là từ tâm - óc, chúng ta trung thực và hoàn toàn tự nguyện tuân thủ phương pháp luận sử học duy vật biện chứng và duy vật lịch sử của chủ nghĩa macxit sáng tạo và tư tưởng Hồ Chí Minh sáng tạo và hội nhập với trào lưu sử học tiến bộ của Loài người từ Đông sang Tây, từ Nam chí Bắc, theo cách ta Học - Hỏi - Hiểu - Hành.

Chẳng hạn như, nếu cấp trên giao cho tôi chủ biên giáo trình “Lịch sử Văn hoá Việt Nam” dùng cho Khoa Sử trường Đại học Khoa học Xã hội & Nhân văn - ĐHQGHN, tôi phải có quyền lựa chọn các cộng tác viên trong ngoài trường cùng "gu sử học" với tôi. Nếu không, tôi xin đứng ngoài, không thắc mắc gì và chỉ làm những cái gì và với ai mà tôi thích. Trong trường hợp đó xin chớ phê phán tôi là cá nhân, tiêu cực. Trước mắt tôi là con đường về hưu, hưởng thú thanh nhàn cho đến khi từ giã cõi đời giả tạm này.

3. Chúng ta sẽ viết giáo trình chất lượng cao, để đời. Đời sống của nó là một vài chục năm, cứ cho rằng tới khoảng 2020 sẽ "lạc hậu", quá thời. Và sẽ có một thế hệ khác viết lại. "Il a fait son temps" là một thành ngữ Pháp có tính phổ quát cho mỗi nhà khoa học, cho mỗi công trình khoa học."

…".Đến khi được Trên chỉ thị thành lập ngành Văn hoá học, tôi lại nêu luận điểm: Không gian văn hoá và không gian chính trị là khác nhau. Và rất thường khi Biên giới chính trị cắt "ngang xương" một không gian văn hoá!"

….5. Cho nên cách viết “Lịch sử Việt Nam” nói chung, “Lịch sử văn hoá Việt Nam” nói riêng rất nên là cách viết một thời không gian liên tục (Continuumtemposputial) kiểu A.Einstein, hay, nói theo một hướng tiếp cận hiện đại, là kết hợp nghiên cứu Lịch đại (Diachronic Studies) và nghiên cứu Vùng - Tiểu vùng (Area Studies).

Đừng "lờ" một hiện tượng lịch sử quan trọng và kéo dài "Nam tiến" (The March to the South) hay còn gọi là Migration horizontale của người Kinh - Việt trong khi ở các nhóm H'mong - Yao, thì đó lại là migration vertical (Di cư theo chiều dọc).

Đừng dùng các khái niệm đã mòn, thậm chí cái thủ thuật "đánh tráo khái niệm" bằng ngôn từ điêu xảo.

Hãy gọi sự vật bằng chính cái tên của nó.

Nếu có một lời thề chung cho các nhà sử học thì, theo tôi, nên là: “Trung thực và dũng cảm”.

Thư bất tận ngôn. Ngôn bất tận ý!

http://www.nguyenthaihocfoundation.org/lichsuVN/tqv.htm GS. Trần Quốc Vượng - "mõ làng" của Hà Nội

 

Nhắc đến hội hoạ cận đại, dân chơi tranh thường nhớ đến bốn danh hoạ là “Nhất Trí, nhì Vân, tam Lân, tứ Cẩn”. Còn nhắc đến giới sử gia đương đại, người ta thường nói đến “tứ trụ” là “Lâm, Lê, Tấn, Vượng”. Trong “tứ trụ” này, Giáo sư Trần Quốc Vượng được coi là người “khởi nguồn” của lịch sử khảo cổ học Việt Nam. Từ cái “gốc” là khảo cổ, ông trở thành cây đại thụ nghiên cứu về văn hoá dân gian… Nhưng hỏi “ông đích thực là nhà gì?”, ông bảo “Tay “mõ làng” của Hà Nội”…

 

- Đầu năm 1983, GS. Phạm Huy Thông cho đăng bài viết của tôi ở trang đầu Tập san khảo cổ học. Sau đó tôi bị “quy” mấy tội: chống Chủ nghĩa Mác, vì tôi dám bảo “công hữu hoá là bóc lột”; chống công nghiệp hoá, vì tôi bảo “nông nghiệp vẫn phải là mặt trận hàng đầu”; chống chính quyền vô sản, vì tôi bảo “chuyên quyền đẻ ra tham nhũng”. Vụ án “văn tự” này kéo dài chừng ba năm, không có kết luận. Cuối năm 1986, khi Đại hội Đảng VI kết luận lại trong nghị quyết “Nông nghiệp là mặt trận hàng đầu”, GS. Thông đã mỉa mai trong một cuộc hội thảo lớn: “Thế bây giờ anh Vượng đúng hay các anh đúng”…

http://forum.petalia.org/index.php?/topic/31725-gstr%e1%ba%a7n-qu%e1%bb%91c-v%c6%b0%e1%bb%a3ng-tinh-tr%e1%bb%9di-n%e1%ba%bft-d%e1%ba%a5t/ Trần Quốc Vượng, tính trời nết đất

Một trong những cuốn sách giá trị nhất của giáo sư Trần Quốc Vượng theo tôi là cuốn Trong cõi xuất bản trong khoảng thời gian ông ở Hoa Kỳ. Chính xác là vào tháng 1.1993. Với cuốn này, ông là người tiên phong trong Phong trào đấu tranh dân chủ cho Việt Nam. Những gì trong đầu thế kỷ XXI ta nghe nói từ các ông Hoàng Minh Chính, Trần Ðộ, Phạm Quế Dương, Nguyễn Thanh Giang tôi thấy giáo sư Vượng đã viết ra từ đầu thập niên '90 của thế kỷ trước. Tuyệt nhất, Trần Quốc Vượng chính là người phất cờ hạ bệ thần tượng Hồ Chí Minh với bài «Lời truyền miệng dân gian về nỗi bất hạnh của một số nhà trí thức Nho gia (kinh nghiệm điền dã)».

Nhận định về Trần Quốc Vượng của phiá Quốc Gia :http://www.vietnamhumanrights.net/Forum/NNBich1.htm  Nguyễn Ngọc Bích

 Chẳng thế mà một người như sử-gia Trần Quốc Vương, khi ở Hoa-kỳ thì viết được cuốn Trong cõi, trong đó có một bài rất nặng ký về Nguyễn Sinh Sắc, cha của HCM, khi về đến trong nước thì bị trù ếm, viết những quyển như Văn hóa Việt Nam, Tìm tòi và suy nghĩ (Hà-nội: Nhà xb Văn Hóa Dân Tộc, 2000), dầy gần 1000 trang nhưng cứ dăm ba trang lại phải tìm được cái gì để nói tốt cho ông Hồ—một điều thật ươn hèn và nhục nhã.

http://xoathantuong2.tripod.com/tvdh/tvdh_dongmau.htm Dòng Máu Dân Tộc Thiểu Số

Trong Con Người Hồ Chí Minh

Trần Viết Ðại Hưng

 ….Trong cõi "của sử gia Trần quốc Vượng nói rõ chi tiết chuyện gian dâm của ông nội thật của Hồ chí Minh là Hồ sĩ Tạo (1).. Phải nhận sử gia Trần quốc Vượng là một người rất can đảm vì trong khi bộ máy nhà nước Việt Cộng vinh danh Hồ chí Minh như một ông thánh sống mà Trần quốc Vượng dám khui bí ẩn thâm cung bí sử không được đẹp đẽ lắm của dòng họï Hồ chí Minh,, Nghe nói sau bài viết này, sử gia Trần quốc Vượng bị chế tài khá nhiều ở trưởng đại học nơi ông giảng dạy.

 Long Điền tóm lược các nhận định về Cuộc Chiến VN của GS Trần Quốc Vượng:

-Là một trong tứ trụ triều đình trong nghành sử học (Lâm, Lê, Tấn, Vượng) ông có được sự can đảm hơn các đồng sự khi dám phô bày một số sự thật về Hồ Chí Minh, nhưng trước sự tàn ác của CSVN trong chiến tranh, ông chưa hề đụng đến! Mà ông chỉ thiên về nghiên cứu sử, văn hoá sử. Trước hàng triệu sanh linh bị sát hại trong cuộc chiến VN, trách nhiệm của một trí thức VN đâu chỉ có thế là đủ.

-Có một số bài khảo sát của GS Vượng về chủ nghiã Mác có lên án sự sai quấy của CNCS, sự độc quyền dẫn đến độc tài trong cai trị, sau đó bị theo dõi, lưu ý thì im luôn! Xét cho cùng thì sư can đảm của một trí thức XHCN còn thua một cô nử sinh cấp 3 Trịnh Kim Tiến dám tố cáo sự dã man của nhà cầm quyền khi bọn công an sát hại cha cô. Trịnh Kim Tiến đã dấn thân trong các vụ biểu tình, xuống đường chống lại bạo quyền đối đầu với súng đạn, roi điện còn GS Vượng thì không.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

9- Nguyễn Văn Trấn


Nguyễn Văn Trấn 1914-1998

Sơ lược tiểu sử Nguyễn Văn Trấn:

(Trong Minh Võ, Phản Tỉnh Phản Kháng: Thực hay Hư,chương 16)

http://baovecovang.wordpress.com/2009/10/17/ph%E1%BA%A3n-t%E1%BB%89nh-ph%E1%BA%A3n-khang-th%E1%BB%B1c-hay-h%C6%B0-ch%C6%B0%C6%A1ng-16/ 

 

"Nguyễn Văn Trấn tự là Xồi, có tên Nga là Frigorne, Sinh ngày 21-3-1914 tại Chợ Đệm, Long An. Theo học trường Petrus Ký, Saigon cùng lớp với Trần Văn Lắm, cựu ngọai trưởng Việt Nam Cộng Hòa. Sau khi tốt nghiệp trung học Pháp, ông ra làm báo và theo kháng chiến trong hàng ngũ những người Cộng Sản. Tờ báo đầu tiên của ông là “Le Peuple” (Dân Chúng) ra đời năm 1938. Ngay đầu cuốn sách ông đã khai mình “làm nghề viết báo và dạy học chính trị”. Ông làm báo là báo của đảng, mà những lãnh tụ Cộng Sản đầu tiên như Nguyễn Văn Cừ, Hà Huy Tập đã bảo ông làm, và ông dậy chính trị là chính trị cách mạng, chính trị chống thực dân, phong kiến.

Chính ông là người lãnh đạo cuộc đảo chính cướp chính quyền thành phố Saigon ngày 25-8-1945. Nhưng ông thú nhận rằng ông chẳng làm gì nhiều, chỉ “nhờ cơ hội, điều kiện thuận tiện đó thôi”. Sau này ông là xứ ủy viên rồi phó bí thư Nam bộ (1), giám đốc công an Nam Bộ. Cũng có lúc ông làm bí thư khu 9. Vì có chuyện bất hòa với Lê Đức Thọ nên năm 1951 ông bị điều ra Bắc, “để làm đại biểu đại hội đảng ” (Đại hội II). Trong đại hội đảng ông làm tổ trưởng tổ 1, mệnh danh là tổ Nam bộ hay tổ quốc tế, vì có hai đại biểu của Lào và Kampuchia.

Tại miền Bắc, có thời ông làm giám đốc trường “đại học nhân dân” với chức “người phụ trách’. Ông cũng là đại biểu quốc hội “thứ nhất và duy nhất của vùng Saigon Gia Định”. Nhưng 26 năm ở miền Bắc quyền hạn và ảnh hưởng của ông càng ngày càng giảm sút. Sau 1975 ông trở về Nam sống thanh đạm như một người ngoài cuộc. Người ta thường gọi ông là “ông già Chợ Đệm”, vì Chợ Đệm là quê ông. Ông cũng có viết một cuốn sách nhan đề “Chợ Đệm quê tôi”, với lối văn đặc biệt miền Nam, như văn nói.

Ông cũng là tác giả một cuốn sách về Trương Vĩnh Ký là người mà ông trân trọng chứ không như một số đảng viên Cộng Sản khác cho Truơng Vĩnh Ký là tay sai của Pháp. Cuốn sách về Phan Thanh Giản của ông vừa hoàn thành chưa in thì nhà ông bị “trộm” lấy đi mất cùng với nhiều văn bản và tư liệu khác, trong đó có hàng trăm trang nhật ký của ông. Đó là chưa kể đến một vài cuốn ông viết khi ở miền Bắc như “Những bài nói chuyện về lo-gích”, “xây dựng đội ngũ trí thức mới của chúng ta” hay cuốn “Đóng góp nhỏ vào lịch sử Việt Nam”, đồng tác giả với Bùi Công Trừng.

Khi Nguyễn Hộ chủ trương tờ “Truyền Thống kháng chiến” ông có viết ít bài rất được hoan nghênh, nhưng tiếc rằng chỉ ra đuợc 3 số thì bị đóng cửa. Khi nữ ký giả Kim Hạnh còn coi tờ Tuổi Trẻ và cho ra tờ Tuổi Trẻ Cười, ông có viết cho tờ báo này với bút hiệu Hai Cù Nèo. Thỉnh thoảng ông gửi bài qua Pháp cho tờ Thông Luận đăng với những bút hiệu “Người Saigon, Năm Đòn Gánh, Mứt Gừng…” Ông cũng viết cho tờ báo chui “Người Saigon” ở trong nước.

Sau khi quyển “Viết cho mẹ và quốc hội” ra mắt công chúng rồi thình lình bị thu hồi, Nguyễn Văn Trấn đã bị theo dõi gắt, đôi lần công an có đến “thăm hỏi” và một ngày kia, khi ông đang đi dạo thì bị xe tông suýt chết. Từ đó ông thường năng phải đổi chỗ ở để tránh bị ám sát. Ông mất ngày 1-5-1995 sau khi bị chứng đau ruột kéo dài chỉ hai ngày.

Những điểm “độc hại ” trong “Viết Cho Mẹ Và Quốc Hội”:

Theo “nhóm công tác viên” tường trình với Đào Duy Tùng và Đỗ Mười trong bản báo cáo mật về cuốn sách, thì tất cả những điểm “độc hại” đối với đảng trong cuốn sách dầy 544 trang (2) này qui về 4 điểm chính: “

1-  Lên án những sai lầm và tội ác của đảng Cộng Sản VN và bôi nhọ một số cán bộ chủ chốt của đảng.

2- Phản đối việc thống nhất đất nước và đề xuất tư tưởng về liên bang VN, về chính phủ miền Nam.

3- Phản đối việc đàn áp tôn giáo và ca ngợi đạo Ki-Tô và kêu gọi trở về với tôn giáo.

4- Phản đối bóp nghẹt tự do dân chủ, đòi tự do báo chí tuyệt đối, đòi cho ra lại tờ “truyền thống kháng chiến.”

*   Về điểm 1 bản báo cáo nêu ra 8 điều, trong số đó có kể đến những tội ác trong cải cách ruộng đất, chính huấn, và đàn áp trí thức trong vụ án “Nhân Văn – Giai Phẩm”. Chúng tôi chỉ trích dẫn một vài câu của tác giả liên quan đến những vấn đề này.

Trước hết tác giả nói đến báo cáo chính trị do chính Hồ Chí Minh đọc trước đại hội II. Ông trích nguyên văn: “Về lý luận, đảng Lao động VN theo chủ nghĩa Mác Lê-nin, lấy tư tưởng Mao Trạch Đông làm kim chỉ nam.” (trang 150)

Khi gặp riêng ông Hồ, Nguyễn Văn Trấn đã có gan nói với ông ta: “Anh em trong tổ nói bộ hết duyên rồi sao mà lấy tư tưởng Mao Trạch Đông làm tư tưởng chỉ đạo cho đảng ta.”

*   Khi nói đến cố vấn Trung Quốc trong cải cách ruộng đất, Nguyễn Văn Trấn viết: “Cái loài cố vấn ấy còn dở sách ra (nói có sách mà) lấy lời của Mao Trạch Đông: “Kiểu uông tất tu quá chỉnh”, mà anh phiên dịch vừa nói vừa ra bộ “như cái cây nó cong về bên hữu, ta muốn uốn nó cho ngay thì tất nhiên là phải bẻ cong nó qua về bên tả, bên trái. Buông ra nó trở lại là vừa.” Cho nên không sợ quá trớn. Có quá trớn mới bớt lại mà ngay được. Đấu tranh ruộng đất là một cuộc cách mạng kinh thiên động địa. Trong một cuộc đảo lộn lớn lắm của cuộc sống, có người chưa quen họ kêu. Không có gì lạ cả. Ta đánh họ đau mà họ không kêu đó mới đáng lấy làm lạ chớ!”

“Đây mới là thí điểm, nó đòi ta làm hồ sơ trong từng xã. Một xã có từng này bần cố nông thì theo kinh nghiệm Trung Quốc, nhất định phải có bằng này địa chủ.

“Độc giả ơi! Anh mà hỏi tôi (dầu cho hồi ấy) có tin những lời thánh thần ấy hay không là anh chửi cha tôi. Tôi giận trong lòng, sao họ khinh miệt dân ta đến như vậy.” (trang 166-167)

*   Nhân nhắc lại chuyện Lê Văn Lương và Nguyễn Đức Tâm bị hạ tầng công tác, Nguyễn Văn Trấn đã để trong ngoặc đơn lời than đau đớn về cải cách ruộng đất:“(…Ôi bằng cải cách ruộng đất, các ngươi đã giết bao nhiêu mạng người!) ” (trang 197)

Một trăm trang sau ông viết: “Tội ác của cải cách ruộng đất thì nói sao cho xiết.” Và: “Mình phải thay trâu mà kéo cầy nhưng vẫn tin như thật: có cơm chan nước mắt mà lùa là nhờ ơn đảng, ơn Bác.” (Trang 268)

*   Ngoài cái tội giết người, cải cách ruộng đất còn bị Nguyễn Văn Trấn kết tội phá tan hoang kinh tế:

“…Người nông dân đốt mía làm củi đem bán (ở Hà Đông, MV). Cải cách ruộng đất làm cho sản xuất như trẻ con đứng chựng. Rồi cải tạo tư sản đánh cái đòn của nó làm cho kinh tế hóa ra cái gì lúc ấy không có lời văn tả, vì nhân văn giai phẩm đã bị đánh quẹp.

Miền Bắc cứ nghèo, nghèo, nghèo.

Đã là Cộng Sản thì hết tình, mà còn là chệc nữa thì hảo hán, vậy nên Chu Ân Lai nói ngay khi ông sang thăm đất nước ta, một cách chí tình và hảo hán: “Ta phải biết làm ra mà ăn, chứ không lẽ cứ ngửa tay mà xin hoài.” ” (trang 211)

*   Vì ông là đại biểu quốc hội, luật cải cách ruộng đất có đưa ra quốc hội thông qua, nên ông nghĩ mình cũng có trách nhiệm về việc thông qua qua cái luật giết người đó. Nhưng ông níu gấu aó phó chủ tịch nhà nước Tôn Đức Thắng để bào chữa như thế này: “Nếu má tôi đội mồ ngồi dậy mà hỏi: “Tại sao con đồng ý cái luật ác nhân ác đức ấy?” Tôi sẽ thưa: – Luật ấy có ác nhơn, cũng tại người làm. Nè nghe má. Có lần anh chị em Nam Bộ “đại biểu” biểu tôi đến gặp ông già Tôn mà hỏi, tại sao ổng để cho cải cách ruộng dất giết người như vậy?” Bác Tôn đang ngồi, nghe tôi hỏi, liền đứng dậy bước ra khỏi ghế, vừa đi và nói:

- Đ. m., tao cũng sợ nó, mày biểu tao còn dám nói cái gì?” (trang 266-267)

* Regarding rectification, Nguyen Van Tran said: “Since I first came to the North, I talked with seniors who had studied a lot in the West, and I saw that everyone did not approve of the rectification method that Mao created... Everyone said that rectification reflected the tyranny of the “Eastern” revolutionary kings. It was an inhumane display of the ideology of the party of the working class, then forced people to reflect on themselves...

“I looked around and saw people writing self-criticisms with great difficulty. They said that the difficulty is not in pointing out mistakes, but in making up mistakes so that the self-criticism can be considered sincere…

“In fact, the reeducation program made the naive Communists of the past see: after studying, they are no longer human.” (pages 172-173)

* Regarding the dispute between the Soviet Union and China in the 1960s, Nguyen Van Tran noted: “Mr. Ho was loyal to the Soviet Union and agreed with the peace strategy. But he could not agree with the party (the party that he organized and educated). It made fun of him. Few people know that. I know and will tell you here….(page 325)


* Thanks to his closeness with Bui Cong Trung, Ung Van Khiem and Xuan Thuy, Nguyen Van Tran knew that at that time the party was Le Duc Tho himself. Tho had controlled Mr. Ho, to come up with a policy that leaned completely towards Beijing. Anyone who deviated was accused of being a “revisionist”.

“With a “motherly” voice, Bui Cong Trung told me: (3) This guy who suddenly wants to be Confucius, it will be difficult to overthrow him. Because he has achievements in the South, and the mothers hold him in their hearts.

- Before the meeting, Le Duc Tho walked back and forth in the room, like the captain of an artillery team inspecting and urging the artillery to prepare. He didn't smoke. But today, he held a can of Dai Tien Mon cigarettes in one hand, and a lighter in the other, something like a rice pounder. He picked a side and held out the can. Nguyen Khanh Toan, who was smoking, saw the Chinese cigarettes like a unicorn seeing firecrackers. He opened the box, took out a cigarette, put it in his mouth, and held it out. Tho lit the lighter with a "beng". Standing far away, he saw Toan nodding. Tho walked over to Huy. Ce petit - this little guy held the box of cigarettes. Le Duc Tho also lit the lighter with a "beng". Huy waved the lighter, not yet lighting the cigarette, perhaps he was still looking for the words "Mao many". In a corner of the room, Ha Huy Giap stood, Le Duc Tho came, said something, Giap had a serious face, nodded. Those three were considered by Le Duc Tho as three people with theories, invited - asked - to speak up.

Oh my god, under Ho Chi Minh's reign, whoever Le Duc Tho had a crush on, his mother gave birth to him on the full moon night of the seventh month.

- Let me tell you, Bui Cong Trung continued, about old Ho Chi Minh. I heard Tho plotted to overthrow the old man and replace him with Nguyen Chi Thanh. The old man will only be a specialist in Marxist-Leninist theory. The country's affairs will be handed over to Nguyen Chi Thanh. The party's affairs, status quo - Le Duan.

Mày coi, coi nó tội nghiệp không. Đồng chí Hồ Chí Minh muôn vàn kính yêu của chúng ta bận đồ lụa gụ, chủ trì hội nghị mà day mặt ra sân. Có lỗ tai tự nhiên nó phải hứng những lời công kích mạt sát Liên Xô. Khi chướng tai quá quay vô, đưa tay, để nói, thì thằng Thọ lễ phép Bắc-Hà: “Bác hãy để cho anh em người ta nói đã mà.”

Tao đếm lão Hồ, đưa tay mấy lần, lần nào thằng Thọ cũng kịp ngăn. Cuối cùng ông cũng cho hội nghị nghe, ông nói ca dao bằng tiếng khóc: Khi thương trái ấu cũng tròn. Khi ghét bò hòn cũng méo. Và ông nói xụi lơ: Thấy lợi người ta cho tên lửa vô; thấy bất lợi người ta rút ra mà!

Bùi Công Trừng nói với tôi như vậy. (trang 328)

“Còn Ung Văn Khiêm:

- Trước khi vào hội nghị, tao có tranh thủ nói riêng với ông cụ, là tao sẽ không đưa ra cái nháp bản tuyên bố chung của tao và Novotny, cho ông cụ yên tâm. Vì trong bản thảo ấy ông cụ có thêm mấy chỗ, còn mang tuồng chữ của monsieur Hồ Chí Minh rành rành. Tao nghĩ bản thảo ấy đưa ra không phân bua gì cho tao, mà chỉ làm thớt cho sáu Thọ băm ông cụ….

Hội nghị 9 này có thông qua cái “nghị quyết 9″ và mấy anh ấy nói là cũng có trên 10 ủy viên trung ương không bỏ thăm.

Anh Khiêm lộ bí mật.

- Tao có hỏi mí ông Cụ có bỏ thăm không. Ông Cụ làm thinh.

“Nghị quyết 9″ tạo một cao trào trấn áp, khủng bố đảng viên. Nó cho lập ra ban xét tội và kết án trực thuộc bộ chính trị của trung ương đảng. Ban này có mấy ban viên tôi không nói. Chỉ nói người đứng thớt là Lê Đức Thọ, người làm heo là Trần Quốc Hoàn (tôi nói giọng thịt luộc Chợ Đệm)

Hai vị này toàn quyền quy kết tội: xét lại chống đảng, âm mưu lật đổ, phản cách mạng, tay sai đế quốc.

Nếu đứng về mặt đảng mà anh ra nghị quyết khai trừ 4 tên: Ung Văn Khiêm, Nguyễn Văn Vịnh, Bùi Công Trừng và Lê Liêm, thì quyền anh trong nội bộ đảng anh.

Đàng này, hiến pháp, luật pháp anh coi như giẻ rách. Ôi! Nói làm chi đến nhân quyền cho xa xôi.” (trang 328-329)

*   Tiếp theo Nguyễn Văn Trấn đã nói đến trường hợp Hoàng Minh Chính bị bắt và danh sách rất nhiều người bị bắt tiếp theo mà ông chỉ nêu tên 22 người có chức vị, tên tuổi, trong số đó có những người bỏ xác trong tù như Phạm Việt, và có người về đến nhà thì chết như Phạm Kỳ Vân.

NVT còn đăng nguyên văn đơn khiếu nại của bà Vũ Đình Huỳnh (Phạm Thị Tề) trong đó có nói nặng về Lê Đức Thọ.

“Ông Lê Đức Thọ đã nhân danh đảng hành động như nhà độc tài vô nhân đạo với ngay những người bạn, những người đồng chí đã cùng nhau chia sẻ gian lao trong nhà tù đế quốc, những đồng chí đã cưu mang chính bản thân mình trong những năm tháng khó khăn nhất của cuộc đấu tranh giải phóng dân tộc. Chỉ vì họ đã suy nghĩ không giống mình và đã dám nói ra những suy nghĩ ấy. Thật là đau đớn và tôi nghĩ nỗi đau đớn ấy se lòng hàng triệu trái tim yêu tự do và công lý.” (trang 332)

*   Sau khi trích dẫn “đơn khiếu nại” của Phạm Thị Tề, NVT cho rằng bà này làm một việc vô ích vì “chớ hiến pháp và pháp luật bị coi như không có thì thưa” với ai mà làm đơn”. Ông cũng cho rằng có lẽ trong thâm tâm bà ta có ý “viết một bản án, như Nguyễn Ái Quốc viết “bản án chế độ thực dân vậy.” (trang 333)

*   NVT đã lên án chế độ bằng những lời lẽ không kiêng nể: “Tội ác của chế độ này, từ 40 năm nay thật nói không hết…” (trang 345)


*   Ông gọi những Nguyễn Hộ, Hồ Hiếu, Đỗ trung Hiếu và linh mục Chân Tín là “tử nạn của chế độ khi vui thì bắt, khi buồn thì tha”.(trang 366)

*   Ông so sánh và thấy rằng ban đầu khi đảng cần đến người ngoài đảng hợp tác trong chính quyền, thì ít thấy những người đó bị khuyết điểm, Nhưng “đến nay thì từ chủ tịch xã, phường, đến chánh phó chủ nhiệm các khoa, trưởng, phó phòng hành chánh, tuyệt đại bộ phận đều là đảng viên. Mà buồn thay, trong cái quốc nạn tham nhũng hiện nay thì có thể nói thủ phạm hầu hết là đảng viên, vì chỉ có họ mới có quyền để mà tham nhũng.” (trang 368)

*   Về tình trạng tha hóa của giai cấp công nhân, Nguyễn Văn Trấn khẳng định kẻ trách nhiệm chính là đảng chứ không phải họ: “Chúng ta thường phê phán giai cấp công nhân tha hóa, nhưng quên rằng chính Đảng, Nhà nước vô sản của ta đã làm tha hóa giai cấp công nhân” (trang 384)

*   Vốn là một nhà báo có tài và năng nổ, Nguyễn Văn Trấn cho người đọc có cảm tưởng rằng mục đích chính của cuốn sách ông viết là nhằm tấn công đảng và nhà nước xhcn về quyền tự do báo chí mà điều 67 của hiến pháp đã quy định: “Công dân có các quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự do hội họp, tự do lập hội, tự do biểu tình…” Mặc dù cái điều ấy cho thòng thêm câu “phù hợp với lợi ích của chủ nghĩa xã hội.” Ông viết: “Đã nói tự do báo chí sao lại phải xin phép? Chúng tôi rất khó hiểu về quan niệm tự do của các anh. Đã xin phép thì không còn gì là tự do.” (trang 390)

*   Ông đã không ngần ngại làm một việc so sánh với chế độ thực dân trước kia: “Điều rất khó hiểu là trong chế độ xã hội thuộc địa cũ trước đây của xứ Nam Kỳ (Cochinchine), người Cộng Sản đã dựa vào quyền tự do báo chí của chánh quốc (Đế quốc Pháp) mà ra báo “L’Avant- Garde” (Tiền Phong) do đồng chí Nguyễn Văn Nguyễn phụ trách, báo Le Peuple và báo Dân Chúng năm 1938 do đồng chí Nguyễn Văn Trấn phụ trách mà không xin phép, chỉ có tờ khai báo đơn giản (simple déclaration) thôi. Còn ngày nay trong chế độ xhcn, -chế độ tự do- mà những người kháng chiến cũ không được quyền ra báo, làm báo, mặc dù hiến pháp đã quy định các quyền tự do của công dân trong đó có quyền tự do báo chí. Thật là kỳ quặc!” (tr.392)

* He went even further – and it is not known where it would lead – when he wrote: “The colonial regime opened the minds of a nation that had lived too long under a backward feudal regime. And the old Saigonese, the people of Cochinchina, who lived under the colonial regime, had a political awakening that reached maturity very early. (4) Northerners like Truong Chinh and Le Duc Tho did not see the democratic values ​​that France had soon brought to “French subjects in Cochinchina” and they used undemocratic, immoral things to oppress those who had long been accustomed to revolutionary democracy, and they oppressed them like in cold countries, covered in snow, the sun rose, and the grass raised its head again.” (432)

“(To separate the so-called “obscurantist culture of French colonialism” from the democratic ideology of French enlightened democracy is to do something meaningless.)

“Here I want to express a regrettable thing that people genre

* Not only did he compare freedom of the press, he also compared elections and also cited evidence to show that the Western era was relatively freer than today. (page 433)

* Regarding book publishing, he told the National Assembly in parentheses as follows: “(Dear National Assembly, in the past, under the French colonial period, publishing a book was as easy as eating rice)” (page 447)


* At the beginning of Part VI, the last part of the work, before quoting the two repentance poems of priest Chan Tin, Nguyen Van Tran raised several ethical principles of the idealist philosopher E. Kant (5), who advocated taking the human person as the ultimate goal of all activities, and not considering the human person as a means. He explained Kant’s words as follows: “It should be explained in a few lines: the human person brings material to duty. The human person is a natural end, therefore it is dignified, and under those conditions, morality is the treatment of human beings as an end, not a means.” (Page 343)

Thoughts about the author and the work "Writing for Mother and Congress":

Closing the book, the reader feels sorry for the author; and regrets that he spent his whole life serving an ideal, thought to be noble but in the end, as perhaps he himself clearly saw in the last days of his life, it was just an illusion, "pie in the sky". He tried to justify his past choices by recalling the "social revolutionary inventions" of Marx, the "vibrant thoughts" of Lenin, the "humanity and national spirit" of Ho Chi Minh. But he openly condemned Mao Zedong's ideology, and especially the dictatorial ideology of the "Bac-Ha genre" such as Truong Chinh and Le Duc Tho. It seemed that he wanted to put all the sins of the party on the heads of the Northern leadership group. No one doubted that he advocated a separate country for the South, whose leaders, according to him, must include people who had absorbed the culture of a pioneering France in the bourgeois democratic revolution. He was a Communist, but he desired – and seemed to regret – a bourgeois democracy, even if only “relative.”

Regarding Ho Chi Minh, he cited many places to show his admiration for his leader. He wanted to imitate the ancients who engraved on the tombstone of the idealist philosopher Kant his famous saying, to “engrave on the tomb cover of Ho Chi Minh, bury in my heart the sentence: “That man lived with morality”. He quoted Ho’s will, hoping that the brother parties would unite. Then he called Phan Van Khai: “Uncle Khai, … have you ever had a sleepless night thinking about and feeling sorry for Uncle Ho?” But there was also a place where he wrote “old Ho Chi Minh” (page 328). In another place, he quoted Ho’s immortal saying: “Vietnam is one, the Vietnamese people are one…” and considered that sentence as the reason why the party of Truong Chinh and Le Duc Tho rushed to unify the country right after liberation (1946). But he was completely against that unification. Therefore, although he did not dare to say it, he implicitly criticized, if not resented, Ho. Many times he used the phrase: “If Uncle Ho says so, then that’s it” to show that he admired Uncle Ho, or at least respected Uncle Ho. There was no intention to argue. He also answered “Yes sir, if Uncle Ho said so, then that’s it” when Uncle Ho asked him to explain about centralized democracy, “Is that okay?” He quoted Uncle Ho’s explanation as follows: “Like you, if you have any belongings or assets, you are the owners, that’s democracy. If you don’t know how to keep them, I will keep them for you. I will concentrate and put them in a chest. I will lock it and put the key in my pocket. That’s centralization.” Explaining centralized democracy like that with “Yes sir, if Uncle Ho says so, then that’s it,” is truly “so that’s it.” However, when recounting the stories that Bui Cong Trung and Ung Van Khiem told about the party's central congress to prepare for the issuance of Resolution 9 at the end of 1963, he wanted to defend Mr. Ho, considering that he was controlled by his juniors and had to fight the South, but in his heart he still wanted to follow Khrushchev's peaceful coexistence policy at that time. (6)

I am sure that readers in the South – especially those of the “former resistance” class – will enjoy this book very much. Because it was written in a typical Southern accent, and it is a very easy-to-understand accent. Its content, as presented above, is exactly as the “working group” reported, including very “toxic” points for the party. He has listed countless events that prove the party is not clear-headed, dictatorial, secretive, and obscure. He has severely condemned the party for massacring many people, illegally detaining many good party members who dared to speak out about the party’s mistakes.

He also devoted nearly one hundred pages to recording verbatim criticisms and condemnations of the party by people like Nguyen Ho, Ho Hieu, Do Trung Hieu and his wife, doctor Do Thi Van, Nguyen Manh Tuong, Chan Tin, Huu Loan, Pham Thi Te, etc.

In conclusion he wrote: “The End. This is what is meant by writing to Congress. Writing a letter to petition for freedom of the press….” (page 463)

Câu trên nhắc người đọc nhớ lại có chỗ ông đã phê bình bà Phạm Thị Tề về việc làm đơn khiếu nại cho chồng, con và ông còn nói đáng lẽ bà Tề phải đề “bản cáo trạng chế độ” mới đúng. Thì đây tại sao ông lại cũng viết “làm đơn xin tự do báo chí”? Thực sự cuốn sách này không phải là đơn từ xin xỏ gì cả. Nó đúng là một bản cáo trạng chế độ Cộng Sản Việt Nam hiện nay của chính một trong những ngưòi đã “có công” trong việc lãnh đạo đảng cướp chính quyền vào tháng 8 năm 1945. Cuốn sách của ông đáng lý phải có phần kiểm điểm những sai lầm của chính ông trong khi mù quáng theo Cộng Sản mà tàn sát những người chống Cộng khi ông còn có quyền có thế ở miền Nam, trước khi bị điều ra miền Bắc.

Dầu sao thì cuốn sách của ông đúng là một đòn chí tử đánh vào sự lãnh đạo của đảng và gián tiếp vào cnxh của Mác. Vì vậy mà nhóm công tác đặc biệt, sau khi đọc kỹ và phân tích cặn kẽ tác phẩm đã trình lên cho Đào Duy Tùng nhận xét sau đây:

“Đây là một cuốn sách đả kích cay độc Đảng ta và tác động mạnh mẽ tâm lý tư tưởng của người đọc, một cuốn sách phản động nhất trong những cuốn sách phản động! Bởi vì nó đã bêu xấu, chửi bới và lên án Đảng ta một cách toàn diện và có hệ thống.”

Có một điều khá thú vị là một người Cộng Sản theo thuyết Mác-xít duy vật kỳ cựu như Nguyễn Văn Trấn lại trưng dẫn Emmanuel Kant là nhà duy tâm học tổ bố. Hơn nữa lại nói đến “nhân vị” là điều tối kỵ đối với các nhà lãnh đạo miền Bắc. Người ta còn nhớ Tố Hữu và Trường Chinh đã lên án nhóm Nhân Văn Giai Phẩm năm 1957 rằng “Thấy kẻ thù nói Nhân Vị, bọn chúng cũng nói Nhân Văn.”

Chú thích

(+)“Viết Cho Mẹ Và Quốc Hội”, Nguyễn Văn Trấn, Văn Nghệ (Cali) tái bản lần thứ nhất, trang 345.

(1) lúc ấy là lâm thời, gọi là phó bí thư xứ ủy Nam Kỳ, dưới bí thư Bùi Công Trừng..

(2) Trong cuốn mà nhà xuất bản Văn Nghệ, California tái bản lần thứ nhất năm 1995 thì số trang là 504. Trong soạn phẩm này chúng tôi ghi theo số trang của nhà X.B. Văn Nghệ.

(3) Statu quo = giữ nguyên trạng (Latinh)

(4) Tiếng Pháp có nghĩa là “loại”, loài hay giống.

(5) Emmanuel Kant (1724-1804) triết gia duy tâm người Đức, tác giả cuốn “Critique de la raison pure” và “Critique de la raison pratique”. (Tạm dịch: Phê bình về thuần lý; và phê bình về thực lý)

(6) Viết đến đây chúng tôi tạm ngưng cầm tờ tuần san Saigon Nhỏ lên xem thì gặp Đào Nương, trong mục Phiếm Dị. Bà chìa cho xem bức thư của ông Đỗ Bồng Châu nào đó ở Virginia lên án các đảng viên Cộng Sản “phản tỉnh vì thất sủng”, trong đó có Bùi Tín và Nguyễn Văn Trấn. Bức thư có đoạn: “…Riêng về tên Nguyễn Văn Trấn, tác giả của tập sách được một số báo ở hải ngoại ca tụng “Viết cho mẹ và quốc hội”, thì đồng bào trong Nam còn ai xa lạ gì tội ác của tên này. Hắn giết hàng ngàn người vô tội bị hắn kết án là Việt gian đến nỗi hắn được đồng bào đặt cho hỗn danh là “hung thần Chợ Đệm”.

Chúng tôi ghi lại điều này để phản ánh một cái nhìn từ phía độc giả, hầu rộng đường phán xét.

 

  Nguyễn Văn Trấn(1914 - 1998 )

http://vi.wikipedia.org/wiki/Nguy%E1%BB%85n_V%C4%83n_Tr%E1%BA%A5n#cite_ref-9

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia

 Nguyễn Văn Trấn , còn gọi Bảy Trấn, là một nhà báo, nhà họat động cách mạng chống Pháp, Chính Ủy Bộ Tư Lệnh Khu 9, giảng viên trường Nguyễn Ái Quốc.

Nguyễn Văn Trấn sinh ngày 21 tháng 3 năm 1914 tại Chợ Ðệm, huyện Bình Chánh, tỉnh Long An (nay thuộc Thành phố Hồ Chí Minh) trong một gia đình địa chủ khá giả.

Năm 1927, ông lên Sài Gòn học trường Pétrus Ký. Năm 1930, ông đậu Tú tài phần nhất. Chịu nhiều ảnh hưởng tư tưởng của Phan Chu Trinh và Nguyễn An Ninh, ông bỏ học và bắt đầu hoạt động cách mạng chống Pháp, sau ông đó gia nhập đảng Cộng sản Việt Nam.

Năm 1938, ông sáng lập tờ Le Peuple (Dân chúng).

Ngày 25 tháng 8 năm 1945, ông lãnh đạo cuộc đảo chính cướp chính quyền ở Sài Gòn. Do có những hành động quyết liệt với các phần tử đối kháng, ông bị gọi là hung thần Chợ Đệm[1]. Có giả thuyết cho rằng Nguyễn văn Trấn là một trong ba người đã thực hiện việc giết Tạ Thu Thâu[xcv], hai người kia là Kiều Đắc Thắng [2] và Nguyễn Văn Tây [3].

Trong thời kỳ chín năm kháng chiến, ông làm tới chức Chính Ủy Bộ Tư Lệnh Khu 9.

Sau năm 1954, Nguyễn Văn Trấn tập kết ra Bắc và trở thành giảng viên trường Nguyễn Ái Quốc, rồi Vụ Phó Ban Tuyên huấn Trung ương.

Năm 1964, ông được bầu làm ủy viên Ủy ban Thống nhất trong kỳ họp thứ nhất, Quốc hội khóa, ngày 03 tháng 7 năm 1964.[4]

Sau khi về hưu, Nguyễn Văn Trấn cộng tác với nhiều tờ báo tại Việt Nam, như tờ Tuổi Trẻ cười, với bút hiệu Hai Cù Nèo và viết nhiều sách khảo cứu, tự thuật.

Trong những năm cuối đời, ông tỏ vẻ e ngại về vai trò của Đảng Cộng sản. Ông từng tham gia Câu lạc bộ Những Người Kháng chiến cũ và kí vào bản kiến nghị 100 người năm 1988 kêu gọi thay đổi cách thức bầu cử. Theo tờ Asia Times Online, ông đã cho rằng Đảng đang xâm phạm quyền hạn của nhà nước và đã kêu gọi tạo luật lệ cho đảng phải theo.[5] Năm 1995, ông viết tập "Viết Cho Mẹ Và Quốc Hội" và xuất bản với tư cách cá nhân tại thành phố Hồ Chí Minh trong đó ông nhấn mạnh quyền tự do báo chí là nhân quyền cơ sở nhất.[6] Tác phẩm này bị nhà cầm quyền cấm lưu hành một tuần sau khi xuất bản[7].

Năm 1997, ông là một trong 45 nhà văn được Tổ chức Theo dõi nhân quyền (Human Rights Watch) trao giải Hellman/Hammett dành cho các nhà văn bị đàn áp chính trị.[8]

Ngày 1 tháng 5 năm 1998, ông qua đời tại Sài Gòn, hưởng thọ 85 tuổi.

Các tác phẩm chính

Chúng Tôi Làm Báo (1977)

Chợ Ðệm Quê Tôi (1985)[9]

Chuyện Trong Vườn Lý (1988)

Logich Vui (Nhà xuất bản Sự Thật 1992)

Trương Vĩnh Ký, Con Người và Sự Thật (1994)[10]

Viết Cho Mẹ Và Quốc Hội[6]

Chú thích

^ Bảng Tường Trình Về Buổi Nói Chuyện Về Nhân Quyền Và Tự Do Tôn Giáo Cho Việt Nam Của Hòa Thượng Thích Giác Lượng:

^ According to Nguoi Binh Xuyen and NGUYEN BINH, Legend and Truth by Nguyen Hung: Kieu Dac Thang was a worker from the Central region, before 1945 he came to Saigon to make a living doing many jobs such as plantation worker, porter, barber. Kieu Dac Thang's nature was like his name: eager to win. It is not clear why Kieu Dac Thang was arrested by the French and exiled to Vung Tau prison (some documents say he was a robber). Thanks to Nam Be, a gangster of Xom Chieu, Kieu Dac Thang escaped to Lai Thieu. When the August Revolution broke out, Kieu Dac Thang proclaimed himself commander of the Eastern Resistance Regiment stationed in Bung Cau (other documents say Thang proclaimed himself commander of the Eastern region). Kieu Dac Thang considered everyone a traitor, confiscating every factory. Anyone who opposed him was killed. The list of Kieu Dac Thang's victims was long, including revolutionary Phan Van Hum. Kieu Dac Thang's militaristic actions ended when Central Committee special envoy Nguyen Binh went to the South to reunify the armed organizations.

^ Learn about the death of Ta Thu Thau

^ List of state leaders and heads of high-ranking agencies...

^ Tran Dinh Thanh Lam, “Vietnam's leaders sidestep the 'c' word”, Asia Times Online, May 2, 2007. Accessed May 16, 2008.

^ ab Vo Van Ai (2000). Michael Jacobsen and Ole Bruun (eds.). ed. Human Rights and Asian Values: Contesting National Identities and Cultural Representation in Asia. Routledge. 99. ISBN 0700712127. http://books.google.com/books?id=HpdiltchTUgC&pg=PA99&lpg=PA99&dq=%22Nguyen+Van+Tran%22+%22National+Assembly%22&source=web&ots=qsh8Vp8l3-&sig=x9IiA5f-oIYW5YPb10RmrhEZkIg&hl =en. 

^ Jacobsen and Bruun, p. 110

^ Human Rights Watch. “Congressional Casework”. Accessed May 16, 2008.

^ My hometown's Market/ Nguyen Van Tran.- Ho Chi Minh City: Ho Chi Minh City Literature Publishing House, 1985.- 510 pages; 19cm

^ Truong Vinh Ky, the man and the truth. Research by Nguyen Van Tran - Ho Chi Minh City: Social Science Department of Ho Chi Minh City Party Committee, 1993 - 274 pages; 19cm.

 

 

  http://son-trung.blogspot.com/2008/09/nguyn-vn-trn-1914-1998-mt-tm-hn-nam-k.html  

NGUYEN VAN TRAN (1914 - 1998), A STRONG AND BRAVE SOUTHERN SOUL

Wednesday, September 3, 2008

Nguyen Van Tran was born on March 21, 1914 in Cho Dem, Long An, nicknamed Bay Tran. In 1931, he graduated from the French high school program and then became a journalist. In 1936, he joined the Indochinese Communist Party and held many positions such as Secretary of the Southern Region. We see that he was very proud of his communist achievements. He and Tran Van Giau were famous for their ruthless killing, having murdered national soldiers and communist party members of the Trotsky faction during the August 1945 uprising.


He wrote many books on politics. The work "Writing for Mother and the National Assembly" is a memoir of the author, and at the same time, vivid pages of history of Vietnam under the communist yoke in the North.


Realizing that the communist party betrayed the nation, he and Nguyen Ho withdrew from the communist party. When the police came to his house to terrorize and humiliate him, he died of anger. The work "Writing for Mother and the National Assembly" was banned in the country, then sent overseas. His writing style and thoughts were heavily influenced by the uprightness of the Southern region, and were of great historical realism value. This work emphasized the following points:


- Land Reform

- Nhân Văn Giai Phẩm

- Lê Đức Thọ suppressing Hồ.

- the policy of impoverishing the South

- the division of Vietnam's mountains and forests.



1. Land reform


This is an important issue that many documents mention. Nguyễn Văn Trấn said that land reform was a copy of Mao Zedong's policy. A commune with this many poor people, according to Chinese experience, must have this many landlords (167). According to Nguyễn Văn Trấn, Nguyễn Văn Châu, a cadre of Zone 5 who studied in Beijing, said: What does such a struggle achieve in the end? It only destroys the friendship between the villagers (169). Bui Cong Trung commented on land reform as follows:

"Land reform gives the Northern farmers a piece of land where a dog can lie with its tail sticking out" (229).


In short, Nguyen Van Tran shows us that land reform is a disaster, a deception, farmers do not benefit materially and spiritually, they will forever have to live in poverty as slaves.



2. Nhan Van Giai Pham:


First, he discussed the literary and artistic line of the North. His comments were sharper than ever. He believed that the North followed the line of 'socialist realism', a kind of deceitful literature, forcing writers and artists to embellish the regime, and anyone who dared to speak the truth would be terrorized and punished. He wrote:


"Socialist realism is the way forward in literature and art. That means literature and art can only speak of an extremely beautiful paradise society that does not exist, has not been robbed, oppressed, or exploited, and is happening before our eyes. There are very few good secretaries, directors, storekeepers, and stores; it must be said that most of them are thieves, fast thieves, but literature cannot tell the truth but must create all ideal people" (275).


Next, he presented the communist repression of Nhan Van, Giai Pham and the literary and artistic situation in the North. Among the socialist artists and politicians, including those who had gone abroad, no one had spoken out to defend Nhan Van Giai Pham as strongly and wholeheartedly as he had. He believed that the world situation had affected Vietnam, especially the important events in the communist world at that time such as Khrushchev denouncing Stalin, Mao launching the Hundred Schools of Thought campaign, so Vietnam had risen up against many things including the cult of personality, injustice, corruption and repression and restraint. Lawyer Nguyen Manh Tuong denounced communist dictatorship:

"Up to now, we can compare the Labor Party to a very large tree, with its many leaves blocking the sunlight so that not even a blade of grass can grow under its feet"

(311).



In the Nhân Văn newspaper, Nguyễn Hữu Đăng called on the party and the state to pay attention to the issue of the rule of law, and he criticized the communist court with straightforward words:

"The court is a court that is more arbitrary than the religious court of the medieval church. Arrest whoever you want, arrest whoever you want, try whoever you want, make up laws, heavy or light, and judge them freely"

(274).



The Nhân Văn Giai Phẩm movement was born in 1955, but it was not until 1956 that Mao Zedong

launched the 'hundred flowers gather together, hundreds of schools contend for lightness' movement. Although it came later, it had a reverberating effect on Vietnam, and Vietnam imitated China in suppressing Nhân Văn Giai Phẩm in 1957. He humorously recounted the story of Trường Chinh's contact with the press. A journalist asked Trường Chinh:

- So the revolution has banned freedom of speech?

Trường Chinh was surprised:

- What do you say? You guys are free to curse the imperialists! (275)


Nguyen Van Tran wrote quite fully about the characters in Nhan Van and Giai Pham. He wrote about Nguyen Huu Dang as follows:


"Nguyen Huu Dang, the soul of the National Language Propagation Association, along with Nguyen Van To, worked

for the National Salvation Cultural Front. Nguyen Huy Tuong and Nguyen Dinh Thi were both organized by Dang. Dang was the head of the organization committee for the declaration of independence ceremony, and the Minister of Youth when he withdrew from Hanoi. In Thanh Hoa, the General Inspector of Popular Education in 1954 invited him to accept the position of minister and participate in party activities, but he refused. Dang said: There is a serious lack of democracy within the organization, now we are alone with one party" (278).



"Nguyen Huu Dang refused the glory and wealth that the communists lured him to. He lived by his own labor, such as designing covers for the Van Nghe newspaper, and then started the Nhan Van newspaper. After Nhan Van ended, he was sentenced to 17 years in prison, but after seven years, the International Human Rights Association intervened and he was released. Phung Cung was imprisoned for seven years for the article The Old Horse of Lord Trinh. Vu Duy Lan gave Huu Dang a sweater and was also imprisoned for seven years. Tran Dan was imprisoned, Huu Dang went to collect cigarette packs to exchange for frogs from children. Huu Loan went to castrate pigs, Tran Duc Thao, Nguyen Manh Tuong lived a life of mistreatment and excommunication" (280-282).


Nguyen Van Tran praised Tran Dan and Nguyen Huu Dang with sincere words:


"Tran Dan is just the successor of those who wrote Van Ngon Thu, That Tram Thu, ... as well as the issue of the rule of law of Nguyen Huu Dang. The literary issue that Tran Dan demanded to be reconsidered more than 30 years ago is still very current. The biggest disaster now is still the encouragement of beautification, the glorification of fake people, fake things, fake goods ... Those who foresee the disaster and want to stop the evil of beautification are immediately accused of blackening. People like Nguyen Huu Dang and Tran Dan should have received a national award, a glorious award for having proposed a solution to save the nation. But on the contrary, they were falsely accused, and a sentence called Nhan Van was placed on their heads" (277).



Discussing the birth of Nhan Van and Giai Pham, Nguyen Van Tran said that they did not oppose the government, they followed the party's call to 'speak the truth, speak directly, speak everything'. He said that the party encouraged artists to criticize constructively. (Nguyen Van Linh later also imitated Ho Chi Minh's call to 'speak frankly, speak truthfully, speak completely'.

He quoted Huu Loan:


"The slogan 'speak frankly, speak truthfully, speak completely' to build the party, not only by mouth but also by writing in newspapers. Not only writing in state newspapers but also encouraging the opening of private newspapers to write. That's why we have our Nhan Van Giai Pham and Nguyen Binh's Tram Hoa" (273).



Nguyen Van Tran wrote:

"In fact, Nhan Van responded to the party's call to 'speak truthfully, speak frankly, speak completely' to build the party and only fought for freedom of the press, freedom of speech, hoping to implement freedom of election and parliament, to enter the government, just needing to truly implement democracy in content is already an ideal" (277).



Today, the Vietnamese Communist Party still suppresses freedom of speech, although they have been less strict than before. Nguyen Van Tran wrote about the situation of literature and art during Nhan Van Giai Pham and today as follows:


"Currently, the Van Nghe newspaper is also doing the same things that Nhan Van used to do. It was only because he was called and given responsibility that Nguyen Ngoc dared to do it, and the Van Nghe newspaper is also being accused of making important mistakes. The difference is that Nhan Van used to be alone. When it was beaten, no one dared to defend it. It just kept its mouth shut, bowed its head and accepted the punishment. But now, the situation at home and abroad is different. It cannot be closed forever on indefinite mistakes. When Nguyen Ngoc was beaten, newspapers everywhere spoke up, and petitions are continuing to be sent in" (277).



The Party has suppressed Nhan Van and Giai Pham, and has caused countless disasters for the nation. Nguyen Van Tran wrote:


"A driver whose foot kills someone, if he cannot correct his mistake, must go to jail and have his license revoked. The same goes for a doctor who kills someone, must have his license revoked and must go to jail. Those are the people who kill a few people. But those who hold the fate of the whole country have caused the currency to lose its value tens of thousands of times, caused most construction sites and factories to go bankrupt, turned 90% of the children of families into hooligans, caused 50% of children to be malnourished, unjustly killed many talented and virtuous people, and destroyed many cultural and historical works. The trampled people shouted: I'm wrong! Then they calmly replied: I'm wrong, then correct it! Or if they have to correct it, they don't know how to sincerely correct it. They still hide under the party flag to go from one terrible mistake to another" (281).



3. Le Duc Tho overwhelms Mr. Ho

Bui Cong Trung recounts the progress of the 9th congress of the 4th Central Committee of the Party at the end of 1963, in which Mr. Ho lost power and was surrounded by Le Duc Tho's faction:


"That guy Le Duc Tho walked back and forth in the room before the meeting, like the captain of an artillery team inspecting and urging the artillery to prepare. He did not smoke, but today he held a can of Dai Tien Mon cigarettes in one hand, and a lighter like a rice pounder in the other. He went to choose a face to show the can. Nguyen Khanh Toan smoked Chinese cigarettes like a unicorn seeing firecrackers. He opened the box, took out a cigarette, put it in his mouth, and showed it. Tho lit the lighter with a 'bang'. Standing far away, Toan nodded. Tho went to Huy, ce petit - this little guy held the cigarette box. Le Duc Tho also lit the lighter with a 'bang'. Huy waved the lighter, not lighting the cigarette yet, perhaps he was still looking for the words 'mao nhieu'. In a corner of the room, Ha Huy Giap stand, Le Duc Tho came, said something, Giap's face was serious, nodded."



Those three were considered by Le Duc Tho as three people with reasoning and invited - to - speak up. But my God, under the Ho Chi Minh dynasty, whoever Le Duc Tho noticed, had feelings for, was born to that guy's mother on the full moon night of July.


"Let me tell you something," Bui Cong Trung continued, about old Ho Chi Minh. "I heard that Tho is plotting to overthrow the old man and replace him with Nguyen Chi Thanh. The old man is only a specialist in Marxist-Leninist theory. The country's affairs are handed over to Nguyen Chi Thanh. The party's affairs are statuque Le Duan. This guy who suddenly wants to be a Confucian, it's very difficult to overthrow him. Because he has achievements in the South, and the mothers hug him tightly in their hearts. Look, see if it's pitiful. Our beloved comrade Ho Chi Minh is wearing a silk suit, chairing the conference, but facing the yard. Having ears naturally has to take the insults and insults of the Soviet Union. When it's too unpleasant to listen, he turns in and raises his hand to speak, then Tho politely stops him:


"Uncle, please let the other people speak first!" I counted how many times old Ho raised his hand, each time Tho was able to stop him. Finally the old man let the conference listen to him recite a folk song in tears: "

When you love a caltrop, it's round

. When you hate a soapberry, it's crooked."


And he said dejectedly:

"When they see benefits, they put missiles in. When they see disadvantages, they withdraw them. What's the big deal!"

Bui Cong Trung told me. Ung Van Khiem said:

Before entering the conference, I took the opportunity to tell the old man privately that I would not show him the draft of the joint statement between me and Novotny to reassure him. Because in that draft, the old man had added a few places, and each word of Mr. Ho Chi Minh was clearly there. I think that draft was not given to me to explain anything but only to be used as a chopping block for Sau Tho to chop the old man."



And you see, when I stood there giving my opinion, your head of education (To Huu), Huy, passed by and spat at the part where I said that the policy of peace was to be loyal to Lenin. I smiled and said: Ah! Little boy, you dare to piss on Mr. Xa's head!' This 9th conference passed resolution 9 and the guys said that more than 10 central committee members did not vote.


Mr. Khiem revealed the secret:

- I asked the old man if he voted. The old man remained silent. The resolution expelled 4 names: Ung Van Khiem, Nguyen Van Vinh, Bui Cong Trung, Le Liem (329).




5. The policy of restraining the economy in the South.

Nguyen Van Tran accused Vo Nguyen Giap of advocating to stop the economic development of the South. Vo Nguyen Giap did not allow the economy of the South to grow strongly while the North and Central regions fell behind. He wrote that: this policy used many measures to disrupt the economy and make it stagnant and did what the North wanted, the South became poor to catch up with the North (235).



6. Communists destroyed the mountains and forests.

Nguyen Van Tran was the only one who denounced the communist ringleaders for robbing the national assets. They destroyed the mountains and forests to sell wood to foreigners for money to pocket. Bui Cong Trung had told Nguyen Van Tran as follows:


"They are the same guys, the same policies, ruling 17 million people, the people are already poor, in less than 15 years, the two forests of Viet Bac and Tay Bac were shaved bare. Now in the south, the same actors (même acteurs), the same comedy (même comedie) have already taken over Ban Me Thuot, Da Lat and Song Be, then they will compete with the north in 15 years, the south only needs three years to be as smooth as a shaman's mat for you to see" (230).




Nguyen Van Tran's memoirs are very valuable in terms of history and literature. The documents he presented are important documents. There are documents that no one has talked about, but he was the first to bring them to light. Others write memoirs to talk about themselves, but he writes for the country, to denounce the crimes of communism before the nation and compatriots. His criticisms are very strong and very correct. His pen is very sharp and his stance is decisive. He is a man of integrity and courage. He represents the upright, honest and patriotic southern intellectual class. His storytelling is very solid, his writing is natural, purely southern style, very interesting, and very lovable.



(Excerpt from Nguyen Thien Thu, MODERN LITERATURE, vol. 2, Gia Hoi 2006)

 

Nguyen Van Tran and the Book "Writing for Mother and the National Assembly"

In September 1995, a strange event occurred in Vietnam. That was the book "Writing for Mother and the National Assembly" by Mr. Nguyen Van Tran was printed and sold publicly. In a country that respects freedom of speech, if this event happened, perhaps no one would be surprised. But in Vietnam, it was indeed a strange thing.

Because everyone knows that the system of controlling books, newspapers and media of the Vietnamese dictatorship is extremely tight and strict. It is strange that a book, with content that the highest organ of the communist party assessed as "very reactionary, very toxic" and then Truong Tan Sang, chairman of the People's Committee of Ho Chi Minh City, signed a "Secret" decision to ban circulation and confiscate it (see Lien Minh January 1996), could pass through the censorship system to be released publicly.

Before assessing why this strange thing could happen, it is necessary to talk about the content of the book and the author, to understand why the group of cadres in charge of appraising this book, in a confidential letter sent to Do Muoi, Dao Duy Tung, and Le Kha Phieu on October 30, 1995, assessed that: "This is a book with very reactionary and toxic content because it slanders, defames, curses, and harshly condemns the leadership of our Party in a comprehensive way (both politically, economically, culturally, and literaryly) and "systematically" (trying to point out one mistake after another in different periods and closely related to each other), it reveals a very bitter and blatant attitude of dissatisfaction, meaning "to settle for nothing" (according to Southerners) with our Party and our regime".

Ông Bảy Trấn, Hai Cù Nèo: Ông Nguyễn Văn Trấn, còn được gọi là Bảy Trấn, sinh năm 1914 tại Chợ Đệm thuộc làng Tân Kiên, huyện Bình Chánh, tỉnh Long An (nay thuộc thành phố Hồ Chí Minh). Xuất thân từ một gia đình địa chủ được coi là khá giả, ông được gởi lên Sài Gòn học trường Pétrus Ký (1927). Năm 1930, sau khi thi đậu tú tài phần nhất, ông bỏ học và bắt đầu hoạt động cách mạng chống lại thực dân Pháp.

ở thời điểm đó, theo lời tự thuật, ông đã chịu ảnh hưởng rất nhiều bởi tư tưởng của cụ Phan Chu Trinh và ông Nguyễn An Ninh. Nhưng khi phong trào cộng sản bộc phát mạnh ở khắp nơi, người thanh niên Nguyễn Văn Trấn đã tham gia vào đảng cộng sản, với sự tin tưởng rằng "cách mạng vô sản thế giới sẽ gióng trống phất cờ giải phóng cho dân tộc yếu hèn".

Từ đó, Nguyễn Văn Trấn lao vào cuộc đấu tranh với tư cách là một đảng viên đảng cộng sản. Trong hơn 40 năm hoạt động cho tới lúc về hưu vào năm 1976, Nguyễn Văn Trấn đã giữ nhiều chức vụ quan trọng trong guồng máy đảng cộng sản như Chính Ủy Bộ Tư Lệnh khu 9 và Bí Thư Khu Ủy, Đại Biểu Đại Hội Đảng lần thứ hai, Giáo Sư trường Nguyễn Ái Quốc và sau đó trường Đại Học Nhân Dân tại Hà Nội, Vụ Phó Ban Tuyên Huấn Trung ương.

Sau khi về hưu, ông cộng tác với nhiều tờ báo tại Việt Nam, như tờ Tuổi Trẻ, với bút hiệu Hai Cù Nèo, bằng những bài viết châm biếm vạch ra những yếu tố tiêu cực, xấu xa của chế độ xã hội chủ nghĩa. Ông cũng viết nhiều sách khảo cứu, tự thuật như Chúng Tôi Làm Báo (1977), Chợ Đệm Quê Tôi (1985), Chuyện Trong Vườn Lý (1988), Trương Vĩnh Ký, Con Người và Sự Thật (1994).

Năm 1995, ông viết tập "Viết Cho Mẹ Và Quốc Hội". Quyển sách lọt qua vòng kiểm soát của Đảng và được bày bán gần như công khai. Chỉ trong vòng một tháng, hơn 10.000 cuốn sách phát hành hết sạch và ở khắp nước ai cũng bàn tán về những sự kiện được nêu lên trong "Viết Cho Mẹ Và Quốc Hội".

Thấy được tầm tác hại của quyển sách, Trương Tấn Sang, theo lệnh của Bộ Chính Trị, ra chỉ thị cấm lưu hành và tịch thu. Trong khi đó, mặc dù bị đánh giá không còn đủ tư cách là đảng viên, nhưng Nguyễn Văn Trấn vẫn chưa bị khai trừ hay bị thi hành kỷ luật, vì theo báo cáo mật gởi Bộ Chính Trị, nhóm công tác viên đề nghị "Để không gây dư luận xôn xao trước đại hội 8, nên chưa thi hành kỷ luật khai trừ vội".

Điều đó có nghĩa là, bản án dành cho Nguyễn Văn Trấn vẫn treo ở đó, chờ có cơ hội tốt Đảng sẽ thi hành.

"Viết Cho Mẹ Và Quốc Hội", hồi ký chính trị của một đảng viên cộng sản kỳ cựu:

"Viết Cho Mẹ Và Quốc Hội" là một cuốn sách dày 544 trang, được tác giả Nguyễn Văn Trấn viết như một loại hồi ký chính trị, nói về cuộc đời của chính mình, những bước thăng trầm của tác giả trong khoảng 50 năm "làm cách mạng" và những trăn trở của ông trước hiện tình đất nước.

Trước hết, quyển sách được viết như một lời sám hối của một người cộng sản phản tỉnh, như tiếng thét phẫn nộ của một người dân trước những bất công, phi lý của đời sống và như một bản án lệnh dõng dạc vạch tội đảng cộng sản Việt Nam.

Tại sao tác giả lấy tựa đề "Viết Cho Mẹ Và Quốc Hội" ? Mẹ ở đây là là người sinh ra mình, Mẹ còn là biểu tượng cho cội nguồn, cho tổ quốc. "Viết cho Mẹ" của Nguyễn Văn Trấn dường như để gởi một thông điệp đến cho tất cả những ai, trong đó có nhóm lãnh đạo đảng cộng sản Việt Nam, đã quên mất mình từ đâu mà ra, quyền bính do đâu mà có.

Đoạn mở đầu, tác giả đã nhắc đến việc Khổng Tử nói "đàn bà khó dạy" và Lỗ Tấn tự hỏi : "Không biết khi nói đàn bà khó dạy, Khổng Tử có kể mẹ ông vào đó hay không?" Thái độ coi thường nguyện vọng của người dân của tập đoàn lãnh đạo đảng cộng sản được Nguyễn Văn Trấn xem như một người kinh thường mẹ đẻ ra mình.

Trong một lá thư gởi ra ngoài nói về tác phẩm của mình, Nguyễn Văn Trấn viết, vẫn bằng lối khôi hài chua chát: "Mọi việc ở đời đều phụ thuộc vào dân và dân thì phụ thuộc vào lời nói. Mà hỡi ôi, ở Việt Nam nay câu nói của dân gian vẫn còn có giá trị "Ngắn cổ kêu chẳng thấu trời".

Nguyễn Văn Trấn không kéo cổ dân cho nó dài ra, mà chỉ làm một con cóc khô kêu gào cho"Thượng Đế Đảng" chớ có quên động cơ thành lập Đảng là "Đem lại tự do bình đẳng lại cho nhân dân".

Trong tiếng kêu gào thay cho dân đen thấp cổ, bé miệng, Nguyễn Văn Trấn hướng về Quốc Hội, vì dù muốn dù không, đây cũng là cơ chế được xem là đại diện cho tiếng nói nhân dân, là nơi thông qua cái bản hiến pháp trong đó những quyền tự do căn bản của con người, như quyền tự do ngôn luận, báo chí, được long trọng công nhận. Hướng về nơi mang danh nghĩa là đại diện cho nhân dân để đòi quyền cho nhân dân, Nguyễn Văn Trấn muốn vạch trần bản chất mỵ dân của chế độ mà ông đang sống.

Bằng thể loại thuật chuyện như nói, pha lẫn khôi hài và châm biếm, toàn bộ quyển sách phản ảnh sự cay độc của tác giả trong cách chỉ trích tập đoàn lãnh đạo cộng sản và những sai lầm liên tục của Đảng cộng sản Việt Nam. Nội dung của quyển sách nhắm vào ba điểm chủ yếu :

1) Những sai lầm và tội ác của đảng cộng sản Việt Nam:

Qua từng thời kỳ của lịch sử, ông Nguyễn Văn Trấn đã vạch ra nhiều sai lầm là tội ác của đảng cộng sản Việt Nam. Trong thời kỳ cải cách ruộng đất tại Miền Bắc, quyển sách nêu lên nhiều bằng chứng cho thấy sự độc ác của chế độ.

Theo ông, vì rập theo sự chỉ đạo của Mao Trạch Đông và cúi đầu vâng lệnh cố vấn Trung Quốc, đảng cộng sản đã giết hại nhiều người vô tội trong vụ cải cách này, thậm chí dứt tình và đối xử độc ác với những đồng chí hôm qua của mình, làm tan nát tình làng nghĩa xóm. Cũng trong giai đoạn này, cuộc chỉnh huấn và cải tạo trí thức Miền Bắc đã làm cho nhiều người chết hay thân tàn, ma dại.

Quyển sách đã kết luận rằng "thật ra chỉnh huấn làm cho người cộng sản ngây thơ ngày xưa học rồi thấy mình "chẳng ra con người" nữa; chỉnh huấn là sáng tạo kỳ quái, là biểu hiện cường bạo của Mao, bậc vua chúa cách mạng ở phương Đông".

Đối với vụ Nhân Văn - Giai Phẩm, quyển sách ca ngợi những người như Trần Dần, Nguyễn Hữu Đang xứng đáng là những kẽ sĩ Việt Nam, đã biểu hiện khí tiết của mình trước cường quyền và so sánh tòa án của chế độ như là một "tôn giáo pháp đình của giáo hội thời trung cổ", xét xử tùy tiện, vô luật lệ. Gần đây, trước đòi hỏi phải xét lại vụ án này, Nguyễn Văn Trấn phê phán thái độ ngoan cố của lãnh đạo Đảng, không chịu sửa sai, giải oan cho những kẻ vô tội, mà "lại cứ gào

: đây là vụ án chính trị, vụ án đã qua, bọn Nhân Văn đã nhận tội, không nên nhắc tới nữa,...".

Quyển sách cũng đưa ra một số sự kiện lịch sử, trong vụ án xét lại chống đảng vào thập niên 60. Theo ông Nguyễn Văn Trấn, Lê Đức Thọ đã thao túng Hội Nghị Trung ương lần thứ 9 của đảng cộng sản vào năm 1963, vô hiệu hóa ông Hồ Chí Minh, để kéo đảng cộng sản Việt Nam chống chủ trương xét lại của Liên Xô. Sau vụ này, như chúng ta đã biết, là hàng loạt vụ bắt bớ, thanh trừng đã xảy ra.

Đối với việc thống nhất đất nước từ 1975, theo ông Nguyễn Văn Trấn, là tham vọng của nhóm lãnh đạo Bắc Hà muốn thống trị miền Nam, không muốn cho miền Nam được phát triển. Nó đã gây ra tai họa lớn cho Miền Nam, làm cho Miền Nam trượt dốc băng để "đuổi kịp Miền Bắc" và cùng nhau ăn độn ! Ngược lại với đường lối cưỡng ép này, ông Nguyễn Văn Trấn đưa ra đề nghị thành lập một Liên Bang Việt Nam gồm hai miền Nam-Bắc, với một chế độ tự trị tại miền Nam.

Đánh giá về giai đoạn hiện nay, từ khi Hà Nội triệt hạ Câu Lạc Bộ Kháng Chiến tại miền Nam, tịch thu các quyền cơ bản của con người, theo lời ông Nguyễn Văn Trấn, chế độ độc tài đang muốn đàn áp các tiếng nói của lương tri như Linh Mục Chân Tín, ông Nguyễn Ngọc Lan, ông Đỗ Trung Hiếu, hoặc bắt giữ các gương mặt tiêu biểu của truyền thống dân chủ như ông Nguyễn Hộ, khai trừ khỏi đảng các văn nghệ sĩ như Bùi Minh Quốc, Dương Thu Hương và các nhà cách mạng lão thành như ông Lê Hồng Hà, ông Nguyễn Trung Thành v.v...

2) Lên án việc đàn áp tôn giáo và kêu gọi trở về với tôn giáo:

Là người đi theo một chủ nghĩa vô thần trên 40 năm, sự hồi đầu của Nguyễn Văn Trấn được nhìn thấy rõ trong những phê phán của ông về chính sách đàn áp tôn giáo của các đảng cộng sản, về tình trạng mất mát các giá trị thiêng liêng của xã hội Việt Nam như luân lý, đức tin, điều thiện, thái độ bao dung và ánh sáng của tôn giáo trong tâm hồn con người.

Trang 398, ông kết luận rằng "tái lập những giá trị tôn giáo là con đường duy nhất để giải quyết cuộc khủng hoảng thiêng liêng hiện thời". Trong quyển sách, ông trích rất nhiều bài giảng của linh mục Chân Tín, để phần nào muốn nói lên sự sám hối của ông và ý muốn trở về với những giá trị tinh thần và tôn giáo, những giá trị đã và đang bị dập vùi một cách tàn bạo dưới chủ nghĩa vô thần cộng sản.

3) Đòi hỏi những quyền tự do căn bản của con người, đặc biệt là quyền tự do báo chí:

Trong phần 3 và cũng là phần cuối của quyển sách, Nguyễn Văn Trấn kết thúc bằng một kiến nghị gởi Quốc Hội cộng sản, trong đó có đoạn viết

"Tôi lưu ý Quốc Hội, sự giả đò không chăm sóc, sự giả đò quên các quyền căn bản của con người, là nguyên nhân gây ra đau khổ cho Tổ Quốc, cho nhân dân, là nguyên nhân gây ra sự đồi bại của những kẻ làm ông nhà nước".

Ông yêu cầu được tự do ngôn luận và tự do báo chí, vì theo ông, "Hiện thời người trong nước ta, đang khao khát nhơn quyền và các quyền tự do dân chủ. ,

Nhà làm báo, thì nghĩ theo nhà báo : Nếu nói nhơn quyền là một cái la bàn, thì kim chỉ nam là tự do ngôn luận, tự do báo chí và in sách."

Ông kết thúc quyển sách bằng câu "Tôi chờ Quốc Hội trả lời". Nhưng sự chờ đợi này, chính ông cũng biết là vô ích. Ông chờ đợi một điều khác, đó là phản ứng của quần chúng, của Đảng. Và ông đoán đúng. Quốc Hội vẫn im lặng như mấy chục năm qua như một gã câm chỉ biết gật đầu.

Quần chúng phấn khởi vì có một người như ông, đi theo đảng nhiều năm, dám nói lên những điều mà quần chúng bình thường dấu tận đáy lòng, không dám nói ra. Đảng nổi giận vì có người dám nhục mạ Đảng. Những sự việc xảy ra tiếp theo, như ra lệnh cấm lưu hành, tịch thu sách, răn đe ông Nguyễn Văn Trấn và dằn mặt các đảng viên khác, chỉ là một tiến trình logic của thể chế độc tài tại Việt Nam, không ai ngạc nhiên, kể cả ông Nguyễn Văn Trấn.

Sự kiện quyển sách "Viết Cho Mẹ Và Quốc Hội" của ông Nguyễn Văn Trấn được bày bán công khai, rồi sau đó bị cấm đoán và tịch thu, phản ảnh một số hiện trạng tại Việt Nam.

Trước hết, qua nội dung của cuốn sách, chúng ta có thể đánh giá rằng càng ngày càng có nhiều người từng phục vụ cho đảng cộng sản, nhìn ra được bản chất độc ác và những chính sách sai lầm tai hại của Đảng đã là nguyên nhân của tình trạng lụn bại của đất nước Việt Nam hôm nay. Những người này, tham gia vào đảng cộng sản với lý tưởng yêu nước, yêu dân.

Ngày nay, họ nhận chân được rằng đảng cộng sản không phục vụ cho lý tưởng đó, mà ngược lại còn làm hại nước, hại dân. Sự phản tỉnh của những người này đã thúc đẩy họ nói lên, viết ra những lời cảnh tỉnh, những bản cáo trạng dành cho đảng cộng sản Việt Nam. Điều chắc chắn là họ sẽ bị bịt miệng, bị đàn áp, để lãnh đạo đảng hủy diệt mọi mầm mống chống đối trong nội bộ đảng.

Nhưng một quyển sách như vậy, lọt qua được hàng rào kiểm soát cũng là một sự kiện đáng quan tâm. Qua nhận định nội bộ của Đảng, "việc để cho cuốn sách độc hại này được in và bán là một sơ hở, thiếu sót của cơ quan tuyên huấn và cơ quan quản lý xuất bản, quản lý ấn loát ở TP Hồ Chí Minh" và đưa ra chỉ thị là phải có biện pháp xử lý đối với những người có trách nhiệm trong việc in ấn và phát hành.

Việc này làm cho chúng ta nhớ lại vụ tờ báo Truyền Thống Kháng Chiến bị cấm không cho in và phát hành, nhưng sau đó được cơ sở ấn loát của nhà nước tại các tỉnh Miền Nam in và phổ biến.

Tại Việt Nam, đảng và nhà nước cộng sản kiểm soát mọi phương tiện ấn loát truyền thông, từ giấy, nhà in, đến nhà xuất bản. Nhưng những tác phẩm như "Viết Cho Mẹ Và Quốc Hội" vẫn in và bán được, tức là cần phải có sự đồng tình, giúp đỡ của chính cán bộ, đảng viên trong guồng máy sản xuất và kiểm soát sách báo.

Chính vì sợ "bứt dây, động rừng", nên lãnh đạo đảng cộng sản chưa dám có biện pháp mạnh với ông Nguyễn Văn Trấn. Sự kiện này cũng phản ảnh tình trạng phân hóa, giao động cùng cực trong chế độ Hà Nội và chắc chắn xu hướng cổ võ cho một nước Dân Chủ Tự Do, tôn trọng Nhân Quyền đang ngày một lên cao trong hàng ngũ đảng viên cộng sản Việt Nam.

Đây là một ngòi nổ vô cùng nguy hiểm, nó có khả năng châm ngòi cho một ngọn núi lửa, như sự so sánh của ông Nguyễn Hộ, để đốt tan mọi độc tài, áp chế tại Việt Nam.

Nguyễn Đức Quang.

- Nhận định về  Nguyễn Văn Trấn của những người không Cộng Sản :

http://www.greenspun.com/bboard/q-and-a-fetch-msg.tcl?msg_id=00CKFs Vài chuyện thật xảy ra trong 9 năm kháng chiến 45-54 Theo Hứa Hoành.

"Theo "Phật Giáo Hòa Hảo Trong Dòng Lịch Sử Dân Tộc" của Nguyễn Long Thành Nam, trang 34, danh sách

"Lâm Ủy Hành Chánh" cho chúng ta thấy hầu hết là những người CS như :

- Trần Văn Giàu, Chủ tịch (CS).

- Dương Bạch Mai, Thanh tra chính trị miền Đông (Công an CS).

- Nguyễn Văn Tạo, Nội vụ (CS).

- Nguyễn Văn Tây, Thanh tra chính trị miền Tâỵ

- Các ủy viên : bác sĩ Phạm Ngọc Thạch (mới ly khai với Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất ngày 22/8/45 để gia nhập Việt Minh).

- Từ Bá Đước, Đảng Dân Chủ, lãnh tụ Thanh Niên Tiền Phong ở Trà Vinh.

- Kỹ sư Ngô Tấn Nhơn, Dảng Việt Nam Độc Lập của Hồ Văn Ngà, ly khaị

- Kỹ sư Hoàng Đôn Văn thuộc Tổng Công Đoàn, thiên tả.

- Sinh viên Huỳnh Văn Tiễng (CS)

"Lâm Ủy Hành Chánh" lập Sở Công an, giao cho Nguyễn Văn Trấn (tác giả "Viết cho mẹ và quốc hội") làm giám đốc, gọi là "Quốc Gia Tự Vệ Cuộc". Lực lượng này không lo đánh Pháp, mà nhận chỉ thị của Trần Văn Giàụ Nguyễn Văn Trấn theo đó di khủng bố, bắt cóc, ám sát, thủ tiêu các thành phần lãnh đạo, các thân hào nhân sĩ có uy tín, thâm chí cả những người làm việc cho Pháp trước kiạ Những tên dao búa chyên đâm thuê chém mướn như Tô Kỳ, Ba Nhỏ, Kiều Đắc Thắng, Kiều Tấn lập...là tay sai trực tiếp của "Lâm Ủy Hành Chánh", để thi hành các mật lịnh. Dân chúng đang say sưa trước cao trào độc lập tự do, khi thấy cờ đỏ sao vàng xuất hiện, họ bàng hoàng, nhưng rồi cũng tự an ủi :

- Ai lãnh đạo cũng được, miễn họ chống Pháp để giải phóng quê hương…..

 Thật ra Phạm Văn Bạch chỉ giữ hư vị, mọi quyền hành vẫn nằm trong tay cán bộ CS. Trần Văn Giàu, Nguyễn Văn Trấn sai mật vụ núp dưới danh nghĩa Thanh Niên Tiền Phong, Tự Vệ Cuộc đi lùng bắt, ám sát, khủng bố các lãnh tụ quốc gia, tôn giáo là những người vừa mới hợp tác với họ, được họ mời giữ chức vụ này, chức vụ nọ trong Ủy ban Hành chánh. Chỉ nội trong 2 tuần lễ, từ 25/8/45 tới 7/9/45, mà Lâm Ủy Hành Chánh khủng bố, ám sát, tiêu diệt các nhân vật trong Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất mà cách đó không lâu CS năn nỉ xin nhường quyền lãnh đạọ Tình trạng trở nên ngột ngạt. Không khí hoang mang, nghi kỵ bao trùm. Khối đoàn kết quốc dân bị rạn nứt. Tiềm lực chiến đấu bắt đầu suy yếụ CS tiếp tục ra lịnh ám sát, bắt cóc, thủ tiêu các nhân vật sau đây : Giáo chủ Huỳnh Phú Sổ (nhưng thất bại), Vũ Tam Anh (tức Nguyễn Ngọc Nhan) bị công an của Trần Văn Giàu là Lý Huê Vinh bao vây bắt tại Xóm Thơm (không thành công), nhưng CS đã thành công trong việc tới nhà ông Bùi Quang Chiêu để hạ sát toàn thể gia quyến 1 cách dã man.

…. Mới chiếm được chính quyền, Lâm Ủy Hành Chánh vội vàng lập Quốc Gia Tự Vệ Cuộc, giao cho Nguyễn Văn Trấn đi lùng bắt, ám sát, khủng bố, cho mò tôm... Đó là những người mới liên hiệp với họ vài hôm trước. Phạm Hùng (từ Côn Đảo mới về), Kiều Đắc Thắng, Kiều Tấn Lập,...được lịnh lùng sục khắp nơi, bắt các nhân sĩ, lãnh tụ các đảng phái, tôn giáo, thậm chí đến những viên chức hội tề đã về hưụ..đem thủ tiêu rồi chụp mũ họ là "Việt gian".

-http://www.vietbaoonline.com/print.asp?nid=40397 Bảng Tường Trình Về Buổi Nói Chuyện Về Nhân Quyền Và Tự Do Tôn Giáo Cho Việt Nam Của Hòa Thượng Thích Giác Lượng.

"Theo ông, như lịch sử tại Liên bang Sô Viết và Nam Tư đã cho thấy, chỉ có người CS mới diệt được CS mà thôi, điều quan trọng là hiện nay, chủ nghĩa CS không còn là một hấp dẫn đối với một số người ngây thơ như trước đây, và sự thật về sự tàn bạo của chế độ CS đã không thể được che dấu và bưng bít được đối với đại đa số thành phần đảng viên CS như trước kia, bằng chứng là đã có rất nhiều người bày tỏ sự phản tỉnh rất mạnh mẽ, như Nguyễn văn Trấn (từng được gọi là hung thần Chợ Đệm 7 Trấn với thành tích giết người, những chiến sĩ không CS, không biết gớm tay), rồi Nguyễn Hộ, Dương thu Hương, rồi Trần Độ, Hoàng Minh Chính, rồi Hà Sĩ Phu, Nguyễn thanh Giang, Bùi Minh Quốc, Tiêu Dao Bảo Cự..., rồi thành phần sinh viên ra báo chui Thao Thức, Đứng Dậy, rồi những vụ nổi dậy của dân chúng các vùng Thái Bình, Kim Nổ, Đồng Nai ..."

-http://tudongonluan.comuv.com/16/thamkich.html  Tự Do Ngôn Luận - Số 16

Nguyễn Văn Trấn trong thời kỳ Cởi Trói 1987 gồm nhiều văn nghệ sĩ đã vượt trên nổi sợ của mình để đưa ra các tác phẫm lên án chế độ:

" Hồi năm 1987, sau nhiều năm cầu xin, cuối cùng thì “Câu lạc bộ Những người Kháng chiến cũ” được thành lập, do nhà cách mạng lão thành Nguyễn Hộ làm chủ nhiệm. Câu lạc bộ đã phát huy tinh thần tự do tư tưởng, tự do ngôn luận, và dù không được phép vẫn cho ra báo “Truyền Thống Kháng Chiến” với 2 ngàn bản in. Câu lạc bộ đã dám thảo luận những vấn đề chính trị rất hóc búa, như yêu cầu Bộ chính trị và Ban bí thư kiểm điểm công việc của mình trước Trung ương, yêu cầu thi hành kỷ luật những bộ trưởng, thứ trưởng phạm sai lầm để cho 10 triệu dân miền Bắc bị đói năm 1987, yêu cầu Trung ương đừng “độc diễn” khi Quốc hội bầu Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng mà để cho Quốc hội được bầu cử dân chủ... Đảng cầm quyền tức giận, bắt đầu đàn áp những người tham gia Câu lạc bộ thì ông Nguyễn Hộ – người đảng viên với 50 tuổi đảng – đã tuyên bố ra khỏi ĐCSVN (1990).

Trong năm 1987, Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh tuyên bố “cởi trói” cho văn nghệ sĩ – sự thật là chỉ tạm thời nới lỏng dây trói thôi – thì giới trí thức, văn nghệ sĩ, các nhà báo đã biết nhân cơ hội đó vươn lên. Nhà văn Nguyên Ngọc đã đưa ra bản “Đề cương đề dẫn thảo luận ở hội nghị đảng viên bàn về sáng tác văn học”, một lần nữa đặt lại quan hệ giữa văn học và chính trị, phản đối dung tục hoá mối quan hệ này, phản đối sự “tuyệt đối hoá chính trị, tuyệt đối hoá sự chi phối tất yếu của chính trị đối với văn học” (nguyên văn), nói một cách khác văn học đòi “tự do”, đòi thoát khỏi sự đè đầu cưỡi cổ của “đảng tính”. Thật ra cũng không khác mấy yêu cầu đòi Đảng “trả văn nghệ cho văn nghệ sĩ” mà Trần Dần đã đưa ra hồi cuối năm 1954 đầu năm 1955, khởi đầu cho trào lưu “Nhân Văn-Giai Phẩm”. Một phong trào sáng tác mạnh mẽ đã được dấy lên: nhiều tác phẩm vang dội một thời đã xuất hiện, như “Thời Xa Vắng” (1986) của Lê Lựu, “Tiểu Thuyết Vô Đề” “Thiên Đường Mù” và “Bên Kia Bờ Ảo Vọng” (1987) của Dương Thu Hương, “Ly Thân” (1987) của Trần Mạnh Hảo, “Lời Khai Của Bị Can” (1987) của Trần Huy Quang, “Cái Đêm Hôm Ấy Đêm Gì?” (1988) của Phùng Gia Lộc, “Tiếng Đất” (1988) của Hoàng Hữu Cát, “Mùa Lá Rụng Trong Vườn” (1985) của Ma Văn Kháng, “Tướng Về Hưu” của Nguyễn Huy Thiệp... Văn thơ của Nguyễn Minh Châu, Trần Vàng Sao, Xuân Quỳnh, Nguyễn Duy, Bùi Minh Quốc, Thanh Thảo, hội hoạ của Nguyễn Tư Nghiêm, Nguyễn Sáng, Bửu Chỉ, kịch nghệ của Lưu Quang Vũ, Tất Đạt... đã để lại những dấu ấn đẹp cho thời kỳ đó. Những đổi thay của báo chí cũng khá tích cực, nổi bật là tuần báo “Văn Nghệ” dưới thời tổng biên tập Nguyên Ngọc, “Sông Hương” với tổng biên tập Tô Nhuận Vĩ, “Lang Bian” với tổng biên tập Bùi Minh Quốc, “Tuổi Trẻ” với tổng biên tập Vũ Kim Hạnh. Cũng cần nhắc đến vai trò của ông Trần Độ, hồi đó là trưởng Ban Văn nghệ Trung ương đã có công thuyết phục Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh và Bộ chính trị ra nghị quyết 05 (công bố đầu tháng 12-1987) với tinh thần nới rộng tự do cho văn nghệ sĩ, phần nào đã có tác dụng mở đường cho các tác phẩm tốt ra đời. Về ấn phẩm bí mật thì phải kể đến tờ “Diễn Đàn Tự Do” do Giáo sư Đoàn Viết Hoạt chủ trương. Một thời gian sau thì đảng cầm quyền hoảng sợ, lại siết chặt dây trói, lại bày ra “Vụ án Câu lạc bộ Những người Kháng chiến cũ”, đưa vào tù các ông Tạ Bá Tòng, Hồ Hiếu, Đỗ Trung Hiếu, Đỗ Đình Mạnh... cuối cùng là ông Nguyễn Hộ, “Vụ án Lang Bian” với việc khai trừ khỏi ĐCS và quản chế nhà thơ Bùi Minh Quốc, nhà văn Tiêu Dao Bảo Cự và đàn áp Hội Văn nghệ Lâm Đồng. Ông Nguyên Ngọc, bà Vũ Kim Hạnh đều bị gạt ra khỏi cương vị tổng biên tập các báo họ đã phụ trách. Các nhà tu hành từng ủng hộ ĐCS trong cuộc chiến tranh miền Nam, đến khi họ cất tiếng nói chính nghĩa cũng bị đàn áp, tù đày, quản chế, như Linh mục Chân Tín, ông Nguyễn Ngọc Lan... Đó là chưa nói đến vụ án Nguyễn Đan Quế, Đoàn Viết Hoạt với mức án cực kỳ nặng.

Trong tình hình vô cùng khó khăn đó, cuộc đấu tranh đòi dân chủ hoá vẫn không ngừng tiến tới. Các nhà cách mạng lão thành Hoàng Minh Chính, Nguyễn Hộ, Lê Giản, La Văn Lâm, Nguyễn Văn Trấn, Ngô Thức, Trần Độ, Nguyễn Văn Đào, Hoàng Hữu Nhân, Lê Hồng Hà, Trần Dũng Tiến, Vũ Huy Cương... đã cất cao tiếng nói chính nghĩa của mình. Ông Nguyễn Hộ đã cho ra tập luận văn “Quan Điểm Và Cuộc Sống”, ông Nguyễn Văn Trấn – tập tạp luận “Viết Cho Mẹ Và Quốc Hội”, ông Hà Sỹ Phu (Nguyễn Xuân Tụ) – ba tập sách “Dắt Nhau Đi Dưới Những Tấm Biển Chỉ Đường Của Trí Tuệ”, “Đôi Điều Suy Nghĩ Của Một Công Dân” và “Chia Tay Ý Thức Hệ”, Trần Thư – “Người Tù Bị Xử L ý Nội Bộ”, Hoà Thượng Thích Quảng Độ – “Nhận Định Những Sai Lầm Tai Hại Của Đảng Cộng Sản Việt Nam Đối Với Dân Tộc Và Phật Giáo Việt Nam”, ông Trần Độ – “Hồi K ý”, Tiêu Dao Bảo Cự – “Nửa Đời Nhìn Lại”, Trần Khuê – “Đối Thoại” .. . Nhiều người khác, như Lữ Phương, Nguyễn Kiến Giang, Nguyên Phong Hồ Hiếu, Nguyễn Thanh Giang, Vũ Cao Quận... cũng đã công bố những luận văn, những nghiên cứu của mình để chỉ rõ con đường tất yếu phải dân chủ hoá Đất nước. Cũng chính trong thời gian này, một tờ báo bí mật nhỏ nhắn viết rất hay mang tên “Người Sài Gòn” mà người ta đồ rằng do Ông Già Chợ Đệm Nguyễn Văn Trấn làm. Tờ báo được những người dân chủ đón nhận rất nồng nhiệt. "

Nhận định của Long Điền về nhân vật Nguyễn Văn Trấn:

Quyển hồi ký Viết Cho Mẹ và Quốc Hội viết và in trong nước,sau đo bị nhà nước CSVN ra lệnh tịch thu vì nội dung xấu,chống chế độ.Sau đó quyển sách được in tại Hoa Kỳ, nhà xuất bản Văn Nghệ California năm 1995 gồm 502 trang.Qua quyển hồi ký mà tác giả gởi gấm tâm tình chúng ta hiểu được một số nhận định của Nguyễn Văn Trấn về Cuộc Chiến Việt Nam 1945-1975 mà tác giả là một chứng nhân lịch sử có mặt đầy đủ trong các thời kỳ quan trọng lịch sử:1945-1954-1975.

Lần lượt qua các trang sách ,tôi xin vạch ra các nhận định của Nguyễn Văn Trấn như sau :

1-Việc cho Xuất bản tờ báo Dân Chúng(Le Peuple) (từ trang 34-41):theo chỉ thị của đảng CSVN, Nguyễn Văn Trấn cho xuất bản tờ bào mà không cần phải xin phép và vẫn được nhà in của Pháp in đàng hoàng ngày 27tháng 7 năm 1938 là số báo đầu tiên với giá bán 2 xu /tờ được Biện Lý Cuộc Pháp cho phép lưu hành  chứng tỏ hồi ấy dù cai trị hà khắc nhưng về quyền Tự Do Báo Chí thì thực dân Pháp vẫn hơn chế độ CSVN ngày nay rất nhiều,Nguyễn Van Trấn và Nguyễn Hộ năm 1997 xin phép in tờ bào Cựu Kháng Chiến  (CKC) mà chính quyền CSVN nào có cho mà còn bị theo dỏi ,bắt bớ.

2-Nguyễn văn Trấn khi in báo được 1 năm trong bài báo"Chúng tôi can thiệp ngay đến vấn đề chia đất công điền cho dân nghèo mướn, can thiệp vào vụ dân đói Cà Mau"có những câu như sau:"Chúng tôi kịch liệt phản đối sự giam cầm mấy người đi biểu tình và kêu gào chánh phủ (chính phủ Pháp)hảy có can đảm mà nhìn nhận sự thật để cho người vô tội không bị tù oan…miển thuế cho họ,thả ngay những người bị bắt vô cớ!Bài báo bị mật thám đến hỏi ai là tác giả,Trấn đã mạnh dạn trả lời :"Pháp luật không cho phép nhà đương cuộc hỏi như vậy!"Mọi việc cũng huề ,Trấn có so sánh việc nầy với chế độ của ta (của CSVN)và đề nghị Quốc Hội (CHXHCNVN)xem xét về tự do báo chí với thời kỳ thực dân .(trang 40-41).

3-Bài diển thuyết của Nguyễn Van Trấn tại Hội Quán A.J.A.C(Lương Hữu Báo Chí Nam Kỳ)ngày 30.8.1938 sau đó có đăng lại trên báo Dân Chúng (trang 47-53),trước các ký giả Pháp Việt(có cả Cảnh sát Pháp) người dân Việt Nam thời đó cũng đã có quyền đòi hỏi Dân Chủ Tự Do như sau:

"Thưa các Ngài,


Thưa các bạn,


Đứng trên diễn đàn giờ này để chào các


Ngài và các bạn, tôi vừa được một hân hạnh vừa đặng một sự vui mừng.


Hân hạnh, thay cho nhóm Dân Chúng, một nhóm luôn luôn lấy sự đòi các quyền Tự do dân chủ cho dân tộc Việt Nam làm cái mục đích tranh đấu hằng ngày của mình trong giai đoạn này, trong một cuộc hội hiệp gồm các phần tử, mặc dầu đứng vào địa vị giai cấp khác nhau, thuộc nhiều xu hướng chánh trị bất đồng nhưng trong óc vẫn đồng một tinh thần cao thượng và yêu chuộng tự do….

(Đăng lại trên Dân Chúng số ra ngày 30 Aout 1938).

-Qua đoạn diển văn vừa kể cho chúng ta so sánh quyền Tự Do Ngôn Luận ở thời Thực Dân Pháp vẫn còn cởi mở hơn nhiều so với thời CSVN ngày nay.Kêu gọi Tự Do Ngôn Luận, đòi bảo vệ đất nước là bị tù , đồng thời cũng chứng tỏ cái dủng khí của Nguyễn Văn Trấn đã vơi đi khá nhiều sau mấy chục năm sống trong "Thiên Đàng XHCN"bởi vì sự đàn áp,tù đày của chế độ CHXHCNVN còn ác độc gấp trăm lần chế độ Thực dân Pháp!!!Còn sống được dưới chế độ CSVN thì phải biết sợ và hèn!!!

 

4-Thời điểm 1945 Hồ Chí Minh chỉ dám nói với dân Việt Nam về Mật Trận Việt Minh (bao gồm mọi thành phần đảng phái tham gia chống thực dan Pháp) mà Hồ ma mãnh dấu nhẹm đảng CSVN để đánh lừa dân chúng.

"Tổ viên của tổ một nầy gồm những tay chánh trực như Bùi Lâm  là người ra sân bay tiển đoàn ta đi Pars dự hội nghị đã kề tai ông cụ (Hồ) mà nói: Đừng có bán nước nghe đồng chí !!!(trang 155)

Bởi vì lúc ấy dù Hồ đã dẹp cái đảng CSVN nhưng với cái tên mới Đảng Lao Động VN nhưng người dân vẫn còn ngờ vực con người CS của Hồ!Sau nầy rỏ ràng Hồ đã nhiều lần đặt quyền lợi của CSQT lên trên quyền lợi Dân Tộc !

-Xuất thân của Nguyễn Văn Trấn là làm tay sai cho Cộng sản ra tay sát hại đồng bào và những nhà ái quốc,nhà kháng chiến không theo CS,nổi bật nhất là nhiều nguồn tin cho rằng ông là người chủ mưu hay là kẻ ra tay giết Tạ Thu Thâu người mà trước đó giúp đở và dạy dổ cho Nguyễn Văn Trấn tại Pháp.(tuy nhiên trong 3 người tình nghi chưa rỏ ai là người ra tay hạ sátTạ Thu Thâu,nhưng kẻ ra lệnh là Hồ Chí Minh). Trấn được mang bí danh là “Hùm Xám Cai Lậy” do những hành động tàn ác trước và sau 1945.

-Hành vi tàn ác của Trấn tại Nam Bộ trước 1945 đã được nhiều nguồn tin công nhận,việc thủ tiêu,mò tôm,trùm bao bố là do Trấn chủ mưu.Sau 1975 Nguyễn Văn Trấn bị thất sũng,bơ vơ không nơi nương tựa,sinh ra bất mản chế độ CS.Nhập bọn với Nguyễn Hộ trong CKC(Cựu Kháng Chiến) để cho ra tờ "Người Sài Gòn" để đòi hỏi Dân Chủ, đòi hỏi quyền lợi bị bỏ quên.Quyển "Viết Cho Mẹ và Quốc Hội"là một tư liệu quý giá về những điều sai lầm trong guồng máy Cộng Sản từ 1945-1975.Có nhiều tài liệu xác thực trong quyển sách đó kể những tội ác của CSVN mà trong đó Nguyễn Văn Trấn vừa là người tố cáo và cũng là thủ phạm (trong ban CCRĐ).Sau nầy từ 1997 Trấn bị theo dỏi, đe dọa nên không dám làm gì thêm sau khi xuất bản quyển sách “Viết Cho Mẹ Và Quốc Hội”[xcvi].

-Từ việc tố cáo tội ác CSVN sau khi nhận dịnh mình đã sai lầm, đi đến hành động chuộc lại tội lỗi là một giai đoạn dài và đầy chông gai mà không phải người Phản Tỉnh nào cũng đạt được trọn vẹn như Trung Tá Trần Anh Kim đã dám tham gia trong phong trào đấu tranh "Khối 8406" bị tù đày nhưng vẫn cương quyết đấu tranh cho Tự Do Dân Chủ.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

10- Trần Bạch Đằng


Trần Bạch Đằng (15 tháng 7 năm 1926 — 16 tháng 4 năm 2007)

Trần Bạch Đằng  là một nhà nghiên cứu, nhà văn, nhà báo Việt Nam. Ông còn là một nhà chính trị lão thành của Việt Nam đã tham gia hoạt động cách mạng từ trước năm 1945. Ông cũng là tác giả của quyển tiểu thuyết viết về một nhân vật tình báo bí ẩn trong lịch sử Chiến tranh Việt Nam:“ Đại tá Phạm Ngọc Thảo”, với bút danh Nguyễn Trương Thiên Lý.

Tiểu sử

Ông tên thật là Trương Gia Triều, sinh ngày 15 tháng 7 năm 1926 tại xã Hòa Thuận, huyện Giồng Riềng, Kiên Giang. Ông là cháu nội nhà chí sĩ yêu nước Trương Gia Mô (còn gọi là cụ Nghè Mô).

Về sự nghiệp chính trị, ông tham gia cách mạng từ khi mới 17 tuổi. Năm 1946, ông đã được giao phụ trách tờ Chống Xâm Lăng của Thành ủy Sài Gòn. Năm 1951 làm tổng biên tập báo Nhân Dân Miền Nam của Trung ương Cục. Trong suốt Chiến tranh Việt Nam, ông lần lượt đảm trách nhiều cương vị quan trọng như bí thư Thành ủy Sài Gòn, phụ trách Ban tuyên huấn Trung ương Cục, Ủy viên Đoàn chủ tịch Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam.

Năm 1976, ông là hội viên Hội Nhà văn Việt Nam. Từ năm 1978, ông là phó Ban Dân vận trung ương. Năm 1981, ông công tác ở Ban Tuyên huấn trung ương; năm 1982 là chuyên gia công tác tư tưởng văn hóa, viết báo, văn, nghiên cứu khoa học xã hội, giúp trung ương và Chính phủ Việt Nam một số vấn đề về chiến lược tư tưởng, kinh tế - xã hội.

Về sự nghiệp văn chương, do ảnh hưởng của gia đình, lòng ham thích văn chương hình thành trong ông rất sớm. Năm 1943, ông đã có những bài thơ đầu tay như:

Trên bờ Đồng Nai

Dấu cũ

Chiếu rách mưa đêm

Dạy học lậu...

Trong sự nghiệp của mình, ông có nhiều bút hiệu như: Hưởng Triều, Nguyễn Hiểu Trường, Nguyễn Trương Thiên Lý, Trần Quang... và tham gia ở nhiều thể loại khác nhau.

Ông qua đời ở tuổi 81 vào hồi 10g55 ngày 16 tháng 4 năm 2007 (nhằm ngày 29 tháng 2 âm lịch) tại Bệnh viện Chợ Rẫy sau một thời gian lâm bệnh.

  Tác phẩm

Về truyện ngắn, ông có nhiều tác phẩm mang tính thời sự như:

Bác Sáu Rồng (1975)

Một ngày của bí thư tỉnh ủy (1985)

Chân dung một quản đốc (1978)

Ngày về của ngoại (1985)

Về kịch nói, ông có:

Trần Hưng Đạo bình Nguyên (1951)

Nửa tuần trăng kỳ lạ (1984)

Tình yêu và lời đáp (1985)

Một mùa hè oi ả (1986), Một mối tình (1987)

Về lĩnh vực điện ảnh, ông cũng tham gia nhiều kịch bản phim được đánh giá cao như:

Ông Hai Cũ (2 tập, 1985-1987)

Dòng sông không quên (1989)

Ván bài lật ngửa (8 tập, 1982-1988)

Ông cũng tham gia biên soạn hoặc làm chủ biên nhiều công trình khoa học như:

Địa chí văn hóa thành phố Hồ Chí Minh

Địa chí Đồng Tháp Mười

Địa chí Sông Bé

Lịch sử Nam Bộ kháng chiến...

Về thể loại báo chí, ông được xem là một cây bút tích cực phê phán tiêu cực và có nhiều kiến nghị sâu sắc về việc đổi mới của Việt Nam. Nổi bật nhất có Đổi mới - Đi lên từ thực tế (NXB Trẻ, 2000) gồm 112 bài tuyển chọn từ 1975-2000, với 3 phần: Thôi thúc của đổi mới (1975-1985), Gian nan những bước đầu (1986-1991), Chín năm cho một cuộc hồi sinh (1992-2000).

Tuy nhiên, ông gắn bó lâu dài với thể loại thơ hơn cả với các tập thơ:

Bài ca khởi nghĩa (1970)

Hành trình (1972)

Theo sóng Đồng Nai (1975)

Đất nước lại vào xuân (1978)

Những cái tên đồng bằng (1986)

Tuyển tập Hưởng Triều (1997)

  Một nhà báo nhạy bén và quyết liệt

Trần Bạch Đằng là một nhà báo có tài. Không phải vì ông đã "dính" với nghiệp báo hơn 60 năm, đã là nhà báo lão thành. Thâm niên trong nghề báo chỉ là một phần, nhiều khi khá nhỏ, quyết định bản lĩnh cũng như sự sắc sảo của một cây bút "nhật trình".

Trước khi là nhà báo (chuyên nghiệp) Trần Bạch Đằng là một nhà chính trị, một người lãnh đạo. Không biết điều đó có giúp gì cho ông với tư cách một nhà báo hay không, hoặc có ảnh hưởng gì tới quan điểm báo chí của ông không. Nhưng ngay sau khi rời khỏi vị trí lãnh đạo, ông lập tức trở lại với nghề báo; và lập tức trở thành một cây viết rất quen thuộc của rất nhiều tờ báo lớn.

Nhưng không chỉ báo lớn. Nhiều khi cái tên "Trần Bạch Đằng" ký dưới bài viết còn xuất hiện ở rất nhiều tờ báo "nhỏ". Có vẻ ông không quá lựa chọn những tờ báo mà mình cộng tác, tuy sau nhiều năm, tên ông thường xuất hiện trên các báo như: Sài Gòn Giải Phóng, Tuổi Trẻ , Thanh Niên, Phụ Nữ và một vài tờ báo khác. Những lĩnh vực mà ngòi bút báo chí Trần Bạch Đằng "xới" tới khá rộng, từ chính trị tới xã hội, văn hóa, từ chống tham nhũng tới việc xây dựng một xã hội pháp quyền.

Không cực đoan nhưng luôn thẳng thắn trong quan điểm, luôn có "lửa" trong ngòi bút, những bài báo của Trần Bạch Đằng đã được đông đảo người đọc đón nhận một cách tích cực. Ngay cả trong những bài viết phân tích những vấn đề chính trị hay xã hội từ quan điểm của một nhà lãnh đạo (cựu lãnh đạo), ông vẫn đứng về phía người dân thường hay đứng, hay nghĩ, hay cảm[cần dẫn nguồn].

Ông còn có rất nhiều tham gia tích cực, nhiều khi là can đảm không ngại đụng chạm để sự thật được nói lên. Một số bài báo của Trần Bạch Đằng đã thực sự là chỗ dựa công luận cho người dân. Một số bài báo khác đã thực sự tiếp thêm dũng khí cho người trung thực trong cuộc đấu tranh vì sự trong sạch của guồng máy công quyền, vì sự công bằng xã hội[cần dẫn nguồn].

Qua những bài báo của ông có thể nhận thấy lý tưởng của ông vẫn là lý tưởng từ những ngày đầu Cách mạng tháng Tám ở Nam Bộ, khi ông là một thủ lĩnh của tổ chức Thanh niên Tiền phong. Dù khi Việt Nam đã gia nhập WTO, đã hội nhập vào thế giới, ông vẫn còn lý tưởng làm để "dân giàu nước mạnh, xã hội công bằng dân chủ và văn minh".

Ông mất lúc 10h55 phút sáng ngày 16 tháng 4 năm 2007 tại bệnh viện Chợ Rẫy vì ung thư phổi.

  Liên kết ngoài

Nhà nghiên cứu Trần Bạch Đằng qua đời, trên Tuổi trẻ online.

Những ngày cuối cùng của chú Tư Ánh, trên Tuổi Trẻ Online.

Tiểu sử TRẦN BẠCH ĐẰNG

http://my.opera.com/alwayssomewhere/blog/show.dml/1628182 

Monday, 31. December 2007, 01:18:08

 

Trần Bạch Đằng tên thật là Trương Gia Thiều sinh này 15-7-1926 tại huyện Giồng Riêng, tỉnh Rạch Giá. Hiện nay là Nhà nghiên cứu Khoa học thuộc Hội đồng khoa học thành phố Hồ Chí Minh.

Sinh ra và lớn lên trong một gia đình trí thức có truyền thống yêu nước, Trần Bạch Đằng sớm được thừa hưởng truyền thống yêu nước và hiếu học của gia đình. Khi còn nhỏ, Trần Bạch Đằng đã được chứng kiến và thấu hiểu nỗi nhục của Người dân mất nước sống dưới ách thống trị hà khắc của bè lũ thực dân, phong kiến. Khi trưởng thành , là một thanh niên yêu nước, có chí lớn, ông sớm tham gia cách mạng và năm 1943, ông được kết nạp ĐCS Đông Dương. Năm 1945, với tư cách là Đảng viên và là Bí thư Đảng bộ vùng , ông tích cực vận động lực lượng thanh niên, sinh viên và nhân sĩ trí thức Nam Bộ yêu nước tham gia xây dựng lực lượng kháng chiến, chuẩn bị cho cuộc tổng khởi nghĩa giành chính quyền năm 1945.

Cách mạng tháng Tám năm 1945 nổ ra. Trần Bạch Đằng là một trong những thành viên tích cực tham gia lực lượng quần chúng vũ trang tiến chiếm các công sở của Pháp ở Sài Gòn .

Tháng 9 năm 1945, khi thực dân Pháp nổ súng gây hấn ở Sài Gòn, mở đầu cho cuộc chiến tranh xâm lược nước ta lần thứ hai, Trần Bạch Đằng ra chiến khu tham gia kháng chiến chống Pháp. Cũng trong thời gian này, đồng chí Trịnh Đình Trọng, Nguyễn Mạnh Hòan được xứ Ủy tăng cường về xây dựng phong trào kháng chiến ở địa bàn Sài Gòn – Chợ Lớn. Tại đây Trịnh Đình Trọng đã mở lớp huấn luyện về Mặt trận Việt Minh, về công tác thông tin tuyên truyền… đồng thời tiến hành xuất bản tờ Thông tin kháng chiến… tiếng nói của Mặt trận Việt Minh Sài Gòn – Chợ Lớn. Tờ Thông tin kháng chiến sau đó đổi tên thành tờ báo chống Xâm Lăng và đã qui tụ được nhiều trí thức kháng chiến tham gia như Liểu Châu, Quê Lâm… trong đó Trần Bạch Đằng là cây viết chủ lực …

Năm 1946, Trần Bạch Đằng được chính quyền kháng chiến bổ nhiệm chức vụ Chính trị viên chi đội lực lượng vũ trang , đến năm 1947, ông là Thường vụ Thành ủy Sài Gòn – Chợ Lớn và giữ chức vụ Tổng thư ký Mặt trận Việt Minh nam Bộ, Năm 1947, trong Đại hội thành lập Liên đòan Thanh niên thống nhất tòan Nam Bộ, Trần Bạch Đằng là đại diện cho Thanh niên cứu quốc được giới thiệu vào Ban chấp hành Liên đòan thanh niên Nam Bộ. Cuối năm 1947, Khi Liên đòan Thanh niên Nam Bộ chủ trương phát hành tờ báo Thanh Niên -0 cơ quan ngôn luận của Liên đòan thanh niên Nam Bộ, thì Trần Bạch Đằng và Hà Huy Giáp là những cây bút xuất sắc không thể thiếu của tờ Thanh Niên. Đặc biệt ông tham gia viết bài cho tạp chí Mác Xít – Cơ quan ngộn luận của Hội những người nghiên cứu chủ nghĩa Mác – Lê nin ở Nam Bộ. (Tờ Mác xít do giáo sư Nguyễn Văn Kỉnh làm Tổng Biên tập, đồng chí Lê Duẩn làm Chủ nhiệm. Tờ Mác xít hoạt động được một thời gian và sau đó được đổi tên thành tờ Thống nhất).

Đầu năm 1949, Trần Bạch Đằng được Đảng bộ Nam Bộ cử làm đại biểu đi dự Đại hội Đảng tòan quốc lần thứ hai. Trong đòan đại biểu có cả Phạm Hùng, Hà Huy Giáp và nhiều cán bộ đảng khác ở Nam Bộ. Khi đến Nha Trang, Phạm Hùng và Hà Huy Giáp chuyển sang đi đường biển, Trần Bạch Đằng phụ trách số cán bộ còn lại tiếp tục đi đường bộ. Ngày 8-4-1949, đòan cán bộ do Trần Bạch Đằng phụ trách rơi vào ổ phục kích của địch và bị chúng bắt. Sau nhiều tháng bị giam giữ tại nhiều nhà tù suốt từ giải đất miền Trung vào đến tận Nam Bộ như bót Catina, khám Gia Định, nhà giam Phú Lâm, khám Số Bảy, khám Gò Công, khám Đồng Sơn… Trần Bạch Đằng đã tổ chức lãnh đạo anh em tù chính trị vượt ngục thành công vào đêm 11-11-1949 trong khi bọn lính Pháp đang tổ chức nhậu nhẹt say sưa nhân kỷ niệm ngày chiến thắng Phát xít Đức.

Khi Trung ương cục Miền Nam được thành lập, Trần Bạch Đằng giữ chức vụ Phó Ban tuyên huấn Trung ương Cục Miền Nam. Lúc này ông thường xuyên viết bài cho tạp chí Nghiên cứu. Một thời gian sau, tờ báo Nhân Dân miền Nam – cơ quan ngôn luận của Trung ương Cục miền Nam chính thức được thành lập, Trần Bạch Đằng và các nhà báo khác như Nguyễn Văn Nguyễn, Lưu Quí Kỳ thay hau làm chủ bút từ 1951 đến 1954.

Là một người thông minh, đặc biệt có năng khiếu văn học, nên suốt từ năm 1945 đến nam 1954, ngòai công tác chuyên môn mà Đảng và Chính quyền cách mạng giao phó, ông còn sáng tác nhiều tác phẩm, kịch bản văn học có giá trị, trong đó có kịch bản Trần Hưng Đạo bình nguyên nổi tiếng và đã được nhiều đòan kịch, nhiều gánh hát cách mạng chọn làm tiết mục “ruột”.

---

Theo Trí thức Nam Bộ (1945-1954) NXB Đại học Quốc gia TP.HCM

http://my.opera.com/alwayssomewhere/blog/show.dml/1628182 Vai trò của Trần Bạch Đằng trong trận tổng công kích – Tổng khởi nghĩa Tết Mậu Thân 1968


Trần Bạch Đằng là một Đảng viên Cộng Sản cao cấp, giữ vai trò lãnh đạo mặt trận đô thị thời chiến tranh Việt Nam.

Quyền hạn và trách nhiệm của ông ta bao trùm nhiều lãnh vực: Tuyên huấn, Mặt trận, Hoa vận, Trí vận,Thanh niên- Sinh viên- Học sinh và Ban Cán sự nội thành.

Trong đó mặt trận trí vận là một trọng điểm, còn mũi xung kích là phong trào sinh viên học sinh với những cuộc tranh đấu sôi nổi nổ ra thường xuyên ngay tại Thủ đô Sài Gòn vào khoàng từ 1966 tới 1972. Vị trí của Trần Bạch Đằng quan trọng như thế, và để tiến hành công tác, ông ta đã từng cư ngụ ngay giữa Thủ đô hoặc là di chuyển giữa Sài Gòn và mật khu nhiều lần, thế nhưng rất ít người nghe biết danh tính ông ta. Chỉ sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, không riêng gì dân Sài Gòn mà cả dân chúng miền Nam và miền Bắc mới biết nhiều tới tên tuổi Trần Bạch Đằng. Nhưng có lẽ quần chúng vẫn không biết nhiều đến vai trò quan trọng trong thời chiến của ông ta cho bằng biết tới ông ta qua những bài báo và bộ phim 8 tập Ván Bài Lật Ngửa mà ông là tác giả chuyện phim, bút hiệu Nguyễn Trương Thiên Lý (1).

Dân chúng ít biết đến Trần Bạch Đằng, nhưng người Mĩ biết rất rõ về ông ta và họ đã từng giao tiếp qua lại với ông ta trước thời gian xẩy ra trận đánh Tết Mậu Thân 1968.

Cũng chính nhân vật Trần Bạch Đằng này là một trong những cấp chỉ huy cao cấp nhất trong trận ‘Tổng Công Kích – Tổng Khởi Nghĩa’ Tết Mậu Thân (1968) đánh vào Thủ đô Sài Gòn. Ông ta đã cùng với Võ Văn Kiệt phụ trách Bộ tư lệnh tiền phương Nam (Trần Văn Trà và Mai Chí Thọ phụ trách Bộ tư lệnh tiền phương Bắc). Vào thời điểm đó, Trần Bạch Đằng đang là thường vụ khu ủy Sài Gòn – Gia Định. Vì vị thế đặc biệt này, ông được giao nhiệm vụ soạn thảo phương án tấn công Sài Gòn- Chợ Lớn.

Sau trận Tết Mậu Thân, Trần Bạch Đằng nắm chức vụ bí thư Thành ủy, rồi bí thư đặc khu Sài Gòn – Gia Định (2). Đó là đỉnh cao nhất trong sự nghiệp chính trị của ông ta.

Kể từ 1972, Trần Bạch Đằng bị hất ra khỏi những vị trí quyền lực. Và sau 30 tháng 4 năm 1975, có thể nói ông không còn hiện diện trên chính trường, nhưng lại khá nổi tiếng trong lãnh vực viết lách.

Những người am hiểu đều cho rằng Trần Bạch Đằng là ‘một người Cộng sản đa tài nhưng bất đắc chí cho đến khi nhắm mắt lìa đời’!

***

Chúng tôi không đi vào chi tiết trận ‘Tổng công kích Tổng khởi nghĩa’ Tết Mậu Thân (1968), chỉ nhắc tới một số việc trong trận đánh này có liên quan tới nhân vật Trần Bạch Đằng là chủ đề của bài viết. Và hạn chế trận đánh tại Sài Gòn – Chợ Lớn vì là vùng trách nhiệm của Trần Bạch Đằng.

Cấp chỉ huy

Xin nói ngay là trong trận đánh quan trọng này, Trần Bạch Đằng chịu trách nhiệm rất lớn bởi vì bí thư Trung ương Cục Phạm Hùng (6 Hồng) giao cho ông ta soạn thảo phương án đánh vào nội thành: ‘…tôi được anh Phạm Hùng giao nhiệm vụ chuẩn bị phương án đánh vào nội thành’(3).

Bước vào trận tổng tấn công, cấp lãnh đạo tối cao ở trung ương là Bộ chính trị mang bí số là Bác Hương. Tại mặt trận, bí thư Trung ương Cục miền Nam là Phạm Hùng mang bí số A7. Bí thư Trung Ương Cục và quân ủy Miền cho thành lập một Đảng ủy khu trung tâm (Đông Nam bộ, Sài Gòn, khu 8 giữa sông Tiền và 2 sông Vàm Cỏ) do Nguyễn Văn Linh (10 Cúc) làm bí thư.

Chiến dịch phân công như sau: ‘…anh Trần Văn Trà là Tư lệnh đồng thời chịu trách nhiệm các cánh quân phía Bắc (nên được gọi là Tiền phương Bắc hoặc Tiền phương 1) còn anh Võ Văn Kiệt và tôi chịu trách nhiệm cánh phía Nam (nên được gọi là Tiền phương Nam hay Tiền phương 2). Nắm các đội biệt động, đặc công, các cánh vũ trang của an ninh, binh vận, lực lượng quân sự và bán quân sự của các đoàn thể quần chúng và các đơn vị ở phía sau từ hướng Long An và một phần Khu 8. Trung ưong Cục và Bộ Tư lệnh miền nghe hai Bộ Tư lệnh Tiền phương báo cáo và nghe phương án chiến đấu trong nội thành do tôi trình bày. Sau khi điều chỉnh, bổ sung một số điểm, anh Phạm Hùng thay mặt cho lãnh đạo chung thông qua các kế hoặch. Anh chỉ thị thêm: Bộ Tư lệnh Tiền phương Nam nên chia làm hai, bộ phận phía sau phụ trách các tiểu đoàn mũi nhọn, lực lượng của Long An, của phân khu 2 (Đức Hòa, Bình Chánh) do anh Võ Văn Kiệt nắm còn bộ phận phía trước phụ trách nội thành và vùng ven, kể cả vùng ven Thủ Đức, Dĩ An do tôi nắm’(4).

Bộ Tư lệnh Tiền phương Bắc (tiền phương 1) của Trần Văn Trà, còn có Mai Chí Thọ đi kèm, phụ trách vùng Đông Nam bộ. Bộ Tư lệnh Tiền phương Nam (tiền phương 2) do Võ Văn Kiệt và Trần Bạch Đằng , mang bí số A 404, phụ trách vùng Tây Nam và Nội Thành. Ban chỉ huy biệt động đặt tại quán phở Bình, đường Yên Đổ, gần cầu Kiệu.

Diễn tiến

Bộ Tư lệnh Tiền phương đóng tại Trụ Sở Đỏ, xóm Việt kiều trên đất Ba Thu sát tỉnh Kiến Tường bất thần được lệnh hành quân hỏa tốc vào trưa ngày 29 Tết (28.01.1968). Lệnh ban ra như sau:

‘A 7 gởi A 404.

Ngày N: mồng một rạng mồng hai Tết.

Giờ G: 12 giờ đêm.

Đây là nghị quyết của Bác Hương’ (5).

Mật lệnh tấn công là bài thơ chúc Tết của Hồ Chí Minh phát thanh từ Hà Nội:

Mừng xuân 1968

Xuân nay hơn hẳn mấy xuân qua,

Thắng trận tin vui khắp nước nhà.

Nam Bắc thi đua đánh giặc Mỹ,

Tiến lên! Toàn thắng ắt về ta.

Ngày 30 Tết, hàng ngàn cán binh hành quân vội vã tiến về Sài Gòn cho kịp giờ G. Giữa đêm giao Thừa, bất ngờ nổ ra cuộc tấn công ngoài Huế. Sớm hơn giờ G một ngày, vì Nha Thủy văn miền Bắc đổi lịch đi trước một ngày.

11giờ 45 Sở chỉ huy tới đóng tại ngôi đình Quán Cơm cách quận 7 chỉ một con rạch. Nổ súng 0 giờ ngày thứ Tư mồng hai Tết, 31 tháng Giêng dương lịch. Cộng quân đồng loạt tấn công 41 tỉnh thành của VNCH.

Tại Thủ đô Sài Gòn, súng nổ lúc 2 giờ sáng. Các toán đặc công tiên phong đột kích vào các yếu điểm : Dinh Độc lập, Bộ Tổng Tham Mưu, phi trường Tân Sơn Nhất, Bộ Tư lệnh Hải quân, Trung tâm huấn luyện Quang trung, trường Sinh ngữ quân đội (hồi đó còn nằm cạnh Bộ Tổng Tham Mưu), tòa đại sứ Hoa Kì, căn cứ 80 Quận cụ, căn cứ Truyền tin. Đặc công chỉ tới được phía bên ngoài các trọng điểm này chứ không vào được bên trong hàng rào, ngoại trừ họ lọt vào được sân tòa đại sứ Hoa Kỳ, nhưng đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Về cơ sở vật chất, tất cả những trọng điểm này đều bị tổn thất không đáng kể. Vì không được tiếp cứu cho nên kể như các toán đặc công hầu như bị tiêu diệt gọn. Duy có Đài phát thanh bị Cộng quân lọt vào nhưng không thể phát tiếng trước khi quân Dù VNCH tới thanh toán. Do hầu hết binh sĩ đi phép Tết cho nên trại Phù Đổng (Bộ chỉ huy Thiết giáp) và trại Cổ Loa (Bộ chỉ huy Pháo binh) ở Gò Vấp bị Cộng quân tràn ngập, song thiết giáp ở trại Phù Đổng đã di chuyển đi nơi khác; Cộng quân cũng không xử dụng được 12 khẩu 105 li ở trại Cổ Loa vì các chiến sĩ VNCH đã tháo gỡ bộ phận khai hoả. Sau đó Cộng quân xuất hiện tại Bà Quẹo, Ngã Năm Bình Hòa, Hàng Xanh, vùng Trường đua Phú Thọ, Bà Hạt, Thủ Đức, Hốc Môn. Toán Cộng quân đánh chiếm khám Chí Hòa bị lạc đường nên đã bắn lầm vào nhau, gây tổn thất lớn.

Sáu giờ sáng mồng 2 Tết, Bộ chỉ huy rời sang Quận 7. Võ Văn Kiệt ở lại Quận 7 nắm Bộ chỉ huy cơ bản. Trần Bạch Đằng phụ trách Bộ chỉ huy tiền phương cùng với Trần Hải Phụng đóng tại chùa Tịnh Độ Cư sĩ cạnh cầu Cây Gõ. Họ đi kiểm tra qua đường Minh Phụng, Hùng Vương, tới góc trường đua Phú Thọ. Cánh quân này chiếm vùng bệnh viện Chợ Rẫy, Ngã Sáu, đường Vĩnh Viễn, Hòa Hảo, khu chùa Ấn Quang, khu Vườn Lài, quanh hãng thuốc lá MIC. Toán Hoa vận xuất hiện ở vùng Lò Siêu, Lò Gốm, chợ Bình Tây, cầu Palikao, bến Hàm Tử, vùng trường đua Phú Thọ. Cũng có những toán nhỏ đột nhập được vào vùng đường Cô Giang, Cô Bắc, cầu Chữ Y, nhà đèn Chợ Quán, khu Nancy, khu ngã tư Bảy Hiền, cổng xe lửa số 9 Phú Nhuận, Thạnh Mỹ Tây…

Từ sáng mồng 3 Tết, Quân lực VNCH phản công mạnh. Không thấy có bất cứ một cuộc nổi dậy cướp chính quyền nào của dân chúng hay đoàn thể. Các toán biệt động của Cộng quân không được chủ lực tiếp ứng, bị tiêu diệt hoàn toàn. Các mũi xâm nhập khác bị bao vây, không rành phố xá, một là cũng bị tiêu diệt, hai là phải mau chóng tìm đường ‘chém vè’.

Cánh quân phía Bắc bị chặn lại ở đài phát tuyến Quán Tre. Cánh Đông cũng không qua nổi Biên Hòa.

Mồng 4 Tết (02.02.1968), Bộ chỉ huy của Trần Bạch Đằng rút lui ra ven lộ Phú Định.

Mồng Năm Tết (03.02.1968), thiếu đạn dược, không được bổ sung quân số, tản thương khó khăn. Buộc lòng phải xin lệnh Trung ương Cục có tiếp tục tác chiến nội thành hay rút lui.

Giữa đêm mồng Năm rạng mồng Sáu Tết, Sở chỉ huy rút sang bên kia lộ Mù U, cặp theo sông An Lạc. Bị quân VNCH truy nã. Lợi dụng trời tối, sở chỉ huy rút khỏi An Lạc, chạy sang xã Tân Tạo.

Mồng 7 Tết, Cộng quân được lệnh rút hết khỏi nội thành.

Bọn Trịnh Đình Thảo và vợ, Nguyễn Văn Kiết, Lê Hiếu Đằng… chạy ra theo. Chạy tiếp. Chạy khốn chạy khổ. Trần Bạch Đằng chạy đến nỗi chỉ còn cái quần xà lỏn, hết sức mất mặt của một nhà lãnh đạo, trước các vị ‘khách qúy’ mới từ Sài Gòn chạy ra theo. Trần Bạch Đằng thành thật kể lại:

‘Khi khách được hướng dẫn ra hầm xong xuôi, đến lượt tôi (Trần Bạch Đằng), tôi cũng phải ra hầm. Thế là cởi bộ quân phục, ở trần, mặc quần đùi, cặp nách bộ quân phục, lom khom bước theo bảo vệ – đạn AR15 đã bắt đầu bắn quanh chúng tôi. Khốn khổ! Bảo vệ dẫn tôi theo một líp và tôi qua trước mặt vợ chồng luật sư Trịnh Đình Thảo, giáo sư Nguyễn Văn Kiết, anh Lê Hiếu Đằng…Qua trước mắt họ trong tư thế không mấy gì oai phong – trái ngược với buổi tôi tiếp họ…Tôi hơi bực, cự các đồng chí bảo vệ: Sao dẫn ngả này? – Đâu còn ngả nào khác! Họ trả lời’ (6).

Trần Bạch Đằng là kẻ hoạch định kế hoạch tấn công vào nội thành trong cuộc tổng công kích Tết Mậu Thân (1968), rốt cuộc phải vắt giò lên cổ chạy xức bức xang bang thê thảm như thế!

Ôn lại khúc phim chiến sử hào hùng này, người Việt quốc gia chắc sẽ cảm thông sâu sắc mối thống hận ngút ngàn thiên thu của quân dân VNCH, vì sao đã bị đồng minh bức tử, trong khi chúng ta đã từng chứng tỏ là có thể đánh cho Cộng quân chạy té khói, chạy không còn manh giáp (chạy trụt quần!)?

Tới Nam Bến Lức, đám Lm. Nguyễn Ngọc Lan (sau 30.4.1975, xuất tu để lấy vợ), Gs. Châu Tâm Luân, Cao Hoài Hà, nhà văn Thiếu Sơn, Gs. Nguyễn Văn Chì, Lê Văn Chí, Nguyễn Văn Hanh…. hớt hải chạy theo kịp, vào ra mắt Trần Bạch Đằng!

Coi như cuộc tổng tấn công Tết Mậu Thân đợt 1 (1968) kết thúc vào ngày mồng 7. Trần Bạch Đằng phải về báo cáo cho Trung Ương Cục và bàn tính kế hoặch đánh đợt II.

Đợt II nổ ra ngày 05 tháng 5 năm 1968 (5.5.1968 – 12.5.1968) cũng thất bại thê thảm, cho nên Trần Bạch Đằng đã phải thú nhận: ‘Sau đợt 2, tôi phát biểu quan điểm là không thể tiếp tục chiến dịch được nữa bởi yếu tố bất ngờ không còn và nhất là những tổn thất tương đối nặng của ta’ (7).

Nhận xét

Có những tác giả giải thích các biến cố xẩy ra trên thế giới dính líu tới người Mĩ, trong đó có cuộc chiến Việt Nam, với tầm nhìn rất xa (8). Ở đây chỉ xin có vài nhận xét bình thường, dân giả.

Tham vọng của Hà Nội đầy ảo tưởng cho nên đã chuốc lấy thất bại lớn. Ý đồ của lãnh đạo Cộng Sản Hà Nội là vừa ‘tổng tấn công’ bằng quân sự vừa ‘tổng nổi dậy’ bằng lực lượng quần chúng (9).

Cả hai mục tiêu đều không đạt được !

Tổng tấn công bằng quân sự:

So sánh lực lượng, Cộng quân thua kém về mọi phương diện; trừ ra họ có ưu thế về vũ khí cá nhân vì được Nga Tàu chi viện cho tiểu liên AK 47 và B40 tối tân, đang khi hầu hết quân đội VNCH lúc đó còn xử dụng súng carbin thời Đệ nhị thế chiến. Cộng quân không ngờ đã phải đối đầu với lực lượng Quân đội và Cảnh sát VNCH hết sức dũng cảm và thiện chiến. Sở dĩ Cộng quân lọt vào được một số nơi là nhờ yếu tố bất ngờ, do họ lật lọng, vi phạm mật ước hưu chiến (36 giờ) kí kết giữa hai bên để đồng bào được yên tâm ăn Tết cổ truyền. Lực lượng Cộng quân tham gia trậnTổng công kích Tết Mậu Thân 1968 lên tới 84 ngàn, đa số là quân ‘Giải phóng miền Nam’. Tổng kết có khoảng 80% bị loại khỏi vòng chiến. ‘Theo tài liệu của Bộ Tổng Tham Mưu QLVNCH trong tháng 2 -1968: VC bị giết 41,180 người, tháng 3-68 bị bắn hạ 17,192 người tổng cộng 58,372 người, bị bắt làm tù binh toàn bộ 9,461 người. Trong số 84,000 cán binh được đưa vào trận Tổng công kích chỉ còn 16,168 tên chạy thoát, chưa tới 20%, vũ khí bị ta và Ðồng minh tịch thu là 17,439 khẩu súng đủ các loại’ (10). Riêng phầnTrần Bạch Đằng, ông ta là người lãnh đạo về chính trị, không phải là nhà quân sự chuyên nghiệp, vậy mà lại được giao thảo phương án tấn công nội thành Sài Gòn.

Tổng nổi dậy:

Cộng Sản Hà Nội thất bại vì chủ quan, vì tin là quần chúng nổi dậy cướp chính quyền cho họ. Thực tế là đồng bào thấy Cộng quân tới đâu thì bồng bế nhau chạy thục mạng về vùng quân VNCH. Cũng do phát động cuộc tổng nổi dậy cho nên hầu hết những thành phần nằm vùng đều lộ diện. Khi cuộc chiến tàn, những thành phần này bị triệt tiêu hoặc là phải chạy vào khu. Sau cuộc Tổng tấn công, đại bộ phận lực lượng Cộng quân bị tiêu diệt. Vùng kiểm soát của Cộng Sản bị thu hẹp tối đa. Những cơ quan từ cấp huyện lên tới Trung ương Cục phải chạy sang ẩn náu bên kia biên giới Lào và Kampuchia. Kể từ 1960 tới 1967, chưa bao giờ Cộng quân bị thiệt hại nặng nề như năm 1968. Họ cần mất hơn 3 năm nữa mới có thể hồi phục. Nhờ vậy, tình hình miền Nam từ 1969 tới 1971 tương đối yên tĩnh.

Trên báo Quân Đội Nhân Dân, người Cộng Sản đã phải thú nhận những sai lầm dẫn tới thảm bại: ‘Đánh giá sai về tương quan lực lượng giữa hai bên dẫn đến việc đề ra mục tiêu tấn công giành chính quyền một cách chủ quan, không kịp thời chuyển hướng hoạt động quân sự khi tình hình đã thay đổi’(11).

Tướng Việt Cộng Trần Văn Trà là Tư lệnh mặt trận Tiền phương Bắc cũng đã thú nhận: ‘Các mục tiêu quân sự trong dịp Tết vượt qua sức mạnh của chúng ta. Tất cả đều nằm trong ước muốn chủ quan của những người vạch ra kế hoạch. Vì vậy sự tổn thất của chúng ta đã rất lớn lao về vũ khí cũng như nhân sự. Và chúng ta không thể lấy lại được những gì chúng ta đã tạo ra. Vì vậy, chúng ta đã phải vượt qua biết bao nhiêu khó khăn trở ngại trong các năm 1969, 1970’ (12).

Trong cuộc phỏng vấn dành cho phóng viên Nguyễn Hùng của đài BBC ngày 15.1.2008, nhà báo Bùi Tín trả lời một số câu hỏi như sau:

Hỏi: – Tết Mậu Thân, ý định chiến lược của cuộc tiến công là gì?

Trả lời: – Các cuộc tiến công đồng loạt, bất ngờ vào các thành phố, thị trấn, căn cứ, sở chỉ huy Mỹ và Việt Nam Cộng Hòa nhằm tiêu diệt sinh lực đối phương, với mục đích cuối cùng là sự nổi dậy rộng khắp của dân chúng, là cuộc Tổng khởi nghĩa toàn miền Nam kết thúc cuộc chiến.

Hỏi: – Mục đích ấy có đạt không thưa ông?

Trả lời: – Rõ ràng là không. Hoàn toàn không có nổi dậy, không có khởi nghĩa. Ðó chỉ là ảo tưởng chủ quan (13).

Tổng kết sự thất bại của Cộng Sản về mặt chiến thuật là như thế, song về chiến lược, có lẽ họ đã gặt hái được thắng lợi to lớn, bất ngờ.

Thật vậy, nhiều tác giả có chung nhận xét rằng trận Tổng tấn công Tết Mậu Thân đã làm cho Hoa Kỳ nhụt ý chí. Dư luận Hoa Kì và Tây phương, vốn không am hiểu tường tận cuộc chiến Việt Nam, tưởng là Cộng quân đã quá mạnh, họ cho rằng chiến thuật ‘tìm và diệt’ (search and destroy) suốt 3 năm qua của tướng William Westmoreland là thất bại và Hoa Kì phải ngồi vào bàn hội nghị tìm cách ‘tháo chạy’ trong ‘danh dự’!… Tức là Cộng Sản Việt Nam thắng về chiến lược. Vì thế, sau này, nhiều người đánh giá, trận Mậu Thân 1968 là một quyết định đúng của Cộng Sản Hà Nội!

Trần Bạch Đằng cũng nhận xét như thế: ‘Không phải không có người chỉ trích quyết tâm chiến lược Mậu Thân, căn cứ vào kết quả của chiến dịch và tổn thất của ta. Hiện thực đã bác bỏ quan điểm chỉ trích này: không có Mậu Thân thì ý chí xâm lược của Mỹ không bị nhụt, thì không có việc Mỹ ngồi vào bàn hội nghị Paris, rồi cuốn cờ rút quân – những bước chuẩn bị rất trực tiếp cho đại thắng mùa xuân 1975. Mậu Thân 1968 là gạch nối Đồng Khởi 1960 và ngày 30.4.1975’ (14).

Đương nhiên có những ý kiến khác với ý kiến của Trần Bạch Đằng ngay trong hàng ngũ đồng chí của ông ta. Đó là những ý kiến cho rằng ý đồ phát động cuộc Tổng công kích – Tổng tấn công của Hà Nội là một ảo tưởng, là một thất bại; thế nhưng từ cái thất bại ấy, không ngờ lại đem tới cho họ một thắng lợi chiến lược to lớn. Có nghĩa là Cộng Sản Hà Nội ‘ăn may’ chứ không phải là do sự ‘lãnh đạo sắc sảo’ như Trần Bạch Đằng khoe khoang sau này (15).

Một trong những nhận xét đó là của tướng CS Trần Độ. Trong trận Mậu Thân 1968, Tướng Trần Ðộ thuộc bộ chỉ huy mặt trận Sài Gòn bên cạnh Trần Văn Trà. Chính ông tướng này xác nhận: ‘Thành thật mà nói chúng ta đã không hoàn thành được mục tiêu chính của chúng ta. Việc gây nên một ảnh hưởng lớn đối với Hoa Kỳ thật ra không phải là ý định của chúng ta nhưng điều đó đã trở nên một kết quả do may mắn mà tới’(16).

Ngoài ra, còn một nhận xét khác nữa của một số các nhà kháng chiến Nam bộ cho rằng Cộng Sản Bắc Việt có thâm ý đem ‘nướng’ đại bộ phận lực lượng quân đội ‘Giải phóng miền Nam’vào trận Tổng công kích – Tổng khởi nghĩa Tết Mậu Thân 1968, mục đích là làm suy yếu tư thế ‘độc lập’của các trí thức miền Nam trong Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam, để rồi từ nay Cộng Sản Hà Nội có thể nắm trọn quyền lãnh đạo cuộc chiến tranh nhuộm đỏ miền Nam.

Rốt cuộc, vừa khi chiếm trọn miền Nam, Cộng Sản Hà Nội nhanh chóng tổ chức Hội nghị Hiệp thương bàn chuyện thống nhất vào tháng 11 năm 1975. Ngày 25.4.1976 bầu cử Quốc hội thống nhất. Hai tháng sau, ngày 02.7.1976, ‘Chính phủ Cách mạng Lâm thời Cộng hòa miền Nam Việt Nam’ phải ‘tự ý’ giải tán. Sang đầu năm 1977, ‘Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam’ cũng âm thầm ‘dẹp tiệm’ bằng cách tuyên bố sát nhập vào Mặt trận Tổ quốc.

Bạch Diện Thư Sinh

CHÚ THÍCH:

1- Ván Bài Lật Ngửa là bộ phim trắng đen, 8 tập, sản xuất từ 1982 tới 1987 do Xí nghiệp phim Tổng hợp Thành phố HCM (nay là hãng phim Giải Phóng). Đạo diễn Khôi Nguyện tức Lê Hoàng Hoa đã ‘sửa đổi khá nhiều chi tiết so với tiểu thuyết và đã đặt tên chính thức cho bộ phim là ‘Ván Bài Lật Ngửa’’ (Wikipedia). Kịch Bản lấy từ tiểu thuyết tình báo Giữa Biển Giáo Rừng Gươm của Nguyễn Trương Thiên Lý, tức Trần Bạch Đằng. Nội dung kể lại đời hoạt động tình báo của điệp viên Nguyễn Thành Luân, trong đời thật là Đại tá VNCH Phạm Ngọc Thảo, do Tài tử chính Nguyễn Chánh Tín thủ vai.

2- Thời chiến tranh Việt Nam, tổ chức cao nhất của Cộng Sản ở miền Nam là Trung ương Cục miền Nam (Cục R) do Phạm Hùng làm bí thư. Dưới Trung ương Cục là các khu: khu 7, khu 8, khu 9, và đặc khu Sài Gòn – Gia Định do Nguyễn Văn Linh làm bí thư, kế nhiệm là Võ Văn Kiệt. Dưới đặc khu Sài Gòn – Gia Định là Thành ủy Sài Gòn đặc trách công tác nội thành. Trần Bạch Đằng xác nhận ông ta là Bí thư khu Sài Gòn – Gia Định: ‘Rồi đợt 2. Sau đợt 2…Riêng anh Phạm Hùng phát biểu một cách sòng phẳng: Các quân khu khác sẽ tiến hành công việc theo chỉ đạo của Trung Ương Cục, riêng khu Sài Gòn – Gia Định thì giao cho đồng chí bí thư chịu trách nhiệm, tùy tình hình mà hành động. Lúc đó tôi là bí thư’. Trần Bạch Đằng. Tuyển Tập. Nhà xuất bản Quân đội Nhân dân, Hà Nội, 2007. Trang 221, 222.

Và trong hồi kí Cuộc Đời Và Ký Ức, trang197, Trần Bạch Đằng viết: ‘Đầu tháng 11.1969 (âm lịch là năm Kỷ Dậu), tôi được điện của Trung ương Cục gọi lên Nam Vang. Điện không nêu lý do. Bấy giờ Khu ủy Sài Gòn đang thực hiện một phân công mới do Trung ương Cục quyết định: đồng chí Võ Văn Kiệt được chỉ định làm Bí thư Khu 9 và tôi thay đồng chí ở khu Sài Gòn…’

3- Trần Bạch Đằng. Tuyển Tập, B ài 37. Sđd. Trang 220.

4- Trần Bạch Đằng. Tuyển Tập, B ài 37. Sđd. Trang 220,221.

5- Trần Bạch Đằng. Cuộc Đời và Ký Ức. Trang 158.

6- Trần Bạch Đằng. Cuộc Đời và Ký Ức. Sđd. Trang 186.

7- Trần Bạch Đằng. Tuyển Tập, Bài 37. Sđd. Trang 221.

8- Chẳng hạn như cựu đại tá Không quân Hoa Kì L.Fletcher Prouty trong cuốn The Secret Team: The CIA and It’s Allies in Control of The United States and The World đã nói tới ‘Những thế lực đứng đàng sau’, hay là The Global Elite, gồm có những tay sản xuất vũ khí và những chủ nhà băng cỡ toàn cầu. Họ là những kẻ điều hành dấu mặt chính trường Hoa Kì, đồng thời họ có ảnh hướng rất lớn trên toàn thế giới. Chính thế lực siêu đẳng ấy định hướng chính trường HK, mở ra hay kết thúc một cuộc chiến (bao gồm cả cuộc chiến tranh tại Việt Nam), ngay cả việc thiết lập trật tự thế giới….(www.ratical.org/ratville/JFK/ST.html)

9- Tháng 1 năm 1968, Ðảng CSVN đã đưa ra một nghị quyết gọi là Nghị Quyết 14 Của CS Hà Nội ra hồi tháng 1 năm 1968 vẽ ra trước mắt dân và quân miền Bắc một viễn tượng chiến thắng hết sức lạc quan:

Về chính trị, Nghị quyết 14 viết: ‘Quần chúng nhân dân ở các thành thị và những vùng còn tạm bị địch chiếm ở miền Nam đã nhiều lần nổi dậy khởi nghĩa với những hình thức khác nhau. Hàng triệu quần chúng đang sục sôi cách mạng và sẵn sàng vùng lên, sẵn sàng hy sinh tất cả để giành cho được độc lập, tự do, hòa bình, cơm áo, ruộng đất… địch đang lâm vào tình trạng khủng hoảng toàn diện và nghiêm trọng, chúng tỏ ra không thể thống trị nhân dân miền Nam được nữa và nhân dân miền Nam cũng không chịu sống dưới ách thống trị của chúng nữa’.

Về mặt quân sự, Nghị quyết cho rằng: ‘Về mặt quân sự, địch còn trên một triệu quân và một tiềm lực chiến tranh lớn, nhưng đội quân đó đã liên tiếp thất bại về chiến lược và chiến thuật, quân số tuy đông nhưng tinh thần bạc nhược và bắt đầu suy sụp…’.

Từ những nhận định ấy, Nghị quyết 14 nắm chắc phần thắng: ‘Trong những điều kiện như vậy, về phương pháp, ta chủ trương không chỉ phát động tổng công kích, mà còn đồng thời phát động tổng khởi nghĩa, tức là dùng lực lượng vũ trang mạnh của ta đánh vào các binh đoàn chủ lực của địch, đánh mạnh vào “đô thành” và các thành phố khác, tạo điều kiện cho hàng triệu quần chúng ở thành thị và các vùng nông thôn còn tạm bị chiếm nổi dậy khởi nghĩa, phối hợp với lực lượng vũ trang của ta để tiêu diệt và làm tan rã quân địch, đánh đổ các cơ quan đầu não của ngụy quyền, làm rối loạn và tê liệt đên tận gốc bộ máy chiến tranh của Mỹ và ngụy …’

(Trong bài Vụ Tết Mậu Thân (1968), Bóng Tối Lịch Sử Đã Sáng Dần, tác giả Nguyễn Đức Cung đã dẫn tài liệu Nghị quyết 14 này của Cộng Sản Hà Nội từ bài Hà Nội Làm To Chuyện Mậu Thân Để Là Gì? của kí giả Phạm Trần. Web Thông Luận 11.01.2008).

10- Trọng Đạt. Bài Tết Mậu Thân 1968. Motgoctroi.com

11. Wikipedia. Bài Sự Kiện Tết Mậu Thân. Google.com/Tết Mậu Thân

12. Peter Macdonald. Giap, The Victor in Vietnam, w.w. Norton & Company, New York, London, 1993, trang 268. Nguyễn Đức Cung trích dẫn trong bài Vụ Tết Mậu Thân (1968) Bóng Tối Đã Sáng Dần. Bđd. Motgoctroi.com

13. Thế Kỷ 21 Số 227. Bài 40 Năm Tết Mậu Thân. BBC phỏng vấn nhà báo Bùi Tín. Trang 67. Nguyễn Đức Cung trích dẫn trong bài Vụ Tết Mậu Thân (1968) Bóng Tối Đã Sáng Dần. Bđd. Motgoctroi.com

14. Trần Bạch Đằng. Cuộc Đời và Ký Ức. Sđd. Trang 188,189.

15. Trần Bạch Đằng. Cuộc Đời và Ký Ức. Sđd. Trang 189: ‘Trong Mậu Thân, sự lãnh đạo chọn thời cơ để đánh một cú choáng váng toàn bộ ý chí xâm lược của đế quốc Mỹ tỏ ra hết sức sắc sảo’.

16. Peter Macdonald. Giap, The Victor in Vietnam. Sđd. Trang 260. Nguyễn Đức Cung trích dẫn trong bài Vụ Tết Mậu Thân (1968) Bóng Tối Đã Sáng Dần. Bđd.

 

Những câu nói nổi tiếng của Trần Bạch Đằng:

“Rốt cuộc tài năng là thằng nào nịnh giỏi, thằng nào bợ đít hay; dạ dạ, dạ dạ, vâng vâng, chí phải, chí phải thì thằng đó tài năng”

“Nói thật với các đồng chí mỗi ngày tôi nhận được rất nhiều thư tố cáo. Có lẽ chỗ này là chỗ người ta còn có thể nói được. Ðọc xong rồi tôi nhức đầu ghê lắm. Ăn hiếp dân từ cái tay khóm trưởng, tổ trưởng quá lộng hành. Rồi thì thư tay can thiệp của mấy ông, tôi nói cả mấy ông Bộ Chính trị can thiệp nữa.”


“Khi nói đại đoàn kết toàn dân có nghĩa là để các tầng lớp đại đoàn kết với nhau, nhưng mà chủ yếu là Ðảng làm trung tâm đại đoàn kết như thế nào, trước hết phải trách mình. Cuối cùng rồi chúng ta lại thành ra cái hẹp hòi, một cái tổ chức chỉ lo lợi ích của riêng mình thôi.”


“Rốt cuộc Ðảng trở thành cái chỗ dành nhau, vô để có địa vị, có quyền lợi chứ không phải vì lý tưởng gì cả…”[xcvii]

 

Tóm lược của Long Điền về Trần Bạch Đằng trong Cuộc Chiến VN  :

 

-Trần Bạch Đằng con của một nhà báo nổi tiếng ở Nam Kỳ thời kỳ 1930,tên thật là trương Gia Triều,bí danh Sáu Ánh,Sáu Méo vì mặt bị méo trong một cơn động kinh. Đằng là một cán bộ CSVN có tài ở nhiều lãnh vực quân sự, chính trị, tổ chức, tình báo, tuyên truyền nhưng cuộc đời chính trị luôn bị lận đận vì dù có được sự nâng đở của TBT Lê Duẩn nhưng bị các phần tử lãnh đạo khác trong đảng CS không ưa và đố kỵ như Nguyễn Văn Linh, Lê Đức Thọ.[xcviii]

- Giai đoạn trẻ tiến thân rất nhanh,lập nhiều công trận, nhất là trong công tác tổ chức kết nạp đảng viên CS trong hàng ngủ thanh niên Miền Nam.Bản chất quá khích,hiếu chiến,ngay trong thời kỳ phân chia Nam Bắc theo Hiệp Định Genève, Đằng chủ trương giấu cán bộ và chôn súng để tấn công phá hoại Miền Nam bằng vũ lực.Với con người chủ chiến nhưng Trần Bạch Đằng không có đủ can đảm đối đầu với Lê Đức Thọ biệt danh Sáu Búa nên không bị sát hại,tuy nhiên sau thời điểm 1972 thì Trần Bạch Đằng bị cho ngồi chơi xơi nước,không còn quyền hành,không còn thực lực nên đành quay sang viết văn, viết tiểu thuyết (Ván Bài Lật Ngửa được viết trong bối cảnh nầy).Sau 1975 thì không một chức vụ gì, nhưng Đằng cũng không dám hở môi vì sợ! Thái độ câm như hến,lâu lâu chỉ nói xa nói gần nên nhóm cán bộ Kháng Chíến Cũ cho là chết nhát.Chức vụ cũng không, bè bạn cũng không,Trần Bạch Đằng trở nên một người bất đắc chí,ngay cả một quyển sách ông ta nghiền ngẩm viết trên chục năm "Vai Trò Cuả Thanh Niên Tiền Phong Trong Cuộc Cách Mạng Tháng Tám"cũng bị kiểm duyệt và vất sọt rác vì không đúng "Lập Trường"!

-Cái chết năm 2007 đánh dấu cuộc đời một người tận tụy chạy theo chủ nghĩa Duy Vật ngoại lai bị đảng CSVN vắt chanh bỏ vỏ[xcix].Còn nói ông là một nhà yêu nước (hay yêu điạ vị)bị đảng trù dập thì phải xét lại vì những điều tàn ác mà ông đã gây cho bao nhiêu cái chết cho người dân Miền Nam trong cuộc chiến "không cần thiết" 1945-1975.

- Sai lầm lớn nhất của Trần Bạch Đằng lúc cuối đời là cố tình bênh vực cho TBT Lê Khả Phiêu về việc ký 2 hiệp ước Biên Giới nhượng dất cho Trung Cộng.[c] Bao nhiêu "sự nghiệp Cách mạng" mà Trần Bạch Đằng suốt cả cuộc đời cống hiến, giờ chót vì để bênh vực cho kẻ cầm quyền phạm tội tày trời "Bán Nước"mà hư danh thuở xưa bổng chốc đã bay mất và chỉ còn lại cái xú danh "Phường Phản Quốc" đời nào rửa cho sạch!!!

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

11-Tố Hữu:


     Tố Hữu(1920-2002)

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia

Tố Hữu tên thật là Nguyễn Kim Thành (4 tháng 10 năm 1920 – 9 tháng 12 năm 2002) là một tác gia có vị trí đặc biệt quan trọng, một nhà thơ tiêu biểu của dòng thơ cách mạng Việt Nam. Ông đã từng giữ các chức vụ quan trọng trong hệ thống chính trị của Việt Nam như Ủy viên Bộ Chính trị, Bí thư Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam, Phó Chủ tịch thứ Nhất Hội đồng Bộ trưởng nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam.

Thời niên thiếu

Ông sinh ngày 4 tháng 10 năm 1920, tại làng Phù Lai, nay thuộc xã Quảng Thọ, huyện Quảng Điền, tỉnh Thừa Thiên Huế. Cha ông là một nhà nho nghèo, không đỗ đạt và phải kiếm sống rất chật vật nhưng lại thích thơ, thích sưu tập ca dao tục ngữ. Ông đã dạy Tố Hữu làm thơ cổ. Mẹ ông cũng là con của một nhà nho, thuộc nhiều ca dao dân ca Huế và rất thương con. Cha mẹ cùng quê hương Huế đã góp phần nuôi dưỡng tâm hồn thơ Tố Hữu. [1]

Mẹ ông mất vào năm ông lên 12 tuổi. Năm 13 tuổi, ông vào trường Quốc học (Huế). Tại đây, được trực tiếp tiếp xúc với tư tưởng của Karl Marx, Friedrich Engels, Vladimir Ilyich Lenin, Maxim Gorky,… qua sách báo, kết hợp với sự vận động của các đảng viên của Đảng Cộng sản Việt Nam bấy giờ (Lê Duẩn, Phan Đăng Lưu, Nguyễn Chí Diểu), Nguyễn Kim Thành sớm tiếp cận với lý tưởng cộng sản. Năm 1936 Ông gia nhập Đoàn thanh niên và được kết nạp vào Đảng Cộng sản năm 1938. Năm 1945 ông là Chủ tịch Ủy ban Khởi nghĩa Thừa Thiên - Huế.

Chức vụ quan trọng trong bộ máy lãnh đạo

Năm 1946, ông là bí thư Tỉnh ủy Thanh Hóa. Cuối 1947, ông lên Việt Bắc làm công tác văn nghệ, tuyên huấn. Từ đó, ông được giao những chức vụ quan trọng trong công tác văn nghệ, trong bộ máy lãnh đạo Đảng và nhà nước:

1948: Phó Tổng thư ký Hội Văn nghệ Việt Nam;

1963: Phó Chủ tịch Hội Liên hiệp văn học nghệ thuật Việt Nam;

Tại đại hội Đảng lần II (1951): Ủy viên dự khuyết Trung ương; 1955: Ủy viên chính thức;

Tại đại hội Đảng lần III (1960): vào Ban Bí thư;

Tại đại hội Đảng lần IV (1976): Ủy viên dự khuyết Bộ Chính trị, Bí thư Ban chấp hành Trung ương, Trưởng ban Tuyên truyền Trung ương, Phó Ban Nông nghiệp Trung ương;

Từ 1980: Ủy viên chính thức Bộ Chính trị;

1981: Phó Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng, rồi Phó Chủ tịch thứ nhất Hội đồng Bộ trưởng cho tới 1986. Ngoài ra ông còn là Bí thư Ban chấp hành Trung ương.

Năm 1996, ông được Nhà nước phong tặng Giải thưởng Hồ Chí Minh về Văn học nghệ thuật (đợt 1).

Ông từng đảm nhiệm nhiều chức vụ khác như Hiệu trưởng Trường Nguyễn Ái Quốc, Trưởng Ban Thống nhất Trung ương, Trưởng Ban Tuyên huấn Trung ương, Trưởng Ban Khoa giáo Trung ương. Ông còn là Đại biểu Quốc hội khoá II và VII.

Sau khi Lê Duẩn mất, có sự thay đổi mạnh mẽ tiến tới đổi mới nhằm thoát khỏi khủng hoảng kinh tế toàn diện. Ông bị mất uy tín vì vai trò "nhà thơ đi làm kinh tế" qua những vụ khủng hoảng tiền tệ những năm 1980 nên bị miễn nhiệm mọi chức vụ, chỉ còn làm một chức nghiên cứu hình thức.

Ông mất 9h15' ngày 9 tháng 12 năm 2002 tại Bệnh viện 108.

Nhận xét của tiến sĩ Nguyễn Thanh Hoa, con gái cả của nhà thơ Tố Hữu

Hồi đi học, bạn bè người ta cứ hơi một tí thì bảo, con ông Tố Hữu mà thế. Vậy tức là bản thân mình không chỉ chịu trách nhiệm cho mỗi mình mình, mà còn chịu trách nhiệm vì những gì mình làm có thể ảnh hưởng đến ba, mà nếu mình yêu ba thì tất nhiên mình không nên làm cái đấy. [1]

 Quan điểm chính trị

Ông là người đã phê phán quyết liệt phong trào Nhân văn-Giai phẩm (1958) với tư cách là người thay mặt Đảng Cộng sản Việt Nam phụ trách văn nghệ. Nhiều ý kiến coi ông là tác giả chính của vụ án văn nghệ-chính trị này[2].

Ông cũng được đánh giá là con người khá bảo thủ, khi bị phê bình về các tác phẩm của mình thì thường có phản ứng rất quyết liệt (theo nhận định của Văn Cao thì chính lí do này khiến ông bị nghi hoặc là có liên quan đến việc đẩy mạnh dập tắt phong trào Nhân văn-Giai phẩm và không được nhiều cảm tình từ phía các nghệ sĩ khác) [cần dẫn nguồn].

Ngoài ra, ông còn là nhà thơ chính trị, có một số bài thơ ca ngợi các lãnh tụ cộng sản quốc tế như Stalin (Đời đời nhớ Ông) hay Mao Trạch Đông (Đường sang nước bạn).

  Đóng góp văn học

  Các tác phẩm

Từ ấy (1946)

Việt Bắc (1954)

Gió lộng (1961)

Ra trận (1962-1971)

Máu và Hoa (1977)

Một tiếng đờn (1992)

Ta với ta (1999)

Xây dựng một nền văn nghệ lớn xứng đáng với nhân dân ta, thời đại ta (tiểu luận, 1973)

Cuộc sống cách mạng và văn học nghệ thuật (tiểu luận, 1981)

  Bài thơ tiêu biểu

Bác ơi

Bài ca xuân 1961

Bài ca quê hương

Bầm ơi!

Có thể nào yên?

Đi đi em!

Đời đời nhớ Ông

Đợi anh về (tập thơ dịch, 1998)

Em ơi... Ba Lan

Gặp anh Hồ Giáo

Hai đứa trẻ

Hồ Chí Minh

Hãy nhớ lấy lời tôi

Hoa tím

Hoan hô chiến sĩ Điện Biên

Kính gửi cụ Nguyễn Du

Khi con tu hú

Lạ chưa

Lượm

Mẹ Suốt

Mồ côi

Một tiếng đờn

Mưa rơi

Sáng tháng Năm

Ta đi tới

Từ ấy

Tâm tư trong tù

Tương tri

Theo chân Bác

Tiếng chổi tre

Tiếng hát sông Hương

Tiếng ru

Vườn nhà

Việt Bắc (thơ, 1954)

Việt Nam máu và hoa

Xuân đang ở đâu...

Xuân đấy

  Giải thưởng văn học chính

Giải nhất giải thưởng văn học Hội Văn nghệ Việt Nam 1954-1955 (tập thơ Việt Bắc)

Giải thưởng văn học ASEAN (1996)

Giải thưởng Hồ Chí Minh về văn học – nghệ thuật (đợt 1, 1996)

  Phong cách nghệ thuật

  Về nội dung

Thơ Tố Hữu mang đậm chất trữ tình chính trị sâu sắc:

Trong việc biểu hiện tâm hồn, thơ, Tố Hữu luôn hướng đến cái ta chung:

Hồn thơ Tố Hữu luôn hường đến cái ta chung, lẽ sống lớn, niềm vui lớn của dân tộc và của Cách mạng. Cái tôi nếu có là cái tôi của người chiến sĩ, cái tôi nhân danh Đảng và dân tộc. Vì thế có ý nghĩa khái quát, rộng lớn.[3]

Cảm hứng thơ Tố Hữu thường bắt đầu từ cảm hứng chính trị, từ những tình cảm lớn cao cả, tiêu biểu: tình yêu lý tưởng, lãnh tụ, đồng bào đồng chí,....[3]

Trong việc miêu tả đời sống, thơ Tố Hữu mang đậm chất sử thi:

Đối tượng thể hiện chủ yếu trong thơ Tố Hữu là những sự kiện lớn của dân tộc, những vấn đề có ý nghĩa lịch sử, có tình chất toàn dân, những biến cố quan trọng tác động đến vận mệnh dân tộc → cảm hứng chủ đạo trong thơ là cảm hứng lịch sử dân tộc, là vận mệnh của cộng đồng.[3]

Các nhân vật trữ tình thường mang phẩm chất tiêu biểu cho dân tộc: anh vệ quốc quân, anh giải phóng quân,....[3]

Tất cả những điều trên thể hiện qua giọng thơ mang tính chất tâm tình rất tự nhiên đằm thắm, chân thành:

Nhiều vấn đề chính trị kho khan được diễn tả bằng tình cảm của muôn đời: tình mẹ con, vợ chồng, tình yêu đôi lứa → giọng điệu của tình thương mến.[3]

Đặc biệt: tác giả rung động trước đời sống cách mạng trong kháng chiến → hướng về đồng chí, đồng bào mà trò chuyện tâm tình, nhắn nhủ. Những lời tâm tình đó có cội nguồn từ chất Huế trong hồn thơ Tố Hữu[3]

  Về nghệ thuật

Nghệ thuật biểu hiện trong thơ Tố Hữu mang tính dân tộc rất đậm đà[3]

Về thể thơ: Tố Hữu có tiếp thu những tinh hoa của phong trào Thơ mới, nhưng ông đặc biệt thành công khi vận dụng những thể thơ truyền thống của dân tộc. Những bài thơ lục bát mang cả sắc thái lục bát ca dao và lục bát cổ điển, dạt dào những âm hưởng nghĩa tình của hồn thơ dân tộc. Những bài thơ theo thể thất ngôn trang trọng nhưng không khuôn sáo, trái lại, hơi thơ rất liền mạch, tự nhiên, điễn tả được hiện thực đa dạng và nhiều trạng thái cảm xúc khác nhau[3]

Về ngôn ngữ: ông thường sử dụng những từ ngữ và cách nói quen thuộc với dân tộc. Đặc biệt, thơ Tố Hữu đã phát huy cao độ tính nhạc phong phú của Tiếng Việt, nhà thơ sử dụng rất tài tình các từ láy, các thanh điệu, các vần thơ[3]

  Sự kiện rắc rối sau khi ông mất

Bài phỏng vấn Tố Hữu với tựa đề: "Gặp Tố Hữu tại biệt thự 76 Phan Đình Phùng" của Nhật Hoa Khanh được công bố sau khi ông mất đã gặp phải sự phản kháng từ gia đình ông. Vào tháng 4 năm 2004, tài liệu này bắt đầu được phổ biến trong giới văn nghệ, báo chí tại Việt Nam. Vào tháng 5 năm 2004, báo Quân Đội Nhân Dân trích đăng 3 kì từ tài liệu này với nhan đề "Tố Hữu" và "Hoan hô chiến sĩ Điện Biên", (kì số 3 vào ngày 7 tháng 5 năm 2004). Ngoài ra bài này cũng được đăng thành nhiều phần nhỏ trong các báo khác như Nhân Dân, Tiền Phong Chủ Nhật, Người Hà Nội,... Nội dung bài phỏng vấn có nhắc tới các sự kiện văn hóa trước đây như Nhân văn-Giai phẩm và các nhà văn nạn nhân..., ông Tố Hữu có những lời ca ngợi các người này.

Bài phỏng vấn được thực hiện năm 1997, nhưng đến khi phổ biến thì bị bà Vũ Thị Thanh, vợ của Tố Hữu, phủ nhận và cho đó là những tài liệu giả mạo "pha chế nhiều ý kiến riêng, mượn danh Tố Hữu, biến Tố Hữu thành người phát ngôn cho ý mình”. Bà yêu cầu cơ quan chức năng vào cuộc để điều tra làm rõ sự giả mạo của tài liệu này, nhưng ông Nhật Hoa Khanh nói có đầy đủ băng ghi âm ghi lại cuộc nói chuyện của ông với Tố Hữu.

Thực hay giả, đúng hay sai, nhưng thực tế nó đã được các tờ báo chính thống ở Việt Nam phổ biến. Sau đó sự kiện này không được các cơ quan báo chí, văn nghệ nhắc tới nữa[4].

  Đánh giá về Tố Hữu

Cuối cùng, như mọi kiếp người, ông đã giã từ đời sống về nơi cát bụi trong một ngày mùa đông giá rét. Ông không còn được lưu lại trên thế gian để đón thêm một mùa xuân nữa. Từ đây, những câu thơ viết về mùa xuân của ông mà có thời rất nhiều người đọc Việt Nam chờ đợi khi xuân tới sẽ chẳng bao giờ sinh ra. Một lần, tôi gặp ông trong một cuộc hội thảo, ông bảo tôi: “Hôm nào tới nhà mình chơi, mình kể cho ông mấy chuyện hay lắm. ông có khả năng viết tư liệu đấy.” Nhưng cuộc trò chuyện ấy không bao giờ có được. Có thể sau này, khi tôi cũng thành người thiên cổ và gặp ông ở cõi vĩnh hằng thì có thể tôi sẽ được ông kể cho nghe. Nhưng tôi nghĩ trong cõi vĩnh hằng, những chuyện dở, chuyện hay chẳng còn quan trọng gì nữa. Vì nơi ấy, mọi đau khổ đều được chữa chạy, mọi tăm tối đều được chiếu sáng, mọi lầm lỗi đều được tha thứ, mọi sợ hãi đều được che chở, mọi tuyệt vọng đều được cứu vớt... Giờ đây, linh hồn ông đang mỉm cười hay đang suy ngẫm, thở phào nhẹ nhõm hay dằn vặt khổ đau - (Nguyễn Quang Thiều).[5]

  Gia đình

Phu nhân là Vũ Thị Thanh, nguyên Phó Trưởng ban Ban Tuyến huấn Trung ương (nay là Ban Tuyên giáo Trung ương).

Vợ chồng Tố Hữu có ba con, hai gái và một trai.

   

  Tố Hữu, Những Vần Thơ Khó Quên

http://www.lmvntd.org/article.php3?id_article=274


BÀI VIẾT TRONG NƯỚC :

Tố Hữu, Những Vần Thơ Khó Quên

Phan Kiến Quốc

(LÊN MẠNG THỨ SÁU 10 THÁNG GIÊNG 2003)


NGÀY 9/12/2002, nhà thơ Tố Hữu qua đời. Trong vòng 2 ngày

ngắn ngủi, các cơ quan thông tấn đều đăng tải tin này

đồng thời có trích đăng vài tác phẩm tiêu biểu. Tuy

nhiên trong "70 năm lao động thơ" với trên dưới 300 bài

thơ lớn nhỏ, có nhiều bài mà rất ít người biết. Rất

ít vì không được phổ biến, nhưng phải nói đúng hơn

là nhà nước cũng không muốn nhắc tới và muốn cho nó

đi vào quên lãng.


* * *


Trong ngày Tố Hữu mất, báo, đài đều cho đăng bài thơ

Từ Ấy sáng tác năm 1938 như một tác phẩm tiêu biểu.


Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ

Mặt trời chân lý chói qua tim

Hồn tôi là một vườn hoa lá

Rất đậm hương và rộn tiếng chim

(...)


Lời thơ nhẹ nhàng, êm ái nhưng sâu sắc. Nhưng trong số

trên dưới 300 bài thì thể loại và nội dung này rất

hiếm. Nói về nội dung, thì chúng ta có thể chia các tác

phẩm của Tố Hữu ra bốn loại : Tình cảm (hiểu là tình

cảm lãng mạn), chống Pháp chống Mỹ, ca ngợi chủ nghĩa

cộng sản, ca ngợi các lãnh tụ cộng sản mà đặc biệt

là Hồ Chí Minh ; và dĩ nhiên không phải bài thơ nào cũng

êm ái như Từ Ấy, và đây chính là con người Tố Hữu

mà nhà nước không muốn người dân biết đến :


(...)

Những quân cướp ruộng cướp nhà

Những quân đè cổ lột da giống nòi

Bọn địa chủ cắm vòi hút máu

Phải vùng lên mà đấu thẳng tay !

Thực dân địa chủ một bầy

Chúng là thú vật ta đây là người.

(...)

(Quang vinh Tổ quốc chúng ta, 8/1955)


Ðấu tố, trù dập văn nghệ sĩ đặc biệt là Nhân Văn

Giai Phẩm là những cơn ác mộng của đất nước trong

thập niên 50. Hơn nửa thế kỷ sau - dù bất thành văn -

nhưng chế độ cộng sản cũng ngầm xác nhận đó là

những sai lầm của họ. Nhưng từ "ngầm hiểu" đến xin

lỗi và phục hồi danh dự cho các nạn nhân còn xa, còn

nhiều chuyện phải làm, và chuyện trước tiên là giấu

kỹ hoặc "quên đi" những vần thơ sắt máu trên hoặc

những lời lẽ thô tục :


(...)

Bọn cướp Mỹ với phường đĩ Diệm

Phải ngừng tay gian hiểm sát nhân

Bắc - Nam ruột thịt tay chân

Nước non không thể phân chia một ngày

(...)

(Chị là người mẹ, 9/1956)


Một trong những cái gai của CS là tôn giáo, đặc biệt là

Thiên Chúa Giáo cũng được Tố Hữu liệt vào các đối

tượng công kích như một loại "thuốc phiện của dân

tộc". Tất cả những căm thù này được gói ghém trong

bài Rôm, hoàng hôn mà hầu như không có một cuốn sách

nào trích đăng vì nó có nội dung đi ngược lại đường

lối "dỗ ngọt" của nhà nước đối với các tôn giáo

ngày hôm nay :


(...)

Ðức giáo hoàng, trên khung vàng cửa sổ

Sáng chúa nhật, ban phước lành cho con chiên dưới phố

Ngài biết có bao nhiêu nước mắt chúng sinh

Ðã đông thành những lầu cao lóng lánh thủy tinh ?


Tất cả đồi nho không làm nên một cốc rượu vui

Máu đổ nghìn năm, chưa được tự do một buổi

Lẽ nào nhạc cầu kinh mang phép lạ cho đời ?

Và lũ vua thép, vua hơi không phải một lần rửa tội ?

(Rôm, hoàng hôn, 3/1972)


Tuy nhiên khối lượng thơ quan trọng nhất của Tố Hữu

được dành để ca tụng ông Hồ Chí Minh (HCM). Ðối với

ông ta và của cả Ðảng CSVN, HCM là vĩ nhân hàng đầu

của dân tộc, vượt lên trên cả các bậc tiền bối như

Trần Hưng Ðạo, Lê Lợi, Quang Trung... Ta cứ xem cung cách

đặt tên thành phố, tên đường hoặc so sánh ngân quỹ

để duy tu các lăng tẩm, hình tượng của ông HCM với các

di tích lịch sử hoặc cung cách xác định các ngày lễ

thì thấy ngay. Ðối với Tố Hữu và Ðảng CSVN, giòng sử

đấu tranh của người Việt chỉ bắt đầu từ khi có

Bác, cũng như thế giới chỉ được khai hóa từ khi có

Mác :


Thuở Anh chưa ra đời

Trái đất còn nức nở

Nhân loại chửa thành người

Ðêm ngàn năm man rợ

Từ khi Anh đứng dậy

Trái đất bắt đầu cười

Và loài người từ đấy

Ca bài ca tháng mười.

(...)

(Bài Ca Tháng Mười, 1950)


(...)

Cảm ơn Người, Hồ Chí Minh vĩ đại

Bốn ngàn năm ta lại là ta.

(Xưa... Nay, 1954)


(...)

Còn non còn nước còn người

Bác Hồ thêm khoẻ, cuộc đời càng vui

(...)

(Việt Bắc, 1954)


Chính vì thế, đối với Tố Hữu, chỉ có chừng 3, 4 nhân

vật trên thế giới mới có đủ "cân lượng" ngang với

HCM trong đó phải kể đến Stalin. Và trong "quá trình" ca

tụng ông Hồ, Tố Hữu đã nhiều lần liên kết tên ông

ta với các nhân vật này. Ðây chính là một trong những

chi tiết mà ngày nay nhà nước Việt Nam cố tình tảng lờ

không nhắc đến vì bây giờ thế giới đã biết đến

Stalin như một bạo chúa ngang tầm với Hitler, Tần Thủy

Hoàng.


Ngày Stalin mất, Tố Hữu đã nức nở khóc và đã để

lại một bài thơ "để đời". Nguyên văn bài Ðời Ðời

Nhớ Ông - trong Tố Hữu tác phẩm do Nhà Xuất Bản Văn

Học Hà Nội phát hành năm 1979 như sau :


Bữa trước mẹ cho con xem ảnh

Ông Xta-lin bên cạnh nhi đồng

Áo ông trắng giữa mây hồng

Mắt ông hiền hậu miệng ông mỉm cười


Trên đồng xanh mênh mông

Ông đứng với em nhỏ

Cổ em quàng khăn đỏ

Một niềm tin

Hướng tương lai hai ông cháu cùng nhìn


Xta-lin !

Yêu biết mấy nghe con tập nói

Tiếng con thơ con gọi Xta-lin !

Mồm con thơm sữa xinh xinh

Như con chim của hòa bình trắng trong


Ðêm qua loa gọi ngoài đồng

Tiếng loa xé ruột xé lòng biết bao !

Làng trên xóm dưới xôn xao

Ngôi sao sáng nhất trời cao băng rồi !

Xta-lin ơi !

Hỡi ơi Ông mất, đất trời biết không ?

Thương cha, thương mẹ, thương chồng

Thương mình thương một, thương Ông thương mười

Yêu con yêu nước yêu đời

Yêu bao nghiêu lại yêu Người bấy nhiêu...



Ngày xưa khô héo quạnh hiu

Bây giờ mới có ít nhiều vui tươi

Ngày xưa đói rách tơi bời

Bây giờ mới có được nồi cơm no


Ngày xưa cùm kẹp giày vò

Bây giờ mới có tự do tháng ngày.

Ngày mai dân có ruộng cày

Ngày mai độc lập ơn này nhớ ai ?


Ơn này, nhớ để hai vai

Một vai ơn Bác, một vai ơn Người

Con còn bé dại con ơi

Mai sau con nhé, trọn đời nhớ Ông !


Thương Ông, mẹ nguyện trong lòng

Yêu làng yêu nước yêu chồng yêu con

Ông dù đã khuất không còn

Chân Ông còn mãi dấu son trên đường...


Trên đường quê sáng tinh sương

Sáng nay nghi ngút khói hương xóm làng

Ngàn tay trắng những băng tang

Nối liền khúc ruột nhớ thương đời đời.

(Ðời Ðời Nhớ Ông, 5/1953)


Bài thơ đã nói hết. Thiết tường không còn gì để bình

luận về nội dung và tấm lòng của Tố Hữu. Có lẽ cả

thế giới mới thấy chỉ có mình Tố Hữu nức nở như

vậy. Tuy nhiên ở đây có hai chi tiết cần đề cập :

Trước tiên, câu : "tiếng con thơ con gọi Xta-lin" ở một

vài bản có chép "tiếng đầu lòng con gọi Xta-lin". Có lẽ

lúc làm thơ tình cảm đã lấn hết lý trí, sau này đọc

lại thấy "chướng", thấy "gia nô" quá nên sửa lại thành

"tiếng con thơ". Nhưng cho dù "tiếng đầu lòng" hay "tiếng

con thơ" thì cũng xuất phát từ cái "miệng thơm sữa xinh

xinh", cũng không thể là điều bình thường. Chi tiết thứ

hai : CS miền Bắc năm 1953 đã bắt cả nước phải để

tang Stalin, cũng như năm 1994 để tang Kim Nhật Thành. Ðây

cũng là một biến cố độc nhất trong lịch sử 5000 năm

của dân tộc : bắt cả nước để tang một người ngoại

quốc và đều là những tay đồ tể thượng thặng. Ðiều

này đã được Hòa Thượng Thích Quảng Ðộ vạch trần

trong một lá thư gởi cho Ðảng CSVN vào khoảng thời gian

đó.


Tôn sùng Stalin và HCM hết mực như thế nên chuyện liên

kết hai nhân vật này là chuyện bình thường :


(...)

Bác bảo đi, là đi

Bác bảo thắng, là thắng.

Việt Nam có Bác Hồ

Thế giới có Xta-lin

Việt Nam phải tự do

Thế giới phải hòa bình

(...)

(Sáng Tháng Năm, 5/1951)


(...)

Ơi người Anh dũng cảm

Lũy thép sáng ngời ngời

Ðây Việt Nam Tháng Tám

Em Liên Xô Tháng Mười


Hoan hô Xta-lin

Ðời đời cây đại thọ

Rợp bóng mát hòa bình

Ðứng đầu sóng ngọn gió


Hoan hô Hồ Chí Minh

Cây hải đăng mặt biển

Bão táp chẳng rung rinh

Lửa trường kỳ kháng chiến !

(...)

(Bài Ca Tháng Mười, 1950)


Nhưng điều mà Tố Hữu cũng như cả Ðảng CSVN không ngờ

tới là chỉ sau khi Stalin mất 5 năm, Khrouthchev đã bắt

đầu đưa ra ánh sáng những tội ác ghê tởm kinh hồn

của Stalin. Người mà Tố Hữu tung hô là "cây đại thọ,

là bóng mát hòa bình", người mà Tố Hữu thương hơn cha

mẹ, phải "trọn đời nhớ ơn" đã là tên sát nhân của

hai triệu người Liên Xô vào các năm 1934-1938 trong các

goulag, các trại tập trung, các nhà thương tâm thần, trong

đó có cả các đồng chí, các "khai quốc công thần" của

Liên Xô như Trostky, Zinoviev, Kamenev. Năm 1961 Khrouthchev lẳng

lặng đưa thi hài Stalin ra khỏi lăng Lenin. Ðến lúc này

Hà Nội mới chưng hửng và từ đó mới hết tung hô. Cũng

may trong thập niên 60, chiến tranh ở VN leo thang cường

độ cộng thêm tình hình căng thẳng với "bọn xét lại

Mốts-cô-va" nên không ai để tâm đến đến cái sự liên

kết Stalin-HCM ấy.


Ðến ngày hôm nay, càng đọc càng thấy thái độ tung hô

này quá lố bịch và còn có vẻ "tô đen" cho thanh danh HCM

nên Hà Nội một mặt chỉ đưa các bài thơ tình cảm

kiểu Từ Ấy hoặc đấu tranh, hoặc tôn vinh HCM của Tố

Hữu vào các sách giáo khoa, còn "Ðời Ðời Nhớ Ông" thì

càng...quên càng tốt. Chính vì lý do ấy mà các sách viết

về Tố Hữu hầu như không bao giờ nhắc đến "tiếng

đầu lòng Xta-lin" và lại càng tránh cho "cây đại thọ"

và "cây hải đăng" mọc cạnh nhau. Trong cuốn Thơ Tố Hữu

- Những Lời Bình (Nhà Xuất Bản Văn Hóa Thông Tin Hà Nội

- 2002) dày 320 trang, trên dưới 40 nhà văn, nhà thơ nói về

thơ Tố Hữu, không ai nhắc gì tới các vần thơ "bất

hủ" trên, làm như chúng không có. Trong Nhớ Lại Một

Thời (cùng nhà xuất bản) do chính Tố Hữu viết lời

tựa cũng thế. Tuy nhiên, tệ hại hơn, có sách đã đăng

những bài thơ này nhưng lại vụng về cắt đi những

đoạn "tế nhị" như trong bài Bài Ca Tháng Mười, người

ta đã cắt đoạn nói về Xtalin ; rồi đến bài Sáng Tháng

Năm, người bình thơ lại cắt hai câu "Việt Nam có Bác

Hồ, Thế giới có Xta-lin" (Thơ Tố Hữu, Nhà Xuất Bản

Hội Nhà Văn, Hà Nội 2001). Vào thời điểm ấy chắc

chắn Tố Hữu phải biết nhưng không hiểu sao lại không

có phản ứng gì, và cuốn sách trên vẫn được bán tại

khắp các hiệu sách trong nước. Ðây quả là một cung

cách ứng xử ấu trĩ, vì chỉ cần chịu khó tìm một tí

là người ta thấy ngay nguyên văn của các bài này.


Cuốn sách của Hội Nhà Văn kể trên cũng chỉ có một

phạm vi phổ biến giới hạn (chỉ phát hành 800 cuốn mà

hai năm bán không hết !) nên có vụng về thì cũng chẳng

sao. Nhưng ngay cả trên trang web của báo Nhân Dân - là

tiếng nói trung ương của Ðảng, là những gì chính thống

nhất - cũng làm cái việc che đậy ấu trĩ này : cắt mất

hai câu "Việt Nam có Bác Hồ, Thế giới có Xta-lin" trong

bài Sáng Tháng Năm (www.nhandan.org.vn, mục Các số báo đã

ra, ngày 11/12/02, Các tác phẩm tiêu biểu).


* * *


Tuy nhiên, Stalin là chuyện của quá khứ, còn biết bao

"vấn đề" trong thơ Tố Hữu còn phải giải quyết. Một

trong những vấn đề đó là vụ Ải Nam Quan và hiệp

định biên giới mà dư luận gần đây đang xôn xao.


Vào năm 1957, Tố Hữu sáng tác bài Mục Nam Quan với tiếng

thơ bi thương, nhưng cũng rất... xã hội chủ nghĩa :


Ai lên ải Bắc ngày xưa ấy

Khóc tiễn cha đi mấy dặm đường

Hôm nay biên giới mùa xuân dậy

Núi trắng hoa mơ cờ đỏ đường


Bài này đã chỉ rành rành hai sự thật hiển nhiên : Ải

Nam Quan (mà sau này HCM sửa thành Mục Nam Quan rồi Mục

Hữu Nghị), và suối Phi Khanh đánh dấu hình ảnh chia tay

bi hùng của cha con Nguyễn Trãi là những di tích lịch sử

nằm trên đất nước Việt Nam. Vậy mà sau khi hiệp định

biên giới Việt Trung được ký ngày 30/12/1999 với hậu

quả là hàng trăm cây số vuông bị mất trong đó có hai di

tích lịch sử ngàn đời là Ải Nam Quan (Lạng Sơn) và

thác Bản Giốc (Cao Bằng), nhà thơ Tố Hữu, người từng

chiêm ngưỡng Ải Nam Quan, người đã vào tù ra khám, từng

giữ những chức vụ quan trọng trong guồng máy Ðảng và

Nhà Nước và đặc biệt là tác giả của những vần thơ

với ngôn từ vô cùng oai dũng, bất khuất như dưới đây

mà lại câm miệng cúi đầu trước việc bán nước rành

rành như thế !


(...)

Ta đi tới không thể gì chia cắt

Mục Nam Quan đến bãi Cà Mau

Trời ta chỉ một trên đầu

Bắc Nam liền một biển (...)

(Ta đi tới, 8/1954)


(...)

Dù ai chia núi ngăn sông

Cũng không thể cắt được lòng Việt Nam

Chúng ta đã quyết thì làm

Ðã đi phải đến hoàn toàn thành công.

(Quang vinh Tổ quốc chúng ta, 8/1955)


Thật là oai phong lẫm liệt. Thật là bừng bừng chính

khí. Vào thời điểm ấy Tố Hữu đã 35 tuổi, đã biết

vào tù ra khám. Những vần thơ trên chắc hẳn đi từ con

tim, ý chí của ông. Chẳng lẽ đến năm 1999 ông lại lú

lẫn đến nỗi không còn biết phải trái, không còn nhớ

những điều chém đinh chặt sắt ngày xưa ? Hay là lại

"mũ ni che tai" như đa số các trí thức Việt Nam ?


Tố Hữu ơi. Vong hồn ông ở nơi đâu ? Bây giờ làm sao

ông trả lời với Nguyễn Trãi ? !


Cái tội này không chỉ riêng Tố Hữu phải gánh, nhưng

đây chính là trách nhiệm chung của giới trí thức Việt

Nam ngày nay : chúng ta sẽ trả lời như thế nào cho các

thế hệ mai sau ? Bộ Giáo Dục có toàn quyền không đưa

bài thơ Mục Nam Quan này vào sách giáo khoa y như đã che

dấu kỹ những "Ðời đời nhớ ông, Ta đi tới" nhưng cho

đến muôn đời sau Ải Nam Quan và suối Phi Khanh vẫn còn

mãi trong tâm tư của chúng ta, các con cháu Nguyễn Trãi,

còn mãi như cái tội bán nước của Ðảng CSVN.


* * *


Ngày 13/12/2002, tang lễ Tố Hữu được cử hành trọng

thể tại Hà Nội. Ðông đủ các lãnh đạo đến dự.

Nghiêm trang và long trọng lắm. Tuy nhiên mờ mờ qua những

hình thức ấy người ta thấy có một cái gì là lạ. Ngày

Tố Hữu mất, không một tờ báo nào đăng hình trên trang

bìa, kể cả báo Nhân Dân - trong chế độ cộng sản, đây

là một trong những cái tiêu chuẩn, cái "thước đo" sự

thăng hoa hay thất sủng của một nhân vật. Các báo chỉ

tóm tắt vài hàng tiểu sử, một vài bài viết về kỷ

niệm xưa của các bè bạn trong chiến tranh và chỉ đăng

ở trang trong - mà đôi khi lại đăng sai. Chôn xong, mọi

chuyện đều chấm dứt. Người ta có cảm tưởng như nhà

nước không chỉ chôn cái xác Tố Hữu mà còn vĩnh viễn

chôn cả "70 năm lao động thơ" vào hố sâu quên lãng.


Trăm năm bia đá thì mòn

Ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ.


Sài Gòn, 30/12/2002

Phan Kiến Quốc

Tố Hữu theo nhận xét của những người không Cộng Sản :

Tố Hữu Và Những Con Chim Trong Đàn  http://www.lenduong.net/spip.php?article2370 

Hồng Lê

Tố Hữu thường được các cái loa tuyên truyền của đảng cộng sản Việt Nam ca tụng là "con chim đầu đàn vạch hướng cho cả nền thi ca Việt Nam hiện đại. Có những giai đoạn, thơ ông đã trở thành chỗ dựa tâm hồn cho mọi người". Con chim đầu đàn nay vừa... bay xa. "Chỗ dựa tâm hồn" bị mất, những con chim còn lại không biết hót gì trong lúc hỗn loạn giữa thời buổi kinh tế thị trường có ’’vạch hướng’’ này. Hãy nghe tiếng hót của một con chim khác trong đàn, nhà thơ Hoàng Cầm viết sau khi nghe tin Tố Hữu qua đời: "Công lao của anh tôi tin chắc rằng Đảng không quên và chắc hẳn Đảng sẽ ghi vào sổ vàng chói lọi của lịch sử. Công lao to lớn của anh thể hiện qua những bài thơ tha thiết và nồng hậu về nhân dân, đất nước, ca ngợi Bác Hồ, ca ngợi những lãnh tụ vĩ đại của Cách mạng Tháng Mười, ca ngợi người chiến sĩ đánh giặc Pháp, giặc Mỹ". Ông Hoàng Cẩm hắn muốn nhắc nhở cho mọi người nhớ đến một bài thơ Tố Hữu đã làm để "ca ngợi lãnh tụ vĩ đại của Cách mạng Tháng Mười Stalin", một bài thơ mà ngay chính tác giả của nó cũng phải vô cùng xấu hổ và muốn băm, vằm, chặt, đốt nó đi cho rồi...

Và đây là bài thơ ca ngợi "lãnh tụ" Stalin viết vào tháng Năm, 1953 sau khi nghe ’’tiếng loa xé ruột xé lòng’’ loan báo Stalin từ trần.

Bữa trước mẹ cho con xem ảnh Ông Stalin bên cạnh nhi đồng Áo ông trắng giữa mây hồng Mắt ông hiền hậu, miệng ông mỉm cười

Trên đồng xanh mênh mông Ông đứng với em nhỏ Cổ em quàng khăn đỏ Hướng tương lai Hai ông cháu cùng nhìn

Sta -lin! Sta-lin! Yêu biết mấy nghe con tập nói Tiếng đầu lòng con gọi Sta-lin! Mồm con thơm sữa xinh xinh Như con chim của hoà bình trăng trong

Hôm qua loa gọi ngoài đồng Tiếng loa xé ruột xé lòng biết bao Làng trên xóm dưới xôn xao Làm sao, ông đã làm sao, mất rồi!

Ông Sta-lin ơi! Ông Sta-lin ơi! Hỡi ôi Ông mất! Đất trời có không? Thương cha thương mẹ thương chồng Thương mình thương một thương Ông thương mười

Yêu con yêu nước yêu nòi Yêu bao nhiêu lại yêu Người bấy nhiêu Ngày xưa khô héo quạnh hiu Có người mới có ít nhiều vui tươi Ngày xưa đói rách tơi bời Có người mới có được nồi cơm no

Ngày xưa cùm kẹp dày vò Có Người mới có tự do tháng ngày Ngày mai dân có ruộng cày Ngày mai độc lập ơn này nhớ ai

Ơn này nhớ để hai vai Một vai ơn Bác một vai ơn Người Con còn bé dại con ơi Mai sau con nhé trọn đời nhớ Ông

Thương Ông mẹ nguyện trong lòng Yêu làng yêu nước yêu chồng yêu con Ông dù đã khuất không còn Chân Ông còn mãi dấu son trên đường

Trên đường quê sáng tinh sương Hôm nay nghi ngút khói hương xóm làng Ngàn tay trắng những băng tang Nối liền khúc ruột nhớ thương đời đời.

Trong thơ Tố Hữu ta thấy có lớp lang thứ tự giữa Ông và Bác. Cái thứ tự đó những học trò trung thành của Tố Hữu đã áp dụng cho tới ngày nay, ngày ông chết và sự ra đi này của ông chỉ được những tờ báo nhỏ đăng tin. Nhật báo Nhân Dân của Đảng, mà ông đã cung cúc phục vụ suốt cả cuộc đời, và đã từng ca tụng "Chào sáu mốt đỉnh cao muôn trượng (?)" không thèm đi một hàng tin sau ba ngày ông tử biệt. Chỉ có một vài nhà thơ, nhà văn tôn ông làm thần tượng trong thời trai trẻ rồi gom luôn là cả một dân tộc tôn sùng thơ Tố Hữu và so sánh Tố Hữu với đại thi hào Nguyễn Du như nhà văn Hà Văn đã viết trên báo Lao Động như sau: ’’Có một điều tôi nghiệm ra rằng, những lúc tâm hồn chao đảo, tôi thường trở về với ca dao và thật lạ lùng, có cả Tố Hữu nữa. Thôi thì chẳng biết ý tứ khen chê ra sao, chỉ thấy đó là một sự thật, sự thật của bốn, năm thế hệ người Việt Nam, của hàng chục triệu trái tim và khối óc đã suy tôn ông như nhà thơ cách mạng hàng đầu, không ai dễ vượt. Nhiều người ân hận chỉ biết thơ ông mà ít biết người. Tôi nghĩ khác, có thể vì công vụ ông hơi xa mọi người, nhưng thơ ông đã ngấm vào hồn ta còn gì. Có ai trong chúng ta được uống trà với cụ Nguyễn Du đâu mà vẫn thuộc Kiều đến đọc ngược lại được’’.

Có những câu thơ Tố Hữu viết khi còn là sinh viên vô thưỡng vô phạt như hai câu thơ sau:

’’Ta nghe hè dậy bên lòng

Mà chân muốn đạp tung phòng hè ơi’’

cũng được nhà văn Hà Vân cho rằng "Tố Hữu đã dự đoán được thế sự: ’’Cuộc cách mạng Tháng 8.1945 đã là cái đạp tung cả một chế độ’’. Nhân dân Việt Nam đang lo rằng bốn mươi năm trước Tố Hữu đã làm câu thơ ’’Bốn ngàn năm ta vẫn là ta’’, nay Đảng cộng sản đã đưa đất nước đến thời kỳ hoang sơ như 4 ngàn năm trước, đúng như câu thơ đã "tiên tri".

Tội ác của Tố Hữu trong vụ Nhân Văn Giai Phẩm chắc chắn sẽ được truy tìm và lịch sử sẽ phán tội, cũng như nhân dân sẽ phán tội những lời thơ của ông đã ném bao con người vào chiến tranh. Trong tiếng pháo đạn, máu đổ thịt rơi, cày tung đất đá, ông viết:

Lục cục

Lào cào

Đất đổ đá nhào

Nào anh bên nam

Nào em bên nữ

Thi nhau ta thử

Ai tài hơn ai

Anh tài thì em cũng tài

Đường dài ta xẻ sức ta lo gì?

Đường đi ngoắt ngoéo chữ chi

Hố ngang hố dọc chữ i chữ tờ...

Bao thanh niên sinh Bắc tử Nam vì những vần thơ khích động của Tố Hữu. Nguyễn Văn Trổi vì tội đặt mìn khủng bố bị lãnh án tử hình ở Sài Gòn, từ Hà Nội Tố Hữu sáng tác ngay bài thơ kêu gọi trả thù, và ông tự cho rằng: ’’Phút giây thiêng Anh gọi Bác ba lần’’, một sự bịa đặt đã bị Trần Đăng Khoa tiết lộ trong cuốn sách Chân Dung và Đối Thoại.

Nhà thơ Vũ Quần Phương trong những phút say sưa ca ngợi đã viết ’’Tố Hữu vừa là một nhà chính trị, vừa là một nhà thơ. Giữa chính trị và thơ hầu như không có ranh giới rõ rệt. Phải khẳng định rằng, Cách mạng đã làm nên sự nghiệp thơ ca của ông. Trong thế kỷ XX, không có ai có thể viết hay hơn Tố Hữu. Không dễ gì có được một nửa thế kỷ lớp trẻ hướng theo Cách mạng, làm Cách mạng cũng chính từ sự khơi nguồn trong thơ Tố Hữu. Tố Hữu may mắn được gặp Đảng và Đảng cũng may mắn có được Tố Hữu trong hàng ngũ của mình. Phải nói, đó là một Con Người kỳ vĩ’’.

Chính Vũ Quần Phương đã viết hoa chữ ’’con người kỳ vĩ’’. Vậy tầm nhìn của ’’con người kỳ vĩ’’ này bao xa qua câu thơ trong bài thơ nổi tiếng của ông là bài Ta Đi Tới: ’’Đường ta rộng thêng thang tám thước’’. Nhờ sự sát máu trong quản lý văn học, nhờ ca tụng Đảng và lãnh tụ, ông đã lên đến chức vụ quan trọng nhất của một chế độ: Phó thủ tướng đặc trách kinh tế vào đầu những năm 80. Với chính sách ’’giá, lương, tiền’’ trong một thời gian cực ngắn ông đã làm cho cả nước khốn đốn khổ sở. Và tên tuổi của ông quan kinh tế Tố Hữu đã đi vào lịch sử kinh tế của nhân loại: ông là tác giả của tờ giấy bạc 30 đồng, một thứ quái thai chưa từng có trong lịch sử tiền tệ thế giới.

Trái tim, nhiệt huyết và tình cảm của ông đã để hết trong những câu thơ ca ngợi Đảng, ca ngợi lãnh tụ, kêu gào nợ máu trong cải cách ruộng đất.

Việt Nam Trung Hoa,

núi liền núi, sông liền sông,

Chung một biển đông,

mối tình hữu nghị sáng như vầng đông

Trái tim ông đã đặt trên lý trí của ông, trên quyền lợi của dân tộc khi ngày nay không phải vô ý mà đất đai tổ tiên trao tay ’’mặt trời phương Đông’’, những ’’đồi cọ, rừng chè, đồng xanh ngào ngạt’’ từng được ông lôi vào trong thơ nay còn đâu!

http://nguyenyenson.multiply.com/journal/item/380/380 

Source: Blog BS Ho Hai

http://bshohai.blogspot.com/2009/10/ong-to-huu.html


Yesterday, people inaugurated the memorial house of Mr. To Huu at his private residence. He had great contributions in orienting the ideology and culture of the country. What he did was not only poetry. The greatest thing he did for the country and the Vietnamese people was that he guided the ideology of generations of Vietnamese in the North after 1954 and the whole country after 1975: all fields and professions in life must have politics and fighting spirit to serve the cause of liberation and national construction without being allowed to be distracted for a moment.


His work was as great as Maxim Gorki in Russia, and perhaps even greater when today all pages of student books, newspapers and other media are still faithfully following. He was truly a man who transcended his time, worthy of respect and admiration in both right and wrong, because until today his ideological influence is still present in most fields.


In terms of national liberation and unification, To Huu had great achievements that no one can deny. Among them, the greatest achievement that is still debated today is that he suppressed the Nhân Văn Giai Phẩm Movement. And the orientation in education must include politics, which still has an influence until today.


In terms of his influence on the economic crises when he was vice chairman of the Council of Ministers (which today is equivalent to the position of permanent deputy prime minister), it was no less. But it was thanks to his major contribution to the country's economic crisis in the late 1980s with the "Price-Wage-Money" policy that the Vietnamese Communist Party knew how to free itself from the subsidized economy and apply the market economy of the South left by the Republic of Vietnam. So the country has a little rice to eat today. Without him, we would not have seen the success of Vo Van Kiet. After all, he also had some contribution to "turn off the tide" as people often say in the Book of Changes.


In terms of ideology, if the country did not have him, it would be difficult for many generations to shed blood for the cause of national independence.


In addition, when people think of education as providing generations with independent thinking, honesty and general knowledge to choose the right direction for each specific subject, he did the opposite. If it weren't for him, the country's education would not be in crisis like today, because when the next generation of leaders had enough intelligence and vision, they would change their ideological and cultural orientation, and education would not have deteriorated like this. After all, no one in the generation after him was equal to him. If they were equal to him, they would have changed their educational thinking to suit the peaceful times, instead of keeping the exact version that To Huu copied and pasted to Vietnam by Stalin, which was concretized by Mao for the communist countries of Asia to follow. At least they would not have done the job of copying and pasting, but would have copied and pasted what was right for their time, as he did.


On the national level, he deserves to be made a memorial house for future generations to look at him and learn from his good and bad points to care for the country and the people. How deserving. Personally, when I remember him, I remember his very popular but very scholarly poems. Among them, the poem I remember most is: "Forever remember him" when To Huu wrote it to praise Stalin in March 1953 in the collection of poems Viet Bac. In this poem, there are 2 verses that I admire him the most when he reached the peak of the era when praising a person: "How I love


you, listening to your child learn to speak,

The first word you call Stalin!". I miss To Huu very, very, very much.

 

 

 

Yesterday the loudspeaker called in the field The

loudspeaker's sound was heart-wrenching and heart-wrenching. The village

was in an uproar.

What happened to him? What happened to him? Oh, he's gone!

Oh, Mr. Stalin!

Oh, he's gone! Does the earth and sky exist?

I love my father, my mother, my husband.

I love myself, I love him ten times.

To Huu


"The great writer" To Huu is truly worthy of being the "cradle" of the culture of the Socialist Republic of Vietnam. To Huu's poetry is highly humane. He loved and was extremely saddened when a comrade who was not the same skin color, did not speak the same language, but shared the same aspirations as him died!

To Huu expressed his deepest comradely love in two lines:


I love my father, my mother

, my husband. I love myself, I love him ten


times. That means comrade To Huu not only loved comrade Stalin more than his biological parents who tore their flesh and gave birth to a great man of the Socialist Republic of Vietnam, but also loved him ........ 10 times more!


It is truly a blessing for Vietnam to have great poets like To Huu, who have highlighted the superior nature of the regime we are living in and promoted the extremely profound meaning of the culture that represents the pinnacle of human intelligence.


I respectfully bow before a talented person of the Socialist Republic of Vietnam and would like to borrow the words of Dr. Ho Hai: I miss To Huu very, very, very much..... and the entire Vietnamese nation will still REMEMBER forever the contributions of To Huu through his masterpiece poems praising the "humanity" of Vietnamese communists......

 

The most despicable in Vietnam: To Huu

Stalin's team, is there any dignity left?

"Love your father, love your mother, love your husband

, love yourself one, love your grandfather ten"


The Communist Party is a bunch of orangutans

, flatterers of Russia and China, masters and

servants, very busy, Harming the people, selling out the country very enthusiastically

, All their lives, the people resent those who crave glory


, Let's stand up, our people fight,

For our beloved, heroic homeland,

For the Communist Party to come to an

end, Freedom and democracy will return to all people,


The day when the country becomes more beautiful,

We will be together to share joy,

All the bitterness and sorrow

will be like the wind blowing, the clouds drifting over the cliffs

 

 

Commoner's Handbook: Phung Quan, To Huu and Nguyen Khoa Diem

Thursday, December 16, 2004

 


 

 


 

LND - Apart from the policy of controlling information and building firewalls - which his predecessors did not have to worry about - during the time Nguyen Khoa Diem was Head of the Central Ideology and Culture Department, the "espionage cases", the confiscated works, and the confiscated or... stolen manuscripts (seemed) to be somewhat "richer" than during To Huu's time.

Once, I heard Phung Quan tell the story of "Xong Dat Nha Poet To Huu" - roughly - as follows:

“Sáng mùng một Tết năm Canh Ngọ. Như thường lệ, vợ chồng chúng tôi xuất hành vào 9 giờ sáng, đến chúc Tết những gia đình họ hàng nội ngoại. Năm đó, chúng tôi quyết định xông đất đầu tiên gia đình nhà thơ Tố Hữu.”

“Trong mối liên hệ gia tộc, tôi gọi nhà thơ bằng cậu... Mọi năm, trên đường đi chúc Tết, tôi vẫn thường đạp xe đi qua trước cổng biệt thự của nhà thơ trên đường Phan Ðình Phùng Cảnh tượng tưng bừng, tấp nập trước cổng biệt thự tôi không tả nổi; chỉ đoán chắc cả Hà Nội cũng chỉ năm bẩy nhà sánh kịp mà thôi...”

“Nhưng tết này, trước cổng biệt thự của nhà thơ quang cảnh vắng teo Không có chiếc ô tô con nào, không công an cũng chẳng lính cảnh vệ. Cái cổng sắt mọi ngày nom như hẹp hẳn lại, hai cánh cửa khép hờ, ai vào cứ việc đẩy cửa mà vào y như thể dân thường. Hai vợ chồng chúng tôi xuống xe đạp đứng tần ngần một lúc trước cổng sắt.”

Dấu xưa xe ngựa hồn thu thảo. Nền cũ lâu đài bóng tịch dương...

“Hai câu thơ của bà huyện Thanh Quan bỗng đột ngột hiện ra trong trí nhớ của tôi với toàn bộ vẻ đẹp u trầm và sâu sắc đến kinh người của nó...”

“Thưa cậu, năm mới vợ chồng cháu xin đến chúc Tết, mừng tuổi cậu mợ và các anh chị...” Sau ba mươi năm không gặp lại, nhà thơ vẫn nhận ra tôi “Vợ chồng Phùng Quán” - nhà thơ nói như muốn giới thiệu luôn với mấy người khách - Sao lâu nay cháu không đến cậu?” Giọng nhà thơ ân cần, có pha chút trách cứ của bề trên...”

“Sau khi khách khứa ra về chỉ còn lại ba cậu cháu Tôi đã uống đến ly Ararat thứ năm. Rượu bắt đầu ngấm làm tôi trở nên mạnh dạn. Tôi hỏi nhà thơ câu hỏi tôi muốn hỏi từ lâu: -”Thưa cậu, cháu rất muốn biết, bây giờ thực sự cậu mong muốn điều gì?”. Một thoáng trầm ngâm nhà thơ nói: “Cậu ao ước còn đủ sức khỏe, đạp một chiếc xe đạp về trong quê mình, sống lại kỷ niệm của thời ấu thơ, thời hoạt động sục sôi của tuổi thanh niên, rồi đặt những bài vè... tìm đến nơi đồng bào, bà con tụ tập, đọc lên cho bà con nghe... Cậu mong muốn được làm người hát rong của nhân dân...”

“Có lúc nhà thơ đã đạt đến chức Tam Công trong bộ máy quyền lực của đất nước, nhưng cuối đời lại chỉ mong ước được làm một nghệ sĩ hát rong của nhân dân mà không hy vọng thực hiện được Trong khoảnh khắc đó, lần đầu tiên tôi lĩnh hội được hết vẻ cao sang của thi ca đích thực.”

“Vợ chồng tôi xin phép cậu ra về... Bước xuống khỏi những bậc tam cấp, nhà thơ nói với vợ tôi: “Thằng Quán nó dại...” Khi ra gần đến cổng sắt, nhà thơ dừng lại, nói tiếp như vẫn không dứt dòng suy nghĩ của mình:” - mà cậu cũng dại” (Ngô Minh et al. Nhớ Phùng Quán. Phương Nam Corp., 2003).

Nếu được sống lại đời mình, và cũng ở vào hoàn cảnh cũ, tôi tin rằng Phùng Quán sẽ vẫn cứ “dại” y như thế nhưng Tố Hữu thì chưa chắc. Ông ấy đủ khôn ngoan để biết rằng “mong ước được làm một nghệ sĩ hát rong của nhân dân” sẽ không thể thực hiện được, nếu cứ tiếp tục dại dột làm những câu vè (bậy bạ) kiểu như:

Vui biết mấy khi nghe con tập nói

Tiếng đầu lòng con gọi Stalin!

Nếu Tố Hữu không phải là một người làm thơ, không phải bận tâm đến chuyện hèn mọn hay “cao sang của thi ca” thì sự dại dột của ông cũng... tốt thôi. Ông được ban phát bổng lộc hậu và chức quyền cao nhờ thế. “Nhà càng lộng gió thơ càng nhạt” thì lại là chuyện khác.

Ðể ở nhà cao cửa rộng, để “đạt đến chức Tam Công trong bộ máy quyền lực của đất nước,” Tố Hữu không chỉ sống xa rời nhân dân mà còn nhúng tay vào vào (hơi) nhiều tội ác “Nhìn Lại vụ Án Nhân Văn - Giai Phẩm Cách Ðây 40 Năm”, có người đã viết như sau:

“Trong cái bề bộn rối rắm của sự việc, chân lý lại thường ở dạng rất đơn giản. Tôi đã thấy được cái đuôi chuột thò ra ở sự cấm đoán sáng tác nghiệt ngã với anh em Nhân Văn - Giai Phẩm kéo dài quá đáng. Những 30 năm. Nhờ vậy mà tôi nhìn ra cái mạch ngầm, cái cốt lõi, cái nguyên nhân sâu xa, là sự đố kỵ tài năng, được phủ đậy lên bằng tấm màn đấu tranh tư tưởng, đấu tranh giai cấp... Ông Tố Hữu lãnh đạo thời đó, hẳn phải biết tài thơ của các ông Hữu Loan, Quang Dũng, Hoàng Cầm, Trần Dần, Văn Cao, Lê Ðạt, Phùng Quán... Nếu mà họ tồn tại thì thơ của ông khó mà được suy tôn như người ta đã suy tôn. Vậy tốt hơn hết là triệt đi, không cho họ viết báo in sách nữa...”

“Tiếp theo là bắt bớ, tù đầy, và hàng loạt văn nghệ sĩ phải đi cải tạo lao động ở các nhà máy hoặc ở nông thôn trong nhiều năm trời Sau nữa là sự quản thúc, sự cấm đoán sáng tác kéo dài hàng vài chục năm. Ðến khi được cởi trói cho văn nghệ sĩ thì nhiều người đã đầu bạc, da nhăn nheo, người thì bại liệt; người tâm thần; có người chết trước khi được cởi trói...”

(http://diendandanchuvn.com/sangtac/HoangTien/HT-nhinlaivuNVGP.htm).

Nhận xét này của nhà văn Hoàng Tiến tuy không sai nhưng thiếu. Ðó “chỉ là phần nổi của một tảng băng sơn.” Phần chìm của nó “là cả một nền văn học, nghệ thuật giáo dục, đạo đức của miền Bắc bị lụn bại, méo mó, què quặt và hầu như cả một thế hệ trí thức, văn nghệ sĩ miền Bắc bị đánh gục, bị dìm trong nỗi sợ triền miên.” (Trần Minh, “Nhân Văn - Giai Phẩm, Một Tư Trào, Một Vụ An, Một Tội Ac,” Thế Giới Ngày Nay, Nov. Dec. 1994). “Vụ án” này lịch sử chưa xét đến nên Tố Hữu đã lo trước việc “chữa chạy” với hy vọng được giảm khinh hay trắng án. Cũng theo Hoàng Tiến, người đã có dịp đọc bảo thảo “Nhà Thơ Tố Hữu Tâm Sự” (viết xong vào tháng 5 năm 1977) thì Tố Hữu vào lúc cuối đời “hoàn toàn khác với Tố Hữu đã sống trước đây... có hai Tố Hữu khác hẳn nhau như nước với lửa, như lòng bàn tay với mu bàn tay... Trong lời tâm sự Tố Hữu Nhật Hoa Khanh ghi không thấy lời nhận lỗi hoặc xin lỗi những nạn nhân trước đây của mình, ai cũng được ông Tố Hữu đánh giá rất cao, chỉ thấy khen là khen. Những thế hệ bây giờ không biết chuyện cũ, cứ tưởng ông Tố Hữu rất tốt với mọi người, rất đáng kính và rất đáng yêu, ông không thù ghét ai, làm sao ông Tố Hữu lại có thể đánh những tài năng văn nghệ như anh em Nhân Văn - Giai Phẩm được?” (“Sự Thật Ở Ðâu?” http://www.geocities.com/hoangmaidat/opinion/0730hoangtien.html).

Tôi e rằng Hoàng Tiến đã lo xa quá, và sự lo lắng này không cần thiết. Mọi cố gắng gian giảo để “phi tang” của Tố Hữu đều đã muộn màng và (hoàn toàn) vô ích. “Sự Thực Ở Ðâu” ai mà không biết.

Tôi biết nó, cả nước này biết nó

Việc nó làm tội ác nó ra sao?

Hai câu thơ vừa dẫn [viết về Người (khác)] bỗng chợt hiện - dù tôi đang không ngồi trong phòng thẩm vấn - và tiện tay nên tôi ghi lại chơi cho vui vậy thôi, chứ thực không có ý muốn mượn lời Nguyễn Chí Thiện để luận tội hay kết án gì nhà thơ Tố Hữu. Chúng tôi sinh ra và sống trong một thời đại mà mọi người đều vội vã. Không ai rảnh để đi đá vào những con chó chết.

Tôi xin dùng thì giờ có được hôm nay để nói chuyện với ông Nguyễn Khoa Ðiềm, Ủy Viên Bộ Chính Trị, Bí Thư Trung Ương Ðảng, và là kẻ đang giữ chức Trưởng Ban Tư Tưởng Văn Hóa Trung Ương. Cũng như ông Tố Hữu, ông Nguyễn Khoa Ðiềm - xem chừng – cũng... dại!

Phải đợi đến bốn mươi năm, Hoàng Tiến mới nhìn ra “cái tâm” của Tố Hữu trong vụ án Nhân Văn - Giai Phẩm nhưng chỉ cần bốn ngày sau chuyện tường lửa xẩy ra với website talawas thì mọi người đều thấy được “tấm lòng” của ông Nguyễn Khoa Ðiềm. Vì phở quốc doanh không người ăn, cà phê quốc doanh không có người uống, cửa hàng quốc doanh không có hàng bán, tu sĩ quốc doanh không có tín đồ, bác sĩ quốc doanh không có bệnh nhân, văn sĩ và thi sĩ quốc doanh không có độc giả, web site quốc doanh không có người xem...; do đó, ông Nguyễn Khoa Ðiềm đã dùng đến “hạ sách” là dựng tường lửa để ngăn những trang webs (đắt khách) ngoài vòng kiểm soát của mình. Và đó chỉ là chuyện nhỏ. Người ta có thể nhìn thấy con người của ông Nguyễn Khoa Ðiềm - qua nhiều chuyện nữa, tệ hại hơn - trước đó. Xin đan cử một thí dụ khác. Tối mồng một Tết nguyên đán Giáp Thân (2004), Hà Nội đã long trọng tổ chức buổi Lễ Trao Giải Thưởng Cuộc Thi Trí Tuệ Việt Nam do ông Nguyễn Khoa Ðiềm chủ tọa. Giải nhất được trao cho nhóm người “sáng tạo” ra phần mềm (software) “Hệ Thống Quản Trị Nội Dung”. Họ là bốn sinh viên, gọi là nhóm iCMS. Ðây vừa là tên nhóm vừa là tên sản phẩm của họ: Content Management System.

“Tôi nhớ một chi tiết hôm xem lễ trao giải được truyền hình trực tiếp. Khi nghe đọc tên nhóm trúng giải, đề tài và lời giải thích sản phẩm trúng giải, anh tôi la lên: “Thấy chưa, nó trao giải Nhất cho Quản lý nội dung thông tin. Hừm!” Tiếng la của anh đã gợi ý cho tôi viết bài này...”

“Ðó là buổi trao giải nhiều ý nghĩa Nó mang tên là “Trí Tuệ Việt Nam.” Giải nhất là “Kiểm soát thông tin.” Người trao giải là Ủy viên Bộ Chính trị kiêm Trưởng ban Tư tưởng và Văn hóa Trung ương.”

“Ðầu não tinh túy nhất của nhà cầm quyền đã chọn việc kiểm soát thông tin làm trí tuệ Việt Nam Nếu đồng ý ngu dốt là thiếu thông tin và do thiếu thông tin, thì họ đã muốn lấy ngu dốt làm sách lược trị nước” (Lê Lô, “Trí Tuệ Việt Nam: Hệ Thống Quảng Trị Nội Dung,” Thế Kỷ 21, May 2004:31).

Ngoài chuyện chủ trương kiểm soát thông tin, xây dựng tường lửa - điều mà những người tiền nhiệm không phải bận tâm - thời ông Nguyễn Khoa Ðiềm làm Trưởng Ban Tư Tưởng Văn Hóa Trung Ương, những “vụ án gián điệp”, những tác phẩm bị thu hồi, và những bản thảo bị tước đoạt hay... mất cắp (xem ra) có phần “phong phú” hơn thời Tố Hữu.

“Ông Tố Hữu, là một nhà thơ trung bình, được Ðảng Cộng Sản Việt Nam trọng dụng cho phụ trách công tác văn nghệ, đã dùng quyền lực cũng trấn áp tù đầy, làm thui chột đi nhiều tài năng văn học. Ông cũng kéo lùi nền văn học Việt Nam ít nhất là 30 năm, tính từ 1957 cho đến thời kỳ đổi mới mở cửa 1987.”

Ðó là một nhận xét khác của nhà văn Hoàng Tiến khi “Nhìn lại Vụ Án Nhân Văn Giai Phẩm” Hoàng Tiến lại đúng nhưng vẫn... thiếu. Trách nhiệm của Tố Hữu (e) không đơn thuần chỉ giới hạn trong lãnh vực văn học và cũng không phải chỉ ảnh hưởng đến một thế hệ mà thôi. Những thế hệ kế tiếp tuy không đến nỗi méo mó, què quặt nhưng (rõ ràng) rất khó nuôi vì... còi cọc.” Vừa rồi, Bộ Kế hoạch Ðầu tư công bố chỉ tiêu về trí tuệ, trình độ ngoại ngữ, khả năng thích ứng với điều kiện tiếp nhận KHKT của thanh niên Việt Nam theo tiêu chuẩn thang điểm 10 của khu vực khiến người ta giật mình: trí tuệ đạt 2,3/10đ; ngoại ngữ là 2,5/10đ và khả năng thích ứng với điều kiện tiếp cận KHKT chỉ đạt hơn 2/10đ! Ðiều đó chứng tỏ thanh niên chúng ta đang tụt hậu rất xa so với khu vực, đấy là chưa kể yếu tố sức khỏe, thể lực” (“Thanh Niên VN Ðang Tụt Hậu Từ A Ðến Z” http://tintucvietnam.com/News/PrintView.aspx?ID=52975).

Ngoài những câu thơ dại dột, và những ngôi nhà lộng gió (không thể mang theo về thế giới bên kia), hiện tượng “Thanh Niên VN Ðang Tụt Hậu Từ A Ðến Z” là “di sản” mà Tố Hữu (đã góp phần không nhỏ) để lại cho hậu thế. Tôi hy vọng là ông Nguyễn Khoa Ðiềm, một người (vẫn) còn sống, sẽ sống khôn ngoan hơn những người tiền nhiệm của mình - chút xíu.

Tưởng Năng Tiến.

Long Điền tóm lược các nhận định về Cuộc Chiến VN của Tố Hữu:

1-Trong các đảng viên đảng CSVN từ thời tiên khởi, Tố Hữu là con người cuồng tín vào giáo điều  Karl Marx nhất và nhiều tham vọng nhất. Theo đuổi và nghiên cứu CNCS từ lúc 13 tuổi,năm 16 tuổi đã được kết nạp vào đoàn Thanh Niên Cộng Sản, hai năm sau được chính thức kết nạp vào đảng. Năm 26 tuổi Bí Thư tỉnh Thanh Hoá, con đường danh vọng thăng tiến nhanh như chớp nhờ vào lúc nào cũng tôn thờ mù quáng chủ thuyết cộng sản và ra sức tuyên truyền cho tầng lớp thanh thiếu niên để lôi cuốn họ vào đảng. Đối với Tố Hữu thì con người cộng sản thì phải tuyệt đối trung thành với lý tường cộng sản, không có chuyện xét lại hay tìm hiểu để phản biện.

2-Trong cuộc chiến VN1945-1975 lập nhiều công trạng trong Bộ Chính Trị, nổi tiếng đối xử mạnh tay với văn nghệ sĩ Miền Bắc, nhiều người thân bại, danh liệt vì Tố Hữu thường hay tìm tòi, săn lùng các đảng viên thiếu trung kiên với đảng.

3-Tố Hữu nổi tiếng với nhũng bài thơ ca tụng, thần thánh hoá các lãnh tụ CSQT và Hồ Chí Minh. Sự nịnh bợ đến mức tột cùng, những bài thơ đầy sắt máu, đối  xử bạn bè luôn phản phúc, tố cáo bà con, xóm làng để sớm thăng quan tiến chức. Tố Hữu mang nhiều tội ác với văn nghệ sĩ trong vụ án Nhân Văn Giai Phẩm.Con người có máu lạnh trước những đau khổ của đồng bào trong cuộc chiến, xu nịnh thượng cấp, sẳn sàng tố cáo bạn bè và người thân để được trọng dụng. Đây là con người mẫu mực một dạ trung thành với đảng, sẳn sàng bán rẽ lương tri hãm hại những ai không tôn thờ Chủ Nghiã Cộng Sản.

4-Không có kiến thức chuyên môn về kinh tế, lại dám đương đầu đứng ra điều khiển nền kinh tế( Phó Chủ Tịch Hội Đồng Bộ Trưởng) vốn dĩ thối nát, lạc hậu. Câu nói: “Nhiệt tình cộng với ngu dốt là cha đẻ của phá hoại” rất đúng khi dùng để ám chỉ Tố Hữu và bè lũ trung kiên mù quáng trong đảng CSVN.

12-Nguyễn Văn Linh

 


 Nguyễn Văn Linh

(1 tháng 7 năm 1915 – 27 tháng 4 năm 1998)

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia

 

Nguyễn Văn Linh (1 tháng 7 năm 1915 – 27 tháng 4 năm 1998) là Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam từ 1986 đến 1991. Thời kỳ là Tổng bí thư, ông nổi tiếng với bút danh N.V.L. (sau này ông cho biết đó là "Nói Và Làm") với một loạt những bài báo trong chuyên mục Những việc cần làm ngay trên báo Nhân Dân bàn về những việc cần phải chấn chỉnh trong xã hội.

 

  Lý lịch

Nguyễn Văn Linh tên thật là Nguyễn Văn Cúc, còn gọi là Mười Cúc, sinh tại làng Yên Phú, xã Giai Phạm, huyện Yên Mỹ, tỉnh Hưng Yên.

1929: Tham gia học sinh đoàn do Hội Việt Nam Cách mạng Thanh niên lãnh đạo.

Ngày 1 tháng 5 năm 1930, bị Pháp bắt, bị kết án tù chung thân và đày đi Côn Đảo. Năm 1936 được trả tự do.

1936 được kết nạp vào Đảng Cộng sản Đông Dương, hoạt động ở Hải Phòng và Hà Nội. Sau đó, ông vào hoạt động tại Sài Gòn và là cấp dưới trực tiếp của Bí thư Sài Gòn thời kì này - bà Nguyễn Thị Minh Khai.

1939, tham gia Ban Chấp hành Đảng bộ Thành phố Sài Gòn, sau đó được Đảng điều ra Trung Kỳ để lập lại Xứ ủy Trung kỳ.

1941, bị bắt ở Vinh, bị kết án 5 năm tù và bị đày ra Côn Đảo lần thứ hai.

1945, hoạt động ở miền Tây Nam Bộ, sau đó ở Sài Gòn - Chợ Lớn với cương vị Bí thư Thành ủy, Bí thư Đặc khu ủy Sài Gòn - Gia Định.

1947, là Ủy viên Xứ ủy Nam Bộ, đến 1949 là Thường vụ Xứ ủy Nam Bộ.

Từ 1955 tới 1960, ông là Bí thư Đặc khu ủy Sài Gòn-Gia Định.

Từ 1957 đến 1960, ông là Quyền Bí thư Xứ ủy Nam Bộ.

1960, tại Đại hội Đảng lần thứ III ông được bầu vào Ban Chấp hành Trung ương Đảng, làm Bí thư (1961-1964), rồi Phó Bí thư Trung ương Cục miền Nam.

1976, làm Bí thư Thành ủy Thành phố Hồ Chí Minh.

Tháng 12 năm 1976, tại Đại hội Đảng lần thứ IV ông được bầu vào Ban Chấp hành Trung ương và Bộ Chính trị, Ban Bí thư Trung ương, giữ chức Trưởng ban Cải tạo Xã hội Chủ nghĩa của Trung ương, Trưởng ban Dân vận Mặt trận Trung ương, Chủ tịch Tổng Công đoàn Việt Nam đến 1980.

1981, làm Bí thư Thành ủy Thành phố Hồ Chí Minh.

1982, tại Đại hội Đảng lần thứ V ông được bầu vào Ban Chấp hành Trung ương nhưng không được vào Bộ Chính trị.

Tháng 6 năm 1985, quay trở lại Bộ Chính trị, làm Bí thư Thành ủy Thành phố Hồ Chí Minh.

Tháng 6 năm 1986, sau khi Lê Duẩn mất, được bầu vào Ban Bí thư Trung ương Đảng, Thường trực Ban Bí thư.

Tháng 12 năm 1986: tại Đại hội Đảng lần thứ VI được bầu vào Ban Chấp hành Trung ương, Ủy viên Bộ Chính trị, giữ chức Tổng Bí thư Ban chấp hành Trung ương Đảng, kiêm chức Bí thư Đảng ủy Quân sự Trung ương (1987). Từ đây bắt đầu thời kỳ Đổi Mới và Cởi Mở của Việt Nam. Cũng trong thời gian này ông viết một loạt bài "Những việc phải làm ngay" đăng trên báo Nhân dân, ký tên NVL.[1]

Sau một nhiệm kỳ Tổng bí thư ông cương quyết rút lui không ra ứng cử trong nhiệm kỳ tiếp theo. Tại các Đại hội Đảng toàn quốc lần thứ VII (tháng 6 năm 1991) và lần thứ VIII (tháng 6 năm 1996), ông được đề cử làm Cố vấn Ban Chấp hành Trung ương.

Ông là đại biểu Quốc hội khóa VIII.

Ông được tặng thưởng Huân chương Sao vàng và nhiều huân chương khác.

Ông qua đời ngày 27 tháng 4 năm 1998, thọ 83 tuổi

  Quan điểm

Phải đấu tranh chống cái cũ, chống bảo thủ trì trệ, chống giáo điều rập khuôn, chống chủ quan nóng vội, chống tha hóa biến chất, chống những thói quen lỗi thời dai dẳng. Đây là cuộc đấu tranh cách mạng gian khổ diễn ra trên mọi lĩnh vực và trong bản thân từng người chúng ta[cần dẫn nguồn]

.

  Xem thêm

Đổi mới

  Liên kết ngoài

Nguyễn Văn Linh với vấn đề xây dựng, đổi mới tư duy và phong cách lãnh đạo Đảng

  Tham khảo

^ Lý Thái Hùng. Đông Âu tại Việt Nam. Sacramento, CA: Vietnews, 2006.Trang 404.

 

Cố Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh và Những việc cần làm ngay

http://vi.wikipedia.org/wiki/Nguy%E1%BB%85n_V%C4%83n_Linh 

(Theo Hà Nội Mới )

 

 

Nhắc đến đồng chí Nguyễn Văn Linh - cố Tổng Bí thư BCH Trung ương Đảng CSVN, người ta nghĩ ngay tới người đóng góp tích cực và hiệu quả vào việc thiết kế đường lối, chính sách đổi mới của Đảng và Nhà nước ta; nghĩ tới chuyên mục Những việc cần làm ngay trên báo Nhân Dân vào những năm cuối thập kỷ 80 của thế kỷ XX.

 

Một loạt bài viết với tên tác giả N.V.L đăng trong chuyên mục Những việc cần làm ngay đề cập đến công tác chống tham nhũng, hách dịch, cửa quyền, buôn lậu, lãng phí... Các bài viết đã tạo hiệu quả xã hội to lớn. Bởi nó phù hợp với xu thế đổi mới tư duy lúc đó là nhìn thẳng vào sự thật, nói rõ sự thật, đánh giá đúng sự thật. Những việc cần làm ngay của tác giả N.V.L chỉ rõ sự việc và nêu đích danh con người. Những cơ quan, đơn vị, cá nhân bị phê phán đã tự giác kiểm điểm, nhận rõ thiếu sót, sai phạm và sửa chữa kịp thời. Từ Những việc cần làm ngay, các cơ quan chủ quản tiến hành kiểm tra, xác minh và xử lý kỷ luật nhiều cán bộ có sai phạm...

 

The first article in the column, written by hand by comrade Nguyen Van Linh with the title What needs to be done immediately, was brought directly to the editorial office of Nhan Dan newspaper on May 24, 1987. The very next day, the article was published on the front page under the pen name NVL, mentioning the maintenance of price order - a very urgent issue. At that time, the whole country was implementing Resolution 2 of the Central Committee (term VI) on price stabilization, but in reality it was not effective, the price discipline set by the Party and the State was violated, and corruption arose through speculation. NVL's article clearly stated this situation and required the press agencies to condemn and name any individuals, agencies, and organizations that violated Resolution 2 of the Central Committee. The masses must have a movement to immediately condemn some officials and agencies that did wrong.

 

Later, comrade Nguyen Van Linh explained that the pen name NVL means Say and Do, if you say something, you must do it, if you say something, you must do it exactly as you said it, you should say little but do a lot, not say nothing but do nothing or say a lot but do little. Reading What needs to be done right away, it can be seen that comrade Nguyen Van Linh soon realized that bureaucracy and corruption were at risk of becoming a national disaster, so he proactively criticized and publicly fought against this risk. With a concise, succinct but combative writing style, NVL's articles truly created a new vitality for society: democracy, openness, speaking frankly, speaking the truth, words going hand in hand with actions, contributing to the fight against negativity, cleaning up the apparatus of Party and State agencies, contributing to propaganda and encouragement for the renovation process that had just been initiated in Vietnam. The articles of author NVL are welcomed and read by people all over the country. Provinces, cities, departments and branches have issued directives and launched campaigns to respond to the spirit of NVL, which means Say and Do.

 

A reader asked why author NVL only mentioned negative things? Comrade Nguyen Van Linh answered, stating clearly: The good things need to be promoted, but the bad things also need to be criticized. Rice cultivation requires fertilization, but weeds must be removed. Only fertilizing, not removing and killing weeds, sometimes the weeds will grow stronger, overwhelming the rice plants. In the end, rice productivity will decrease. Our fertilization like that is useless. Others are worried that mentioning so many negative things like that will discourage cadres, soldiers, and people? Comrade Nguyen Van Linh had an article explaining in the newspaper, emphasizing that we must both praise new factors and criticize bad things...

 

When praising or criticizing, comrade Nguyen Van Linh often highlighted the exemplary pioneering role of cadres and party members, especially in practicing thrift, fighting extravagance, waste, and corruption. He said: To practice thrift, fight extravagance, waste, leaders must set an example first. A train has a locomotive. When the locomotive moves, it will pull the carriages along. If the locomotive keeps blowing its whistle and blowing smoke while lying still, how can the carriages move? Similarly, in fighting corruption, bureaucracy, and authoritarianism, comrade Nguyen Van Linh wrote: If the roof leaks, if the roof is not repaired, when will the water from the roof pour down, no matter how much you sweep it, it will never be gone. You must sweep the water but at the same time, you must prevent the leakage. If you do not prevent the leakage from the roof, but keep sweeping, when will it be finished?

 

On the occasion of the 62nd anniversary of Vietnam Revolutionary Press Day (June 21, 1987), comrade Nguyen Van Linh wrote an article assigning tasks to journalists to continue their fight against negativity in the press: ... Journalists must have an upright heart, love those who do right and good to praise; hate those who do bad, wrong, and evil to condemn.

 

Comrade Nguyen Van Linh, Comrade Say and Do, an excellent student of President Ho Chi Minh, regardless of the circumstances or position, always maintained the integrity, modesty, and simplicity of a revolutionary, always having an exemplary personal life following the example of the great Uncle Ho. During his term as General Secretary, Comrade Nguyen Van Linh not only urged self-criticism and criticism from the bottom up but also from the top down.

 

The late General Secretary Nguyen Van Linh, a shining example of revolutionary ethics, a pure heart and an uncompromising spirit of fighting against negativity in journalism. He is forever worthy for cadres, party members and people of all walks of life to learn from and follow.

http://203.162.0.19:8080/show_content.pl?topic=1&ID=2905

 IDEOLOGY AND CAPACITY

OF PARTY LEADER IN THE PERIOD OF RENEWAL

(FROM THE PRACTICAL ACTIVITIES OF

GENERAL SECRETARY NGUYEN VAN LINH)

Hoang Chi Bao(*)

I. The Renovation Congress and the first General Secretary of the Renovation period

In the history of Party congresses, the 6th Congress (December 1986) has a special position and significance, deserving to be recorded in the Party's annals as a turning point event, a brilliant milestone. This is the Congress that opened the period of innovation in the modern history of our country.

The 6th Congress also marked a turning point in the Party's life: the Party initiated the renewal policy, the Party renewed itself to promote the process of social renewal, led by the Party.

Những luận đề tư tưởng quan trọng được khẳng định tại Đại hội đã đóng vai trò chỉ dẫn nhận thức và hành động của toàn Đảng, toàn dân trong công cuộc đổi mới ở nước ta từ đó đến nay và chắc chắn còn có ý nghĩa lâu dài về sau. Bởi vì, Đổi mới là quy luật của tồn tại và phát triển, là tất yếu và phổ biến, là thường xuyên và mãi mãi của Đảng, của cách mạng, của dân tộc và nhân dân ta trong cuộc hành trình lịch sử tới Độc lập – Tự do – Hạnh phúc.

Đổi mới trước hết là đổi mới tư duy, nhất là tư duy kinh tế.

Đổi mới để hình thành những nhận thức mới về chủ nghĩa xã hội, để tìm tòi sáng tạo từ thực tiễn con đường và mô hình xây dựng chủ nghĩa xã hội sao cho có hiệu quả nhất, phù hợp với điều kiện và hoàn cảnh nước ta.

Đổi mới theo định hướng xã hội chủ nghĩa, đó là nguyên tắc không thay đổi, là sự kiên trì theo đuổi mục tiêu, lý tưởng cộng sản chủ nghĩa của Đảng và nhân dân ta.

Đổi mới hướng trọng tâm vào đổi mới kinh tế, tập trung giải phóng sức sản xuất và mọi tiềm năng của xã hội, làm cho sản xuất phát triển năng động, nhằm cải thiện và nâng cao dần mức sống dân cư, trên cơ sở đó mà tạo lập ổn định và phát triển, mà đổi mới chính trị.

Cùng với giải phóng sức sản xuất, chuyển sang sản xuất hàng hóa, phát triển nền kinh tế hàng hóa nhiều thành phần, xóa bỏ cơ chế tập trung quan liêu bao cấp và áp dụng cơ chế thị trường để tạo động lực cho phát triển. Đổi mới ở nước ta còn là quá trình giải phóng ý thức – tinh thần của xã hội, tự do tư tưởng, thực hiện dân chủ hóa tất cả các lĩnh vực của đời sống.

Với Đổi mới, lần đầu tiên "dân chủ hóa để xây dựng và phát triển nền dân chủ xã hội chủ nghĩa, để thực hiện quyền làm chủ của nhân dân, là mục tiêu và động lực của đổi mới" được nhận thức và khẳng định, đi vào tư duy chính trị của Đảng, dần dần định hình và trở thành nhận thức phổ biến của xã hội.

Những luận đề tư tưởng đó, giờ đây, qua gần 20 năm đổi mới đã trở nên quen thuộc, gần gũi… nhưng đặt vào bối cảnh bắt đầu khởi động đổi mới năm 1986, khi nước ta còn đang lâm vào khủng hoảng kinh tế – xã hội trầm trọng, tình hình vô cùng phúc tạp, khó khăn, mới thấy hết giá trị khai sáng và mở đường, tính mới mẻ và hiện đại của nó.

Đồng chí Nguyễn Văn Linh được Ban Chấp hành Trung ương khóa VI bầu vào chức vụ Tổng Bí thư, trở thành Tổng Bí thư đầu tiên của Đảng thời kỳ đổi mới.

Năm năm mở đầu sự nghiệp đổi mới của Đại hội VI gắn liền với tên tuổi, trí tuệ, bản lĩnh và nhân cách của nhà lãnh đạo cao nhất của Đảng ta.

Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh đã có những cống hiến rất to lớn đối với Đảng và dân tộc trong bước ngoặt quan trọng này – bước ngoặt liên quan mật thiết tới cuộc sống của nhân dân, tương lai, triển vọng của dân tộc. Những cống hiến ấy mãi mãi được nhắc đến trong lịch sử Đảng ta, trong nhận thức của mỗi cán bộ, đảng viên. Đó là nhà lãnh đạo có tầm tư tưởng lớn, có bản lĩnh vững vàng, kiên định. Và, trong tâm trí, tình cảm của mỗi người dân, đồng chí Nguyễn Văn Linh được nhắc đến với tất cả lòng biết ơn sâu sắc. Đó là người học trò ưu tú của Bác Hồ đã thể hiện được một phẩm chất cao quý – lãnh tụ của dân, yêu dân, tin dân và thương dân rất mực chân thành, lời nói đi đôi với việc làm, suốt một đời cần kiệm liêm chính, chí công vô tư, vì dân, vì Đảng.

II. Tư tưởng đổi mới, bản lĩnh đổi mới của nhà lãnh đạo cao nhất của Đảng – Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh

1. Nói đến tư tưởng và bản lĩnh đổi mới của Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh, trước hết cần nói đến sự nhạy cảm trước những vấn đề thực tiễn, năng lực thấu hiểu những nhu cầu bức xúc, những lợi ích hàng ngày trong cuộc sống của người dân ở cơ sở. Đây là thực chất của vấn đề, bắt nguồn từ quan điểm thực tiễn, quan điểm nhân dân, tư tưởng "thân dân", "vì dân" mà đồng chí Nguyễn Văn Linh đã sớm cảm thụ được từ tư tưởng và nhân cách của Bác Hồ. Nó được đồng chí vận dụng vào hoạt động thực tiễn và xây dựng thành phong cách lãnh đạo của mình, đồng thời chú trọng phát triển phong cách đó trong tập thể Ban lãnh đạo Đảng.

Ở Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh, từ thực tiễn mà phát hiện những tình huống đòi hỏi phải đổi mới. Từ tổng kết thực tiễn mà tìm ra bản chất và xu hướng của phát triển; dùng sức mạnh của tư duy khoa học – duy vật và biện chứng – mà khái quát thực tiễn thành lý luận. Nhờ đó, đổi mới lấy sức sống từ thực tiễn, trở thành lý luận nhờ thực tiễn, và hành động thực tiễn luôn giúp ích đầy tin cậy cho mọi sự kiểm chứng lý luận. Đổi mới đòi hỏi cách nghĩ mới, cách làm mới vượt qua những đường mòn, khuôn sáo cũ; đòi hỏi không chỉ có động cơ và quyết tâm mà còn có trí tuệ sáng tạo và bản lĩnh dám chịu trách nhiệm, trước hết ở người lãnh đạo.

Lý luận gắn liền với thực tiễn là bản chất của chủ nghĩa Mác – Lê-nin, là khoa học, đồng thời là cách mạng. Đổi mới cũng mang bản chất ấy. Ở cương vị nhà lãnh đạo cao nhất, đồng chí Nguyễn Văn Linh đã nhận rõ vai trò dẫn đường của lý luận và tự ý thức sâu sắc rằng, đổi mới là một cuộc cách mạng theo ý nghĩa đúng đắn, đầy đủ nhất của khái niệm này.

Một trong những phẩm chất đáng quý của Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh là ở chỗ, càng quyết tâm đổi mới, càng phải chú trọng đến lý luận; nói đến đổi mới tư duy, điều căn bản là phải nói đến đổi mới tư duy lý luận. Bởi vậy, Đảng phải chú trọng lãnh đạo công tác tư tưởng, lý luận; cán bộ, đảng viên phải ra sức học tập và nghiên cứu lý luận, thực sự giải phóng tư tưởng, tôn trọng những tìm tòi sáng tạo, biết lắng nghe, biết tranh luận để nhận rõ chân lý, phân biệt đúng – sai, phải – trái.

Ngay từ những năm đầu của đổi mới, đồng chí đã nhấn mạnh: "Đổi mới là một sự nghiệp mới mẻ, phức tạp, có nhiều vấn đề phải tìm tòi, thử nghiệm đúng – sai không phải dễ dàng phân biệt được ngay… phải thực hiện và đảm bảo dân chủ thực sự trong Đảng và trong xã hội thì mới phát huy được rộng rãi mọi sáng kiến, sáng tạo của cán bộ, đảng viên và quần chúng. Để thực hiện dân chủ hóa xã hội, trước hết phải dân chủ hóa trong Đảng. Toàn Đảng phải gương mẫu thực hiện dân chủ. Trong thảo luận, sự khác nhau về ý kiến và quan niệm là chuyện bình thường. Vấn đề là ở chỗ, không để sự khác nhau đó thành mất đoàn kết, dẫn đến chia rẽ."(1).

Đồng chí thẳng thắn chỉ ra tình trạng yếu kém của công tác lý luận trong Đảng. Đó là tình trạng chỉ dựa vào những nguyên lý phổ biến có sẵn trong sách vở, trong khi nghiên cứu, đề xuất từ cuộc sống hiện thực thì quá ít. Không ít trường hợp rơi vào tình trạng kêu gọi lòng tin, đạo đức trừu tượng mà không khêu gợi được lý trí, loay hoay với những việc thường ngày, nhiều khi là sự vụ mà ít mở rộng tầm nhìn ra cả nước và thế giới để nỗ lực kế thừa trí tuệ của thời đại. Hậu quả tai hại của tình trạng này trong chỉ đạo thực tiễn là vô cùng to lớn và thực sự nguy hại đối với sự nghiệp cách mạng của chúng ta.(2)

Trong điều nhận định và phê phán nêu trên, có thể thấy rõ, Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh đã bận tâm lo lắng ngay từ những ngày đầu đổi mới về một nguy cơ, đó là nguy cơ lạc hậu, tụt hậu về trí tuệ. Tầm nhìn và sự nhạy cảm này, vào thời điểm hiện nay, khi thế giới đổi thay nhanh chóng, gia tốc phát triển của khoa học – công nghệ, của thông tin và lý luận cực lớn, càng trở nên có tính thời sự, có ý nghĩa hiện đại biết bao.

2. Tư tưởng và bản lĩnh đổi mới của Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh còn thể hiện đặc sắc qua những luận điểm có tính phát hiện về khâu mấu chốt, cần phải đột phá để thay đổi tình hình và thúc đẩy tiến trình đổi mới.

Trong diễn văn khai mạc kỳ họp thứ nhất, Quốc hội khóa VIII, ngày 17-6-1987, đồng chí nhấn mạnh, "nếu không kiên quyết đổi mới về tổ chức bộ máy và cán bộ thì không một chủ trương, chính sách nào có thể thực hiện được tốt. Một bộ máy có hiệu lực và trong sạch là yêu cầu cấp bách của nhân dân và của cách mạng nước ta hiện nay".(3) Đồng chí còn nêu rõ: Trong nội bộ Đảng, một số người có quyền hành, nắm của cải trong tay đã hư hỏng, bắt tay với bọn phá hoại, đối với giai cấp mình thì lơ là, tình cảm phai nhạt, thậm chí không còn gần gũi quần chúng. Không phải chỉ có cán bộ chính quyền mới quan liêu, mà ngay cả cán bộ dân vận cũng thoát ly quần chúng, chống lại quần chúng, bắt tay với bọn làm hại quần chúng, thế mà một số trong những người đó vẫn ở trong Đảng, lắm khi còn được đề bạt(4). Do đó, phải kiên quyết chống chủ nghĩa cá nhân trong Đảng, phải loại trừ bọn tham nhũng, cơ hội, thoái hóa, biến chất ra khỏi Đảng và các cơ quan nhà nước. Không như vậy, không thể có một Đảng cầm quyền trong sạch, có một nhà nước dân chủ thực sự của dân, do dân và vì dân; không thể có một Đảng cầm quyền xứng đáng là lực lượng lãnh đạo xã hội và được dân tin cậy, ủng hộ.

Ngày nay, khi Đảng ta xác định, xây dựng Đảng là nhiệm vụ then chốt thì việc ôn lại những chỉ dẫn của Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh về tình hình trong Đảng, về sự quan tâm thường trực để vượt qua những nguy cơ thoái hóa khi Đảng cầm quyền càng trở nên đặc biệt cần thiết và có ý nghĩa sống còn.

Chúng ta hiểu vì sao, khi ở cương vị Tổng Bí thư, đồng chí Nguyễn Văn Linh đã viết hàng loạt bài báo ngắn gọn, thiết thực, giản dị với chủ đề "Những việc cần làm ngay". Việc làm này của đồng chí được nhân dân và dư luận xã hội hết sức đồng tình, tạo ra một động lực mới không chỉ trong sinh hoạt tư tưởng của Đảng mà còn đem lại niềm cổ vũ to lớn đối với toàn xã hội, củng cố niềm tin của nhân dân đối với Đảng. Người lãnh đạo được lòng nhân dân là ở đó, và ở chỗ thấu hiểu được điều nhân dân nghĩ, nhân dân mong và thực sự hành động để biến những tư tưởng đổi mới thành hành động thực tế, thiết thực vì lợi ích của nhân dân.

3. Đọc lại những tác phẩm của Tổng Bí thư đầu tiên thời kỳ đổi mới, chúng ta không thể không chú ý tới những cách đặt vấn đề mới mẻ, sắc sảo, có tính thuyết phục cao từ sức nặng của thực tiễn, đặc biệt là vấn đề dân chủ và quyền làm chủ của nhân dân.

Theo đồng chí Nguyễn Văn Linh, "thực hiện rộng rãi và đầy đủ nền dân chủ xã hội chủ nghĩa là điểm mấu chốt trong đổi mới tư duy hiện nay"(5); "phải nói lên tiếng nói của dân một cách trung thực và thẳng thắn, dũng cảm bảo vệ lợi ích chính đáng của dân".(6)

Là người rất có kinh nghiệm trong công tác vận động quần chúng, đồng chí đã nhận xét sâu sắc và tinh tế rằng, cán bộ phải hiểu chủ trương của Đảng và Nhà nước để vận động quần chúng làm; phải dành nhiều thì giờ đi gặp gỡ quần chúng để nghe họ, hỏi họ. Cơ sở đảng và chính quyền nên có chế độ thường xuyên ra trước quần chúng, nghe họ phê phán, khen chê. Nếu họ nói đúng thì phải kiên quyết sửa. Cán bộ lãnh đạo các ngành chính quyền càng nên coi trọng công tác dân vận, xem công tác dân vận là công tác gốc. Đồng chí còn khẳng định: "Quần chúng chưa biết làm chủ là lỗi của đoàn thể"(7). Hơn ai hết, cán bộ Mặt trận, cán bộ dân vận phải biết phát huy truyền thống dựa vào dân để cùng với dân bàn bạc việc nước, việc nhà, biến khẩu hiệu do dân, vì dân thành sức mạnh vật chất, thành hành động, thành phong trào quần chúng.

Đoàn thể quần chúng mà rơi vào hành chính, quan liêu, xa dân là điều trái tự nhiên, xa lạ với tinh thần dân chủ. Phải tìm cách khắc phục bằng được tình trạng đó. Đồng chí Nguyễn Văn Linh đã chỉ ra một trong những giải pháp thiết thực để khắc phục tình trạng đó là: "Đoàn thể nên có quỹ của đoàn thể, không lĩnh tiền ở tài chính. Phải tự lao động và vận động quần chúng làm thêm góp vào quỹ của đoàn thể. Có như thế mới bớt quan liêu, mới tránh được tình trạng cán bộ coi thường công tác quần chúng, chỉ biết cai trị bằng mệnh lệnh nhà nước"(8).

Đây là gợi ý của Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh từ năm 1987. Ý tưởng thiết thực mà quan trọng này, cho tới năm 2002, chúng ta mới thể hiện được phần nào trong Nghị quyết Trung ương 5 (khóa IX) về đổi mới hệ thống chính trị cơ sở. Đủ thấy sự nhạy cảm chính trị thực tiễn và tư tưởng đổi mới của đồng chí Nguyễn Văn Linh có sức vượt trước như thế nào. Đó là điều đáng quý và đáng trọng từ cách nghĩ, cách làm, thấm nhuần phẩm chất văn hóa dân chủ, văn hóa trọng dân, trọng pháp của nhà lãnh đạo thời kỳ đổi mới.

4. Nói đến tư tưởng và bản lĩnh đổi mới của đồng chí Nguyễn Văn Linh, chúng ta càng đặc biệt trân trọng những gì đồng chí đã chỉ dẫn cho chúng ta về tính kiên định cách mạng, về niềm tin mãnh liệt vào triển vọng tích cực của chủ nghĩa xã hội, nhất là trong lúc tình hình còn đang rất khó khăn, cách mạng thế giới đang thoái trào, một phần lớn các nước xã hội chủ nghĩa đang lâm vào khủng hoảng và đổ vỡ thể chế. Những tiên liệu, dự báo tình hình của Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh thể hiện sự vững chãi về quan điểm, lập trường trên tư cách một lãnh tụ Đảng.

Dù có gặp tổn thất to lớn, nhưng theo đồng chí Nguyễn Văn Linh, những cơ sở của chủ nghĩa xã hội ở Liên Xô và Đông Âu không dễ gì mà xóa bỏ được. Sớm muộn, nhân dân lao động và những người cộng sản sẽ đấu tranh giành lại những thành quả đã mất, và chủ nghĩa tư bản, với tất cả những khuyết tật của nó, không thể là giải pháp cuối cùng cho nền văn minh của nhân loại(9).

Niềm tin khoa học đó đã giúp chúng ta kiên trì, lựa chọn chủ nghĩa xã hội trên con đường phát triển và bền bỉ tiến hành sự nghiệp đổi mới có nguyên tắc, không giáo điều, bảo thủ mà cũng không cực đoan, vô nguyên tắc.

Về nhân cách và tư tưởng Hồ Chí Minh, những khái quát của Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh giúp chúng ta cảm nhận chân giá trị của một di sản vĩnh hằng.

Trả lời phỏng vấn của Hãng Vô tuyến truyền hình Ấn Độ, ngày 17-5-1990, đồng chí đã nêu bật nhân cách và những tư tưởng lớn của Hồ Chí Minh: Nhà đổi mới cách mạng dũng cảm và sáng tạo, nhà đạo đức học lớn của Việt Nam, nhà văn hóa lớn, là hiện thân của linh hồn dân tộc và thời đại, là người cộng sản mẫu mực, hình ảnh tuyệt đẹp của mối quan hệ giữa lãnh tụ và quần chúng. Từ đó, có thể thấy, giá trị di sản Hồ Chí Minh nổi bật ở tư tưởng "Không có gì quý hơn độc lập tự do", "Đoàn kết, đoàn kết, đại đoàn kết, Thành công, thành công, đại thành công", đồng thời là "tình đoàn kết hữu nghị giữa các dân tộc"(10). Trước mọi sự đổi thay, tư tưởng Hồ Chí Minh vẫn sống mãi trong kho tàng văn hóa nhân loại. Vì lẽ đó, cùng với chủ nghĩa Mác – Lê-nin, tư tưởng Hồ Chí Minh là nền tảng tư tưởng của Đảng, kim chỉ nam cho hành động của cách mạng Việt Nam.

Một khái quát như vậy đủ cho chúng ta thấy năng lực tổng hợp và sự phân tích sâu sắc của đồng chí Nguyễn Văn Linh về giá trị, sức sống của nhân cách và tư tưởng Hồ Chí Minh đối với cách mạng Việt Nam cũng như đối với nhân loại.

III. Thực hiện "Những việc cần làm ngay" theo chỉ dẫn của Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh – trách nhiệm của mỗi chúng ta hiện nay

Dù chỉ đảm nhiệm cương vị Tổng Bí thư trong nhiệm kỳ Đại hội VI (1986-1991) nhưng những đóng góp của đồng chí Nguyễn Văn Linh vào công cuộc đổi mới là to lớn và vô cùng quý giá. Cùng với Ban lãnh đạo tối cao của Đảng, đồng chí đã làm hết sức mình để đặt nền móng cho lý luận đổi mới và dân chủ hóa ở Việt Nam. Lời nói đi đôi với việc làm; kiên định về nguyên tắc mà uyển chuyển, linh hoạt về biện pháp, cách làm; thấu lý đạt tình, độc lập tự chủ và sáng tạo, tầm trí tuệ sâu sắc mà bình dị; đạo đức trong sáng, khiêm nhường, hết lòng thương yêu đồng chí, đồng bào… đó là những phẩm chất cao quý toát lên từ tư tưởng và sự nghiệp, con người và cuộc sống của nhà lãnh đạo Nguyễn Văn Linh.

Học tập tư tưởng, nhân cách, lối sống của đồng chí Nguyễn Văn Linh, cán bộ, đảng viên và nhân dân ta hiện nay đang ra sức thực hiện những nhiệm vụ mà Đảng vạch ra: "phát triển kinh tế là trọng tâm, xây dựng Đảng là then chốt, văn hóa là nền tảng tinh thần của xã hội".

Ra sức phát triển kinh tế, hết lòng chăm lo cuộc sống vật chất và tinh thần cho nhân dân, đó là cách tốt nhất để tập hợp sức mạnh của nhân dân, tạo ra sự đồng thuận xã hội mạnh mẽ, nhằm đưa sự nghiệp đổi mới tới thắng lợi.

Có tư tưởng Hồ Chí Minh chỉ dẫn và thực hiện tâm nguyện của cố Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh, vào lúc này, điều thiết thực nhất đốivới chúng ta là làm ngay những việc cần làm vì dân, vì nước, vì Đảng và cách mạng. Đó là sửa chữa bệnh quan liêu, tham nhũng nhằm làm trong sạch Đảng và Nhà nước, đẩy lùi chủ nghĩa cá nhân, thói cơ hội, vụ lợi, những sự hư hỏng trong tổ chức bộ máy và cán bộ để Đảng xứng đáng là người lãnh đạo của nhân dân, vươn lên ngang tầm nhiệm vụ và yêu cầu của thời đại.

Nói ít, làm nhiều, đã nói là làm, làm tất cả những điều có lợi cho nhân dân, gần gũi nhân dân để tập hợp họ trong phong trào cách mạng, thực hiện thắng lợi mục tiêu của đổi mới "dân giàu, nước mạnh, xã hội công bằng, dân chủ, văn minh". Đó là điều Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh đã từng tận tâm, tận lực theo đuổi tới phút cuối cùng, và ngày nay chúng ta làm tiếp, theo gương sáng của nhà lãnh đạo được toàn Đảng, toàn dân tôn vinh, ngưỡng mộ.

 

-Nhận định Nguyễn Văn Linh của những người không Cộng Sản:

http://freelecongdinh.wordpress.com/2010/02/19/ph%E1%BA%A3i-chang-cong-cu%E1%BB%99c-d%E1%BB%95i-m%E1%BB%9Bi-la-do-d%E1%BA%A3ng-c%E1%BB%99ng-s%E1%BA%A3n-vi%E1%BB%87t-nam-kh%E1%BB%9Fi-x%C6%B0%E1%BB%9Bng/  

Phải chăng công cuộc đổi mới là do Đảng cộng sản Việt Nam khởi xướng?

Chính nhân dân Việt Nam ở cả 3 miền Bắc – Trung – Nam mới là những người thực sự khởi xướng công cuộc đổi mới. Họ đã làm điều này khi âm thầm, lúc công khai nhưng rất bền bỉ và quyết liệt từ nhiều năm trước đó. Bởi vì, họ đã không thể chịu đựng được mãi cái đói, cái nghèo mà lúc này cũng đồng nghĩa với cái nhục nữa, và họ đã vùng lên, quyết “xé rào” để bung ra làm ăn sinh sống, bất chấp cái giá mà họ có thể phải trả.

Trong bài diễn văn của ông Nông Ðức Mạnh, Tổng bí thư BCHTƯ ĐCSVN tại buổi lễ mít-tinh kỷ niệm 80 năm, ngày thành lập Ðảng Cộng sản Việt Nam, có đọan: “… Tiến lên chủ nghĩa xã hội là con đường phát triển tất yếu của cách mạng Việt Nam đã được đề ra từ Cương lĩnh đầu tiên của Ðảng. Ðó là sự lựa chọn đúng đắn của Chủ tịch Hồ Chí Minh, của Ðảng và nhân dân ta – Sự lựa chọn của chính lịch sử. Sau khi miền Bắc được giải phóng năm 1954, Ðảng đã lãnh đạo đưa miền Bắc bước vào thời kỳ quá độ xây dựng chủ nghĩa xã hội. Với chiến thắng lịch sử mùa xuân 1975, đất nước thống nhất, Ðảng lãnh đạo xây dựng chủ nghĩa xã hội trên cả nước. Kế thừa những thành tựu và kinh nghiệm xây dựng chủ nghĩa xã hội ở miền Bắc khi còn chiến tranh, nghiêm khắc nhìn nhận những sai lầm, khuyết điểm trong thực hiện một số chính sách kinh tế – xã hội những năm đầu sau khi nước nhà thống nhất, trải qua nhiều tìm tòi, khảo nghiệm sáng kiến của nhân dân, Ðảng Cộng sản Việt Nam đã đề ra và lãnh đạo thực hiện đường lối đổi mới, xây dựng chủ nghĩa xã hội và bảo vệ Tổ quốc phù hợp với thực tiễn Việt Nam và bối cảnh quốc tế mới. Gần 25 năm qua, sự nghiệp đổi mới đã đạt những thành tựu to lớn và có ý nghĩa lịch sử…”

http://www.nhandan.com.vn/tinbai/?top=37&sub=130&Article=167306

Có thể nói, những nhận định tương tự như trên cho rằng: Công cuộc đổi mới từ năm 1986 đến nay của đất nước là do Đảng cộng sản Việt Nam khởi xướng xuất hiện nhan nhản trên khắp các phương tiện thông tin đại chúng ở Việt Nam. Không những thế, nó còn xuất hiện rất nhiều trên các diễn đàn quốc tế, mà Việt Nam có tham gia. Các quan chức trong Đảng CSVN ở mọi cấp ủy, từ trung ương đến cơ sở; các nhà lý luận của Đảng CSVN, v.v… đều không bỏ lỡ bất cứ một cơ hội nào để hết lời ca ngợi về “những thành tích diệu kỳ của công cuộc đổi mới do Đảng CSVN khởi xướng”.

Không! Thực tế không phải là như vậy: Chính nhân dân Việt Nam ở cả 3 miền Bắc – Trung – Nam mới là những người thực sự khởi xướng công cuộc đổi mới. Họ đã làm điều này khi âm thầm, lúc công khai nhưng rất bền bỉ và quyết liệt từ nhiều năm trước đó. Bởi vì, họ đã không thể chịu đựng được mãi cái đói, cái nghèo mà lúc này cũng đồng nghĩa với cái nhục nữa, và họ đã vùng lên, quyết “xé rào” để bung ra làm ăn sinh sống, bất chấp cái giá mà họ có thể phải trả.

Ngược lại, chính những kẻ nắm thực quyền trong Đảng cộng sản Việt Nam mới là thế lực đã chống lại một cách rất quyết liệt và tàn nhẫn sự “xé rào” đó của nhân dân. Cuối cùng: nguy cơ đe dọa bị mất quyền lãnh đạo đất nước mới vừa là nguyên nhân sâu xa, vừa là động lực đã thúc đẩy những người nắm thực quyền trong Đảng CSVN buộc phải chấp nhận sự đổi mới kinh tế vào năm 1986. Nó tuyệt đối không phải là do ”tinh thần trách nhiệm cao của Đảng CSVN trước nhân dân”, như họ vẫn thường rêu rao.

Trong thời đại bùng nổ thông tin ngày nay, mọi sự giả trá, ngụy biện của Đảng CSVN dẫu có được họ che đậy kín kẽ và tinh vi đến đâu đi chăng nữa thì sớm muộn gì cũng sẽ bị nhân dân Việt Nam vạch trần trước ánh sáng chói lòa của chân lý và sự thật. Luận điệu cho rằng: “Công cuộc đổi mới là do Đảng CSVN khởi xướng” nêu trên là một ví dụ điển hình của sự ngụy biện và giả trá này. Đây cũng là thói “thủ dâm chính trị” xấu xa, láu cá thường thấy mà họ vẫn làm với dân tộc bao năm qua, và rất cần thiết phải được nhân dân Việt Nam vạch trần.

 

Tiếp tục thần phục Trung Cộng: Nhận định về sự thần phục,quỵ lụy khiếp nhược trước Trung Cộng khởi đầu từ TBT Nguyễn Văn Linh năm 1989.

10/04/2010 danlentieng  

 http://danlentieng.wordpress.com/2010/04/10/ti%E1%BA%BFp-t%E1%BB%A5c-th%E1%BA%A7n-ph%E1%BB%A5c-trung-c%E1%BB%99ng/ 

"Ngô Nhân Dụng

Trung Ương Ðảng Cộng Sản Việt Nam mới họp xong bữa đầu tháng, vẫn tiếp tục “nhai lại” khẩu hiệu “Tiến tới chủ nghĩa xã hội” để chuẩn bị cho Ðại Hội thứ 11 sắp tới. Như đã trình bày trong mục này, khẩu hiệu đó có nghĩa là Ðảng Cộng Sản vẫn tiệp tục bảo vệ kinh tế quốc doanh để giữ quyền lợi của các đảng viên thiếu khả năng cạnh tranh trên thị trường. Nhưng trên mặt ngoại giao, thì khẩu hiệu này có nghĩa là Cộng Sản Việt Nam phải tiếp tục lệ thuộc vào Cộng Sản Trung Quốc, không thể thoát.

Sau khi “tổ quốc Liên Xô” của ông Lê Duẩn tan rã năm 1989, thì từ thời Nguyễn Văn Linh cho đến thời Lê Khả Phiêu, các tổng bí thư vẫn coi việc quy phục Trung Quốc là cách duy nhất để cứu vãn cơ đồ thống trị của đảng trên nước Việt Nam.

Nhưng lấy lý do nào để biện minh cho việc quay về thần phục Trung Quốc, sau khi đã bị quân đội Trung Cộng tấn công ở biên giới năm 1979 và ở Trường Sa năm 1988? Các ông tổng bí thư này phải nêu lý do cao siêu hơn quyền lợi. Họ giải thích hai nước “đồng chí anh em” là những thành trì cuối cùng bảo vệ thứ gọi là “chủ nghĩa xã hội!”

Từ đó, Việt Cộng bắt đầu theo con đường lệ thuộc Trung Cộng. Cho nên, trong ngôn ngữ ngoại giao của Cộng Sản Việt Nam, khi nào còn đề cao chủ nghĩa xã hội là còn chủ trương mối bang giao với Trung Cộng là trọng tâm chiến lược.

Tổng Bí Thư Nguyễn Văn Linh là người có kinh nghiệm cá nhân đau đớn khiến chính bản thân ông coi việc quy phục Trung Cộng là điều không thể tránh được. Tháng 10 năm 1989, Nguyễn Văn Linh tới Berlin dự quốc khánh Ðông Ðức, được chứng kiến cảnh diễu võ dương oai của “Cộng Hòa Dân Chủ Ðức” với các cuộc mít tinh hàng trăm ngàn người hô các khẩu hiệu chủ nghĩa cộng sản muôn năm đầy “hồ hởi phấn khởi.” Trong cuộc tiếp tân, Nguyễn Văn Linh được lãnh tụ cộng sản Ðông Ðức Honecker báo tin là chế độ Cộng Sản Ðức sẽ tồn tại vĩnh viễn mặc dù làn sóng người Ðông Ðức đang chạy ào ào qua Hung, Tiệp rồi qua Tây Ðức. Khi Nguyễn Văn Linh về tới Hà Nội thì bức tường Berlin bị sập, Honecker bị chính các đàn em lật đổ. Theo cuốn hồi ký “Hồi Ức và Suy Nghĩ” của Trần Quang Cơ, viết năm 2001, thì trong cuộc đại lễ ở Berlin, Linh cũng gặp lãnh tụ Rumani là Chủ Tịch Ceaucescu. Lãnh tụ tối cao cha già dân tộc Rumani và “anh Linh xem ra tâm đầu ý hợp trong việc bàn chuyện tâm huyết cứu vãn sự nghiệp xã hội chủ nghĩa thế giới đang lâm nguy.”

Nhưng ngay sau đó, Linh nghe tin cả hai vợ chồng Ceaucescu bị các đàn em đảo chính và đem bắn. Những kinh nghiệm đó khiến Linh phải lo lắng cho số phận của chính mình và các lãnh tụ cộng sản Việt Nam khác. Phải tìm cách tự cứu!

“Trước tình hình ấy,” Trần Quang Cơ viết, trong nội bộ Ðảng Cộng Sản Việt Nam “nổi lên một ý kiến… phải bằng mọi giá bắt tay ngay với Trung Quốc để bảo vệ chủ nghĩa xã hội.” (trang 22, bản thảo sách trên). Xin nhấn mạnh những chữ “bằng mọi giá” và “ngay” lập tức. Cựu Thứ Trưởng Ngoại Giao Trần Quang Cơ mô tả luận điểm của Nguyễn Văn Linh dùng để thuyết phục Bộ Chính Trị nên chịu thua Trung Cộng là: “Dù bành trướng thế nào, Trung Quốc vẫn là một nước xã hội chủ nghĩa.” (trang 10). Linh đã nhấn mạnh lý luận trên khi Bộ Chính Trị thảo luận về kết quả cuộc gặp gỡ các lãnh tụ Trung Cộng ở Thành Ðô năm 1990, trong đó, Linh đã chấp nhận ngay phương cách giải quyết cuộc chiến ở Căm Pu Chia do Trung Cộng đề nghị, mặc dù Bộ Trưởng Ngoại Giao Nguyễn Cơ Thạch đã chống nên không được mời sang Tầu (trang 37).

Trước đó, khi Liên Xô bắt đầu giảm bớt viện trợ kinh tế, mà các chính sách xã hội chủ nghĩa của Cộng Sản Việt Nam đã đưa quốc dân đến kiệt quệ, năm 1988 đảng đã đành nhẫn nhục, tự sửa cả điều lệ đảng lẫn Hiến Pháp, chịu xóa bỏ những câu ngu dốt viết trong thời Lê Duẩn, gọi tên “Trung Quốc là kẻ thù trực tiếp và nguy hiểm nhất.” Ngày 5 tháng 6 năm 1990, để xin hòa trước khi sang Thành Ðô, Nguyễn Văn Linh đã mời Ðại Sứ Trung Cộng Trương Ðức Duy tới, tự thú nhận là Ðảng Cộng Sản Việt Nam đã sai lầm, đồng thời khoe công nay đã thay đổi: “Trong 10 năm qua có nhiều cái sai. Có cái đã sửa như việc sửa đổi lời nói đầu Hiến Pháp, có cái sai đang sửa.” Linh ngỏ ý muốn sang Tầu gặp các nhà lãnh đạo Trung Quốc để “bảo vệ chủ nghĩa xã hội;” vì “đế quốc đang âm mưu thủ tiêu chủ nghĩa xã hội.” Lời nói của Nguyễn Văn Linh được Trần Quang Cơ thuật lại nguyên văn như sau, “Chúng tôi muốn cùng những người cộng sản chân chính bàn vấn đề bảo vệ chủ nghĩa xã hội… Tôi sẵn sàng sang Trung Quốc… Các đồng chí cứ kêu một tiếng là tôi đi ngay… Trung Quốc cần giương cao ngọn cờ chủ nghĩa xã hội, kiên trì chủ nghĩa Mác-Lênin…” (trang 26). Lúc đó Nguyễn Văn Linh đóng vai người lãnh đạo cao nhất nước mà nhún mình nói, “các đồng chí cứ kêu một tiếng là tôi đi ngay!” Không có cách nào “khiêm tốn” hơn!

Ba ngày trước khi Linh, Ðỗ Mười, Phạm Văn Ðồng lên đường sang Thành Ðô, Bộ Chính Trị họp ngày 30 tháng 8 năm 1990. Trần Quang Cơ kể, “Anh Linh nêu ý kiến là sẽ bàn hợp tác với Trung Quốc để bảo vệ chủ nghĩa xã hội chống đế quốc…” Linh được Lê Ðức Anh ủng hộ, mặc dầu có những người không tin việc hợp tác với Trung Cộng có thể thực hiện được, như Nguyễn Cơ Thạch, Võ Chí Công. Sau cuộc họp Thành Ðô, khi các lãnh tụ cộng sản Việt Nam bay sang Cam Pu Chia giải thích phương cách giải quyết này với Hunsen, Lê Ðức Anh nói thêm cho rõ, “Mỹ muốn cơ hội này xóa bỏ cộng sản. Nó đang xóa ở Ðông Âu… Ta phải tìm đồng minh. Ðồng minh này là Trung Quốc.” (trang 36).

Qua những lời tường thuật trung thực của Trần Quang Cơ, một người tỏ ra rất trung thành với đảng và kính trọng Nguyễn Văn Linh, chúng ta thấy động cơ khiến Linh và tập đoàn lãnh đạo Cộng Sản Việt Nam đã lựa chọn con đường hợp tác với Trung Cộng chỉ vì họ thấy hoàn toàn cô đơn, không còn biết nương tựa vào đâu để “bảo vệ chủ nghĩa xã hội.” Trong thực tế là bảo vệ quyền hành của họ. Nguyễn Cơ Thạch, Trần Quang Cơ sau này đều bị loại dần dần ra khỏi Bộ Chính Trị và Trung Ương Ðảng Cộng Sản vì không “nhất trí!”

Nguyễn Văn Linh đã khởi xướng chủ trương quy phục Trung Cộng, có thể chỉ vì biết mình đã được lọt vào mắt xanh giới lãnh đạo cộng sản bên Tầu. Tháng 10 năm 1989, tổng bí thư Ðảng Cộng Sản Lào là Kayson Phomvihan đã qua Bắc Kinh, được Ðặng Tiểu Bình tiếp đãi trong 70 phút, trong đó 60 phút là nói chuyện về Việt Nam. Qua Kayson, Ðặng Tiểu Bình đã “bắn tin” cho các lãnh tụ Hà Nội. Trần Quang Cơ viết, “Trong khi không tiếc lời phê phán Lê Duẩn, Ðặng đã hết lời ca ngợi Nguyễn Văn Linh. Ðặng kể lại khi làm tổng bí thư Ðảng Cộng Sản Trung Quốc, năm 1963 (Ðặng) đã tổ chức đưa Nguyễn Văn Linh từ miền Nam (Việt Nam) sang Hồng Kông để đi Bắc Kinh gặp nhau, (Ðặng) khen Anh Linh là ’người tốt, sáng suốt, có tài’; nhờ Kayson chuyển lời thăm anh Linh…” (trang 22).

Không thể nói Nguyễn Văn Linh đã ngả theo Trung Cộng vì bị “ăn bánh phỉnh” của Ðặng Tiểu Bình. Bởi vì chính sách quy phục Trung Cộng không do một cá nhân quyết định là vì đa số các lãnh tụ Cộng Sản Việt Nam thời đó đồng ý. Vì họ không có chỗ tựa nào khác. Muốn dựa vào Trung Cộng, họ phải nêu một lý do cao cả hơn quyền lợi của nhóm thiểu số cầm quyền này, lý do cao cả đó là “bảo vệ chủ nghĩa xã hội.” Mặc dù không ai biết chủ nghĩa nó thực hiện thế nào, ngoài chế độ công an và hệ thống doanh nghiệp nhà nước!

Ðiều tội nghiệp cho Việt Cộng là Trung Cộng hoàn toàn thờ ơ với ý kiến hoàn toàn lý thuyết cao siêu đó. Họ chỉ nghĩ tới quyền lợi quốc gia của họ, và sẵn sàng đánh sau lưng Ðảng Cộng Sản Việt Nam. Trung Cộng đã “mở bài” làm “lộ tẩy” những bí mật trong cuộc đàm phán về Cam Pu Chia giữa hai nước. Trần Quang Cơ kể, “Hiểm độc nhất là Trung Quốc đã thông báo khá rộng rãi với các nước những điều Nguyễn Văn Linh và Lê Ðức Anh nói riêng với Trương Ðức Duy.” (đại sứ Trung Cộng ở Hà Nội). “Sáng ngày 26 tháng 6, 1990 đại sứ Cộng Hòa Liên Bang Ðức gặp Bộ Ngoại Giao ta, cho biết là ngày ngày 22 tháng 6 Trung Quốc đã thông báo cho đại sứ các nước Liên Hiệp Âu Châu ở Bắc Kinh nội dung cuộc họp giữa Từ Ðôn Tín và tôi (Trần Quang Cơ) và đưa ra kết luận: ’Việt Nam là những người rất xảo trá, rất xấu xa…’” Một tháng sau cuộc họp ở Thành Ðô, Ngoại Trưởng Mỹ James Baker nói với các nhà báo rằng Trung Quốc tố cáo các lãnh đạo Cộng Sản Việt Nam nói rồi không giữ lời. Baker được Trung Cộng mớm cho, tuyên bố thẳng, “Không thể tin được ngay cả lãnh đạo cao cấp nhất của Việt Nam.” Trần Quang Cơ thuật lại, “Baker còn nói rằng Trung Quốc đã bác bỏ đề nghị… ’Việt Nam và Trung Quốc đoàn kết bảo vệ chủ nghĩa xã hội…’” mà giới lãnh đạo cao cấp của Việt Nam đưa ra. Bắc Kinh nói một cách công khai, lại khuyến khích ngoại trưởng Mỹ nhắc lại, để làm mất mặt nhóm lãnh tụ ở Hà Nội. Nhưng nhóm lãnh tụ này vẫn cắn răng chịu đựng!

Trước những thủ đoạn xảo trá của Bắc Kinh như vậy, thật không thể hiểu được tại sao các Ðảng Cộng Sản Việt Nam vẫn bám lấy con đường hợp tác với Bắc Kinh để bảo vệ chủ nghĩa xã hội! Ðến thời Tổng Bí Thư Lê Khả Phiêu, ông ta còn đi sang Tầu năn nỉ tái lập một tổ chức quốc tế cộng sản, với Việt Nam, Cuba, Bắc Hàn, mà Trung Cộng đứng lãnh đạo!

Có phải các lãnh tụ cộng sản bây giờ vẫn muốn trung thành với di sản chủ nghĩa xã hội do Hồ Chí Minh để lại, hay không?

Ðiều này khó tin. Vì tất cả các lãnh tụ trung ương đều đang lo vơ vét của cải cho vợ, con, gia đình. Họ chỉ lo bảo vệ những của cải đó chứ không thiết tha đến chủ nghĩa nào cả.

Vậy tai sao cuộc họp Trung Ương Ðảng Cộng Sản vừa qua vẫn nhấn mạnh đến khẩu hiệu “Tiến tới chủ nghĩa xã hội” trên “giai đoạn quá độ” dài dằng dặc không biết bao giờ tới bờ bên kia?

Vì khẩu hiệu đó cũng là một tín hiệu về ngoại giao. Hô khẩu hiệu đó là cho biết đảng vẫn tiếp tục chính sách của Nguyễn Văn Linh, Lê Khả Phiêu: Vẫn tuyệt đối trung thành với các đồng chí Trung Quốc. Kể từ thời Nguyễn Văn Linh, bất cứ ai lên cầm quyền ở Hà Nội, đều phải được Bắc Kinh phê chuẩn. Trung Cộng không cho Nguyễn Cơ Thạch đi trong phái đoàn sang Thành Ðô năm 1990. Thế là sau đó Thạch bị rút ra khỏi Bộ Chính Trị và Trung Ương Ðảng, suốt đời không còn ngóc lên được nữa. Trung Cộng mời Phó Thủ Tướng Vũ Khoan sang Bắc Kinh năm 2005, nhưng Khoan tới nơi bèn bị bỏ rơi giữa chợ, không cho gặp một nhân vật quan trọng nào cả. Thế là mọi người đều hiểu: Vũ Khoan không thể lên chức thủ tướng được, mặc dù đã có công vận động để ký thỏa ước thương mại song phương với Mỹ cho Việt Nam vào Tổ Chức Thương Mại Thế Giới. Vì thế Nguyễn Tấn Dũng, một phó thủ tướng khác, đã lên ngồi ghế thủ tướng cho tới bây giờ.

Chỉ khi nào Ðảng Cộng Sản Việt Nam chính thức từ bỏ chủ nghĩa Mác Lê, đổi tên đảng, bỏ những chữ “xã hội chủ nghĩa” trong tên nước; khi nào dân Việt Nam được sống làm người Việt bình thường không theo chủ nghĩa nào cả, không bám lấy cường quốc nào để nhận làm anh em cả, thì lúc đó Việt Nam mới thực sự độc lập!"

 -Long Điền tóm lược các nhận định về Cuộc Chiến VN của Nguyển Văn Linh:

-Qua bài viết phân tích trích từ Hồi Ký Trần Quang Cơ, thứ trưởng Ngoại Giao CSVN cho chúng ta thấy trách nhiệm đưa đất nước vào quỷ đạo của Trung Cộng khởi đầu là do Nguyễn Văn Linh và kế tiếp chuyển đến Lê Khả Phiêu và sau cùng là TT Nguyễn Tấn Dũng luôn áp dụng đường lối thần phục Trung Cộng, làm mất một phần lãnh thổ và lãnh hải phần lớn trách nhiệm do Nguyễn Văn Linh mà ra.

-Không phải chỉ riêng Nguyễn Văn Linh mà của tất cả những thành viên trong Bộ Chính Trị đảng CSVN để cứu đảng họ sẳn sàng hy sinh cả một Dân Tộc. Bởi vì đối với họ những gì cao quý nhất không phải là Dân Tộc và Tổ Quốc, chỉ có đảng của họ là quan trọng nhất mà thôi !!!

-From those comments, we can easily explain the historical events from 1945-1975 and from 1975-2010, the Vietnamese Communist Party (including Nguyen Van Linh) repeatedly betrayed the Fatherland and the People. The event of running after China to save the Party. To know the details and the progress of the humiliating submission of the Vietnamese Communist Party to China starting from the Conference in Chengdu in September 1990, please read the file: "The Royal Palace, Hanoi" by Bui Tin [ci] .

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

13-Nguyen Manh Tuong:

        


 

 

Nguyen Manh Tuong (1909 – June 13, 1997)

http://vi.wikipedia.org/wiki/Nguy%E1%BB%85n_M%E1%BA%A1nh_T%C6%B0%E1%BB%9Dng_(lu%E1%BA%ADt_s%C6%B0)  

 Story

Lawyer Nguyen Manh Tuong was born in 1909 on Hang Dao Street, Hanoi. He studied at Albert Sarraut School and passed his baccalaureate at the age of 16. He then studied abroad at the University of Montpellier in southern France in 1927. At the age of 22, he became the first Vietnamese person to receive two doctorates in France: Distinguished Degree in Law (Thesis L'individu dans la vieille cité annamite, Code des Lê, DE, Droit, Montpellier, Imp. de la Presse Montpellier 1932) and National Doctorate in Literature (with the thesis L'Annam dans la littérature française, DE, Lettres, Montpellier 1932). The press at that time considered the young Vietnamese man receiving two doctorates in one year as an unprecedented phenomenon in French university education. His bosom friend was Nguyen Van Huyen, who also did his doctorate in Literature in France.

Returning to Vietnam in 1936, Nguyen Manh Tuong taught French literature at the Protectorate High School (Lycée du Protectorat), also known as Buoi School (renamed Chu Van An High School in 1945). Dissatisfied with the French discriminatory policies, he quit teaching and opened a law office in two villas at No. 1 and No. 2 Mai Xuan Thuong Street. Later, his family donated everything to the State, to be used as the headquarters of the Government Inspectorate's citizen reception agency.

During the resistance war against the French, he worked as a lawyer and taught in Thanh Hoa and Zone 3 in general, holding the position of Deputy Director of the Inter-Zone 4 Advanced Pedagogical School. When peace was restored in 1954, he returned to Hanoi and became a professor at the University of Literature (now Hanoi National University).

After 1954, he held the positions of Dean of Hanoi Law University, Vice President of the Vietnam Lawyers Association, President of the Bar Association, Vice Dean of Hanoi Pedagogical University; member of the Central Committee of the Vietnam Fatherland Front, member of the Vietnam-France Friendship Association, the Vietnam-Soviet Friendship Association and the World Peace Protection Committee, founder of the Solidarity Club, Vice President of Hanoi Pedagogical University, and education researcher. He participated in the government delegation to the Dalat preparatory conference in 1946, and attended the world peace conferences in Beijing and Vienna in 1952.[citation needed]

In its September 20, 1956 issue, the bi-monthly magazine Nhan Van published on its front page the article "We conduct interviews on the issue of expanding freedom and democracy." The first interviewee was lawyer Nguyen Manh Tuong. He cited two reasons for the shortcomings of democracy at that time:

Đảng viên Lao động và cán bộ thi hành chính sách thiếu tinh thần dân chủ. Do đó xa lìa quần chúng, và tạo ra tình trạng đối lập quần chúng với mình. Để sửa đổi, cần xây dựng quan điểm quần chúng cho đảng viên và cán bộ, và yêu cầu Trung ương Đảng và Chính phủ đảm bảo sự thi hành triệt để các tự do dân chủ.

Quần chúng chưa thấm nhuần tinh thần chủ nhân ông trên đất nước, do đó chưa tranh đấu đòi thực hiện dân chủ. Để sửa chữa, ta cần xây dựng ý thức dân chủ cho quần chúng.

Loạt bài được dự định tiếp tục với bác sĩ Đặng Văn Ngữ, nhà sử học Đào Duy Anh, nhà văn Nguyễn Đình Thi... nhưng cho đến số cuối cùng được ra mắt là số 5, ngày 20 tháng 11 cùng năm, Nhân Văn chỉ có thể công bố bài phỏng vấn Đặng Văn Ngữ và Đào Duy Anh.

Ngày 30 tháng 10 năm 1956 luật sư Nguyễn Mạnh Tường, với tư cách thành viên của Mặt trận Tổ quốc, đã đọc một bài diễn văn tại một cuộc họp của Mặt trận Tổ quốc ở Hà Nội, phân tích sâu sắc những sai lầm của Đảng và Nhà nước trong cải cách ruộng đất và đề ra phương hướng tránh mắc lại. Sau phát biểu này, ông bị tước hết mọi chức vụ và danh vị nghề nghiệp.

Ông mất ngày 13 tháng 6 năm 1997 tại Hà Nội, thọ 88 tuổi. Trong sổ tang tưởng niệm nhà trí thức Nguyễn Mạnh Tường, tổng bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam Đỗ Mười đã ghi "... Vô cùng thương tiếc giáo sư - luật sư Nguyễn Mạnh Tường - Một trí thức yêu nước đã có cống hiến cho sự nghiệp giải phóng dân tộc, thống nhất tổ quốc và góp phần xây dựng nền giáo dục của Việt Nam"[1].

 Gia đình

Luật sư Nguyễn Mạnh Tường có vợ là bà Tống Lệ Dung[2], có ba con, một trai và hai gái. Người con trai cả (Nguyễn Tường Hưng nguyên Phó Vụ trưởng Vụ Kế hoạch các Bộ: Mỏ và Than, Năng lượng và Công nghiệp) và người em ngay sát ông đều đã nghỉ hưu. Con rể ông là nhạc sĩ, nhà lý luận phê bình âm nhạc Hồ Quang Bình, Phó Chủ tịch Thường trực Hội Âm nhạc Hà Nội[1][2].

 Tác phẩm

Luật sư Nguyễn Mạnh Tường để lại 14 tác phẩm bằng tiếng Pháp và 4 tác phẩm tiếng Việt.

Văn Phạm Việt Nam (cùng Bùi Kỷ, Trần Trọng Kim) (1941)

Việt Nam Tự Điển (Hội Khai Trí Tiến Đức)

Construction de l'Orient (1937)

Sourires et Larmes d'une Jeunesse (1937)

Pierres de France (1940)

Apprentissage de la Méditerranée (1940)

Le Voyage et le Sentiment (1940)

Một Cuộc Hành Trình (1955)

Un Excommunité-HàNội: 1954-1991: Procès d'un intellectuel (Kẻ bị khai trừ-HàNội 54-92:bản án một người trí thức) Quê Mẹ Paris xb 1992 [3]

Lý luận giáo dục châu Âu: Từ Érasme tới Rousseau thế kỷ XVI, XVII, XVIII - Nhà Xuất bản Khoa học Xã hội - 1994) 530 trang

Aikhylos (Eschyle) và bi kịch cổ đại Hi Lạp - Nhà xuất bản Giáo dục (1996)

Virgile - nhà thơ vĩ đại của thời kỳ La mã cổ đại- Nhà xuất bản Khoa học Xã hội (1996) 342 trang

  Liên kết ngoài

^ Gương sáng từ trường Bưởi-kỷ lục Nguyễn Mạnh Tường

^ Những gương mặt trí thức tiên phong

Nguyễn Mạnh Tường - Người lập kỷ lục trên đất Pháp

Giáo sư, Luật sư Nguyễn Mạnh Tường: Chữ tài liền với chữ tâm

Trăm năm Trường Bưởi

Qua những sai lầm trong Cải cách Ruộng đất - Xây dựng quan điểm lãnh đạo

Thầy tôi – Giáo sư Nguyễn Mạnh Tường – Bao kỷ niệm đẹp một thời

Bài phát biểu năm 1956 phần I

Bài phát biểu năm 1956 phần II

Đại học Quốc gia Hà Nội

 

Nhận định về giáo sư Nguyễn Mạnh Tường của CSVN

Người thầy giáo – nhà sư phạm tài danh

http://www.thpt-chuvanan-hanoi.edu.vn/view/news/index.php?act=content&s_id=0000000120

 Mấy thập niên gần đây, nghiên cứu và học tập giáo dục, chúng ta bàn nhiều đến những vấn đề cốt lõi của khoa sư pham: lấy người học làm nhân vật trung tâm; phát huy tính tích cực, chủ động của người học; xây dựng mối quan hệ thầy trò; nâng cao hiệu quả giờ lên lớp… Tất cả những việc ấy, thầy Nguyễn Mạnh Tường đều đã làm. Ông nghiên cứu một cách sâu sắc nhữgn quan điểm và phương pháp sư phạm của các nhà giáo lỗi lạc như Rabelais, Montaigne, Rousseau; cả những nhà sư phạm đầu thế kỷ XX như Freinet; cả người thầy trực tiếp dạy ông:  Joseph Vianey, tác giả cuốn Chuyện luận về nghĩa tiếng Pháp (Traité d’ explication Francaise). Là thầy giáo, Nguyễn mạnh Tường mong muốn học sinh “vào lớp nghe thầy, họ thấy một nỗi hân hoan sôi sục”.

 Để thực hiện mong muốn ấy, ông rất quan tâm xây dựng quan hệ thầy trò. “Cách duy nhất để xây dựng quan hệ ấy là coi nhà trường như một gia đình, thầy chỉ là người anh, các trò là em và tạo ra trong lớp một bầu không khí đầm ấm, thân mật…Tuy nhiên, trong quan hệ an hem cũng phải giữ tính nghiêm chỉnh, nhất là khi thầy giảng bài”. Ông hiểu rằng học trò đi học là để tích luỹ tri thức và phát triển trí tuệ, họ chỉ chấp nhận mối quan hệ “anh-em” khi thầy dạy hay. Nguyễn Mạnh Tưởng đặc biệt chú ý đến nghệ thuật diễn đạt: “Muốn cho thính giả giữ trật tự, diễn giả cần nhìn thẳng vào thính giả. Nếu diễn giả lúc nào cũng cúi đầu nhìn tờ giấy mình mang đi để nhớ lại nhữgn điều mình cần nói thì thính giả khó giữ được trật tự. Do đó, khi vào lớp, không bao giờ tôi mang theo giấy tờ gì. Điều này làm cho học sinh sửng sốt. Bằng sử dụng oai lực của mắt và vào lớp không bao giờ mang giấy tờ gì, tôi đã chinh phục được các học sinh và lúc nào họ cũng giữ im lặng để nghe tôi…Điều quan trọng nữa là phải làm thế nào để nội dung bài giảng phải trở thành những chuyện học sinh thích nghe, muốn nghe. Về phương diện này, tôi có bí quyết. Trong khi dạy văn học sử hay giảng văn, chính yếu là phát hiện ra và trình bày cái sống trong tác giả và tác phẩm”. Cái sống mà vị tiễn sĩ văn chương thời ấy quan niệm, nói theo ngôn ngữ thời nay, là làm sống lại tác phẩm, tái tạo sự kiện và nhân vật, hoà nhập tư tưởng của tác giả với tư tưởng học trò…Ở trường Bưởi, thầy Nguyễn Mạnh Tường là giáo sư dạy văn chương Pháp. Thầy giảng bài Les elephants (đàn voi) của Lecomte de L’Isle mà cả thầy trò thú vị đến mức quyết định thành lập một “Đoàn voi”, cùng nhau sinh hoạt vào các ngày lễ, chủ nhật, đi tham quan chùa chiền và danh lam thắng cảnh, “trái tim chúng tôi hoà nhịp qua lời ca tiếng hát hướng về Tổ quốc”.

 Những năm ấy, thầy Tưởng ở tuôi 30, lại là một trí thức nổi tiếng, vậy mà thầy tham gia các hoạt động tập thể một cách hào hứng và sôi nổi. Trong các ngày lễ hội, kể cả khi ở trường và khi ở Nhà hát lơn, đồng nghiệp và học trò rất khen ngợi và hưởng ứng sự điều hành của người trưởng ban tổ chức, người dẫn chương trình ấn tượng và tài hoa. Thầy làm việc đó, vừa xuất phát từ cái tâm của người thầy, vừa thể hiện những tư tưởng sư phạm mà thầy hằng ấp ủ. Những năm dạy trường Bưởi và mãi mấiu này, nỗi niềm trăn trở của thầy Tưởng là “Con người được giáo dục như thế nào để phát huy khả năng của mình?”. Và đến cuối đời, thầy gửi gắm được và cuốn Lý luận giáo dục của châu Âu từ thế kỷ XVI đến thế kỷ XVIII.

Người thầy tài hoa ấy cũng là người thầy cực kỳ nghiêm túc. “Bao giờ tôi cũng đến trường ít ra là 15 phút trước các bạn đồng nghiệp. Tại phòng họp giáo sư, tôi được trò chuyện với tiến sĩ toán Hoàng Xuân Hãn, tiến sĩ sử Nguyễn Văn Huyên và sau này, thạc sĩ lý hoá Nguỵ Như Kontum...”. Rồi thầy bước lên bực giảng với tấm lòng trong sáng “rất vui khi đến lớp và thấy rõ trách nhiệm của mìhn đối với tương lai các em trong mỗi tiết học”.

 Người học trò thông minh siêu việt

 GS.TS. Nguyễn Mạnh Tường sinh ngày 16-9-1909, quê tại làng Cổ Nhuế, huyện Từ Liêm, Hà Nội. ông xuất thân trong một gia đình công chức, thuở trẻ học trường Paul Bert, rồi trường Albert Sarraul – Hà Nội. Học trường Tây, học với con tây, nhưng năm nào Nguyễn Mạnh Tường cũng nhất lớp, mặc dù ông đã học nảy hai năm. Năm 1927, sau khi đỗ Tú tài loại ưu, ông sang du học tại Pháp, tại trường Đại học Montpellier.

 

 Năm 1932, ở độ tuổi 22, là năm ông đạt được một vinh quang lớn. Năm ấy, ông bảo vệ xuất sắc luận án tiến sĩ luật khoa: “Cá nhân trong sã hội cổ nước Nam.Tổng luận về luật nhà Lê” (L’individu dans la vieille cité Annamite. Essai de sythèse sur de code de Lê). Lúc ấy là cuối tháng 5. Không ai tưởng tượng rằng tháng 7 cùng năm, ông lại bảo vệ luận án tiến sĩ văn chương “Luận về giá trị kịch Alfret de Musset” (Essai sur la valeur dramatique du theater d’Alfret de Musset), kèm theo một bản phụ lục rất giá trị “Nước nam trong văn học Pháp của Jules Boissière” (L’Annam dans la literature francaise Jules Boissière).

 22 tuổi, một năm hai bằng tiến sĩ!

Gần sáu chục năm sau, năm 1989, ông sang thăm lại nước Pháp. Hiệu trưởng trường Đại học Tổng hợp Paris VII tha thiết mời ông: “60 năm qua, trên đất Pháp này, chưa có một sinh viên Pháp hoặc sinh viên quốc tế nào phá được kỷ lục của giáo sư Việt Nam kính mên: hai bằng tiến sĩ quốc gia ở tuổi 22. Chúng tôi xin dành trọn một ngày kính mời giáo sư giới thiệu phương pháp và kinh nghiệm học tập cho toàn trường”.

 Ngày nay, nhiều người chật vât 5,6 năm mới kiếm được mảnh bằng cử nhân. Trong khi Nguyễn Mạnh Tường gần như năm nào cũng thi, năm nào cũng đỗ. Sang Pháp năm 1927, năm 1928 đỗ bằng cao đẳng văn chương. Năm 1929, đỗ bằng cao đẳng cổ văn Hy-Lạp và cùng năm ấy, đỗ bằng cử nhân văn chương. Năm 1930, đỗ cao đẳng ngôn ngữ và văn tự cổ điển. Và năm 1932, hai bằng tiến sĩ ! Mà không bao giờ Nguyễn Mạnh Tường đỗ loại bình thường. Hội đồng giám khảo tặng ông lời phê đặc biệt “Très bien avec élogies du Jury”. Theo tập quán, mà cũng là qui định, lời phê luận án có 5 mức:

 1. Excellent: tuyệt diệu, tuyệt vời, tuyệt hảo…; 2. Très bien: rất tốt; 3. Bien: tốt; 4. Assez bien: tương đối tốt; 5. Passable: khá.

 Nghe nói hồi ấy có một cuộc tranh luận nhỏ về việc dịch lời phê. Vì Nguyễn Mạnh Tường là dân tộc thuộc địa nên Hội đồng giám khảo không dám dùng chữ “Excellent”, nhưng nội dung lời phê lại không thể dịch là “rất tốt” mà lại coi là tuyệt hảo. Cho nên “très bien” không thể dịch là “rất tôt” mà phải dịch là “siêu hạng” hoặc “siêu ưu”. Và chữ éloges - lời khen - phải dịch là “ca tụng” mới hàm hết ý nghĩa.

 “Bản luận văn của ông là một kiệt tác về luật học (Un chef d’ceurvre juridique), một kiệt tác vừa về luật học vừa về văn học (Un chef d’ceurvre juridique et literature). Nội dung dã súc tích không còn ai bác bẻ được gì, văn thể lại xán lạn làm một áng văn chương tuyệt tác. Ở hai ban luật học cũng như văn học trường Đại học Montpellier này, ông đều đồng thời đoạt giáp tranh khôi. Tài đã lỗi lạc, học lại chăm chỉ, ai cũng phải phục. Cái gì cũng là thắng hơn người, 22 tuổi đầu đã tỏ ra là một bác học toàn tài. Bản luận của ông sẽ được cả các thượng lưu trí thức ở Pháp cũng như ở ngoại quốc đọc và thưởng thức. 22 tuổi, đỗ luật khoa tiến sĩ, lại sắp thi văn khoa tiến sĩ thật là cổ lai hãn hữu. Nước Pháp chưa hề thấy có một người 22 tuổi mà đỗ văn khoa tiến sĩ bao giờ…

 … Hội đồng chúng tôi chỉ phê bình ông một câu là đủ cả: bản luận văn của ông có lực lượng, thật là một kiệt tác hoàn hảo, đọc đến mà khiến cho người ta phải suy nghĩ. Thật xứng đáng với tài học của ông mà danh giá cho cả trường đại học. Hội đồng xin tặng ông một lời phê đặng biệt: “Siêu ưu, với lời ca tụng của Ban giám khảo” (lời nhận xét của chánh chủ khảo – Trích theo bản dịch của báo Nam Phong số 173 – 1932).

 Người trí thức nhiều huyền thoại.

 

Nguyễn Mạnh Tường - Người lập kỷ lục trên đất Pháp

http://dantri.com.vn/c25/s25-217219/nguyen-manh-tuong-nguoi-lap-ky-luc-tren-dat-phap.htm

(Dân trí) - Hiệu trưởng Trường ĐH Paris VII danh tiếng từng nói về Nguyễn Mạnh Tường: “Đã 60 năm qua, trên đất nước Pháp này, chưa có một SV Pháp hay SV quốc tế nào phá được kỷ lục của Giáo sư kính mến: hai bằng Tiến sĩ nhà nước ở tuổi 22”.

Đó là lời chào ấn tượng của vị hiệu trưởng dành cho người cựu học sinh quốc tịch Việt Nam, năm 1989, khi Nguyễn Mạnh Tường có dịp trở lại mảnh đất nơi ông đã thành tài.

Luận văn là một kiệt tác

Ngày 29/5/1932, nhật báo Le petit Meridional xuất bản ở thành phố Montpellier đăng bài diễn văn của Chủ tịch Hội đồng giám khảo trường Đại học của thành phố, nhận xét về luận án của một nghiên cứu sinh Việt Nam. Vị Chủ tịch phải thốt lên những lời mang tính ngoại lệ: “Luận văn của Ngài quả là một tác phẩm pháp lý, hơn nữa còn là một tác phẩm pháp lý và văn học. Nền tảng của tác phẩm thật là vững vàng và không hề có một lời chỉ trích nào. Cả hình thức cũng thật xán lạn... Công trình nghiên cứu của Ngài thực sự là một tác phẩm văn học hoàn chỉnh.

Đại học Montpellier rất hân hạnh được chứng kiến Ngài đã thành công huy hoàng trong cả hai khoa khác nhau. Cử nhân Luật khoa vào năm 22 tuổi, Ngài đã sẵn sàng để trở thành Tiến sĩ Văn chương. Điều đó thực sự lập nên một kỷ lục, và trên đất Pháp này, người ta chưa từng thấy bao giờ một vị tiến sĩ văn chương 22 tuổi...

Còn đối với tác phẩm pháp lý của Ngài, chúng tôi chỉ có thể nói lên một lời duy nhất thật tốt đẹp và cũng thật đầy đủ rằng luận văn này thật mạnh mẽ, nó là một kiệt tác với đầy đủ ý nghĩa của từ này, nó làm chúng tôi phải suy nghĩ. Tác phẩm này thật xứng đáng với Ngài và nó làm vẻ vang cho tất cả Khoa Luật của trường đại học. Hội đồng giám khảo xin dành cho Ngài số điểm cao nhất và với lời phê: “Xuất sắc với lời khen ngợi của cả Hội đồng”.Tên gọi của luận văn ấy là “Cá thể trong thành phố An Nam cổ xưa - tiểu luận tổng hợp về Bộ Luật của nhà Lê (thế kỷ XV)”. Và tác giả được Hội đồng trân trọng gọi bằng “Ngài” ấy là chàng trai Việt Nam 22 tuổi Nguyễn Mạnh Tường.

Dư luận cảm phục - Thực dân e ngại

Nguyễn Mạnh Tường sinh ngày 16/9/1909 tại phố Hàng Đào, vốn gốc ở xã Cổ Nhuế, huyện Từ Liêm, Hà Nội trong một gia đình rất coi trọng việc học. Ở tuổi 16, Nguyễn Mạnh Tường đã hoàn thành tấm bằng tú tài triết học loại ưu tại một trong những Trường trung học danh giá nhất Đông Dương, mang tên viên Toàn quyền Albert Sarraut. Cũng nhờ học lực xuất sắc mà mới 16 tuổi, cậu học trò Việt Nam ấy đã lên đường sang du học ở Pháp.

Chỉ ba tháng sau khi nhập học vào Trường Đại học Montpellier, ở tuổi 17, Nguyễn Mạnh Tường đã có trong tay Chứng chỉ Văn chương Pháp (Certificat de la Littérature Francaise) trước sự kinh ngạc của các thày trò người Pháp đối với tài học của một chàng trai bản xứ. Năm 19 tuổi, cậu lại đoạt bằng cử nhân văn chương hàng ưu đẳng khiến cho các thày dạy kính nể và tạo điều kiện cho Nguyễn Mạnh Tường lấy luôn mảnh bằng danh giá Tiến sĩ Văn chương Nhà nước Pháp.

Và đến năm 1932, bước qua tuổi 23, Nguyễn Mạnh Tường đã làm nên một kỳ tích như các thầy đã đánh giá: cùng một lúc đạt cả hai bằng Tiến sĩ Nhà nước Pháp trên cả hai bộ môn văn chương và luật học. Sự kiện liên quan đến một trí thức trẻ người thuộc địa gây sự cảm phục của dư luận bao nhiêu thì chính quyền thực dân cũng e ngại bấy nhiêu như lời doạ dẫm của một phần tử thực dân tên là Clémenti Vautel trên tờ “Nhật báo” (Journal): “Người Pháp nên cẩn thận. Để người Việt Nam được học và học giỏi như vậy, liệu về nước họ có chịu ngồi yên không?”.

An impression that never fades

Sure enough, Nguyen Manh Tuong returned to the country with resounding achievements, admired by the people, and warmly welcomed by intellectuals, but his academic achievements met with indifference from the government.

At this time, the country was in economic crisis, the revolutionary movement was suppressed and was subsiding. With no one to employ him, Nguyen Manh Tuong went to Europe to conduct a survey trip and continued to study in many countries such as Spain, Greece, Turkey, England, Belgium, Germany, Austria-Hungary... That was also the period when he composed many books written in French, containing the thirst for knowledge and dedication of a young man who was anxious because his country was still a colony of a country considered civilized and that he admired very much.

Later, Nguyen Manh Tuong once said that when he was only 23 years old, still a young man who had just returned to the country with the glory and honor he brought from his mother country, he met an old man who was the same age as his father and uncle, knelt down and begged him not to use his talent to work for the West. That incident left an indelible impression on him.

Therefore, in 1936, when the Popular Front Movement arose in the motherland and Vietnam, Nguyen Manh Tuong returned to the country and taught at the most prestigious high school for Vietnamese people and later provided many revolutionaries: Buoi School (now named Chu Van An).

He taught classic subjects of Western culture related to literature and law. At the same time, he also opened a well-known law office on Gambetta Street (now Tran Hung Dao), Hanoi. Nguyen Manh Tuong gave some lectures at the Indochina University as an exception for a colonial intellectual.

Contribute to promoting resilient and intelligent Vietnam

The August Revolution opened up opportunities for Nguyen Manh Tuong to contribute to the Fatherland. He was invited by President Ho Chi Minh to join the Vietnamese delegation to the Dalat Conference to prevent the French colonialists' plot to reoccupy the colony, along with many other patriotic intellectuals such as Hoang Xuan Han, Vu Van Hien... and political activists of many tendencies such as Nguyen Tuong Tam (head of the delegation) and Vo Nguyen Giap (deputy head of the delegation). In that context, the common denominator of patriotism united them in a common goal of protecting independence.

When the war broke out, Nguyen Manh Tuong, like many other Vietnamese intellectuals, accepted a life of hardship and fighting outside the war zone. With his vast knowledge, he joined the delegations of the resistance state to attend the Peace Protection Conference in Beijing (1952), the World Peace Congress in Vienna (1953), and then headed the Vietnamese delegation to attend the World Conference of Democratic Lawyers in Brussels. Nguyen Manh Tuong's arguments and knowledge contributed to making the world know about a Vietnam that was resistant, resilient, and intelligent...

The stormy years

After the successful resistance war, the professor appointed by the revolutionary government stepped onto the podium of Hanoi University. It was thought that this was the opportunity for Nguyen Manh Tuong to contribute the most to the education and academics of the country, but the irony of life pushed him to a great tragedy.

The professor was full of wisdom but was not capable of overcoming the challenges on the path of national development while he was busy building the country according to an unclear model, full of twists and turns and pitfalls of leftist mistakes, while at the same time continuing the extremely arduous war of national liberation and unification. That was a period when straightforward words always hit the wall of dogma.

Nguyen Manh Tuong not only failed to develop what he had learned and accumulated to the point where he had enthusiastically served, but also fell into ideological crises and endured many challenges that only intellectuals who truly loved their country like him could overcome.

It was during this turbulent time that he devoted his efforts to works as a nostalgia for a glorious time: "European educational theory from Erasme to Rousseau in the 16th century" (Social Sciences Publishing House, 1994), "Eschyle and ancient Greek tragedy" (Education Publishing House, 1996), "Virgille, the great poet of the ancient Roman period" (Social Sciences Publishing House, 1996).

A respected name but not easy to follow

In 1989, Nguyen Manh Tuong had the opportunity to return to the land where he had achieved success. The Principal of the prestigious Paris VII University greeted the school's alumni with an impressive statement: "For the past 60 years, in this country of France, no French or international student has broken the record of the beloved Professor: two state doctorates at the age of 22" and invited Nguyen Manh Tuong to speak for a whole day to the school's students about his way of studying...

Professor Nguyen Manh Tuong has passed away, his intellectual example is also the record he achieved when he was young, and even the tragedy he experienced in a challenging period will forever be a profound lesson about the fate of intellectuals in the face of the ups and downs of the country, which only patriotism and the self-respect of educated people can overcome to leave intact for future generations a name worthy of respect but not easy to follow.

China Ocean.

 


Criticism of Professor Nguyen Manh Tuong on mistakes in Land Reform:

Nguyen Manh Tuong

Through the mistakes in Land Reform - Building leadership perspective

http://www.talawas.org/talaDB/showFile.php?res=4413&rb=07

 twelfth 

 

Luật sư Nguyễn Mạnh Tường (1909-1996), năm 23 tuổi đă đậu hai bằng Tiến sĩ Văn khoa và Luật khoa ở Đại học Montpellier, Pháp. Sau khi về nước, ông dạy học tại trường Trung học Bảo hộ (Lycée du Protectorat). Bất mãn vì chính sách kỳ thị của Pháp, ông bỏ nghề dạy ra mở văn phòng luật sư. Năm 1946, ông tham dự Hội nghị Việt-Pháp tại Đà Lạt nhưng không được cử đi dự Hội nghị Fontainebleau. Ông theo chính phủ Hồ Chí Minh kháng chiến chống Pháp tới ngày ký Hiệp định Genève 1954 thì trở về Hà Nội dạy học ở trường Đại học Văn khoa. Với tư cách thành viên của Mặt trận Tổ quốc, L.S. Nguyễn Mạnh Tường đọc bài diễn văn này trong một phiên họp của Mặt trận Tổ quốc ở Hà Nội, ngày 30 tháng Mười, 1956. Cũng nên nhắc lại rằng bài diễn văn này được đọc sau khi Trung ương Đảng hạ lệnh chấm dứt chiến dịch Cải cách Ruộng đất ngày 20.7.1956 và sau đó ban hành các biện pháp sửa sai. Vì bài diễn văn này, ông Tường bị tước hết mọi chức vụ và danh vị nghề nghiệp và phải sống một cuộc đời vô cùng thiếu thốn. Năm 1991, nhân dịp được phép sang Pháp ông đưa cho nhà xuất bản Quê Mẹ ở Paris in và phát hành cuốn sách tự thuật L’excommunié (Kẻ bị khai trừ) năm 1992. Ông trở về Hà Nội và mất năm 1996, thọ 87 tuổi.

 

 

Ladies and gentlemen,


the Central Front Conference convened to study the mistakes in the Land Reform and the policy to correct those mistakes. Today, I have the opportunity to summarize before the entire Conference the opinions that I have presented in the discussion group over the past ten days, with the cautious spirit of an intellectual who never forgets his responsibility to the people and the history of the country.


I was excited to hear the Labor Party's criticism read by Mr. Truong Chinh before the Conference. But I must also confess that my excitement was somewhat diminished, because I remembered the disastrous results of the mistakes made in the Land Reform. I would like to ask your permission to respectfully bow before the memory of the innocent people who died unjustly, not at the hands of the enemy but at our own hands. In our heroic resistance, our compatriots sacrificed, one might say, died with their hearts filled with joy because they died for the cause of liberating the nation from the clutches of the enemy. They died for the enemy, for us, that was a positive death, a glorious death, a heroic death that the Fatherland will remember forever. On the contrary, those who died unjustly because of the mistakes in the Land Reform, when they died, were bitterly and painfully sad because they died with a disgraceful name. We have erased that disgrace, but which descendants of the victims do not feel sorrow? More painfully, how can we now turn the suffering of those who died into a consolation for them? If we are idealistic and believe that the soul still exists, then we can partly atone for our sins. But we are materialistic and those people were materialistic when they died. Therefore, we know clearly that we cannot eliminate their suffering anymore. Our power does not reach there. But what we can do, we must do, to compensate in some way for the loss of those people, and to demonstrate that we understand their suffering when they pass away, that we are determined to learn from the painful experience and correct the serious mistakes of which they were victims.


With the spirit of a member of the masses, of a citizen who has suffered from so many unjust deaths of innocent people, I would like to present some constructive opinions. I will mainly criticize and trace the mistakes in the Land Reform, but in my opinion these mistakes are only the most typical and tragic manifestations of the shortcomings in the leadership of the Labor Party. Therefore, I would like to contribute my constructive opinions on the leadership viewpoint of the Labor Party.


Why do I believe so? Because, not only in the Land Reform, we made serious mistakes, but also in many other areas. In these areas, mistakes also led to a number of people in the masses to tragic deaths. Therefore, if we only localize the mistakes, we cannot learn from them, we will be lacking in the trust of all members of the Labor Party, and in the expectations of the entire population. We must resolutely not let those mistakes recur and cause further harm. That is our minimum duty towards those who died unjustly. What is the


current situation in our country? Is it pessimistic? That is a matter of judgment. But the main thing is that we do not look at the situation with a pessimistic eye. So what is the objective truth? Looking at the countryside, we see that the current situation of disunity is very widespread. Because of the wrong implementation of the reform policy, we opposed each class in the peasantry, the old and new cadres, the old and new Party cells. While destroying the landlord class, we did not discriminate, we let people die miserably, whether old or young, whom we did not intend to destroy. We only need to re-read the teachings for the rural people in the People's newspaper to understand what the countryside looks like now. Looking at the factories and construction sites, what do we see? Just reading the People's newspaper, we see the Government sending delegations to visit the workers, encouraging them, forcing them to comply with the labor regulations that the Government has issued. What does that mean? It means that the working class has had to work and produce for two years without being properly compensated. Just listening to the public opinion of the people of Hanoi, we know that at least one state-owned enterprise wasted millions while under the French colonial regime, the same enterprise brought huge profits to the colonial imperialists.


We already know how our people have complained about Trade in the past six months. They have oppressed private businesses, wasted thousands of millions in implementing policies, been cruel to those who sold their labor, put spoiled milk on the market without ever thinking about the lives of sick people and newborn babies, released spoiled butter and moldy cigarettes, harming the health of the people, and been powerless in the face of the ever-increasing price of goods while their duty is to stabilize it. It can be said that day and night, there is no place where there are no complaints about Trade.


Regarding household registration, the cadres appear to not be aiming to maintain order and security, to destroy the enemy's bases, but on the contrary, to harass the people, creating a miserable urban life for all. If you need specific evidence, I would just like to recall the immense dossier, collecting the bitter questions of the people of the Capital at the Third Congress of the Hanoi People, which was held two months ago.


Speaking of economic recovery policies, what do we see? The capital that industrialists and merchants put into business is only a small part, the number of workers working in private enterprises is meaningless. On the contrary, we see a whole movement of capitalists narrowing their activities, or "changing direction" by spinning thread, selling sugarcane juice, or weaving a few yards of useless fabric, or closing down to eat up their capital so as not to have to deal with the Department of Labor because of the workers' problem, with the Department of Industry and Trade because of the problem of registration and production materials, with the Department of Finance because of special taxes. The additional tax has driven many people to bankruptcy, some to suicide. The small traders who sell on their mats, pushing their shabby carts in the streets, are also "allowed" to pay taxes, as are those who work all day in offices or factories, staying up all night to weave a few yards to earn extra money to survive. Hundreds, thousands of retired civil servants, with their families, who previously lived on pensions, have not been cared for by anyone for the past two years, and are slowly dying. Some have jumped into the river to commit suicide, others have taken poison twice to commit suicide.


As for the cadres, do we need to talk about them? Just look at their faces and clothes, just ask the number of people who go to clinics and hospitals, just glance at what they eat and drink for meals, and we will understand their suffering.


How can we forget our compatriots who were regrouped in the North, the fate of their children in Hanoi, Hai Phong, their own fate is so tragic! The most miserable thing for our brothers and sisters is that they cannot rely on a family life to console them in their time of sorrow.


Are the above phenomena correct? I only ask you to read the People's Newspaper, study the files piled up at the Hanoi Citadel Front after the recent 3rd Congress, listen to the complaints of the masses, and look at the scenes taking place before your eyes, and you will understand. Indeed, as Mr. Truong Chinh declared, the prestige of the government and the Party has been greatly damaged. So why are our people suffering? Is it because our cadres are immature, narrow-minded, not yet imbued with revolutionary theory, and do not respect human values, their legitimate needs and demands? Is it because we are seriously suffering from the disease of revolutionary immaturity? Those things are true, we do not deny them and we cannot deny them. But such an assessment is still superficial. We must go deeper. When in our Land Reform, we see so many people imprisoned and unjustly killed, including so many outstanding people who have contributed significantly to the revolutionary cause, when currently in the countryside there are still people being beaten and mistreated, when we fail to build solidarity among our compatriots, then we must recognize that the mistakes we made in this Land Reform are only extreme manifestations of the mistakes we have made, and those mistakes raise, as I have presented above, an extremely important issue, which is the leadership of the Labor Party.


Therefore, I ask you to allow me to begin studying the mistakes in the Reform, after tracing those mistakes, and to express some opinions on the issue of leadership.



I. Legal issues in the Land Reform


We made serious mistakes in the Land Reform, can we avoid those mistakes and still ensure the fundamental line of the revolution? I firmly answer that yes. What does


our revolutionary line require? The land must return to the tiller. This is very true, no one can deny it. Farmers are the vast majority of the people, farmers are the main force of the revolution, the revolution certainly cannot succeed if we do not satisfy the essential and urgent needs of the farmers. It is not necessary to be a high-ranking politician, a skilled revolutionary, to realize this. Just looking at the history of revolution from ancient times to the present is enough to understand.


So in principle, we agree with the policy of Land Reform.


In terms of method, should we give favors to the peasants? Absolutely not. Our peasants have suffered under the feudal exploitation regime for thousands of years and under the colonial exploitation regime for the past one hundred years. Our rural compatriots are suffering like this, losing all human spirit. We need to restore the spirit of the peasants, build in them the spirit of masters of the country. Therefore, we see the need to stimulate their thinking so that they can clearly recognize their enemies, so that they can rise up and seize power in the countryside.


But from here on, we see the beginning of mistakes. This mistake, Mr. Truong Chinh realized, is that: we completely forget that we are currently in power and that power, if we know how to use it, exploit it wisely, we will certainly still be successful but we will avoid many disasters that cause us suffering at present.


The path Mr. Truong Chinh took to reach that conclusion was the political path. My brothers and I are jurists, just experts and theorists on a professional basis, we saw that conclusion right from the time the policy was launched and the Reform was proposed. Why? Because the specific political solution is the legal solution, ensuring the complete victory of the revolution if we know how to use it to serve politics and the revolution. What do we want?


To find the enemy of the peasants and the revolution to destroy it. But at the same time, if we know how to think ahead, to look far, we must not forget that the justice of the revolution, to preserve the prestige and victory of the revolution, must know how to fight the right enemy. When we put forward the slogan "it is better to kill 10 innocent people than to let one enemy escape", this slogan is not only unreasonably leftist but also goes against the revolution. To prove this, we only need to look at reality: the wrong results we have committed when implementing this slogan are very damaging to the prestige of the revolution and to many revolutionary soldiers themselves. If that is not counter-revolutionary, then what is?


The legal slogan is quite different: “It is better to have 10 enemies left than one wrongly convicted.” So are we worried that 10 enemies will be left? No, because we are in power, because our revolution has succeeded. Thus, sooner or later, the enemies of the revolution will definitely either improve, become enlightened, or fall into our net. The advantage of this slogan is that not a single person who has been wrongly convicted has not been convicted. Therefore, there are no extremely disastrous results happening at present.


How can we implement this slogan? The legal experience of thousands of years of world history tells us that we have a method to find the right enemy to fight, not to fight indiscriminately, not to fight innocent people. Let me briefly mention the basic principles that the law sets out to achieve that goal.


A first principle is not to punish crimes that were committed a long time ago and are only now discovered. Why? Because the problem of evidence is difficult to solve, the exhibits have been lost, some witnesses have passed away, some do not remember clearly the events they witnessed. Moreover, the reason why criminal law punishes crimes is because those crimes have violated social order: harmed the victim and caused bad effects on the masses. But when the crime has been committed for too long, social order has stopped being violated, the victim no longer suffers, the bad effects of the crime have also ended, time has healed the wounds. Now bringing up old stories not only makes it difficult to collect evidence to convict, but also causes unnecessary turmoil in society. Society itself finds it more beneficial to "forget" than to "remember".


A second principle is that the responsibility of the criminal is only borne by the criminal himself, there is no shared responsibility of the wife, children, or family. Putting the responsibility before the criminal law on those "related" to the criminal is not only unjust but also causes useless vibrations in society. For over 400 years, no Western country has done that. Responsibility before the law is only a personal responsibility. Moreover, from a humanitarian perspective, very old criminals are exempt from prosecution and minors are taken care of.


A third principle is that to convict someone, there must be solid evidence. There must be witnesses who witnessed the crime and gave specific, clear, and certain testimony. One witness is not enough, at least two witnesses must give consistent testimony to be considered significant. The testimony of the witnesses must be consistent with each other and during the crime the evidence collected must have a reasonable effect, close to the results of the investigation.


A fourth principle is that the investigation and trial procedures must ensure the rights of the accused. The accused has the right to have a lawyer defend him, and when he lacks the conditions to have a lawyer, when it is a serious crime, the Court must appoint a lawyer to defend him, for free, for the accused. In all stages of investigation, at the level of police interrogation in the pre-trial room, and accusation in court, the rights of the prosecutor are equal to the rights of the accused, meaning that if the prosecutor presents all the arguments to convict, the accused presents all the arguments to clear his name. The argument takes place in all stages of investigation, prosecution, and trial between the prosecutor and the lawyer. The judges sitting in court must be impartial, standing in the middle to watch the argument taking place before their eyes. Only then can they make correct judgments and judge fairly. The court does not accept anyone's orders during the trial, but only knows how to judge according to its conscience and based on the documents in the file, after hearing the two bells of accusation and exoneration. A judge must be sufficiently secure to perform his duties without fear of being reprimanded or made difficult by anyone. During the investigation and interrogation, it is absolutely forbidden to use methods of interrogation, beating, torturing the accused, eliciting confessions from the accused, threatening or seducing him. When there is any doubt, the accused is exempted from appeal. If convicted, he has the right to appeal to a higher court. If sentenced to death, he has the right to ask for clemency before the President of the Government. The person of the accused must be completely respected throughout the entire process of prosecution and trial. When the accused appears before the court, he must not be shackled and must never be subjected to corporal punishment.


According to a fundamental principle, one person does not have to be held responsible under criminal law because he harms another person. The only responsibility for harming someone is civil liability, that is, compensation — of the person who caused the harm. To prosecute a person and enforce the penal law against him, it must be proven that he committed a crime, that is, violated a provision of the penal law, and the penal law never applies to the past: if a person's action took place during a period when the penal law did not consider it a crime, he cannot be prosecuted. Not only must the accused commit a crime already defined in the law, but we must also consider whether at the time of committing the crime the accused had the consciousness, the will to commit the crime, or whether he committed the crime unintentionally. The treatment in these two cases is different.


When I mentioned these principles, some people thought that it was too complicated and troublesome. Of course, but the whole question is: do we want to kill innocent people? If not, there is no other way. Moreover, to assess the problem correctly, we should not stand in the position of a person who is not currently involved with the law, a person in a government position. We must stand in the position of the accused; at that time the problem is very clear, not only do we demand the implementation of legal principles, we also try to learn more new principles to ensure that the innocent do not die.


If we apply these principles to our Land Reform, what will we do? The reform procedure keeps on playing the role of punishing the evil and reactionary landlords, we will not hand it over to a people's court, especially as we did with all the legal shortcomings that we have known. On the contrary, after mobilizing the peasants' thoughts, we will listen to their denunciations of their enemies. We will authorize the ordinary people's court to prepare the files, so that the court, with its apparatus and experience, can continue to investigate, examine, take evidence, prosecute, convict, and try. We will thoroughly guarantee the defendant's human rights to defense, we require lawyers to fulfill their duties, we thoroughly respect the defendant's personality. We will only hate and condemn and punish the crimes he has committed. We trust the court, we will ensure that the judges work outside the control of the government, independently, I say independently, not independently, according to their conscience and based on the files and results of the interrogation.

Nguyen Manh Tuong

Through the mistakes in Land Reform - Building leadership perspective

 

  II. Causes of mistakes


According to my subjective assessment, the causes of mistakes are of two types, there is a direct type, but if we analyze this type, we will come to a second type which, in my opinion, are the main causes that we need to pay attention to.


We can see the direct causes immediately. The reason why when studying reform policies, we do not think about the legal solutions proposed to harmonize with the political solutions, is it because we do not know the legal solutions? If not, it is a serious shortcoming of the leadership. But I believe that is not the case. The reason why we do not pay attention to the legal solutions is for three reasons:

Our concept of friend-enemy is very vague.

We defy the law, let politics overwhelm the law.

We disregard expertise



The ambiguous concept of friend-enemy, us-enemy — The phenomena in the international and domestic arenas are numerous and obvious.


In the international arena, in our democratic countries alone, we see things that make us think. We see, for example, people who have sacrificed their whole lives for the revolutionary cause, held important positions in the revolutionary government, and then suddenly had to be stripped of power, expelled from the Party, imprisoned, and sometimes even killed. Then, a short time later, we see those people restored to public power, Party membership, and positions, and those who were sentenced to death are re-buried in the monuments of martyrs whose names the Fatherland will forever remember.


In our country, through the Land Reform, we see many revolutionary soldiers with brilliant achievements, some with two resistance medals on their chests (in the suburbs of Hanoi), being convicted of being reactionaries, evil tyrants, and, after confessing their crimes, being imprisoned or executed. That is not to mention those in the masses who were unjustly sacrificed. As for these victims, we can partly understand the mistakes that were made, because they lacked or did not have revolutionary or resistance achievements. But as for the elite party members, the quintessence of the nation, when they were dealt with as we know, we wonder if in the minds of those who dealt with them there was anything that we can call rationality? Even an ordinary person, not a politician or a culturalist, only using his own reason, could not have mixed up the bad with the good like that. We must ask whether the cadres from top to bottom, who participated in the Land Reform, were not crazy people, nor were they masterminds, intent on sabotage. If that were the case, we would have sent them to psychiatrists, or to the prosecutors of the courts. But that was not the case, we believe. Therefore, the conclusion we come to, whether we like it or not, is that these cadres had a very vague view of us-enemy, friend-enemy.


What is more painful than hearing the phrase “we beat ourselves too”. If that is the case, then we need to admit that we cannot distinguish between friend and foe. We re-read the recent articles published in Nhan Dan newspaper by comrades who were unjustly punished, whether those comrades said it or not, but we all understand that those comrades doubted those who condemned them, could not distinguish between friend and foe. Therefore, they beat their friends, killed their friends.


I see this as an extremely important point. What is the cause? Is it because of a spirit of vigilance that is so high that it is blind, because of a leftist tendency that we often have in the immature stage of the revolution? This is not the place and time for us to analyze this deeply. The main thing is that we realize that a wrong cause lies in the very vague view of enemies and friends. If we do not promptly correct our mistakes and rebuild our view of enemies and friends, one day we will have to cry over the memories of those who have contributed the most to the revolution and to the people. We absolutely cannot let that situation happen again.



Ignoring the law — Polish Professor Mahelli, speaking at the Ministry of Justice, tells us that in Poland, when the revolution succeeded, politicians disregarded the law. They believed that they were talented enough to assume leading positions in the judiciary, to force the judiciary to serve politics without regard for the fundamental principles of law. As a result, the judiciary soon became sloppy, not only failing to consolidate the revolutionary regime, but on the contrary, causing too much harm and causing many difficulties for the revolutionary government. This mistake was corrected in time: objective circumstances taught a lesson to the subjectivity of politicians, so that professional leaders had to go to school to study, first for less than 2 years, then for 5 years, to pass the law, to serve politics and the revolution.


This does not surprise us. In the first stage, politics, intoxicated with the victories achieved — and of course those victories were great — fell into a state of complacency and excuses.


But governing a country, especially a country that is building a revolutionary government, is something extremely new and difficult — not like formulating revolutionary lines and slogans and mobilizing the masses to make a revolution. Although these two areas of activity are closely related, each has its own techniques and rules. When politicians make excuses, regardless of objective circumstances and the bloody experiences of history, sooner or later we will see the current disasters that cause us pain. On the path of excuses and complacency, politicians have been driven by prejudices against the law and believe that the law is a stick used only to poke the wheels, not understanding that, on the contrary, it is the law that helps the car not to overturn and not cause accidents. What is more dangerous is when politics puts itself above the law. Even in the case of politics, after putting itself above the law, still maintaining a righteous attitude, it has caused many difficulties. The law mainly sets out what can be done and what cannot be done, so that the people are confident and know the way to go. But the people's minds can only be stable when they know clearly that what binds them also binds the authorities. On the contrary, when the law only binds the people but not the authorities, the authorities can always draw new paths that the people have never known. Therefore, the people are confused: what could be done yesterday, tomorrow with the authorities' arbitrariness can be considered illegal. This confusion reaches its peak when the effect of this change in the authorities' attitude not only affects the future, but also the past. That is the case when the authorities, when they put themselves above the law, maintain a proper and upright attitude, let alone when the authorities abuse their power in an arbitrary manner, as Mr. Truong Chinh commented. The right to execute people so simply is against the law: it is only a political solution. If those who use that right do not use it in the spirit of the leader's policy, but use it in an arbitrary way, then we can see clearly what the result will be.



Ignoring expertise — Politicians disregard the law. But if they seek the opinions of experts and allow experts to express their opinions, the experts will also ask politicians to pay attention to the law, and use the law to serve the revolution.


But unfortunately, in the past 10 years, we have seen a strange situation. Politics haunts our minds to the point that the two words “stance” make us lose sleep. If I were to use an “idealistic” image, I would compare stance to a vengeful spirit that pursues day and night whoever harmed its owner. There is a strange thing, that the workers and peasants, the leaders never talk about stance in their daily activities. On the contrary, petty bourgeois cadres and party members worry about nothing more than losing their stance. Therefore, to remember it, opening their mouths they state their stance. That is the inferiority complex of a class that has lost its spirit, forgetting that it is in the ranks of the revolution. Anyway, in Vietnam, we have also had the following incidents happen, we need to remember them so that our descendants can laugh forever: when choosing a person to drive a car, we do not ask if he has a driving license and how many years he has been driving, we only ask: “Do you have a stance?” As a result, in the past two years, in the capital Hanoi alone, hundreds of accidents have occurred due to drivers having a stance but not expertise. When an emergency patient is brought to the hospital, the first issue to be discussed is: What class does the patient belong to? Treating a landlord means “losing stance”. Letting him die proves that you have a “class stance” (a phenomenon brought up by Dr. Nguyen Xuan Nguyen).


Why do such strange phenomena occur? It is because politics occupies all areas of our perception, making us lose even the minimum humanity of human beings, making us reject truths. Truth says that politics cannot replace expertise, cannot do the work of expertise. If that were the case, then politics should at least ask for the opinion of expertise. But no. Politics doubts expertise, does not trust expertise. Sometimes it is believed that expertise is built by bourgeois and imperialist culture and science, and is useless (that is a serious mistake; those who believe so have not read Lenin). Sometimes it is believed that experts do not appear in the basic classes, workers or peasants, and there is no guarantee because of their hesitant attitude and loose stance, even though for the past 10 years they have stepped onto the revolutionary path and demonstrated their enthusiasm for the cause of national liberation and nation building.


In my opinion, this is a key issue. Resistance intellectuals often complain that the Labor Party lacks confidence in them. They painfully realize that despite the many challenges they have gone through, the many sacrifices they have endured, the many dangers they have endured, the Party still does not trust them. Do they have any unreasonable demands? Do they want to be Ministers or Ambassadors? No. The vast majority of intellectuals in general do not dream of glorious positions and jobs; they are happy to give way to politicians and party members. They only earnestly demand to use their professional skills and experience to serve the people. They only earnestly desire to preserve their intellectual honor and the freedom of thought that they consider necessary for the dignity of intellectuals. They have heard the Party declare: Intellectuals are the nation's precious asset. But they feel that this capital is so precious that they have to keep it carefully, preserve it in a half-image, an eternal sunset. If anyone thinks that what I said is wrong, I would suggest that he look around, at the positions in our government. Is there a place where intellectuals outside the Party hold real power? The role of “joyful” or “nodding” is there, and there is a lot of it. But even in those positions, apart from the role of joyful and nodding, do intellectuals have any responsibility, do they have the right to say or do anything? The masses already know and I do not have to answer. How


politics oppresses the profession, how intellectuals are driven off the revolutionary path, the history of resistance has given us painful experience. In 1949, the inter-zone III judicial movement collapsed because the government believed that the judiciary must be under its control. In 1951, the military and civilian medical movement in Inter-Zone IV collapsed because the political commissars who brought them to the hospitals suppressed their expertise, forcing doctors who had contributed to the revolution and the resistance to tearfully abandon the resistance. That was not the policy of the Labor Party. But there is one thing that makes us think: why is it that after 10 years, the Party is only now researching a policy for intellectuals? This proves that since the revolution succeeded, we have not properly valued intellectuals, and have not raised the issue of intellectuals. Therefore, how can we exploit all the capabilities of intellectuals so that they can use their expertise to serve the people?


Above, I talked about intellectuals returning from the war zone. For intellectuals still in the capital, we see that the lack of trust is even more serious. Many times we hear the bitter complaints of those brothers about being considered enemies, although they, out of patriotism, overcame all fears caused by enemy propaganda and stayed with us. We let the household registration officers violate the honor of our brothers, and we do not seek any way to correct the mistakes we have made against them. In offices, the situation of political oppression of expertise has led to the tragic name that makes us feel heartbroken: "the Liu family, the Khang family". Not being able to unite our brothers, we also have an ambiguous and ambiguous attitude (we think that is the best policy), and we even doubt our brothers. We do not understand that by doing so, we are being unfair to our brothers, we are not respecting the promises made through the takeover policy and the Front platform, we are pushing our brothers away from us, we are unintentionally throwing into the negative pool the professional capital of our intellectual brothers in the Capital.


Those are the direct causes. Digging deeper, we see that the reason for the phenomena as we have just analyzed above is simply because our leadership lacks democracy and is far from the masses.


We already know how undemocratic our political system is. We should not go too deeply into the role of the non-Party Ministries and Deputy Ministers, what they have done in the Government Council, in the specialized sectors that they are in charge of. We only need to glance at the work in each Ministry, we only need to listen to the complaints of the cadres and civil servants working in the Ministries to understand. We also know that the Party's policy is probably not like that, but in practice, each of us who comes into contact with non-Party ministers or deputy ministers realizes that their power does not seem to be very important. We are probably wrong in such an assessment. We are definitely wrong. But anyway, there is "public opinion" that no one can deny. Therefore, if the Party's policy is not like that, then at least the Party bears the responsibility to do something to dispel the harmful public opinion that we have seen existing since the resistance period until now. But there is also one thing that no one can deny for sure, that the ministers or deputy ministers have no responsibility to the National Assembly, to the people, only to the Government. We have never seen any minister overthrown. We had to wait until the particularly serious mistakes in the Reform to see the two deputy ministers withdraw from the Government Council. These phenomena prove that our Government has not yet implemented democracy in establishing the Government Council, because the Ministers or Deputy Ministers are all appointed or dismissed, without the direct or indirect participation (through the National Assembly) of the masses.


The situation of the National Assembly is even clearer. It has been ten years since the National Assembly was established. Whether the National Assembly representatives still reflect the will of the masses, whether the masses still have confidence in the National Assembly, that is a problem. But no matter how we solve this problem, one thing is certain: a National Assembly that has been in existence for 10 years without the intervention of the masses, the choice of the masses, proves that the masses have been deprived of the right to elect their representatives for the past 10 years. Of course, during the resistance period, re-electing the National Assembly is something that cannot be done. And at present, the North and the South are temporarily divided, so re-electing the entire National Assembly is also difficult. But in any case, in these liberated areas alone, if we pay attention to the people's right to elect their representatives, then we must definitely allow the people to vote. Since the return of peace, two years have passed, and only now, in the face of the mass movement demanding democracy, have we thought about the people's right to vote and to supplement the National Assembly.


Is that all? Even with the National Assembly we have now, do we practice democracy with it? Certainly not. Occasionally, we hold a National Assembly meeting, and in those meetings, we only see the Government presenting reports for the National Assembly to study and develop, or policies for the National Assembly to approve and supplement. Where is the legislative power of the National Assembly? The power to set out policies and guidelines in domestic and foreign affairs, the power to state the responsibilities of the Government and Ministries, the power to select staff in the Government Council, does the National Assembly enjoy all those powers? Public opinion believes that the National Assembly only has the power to pass policies. As for decrees or laws, usually, that power only belongs to the Standing Committee of the National Assembly. If the National Assembly is the highest organization of the masses, representing the masses, then we must objectively recognize that, with the extremely weak role of the current National Assembly, the democratic rights of the masses are not being exercised.


As for the Front, the situation is similar. The Front is currently the mass organization that is probably closest to the mass situation. But do we let it play its role? No. Its function is to mobilize the masses to approve, support and implement policies. From this perspective, it has fulfilled its mission. It deserves the trust of the Party and the Government. But its activities are only one-way. We have not exploited its capabilities. We have not recognized its nature. It could be a “two-way” communication between the masses and the Party and the Government. On the one hand, as it often does, it mobilizes the masses to implement the policies of the Party and the Government. But on the other hand, it can be an agency that reflects the opinions, questions, and aspirations of the masses to the Party and the Government, contributes to the formulation of policies, speaks for the masses, provides original documents from the masses, actively helps the leadership avoid subjectivity, and strengthens the connection between the leadership and the masses. But to let it play that role, we must be "democratic" toward it, that is, promote its freedom of thought, so that it can boldly express the opinions of the masses, even if they are opinions contrary to the judgment of the leadership. But up to now, we have not done so. We feel uncomfortable when it whispers - just whispers - words that momentarily awaken us from the subjective dream that we, as leaders, are intoxicated with. Therefore, we often only allow it, only encourage it to agree with us, to agree with us with the attitude of a child praising his mother's singing. In short, we are not democratic toward it. Therefore, we limit its ability, it does not help the leadership.


What is lack of democracy? It is being far from the masses, it is confining oneself to the prison of subjectivity. Why can a revolutionary regime make such a serious mistake?


Previously, we could not answer. Those who love the revolution were very surprised to see someone seeking freedom, leaving the revolutionary ranks to secretly go to the capitalist side. Right in our capital at present, through the 3rd Congress of the Thanh Front, we see the reflection of the desire of many compatriots to go to the South. We think of our compatriots, during the resistance period, wiping away tears and returning to Hanoi. If the revolution brought them light and happiness, why would there be people who are worried about the revolution, who are in pain because of the revolution. Those people are not part of the enemy of the revolution, but on the contrary, they are part of the basic people, such as farmers and workers. So where is the truth? It is a problem that we have only posed before and not solved.


Now, after the 20th Congress of the Communist Party of the Soviet Union, after the riots in Berlin, Poznan, Czechoslovakia, Hungary, we understand the problem clearly, we can solve it. In the end, although the revolution is good, bringing happiness to the nation, the reason why there are still people who stay away from the revolution is simply because the revolutionary regime suffers from a serious disease of being alienated from the masses, lacking democracy, and thus falling deeper and deeper into bureaucracy, commandism, maintaining a narrow-minded, arbitrary, and sometimes dictatorial leadership attitude. A one-sided attitude of not wanting or allowing anyone to say anything that more or less contradicts one's own opinions and prejudices. One is conceited, proud of having the exclusive right to find and preserve the truth. That is the arrogance of a revolutionary. We soar up into the blue sky of illusion, we only believe in ourselves. In thought, we do not despise the masses, but in action, objective eyes truly see that we disregard the masses. Even when we hear a voice from the masses saying that we are wrong, that we should do it this way, we immediately shout that it is the voice of the enemy. The reason why our views on friends and enemies are vague, and we see enemies everywhere, is simply because we are too proud, we worship ourselves too much. Now we know clearly that if this disease is widespread in the current revolutionary ranks, Stalin must bear the main responsibility. Because of his arrogance, conceit, self-satisfaction, Stalin did not allow anyone to be democratic with him, and he saw enemies everywhere. We know the result: the slogan raised, shouted, and shouted was: heighten vigilance. And taking advantage of that situation, we know what Beria did, what crimes he committed.


If there had not been the 20th Resolution of the Communist Party of the Soviet Union, if there had not been the extremely disastrous mistakes in the Reform, we would not have opened our eyes, we would have seen so much unjust blood flowing like streams and rivers, so many people who loved the revolution still painfully left the revolution. Although we had to pay a very high price, now we clearly know the cause of our suffering: we lack democracy.



III. Directions for correcting mistakes


Through the history of the struggle of the masses over the past two thousand years, we see that what humanity most earnestly demands is a relatively comfortable and prosperous material life, a relatively stable, secure and free spiritual life. Human happiness is built on the basis of people's livelihood and civil rights. I want to emphasize here the issue of civil rights. We know that for the past two centuries, the main issue of civil rights has been the issue of democracy, that is, the right of the people to be masters of the country, and at the same time the right of people to live according to the essential and legitimate needs of humanity. From the American bourgeois revolution at the end of the 18th century, the French bourgeois revolution in 1789, to the Russian socialist revolution, the masses rose up, shed blood and sweat to win the democratic regime. After the Second World War, the Charter of the United Nations summarized the achievements of the historical movements for democracy and placed civilized countries before their responsibility to implement and guarantee democratic principles. It is not surprising to see that democracy is implemented with important shortcomings in capitalist countries. But we have the right to be surprised when we see that these shortcomings also appear in countries that have completed the People's Democratic and Socialist Revolution. The 6th Congress of the International Association of Democratic Jurists, held last May in Brussels, regretfully noted that in all countries, whether capitalist or socialist, although the Constitutions and laws solemnly declare, respect, implement and guarantee the implementation of democratic principles, these principles are still trampled. Therefore, in all countries, the masses are fighting fiercely.


In our country, in the Declaration of Independence, in the Constitution as well as in decrees and laws, democratic principles have been promulgated. But through the movement to promote democracy advocated by the Government, through the 3rd Congress of the Capital People, the Congresses of the Central Front, the City Front, through the communiqué of the 10th Conference of the Central Committee of the Labor Party, of the Government, etc., the people have realized, and the Party and the Government have confirmed, that we have many shortcomings in democracy. Because of these shortcomings, we have committed serious mistakes in the Land Reform as I have presented above. We can attribute the profound causes of these mistakes. The reason why our spiritual life is not stable, we are always afraid of the "abuse of power" actions of the authorities, is because we lack a clear rule of law, do not set out the obligations and rights of everyone, and at the same time, of the leaders as well. The reason why the leaders were able to make serious mistakes in the Land Reform, causing losses in the blood, sweat and tears of the people, and in the reputation of the Party and the Government, was because the people did not have the right or the means to express their opinions or participate in formulating the Government's policies.


Therefore, the direction to correct the mistakes is a true rule of law, a true democracy.



A true rule of law — Here, it is not the time and place for me to present my opinion on the rule of law issue. We will have another opportunity. Here, I just want to present to you a comment. The


Labor Party and the government have found it necessary, in the policy to correct the mistakes in the Reform, to “strengthen our rule of law”. I am afraid that in the leadership’s thinking, the awareness of the rule of law issue is not clear and complete. Politics still considers the law as a “poor relative”. The word “strengthen” is a proof. Although in our country there is a Ministry of Justice, courts, and laws, the rule of law is almost non-existent. That is something I will study more deeply when I present my opinion on the rule of law, a true rule of law. In my opinion, the issue is not strengthening but building.


Another proof in this policy of Correcting mistakes in the Reform, I still see politics overpowering the law. First of all, Mr. Ho Viet Thang's letter of self-criticism and request to withdraw from the Central Front is only a political solution. In the conversation with the delegates attending this conference, I realized that no one "understands" the opinions and measures presented by Mr. Ho Viet Thang. As for me, as a legal scholar, I cannot yet determine Mr. Thang's responsibility. His responsibility may be very large, or it may be very small. From a legal perspective, a person's admission of guilt is not enough to determine his responsibility. In the Reform, when the elite party members were labeled as reactionaries by the Reform delegation, they appeared before the people, and some also admitted their guilt while knowing that they were wronged. We should learn from past experience, correcting mistakes does not mean making other mistakes. Therefore, standing on a true legal standpoint, I propose to establish an investigation committee consisting of National Assembly, Front, and Labor Party representatives with the cooperation of senior, experienced judges to establish a file according to the legal method that has been identified, on the process from leadership through direction to policy implementation, where the responsibility lies and who must bear it. After completing the investigation, the committee will separate political responsibility and legal responsibility. Whoever bears political responsibility will answer before the National Assembly, which will become the Supreme Court. Whoever bears legal responsibility will answer before the judicial courts. Under the eyes of the masses following the construction of the investigation and trial, justice will be promoted, no one will have any more questions.


Someone asked why we do this? I would like to answer. We do it to learn from experience. I feel that right now we have not learned from experience. Politics not only leads the law - that is correct - but still overwhelms the law, replaces the law, as in the case of Mr. Ho Viet Thang, so we still open the door for new mistakes that are even more dangerous. Not only that, we know that the need for justice belongs to the human nature of civilized people. From those who have been wrongly treated to those who only suffer indirectly because of mistakes, it can be said that the whole people are waiting for justice. A superficial political measure does not satisfy anyone. The evidence in the countryside shows that the situation is "tense". The movement of revenge and self-punishment is happening everywhere, taking us back to the past of history. As for the wrongly treated party members, how are their souls, we only need to read the People's newspaper again. Although the brothers ended their accounts of their suffering with uplifting words, these words do not make us forget the indignant, bitter, and bitter words that they told us from the beginning of the article. But the most tragic things are the white scarves tied on the heads of the relatives of the executed brothers, the altars still set up in the house, the sobbing that breaks the silence of lonely nights, the memorial days that recall every year the tragic tragedy that took place in the family because of the Reformation. The people demand that those who have contributed be rewarded and those who have committed crimes be punished. The responsibilities of everyone from top to bottom, from bottom to top, must be clearly and decisively defined. Only then can the people be reassured, only then can the hearts of the people be won. Historical experience teaches us this. In the policy of correcting mistakes, we cannot forget the lessons of history. The masses silently wait for justice.


We earnestly hope that in politics we will have a correct understanding of the role of law in serving the revolution. The painful experience of the past forces us to rebuild our view of the “enemy” on the basis of law and the rule of law. The serious mistakes we have made originate from a political view of the enemy. That view is too flexible, too “dialectical”, so we do not know how to separate the enemy from ourselves, and so we fight ourselves as well. To avoid yesterday’s mistakes from happening again tomorrow, we need to define according to criminal law what the enemy is. Only then will we fight the enemy correctly, and only by fighting the enemy correctly can we consolidate ourselves, stabilize the people’s hearts, maintain order and security in the countryside, rebuild solidarity among the people in the countryside as well as in the cities, ensure the masses a free life, free from all threats of “arbitrary power”, and defend basic and essential human rights.


In short, if politics is enlightened, please respect the law, establish a rule of law regime in which politics still leads the law, but at the same time sets a high example of obeying the law and the rule of law, then politics will definitely restore its prestige and be enthusiastically supported by the masses.



A truly democratic regime — What is a truly democratic regime? It is a regime in which the people are the masters of the country not only in the constitution, but also in reality. This is not the time, the place, for us to go into the matter. We only need to realize that in the current period, the masses do not demand anything excessive, they only demand one thing, which is to be able to talk to the leaders, to present to the leaders their opinions on the policies built by the leaders. The leaders have praised our people many times for being good. And our people are really good. The proof is what I just mentioned. While the masses have the right to demand a lot from a revolutionary regime, our people only have one demand that everyone must accept as legitimate. Why do the people only have that modest demand? Because the people sympathize with the leaders who have to face many difficulties. But if the people only put forward one demand, that demand is essential. I believe that the leadership also realizes this. I have not forgotten the words of Mr. Truong Chinh reading the self-criticism of the Labor Party at this Conference. We heard the leadership confess before the Conference that the Party Central Committee made the mistake of being distant from the masses, only contacting the masses through reports from Party cadres and members. We must admit that this was a serious mistake. Therefore, our Land Reform has met with bitter failures. Contrary to what we often say, we have lacked democracy with the people.


The people are determined not to let this disastrous situation continue. I would like to ask the Conference to contribute some ideas to end this situation. I do not raise the issue of democracy in general. I only pay attention to the most urgent demand of the masses at present, which is to have their wishes reflected. In my opinion, to implement and ensure this extremely legitimate demand, only three solutions are needed.

A reporting system for cadres. The Party trusts cadres. Right! There is no other way. So we must put cadres with the duty to report before their responsibilities. A report that does not faithfully reflect the truth in all its aspects, with its advantages and disadvantages, is very harmful. Leaders need to be vigilant against statistics, against the improper motives of cadres who want to compete for achievements, both flattering subordinates and deceiving superiors, thus presenting too narrow a picture of reality. We must move towards a solution that recognizes that anyone who intentionally distorts the truth for improper motives can be prosecuted for forgery.

Một chế độ cho các đoàn thể nhân dân được quyền mạnh dạn nói lên ý kiến của quần chúng mà họ tập hợp. Từ trước tới nay, ta có thể ví Đảng Lao động như một cây rất to, lá ruờm rà che hết ánh sáng của mặt trời, khiến ngay một ngọn cỏ cũng không mọc dưới chân nó được. Vì vậy, Quốc hội cũng như Mặt trận không thể đóng được vai trò của mình. Ở đây, tôi chỉ xin phép nói về Mặt trận của ta thôi. Các vị đã thấy rằng từ khi thành lập Mặt trận Liên Việt cho đến Mặt trận Tổ quốc, chúng ta chỉ có nhiệm vụ động viên quần chúng thi hành chính sách mà thôi. Đó là một nhiệm vụ. Nhưng dù sao chỉ có một chiều. Ta là giây liên lạc giữa các cấp lãnh đạo và quần chúng. Nếu ngược lại, ta có quyền liên lạc giữa quần chúng và cấp lãnh đạo, nghĩa là phản ảnh lên Đảng và Chính phủ ý kiến thắc mắc, nguyện vọng của quần chúng, công tác của ta thế nào cũng tốt đẹp hơn, hoàn hảo hơn. Ta gắn liền lãnh đạo và quần chúng, do đó lãnh đạo sát hợp với thực tế hơn. Tôi xin phép đặt mỗi vị ủy viên trước trách nhiệm của mình. Chúng ta ủng hộ Chính phủ, nhưng chúng ta cũng là đại biểu của nhân dân. Công tác của chúng ta có hai mặt, chúng ta không thể chỉ lệch về một bên được. Quần chúng không cho phép chúng ta làm như vậy, muốn theo rõi công việc ta làm vì chúng ta làm đại biểu của quần chúng, được quần chúng tín nhiệm. Quần chúng giao quyền cho chúng ta, chúng ta phải xứng đáng với sự ủy quyền ấy. Ta sử dụng quyền ấy thế nào, quần chúng đòi kiểm soát ta.


Để đạt mục đích này, tôi xin phép đề nghị: một là mỗi ủy viên phải có nhiệm vụ phản ánh lên Mặt trận ý kiến của quần chúng. Mặt trận phải có nhiệm vụ đề đạt lên cấp lãnh đạo những phản ảnh của các ủy viên và báo cho các vị ấy thái độ của cấp lãnh đạo giải quyết vấn đề ra sao, sử dụng các phản ảnh ấy như thế nào. Khi Mặt trận họp hội nghị, phải cho phép quần chúng đến bàng thính: để quần chúng kiểm soát công việc của Mặt trận làm và thái độ của các ủy viên. Dĩ nhiên các người bàng thính ấy không có quyền tham gia thảo luận, chỉ được nhập hội trường cho tới khi hết số ghế dành cho quần chúng, và phải tôn trọng kỷ luật của hội nghị. Ngoài ra, báo chí, đặc biệt báo chí của Mặt trận như tờ Cứu Quốc, phải phản ảnh trung thành nội dung của các cuộc thảo luận và đăng các tham luận của các vị ủy viên.

Một chế độ tự do ngôn luận, xuất bản báo chí — Ta phải đề phòng trường hợp các cán bộ không báo cáo, các ủy viên Mặt trận không phản ảnh ý kiến của quần chúng. Do đó, ta thấy cần thiết phải cho phép quần chúng nói lên tiếng nói của mình qua báo chí. Có người lo ngại rằng tự do ngôn luận này mà ai cũng thấy cần thiết có thể bị sử dụng một cách bừa bãi. Về điều này ta phải suy nghĩ. Mối lo ngại trên đây xuất phát từ động cơ nào? Nếu là động cơ tốt —nghĩa là do một nhiệt tình đối với cách mạng gây ra— ta hoan nghênh. Nhưng ta cũng sẽ trả lời rằng trong một chính thể dân chủ muốn sử dụng tự do nào, dĩ nhiên phải nêu trách nhiệm của người sử dụng tự do ấy trước pháp luật. Nếu sử dụng với tinh thần trách nhiệm hợp pháp, ta không có quyền kêu ca gì, trái lại, ta hoan nghênh. Nếu lạm dụng một cách vô trách nhiệm, ta đã có tòa án để nghiêm trị. Vậy ta không lo ngại. Nhưng nếu mối lo ngại xuất phát từ một động cơ bất chính, nhắm mục đích thủ tiêu các tự do dân chủ, thì tôi chỉ cần khuyên nhủ người lo ngại như vậy nên đọc lại lịch sử các phong trào cách mạng trong hơn một thế kỷ nay. Họ sẽ nhận thấy rằng chưa bao giờ, chưa ai có thể ngăn cản được một phong trào quần chúng tranh đấu đòi các tự do dân chủ.


Không những ta công nhận các tự do dân chủ, ta lại còn cung cấp phương tiện để thực hiện các tự do ấy. Thí dụ tự do ngôn luận. Ta có các báo của Chính phủ, của Đảng, của Mặt trận, ta lại có các báo của tư nhân, ta giúp đỡ cho các báo ấy giấy và mực in đầy đủ, ta lại còn quảng cáo cho các báo ấy là đàng khác nữa. Các cơ quan tuyên truyền, báo chí của ta không bao giờ tìm khó dễ cho các báo ấy, và khi nào các báo đó được hàng vạn độc giả hoan nghênh, ta rất lấy làm sung sướng vì trong thâm tâm ta, ta là những người dân chủ.


Các biện pháp tôi đề nghị trên đây đều nhằm mục đích cống hiến các cấp lãnh đạo một nhận thức đúng và sát thực tế mà cấp lãnh đạo không có điều kiện biết đến một cách trực tiếp. Sát với thực tế của quần chúng, cấp lãnh đạo thông cảm với quần chúng, đi đúng đường lối của quần chúng, được quần chúng tín nhiệm, ủng hộ, mến yêu.


Thưa các quý vị,


Tôi nói đã quá lâu, nhưng tôi tin các vị cũng tha thứ cho, vì biết rằng tôi là một người thiết tha đến sự nghiệp của cách mạng và tiền đồ của dân tộc. Các ý kiến của tôi, dù sai hay đúng, tôi cứ thành khẩn đề đạt lên các vị, gọi là để góp phần vào hội nghị, một phần nhỏ mọn nhưng chan chứa một niềm hi vọng và tin tưởng vô biên ở tương lai của đất nước.


Hà-nội, ngày 30.10.1956

Nguồn: Phụ lục C trong tác phẩm Việt Nam 1945-1995: Chiến tranh, tị nạn và bài học lịch sử của Giáo sư Lê Xuân Khoa, Tiên Rồng xuất bản, 2004

 

Từ bài phê bình và sửa sai nầy mà G/S Nguyễn Mạnh Tường đã bị khai trừ và hạ nhục bằng cách trả thù hèn hạ nhất:"bỏ đói"

 

Tự truyện của Nguyễn Mạnh Tường:

Nguyễn Mạnh Tường - Kẻ bị rút phép thông công (Un Excommunité)

 http://danluan.org/node/3466

Lời người dịch

Cuốn tự truyện Kẻ bị rút phép thông công được cụ Nguyễn Mạnh Tường hoàn tất năm 1991 viết bằng tiếng Pháp, được dịch ra tiếng Anh năm 2008 [*]. Đã gần hai mươi năm trôi qua, nhiều người trong nước vẫn chưa có dịp đọc tác phẩm này, lý do đơn giản là chưa ai dịch nó ra tiếng Việt và phổ biến. Tôi mạnh dạn trong khả năng giới hạn của mình cố gắng dịch cuốn sách, không biết có lột được hết những ý của cụ Tường một cách chính xác hay không, nên rất mong người đọc chỉ cho những chỗ dịch chưa được thoát. Mong muốn lớn nhất của người dịch là bản dịch này sẽ được hai giới quan tâm:

- Thứ nhất là nhân dân Việt Nam hiểu rõ cụ Nguyễn Mạnh Tường là một người con tài ba, chí tình yêu nước thương dân, cả đời hy sinh cho Dân Tộc, đã bị đoạ đầy hơn ba mươi năm chỉ vì đã dám nêu lên những sai lầm của đảng Cộng Sản đặc biệt là trong vụ Cải Cách Ruộng Đất kinh hoàng ở miền Bắc trong những năm 1954 – 56 và đã dám cổ vũ, chứ chưa nói đến đấu tranh, cho dân chủ.

- Thứ hai là những người cộng sản Việt Nam, những người vẫn còn lấy lời thề vì dân vì nước làm trọng. Họ nên đọc và nghiền ngẫm những gì mà giáo sư Nguyễn Mạnh Tường đã viết. Rất nhiều điều vẫn còn là sự thật, rất nhiều điều giáo sư NMT đã báo động từ những năm đầu giành Độc Lập hiện nay vẫn đang tiếp tục xảy ra và còn trầm trọng hơn.

Vì trung chính, yêu nước thương dân, dám phê phán lãnh đạo mà giáo sư NMT và vợ con phải chịu nhiều đau khổ bởi sự tàn bạo của những người cộng sản.

Người cộng sản hô hào giải phóng “nô lệ thế gian” nhưng hơn ai hết, những người cộng sản Việt Nam chính là những người nô lệ tự nguyện, nô lệ được trùm che dưới hai chữ “anh em” với Tàu, Liên Xô. Anh bảo em nghe, nghe đến độ thằng anh bảo gì làm nấy, kể cả việc mất đất, mất đảo, nhận cả một đội quân thứ 5 của Tàu vào cao nguyên, và nhiều nơi khác. Họ đã bị cái vòng kim cô 16 chữ vàng cộng thêm vàng thật chúng cho mang về đầy túi, để rồi họ làm tất cả để vừa lòng người anh, kẻ thù truyền kiếp.

Cuối cuốn tự truyện, giáo sư đã đặt hai câu hỏi cho người cộng sản Việt Nam:

1. Vì sao các ông lại sợ hãi dân chủ?

2. Giữa quyền lợi của Đảng và quyền lợi của Tổ Quốc, các ông chọn phía nào?

Những người cộng sản thuộc thế hệ Điện Biên đã ra đi kháng chiến, một lòng vì Tổ Quốc Việt Nam thân yêu mà hy sinh cả cuộc đời để đánh đuổi Thực Dân Pháp giành lại Độc Lập cho dân tộc. Thế hệ trong sáng đó nay không còn mấy người. Rất mong, tuy không nhiều hy vọng, là những con em, những kẻ kế thừa của những người cộng sản Điện Biên kia nhớ đến cha ông mà giữ mình sao cho xứng đáng. Rất mong những người lãnh đạo chóp bu ngày nay còn biết giữ mình trước hai chữ Chiêu Thống, dấn thân vào con đường “dân bầu, dân biết, dân làm, dân kiểm tra”. Dù ai có nói đông tây, dù đa nguyên đa đảng, nếu các anh làm được những chuyện tốt lành cho dân tộc, dân sẽ bầu cho các anh. Nếu các anh cứ tiếp tục tham lam, tham quyền cố vị, dùng bạo lực đàn áp nhân dân, các anh là những người biện chứng chắc phải hiểu chuyện gì sẽ xảy ra.

Người dịch: Nguyễn Quốc Vĩ

Paris ngày 23 tháng 11 năm 2009

(c) Thông Luận 2009

________________

[*] Bản dịch tiếng Anh của Gs. Phó Bá Long hoàn tất năm 2008, nhưng hiện chưa ấn hành và phổ biến rộng.

Nguyễn Mạnh Tường - Kẻ bị rút phép thông công (1)

Nguyễn Mạnh Tường - Kẻ bị rút phép thông công (2)

Nguyễn Mạnh Tường - Kẻ bị rút phép thông công (3)

Nguyễn Mạnh Tường - Kẻ bị rút phép thông công (4)

Nguyễn Mạnh Tường - Kẻ bị rút phép thông công (5)

Nguyễn Mạnh Tường - Kẻ bị rút phép thông công (6)

Nguyễn Mạnh Tường - Kẻ bị rút phép thông công (7)

Nguyễn Mạnh Tường - Kẻ bị rút phép thông công (8)

Nguyễn Mạnh Tường - Kẻ bị rút phép thông công (9)

Nguyễn Mạnh Tường - Kẻ bị rút phép thông công (10)

Nguyễn Mạnh Tường - Kẻ bị rút phép thông công (11)

Nguyễn Mạnh Tường - Kẻ bị rút phép thông công (12)

 

Luật sư Nguyễn Mạnh Tường để lại 14 tác phẩm bằng tiếng Pháp và 4 tác phẩm tiếng Việt.

• Văn Phạm Việt Nam (cùng Bùi Kỷ, Trần Trọng Kim) (1941)

• Việt Nam Tự Điển (Hội Khai Trí Tiến Đức)

• Construction de l'Orient (1937)

• Sourires et Larmes d'une Jeunesse (1937)

• Pierres de France (1940)

• Apprentissage de la Méditerranée (1940)

• Le Voyage et le Sentiment (1940)

• Một Cuộc Hành Trình (1955)

• Un Excommunité-HàNội: 1954-1991: Procès d'un intellectuel (Quê Mẹ Paris xb 1992)

• Lý luận giáo dục châu Âu: Từ Érasme tới Rousseau thế kỷ XVI, XVII, XVIII (Nhà Xuất bản Khoa học Xã hội – 1994, 530 trang)

• Aikhylos (Eschyle) và bi kịch cổ đại Hi Lạp (Nhà xuất bản Giáo dục 1996)

• Virgile - nhà thơ vĩ đại của thời kỳ La mã cổ đại (Nhà xuất bản Khoa học Xã hội, 1996, 342 trang)...

Nhận định về giáo sư Nguyễn Mạnh Tường của những người không Cộng sản:

 

 http://www.talawas.org/?p=19124

Nguyễn Mạnh Tường bị cáo - Đinh Từ Thức

 

 

Từ 35 năm nay, dư luận đã nói nhiều về cuộc chiến 54-75. Từ tên gọi, mục tiêu, sự cần thiết, cũng như hậu quả của nó đã được thảo luận nhiều, và vẫn còn đang tiếp tục. Người ta cũng đã vinh danh công trạng hay nêu ra trách nhiệm của một số người trong hàng ngũ lãnh đạo của cả hai miền Việt Nam. Người ta đã nói nhiều tới quyết định của Đảng Cộng sản VN thôn tính miền Nam bằng quân sự qua Nghị quyết 15 vào năm 1959.

Nhưng vai trò của giới trí thức và văn nghệ sĩ đối với cuộc chiến này như thế nào? Qua Nhân Văn và Giai Phẩm, dư luận chỉ được biết quan điểm của các tác giả về tự do sáng tác, không thấy cổ võ hay chống đối chủ trương thống nhất đất nứơc bằng võ lực. Nhưng có một trí thức hàng đầu, cũng liên hệ xa gần tới Nhân Văn – Giai Phẩm, đã cổ võ cho chủ trương thống nhất đất nước bằng chiến tranh tại diễn đàn quốc tế, ngay từ năm 1956, là luật sư Nguyễn Mạnh Tường (*).   

 Trong cuốn tự truyện viết bằng tiếng Pháp “Un Excommunié, Hanoi 1954-1991: Procès d’un intellectuel” (Kẻ bị mất phép thông công, Hà Nội 1954-1991: Bản án cho một trí thức), do Quê Mẹ xuất bản năm 1992 tại Paris, theo bản dịch của Nguyễn Quốc Vĩ, luật sư Nguyễn Mạnh Tường viết (1): 

Sau Điện Biên Phủ, ai cũng biết rằng Hiệp Định (Genève) chia đôi Việt Nam ra thành hai phần: phía Bắc do Nhà Nước Cộng Sản nắm, phía Nam do chính quyền thân Mỹ Ngô Đình Diệm nắm. Mặc dù rất đúng Luật về mặt hình thức, Hiệp Định Genève đã xâm phạm quyền của một dân tộc từ ngàn xưa đã luôn luôn sống trên một Đất Nước duy nhất. Từ rất sớm, khởi nghĩa vũ trang đã được tổ chức trên cả vùng chống lại nhà cầm quyền, khởi đầu cho những bước thống nhất Đất Nước. Để phản công, nhà cầm quyền phía Nam đã bắt cầm tù một số trí thức như Luật Sư Nguyễn Hữu Thọ và giáo sư Phạm Huy Thông, kết án họ là những người cầm đầu cuộc nổi dậy, và tiến hành việc đàn áp đẫm máu những người mà họ cho rằng nuôi dưỡng những khuynh hướng nhằm thống nhất Tổ Quốc.

Chính nghĩa thống nhất Đất Nước phải được biện hộ trước diễn đàn quốc tế; dư luận quốc tế phải được thông tỏ chuyện gì đang xảy ra ở miền Nam Việt Nam. Năm 1956, Hiệp Hội Luật Gia Dân Chủ triệu tập hội nghị thế giới ở Thủ Đô Bruxelles của Bỉ. Trước cơ hội thật lớn lao đó, nhà cầm quyền (phía Bắc) liền tổ chức một đoàn đại diện để đi tuyên truyền cho chính nghĩa của mình. Trong cương vị là Chủ Tịch Luật Sư Đoàn và là Phó Chủ Tịch Hội Luật Gia Việt Nam tôi được giao phó làm trường đoàn, cùng với Luật Sư người Công Giáo Nguyễn Huy Mân là Hội Thẩm, đồng thời là Chủ Tịch Toà Án Quân Sự và cũng là một quan chức cao cấp của Đảng. Nhiệm vụ của chúng tôi là làm sao được Hội Nghị đưa ra nghị quyết ủng hộ Dân Tộc quyền đấu tranh để thống nhất Đất Nước.

Khi chiếc máy bay Sabrina đáp xuống phi trường cũng vừa lúc hoàng hôn. Một thư ký Hội Nghị đón và đưa chúng tôi về khách sạn. Sau khi tắm rửa và thay quần áo, chúng tôi xuống phòng ăn rộng mênh mông và lộng lẫy sáng chói. Tất cả những chiếc bàn tròn được phủ những chiếc khăn không một vết nhơ trang trí với những bình hoa đều có khách ngồi. Chúng tôi là những kẻ đến sau cùng để chiếm cái bàn duy nhất còn lại. Sau bữa ăn, chúng tôi vào phòng khách và được một đoàn tiến gần tiếp cận: đó là đoàn của Bắc Triều Tiên. Chúng tôi làm quen thật nhanh chóng, hai đất nước chúng tôi có số phận giống nhau.

Đoàn chúng tôi chia nhau mỗi người đi gặp một đoàn bạn để tranh thủ cảm tình cho chính nghĩa của mình. Cá nhân tôi, tôi đã tìm gặp ông Chủ Tịch Luật Sư Đoàn Bruxelles và thảo luận với Chủ Tịch Đoàn của Đại Hội nhằm đưa vào nghị trình vấn đề của chúng tôi. Họ từ chối một cách rất lễ độ là chương trình đã đầy không còn thời gian trống, và hơn nữa Hội Nghị đã định cho mình sứ mạng gìn giữ Hoà Bình và không ủng hộ bất cứ một cuộc khởi nghĩa võ trang nào, dù là có chính nghĩa. Tôi vẫn không mất can đảm, vẫn tiếp tục tranh thủ những trưởng đoàn các nước, những người mà tôi cho rằng là có trình độ trí thức cao, những người mà tôi cho rằng có một ảnh hưởng nhất định, là việc đưa vấn đề cực kỳ thiết thân của chúng tôi vào nghị trình là một việc cần thiết. Những cố gắng ấy cuối cùng cũng được đền đáp bằng một thành công thật may mắn: vấn đề của Việt Nam được đưa vào nghị trình nhưng được sắp vào lúc cuối cùng của Hội Nghị. Chúng tôi thật nản lòng. Kinh nghiệm những hội nghị quốc tế như thế này, càng lúc vào phút cuối, phần lớn các đoàn là đã tranh thủ lo vé máy bay, sửa soạn hành lý đề đi về. Quả thật chúng tôi thật nặng lòng và buồn phiền chờ buổi kết thúc hội nghị. Chắc chúng tôi tham dự Hội Nghị lần này là mất công toi. Chúng tôi phải ăn nói ra sao với lãnh đạo đây?

Một bất ngờ đã xảy ra. Sau khi bài tham luận chót được đọc thì đoàn Việt Nam được mời lên điễn đàn. Chúng tôi thật tình không chờ đợi một cử chỉ lịch sự như thế vào lúc chót. Tôi liền lên bục ngay sau khi Chủ Toạ Đoàn loan báo hội nghị được kéo dài thêm mười lăm phút. Lòng tôi thật vui sướng và tim tôi đập loạn xạ… Bằng giọng nói đầy xúc cảm, tôi bắt đầu trình bày luận đề.

Đấu tranh, dù là có vũ trang, với mục tiêu loại bỏ sai quấy hay trừ bỏ bất công, đàn áp, hành động man rợ, hay để loại bỏ những chướng ngại ngăn cản sự tiến bộ của hoà bình là cái mở đầu, là giai đoạn đầu tiên cho một ngày kiến tạo và gìn giữ hoà bình. Danh ngôn của Hy Lạp đã nói muốn có hoà bình phải chuẩn bị chiến tranh. Phải chăng là không có mâu thuẫn giữa chiến tranh và hoà bình, khi mà chiến tranh xâm lược đã giết chết hoà bình, mặt khác, chiến tranh có chính nghĩa là để giành được hoà bình, gìn giữ và bảo vệ nó. Chỉ có kẻ ngây thơ và trẻ con mới tin rằng chiến tranh là đối ngược với hoà bình, là hai mặt đối kháng lẫn nhau không thể nhân nhượng như thể giữa đêm và ngày. Ai có thể chấp nhận một quan điểm mơ hồ như thế? Tôi đã mang hết những lý lẽ tình cảm, chủng tộc, lịch sử, ngôn ngữ, kinh tế và xã hội để vận động cho chính nghĩa của Dân Tộc Việt Nam.

Trong phần kết, tôi trình bày với người nghe bằng những ý như sau: “Thưa các bạn Ba Lan và Hung Gia Lợi, mới ngày hôm qua, các bạn đã đau khổ nhìn quê hương bị chia năm xẻ bảy; thưa các bạn người Hàn và người Đức, các bạn cũng đau đớn chịu nỗi bất hạnh như thế. Nhưng các bạn may mắn hơn chúng tôi là không phải thấy với chính mắt mình những nét mặt đau đớn, được nghe tận tai tiếng thét của những người, có cùng dòng máu chảy trong huyết quản, có con tim cùng chia sẽ những buồn vui với bạn, phải quằn mình đau đớn dưới bàn tay của những kẻ đao phủ.”

“Tôi không biết, trong số những người đang nghe tôi ngày hôm nay, có ai đã, vì bó buộc của nghề nghiệp, phải tận mắt chứng kiến cảnh thân chủ của mình bị hành hình. Đó là thời Thực Dân chiếm đóng. Toà Án Hà Nội đã chỉ định tôi làm Luật Sư bào chữa cho một tên cướp biển người Hoa bị án tử hình, ngưởi này ở vịnh Hạ Long đã giết hơn mười hành khách trên một chiếc tàu. Tôi được chỉ định bào chữa cho hắn và phải có mặt khi hắn bị hành hình. Bản mặt hung ác của nó không làm ai cảm tình, nhưng ánh mắt cuối cùng khi hắn đút đầu vào máy chém làm tôi thấy tội nghiệp. Tôi nhìn nơi khác khi lưỡi dao rớt xuống cắt gọn ngang cổ hắn. Một dòng máu phụt ra, cái đầu rớt một bên, cái thân một bên rớt vào cái hòm với đầy mạt cưa”.

“Thưa các bạn, cái máy chém đó, có từ thế kỷ trước. Nó chẳng những được dùng để chém đầu những kẻ phạm tội ác, mà còn dùng để chém đầu những người con yêu nước đang đấu tranh để thống nhất Tổ Quốc, để khủng bố dân lành và để trấn áp lòng yêu nước của họ.”

“Và cầu Hiền Lương với tên gọi mang âm hưởng tử tế như thế lại là cây cầu chia cắt Việt Nam thành hai miền, phải chăng đó là lưỡi dao nhọn đâm thẳng vào da thịt của người dân, chia tách gia đình ở hai bên bờ không thể nhìn nhau với con mắt đầy lệ. Giòng sông không còn là nước chảy mà mang trong lòng nó những giòng nước mắt của phân ly, những giòng máu của những người can đảm vượt sông để rồi ngã xuống bởi những viên đạn bắn từ những con Tàu tuần cao tốc.

Các bạn đồng nghiệp thân mến, trong suốt thời gian hành nghề, chúng ta ít nhất đã một lần chứng kiến cảnh chia tay của một cặp vợ chồng. Trong buổi hoà giải đầu tiên ở Toà, chắc các bạn đã không bao giờ quên nét căng thẳng của hai cha mẹ, và hơn thế nữa ánh mắt sợ hãi và đầy nước mắt của những đứa con hết nhìn cha rồi lại nhìn mẹ, hết nhìn mẹ rồi lại nhìn cha, chúng cảm thấy đau đớn trước thảm cảnh chia lìa của mẹ cha, trước sự sụp đổ của hạnh phúc gia đình, bi kịch của một sự đau khổ đã quét đi một gia đình mà chỉ mới hôm trước đây chung sức xây đắp một gia đình đầy ắp tiếng cười vui, nhưng ngày mai đây, mỗi người sẽ ngồi khóc trầm lặng trong một góc của mình trước nỗi bất hạnh không thể nào cứu vãn. Làm thế nào người thầy cãi chúng ta lại có thể dửng dưng trước một gia đình tan vỡ, nhất là khi cái gánh nặng buồn đau lại đổ trên vai của những đứa con?”

“Hơn thế nữa, các đồng nghiệp thân mến, không phải chỉ có một gia đình bị tan vỡ mà hàng triệu gia đình đang kêu than và khổ não. Vĩ tuyến 17 không chỉ là một đường biên vô hình hay một đường chia tự nhiên của địa hình, mà là một làn sóng phóng đi những tiếng kêu van, trách móc và than khóc của hàng triệu người bị buộc phải xa lìa nhau mà không hề biết tại sao, sự tàn ác của những người đã bắt họ phải chịu đọa đầy vì cách chia và cô quạnh. Làn sóng đó cũng phát đi những tiếng uất hờn và hận thù của hàng chục ngàn người con yêu nước đã phải chết gục dưới làn đạn hay máy chém, duy nhất chỉ vì họ muốn sống trong một đất nước thống nhất, cho họ và cho người khác!”

“Tôi vừa nhắc đến một từ ngữ thiêng liêng: Hoà Bình. Chúng ta tập trung với nhau ngày hôm nay ở đây là để gìn giữ Luật Pháp và Hoà Bình. Nhưng ở Hội nghị này, người ta đã nhân danh Hoà Bình đó để từ chối ghi chuyện của Việt Nam vào chương trình nghị sự. Một vài đồng nghiệp, chắc chắn là rất thiện chí, lại quan tâm đến chữ nghĩa hơn là ý nghĩa sâu thẳm của hai chữ Hoà Bình, đã cho rằng mọi đấu tranh có vũ trang không thể được Hội Nghị ủng hộ vì chúng ta phải bảo vệ Hoà Bình. May mắn thay họ đã nghĩ lại đúng lúc và lương tri đã thắng: chúng tôi đã đứng đây, trên diễn đàn này để mong mọi người quan tâm sâu sắc và ủng hộ những cố gắng của Việt Nam chúng tôi nhằm kiến tạo Hoà Bình và thống nhất lại Tổ Quốc.”

“Chúng tôi thấu hiểu rõ ràng rằng, qua quá nhiều hy sinh mất mát trong Thế Chiến Thứ II, chịu đựng tàn phá cùa bom nguyên tử, sống những ngày như sắp tận thế, nhân loại trở nên tê liệt vì sợ hải, lại càng cảm thấy nhu cầu khẩn thiết được sống trong Hoà Binh và lại càng muốn gìn giữ nó! Nhưng sợ hãi đã trở thành nỗi ám ảnh, mâu thuẫn giữa Chiến Tranh và Hoà Bình đã được đơn giản hoá, bình dân hoá và càng trở nên mù mờ, từ đó cái định kiến Chiến Tranh và Hoà Bình là hai mặt đối kháng lại càng được củng cố. Cách suy nghĩ đó đã cản trở lối suy nghĩ biện chứng cho thấy quan hệ qua lại hai chiều của chúng. Người bình dân thường hay bám vào vào những suy nghĩ hời hợt của vấn đế, họ cũng thường hay lập nên những rào ngăn không thể vượt giữa ngôn từ, chữ này chối bỏ chữ kia. Bổn phận của chúng ta là phải vượt qua cách suy nghĩ chỉ nặng phần ngữ âm và cú pháp, để đào sâu từng ý nghĩa sinh động trong nội dung từng câu chữ, nhận thức chúng qua thực tế cụ thể và sinh động. Chúng tôi lúc nãy có nói đến câu danh ngôn Hy Lạp “Si vis pacem, para bellum” [Muốn có hoà bình phải chuẩn bị chiến tranh], chúng ta không nên hiểu nó như cái gì gây hại, mà phải hiểu là không có lằn ranh giữa chiến tranh và hoà bình.”

“Chúng ta nhớ rằng năm 1938, ông Neville Chamberlain đã ký kết Hiệp Uớc Munich và tuyên bố rằng hoà bình đã được cứu vãn! Sai lầm: hiệp ước đó chỉ là  một báo trước cho cuộc chiến xảy ra một năm sau đó! Ngược lại, một cuộc chiến với chính nghĩa và hợp pháp chống lại kẻ xâm lăng dành lại độc lập cho Tổ Quốc và tự do cho Nhân Dân, chấm dứt sự chia cắt hai miền, biến nước mắt vì khổ đau thành nước mắt của mừng vui là có phải chăng là một cuộc chiến báo hiệu cho một nền hoà bình công bằng, vững bền và thật sự, nó đoàn tụ những gia đình ly tán, chấm dứt việc khóc than của những kẻ vô tội, làm những nụ cười khô héo nở hoa trở lại trên môi, mang lại hạnh phúc và hy vọng cho trái tim, tìm được niềm vui của cuộc sống, được tái sinh trở lại như một con người. Trong ngôn ngữ của nhân loại, hay ít nhất là của chúng tôi, cuộc chiến đó tên gọi là Hoà Bình.”

“Không phải bổn phận của chúng ta, những Luật Sư Dân Chủ, là làm dễ dàng cho việc thiết lập nền hoà bình như thế trên thế giới bằng cách ủng hộ những cuộc đấu tranh để có một kết thúc thực mỹ mãn. Cho phép tôi được nêu vấn đề để mong quí vị quan tâm. Tôi hy vọng rằng khát vọng của dân tộc tôi sẽ không bị biến thành thất vọng và tôi hy vọng nhận được những giúp đỡ động viên của quí vị để giúp dân tộc tôi cống hiến nhiều hơn nữa”.

Những cố gắng đã mang lại thành công mỹ mãn và chúng tôi đã đạt được những gì mà dân tộc mong đợi.

oOo

Trở về Hà Nội, chúng tôi được khen ngợi nồng nhiệt bởi đã mang lại những thành quả bất ngờ mà chúng tôi gặt hái được ở Hội Nghị ở Bruxelles. Một buổi chiêu đãi để vinh danh chúng tôi được Bộ Ngoại Giao tổ chức (2) 

Về đến Hà Nội, tôi tràn ngập trong “vinh dự”. Khoa Trưởng của trường Luật, một trường đang chết, Phó Chủ Tịch Hội Luật Gia, Thủ Lãnh Luật Sư Đoàn, phó Khoa Trưởng Sư Phạm, giáo sư phụ trách việc giảng dạy về Văn Chương Pháp, thành viên ban chấp hành Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam đồng thời cũng nằm trong ban bí thư của Mặt Trận Tổ Quốc Hà Nội, thành viên của Hội Huynh Đệ Việt – Pháp, Hội Huynh Đệ Liên Xô - Việt Nam, thành viên của Uỷ Ban Bảo Vệ Hoà Bình Thế Giới, chủ tịch sáng lập Câu Lạc Bộ Đoàn Kết Trí Thức… Đó là những “vinh dự” mà tôi mang, đủ để in đầy hai mặt của tấm danh thiếp (3). 

oOo 

Bài biện hộ cho chính nghĩa thống nhất đất nước bằng chiến tranh của luật sư Nguyễn Mạnh Tường thật hùng hồn. Nhờ vậy, ông đã chuyển bại thành thắng tại Bruxelles, và khi trở về đã được hưởng vinh dự, dù chữ vinh dự (d’honneurs) đã được ông để trong ngoặc kép. 

Luật sư Nguyễn Mạnh Tường đã thuyết phục được các đồng nghiệp ngoại quốc của ông. Nhưng người Việt Nam thấy gì qua những lời hùng biện của vị luật sư danh tiếng này? 

Điều đáng nói là không phải luật sư Nguyễn Mạnh Tường là một trí thức ngây thơ, không biết gì về chế độ cộng sản. Ông đã hợp tác với cộng sản từ năm 1946, và vì biết rõ cộng sản, đã từ chối vào Đảng năm 1952. Ông từng nói: ”Chính vì không muốn lý trí của mình trở nên đồi bại mà không ít trí thức đã từ chối lời mời gia nhập Đảng“. 

Chính vì không muốn lý trí của mình trở nên đồi bại mà không ít trí thức đã từ chối lời mời gia nhập Đảng. - Nguyễn Mạnh Tường 

Sau khi thành công tại Bruxelles, trên đường về nước, ông được đoàn Luật sư Dân chủ Liên Xô đón tại Moscova. Trong một cuộc thảo luận riêng, ông đã nói về Đảng Cộng sản Việt Nam (khi đó còn mang danh Đảng Lao động) với các đồng nghiệp Liên Xô rằng:

“…với niềm tin cho rằng mình là vô địch, Đảng nghĩ rằng mình có thể áp chế nhân dân, chơi đùa trên sinh mạng của họ, buông lơi Luật Pháp, hành động với sự tàn ác vô nhân tính như đã xảy ra trong đợt Cải Cách Ruộng Đất, một kỷ niệm đau buồn không bao giờ quên được trong tâm khảm của người dân. Vì vậy, vấn đề quan tâm là trách nhiệm của Nhà Nước và chính xác hơn, là trách nhiệm của bọn chuyên quyền đã thống trị nó”. 

Đã biết rõ những sai lầm nghiêm trọng của Đảng Cộng sản trong Cải Cách Ruộng Đất, và đặc biệt quan tâm về trách nhiệm của kẻ cầm quyền “chơi đùa trên sinh mạng” người dân, nhưng luật sư Nguyễn Mạnh Tường vẫn cổ võ cho chủ trương thôn tính miền Nam, mà ông gọi là “Chính nghĩa thống nhất đất nước”.

…với niềm tin cho rằng mình là vô địch, Đảng nghĩ rằng mình có thể áp chế nhân dân, chơi đùa trên sinh mạng của họ, buông lơi Luật Pháp, hành động với sự tàn ác vô nhân tính như đã xảy ra trong đợt Cải Cách Ruộng Đất, một kỷ niệm đau buồn không bao giờ quên được trong tâm khảm của người dân. Vì vậy, vấn đề quan tâm là trách nhiệm của Nhà Nước và chính xác hơn, là trách nhiệm của bọn chuyên quyền đã thống trị nó. - Nguyễn mạnh Tường

Được Hà Nội cử đi Bruxelles với nhiệm vụ vận động dư luận quốc tế ủng hộ cuộc chiến chiếm miền Nam, có viên chức cao cấp của Đảng đi kèm, tất nhiên không ai mong luật sư Nguyễn Mạnh Tường, trong dịp này lên tiếng chỉ trích những sai làm tại miền Bắc. Nhưng người ta có quyền mong rằng, khi nói về tình hình miền Nam, là một trí thức hàng đầu của Bắc hà, ít ra lời nói của ông cũng nên dựa trên sự thật. Nếu chưa đọc kỹ những lời biện hộ hùng hồn đã dẫn, xin hãy đọc lại để nhận ra những điều đáng phàn nàn. 

Luật sư Nguyễn Mạnh Tường nói rằng, từ rất sớm, chống đối vũ trang đã được tổ chức chống lại nhà cầm quyền miền Nam, mở đầu cho những bước thống nhất Đất Nước, và miền Nam đã tiến hành việc đàn áp đẫm máu những người mà họ cho rằng nuôi dưỡng những khuynh hướng nhằm thống nhất Tổ Quốc. 

Trong thời gian hai năm, từ 1954 đến 1956, tại miền Nam có những cuộc đánh dẹp các nhóm giáo phái võ trang, hay băng đảng lộng hành như Bình Xuyên. Các nhóm này không liên hệ gì tới nhu cầu thống nhất đất nước. Ngoài ra, còn hoạt động của các cán binh nằm vùng do Việt Minh để lại. Họ không phải là nhân dân nổi dậy đòi thống nhất. Miền Nam có bắt giữ một số trí thức như luật sư Nguyễn Hữu Thọ và giáo sư Phạm Huy Thông, nhưng cũng theo lời luật sư Nguyễn Mạnh Tường, các vị này đã “vượt ngục an toàn”. Nêu quý vị này là nạn nhân của những cuộc đàn áp đẫm máu, sao có thể vượt ngục an toàn. Thời gian này, nếu có những cuộc đàn áp đẫm máu ở đâu đó trên lãnh thổ VN, thì đó là chuyện xẩy ra tại miền Bắc, không phải miền Nam. Chỉ 5 tháng sau cuộc họp tại Bruxelles, tại Hà Nội, trong cuộc họp của Mặt Trận Tổ Quốc ngày 30 tháng 10, 1956, để thảo luận về những sai lầm trong Cải Cách Ruộng Đất, chính luật sư Nguyễn Mạnh Tường đã nói trước khi phát biểu: “Tôi xin phép các vị được kính cẩn nghiêng mình trước kỷ niệm những người vô tội đã chết oan, không phải vì bàn tay của địch mà chính của ta”. 

Ngoài hàng trăm ngàn nạn nhân bị chết oan vì Cải Cách Ruộng Đất diễn ra công khai, còn những cuộc tàn sát tập thể diễn ra trong bóng tối. Chính luật sư Nguyễn Mạnh Tường, sau khi đã bị Đảng thất sủng, đã nhớ lại những bí mật được nghe vào thời về những làng mạc thôn xóm vì nghề nghiệp luật sư:  

“Thường khi, trong những túp lều tranh vào buổi tối, những người chủ kể cho tôi nghe những câu chuyện thương tâm buốt nhói. Trong cảnh tranh tối tranh sáng của hoàng hôn, ở bìa những cánh rừng, họ thấy từng hàng người lê chân, ốm đói như những bộ xương biết đi. Một giờ trôi qua, hàng loạt tiếng súng từ trong rừng vọng về kéo họ choàng dậy ra khỏi giấc ngủ đang say”. 

Luật sư Nguyễn Mạnh Tường viết: “Chính nghĩa thống nhất Đất Nước phải được biện hộ trước diễn đàn quốc tế; dư luận quốc tế phải được thông tỏ chuyện gì đang xảy ra ở miền Nam Việt Nam”. “Thống nhất đất nước” là một chính nghĩa. Bảo vệ tính mạng tài sản và hạnh phúc của dân cũng là chính nghĩa. Người cầm quyền phải biết cân nhắc, dung hòa. Không thể cứng nhắc hy sinh chính nghĩa này để đạt chính nghĩa khác. Khi chủ trương “dư luận quốc tế phải được thông tỏ chuyện gì đang xảy ra ở miền Nam Việt Nam”, luật sư Nguyễn Mạnh Tường có nghĩ rằng dư luận quốc tế cũng phải được thông tỏ chuyện gì đang xảy ra ở miền Bắc Việt Nam? Những chuyện mà ông biết rõ còn tệ hại hơn tại miền Nam rất nhiều. 

Ngay khi vừa tới Bruxelles, luật sư Nguyễn Mạnh Tường đã gặp phái đoàn của Bắc Triều Tiên. Dù không có dịp gặp phái đoàn này, chắc ông cũng thừa biết cuộc chiến tranh Cao Ly kéo dài từ 1950 đến 1953 do Bắc Triều Tiên chủ xướng để thôn tính Nam Hàn bằng võ lực đã đẫm máu, tốn kém và vô ích như thế nào. Nhưng ông vẫn cổ võ cuộc chiến thôn tính miền Nam VN là cuộc chiến theo lời ông, “có tên gọi là Hòa Bình”. 

Tại Bruxelles, lúc đầu, khi yêu cầu của phái đoàn từ Hà Nội về một nghị quyết hậu thuẫn cho cuộc chiến thống nhất không được tích cực đón nhận, luật sư Nguyễn Mạnh Tường đã than vãn: “Chắc chúng tôi tham dự Hội Nghị lần này là mất công toi. Chúng tôi phải ăn nói ra sao với lãnh đạo đây?” (Nous aurons donc fait le voyage pour rien. Que pourrons-nous dire à nos dirigeants?) Một trí thức cỡ lớn như luật sư Nguyễn Mạnh Tường, trước sự thành bại của một chủ trương lớn có liên hệ tới chiến tranh hay hòa bình của dân tộc mình, đáng lẽ ông chỉ nên quan tâm phải ăn nói thế nào với lương tâm mình, và lịch sử dân tộc. Đằng này, ông lo lắng “phải ăn nói ra sao với lãnh đạo đây?” Người cộng sản từng tỏ ra coi thường trí thức, chẳng phải là vô cớ. 

Những ai đã đọc qua lịch sử nước Pháp, giai đoạn xẩy ra cuộc cách mạng 1789, đều biết tới hình ảnh kinh sợ của cái máy chém. Nó đã được sử dụng liên tục, chém đầu từ vua, hoàng hậu, quý tộc, thứ dân, nhà báo, và cả các lãnh tụ cách mạng. Giới luật sư, ai chả biết công dụng của cái máy chém. Luật sư Nguyễn Mạnh Tường đã vô cùng hiểm độc, dùng máy chém là biểu tượng của thời kỳ cai trị bằng sự khiếp sợ (Reign of Terror) trong lịch sử châu Âu để gắn liền với tình hình miền Nam VN: 

“Thưa các bạn, cái máy chém đó, có từ thế kỷ trước. Nó chẳng những được dùng để chém đầu những kẻ phạm tội ác, mà còn dùng để chém đầu những người con yêu nước đang đấu tranh để thống nhất Tổ Quốc, để khủng bố dân lành và để trấn áp lòng yêu nước của họ.”  

Tại miền Nam vĩ tuyến 17, từ 1954 đến 1956, có bao nhiêu người đã phải lên máy chém chỉ vì “đấu tranh để thống nhất Tổ Quốc”? Người viết chỉ còn nhớ rõ  một trường hợp tử tội là ông Ba Cụt, nhưng không phải vì ông tranh đấu đòi thống nhất. Dù có đến hàng chục, và chắc không đến hàng trăm người phải lên máy chém tại miền Nam, ít ra họ cũng đã được xét xử tại tòa án theo thủ tục pháp lý thông thường, có luật sư biện hộ, chứ không đến nỗi bị xử và hành hình dã man như tại các “tòa án nhân dân” thời Cải Cách Ruộng Đất, hay âm thầm tại bìa rừng trong đêm tối mà luật sư Nguyễn Mạnh Tường đã biết quá rõ. Chính ông đã nói 5 tháng sau về những sai lầm của Cải Cách Ruộng Đất rằng: “Quyền xử tử người một cách đơn giản như vậy trái với luật pháp: đó chỉ là một giải pháp chính trị mà thôi”. 

Luật sư Nguyễn Mạnh Tường đã so sánh tình trạng đất nước chia đôi với “cảnh chia tay của một cặp vợ chồng”, và tự đặt câu hỏi: “Làm thế nào người thầy cãi chúng ta lại có thể dửng dưng trước một gia đình tan vỡ, nhất là khi cái gánh nặng buồn đau lại đổ trên vai của những đứa con?” Ông nói tới “những tiếng kêu van, trách móc và than khóc của hàng triệu người bị buộc phải xa lìa nhau mà không hề biết tại sao”, và “những tiếng uất hờn và hận thù của hàng chục ngàn người con yêu nước đã phải chết gục dưới làn đạn hay máy chém, duy nhất chỉ vì họ muốn sống trong một đất nước thống nhất, cho họ và cho người khác!” 

Luật sư Nguyễn Mạnh Tường nói “những tiếng kêu van, trách móc và than khóc của hàng triệu người bị buộc phải xa lìa nhau mà không hề biết tại sao” là không đúng sự thật. Theo Hiệp định Genève, sau khi chia đôi đất nước, “mọi người ở Việt Nam được phép tự do quyết định vùng mà họ muốn sinh sống” (allow everyone in Viet-Nam to decide freely in which zone he wishes to live). Kết quả là 52 ngàn người dân đã từ miền Nam ra Bắc, và 800 ngàn người đã từ miền Bắc vào Nam. Cuộc ra đi tự nguyện của họ đã được dư luận gọi là “bỏ phiếu bằng chân”. 

Nói bó buộc phải ra đi là sai. Nói ra đi mà “không hề biết tại sao” cũng xa sự thật không kém. Sự tan vỡ của một dân tộc, cũng như một gia đình, tùy thuộc vào cả yếu tố tinh thần và vật chất, như niềm tin tôn giáo hay lý tưởng chính trị, và phẩm chất của cuộc sống; gồm cả lối sống và yên ấm bản thân. Những người ra đi đã trưởng thành đều biết rõ lý do sự chọn lựa của mình. Những người ra đi từ miền Nam là theo Cộng sản, khi đó còn nấp dưới mặt nạ Việt Minh. Những người ra đi từ miền Bắc vì sợ Cộng sản vô thần. Về phẩm chất của cuộc sống tại miền Bắc, ngoài những sai lầm giết hàng trăm ngàn người trong Cải Cách Ruộng đất, và những vụ thanh trừng bí mật, cuộc sống còn vô cùng cơ cực bởi rất nhiều điều vô lý khác. 

không những trong Cải Cách Ruộng Đất chúng ta đã phạm sai lầm nghiêm trọng mà cả trong nhiều khu vực khác nữa. Trong các khu vực này, sai lầm cũng đã đưa một số người trong quần chúng đến cái chết thê thảm - Nguyễn mạnh Tường 

Chỉ năm tháng sau khi cổ võ cho “Chính nghĩa thống nhất đất nước bằng chiến tranh” tại Bruxelles, trong cuộc họp ở Hà Nội về những sai lầm trong Cải Cách Ruộng Đất, chính luật sư Nguyễn Mạnh Tường đã nói “không những trong Cải Cách Ruộng Đất chúng ta đã phạm sai lầm nghiêm trọng mà cả trong nhiều khu vực khác nữa. Trong các khu vực này, sai lầm cũng đã đưa một số người trong quần chúng đến cái chết thê thảm”. 

Xin ghi lại mấy hậu quả sai lầm trong các khu vực khác bằng chính ngôn ngữ của luật sư Nguyễn Mạnh Tường, như: “giai cấp công nhân đã phải lao động sản xuất hai năm nay mà không được bồi dưỡng đúng mức”; “Nào chèn ép các nhà kinh doanh tư nhân, nào lãng phí bao nghìn triệu trong khi thực hiện chính sách, nào tàn nhẫn với các người bán sức lao động cho mình, nào đưa ra thị trường sữa hư mà không bao giờ nghĩ đến tính mệnh của người ốm, của trẻ sơ sinh, nào tung ra bơ hỏng, thuốc lá mốc, phạm đến sức khỏe của nhân dân”; “quấy nhiễu nhân dân, tạo ra một đời sống thành thị điêu đứng cho tất cả”; “Hàng trăm, hàng nghìn công chức cũ về hưu, với gia đình của họ, trước đây sống bằng lương hưu trí, hai năm nay không được ai chiếu cố đến, chết dần chết mòn, có người đâm đầu xuống sông tự tử, có người hai lần uống độc dược để quyên sinh”. 

According to lawyer Nguyen Manh Tuong, meanwhile, the Party does not care about human life, but only cares about stance: “When choosing a driver, we do not ask if he has a driving license and how many years he has been driving, we only ask: “Does he have a stance?” As a result, in the past two years, in the capital Hanoi alone, hundreds of accidents have occurred due to drivers having a stance but not expertise. When an emergency patient is brought to the hospital, the first issue to discuss is: What class does the patient belong to? Treating a landlord would “lose his stance”. Letting him die proves that you have a “class stance”. 

Also in his speech at the Conference in Hanoi at the end of October 1956, lawyer Nguyen Manh Tuong said: “Right in our capital at present, through the 3rd Congress of the Thanh Front, we see the reflection of the desire of many compatriots to go to the South. We think of our compatriots, during the resistance war, wiping away tears and returning to Hanoi. If the revolution brings them light and happiness, why are there people who are worried about the revolution, who are in pain because of the revolution? Those people are not part of the enemy of the revolution, but on the contrary, they are part of the basic people, such as farmers and workers.”

Yet five months ago, he told his colleagues in Brussels that those who left complained of being forced to leave, and did not understand why they had to leave. As for his statement that “tens of thousands of patriots had to die under bullets or guillotines” just because they wanted unification, many communist cadres who lived during the most prosperous period of the South in 1956 could also testify that this was not true. A secret document of the US Department of Defense also noted: “From 1954 to 1956, the country enjoyed relative peace because the communist cadres left in the South focused only on ‘political struggle’.”

In this world, is there any country, any law, any morality that encourages a legally divorced couple to reunite by force?

As a talented lawyer, Mr. Nguyen Manh Tuong himself admitted that the division of Vietnam into two parts was “very legal in form”. He compared this division to the situation of a divorced couple, causing suffering to their children. But it is not natural that a nation must separate or a couple divorce. Separation is due to the inability to live together, because of violence, deceit or betrayal. There have also been cases of separation and then reunion. But reunion can only be achieved when the causes that caused the separation change, or no longer exist. And reunion can only be achieved with the agreement of the parties involved. In this world, is there any country, any law, any morality that encourages a legally divorced couple to reunite by force? 

As someone who knows the evils of Northern society, if he is truly compassionate, lawyer Nguyen Manh Tuong should be happy that half of his people have escaped misery, not suffering like the other half under the leadership of the Party as he witnessed. But on the contrary, he has ignored the truth, advocating the policy of using war to control the other lucky half of the nation to force them, not only not to share the same fate as the less fortunate half, but also to be pushed down to a lower level. Doing so is like giving eggs to the devil, while mobilizing public opinion to believe that it is a noble act. Faced with the scene of a legally divorced family, would a lawyer with a conscience ever support the use of force to force the half of the family who has escaped mistreatment back to live under the iron fist of the brute? 

Lawyer Nguyen Manh Tuong's eloquent defense of the policy of unification by war had a good result. He wrote: "The efforts have brought about complete success and we have achieved what the nation expected." When saying "we have achieved what the nation expected", there was at least an abuse of the word "nation". No one can deny that, thanks to lawyer Nguyen Manh Tuong, the ruling party in the North achieved the support of the Brussels Conference for the policy of using war to take over the South. But is this what the whole nation expected? The nation is everyone "from Ai Nam Quan to Mui Ca Mau". At least the majority of the half of the nation living south of the 17th parallel did not want to be unified by war; they also did not want to unify the North by war. They just wanted a prosperous and peaceful life, waiting for the day when they could unify peacefully. 

Even half of the nation living in the North, it is not certain that all of them expected unification through war, so that the whole country would live under communist rule. Lawyer Nguyen Manh Tuong himself said in October 1956: "Right in our capital at present, through the 3rd Congress of the Thanh Front, we see the reflection of the will of many compatriots who want to go to the South". Therefore, lawyer Nguyen Manh Tuong's observation would be more honest, if the two words "nation" were replaced by "Party": "The efforts have brought about complete success and we have achieved what the Party expected". 

Luật sư Nguyễn Mạnh Tường còn diễn tả sai lạc việc áp dụng câu nói “muốn có hòa bình phải chuẩn bị chiến tranh” (nguyên văn lời ông: La sagesse latine nous apprend que, pour avoir la paix, il faut préparer la guerre). Chuẩn bị khác với phát động. Muốn có hòa bình, phải chuẩn bị chiến tranh để đối phương sợ mà không đánh. Chuẩn bị rồi mà vẫn bị đánh, thì phải đỡ; đó là chuyện khác. Chẳng cần phải có hai bằng tiến sĩ của Pháp năm 22 tuổi mới có thể phân biệt được sự khác nhau giữa chuẩn bị chiến tranh và phát động chiến tranh. Nói như vậy không phải có ý dám mỉa mai, mà chỉ muốn nhấn mạnh rằng: Luật sư Nguyễn Mạnh Tường thừa biết sự khác biệt giữa chuẩn bị chiến tranh và chủ động chiến tranh, nhưng ông đã vận dụng khả năng xuất chúng của mình, hai lần diễn tả sai lạc danh ngôn của người xưa, để giúp cộng sản biến chủ trương bành trướng bằng võ lực của họ thành cuộc chiến có chính nghĩa vì dân tộc. Ngay hành vi gây chiến đã đối nghịch với hòa bình. Thế mà luật sư Nguyễn Mạnh Tường cả quyết rằng: “Chỉ có kẻ ngây thơ và trẻ con mới tin rằng chiến tranh là đối ngược với hoà bình”! Ngay cả kẻ ngây thơ và trẻ con cũng không thể cho rằng “chuẩn bị chiến tranh” và “gây chiến” giống nhau. 

Xin mời quý độc giả đọc lại lần nữa cuộc chiến “tên gọi là Hòa Bình” theo sự cổ võ của luật sư Nguyễn Mạnh Tường: “một cuộc chiến với chính nghĩa và hợp pháp chống lại kẻ xâm lăng dành lại độc lập cho Tổ Quốc và tự do cho Nhân Dân, chấm dứt sự chia cắt hai miền, biến nước mắt vì khổ đau thành nước mắt của mừng vui là có phải chăng là một cuộc chiến báo hiệu cho một nền hoà bình công bằng, vững bền và thật sự, nó đoàn tụ những gia đình ly tán, chấm dứt việc khóc than của những kẻ vô tội, làm những nụ cười khô héo nở hoa trở lại trên môi, mang lại hạnh phúc và hy vọng cho trái tim, tìm được niềm vui của cuộc sống, được tái sinh trở lại như một con người. Trong ngôn ngữ của nhân loại, hay ít nhất là của chúng tôi, cuộc chiến đó tên gọi là Hoà Bình.” 

Trước hết nói về “một cuộc chiến với chính nghĩa và hợp pháp chống lại kẻ xâm lăng dành lại độc lập cho Tổ Quốc và tự do cho Nhân Dân”. Luật sư Nguyễn Mạnh Tường đã thừa nhận việc chia đôi đất nước theo Hiệp định Genève là đúng luật. Ở đây ông nói tới một cuộc chiến để xóa bỏ tình trạng hợp pháp đó, và gọi là cuộc chiến hợp pháp! Lý luận của ông mâu thuẫn lạ lùng. Rồi đến việc “chống lại kẻ xâm lăng dành lại độc lập cho Tổ Quốc”: Năm 1956 là thời hạn chót Pháp rời khỏi Việt Nam, không có kẻ xâm lăng nào còn ở Nam Việt Nam, nên không có đe dọa nào cho nền độc lập của Tổ Quốc, trừ những đe dọa từ phía thế giới cộng sản. Luật sư Nguyễn Mạnh Tường không nêu ra bằng cớ về tình trạng mất độc lập của miền Nam, nhưng ông đã xác nhận tình trạng lệ thuộc nước ngoài của miền Bắc: 

“Personally, through observations, analysis and reflection, I have come to some conclusions about the Party’s mistakes. First, what afflicts even the least educated people is the attitude of complete servility towards the two “big brothers” the Soviet Union and China. This complete servility is not only at the level of doctrine, in which they are the apologists for the legitimacy of the Soviet Union and China, but is also expressed in the way of dressing, in private meetings, in greeting each other and even in the way of life, etc. Vietnam has lost its national identity and become a stereotype reflecting the two countries the Soviet Union and China…” 

Now, speaking of the war for “freedom for the People”: The trap called “Hundred Flowers Bloom” and the Nhan Van-Giai Pham case alone are enough to show that the people of the North need freedom and democracy more than the people of the South. Lawyer Nguyen Manh Tuong himself said this: 

“The deception that the communists unleashed in the Hundred Flowers Movement was not to free them from their chains, but to unmask the naive people who believed that the time had come for freedom of speech to satisfy their democratic aspirations. There is no way that a communist party with a political monopoly could adapt itself to democratic freedoms…” 

So how could a dictatorial party ruling the North, which was dependent on the Soviet Union and China, launch a war to regain independence and bring freedom and democracy to the people of the South? 

Whatever the name, whether it is just or unjust, all wars inevitably result in hatred. War causes bloodshed, death, suffering, winners and losers. When the war ends, the winners are “heroes” and the losers are “puppets”. The winners have full authority over the lives and property of the losers. The losers have nothing left but hatred in their hearts. There can be no justice in the coexistence of heroes and puppets. Families separated from the North and the South have been further separated between continents. The innocent have not stopped crying, but have piled up misery in re-education camps and new economic zones. The people left behind by the war are not reborn into life with joy and smiles, but have turned into animals.  

This is not a theory or a fantasy, but a proven fact. The purpose of unifying a divided nation or reuniting a broken family is to enjoy life together, to build the future together, to share the joys and sorrows, not to force one person to be a slave to the other, one person robbing and torturing the other. After the unification of the country by war 35 years ago, the winning side has taken everything from the losing side, from the best to the worst; even the beloved name of the South for generations, “Saigon”, was taken away. In common language, stealing is called stealing; taking by force is robbery. Is this pursuing the cause of unification, or the “cause” of robbery? 

During the years 1989-1990, the whole country was shocked, disappointed and horrified by the crimes of corrupt party members. Many high-ranking officials of the Party and the State acted like gangs of robbers, swallowing billions of dong of public funds to satisfy their vile desires. - Nguyen Manh Tuong

Lawyer Nguyen Manh Tuong wrote: “In the years 1989-1990, the whole country was shocked, disappointed and horrified by the crimes of corrupt party members. Many high-ranking officials of the Party and the State acted like gangs of robbers, swallowing billions of dong of public funds to satisfy their vile desires.” It was not until 1989-1990 that high-ranking party members became corrupt and acted like robbers. They had acted like that since the country was unified by war in 1975. And before that, lawyer Nguyen Manh Tuong himself had known their true faces since 1956. Yet he encouraged them to use war to control the whole country. 

Lawyer Nguyen Manh Tuong said in October 1956: “If there were no 20th Resolution of the Communist Party of the Soviet Union, if there were no extremely disastrous mistakes in the Reform, we would not have opened our eyes, we would still see so much unjust blood flowing like streams and rivers, so many people who loved the revolution still painfully left the revolution. Although we had to pay a very high price, now we clearly know the cause of our suffering: we lack democracy.”  

The 20th Resolution of the Communist Party of the Soviet Union was issued in February 1956, the extremely disastrous mistakes in the Reformation had also happened before, which means that lawyer Nguyen Manh Tuong opened his eyes when he was sent to attend the Brussels Conference. He knew that the North had to pay a very high price, and he heartlessly paved the way for the South to pay that price as well . The people of the South were not foreigners, or enemies of the North. They were half of the Vietnamese nation, with the same joys, sorrows, and dreams as all other Vietnamese. Why is waging war to control them considered pursuing the goal of nationalism and peace? 

oOo 

Because of his devotion to the cause of the revolution, he sacrificed his property and abilities to wholeheartedly help the revolutionary government. But when the ruling gang used the name of the revolution to plot actions that were harmful to the future of the nation, such as taking over the South by force, he still wholeheartedly helped them, regardless of the welfare of the entire nation, thus contributing to the harmful actions.

Concluding the hearing on the mistakes in the Land Reform in Hanoi on October 30, 1956, lawyer Nguyen Manh Tuong affirmed: "I am a person who is passionate about the cause of the revolution and the future of the nation". It can be said that because he was so passionate about the cause of the revolution, he assisted in doing things that were detrimental to the future of the nation. Because he was passionate about the cause of the revolution, he sacrificed his assets and abilities to wholeheartedly help the revolutionary government . But when the ruling gang used the name of the revolution to plot things that were harmful to the future of the nation, such as taking over the South by force, he still wholeheartedly helped them, regardless of the welfare of the entire nation, which was a contribution to the harmful actions. 

He may have thought that helping the revolution was a way of serving the nation. However, the Revolution only used him to serve the Party, such as achieving victory for the Party's policy in Brussels. But the Revolution did not want him to criticize and correct the Party, but to serve the nation through the hearings on Land Reform. That was why the Party honored him after Brussels, and only 5 months later, deposed him after the hearings in Hanoi. 

Lawyer Nguyen Manh Tuong is no longer here. But his words and deeds remain. On his way back from Brussels, he had the opportunity to tell his colleagues in Moscow about the responsibility of leaders: "Although they have done many good things for the people, they still cannot be exempted from the bad things they have done." This can also be applied to him. In addition, mentioning the deeds of lawyer Nguyen Manh Tuong over half a century ago in the war to unify the country is also to recall an experience, a lesson for intellectuals today and tomorrow. 

Dinh Tu Thuc.

---------------

Chúthích:

[*] Luật sư Nguyễn Mạnh Tường sinh năm 1909 tại phố Hàng Đào, Hà Nội. Ông theo học tại trường Albert Sarraut và đỗ tú tài năm 16 tuổi. Sau đó du học tại Đại học Montpellier ở miền nam nước Pháp năm 1927. Khi mới 22 tuổi ông trở thành người Việt đầu tiên đỗ hai bằng tiến sĩ tại Pháp: Ưu hạng Luật khoa (Luận án: L'individu dans la vieille cité annamite, Code des Lê. D.E., Droit, Montpellier, Imp. de la Presse Montpellier 1932) và Tiến sĩ Quốc gia văn chương (với luận án L'Annam dans la littérature française, D.E., Lettres, Montpellier 1932). Báo chí thời ấy đã coi người thanh niên Việt Nam trong một năm đỗ 2 bằng tiến sĩ là hiện tượng chưa từng có trong nền giáo dục đại học Pháp. Bạn tri âm của ông là Nguyễn Văn Huyên, người cũng làm luận án Tiến sĩ Văn khoa tại Pháp.


Trở về Việt Nam năm 1936, Nguyễn Mạnh Tường dạy văn học Pháp ở trường Trung học Bảo hộ (Lycée du Protectorat), hay còn gọi là trường Bưởi (từ 1945 đổi tên thành trường Trung học Chu Văn An). Bất mãn với chính sách kỳ thị của Pháp khiến ông bỏ dạy và mở văn phòng luật sư tại hai biệt thự số 1 và số 2 phố Mai Xuân Thưởng. Về sau gia đình đã hiến tất cả cho Nhà nước, làm trụ sở cơ quan tiếp dân của Thanh tra Chính phủ.


Trong thời gian tham gia kháng chiến chống Pháp ông làm luật sư và dạy học tại Thanh Hoá và khu ba nói chung, giữ chức vụ Phó Giám đốc Trường Sư phạm cao cấp liên khu Bốn. Đến khi hòa bình lập lại năm 1954, ông trở về Hà Nội, là giáo sư trường Đại học Văn khoa (nay là Đại học Quốc gia Hà Nội).


Sau 1954 ông giữ các chức vụ Trưởng khoa Đại học Luật Hà Nội, Phó chủ tịch Hội Luật gia Việt Nam, Chủ tịch Đoàn Luật sư, Phó Trưởng khoa Đại học Sư phạm Hà Nội; thành viên Uỷ ban Trung ương Mặt trận Tổ quốc Việt Nam, thành viên của Hội Hữu nghị Việt-Pháp, Hội Hữu nghị Việt-Xô và Uỷ ban Bảo vệ Hoà bình Thế giới, sáng lập viên Câu lạc bộ Đoàn Kết, Phó hiệu trưởng trường Đại học Sư phạm Hà Nội, chuyên viên nghiên cứu giáo dục. Ông tham gia phái đoàn chính phủ dự hội nghị trù bị Đà Lạt, dự các hội nghị hoà bình thế giới ở Bắc Kinh và Vienna.

Trong số ra mắt ngày 20 tháng 9 năm 1956, bán nguyệt san Nhân Văn đã đăng ngay trên trang nhất bài "Chúng tôi phỏng vấn về vấn đề mở rộng tự do và dân chủ". Người được phỏng vấn đầu tiên là luật sư Nguyễn Mạnh Tường. Ông nêu hai nguyên nhân khiếm khuyết về dân chủ thời bấy giờ:

a. Đảng viên Lao động và cán bộ thi hành chính sách thiếu tinh thần dân chủ. Do đó xa lìa quần chúng, và tạo ra tình trạng đối lập quần chúng với mình. Để sửa đổi, cần xây dựng quan điểm quần chúng cho đảng viên và cán bộ, và yêu cầu Trung ương Đảng và Chính phủ đảm bảo sự thi hành triệt để các tự do dân chủ.


b. Quần chúng chưa thấm nhuần tinh thần chủ nhân ông trên đất nước, do đó chưa tranh đấu đòi thực hiện dân chủ. Để sửa chữa, ta cần xây dựng ý thức dân chủ cho quần chúng.

Loạt bài được dự định tiếp tục với bác sĩ Đặng Văn Ngữ, nhà sử học Đào Duy Anh, nhà văn Nguyễn Đình Thi... nhưng cho đến số cuối cùng được ra mắt là số 5, ngày 20 tháng 11 cùng năm, Nhân Văn chỉ có thể công bố bài phỏng vấn Đặng Văn Ngữ và Đào Duy Anh.


Ngày 30 tháng 10 năm 1956 luật sư Nguyễn Mạnh Tường, với tư cách thành viên của Mặt trận Tổ quốc, đã đọc một bài diễn văn tại một cuộc họp của Mặt trận Tổ quốc ở Hà Nội, phân tích sâu sắc những sai lầm của Đảng và Nhà nước trong cải cách ruộng đất và đề ra phương hướng tránh mắc lại. Sau phát biểu này, ông bị tước hết mọi chức vụ và danh vị nghề nghiệp.


Ông mất ngày 13 tháng 6 năm 1997 tại Hà Nội, thọ 88 tuổi.

(Trích tiểu sử đăng cuối bản dịch của Nguyễn Quốc Vĩ)

1- Phần trích nhiều trang này, từ trang 9 đến trang 13 theo bản dịch của Nguyễn Quốc Vĩ trên Internet, tương ứng với nguyên bản trong sách tiếng Pháp do Quê Mẹ xuất bản năm 1992 từ trang 31 đến 40. Trong phần này, tuy có vài chỗ khó hiểu, như mấy chữ “La sagesse latine” (trang 34) đã được dịch là “danh ngôn của Hy Lạp” thay vì danh ngôn La Tinh. Ngoài ra, phái đoàn Hà Nội đi Bruxelles gồm 4 người (trang 32), ngoài trưởng đoàn Nguyễn Mạnh Tường, còn ông Nguyễn Huy Mẫn, luật sư Công giáo; Lê Văn Chất, chánh thẩm tòa án mặt trận, và Bùi Lâm, nhân vật cao cấp trong Đảng và là phụ thẩm tòa mặt trận, nhưng trong bản dịch chỉ thấy tên ông Nguyễn Huy Mân. Tuy nhiên, vì bản dịch của Nguyễn Quốc Vĩ đã được phổ biến rộng rãi trên ít nhất 5 websites sau đây, nên phần trích cũng theo đúng bản dịch này, để tiện việc tham khảo. Xin thành thật cám ơn dịch giả Nguyễn Quốc Vĩ. 

http://www.talawas.org/?p=15410

http://www.viet-studies.info/NMTuong/NMTuong_HoiKy.htm

http://www.thongluan.org/vn/modules.php?name=News&file=article&sid=4362

http://saigonecho.com/pdfs/KeBiMatPhepThongCong.pdf

http://danluan.org/node/3465

 

2- Cuối trang 26 theo bản dịch, trang 71 bản tiếng Pháp.

3- Đầu trang 27 theo bản dịch, trang 75 bản tiếng Pháp. 

- Những trích dẫn khác trong bài về luật sư Nguyễn Mạnh Tường đều nằm trong bản dịch cuốn “Un Excommunié” của Nguyễn Quốc Vĩ, hay trong bản điều trần bằng tiếng Việt của luật sư Nguyễn Mạnh Tường đọc tại cuộc họp của Mặt Trận Tổ Quốc tại Hà Nội ngày 30 tháng 10, 1956, về những sai lầm của Đảng và Nhà nước trong cải cách ruộng đất.

 

 

Long Điền tóm lược các nhận định về Cuộc Chiến Việt nam của GS Nguyễn Mạnh Tường:

1-Trước những sự kiện tàn ác giết người trong Cải Cách Ruộng Đất, sau đó Hồ Chí Minh đã công khai xin lỗi đồng bào, nên GS Nguyễn Mạnh Tường đã kịch liệt phê phán sai lầm của lãnh đạo đảng CSVN.

2-Những thủ đoạn của CSVN như “thà giết oan 10 người còn hơn bỏ sót 1 kẻ địch” cũng đã được GS phân tích và xem đó là những sai lầm hệ trọng.

3-Trong thời chiến tranh nhiều vụ án oan phải được giải quyết công bằng, không thể để chính trị lấn áp pháp lý. Muốn kết án ai phải có bằng chứng xác đáng v.v… Những lời phê phán đó lập tức CSVN đã có thái độ trả thù, cúp hết các quyền lợi nhu yếu phẩm, dồn cả gia đình của GS Tường vào cảnh đói khổ, cùng cực.

4-Nhưng trong nhận thức của GS về sự thống  nhất đất nước sau Hiệp Định Genève không thuyết phục mọi người khi ông cho rằng: Công nhận việc chia đôi đất nước theo HĐ Genève là hợp pháp, nhưng để thống nhất đất nước sau 1956 cần phải cổ võ chiến tranh thôn tính Miền Nam, những lập luận đó hoàn toàn mâu thuẫn với nhau.

5-Những trí thức Miền Bắc dù tận tụy phục vụ cho chế độ nhưng chỉ cần làm sai ý định của đảng là bị trả thù và cô lập (vì GS được nhiều người kính trọng nên CSVN không thể thủ tiêu, nên chúng dùng thủ đoạn hèn hạ để đối xử.)

 

 

 

14-  Bùi Tín


Bùi Tín(1927- )

 

 

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia

 http://vi.wikipedia.org/wiki/B%C3%B9i_T%C3%ADn

Bùi Tín (sinh năm 1927) là một nhân vật bất đồng chính kiến người Việt, từng là phó tổng biên tập của báo Nhân Dân, đại tá Quân đội Nhân dân Việt Nam.

Ông là con của Bùi Bằng Đoàn, nguyên Thượng thư Bộ Hình của triều đình Huế và nguyên Chủ tịch Quốc hội nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa. Ông học ở Huế.

Hoạt động cách mạng

Trong Cách mạng tháng Tám năm 1945, ông trở thành người hoạt động chính trị về mặt báo chí. Sau đó ông gia nhập Việt Minh. Ông đã chiến đấu trên hai mặt trận: cầm súng như một người lính (ông nhập ngũ năm 18 tuổi) và viết lách như là một nhà báo của Quân đội Nhân dân Việt Nam với bút danh Thành Tín. Theo các tài liệu công bố tại Hoa Kỳ, Bùi Tín có tham gia trong việc phỏng vấn các tù nhân Hoa Kỳ [1] và ngoài ra có tham dự việc lấy lời khai của John McCain.[1][2].

Bùi Tín đã có mặt ở dinh Độc Lập ngày 30 tháng 4 năm 1975 với tư cách phóng viên chiến trường. Sau chiến tranh, ông giải ngũ, tiếp tục viết báo, làm đến Phó tổng biên tập báo Nhân Dân, kiêm Tổng biên tập tuần báo Nhân Dân Chủ Nhật.

  Sự kiện 30 tháng 4 năm 1975

Trong các hồi ký và bài viết của mình kể từ khi tỵ nạn tại Pháp, ông tự nhận là Đại tá và là sĩ quan cao cấp của Quân đội Nhân dân Việt Nam có mặt sớm nhất tại dinh Độc Lập, là người đi cùng đơn vị xe tăng đầu tiên đâm đổ cổng Dinh Độc Lập, và là người trực tiếp chấp nhận tuyên bố đầu hàng của Tổng thống Việt Nam Cộng hòa Dương Văn Minh vào ngày 30 tháng 4 năm 1975.[3][4] Điều này được ghi nhận trong sách của các tác giả người Mỹ về Chiến tranh Việt Nam, như Điệp viên hoàn hảo của Larry Berman và Vietnam: A History của Stanley Karnow, nhưng mâu thuẫn với lời kể của các nhân chứng của sự kiện ngày 30 tháng 4 năm 1975, trong đó có lời kể do chính Bùi Tín viết trong vòng vài năm sau sự kiện.

Về "quân hàm Đại tá" tại thời điểm 30 tháng 4 năm 1975, Thiếu tướng Nguyễn Công Trang của quân đội nhân dân Việt Nam khẳng định rằng vào thời điểm đó Bùi Tín chỉ mang quân hàm Thượng tá.[5]

Về chi tiết Bùi Tín "là sĩ quan cao cấp của Quân đội Nhân dân Việt Nam có mặt sớm nhất tại dinh Độc Lập", lời kể của một số nhân chứng, trong đó có cả Bùi Tín, khẳng định rằng khi Bùi Tín đến Dinh Độc Lập thì tại đó đã có mặt các sĩ quan cao cấp hơn của Quân đội Nhân dân Việt Nam như Đại tá Nguyễn Công Trang, Thiếu tướng Nam Long:

Trong bài ghi nhanh của Bùi Tín (với bút danh Thành Tín) nhan đề Sài Gòn trong những giờ phút Lịch sử đăng trên báo Quân đội Nhân dân ngày 2 tháng 5 năm 1975, ông thừa nhận sĩ một sĩ quan cao cấp hơn mình là Phó Chính ủy Quân đoàn 2, Đại tá Nguyễn Công Trang, đã có mặt tại dinh Độc Lập trước ông. [6] Cũng thông tin này được Bùi Tín viết trong ký sự Sài Gòn trong ánh chớp chói lọi của lịch sử xuất bản năm 1978[7]

Theo bài viết xuất bản năm 1985 của nhà báo Nguyễn Trần Thiết, người đi cùng Bùi Tín trên suốt chặng đường vào dinh Độc Lập, khi ông cùng Bùi Tín vào dinh thì được Thiếu tướng Nam Long, phái viên Bộ Tổng tư lệnh Quân đội Nhân dân Việt Nam, và Đại tá Công Trang đón tiếp.[8] Còn khi Tổng thống Dương Văn Minh đọc tuyên bố đầu hàng trên đài phát thanh thì đoàn nhà báo còn đang ở sở chỉ huy quân đoàn 3 đóng tại Củ Chi.[9]

Trong hồi ký của mình[5], Thiếu tướng Nguyễn Công Trang của quân đội nhân dân Việt Nam khẳng định Bùi Tín chỉ tới Dinh Độc Lập sau khi Tổng thống Dương Văn Minh từ đài phát thanh trở về.

Về việc "trực tiếp tiếp nhận đầu hàng của Tổng thống Dương Văn Minh": Trong bài viết về sự kiện 30 tháng 4, nhà báo người Đức Borries Gallasch tường thuật sự kiện kể từ khi chiếc xe tăng đầu tiên của Quân giải phóng Miền Nam tiến vào Dinh Độc lập cho đến khi Tổng thống Dương Văn Minh tuyên bố đầu hàng trên đài phát thanh. Ông kể những gì mình chứng kiến về diễn biến quá trình Đại úy Phạm Xuân Thệ bắt Tổng thống Dương Văn Minh và Trung tá Bùi Văn Tùng tiếp nhận đầu hàng tại Đài phát thanh Sài Gòn. Trong toàn bài tường thuật, ông không có lời nào nhắc đến Bùi Tín[10]

  Trở thành đối lập

Tháng 9 năm 1990 Bùi Tín sang Pháp dự hội hàng năm của báo l'Humanité (Nhân Đạo), rồi quyết định xin tỵ nạn tại Pháp, với lý do là để đấu tranh cho tự do, dân chủ và nhân quyền theo cách của ông. Ban đầu ông phê phán đường lối hiện hành của ban lãnh đạo Đảng Cộng sản Việt Nam mà ông cho rằng đã xa rời lý tưởng cộng sản. Dần dần, quan điểm của ông ngả sang phê phán cả chế độ cộng sản và lý thuyết xã hội chủ nghĩa, đòi hỏi một sự đổi mới tự do dân chủ "thật sự và nhanh chóng" ở Việt Nam. Chính quyền Việt Nam coi ông là kẻ phản bội Cách Mạng. Một số ý kiến chỉ trích ông và một số khác lại tôn vinh ông vì hành động này, thực ra ông tín thuộc thành phần bảo thủ chống lại việc cải cách, đổi mới của việt nam lúc đó (1989) khi sang pháp ông đần dần chuyển sang chống đối cả những việc mà ông ta cho là tốt đẹp khi xưa[cần dẫn nguồn] Hiện nay ông vẫn là nhà báo[cần dẫn nguồn] và viết bài bình luận tình hình chính trị Việt Nam trên các hãng thông tấn nước ngoài.

Hai tác phẩm nổi tiếng của ông viết sau khi ra nước ngoài là Hoa xuyên tuyết và Mặt thật. Cuốn Hoa xuyên tuyết được có mặt trong nhiều danh sách tài liệu tham khảo của các dự án nghiên cứu về Chiến tranh Việt Nam, ví dụ [3].

  Xem thêm

Bất đồng chính kiến ở Việt Nam

   Chú thích

^ a b Hearings before the Select Committee on POW/MIA Affairs, United States Senate, November 7, 1991. See transcript pages 461 ff. [1]

^ McCain, John; Mark Salter (2002). Worth the Fighting For. Random House. ISBN 0-375-50542-3.  pp. 245–247.

^ Bui Tin, “Vietnam: The Betrayal of A Revolution; Victims of Discredited Doctrine, My People Now Look to America”, 'The Washington Post', 20 tháng 10 năm 1991.

Trích: "On the morning of April 30, 1975, as Saigon fell to our forces, I was with the first tank unit to crash through the gates of the presidential palace in the South Vietnamese capital. Though I was then serving as a correspondent for our army newspaper, I was the senior officer present, and my comrades insisted that I accept the surrender from General Duong Van "Big" Minh, the last head of the defeated Saigon government. "

^ BBC Việt ngữ, Ngày 30.04.1975 trong Dinh Độc Lập

^ a b Nguyễn Công Trang, Kỷ niệm một thời trận mạc, NXB. Quân đội nhân dân, 2007, phân loại DDC: 959.7043, phân loại BBK: V6(1)7-49, Thư viện quốc gia Việt Nam

^ Thành Tín, Sài Gòn trong những giờ phút Lịch sử[2], tr. 1,4, Quân đội Nhân dân, số 5028, thứ Sáu 2 tháng 5 năm 1975

^ Thành Tín, Sài Gòn trong ánh chớp chói lọi của lịch sử, NXB Thành phố Hồ Chí Minh, 1978.

Trích trang 63: "Ngày 30-4 ấy, những cuộc gặp mặt trong dinh "Độc Lập" thật thú vị...vừa bước lên thềm dinh "Độc Lập" tôi gặp ngay anh Công Trang phó chính ủy quân đoàn 2"

^ Nhiều tác giả, 30 tháng 4, NXB Thành phố Hồ Chí Minh, 1985, tr.84, 85.

Trích trang 85: "Thiếu tướng Nam Long, Đại tá Công Trang niềm nở tiếp các nhà báo (anh Thành Tín và tôi) ngay tại bực lên xuống ở Dinh Độc Lập. Các anh cho biết: 'Tụi chúng nó ngồi chật cả hai phòng trên gác và một phòng dưới nhà. Các anh lên đó hỏi cung."

^ Nhiều tác giả, 30 tháng 4, NXB Thành phố Hồ Chí Minh, 1985, tr.81, 82.

^ Börries Gallasch, Bruder Minh, fürchte dich nicht, SPIEGEL, số 21/1975, 19/5/1975, tr. 94-98

http://www1.voanews.com/vietnamese/blogs/tin/bui-tin-30-thang-4-2010-92439619.html Tuyên bố của nhà báo Bùi Tín nhân ngày 30-4-2010.

 

Thứ Năm, 29 tháng 4 2010


Hình: Bui Tin

Ngay 30/4/1975: Nhà báo Bùi Tín gặp Tổng thống Dương Văn Minh, Thủ Tướng Vũ Văn Mẫu và một số người trong nội các Sài Gòn  

Gần đây Bộ Tổng tham mưu Quân đội Nhân dân ở Hà Nội đã mở hội nghị để viết lại tài liệu lịch sử về ngày 30-4-1975, với ý định được tuyên bố là «thuật lại thật chính xác những gì đã xảy ra trong ngày hôm ấy tại Dinh Độc lập giữa Sài Gòn»’.


Thật đáng tiếc là tài liệu được tạo nên có một số điều sai sự thật.


Là một người chứng kiến tại chỗ, tôi buộc lòng phải lên tiếng, không hề vì động cơ cá nhân.


Tôi giữ thái độ trung thực, tôn trọng sự thật đúng như nó có, không tô vẽ gì thêm - không tự vẽ thêm râu ria - cũng không để ai khác nhận vơ những điều chính tôi đã phát biểu.


Trong tài liệu nói trên của Bộ Tổng tham mưu, không hề nói gì đến chuyện tôi, Bùi Tín, lúc ấy là Thượng tá QĐND, cũng là cán bộ cao cấp duy nhất chứng kiến sự đầu hàng của nội các Dương Văn Minh vào buổi trưa và xế chiều ngày 30-4-1975 tại «Dinh Độc Lập».


Tôi không hề mảy may có ý tranh dành tiếng tăm hay vinh dự gì trong thời điểm lịch sử này.


Biết bao liệt sỹ của 2 bên đã nằm xuống, trong đó có nhiều bạn thân, đồng đội, anh em, con cháu trong dòng họ của tôi. Việc tranh dành công trạng là điều tôi coi là xấu xa đáng sỉ nhục.


Nhưng lịch sử là lịch sử. Sự thật lịch sử cần tôn trọng tuyệt đối. Nói sai lịch sử về một số chi tiết có thể gây nghi ngờ về nhiều điều lớn hơn.


Do có những nhận định mang tính chất bôi xấu, vu cáo là tôi đã tự nhận là người nhận đầu hàng của tướng Dương Văn Minh, thậm chí cho là tôi không hề có mặt ngày 30-4 ở Dinh Độc Lập, nên tôi thấy cần nói rõ sự thật chân thực là như sau:


-Tôi đến Dinh Độc lập cùng Trung tá Nguyễn Trần Thiết - phóng viên ban biên tập quân sự của báo QĐND - lúc 12 giờ rưỡi trưa ngày 30-4-1975, sau khi đoàn cơ giới của Lữ đoàn xe tăng 202 của Quân đoàn 2 đột nhập vào trong sân;


-Tôi và Trung tá Thiết ra ngoài cổng Dinh hỏi chuyện vài thanh niên cưỡi xe gắn máy đang tò mò xúm quanh mấy xe tăng, rồi vội vào cùng đi khắp các tầng, các phòng của dinh Độc Lập. Xong chúng tôi tìm ngay chỗ ngồi viết bài tường thuật để gửi gấp về Hà Nội, vì biết rằng ngoài tòa soạn đang mong chờ cho số báo in ngay tối nay.


-Tôi đang viết bài thì Trung tá Bùi Văn Tùng, chính ủy Lữ đoàn 202 và Trung tá Nguyễn Văn Hân, trưởng Ban Bảo vệ của Quân đoàn 2, cùng đến yêu cầu tôi vào gặp nội các Dương Văn Minh. Tôi từ chối việc này, vì tôi không được giao trách nhiệm, lại đang chăm chú lo viết bài báo. Tôi trả lời 2 trung tá: «Các anh nên đưa 1, 2 người ra đài phát thanh để công bố tin toàn thắng đi, nên làm gấp để cả nước và thế giới biết». Sau này gặp lại anh Tùng, tôi mới biết 2 anh trung tá ấy cùng nghĩ rằng cấp trung tá chỉ là cán bộ trung cấp, nên việc làm không đủ giá trị theo quân phong quân kỷ. Họ cần ý kiến một cán bộ cao cấp, mà lúc ấy không có một ai khác là tôi, họ biết tôi là cấp thượng tá, là phó tổng biên tập báo QĐND.


[Cần nói rõ thêm để các bạn ở ngoài quân đội biết là giữa Trung tá và Thượng tá là khác không chỉ một cấp, mà khác hẳn một bậc. Cán bộ sơ cấp từ Thiếu uý lên Đại úy là bậc Sơ cấp, từ Thiếu tá và Trung tá là bậc Trung cấp, từ Thượng tá lên cấp Tướng là bậc Cao cấp. Phân biệt 3 cấp ấy rất rõ, khác hẳn nhau, từ bếp ăn, phòng ngủ, nhà ở, quân phục, tiền lương, sổ mua hàng, lớp học, trường học, hội nghị, tài liệu đều phân biệt rõ.]


Ngay sau đó, Trung tá Bùi Văn Tùng đưa ông Minh ra Đài phát thanh Sài Gòn để loan tin đầu hàng trong vòng nửa tiếng rồi cùng trở về dinh Độc Lập, chờ cấp trên vào; họ chờ nhất là Thiếu tướng Nguyễn Hữu An, Tư lệnh Quân đoàn II. Tôi cũng đã viết gần xong bài báo. Tôi còn nhớ Trung tá Thiết mở hộc bàn giấy của tổng thống lấy ra tờ giấy cứng in Thực đơn của Tổng thống trưa 30-4-1975, trên đó có 2 món chính là: «gân bò hầm sâm» và «cá thu kho mía», đưa cho tôi xem để ghi thêm trong bài báo cho sinh động.


Hai Trung tá Tùng và Hân lại khẩn khoản nói với tôi: họ đang ngồi chờ trong kia, chừng 30 người, các ông tướng chưa ai vô, anh vào gặp họ đi, để họ chờ lâu không tiện.


Anh Thiết bàn với tôi: «Anh vào gặp họ đi, ta cùng vào rồi sẽ viết thêm vài chi tiết, sau ta sẽ vào trại Davis – Tân Sơn Nhất, nhờ tổ thông tin đánh bài báo ra Tổng cục chính trị».


Trung tá Hân dẫn 2 chúng tôi vào phòng họp lớn. Anh Hân, trên cương vị trưởng ban bảo vệ Quân đoàn hiện là người sắp xếp trật tự của dinh Độc Lập. Anh vào trước, báo tin: «Tất cả đứng dậy! Sắp có một cán bộ cao cấp QĐND vào gặp các ông!»


Tôi và anh Thiết bước vào. Phòng khách rộng lớn, ghế ngồi lót dạ đỏ, trên bàn có những cốc nước và mấy hộp hạt đào lộn hột. Anh Thiết ghi tên suốt lượt cả 28 người có mặt, từ các ông Dương Văn Minh, Vũ Văn Mẫu, Nguyễn Văn Huyền đến các ông Nguyễn Văn Hảo, Nguyễn Hữu Có, Bùi Tường Chiểu, Nguyễn Hữu Hạnh, Bùi Hòe Thực, ông Diệp, ông Trường v...v...


Vừa lúc ấy, Trung tá Hân đón tổ quay phim Quân giải phóng (có 2 người) vào. Ông Minh bước tới trước, nói chậm rải:-«Thưa quý ông! Chúng tôi chờ quý ông từ buổi sáng đặng chuyển giao chính quyền».


Tôi đáp ngay: «Các ông còn có gì mà bàn giao; không thể bàn giao khi trong tay không còn có gì!»


Tôi không nói gì đến chuyện đầu hàng vì 2 Trung tá Tùng và Hân đã cho tôi biết ông Minh vừa tuyên bố đầu hàng ở đài phát thanh. Ý tôi muốn nói là không thể có chuyện bàn giao chính quyền, vì tình hình đã ngả ngũ xong xuôi.


Tôi thấy các ông Minh, Mẫu, Huyền, Hảo, Có …đều buồn. Ông Minh cúi hẳn đầu, tôi thấy cằm ông lún phún râu, đường gân 2 bên má co giật nhẹ. Tôi liền an ủi: «Hôm nay là ngày vui. Hòa bình đã đến. Cuộc chiến tranh đã kết thúc. Chỉ có người Mỹ là thua. Tất cả người Việt nam ta là người chiến thắng».


Tôi thấy một số vị gật gật đầu, ông Mẫu nở nụ cười vui vẻ, tán đồng. Tôi liền thêm: «Bất cứ ai có tinh thần dân tộc đều có thể coi ngày hôm nay là ngày vui lớn của mình».


Sau đó tôi mời mọi người ngồi, uống nước, trò chuyện thân mật. Tôi hỏi chuyện ông Minh, sức khỏe ra sao, ngày ông chơi mấy «sét» tennis ? Collection phong lan của ông có bao nhiêu giò rồi? có những loại hiếm quý nào? Ông trả lời hết, vui vẻ, tự nhiên …


Tôi quay sang ông Mẫu hỏi ông từ giã miền Bắc từ hồi nào? Ông còn nhớ gì về vùng quê Chèm Vẽ…nay Cầu lớn Thăng Long qua gần đấy; tôi hỏi về trường Luật ông đang dạy, tôi cũng hỏi ông: Sao tóc ông đẹp, dài vậy, tôi nghe có hồi ông cắt tó phản đối chính quyền ? ông cười, đó là chuyện 2 năm trước, ông luôn mê say với sinh viên trẻ ngành Luật…


Một lát sau, ông Nguyễn Văn Hảo yêu cầu gặp riêng tôi. Tôi cùng ông ngồi cạnh chiếc bàn con bên cửa sổ lớn nhìn xuống sân trước, ông nói: «Tôi là Nguyễn Văn Hảo, giáo sư, phó thủ tướng đặc trách kinh tế, xin báo với riêng ông một tin quan trọng: bọn này đã giữ lại trong kho Ngân khố quốc gia hơn 16 tấn vàng, không cho họ mang ra khỏi nước, mong quý ông báo ra Hà Nội cho người vô nhận…»


Tôi hỏi kỹ lại và tối đó tôi điện ngay cho Thiếu tướng Lê Quang Đạo phó Chủ nhiệm Tổng cục chính trị. Ngày 2-5 Hà Nội cho chuyên cơ IL 18 vào Sàigòn nhận đủ hơn 16 tấn vàng ấy.


Đêm ấy, tôi gửi bài báo «Sài Gòn 30-4: Trong ánh chớp của lịch sử» in trên số báo QĐND ra sáng 1-5-1975, do tổ thông tin của Đoàn đại biểu Mặt trận Giải phóng trong Ban Liên hợp 2 bên trong trại Davis – Tân Sơn Nhất chuyển bằng tín hiệu morse. Đây là bài báo duy nhất gửi được từ Sài Gòn, vì bưu điện bị đóng cửa liền 2 ngày. Fax, điện thoại viễn liên, điện báo đều tắc. Do chuyển bằng morse, tên 2 món trong thực đơn của tổng thống bị sai, «cá thu kho mía» thành «cá thu kho giá» và «gân bò hầm sâm» thành «gan bò hầm sâm»!


Sáng 1-5 tôi gặp các phóng viên Boris Galash (Tây Đức) và Tiziano Terzani (Ý) và nhận chuyển giúp 2 bài báo ngày 30-4 của họ qua con đường Thông tấn xã Viêt Nam ở Hà Nội. Họ mừng rỡ vô cùng vì đó là điều họ lo, sốt ruột nhất. Bài báo đến được Berlin, Bonn và Roma.


Những sự việc trên đây tôi ghi lại thật đúng với thực tế lịch sử.


Trong tài liệu chính thức của bộ Tổng tham mưu, các câu nói của tôi trên đây được đặt trong miệngTrung tá Bùi Văn Tùng (!). Tôi khá thân với anh Tùng, từng ghé thăm 2 vợ chồng anh. Tôi tin là anh Tùng sẽ có thể đến lúc không ngại gì nói rõ sự thật đầy đủ.


Có những nhân chứng còn sống, về những lời nói của tôi trưa hôm ấy, như các ông Nguyễn Văn Hảo, Nguyễn Hữu Có, Nguyễn Hữu Hạnh, các ông Diệp, Trường (tôi không nhớ họ)… cũng như tổ phim Giải phóng hay nhà báo Nguyễn Trần Thiết rất ngay thật thẳng tính.


Sự thật là hoàn cảnh ngẫu nhiên đưa đẩy để tôi là cán bộ cấp cao duy nhất của QĐND có mặt tại dinh Độc Lập trong khoảng thời gian từ 12 giờ đến 16 giờ chiều 30-4-1975 để chứng kiến và chút ít tham gia sự kiện lịch sử này.


Vị tướng đầu tiên tôi gặp lúc đã xế chiều ở Dinh Độc lập là Thiếu tướng Nam Long, phái viên của bộ Tổng tham mưu, tôi cùng tướng Nam Long chụp chung ảnh kỷ niệm. Tối mịt Thiếu tướng Nguyễn Hữu An mới đến, khi quanh sân anh em nổi lửa nấu cơm, mỳ ăn liền.


Sở dĩ một số báo nước ngoài cứ nói phóng lên là tôi là người nhận đầu hàng của tướng Minh là vì tướng Trần Văn Trà chủ tịch ủy ban Quân quản Sài Gòn hồi tháng 9-1975 có lần giới thiệu tôi với các nhà báo Nhật, Pháp, Thái lan, Hoa Kỳ … rằng : đây là nhà báo, sỹ quan cao cấp nhất chứng kiến sự đầu hàng của chính quyền Sài Gòn. Rõ ràng «chứng kiến » và «nhận» là 2 điều khác nhau.


Hồi 1989, khi tôi đưa nhà báo Mỹ Stanley Karnow đến gặp Đại tướng Võ Nguyên Giáp tại nhà khách chính phủ (đường Ngô Quyền), ông Giáp giới thiệu với S. Karnow: Đại tá Bùi Tín là sỹ quan cao cấp nhất có mặt ở Dinh Độc Lập khi chính quyền của tướng Minh đầu hàng.


Từ đó, có thể có người hiểu sai, hiểu lầm cho rằng tôi là người nhận đầu hàng. Cũng có thể có người hiểu sai, cho rằng khi tôi nói «không còn gì để bàn giao» thì cũng có nghĩa là tôi đòi họ phải đầu hàng tôi!


Đã có bài báo tiếng Việt ở Pháp bịa ra rằng: Bùi Tín rút súng chĩa vào nội các Dương Văn Minh, hét mọi người phải giơ tay đầu hàng, rồi bắn loạn xạ lên trời để thị uy, làm phách…!


Tôi không bao giờ nhận một điều gì không phải của mình, không do mình làm.


Hơn nữa, sự có mặt của tôi ngày 30-4 -1975 ở Sài Gòn với hy vọng hòa giải và hòa hợp dân tộc trọn vẹn đã sớm tan thành mây khỏi, với chính sách thực tế của lãnh đạo CS là chiếm đóng, trả thù, đày đọa các viên chức, binh sỹ, đồng bào ruột thịt ở miền Nam, tịch thu quyền sống tự do, có nhân phẩm, nhân quyền của nhân dân cả nước suốt 35 năm nay. Gần 20 năm nay họ để cho bọn bành trướng uy hiếp, mua chuộc, để chúng lấn đất, lấn biển, lấn đảo, giết hại ngư dân ta…


Do tình hình đất nước nguy kịch như thế, đã 20 năm nay, tôi chỉ một điều tâm niệm là góp hết sức thực hiện đoàn kết thống nhất dân tộc, cùng toàn dân đấu tranh dành lại các quyền tự do dân chủ bị một chế độ độc đảng toàn trị tước đoạt hơn nửa thế kỷ nay.

Cung Vua và Phủ Chúa Hà Nội

(Phần I)

Bùi Tín 

 

http://www.dcvonline.net/php/modules.php?name=News&file=article&sid=4960     



Luu Vu introduces: From the 90s until now, since taking political asylum in the French Republic (September 1990), veteran journalist Bui Tin has continuously provided Vietnamese readers around the world with works published in books ("Clouds of the Century", "Real Face", ...) and many articles with content that both expresses the passion of a person who is concerned and thoughtful about the fate of the nation, and has valuable information and documents, and has had a significant effect on the free media of overseas Vietnamese promoting and fighting for the democratization process of Vietnam.


Journalist Bui Tin's writing ability is truly admirable. Before and after the age of 80, his pen has not stopped. He has focused his power on his pen - a powerful and sharp weapon, always making the Hanoi authorities uncomfortable, especially when he took advantage of information sources from friends, comrades, and colleagues in the country, directly attacking the brains of the leadership group of the Vietnamese Communist Party. The secrets of the Hanoi Royal Court were exposed and dissected before public opinion.


Dan Chim Viet received the following research and compilation. This is a valuable article not only in terms of synthesizing documents, but through the author's analysis, it also clarifies many thorny and complicated issues behind the scenes of the Hanoi Communist Royal Court, which have a direct and serious impact on the interests and destiny of the country.


Spending three months of hard work, diligently working with the conscience of a free, honest, objective journalist, with a high sense of responsibility to public opinion and future generations, author Bui Tin has briefly summarized the special context of an important historical period of Vietnam under the communist regime from 1991 to 2008 - that is, since the collapse of the communist system in Russia and Eastern Europe until now.


The article shows:


"For nearly 20 years since the 7th Congress (1991), the Chinese Communist Party has been determined to implant into the current regime in Vietnam a group of native leaders loyal to them, in order to restrain our country within their control, in order to serve the goal of unlimited expansion.


This group has climbed to the highest positions of the regime, the Communist Party and the State, and has granted many important positions to have a long-term impact on the perspective of "facilitation", in order to maintain trusted henchmen who benefit the Celestial Dynasty.


This group has also honed a sharp intelligence tool with unlimited means and power, with a solid legal basis, to maintain the backward one-party regime, restrain the pace of innovation and integration, and aim the spearhead of dictatorship at democratic fighters, regardless of public opinion and international public opinion.


With a spirit of service and gratitude, the author "hopes that this research article will be widely disseminated at home and abroad, and will be discussed and supplemented by scholars, professors, students - especially in the fields of history, law, international relations... and journalists to comment and review".


DCVOnline edits, proofreads and divides the article into 6 parts, published twice a week starting from Monday, April 28, 2008.





I - Introduction


Why is it necessary to study this topic?


Since the end of 2001, my friends from Hanoi said that there was a MA government in Hanoi. I thought this was a joke. But it was true. A profound truth, not easy to see. What is MA? Is it the abbreviation of the names of two characters who, although retired, still have great power over the current communist regime? M refers to Mr. Muoi, Do Muoi; A refers to Mr. Anh, Le Duc Anh. MA is M + A, a pair of characters closely related to each other: Muoi + Anh.


MA also means devil, has sinister and cunning plots, harmful to the people and the country. MA also means not real, but due to the blind faith of some people, it has become powerful, causing fear in society. Like the ghost at the foot of the banyan tree, not real, but due to the superstition of the faint-hearted, it is feared, worshiped, offered, prayed for protection and grace, salary, happiness.


Also from Hanoi, my friends talked about the Royal Palace and the Lord's Palace. Meaning that the Hanoi Royal Palace can be compared to a feudal court, the General Secretary has supreme authority, like an Emperor, is the one with the highest and final decision-making power. Just like in ancient times, there were good, talented, virtuous Kings, there were bad, ignorant, debauched Kings.


Around the King are the Four Pillars of the Court, including the Standing Member of the Politburo, the President, the Prime Minister and the Chairman of the National Assembly.


And who is the Lord's Palace? It is a force without a name, official title, no official headquarters, no official apparatus, only M+A, only 2 retired figures, but still has power and authority, has tools that cannot be underestimated. In the past, there were periods when two powers existed in parallel, coordinated and then competed with each other, King Le - Lord Trinh in the 16th century.


The situation of the King's Palace and the Lord's Palace in the one-party regime in Vietnam is real. Not only that, it is the key to understanding all the main developments of the Vietnamese times, of current events in Vietnam, the achievements and especially the obstacles, contradictions and paradoxes in Vietnam on the path of "renovation" and "integration", from around 1991, that is, from the 7th Congress of the Communist Party of Vietnam (CPV) to the present.


It deserves to be a topic for serious and scientific research, especially for political activists, organizations and individuals opposing the totalitarian one-party regime, patriotic intellectuals, culturalists, literary and artistic activists who love creative freedom, and young people who aspire to contribute to the Fatherland.


II - Circumstances leading to the situation of "the King's palace and the Lord's palace"


1 - The collapse of the Socialist bloc and the political regime crisis in Vietnam


The socialist countries in Eastern Europe fell into political crisis in the late 1980s, leading to Poland, the former Czechoslovakia (now the Czech Republic and Slovakia), Bulgaria, Hungary, the former Yugoslavia... shifting from a single-party regime to a multi-party one, and then the Berlin Wall suddenly collapsed in November 1989, leading to the peaceful reunification of Germany in a multi-party democracy. These were extremely shocking political events for the leadership of the Communist Party of Vietnam. The firm belief in the inviolability and inevitable victory of the socialist camp was destroyed in reality; the basic theory of "the transition from capitalism to socialism (Marxism) on a global scale" was rejected by reality. A gloomy, wavering, even bewildered and pessimistic atmosphere enveloped the party. The Politburo of the Communist Party of Vietnam tried to stay calm when receiving bad news, such as the execution of “Comrade General Secretary Ceausescu” and his wife in Romania and the execution of “Comrade General Secretary Honecker” in Berlin, who was placed under house arrest, awaiting trial... The


only consolation for the leadership group in Hanoi at that time was that the Soviet Union, the stronghold of the international communist movement, still existed, and there were still several other communist countries: China, North Korea, Cuba; Laos could also be mentioned.


Some time later, in August 1991, the situation in the Soviet Union changed dramatically, the coup to overthrow President Gorbachev failed, the Communist Party of the Soviet Union was dissolved, the Soviet Union collapsed, President Yeltsin came to power with a multi-party, pluralistic Russia. In the world, the Cold War between the two factions ended. The international communist movement collapsed. This was a terrible political earthquake for the ruling Communist leadership group in Hanoi. Because for half a century, the Communist Party of the Soviet Union and the Soviet Union have been a solid support in terms of ideology, theory, politics, economics, culture, national defense, a Teacher, a Star, a Model, a source of weapons - missiles, airplanes, radars, warships - industrial technical equipment, food, foreign currency...


2 - Faced with a decisive choice: The Communist leadership group in Hanoi is facing a decisive choice in both domestic and foreign policies. Regarding domestic affairs,


should we continue on the path of building socialism (Marxism) and communism as we have been doing for a long time? Or should we follow the path of transformation from autocracy to democracy, from one-party to multi-party pluralism as some countries in Eastern Europe, Russia and some countries of the former Soviet Union have just gone through, following the path of Perestroika (restructuring) and Glasnost (transparency) proposed by Gorbachev?


In foreign affairs, should we leave the disintegrated international communist movement and the broken socialist camp, to resolutely integrate into the democratic world, which includes the vast majority of countries that have implemented a multi-party, pluralistic political system, with civil society, freedom of speech, press, and elections as the foundation?


In fact, there has not been a serious discussion within the Communist Party, in the National Assembly, in the government apparatus, among intellectuals and academics as well as in the press and media in our country. The truth is so scary!


After half a century of the Communist Party's rule in the North and more than 16 years in the whole country, the people's freedom of thought and freedom of speech have been eliminated. Few people have retained the ability to think independently. Almost all people have become accustomed to a lifestyle where the Party takes care of everything for them. An entire class of intellectuals has been deluded by the Party, cut off from the progressive world, and almost insensitive to the fate of the nation and the people's life without freedom.


The media system such as radio, television, and newspapers are all in the hands of the Party. If the Party is wise, intelligent, and creative, the people will benefit. If the Party is wrong, dogmatic, and corrupt, the people will have to accept it. They can only shake their heads, sigh, and accept it, if they do not want to bring disaster upon themselves and their families.


Therefore, in 1991, when the Soviet Communist Party died and the socialist bloc came to an end, the Vietnamese Communist Party should have had a profound and thorough self-reflection, carried out a responsible and honest self-criticism before the nation and people, presented all possible options for the future path, sought opinions from the entire Party and the entire people, and carefully considered right and wrong, pros and cons, but the Communist Party leadership group did not do so. The evil of


worshipping the Communist Party and leader Ho Chi Minh, believing that the Party and leader never make mistakes, makes each person lose their clarity and become blind, even when they see something wrong, they dare not speak up, knowing the wrong path but not daring to turn back, this is the most terrible tragedy of the Communist Party and of our country in the past half century. (1)


A historical opportunity was missed, due to the complacent and arrogant nature of the communist leadership group, always self-delusional about the so-called "historical feat of defeating the three leading empires of Asia (Japan), Europe (France) and America (the United States)". The drunkenness of victory with the subjective arrogance of the leadership group led to a deep and seemingly endless disaster for the unfortunate people with no way out.


This responsibility weighed heavily on the shoulders of the Politburo of the 7th Congress of the Communist Party of Vietnam. On the other hand, an entire class of intelligent and studious intellectuals, who had been brainwashed and dogmatized for many years, became passive and insensitive, letting the situation of the country drift, feeling innocent and powerless. With such a situation, it would be difficult for a figure that history needs to appear, inside and outside the party, such as a Lech Walesa or a Vaclav Havel, a Gorbachev or a Yeltsin.


To be fair, in 1988, there appeared a Tran Xuan Bach in the Politburo, then in 1995 a Tran Do with the rank of lieutenant general, former member of the Party Central Committee, vice chairman of the National Assembly, then a Phan Dinh Dieu, PhD in mathematics, member of the Presidium of the Fatherland Front... spoke up to demand an end to the one-party dictatorship, a shift to a pluralistic political system, following the democratic values ​​of the era. These figures, although temporarily defeated, salvaged the honor of the entire class of ignorant and sleepy intellectuals, only to incur punishment, revenge and slander from the leadership group, but they set a rare shining example of intelligence and dedication for the next generation.


3 - Choosing the direction of the 7th Congress of the Communist Party of Vietnam


In 1986, the 6th Congress met from December 15 to 18 and decided to implement the "Doi Moi" policy. An atmosphere of excitement and hope arose after more than 10 years of continuous crisis, due to isolation and blockade after the Vietnamese “people’s” army entered Cambodia and stayed, bogged down for nearly 10 years. Vietnam joined the United Nations in late 1977, but only to be condemned there for its “long-term occupation of the land of pagodas”. The Vietnam-China border war in the North in 1979 and the Vietnam-Khmer Rouge war in the South (from 1977 to 1988) were two wars carried out by Beijing expansionists to weaken Vietnam comprehensively. Inflation reached 300, then 500%/year. Resources were exhausted. The only external support, the Soviet Union, was also full of difficulties and crises. The leadership group led by General Secretary Truong Chinh, then General Secretary Nguyen Van Linh (elected at the 6th Congress) had no other choice but to carry out the "renovation" in the direction of perestroika (restructuring) and glasnost (transparency, openness) of the Soviet Communist Party. Vietnamese "volunteer troops" withdrew from Cambodia in 1988. Product contracting was widely implemented in agriculture; freedom of trade, circulation, and business was applied; freedom of creativity in literature and art was encouraged. A comfortable, breathable atmosphere was created, and hope was kindled. In the intellectual community and the leadership of the Communist Party of Vietnam, there was an optimistic, though still reserved, atmosphere in the figures of Nguyen Van Linh, Tran Xuan Bach, Nguyen Co Thach, Vo Van Kiet... In the years 1987 and 1988, besides economic freedom, some political freedoms became reality, such as the initial freedom of speech, freedom of the press, freedom of debate and freedom of creation in a rather open, airy and exciting atmosphere. The


7th Congress, which was prepared since the beginning of 1990 and held from June 24 to 27, 1991, should have had more progressive content than the 6th Congress as the whole society expected, but on the contrary, it was a step backward, and more ironically, a spectacular step backward!


Faced with the developments in Eastern Europe in 1990, the victory of Solidarity in Poland, the progress of Charter 77 in Czechoslovakia, the migration of tens of thousands of Hungarians to Austria, and then the breach of the Berlin Wall, which then collapsed amid the endless joy and excitement of the masses there, the Politburo in Hanoi was terrified. They were terrified of losing power and their interests.


The Resolution of the 7th Congress clearly stated that the number one danger for the party and the country was “deviation from Socialism”, stating that this was Marxist socialism, with the dictatorship of the proletariat, the monopoly of the Communist Party, and the danger that accompanied the above-mentioned danger was the danger of “peaceful evolution”, meaning changing the regime from a single party to a pluralistic, multi-party system by non-violent means. Two other dangers pointed out by the 7th Congress were the danger of widespread corruption and the danger of falling further and further behind neighboring countries.


4 - From the analysis of the causes of the collapse of the socialist bloc


Regarding the causes of political upheaval in Eastern Europe and the risk of the collapse of the socialist bloc, there are two opposing ways of analysis.


a) - A widely popular analysis in the world holds that the failure of the Marxist socialist model and the collapse of the socialist bloc led by the Soviet Union is in accordance with the law of social development, lies in the undemocratic authoritarian nature of that model and that bloc, lies in the brutal nature of the proletarian dictatorship and of the Marxist doctrine of class struggle, lies in the brutal and inhuman nature in the application of Marxist theory to reality by Lenin, Stalin, Mao and the communist parties when they took power. “The Black Dossier of Communism” (Le livre noir du communisme) is a classic book compiled by the most prestigious political and philosophical theorists in the West, proving that practical socialism has massacred more than 100 million people in the countries it ruled in “peace”, most of them belonging to the elite of the nations, surpassing the crimes of Hitler’s fascism.


Those with the above scientific objective thinking consider the emergence of the Socialist bloc - of which Vietnam once claimed to be an outpost - to be in fact just a mistake in human history, its inevitable demise lies in the very nature of Wisdom, Goodness, and Health of humans with the ability to overcome the Blindness, Evil, and Sickness of humans in this world. They consider Walesa, Havel, Gorbachev, Yeltsin... to be wise and courageous figures, humane and heroic figures, who are forever respected by the entire human race, without the need for bronze statues or stone steles or massive, heavy mausoleums. They have been encouraged, supported and empowered by progressive forces around the world in their cause of national salvation.


b) Another analysis argues that the dissolution of the Eastern European socialist countries, the fall of the Berlin Wall, the collapse of the Soviet Communist Party, the end of the Soviet Union, and the disintegration of the socialist bloc are painful events for the international communist movement and progressive humanity (!), and are crimes of sabotage committed by right-wing opportunists in the communist movement who betrayed the movement and voluntarily became lackeys of world imperialism. With subjective and dogmatic analysis, not daring to look directly at the truth, blind and paranoid communist leaders explain that this failure is only tactical, temporary (!), just a storm limited in space and time, then the sky will clear up, the communist movement and the socialist bloc will recover and win (!).


Saving the endangered socialist bloc, saving the sinking socialist bloc are two urgent calls for help and slogans of action in the 7th Congress of the Communist Party of Vietnam.


Loyal to Marxism-Leninism - whose large colored portraits stood out in front of the Congress hall, right above the statue of Ho Chi Minh - the 7th Congress advocated maintaining the Marxist socialist regime in the face of great storms and winds, tightening the alliance with the remaining socialist brother countries including China, Cuba, Laos and North Korea.


This policy and line is related to the relationship between Vietnam and China, between the Communist Party of Vietnam and the Communist Party of China.


This relationship plays an extremely important role, one could say decisive in the formation of the "King's Palace and Lord's Palace" situation - the research topic of this thesis.


5 - The relationship between Vietnam and China


This is a relationship that changes, ups and downs, sometimes extremely close friends, sometimes sworn enemies, sometimes comrades, sometimes opponents, sometimes peace, sometimes war, sometimes solidarity and sometimes conflict over the past decades.


Since ancient times, a thousand years of Chinese domination, then the invasions of the Yuan-Mongol period left deep marks on the relationship between the two countries.


Entering the 7th Congress, in mid-1991, the Vietnam-China relationship was at a delicate time. The Vietnam-China border war in early 1979 was still deeply engraved in the memory of the people of the two countries. The Vietnam-Khmer Rouge war was also a type of Vietnam-China war: Beijing used the Khmer Rouge army that they raised, equipped, trained and commanded to bleed Vietnam for more than 10 years (with more than 50,000 young Vietnamese lives and 300,000 wounded) and only ended for more than two years, when the Vietnamese army withdrew from Cambodia.


Le Duan, General Secretary of the Communist Party of Vietnam since the Third Congress (September 1960) in the last period of his life, had shifted to the strongest anti-hegemonic stance against China - once publicly said that "Vietnam must remain steadfast and vigilant against China's expansionist hegemony for hundreds of years" - passed away in July 1987. In China, Deng Xiaoping, General Secretary of the Communist Party of China, who once advocated punishing Vietnam with strong military strikes, was still in a powerful position: Chairman of the Central Military Commission of the Party. Deng Xiaoping also placed his most trusted figure, Jiang Zemin, in the position of General Secretary of the Communist Party of China since June 1989, along with Li Peng in the position of Prime Minister. These two figures, following Deng Xiaoping's example, always acted arrogantly and condescendingly towards Vietnam.


Dang, as well as Giang and Ly, were all very bitter about the fact that in December 1980, the 6th National Assembly of the Socialist Republic of Vietnam, 7th session, unanimously approved the new 1980 Constitution, replacing the old 1960 Constitution, in which the "Preamble" added a whole paragraph, the full text of which was as follows:


"Having just gone through thirty years of war for liberation, our people earnestly desire peace to build the Fatherland, but have to confront the invading Chinese hegemonists and their lackeys in Cambodia. Promoting the glorious tradition of the nation, our army and people have won resounding victories in two wars to defend the Fatherland against the Cambodian reactionaries on the southwestern border and against the Chinese hegemonists on the northern border, protecting our independence, sovereignty, unity and territorial integrity".


6 - Vietnam - China high-level meeting in Chengdu (September 1990)


From the beginning of 1990, when the documents prepared for the 7th Congress were approved and sent down to the local bases for discussion. Beijing, through its embassy in Hanoi, had a firm grasp of all movements within the Vietnamese Communist Party, and smelled the trend of wanting reconciliation and a return to alliance with China, so it made a tricky move.


On August 29, 1990, Ambassador Truong Duc Duy asked to meet with General Secretary Nguyen Van Linh and Prime Minister Do Muoi to convey the message from General Secretary Jiang Zemin and Prime Minister Li Peng inviting the three: General Secretary Nguyen Van Linh, Prime Minister Do Muoi and advisor Pham Van Dong to Chengdu, the capital of Sichuan province, on September 3, 1990 to "secretly discuss the Cambodian issue and the issue of normalization between the two countries". Just before, they appeared cold and hesitant about high-level meetings and normalization, but suddenly they showed goodwill and were so quick that the meeting would take place only five days after the invitation. The Beijing leadership soon realized that a group of people was forming in the Hanoi leadership that clearly showed the need for early reconciliation and alliance with China, and that they needed to take advantage of it immediately to influence the 7th Congress in terms of both policy and personnel.


According to the comment of Deputy Minister Tran Quang Co, who was in possession of all the top secret documents at that time, the Chengdu summit was a failure, the Vietnamese side was trapped, tricked, deceived and played dirty by Deng Xiaoping, Jiang Zemin and Li Peng. General Secretary Nguyen Van Linh lacked international experience, quickly said "yes yes yes" to all opinions of the Chinese side, even went further than them, "more royalist than the king", immediately agreed with the formula 6+2+2+2+1 = 13 regarding the members of the Supreme National Council (SNC) in Cambodia: 6 people from Hun Sen + 2 Khmer Rouge, 2 from Son San, 2 from Sihanouk + Sihanouk himself. The previous plan was that the SNC would have only 12 people, 6 from each side, without Sihanouk alone in the position of Chairman as Beijing had just added. Hanoi's acceptance immediately met with opposition from Hun Sen. Hun Sen said that Vietnam had compromised without principle on the back of the Phnom Penh government.


What was even more humiliating for the Vietnamese side was that the "red solution" proposed with the content of closely uniting all communist parties from the Chinese Communist Party, Vietnam, Hun Sen's party, the Khmer Rouge Communist Party..., together to stand against danger, thinking that Beijing would eagerly embrace it, was immediately coldly rejected by the Chinese side. Li Peng explained that Hun Sen's party and Pol Pot's party would find it difficult to unite with each other. These two communist factions had lower international prestige than the Son San and Sihanouk factions, so if they were to stick together, it would only further hinder the work of the Supreme National Assembly in carrying out reconciliation in Cambodia. Jiang Zemin also made it clear to the Vietnamese side that: "In the current international situation, if the two communist parties (China and Vietnam) join hands, it is not beneficial; Western countries pay close attention to our relationship." Everyone knows that for a long time, Deng Xiaoping and the Beijing leadership group no longer talked about proletarian internationalism, did not say anything about the socialist camp, they emphasized China's own type of socialism, with its own unique color, special to the Chinese nation, returning to nationalism, while the Vietnamese leadership group still dreamed about international sentiment.


Before the opening of the 7th Congress, advisor Pham Van Dong, now 85 years old, almost blind, hard of hearing, attended the Politburo meeting to review foreign affairs work, lamented: "In Chengdu, we made mistakes, leaving bad consequences; we made mistakes, we were foolish. I am very regretful; I should not have gone; I am very heartbroken."


Only Prime Minister Do Muoi was satisfied, even happy, about the trip to Chengdu. Since mid-1990, when discussing personnel for the 7th Congress, General Secretary Nguyen Van Linh, who was over 76 years old, had expressed his intention to resign and would take the position of advisor. The removal of the radical figure Tran Xuan Bach in 1989 was like a cold shower on the "renovation" that had only started for more than two years. A conservative, dogmatic, opportunistic movement arose with the leading figures in the 6th Politburo: Do ​​Muoi, Le Duc Anh, Dao Duy Tung, Nguyen Duc Binh, Pham The Duyet, Doan Khue, and Nong Duc Manh. Everyone knew that the new General Secretary would be Do Muoi, although he was 73 years old, and the new Prime Minister would be Vo Van Kiet.


Do Muoi immediately chose Le Duc Anh, a member of the Politburo, general, and Minister of National Defense, as his most trusted confidant. Since the end of 1990, Mr. Do Muoi has assigned General Anh, former commander of the "Vietnamese volunteer army" in Cambodia, to be in charge of monitoring the settlement of the Cambodian issue together with the Central Foreign Affairs Committee headed by Hong Ha - a trusted person of Mr. Muoi. In fact, Mr. Muoi put Foreign Minister Nguyen Co Thach and the Ministry of Foreign Affairs, including the China Department, in a "sitting around doing nothing" situation. Mr. Thach was not invited to Chengdu by China; only the Chief of the Central Office Hong Ha accompanied the three senior officials to Chengdu (at this time, Hong Ha had been promised by Do Muoi the position of Head of the Central Foreign Affairs Committee to replace Hoang Bich Son, who was about to retire). General Anh, along with Hong Ha, invited Chinese Ambassador Truong Duc Duy to a private dinner as well as received Assistant Foreign Minister Tu Don Tin when he visited Hanoi.


7 - The policy of "alliance with Beijing" was implemented.


The highlight of the 7th Congress in the foreign policy of the Communist Party was to get closer to Beijing, lean towards Beijing, soon normalize with Beijing, and move towards tightening the alliance with Beijing, in the face of the danger of socialism being abolished and the socialist bloc being broken up.


In contrast to the Resolution of the 6th Congress (December 1986) advocating multilateral relations, normalization with all countries, economic cooperation and exchange, and friendship with all countries near and far on the basis of equality and mutual respect, the 7th Congress completely shifted to the direction of prioritizing reconciliation and re-alliance with socialist China, because China shares a common Marxist socialist regime, is led by a communist party following the Marxist-Leninist doctrine, and is located next to each other, currently facing the same danger of losing socialism and losing the monopoly of the communist party's dictatorship. This policy is called the "red solution".


After the 7th Congress (June 1991), especially after the collapse of the Soviet Union and the dissolution of the Communist Party of the Soviet Union (August 1991), more than 200 reporters from the Central Ideology and Culture Committee were sent to localities and sectors to disseminate the content of the Congress Resolution, especially focusing on the advice for each party member to remember that in foreign relations, although the party openly spoke of normalizing, friendly relations, and making friends with "all countries", it was still necessary to distinguish 5 different levels of friendship:


a) First of all, socialist countries, sharing the same political regime, even though there were temporary conflicts at times, now must stand together in the spirit of proletarian internationalism to overcome the risk of being overthrown, including Vietnam, Cuba, China, North Korea, and Laos.


b) Progressive national independence countries that were once on the same side against imperialism, such as India, Algeria, Egypt, Venezuela...


c) Other national independence countries that once opposed Vietnam will have normal relations and cooperation, such as countries in the ASEAN organization: Thailand, the Philippines, Indonesia, Malaysia, Singapore and South Korea, Taiwan... d


) Capitalist countries in general: France, Germany, Italy, Spain... in Europe, Canada, Australia, New Zealand, Japan... e)


Finally, the United States, the old enemy that is still plotting to carry out "peaceful evolution", needs to be cautious and vigilant with this country because in the United States there is currently the most "dangerous" anti-communist force in the overseas Vietnamese community.


At the 7th Congress held from June 24 to 27, 1991, Mr. Nguyen Van Linh was promoted to the position of advisor along with President Vo Chi Cong, who was 78 years old. Do Muoi took over the position of General Secretary, and General Le Duc Anh was assigned to wait for the National Assembly meeting in mid-1992 to replace Mr. Cong as President. Immediately after the Congress, Do Muoi placed General Anh in the second position in the party, in charge of all four areas: government, defense, security and foreign affairs. The third person in the party was Dao Duy Tung, a standing member of the Secretariat, a very dogmatic and conservative person who once demanded "to remove Tran Xuan Bach from the Communist Party". Foreign Minister Nguyen Co Thach, who had accepted Mr. Tran Xuan Bach to work at the Ministry of Foreign Affairs right after he was expelled from the Politburo and the Central Executive Committee, argued with Beijing's diplomatic envoy Tu Don Tin on the afternoon of June 13, 1990 that "we did not lie, it was you who distorted" and the two men said goodbye to each other with an unprecedented greeting of "goodbye sir". At the 7th Congress, Mr. Thach was also removed from the Politburo, considered a "gift" to the Celestial Dynasty. (2)


8 - From special envoy to special delegation of the Central Executive Committee


Immediately after the 7th Congress ended, the new General Secretary Do Muoi met with Chinese Ambassador Truong Duc Duy to express his intention to immediately send a special envoy of the Vietnamese Communist Party to Beijing to inform them of the good results of the Congress. Beijing expressed its joy and upgraded it to a "Special Delegation of the Central Executive Committee", even though the Delegation consisted of only two people: the number 2 Le Duc Anh, a standing member of the Politburo, in charge of leading all four areas: government, defense, security and foreign affairs, and member of the Central Secretariat Hong Ha, who had just assumed the position of Head of the Central Party's Foreign Affairs Commission, very close to Mr. Muoi and Mr. Anh. The Delegation was warmly welcomed by both Jiang Zemin and Li Peng on July 28, 1991. Le Duc Anh and Hong Ha even humbled themselves to meet with Deputy Foreign Minister Tu Don Tin - who had argued and raised his voice with Foreign Minister Nguyen Co Thach more than a year ago - to "apologize" (!) saying: "Last year when you came to Vietnam, there were some unpleasant problems, we were very sad".


Just over 3 months later, the normalization between the two countries was signed on November 5, 1991 in Beijing, with the participation of General Secretary Do Muoi and Prime Minister Vo Van Kiet. The normalization took place just over two months after the Soviet Communist Party was dissolved, the Soviet Union collapsed, the socialist bloc lost its head and fell apart. The Vietnamese leaders happily thought that maybe they could survive with the "red solution", all remaining communist forces, regardless of color, would come together around the great Chinese Communist Party, with 40 million members in a large country with more than 1 billion people. Small Vietnam lost its precious, comprehensive, and solid support, the Soviet Union, and now immediately found a new, rather powerful support to feel secure. They still dream of restoring the once-famous socialist bloc and international communist movement, with the new Big Brother being the Chinese Communist Party.


However, the Chinese Communist Party does not think so. They have a more sober, more realistic view. After normalizing with Vietnam, their system of reporters spread throughout the country and explained through local newspapers and radio that Vietnam is still not trustworthy. They still dream of dominating Indochina, so the Sino-Vietnamese relationship must follow the content: "close but not close, indifferent but not far, opposing but not fighting". They clearly understood the Vietnamese people's psychology, the spirit of anti-Northern expansionism among the people, the army and intellectuals, as well as the dogmatic spirit of relying on the desire to ally with them of a group of leaders of the Vietnamese Communist Party who were wavering and wavering before the current situation. They intended to attract and bribe this group not to restore the socialist bloc and the international communist movement but only to serve their expansionist ambitions.


Mr. Nguyen Co Thach once deeply analyzed the two sides of the Chinese leadership group: the revolutionary, communist, socialist, internationalist spirit... side and the hegemonic, expansionist, invasive, great-power nationalist side, and argued that towards Vietnam, Indochina and Southeast Asia, China is "showing the second side, the main side, the real side". In that spirit, Mr. Thach made a bitter assessment: "The normalization of Vietnam - China in November 1991 as it happened, in fact, is the beginning of a period of dependence!". We think of the thousand-year period of Chinese domination in the past. Now it has started again since the 7th Congress (1991), through 3 congresses, until after the 10th Congress (2006), nearly 20 years have passed and it has not ended yet.


9 - The desire for expansion after the normalization in November 1991


In 1992, Beijing had more good news. The Chinese Embassy on Hoang Dieu Street (the old Hoang Cao Khai Palace, extremely magnificent) closed in 1978, opened in 1990, after the normalization between the two countries in November 1991, it was opened wide, vehicles came and went continuously, the big 5-star flag was raised, the main buildings of the Embassy and the consulate had new painted doors and walls.


According to the story of former Deputy Foreign Minister Tran Quang Co at that time, in the Government Council meeting in early 1992, Head of the Central Foreign Affairs Committee Hong Ha (also a member of the Central Secretariat) informed the ministers that according to the assignment of the Party, from now on "the two comrades Le Duc Anh and Hong Ha are in charge of negotiating a solution to the Cambodia problem; in relations with China, from now on you can have direct relations with Mr. Truong Duc Duy, without having to go through our embassy in Beijing". What Hong Ha meant was that Chinese Ambassador Truong Duc Duy had become as close as our brother (calling Truong Duc Duy "brother" at this time was even closer than "comrade"). Furthermore, at that time, no one had replaced Mr. Nguyen Co Thach as Minister of Foreign Affairs; and Vietnamese Ambassador to Beijing Dang Nghiem Hoanh had been recalled after Deputy Minister Tu Don Tin "told" Le Duc Anh in July 1991 that "Ambassador Hoanh always avoided us, showing that he did not want to meet us". The


9th National Assembly met in June 1992 and elected General Le Duc Anh to the position of President of the Socialist Republic of Vietnam, replacing Mr. Vo Chi Cong as Advisor to the Central Executive Committee. In reality, President Anh had more real power than General Secretary Do Muoi, because he held all four most important areas: government, military, security and foreign affairs.


The pair Muoi + Anh are close and in agreement in forming an alliance with China to stand firm against the great danger of "deviation from socialism" and "peaceful evolution". Around the two characters Muoi and Anh, leading the way in forming friendships with Beijing are the following people in the Politburo: Dao Duy Tung, Standing member of the Politburo; General Doan Khue, Minister of National Defense; Nguyen Duc Binh, in charge of theory, ideology; Pham The Duyet, Secretary of the Hanoi Party Committee. The new foreign minister appointed in June 1992, Nguyen Manh Cam, was then a member of the Central Committee, Deputy Minister of Foreign Trade. At the 6th Central Conference of the 7th term in November 1993, he was added to the Politburo, also a person trained in China. (Mr. Tran Quang Co commented that Nguyen Manh Cam was selected from the list including Vu Oanh, Vu Khoan, Hoang Bich Son, Nguyen Dy Nien, Nguyen Manh Cam only because Mr. Cam did not have any "previous record" of displeasing China.


The restored Sino-Vietnamese relationship, although not as strong as before, strongly stimulated the desire to expand the territory to the South of the Beijing dynasty. They did not miss the opportunity when the top leaders in Hanoi voluntarily chose them as a support, as a new Big Brother, as a new teacher. Beijing immediately set up a large-scale "land encroachment" on land, in territorial waters, and in the entire southern archipelago quickly, neatly, and smoothly, with a diplomatic pen. Mao had taught a strategic lesson: when the enemy or opponent retreats, we must advance immediately.


Immediately, the border negotiations - abandoned since 1958, then two negotiations from August 15 to November 22, 1974 and from January From October 1977 to June 1978, all in Beijing, no agreement was reached - they were resumed in mid-1992, and on October 19, 1993, the two countries signed the "Agreement on basic principles for resolving the territorial border issue between the two countries".


Since 1995, three Vietnamese-Chinese expert negotiation forums and one government-level negotiation forum were opened to prepare for the land border agreements, in the Gulf of Tonkin and in the East Sea. The


two former border committee heads, Mr. Luu Van Loi and Mr. Le Minh Nghia, commented that while the previous 20 years of border negotiations with China were arduous, difficult, stagnant, and deadlocked, now everything has become unusually smooth and quick!


After the 8th Congress (from June 28 to July 1, 1996), the work of the negotiation delegations has been even more favorable. At the Congress, the group of leaders who are interested in Beijing occupied decisive positions. President Le Duc Anh delivered the opening speech of the Congress. General Secretary Do Muoi delivered the political report. Key ministers including Doan Khue (Defense), Nguyen Manh Cam (Foreign Affairs), Le Minh Huong (Security), and Politburo member in charge of ideology Nguyen Duc Binh... all took turns going to Beijing to present themselves and promised to learn from their seniors' experiences. The 16 golden words (!) relationship was committed: "Friendly neighbors, comprehensive cooperation, long-term stability, looking towards the future".


Thus, the Land Border Treaty between the Socialist Republic of Vietnam and the People's Republic of China was solemnly signed in Hanoi on December 30, 1999, just 1 day before the end of 1999.


Just one year later, the Treaty on the Demarcation of the Gulf of Tonkin between the two countries was solemnly signed in Beijing on December 26, 2000, just 5 days before the end of 2000 and the 20th century.


Regarding the two Vietnam-China treaties mentioned above, for more than 8 years now, there have been many discussions and comments at home and abroad, with conflicting opinions. The leaders in Hanoi, the media, first of all Nhan Dan newspaper, Mr. Le Cong Phung, former head of the Border Committee, Deputy Foreign Minister Vu Dung, and Foreign Ministry spokesman Le Dung all affirmed that the content of the signing of the two above-mentioned treaties was reasonable, realistic, and fair, that our side was not disadvantaged, bullied, or lost any land or suffered any disadvantages, and that at the points of Ai Nam Quan (also known as Huu Nghi Quan), Ban Gioc (Cao Bang) or Lao Son (Ha Giang), we were not oppressed at all. On the contrary, some researchers such as Mr. Truong Nhan Tuan, Mr. Tran Dai Sy in France, Dr. Nguyen Nha in history in the country, some journalists, democracy activists interested in current events and the Vietnam - China relationship believe that at the above points, our side has clearly been encroached on, that on the mainland, our side has let China carve out a total of 200, to 600, even up to 850 square kilometers, and possibly more, from Quang Ninh, Lang Son, Cao Bang up to Lao Cai, Ha Giang and Hoang Lien Son.


In the Gulf of Tonkin, compared to the 1887 French - Qing Treaty (which stipulated the Vietnam - China border along the North - South meridian line passing through the point 105°43' East), the 2000 Treaty re-divided according to a curve created by 21 points lying between the baselines of the two sides. According to this new division, Vietnam lost about 11,930 square kilometers of sea area compared to before. Yet, Foreign Minister Nguyen Dy Nien signed this Treaty and boasted that this was our “great victory”. Researcher Truong Nhan Tuan studied each point of the 21 points, affirming that points 9 to 10 and points 12 to 19 in the exclusive economic zone and continental shelf were all divided unequally and all were at a disadvantage for Vietnam.


There were many doubts about the dishonesty, gullibility, and even compromise from the leaders to the negotiators during the Sino-Vietnamese negotiations, based on a series of questions as follows:


a) Why was there no information for the people, public opinion, and the press to know about the negotiation process, to create support for us, pressure on the other side, as there was before, when negotiating with France and the US?


b) Why from 1994 to 2000, through 14 sessions of the National Assembly, the government did not inform the people's representatives about the progress of the negotiations; Problems encountered and solutions?


c) Why was the National Assembly's approval of the above two Agreements not carried out in an unusual manner, without a report from the Government, without a report from the National Assembly's Foreign Affairs Committee, without any questioning session from the National Assembly and without any response from the Government on this very important issue?


d) Why was the Treaty on the Demarcation of the Tonkin Gulf signed on December 26, 2000, along with the Protocol on Joint Fishing in the Tonkin Gulf, only approved at the 5th session of the 11th National Assembly on June 15, 2004, that is, four and a half years later? Why was there such an abnormality?


d) Why was the content of the Vietnam-China Land Border Demarcation Treaty disseminated, albeit very slowly, in newspapers and on the Nhan Dan electronic newspaper, but up to now the detailed accompanying map - considered an official component of the Treaty - still kept secret? Both the printed and electronic newspapers remained silent?


e) According to the Vietnamese and Chinese press, in 1998 and 1999, when meeting with General Secretary Le Kha Phieu in Beijing, General Secretary Jiang Zemin urged that: the Vietnam-China negotiations should not be prolonged, should be concluded soon, the signing of the Land Treaty should be carried out in 1999, and the signing of the Agreement in the Gulf of Tonkin should be carried out in 2000, meaning that it should be resolved in the 20th century. Mr. Phieu quickly agreed, and the Chinese side took note of that as a commitment forcing the negotiating delegations to carry it out, in reality forcing the Vietnamese delegation to give in to China's demands. Indeed, the signing of the two Treaties took place close to the end of 1999 and 2000, the Land Treaty on December 30, one day before the end of the year, and the Gulf of Tonkin Treaty was signed just 5 days before the end of the 20th century.


Who else in negotiations would be pressed so blatantly and tightly by the other side, even though there might be many unresolved issues? It was this credulousness of General Secretary Le Kha Phieu that Do Muoi and Le Duc Anh used as a convincing excuse to severely sentence Phieu for “selling land and sea to China”, right before the 9th Congress (April 2001) and to put Nong Duc Manh in place of Phieu as General Secretary in the 9th Congress. (3)


Currently, the work of planting border markers on land is being urgently carried out, according to the agreement of both sides, and will be completed by the end of 2008. Along with the planting of markers, a meticulous map is being drawn according to the actual situation and is attached to the Final Protocol and will be an integral part of the entire Treaty. At that time, both sides will have to widely print thousands of those maps for villages and communes at the grassroots level and for the administrative, military, security, customs, agricultural, commercial, transport, tax, education, health, cultural, tourism sectors... At that time, comparing with the old map from the French colonial period still kept in the Aix-en-Province archives (France), with the new map drawn by Google Earth with the most modern and accurate methods, everyone can compare and clearly see whether our side has lost land or not, where, how much, no one can argue or erase it.


Notes: Appendices cited in the article:

(1) - The essay "Ho Chi Minh: the deprivation of patriotism" by French philosopher Jean-François Reveel.

(2) - The memoirs of former Deputy Minister of Foreign Affairs Tran Quang Co "Memories and Thoughts"

(3) - The article by Mr. Nguyen Chi Trung, Major General, former assistant to General Secretary Le Kha Phieu from 1998 to 2001.


The above Appendices have been widely disseminated and can be found in the electronic newspapers: Dialogue, Opinion, Dan Chim Viet, Thong Luan, Dien Thu Club of Democracy, Phat Tan (accessed via www.Saigonbao.com).

Royal Palace and Lord's Palace in Hanoi (Part II)

Bui Tin.

http://www.dcvonline.net/php/modules.php?name=News&file=article&sid=4981 The Royal Palace and the Lord's Palace in Hanoi (Part II) Bui Tin

http://vietnamaaa.numeriblog.fr/congsan/2008/05/cung-vua-v-ph-1.html

The Royal Palace and the Lord's Palace in Hanoi (Part III)

Bui Tin

http://daiviet.multiply.com/journal/item/306 Royal Palace and Lord's Palace Hanoi V

 

http://www1.voanews.com/vietnamese/blogs/tin/nhan-35-nam-ngay-30-4-the-nay-moi-la-nghia-tinh-dan-toc-04-26-10-92118329.html On the occasion of the 35th anniversary of April 30, this is what national sentiment is. Bui Tin wrote exclusively for VOA  

Monday, April 26, 2010


Photo: Timothy O'Sullivan

Federal soldiers at Appomattox Courthouse, April 1865

"Mùa hè năm 2005, tôi có dịp thăm thị xã Appomattox, bang Virginia, gần thủ đô Hoa Kỳ Washington DC. Đây là một địa điểm lịch sử, quanh năm đông khách du lịch. Sân bay, ga xe lửa ở gần. Bãi xe bus rộng. Khắp các bang nước Mỹ đổ về đây. Và mỗi ngày, hàng trăm khách quốc tế, đổ đến, từ Nhật Bản, châu Âu, Mỹ la tinh, Úc …


Nơi đây, hơn 140 năm trước, vào năm 1865, Bắc – Nam, cuộc nội chiến bi thảm Bắc - Nam Hoa Kỳ, sau 4 năm diễn ra quyết liệt, đã kết thúc với cuộc đầu hàng của quân phía Nam trước đại diện quân phía Bắc. Từ đó, thị trấn nhỏ Appomattox trở thành di tích lịch sử lớn, đánh dấu thời điểm chấm dứt nội chiến, mở ra thời kỳ thống nhất đất nước, để từ đó Hoa Kỳ gắn bó dân tộc và mở rộng bờ cõi, trở nên cường quốc số 1, hùng mạnh nhất thế giới cả về chính trị, quân sự, kinh tế - tài chính lẫn văn hóa, giáo dục.


Cả thị trấn Appomattox trở thành bảo tàng sống, mang tên Công viên Quốc gia Lịch sử - National Historical Park.


Trung tâm là ngôi nhà Courthouse, nơi đại diện 2 bên gặp nhau, được giữ nguyên như cũ, nằm ngay giữa thị trấn, cạnh là nhà lưu niệm, giữ lại vô vàn kỷ vật: quân phục, giày mũ, vũ khí, huân chương, quân hàm, quân hiệu, cờ từng đơn vị, bản đồ, tranh vẽ các trận chiến, chân dung, đồ họa, ảnh… về cuộc nội chiến. Cạnh đó là cửa hàng lưu niệm luôn đông khách, bán sách, tranh, tượng, đĩa DVD, băng ghi âm, áo thể thao, đĩa, cốc in hình lịch sử, bưu ảnh. Còn có phòng chiếu phim và một sân khấu ngoài trời để xem kịch, nghe hòa nhạc…


Cuộc đi thăm Appomattox để lại trong tôi một ấn tượng rất sâu, rất đậm. Anh bạn đại tá hải quân Mỹ Collins và anh bạn nhà báo Mỹ Andrew say sưa kể cho tôi những chuyện xúc động về cuộc nội chiến, về tác dụng lịch sử của việc chấm dứt nội chiến, xóa bỏ nguy cơ chia thành 2 quốc gia, tạo nên sự thống nhất và củng cố quốc gia Hoa Kỳ một cách vững chắc và mạnh mẽ liên tục cho đến ngày nay.


Từ sau khi thăm bảo tàng sống này, đã 5 năm nay, cứ đến tháng 4, nhớ đến ngày 30 tháng 4 ở nước ta, tôi lại nhớ đến tháng 4 năm 1865 ở Hoa Kỳ, cách nhau đúng 110 năm. Cùng vào tháng 4, cùng vào cuối mùa xuân, tiếng súng nội chiến bi thảm, quân miền Bắc và quân miền Nam bắn giết nhau chấm dứt, quân miền Nam đầu hàng quân miền Bắc. Nhiều điểm giống nhau. Nhưng cũng nhiều điều khác hẳn nhau. So sánh, đối chiếu thấy có khá nhiều điều bổ ích.


Hoa Kỳ lập quốc từ ngày 4 tháng 7 năm 1776 với bản Tuyên Ngôn Độc Lập lịch sử, kết thúc cuộc chiến chống đế quốc Anh, giải thoát 13 vùng đất thuộc địa của nước Anh. George Washington là Tổng thống đầu tiên của Hợp Chúng Quốc Mỹ (United States of America). Hiến pháp Hoa Kỳ do Thomas Jefferson khởi thảo được thông qua ngày 17-9-1787.


Hoa Kỳ được tạo nên bởi nhiều vùng khác biệt, do dân tứ xứ nhập cư, chủ yếu là từ hơn gần chục nước châu Âu: Anh, Ireland, Pháp, Bồ Ðào Nha, Tây Ban Nha, Hà Lan, Đức, Ba Lan, Hy Lạp… cùng với hàng chục thổ dân bản địa tạo thành, với nhiều tiếng nói khác nhau…


Do đất rộng, lại tốt, chăn nuôi, trồng trọt phát triển nhanh, các chủ trại đưa đông đảo dân nghèo châu Phi sang khai khẩn, mở ra những nông trại lớn ở phìa Nam, tạo nên cuộc buôn bán nô lệ quy mô lớn với những công ty chuyên tuyển mộ, vận chuyển, mua, nhượng, thuê, bán nhân lực lao động, gồm hàng trăm, hàng nghìn rồi hàng vạn, chục vạn người da đen từ châu Phi...


Dẩn dần 2 vùng Bắc và Nam có những đặc điểm khác nhau. Miền Bắc phát triển mạnh công nghiệp, điện lực, cơ khí, đường xá, giao thông, vận tải, đường bộ, đường sắt, hải cảng, thu hút hầu hết dân di cư từ châu Âu.


Miền Nam đất rộng, phì nhiêu, mở nhiều nông trại lớn dùng hơn 85% dân nô lệ nhập cư, trồng lúa mì, trồng bông, chăn nuôi quy mô lớn ngựa, cừu, bò. Tôn giáo, dân tộc giữa Bắc Nam cũng có những khác biệt.


Vào những năm 1850, quốc hội Mỹ thảo luận vấn đề thực hiện giải phóng nô lệ, nghiêm cấm việc buôn bán con người. Thế là có sự phân hóa. Các đại biểu các bang miền Bắc muốn nghiêm cấm ngay, triệt để. Các đại biểu miền Nam không phản đối, nhưng muốn trì hoãn để kéo dài, vin cớ nạn buôn bán nô lệ tuy không hợp đạo lý nhưng là động lực quan trọng cho phát triển kinh tế, có lợi cho mọi người, cứu cả người nô lệ khỏi chết đói; cho nên chỉ cần làm ngay là đối xử nhân đạo, không đánh đập chửi bới nô lệ, sau này sẽ hay.


Cuộc tranh luận gay gắt, đến hồi bế tắc khi Abraham Lincoln trúng cử Tổng thống Liên bang. Ông là người đề xướng dứt khoát việc hủy bỏ ngay nạn phi nhân này. Thế là đại diện 11 bang phía Nam tuyên bố ly khai thành các Cộng đồng phía Nam – Confederations - tách khỏi 23 bang phía Bắc vẫn ở trong Union - Hợp Chúng quốc.


Trận chiến diễn ra suốt 4 năm, trên những chiến tuyến di động, nằm khoảng giữa và ở về phía Đông Hoa Kỳ. Có hồi miền Nam thắng thế, kéo theo 7 bang về phía mình là: Bắc Carolina, Alabama, Florida, Georgia, Louisana, Mississipi và Texas. Từ đầu năm 1865 thắng lợi nghiêng hẳn về phía Bắc đông người hơn, lại do công nghiệp cung cấp nhiều vũ khí trang bị tốt, xe lửa, tầu chiến, pháo binh mạnh hơn.


Mùa Xuân 1865, quân miền Bắc do tướng Ulysses S. Grant là tổng chỉ huy, lúc ấy ông 43 tuổi, đánh chiếm thành phố Richmond, thủ phủ bang Virginia, cũng là thủ phủ của Miền Nam, (gần cuối tháng 3), và 2 tuần lễ sau vây chặt đội quân lớn của đại tướng Robert F. Lee, tổng chỉ huy quân miền Nam, giáng đòn quyết định ở hẻm núi gần Appomattox, khiến quân miền Nam bị cạn lương thực, không thể chờ quân tiếp viện còn ở xa, buộc phải đầu hàng ngày 9-4-1865.


Trong 4 năm nội chiến, số quân của 2 bên lúc cao nhất lên đến 2 triệu 800 ngàn quân, quân miền Bắc chừng 1 triệu 6, quân miền Nam chừng 1 triệu 2. Tổn thất cả 2 bên là 628 ngàn binh lính tử trận. Số dân miền Bắc chừng 24 triệu, số dân miền Nam chừng 11 triệu, khi chiến tranh kết thúc.


Cuộc viếng thăm khu Vườn Lịch sử Quốc gia Appomattox để lại ấn tượng sâu đậm nhất là cảnh đầu hàng đã diễn ra rất cảm động, gây bất ngờ lớn cho quân miền Nam bại trận. Cảnh này được kể lại, tái tạo bằng nhiều tranh vẽ, phóng sự, tường thuật tại chỗ bởi các phóng viên báo chí hồi ấy. Chỉ tiếc rằng hồi ấy máy ảnh còn thô sơ, nặng nề, chưa có máy quay phim, máy ghi âm.


Đại thể cuộc nội chiến Hoa Kỳ kết thúc rất độc đáo, không giống bất kỳ cuộc chiến nào khác, rất đẹp, cảm động, rất có hậu.


Đó là đêm 8-4-1865, đội quân chủ lực của miền Nam do tướng Gordon chỉ huy ở trong tình trạng tuyệt vọng, Tướng Gordon gửi báo cáo cho tướng R. Lee ở gần đó: "Chúng tôi đã chiến đấu bằng mọi khả năng. Thưa Đại tướng, chúng tôi không thể làm gì hơn". Tướng Lee triệu tập gấp bộ Tham mưu, lắc đầu rầu rĩ: "Tình hình này, tôi không thể làm gì hơn là đến gặp tướng Grant để đầu hàng". Nơi hẹn gặp nhau là ngôi nhà nhỏ mang tên Courthouse giữa thị trấn Appomattox gần đó.


Nửa giờ sau tướng Grant có mặt. Ông cố tình mặc cực kỳ giản dị, không quân phục, không huân chương, không mang kiếm, ủng đầy bùn, áo khoác đen. Tướng Lee mặc quân phục tươm tất chào trình diện. Tướng Grant bắt tay, mời ngồi. Tướng Lee đề nghị tướng Grant đề ra những điều kiện đầu hàng. Tướng Grant đã nghĩ kỹ, liền thảo xong ngay rồi đưa cho tướng Lee yêu cầu xem lại và có ý kiến gì không. Tướng Lee đọc to, chậm rãi: "… vũ khí, đại bác, tài sản công phải liệt kê, sắp xếp, giao nộp đủ, trừ kiếm, súng ngắn cá nhân của sỹ quan; lừa ngựa và tư trang của sỹ quan, binh lính được phép giữ lại. Giao nộp xong, mọi sỹ quan binh sỹ đều được trở về nguyên quán. Họ sẽ không bị cơ quan công quyền nào quấy nhiễu với điều kiện tôn trọng lệnh đầu hàng và mọi luật lệ địa phương…". Lừa ngựa rất cần cho nghề nông ở miền Nam ai mang theo được phép mang về.


Tướng Lee tươi tỉnh hẳn lên, vui mừng hiểu ra rằng quân lính của mình không bị giam giữ như tù binh chiến tranh, không bị làm nhục, hành hạ, cũng không ai bị ra tòa về tội phản loạn.


Cuối cùng tướng Grant hỏi tướng Lee có cần điều gì không? Tướng Lee cám ơn: “Thưa những điều này sẽ làm quân lính tôi rất lên tinh thần. Chỉ có một vấn đề khẩn cấp là chúng tôi cạn sạch lương thực …”. Tướng Grant đáp ứng ngay, ra lệnh xuất lập tức 25 ngàn khẩu phần cho đội quân phía Nam.


Họ siết chặt tay nhau, dơ tay chào nhau để từ biệt.


Trên chiến tuyến còn khói lửa, tin chấm dứt chiến tranh lan cực nhanh, binh sỹ miền Bắc hò hét, tung mũ, ôm nhau, hôn nhau, nhiều nơi bắn súng loạn xạ ăn mừng chiến thắng. Đại tướng U. Grant liền ra lệnh ngừng ngay những biểu hiện ồn ào. Ông ra nghiêm lệnh “Quân miền Nam đã đầu hàng; Chúng ta không được phép reo vui trên thất bại đau buồn của họ.” Ông giải thích cho toàn quân: “Chúng ta phải giữ trọn vẹn tình anh em trong cộng đồng dân tộc Hoa Kỳ”. Ông nói thêm "Điều cả nước ăn mừng là các bang miền Nam đã trở về lại trong Union - Hợp Chúng Quốc Hoa Kỳ - gồm các bang anh em bình đẳng".


Thủ tục chấm dứt chiến tranh được cử hành sau đó 3 ngày, vào sáng 12-4, trong một khu rừng cạnh Appomattox. Tướng Chamberlain chỉ huy đội quân miền Bắc. Tướng Gordon, 4 lần bị thương, chỉ huy 28 ngàn quân miền Nam đến nộp súng, đại bác, xe cộ, quân kỳ các đơn vị…


Khi mọi việc bàn giao xong, tướng Chamberlain đột nhiên hô lớn: "Tập họp! Nghiêm! Bồng súng! Chào!". Tiếng kèn vang lên, thế là quân lính miền Bắc thẳng người bồng súng tay phải đặt ngang ngực, mắt nhìn thẳng, nhiều đôi mắt đẫm lệ vì xúc động, kính chào những người anh em miền Nam của mình vừa buông súng.


Một bức tranh màu tuyệt đẹp hình tướng Gordon cưỡi con ngựa trắng quỳ gối, tuốt gươm trần chúc mũi chào đội quân thắng trận, và đội quân thắng trận bồng súng chào tạm biệt những người anh em miền Nam của mình.


Vâng, thực tế lịch sử tháng 4 – 1865, 145 năm về trước trên đất Hoa Kỳ là như thế. Phải là một dân tộc trưởng thành, chuộng tình nghĩa, đậm tình nhân ái, ngấm sâu tình tự dân tộc, mới có những cung cách xử sự cao thượng đến vậy. Điều này giải thích vì sao một dân tộc rất trẻ, mới hình thành có vài trăm năm, qua nội chiến bi thảm, đã cố kết chung lòng chung sức xây dựng thành công một cường quốc hùng mạnh bậc nhất thế giới.


Nhân dân ta, nhất là lãnh đạo đảng CS rất nên tìm hiểu sự kiện lịch sử tháng 4-1865 trên đất Hoa Kỳ, đối chiếu với những gì họ đã làm sau 30-4-1975, sẽ có vô vàn bài học thấm thía và bổ ích."

-http://www1.voanews.com/vietnamese/blogs/tin/mon-no-35-nam-04-20-2010-91624759.html Lời xin lỗi chân thành, món nợ 35 năm đến hồi phải trả! Bùi Tín viết riêng cho VOA

"April 30th has come again. Last week, at the Southeast Asian (ASEAN) meeting, Mr. Nguyen Tan Dung, in his capacity as rotating chairman of this bloc, spoke up to request the ruling military group in Burma to immediately implement national reconciliation and allow all political parties to participate in the upcoming election.


Overseas and in the country, many of our people tell each other according to the folk saying: Mr. Nguyen Tan Dung and the ruling group should touch their necks first! When talking about others, think of us.


Because in the years from 1968 to 1973, at the Paris talks, the representative of the Communist Party constantly talked about "national reconciliation", "resolving hatred", "North and South are citizens of one country, will stand together to build the country". Our people listened with joy and hope. For


35 years now, that promise of national reconciliation is still an outstanding debt, a debt owed to all the people, our people in the South as well as our people in the North.


And it is not just a default “national reconciliation and harmony”. And the debt of torturing the defeated, imprisoning hundreds of thousands of former officers and officials without trial, causing countless people to die unjustly in prison, countless families to be broken and separated, leading to 2 million people fleeing the country due to discrimination, countless lives lost at sea, and still bragging that their policy after April 30 was lenient and humane!


The debt of causing death, pain and sorrow to millions of families, millions of people like that cannot be revived or restored. Everyone demands that the communist government publicly and sincerely apologize to the entire people, and from there do some necessary and moral things to ease the accumulated pain of our compatriots, such as organizing a nationwide prayer and requiem with the entire people to commemorate the soldiers and compatriots who died during the war, regardless of which side they belonged to; repairing all cemeteries, regardless of which side the deceased belonged to; From now on, the policy is not to use the words “puppet army, puppet government” in documents and textbooks; to care for war victims and wounded soldiers from both sides of the war…


These things should have been brought up right after the war ended, which would have been beautiful and touching, but better late than never. Will anyone raise this issue in the upcoming National Assembly meeting?

It is time to do so. An apology is extremely necessary, it cannot be delayed another month or year.


The Emperor of Japan has apologized to the people of Korea, China, and Southeast Asia for the war crimes of the Japanese army during World War II. The Pope has apologized to the whole world for collaborating with the fascist Hitler. The Russian President has apologized to the Polish people for the massacre of more than 20,000 Polish officers in the Katyn forest in 1939 under Stalin's orders.


Apologizing is a civilized way of behaving. If you bump into someone on the street, you need to apologize, let alone if you cause death and suffering to millions of people. Moreover, apologizing in our country at this time is a moral principle, a way to heal national divisions, a call for and advocate for sincere love based on the bond of brotherhood and sisterhood, forgiving each other for past mistakes, to unite the nation together against the great disaster of foreign invaders. National reconciliation is a smart and wonderful political move to multiply the nation's internal strength in terms of human resources, wealth, knowledge, experience... to build a prosperous Fatherland for all people to enjoy quickly.


The situation is ripe, because the people's hearts are demanding urgently. There are many signs showing that the hearts of the people in the country have been moved, and moved strongly. Lawyer Cu Huy Ha Vu spoke up to ask the entire people to honor the more than 70 Republic of Vietnam Navy soldiers who sacrificed their lives in late 1974 to protect Truong Sa Island from Chinese invaders, after he filed a lawsuit against Prime Minister Nguyen Tan Dung for his mistake in deciding to exploit bauxite mines on a large scale without consulting the National Assembly, following the enticement of expansionists, causing disaster for the country.


Regarding the Hoang Sa archipelago that was occupied 36 years ago, no true Vietnamese can accept the explanation at that time from the Communist Central Propaganda Department: "Comrades, rest assured. Hoang Sa in the hands of our brotherly Chinese Liberation Army is good news. It is better than being in the hands of the Americans and puppets, our sworn enemies." That was the mentality of the Communist leaders at that time! Today's leaders are still like that. But the people have now opened their eyes and can no longer bear it.


At that time, in every government agency, from the commune to the district, province, to the central level, there had to be huge pictures of Marx, Lenin, Stalin, Mao, on the highest level. The lower row, smaller, was the picture of Uncle Ho.


Cadres going to Moscow, Beijing were boastfully told by the party leaders and propagandists that they were going to "our side's capital"! It was a childish, mistaken time. Today, the leaders still maintain that mentality towards Beijing, but the people and even the communist party members at the grassroots level cover their noses, unable to smell it!


The perception of ordinary people in the time of opening up and integration changed quickly, strongly, deeply, even before the leaders. That was the sharp, subtle intuition of the masses, inexplicable but extremely profound.


On the occasion of April 30 this year, poet - soldier Nguyen Thai Son released a heroic epic poem "War - Nine Memorial Songs" that spoke of the tragic fate of our people, our women, our young men in both regions who were pushed into the long, bloody civil war. Brothers who kill each other enthusiastically, sometimes enjoy it "like a festival", the more deaths on the other side, the more heroes are declared, bragged about in the newspapers, and are awarded medals one after another. Looking back at a time of mistakes and foolishness, driven by an inhumane doctrine, worshiping violence, inciting class hatred, and encouraging national civil war.


The poet writes about the deaths of soldiers on both sides:


No one from the world of life sinks into the world of death

as easily as a soldier,

as fast as a soldier,

as much as a soldier,

naturally

, naturally

, as

naturally as a soldier,

from the barrel of the gun of the soldier on the other side to the heart of the soldier on this side,

the bullets fly in just a few thousandths of a second .


The poet is heartbroken by the tragedy of both sides being Vietnamese, speaking Vietnamese:


The Vietnamese who win gloriously,

lose in battle,

are also Vietnamese.

The dead, no matter which side, Mother Vietnam still has to accept the pain of death!

In the year of Nham Ty, 72, the

blood of Saigon's soldiers , the blood of the Liberation army, the Thach Han River is soaked with rubble of the ancient citadel.

The epic poem Nine Songs of Remembrance is a passionate call to recognize the tragedy of war, our soldiers killing our own soldiers, brothers killing each other internally, the nation hating each other internally, never reconciling, so when will we recognize each other as blood brothers? A leader must be far-sighted, have a vision, do good deeds that are difficult but determined to overcome difficulties, and convince those who are not yet clear-headed. Those who are not clear-headed just because of selfishness need even more convincing. It is necessary to see that the morality of national solidarity is sacred, the benefit of national harmony is an extremely great and sustainable benefit, the whole society benefits in all aspects, it is a radical change in history, the internal strength of the nation at home and abroad rises, scholars, farmers, workers, and soldiers put their arms around each other, the monks and nuns are in harmony, Catholics, Buddhists, Caodaists, and Hoa Hao share the same love for the country and do good deeds, pushing back evil, greed, selfishness, and corruption. Leaders should listen and think, discuss deeply, consider carefully, and consider thoroughly. Do not be subjective, do not follow the habit of covering your ears and eyes, and hastily label the above constructive ideas as being motivated by dissatisfaction, incited by reactionaries, and exploited by imperialists... Please listen to Dr. Do Xuan Tho's proposal to abandon Marxism-Leninism, while in recent days, Mr. To Huy Rua, head of the Party's Propaganda Department, has shown his determination to follow and protect Leninism to the end. Leadership is having strategic thinking, as Mr. Dang Quoc Bao once pointed out, must have breakthrough thinking, have the will to change, turn the times around. Choose the right person to entrust your gold to, ask for opinions from wise and impartial people, who are listened to and respected by society, to create a new Dien Hong. I would like to propose: Mr. Hoang Tuy, Nguyen Quang A, Nguyen Trong Vinh, Nguyen Huu An, Dong Sy Nguyen, Nguyen Van Cuong, Dang Quoc Bao, Hoang Minh Thao, Nguyen Ngoc, Do Xuan Tho, Cu Huy Ha Vu, Pham Dinh Trong, Nguyen Dong Hai, Nguyen Thanh Son, Nguyen Thai Son, Tran Lam, Tran Dinh Trien, Pham Viet Dao, Nguyen Hue Chi, Pham Toan, Ho Ngoc Dai, Nguyen Trung, Ha Van Thinh. I would like to propose that we should first discuss two key issues:




















1-/ - Should we fully implement National Reconciliation and Harmony? What will be the benefits? What should the leaders and the state do? What should the community at home and abroad do? Should we leave it as it is?


2-/ - Should we implement pluralism and multi-party system? Is it good to maintain the current one-party system? Should we move from one-party system to multi-party system so that it is stable, orderly, within the law, and does not fall into chaos or civil war? How should a new party be established? What should the position of the Communist Party be? What should we learn from the experiences of countries that have moved from one party to many parties?


To start everything, we ask the leaders to try, on behalf of the old leadership generations, to express a sincere apology to the people of the whole country, especially the people of the South, members of the government, parties and army of the Republic of Vietnam for the excessive treatment 35 years ago."

-http://reocities.com/Vienna/stage/4535/Vachtran_toiac_cuaBuiTin.htm Exposing Bui Tin's crimes.

I am Vo Tu Dan, 73 years old, currently living in San Jose, California, writing about Bui Tin's crimes. 

I read Mr. Bui Tin's article published in Nguoi Viet Daily News on November 22, 1999. Through Bui Tin's speeches and articles, Bui Tin only mentioned the crimes and wrongdoings of other communists such as Pham Van Dong, Vo Nguyen Giap, etc., but never heard Bui Tin reveal one of the thousands of crimes that Bui Tin committed in killing Vietnamese Nationalists during the 45 years that Bui Tin followed the communist robber party under the leadership of the national traitor Ho Chi Minh. 

Therefore, today I will cite one of the thousands of crimes that I witnessed, saw with my own eyes, and heard with my own ears, that Bui Tin brought sorrow to the people of Quang Tri in the years 1947-1948. When Bui Tin was the captain of the enemy's rear company, which was the company that specialized in assassinating and kidnapping civilians and members of the Nationalist Party and Dai Viet parties in the two districts of Trieu Phong and Hai Lang.

I would like to recall the tragedy that Bui Tin killed my father so that Bui Tin can reflect, (because Bui Tin killed so many people that he cannot remember them all) and remember the bloody hands of Bui Tin when he was only 19 years old. Bui Tin, please try to remember the images in mid-March 1947 in Nai Cuu village, Phong La commune (now Trieu Dong commune) at around 8 pm, the sky was not raining, the moon was shining but it was dark, Bui Tin and a group of 6 self-defense members, Bui Tin carried a French STEN submachine gun and the people who followed Bui Tin brought swords and knives to kick down the door of my house in Chua hamlet to arrest my father, VO BAO, because my father was a member of the Vietnam Nationalist Party, even though my father had contributed a lot to the early days of the revolution.

Hôm đó ông thân tôi không có tại nhà mà về ngủ tại nhà bà vợ hai ở xóm cát gần bờ sông, vì thế ông bắt tôi và người anh chú bác của tôi là Võ Di dẫn ông từ nhà ở xóm Chùa, rồi băng qua một cánh đồng lúa khoảng gần cây số và bảo với người anh tôi là khi đến nhà ông thân tôi là phải nói :"Mệ nội đau nặng cần chú lên gấp" khi đến nhà vợ hai mà ông thân tôi đang ngủ,  anh tôi Võ Di gỏ cửa và gọi "chú ơi mệ đau nặng chú phải lên gấp".  Ông thân tôi là người con hiếu thảo, nên khi nghe anh tôi nói như vậy liền mở cửa. Cửa vừa mở thì chính Bùi Tín lên đạn và hai tên tự vệ nhào vào trói ông thân tôi. Chính miệng Bùi Tín đã nói với ông thân tôi một câu mà không bao giờ tôi có thể quên được "Tao là Bùi bằng Tín con Bùi bằng Đoàn, từ Quảng ngải ra đây mà mày còn làm nô lệ lần thứ hai",  rồi Bùi Tín ra lệnh dẫn ông thân tôi ra bến đò ngang chỉ cách nhà ông thân tôi bị bắt khoảng 100 mét để hạ sát.

 

Thoạt đầu hai tên tự vệ chém ông thân tôi hai nhát vào mặt làm toạc sống mũi, hai tên kế tiếp chém vào cổ ông thân tôi liền ngã sấp xuống,  hai tên còn lại chém vào lưng. Xong đâu đó chính Bùi Tín đã dùng bảng súng Sten đánh vào người ông thân tôi 5 cái rồi đá ông thân tôi xuống bờ sông. Trước khi ra đi, Bùi Tín bắn 5 phát thị oai và dẫn xóm tự về vào xóm trong để bắt ông Lê Ngô .

Tội ác của Bùi Tín quá rõ ràng với gia đình tôi , ngoài ông thân tôi hai ông chú của tôi là Võ Sỏ, Võ Liêu và biết bao nhiêu người dân vô tội đã phải chết tức tưởi dưới bàn tay dính máu của Bùi Tín tại bãi cát Chợ Cạn làng Phương Sơn trong hai năm 1947/1948 ở hai huyện Hải Lăng và Triệu Phong.

Tôi rất tiếc là vào năm 1991 Bùi Tín đến tại San Francisco (luc do toi con o Vietnam) do bác sĩ thân cộng Bùi duy Tâm tổ chức để ông chạy tội trước một số tướng, távà một ít trí ngủ bất tài của Việt nam Cộng hòa không phân biệt được ai là thù,  ai là bạn để nghe Bùi Tín ru ngủ với chiêu bài hòa hợp hòa giải,xóa bỏ hận thù góp công xây dựng đất nước. Chính Bùi Tín tay sai của đảng cướp cộng sản và tên quốc tặc Hồ chí Minh cùng những tên tội đồ dân tộc đã đưa đất nước đến chổ bần cùng nhất thế giới. Người dân Việt không có một chút tự do dân chủ - không khác gì dưới thời thực dân Pháp đô hộ.

Bùi Tín chỉ bịp bợm với những người nhẹ dạ cả tin,  hay những người còn ham chút cơm thừa canh cặn của cộng sản mà thôi. Còn những người Việt Quốc gia chân chính thì không bao giờ tin vào những tên cộng sản đã một thời giết hại dân chúng và trèo lên những chức vụ cao trong đảng cộng sản. Một số người cộng sản cho chạy ra hải ngoại để làm cò mồi như Bùi Tín,  V.T.H v.v...

 

Trên đây là điều hoàn toàn sự thật. Nếu Bùi Tín không tin ở mình thì Bùi Tín hãy liên lạc với hai nhân chứng hiện còn sống mà hai người nầy đã chứng kiến việc Bùi Tín giết ông thân tôi, hiện nay họ còn sống là ông Võ Di ở tại làng Nại cửu và ông Trần Cận (người tự vệ đã cùng đi với Bùi Tin đêm hôm đó)  ở tại Thị xã Đông Hà Quảng trị.  

Đả đảo tên quốc tặc Hồ chí Minh và đảng cướp cộng sản trong đó có tên Bùi Tin.

 Về phiá CSVN:họ tìm mọi cách để triệt hạ uy tín của Bùi Tín:

http://www.qdnd.vn/QDNDSite/vi-VN/61/43/5/5/5/85138/Default.aspx Hãy nói sự thật

QĐND - Chủ Nhật, 02/08/2009, 23:49 (GMT+7)

Đã thành thói quen, bấy lâu nay cứ trong nước có vấn đề gì liên quan đến sự chống phá của các đối tượng thù địch đối với Nhà nước ta là y như rằng ông Bùi Tín đào tẩu sang Pháp lại "cao kiến" bình luận, phân tích, tô vẽ thêm kèm theo xưng danh với đầy đủ những chức ông có từ trước khi trốn bỏ Tổ quốc, như Phó tổng biên tập; Đại tá; nhà báo…

Lần này, trước hành vi xâm phạm Di tích lịch sử văn hóa Chứng tích tội ác chiến tranh Tháp chuông Tam Tòa của một số giáo dân ở Thành phố Đồng Hới, tỉnh Quảng Bình thì ông Bùi Tín lại bày tỏ “ý kiến” thông qua hình thức trả lời phỏng vấn một cơ quan truyền thông nước ngoài.


Một góc tháp chuông nhà thờ Tam Tòa còn sót lại sau trận bom Mỹ.

Nếu như ông nói đúng sự thật thì chẳng có gì đáng bàn, thậm chí còn hoan nghênh ông. Nhưng thật đáng tiếc, không biết vì tiền, hay vì sự thù hằn với Đảng, Nhà nước, Tổ quốc, mà ông lại cố tình nói sai sự thật như thế.

Trước hết, ông cho biết ông là người từng được chứng kiến bom Mỹ rải xuống tỉnh Quảng Bình như thế nào, thế nhưng ông lại không cải chính câu hỏi của người phóng viên rằng “chúng tôi phỏng vấn nhà báo, cựu đại tá quân đội... từng có mặt tại Đồng Hới trong thập niên 1960 chứng kiến ngôi nhà thờ sạt một góc (NV nhấn mạnh)”.

Thưa ông, không phải bom Mỹ ném “sạt một góc” mà là san gần như phẳng nhà thờ Tam Tòa, chỉ còn lại tháp chuông. Ngày đó bom Mỹ rải bom xuống khu vực Quảng Bình nói riêng, các tỉnh miền Trung nói chung, đến mức biến nhà cửa, làng mạc, ruộng vườn… thành những hố bom sâu hoắm mà nay đã qua gần nửa thế kỷ, nhiều nơi vẫn chưa lấp hết được. Tháp chuông Tam Tòa nếu không có lòng trung kiên của bộ đội, dân quân và chính quyền địa phương bảo vệ thì cũng đã bị bom Mỹ san phẳng từ lâu rồi. Sao ông vội quên những ngày đau thương của cả dân tộc ta, trong đó có gia đình ông như thế?

Điều hết sức ngạc nhiên là vì sao ông lại lấy sự tàn phá của bom Mỹ ở cầu Long Biên, Bệnh viện Bạch Mai, phố Khâm Thiên (Hà Nội) ra so sánh mức độ tàn phá với Tháp chuông Tam Tòa ở Đồng Hới, Quảng Bình, để "lý sự cùn” rằng tại sao “chính quyền Cộng sản” không để cả cầu Long Biên, Bệnh viện Bạch Mai, phố Khâm Thiên, mà lại chỉ để Tòa Tháp chuông Tam Tòa là Chứng tích tội ác chiến tranh? Tôi nghĩ chỉ có những người “lòng dạ không sáng” mới so sánh khập khiễng như thế. Ông thừa biết, nếu tất cả những nơi bị bom Mỹ tàn phá đều giữ nguyên trạng làm chứng tích tội ác chiến tranh, thì đất nước Việt Nam này còn chỗ nào không để?

Ông lý luận rằng, Chứng tích tội ác chiến tranh Tháp chuông Tam Tòa chỉ là quyết định của tỉnh nên không có giá trị, phải có quyết định của Bộ Văn Hóa-Thể thao-Du lịch mới được xếp là di tích Văn hóa(!). Điều này có lẽ ông nhầm.Thưa ông, Điều 30 của Luật Di sản Văn hóa số 28/2001/QH10 của Quốc hội nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam quy định rõ thẩm quyền quyết định xếp hạng di tích được quy định như sau: “a) Chủ tịch Ủy ban nhân dân cấp tỉnh quyết định xếp hạng di tích cấp tỉnh…”.

Chắc ông biết nhà thờ Tam Tòa sau khi bom Mỹ tàn phá (ngày 11-2-1965) chỉ còn lại một tháp chuông, năm 1997 UBND tỉnh Quảng Bình có Quyết định 143 công nhận Tháp chuông Tam Tòa là chứng tích tội ác chiến tranh của đế quốc Mỹ với người dân Quảng Bình. Chính Tòa giám mục Vinh (Tòa Giám mục Xã Đoài), nơi quản lý toàn bộ giáo phận Nghệ An, Hà Tĩnh, Quảng Bình do ông Cao Đình Thuyên đại diện đã cùng ký với Phó chủ tịch UBND tỉnh Quảng Bình, ông Trần Công Thuật một văn bản thống nhất xác định Tháp chuông Tam Tòa là chứng tích tội ác chiến tranh, để tôn tạo, bảo vệ phục vụ cho việc nghiên cứu, giáo dục truyền thống cho thế hệ trẻ.

Sự việc xảy ra sáng ngày 20-7, một số giáo dân từ một số huyện trong tỉnh Quảng Bình bị xúi giục, lôi kéo về ngang nhiên đập phá, xây nhà trong khu Chứng tích tội ác chiến tranh rõ ràng đã vi phạm Luật Di sản, Luật Đất đai và Luật Xây dựng. Những người quá khích đã có những hành vi chống người thi hành công vụ và gây rối trật tự công cộng. Xin hỏi ông với những hành vi vi phạm pháp luật đó mà chính quyền ngăn chặn thì đúng hay sai? Sự thật rõ như ban ngày thế mà sao ông lại nói: “Đó (ngăn chặn sự phá hoại – NV) chỉ là cái cớ để chống lại một cái việc hồi phục lại để cho Công giáo có thể trở lại hoạt động như cũ và cho Công giáo có thể sinh hoạt làm ăn và làm các việc lễ lạt, tín ngưỡng…”.

Không chỉ nói sai sự thật, ông còn kích động dư luận, khi ông kết luận rằng đó không phải là sự xung đột lương-giáo, mà là xung đột “giữa chính quyền còn mang màu sắc Cộng sản với các tôn giáo” (!)

Thưa ông Bùi Tín, mong ông hãy nói sự thật. Sự thật là chân lý. Không biết người ở ngoài nước có tin được ông không, chứ bà con trong nước, kể cả bà con lương, giáo, thì ông không thể lừa họ được đâu? Để người nghe tin ông, tôn trọng ông, thì duy nhất chỉ có cách là ông hãy nói đúng sự thật.

HUY THIÊM

 

Bùi Tín _ Bùi Tín ông là ai?

http://www.vnpressnet.com/2010/01/bui-tin-bui-tin-ong-la-ai.html

Tôi là người Việt Nam, sống tại Việt Nam, nhìn đời bằng con mắt người Viẹt Nam, đọc báo thì tất cả bằng Tiếng Việt Nam (dùng công cụ translate của Google), trang nào bị chặn thì tôi “vượt tường” tôi đọc. Có báo ca ngợi, có báo đả kích “chế độ’ Việt Nam tôi cũng đọc hết, nhưng thực sự đọc các bài báo của ông Bùi Tín tôi thấy ông “học cao”, “hiểu rộng” nhưng lời văn ngòi bút của ông viết có sự không “học cao hiểu rộng” hoặc của ông rộng quá tôi không hiểu được. Văn của ông có sự hằn học, bôi xấu là chính nên tôi tìm xem ông thế nào?

May I ask: Is this what people write? Please read.

Writing about Bui Tin, some people will probably sigh and say: Bui Tin again! People have reason to express their dismay at the name Bui Tin, because that name is almost associated with a symbol of deceit, lies and betrayal. Typical of these personalities is an article that Bui Tin spread on "internet" forums under the beautiful name of "democracy". In the article about President Nguyen Minh Triet's visit to the US, Bui Tin proved himself to be a very crude liar, a shameless liar, perhaps stemming from Bui Tin's very poor level of understanding or he has become a professional "Shandong political"! 

President Nguyen Minh Triet visited Orange County, where many Vietnamese people have settled and which is also the hotbed of anti-Vietnam terrorist organizations. The reception took place at the St Regis Monarch Beach Hotel in Dana Point. According to reports from the American press, the press in California and those who attended the reception, there were about 1,000 compatriots and officials in attendance. Among them were people who held high positions in the Republic of Vietnam regime such as Mr. Nguyen Cao Ky, or even people with more or less political dissent such as Mr. Tran Van Chi. The presence of many social sectors in such a meeting spoke of the goodwill of the Vietnamese State for national reconciliation that Mr. Triet represented. 

However, Bui Tin had a different view of that goodwill. For Bui Tin, Mr. Triet's trip was a disgrace. Why? Because the number of Vietnamese people welcoming him was no more than 700 and he had to go under the escort of American police. Our grandparents often said, "When you love, the yam becomes round, when you hate, the soapberry becomes crooked." That is Bui Tin's current mood of love and hate (in the sense of if you can't eat it, you destroy it!). He did not like the current regime that he had served, so he surrendered to his former enemies and did his best to flatter them in order to gain some favor to stay. To justify his treacherous actions and his decision to exile, Bui Tin spent days and months endlessly spouting anti-Vietnam arguments. Mr. Nguyen Minh Triet's official visit to the United States was a topic for him to use his pen to tell lies again. 

Bui Tin loudly claimed that the Vietnamese press “… hid some unsightly details such as having to choose Dana Point, 40 kilometers from Orange County - the capital of Vietnamese refugees, in a room that could hold up to 660 people, but randomly said it was a thousand”. How did Bui Tin know the number of attendees and the capacity of the hotel reception room? The truth is that Bui Tin was not present that day, but just sat in a corner in France and made up the number to satisfy his masturbatory anti-communist nature. The St Regis Monarch Beach Hotel has very large reception rooms. The largest room, called the Pacific Ballroom, can hold up to 1,200 people, and this is where the reception for President Nguyen Minh Triet took place. 

Bui Tin said that the chairman's visit to his fellow countrymen in Orange County was "humiliating" because "Mr. Triet had to come and go in an American police car to the Monarch Hotel." Nowhere is Bui Tin's stupidity more evident than in the above comment! Let me ask Bui Tin a question: when Georges W. Bush went to Australia (or Vietnam) and was also accompanied by a motorcade like that, did Bui Tin think that was a humiliating trip for Mr. Bush? Even when Bush was in Vietnam, he only went through the back door or the hotel kitchen, did Bui Tin consider that humiliating? Actually, how could Bui Tin dare to comment that Bush was humiliating, because he was flattering Bush, and if he said it, he would get slapped in the face one day? Bui Tin was only talking about Vietnamese people like Mr. Nguyen Minh Triet. That is a habit of "smart at home, stupid in the market" that we Vietnamese people despise. Bui Tin is truly despicable. 

But it must also be said that Bui Tin knew that Mr. Triet was on an official visit to the United States, so the US government had to welcome him with the ceremony of a head of state. This ceremony included being protected by a motorcade, limousine, police car, etc. It was a solemn ceremony, but very normal in diplomatic relations. Has Bui Tin, who has lived on this earth for more than 70 years, never seen these scenes, and yet he dared to write that it was a "disgrace". Only the most ignorant people would write such a comment. 

A man who has lived to such a ripe old age as Bui Tin still has a petty personality like a child. Unable to find anything to say about the presence of Mr. Nguyen Cao Ky at the reception of President Nguyen Minh Triet, Bui Tin played a personal game: "The character Nguyen Cao Ky came from Saigon to be the main ornamental tree, while the reputation of this cowboy general is below zero, both domestically and internationally and in international public opinion; he is busy building a large gambling center for the American owner to receive brokerage commissions, to the point that he has not had time to visit Bien Hoa cemetery as promised." In fact, Bui Tin wrote without shame. If Mr. Nguyen Cao Ky had lost his reputation, why was he invited by the American industry to return to Vietnam as an advisor, and the Vietnamese government asked for his opinion? In fact, Nguyen Cao Ky was a Vietnamese patriot, a man who lived honestly with his ideas, dared to speak his mind to those who were once his “former enemies”, a man who dared to say and do. As for Bui Tin, he was just a traitor to his comrades, a cowardly deserter, had to hide in a corner of France, a man too low in society. Compared to a tall and upright man like Nguyen Cao Ky, Bui Tin was just a “two-legged reptile”. 

Bùi Tín còn đề cập đến nghĩa trang Biên Hòa như để lấy lòng giới chống cộng ngoài này. Nhưng Bùi Tín lầm rồi. Giới chống cộng vẫn xem Bùi Tín là một tên phản bội, và một tên phản bội thì đáng khinh bỉ và không thể nào đáng tin cậy được. Ngay cả người ngoại quốc cũng khinh bỉ Bùi Tín. Trong bài điểm sách cuốn “Từ thù đến bạn” của Bùi Tín, nhà báo Adrian Edwards của tờ Far Eastern Economic Review viết về Bùi Tín như sau: “Thật là xấu hổ cho một nhân vật đặc biệt nhưng lại cho ra đời một cuốn sách không có gì đặc biệt.” 

Bùi Tín còn có một bút danh khác mà ông rất thích sử dụng: Thành Tín. Nhưng tôi lại nghĩ với tư cách lừa lọc, dối trá và phản bội của Bùi Tín, ông nên lấy một bút danh khác thích hợp hơn. Tôi đề nghị bút danh đó là “Bất Tín” hay “Thất Tín”.

Theo: Chuyenluan

http://www.giaodiem.com/doithoaiIV/12_thongtran.htm

…Nguyễn Xuân Phong ngụy lòng, ngụy ngôn và ngụy ngữ tô hồng Ngô Đình Diệm và tô đen Hồ Chí Minh là điều đương nhiên vì ông ta là tay chân của Nguyễn Văn Thiệu, kẻ từng cầm đầu một chế dộ Diệm Không Diệm. Nhưng còn cựu đại tá Bùi Tín, tại sao phải uốn lưỡi ca tụng Ngô Đình Diệm là con người yêu nước hơn Hồ Chí Minh? Tại sao Bùi Tín phải ngây thơ ngụy tạo và tôi tớ hơn những tôi tớ chế đô Ngô Đình Diệm để nói rằng “ Ngay từ khi còn trẻ Ngô Đình Diệm đã tỏ ra có tư chất thông minh xuất sắc “ ,  “ Tôi cho rằng ông Diệm là một nhân vật chính trị đặc sắc , có lòng yêu nước sâu sắc , có tính cách cương trực thanh liêm , nếp sống đạm bạc giản dị . Giờ đây chúng ta đã có những bằng chứng về lập trường của ông Ngô Đình Diệm : chống thực dân Pháp , giành lại quyền nội trị đầy đủ , không muốn Hoa kỳ can thiệp sâu , chống lại việc ồ ạt đưa quân chiến đấu Mỹ và nước ngòai vào. Trong sự so sánh ấy , ông Hồ Chí Minh tỏ ra không bằng ông Ngô Đình Diệm . Về tinh thần dân tộc , ông Ngô Đình Diệm cũng tỏ ra hơn hẳn ông Hồ Chí Minh".

Tổng kết của Long Điền về các nhận định của Bùi Tín đối với Cuộc Chiến Việt Nam 1945-1975  :

Có thể nói trong dòng suy tư của Bùi Tín về cuộc chiến Việt Nam có 2 giai đoạn, giai đoạn 1(từ thời đi bộ đội cho đến lúc làm nhà báo:luôn đặt lý tưởng phụng sự Cộng Sản là trên hết)và chúng ta không biết cái mốc của giai đoạn 2 (giai đoạn xem CSVN phạm sai lầm) khởi sự từ lúc nào và nhận định thay đổi của ông về cuộc chiến diển biến ra sao? Chúng ta được biết rỏ nhất là kể từ khi đào thoát chính trị sang Pháp tháng 9/19990 nhân một chuyến công tác họp hàng năm với báo L'humanité. Chính quyền CSVN có thể đã lầm vì ông dấu kín sự thay đổi quan điểm của mình với bạn bè,người cộng sự và ngay cả với vợ con thì mới mong đánh lừa được tay trùm về theo dỏi tư tưởng,theo dỏi hành động của bộ máy kềm kẹp CSVN[cii]. Ngay đến hôm nay vẫn còn một số người chưa tin là Bùi Tín thật sự thay đổi nhận thức hay chính Bùi Tín là một  người lặn sâu, trèo cao để thực hiện các ý đồ của đảng như chúng ta đã thường gặp nơi các cán bộ CS nằm vùng.

Nhưng công tâm mà xét trong suốt 20 năm tỵ nạn chính trị ông Bùi Tín đã có những đóng góp rất tích cực trong việc tố cáo   về những sai lầm,tội ác,thủ đoạn gian trá của Cộng sản VN.Bằng những hiểu biết sâu sắc nội tình ông đã nhiều phen vạch trần các thủ đoạn gian manh của CSVN,sự dấn thân của ông trong đó lớn hơn cả là sự hy sinh gia đình vợ,con,cháu và họ hàng,bằng hữu suốt cả 20 năm dài thật là to tát.Với 83 tuổi đời,cuộc sống đơn giản chật vật,cặm cuội viết bài tố cáo tội ác CS,tiếp tay với Phong Trào Dân Chủ trong nước,sức làm việc bền bĩ thể hiện tấm lòng với dân,với nước của một người lầm đường nay đã hối cải tuy rằng muộn còn hơn không.Công lao đó phải được công nhận với tấm chân tình vì tiền đồ Dân Tộc.Trong các nhân vật phản tỉnh của thời đại, ông Bùi Tín là người đã đi trọn  đoạn đường cam go nhất để chứng tỏ mình là người phản tỉnh chân chính[ciii].

 

15-Nguyễn Minh Cần:

  


Nguyễn Minh Cần (1928-  )

Mr. Nguyen Minh Can was born in 1928 in Hue. He joined the resistance war before August 1945 when he was still a student there. In 1946, he became a member of the Indochinese Communist Party and worked in Thua Thien as a member of the Standing Committee of the Thua Thien Provincial Party Committee.


After that, he worked secretly in Hanoi from 1951. From October 1954 to 1962, he worked as a member of the Standing Committee of the Hanoi Party Committee, Vice Chairman of the Hanoi City Administrative Committee, and editor-in-chief of the Hanoi Capital newspaper. In 1962, he was sent by the Vietnam Workers' Party (now the Communist Party of Vietnam) to study at the High-Level Party School in the Soviet Union.


During this time, Mr. Le Duan and Mr. Le Duc Tho, who were then leaning towards the anti-Soviet line of the Chinese Communist Party, launched a large-scale campaign of persecution to eliminate those they considered to have Soviet revisionist ideology. Many party members and even intellectuals who had nothing to do with the Vietnam Workers' Party were also harmed.


In that situation, Mr. Nguyen Minh Can and a number of other senior members of the Vietnam Workers' Party decided to seek political asylum in the Soviet Union. Although the Soviet Union refused Vietnam's request and did not return him to Vietnam, it forced him to stop his political activities and change his name to a Soviet one to ensure security.


His wife and children in Vietnam suddenly became victims of the revenge policy of the Vietnam Workers' Party/Communist Party.


Since 1989, Mr. Nguyen Minh Can has actively participated in the "Democratic Russia Movement". Together with his Russian wife, Mr. Nguyen Minh Can participated in the Movement's campaign to protect the White House and broke up the coup d'etat by the communist faction in Russia in August 1991. Mr. Nguyen Minh Can


is now retired. Most of his time is spent studying Buddhism and writing political research articles.


He is currently a well-known and beloved writer in the US and Europe. The book “Justice Demands” (Van Nghe Publishing House, California) is a collection of his writings from 1992 to 1998.


The second work about to be published by author Nguyen Minh Can is the book “The Communist Party of Vietnam through the changes in the international communist movement”. The special point is that the book is written based on new perceptions, thanks to the author being able to consult at the Archives of the Communist International in Moscow, now the Center for Archives of Modern Historical Documents (RSKHIDNI).


Detailed biography summary:

Year of birth: 1928.

Place of birth: Hue.

Early 1945: participated in the national liberation movement.

August 1945: participated in the August Revolution, organized and led the uprising in Hue and surrounding areas.

1946: joined the Indochinese Communist Party, became a member of the Standing Committee of the Hue City Party Committee.

Late 1946 - early 1947: Member of Military Command of Zone B, fought to protect Hue city.

1947 - early 1951: operated in the enemy-occupied area of ​​Thua Thien province, initially as secretary of Huong Tra District Party Committee, then as member of the provincial Party Committee and member of the Standing Committee of Thua Thien Provincial Party Committee.

Early 1951 - 1962: The Central Committee mobilized him to Hanoi to operate in the city of Hanoi which was occupied by the French, as Secretary of the Outer City District Party Committee, then as a member of the City Party Committee and Standing Committee of the Hanoi City Party Committee, and concurrently as Vice Chairman of the Hanoi City Administrative Committee.

1962: studied at the Soviet Union's Higher Party School. Due to disagreements on policies with the leadership of the Vietnamese Workers' Party, he was considered to have "revisionist thoughts" and was persecuted.

June 1964: left the Vietnamese Labor Party and applied for political asylum in the Soviet Union. During his time in the Soviet Union, he worked as a translator and editor for the Tien Bo Publishing House; retired in 1990.

1986 - 1993: When the Communist Party of the Soviet Union began to implement the perestroika policy, it actively participated in the democratic movement in Russia to fight against the totalitarian Soviet regime, leading to the Democratic Revolution in Russia in August 1991, which brought down the totalitarian Soviet regime.

During his stay in Russia, he always actively participated in and supported the struggle for Democracy, Freedom and Human Rights of the Vietnamese people.

Mr. Can currently resides in Moscow and is a freelance journalist.

Published books:

“Justice Demands”, Literature Publishing House 1998;

“The Story of the Country”, Literature Publishing House 1999;

“The Communist Party of Vietnam Through the Changes in the International Communist Movement”, Tuoi Xanh Publishing House 2001;

“The Vietnamese Communist Party Through Vicissitudes Of The Communist Internationals”, Tuoi Xanh Publishing House 2004;

“Russian-Vietnamese Dictionary” includes 2 volumes (co-authored), Russian Publishing House, 1977, 1979, 1987.

“New Russian-Vietnamese Dictionary” (co-author), Vostok-Zapad Publishing House (Moscow) and The Gioi Publishing House (Hanoi), 2007.


Mr. Nguyen Minh Can is a familiar face on forums and media websites. His typical articles and interviews can be found at the following addresses:

Communist Party of Vietnam Through the Changes in the International Communist Movement: http://www.ykien.net/nmc dangCS01.html

Mr. Nguyen Minh Can tells about the progress of the Nhan Van Giai Pham movement: http://www.rfa.org/vietnamese/in_dep...-20060916.html

Mr. Nguyen Minh Can discusses the content of Marxism-Leninism: http://tiengnoitudo.wordpress.com/20...ia-mac-le-nin/

Talk with Mr. Nguyen Minh Can about the 2006 Warsaw Conference: http://www.voanews.com/vietnamese/ar...1-07-voa22.cfm 

Recently, he also wrote an article on the forum x-cafevn.org “Is everyone listening? The country is in danger” (http://www.x-cafevn.org/node/1539).

- Nguyen Minh Can's assessment of the Vietnam War 1945-1975:

 

- http://www.greenspun.com/bboard/q-and-a-fetch-msg.tcl?msg_id=00CZ3b 

OPEN THE CRIMINAL FILE OF HO CHI MINH:

Please Don't Forget! Half a Century Ago: Bloodstained Land Reform

Nguyen Minh Can

(ONLINE WEDNESDAY, FEBRUARY 5, 2003) Recalling the heartbreaking story of the Land Reform period, readers may blame me for mentioning such a sad story at the beginning of the year. Please forgive me! But this story cannot be left unmentioned! It was no less terrible than the story of Tet Mau Than (1968). Yet we still have to bear to mention the story of Tet Mau Than during Tet!

Cần phải nhắc đến các tấn bi kịch, các thảm họa dân tộc đã qua và hiện đang còn đang tiếp diễn dưới nền chuyên chính của Đảng cộng sản Việt Nam (ĐCSVN), để mọi người yêu nước thương dân thắp một nén hương cho vong linh biết bao người vô tội đã ngã xuống, để tưởng nhớ đến bao nhiêu người oan ức đã chịu những cực hình man rợ phải ngậm hờn mãi mãi, để nhớ lại biết bao bạo hành của một đảng độc tài đã gây ra trong quá khứ và trong hiện tại, để mọi người hun đúc ý chí đấu tranh cho công cuộc dân chủ hóa đất nước. Âu cũng là việc cần lắm thay ! Hơn nữa, ngày nay tập đoàn cầm quyền đang cố xuyên tạc lịch sử, cố làm mọi cách để dân tộc ta quên đi các tội ác tày trời của họ, nhất là để các thế hệ mới lớn lên không hề hay biết gì đến các tội ác đó và những kẻ tội phạm chính danh !

Chuyện tôi muốn nói đến hôm nay là cuộc CẢI CÁCH RUỘNG ĐẤT (CCRĐ) đầy kinh hoàng ở miền Bắc Việt Nam, thảm họa khủng khiếp chưa từng thấy trong lịch sử dân tộc. Cuộc CCRĐ đã thực tế bắt đầu diễn ra từ năm 1953, đúng 50 năm trước đây, và kết thúc năm 1956. Nhưng dư âm và hậu họa của nó vẫn còn mãi cho đến tận ngày nay. Hồi đó, CCRĐ chẳng khác nào một trận bão táp ác liệt đổ ập xuống miền Bắc Việt Nam gây ra biết bao tàn phá khủng khiếp, biết bao đảo lộn kinh người, biết bao tang tóc, đau thương cho người dân lương thiện.

Xuất phát từ đâu mà trận bão táp ghê rợn đó đã tràn đến cái xứ sở đau thương này ? Số là trong chuyến đi bí mật của ông Hồ Chí Minh từ chiến khu Việt Bắc (hồi cuối năm 1950) đến Moskva (đầu năm 1951), ông đã gặp Stalin và Mao Trạch Đông (lúc đó đang có mặt tại Moskva). Hai ông này đã nhận xét là Đảng Việt Nam coi nhẹ nhiệm vụ phản phong (ý nói hữu khuynh), và chỉ thị phải tiến hành cách mạng phản phong để "bồi dưỡng động lực cách mạng là nông dân lao động", nói cụ thể là phải làm CCRĐ ở các vùng gọi là "giải phóng". Sau khi về nước, ông Hồ đã cùng Thường vụ Trung ương (Bộ chính trị sau này) ĐCS trong hai năm trời bí mật và tích cực chuẩn bị tiến hành CCRĐ. Chuẩn bị cả về mặt tư tưởng, cả về mặt chính sách, đường lối, lẫn về mặt tổ chức. Theo sự phân công của Stalin, Trung Quốc sẽ giúp đỡ cho Việt Nam, nên ông Hồ đã mời các đoàn cố vấn Trung Quốc đến miền Bắc Việt Nam - tổng cố vấn là La Quý Ba đồng thời là đại sứ Bắc Kinh tại Việt Nam dân chủ cộng hòa (VNDCCH). Vi Quốc Thanh đứng đầu đoàn cố vấn quân sự, còn đứng đầu đoàn cố vấn CCRĐ là Kiều Hiểu Quang, vốn là phó bí thư tỉnh uỷ Quảng Tây. Đó là chưa kể đủ loại cố vấn khác, như cố vấn chỉnh huấn, cố vấn công an, cố vấn tổ chức, cố vấn tuyên truyền... Để chuẩn bị về mặt tư tưởng cho cán bộ, đảng viên và quân đội, năm 1952, Bộ chính trị (BCT) Trung ương (TW) Đảng thực hiện "cuộc chỉnh huấn" trong Đảng và "cuộc chỉnh quân" trong quân đội, theo đúng mẫu mã "cuộc chỉnh phong" của ĐCS Trung Quốc, chỉ có cái tên hơi khác một chút mà thôi. Chuẩn bị về mặt tổ chức, BCT TW đã thành lập Ủy ban CCRĐ Trung ương (UBCCRĐTW), gồm có Trường Chinh, Tổng bí thư ĐLĐVN làm chủ nhiệm, hai phó chủ nhiệm là Hoàng Quốc Việt, ủy viên BCT và Lê Văn Lương, ủy viên BCT, còn ủy viên thường trực là Hồ Viết Thắng, ủy viên TW Đảng. Dưới UBCCRĐTW là các đoàn CCRĐ, dưới các đoàn là các đội CCRĐ. Cả một đạo quân hùng hậu để làm "chiến dịch" đánh phong kiến !

The Communist Party considered the land reform as "a earth-shattering revolution", so it was necessary to "let loose and mobilize the masses" to carry it out, meaning that it had to be done with utmost vigor, with a heavy hand, without compromise, without mercy, even if there were excessive and leftist actions, it was not scary. Many communist leaders often emphasized that the Communist Party was a revolutionary party, so it was necessary to carry out the land reform in the spirit of "revolution", "earth-shattering revolution"! They arrogantly criticized the peaceful land reform in many countries as reformist, bourgeois and counter-revolutionary: because in those countries, the government limited the maximum land area that landlords could have, and the excess was bought by the state to distribute to people with little or no land. When explaining to cadres these difficult words "let loose and mobilize the masses", Mr. Ho used the following easy-to-understand image: when bending a curved bamboo stick to straighten it, you have to bend it a little too much and hold it for a long time, then let go so that it can straighten. It seems that he also liked that humorous explanation, not thinking that the spirit of "going a little too far" would later be a great danger to the people! The CCRD teams and groups were sent to the countryside. They ran rampant with almost unlimited authority, they felt that they held the power of life and death in their hands. The superiors had "let them go" and they also "let them go" themselves... That's why people often say "first the team, second Heaven", and the "team leaders" were also happy to hear that! I still remember one time, Major General Vuong Thua Vu, Chairman of the Hanoi City Military Management Committee, went back to his hometown in To village (Thanh Oai) on the outskirts of Hanoi. He was arrested by the CCRD team along with his attendant (servant) and car, and no matter how he begged, he was not released. Later, by chance, the Hanoi government found out and sent someone to take him back. Even the great officials of the regime were treated like that, let alone the common people! In 1952, the Central Committee of the Vietnam Workers' Party (VWP), that is, the Communist Party under its new name since 1951, conducted a pilot land reform program in six communes of Dai Tu district, Thai Nguyen province. During this pilot program, there was a "earth-shattering" event: the VWP court sentenced to death Ms. Nguyen Thi Nam, also known as Cat Thanh Long, who, before the revolution, had hidden, fed, and helped Messrs. Truong Chinh, Hoang Quoc Viet, Le Duc Tho, Pham Van Dong, Le Thanh Nghi, Le Gian, etc. During the Golden Week, her family donated 100 taels of gold to the new government. She had been active in the Women's Association, and her son had joined the army and was a regimental commander. Yet she was labeled a tyrannical landlord, sentenced to death by the VWP Central Committee, approved by the VWP Central Committee, and also approved! The communist leaders in the Politburo and the head of the government who were once hidden, fed, and given gold by her, are now the President, General Secretary, Politburo member, Prime Minister, and Deputy Prime Minister, and they have coldly approved such a death sentence! The first shot of the CCRD exploded in the head of a patriotic woman who once helped the communists!That shot itself says a lot about communist leaders! It foretells unpredictable disasters for the entire nation!

1953 was actually the year that the land reform began, the year that the Communist Party prepared all guidelines and policies and "legalized" the Party's policies through resolutions of the National Assembly, decrees and orders of the Government, and circulars of the ministries. Based on the official documents of the Communist Party, I would like to record the painful historical milestones of our nation in this bloody and tearful land reform: the end of January 1953 - the fourth conference of the Central Committee of the Vietnam General Confederation of Labor to approve the Draft Party Platform on land policy. At the conference, Mr. Ho read a report proposing the task of radically reducing rent, moving towards land reform.

Early March 1953 - The Government Council met to discuss Deputy Prime Minister Pham Van Dong's report on the purpose, guidelines, and plans for mass mobilization. The Government Council approved documents on land policy and mass mobilization, which "legalized" the Party Central Committee's resolution.

01 - 05.03.1953 - Nhan Dan newspaper published the article "Reorganizing Party Cells" by member of the Politburo of the Vietnam Workers' Party, head of the Central Organization Committee Le Van Luong, who was directly in charge of the Organizational Rectification in the Land Reform, and on 16.03.1953 - the Government of the Democratic Republic of Vietnam issued a circular on rectifying the commune-level government through mass mobilization. These were guidelines for linking the Organizational Rectification with the Land Reform, with the spirit of "not relying on (in fact attacking - the writer) the old organization but establishing a new organization" in the countryside!

April 12, 1953 - The Government of the Democratic Republic of Vietnam issued three decrees: 1/ decree regulating land policy, including confiscation, requisition, and compulsory purchase of land to distribute to farmers; 2/ decree regulating the establishment of People's Courts in places where the masses were mobilized; 3/ decree regulating the punishment of landlords in places where the masses were mobilized to carry out land reform.

June 1, 1953 - Nhan Dan newspaper published an article about the Land Reform Program.

June 1953 - The Vietnam Workers' Party organized a so-called "political rectification session" to improve the class position of party members and cadres in the land reform struggle.

November 14, 1953 - The fifth Central Conference and the National Conference of the Vietnam General Confederation of Labor decided to carry out land reform. Mr. Ho spoke at the conference emphasizing the need to "mobilize the masses to carry out land reform".

01.04.12.1953 - the third session of the 1st National Assembly, President Ho Chi Minh read the report "Immediate situation and tasks of land reform" and on 04.12.1953 - the National Assembly unanimously passed the Land Reform Law. After that, President Ho Chi Minh issued a decree promulgating the Land Reform Law passed by the National Assembly.

Từ đó, bắt đầu các đợt CCRĐ, mà đợt đầu tiến hành ở 47 xã tỉnh Thái Nguyên và 6 xã tỉnh Thanh Hóa, sau đó lan tràn trên khắp miền Bắc, trừ các vùng miền núi. Đợt năm là đợt cuối cùng, phần lớn diễn ra ở các xã đồng bằng Bắc bộ và các vùng bị Pháp chiếm trước đây. May mắn cho đồng bào miền núi, vì ĐLĐVN chủ trương sau khi hoàn thành CCRĐ ở vùng đồng bằng mới làm ở miền núi. Do sự phẫn nộ của quần chúng đã bùng lên dữ dội, nhiều cuộc nổi dậy của nông dân đã nổ ra ở Quỳnh Lưu, Phát Diệm, nên về sau, TƯ ĐLĐVN chỉ tiến hành cái gọi là "cải cách dân chủ" ở miền núi, nghĩa là dẹp bỏ phong kiến địa phương (tức là các phìa tạo) mà không dùng bạo lực quá mạnh vì sợ dân chúng chạy sang Trung Quốc, Lào... Còn ở huyện Vĩnh Linh tỉnh Quảng Trị, vì nằm sát giới tuyến, tiếp giáp Việt Nam Cộng Hòa, nên cũng được chiếu cố, nghĩa là dùng bạo lực vừa phải "để không gây ảnh hưởng xấu đến miền Nam".

tháng 09.1956 - hội nghị lần thứ 10 của TƯ ĐLĐVN kiểm điểm tình hình CCRĐ. Do ảnh hưởng của đại hội lần thứ 20 ĐCS Liên Xô vạch trần những tội ác của Stalin, do sự bất mãn trong dân chúng, cộng thêm sự phản ứng khá mạnh của cán bộ, TƯ Đảng buộc phải thừa nhận những sai lầm nghiêm trọng trong CCRĐ và chủ trương sửa sai. Tại hội nghị, TƯ đã thi hành kỷ luật như sau : Trường Chinh mất chức Tổng bí thư, chỉ còn làm ủy viên BCT, còn Hoàng Quốc Việt và Lê Văn Lương mất chức ủy viên BCT, Hồ Viết Thắng bị đưa ra khỏi TƯ ĐLĐVN. Ông Hồ Chí Minh kiêm nhiệm Tổng bí thư, còn Lê Duẩn làm bí thư TƯ, thường trực BCT.

29.10.1956 - mít tinh lớn tại Nhà Hát Nhân Dân Hà Nội, ủy viên BCT đại tướng Võ Nguyên Giáp thay mặt Chủ tịch Hồ Chí Minh và TƯ ĐLĐVN chính thức công nhận những sai lầm nghiêm trọng trong CCRĐ. Nhân đây, xin nói rõ : một vài người viết không đúng là cuộc mít tinh tổ chức tại sân vận động Hàng Đẫy và ông Hồ đã đến dự và khóc trước dân chúng. Hà Nội được giao cho việc tổ chức mít tinh nên tôi biết rõ. Hồi đó, chúng tôi được giải thích : "Bác đến không tiện", nhưng chúng tôi đều hiểu là ông Hồ muốn đưa ông Giáp ra "chịu trận" thay mình, nên không hề có việc ông Hồ khóc trước dân chúng.

*

Ở hải ngoại, cho đến nay cũng đăng một số tài liệu nói đến những bạo hành, những tội ác trong CCRĐ, cuốn sách nói về đề tài này khá kỹ ra mắt sớm nhất (1964, bằng tiếng Anh) là cuốn "Từ Thực Dân Đến Cộng Sản" của ông Hoàng Văn Chí. Còn ở trong nước thì đến nay, chưa có một công trình nghiêm túc nào nghiên cứu, chưa ra một tiểu thuyết nào viết riêng về đề tài CCRĐ. Tại sao ? Dễ hiểu là sau khi bị bắt buộc phải thừa nhận những sai lầm trong CCRĐ, BCT TƯ Đảng ra lệnh miệng tuyệt đối cấm không được nói đến đề tài này. Người đầu tiên "vi phạm" tabou thiêng liêng đó là nhà văn Hà Minh Tuân - anh đã viết lướt qua rất nhẹ nhàng đến đề tài cấm kỵ đó trong tác phẩm "Vào Đời". Tức thì Nguyễn Chí Thanh hô hoán lên là "tư tưởng địa chủ ngóc đầu dậy", và anh bị hành hạ hết nước. Từ đó mọi người ai cũng im re, "lo giữ cái đội nón của mình" (nhóm từ thông dụng hồi đó có nghĩa là giữ đầu mình)... Mãi sau này, chỉ có vài nhà văn rụt rè mon men đến đề tài đó mà thôi. Hy vọng rồi đây sẽ có nhiều nhà văn, nhà nghiên cứu trong nước vượt qua nỗi sợ "truyền kiếp", dám đề cập đến đề tài đau thương này một cách nghiêm túc và toàn diện.

Nếu nói về những tội ác trong CCRĐ, theo tôi, cần nêu bật mấy loại chính sau đây.

Thứ nhất: Tội tàn sát thường dân vô tội - tội ác chống nhân loại.

Người nông dân Việt Nam hiền hòa, chất phác đang làm ăn sinh sống và hết lòng đóng góp vào cuộc kháng chiến chống Pháp, bỗng dưng ĐCS giáng cho họ một đòn chí mạng. ĐCS nói rằng CCRĐ là một cuộc cách mạng để thực hiện ước mơ muôn đời của nông dân : "người cày có ruộng" - nhưng thực tế thì không phải như vậy, thực tế là nông dân bị đánh đòn chí mạng ! Tầng lớp năng nổ, giỏi giang biết làm ăn nhất ở nông thôn thì bị quy là địa chủ, phú nông, thậm chí cường hào ác bá, bị triệt hạ hết đường sinh sống, còn một loạt cán bộ ở nông thôn đã từng chịu đựng gian khổ làm nhiệm vụ lãnh đạo kháng chiến, sản xuất thì bỗng nhiên bị quy là phản động, gián điệp, Việt gian, v.v... bị trừng trị, nhiều người bị bắn giết vô cùng man rợ. Ngay cả nhiều người trung nông, thậm chí một số bần nông cũng "bị kích lên" làm địa chủ cho đủ cái tỷ lệ quái gở 5% địa chủ (so với dân số thôn xã !) và họ phải cam chịu cái số phận mà ĐCS dành cho địa chủ. Cái tỷ lệ quái gở 5% đó lại kèm thêm những "kết luận" quái đản khác : đã có địa chủ, tất phải có cường hào ác bá ! Thế là người dân chịu chết ! Biết bao nỗi oan khuất không thể nào kể hết. Cái phương châm "thà sai hơn là bỏ sót", cộng thêm với việc "thi đua lập thành tích đánh phong kiến" đã gây ra tình trạng "kích thanh phần", "nống thành tích" cố tìm ra nhiều địa chủ, phản động, xử tử nhiều ác bá... để có được bằng khen, huân chương, để ngoi lên địa vị cao hơn... càng làm cho nỗi khổ đau của người dân tăng lên nhiều gấp bội ! Chỉ xin dẫn vài chuyện mà thôi.

Một anh bạn đi làm CCRĐ ở Khu Bốn kể lại. Ở Khu Bốn, hồi đó ai cũng biết danh Chu Văn Biên, bí thư Khu ủy, và Đặng Thí, phó bí thư khu ủy, khét tiếng hiếu sát trong CCRĐ, họ đều là trưởng và phó đoàn CCRĐ. Thậm chí trong dân gian lưu truyền bài vè có câu "Giết người nổi tiếng gã Chu Biên". Anh bạn tôi kể chuyện Đặng Thí ký hai án tử hình trên ghi đông (guidon) xe đạp ! Chuyện như sau : một đội tới làm CCRĐ ở một xã nghèo ở Nghệ An, quê hương của ông Hồ Chí Minh và Hồ Viết Thắng, tìm mãi mà không thể quy ai là địa chủ được (những ai đã từng đến tỉnh này đều biết cảnh nghèo chung của dân chúng ở đây). Đặng Thí "đả thông tư tưởng" là cố vấn Trung Quốc dạy rồi phải có 5% địa chủ. Đội sợ trên "đì", tính ra cả làng từng này hộ, từng ấy nhân khẩu, thôi thì cũng buộc phải kiếm ra năm địa chủ. Tưởng thế là xong, nào ngờ khi báo cáo lại cho Đặng Thí thì... Liếc mắt qua không thấy có danh sách "lên thớt", bực mình Thí mới xạc cho "anh đội" một trận : "Có địa chủ mà không bắn thằng nào cả à ?" và ném cả tập giấy vào mặt đội trưởng. Cuối cùng thì đội cũng lọc ra được "hai địa chủ để bắn" vội chạy lên đoàn báo cáo. Giữa đường gặp Đặng Thí đang đi xe đạp, tay đội trưởng đưa báo cáo và danh sách bắn hai người. Thí còn đang vội, vẫn ngồi trên yên xe, chẳng thèm xem hết nội dung, đặt "đơn đề nghị bắn hai người" lên ghi đông xe đạp, mở vội xà cột (sacoche), rút bút ký toẹt vào. Xong rồi Thí đạp xe đi thẳng.

Một ông bạn làm việc ở Viện Khoa Học Việt Nam đã đi làm CCRĐ kể lại chuyện thương tâm này. Đội mà ông bạn có chân về một làng nghèo ở Thái Bình, không thể nào tìm đâu ra đủ số địa chủ, và cũng không thể nào tìm ra địa chủ ác bá để bắn. Họ lo lắm. Thế là họ đưa một ông chăn vịt vào danh sách bị bắn ! Làng nào cũng thế thôi, mấy ông "gột vịt" (ấp trứng nuôi vịt con) chẳng bao giờ được dân làng ưa cả, vì lùa vịt con xơi thóc lúa của dân, thế mà lại hay to mồm cãi lại, gây gổ. Thế là "đủ yếu tố cấu thành tội", trong đó có tội "bị dân làng ghét cay ghét đắng". Địa chủ bóc lột thóc của nông dân, vịt cũng ăn cướp thóc của nông dân, vịt không thể bắn được thì chủ nó phải chịu thay ! Ai cũng vui vẻ cả. Ông bạn biết là sai nhưng không dám mở miệng khi "cổ máy nghiền thịt" của Đảng đã khởi động rồi !

Cho đến nay, không ai biết số người bị quy oan, bị tù oan và bị giết oan là bao nhiêu vì ĐCS giấu tịt. Những con số mà nhiều người đưa ra chỉ là ước đoán. Hồi cuối năm 1956, khi tôi được Thành ủy Hà Nội giao cho trách nhiệm sửa sai CCRĐ ở ngoại thành Hà Nội. Vì tính chất quan trọng của việc đó ở thủ đô, nên ông Võ Nguyên Giáp được BCT phân công giúp đỡ việc sửa sai ở Hà Nội. Vì thế, thỉnh thoảng tôi đến nhà ông Giáp làm việc. Đôi khi chúng tôi cũng nói chuyện với nhau về những vấn đề chung. Một hôm tôi hỏi thẳng ông : trong CCRĐ có bao nhiêu người bị oan. Ông Giáp nói hai vạn. Lúc đó tôi không dám hỏi thêm cụ thể hơn - thế thì bao nhiêu người bị chết oan, vì tôi biết là mình đã đụng đến vấn đề cấm kỵ nhất của Đảng. Cho đến nay, tôi không biết con số mà ông Giáp nói với tôi có thật hay không, nhưng hôm đó ông trả lời tôi tức thì, không nghĩ ngợi gì, nên tôi cũng có phần tin. Còn số người bị hành quyết trong CCRĐ và Chỉnh đốn tổ chức thì tôi ước đoán là chừng năm-sáu nghìn người. Đó là chưa kể nhiều người bị chết vì các lý do khác, như tự tử trước khi xét xử, chết khi bị tra của hay bị giam cầm ở xã, chết trong tù, người nhà địa chủ chết đói do bị bao vây, v.v... Tại cuộc mít tinh tối 29.10.1956, ông Võ Nguyên Giáp chỉ cho biết con số 12 nghìn cán bộ và đảng viên đã được trả tự do mà thôi ! Con số đó đúng hay không, ai mà biết được ! Tóm lại, những con số về người bị thiệt mạng trong CCRĐ vẫn chưa xác định được. Dù thế chăng nữa, với những con số ước tính đã cho thấy đây là một tội ác tày trời. Tội ác này chính là tội ác chống nhân loại !

Còn chuyện "sửa sai" thì cũng chỉ là một lối "tung hỏa mù" chủ yếu để làm dịu đi phần nào nỗi công phẫn dữ dội của dân chúng, tránh những cuộc bùng nổ bất lợi cho Đảng mà thôi. Chúng tôi đã từng đi làm sửa sai nên biết khá rõ. Có nhiều cái sai không thể nào "sửa" được. Bắn giết người ta, làm què quặt thân thể, làm tổn hại tâm thần người ta (có không ít người bị điên, bị mất trí, bị lẩn thẩn), làm gia đình người ta tan vỡ... thì chỉ có Trời mới sửa được ! Ngay cả những việc tưởng chừng không khó sửa lắm, nhưng cũng không thể sửa nổi, chẳng hạn, gia đình bị quy là địa chủ, nhà cửa bị tịch thu chia cho mấy hộ nông dân, khi được xét là quy oan phải trả lại nhà cho người chủ cũ. Nhưng, khi biết là phải trả lại nhà, các ông bà nông dân bèn cạy gạch, cạy cửa, dở ngói, rút rui mè, cất giấu hết, phá phách gần như tan nát cả ngôi nhà họ đang ở. Nên cái nhà được trả lại đâu còn nguyên vẹn như trước. Còn các "quả thực" khác khi đã chia rồi thì sửa sai làm sao được ! Thóc lúa, nông dân ăn hết, bán hết rồi (hoặc khai như thế), nông cụ bị tiêu tán hết (hoặc khai hư hỏng rồi), thì lấy gì mà trả lại cho người ta. Đó là không nói đến những quan hệ tình cảm đã bị tổn thương, giữa vợ chồng, giữa anh em, giữa họ hàng, giữa thầy trò, giữa hàng xóm, láng giềng thì chẳng làm gì được, ngoài việc khuyên nhủ chung chung. Trong sửa sai chỉ có việc này làm được là trả tự do cho những người bị tù oan. Còn việc khôi phục lại chức vụ cho một số cán bộ đã bị đấu tố cũng đã thực hiện, nhưng cũng không giản đơn vì quan hệ khá phức tạp giữa cán bộ mới với cán bộ cũ.

Nhân thể cũng xin nói thêm, khi hội nghị lần thứ 10 của TƯ ĐLĐVN hồi tháng 09.1956, TƯ buộc phải thừa nhận những sai lầm nghiêm trọng trong CCRĐ, người ta cũng đổ lỗi một phần cho cấp dưới đã thi hành sai, chứ TƯ Đảng không nghiêm khắc tự phê phán mình, họ vẫn coi "đường lối của TƯ về cơ bản là đúng", chỉ có "việc tổ chức thực hiện không đúng" mà thôi. Họ vẫn khư khư khẳng định : CCRĐ dù có sai lầm "nhưng về cơ bản vẫn giành được thắng lợi lớn". Điều đó nói lên sự giả dối, ngụy biện, sự không thực lòng hối hận của họ. Thế thì làm sao mà Đảng sửa sai được ? ! Còn cái gọi là thi hành kỷ luật với các ông lãnh đạo CCRĐ cũng chỉ là trò hề "giơ cao đánh khẽ" để lừa dối dư luận mà thôi. Trường Chinh mất ghế Tổng bí thư, nhưng lại vẫn là ủy viên BCT, chuyển sang ngồi ghế Chủ tịch Quốc hội, lại phụ trách công tác tư tưởng, rồi chính ông ta đã cùng Tố Hữu bày ra vụ Nhân Văn - Giai Phẩm đàn áp quyết liệt anh chị em trí thức ưu tú, khao khát tự do, làm bao văn nghệ sĩ tài ba bị tù dày, bị đàn áp, bị treo bút trong hàng mấy chục năm trời, đánh một đòn nặng nề vào nền văn học miền Bắc, làm nó bị thui chột trong nhiều thập niên.

Hoang Quoc Viet (a famous "most fierce" person not only in the Land Reform but also in many previous cases, for example, the H122 case that occurred during the resistance war against France, he was in charge of investigating this case, imprisoned many cadres, most of them military cadres, and caused many people to die unjustly), was removed from the Central Committee and given the position of Chief Justice of the Supreme People's Procuracy, a position that holds the power of life and death over people.

Le Van Luong was responsible for the Organizational Rectification, which caused many party cadres in the commune to be shot, imprisoned, and forced to leave the Central Committee, but was later brought back to become the Secretary of the Hanoi Party Committee. Ho Viet Thang was removed from the Central Party Committee but was made a standing member of the State Planning Commission!

On the contrary, if a non-Party member dares to frankly express his opinion to the Communist Party, even if it is gentle, like the case of lawyer Nguyen Manh Tuong who read a speech at the Fatherland Front conference criticizing the Land Reform and making reasonable suggestions, the Party will persecute him, forcing him into misery until his death! And the question is, has the Party Central Committee ever sincerely repented of its mistakes and crimes?

Not only did they not repent, but even to this day, the Communist Party still claims that the Land Reform has achieved a great victory: "fulfilling the thousand-year dream" of the farmers - bringing land back to the tillers. This is a blatant lie. Because the land that the farmers were divided into, a significant part belonged to those who were wrongly accused, and when the mistakes were finally corrected, it had to be returned. The land that was divided was still in the hands of the farmers, and before they could enjoy anything on that divided land, in 1957-1958, the Communist Party began to herd them into cooperatives to collectivize agriculture, meaning that they were no longer the owners of their land! Moreover, after all, "bringing land back to the tillers" was not the main concern or ultimate goal of the Party?

So when the Constitution was amended after the country's reunification, with a new clause in the Constitution, the Party gently nationalized all the land in the country! So how can it be said that the Party "brought land back to the tillers"?! It is true that the farmers suffered so much pain and suffering but in the end got nothing!

Second: The crime of destroying thousands of years of good traditions of the nation.

The tradition of peace, love, and mutual support in the Vietnamese countryside, which our people had built for thousands of years, was destroyed by the Communist Party within three or four years of the Land Reform. Anyone who had lived in the Vietnamese countryside before the "revolution" and before the Land Reform could feel the spirit of "supporting each other" and "helping each other" still quite strong in the relationships between people. Of course, no one said that in the villages there were no exploiters, but the general spirit in our countryside was like that. With the policy of "class division", the Communist Party divided the rural population into poor peasants, poor peasants, middle peasants (there are three types, weak middle peasants, medium middle peasants, hard middle peasants), rich peasants (there are two types, ordinary rich peasants, rich peasants bordering on landlords - this is the "initiative" of the executors so that when needed, it is easy to "provoke" them to become landlords, but in the policy, there are no divisions), landlords (there are several types, patriotic and resistance landlords, ordinary landlords, tyrannical landlords, reactionary landlords). The division seems very "scientific", but when implemented, it is all due to subjective feelings, due to the needs of the "team" (when the superiors force 5% of landlords, force tyrants and reactionaries to shoot, then they have to "provoke" them to have enough numbers), due to the subjective will of the "team" (sometimes that will is very strange, seeing the attitude of the person concerned seems stubborn, then they just "provoke" them to get rid of their hatred). In principle, to distinguish between groups, one must "denounce suffering", "denounce" each other, expose each other to "arrange" groups. With the way of inciting and forcing people to denounce each other being very common in the CCRD, from there they divided and hated each other.

There were also many people who initially did not want to "accuse" anyone because they did not want to go against their conscience, but whoever refused to "accuse" was considered by the CCRD team to be "not decisive", "involved", etc. In the end, everyone joined in "accusing" each other to save their lives. This was the majority.

But there are also many people who, either because of personal grudges or because of the desire for profit, "falsely accuse" or "falsely accuse" to rise up to become "roots", "core", or cadres, to receive a larger share of the "fruit". Often these people are poor because of laziness, alcoholism, gambling, and sometimes are hooligans, but are often considered by the team as poor farmers to rely on, to take care of, and to use in order to... complete the team's tasks. Another strange thing to say is: all "accusations" from farmers do not need evidence, moreover, all their "accusations" are considered evidence, and are recorded in the criminal records! There is no need for any verification! The common "theory" at that time was "must trust the masses", "what the working farmers say is right". So no one can argue anymore!

Chính vì thế, khi đội cần "đánh vào" bí thư hay chủ tịch ủy ban kháng chiến trước ở vùng tạm bị chiếm, nay bị coi là tổ chức cũ, mà có một ai đó "tố" là "chúng nó họp Quốc Dân Đảng" thì bị "lên hồ sơ" ngay là "bí thư Quốc Dân Đảng", và anh ta khó tránh khỏi cái án tử hình ! Một nông dân "tố" một người bị "kích" lên địa chủ là "hồi kháng chiến, khi máy bay địch tới, tôi thấy hắn nhìn lên trời và chỉ chỏ cái gì đó", tức thì bị quy ngay là "gián điệp" và số phận anh ta coi như là "đi đứt" ! Có thể là thế hệ mới lớn lên, nhất là những người đang sống ở các nước dân chủ tiên tiến, thì khó mà tin là đã có những chuyện như thế. Khốn thay đó lại là sự thật đắng cay đã từng xảy ra trong lịch sử nước nhà !

Tóm lại, CCRĐ làm cho nội bộ nông dân chia rẽ trầm trọng, làng xóm đảo lộn lung tung ! Đến khi ĐCS tuyên bố sửa sai thì tình hình nông thôn lại cực kỳ hỗn loạn : những vụ ẩu đả, đâm chém, trả thù nhau giữa những người bị "tố oan" với những kẻ "tố điêu", giữa những người bị tước đoạt tài sản với những người được hưởng "quả thực", giữa cán bộ cũ bị quy kết phản động và bị tù tội với cán bộ mới "ngoi lên" trong CCRĐ... Di sản nghìn năm rất đáng quý mà cha ông ta đã để lại là tinh thần đùm bọc, hòa hiếu nhau của người dân nông thôn miền Bắc đã bị phá hủy từ ngày CCRĐ. Lẽ nào đó không phải là một tội ác ?

Thứ ba: Tội phá hoại đạo lý, luân thường của dân tộc.

Trong lịch sử dân tộc Việt Nam chưa bao giờ đạo lý làm người bị đảo điên một cách quái đản như trong CCRĐ. Các đội CCRĐ không từ một cách nào hết để "tìm ra địa chủ", "tìm ra phản động", "tìm ra của chìm", họ ép buộc con cái "đấu tố" cha mẹ, con dâu "đấu tố" bố mẹ chồng, con rể "đấu tố" bố mẹ vợ, vợ "đấu tố" chồng, anh em "đấu tố" lẫn nhau, trò "đấu tố" thầy, kẻ hàm ơn "đấu tố" người đã làm ơn, láng giềng hàng xóm "đấu tố" lẫn nhau ! (Cũng có trường hợp cha mẹ bấm bụng khuyên con cái "đấu tố" mình để mong cứu mạng cho con cái). Thật là một tấn bi kịch hãi hùng !

Những người bị quy là địa chủ ngay lập tức bị tước mọi quyền làm người, bị hạ nhục, bị chà đạp, ngay lập tức phải thay đổi cách xưng hô trước nông dân, phải cúi đầu lễ phép "thưa các ông, các bà nông dân", phải xưng "con" trước mặt nông dân, dù đó chỉ là một đứa trẻ con. Còn nông dân thì tha hồ gọi người kia là "thằng kia", "mụ kia", "con kia", là "mày", "chúng bây" và tự xưng là "tao", "chúng tao", thậm chí có thể chửi mắng, xỉ vả. Chẳng ai dám làm trái lại cái "lệ mới" đó - đội tuyên bố phải đối xử như thế mới "nâng cao uy thế nông dân", mới "đánh gục giai cấp địa chủ" được ! Không làm thế là "bênh địa chủ", "mất lập trường giai cấp", thậm chí "có liên quan với địa chủ" ! Ngay cả đứa bé con cũng có thể mắng mỏ, sỉ nhục người lớn đã bị quy là địa chủ. Những người này, dù là thứ bậc thế nào trong họ tộc cũng đều bị bà con họ tộc xa lánh, để không "bị liên quan". Còn khi hành quyết người bị án tử hình thì những người thân thích, ruột thịt của người ấy, từ già cả cho đến trẻ con, đều bắt buộc phải có mặt để chứng kiến tận mắt cảnh tượng đó ! Đúng là sự khủng bố tinh thần cực kỳ vô nhân đạo !

Một tình trạng thương tâm nữa là nhiều gia đình ở nông thôn (và cả ở thành phố có liên hệ với nông thôn) đã tan vỡ, con cái bơ vơ, vì khi một trong hai người có gia đình bị quy (hoặc bị kích lên) thành phần địa chủ, bị gán tội phản động, thì bên kia, tức là vợ hay chồng, sợ liên lụy phải bỏ nhau. Nhiều người đi lập gia đình khác, có con hoặc chưa có con với chồng hay vợ mới. Đến sau này thấy sai, người bị bắt đi tù nay được trở về, thế là bao nhiêu chuyện rắc rối xảy ra đến nỗi Bộ tư pháp VNDCCH phải ra thông tư ngày 19.04.1956 để "giải quyết những vụ vợ chồng bỏ nhau". Thật là mỉa mai, người ta cho rằng có thể hàn gắn được tình cảm yêu thương trong gia đình đã bị thương tổn nặng nề bằng một tờ thông tư vô hồn của Bộ tư pháp ! Tình yêu của nam nữ cũng bị xâm phạm nghiêm trọng giống hệt như thế - để giữ lập trường giai cấp ai cũng phải cắt đứt với người yêu thuộc thành phần địa chủ, phản động ! Đây cũng là một nét về đạo đức nữa cần phải nói đến. Chưa bao giờ sự giả dối trắng trợn được đề cao như trong CCRĐ. Chẳng cần phải nói tới việc các "anh đội", "chị đội" báo cáo láo cho đoàn, vì nó quá thường, mà cái cần vạch ra ở đây chính là người ta ép buộc, khuyến khích người nông dân nói dối, làm láo. Dần dà rồi người nông dân cũng thấy cần phải nói dối, làm láo để "qua khỏi cái đận CCRĐ", họ cũng "tố bậy", "tố điêu" dù trong thâm tâm biết mình đang nói dối, vu khống. Cũng có người cố giữ lương tâm trong sạch, nhưng thường họ phải trả giá đắt cho điều đó. Cho nên cơn dịch dối trá cứ lan tràn. Đội cũng dạy thêm cho nông dân quen làm những việc giả dối, chẳng hạn như dặn họ : khi thấy trên màn ảnh xuất hiện hình địa chủ thì phải hô "đả đảo", hay vừa hô vừa ném đá vào hình địa chủ để tỏ lòng uất hận của mình. Thế là nông dân cũng làm theo. Tất nhiên, cũng không loại trừ cái hiện tượng gọi là "tâm lý đám đông", khi người ta hành động như trong một cơn lên đồng tập thể. Chẳng hạn, mỗi lần chiếu phim "Bạch Mao Nữ" của Trung Quốc, thì có nhiều người khóc nức nở, và khi xuất hiện hình địa chủ là bên dưới ào ào ném đá vào màn ảnh. Chính vì thế, các diễn viên kịch thường từ chối lên sân khấu đóng vai địa chủ vì sợ vỡ đầu sứt trán.

Phần 3 :

Chủ trương của UBCCRĐTƯ là trong các cuộc đấu địa chủ, nhất là địa chủ cường hào ác bá đều phải chuẩn bị rất chu đáo để ra "đấu trường" không được vấp váp. Thế là trước ngày đấu, mọi "rễ", "chuỗi", dân quân, công an, tòa án, chủ tịch đoàn... đều phải "diễn tập" như thật, ai lên "đấu" trước, ai lên "đấu" sau, "tố" thế nào, xỉa xói ra sao, nói gì, khi nào người "tố" phải cảm động khóc lóc, khi nào người dân phải hô "đả đảo" (khi người bị "tố" không nhận tội...), lúc nào thì bắt địa chủ quỳ (quỳ là biểu hiện của sự "bị đánh gục" !), lúc nào thì "hoan hô" (khi tòa tuyên án tử hình, tịch thu tài sản...). Chủ tịch đoàn những cuộc đấu lớn đều là "rễ", "chuỗi", cốt cán mới đào tạo trong vài tháng, nói năng ngượng nghịu, lúng ta lúng túng, điều khiển thế nào nổi, nên khi ra "đấu trường", thường "anh đội", "chị đội" phải ngồi sau lưng nhắc, như người nhắc tuồng (souffleur) ở rạp hát ! Cũng có khi nhắc mãi không được, chủ tịch đoàn cuống lên, thì "anh đội" giật micro và điều khiển luôn. Tóm lại, một sự diễn kịch, một trò giả dối lố bịch, trắng trợn, mà không hề không biết ngượng ! Nhưng cái nguy hại chính là sự giả dối đó cứ thấm dần vào tiềm thức cán bộ và người dân, tạo nên một nếp sống giả dối vô đạo đức của nhiều người !

Thứ tư. Tội phá hủy truyền thống tâm linh và văn hóa của dân tộc.

Bằng cuộc CCRĐ, ĐCS cố tình triệt hạ các tôn giáo và truyền thống tâm linh của dân tộc. Trước CCRĐ, các nhà thờ Thiên chúa giáo, các tu viện, nhà cô nhi... đều có ruộng đất riêng, các chùa có ruộng hậu do tín chủ cúng cho chùa, các nhà thờ họ có ruộng họ, các đình có ruộng làng... để lo việc sửa sang, tu bổ nhà thờ, chùa, đình, cúng tế hàng năm, việc từ thiện, v.v... và để nuôi sống các linh mục, tu sĩ, tăng ni và những người chuyên lo việc trông nom, thờ phụng... Nhờ thế hoạt động tôn giáo, tâm linh, từ thiện được tiến hành bình thường không có trở ngại. Nhưng với chính sách CCRĐ của ĐCS, tất cả các ruộng đất đó đều nhất loạt bị coi là ruộng đất phong kiến và bị trưng thu để chia cho nông dân.

Với cái đòn độc địa đó, tất cả các nhà thờ, tu viện, nhà cô nhi, chùa chiền, điện thờ, miếu mạo, nhà thờ họ, đình... đều trở nên điêu đứng và dần dần tàn tạ. Riêng đối với nhà thờ Thiên chúa giáo, do phong trào giáo dân ồ ạt di cư vào Nam, nên về sau Đảng đã phải để lại cho các nhà thờ một ít ruộng đất. Người ta công nhiên dùng các cơ sở thờ cúng vào việc họp hành, đóng quân, làm hội trường, làm kho hợp tác xã mua bán, kho hợp tác xã sản xuất, v.v... Có nơi thậm chí người ta cho các tượng Phật trôi sông. Nhiều nơi bà con tín đồ bí mật cứu các tượng Phật, đem chôn, đem giấu hầm kín, sau này phần lớn các tượng gỗ đều mục nát, thế nhưng cũng có ít tượng còn giữ được, vào thập niên 80 bà con mới đưa lại vào chùa. Tóm lại, cuộc sống tâm linh hoàn toàn bị xóa bỏ. Chữ "thiện", chữ "nhân" một thời gian dài chẳng ai dám nói đến, vì giữa lúc cái ác tràn đầy mà nói đến chữ "thiện", chữ "nhân" thì có thể bị coi là biểu hiện sự phản đối !

Trong lúc đó, người ta lại đề cao bạo lực, cổ vũ đấu tranh giai cấp, khuyến khích điều ác, điều bất nhân, điều vô đạo. Một điều rất quái dị trong CCRĐ mà ĐCS lại coi là tự nhiên hoặc là cần thiết : người ta thường xuyên huy động các cháu thiếu niên từ 9-10 tuổi trở lên tham gia CCRĐ. Bắt chúng mang trống ếch đi cổ động, đi "đả đảo", "hoan hô", tham dự các cuộc đấu tố, các phiên tòa CCRĐ, các buổi hành quyết công khai. Nhiều cháu, nhất là các cháu gái, vốn có tâm lý hiền lành bị bắt buộc phải tham gia, đã không chịu nổi, run sợ, khiếp đảm, có cháu ngất xỉu trước cảnh hãi hùng, súng bắn, máu đổ... Còn các cháu vốn có tâm lý hung dữ thì lại thích thú hoan hô, thậm chí sau khi "được" tham dự những cảnh tượng đó, có nơi chúng lại bày trò chơi "đấu tố", bắt con cái địa chủ quỳ để con cái nông dân lên đấu, cũng xỉa xói vào mặt, cũng xỉ vả, vạch tội... Chẳng biết có ai xúi giục không, nhưng nhiều nơi đã xảy ra những "trò chơi" quái đản đó ! Khi cái thiện bị nén xuống mà cái ác được cổ vũ, thì chẳng có gì đáng ngạc nhiên là đạo đức bị suy đồi, băng hoại dưới chế độ của những người cộng sản. Tôi còn nhớ trong thời kỳ "cởi trói", đã được đọc truyện ngắn "Bước Qua Lời Nguyền" của Tạ Duyên Anh đăng trên tuần báo "Văn Nghệ" (1989) ở Hà Nội, truyện đó phản ánh phần nào tấn bi kịch của giới trẻ nông thôn đã lớn lên trong và sau cuộc CCRĐ đầy kinh hoàng.

Không những CCRĐ đánh một đòn rất mạnh vào nền đạo lý và truyền thống nhân bản, mà nền văn hóa dân tộc cũng vì nó mà bị tổn hại rất nặng nề. Nhiều miếu đền uy nghiêm bề thế, nhiều bia đá là những di tích văn hóa lâu đời của dân tộc đã bị hủy hoại trong CCRĐ. ĐCS giấu kín những chuyện này, nhưng cũng có thể nêu ra vài trường hợp. Mong rằng các bạn xa gần trong và ngoài nước sưu tầm và bổ sung thêm.

For example, Nguyen Mai (1876-1954) was the 14th generation descendant of the Nguyen Tien Dien family, calling the poet Nguyen Du (1765-1820) the 11th generation uncle. In early 1954, at the age of 78, he was classified as a landlord by the team and the CCRD group (because he had a few acres to farm for a living) and was "incited" to become a feudal tycoon (because he had passed the bachelor's exam in Canh Ty (1900) at the age of 24, and passed the doctoral exam in Giap Thin (1904) at the age of 28), but in fact he did not accept any title or rank, but was content to live a quiet and secluded life. He was beaten for three consecutive nights, sentenced to 15 years of hard labor, and imprisoned in Dang camp, Ha Tinh province, where the water was very toxic, so that fall of that year, he died of edema in the prison camp, and his body was buried on the edge of the forest.

The death of Mr. Nguyen Mai in resentment was a great pain, but the even greater pain for the nation was that because he was wrongly accused, the CCRD team destroyed many temples, steles, and shrines of famous people of the Nguyen Tien Dien family and, more seriously, burned down a five-room house filled with valuable documents of the Nguyen Tien Dien family, including the posthumous work of poet Nguyen Du. A great cultural loss that cannot be compensated for! (See the book "The Mulberry Sea in the Nguyen Du Family" by Dang Cao Ruyen, Eastern United States Publishing House, 2002, pp. 200, 201).

There is one more thing. In the cadre conference convened by the Party Central Committee after the resolution to correct the mistakes in the Land Reform in September 1956, I heard Mr. Cu Huy Can, then the Deputy Minister of Culture, say at the meeting that the stone stele of Le Loi had been destroyed by the Land Reform team. The Ministry of Culture had to quickly hire someone to make another stele exactly like the old one and put it in the old place and had to keep it absolutely secret so that no one would know it was a new stele! I had no way to verify, but could it be that the Deputy Minister of Culture said something wrong?!

*

As I wrote above, although the story of the Land Reform has been over for a long time, it still needs to be talked about today, because today the Communist Party leadership is trying to rewrite history, and is allowing writers to distort history to exonerate Ho Chi Minh and the Communist Party of Vietnam in the Land Reform and in many other matters.

It must be said that before 1950, Mr. Ho and the Communist Party of Vietnam did not talk about land reform, only about rent reduction, and only on paper and took implementation very lightly. Only from 1952, the issue of rent reduction and land reform was raised in a strict manner. So it can be said that land reform was due to pressure from Stalin and Mao Zedong. But when Mr. Ho accepted to do land reform, he and the Communist Party of Vietnam did it confidently and actively. It could also be due to the psychological factor of a person who had previously been considered right-wing by Stalin and the Communist International, even suspected, and not assigned work for a long time, and now was criticized for taking lightly the task of counter-feudalism, so he had to try even harder to show his diligence and determination.

It is true that at that time, Mr. Ho and the Vietnamese Communist Party also truly trusted Stalin and Mao Zedong. That is why he openly said before the cadre conference (1950) in the Viet Bac resistance base to prepare for the 2nd congress of the Communist Party to be held the following year: "You should know that: anyone can be wrong, but Comrade Stalin and Comrade Mao Zedong cannot be wrong". I was present at that conference, I heard it clearly, many others heard it clearly too, it is just that now they do not want or dare not mention it again.

At the 2nd Party Congress (March 1951), Mr. Ho also said the same thing, and Mr. Nguyen Van Tran also told that story in his book "Writing for Mother and the National Assembly". Therefore, Mr. Ho made the Land Reform clearly with confidence and positivity. Therefore, it was not by chance that Mr. Vu Dinh Huynh, the person closest to him at that time, later "affirmed that the person who was mainly responsible for the mistakes in the Land Reform was Mr. Ho Chi Minh, not Mr. Truong Chinh, as had been misunderstood for many years. Truong Chinh was the scapegoat for Mr. Ho's mistakes" (see "Night in the Middle of the Day" by writer Vu Thu Hien).

In my opinion, it is true that Ho must bear the main responsibility, as Mr. Vu said, but Truong Chinh was not a "scapegoat" in the sense of "wrongly accused", because he was both the General Secretary and the Chairman of the Central Committee of the Communist Party of Vietnam, he was the one who ran all the land reform work at that time, so if Truong Chinh was not the number one culprit, he must have been the number two culprit. Mr. Vu's idea, as I understand it, was that the Party Central Committee in the September 1956 conference did not mention Ho Chi Minh, did not dare to talk about Ho's responsibility (because disciplining the Party Chairman and the President... oh my, what else is there in the Communist Party!) but only put Truong Chinh and the others to "take the blame".

Later, in the circle close to the ruling class, there were people who often spread stories about Ho Chi Minh not agreeing with the policy of land reform, not agreeing with the execution of Ms. Nguyen Thi Nam, not agreeing with the organization rectification in the land reform, etc. But, after all, those kinds of stories are nothing more than legends. Those legends were intended to deceive those who did not know the real situation in the 1950s in the North and the younger generations, in order to exonerate Ho in order to salvage the so-called "Ho Chi Minh ideology" as a life buoy for the communist ruling group. Hoang Tung, former editor-in-chief of Nhan Dan newspaper, former secretary of the Central Committee of the Communist Party of Vietnam, who worked for many years in propaganda, etc., was one of the "experts" in creating such legends. In his memoir "Memories of Uncle Ho", he recounted Uncle Ho's attitude towards the death sentence of Ms. Nguyen Thi Nam as follows: "At the Politburo meeting, Uncle Ho said: "I agree that the guilty must be punished, but I think it is not right if the first shot is fired at a woman, who also helped the revolution. The French said that women should not be beaten, even with a flower branch". After Chinese advisor La Quy Ba repeatedly suggested, Uncle Ho said: "I will follow the majority, but I still think it is not right". And they just did it" (see excerpt, published in the "Dien Dan Forum" newspaper in Paris, issue 123/11/2002, p.15).

The end :

When telling this story, Hoang Tung tried to ignore several very important historical facts:

1/ In the first half of the 50s, Ho's prestige in the Party was absolute, once he said something, no one, including the members of the Central Committee, dared to go against his will; 2/ All the members of the Central Committee, without exception, strictly maintained the status of a humble student, never allowed to decide major policies without his opinion, let alone doing things that went against his will. In 1952-1953, there could not have been "I followed the majority" and "And they just did it"! If he had truly been aware that "women should not be beaten, even with a flower branch", and Ho had only shaken his head, without having to say many words as Hoang Tung recounted, then he would certainly have saved Mrs. Nguyen Thi Nam! And not just Mrs. Nam! Furthermore, the word "they" in Hoang Tung's sentence "And they just did it" is very ambiguous: who are "they"? The Politburo members or the advisors? The Politburo members certainly are not. The advisors may disagree with the President, the Party Chairman of Vietnam, but they cannot force him, they are only advisors, and do not have the right to vote or make decisions. Any agency that worked with Chinese advisors at that time knows that principle. Therefore, it can be affirmed that: In the Nguyen Thi Nam case, it is true that Mr. Ho did not save Mrs. Nam. Just like later, in the Revisionist - Anti-Party case, he did not save Mr. Vu Dinh Huynh. Even though he knew them well.

Furthermore, a completely legitimate question arises: during the three or four long years, was it possible that Ho and the Politburo were completely unaware of the disasters of the people in the countryside under their rule? Was it possible that Ho, Truong Chinh and the other members of the Politburo did not know how miserable their fellow countrymen were in their homeland? Was it possible that no one in Ho's circle or the members of the Politburo dared to report the tragic situation of the people to them? The definitive answer is: they all knew, but they all kept silent! So quiet that Mr. Vu Dinh Huynh, once while sick, tried to lean on his cane to go to the Presidential Palace to meet Mr. Ho and said bluntly to his face: "The blood of our compatriots and comrades has been shed, but you can sit still? We are uneducated, we are ignorant, we have to work and build the government at the same time, because of ignorance we make all kinds of mistakes, but we do not have the right to let our hands be stained with the blood of our compatriots and comrades!" (See "Night in the Middle of the Day").

Hoang Tung also completely ignored this harsh historical reality: During the entire period of the Land Reform, Mr. Ho, as President, never signed an amnesty order for anyone sentenced to death. Only after the 20th Congress of the Communist Party of the Soviet Union and especially after the conference of high-ranking and mid-ranking Party officials (from April 28 to May 3, 1956), due to the strong reaction of the officials, was there an order to temporarily not carry out the death sentences. But, alas, at that time... the Land Reform was basically almost finished! At that time, the delegations and the Central Committee of the Communist Party of Vietnam were working on a summary report to prepare for the Central Party conference to review the Land Reform (September 1956).

Ngay cả việc Chỉnh đốn tổ chức trong CCRĐ, Hoàng Tùng cũng cố tình đổ lỗi cho cố vấn Trung Quốc là chính, chứ không phải lỗi của ông Hồ và ĐCSVN. Ông Tùng viết : "Thuyết của họ là không dựa vào tổ chức cũ mà tổ chức lại một số tổ chức của Đảng, họ phủ nhận hết các tổ chức khác, như chính quyền, các đoàn thể. Ai lãnh đạo cách mạng tháng tám thành công, ai lãnh đạo cuộc kháng chiến từ năm 1945 đến năm 1953. Thế mà họ thẳng tay bỏ hết, trong đó có mấy ngàn người bị xử tử. Mục đích của họ không phải là CCRĐ mà là đánh vào Đảng ta. May mà đến năm 1956 ta kịp dừng lại (bao nhiêu đầu rơi, máu đổ và CCRĐ cũng đã gần xong, thế mà bảo là "kịp" ! - Người viết), nếu không thì tan nát hết". Một đoạn khác : "Đánh thuế công thương nghiệp, cải tạo tư sản cũng là do Trung Quốc đề ra. Hậu quả là hơn một triệu người di cư vào Nam. Ta đổ tội cho Pháp, Mỹ, điều đó chỉ đúng phần nào, còn là do ta vội, làm ẩu, đánh tràn hết. Không phải địa chủ mà phú nông, thậm chí trung nông cũng đánh. Đảng viên tốt cũng bị đánh. Kết quả của những chính sách, cảf#ách lúc đó là như thế" (xem tờ "Diễn Đàn Forum" nói trên). Đúng là các cố vấn Trung Quốc chỉ biết có kinh nghiệm CCRĐ ở Hoa Nam, khi Hồng quân tiến xuống phía Nam, hầu như không có cơ sở tổ chức của ĐCS, nên có nhiều người không phải cộng sản cũng đã đứng ra lập tổ chức, lập chính quyền, vì thế khi làm CCRĐ thì ĐCS Trung Quốc cố tình nhân cơ hội ấy quét sạch các tổ chức đó đi lập những tổ chức mới của họ. Còn ở miền Bắc Việt Nam, tình hình hoàn toàn khác hẳn. Không thể làm rập khuôn theo kinh nghiệm Hoa Nam được. Tôi cũng chẳng thích gì các cố vấn Trung Quốc, nhưng tôi nghĩrằng cần phải xét vấn đề khách quan theo đúng sự thật lịch sử, chứ không thể đổ lỗi, đổ tội tùm lum cho họ tất cả được. Ông Hồ và BCT TƯ ĐLĐVN sống và làm việc ở Việt Nam, có phải là trẻ con đâu mà bảo các ông cố vấn Trung Quốc xúi gì là làm nấy ? Chẳng qua chỉ vì khi đã say men "lập trường giai cấp đấu tranh", say men Marxisme- Leninisme, Stalinisme, Maoisme... trong cuộc lên đồng tập thể, thì chính các ông lãnh tụ cộng sản Việt Nam cũng "hăng hái" không kém gì người ta. Tôi còn nhớ, có lần đọc bài nói chuyện của ông Hồ với cán bộ CCRĐ đăng trên tờ nội san "Cải cách Ruộng đất" (tạp chí lưu hành trong nội bộ), trong đó ông giải thích rất mộc mạc chủ trương không được dựa vào tổ chức cũ như sau : "Tổ chức cũ là "tổ kén", các cô, các chú không được dựa vào...". Lại cũng cái lối dùng hình ảnh như việc uốn tre đã nói trên ! Năm 1962, khi nói chuyện về Tuyển tập Hồ Chí Minh với anh Nguyễn Kiến Giang, lúc đó là phó giám đốc Nhà xuất bản Sự Thật, anh kể rằng : "Làm tuyển tập đó chúng tôi mệt lắm, phải rà soát lại cả, bao nhiêu bài nói của ông cụ trong CCRĐ phải loại bỏ hay thu gọn lại". Tôi hỏi anh có nhớ bài ông cụ nói "Tổ chức cũ là "tổ kén" không ? Anh trả lời : "Có chứ ! Bài đó phải loại bỏ. Cán bộ đảng viên nông thôn người ta đang oán giận đùng đùng, đưa vào tuyển tập thế nào được !". Nếu ông Hồ không tán thành chủ trương của các cố vấn đối với tổ chức cũ ở nông thôn thì có ai bắt ông phải nói thế đâu ?

Tôi kể lại những chuyện đó chỉ để đi đến kết luận này : ĐCSVN chớ nên đổ lỗi, đổ tội cho ai cả, mà cần thấy hết cái trách nhiệm lớn lao của mình trong CCRĐ. Chừng nào ĐCSVN chưa sám hối được về những tội ác đã gây ra, thì người dân chớ có hy vọng là Đảng sẽ sửa đổi, sẽ đổi mới và sẽ không tái diễn lại những tội ác trước đây.

Cũng xin mọi người đừng quên : CCRĐ không phải là thảm họa đầu tiên, cũng chẳng phải là thảm họa cuối cùng mà tập đoàn thống trị cộng sản Việt Nam đã gây ra cho dân tộc ta ! Tôi không kể những thảm họa trước CCRĐ, mà chỉ nói ngay liền sau CCRĐ là vụ án Nhân Văn - Giai Phẩm, vụ án Xét lại - chống Đảng, rồi Cải tạo công thương nghiệp, đánh đổ tư sản ở miền Bắc, rồi cái nghị quyết số 49/NQ/TVQH của Thường vụ Quốc hội do Trường Chinh ký ngày 20.06.1961, nhốt hàng chục vạn người vô tội ở miền Bắc vào các trại tập trung khủng khiếp, rồi Tết Mậu Thân, v.v... và v.v... Nếu kể hết thì ta thấy cả một chuỗi dài tội ác khủng khiếp đã qua và đang tiếp tục mãi cho đến tận ngày nay. Cố nhiên, ngày nay người ta dùng thủ đoạn tinh vi hơn, nhưng bản chất tội ác vẫn thế.

Tội ác mới gần đây nhất là vụ án Lê Chí Quang, xử một nhà yêu nước chân thành, một chí sĩ đáng kính dù chỉ mới ngoài ba mươi tuổi ! Cái "tội" của anh là đã dũng cảm dấn thân vì nước, đã dám kêu gọi đám cầm quyền hiện nay hãy cảnh giác kẻo mang tội bán nước cho Bắc triều, đã dám đứng chân vào "Hội Nhân Dân Chống Tham Nhũng" những mong trừ được quốc nạn cho dân tộc. Tập đoàn thống trị cộng sản Việt Nam đã trắng trợn bày trò xử án để tống người thanh niên yêu nước vào tù, người thanh niên đã từng tuyên bố đanh thép chí hướng của anh trong bài tiểu luận nổi tiếng "Hãy Cảnh Giác Với Bắc Triều" : "Tôi viết bài này khi đang bị kìm kẹp trong vòng nghiệt ngã của các lực lượng bảo thủ và tay sai cho Bắc Triều. Biết rằng, bài viết này không làm cho hào quang lấp lánh trên đầu tôi mà trái lại, càng đẩy tôi sâu thêm vào vòng nguy hiểm. Ngay như đối với một công thần của cách mạng, mà họ còn ngang nhiên tuyên bố xanh rờn : "... Sẵn sàng hy sinh Hoàng Minh Chính để bảo vệ chế độ". Huống chi tôi chỉ là con tốt đen dễ dàng bị biến thành vật tế thần cho bàn thờ Bắc Triều. Dẫu sao trước hiểm hoạ khôn lường của tồn vong đất nước, tôi đâu dám nề hà xả thân, bởi tôi tâm niệm câu nói của Hàn Phi Tử : "Nước mất, mà không biết là bất tri. Biết mà không lo liệu, là bất trung. Lo liệu, mà không liều chết là bất dũng". Chỉ mong sao tấc lòng nhỏ mọn này, được lương tri dân tộc trong và ngoài nước soi thấu, và hết lòng, hết sức chỉ giáo" (01.10.2001).

Rất mong rằng trong dịp nhớ lại thảm họa CCRĐ, "lương tri dân tộc trong và ngoài nước", nhất là lương tri giới trẻ nhận thức rõ rằng chế độ độc tài đảng trị mà còn thì những thảm họa tương tự vẫn sẽ còn tiếp tục, vì tập đoàn thống trị cộng sản không tôn trọng con người, không tôn trọng sinh mạng và quyền tự do của con người, không tôn trọng luật pháp mà chỉ coi trọng quyền lực của họ là tối thượng mà thôi. Nhắc lại thảm họa CCRĐ, chúng tôi rất mong mọi người, nhất là giới trẻ noi gương Lê Chí Quang, thêm quyết tâm tranh đấu sớm xóa bỏ chế độ độc tài nhằm chuyển hóa đất nước ta thành một xã hội dân chủ đích thực, tạo điều kiện cho sự phát triển và phồn vinh của Tổ quốc chúng ta.

15.12.2002

Nguyễn Minh Cần

 

 

-http://my.opera.com/LeNguyenHuyTran/blog/nguyen-minh-can-toan-dan-nghe-chang-son-ha-nguy-bien   

Chưa bao giờ nhạc khúc hào hùng này âm vang mạnh mẽ và thôi thúc như lúc này trong lòng người dân Việt Nam có lương tri! Vì sao vậy? Vì, Đất Nước ta – đã được các đấng Quốc Tổ dựng nên trên mấy ngàn năm trước và được các tiên liệt đổ biết bao xương máu để gìn giữ – giờ đây đang đứng trước hiểm hoạ mất “đất”, mất “nước”, mất “đảo”, mất “biển”, và đang từng bước bị mất chủ quyền… bởi thủ đoạn bành trướng vô cùng thâm độc của “người láng giềng phương Bắc”!


Mối hiểm hoạ này một phần cũng do thái độ và chính sách sai lầm, thiển cận của giới cầm quyền toàn trị nước ta, kể từ thời Chủ tịch ĐCSVN đồng thời là Chủ tịch nước VNDCCH Hồ Chí Minh cho đến thời các Tổng Bí thư ĐCSVN về sau này. Muốn dựa dẫm vào “thiên triều” để có được sức mạnh bành trướng quyền lực của mình xuống phương Nam, nên đã có một thời giới cầm quyền nước ta mù quáng, hết lòng suy tôn, thần phục “thiên triều” họ Mao đến nỗi quên cả quyền lợi quốc gia! Biểu trưng nổi bật của thời này là bức công hàm ô nhục ngày 14 tháng 9 năm 1958 mà Thủ tướng VNDCCH Phạm Văn Đồng đã gửi cho Tổng lý Quốc vụ viện CHND Trung Hoa, công nhận lãnh hải 12 hải lý của Trung Quốc, trên thực tế là công nhận các quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa thuộc chủ quyền Trung Quốc, bất chấp sự thật lịch sử là hai quần đảo đó từ xưa đến nay đã và vẫn thuộc chủ quyền nước ta! Hoặc, vì muốn bằng mọi giá dựa dẫm vào Trung Quốc để giữ được quyền lực của mình trên đầu trên cổ người dân sau khi các chế độ “xã hội chủ nghĩa” sụp đổ hang loạt ở Liên Xô và các nước Đông Âu, giới cầm quyền nước ta đã thực hành một đường lối hết sức nhu nhược là cứ nhượng bộ dần từng bước trước tham vọng không đáy của “thiên triều” Đại Hán, bất chấp sự toàn vẹn lãnh thổ cũng như nền an ninh của Tổ Quốc! Biểu trưng nổi bật của thời này là Hiệp ước về biên giới ngày 30.12.1999 và Hiệp ước về lãnh hải Bắc Bộ ngày 25.12.2000 mà những kẻ cầm quyền CHXHCNVN đã tự tiện ký kết với Trung Quốc mà không công khai thảo luận dân chủ tại quốc hội, cũng như không dám công khai bàn bạc với quốc dân đồng bào, do đó đã làm cho Tổ Quốc ta mất đi hàng mấy trăm cây số vuông lãnh thổ, trong đó có vùng ải Nam Quan, thác Bản Giốc, v.v… và hơn chục ngàn cây số vuông lãnh hải trong vịnh Bắc Bộ! Biểu trưng nổi bật của thời này còn là quyết định của Bộ Chính trị ĐCSVN cho Trung Quốc khai thác bauxit tại Đắk Nông ở vùng cực Nam Tây Nguyên, tức là cho phép kẻ thù “tiềm năng” đang nuôi mộng bành trướng xuống phương Nam và đang mưu đồ cướp đoạt lãnh thổ của ta, được mặc sức tàn phá môi trường sinh thái miền Nam nước ta, gây hại to lớn cho đời sống của các sắc dân người Thượng, cũng như của người dân Nam Trung Bộ và Nam Bộ, đồng thời tạo điều kiện cho chúng đặt cơ sở và bám chắc vào vùng “tử huyệt” của Tổ Quốc ta, để khi cần thì từ đó chúng có thể dễ dàng đánh chiếm nước ta!


Mọi người Việt Nam am hiểu thời cuộc đều vô cùng lo lắng trước sự xâm nhập ngày càng sâu của Trung Quốc về mọi mặt, từ kinh tế cho đến chính trị… vào Đất Nước ta, tạo nên một tình thế cực kỳ nguy hiểm cho sự tồn vong của Tổ Quốc ta. Ai cũng biết là hàng hoá Trung Quốc tràn ngập thị trường nước ta, bóp nghẹt nền sản xuất của nước ta. Ai cũng biết là bọn bành trướngTrung Quốc đã cài cắm nhiều gián điệp vào nước ta, đồng thời tuyển mộ “tay chân” cho chúng ngay trong bộ máy cầm quyền nước ta. Mới đây nhất, tờ “Tuổi Trẻ” ở trong nước cho biết các quan chức Việt Nam đã tạo điều kiện thuận lợi cho các nhà thầu Trung Quốc thắng thầu ở rất nhiều công trình trọng điểm về điện, xi măng, hóa chất…, và điều đáng ngại nhất là các nhà thầu Trung Quốc đem theo hàng ngàn công nhân cùng thiết bị của họ sang nước ta, trong khi công nhân Việt Nam thì không được sử dụng và những thiết bị đó Việt Nam hoàn toàn có thể sản xuất được. Cũng theo tờ “Tuổi Trẻ”, hàng chục ngàn công nhân Trung Quốc hiện đang làm việc ở Việt Nam trong các công trình của Trung Quốc, chẳng hạn như công trình lớn Đạm Cà Mau, công trình nhà máy điện ở Hải Phòng, v.v... Chỉ riêng công trình xây dựng nhà máy nhiệt điện ở Quảng Ninh cũng đã có 2000 công nhân Trung Quốc.... Xin mọi người cứ thử hình dung xem: hàng chục ngàn công nhân Trung Quốc tại các công trình trọng điểm về điện, xi măng, hóa chất, v.v… ở nước ta cộng với vài chục ngàn công nhân Trung Quốc tại công trường bauxit ở Tây Nguyên, thì khi kẻ xâm lược “tiềm năng” bắt đầu gây hấn, “đội quân thứ năm” này của chúng sẽ là một lực lượng hùng mạnh như thế nào nằm ngay trong lòng Đất Nước ta?!


Vì thế, ngày nay, chúng ta nói đến hiểm hoạ mất nước đâu có phải là chuyện thổi phồng, cường điệu? đâu có phải là điều viễn vông, vô căn cứ? Mà đó chính là một thực tế đắng cay sờ sờ trước mắt mọi người dân Việt Nam! Điều này phải là mối lo nghĩ của tất cả những ai có lòng yêu nước, thương dân, của tất cả những ai biết ưu tư đến sự tồn vong của Tổ Quốc, đến tiền đồ thế hệ mai sau của Đất Nước. Tuổi trẻ nước ta không thể nào thờ ơ, vô cảm trước trách nhiệm thiêng liêng của mình đối với Tổ Quốc! Chúng ta quyết không thể để cho giới cầm quyền muốn làm gì với Tổ Quốc ta cũng được! Hãy đứng lên dõng dạc cất cao tiếng nói yêu nước của mình! Hãy tỏ rõ cho kẻ cầm quyền thấy quyết tâm của người dân thiết tha bảo vệ Tổ Quốc, hãy biểu dương tinh thần kiên quyết phản đối thái độ nhu nhược của kẻ cầm quyền đang cứ lùi dần từng bước trước âm mưu thâm độc của kẻ xâm lược “tiềm năng”. Phải làm cho mọi người, kể cả những người cộng sản, những quân nhân, những người trong bộ máy quyền lực, đều hiểu rằng: mọi đảng phái, mọi chính quyền, mọi thể chế chỉ tồn tại một thời mà thôi, còn Đất Nước, Tổ Quốc thì tồn tại muôn đời! Mà Đất Nước, Tổ Quốc là của chung của toàn Dân Tộc chứ không phải của riêng ai, không phải của riêng một đảng phái nào.


Dân ta có thể tránh hiểm hoạ mất nước chỉ khi nào có được một chính quyền biết thương dân, thương nước, biết chăm lo đến quyền lợi vật chất và tinh thần của nhân dân, biết tôn trọng các quyền tự do, dân chủ và nhân quyền của người dân. Chỉ có một chính quyền như thế thì mới cố kết được toàn dân thành một khối sắt thép, mới tạo được nội lực lớn lao của Dân Tộc để chống lại mọi kẻ thù xâm lược dù chúng hùng mạnh và hung hãn đến mức nào. Dân Tộc ta đã từng trải qua bao phen “Sơn Hà nguy biến” rồi, nhưng chúng ta nhiều lần đã vượt qua những “nguy biến” đó để thắng kẻ thù, chính là nhờ đã biết phát huy cao độ nội lực đó của Dân Tộc.

 ĐCS Cần Phải Sám Hối!


Đúng vậy! Chừng nào ĐCS chưa thành thực sám hối về những tội ác tày trời trong cuộc CCRĐ thì chừng đó người dân không thể tin tưởng rằng Đảng sẽ không tái phạm những tội ác to lớn như vậy trong tương lai.


Một điều đáng lo ngại là trong những năm gần đây, ĐCS đã và đang lặp lại những thủ đoạn hèn mạt, thô bạo đúng như trong thời CCRĐ đối với nhiều nhà tranh đấu cho dân chủ. Chúng ta không thể nào quên được việc chính quyền dùng bọn công an đầu gấu, bọn côn đồ để xông vào nhà và hành hung cụ Hoàng Minh Chính. Cũng như những vụ lùng sục, trắng trợn cướp đoạt tài sản của những nhà tranh đấu dân chủ, như nhà văn Hoàng Tiến, nhà báo Nguyễn Khắc Toàn, kỹ sư Bạch Ngọc Dương, kỹ sư Đỗ Nam Hải, ông Trần Anh Kim và nhiều người khác, những cuộc đấu tố thô bạo do công an tổ chức tại các khu phố để lăng mạ tiến sĩ Nguyễn Thanh Giang, bác sĩ Nguyễn Đan Quế, và gần đây, hôm 11.10.2006, chúng đưa ra đấu tố nhà văn nữ Trần Khải Thanh Thuỷ tại phường Đức Giang, quận Long Biên, Hà Nội...


Tất cả những hành động điên cuồng đó chứng tỏ rằng ĐCS, và nói chung giai cấp cầm quyền ngày nay, đang hết sức bối rối trước phong trào dân chủ lên mạnh. Với sự đồng tâm nhất trí của các lực lượng dân chủ, chắc chắn những thế lực đen tối đang thống trị dân ta sẽ bị đẩy lùi và tự do dân chủ cuối cùng sẽ thắng lợi.



Ghi chú:

1. Xem “Lịch Sử Kinh Tế Việt Nam 1945-2000” gồm 3 tập, đã ra được 2 tập, tập I (1945-1954), tập II (1955-1975), do Viện Kinh tế Việt Nam xuất bản tại Hà Nội.

2. Theo điều tra dân số năm 1960, nghĩa là 4 năm sau CCRĐ, dân số miền Bắc Việt Nam là 16 triệu người.

3. Xem trang 85, tập II, sách đã dẫn.

4. Xem trang 86, tập II, sách đã dẫn.

NỬA THẾ KỶ TRƯỚC...

 * Nguyễn Minh Cần

Có thể bạn đọc sẽ trách tôi: trong dịp đầu năm mà nhắc đến chuyện quá buồn. Xin các bạn lượng thứ cho! Nhưng chuyện này không thể không nói đến! Nó cũng khủng khiếp không kém gì chuyện Tết Mậu Thân (1968). Vậy mà chuyện Tết Mậu Thân chúng ta vẫn phải đành lòng nhắc đến trong dịp Tết cơ mà!

Cần phải nhắc đến các tấn bi kịch, các thảm hoạ dân tộc đã qua và hiện đang còn đang tiếp diễn dưới nền chuyên chính của Đảng cộng sản Việt Nam (ĐCSVN), để mọi người yêu nước thương dân thắp một nén hương cho vong linh biết bao người vô tội đã ngã xuống, để tưởng nhớ đến bao nhiêu người oan ức đã chịu những cực hình man rợ phải ngậm hờn mãi mãi, để nhớ lại biết bao bạo hành của một đảng độc tài đã gây ra trong quá khứ và trong hiện tại, để mọi người hun đúc ý chí đấu tranh cho công cuộc dân chủ hoá đất nước. Âu cũng là việc cần lắm thay! Hơn nữa, ngày nay tập đoàn cầm quyền đang cố xuyên tạc lịch sử, cố làm mọi cách để dân tộc ta quên đi các tội ác tày trời của họ, nhất là để các thế hệ mới lớn lên không hề hay biết gì đến các tội ác đó và những kẻ tội phạm chính danh!

Chuyện tôi muốn nói đến hôm nay là cuộc CẢI CÁCH RUỘNG ĐẤT (CCRĐ) đầy kinh hoàng ở miền Bắc Việt Nam, thảm hoạ khủng khiếp chưa từng thấy trong lịch sử dân tộc. Cuộc CCRĐ đã thực tế bắt đầu diễn ra từ năm 1953, đúng 50 năm trước đây, và kết thúc năm 1956. Nhưng dư âm và hậu hoạ của nó vẫn còn mãi cho đến tận ngày nay. Hồi đó, CCRĐ chẳng khác nào một trận bão táp ác liệt đổ ập xuống miền Bắc Việt Nam gây ra biết bao tàn phá khủng khiếp, biết bao đảo lộn kinh người, biết bao tang tóc, đau thương cho người dân lương thiện.

Xuất phát từ đâu mà trận bão táp ghê rợn đó đã tràn đến cái xứ sở đau thương này? Số là trong chuyến đi bí mật của ông Hồ Chí Minh từ chiến khu Việt Bắc (hồi cuối năm 1950) đến Moskva (đầu năm 1951), ông đã gặp Stalin và Mao Trạch Đông (lúc đó đang có mặt tại Moskva). Hai ông này đã nhận xét là Đảng Việt Nam coi nhẹ nhiệm vụ phản phong (ý nói hữu khuynh), và chỉ thị phải tiến hành cách mạng phản phong để “bồi dưỡng động lực cách mạng là nông dân lao động”, nói cụ thể là phải làm CCRĐ ở các vùng gọi là “giải phóng”. Sau khi về nước, ông Hồ đã cùng Thường vụ Trung ương (Bộ chính trị sau này) ĐCS trong hai năm trời bí mật và tích cực chuẩn bị tiến hành CCRĐ. Chuẩn bị cả về mặt tư tưởng, cả về mặt chính sách, đường lối, lẫn về mặt tổ chức. Theo sự phân công của Stalin, Trung Quốc sẽ giúp đỡ cho Việt Nam, nên ông Hồ đã mời các đoàn cố vấn Trung Quốc đến miền Bắc Việt Nam – tổng cố vấn là La Quý Ba đồng thời là đại sứ Bắc Kinh tại Việt Nam dân chủ cộng hoà (VNDCCH). Vi Quốc Thanh đứng đầu đoàn cố vấn quân sự, còn đứng đầu đoàn cố vấn CCRĐ là Kiều Hiểu Quang, vốn là phó bí thư tỉnh uỷ Quảng Tây. Đó là chưa kể đủ loại cố vấn khác, như cố vấn chỉnh huấn, cố vấn công an, cố vấn tổ chức, cố vấn tuyên truyền...  Đểø chuẩn bị về mặt tư tưởng cho cán bộ, đảng viên và quân đội, năm 1952, Bộ chính trị (BCT)ï Trung ương (TW) Đảng thực hiện “cuộc chỉnh huấn” trong Đảng và “cuộc chỉnh quân” trong quân đội,  theo đúng mẫu mã “cuộc chỉnh phong” của ĐCS Trung Quốc, chỉ có cái tên hơi khác một chút mà thôi. Chuẩn bị về mặt tổ chức, BCT TW  đã thành lập Uỷ ban CCRĐ Trung ương (UBCCRĐTW), gồm có Trường Chinh, Tổng bí thư ĐLĐVN làm chủ nhiệm, hai phó chủ nhiệm là Hoàng Quốc Việt, uỷ viên BCT và Lê Văn Lương, uỷ viên BCT, còn uỷ viên thường trực là Hồ Viết Thắng, uỷ viên TW Đảng. Dưới UBCCRĐTW là các đoàn CCRĐ, dưới các đoàn là các đội CCRĐ. Cả một đạo quân hùng hậu để làm “chiến dịch” đánh phong kiến!

The Communist Party considered the land reform as “a earth-shattering revolution”, so it was necessary to “let loose and mobilize the masses” to carry it out, meaning that it had to be done with utmost vigor, with a heavy hand, without compromise, without mercy, even if there were excessive and leftist actions, it was not scary. Many communist leaders often emphasized that the Communist Party was a revolutionary party, so it was necessary to carry out the land reform in the spirit of “revolution”, “earth-shattering revolution”! They arrogantly criticized the peaceful land reform in many countries as reformist, bourgeois and counter-revolutionary: because in those countries, the government limited the maximum amount of land that landlords could have, and the excess was bought by the state to distribute to people with little or no land. When explaining to cadres these difficult words “let loose and mobilize the masses”, Mr. Ho used the following easy-to-understand image: when bending a curved bamboo stick to straighten it, you have to bend it a little too much and hold it for a long time, then let go so that it can straighten. It seems that he also liked that humorous explanation, not thinking that the spirit of “going a little too far” would later be a great danger to the people! The CCRD teams and groups were sent to the countryside. They ran rampant with almost unlimited authority, they felt that they held the power of life and death in their hands. The superiors had “let them go” and they also “let them go” themselves... Therefore, among the people, there is a common saying “first the team, second the Heavens”, and the “team leaders” were also happy to hear that! I still remember one time, Major General Vuong Thua Vu, Chairman of the Hanoi City Military Management Committee, returned to his hometown in To village (Thanh Oai) on the outskirts of Hanoi. He was arrested by the CCRD team along with his attendant (servant) and car, and no matter how he begged, he was not released. Later, by chance, the Hanoi government found out and sent someone to take him back. Even the great officials of the regime were treated like that, let alone the common people! 

In 1952, the Central Committee of the Vietnam Workers' Party (VWP), which was the Communist Party under its new name since 1951, conducted a pilot land reform program in six communes of Dai Tu district, Thai Nguyen province. During this pilot program, there was a "earth-shattering" event: the VWP court sentenced to death Mrs. Nguyen Thi Nam, also known as Cat Thanh Long, who, before the revolution, had hidden, fed, and helped Messrs. Truong Chinh, Hoang Quoc Viet, Le Duc Tho, Pham Van Dong, Le Thanh Nghi, Le Gian, etc. During the Golden Week, her family donated 100 taels of gold to the new government. She had been active in the Women's Union, and her son had joined the army as a regiment commander. Yet she was labeled a tyrannical landlord, sentenced to death by the VWP, approved by the Central Committee of the VWP, and approved by the VWP Central Committee! The communist leaders in the Politburo and the head of the government who were once hidden, fed, and given gold by her, are now the President, General Secretary, Politburo member, Prime Minister, and Deputy Prime Minister, and they have coldly approved such a death sentence! The first shot of the CCRD exploded in the head of a patriotic woman who had once helped the communists! That shot itself said a lot about the communist leaders! It foreshadowed unpredictable disasters for the entire nation! 

Năm 1953, thực tế là năm bắt đầu tiến hành CCRĐ, năm ĐCS chuẩn bị toàn bộ đường lối, chính sách và “luật pháp hoá” các chính sách của Đảng bằng quyết nghị của Quốc hội, sắc lệnh và nghị định của Chính phủ, thông tư của các bộ. Dựa trên tài liệu chính thức của ĐCS, tôi xin ghi lại những cái mốc lịch sử đau thương của dân tộc ta trong cuộc CCRĐ đẵm máu và nước mắt này:

- cuối  tháng 01.1953 – hội nghị lần thứ tư của TW ĐLĐVN để thông qua bản Dự thảo cương lĩnh Đảng về chính sách ruộng đất. Tại hội nghị, ông Hồ đọc báo cáo đề ra nhiệm vụ triệt để giảm tô, tiến tới CCRĐ.

- đầu tháng 03.1953 – Hội đồng Chính phủ họp thảo luận báo cáo của Phó thủ tướng Phạm Văn Đồng về mục đích, phương châm, kế hoạch phát động quần chúng. Hội đồng Chính phủ đã thông qua các văn bản về chính sách ruộng đất và phát động quần chúng, tức là đã “luật pháp hoá” nghị quyết của TW Đảng.

- 01 – 05.03.1953 – báo Nhân Dân đăng tải bài “Chỉnh đốn chi bộ” của uỷ viên Bộ chính trị ĐLĐVN, trưởng ban tổ chức TW Lê Văn Lương, người trực tiếp phụ trách cuộc Chỉnh đốn tổ chức trong CCRĐ, và ngày 16.03.1953 – Chính phủ VNDCCH ra thông tư về việc chỉnh đốn chính quyền cấp xã qua việc phát động quần chúng. Đây là những hướng dẫn cho việc gắn liền cuộc Chỉnh đốn tổ chức với CCRĐ, với tinh thần “không dựa vào (thực tế là đánh vào – Người viết) tổ chức cũ mà lập nên tổ chức mới” ở nông thôn!

- 12.04.1953 – Chính phủ VNDCCH ra ba sắc lệnh: 1/ sắc lệnh quy định chính sách ruộng đất, trong đó có việc tịch thu, trưng thu, trưng mua ruộng đất chia cho nông dân; 2/ sắc lệnh quy định việc thành lập Toà án nhân dân ở những nơi phát động quần chúng; 3/ sắc lệnh quy định việc trừng trị những địa chủ ở những nơi phát động quần chúng tiến hành CCRĐ. 

- 01.06.1953 – báo Nhân Dân đăng bài về Chương trình CCRĐ.

- tháng 06.1953 – ĐLĐVN tổ chức cái gọi là “đợt chỉnh huấn chính trị” để nâng cao lập trường giai cấp cho cán bộ đảng viên trong cuộc đấu tranh CCRĐ.

- 14.11.1953 – hội nghị lần thứ năm TW và Hội nghị toàn quốc của ĐLĐVN để quyết định tiến hành CCRĐ. Ông Hồ đã phát biểu ý kiến tại hội nghị nhấn mạnh phải “phóng tay phát động quần chúng tiến hành CCRĐ”.

- 01–04.12.1953 – kỳ họp thứ ba của Quốc hội khoá 1, Chủ tịch Hồ Chí Minh đọc báo cáo “Tình hình trước mắt và nhiệm vụ CCRĐ” và ngày 04.12.1953 – Quốc hội nhất trí thông qua Luật CCRĐ. Sau đó, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã ra sắc lệnh ban hành Luật CCRĐ do Quốc hội thông qua.

From then on, the land reform campaigns began, the first of which was carried out in 47 communes of Thai Nguyen province and 6 communes of Thanh Hoa province, then spread throughout the North, except for the mountainous areas. The fifth and final phase took place mostly in the communes of the Northern Delta and the areas previously occupied by the French. Fortunately for the people of the mountainous areas, the VLD advocated that the land reform in the delta areas should be carried out in the mountainous areas only after completing the land reform in the delta areas. Because the anger of the masses had flared up violently, many peasant uprisings broke out in Quynh Luu and Phat Diem, so later, the Central Committee of the Vietnam Workers' Party only carried out the so-called "democratic reform" in the mountainous areas, meaning abolishing local feudalism (ie the factions) without using too much violence for fear that the people would flee to China, Laos... As for Vinh Linh district, Quang Tri province, because it was located close to the border, adjacent to the Republic of Vietnam, it was also taken care of, meaning using moderate violence "so as not to have a negative impact on the South".

- September 1956 - The 10th conference of the Central Committee of the Vietnam Workers' Party reviewed the situation of the land reform. Due to the influence of the 20th Congress of the Soviet Communist Party exposing Stalin's crimes, due to the dissatisfaction of the people, combined with the strong reaction of the cadres, the Party Central Committee was forced to admit serious mistakes in the land reform and advocated correcting the mistakes. At the conference, the Central Committee implemented the following disciplinary measures: Truong Chinh lost his position as General Secretary, only became a member of the Politburo, Hoang Quoc Viet and Le Van Luong lost their positions as members of the Politburo, Ho Viet Thang was removed from the Central Committee of the Vietnam Workers' Party. Ho Chi Minh concurrently held the position of General Secretary, while Le Duan became the Central Committee Secretary and permanent member of the Politburo.

- October 29, 1956 - A large rally at the Hanoi People's Theater, General Vo Nguyen Giap, member of the Central Committee, on behalf of President Ho Chi Minh and the Central Committee of the Vietnam General Confederation of Labor, officially acknowledged the serious mistakes in the Land Reform. Here, let me clarify: some people incorrectly wrote that the rally was held at Hang Day Stadium and that Mr. Ho attended and cried in front of the people. Hanoi was assigned to organize the rally, so I knew it well. At that time, we were told: "It was inconvenient for Uncle to come", but we all understood that Mr. Ho wanted to send Mr. Giap to "take the blame" in his place, so there was no such thing as Mr. Ho crying in front of the people.

*

Ở hải ngoại, cho đến nay cũng đãõ có một số  tài liệu nói đến những bạo hành, những tội ác trong CCRĐ, cuốn sách nói về đề tài này khá kỹ ra mắt sớm nhất (1964, bằng tiếng Anh) là cuốn “Từ Thựïc Dân Đến Cộng Sản” của ông Hoàng Văn Chí. Còn ở trong nước thì đến nay, chưa có một công trình nghiêm túc nào nghiên cứu, chưa ra một tiểu thuyết nào viết riêng về đề tài CCRĐ. Tại sao? Dễ hiểu là sau khi bị bắt buộc phải thừa nhận những sai lầm trong CCRĐ, BCT TW Đảng ra lệnh miệng tuyệt đối cấm không được nói đến đề tài này. Người đầu tiên “vi phạm” tabou thiêng liêng đó là nhà văn Hà Minh Tuân – anh đã viết lướt qua rất nhẹ nhàng đến đề tài cấm kỵ đó trong tác phẩm “Vào Đời”. Tức thì Nguyễn Chí Thanh hô hoán lên là “tư tưởng địa chủ ngóc đầu dậy”, và anh bị hành hạ hết nước. Từ đó mọi người ai cũng im re, “lo giữ cái đội nón của mình” (nhóm từ thông dụng hồi đó có nghĩa là giữ đầu mình)... Mãi sau này, chỉ có vài nhà văn rụt rè mon men đến đề tài đó mà thôi. Hy vọng rồi đây sẽ có nhiều nhà văn, nhà nghiên cứu trong nước vượt qua nỗi sợ “truyền kiếp”, dám đề cập đến đề tài đau thương này một cách nghiêm túc và toàn diện.

Nếu nói về những tội ác trong CCRĐ, theo tôi, cần nêu bật mấy loại chính sau đây.

Thứ nhất. Tội tàn sát thường dân vô tội – tội ác chống nhân loại. Người nông dân Việt Nam hiền hoà, chất phác đang làm ăn sinh sống và hết lòng đóng góp vào cuộc kháng chiến chống Pháp, bỗng dưng ĐCS giáng cho họ một đòn chí mạng. ĐCS nói rằng CCRĐ là một cuộc cách mạng để thực hiện ước mơ muôn đời của nông dân: “người cày có ruộng” – nhưng thực tế thì không phải như vậy, thực tế là nông dân bị đánh đòn chí mạng! Tầng lớp năng nổ, giỏi giang biết làm ăn nhất ở nông thôn thì bị quy là địa chủ, phú nông, thậm chí cường hào ác bá, bị triệt hạ hết đường sinh sống, còn một loạt cán bộ ở nông thôn đã từng chịu đựng gian khổ làm nhiệm vụ lãnh đạo kháng chiến, sản xuất thì bỗng nhiên bị quy là phản động, gián điệp, Việt gian, v.v... bị trừng trị, nhiều người bị bắn giết vô cùng man rợ. Ngay cả nhiều người trung nông, thậm chí một số bần nông cũng “bị kích lên” làm địa chủ cho đủ cái tỷ lệ quái gở 5% địa chủ (so với dân số thôn xã!) và họ phải cam chịu cái số phận mà ĐCS dành cho địa chủ. Cái tỷ lệ quái gở 5% đó lại kèm thêm những “kết luận” quái đản khác: đã có địa chủ, tất phải có cường hào ác bá! Thế là người dân chịu chết! Biết bao nỗi oan khuất không thể nào kể hết. Cái phương châm “thà sai hơn là bỏ sót”, cộng thêm với việc “thi đua lập thành tích đánh phong kiến” đã gây ra tình trạng “kích thanh phần”, “nống thành tích” cố tìm ra nhiều địa chủ, phản động, xử tử nhiều ác bá... để có được bằng khen, huân chương, để ngoi lên địa vị cao hơn... càng làm cho nỗi khổ đau của người dân tăng lên nhiều gấp bội! Chỉ xin dẫn vài chuyện mà thôi.

Một anh bạn đi làm CCRĐ ở Khu Bốn kể lại. Ở Khu Bốn, hồi đó ai cũng biết danh Chu Văn Biên, bí thư Khu uỷ, và Đặng Thí, phó bí thư khu uỷ, khét tiếng hiếu sát trong CCRĐ, họ đều là trưởng và phó đoàn CCRĐ. Thậm chí trong dân gian lưu truyền bài vè có câu “Giết người nổi tiếng gã Chu Biên”. Anh bạn tôi kể chuyện Đặng Thí ký hai án tử hình trên ghi đông (guidon) xe đạp! Chuyện như sau: một đội  tới làm CCRĐ ở một xã nghèo ở Nghệ An, quê hương của ông Hồ Chí Minh và Hồ Viết Thắng, tìm mãi mà không thể quy ai là địa chủ được (những ai đã từng đến tỉnh này đều biết cảnh nghèo chung của dân chúng ở đây). Đặng Thí “đả thông tư tưởng” là cố vấn Trung Quốc dạy rồi phải có 5% địa chủ. Đội sợ trên “đì”, tính ra cả làng từng này hộ, từng ấy nhân khẩu, thôi thì cũng buộc phải kiếm ra năm địa chủ. Tưởng thế là xong, nào ngờ khi báo cáo lại cho Đặng Thí thì... Liếc mắt qua không thấy có danh sách “lên thớt”, bực mình Thí mới xạc cho “anh đội” một trận: “Có địa chủ mà không bắn thằng nào cả à?” và ném cả tập giấy vào mặt đội trưởng. Cuối cùng thì đội cũng lọc ra được “hai địa chủ để bắn” vội chạy lên đoàn báo cáo. Giữa đường gặp Đặng Thí đang đi xe đạp, tay đội trưởng đưa báo cáo và danh sách bắn hai người. Thí còn đang vội, vẫn ngồi trên yên xe, chẳng thèm xem hết nội dung, đặt “đơn đề nghị bắn hai người” lên ghi đông xe đạp, mở vội xà cột (sacoche), rút bút ký toẹt vào. Xong rồi Thí  đạp xe đi thẳng.

Một ông bạn làm việc ở Viện Khoa học Việt Nam đã đi làm CCRĐ kể lại chuyện thương tâm này. Đội mà ông bạn có chân về một làng nghèo ở Thái Bình, không thể nào tìm đâu ra đủ số địa chủ, và cũng không thể nào tìm ra địa chủ ác bá để bắn. Họ lo lắm. Thế là họ đưa một ông chăn vịt vào danh sách bị bắn! Làng nào cũng thế thôi, mấy ông “gột vịt” (ấp trứng nuôi vịt con) chẳng bao giờ được dân làng ưa cả, vì lùa vịt con xơi thóc lúa của dân, thế mà lại hay to mồm cãi lại, gây gổ. Thế là “đủ yếu tố cấu thành tội”, trong đó có tội “bị dân làng ghét cay ghét đắng”. Địa chủ bóc lột thóc của nông dân, vịt cũng ăn cướp thóc của nông dân, vịt không thể bắn được thì chủ nó phải chịu  thay! Ai cũng vui vẻ cả. Ông bạn biết là sai nhưng không dám mở miệng khi “cổ máy nghiền thịt” của Đảng đã khởi động rồi!

Cho đến nay, không ai biết số người bị quy oan, bị tù oan và bị giết oan là bao nhiêu vì ĐCS giấu tịt. Những con số mà nhiều người đưa ra chỉ là ước đoán. Hồi cuối năm 1956, khi tôi được Thành uỷ Hà Nội giao cho trách nhiệm sửa sai CCRĐ ở ngoại thành Hà Nội. Vì tính chất quan trọng của việc đó ở thủ đô, nên ông Võ Nguyên Giáp được BCT phân công giúp đỡ việc sửa sai ở Hà Nội. Vì thế, thỉnh thoảng tôi đến nhà ông Giáp làm việc. Đôi khi chúng tôi cũng nói chuyện với nhau về những vấn đề chung. Một hôm tôi hỏi thẳng ông: trong CCRĐ có bao nhiêu người bị oan. Ông Giáp nói hai vạn. Lúc đó tôi không dám hỏi thêm cụ thể hơn – thế thì bao nhiêu người bị chết oan, vì tôi biết là mình đã đụng đến vấn đề cấm kỵ nhất của Đảng. Cho đến nay, tôi không biết con số mà ông Giáp nói với tôi có thật hay không, nhưng hôm đó ông trả lời tôi tức thì, không nghĩ ngợi gì, nên tôi cũng có phần tin. Còn số người bị hành quyết trong CCRĐ và Chỉnh đốn tổ chức thì tôi ước đoán là chừng năm-sáu nghìn người. Đó là chưa kể nhiều người bị chết vì các lý do khác, như tự tử trước khi xét xử, chết khi bị tra của hay bị giam cầm ở xã, chết trong tù, người nhà địa chủ chết đói do bị bao vây, v.v... Tại cuộc mít tinh tối 29.10.1956, ông Võ Nguyên Giáp chỉ cho biết con số 12 nghìn cán bộ và đảng viên đã được trả tự do mà thôi! Con số đó đúng hay không, ai mà biết được! Tóm lại, những con số về người bị thiệt mạng trong CCRĐ vẫn chưa xác định được. Dù thế chăng nữa, với những con số ước tính đã cho thấy đây là một tội ác tày trời. Tội ác này chính là tội ác chống nhân loại!

Còn chuyện “sửa sai” thì cũng chỉ là một lối “tung hoả mù” chủ yếu để làm dịu đi  phần nào nỗi công phẫn dữ dội của dân chúng, tránh những cuộc bùng nổ bất lợi cho Đảng mà thôi. Chúng tôi đã từng đi làm sửa sai nên biết khá rõ. Có nhiều cái sai không thể nào “sửa” được. Bắn giết người ta, làm què quặt thân thể, làm tổn hại tâm thần người ta (có không ít người bị điên, bị mất trí, bị lẩn thẩn), làm gia đình người ta tan vỡ... thì chỉ có Trời mới sửa được! Ngay cả những việc tưởng chừng không khó sửa lắm, nhưng cũng không thể sửa nổi, chẳng hạn, gia đình bị quy là địa chủ, nhà cửa bị tịch thu chia cho mấy hộ nông dân, khi được xét là quy oan phải trả lại nhà cho người chủ cũ. Nhưng, khi biết là phải trả lại nhà, các ông bà nông dân bèn cạy gạch, cạy cửa, dở ngói, rút rui mè, cất giấu hết, phá phách gần như tan nát cả ngôi nhà họ đang ở. Nên cái nhà được trả lại đâu còn nguyên vẹn như trước. Còn các “quả thực” khác khi đã chia rồi thì sửa sai làm sao được! Thóc lúa, nông dân ăn hết, bán hết rồi (hoặc khai như thế), nông cụ bị tiêu tán hết (hoặc khai hư hỏng rồi), thì lấy gì mà trả lại cho người ta. Đó là không nói đến những quan hệ tình cảm đã bị tổn thương, giữa vợ chồng, giữa anh em, giữa họ hàng, giữa thầy trò, giữa hàng xóm, láng giềng thì chẳng làm gì được, ngoài việc khuyên nhủ chung chung. Trong sửa sai chỉ có việc này làm được là trả tự do cho những người bị tù oan. Còn việc khôi phục lại chức vụ cho một số cán bộ đã bị đấu tố cũng đã thực hiện, nhưng cũng không giản đơn vì quan hệ khá phức tạp giữa cán bộ mới với cán bộ cũ.

By the way, let me add that when the 10th conference of the Central Committee of the Vietnam Workers' Party in September 1956 was forced to admit serious mistakes in the land reform, people also partly blamed the subordinates for wrong implementation, but the Party Central Committee did not strictly criticize itself, they still considered "the Central Committee's policy to be basically correct", only "the organization and implementation were not correct". They still stubbornly asserted: the land reform, although it was wrong, "still basically achieved great victory". That shows their lies, sophistry, and lack of sincere remorse. So how can the Party correct its mistakes?! And the so-called disciplinary action against the leaders of the land reform is just a farce of "raising high and hitting lightly" to deceive public opinion. Truong Chinh lost his position as General Secretary, but remained a member of the Politburo, moved to the position of Chairman of the National Assembly, and was in charge of ideological work. Then he and To Huu created the Nhan Van - Giai Pham affair to fiercely suppress elite intellectuals who yearned for freedom, causing many talented artists to be imprisoned, suppressed, and suspended from writing for decades, dealing a heavy blow to Northern literature, causing it to wither for decades. Hoang Quoc Viet (a famous "fierce" person not only in the Land Reform but also in many previous cases, for example, the H122 case that occurred during the resistance war against the French, he was in charge of investigating this case, imprisoned many cadres, most of them were military cadres, and caused many people to die unjustly), was removed from the Central Committee but was given the position of Chief Justice of the Supreme People's Procuracy, a position that holds the power of life and death over people. Le Van Luong, responsible for the Organizational Rectification, caused many party cadres and members in the commune to be shot, imprisoned, and exiled. He was later brought back to become Secretary of the Hanoi Party Committee. Ho Viet Thang was removed from the Party Central Committee but was made a standing member of the State Planning Committee! On the contrary, if a non-Party member dares to speak frankly to the Communist Party, even if it is gentle, like the case of lawyer Nguyen Manh Tuong who read a speech at the Fatherland Front conference criticizing the Land Reform and making reasonable suggestions, the Party will persecute him, forcing him into misery until death! And the question is, has the Party Central Committee ever sincerely repented of its mistakes and crimes?

Not only did they not repent, but even to this day, the Communist Party still claims that the Land Reform has achieved a great victory: “fulfilling the thousand-year dream” of the farmers - giving land to the tillers. This is a blatant lie. Because the land that the farmers were divided up, a significant portion belonged to those who were wrongly accused, and when the mistakes were finally corrected, it had to be returned. The land that was divided up was still in the hands of the farmers, and before they could enjoy anything on that divided land, in 1957-1958, the Communist Party began to herd them into cooperatives to collectivize agriculture, meaning that they were no longer the owners of their land! Moreover, after all, “giving land to the tillers” was not the main concern or ultimate goal of the Party? Therefore, when the Constitution was amended after the country's reunification, with a new clause in the Constitution, the Party easily nationalized all the land in the whole country! So how can it be said that the Party “brings land back to the tillers”?! It is true that the farmers suffer so much pain and suffering but in the end get nothing!

Thứ hai. Tội phá hoại truyền thống tốt đẹp mấy nghìn năm của dân tộc. Truyền thống hiếu hoà, thương yêu, đùm bọc lẫn nhau ở nông thôn Việt Nam được dân tộc ta xây dựng hàng nghìn năm đã bị ĐCS phá vỡ trong vòng ba-bốn năm CCRĐ. Nếu ai đã từng sống ở nông thôn Việt Nam trước “cách mạng”, trước CCRĐ đều cảm nhận cái tinh thần “đùm bọc nhau”, “lá lành đùm lá rách” còn khá đậm đà trong mối quan hệ giữa người với người. Cố nhiên, không ai nói là ở các làng quê không có những kẻ bóc lột, nhưng tinh thần chung ở nông thôn ta là như vậy. Với cái chính sách “phân định thành phần giai cấp”, ĐCS chia cư dân nông thôn thành cố nông, bần nông, trung nông (có ba loại, trung nông yếu, trung nông vừa, trung nông cứng), phú nông (có hai loại, phú nông thường, phú nông ngấp nghé địa chủ – đây là “sáng kiến” của người chấp hành để khi cần thì dễ “kích” họ lên địa chủ, chứ trong chính sách thì không chia ra), địa chủ (có mấy loại, địa chủ yêu nước và kháng chiến, địa chủ thường, địa chủ cường hào ác bá, địa chủ phản động). Sự phân chia có vẻ “khoa học” lắm, nhưng khi thực hiện thì tất cả đều do cảm tính chủ quan, do nhu cầu của “đội” (khi trên bắt phải đủ 5% địa chủ, bắt phải có ác bá, phản động để bắn, thì cứ phải “kích” lên cho đủ số), do ý muốn chủ quan của “ông đội” (nhiều khi ý muốn đó rất quái đản, thấy thái độ của đương sự có vẻ ngang bướng thì cứ “kích” lên cho bõ ghét). Về nguyên tắc, muốn phân định thành phần thì phải “tố khổ”, phải “tố” nhau, vạch nhau ra để “xếp” thành phần. Với lối xúi giục, cưỡng ép người dân tố giác lẫn nhau rất phổ biến trong CCRĐ, nên từ đó họ chia rẽ nhau, thù ghét nhau. Cũng có nhiều người lúc đầu không muốn “tố” ai hết vì không muốn làm trái lương tâm, nhưng ai không chịu “tố” thì bị đội CCRĐ coi là chưa “dứt khoát”, “có liên quan”, v.v... cuối cùng thì ai cũng tham gia vào cuộc “tố” lẫn nhau để giữ mạng mình. Đây là số đông. Nhưng cũng có không ít những kẻ hoặc vì tư thù, hoặc vì muốn trục lợi, “tố điêu”, “tố láo” để ngoi lên làm “rễ”, làm “cốt cán”, làm cán bộ, để được chia “quả thực” nhiều hơn. Mà thường cái đám người này nghèo túng vì lười biếng, vì rượu chè, cờ bạc, có khi là những phần tử lưu manh, nhưng thường lại được đội coi như là bần cố nông để dựa, o bế, sử dụng nhằm... hoàn thành nhiệm vụ của đội. Một điều kỳ quái cần nói nữa là: mọi lời “tố” của nông dân đều không cần bằng chứng, hơn nữa mọi lời “tố” của họ đều được coi là bằng chứng, đều được ghi vào hồ sơ tội trạng! Không cần có bất cứ một sự kiểm chứng nào hết! “Lý luận” chung hồi đó là “phải tin tưởng ở quần chúng”, “nông dân lao động đã nói là đúng”. Thế là không còn ai cãi được nữa! Chính vì thế, khi đội cần “đánh vào” bí thư hay chủ tịch uỷ ban kháng chiến trước ở vùng tạm bị chiếm, nay bị coi là tổ chức cũ, mà có một ai đó “tố” là “chúng nó họp Quốc Dân Đảng” thì bị “lên hồ sơ” ngay là “bí thư Quốc Dân Đảng”, và anh ta khó tránh khỏi cái án tử hình! Một nông dân “tố” một người bị “kích” lên địa chủ là “hồi kháng chiến, khi máy bay địch tới, tôi thấy hắn nhìn lên trời và chỉ chỏ cái gì đó”, tức thì bị quy ngay là “gián điệp” và số phận anh ta coi như là “đi đứt”! Có thể là thế hệ mới lớn lên, nhất là những người đang sống ở các nước dân chủ tiên tiến, thì khó mà tin là đã có những chuyện như thế. Khốn thay đó lại là sự thật đắng cay đã từng xảy ra trong lịch sử nước nhà!

Tóm lại, CCRĐ làm cho nội bộ nông dân chia rẽ trầm trọng, làng xóm đảo lộn lung tung! Đến khi ĐCS tuyên bố sửa sai thì tình hình nông thôn lại cực kỳ hỗn loạn: những vụ ẩu đả, đâm chém, trả thù nhau giữa những người bị “tố oan” với những kẻ “tố điêu”, giữa những người bị tước đoạt tài sản với những người được hưởng “quả thực”, giữa cán bộ cũ bị quy kết phản động và bị tù tội với cán bộ mới “ngoi lên” trong CCRĐ... Di sản nghìn năm rất đáng quý mà cha ông ta đã để lại là tinh thần đùm bọc, hoà hiếu nhau của người dân nông thôn miền Bắc đã bị phá huỷ từ ngày CCRĐ. Lẽ nào đó không phải là một tội ác?

Thứ ba. Tội phá hoại đạo lý, luân thường của dân tộc. Trong lịch sử dân tộc Việt Nam chưa bao giờ đạo lý làm người bị đảo điên một cách quái đản như trong CCRĐ. Các đội CCRĐ không từ một cách nào hết để “tìm ra địa chủ”, “tìm ra phản động”, “tìm ra của chìm”, họ ép buộc con cái “đấu tố” cha mẹ, con dâu “đấu tố”  bố mẹ chồng, con rể “đấu tố” bố mẹ vợ, vợ “đấu tố”  chồng, anh em “đấu tố” lẫn nhau, trò “đấu tố” thầy, kẻ hàm ơn “đấu tố” người đã làm ơn, láng giềng hàng xóm “đấu tố” lẫn nhau! (Cũng có trường hợp cha mẹ bấm bụng khuyên con cái “đấu tố” mình để mong cứu mạng cho con cái). Thật là một tấn bi kịch hãi hùng! Những người bị quy là địa chủ ngay lập tức bị tước mọi quyền làm người, bị hạ nhục, bị chà đạp, ngay lập tức phải thay đổi cách xưng hô trước nông dân, phải cúi đầu lễ phép “thưa các ông, các bà nông dân”, phải xưng “con” trước mặt nông dân, dù đó chỉ là một đứa trẻ con. Còn nông dân thì tha hồ gọi người kia là “thằng kia”, “mụ kia”, “con kia”, là “mày”, “chúng bay” và tự xưng là “tao”, “chúng tao”, thậm chí có thể chửi mắng, xỉ vả. Chẳng ai dám làm trái lại cái “lệ mới” đó – đội tuyên bố phải đối xử như thế mới “nâng cao uy thế nông dân”, mới “đánh gục giai cấp địa chủ” được! Không làm thế là “bênh địa chủ”, “mất lập trường giai cấp”, thậm chí “có liên quan với địa chủ”! Ngay cả đứa bé con cũng có thể mắng mỏ, sỉ nhục người lớn đã bị quy là địa chủ. Những người này, dù là thứ bậc thế nào trong họ tộc cũng đều bị bà con họ tộc xa lánh, để không “bị liên quan”. Còn khi hành quyết người bị án tử hình thì những người thân thích, ruột thịt của người ấy, từ già cả cho đến trẻ con, đều bắt buộc phải có mặt để chứng kiến tận mắt cảnh tượng đó! Đúng là sự khủng bố tinh thần cực kỳ vô nhân đạo!

Một tình trạng thương tâm nữa là nhiều gia đình ở nông thôn (và cả ở thành phố có liên hệ với nông thôn) đã tan vỡ, con cái bơ vơ, vì khi một trong hai người có gia đình bị quy (hoặc bị kích lên) thành phần địa chủ, bị gán tội phản động, thì bên kia, tức là vợ hay chồng, sợ liên luỵ phải bỏ nhau. Nhiều người đi lập gia đình khác, có con hoặc chưa có con với chồng hay vợ mới. Đến sau này thấy sai, người bị bắt đi tù nay được trở về, thế là bao nhiêu chuyện rắc rối xảy ra đến nỗi Bộ tư pháp VNDCCH phải ra thông tư ngày 19.04.1956 để “giải quyết những vụ vợ chồng bỏ nhau”. Thật là mỉa mai, người ta cho rằng có thể hàn gắn được tình cảm yêu thương trong gia đình đã bị thương tổn nặng nề bằng một tờ thông tư vô hồn của Bộ tư pháp!  Tình yêu của nam nữ cũng bị xâm phạm nghiêm trọng giống hệt như thế – để giữ lập trường giai cấp ai cũng phải cắt đứt với người yêu thuộc thành phần địa chủ, phản động!

Đây cũng là một nét về đạo đức nữa cần phải nói đến. Chưa bao giờ sự giả dối trắng trợn được đề cao như trong CCRĐ. Chẳng cần phải nói tới việc các “anh đội”, “chị đội” báo cáo láo cho đoàn,  vì nó quá thường, mà cái cần vạch ra ở đây chính là người ta ép buộc, khuyến khích người nông dân nói dối, làm láo. Dần dà rồi người nông dân cũng thấy cần phải nói dối, làm láo để “qua khỏi cái đận CCRĐ”, họ cũng “tố bậy”, “tố điêu” dù trong thâm tâm biết mình đang nói dối, vu khống. Cũng có người cố giữ lương tâm trong sạch, nhưng thường họ phải trả giá đắt cho điều đó. Cho nên cơn dịch dối trá cứ lan tràn. Đội cũng dạy thêm cho nông dân quen làm những việc giả dối, chẳng hạn như dặn họ: khi thấy trên màn ảnh xuất hiện hình địa chủ thì phải hô “đả đảo”, hay vừa hô vừa ném đá vào hình địa chủ để tỏ lòng uất hận của mình. Thế là nông dân cũng làm theo. Tất nhiên, cũng không loại trừ cái hiện tượng gọi là “tâm lý đám đông”, khi người ta hành động như trong một cơn lên đồng tập thể. Chẳng hạn, mỗi lần chiếu phim “Bạch Mao Nữ” củaTrung Quốc, thì có nhiều người khóc nức nở, và khi xuất hiện hình địa chủ là bên dưới ào ào ném đá vào màn ảnh. Chính vì thế, các diễn viên kịch thường từ chối lên sân khấu đóng vai địa chủ vì sợ vỡ đầu sứt trán.

The policy of the Central Committee for the Prosecution of Landlords is that in the battles against landlords, especially against tyrannical and evil landlords, one must prepare very carefully so that one cannot stumble in the "arena". So before the day of the battle, all "roots", "chains", militia, police, courts, presidiums... must "rehearse" as if it were real, who will "fight" first, who will "fight" later, how to "accuse", how to mock, what to say, when the "accuser" must be moved to tears, when the people must shout "down with" (when the "accused" does not admit guilt...), when to make the landlord kneel (kneeling is a sign of being "defeated"!), when to "cheer" (when the court sentences him to death, confiscates property...). The presidiums of major competitions are all "roots", "chains", and key personnel who have just been trained for a few months. They speak awkwardly and awkwardly, and cannot be controlled. Therefore, when they go into the "arena", the "team leader" or "team sister" often have to sit behind them to remind them, like a souffler in a theater! Sometimes, they cannot be reminded, and the presidium gets nervous, so the "team leader" grabs the microphone and takes control. In short, it is a play, a ridiculous, blatant lie, without any shame! But the danger is that the lie gradually seeps into the subconscious of cadres and people, creating a false and immoral lifestyle for many people!

Fourth. The crime of destroying the nation's spiritual and cultural traditions. Through the land reform, the Communist Party deliberately destroyed the nation's religions and spiritual traditions. Before the land reform, Catholic churches, monasteries, orphanages... all had their own land, pagodas had their own fields donated by believers, clan churches had their own fields, communal houses had their own village fields... to take care of the repair and renovation of churches, pagodas, communal houses, annual offerings, charity work, etc. and to feed priests, monks, nuns and those who specialized in taking care of and worshiping... Thanks to that, religious, spiritual and charitable activities were carried out normally without any obstacles. But with the Communist Party's land reform policy, all of those lands were considered feudal lands and were confiscated to be distributed to farmers. With that vicious blow, all churches, monasteries, orphanages, pagodas, shrines, temples, family temples, communal houses... became dilapidated and gradually fell into disrepair. As for Catholic churches, due to the massive migration of Catholics to the South, the Party later had to leave some land to the churches. People openly used the places of worship for meetings, military camps, halls, warehouses for cooperatives, warehouses for production cooperatives, etc. In some places, people even let Buddha statues float down the river. In many places, believers secretly rescued Buddha statues, buried them, and hid them in secret cellars. Later, most of the wooden statues rotted, but there were a few that were still preserved, and in the 80s, people brought them back to the pagodas. In short, spiritual life was completely eliminated. For a long time, no one dared to mention the words "good" and "humanity" because when evil was rampant, mentioning the words "good" and "humanity" could be considered an expression of opposition!

Trong lúc đó, người ta lại đề cao bạo lực, cổ vũ đấu tranh giai cấp, khuyến khích điều ác, điều bất nhân, điều vô đạo. Một điều rất quái dị trong CCRĐ mà ĐCS lại coi là tự nhiên hoặc là cần thiết: người ta thường xuyên huy động các cháu thiếu niên từ 9-10 tuổi trở lên tham gia CCRĐ. Bắt chúng mang trống ếch đi cổ động, đi “đả đảo”, “hoan hô”, tham dự các cuộc đấu tố, các phiên toà CCRĐ, các buổi hành quyết công khai. Nhiều cháu, nhất là các cháu gái, vốn có tâm lý hiền lành bị bắt buộc phải tham gia, đã không chịu nổi, run sợ, khiếp đảm, có cháu ngất xỉu trước cảnh hãi hùng, súng bắn, máu đổ... Còn các cháu vốn có tâm lý hung dữ thì lại thích thú hoan hô, thậm chí sau khi “được” tham dự những cảnh tượng đó, có nơi chúng lại bày trò chơi “đấu tố”, bắt con cái địa chủ quỳ để con cái nông dân lên đấu, cũng xỉa xói vào mặt, cũng xỉ vả, vạch tội... Chẳng biết có ai xúi giục không, nhưng nhiều nơi đã xảy ra những “trò chơi” quái đản đó! Khi cái thiện bị nén xuống mà cái ác được cổ vũ, thì chẳng có gì đáng ngạc nhiên là đạo đức bị suy đồi, băng hoại dưới chế độ của những người cộng sản. Tôi còn nhớ trong thời kỳ “cởi trói”, đã được đọc truyện ngắn “Bước Qua Lời Nguyền” của Tạ Duyên Anh đăng trên tuần báo “Văn Nghệ” (1989) ở Hà Nội, truyện đó phản ánh phần nào tấn  bi kịch của giới trẻ nông thôn đã lớn lên trong và sau cuộc CCRĐ đầy kinh hoàng.

Không những CCRĐ đánh một đòn rất mạnh vào nền đạo lý và truyền thống nhân bản, mà nền văn hoá dân tộc cũng vì nó mà bị tổn hại rất nặng nề. Nhiều miếu đền uy nghiêm bề thế, nhiều bia đá là những di tích văn hoá lâu đời của dân tộc đã bị huỷ hoại trong CCRĐ. ĐCS giấu kín những chuyện này, nhưng cũng có thể nêu ra vài trường hợp. Mong rằng các bạn xa gầân, trong và ngoài nước sưu tầm và bổ sung thêm. Chẳng hạn, cụ Nguyễn Mai (1876-1954) là hậu duệ đời thứ 14 của dòng họ Nguyễn Tiên Điền, gọi thi hào Nguyễn Du (1765-1820) đời thứ 11 là bác. Đầu năm 1954, lúc 78 tuổi cụ bị đội và đoàn CCRĐ quy là địa chủ (vì có vài mẫu cho phát canh để sống) lại bị “kích” lên thành phần phong kiến cường hào (vì cụ từng đỗ cử nhân khoa Canh Tý (1900) lúc 24 tuổi, lại đỗ Tiến sĩ khoa Giáp Thìn (1904) lúc 28 tuổi), mà thật ra cụ không hề nhận chức tước, phẩm hàm gì, chỉ cam phận sống thanh nhàn ẩn dật. Cụ bị đấu ba đêm liền, bị kết án 15 năm tù khổ sai, bị giam ở trại Đâng, tỉnh Hà Tĩnh, là nơi nước rất độc, nên ngay mùa thu năm ấy, cụ bị phù thũng chết trong trại tù, vùi xác ở ven rừng. Cụ Nghè Nguyễn Mai từ trần trong uất hận là nỗi đau lớn, nhưng nỗi đau còn lớn hơn nữa cho dân tộc là do cụ bị quy oan như vậy, mà đội CCRĐ đã phá huỷ nhiều đền đài, bia, miếu thờ của các danh nhân họ Nguyễn Tiên Điền và nghiêm trọng hơn nữa đã đốt cháy ngôi nhà năm gian chứa đầy thư tịch quý giá của dòng họ Nguyễn Tiên Điền, trong đó có di cảo của thi hào Nguyễn Du. Một sự mất mát lớn lao về văn hoá không có gì bù lại được! (Xem sách “Bể Dâu Trong Dòng Họ Nguyễn Du” của Đặng Cao Ruyện, NXB Miền Đông Hoa Kỳ, 2002, tr. 200, 201).

Còn một chuyện này nữa. Trong cuộc hội nghị cán bộ do TW Đảng triệu tập sau khi có nghị quyết sửa sai trong CCRĐ hồi tháng 09.1956,  tôi được nghe ông Cù Huy Cận, lúc đó là thứ trưởng Bộ văn hoá, nói ở cuộc họp tổ là tấm bia đá của Lê Lợi đã bị đội CCRĐ phá huỷ. Bộ văn hoá phải cấp tốc thuê làm bia khác giống hệt bia cũ rồi đặt vào chỗ cũ và phải tuyệt đối giữ bí mật để không ai biết là bia mới! Tôi không có điều kiện kiểm chứng, nhưng chẳng lẽ ông thứ trưởng văn hoá lại nói sai?!

*

Như trên tôi đã viết, tuy là chuyện CCRĐ đã qua từ lâu rồi, nhưng ngày nay, vẫn cần phải nói đến, vì ngày nay tập đoàn lãnh đạo ĐCS  đang cố viết lại lịch sử, đang cho bọn bồi bút xuyên tạc lịch sử để chạy tội cho ông Hồ Chí Minh và cho ĐCSVN trong CCRĐ và cả trong nhiều việc khác nữa.

Cần phải nói công bằng là trước năm 1950, ông Hồ và ĐCSVN không nói đến CCRĐ, chỉ nói đến giảm tô, mà cũng chỉ trên giấy tờ và rất coi nhẹ việc thực hiện. Chỉ từ năm 1952, vấn đề giảm tô và CCRĐ mới đặt ra một cách gắt gao. Như vậy có thể nói là việc CCRĐ là do sức ép của Stalin và Mao Trạch Đông. Nhưng khi ông Hồ đã nhận làm CCRĐ là ông và ĐCSVN đã làm một cách tin tưởng và tích cực. Cũùng có thể do yếu tố tâm lý của một người trước đây đã từng bị Stalin và Quốc tế Cộng sản coi là hữu khuynh, thậm chí bị nghi ngờ, không giao việc trong thời hạn dài, nay lại bị nhận xét là coi nhẹ nhiệm vụ phản phong, thì ông càng phải cố tỏ rõ tinh thần mẫn cán, kiên quyết của mình. Quả là hồi đó, ông Hồ và ĐCSVN cũng thật tình rất tin tưởng vào Stalin và Mao Trạch Đông. Chẳng thế mà ông đã công khai nói trước hội nghị cán bộ (1950) tại chiến khu Việt Bắc để chuẩn bị cho đại hội 2 của ĐCS sẽ họp năm sau là: “Các cô các chú nên biết rằng: ai đó thì có thể sai, chứ đồng chí Stalin và đồng chí Mao Trạch Đông thì không thể nào sai được”. Chính tôi có mặt trong cuộc hội nghị đó, tôi nghe rõ, nhiều người khác cũng nghe rõ như thế, có điều bây giờ họ không muốn hay không dám nhắc lại mà thôi. Đến đại hội 2 của Đảng (tháng 03.1951), ông Hồ lại cũng nói đúng như thế, và cụ Nguyễn Văn Trấn cũng đã kể lại chuyện đó trong sách của cụ “Viết Cho Mẹ Và Quốc Hội”.  Cho nên ông Hồ làm CCRĐ rõ ràng với sự tin tưởng và tích cực. Vì thế, không phải ngẫu nhiên mà cụ Vũ Đình Huỳnh, người gần gũi ông nhất thời gian đó sau này đã “khẳng định người chịu trách nhiệm chính trong sự gây ra những sai lầm trong CCRĐ là ông Hồ Chí Minh, chứ không phải ông Trường Chinh, như đã có sự ngộ nhận kéo dài nhiều năm. Trường Chinh là con dê tế thần cho sai lầm của ông Hồ” (xem “Đêm Giữa Ban Ngày” của nhà văn Vũ Thư Hiên). Theo tôi, đúng là ông Hồ phải chịu trách nhiệm chính, như cụ Vũ đã nói, nhưng Trường Chinh chẳng phải là “con dê tế thần” với cái nghĩa “oan dương” đâu, vì ông ta vừa là Tổng bí thư, vừa là chủ nhiệm UBCCRĐTW, ông ta là người điều hành mọi việc CCRĐ hồi đó, cho nên, nếu Trường Chinh không phải là thủ phạm số một thì cũng phải là thủ phạm số hai. Cái ý của cụ Vũ, theo tôi hiểu, là TW Đảng trong hội nghị lần thứù 10 (09.1956) đã không đả động gì đến Hồ Chí Minh, đã không dám nói đến trách nhiệm của ông Hồ (vì thi hành kỷ luật Chủ tịch Đảng, Chủ tịch nước thì... ôi thôi, ĐCS còn gì nữa!) mà chỉ đưa Trường Chinh và các ông khác ra “chịu trận” mà thôi. 

Sau này, trong giới thân cận với giai cấp cầm quyền, có những người hay tung ra những câu Hồ Chí Minh không tán thành chủ trương CCRĐ, không tán thành việc xử tử bà Nguyễn Thị Năm, không tán thành làm Chỉnh đốn tổ chức trong CCRRĐ, v.v... Nhưng, xét cho cùng, loại chuyện đó chỉ là những huyền thoại không hơn không kém. Những huyền thoại ấy nhằm đánh lừa những người không biết tình hình thực tế hồi  thập niên 50 ở miền Bắc và những thế hệ trẻ hậu sinh, nhằm chạy tội cho ông Hồ để vớt vát cái gọi là “tư tưởng Hồ Chí Minh” làm phao cứu mạng cho tập đoàn thống trị cộng sản. Hoàng Tùng, nguyên tổng biên tập báo Nhân Dân, nguyên bí thư TW ĐCSVN, nhiều năm làm tuyên huấn, v.v... là một trong số những “chuyên gia” sáng tác huyền thoại kiểu đó. Trong hồi ký “Những Kỷ Niệm Về Bác Hồ”, ông ta có kể lại về thái độ của ông Hồ đối với án tử hình bà Nguyễn Thị Năm như sau: “Họp Bộ chính trị Bác nói: “Tôi đồng ý người có tội thì phải xử thôi, nhưng tôi cho là không phải đạo nếu phát súng đầu tiên lại nổ vào người đàn bà, mà người ấy cũng giúp đỡ cho cách mạng. Người Pháp nói không nên đánh đàn bà, dù chỉ đánh bằng một cành hoa”. Sau cố vấn Trung Quốc La Quý Ba đề nghị mãi, Bác nói: “Thôi tôi theo đa số, chứ tôi vẫn cứ cho là không phải”. Và họ cứ thế làm” (xem đoạn trích, đêăng trên tờ “Diễn Đàn Forum” ở Paris, số 123/11.2002, tr.15). Khi kể chuyện này, Hoàng Tùng đã cố lờ đi mấy điều thực tế lịch sử rất quan trọng: 1/ vào thời điểm nửa đầu thập niên 50, uy thế của ông Hồ trong Đảng là tuyệt đối, một lời của ông đã nói ra thì không một ai, kể cả các ông trong BCT, dám làm trái ý ông hết; 2/ tất cả các ông trong BCT TW, không trừ một ai hết, đều răm rắp giữ đúng tư cách một người học trò khiêm tốn, không bao giờ được phép quyết định những chủ trương lớn mà không có ý kiến ông, huống hồ là việc làm trái ý ông. Hồi 1952-1953 thì không thể nào có chuyện “Thôi tôi theo đa số” và “Và họ cứ thế làm” được! Nếu thật sự ý thức được là “không nên đánh đàn bà, dù chỉ đánh bằng một cành hoa”, mà ông Hồ chỉ lắc đầu một cái thôi, chứ không cần phải nói nhiều lời như Hoàng Tùng kể, thì chắc chắn là ông đã cứu được bà Nguyễn Thị Năm! Mà không chỉ một mình bà Năm! Thêm nữa, cái chữ “họ” trong câu của Hoàng Tùng “Và họ cứ thế làm” rất mập mờ: “họ” là ai? Các ông trong BCT hay các cố vấn? Các ông trong BCT thì chắc chắn là không. Còn các ông cố vấn có thể họ trái ý với ông Chủ tịch nước, Chủ tịch Đảng của Việt Nam, nhưng họ không thể bắt ép ông được, họ chỉ là cố vấn, chứ không có quyền biểu quyết, quyết định. Những cơ quan nào đã từng làm việc với cố vấn Trung Quốc hồi đó đều biết cái nguyên tắc đó. Cho nên có thể khẳng định rằng: Trong vụ án Nguyễn Thị Năm, đúng là ông Hồ đã không cứu bà Năm. Cũng như sau này, trong vụ án Xét lại – chống Đảng, ông đã không cứu ông Vũ Đình Huỳnh. Dù rằng ông biết rõ về họ.

Hơn nữa, một câu hỏi hoàn toàn chính đáng được đặt ra: trong suốt ba-bốn năm đằng đẵng lẽ nào ông Hồ và BCT không hề hay biết gì hết đến những thảm hoạ của người dân ở nông thôn mà họ cai trị hay sao? Lẽ nào ông Hồ, Trường Chinh và các ông khác trong BCT không biết rằng ở quê hương mình những người đồng hương của họ đang khốn khổ ra sao? Lẽ nào trong giới thân cận của ông Hồ và các uỷ viên BCT không có một ai dám phản ánh tình trạng bi đát của người dân cho họ biết hay sao? Câu trả lời dứt khoát là: các ông ấy đều có biết, nhưng các ông đều im lặng! Im lặng đến nỗi ông Vũ Đình Huỳnh một lần đang ốm cũng cố chống gậy lên Chủ tịch phủ gặp ông Hồ và nói toạc vào mặt ông: “Máu đồng bào, đồng chí đã đổ mà Bác ngồi yên được à? Chúng ta tuy không có học, chúng ta dốt, chúng ta phải vừa làm vừa xây dựng chính quyền, vì dốt nát chúng ta mắc mọi sai lầm, nhưng chúng ta không có quyền để tay chúng ta nhuốm máu đồng bào, đồng chí!” (Xem “Đêm Giữa Ban Ngày”). Hoàng Tùng cũng đã lờ tịt cái thực tế lịch sử phũ phàng này:  Trong suốt thời gian CCRĐ, ông Hồ, với tư cách là Chủ tịch nước, chưa hề ký một lệnh ân xá nào cho một ai bị án tử hình. Chỉ từ sau Đại hội lần thứ 20 ĐCS Liên Xô và nhất là sau hội nghị cán bộ cao cấp và trung cấp của Đảng (từ 28.04 đến 03.05.1956), do phản ứng rất mạnh của cán bộ thì mới có lệnh tạm thời chưa thi hành các án tử hình. Nhưng, than ôi, lúc đó thì... CCRĐ về cơ bản đã gần xong rồi! Lúc đó các đoàn và UBCCRĐTW đang bắt tay làm báo cáo tổng kết để chuẩn bị cho hội nghị  TW Đảng kiểm điểm CCRĐ (tháng 09.1956).

Even in the issue of the Land Reform Organization, Hoang Tung deliberately blamed the Chinese advisors, not the fault of Ho and the Communist Party of Vietnam. Mr. Tung wrote: “Their theory was not to rely on the old organization but to reorganize some Party organizations, they denied all other organizations, such as the government, the unions. Whoever led the August Revolution to success, whoever led the resistance from 1945 to 1953. Yet they mercilessly abandoned them all, including thousands of people who were executed. Their purpose was not the Land Reform but to attack our Party. Luckily, by 1956 we were able to stop in time (so many heads fell, blood was shed and the Land Reform was almost finished, yet they said it was “in time”! – The writer), otherwise everything would have been destroyed”. Another passage: “Taxing industry and commerce, reforming the bourgeoisie was also proposed by China. The consequence was that more than a million people migrated to the South. We blame France and the US, that is only partly true, the rest is because we were hasty, careless, and attacked everywhere. Not only the landlords but also the rich peasants, even the middle peasants were attacked. Good party members were also attacked. The results of the policies and reforms at that time were like that" (see the "Dien Dan Forum" newspaper mentioned above). It is true that the Chinese advisors only knew the experience of the land reform in South China. When the Red Army advanced to the South, there was almost no organizational base of the Communist Party, so many non-communists also stood up to establish organizations and governments, so when carrying out the land reform, the Chinese Communist Party deliberately took that opportunity to wipe out those organizations and establish new ones of their own. In North Vietnam, the situation was completely different. It was impossible to follow the experience of South China. I also did not like the Chinese advisors, but I think that it is necessary to examine the problem objectively according to historical truth, and not to blame and accuse them all indiscriminately. Mr. Ho and the Central Committee of the Vietnam Workers' Party, who lived and worked in Vietnam, were not children to tell the Chinese advisors to do whatever they were told to do. It was simply because when they were drunk on the "class struggle stance", drunk on Marxism-Leninism, Stalinism, Maoism... in the collective trance, the Vietnamese communist leaders were just as "enthusiastic" as the others. I still remember reading a speech by Mr. Ho to the Land Reform cadres published in the internal magazine "Land Reform" (a magazine circulated internally), in which he explained very simply the policy of not relying on the old organization as follows: "The old organization is a "cocoon nest", you guys and girls cannot rely on it..." Again, the same way of using images like bending bamboo mentioned above! In 1962, when talking about Ho Chi Minh Collection with Mr. Nguyen Kien Giang, then deputy director of Truth Publishing House, he said: “Working on that collection was very tiring, we had to review everything, all the old man’s speeches in the CCRD had to be eliminated or shortened”. I asked him if he remembered the old man’s speech “The old organization is a “cocoon nest”? He replied: “Yes! That article had to be eliminated. Rural party cadres and members were extremely resentful, how could it be included in the collection!”.If Mr. Ho did not agree with the advisors' policy towards the old organization in the countryside, who forced him to say so?

I tell these stories only to come to this conclusion: the Communist Party of Vietnam should not blame or accuse anyone, but should fully realize its great responsibility in the Land Reform. As long as the Communist Party of Vietnam has not repented for the crimes it has committed, the people should not hope that the Party will change, will reform and will not repeat the previous crimes.

Please do not forget: the Land Reform is not the first disaster, nor the last disaster that the Vietnamese communist ruling group has caused to our people! I will not mention the disasters before the Land Reform, but only say that right after the Land Reform was the Nhân Văn-Giai Phẩm case, the Revisionist-Anti-Party case, then the Industrial and Commercial Reform, the overthrow of the bourgeoisie in the North, then the Resolution No. 49/NQ/TVQH of the National Assembly Standing Committee signed by Trường Chinh on June 20, 1961, imprisoning hundreds of thousands of innocent people in the North in terrible concentration camps, then the Tet Offensive, etc., etc. If we list everything, we will see a long series of terrible crimes that have passed and are continuing until today. Of course, today people use more sophisticated tricks, but the nature of the crimes remains the same.

The most recent crime is the case of Le Chi Quang, a sincere patriot, a respected scholar, though only in his thirties! His “crime” was that he had bravely sacrificed himself for the country, dared to call on the current authorities to be vigilant against the crime of selling the country to the North, dared to join the “People’s Association Against Corruption” in the hope of eliminating national disasters for the nation. The ruling group of Vietnamese communists blatantly staged a trial to put the patriotic young man in prison, the young man who had once firmly declared his aspirations in the famous essay “Be Alert to the North”: “I wrote this article while being held in the cruel grip of conservative forces and lackeys of the North. I know that this article does not make the halo shine above my head, but on the contrary, pushes me deeper into danger. Even for a revolutionary hero, they brazenly declared: "...Ready to sacrifice Hoang Minh Chinh to protect the regime". What's more, I am just a black pawn who can easily be turned into a scapegoat for the Northern Dynasty's altar. However, in the face of the unpredictable danger of the country's survival, I dare not hesitate to sacrifice myself, because I keep in mind the saying of Han Fei Zi: "If the country is lost and you don't know, you are ignorant. If you know, but don't take care, you are disloyal. If you take care, but don't risk your life, you are uncouth". I only hope that this small heart will be seen through by the conscience of the people at home and abroad, and that they will wholeheartedly and wholeheartedly instruct me" (October 1, 2001).

Rất mong rằng trong dịp nhớ lại thảm hoạ CCRĐ, “lương tri dân tộc trong và ngoài nước”, nhất là lương tri giới trẻ nhận thức rõ rằng chế độ độc tài đảng trị mà còn thì những thảm hoạ tương tự vẫn sẽ còn tiếp tục, vì tập đoàn thống trị cộng sản không tôn trọng con người, không tôn trọng sinh mạng và quyền tự do của con người, không tôn trọng luật pháp mà chỉ coi trọng quyền lực của họ là tối thượng mà thôi. Nhắc lại thảm hoạ CCRĐ, chúng tôi rất mong mọi người, nhất là giới trẻ noi gương Lê Chí Quang, thêm quyết tâm tranh đấu sớm xoá bỏ chế độ độc tài nhằm chuyển hoá đất nước ta thành một xã hội dân chủ đích thực, tạo điều kiện cho sự phát triển và phồn vinh của Tổ quốc chúng ta.

15.12.2002

Nguyễn Minh Cần

 

 

Thảm kịch “Nhân Văn Giai Phẩm”

http://www.hungviet.org/nguyenminhcan/nguyenminhcan111106.html

Nguyễn Minh Cần

Kính dâng hương hồn các nạn nhân dưới chế độ độc tài toàn trị


Đúng 50 năm trước, khi tấn thảm kịch Cải cách Ruộng đất (1953-1956) vừa hạ màn, để lại cả một vùng nông thôn tan hoang đầy tang thương trên miền Bắc vì trận bão diệt chủng rợn người với 172008 nạn nhân (1), thì cũng bắt đầu một tấn thảm kịch khác có tên là “vụ án Nhân Văn-Giai Phẩm”! Lần này, nạn nhân phần lớn là những trí thức, văn nghệ sĩ có khát vọng tự do dân chủ và đầu óc suy tư độc lập. Cả thảm kịch trước cũng như thảm kịch sau đều do các lãnh tụ Đảng cộng sản Việt Nam (ĐCS) đạo diễn và đều khủng khiếp chưa từng thấy trong lịch sử mấy ngàn năm của Đất nước ta.

Về cuộc CCRĐ, chúng tôi đã từng có dịp nói đến, hôm nay xin kể lại với bạn đọc về “vụ án Nhân Văn-Giai Phẩm”.


Bối cảnh chung

Trước hết, chúng tôi xin nói sơ qua bối cảnh chung của miền Bắc hồi giữa thập niên 50 thế kỷ trước để bạn đọc ngày nay dễ hiểu được nguyên nhân của trào lưu tư tưởng đòi tự do trong sáng tác văn nghệ cũng như đòi mở rộng dân chủ trong xã hội hồi đó.

Sau Hiệp định Genève và nhất là sau khi Việt Nam Dân chủ Cộng hoà tiếp thu miền Bắc từ tay quân đội Pháp trao trả thì một tâm trạng khao khát được tự do, nhất là tự do sáng tác, tự do suy tư nổi lên trong trí thức, văn nghệ sĩ đã tham gia cuộc kháng chiến chống Pháp. Thời chiến tranh, chính trị được coi là “thống soái” nên cán bộ chính trị tha hồ kiểm duyệt sáng tác của trí thức, văn nghệ sĩ, từ câu văn, cấu trúc, văn phong cho đến nội dung tư tưởng. Mà than ôi, trình độ của cán bộ chính trị hồi đó quá thấp, mà lại thường kênh kiệu về cái vai trò “thống soái” của mình, họ coi thường trí thức văn nghệ sĩ là “tạch tạch sè” (tiểu tư sản) thậm chí là “đại biểu tư tưởng tư sản”. Trong chiến tranh, trí thức, văn nghệ sĩ kháng chiến phải ép mình chịu đựng tình cảnh đó, nhưng khi hoà bình đã được lập lại rồi thì họ muốn được nới rộng tự do hơn, ít nhất là trong sáng tác: ai mà không thấy xót xa đau đớn khi những “đứa con tinh thần” của mình bị cắt xén vô tội vạ! Đấy là tâm trạng chung của trí thức văn nghệ sĩ kháng chiến hồi đó.

Còn tâm trạng của dân chúng, đặc biệt là dân chúng sống trong vùng trước đây bị Pháp chiếm, là nỗi khiếp sợ bị thành kiến là dân vùng địch, bị trả thù, bị đấu tố như trong CCRĐ, khiếp sợ chế độ đăng ký hộ khẩu rất ngặt nghèo, lo sợ bị bóp nghẹt quyền tự do tôn giáo, bị “mất đạo”, “mất Chúa”... Chính vì thế, một làn sóng di cư ào ạt đã nổi lên lôi cuốn cả một triệu người bỏ nhà cửa, bỏ ruộng vườn chạy vào Nam.


Sự đời éo le

In that context, in late 1954 and early 1955, a small group of party members and artists in the army, including Tran Dan, Tu Phac, and Do Nhuan (Do Nhuan later withdrew early), met with the Director of the General Political Department, member of the Politburo of the Vietnam Workers' Party (VWP), Nguyen Chi Thanh, to propose "improving the work of literature and art in the army". When presenting the excessive interference of political cadres in the works, Tran Dan concluded, "Please return literature and art to the artists". It was that statement that made Nguyen Chi Thanh and the leaders of literature and art, headed by To Huu, accuse this group of writers and artists of "denying the leadership of the Party" and of "reactionary bourgeois liberalism". Unfortunately, at that time, Tran Dan was facing a great tragedy in his personal life: he fell in love with a Hanoi girl (considered a resident of the temporarily occupied area), who was a Catholic, and was authorized to rent several houses (which she voluntarily handed over to the city government). Under the watchful eyes of the Party at that time, Tran Dan was suspected of having "fallen into the enemy's net", of being "hit by a sugar-coated bullet" of the bourgeoisie. The Party organization did not agree to let Tran Dan marry his lover, but the writer still lived with her. Another thing, in March 1955, there was a criticism of To Huu's poetry collection "Viet Bac". While the flatterers were praising To Huu's poetry to the skies, Hoang Cam, Le Dat, Hoang Yen, Tran Dan... dared to talk about the weaknesses of To Huu's poetry. Tran Dan commented that To Huu's poetry was "small and bland in front of a great life" and "To Huu made the mistake of deifying the leader"... At that time, daring to speak like that about the poetry of a powerful literary leader was really too bold. Therefore, a series of articles attacked those who dared to criticize frankly, followed by a series of "review" meetings (in the terminology of that time, meaning interrogation, persecution) with noisy accusations, leading to the arrest of Tran Dan and Tu Phac...

While Tran Dan was still detained, in early 1956, a number of famous writers, poets, painters, musicians, such as Hoang Cam, Le Dat, Van Cao, Sy Ngoc, Nguyen Van Ty ... advocated publishing the collection "Giai Pham 1956", later called "Giai Pham Mua Xuan", published by Minh Duc Publishing House. In that collection, the most notable were the poems “Anti-Formula”, “Mr. Binh Voi” by Le Dat, “The Broom Sweeping Trash” by Phung Quan and the poem “Nhat Dinh Thang” by Tran Dan (unfortunately, Tran Dan did not know about the inclusion of his poem in the Giai Pham). “Giai Pham Mua Xuan” was immediately withdrawn.

After three months of imprisonment, Tran Dan and Tu Phac were released. But just because of a few verses in the poem “Nhat Dinh Thang”, such as ... “I walked/I did not see the street/I did not see the house/I only saw the rain falling/on the red flag” and ... “Oh! You have always lacked faith in You/You are often panicking about the future”, Tran Dan was “hit” very hard, was “accused” (Hoang Cam’s words) of “blackening the regime”, “distorting the good reality of the North”, of “betrayal”...


Reaching for freedom

In 1956, the world situation as well as the domestic situation had additional factors that stimulated the enthusiasm of citizens with thinking minds and a sense of social responsibility. That was the great influence of the 20th Congress of the Communist Party of the Soviet Union (February 1956) exposing Stalin's serious mistakes (or more accurately, crimes), the influence of the "Hundred Flowers Bloom, Hundred Schools of Thought" movement launched by the Communist Party of China in May 1956 (at that time, few people knew that it was a trick of Mao Zedong and the Communist Party of China to trap dissidents to show up so that they could be easily destroyed later), and the echo of the Central Conference of the Vietnam Workers' Party (that is, the Communist Party) in September 1956 officially acknowledging the serious mistakes in the land reform and setting out the task of "correcting mistakes".

Therefore, although “Giai Pham Mua Xuan” was withdrawn, in August 1956, “Giai Pham Mua Thu” volume I was still published, followed by volume II. Volume I contained quite frank articles, such as “The cult of personality among literary and artistic leaders” by Truong Tuu, “A letter to an old friend” by Tran Le Van, and especially the frank article “Criticism of literary and artistic leadership” by Phan Khoi. The only private newspaper remaining from the French occupation, “Thoi Moi” by Hien Nhan, considered this article by Mr. Phan as “a bomb exploding in the middle of Hanoi”.

On September 20, 1956, “Nhan Van” published issue 1, clearly stating the names of editor-in-chief Phan Khoi and editorial secretary Tran Duy. Right on the first page, the editorial board clearly stated: “...the newspaper “Nhan Van” stands under the leadership of the Vietnam Workers’ Party, following Marxism-Leninism with a practical spirit, to promote the consolidation of the North, unify the country, and move towards the realization of socialism, according to the wishes of the Party and also the wishes of the people of the whole country” (original text). In issue 1, there was a short article titled: “Opinion of Lawyer Nguyen Manh Tuong, University Professor”, in which Mr. Tuong presented his candid opinion on expanding freedom and democracy. Another article titled: “Fighting against factions in literature and art” by Tran Cong with gentle and polite words, the author dared to mention the arbitrariness of the group of literature and art leaders. This article must have “touched the nerve” of some literature and art officials at that time. A poem by Le Dat titled “On the story of several suicides” with the sentence “Must understand, must love, must respect people”. The most special in issue 1 is the long essay by Hoang Cam, titled: “The Man Tran Dan”, which recounts the love tragedy of Tran Dan, the fact that Tran Dan was arrested twice and once cut his own throat, and the times he was “criticized” because of his poem “Certainly Win”. Through that essay, Hoang Cam revealed the secret curtain about the suppression of freedom of thought and freedom of creation. A sketch by Nguyen Sang depicting Tran Dan with a diagonal wound across his neck made a strong impression on readers.

On the day the first issue of the newspaper “Nhan Van” was published, the whole of Hanoi was bustling and bustling, people passed the news to each other, bustling to buy the newspaper, and that day’s issue “sold like hotcakes”. Many people bought two or three copies to send to friends in other places. The newly published newspaper caused a stir in Hanoi, then spread to Hai Phong, Nam Dinh and spread to many other places. The


Party’s counterattack

Five days later, on September 25, 1956, the Party’s newspaper “Nhan Dan” published a long article by Nguyen Chuong, deputy head of the Central Propaganda Department, deliberately accusing the newspaper “Nhan Van” of political crimes, “wanting to use the criticism of the narrow-minded, commanding leadership of literature and art to make people think that the entire leadership of the Vietnam Workers’ Party and the entire political regime in the North was arbitrary, dictatorial, trampling on people, and lacking in humanity” (original text). In the following days, other Party newspapers simultaneously published many articles strongly criticizing “Nhan Van” with the same tone, with similar accusations: “Nhan Van” newspaper attacked the leadership of the Party, attacked the regime.

But the articles in the “official” press often had too much “wooden tongue” content, and were not convincing to the majority of Hanoians, because they felt from their own experience that “Nhan Van” newspaper told the truth. Who else but Mr. Nguyen Manh Tuong, Phan Khoi, Dao Duy Anh, Truong Tuu, Nguyen Huu Dang, Tran Duc Thao... were not unfamiliar to the people of Hanoi and they sincerely sympathized with them. Therefore, despite being threatened by the police and warned by grassroots Party cadres, many intellectuals, students, and teachers still openly supported “Nhan Van” newspaper, refuting what the Party newspaper wrote. The most enthusiastic were the students, where Professors Dao Duy Anh, Tran Duc Thao, Truong Tuu, and Nguyen Manh Tuong taught.

Another phenomenon that shows the influence of “Nhan Van-Giai Pham” on the youth is that at that time they often recited, as a word of mouth, the famous verses “Putting the police platform/in the middle of people’s hearts/Forcing emotions to go up and down/According to the state traffic laws” (Le Dat), “I walked/I didn’t see the street/I didn’t see the house/I only saw the rain falling/on the red flag” (Tran Dan). I still remember an incident that made public opinion in Hanoi very angry at that time, following the order of “above”, the Press Department of the Prime Minister’s office sent an officer of the Department, named Thiet Vu, to bring an article criticizing the newspaper “Nhan Van” to the newspaper “Tram Hoa” and request publication. Editor Nguyen Binh refused to accept the article. Thiet Vu’s insistence was unsuccessful, so the violent guy assaulted the poet. Public opinion protested loudly for a while.


Repression, terror

Overcoming many difficulties caused by the authorities, the newspaper “Nhan Van” published five issues. By issue 6, when the printing house was already printing, the head of the Central Propaganda Department, To Huu, shouted loudly that in issue 6, Nguyen Huu Dang blatantly incited the people to demonstrate during the National Assembly meeting, plotting to cause riots. Then... according to a pre-planned plan, statements were simultaneously released, especially the statement of “235 Southern artists and writers” (in fact, this was a forged work of the newspaper “Thong Nhat”) published in the newspaper “Nhan Dan” on December 15, 1956, accusing the newspaper “Nhan Van” of allowing the enemy to exploit, causing division between the North and the South, causing misunderstanding about the good regime of the North, endangering the cause of national reunification. On the same day, the Chairman of the Hanoi Administrative Committee ordered the banning of the newspaper “Nhan Van”, President of the Democratic Republic of Vietnam, Ho Chi Minh, issued a press decree. So the newspapers “Tram Hoa”, “Dat Moi”, “Giai Pham”… were all strangled to death without fanfare.

Later, the fate of those who participated in this Nhan Van-Giai Pham movement is probably known to many people. People blatantly turned the literary story into a “spy case”. Female writer Thuy An, who had nothing to do with the newspaper “Nhan Van”, was also put into the “Nhan Van” group and on January 21, 1960, was brought to trial in the “spy case” along with Nguyen Huu Dang, Tran Thieu Bao (Minh Duc Publishing House) and Phan Tai and Le Nguyen Chi (these two were considered accomplices). Writer Thuy An and cultural activist Nguyen Huu Dang each received a sentence of 15 years in prison, Minh Duc Publishing House – 10 years in prison, confiscation of property, two accomplices – each received 5 years in prison. But that was just the tip of the iceberg. The rest were not tried publicly in court, but were secretly imprisoned, such as Phung Cung, Tran Duy, Phan Tai, Hoang Cong Khanh, Tuan Nguyen... Poet Phung Cung alone "quietly" served 12 years in prison - from December 1961 to November 1972, in many of the most brutal prisons in the North, being held in solitary confinement many times with barbaric shackles. Writer Phan Khoi, university professors Truong Tuu, Tran Duc Thao, Nguyen Manh Tuong, Dao Duy Anh were all dismissed from their positions, economically besieged and placed under house arrest until the end of their lives. Some were tortured to the point of starvation, such as lawyer Nguyen Manh Tuong... Artists involved in Nhan Van-Giai Pham were all "disciplined" - on paper it was stated that it was two or three years, but in reality it lasted up to 30 years. During that time, they were sent to re-education camps, isolated, and "banned from writing", meaning that for 30 years none of their works were allowed to be published, such as Tran Dan, Le Dat, Phung Quan, Hoang Cam, Dang Dinh Hung, Huu Loan, Quang Dung...

The most miserable were the so-called “Nhan Van ward”, “Nhan Van commune”, “Nhan Van district”… that is, those who sympathized with “Nhan Van” everywhere, who had supported, defended, passed on the newspaper, or even just read or kept the “Nhan Van” newspaper, were all accused by the local police of being “related to “Nhan Van”, and so were discriminated against and suspected for life. And this “sentence” was never erased. That was the suffering of people with a bit of thinking ability.

The fatal blow that the Communist Party dealt to the Nhan Van-Giai Pham movement not only caused pain to hundreds and thousands of people, but most seriously, it defeated almost an entire generation of intellectuals and artists in the North, drowning them in constant fear, crushing their creativity, creating a rigid, formulaic way of thinking of the Party, creating a kind of “illustrative literature” (or “moral literature”) that was terrible. The Communist Party has caused the entire literature, art, culture, and education to decline, become distorted, crippled, and regress for decades compared to before. Ultimately, this is the Party's greatest crime against the Nation. The immortal


soul of freedom

One thing that needs to be emphasized is that no matter how brutally the ruling party suppresses the democratic movement, in the hearts of the Nation, the immortal soul of freedom still lives on, the intense desire for democracy still seethes, and when conditions permit, it flares up again and cannot be extinguished. In 1987, after many years of begging, the "Old Resistance Fighters Club" was finally established, with veteran revolutionary Nguyen Ho as chairman. The club promoted the spirit of freedom of thought and freedom of speech, and even though it was not permitted, it still published the newspaper "Truyễn Thống Khang Chiến" with 2,000 copies printed. The Club dared to discuss very difficult political issues, such as asking the Politburo and the Secretariat to review their work before the Central Committee, requesting disciplinary action against ministers and deputy ministers who made mistakes that caused 10 million people in the North to starve in 1987, requesting the Central Committee not to "monologue" when the National Assembly elected the Chairman of the Council of Ministers but to let the National Assembly be democratically elected... The ruling Party was angry and began to suppress those who participated in the Club, then Mr. Nguyen Ho - a party member with 50 years in the party - announced his withdrawal from the Communist Party of Vietnam (1990).

In 1987, General Secretary Nguyen Van Linh declared to “untie” artists and writers – in fact, it was only a temporary loosening of the ropes – and intellectuals, artists, and journalists knew how to take advantage of that opportunity to rise up. Writer Nguyen Ngoc presented the “Outline for discussion at the Party members’ conference on literary creation”, once again re-establishing the relationship between literature and politics, opposing the vulgarization of this relationship, opposing the “absolutization of politics, the absolutization of the inevitable political influence on literature” (original text), in other words, literature demanded “freedom”, demanded to escape the oppression of “party nature”. In fact, it was not much different from the demand for the Party to “return literature and art to artists” that Tran Dan had put forward in late 1954 and early 1955, starting the “Nhan Van-Giai Pham” movement. A strong creative movement was born: many once-famous works appeared, such as "The Distant Time" (1986) by Le Luu, "The Untitled Novel", "Blind Paradise" and "The Other Side of the Illusion" (1987) by Duong Thu Huong, "Separation" (1987) by Tran Manh Hao, "The Accused's Statement" (1987) by Tran Huy Quang, "What Night Was That Night" (1988) by Phung Gia Loc, "The Sound of the Earth" (1988) by Hoang Huu Cat, "The Season of Falling Leaves in the Garden" (1985) by Ma Van Khang, "Retired General" by Nguyen Huu Thiep... The literature and poetry of Nguyen Minh Chau, Tran Vang Sao, Xuan Quynh, Nguyen Duy, Bui Minh Quoc, Thanh Thao, the paintings of Nguyen Tu Nghiem, Nguyen Sang, Buu Chi, the drama of Luu Quang Vu, Tat Dat... left beautiful marks for that period. The changes in the press were also quite positive, notably the weekly newspaper “Van Nghe” under editor-in-chief Nguyen Ngoc, “Song Huong” with editor-in-chief To Nhuan Vi, “Lang Bian” with editor-in-chief Bui Minh Quoc, “Tuoi Tre” with editor-in-chief Vu Kim Hanh. It is also necessary to mention the role of Mr. Tran Do, at that time head of the Central Literature and Arts Committee, who had the merit of persuading General Secretary Nguyen Van Linh and the Politburo to issue Resolution 05 (announced in early December 1987) with the spirit of expanding freedom for artists and writers, which partly paved the way for good works to be published. Regarding secret publications, we must mention the newspaper “Dien Dan Tu Do” advocated by Professor Doan Viet Hoat. After a while, the ruling party panicked, tightened the rope again, and created the "Old Resistance Club case", putting Ta Ba Tong, Ho Hieu, Do Trung Hieu, Do Dinh Manh... and finally Nguyen Ho, the "Lang Bian case" with the expulsion from the Communist Party and the house arrest of poet Bui Minh Quoc, writer Tieu Dao Bao Cu and the suppression of the Lam Dong Literature and Arts Association. Mr. Nguyen Ngoc and Ms. Vu Kim Hanh were both removed from their positions as editors-in-chief of the newspapers they were in charge of. Monks who had supported the Communist Party during the war in the South, when they raised their voices for justice, were also suppressed, imprisoned, and housed, such as Priest Chan Tin, Mr. Nguyen Ngoc Lan... Not to mention the Nguyen Dan Que and Doan Viet Hoat cases with extremely heavy sentences.


The struggle never stops

In that extremely difficult situation, the struggle for democratization continued to advance. Veteran revolutionaries Hoang Minh Chinh, Nguyen Ho, Le Gian, La Van Lam, Nguyen Van Tran, Ngo Thuc, Tran Do, Nguyen Van Dao, Hoang Huu Nhan, Le Hong Ha, Tran Dung Tien, Vu Huy Cuong... raised their righteous voices. Mr. Nguyen Ho published the essay collection “Viewpoints and Life”, Mr. Nguyen Van Tran – the essay collection “Writing for Mother and the National Assembly”, Mr. Ha Sy Phu (Nguyen Xuan Tu) – three books “Leading Each Other Under the Signposts of Wisdom”, “Some Thoughts of a Citizen” and “Farewell to Ideology”, Tran Thu – “Internally Disciplined Prisoner”, Most Venerable Thich Quang Do – “Assessing the Disastrous Mistakes of the Communist Party of Vietnam Against the Vietnamese People and Buddhism”, Mr. Tran Do – “Memoirs”, Tieu Dao Bao Cu – “Looking Back at Half a Lifetime”, Tran Khue – “Dialogue”… Many others, such as Lu Phuong, Nguyen Kien Giang, Nguyen Phong Ho Hieu, Nguyen Thanh Giang, Vu Cao Quan… have also published their theses and research to clearly show the inevitable path to democratizing the country. Also during this time, a small, well-written underground newspaper called “Nguoi Sai Gon” was published, which people assumed was written by Mr. Gia Cho Dem Nguyen Van Tran. The newspaper was warmly received by the democrats.

Entering the new century, writer Bui Ngoc Tan published “Chuyen Ke Nam 2000”, but it was immediately withdrawn. Mr. Nguyen Thanh Giang self-published “Suy Tu Va Uoc Vong” which was also confiscated. General Tran Do planned to publish “Nhat Ky Rong Ran” but it was confiscated by the police right before it was photocopied. Mr. Vu Cao Quan planned to publish “Giui Lai Truoc Khiet Ve Coi” which was also stopped and immediately confiscated.

Many people had to pay a very high price for their freedom of expression by losing their freedom, that is, by many years of imprisonment, house arrest, and constant harassment by the authorities...


The movement was vibrant.

On February 21, 2001, from Thanh Minh Zen Monastery in Saigon, the President of the Institute of Propagating Buddhism of the Unified Buddhist Sangha of Vietnam, Most Venerable Thich Quang Do, announced the “Appeal for Democracy in Vietnam” with a very clear and specific 8-point strategy to save the country. In 2005, Doctor Nguyen Dan Que, on behalf of the Humanist Movement, presented the “9-Point Roadmap to Democratize Vietnam”. And especially on April 8, 2006, 118 domestic democracy activists released the “2006 Declaration of Freedom and Democracy” which was the platform of the democracy movement, clarifying the goals and methods of struggle of the democrats. That Declaration was enthusiastically received by many people in the country, up to now, more than 2,000 people from all over the country have courageously signed it and have been warmly welcomed by overseas Vietnamese. The 2006 Declaration was also known and supported by world public opinion. A dozen days later, on April 15, 2006, the semi-monthly magazine “Tu Do Ngon Luan” (Freedom of Speech) edited by Father Stephen Chan Tin published its first issue domestically without permission. This is a paper newspaper that is distributed throughout the three regions and is also posted online. By November 15, 2006, “Tu Do Ngon Luan” had published 15 issues. This was a great effort by the advocates and supporters of the semi-monthly magazine. Writer Hoang Tien and four intellectuals in Hanoi planned to publish the printed newspaper “Tu Do Dan Chu” on August 15, 2006, but three days before that, the police broke into his house, searched, and took away all the equipment, so the printed newspaper could not be published. However, on September 2, 2006, the electronic newspaper “Tu Do Dan Chu” appeared online. And on September 15, 2006, the semi-monthly magazine “To Quoc”, the voice of the thoughts and aspirations of the Vietnamese people, also published its first issue from within the country by domestic writers with the collaboration of some foreign writers. Up to now, “To Quoc” has published 5 issues. This is both a paper and an electronic newspaper.

In terms of organization, there have also been very unique groups, associations and unions this year. On May 8, 2006, young Vietnamese students studying abroad in many countries, such as Nguyen Tien Trung, Hoang Lan... together with a number of students in the country established the Democratic Youth Group and this Group has had very spectacular youth activities. Next, on June 1, Mr. Hoang Minh Chinh announced the revival of the Vietnam Democratic Party, essentially giving birth to a new Democratic Party called the Democratic Party (XXI) with a completely new Platform and Charter. On September 8, the Vietnam Progressive Party announced its establishment with a clear Platform of struggle and representative agencies in many countries. On October 16, after many days and months of hard work, the Human Rights and Democracy Alliance was established. This is a great effort to gather all forces fighting for democracy into a broadly representative front. On October 20, the Vietnam Independent Trade Union was born with the mission of fighting to protect the rights of Vietnamese workers and to fight against the oppression and exploitation of workers. This was such a new event in Vietnam's political life that Mrs. Cu Thi Hau, representing the Vietnam General Confederation of Labor, called on the National Assembly of the Socialist Republic of Vietnam to increase support for the Vietnam General Confederation of Labor, otherwise the Vietnam Independent Trade Union would lose the working masses. To support the domestic workers' movement, from October 28 to 30, the "Warsaw Conference 2006" gathered many delegates from many countries around the world to meet in the hall of the National Assembly of the Republic of Poland and elected the Committee to Protect Vietnamese Workers, marking the harmonious and close combination as well as mutual support between the domestic and foreign movements. It is also necessary to clarify that on October 27, the Association of Vietnamese Political Prisoners announced its establishment. The Association declared that it would admit all political, conscience and religious prisoners who had been imprisoned under the totalitarian regime before and after 1975. It is certain that this Association will have a very large number of members from all over the country. And on October 30, the Vietnam Workers and Peasants Solidarity Association was born with representatives of workers and peasants. If all these organizations are willing to go deep into the masses and work for the practical interests of the masses, and at the same time know how to protect themselves, then this mass force will have great strength.

In terms of mass struggle, the most prominent phenomenon in the beginning of this year was the strike and demonstration movement of workers that broke out, starting from Saigon, Binh Duong, Vung Tau, then spreading to the whole South, the Central region, and the North, attracting over 100,000 people to participate in the struggle, despite the obstruction and prohibition of the authorities. These strikes and demonstrations were completely spontaneous with purely economic demands. However, they also had a clear political color, because they went against the will of the authorities, exposing the true face of the Communist Party and the ruling class, which claimed to be the party of the working class, the government of the workers and the working people, but openly defended the employers, oppressed the workers, and even arrested many leaders of the workers. Another movement that has been persistent and persistent for decades, and has recently erupted even more strongly, is the petition movement of the victims of injustice. Groups of victims from provinces across the country have come to Hanoi and Saigon to reclaim their land and homes that were forcibly taken by the new “tyrants”. Many victims’ representatives have joined forces with domestic democracy activists, many of whom have signed the 2006 Declaration of Freedom and Democracy, which has made the authorities very fearful. The land issue has now become a matter of life and death for the masses, and people have rushed into the struggle without fear. This is a very new point of the current mass movement. For example, the recent struggle of the people of three communes in Van Giang district, Hung Yen province, who went to Hanoi to file a land complaint. Thousands of people gathered in front of the National Assembly headquarters at 35 Ngo Quyen Street to protest the taking of their land to build the Van Giang urban area, according to the project approved by the government. The masses stood packed on the sidewalk in front of the National Assembly headquarters, surrounding it day and night for five days, forcing the National Assembly Office to close for several days in a row, and the Office's staff had to go through the back door to get to work. Meanwhile, the police force only stood on the street and did not dare to intervene aggressively as before. This was a clear manifestation of the power of the masses to petition.

So, on the arduous journey filled with blood and tears over the past 50 years, countless democracy fighters were sacrificed, were tortured miserably in prison, but a series of other fighters continued to bravely rush forward to fight against tyranny and promote the peaceful, non-violent struggle to transform our country from a totalitarian one-party regime to a pluralistic democracy, bringing freedom and happiness to all our people.

The good news is that besides the tireless fighters for freedom and democracy over the years, such as Mr. Hoang Minh Chinh, Nguyen Ho, Nguyen Dan Que, Nguyen Van Tran, Tran Do, Le Hong Ha, Pham Que Duong, Tran Dung Tien, Vu Huy Cuong, Vu Cao Quan, Nguyen Thanh Giang, Ha Sy Phu, Bui Minh Quoc, Mai Thai Linh, Hoang Tien, Tran Khue, as well as the two‎ vị đại lão Hoà Thượng Thích Huyền Quang, Thích Quảng Độ, các nhà tu hành Thích Tuệ Sỹ, Thích Thiện Hạnh, Thích Thiện Minh, Thích Không Tánh, Chân Tín, Nguyễn Văn Lý, Phan Văn Lợi, Nguyễn Hữu Giải, Lê Quang Liêm, v.v... đã xuất hiện thêm nhiều chiến sĩ dân chủ mới rất dũng cảm, năng động, thông minh, sắc sảo, như Nguyễn Vũ Bình, Lê Chí Quang, Phạm Hồng Sơn, Nguyễn Khắc Toàn, Phương Nam Đỗ Nam Hải, Trần Mạnh Hảo, Bạch Ngọc Dương, Phan Thế Hải, nhà văn nữ Trần Khải Thanh Thuỷ, hai mục sư Nguyễn Hồng Quang, Nguyễn Công Chính, các luật sư Nguyễn Văn Đài, Lê Thị Công Nhân, Bùi Kim Thành, v.v...2 Ngay cả những cán bộ đảng viên, những cựu công thần của ĐCS, như các ông Phạm Văn Xô, Đồng Văn Cống, Nguyễn Văn Thi, tướng Nguyễn Nam Khánh, cựu phó thủ tướng Đoàn Duy Thành, cựu thứ trưởng Bộ công an Nguyễn Tài... cũng đã cất cao tiếng nói thẳng thắn vạch mặt những kẻ lãnh đạo độc tài mang tính lưu manh trong Đảng, như Đỗ Mười, Lê Đức Anh. Một số cán bộ đảng viên đã từng giữ những trọng trách trong ĐCS cũng đã nhập cuộc vào việc vận động dân chủ theo cách riêng của họ, như các ông Phan Đình Diệu, Nguyễn Trung Thành, Lê Đăng Doanh, Nguyễn Trung, Luật sư Trần Lâm, Đặng Văn Việt, Trần Quốc Toản, v.v...

Cũng rất đáng mừng là ngày nay, việc kết hợp đấu tranh giữa trong nước và ngoài nước đã chặt chẽ và nhịp nhàng hơn trước. Cộng đồng người Việt hải ngoại đã có nhiều khả năng chi viện cho phong trào trong nước, cũng như khả năng vận động chính giới của các nước dân chủ, vận động dư luận và các tổ chức quốc tế yểm trợ cuộc đấu tranh để dân chủ hoá Đất nước ta, nhờ đó đã tạo thêm được nhiều điều kiện thuận lợi hơn cho phong trào trong nước.

Tất cả những điều đó đem lại niềm tin vững chắc cho mọi người đang tranh đấu vì tự do dân chủ: dù có gian nguy thế nào đi nữa, dù kẻ thù của tự do dân chủ có đàn áp, khủng bố ác liệt đến thế nào đi nữa, nhưng cái chế độ độc tài toàn trị lỗi thời nhất định sẽ bị thay thế bởi thể chế dân chủ đa nguyên, có khả năng tạo điều kiện cho Đất nước tiến lên mạnh mẽ, đem lại tự do, công bằng xã hội và phúc lợi chung cho mọi công dân.


Moskva, 11.11.2006

Nguyễn Minh Cần


Ghi chú:

1. Số nạn nhân dẫn theo bộ “Lịch Sử Kinh Tế Việt Nam” gồm 3 tập, tập I (1945-1954), tập II (1955-1975), do Viện Kinh tế Việt Nam xuất bản tại Hà Nội. Trong sách có ghi rõ CCRĐ đã tiến hành ở 3563 xã với 10 triệu dân số mà tỷ lệ địa chủ được quy định là 5% (xem tr.85-86 tập II) thì số bị quy là “địa chủ” phải lên tới trên 500 ngàn người.

2. Chúng tôi chỉ xin dẫn tên những người trong nước, và chắc chắn là còn thiếu sót nhiều. Xin bạn đọc lượng thứ.

Long Điền tóm lược các nhận định về Cuộc Chiến Việt Nam của ông Nguyễn Minh Cần:

1-Là người tham gia kháng chiến trước tháng 8/1945 ông Nguyễn Minh Cần đã đuooưc trọng dụng và giữ nhiều chức vụ cao trong đảng, chức vụ sau cùng là Phó Chủ Tịch thành ủy Hà Nội, nhưng trước sự truy bức các đảng viên theo đường lối của Liên Xô , khiến cho ông Cần không còn con đường lựa chọn đành phải xin tỵ nạn chính trị tại Liên Xô. Vợ và con của ông đã bị trả thù.

2-Từ những bất công đó, ông Cần đã thấy được sự thật về đảng CSVN nên đã thực tâm từ bỏ đảng. Ông đã lên án các hành động tàn ác của Hồ Chí Minh trong Cải Cách Ruộng Đất và ông đã xem đó là những tội ác tàn sát dân vô tội và tội ác chống nhân loại.

3-Những việc làm phá hoại truyền thống gia đình trong CCRĐ đã bị ông lên án mạnh mẽ, tội ác phá hoại đạo lý, luân thường của Dân Tộc. Tất cả tội ác của CSVN đã được ông phân tích cặn kẻ để cảnh tỉnh những ai còn lầm lạc đi theo chúng.

4-Trong thời chiến, ông cũng lên án các hành động trấn áp của CSVN  tại Miền Bắc, đồng thời ông cũng lên án các hành động hèn hạ bán nước gần đây của Bộ Chính Trị CSVN. Hiện nay ông Cần là người cổ vũ mạnh mẽ cho các phong trào đòi Dân Chủ Nhân Quyền trong nước.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 C-Nhận định cuộc chiến Việt Nam của phiá Quốc Tế:

  -Bối cảnh lịch sử thế giới lúc đó ảnh hưởng đến cuộc chiến Việt Nam gồm 4 yếu tố: 

   a-Các thuộc địa cuả Anh và Pháp từ đầu thế kỷ 20 đã có nhiều nước đứng lên đòi độc lập,Việt Nam là một nước bị Pháp đô hộ quá lâu (từ 1858)và sự cai trị độc ác cuả thực dân Pháp khiến cho lòng dân sôi sục muốn đứng lên dành Độc Lập.

   b-Đệ Nhị Thế Chiến (1939-1945)sắp tàn mà thắng lợi thuộc về phe Đồng Minh giành nhiều thắng lợi trước bọn độc tài Phát Xít Đức, Ý ,Nhật làm cho lòng dân Việt hy vọng đánh đuổi thực dân Pháp vốn đã suy yếu và ngay cả nước Pháp cũng bị Đức chiếm đóng.

   c-Pháp tỏ ra lép vế trước Nhật và đầu hàng Nhật tại Việt Nam một cách nhục nhả làm cho hy vọng giành lại chủ quyền cuả toàn dân Việt càng mạnh mẽ hơn.

   d-Trung Hoa là nước lân bang với Việt Nam bị Nhật và các cường quốc Châu Âu xâu xé cũng đã đứng lên dành độc lập, làm nức lòng người dân Việt.Phe Cộng Sản tại Trung Hoa từ yếu thế đã dần dần thắng phe Quốc Dân Đảng Trung Hoa tạo cơ hội cho phe Cộng Sản Việt Nam manh nha chiếm chính quyền đang bị bỏ ngỏ(Pháp thì đầu hàng Nhật và Nhật cũng sắp thua trận với Đồng Minh).

With the above 4 factors having a great impact on the psychology of the entire Vietnamese people yearning for Independence and Freedom, the Communist Party of Vietnam was quicker than other parties in seizing the opportunity to launch the "seizure of power" that was still open. Unfortunately, at that time, the joint activities between the Vietnam Nationalist Party and the Chinese Nationalist Party were too weak, the evidence being that the THQDD went to Vietnam to disarm the Japanese under the orders of the Allies, but the majority of their actions (because they were bribed) were to support the Viet Minh, not the VNQDD! It is blameworthy that the Vietnamese Communist Party at that time took advantage of the patriotism of the entire people to seize power to serve the Communist International, not the Vietnamese people! The internal conflict within the hearts of the Vietnamese people started from there, the Nationalist-Communist war also originated from there, causing a protracted war for 30 years that brought pain to the Nation.

International Conferences that influenced the Vietnam War:

 World War II began on September 1, 1939 [civ] (some say from 1937) between the Allies and the Axis powers and ended in Europe after Germany surrendered on May 8, 1945, however in Asia it continued until September 2, 1945 when Japan announced its surrender to the Allies. Before the Vietnam War in 1945, the two Yalta Conferences [cv] on February 4, 1945 and the Postdam Conference on July 16, 1945 were held by the superpowers of the Soviet Union, the United States, and Great Britain to resolve the remaining issues after the 7-year-long Second World War. The disagreements and discords between the Allied nations after the end of the World War in Europe were the starting point of the fierce war in Indochina and especially in Vietnam. [cvi]

Since World War II, due to conflicts of interests between the Allied countries: America, Britain, the Soviet Union, France, China... there have been conflicts leading to the Cold War. The division between the Iron Curtain (Communist countries) led by the Soviet Union and the Western Free Bloc led by America, Britain, France. The struggles for interests, differences in ideology, differences in strategy have led to increasingly fierce confrontation, then the parties tried to create prestige and strength to protect the interests of their countries. The Communist Bloc with the intention of gradually annexing capitalist countries has brought the world to an uncompromising confrontation.

 

The following are the comments of the leaders of the superpowers America, England, France, the Soviet Union and international historians and politicians about the Vietnam War 1945-1975:

 

 

 

 

 

 

 

1-Dwight D. Eisenhower:

General of the Army of the United States

Dwight D. Eisenhower



34th President of the United States

In office

January 20, 1953 – January 20, 1961

http://vi.wikipedia.org/wiki/Dwight_D._Eisenhower   Biography of President Eisenhower in Vietnamese

http://en.wikipedia.org/wiki/Dwight_D._Eisenhower More complete English section.

Dwight David "Ike" Eisenhower (14 tháng 10 năm 1890 – 28 tháng 3 năm 1969) là một vị tướng 5-sao trong Lục quân Hoa Kỳ và là Tổng thống Hoa Kỳ thứ 34 từ năm 1953 đến 1961. Trong thời Đệ nhị Thế chiến, ông phục vụ với tư cách là tư lệnh tối cao các lực lượng đồng minh tại châu Âu, có trách nhiệm lập kế hoạch và giám sát cuộc tiến công xâm chiếm thành công vào nước Pháp và Đức năm 1944–45 từ mặt trận phía Tây. Năm 1951, ông trở thành tư lệnh tối cao đầu tiên của NATO. Eisenhower, tên khai sinh là David Dwight Eisenhower, sinh ngày 14 tháng 10 năm 1890 tại số 208 Đường Day, khu đông thành phố Denison, tiểu bang Texas. Ông là con trai thứ ba trong gia đình có 7 anh em, có cha là David Jacob Eisenhower và mẹ Ida Elizabeth Stover, gốc Đức, Anh, và Thụy Sĩ. Ông được đặt tên là David Dwight và được mọi người gọi là Dwight; ông chọn giữ thứ tự tên gọi của mình là Dwight thay vì David khi đăng vào Học viện Quân sự Hoa Kỳ (xem thời thơ ấu và gia đình ở phía dưới).

Là một đảng viên Cộng hòa, Eisenhower bước vào cuộc đua tranh chức tổng thống năm 1952 đối đầu với chủ nghĩa cô lập của thượng nghị sĩ Robert A. Taft, và cái mà ông muốn đi đầu để đối phó là "chủ nghĩa cộng sản, Triều Tiên và tham nhũng". Ông thắng lớn, kết thúc hai thập niên kiểm soát Nhà Trắng của nhóm chính trị New Deal. Là tổng thống, Eisenhower đe dọa sử dụng vũ khí hạt nhân để buộc Trung Quốc đồng ý ngưng bắn trong cuộc Chiến tranh Triều Tiên. Ông luôn gây sức ép với Liên Xô trong thời Chiến tranh lạnh, cho phép ưu tiên phát triển các loại vũ khí hạt nhân không tốn nhiều kinh phí và tài giảm các lực lượng khác để tiết kiệm tiền bạc. Ông đã phải chơi trò đuổi bắt trong cuộc chạy đua không gian sau khi Liên Xô phóng vệ tinh Sputnik năm 1957. Về mặt trận trong nước, ông giúp loại Joe McCarthy khỏi quyền lực nhưng mặc khác bỏ đa số các vấn đề chính trị cho phó tổng thống của mình là Richard Nixon đối phó. Ông từ chối hủy bỏ chương trình New Deal nhưng thay vào đó lại mở rộng chương trình An sinh Xã hội và khởi sự Hệ thống Xa lộ Liên tiểu bang. Ông là tổng thống đầu tiên bị giới hạn nhiệm kỳ theo tu chính án 22, Hiến pháp Hoa Kỳ. Các sử gia thường xếp hạng Eisenhower trong số 10 tổng thống hàng đầu của Hoa Kỳ.

Notable events in the biography of President Eisenhower:

-In 1942, Eisenhower was appointed commanding general of the European Theater of Operations and stationed in London . [29] In November, he was also appointed supreme commander of the Allied Expeditionary Force for the North African Theater of Operations by the new Allied Headquarters .

- In January 1944, he resumed command of the European Theater of Operations and the following month was formally appointed Supreme Allied Commander of the Allied Expeditionary Force, serving in both positions until the end of hostilities in Europe in May 1945.



Supreme Commander, 5 June 1945 in Berlin : Bernard Montgomery , Dwight D. Eisenhower, Georgy Zhukov and Jean de Lattre de Tassigny .

 

-In these two positions, he was responsible for planning and executing the Normandy landings in June 1944, codenamed Operation Overlord , which liberated Western Europe and invaded Germany . One month after the D-Day landings on the Normandy coast on June 6, 1944, the invasion of southern France began, and control of the forces involved in the invasion of southern France was transferred from Allied Headquarters to the Supreme Allied Commander of the Allied Expeditionary Force. From then until the end of the war in Europe on May 8, 1945, Eisenhower, as Supreme Allied Commander of the Allied Expeditionary Force, held supreme command of all Allied combat forces2 , and as Commander of the European Theater of Operations.

- In November 1945, Eisenhower returned to Washington to replace General Marshall as Chief of Staff of the United States Army .

-34th President of the United States: January 20, 1953 – January 20, 1961.

-


From left to right: Nina Kukharchuk , Mamie Eisenhower , Nikita Khrushchev and Dwight Eisenhower at a state dinner in 1959

-Eisenhower Doctrine

After the Suez Crisis of 1956, the United States became the protector of most Western interests in the Middle East . As a result, Eisenhower announced the " Eisenhower Doctrine " in January 1957. In retaliation in the Middle East, the United States would "be prepared to use armed force...to counter provocation by any nation subject to international communism.

-Năm 1954, Eisenhower đã viện trợ kinh tế và quân sự cho quốc gia Việt Nam Cộng hòa mới được thành lập.[59] Trong những năm theo sau đó, con số các cố vấn quân sự Hoa Kỳ tại Nam Việt Nam gia tăng vì miền Bắc Việt Nam tăng viện cho "cuộc nổi dậy" ở miền Nam và vì lo sợ rằng Nam Việt Nam sẽ bị sụp đổ



-Tổng thống Eisenhower bắt tay với Tổng thống Việt Nam Cộng hoà Ngô Đình Diệm tại Phi trường Washington, vào ngày 8 tháng 5 năm 1957.

-Trong bài diễn văn từ biệt, Eisenhower nêu lên vấn đề Chiến tranh lạnh và vai trò của các lực lượng vũ trang Hoa Kỳ. Ông diễn tả Chiến tranh lạnh qua lời nói như sau: "Chúng ta đối diện một hệ tư tưởng thù địch, toàn cầu trong phạm vi, vô thần trong bản chất, tàn bạo trong chủ tâm và xảo quyệt trong phương sách..."

-Thuật ngữ "thuyết domino" (domino theory) lần đầu tiên xuất hiện dưới thời của Tổng thống Dwight D. Eisenhower để chỉ về nguy cơ phát triển của chủ nghĩa cộng sản tại Đông Dương mà trọng tâm là tại Miền Nam Việt Nam, theo đó: nếu Hoa kỳ không can thiệp để những người cộng sản "chiếm cứ" Nam Việt Nam thì đó sẽ là quân bài domino chìa khóa làm cho Lào, Campuchia, Thái Lan, Miến Điện "sụp đổ vào tay cộng sản" và sẽ tạo lợi thế lớn cho các phong trào cộng sản tại châu Á đe dọa các khu vực sống còn còn lại của "thế giới tự do".[cvii]



Chuỗi sự kiện Domino được Mỹ giả định tại châu Á

 

-Rihcard Nixon nói về Eisenhower như sau:

Có những người được xem là vĩ đại vì họ chỉ huy những quân đội vĩ đại hay họ lãnh đạo những quốc gia hùng mạnh. Trong 8 năm bây giờ, Dwight Eisenhower không có chỉ huy một quân đội nào và cũng không có lãnh đạo một quốc gia nào; tuy nhiên trong những ngày cuối cùng, ông vẫn là một người được kính trọng và ngưỡng mộ nhất trên thế giới, thật sự là đệ nhất công dân thế giới.

—Richard Nixon[73]

- Ông được tưởng nhớ vì vai trò của ông trong Đệ nhị Thế chiến, việc xây dựng Hệ thống Xa lộ Liên tiểu bang và kết thúc Chiến tranh Triều Tiên. USS Dwight D. Eisenhower là siêu hàng không mẫu hạm thứ hai thuộc lớp Nimitz được đặt tên để vinh danh ông.

- Ông được 51 huân chương trên nhiều quốc gia trong đó có nhiều quốc gia Âu Châu,Phi châu , đặc biệt có Trung Cộng và  Liên Xô về những đóng góp cho toàn thế giới.

Tổng kết các nhận định về cuộc chiến Việt Nam 1945-1975 của TT Eisenhower:

1- Sau cuộc Khủng hoảng Suez năm 1956, Hoa Kỳ trở thành quốc gia bảo vệ phần lớn những lợi ích của phương Tây tại Trung Đông. Kết quả là, Eisenhower công bố "Học thuyết Eisenhower" vào tháng 1 năm 1957. Cùng một thời điểm  học thuyết Hiệu ứng Domino ra đời dưới thời Eisenhower nhằm ngăn chận chủ thuyết độc ác của CSQT mong muốn áp dụng tại Trung Quốc và Việt Nam. Nếu Hoa Kỳ không ra tay ngăn chận thì hậu quả 10 quốc gia Đông Nam Á sẽ bị sụp đổ dây chuyền do chủ trương thôn tính của Cộng Sản Quốc Tế mà đứng đầu là Liên Xô và Trung Cộng.

2- Nhận định và đánh giá về Cộng Sản Quốc Tế và CSVN  của TT Eisenhower rất chính xác,  qua câu nói nổi tiếng: "Chúng ta đối diện một hệ tư tưởng thù địch, toàn cầu trong phạm vi, vô thần trong bản chất, tàn bạo trong chủ tâm và xảo quyệt trong phương sách...".Trong chiến tranh Triều Tiên ông đã đe doạ sử dụng vũ khí hạch nhân nếu Trung Cộng và Bắc Hàn không rút lui trong việc cưởng chiếm Nam Hàn[cviii], nhờ đó mà phòng tuyến Nam Hàn được giữ vững.

3-TT Eisenhower[cix] nhận thấy Trung Cộng hung hăng muốn thôn tính các nước Đông Dương và Đông Nam Á sau khi chiếm lĩnh toàn cỏi Trung Quốc. Nên ông đã lập tức hỗ trợ cho các nước ĐNÁ trong đó có Việt Nam chống lại làn sóng đỏ của CSQT, những vị tổng thống kế nhiệm ông không có những viển kiến và quyết tâm nên các tổng thống: Kennedy, Nixon và Ford đã làm mất Miền Nam Việt Nam vào tay CSQT, đó là những lỗi lầm trầm trọng làm sút giảm uy tín của Hoa Kỳ đối với các quốc gia thân hữu.

3-TT Eisenhower tin rằng chỉ có chủ-nghĩa quốc-gia mới có thể đương đầu được với Cộng-sản nên Ông muốn hỗ-trợ chính-quyền Nam Việt-Nam, một chính-quyền quốc-gia thuần-túy.[cx]

4-Tổng-thống Eisenhower và Ngoại-trưởng Foster Dulles cho rằng Ông Diệm là người có một lòng yêu-nước bất khoan nhượng.  Nên họ đã đi đến quyết định ủng hộ Ông Diệm nhưng chỉ sau khi Ông ta chiến thắng Mặt-Trận Quốc-gia Thống-Nhất các Giáo-Phái.

 

 

 

 

 

 

 

 




2-Winston Churchill:

 

Winston Leonard Spencer-Churchill thủ tướng Anh 2 nhiệm kỳ: lần thứ nhất từ 10 tháng 5 1940 đến 27.7.1945 và nhiệm kỳ 2 từ 26 tháng 10. 1951 đến 7.4.1955

 

 


 

 Sir Winston Leonard Spencer Churchill (1874-1965)

Tiểu sử:

Vietsciences- Phạm Văn Tuấn        09/04/05 

http://vietsciences.free.fr/biographie/politicians/churchill.htm      




 

 

Sir Winston Leonard Spencer Churchill (1874-1965) là một trong các chính khách danh tiếng nhất trong Lịch Sử Thế Giới và cũng là một bậc vĩ nhân của nước Anh. Vào năm 1895, ông Winston Churchill phục vụ quân đội Anh với cấp bậc Trung Uy dưới thời đại của Nữ Hoàng Victoria, ông về hưu vào năm 1964 khi làm Dân Biểu trong triều đại của Nữ Hoàng Elizabeth II, cháu 4 đời của Nữ Hoàng Victoria. Ít có người công dân nào phục vụ Tổ Quốc Anh lâu như ông Churchill.

Sau khi Thế Chiến Thứ Hai bùng nổ, một mình nước Anh phải chịu đựng cuộc chiến chống lại Đức Quốc Xã. Thủ Tướng Churchill khi đó đã dùng lới nói, niềm tin và lòng can đảm cá nhân để thúc đẩy mọi người dân nước Anh phải kiên nhẫn, chiến đấu đến toàn thắng. Hình ảnh của ông là một nhân vật bệ vệ, luôn luôn có điếu thuốc xì-gà trên miệng và hai ngón tay giơ lên theo hình chữ V, tượng trưng cho chữ Victory là chiến thắng, đã mang lại niềm tin cho dân chúng nước Anh, dù cho khi ông Churchill thăm viếng cảnh đổ nát gây nên bởi oanh tạc cơ Đức Quốc Xã, hay khi ông ra nước ngoài, vận động vì chiến thắng và hòa bình. Ông Churchill đã từng tuyên bố chỉ cống hiến cho dân tộc Anh "máu, công sức khó nhọc, nước mắt và mồ hôi" để giúp cho người dân nước Anh bảo vệ được Tự Do của họ.

Không những là một nhân vật lịch sử, một chính khách danh tiếng, Sir Winston Churchill còn là một phóng viên chiến trường, một chiến sĩ, một diễn giả, môt sử gia và một nhà văn xuất sắc. Sir Winston Churchill đã quán triệt được Ngôn Ngữ Anh, đã đọc nhiều bài diễn văn và viết ra nhiều tác phẩm bằng lời văn rõ ràng, trong sáng, hùng hồn. Năm 1953, Giải Thưởng Nobel về Văn Chương đã được trao tặng cho ông. 10 năm sau, 1963, Quốc Hội Hoa Kỳ cũng vinh danh Sir Winston Churchill là Công Dân Danh Dự của Hiệp Chủng Quốc……

 

Winston Churchill và Thế Chiến Thứ Hai.

         Sau khi quân đội Đức Quốc Xã đã chiếm trọn xứ Tiệp Khắc, người dân nước Anh mới nhận ra những điều cảnh cáo của Winston Churchill là đúng. Dân chúng và nhiều tờ báo đã yêu cầu ông Churchill trở lại chính quyền nhưng Thủ Tướng Chamberlain vẫn còn tin tưởng rằng nhà độc tài Hitler đã được mãn nguyện. Sau đó, Hitler lại đòi hỏi hải cảng Danzig của nước Ba Lan (ngày nay là Gdansk) phải được trả về cho nước Đức. Tháng 7 năm 1939, nước Đức và nước Nga vốn là hai kẻ thù, đã ký một hiệp ước hòa hoãn. Ngày 8-8-1939, Winston Churchill nói trên đài phát thanh hướng về Hoa Kỳ, nhắc nhở cho người Mỹ nhớ lại 25 năm về trước, vào năm 1914, quân đội Đức đã xâm lăng nước Bỉ và ngày nay, chiến tranh sẽ xẩy ra. Sự việc này khiến cho Thủ Tướng Chamberlain phải ký một hiệp ước bảo vệ xứ Ba Lan nếu nơi này bị tấn công.

         Ngày 1 tháng 9 năm 1939, quân đội Đức Quốc Xã tiến vào Ba Lan. Không quân Đức đã oanh tạc các thành phố trước khi thiết giáp Đức xông đến. Trong hai ngày, Thủ Tướng Chamberlain kêu gào quân Đức ngừng lại, nhưng vô hiệu quả. Ngày 3-9-1939, hai nước Anh và Pháp tuyên chiến với Đức và Ý.

         Tới thời điểm này, dân chúng Anh đòi hỏi Winston Churchill trở về chính quyền. Vị anh hùng khi trước, nay được bổ nhiệm làm Bộ Trưởng Hải Quân (the First Lord of the Admiralty). Điện tín được đánh đi tới các con tầu chiến Anh như sau: "Winnie đã trở về". Winnie là tên gọi thân mật của Winston Churchill. Các con tầu Hải Quân Anh đều treo cờ, chào mừng sự trở về ngành Hải Quân của Winston Churchill.

         Sau khi nước Ba Lan bị chia cắt làm hai, phần phía đông thuộc Liên Xô, phía tây thuộc Đức Quốc Xã, tình hình chiến tranh lắng đọng trở lại. Các binh lính Anh và Pháp vẫn hướng súng, phòng thủ sau trận tuyến Maginot dài 300 dậm. Ngày 10 tháng 5 năm 1940, quân lực Đức Quốc Xã tấn công nước Bỉ và Hòa Lan. Xe tăng Đức đè bẹp dễ dàng mọi kháng cự. Thủ Tướng Chamberlain đành phải từ chức. Winston Churchill được mời nhận chức vụ Thủ Tướng. Nội Các mới gồm các lãnh tụ của cả ba đảng: ông Anthony Eden, thuộc đảng Bảo Thủ, lo Bộ Chiến Tranh, Sir Archibald Sinclair, nhà lãnh đạo đảng Cấp Tiến, đứng đầu Bộ Không Quân, lãnh tụ đảng LÁo Động là ông Clement R. Attlee đảm nhiệm chức vụ Phó Thủ Tướng, còn Winston Churchill kiêm Bộ Trưởng Quốc Phòng.

         Bài diễn văn đầu tiên của Thủ Tướng Churchill nói trước Quốc Hội Anh là một văn bản mạnh, đầy ý nghĩa của ngôn ngữ Anh. Ông Churchill đã nói: "Tôi không có gì để cống hiến ngoài máu, công sức khó nhọc, nước mắt và mồ hôi…" và ông kêu gọi phải thực hiện "Vinh Quang bằng mọi giá, bởi vì không có Vinh Quang, sẽ không có Sống Còn". Các lời nói của Thủ Tướng Churchill là các vũ khí, và sức mạnh của các bài phát biểu của ông đã được chứng tỏ trong các năm sắp đến. Lời kêu gọi của ông Winston Churchill đã làm gia tăng tinh thần chiến đấu của dân tộc Anh, giúp họ có thêm cam đảm trong cuộc chiến đầy gian nan trước lực lượng quân sự Quốc Xã.

         Ngày 16-5-1940, Thủ Tướng Churchill bay qua Pháp, nơi này đang chống cự sức tấn công của Đức. Khi người Pháp yêu cầu Thủ Tướng Anh trợ giúp nước Pháp về các phi cơ quân sự thì ông Churchill đã từ chối, bởi vì không quân Anh chỉ bằng một phần năm không lực Đức, còn cần dùng để bảo vệ các hòn đảo Anh Cát Lợi. Ông Churchill chỉ hứa hẹn sẽ cung cấp nơi ẩn náu cho những người Pháp kháng chiến.


Winston Churchill, Franklin D. Roosevelt và Joseph Stalin tại Hội nghị Yalta 4.2.1945

         Ngày 2 tháng 6, 300,000 quân nhân Anh và Pháp phải rút lui về bờ biển Dunkirk trên lãnh thổ Pháp, họ đang cầm cự trước sức tấn công vũ bão của lực lượng Quốc Xã. Vào lần nguy ngập này, Thủ Tướng Churchill lại phải kêu gọi dân tộc Anh hỗ trợ một công tác giải cứu trong cảnh tuyệt vọng và trong vòng 24 giờ, hơn 800 tầu thuyền đủ loại, từ tầu chiến tới thuyền buồm, từ du  thuyền tới tầu kéo, công cũng như tư, đã qua lại Eo Biển Channel rộng 35 dậm, để cứu các đạo quân rút về nước Anh trong khi đó, Không Lực Hoàng Gia Anh vẫn bay lượn, ngăn cản các phi cơ săn đuổi của Đức Quốc Xã. Kết quả là các đoàn quân Anh và Pháp đã phải bỏ lại toàn bộ võ khí nặng và đã được cứu thoát.

         Sau cuộc rút lui Dunkirk, Thủ Tướng Churchill lại nói với nhân dân nước Anh: "Chúng ta sẽ bảo vệ hòn đảo của chúng ta bằng mọi giá … Chúng ta sẽ chiến đấu trên bờ biển, chúng ta sẽ chiến đấu trên các mảnh đất đổ bộ, chúng ta sẽ chiến đấu trên các cánh đồng, chúng ta sẽ chiến đấu trên các ngọn đồi …, chúng ta sẽ không bÁo giờ đầu hàng".

         Tại thủ đô Washington, Tổng Thống Hoa Kỳ Franklin D. Roosevelt đã lắng nghe lời Thủ Tướng Churchill và ông Roosevelt đã quay sang nói chuyện với ông Harry Hopkins là phụ tá của Thủ Tướng Anh rằng: "Những gì chúng tôi cung cấp cho nước Anh sẽ không là thứ tiền đổ xuống mương, khi nào mà ông già đó còn đảm đương nhiệm vụ. Nước Anh sẽ không bao giờ đầu hàng".

         Ngày 14-6-1940, quân đội Quốc Xã tiến vào thành phố Paris. Một tháng sau, Hitler đề nghị một giải pháp hòa bình với nước Anh, với ý nghĩa là lính Quốc Xã sẽ kiểm soát đời sống của người dân Anh. Thủ Tướng Churchill đã nhờ Lord Halifax, Đại Sứ Anh tại Hoa Kỳ, lên tiếng trên đài phát thanh, bác bỏ đề nghị của Đức Quốc Xã.

         Sau khi nước Pháp đầu hàng, nước Anh đang đứng trước hiểm họa xâm lăng của Đức Quốc Xã. Khi phải đối đầu với hiểm nguy này, Thủ Tướng Churchill đã nói: "Trận chiến trên đất Pháp đã xong. Tôi trông đợi trận chiến trên đất Anh bắt đầu. Lệ thuộc vào trận chiến này là sự sống còn của nền Văn Minh Thiên Chúa Giáo… Nếu chúng ta bại trận, toàn thể thế giới kể cả Hoa Kỳ, sẽ chìm vào trong vực thẳm của một thời đại đen tối mới … Bởi vậy, hãy chuẩn bị vì các nhiệm vụ của chúng ta và nếu nước Anh và khối Thịnh Vượng Chung còn tồn tại trong một ngàn năm nữa, thì đây là giờ phút quyết định".

         Có lẽ do chủ trương kháng cự mãnh liệt của Thủ Tướng Churchill, cuộc xâm lăng hải đảo Anh Cát Lợi đã không diễn ra. Đức Quốc Xã chỉ tấn công nước Anh bằng không lực vì Hitler tin rằng do triệt hạ các cơ sở phòng thủ và lực lượng Không Quân Hoàng Gia Anh, nước Anh sẽ phải đầu hàng.

         Trận chiến tiêu diệt nước Anh bắt đầu vào tháng 8 năm 1940. Vào tháng 9 năm đó, Không Quân Đức đã oanh tạc nặng nề thủ đô London và các thành phố khác. Tất cả 25 không đoàn của Không Quân Hoàng Gia Anh đã bay lên nghênh chiến, và ngăn chặn các kẻ xâm lấn. Trong dịp này, nhiều phi công đã bay 18 giờ một ngày. Công sức của các phi công Anh đã mang lại kết quả: 56 oanh tạc cơ Đức đã bị bắn hạ trong 1 ngày và các phi cơ Đức khác đã phải bỏ chạy. Khi khen ngợi lòng dũng cảm của các phi công Anh, Thủ Tướng Churchill đã nói: "Chưa bao giờ trên mặt trận xung đột, một số người lớn như vậy lại mắc nợ một số người nhỏ như vậy".

         Công cuộc oanh tạc dữ dội của không quân Quốc Xã đã khiến cho thành phố London trở thành đống gạch vụn, 100 ngàn thường dân bị giết, các đám cháy lớn do bom nổ gây nên cũng làm gia tăng thiệt hại về nhân mạng và tài sản. Từ nay, trẻ em được di tản thật xa thành phố, các người còn ở lại thành phố London phải sống dưới các con đường hầm. Trong cảnh đổ nát này, Thủ Tướng Churchill đã đi an ủi người dân Anh. Ông Churchill thường chào đám đông dân chúng bằng cách giơ hai ngón tay thành hình chữ V, tượng trưng cho chữ "Victory" hay "Chiến Thắng". Dấu hiệu này của Winston Churchill đã được mọi người Anh dùng đến để biểu lộ niềm tin vào thắng lợi của ngày mai.

         Vào mùa xuân năm 1941, các trận oanh tạc của Không Quân Đức đã giảm bớt nhưng nước Anh vẫn còn nằm trong tầm nguy hiểm. Thiếu thực phẩm, thiếu tiếp liệu, nước Anh trông chờ vào nguồn tiếp tế từ hai xứ Canada và Hoa Kỳ và khi hàng hải thương thuyền Anh chở các mặt hàng  trên Đại Tây Dương, nhiều con tầu đã bị các tầu ngầm Đức loại U bắn chìm. Trong hoàn cảnh tuyệt vọng, Thủ Tướng Churchill đã kêu gọi Hoa Kỳ và để đáp lại lời yêu cầu, Tổng Thống Franklin D. Roosevelt đã cho nước Anh mượn 50 khu trục hạm để bảo vệ các đoàn tầu Anh trên mặt biển. Việc trợ giúp của Hoa Kỳ đã làm cho dân chúng Anh lên tinh thần. Vào thời điểm này, Hoa Kỳ vẫn còn đứng trung lập trước trận chiến tại châu Âu bởi vì nhiều người Mỹ phản đối việc Hoa Kỳ liên hệ tới chiến tranh, nhưng các bài diễn văn của Thủ Tướng Churchill đã gây được niềm tin nơi người dân Mỹ, rằng nước Anh xứng đáng được trợ giúp để chống ngoại xâm.

         Vào tháng 7 năm 1941, quân đội Đức Quốc Xã hướng qua phía đông, xâm lăng Liên Xô mặc dù hai quốc gia này đã ký thỏa ước bất tương xâm.

         Tháng 8 năm 1941, Thủ Tướng Churchill qua Hoa Kỳ bằng chiến hạm Prince of Wales, để họp bàn với Tổng Thống Roosevelt. Cả hai nhà lãnh đạo đã ký "Thỏa Ước Atlantic" (the Atlantic Charter) trong đó có các chương trình hòa bình sau khi chiến thắng, chương trình về Tổ Chức Liên Hiệp Quốc, về nền tự do của thế giới và về các phương cách ngăn ngừa chiến tranh trong tương lai.

         Ngày 7 tháng 12 năm 1941, Nhật Bản tấn công Trân Châu Cảng (Pearl Harbor) trên quần đảo Hạ Uy Di, đánh chìm phần lớn hạm đội Thái Bình Dương của Hoa Kỳ. Ngày hôm sau, Hoa Kỳ tuyên chiến với Nhật Bản và Đức Quốc Xã. Sự kiện Hoa Kỳ tham chiến, đã khiến cho ông Winston Churchill tin tưởng rằng chắc chắn thắng lợi sẽ đến.

         Vào mùa đông năm 1942, quân đội Liên Xô chặn đứng được lực lượng Quốc Xã tại gần thành phố Moscow và thành phố Stalingrad (ngày nay là Volvograd) đồng thời trên mặt trận Bắc Phi, Tướng Bernard Montgomery người Anh đã đánh bại được Thống Chế Erwin Rommel của Đức tại El Alamein và quân đội Nhật Bản cũng bắt đầu phải rút lui trước sức tấn công của quân lực Hoa Kỳ trên biển Thái Bình Dương.

         Vào năm 1943, Thủ Tướng Churchill đã qua Hoa Kỳ hai lần để thảo luận với Tổng Thống Roosevelt về các kế hoạch tấn công tại châu Âu. Ngoài ra, ông Churchill còn thực hiện nhiều chuyến đi nguy hiểm khác: tới Teheran, nước Ba Tư, để gặp Thống Chế Stalin của Liên Xô, tới Cairo thuộc Ai Cập và Casablanca, Bắc Phi, để hội đàm với Tổng Thống Roosevelt. Mặc dù Liên Xô là một nước đồng minh trong công cuộc chống lại Đức Quốc Xã, nhưng ông Winston Churchill vẫn không tin tưởng Joseph Stalin. Ông chủ trương quân đội đồng minh nên đổ bộ tại Hy Lạp và tại các quốc gia trên bán đảo Balkans để ngăn cản Liên Xô không thể kiểm soát được các vùng đất này nhưng vào giai đoạn đó, Tướng George C. Marshall là Tham Mưu Trưởng của Hoa Kỳ và Tướng Dwight D. Eisenhower, Tư Lệnh Tối Cao các lực lượng Đồng Minh tại châu Âu, lại cho rằng nên tổ chức một cuộc tấn công qua eo biển Channel vào đất Pháp.

         Ngày 6 tháng 6 năm 1944, cuộc đổ bộ của quân lực Đồng Minh bắt đầu. Sáng hôm đó, Thủ Tướng Churchill đã nói trước Quốc Hội Anh: "Tôi phải công bố rằng trong đêm qua và vào các giờ của sáng hôm nay, một hạm đội gồm 4,000 tầu chiến và hàng ngàn tầu nhỏ khác, đã băng qua Eo Biển Channel". Chính ông Churchill đã muốn tham dự vào cuộc đổ bộ lịch sử này nhưng Vua nước Anh đã giữ lại vị Thủ Tướng 70 tuổi, và 6 ngày sau đó, Thủ Tướng Churchill cũng đã qua đất Pháp để quan sát mặt trận cùng với Tướng Montgomery.

         Phải mất thêm 10 tháng nữa, cuộc chiến tại châu Âu mới chấm dứt. Trong thời gian này, Thủ Tướng Churchill đã thực hiện nhiều chuyến đi khác: tới thành phố Quebec, Canada, để gặp Tổng Thống Roosevelt, qua đất Pháp và thành phố Moscow để hội thảo với Thống Chế Stalin, tới Yalta trên miền đất Liên Xô để bàn kế hoạch hòa bình hậu chiến với Tổng Thống Roosevelt và Thống Chế Stalin.

         Ngày 12 tháng 4 năm 1945, Tổng Thống Roosevelt qua đời bất ngờ vì xuất huyết não trong khi đang nghỉ ngơi tại Warm Spring, Georgia. Ngày 30-4, Hitler tự sát dưới hầm trong thành phố Berlin. Ngày 7-5, Đức Quốc Xã đầu hàng. Chiến tranh tại châu Âu chấm dứt.

         Ông Winston Churchill đã hô hào dân chúng Anh kháng chiến vì sự sống còn và nền tự do của nước Anh. Ông cũng vận động chính quyền Hoa Kỳ tham gia vào các công tác trợ giúp cũng như tham chiến để mang lại chiến thắng. Trong các giờ phút hiểm nguy và khó khăn, ông Winston Churchill đã đi khắp nơi và theo ước lượng của người phụ tá của ông, vị Thủ Tướng 70 tuồi này đã "thực hiện hơn 125,000 dậm trong các công tác chiến tranh, trải qua hơn 800 giờ trên biển và hơn 350 giờ trên không". Ông Churchill đã gặp Tổng Thống Roosevelt 9 lần và đã trao đổi với vị Tổng Thống này hơn 1,700 điện tín. Ngoài ra, sự đóng góp của ông Winston Churchill vào chiến thắng còn được Tướng Omar Bradley diễn tả bằng câu nói "Mỗi bài diễn văn của ông Winston Churchill tương đương với một sư đoàn".

 

  -Những đóng góp của Churchill:

         Cuộc chiến tranh tại châu Âu đã chấm dứt, nhưng trên mặt biển Thái Bình Dương, quân  lực Hoa Kỳ vẫn còn tấn công quân đội Nhật Bản. Sau hai trái bom nguyên tử thả xuống hai thành phố Hiroshima và Nagasaki, Nhật Bản chịu đầu hàng vô điều kiện vào tháng 8 năm 1945. Một kế hoạch hòa bình và xây dựng lại châu Âu đổ nát phải được thực hiện. Vì vậy Thủ Tướng Churchill đã hội họp với Tổng Thống Hoa Kỳ mới Harry S. Truman và Thống Chế Stalin tại Potsdam, nước Đức vào tháng 7 năm 1945. Trong cuộc hội đàm này, Stalin đòi hỏi rằng các quốc gia Đông Âu gồm Ba Lan, Hungari, Tiệp Khắc, Rumania, Bulgaria và một phần nước Đức phải ở dưới quyền  bảo trợ của Liên Xô. Ông Churchill đã phản đối kế hoạch này.

         Tại Potsdam, ông Winston Churchill nhận được tin báo rằng đảng Bảo Thủ của ông đã thất bại trong kỳ bầu cử mới và không còn là đảng chiếm đa số nữa. Chức vụ Thủ Tướng mới sẽ về tay ông Clement R. Attlee thuộc đảng Lao Động. Như vậy tại sao vị anh hùng Churchill lại gặp thất bại tại quê hương? Người dân nước Anh vào thời điểm này đã quan tâm nhiều hơn về các vấn đề thực tế như công ăn việc làm, trợ cấp an sinh và y tế, trợ cấp gia cư … Việc rời khỏi chính quyền là một điều thất bại đối với ông Winston Churchill nhưng lại là một niềm vui đối với bà Clementine, bà coi đó là một thứ ân phước được che dấu khi nghĩ về tuổi cao và các công sức lớn lao mà ông Winston Churchill đã đóng góp trong thời chiến.

         Đầu năm 1946, Tổng Thống Harry Truman đã mời ông Winston Churchill nói chuyện trong một buổi lễ ngày 5-3 tại Đại Học Westminster thuộc thành phố Fulton, tiểu bang Missouri. Winston Churchill đã qua Hoa Kỳ và tại khắp nơi, từ Thủ Đô Washington tới thành phố Jefferson, Missouri, ông được dân chúng Hoa Kỳ đón chào. Trong bài diễn văn tại Fulton, ông Winston Churchill đã chứng tỏ là một nhà hùng biện đáng ghi nhớ. Ông đã nói về Thế Chiến Thứ Hai, về Liên Xô và cách bành trướng của chủ nghĩa Cộng Sản, và ông Churchill cảnh giác mọi người: "Hiện nay, một bóng tối đang phủ xuống trên các miền đất mới được chiếu sáng vì thắng lợi của phe Đồng Minh. Từ Stettin trên biển Baltic (một thành phố của nước Đức) tới Trieste trên biển Adriatic (một thành phố của nước Ý), một bức màn sắt đã sập ngang qua lục địa".

 

 

         Winston Churchill đã lo ngại cho các dân tộc sau "bức màn sắt" hiện nay nằm dưới quyền kiểm soát của Liên Xô. Lúc đầu, các nhà lãnh đạo Hoa Kỳ thời đó chưa đồng ý với lời cảnh cáo của ông Churchill nhưng dần dần, ý nghĩa của danh từ "bức màn sắt" (the iron curtain) được thể hiện rõ ràng và đã trở thành một danh từ trong từ điển. (Xin đọc bài diễn văn của Churchill tại Missouri - Vietsciences)

          

          

  -Các danh dự vẫn tới với Winston Churchill. Ngoài Giải Thưởng Nobel lừng danh, Winston Churchill còn được Tổng Thống Pháp Charles de Gaulle trao tặng Bội Tinh Giải Phóng (Croix de la Libération), một danh dự cao quý nhất của nước Pháp để vinh danh việc giúp đỡ của ông đối với lực lượng kháng chiến Pháp (the Free French Forces) trong Thế Chiến Thứ Hai. Ngày 9-4-1963, Tổng Thống Hoa Kỳ John F. Kennedy đã tôn vinh Winston Churchill là Công Dân Danh Dự của Hoa Kỳ và ca tụng ông Churchill bằng câu "Trong các ngày đen tối khi nước Anh đứng cô đơn … ông Winston Churchill đã vận động Ngôn Ngữ Anh rồi gửi ra mặt trận".

         Vào đầu tháng 1 năm 1965, Winston Churchill bị tai biến mạch máu. Trong hai tuần lễ, nhiều lúc ông bị mê man, rồi ông qua đời vào sáng ngày 24-1-1965 ở tuổi 90.

         Ngày 30-1-1965, nước Anh đã cử hành lễ Quốc Táng cho Cựu Thủ Tướng Winston Churchill để ghi công và kính trọng một vị Anh Hùng của đất nước. Tang lễ được cử hành rất trọng thể tại Giáo Đường Saint Paul rồi quan tài được chở theo giòng sông Thames, đưa về Waterloo Station, trong khi trên không có các đoàn phi cơ thuộc Không Lực Hoàng Gia Anh bay theo. Di hài của Winston Churchill an nghỉ trong phần mộ gia đình thuộc khuôn viên nhà thờ Bladon, gần lâu đài Blenheim. Hàng triệu người trên toàn thế giới đã theo dõi buổi đại tang lễ qua màn ảnh vô tuyến truyền hình.

         

 


Nhiều người đã tụ tập bên ngoài Cung điện Buckingham để ăn mừng, trong khi Thủ tướng Anh Winston Churchill, Vua George VI, Hoàng hậu Elizabeth cùng với Công chúa Elizabeth và Margaret vẫy chào họ.

Câu nói nổi tiếng:"Trên thế giới này không có bạn bè vĩnh viễn hay kẻ thù vĩnh viễn chỉ có lợi ích quốc gia mới là vĩnh viễn"

Muốn tìm hiểu thêm về Churchill xin xem:

http://vi.wikipedia.org/wiki/Winston_Churchill. và các audio files của Churchill: http://archive.org/details/WinstonS.ChurchillsWarSpeeches

 

Nhận định của Churchill về cuộc chiến Việt Nam (trong Đệ Nhị Thế Chiến):

1-Từ 1943 TT Churchill  đã có ý định trao trả độc lập cho các quốc gia thuộc điạ của Anh.[cxi]    Riêng Pháp thì không thực tâm trao trả độc lập cho các thuộc địa, tại Việt Nam Pháp viện cớ Việt Minh theo Cộng sản nên kêu gọi Hoa Kỳ viện trợ để chống CSVN.

2- Dù muốn dù không, năm 1945 TT Churchill cũng phải chịu một phần trách nhiệm khi để cho trung tướng Tư Lệnh Anh  Douglas Gracey (thuộc lực lượng Đồng Minh giải giới Nhật) cho phép thực dân Pháp quay lại Việt Nam.

3-Trước viển cảnh các nước thuộc địa Đông Nam Á và Ấn Độ đòi độc lập, thực lực của Anh suy yếu rõ rệt, nên phải phụ thuộc vào chính sách của Hoa Kỳ, Anh có nhiều nhượng bộ trong chính sách thuộc địa hơn hẳn Pháp vẫn ngoan cố bám lấy Đông Dương.

  

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 3-Josef Stalin

      (1878 – 1953)


Ảnh Stalin khoảng năm 1942

 

Tiểu Sử:

Iosif Vissarionovich Stalin (trợ giúp·chi tiết) (1878 – 1953) là Tổng Bí thư Ban chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Liên Xô từ năm 1922 đến năm mất 1953; từ 1941 là Chủ tịch Đại biểu Nhân dân Xô Viết và Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng. Stalin còn là Tổng tư lệnh quân đội, hàm Đại nguyên soái Liên Xô, được xem là một nhà độc tài.[1] Ông là nhà lãnh đạo tối cao của Liên bang Xô viết từ giữa thập niên 1920 cho đến khi qua đời. Trong 30 năm Stalin cầm quyền, Liên Xô từ một quốc gia lạc hậu trở thành một trong những cường quốc trên thế giới. Ông cũng là lãnh tụ Liên Xô trong cuộc chiến tranh vệ quốc vĩ đại chống Đức Quốc Xã.[2] Ngoài ra, ông cũng bị phê phán vì những chính sách sai lầm và tệ sùng bái cá nhân.[3]  

 Tiểu sử

Ông sinh ngày 18 tháng 12 năm 1879 theo lịch Gregory (tức ngày 6 tháng 12 năm 1878 theo lịch Julian) trong một gia đình công nhân đóng giày ở thành phố Gori của Gruzia (thuộc đế quốc Nga), với tên Gruzia là Ioseb Dzhugashvili (იოსებ ჯუღაშვილი, Ио́сиф Джугашви́ли).

Năm 1898, Stalin bị đuổi học về tội tuyên truyền chủ nghĩa Marx, phải chuyển vào hoạt động bí mật và từ đó trở thành nhà cách mạng chuyên nghiệp.[4] Khi ông gia nhập đảng Bolshevik, ông lấy tên "Stalin" (Ста́лин), tức là "Ông mạnh như thép" trong tiếng Nga. Trong tiếng Nga, tên đầy đủ của ông là Ио́сиф Виссарио́нович Ста́лин, được chuyển tự là Iosif Vissarionovich Stalin. Tên ông cũng được viết là Xtalin trong tiếng Việt hoặc Xít Ta Lin.

Năm 1901, Stalin được bầu vào thành ủy Đảng Công nhân xã hội dân chủ Nga ở Tiflis (tên cũ của Tbilisi).

Từ năm 1902 cho đến năm 1913 Stalin bị bắt tất cả 7 lần, nhiều lần bị đày sang Xibia, trong đó 5 lần vượt ngục. Trong Cách mạng Nga (1905), ông chiến đấu cho phe Bolshevik.[3]

Tháng 1 năm 1912, trong Hội nghị toàn Nga lần VI của Đảng Công nhân xã hội dân chủ Stalin đã được cử vắng mặt vào Ban Chấp hành Trung ương Đảng.

Năm 1917, Cách mạng Tháng Hai thắng lợi ở Nga, Nga hoàng Nikolai II thoái vị, chế độ quân chủ chuyên chế Nga hoàng bị lật đổ. Theo lệnh của Chính phủ lâm thời, các tù nhân chính trị được phóng thích và Stalin trở về thủ đô Sankt-Peterburg.[2] Tháng 2 năm 1917, Stalin được bổ sung vào Chủ tịch đoàn Ban Chấp hành trung ương Đảng và vào Ban biên tập báo Sự thật.

Tháng 7 năm 1917, Stalin được bầu làm ủy viên Bộ chính trị của Ban chấp hành trung ương Đảng.

Trong những ngày Cách mạng Tháng Mười năm 1917, Stalin là ủy viên của cơ quan quân sự cách mạng do Trung ương Đảng thành lập để lãnh đạo khởi nghĩa.

Sau Cách mạng Tháng Mười Stalin giữ chức ủy viên nhân dân Bộ Dân tộc (Bộ trưởng Bộ Dân tộc) trong Hội đồng ủy viên nhân dân (Chính phủ cách mạng) do Vladimir Ilyich Lenin đứng đầu.

Stalin là ủy viên Hội đồng quân sự cách mạng trong thời gian nội chiến và chống sự can thiệp quân sự của nước ngoài.

Since 1920, there was a disagreement between Stalin, Vorosilov, and Tukhachevsky. During the Russo-Polish War, Tukhachevsky was responsible for commanding the Red Army to attack Warsaw, and the Red Army failed at the gates of Warsaw. After this event, Stalin criticized Tukhachevsky as an incompetent general. However, according to Tukhachevsky, the fault lay with Stalin and Vorosilov: although Tukhachevsky had asked them to send cavalry to help the Red Army, they did not do so, so the Red Army suffered defeat. While the relationship between Stalin and Vorosilov grew closer, no one resolved the disagreement between them and Tukhachevsky.[5]

In April 1922, Stalin was elected General Secretary of the Central Committee of the Party and held that position until his death. According to Lev Davidovich Trotsky, Lenin wrote his Testament with the hope that Stalin would lose his position as General Secretary, and that others would sever all personal and comradely ties with him. Trotsky also wrote: "There is no exact answer to the question: How would the struggle have developed if Lenin had lived? Lenin would not have been able to restrain the enemies of the conservative, careerist bureaucrats and Stalin's policies, which are expressed in a series of letters, articles, and proposals by Lenin before his death." [6] However, after Lenin's death in 1924, the Soviet leadership was uncertain about who would be the leader of the Party, and of the entire Soviet Union. At that time, there were several candidates for the leadership of the Soviet Union, including Stalin along with LD Trotsky, GE Zinoviev and LB Kamenhev. The other candidates did not show much fear of Stalin. However, shortly after Lenin's death (1927), Stalin accused Kamenhev and Zinoviev of betraying the Soviet people's revolution and expelled them from the party. There was another candidate: Trotsky: this person was expelled from the Soviet Union, and remained abroad until he became the victim of an assassination attempt. With these events, Stalin became the supreme leader of the Communist Party of the Soviet Union. [4]

During Stalin's leadership, the Soviet Union transformed from a backward country into a world superpower with enormous industrial and military potential. In poetry, he was praised as "Stalin, deeper than the ocean, higher than the Himalayas, brighter than the sun". He was the one who abolished the food stamp system in 1935, so he was widely grateful.[4] Events such as the groundbreaking of the Moscow subway line and the promulgation of the Constitution of the Soviet Union all took place under Stalin's regime.[4] In addition, to achieve his goals, Stalin used harsh methods of governance, including state terror during the Great Purge, which, according to estimates, from August 1937 to October 1938, in the prisons of the Committee for State Security alone, the Stalin regime shot 20,760 people, including about 1,000 religious leaders. The Patriarch of St. Petersburg Serafin was also killed during this time.[citation needed]

During the “Perestroika” reforms of Michail Gorbachev, this Movement “discovered” the majority of the 1.7 million files of “counter-revolutionaries” in the period 1937-1938. More than 700 thousand people were killed.

Historians quoted by international press said that under Stalin's rule, 20-40 million people were killed by Stalin and his purge apparatus in concentration camps and prisons under the former Soviet regime. Those who were massacred were said by former President (now Prime Minister) of Russia Putin: [7] "Those who were massacred and terrorized were the most elite, most intelligent and most courageous people of Russia and the Soviet Union at that time."

The name Stalin is associated with Stalinism, which is the political, economic, ideological and state governance style of Stalin.

  Second World War

During World War II, he served as commander-in-chief of the Soviet armed forces and chairman of the State Defense Committee; marshal (1943), grand marshal (1945). Some say that when World War II broke out, Stalin was taken aback and dispirited in the early days of the war. However, he soon regained his composure and called on the Soviet people to expel Nazi Germany from their country.

Under the leadership of Stalin and the Communist Party of the Soviet Union, the Soviet army and people defeated Nazi Germany in the Soviet-German War (1941-1945), defeated the Japanese empire[4] and liberated many countries in Central and Eastern Europe from fascism. This liberation led to the establishment of the socialist system.[3]

During the war, Stalin and US President Franklin D. Roosevelt (from April 1945 Harry Truman) formed the Allied Front against the Axis powers.

  Post-war period

Main article: On the cult of personality and its consequences



Yalta Conference 1945: Churchill, Roosevelt and Stalin

After World War II, under the leadership of Stalin and the Communist Party of the Soviet Union, the country's economy and society were restored. During this time, the atomic bomb and hydrogen bomb were successfully manufactured in the Soviet Union. The Soviet Union became a communist power,[3] strong enough to confront the United States in the Cold War.

On 1 March 1953, after dining with Interior Minister Lavrenty Pavlovich Beria and future premiers Georgi Maximilianovich Malenkov, Nikolai Alexandrovich Bulganin and Nikita Sergeyevich Khrushchev in Moscow, Stalin collapsed in his room, apparently having suffered a stroke that paralyzed his right side. Although his guards were surprised that he did not wake up as usual the next day, they were under orders not to disturb him, so his death was not discovered until that evening. Four days later, Stalin died on 5 March 1953, at the age of 74, and was buried on 9 March. The official cause of death was a cerebral hemorrhage (it was reported that Stalin was poisoned[citation needed]). His body was kept in the Lenin Mausoleum until October 31, 1961. As part of the de-Stalinization process, his body was removed from the mausoleum and buried next to the Kremlin wall.

  Identify

  Dedication

Iosif Vissarionovich Stalin is considered one of the most controversial politicians of the 20th century.[4] He is considered to have made great contributions to the construction and protection of the Soviet Union. In a poll of 40 million Russians in 2008, he was voted the 3rd greatest figure in Russian history, after Grand Duke Aleksandr Yaroslavich Nevsky and Prime Minister Pyotr Arkadyevich Stolypin. Considered an outstanding leader, his time in power was associated with the period of 1930 - 1940, a period of great growth in the history of the Soviet Union. During that time, the culture, music, literature, etc. of the Soviet Union achieved many great achievements. Not only that, he was also a figure who played a significant role in the Soviet Union's resistance against fascism.[8]

Even British Prime Minister Winston Churchill - a man who in fact had a great antipathy towards the Soviet Union - had to admit:[9]

It was a great blessing for Russia that in the years of its great trials it was led by the genius and iron general Stalin. He was the most outstanding figure, the one who encapsulated the turbulent times in which his life passed.

Stalin was a man of extraordinary passion and unbreakable will, tough and fierce in conversation, against whom even I, educated in the British Parliament, could not resist. Stalin had, above all, a rich sense of humor, the ability to grasp ideas with precision. This power became so great in Stalin that he was unique among the leaders of nations of all times and places.

Stalin đã gây cho chúng tôi một ấn tượng kỳ vĩ. Ông ấy có trí anh minh sâu sắc, tư duy hợp lý, không bao giờ biết hoảng loạn. Ông ấy là một nghệ nhân bất khả chiến bại trong những khoảnh khắc khó khăn kiếm tìm lối thoát từ những tình huống tuyệt vọng nhất. Ông ấy là một nhân vật rất phức tạp.

Ông ấy xây dựng và thuần hoá một đế chế mênh mông. Đó là người biết tiêu diệt kẻ thù của mình bằng chính kẻ thù của mình... Lịch sử, dân tộc không bao giờ quên lãng những người như thế

—Winston Churchill

Cho đến thời nay, di sản của Stalin vẫn chưa phai. Ông được Gennady Zyuganov - Chủ tịch Đảng Cộng sản Nga - so sánh với “Những nhân vật vĩ đại nhất của thời kỳ Phục hưng”. [2]

Theo phát ngôn viên hội đồng thành phố Oryol Olga Patenkova, các nhà lập pháp nơi đây đã thông qua một bản kiến nghị vào ngày 31 tháng 3, nội dung yêu cầu lập lại các hình ảnh của Iosif Vissarionovich Stalin.

Theo tờ Izvestia số ra ngày 14 tháng 4:[10]

Lễ kỷ niệm 60 năm chiến thắng… thúc đẩy chúng tôi ủng hộ những lời kêu gọi khôi phục lẽ công bằng của lịch sử, tôn trọng vai trò lịch sử của tổng tư lệnh Stalin

—Olga Patenkova

  Sai lầm

Bên cạnh đó, ông bị lên án vì những chính sách sai lầm và tệ sùng bái cá nhân. [3][10] Một bộ phận người Nga đã tố cáo những sai lầm cá nhân của Stalin, và xem đó là nguyên nhân khiến tổn thất của nhân dân Xô viết hết sức lớn lao trong những năm chiến tranh. Một số nhà báo còn đi tới chỗ đặt dấu bằng giữa Stalin và Hitler.

Tổng thống Nga Dmitry Anatolyevich Medvedev viết trên blog của mình sáng 30 tháng 10, 2009, nhân dịp nước Nga kỷ niệm "Ngày Tưởng nhớ Ðàn áp Chính trị," phóng viên nhật báo Ba Lan, Gzeta Wyborcza, tại Moskva đưa tin. "Tôi tin rằng, tưởng nhớ về bi kịch của dân tộc cũng thiêng liêng như tưởng nhớ về chiến thắng. Không có lý do gì để biện giải cho sự đàn áp chính trị." Medvedev viết rằng:

Chúng ta chỉ cần nghĩ - hàng triệu người đã chết vì khủng bố cùng những cáo buộc dối trá. Cho đến ngày hôm nay, có thể thấy, những tổn thất to lớn trên được biện minh bằng những mục đích cao hơn của nhà nước. Tôi tin rằng, không có sự phát triển, sự thành công, và tham vọng nào của đất nước, có thể đạt được bằng cái giá của bi kịch và mất mát. Không gì có thể được đặt trên giá trị cuộc sống con người. Và không bất cứ sự biện minh nào cho sự đàn áp chính trị (là có thể chấp nhận được).[11]

Quy mô của khủng bố, theo như Medvedev nhắc nhở, là "không thể tưởng tượng nổi." "Nó đã đánh vào tất cả các dân tộc của đất nước, hủy diệt mọi tầng lớp xã hội, hàng triệu người bị thiệt mạng." Ðề cập đến ủy ban chống lại sự bóp méo lịch sử, được thành lập gần đó, và trực thuộc Văn phòng Tổng thống, Medvedev giải thích rằng, sự dối trá về quá khứ không chỉ là "sự cố gắng sửa lại kết cục chiến tranh." Dối trá lịch sử, còn là sự cố gắng tìm cách "biện minh cho những kẻ đã giết hại đồng bào mình, những gì đang được người ta thực hiện nhân danh công lý lịch sử."[12]

Vào ngày Nga kỷ niệm hàng triệu người bị sát hại dưới chế độ độc tài của Stalin (1920 - 1953), blog này được đưa lên.[13] Bên cạnh đó, một sử gia nghiên cứu về những tội ác của lãnh tụ Stalin từng bị bắt giữ.[13]

Báo Công an Nhân dân thì ghi nhận: [14]

...không cam chịu bẽ bàng, những lực lượng thù địch lại còn muốn tung ra vô số những nhận định bịa đặt để hạ thấp vai trò và tầm cỡ của lãnh tụ Stalin. Thí dụ, theo họ, ngỡ như do lỗi của Stalin mà Moskva đã bị bất ngờ trước cuộc tấn công của nước Đức phát xít ngày 22/6/1941. Thực ra, đó là những luận điểm hoàn toàn mang tính vu cáo.

Olga Ulianova - cháu gái của cựu lãnh đạo Lenin - không cho rằng bác của bà là người chịu trách nhiệm với những chính sách sai lầm của chế độ Cộng sản Liên Xô. Bà nói: [15]

Sai lầm lớn nhất là người ta bóp méo và ngụy tạo học thuyết của Lenin. Người đầu tiên làm như vậy là Stalin.

  Thơ ca

Tố Hữu đã có bài thơ "Stalin! Stalin!" năm 1953 khi nghe tin Stalin qua đời:

Bữa trước mẹ cho con xem ảnh

Ông Stalin bên cạnh nhi đồng

Áo Ông trắng giữa mây hồng

Mắt Ông hiền hậu, miệng Ông mỉm cười

-Những lời tố cáo Stalin từ phiá Cộng Sản:

 Nhikita Khơrútsốp

VỀ TỆ SÙNG BÁI CÁ NHÂN VÀ NHỮNG HẬU QUẢ CỦA NÓ

Báo cáo mật tại phiên họp kín (ngày 25-2-1956) của Đại hội lần thứ XX đảng Cộng sản (bôn-se-vích) Liên Xô.TỦ SÁCH NGHIÊN CỨU (gồm 42 trang đánh máy): www.tusachnghiencuu.org/pdf_files/baocao.pdf 1997  

Đỗ Tịnh dịch theo bản tiếng Pháp

(có đối chiếu, sửa chữa và chỉnh lý theo bản tiếng Hung)

 

LỜI GIỚI THIỆU

 

1956! Ba năm sau khi Xtalin [Staline] chết, đảng Cộng sản Liên Xô tổ chức Đại hội lần thứ XX, nhằm mục đích thay đổi chính sách, sửa đổi sai lầm, cải tổ đảng và cải tổ chế độ. Ngày bế mạc Đại hội, giữa lúc các đại biểu lục tục kéo nhau ra về, tổng bí thư đảng Khơrútsốp [Khrouchtchev] triệu tập một cuộc họp bất thường gồm riêng các đạibiểu Liên Xô, không có mặt các đại biểu các đảng anh em. Trước cuộc họp, Khơrútsốp đã đọc một bản báo cáo, đúng hơn là một bản án, vạch trần những sai lầm và những tội ác của Xtalin. Bản báo cáo này đã đi vào lịch sử với cái tên

Báo cáo mật của Khơrútsốp về Xtalin1.

Gọi là ‘‘mật’’, nhưng chỉ trong vòng hai ba ngày, bàn báo cáo của Khơrútsốp đã được dịch ra khắp các thứ

tiếng, lưu hành khắp các nước không nằm dưới quyền kiểm soát của các đảng Cộng sản. Đây là một sự kiện quan trọng có một không hai trong lịch sử. Nó mở đầu một thời kỳ chuyển biến của hầu hết các đảng Cộng sản trên thế giới. Nó đánh dấu một bước ngoặt quyết định dẫn tới sự băng hoại của chủ nghĩa xta-lin-nít cùng sự sụp đổ của Liên Xô và các nước Đông Âu như ta đã thấy.

Ngay sau khi bản báo cáo này được công bố trên các báo chí, tờ Tiếng thợ - cơ quan tuyên truyền của Nhóm

Vietnamese Trotskyists in France - have translated many passages and written commentaries. In Vietnam, in the North, the Nhân văn Giai phẩm group indirectly mentioned it. In the South, the press mentioned it a lot. But as far as we know, no one and no place has translated the original into Vietnamese. It was not until October 1982 that the Nghiễn Thức magazine - the theoretical organ of the Vietnamese Trotskyist Group in France - translated and printed the entire book, from the French version. Two thousand copies were published, mostly in France and Western European countries, a small part sent back to Vietnam. Currently, we do not have any copies left, except for one or two copies kept for archival purposes.

More than ever, we feel the need to reprint this book. Not only because of its historical importance

but also because of its political impact on the Stalinist Communist parties, including the Communist Party of Vietnam. It is not by chance that this party, until now, has concealed and banned Khrushchev's Secret Report on Stalin from the people in the country. It is also not by chance that this party still strictly forbids anyone from talking about Stalin. Because when talking about Stalin, we must talk about Stalin's mistakes and crimes; we must talk about the political line of the party that for many years has imitated Stalin, considering Stalin as an idol and a role model; we must talk about the methods that the party has applied in eliminating elements and organizations that oppose the party, both inside and outside the party.

In reprinting this book, we retain the original translation of translator Do Tinh, without any changes. Readers will find that Khrushchev's speech is spoken, simple, and pays little attention to style.

We also reprint the original text of Ha Cuong Nghi's Preface. Written more than ten years ago, this article is still relevant to current events. Ha Cuong Nghi mentioned a number of issues - which few people paid attention to at the time - that have now become the subject and object of movements demanding pluralistic, multi-party democracy, opposing the stance of the Communist Party. These are the issues: party and state, one-party dictatorship, proletarian dictatorship, democratic centralism, etc.

Also in the article "A few words of introduction", the author raised two observations that few people paid attention to at that time. One, the mistakes and crimes of Stalin that Khrushchev pointed out were still largely lacking. Khrushchev only mentioned the last period of Stalin's life from 1937, but "forgot" the previous periods, when 90% of Lenin's close comrades were killed. Therefore, these people had not yet been rehabilitated. Two, the "reform" advocated by the leadership of the Communist Party of the Soviet Union was actually just a self-protection measure of the bureaucracy to survive. It could not lead to democracy, much less the reconstruction of Soviet democracy, which could only be achieved through a political revolution overthrowing the bureaucratic government. Each step of "reform" would create conditions leading to the collapse of the regime.

Six years have passed. The first observation has been proven by recent events: in 1988, three years after taking office,

government, Gorbachev was forced to return to the issue of Stalin's crimes. Under pressure from public opinion,

The Politburo of the Communist Party of the Soviet Union had to declare the exoneration of Zinoviev, Bukharin and most of Lenin's old comrades. Except for the most important victim, the one closest to Lenin in terms of ideology, Leo Trotsky! Why? Because Trotsky was not only the most determined opponent of Stalin but also an uncompromising opponent of the entire bureaucratic caste holding power in the Kremlin. The bureaucracy accepted "reform", but they did not accept surrender!

The second statement has also been verified by reality: Gorbachev's "reform" policy not only failed,

Not only did it fail like Khrushchev in 1956, it also led to the collapse of the Soviet Union and all the "socialist realist" countries in Eastern Europe. This collapse not only caused the collapse of the superstructure but also brought about the collapse of the infrastructure built by the October Revolution; now, the slogan of the bureaucracy is Return to Capitalism!

Because there was no political revolution by the working masses to overthrow bureaucracy and restore Soviet democracy of the October Revolution, the collapse of the Soviet Union and Eastern European countries took the form of a revolution.

1- The original title of the report was "On the Cult of Personality and Its Consequences".

''internal collapse'' (implosion) within the bureaucracy. The bureaucratic ranks are dispersed, but a part of the bureaucracy still holds power, although this government depends partly on the people's votes.

Politically, this is a step forward. The Soviet people are now free from the bloody dictatorship created by Stalin. Now they have the opportunity to judge, choose, and experiment: which regime is suitable for their interests and aspirations!

Historically, this is a completely new and unprecedented phenomenon. A reversal. Everything is almost back to the starting point. What will be the future of Russia and the countries of Eastern Europe? No one can say for sure. One thing is certain: the transformation of these countries into capitalist and democratic regimes like those of the West will not be as easy as many people think. Many symptoms show that the establishment of democracy - even bourgeois democracy - in these countries is still precarious. There is no sign that guarantees its success.

By republishing this book, we hope to offer genuine members of the Communist Party of Vietnam evidence about Stalin and Stalinism, so that they have the opportunity to reflect and understand: why did the Soviet Union and Eastern European countries collapse as they do today?

We hope to offer our readers a document to comment on the monstrosity of the Stalin phenomenon, which is a phenomenon typical of the thinking and interests of the bureaucracy. It has nothing to do with Marxism, which is humanism, aimed at liberating the working class and the oppressed and exploited classes of people.

Ước mong cuốn sách này sẽ tới tay mọi người, nhất là tới tay đông đảo đảng viên đảng Cộng sản Việt Nam, gia nhập đảng vì muốn đấu tranh cho một lý tưởng cao đẹp!

Nguyễn Tiến Cơ

Paris, ngày 10 tháng Giêng 1994……..

 

-TLLS Ông Medvedev( Tổng Thống Nga) nói về 'tội ác của Stalin'

http://www.bbc.co.uk/vietnamese/world/2010/05/100510_medvedev_stalin_worldwar2.shtml 


Tổng thống Nga trong lễ́ kỷ niệm 65 năm ngày Chiến thắng Phát-xít tại Moscow

Kỷ niệm 65 năm chiến thắng chống phát xít, Tổng thống Nga nói ‘tội ác của Stalin là không thể biện minh được' và cho rằng thắng lợi là nhờ hy sinh to lớn của nhân dân.

Trong Bấm dịp kỷ niệm lớn tại Moscow với sự tham gia của nhiều quan khách quốc tế từ Tây Âu và có cả Trung Quốc và Việt Nam, phát biểu của Tổng thống Medvedev được cho là một nỗ lực mạnh mẽ nhận diện lại lịch sử thời Liên Xô.

Trong bài trả lời phỏng vấn báo Izvestia hai hôm trước ngày lễ tại Hồng trường ngày 9 tháng 5 vừa qua, ông Dmitry Medvedev nói rằng dù từng cá nhân có quyền đánh giá khác nhau về Stalin, quan điểm của nhà nước Nga nay cho rằng Stalin “là nhà độc tài đã phạm các tội ác chống nhân dân”.

Nhân dân và sự thật

Ông Medvedev cũng nhắc đến tội ác của công an Liên Xô trong vụ thảm sát các tù binh Ba Lan tại rừng Katyn năm 1940, và cho rằng đây là “trang đen tối của lịch sử".

Trong nhiều năm thời Liên Xô, vụ Katyn bị cấm nói đến ở toàn vùng Đông Âu dưới quyền Moscow, và vai trò của Stalin cho đến gần đây vẫn được cho là ‘công nhiều hơn tội”.

Sách giáo khoa Nga xuất bản lại dưới thời Tổng thống Vlamidir Putin có ý “phục hồi vai trò nhà quản trị tài ba” Stalin trong quá trình tái thiết Liên Xô thời hậu chiến.

Nhưng nay, ông Bấm Medvedev, người có cha chiến đấu trong Hồng quân Liên Xô nói rằng:

“Chiến tranh Vệ quốc Vĩ đại là chiến thắng của nhân dân, và cả Stalin hay các tướng lĩnh cũng không làm những gì quan trọng hơn điều họ đã làm được. Đúng là họ có vai trò rất nghiêm túc nhưng chính nhân dân đã làm nên chiến thắng bằng hy sinh vĩ đại, bằng vô số sinh mạng.”

Điều quan trọng hơn, ông Medvedev nói về việc không ai muốn phục hồi chủ nghĩa Stalin:

Dù có nhiều người ngưỡng mộ ông ta, không ai nói về việc để chủ nghĩa Stalin phục sinh.

Tổng thống Dmitry Medvedev

“Nếu chúng ta có nói về sự kính trọng dành cho Stalin hoặc một số nhà lãnh đạo khác, thì trong cả 90 năm (Bấm thời cộng sản), dù có nhiều người ngưỡng mộ ông ta, không ai nói về việc để chủ nghĩa Stalin phục sinh.”

As a sign of using the glory of the past to unite Europe in a spirit of looking to the future, Russia has invited former anti-fascist Allies such as Britain, the United States and Poland to attend the ceremony marking the end of World War II.

British newspapers praised the Welsh Guards for being invited to march for the first time in Red Square last Sunday.

The Times of London also noted that Mr Medvedev promised to open Soviet-era military files to gain more information about World War II.

Earlier, Mr. Medvedev ordered the opening of files related to the killing of 22,000 Polish officers in Katyn, calling it “a very dark page in history.”

The Russian president admitted that “we have allowed history to be distorted” and promised to let the truth be “presented to the people”.


Russians have different opinions about Stalin's 'merits and crimes'

Asian perspective

The press in Vietnam, which still maintains a largely unchanged view of the Soviet Union, reported on the visit to Moscow of President Nguyen Minh Triet to attend the ceremony on May 9.

Before the trip, Mr. Triet gave an interview to Russian news agency ITAR-TASS, praising that “the presence of many foreign leaders at the commemoration in Moscow shows the international community's appreciation of the value of the Soviet Union's victory in World War II.”

He also said: "The world has changed a lot, but the victory over fascism and the decisive role of the Soviet Union will forever be an unchangeable truth, a shining page in human history."

“The great victory of the Soviet Union and the anti-Hitler alliance created favorable conditions for oppressed peoples, including the Vietnamese people, to begin their struggle for freedom."

Vietnamese newspapers such as Saigon Giai Phong, Lao Dong, etc. have not mentioned anything about President Medvedev's important statement about Stalin's crimes.

Chinese media, such as Xinhua News Agency, only mentioned Mr. Medvedev's words "opposing some politicians who seek to distort history".

Some Vietnamese newspapers, when reporting on the crash of Polish President Kaczynski's plane in the Katyn forest near Smolenski recently, mentioned "Stalin's crimes".

However, the role of this dictator, and the brutal power mechanism of the Soviet Union in general, remains a topic not openly discussed in Vietnam.

AFP's Anna Malpas, in an article about "Stalin's shadow casts a long shadow over Russian history," said the 65th anniversary of World War II is a time for Russians to look back on the Stalin era.

According to the article, Stalin led Soviet forces to victory 65 years ago, but "the brutal dictatorship he led left millions dead in labor camps and in hasty collectivizations."

 


For the first time, the Welsh Guards from England were invited to attend the parade in Red Square on May 9.

- http://www.haingoaiphiemdam.com/Tin-nam-chau/Nga-%E2%80%9Ckh%C3%B4ng-Stalin%E2%80%9D-v%C3%A0-th%E1%BA%BF-gi%E1%BB%9Bi-%E2%80%9Ckh%C3%B4ng-di-s%E1%BA%A3n-Stalin%E2%80%9D_Ng%C3%B4-V%C4%83n.php

Russia “without Stalin” and the world “without Stalin's legacy”_Ngo Van

 

May 28, 2010




Mr. Medvedev also commented: “If after the war, our country had followed a different path, we would now be more democratic and have better economic development.” He believes that if Russia had developed in conditions of free competition, respect for individual economy and following modern economic principles, things would have been different and there would not have been a crisis in 1989-1991.


Russia under the reign of Mr. Putin, and later with the shadow of President Medvedev by his side, is still criticized by the world for not knowing how to do anything other than cling to crude oil to survive and bully the former Republics that seceded from the former Soviet Union. Especially the old communist elements clinging to the image of Stalin, following Mr. Putin's extreme nationalism to call for the restoration of the "golden age" of this communist elder country, has made the image of Russia today even worse... However, this image of Russia may have been improved a lot through what happened during the recent 65th anniversary of the victory over Fascism, the most important of which is the recognition of historical realities by the Russian leadership.

Every year Russia celebrates the victory over Nazism on May 9, but even-numbered years are usually more solemn. This year's celebration, in addition to the great parade in Red Square, also saw the presence of many heads of state from countries such as Germany, England, China, and former Soviet Union countries; and this is the first year the celebration took place simultaneously in 30 different cities across Russia, which are considered special features of this celebration.

However, the most different thing was not the scale or grandeur of the ceremony, but the absence of Stalin's image on posters in the city as well as in the press and media. Many days before, the Moscow city government decided not to hang the image of this historical figure anymore. Stalin, who was once considered a hero not only of the Soviet Union but also of the entire Communist bloc, was still considered by communist historians to be the decisive figure in the victory of the Soviet Red Army over Nazi Germany. Now he has become a "villain" who can damage Russia's image in the world. People are even afraid that if Moscow hangs his image, those posters may be defaced by the people.

Người “khai tử” Stalin không phải ai khác, chính là ông Medvedev, tổng thống đương nhiệm của Nga. Hồi trung tuần tháng tư, sau tai nạn hàng không khủng khiếp khiến Tổng thống Ba Lan và 95 người khác tử nạn khi tới Katyn dự lễ kỷ niệm 70 năm vụ thảm sát Katyn; khi trả lời phỏng vấn của đài truyền hình Rusia Today, ông Medvedev đã nói tới vai trò của Stalin trong việc giết hại gần 22000 binh sĩ Ba Lan trong cuộc thảm sát này. Không chỉ có binh lính Ba Lan mà cả người Ucraina, Belorusia và cả những người Nga chống đối cũng bị Stalin ra lệnh sát hại. Và Tổng thống Mevedev đã gọi Stalin bằng một từ không thể chính xác hơn: “Tên giết người”.[cxii]

Sau đó, phía Nga liên tục bày tỏ thiện chí với Ba Lan qua việc lần lượt công khai các tài liệu liên quan tới vụ thảm sát. Nga cũng cho thiết lập một trang web để người dân có thể tự do truy cập, không bị sự hạn chế nào. Bất kỳ người Nga, Ba Lan hay người nước ngoài nào quan tâm đều có thề tiếp cận miễn phí với các thông tin về Stalin, về Katyn.

Trước đó, những tài liệu này chỉ có một số nhà sử học được tiếp cận; chính quyền Nga chỉ cung cấp cho Ba Lan một cách nhỏ giọt và khá dè dặt. Nay, bên lề lễ kỷ niệm chiến thắng Phát Xít tại Moscow, chính tay Tổng thống Medvedev trao cho quyền Tổng thống Ba Lan, Komorowski, 67 tập hồ sơ Katyn. Bên cạnh việc công bố các bằng chứng liên quan tới tội ác của Stalin về một giai đoạn lịch sử “dối trá và bị bóp méo”, Tổng thống Nga cũng kêu gọi nhân dân “từ bỏ những di sản do Stalin để lại”.

Trả lời phỏng vấn của báo Izvestia 2 ngày trước lễ kỷ niệm chiến thắng, ông Medvedev đã nói rằng, những di sản do Stalin để lại là chủ nghĩa độc tài toàn trị được áp dụng không chỉ ở Nga mà còn ở các nước XHCN khác. Và theo ông Medvedev thì chủ nghĩa này đã “bóp nghẹt các quyền tự do của con người”. Với không ít người Nga thì những trả lời vừa kể của ông Medvedev là một cú sốc lớn, vì họ vốn bị bưng bít thông tin từ hàng chục năm nay, luôn coi Stalin như một người hùng. Mới năm ngoái, điều tra xã hội học ở nước Nga cho thấy, 52% dân số vẫn coi Stalin như thần tượng.

Một tờ báo Ba Lan đã bình luận rằng, việc công bố sự thật này đã làm cho Nga và Ba Lan xích lại gần nhau, nhưng ngược lại, làm cho chính nước Nga bị chia rẽ. Ngay trong dịp lễ này, khi Moscow “đoạn tuyệt” với Stalin thì ở nhiều thành phố nhỏ khác, người ta vẫn treo những áp phích mang hình ông. Không phải lãnh đạo Nga không biết sự thật về Stalin nhưng có lẽ chính sự sùng bái “ăn vào tận máu” của một thành phần dân chúng Nga, đặc biệt là những người lớn tuổi, đã làm cho giới cầm quyền lúng túng trong việc giải quyết “thần tượng” này.

Medvedev nhấn mạnh rằng, việc dẹp bỏ thần tượng Stalin không ảnh hưởng tới chiến thắng của Liên Xô và quân đội đồng minh trước chủ nghĩa Phát Xít. Bởi, đó là thắng lợi của nhân dân, của lòng yêu nước. Vai trò của Stalin dù rất lớn, “không thể phủ nhận”, nhưng đó không phải là chiến thắng của ông ta. Chiến thắng là “sức mạnh của tập thể, phải đánh đổi bằng sinh mạng của nhiều người”. Về quan điểm của chính phủ Nga, ông Medvedev nói rằng: “Bất cứ ai cũng có quyền đánh giá Stalin theo cách của mình, nhưng quan điểm của chính phủ Nga là rõ ràng, Stalin đã phạm những tội ác chống lại nhân loại và điều này là không thể tha thứ được, dù dưới sự lãnh đạo của ông ta, đất nước đạt được một số thành tựu”. Ông Medvedev cũng nhận định: “Nếu sau chiến tranh, đất nước ta đi theo con đường khác thì bây giờ chúng ta đã dân chủ hơn và phát triển kinh tế tốt hơn”. Ông cho rằng nếu nước Nga phát triển trong điều kiện tự do cạnh tranh, tôn trọng kinh tế cá thể và theo những nguyên tắc kinh tế hiện đại, thì mọi chuyện đã khác và không có cuộc khủng hoảng trong những năm 1989 - 1991.

Sự thật dù đau đớn đến mấy vẫn là sự thật, và quyết định của Tổng thống Medvedev là một quyết định mang tính lịch sử, một quyết định dũng cảm; cho thấy có vẻ như ông đã có bản lãnh hơn, và với nhãn quan chính trị đó, ông đang thoát ra khỏi cái bóng của ông Putin. Dù gì đi nữa thì quyết định của ông đã làm thay đổi hình ảnh của nước Nga trong con mắt quốc tế và chắc chắn sẽ giúp cải thiện mối quan hệ giữa Nga với Ba Lan và thế giới phương Tây. Mặt khác, dù còn những khác biệt, nhưng rõ ràng, nước Nga đang tiến dần tới quỹ đạo dân chủ.

Đối với người Việt Nam thì điều đáng nói là, khi chính quyền Nga, đứng đầu là Tổng thống Medvedev đã rũ bỏ không thương tiếc hình ảnh của Stalin, thì Việt Nam vẫn “mũ ni che tai” và tiếp tục bưng bít thông tin, che giấu tội ác diệt chủng tầy trời này. Báo chí Việt Nam tuy ít nhiều có nhắc tới sự kiện Katyn và những nạn nhân Ba Lan sau vụ tai nạn máy bay của Tổng thống Ba Lan, nhưng không đề cập trực tiếp tới vai trò quyết định của Stalin. Và sự đưa tin nửa vời này cũng chỉ trên vài tờ báo có xu hướng cởi mở, chứ không phải các cơ quan truyền thông chính thống của nhà nước. Khi đến tham dự lễ tưởng niệm ở Nga, có lẽ ông Nguyễn Minh Triết đã hụt hẫng khi thấy hình tượng Stalin “thân thương” của ông đã vắng bóng trên đường phố thủ đô nước Nga; và xem ra chẳng có ai đồng tình với sự ấp ủ của ông và giới lãnh đạo cộng sản Việt Nam “yêu biết mấy khi con vừa học nói, tiếng đầu lòng con gọi Stalin”. Quan trọng hơn cả là chính nước Nga đã “từ bỏ những di sản do Stalin để lại” thì lãnh đạo CSVN lại coi đó là “di sản” quan trọng nhất của họ.

Ghi Chú: Bài viết sử dụng tài liệu của nhật báo Wyborcza

 

-Tổng Thống Nga Medvedev chỉ trích phe bênh vực Stalin

http://www.bbc.co.uk/vietnamese/world/2009/10/091031_medvedev_stalin.shtml

Russian President Dmitry Medvedev has loudly criticized those who intend to rehabilitate the position of former Soviet leader Joseph Stalin.

Millions of people in the former Soviet Union died under Stalin and Mr Medvedev said there could be no satisfactory explanation for the actions of leaders who destroyed their own people.

He also warned those who intend to lie about history and support repression.

Some Russian politicians have recently painted Stalin in more positive light.

Under Vladimir Putin's presidency, Stalin is often remembered as a capable leader who transformed the Soviet Union into a great power.

Cruel regime

Mr Medvedev made the unusual criticism of Stalin in a video blog on the Kremlin’s website, posted on the day Russia commemorates the millions killed under Stalin’s brutal regime, which lasted from the late 1920s until his death in 1953.


President Medvedev asserts that Stalin's mass killings cannot be adequately explained.

Mr Medvedev said he could not imagine the scale of repression under Stalin when whole groups of people were massacred and even deprived of the right to be buried.

The Russian president said many were trying to justify past repressive regimes, and he warned against those who wanted to distort history.

Mr Medvedev's comments seem to hit straight at the trend of classifying Stalin as a capable leader who changed the face of the Soviet Union.

Under Putin, history textbooks have had to be rewritten, highlighting Stalin's achievements.

In Moscow there is even a Stalin-themed cafe and a metro station with Stalin's famous slogans on the walls.

In northern Russia, a historian investigating the crimes of the former Soviet dictator was recently arrested.

There appears to be a clear split within Russia's leadership on this highly sensitive subject.





Long Dien summarizes Stalin's events related to the Vietnam War:

-How did Stalin assess the Vietnam War and use the Communist Party of Vietnam in the expansionist plot of International Communism:

- Through historical documents of the Communist bloc and the Free bloc that have been declassified, it is shown that Stalin committed many serious crimes but was deliberately concealed by the propaganda machine of the Soviet Union. Stalin's actions and policies in the International Communist command system with the intention of expanding Communism to other countries around the world, including Vietnam, Stalin must be held responsible for the crimes of Communism against humanity.

-Việc mở trường đào tạo các cán bộ CSQT để xâm nhập và phá hoại ngay trên chính đất nước của họ với sự ủng hộ tài chánh và vật chất của CSQT. Những chủ trương độc ác làm phân hoá,chia rẻ ,phân chia giai cấp đã ảnh hưởng tai hại lâu dài cho Việt Nam,khiến cho công cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp, đế quốc Nhật kéo dài gây tang thương đổ vỡ cho đất nước Việt Nam. Hồ Chí Minh và các đảng viên CSVN trong khi thi hành các chủ trương của CSQT đã bỏ quên hay phản bội quyền lợi của Dân Tộc Việt Nam. Tội ác gián tiếp của Stalin đã là tác nhân gây ra cuộc nội chiến giửa hai phe Quốc, Cộng tại Việt Nam trong suốt 30 năm (1945-1975).

-Ngoài các tội ác diệt chủng tại các quốc gia Đông Âu và sát hại hàng chục triệu dân Liên Xô khác chính kiến, Stalin còn mang tội ác cấu kết với Đức Quốc Xả để xâm chiếm các nước Đông Âu để cùng chia chác hưởng lợi mãi đến khi Đức Quốc Xả xâm lăng Liên Xô thì Stalin mới quay ra chống trả!

-Hoàn toàn Stalin và các lãnh tụ CSQT chỉ lợi dụng CSVN cho mưu đồ bành trướng chủ nghiã Cộng Sản Quốc Tế và không hề biết đến sự tổn thất, đổ vỡ do chiến tranh gây ra trên các nước khác.Người đảng viên CSVN tham gia CSQT chỉ biết phục vụ cho "Thế Giới Đại Đồng" mà bỏ quên quyền lợi Dân Tộc Việt ! Có một vài  lần Hồ Chí Minh hối hận,nghĩ đến quyền lợi Dân Tộc Việt Nam thì bị chính Stalin lên án cảnh cáo.[cxiii]

Tóm lại Stalin một lãnh tụ của CS Liên Xô mang nhiều tội ác đối với nhân loại và trong cuộc chiến Việt Nam Stalin là kẻ gây chia rẽ trong hàng ngũ kháng chiến giải phóng Dân Tộc khỏi ách nô lệ của thực dân Pháp. Stalin hoàn toàn không có công gì với dân tộc Việt Nam như lời CSVN tuyên truyền, người dân VN ghi nhận tội ác của Stalin là dùng bọn tay sai CSVN du nhập chủ nghĩa Cộng Sản vào VN gây chia rẽ dân tộc, gây chiến tranh tàn phá đất nước VN chỉ để thoả mản tham vọng bành trướng chủ nghĩa CS trên toàn thế giới. 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

4-John Fitzgerald Kennedy:


John F. Kennedy .Bách khoa toàn thư mở Wikipedia http://vi.wikipedia.org/wiki/John_F._Kennedy 

John Fitzgerald Kennedy

 


Thứ tự

Tổng thống thứ 35

Nhiệm kỳ

20 tháng 1, 1961 – 22 tháng 11, 1963

Tiền nhiệm

Dwight D. Eisenhower

Kế nhiệm

Lyndon B. Johnson

Ngày sinh:

29 tháng 5, 1917

Nơi sinh

Brookline, Massachusetts

Ngày mất

22 tháng 11, 1963 (46 tuổi)

Nơi mất

Dallas, Texas

Phu nhân

Jacqueline Lee Bouvier Kennedy

Đảng

Dân chủ

Chữ ký


"John Fitzgerald Kennedy (29 tháng 5 năm 1917 – 22 tháng 11 năm 1963), thường được gọi là Jack Kennedy hay JFK, là tổng thống thứ 35 của Hiệp chủng quốc Hoa Kỳ, tại nhiệm từ năm 1961 đến năm 1963. Sự kiện Kennedy bị ám sát vào ngày 22 tháng 11 năm 1963 là một bước ngoặt trong dòng lịch sử Hoa Kỳ vào thập niên 1960, khi khắp thế giới thương tiếc ông và các nhà lãnh đạo của nhiều quốc gia đã đi theo quan tài đưa tiễn ông về nơi an nghỉ cuối cùng.

Là chính khách trẻ tuổi nhất từng đắc cử tổng thống Hoa Kỳ[1] (Theodore Roosevelt, ở tuổi 42, là chính trị gia trẻ tuổi nhất từng phục vụ trong cương vị tổng thống: vì là phó tổng thống đương chức, Roosevelt kế nhiệm tổng thống William McKinley bị ám sát vào tháng 9 năm 1901), Kennedy cũng là tổng thống trẻ tuổi nhất đã qua đời – ông sống được 46 năm và 177 ngày. Kennedy là tín hữu Công giáo Rôma, là người Mỹ gốc Ireland duy nhất trở thành ông chủ toà Nhà Trắng và là Tổng thống đạt giải Pulitzer duy nhất của Hoa Kỳ.[2] Ông cũng là ứng cử viên cuối cùng thuộc đảng Dân chủ đến từ một tiểu bang miền Bắc giành được thắng lợi trong một cuộc tuyển cử tổng thống, là tổng thống đầu tiên sinh ra trong thế kỷ 20, và cho đến nay ông là tổng thống sau cùng qua đời khi đương chức.

Các sự kiện chính trong nhiệm kỳ tổng thống của Kennedy gồm có: vụ khủng hoảng hỏa tiễn Cuba, xây dựng Bức tường Berlin, cuộc chạy đua thám hiểm không gian, giai đoạn đầu của Chiến tranh Việt Nam và Phong trào Dân quyền. Ngày nay, ông được xếp hạng cao trong các cuộc thăm dò về uy tín của các tổng thống, nhưng Kennedy qua đời khi các dự định chính trị của ông đang còn dang dở.[3] Người kế nhiệm ông, Lyndon B. Johnson, đã hoàn tất tốt các chính sách về dân quyền khởi xướng bởi Kennedy."

 

Có thể nói TT Kennedy là vị tổng thống can dự nhiều nhất vào chính quyền Việt Nam Cộng Hoà qua các sự kiện đáng ghi nhớ như sau:

-Trong thời gian cầm quyền,tt Kennedy đã gia tăng số cố vấn quân sự rất nhanh (không có nhiệm vụ tác chiến)lên rất nhanh tại Nam Việt Nam từ con số 400 lên đến 17.000 người.[cxiv] nh ưng  viện trợ kinh tế  lại giảm, chỉ bằng phân nửa của những năm 1955 .[cxv]

- Sau đó TT Kennedy lại có ý định rút lui trong cuộc chiến Việt Nam vì lý do không thấy được chiến thắng mong đợi.[cxvi] Thực tế TT Kennedy áp dụng thuyết Domino (Domino theory) can dự vào Việt Nam vì lo sợ sự bành trướng chủ nghiã CS sau Đệ Nhị Thế Chiến và chủ thuyết Be Bờ (Containment Doctrine ) thiên về phòng thủ và ngăn chận sự bành trướng của CSQT,chỉ chấp nhận cuộc  chiến tranh hạn chế ,chủ thuyết nầy bị phê phán là đánh giặc mà "Không cần thắng!" "No win policy". Do đó Hoa kỳ chỉ mong mỏi đạt được sự ngăn chận làn sóng đỏ từ Trung Cộng không lan ra thêm các nước vùng Đông Nam Á,ngoài ra Hoa Kỳ không mong muốn một chiến thắng nào trong khu vực Châu Á Thái Bình Dương.

Hoa Kỳ đặt nặng quan tâm khu vực Châu Âu,trong đó quyền lợi liên quan của Hoa Kỳ nhiều hơn và quan trọng hơn so với Đông Nam Á.Vì thế TT Kennedy trong cuộc chiến VN rất lưỡng lự,không có thái độ dứt khoát tranh thắng với Khối Cộng.Ngược lại Liên Xô trợ giúp rất nhiều cho khu vực Á Châu, vì nơi nầy dể hoạt động mở rộng cho Chủ Nghiã CSQT, đồng thời để dành ảnh hưởng với Trung Cộng qua các nuớc CS đàn em.Liên Xô và Trung Cộng chạy đua chi viện để tạo uy tín riêng,nhờ vậy mà CSVN được nhiều mặt thuận lợi hơn so với Miền Nam Việt Nam.[cxvii]

-Trong thời điểm TT Kennedy cầm quyền tại Hoa Kỳ ,ngày 17 tháng 4 1963 các chuyên viên tình báo trong Hội Đồng Tình Báo Quốc Gia Hoa Kỳ đã đệ trình cho Tổng Thống các lượng định tình báo   như sau:

(Trong quyển Estimative Products on VietNam 1948-1975 do NXB National Intelligenca Council Tài liệu giải mật c ủa tinh báo Quốc Gia Hoa Kỳ cho phổ biến năm 1995)

 

PROSPECTS IN SOUTH VIETNAM  17 April 1963 from   National Intelligence Council(NIC).

 

THE PROBLEM (pages 186-198) 

To assess the situation and prospects in South Vietnam, with

special emphasis upon the military and political factors most

likely to affect the counter -insurgency effort.

CONCLUSIONS

A. We believe that Communist progress has been blunted and

that the situation is improving. Strengthened South Vietnamese

capabilities and effectiveness, and particularly US involvement,

are causing the Viet Cong increased difficulty, although there

are as yet no persuasive indications that the Communists have

been grievously hurt. (Paras. 27.28)

B. We believe the Communists will continue to wage a war of

attrition, hoping for some break in the situation which will lead

to victory. They evidently hope that a combination of military

pressure and political deterioration will in time create favorable

circumstances either for delivering a coup de grâce or for a

political settlement which will enable them to continue the struggle

on more favorable terms. We believe it unlikely, especially in view

of the open US commitment, that the North Vietnamese

regime will either resort to overt military attack or introduce

acknowledged North Vietnamese military units into the south

in an effort to win a quick victory. (Paras. 29.31)

C. Assuming no great increase in external support to the Viet

Cong, changes and improvements which have occurred during

the past year now indicate that the Viet Cong can be contained

militarily and that further progress can be made in expanding

the area of government control and in creating greater security

in the countryside.

However, we do not believe that it is possible at this time to project the future course of the war with

any confidence. Decisive campaigns have yet to be fought and

no quick and easy end to the war is in sight. Despite South

Vietnamese progress, the situation remains fragile. (Para. 3~2)

 

Tạm dịch:

 

Toàn cảnh Miền Nam Việt Nam lượng định ngày

April 17, 1963 of the United States National Intelligence Council (NIC).

 

Problem (Pages 186-198)

 

Assessment of the situation and overall picture of South Vietnam,

With special emphasis on the military and political elements as well as an anti-insurgency policing effort.

Summary:

 We believe that the advances of CS have been made and the situation is improving.

The increased capabilities and effectiveness of South Vietnam and especially the involvement of the United States were the cause of increased hardship for the Viet Cong, although there were no convincing signs that the Communists had suffered serious losses. (paragraphs 27-28)

 

We believe that the Communists will wage a war of attrition, hoping that changing circumstances may lead to victory.

They evidently hoped that the combination of military pressure and political deterioration would in time create conditions favorable to a final, favorable end or political settlement that would lead them to another, more favorable cycle of struggle.

We believe otherwise, especially in view of the expanded U.S. commitment, that the North Vietnamese regime will rely on military strikes or public recognition of North Vietnamese military units sent south in an effort to achieve a quick victory. (paragraphs 29-31)

Assuming no further foreign aid to the Viet Cong, the changes and growth of the past period suggest that the Viet Cong could pursue a military solution and develop further through the expansion of government control and increased security in the countryside. However, we do not believe that this is the time to plan the future of the war with confidence. Although the campaigns have not been found, the end of the war cannot be quick or simple. Although the South has made progress, the situation is very fragile.

   http://www.rfamobile.org/vietnamese/in_depth/JFK_effort_for_Vietnam_NAn-20050607.html Former President Kennedy secretly contacted the Soviet Union to resolve the Vietnam War

2005-06-07

Nguyen An, RFA reporter

 Through the Polish government

Newly declassified documents from the US State Department show that as early as April 1962, President Kennedy authorized Ambassador to India John Kenneth Galbraith to seek contact with North Vietnam, through an Indian diplomat. Meanwhile, Polish documents show that in early 1963, the US tried to contact the Soviet Union, through the Polish government.

-According to documents from the book Encyclopedia of The VietNam War (The largest Encyclopedia of the Vietnam War including a set of 3 volumes, 1196 large pages with many documents, illustrations, fully updated) by Spencer C. Tucker, ABC-CLIO Publishing House, England in 1998, page 332 commented on President Kennedy as follows:

"Kennedy, John Fitzgerald (1917-1963).

President of the United States,1960-1963.His policy in Vietnam led to a neutralization of Laos,a dramatic increase in U.S. military led to and advisors in South VietNam, and complicity in the overthrow of the government of Ngô Đình Diệm...

Kennedy was a strong supporter of the Truman Doctrine,although he denounced the Truman administration for the 1949Communist victoriy in China. In 1953 the citizens of Massachusetts elected him to the U.S.Senate,where he showed continuing interrest in foreing affairs as a critic of Eisenhower administration policies….

Although Diem's government accepted military reform and adopted the Stragetic Hamlet program, Diem becameincreasingly less willing to accept U.S. adviceon political reform. Thus ,the Kennedy administration focused on increasing efficiency in the war effort;for example,providing helicopters and establishing a command-level headquarters, the Military Assistance Command,Vietnam(MACV),in 1962.

Continuing Pathet Lao offensives in Laos and NorthVietnamese exploitation of the Ho Chi Minh Trail led the Kennedy administration  to attempt to renegotiate the neutrality of Laos, which  was suppose to have been agreed on in the 1954 Geneva Accords. The Kremlin, which had been  supplying arms to the Communist Pathet Lao in Laos since 1960, assured Assistant Secretary of State for East Asian Affairs W. Averell Harriman that they would cooperate in keeping the DRV from using Laos as a corridor into South Vietnam.Kennedy sent U.S.Marines to the Thai-Lao border,sent the Seventh Fleet to the region,and obtained the neutralization of Laos at Geneva in July 1962. But the DRV did not withdraw its troops or cease exploitation of the Trail. The United Statas accepted a false neutrality in southern Laos in return for preservation of a shaky neutrality in northern Laos,but  conceded the Lao corridor to the Communist anh severely limited U.S. strategic options."

Tạm dịch:

 Kennedy,John Fitzgerald (1917-1963 )

Tổng thống Hoa Kỳ từ 1960-1963.

"Chính sách của ông tại Việt Nam đã dẩn đến tình trạng trung lập tại Lào,sự gia tăng quân sự Hoa Kỳ đầy ấn tượng tại Nam Việt Nam bằng hình thức  các cố vấn quân sự   và sự đồng lỏa trong  cuộc lật đổ chính phủ Ngô Đình Diệm….

TT Kennedy là người ủng hộ mạnh mẻ chủ thuyết Truman,mặc dù ông đã từng lên án  chính phủ Truman gây ra chiến thắng của Cộng Sản tại Trung Hoa năm 1949. Năm 1953 cử tri  tại Masschusetts đã bầu ông lên chức vụ nghị sĩ  Hoa Kỳ, đồng thời tại đó ông  tiếp tục  viện dẩn quyền lợi quốc ngoại  để chỉ trích chính sách của TT Eisenhower….

 

Cho dù  chính phủ của TT Diệm  chấp nhận cải tổ quân đội và  nuôi dưởng Quốc Sách Ấp Chiến Lược, nhưng ông Diệm lại gia tăng mức độ giảm thiểu sự chấp nhận  các cố vấn Hoa Kỳ về cải tổ chính trị. Vì vậy, chính phủ  Kennedy đặt trọng tâm vào  việc tăng cường hiệu quả của nổ lực chiến tranh; cụ thể là cung ứng các trực thăng và  hệ thống chỉ huy, Hệ thống Chỉ Huy và Cố Vấn tại Việt Nam năm 1962(cơ quan MACV)

 

Tiếp tục tấn công Pathet Lào tại Lào và CS Bắc Việt sử dụng đường mòn Hồ Chí Minh đã dẩn dắt chính phủ Kennedy tái cứu xét  sự trung lâp của quốc gia Lào, điều mà đã được thỏa thuận trong Hiệp Định Geneva năm 1954. Điện Cẩm Linh, nơi cung cấp vũ khí cho Pathet Lào từ thập niên 1960, đoan chắc với  W.Averell Harriman Phụ tá Ngoại Trưởng HK đặc trách Đông Á Sự Vụ, là họ sẽ hợp tác để giử cho  Bắc Việt không sử dụng  Lào như là một  hành lang xâm nhập vào Nam Việt Nam. TT Kennedy  đã gởi TQLC /Hoa Kỳ  vào biên giới Thái Lào, đồng  thời điều động  Đệ Thất Hạm Đội vào vùng và đạt được sự trung lập của Lào từ tháng 7.1962. Nhưng CSBV không rút quân và không  chấm dứt sử dụng đường mòn HCM. Hoa Kỳ chấp nhận sự trung lập giả tạo tại Nam Lào để đổi lấy  sự duy trì trung lập tại Bắc Lào nhưng phải chấp nhận thua thiệt trong  việc Cộng Sản sử dụng đường mòn HCM và đã làm hạn chế nghiêm trọng thế chiến lược đã được chọn lựa của Hoa Kỳ."

2-Trước đó TT tiền nhiệm Eisenhower, người có nhiều kinh nghiệm đối đầu với CSQT, đã khuyên TT Kennedy một ngày trước khi ông nhậm chức: Lào  là trọng điểm của Đong Nam Á, là chìa khóa để vào Thái Lan và Nam Việt Nam, bằng mọi giá phải bảo vệ Lào,nếu thất bại tại Lào là đồng nghĩa với Mỹ phải cuốn cờ tại Nam Việt Nam và các nơi khác [cxviii]!Chọn lựa Trung Lập Hoá Lào với mong mỏi là CSBV không dùng con đường mòn HCM và đất Lào để làm bàn đạp tiến chiếm Miền Nam Việt Nam rỏ rang TT Kennedy chưa có kinh nghiệm xương máu với CSQT và CSVN.Chúng luôn dùng các cuộc thương lượng để lường gạt,che dấu mưu đồ đen tối là nhuộm đỏ Đông Dương và cả Đông Nam Á. Nhưng thực ra TT Kennedy không còn chọn lựa nào khác vì thời điểm đó Phong Trào Cộng Sản Quốc Tế đang lớn mạnh và ý đồ của CS Liên Xô vẫn còn muốn tiêu diệt chủ nghĩa Tư Bản toàn thế giới chứ họ chưa thừa nhận sự thất bại chiến lược của CSQT như thập niên 90 sau nầy.Cuộc thương lượng của TT Kennedy với Liên Xô là để trì hoản leo thang chiến tranh mà lúc đó các nước Tư Bản lớn trên toàn thế giới trút gánh nặng ngăn chận "Làn Sóng Đỏ" cho cường quốc Hoa Kỳ!!!

-Nhận định của Long Điền về các quyết định của TT Kennedy trong cuộc chiến Việt Nam:

1-Trong việc thương lượng với Liên Xô về tình trạng Trung Lập tại Lào và việc sử dụng đường mòn HCM,TT Kennedy đã sai lầm và bị thua thiệt quá nhiều trong thế chiến lược dẩn đến làm mất Miền Nam Việt Nam.Bởi vì một khi đã mất Lào hay Lào bị CSBV sử dụng đường mòn HCM để xâm nhập vào Miền Nam Việt Nam thì coi như sự thất trận tại MNVN đã được an bài.

2-“Nếu chúng ta cần phải chiến-đấu ở Đông-Nam-Á vậy thì hãy chiến-đấu ngay ở Việt-Nam. Ít ra ở đó người Việt-Nam còn có quyết-tâm và ý-chí chiến đấu để tiêu diệt cộng-sản.  Có đến một triệu người tị-nạn Cộng-sản đang ở tại miền Nam. Việt-Nam chính là nơi mà chúng ta muốn.”[cxix]  lời TT Kennedy.

  

 

3-Quyết định ủng hộ (bật đèn xanh) cho một số tướng lảnh đảo chánh TT Ngô Đình Diệm, một tổng thống hợp hiến do dân cử, là can thiệp vào công chuyện nội bộ của VNCH,là một quyết định sai lầm làm hạ uy tín của Hoa Kỳ trên trường quốc tế. Các đồng minh của Hoa Kỳ không còn tin tưởng vào sự viện trợ vô tư của Hoa Kỳ,mà là viện trợ với ý định lèo lái quốc gia đó.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

5-Richard Nixon.

  

Richard Milhous Nixon

"(January 9, 1913 – April 22, 1994)

   http://vi.wikipedia.org/wiki/Richard_Nixon  Bách khoa toàn thư mở Wikipedia

 Thứ tự

Tổng thống thứ 37 của Hoa Kỳ

Nhiệm kỳ

20 tháng 1 năm 1969 – 9 tháng 8 năm 1974

Tiền nhiệm

Lyndon B. Johnson

Kế nhiệm

Gerald Ford

Ngày sinh:

9 tháng 1 năm 1913

Nơi sinh

Yorba Linda, California

Ngày mất

22 tháng 4, 1994 (81 tuổi)

Nơi mất

New York, New York

Phu nhân

Thelma Catherine Patricia Ryan (Pat) Nixon

Đảng

Cộng hoà

Chữ ký


Richard Milhous Nixon (9 tháng 1, 1913 – 22 tháng 4, 1994) là Tổng thống thứ 37 của Hoa Kỳ nhiệm kì phục vụ từ 1969 đến 1974. Ông là Tổng thống duy nhất đã từ chức khỏi nhiệm sở.

 

  Vụ Watergate

Vụ Watergate là một vụ bê bối chính trị trên chính trường Mỹ, từ năm 1972 đến năm 1974, dẫn đến việc Tổng thống Richard Nixon phải từ chức.

Vụ việc xảy ra vào thời điểm Chiến tranh Việt Nam, khi chính quyền Nixon đã lạm dụng quyền lực để ngăn cản phong trào phản chiến và lực lượng chính trị đối lập là Đảng Dân chủ.

Có thể tóm tắt vụ việc như sau. Sau khi bắt năm "tên trộm" đột nhập văn phòng của Đảng Dân chủ tại Khách sạn Watergate (Washington D.C.) vào ngày 17 tháng 6 năm 1972, Cục Điều tra Liên bang Hoa Kỳ (FBI) lần ra manh mối của chiến dịch do thám này: chính các nhân vật thân cận của Tổng thống Nixon, cùng với ủy ban vận động bầu cử của ông đã tổ chức vụ đột nhập này nhắm vào đối thủ chính trị là Đảng Dân chủ. Tuy nhiên, các kết quả điều tra của FBI đã bị ỉm đi dưới những âm mưu che đậy của Nhà Trắng cho tới khi hai nhà báo Bob Woodward và Carl Bernstein của tờ Washington Post công bố trên mặt báo. Quốc hội Mỹ bèn lập ủy ban điều tra. Trước nguy cơ bị quốc hội phế truất, ngày 9 tháng 8 năm 1974, Tổng thống Nixon tuyên bố từ chức.

 

Nixon's Vietnam War

by Jeffrey P. Kimball

 Hardcover: 528 pages

ISBN: 0700611908

Publisher: University Press of Kansas

Publish Date: July 15, 2006

 

A review by John Rincon


Peace Without Honor


In Jeffrey Kimball's highly acclaimed 1998 book entitled, Nixon's Vietnam War, the author looks to set the record straight defining "Richard Nixon's critical role" in shaping United States policy in Vietnam from 1969 through the signing of the Paris Peace Accords in January 1973. The book has a small section reserved for a review of Nixon's political career and the development of his staunch anti-communist agendas. For the most part however the book deals with the years of the Nixon Presidency and how he, along with Henry Kissinger attempted to bring "peace with honor," for the United States and end the war in Southeast Asia. Nixon's Vietnam War, is not meant to be a full-length study of United States military strategy and the tactics on the battlefield, rather it is a richly detailed look behind the scenes at Nixon's attempts, both publicly and secretly, to bring a close to America's longest war


The book is basically broken into three sections, each looking at specific issues that show how Nixon and his right hand man, Kissinger, map out a strategy to finalize a peace in Vietnam. In the first part, Kimball delves into Nixon's psychological make-up. Kimball does not pretend to be a "psychohistorian," be he weaves a fascinating story of Nixon's personality disorders that have been documented over the years by both psychohistorcial biographers, and "conventional" biographers. Though Kimball concedes that Nixon was an extremely intelligent man, he (Kimball) feels Nixon suffered from various alleged psychological disorders that impeded his ability to make certain policy decisions. Kimball theorizes that the American public for the most part understood these internal conflicts inside Nixon's mind. Polls during Nixon's Presidency indicated that voters could "simultaneously perceive him as a discredited, evil president while honoring him for his grasp of foreign policy." Kimball also contends that Nixon was aware of his dark side. He quotes Nixon once telling an advisor that, "you've got to be a little evil to understand those people out there. You have to have known the dark side of life to understand those people." Kimball agrees with the thinking of the noted psychohistorical biographer James David Barber, who diagnoses Nixon as an "active-negative," that is, someone who has a "fundamentally aggressive character but controlled his anger, keeping his frustrations within himself." This manifested itself in his behavior towards Vietnam in the form of the "madman" theory. Nixon stated he wanted North Vietnam, "to believe I've reached a point where I might do anything to stop the war." He wanted to slip Hanoi the word that, "for god's sake, you know Nixon is obsessed with communism. We can't restrain him when he is angry-and he has his hand on the nuclear button." With this mentality Nixon developed his foreign policy for Southeast Asia. A type of good cop, bad cop scenario, with Nixon the bad cop and Kissinger doing all he can to stop Nixon from "pushing the button," the good cop. Of course this rational never really did much good regarding the North Vietnamese, they had been threatened with annihilation many times previously, first by China, then France, then Japan, and now the United States. The powers in North Vietnam didn't really believe that Nixon would use tactical nuclear weapons in Southeast Asia. They called his bluff, and continued negotiating from a position of strength. The strength that comes from knowing they had time on their side. One day the United States would grow weary of fighting this war of attrition, and realize the best option, like the French and Chinese were to get out.


The second part of the book looks at the military means Nixon used hoping to bring about a negotiated settlement. Those means were the continued bombing of North Vietnam, the secret bombing of the Viet Cong enclaves outside South Vietnam, the later incursions into Cambodia and Laos, and the rapid escalation of Vietnamization. As Henry Kissinger talked about peace in Paris, Nixon unleashed the full might of American air power against North Vietnam. These bombing raids, code named Linebacker and Linebacker II, were designed to force the North Vietnamese into hard-core negotiations by having them realize that Nixon was not going to ease up until a peace was brokered. Kimball's contention is that for the most part these bombing raids were a failure, based on the fact that North Vietnam was not an industrial based country. Towards the end of the war there were simply no military targets left to hit, only the ones that would cause death and hardship for the civilian population. This is one of the part of the book in which I hoped Kimball would have gone into further detail and explanation. What was the strategy behind these raids, how did they hurt or help the United States both strategically as well as publicly, and why did Nixon continued to bomb even when he and Kissinger knew that it was making very little impact on the North, except for civilian casualties?


One of the better aspects of the book are the chapters regarding America's incursions into Cambodia and Laos. This is certainly not a definitive account dissecting both incursions. However, Kimball does a credible job in attempting to convey how and why Nixon and Kissinger thought these actions would force the North Vietnamese officials to realize there was no way they could win the conflict. Both the secret bombings of Cambodia and Laos along with the ground strikes into both countries garnered mixed results. On the one hand they did capture a large array of weapons, food, medicine, and documents, but by the same token they did very little in ultimately destroying the North's ability to supply the Viet Cong and North Vietnamese Army (NVA) units in the South. Both operate at best, only limit the movement of men and material down the Ho Cho Minh trail for a short duration.


In 1969, then Secretary of Defense Melvin Laird coined the phrase "Vietnamization." This was the phrase Nixon and his cabinet would use to describe US de-escalation in Vietnam while handing over the day to day duties of the war to their South Vietnamese counter-parts. There is still quite a debate whether Vietnamization was a realistic goal for the Nixon Administration. Kimball mentions many times that the South Vietnamese proved that their military was incapable of dealing with mounting pressure from Viet Cong and NVA military units. He further states that the South Vietnamese Government was almost completely controlled by US authority and their ability to resist a sizable and concerted effort by the North was always in question. This was proved beyond a shadow of a doubt by the invasion of Laos in 1971. Code named Lam Son 719, the invasion was to be a "coming out" for Vietnamization. Only the South Vietnamese troops would be involved, with limited help provided by US advisors. The invasion was a shambles from the start. Without US military personnel on site to coordinate infantry, air, and artillery, the South Vietnamese strike force failed to reach most, if not all of their objectives. An operation thought to take weeks only lasted a few agonizing days before the South Vietnamese army was forced back across the border. Nixon and Kissinger were thoroughly embarrassed by the operation; Kimball believes Nixon realized that full Vietnamization would never be attained without a promise of massive US fire power. Especially if the North ever decided to initiate a full-scale invasion of the South, once the United States pulled-out.


The final part of the book and one that receives the most in-depth study is the process of the peace talks in Paris between Kissinger and North Vietnamese officials. Kimball focuses on Nixon's and Kissinger's interpretation of events, rather than examining what the North Vietnamese were trying to achieve. Both Nixon and Kissinger seriously doubted that the North could go on fighting indefinitely due to the Linebacker bombing raids. They failed to understand the determination of their foe and the casualties they were willing to withstand to gain the upper hand in the negotiations. One issue that Kimball does discuss thoroughly is that of South Vietnamese President Nguyen Van Thieu's opposition to the Paris Peace Accords. Thieu was extremely concerned because both Nixon and Kissinger failed miserably to keep him in the "loop" while negotiating the cease-fire agreement with the Communists. In fact, Thieu for the most part was exempt from the entire peace mediation process. Thieu loathed the final draft of his accords in 1973 that allowed Viet Cong and NVA units then in the South Vietnam to remain in place and not be forced to pull back beyond the border of the two countries. Thieu realized this would mean suicide for his country and only signed the agreement after intense pressure from Nixon and the promise of massive retaliation if the North would ever break the peace agreement. This is probably the saddest aspect to the Paris Peace Accords, signed on 27 January 1973. That is, the fact that in a few short months the controversy surrounding Watergate would lead to Nixon's resignation and congressional limitation for a military response in South Vietnam. Both Nixon and Kissinger said they would achieve "peace with honor," in Vietnam. Instead Kimball implied they sold Thieu's government "down the river." This was done mostly for political gain and without a policy in place to aid South Vietnam once US forces pulled-out of a country where they had been fighting for almost nine years.


Nixon's Vietnam War is Jeffrey Kimball's second book about America's involvement in Southeast Asia. Though the book has flaws that I have mentioned in the review, I believe this is mandatory reading for all those interested in getting a closer look at Nixon's policies regarding the war in Vietnam. The book is useful for those trying to piece together the events leading up to the final peace negotiations in Paris in 1973, how those negotiations were carried out, what repercussions they had for South and North Vietnam, and finally, how this period altered the views now held about Nixon and Kissinger in world history.

This is a famous book by Professor of History Jeffrey Kimball with the title: "Nixon's Vietnam War" University Press Of Kansas, 498 pages, 1998 edition. Book review by John Rincon

Brief translation:

In his acclaimed book "Nixon's Vietnam War" author Jeffrey Kimball directly and critically asserts Richard Nixon's role in US policy from 1969 until the Paris Peace Accords of 1973. The book has a small section dedicated to reviewing his political career and his staunch anti-communist agenda. Much of the book describes Nixon's presidency and how his collaboration with Kissinger brought Peace with Honor to the United States and the end of the war in Southeast Asia…..

The book is divided into three parts, each of which details how Nixon and his right-hand man (Kissinger) devised a strategy to end the war with peace in Vietnam. In the first part of the book, Kimball delves into the psychological makeup of Nixon. Kimball does not pretend to be a biographer, but instead delves into the fascinating aspects of Nixon's disordered personality that have been noted in biographies and psychobiographies for many years. Although Kimball acknowledges Nixon's great intelligence, he rightly feels that Nixon's suffering from a mental disorder hindered his policy decisions.

 

President Richard Nixon's comments on the Vietnam War 1955-1975:

 

To fully and honestly understand the Vietnam War 1945-1975, you need to read The Pentagon Papers, which consists of 2 parts: 7,000 pages. Declassified June 14, 2011 (including 1GB.51) and 28,000 pages of the National Security Archive from George Washington University (details between Henry Kissinger and Zhou Enlai ).   

Pentagon Papers

http://www.archives.gov/research/pentagon-papers/ Original English

 Presented in Vietnamese: http://doigio.wordpress.com/2012/04/13/pentagon-papers-sau-40-nam-bi-m%E1%BA%ADt/    Pentagon Papers — After 40 Years of Secret

1-The Vietnam War ended after a handshake between two superpowers?

http://www.rfa.org/vietnamese/people_stories/Vietnam-war-ended-with-a-shaking-hand-Between-two-powerful-countries-NgTran-04292010224409.html  

Ngoc Tran, RFA correspondent

2010-04-29

The Vietnam War has been over for 35 years, but over the years, many Vietnamese and Americans still have many questions related to this war.


Photo courtesy Nixonfoundation.org

US President Richard Nixon and Chinese Premier Zhou Enlai in Beijing in 1972.

Let's review the history related to the war, especially President Nixon's trip to China nearly 40 years ago, where the US and China issued the Shanghai Communiqué and then the Paris Agreement was signed, leading to the US withdrawal from Vietnam and the fall of Saigon 35 years ago.

Perspectives change

Như chúng ta đã biết, thuyết domino về Chủ nghĩa Cộng sản có từ thời Tổng thống Eisenhower. Thuyết này cho rằng khi phong trào cộng sản ở Trung Quốc thành công, nếu Hoa kỳ không can thiệp để phe cộng sản ở Bắc Việt chiếm miền Nam Việt Nam, sẽ làm cho các nước Đông Dương khác rơi vào tay cộng sản, đe dọa các nước còn lại trong khu vực như: Malaysia, Philippines, Nhật Bản, Úc...

Nếu Trung Quốc không phải là nước cộng sản, chúng ta đã không có chiến tranh ở Triều Tiên. Nếu Trung Quốc không phải là nước cộng sản, chúng ta không có cuộc chiến ở Đông Dương.

Tổng thống Nixon

Ông Richard Nixon là người ủng hộ thuyết domino và là một trong những nhân vật nổi tiếng chống cộng. Đó là một trong những lý do ông được chọn làm ứng cử viên phó Tổng thống, đứng trong liên danh với ông Eisenhower, ứng cử viên Tổng thống, và liên danh này đã đắc cử.

Trong thập niên 50s, khi còn là Phó Tổng thống, ông Nixon đã từng lên tiếng phản đối Trung Quốc mạnh mẽ, vì nước này là cộng sản. Ông đã nói: “Chúng ta có thể thấy Trung Quốc là nguyên nhân cơ bản của tất cả mọi rắc rối của chúng ta ở châu Á. Nếu Trung Quốc không phải là nước cộng sản, chúng ta đã không có chiến tranh ở Triều Tiên. Nếu Trung Quốc không phải là nước cộng sản, chúng ta không có cuộc chiến ở Đông Dương”.

Thế nhưng, năm 1969, khi trở thành Tổng thống, ông Nixon đã thay đổi chính sách về cộng sản. Có lẽ do sức ép của người dân Mỹ muốn kết thúc chiến tranh Việt Nam, cũng như nhận thức của Hoa Kỳ về giá trị chiến lược trong việc cải thiện mối quan hệ với Trung Quốc, đã làm cho cho Tổng thống Nixon thay đổi. Trong một thông điệp gửi đến người dân Mỹ liên quan tới chiến tranh Việt Nam, ngày 7 tháng 4 năm 1971, Tổng thống Nixon đã nói:

“Vấn đề rất đơn giản đó là như thế này: chúng ta sẽ rời khỏi Việt Nam theo cách mà - bởi những hành động của chính chúng ta - cố ý chuyển giao đất nước cho những người Cộng sản? Hay là chúng ta sẽ rời khỏi theo cách, cho người miền Nam Việt Nam một cơ hội hợp lý để tồn tại như là những người tự do? Kế hoạch của tôi sẽ chấm dứt sự tham gia của người Mỹ theo cách sẽ cung cấp cho miền Nam cơ hội đó. Và một kế hoạch khác sẽ kết thúc nó một cách vội vàng và trao chiến thắng cho những người Cộng sản”.

Và chuyến thăm lịch sử của Tổng thống Nixon năm 1972, đã giúp Hoa Kỳ chấm dứt sự tham gia trong chiến tranh Việt Nam, theo một trong hai cách mà Tổng thống Nixon đã đưa ra, cũng có thể không phải là cách mà Tổng thống Nixon, Hoa Kỳ và nhiều người Việt mong đợi. Thế nhưng chuyến đi này của Tổng thống Nixon đã đã làm thay đổi cán cân quyền lực toàn cầu cũng như lập ra một trật tự thế giới mới.


Tổng thống Hoa Kỳ Richard Nixon và Thủ tướng Trung Quốc Chu Ân Lai tại Bắc Kinh hôm 25-2-1972. Photo courtesy National Archives & Records Administration.

 

Trung - Mỹ bắt tay?

Cũng xin nhắc lại rằng, do có những mâu thuẫn với Liên Xô, một nước XHCN anh em của Trung Quốc, và nhất là sau lần đụng độ quân sự ở biên giới giữa hai nước hồi tháng 8 năm 1969, dẫn đến việc Liên Xô đưa ra các kế hoạch chi tiết cho một cuộc tấn công hạt nhân vào Trung Quốc, nên Mao Trạch Đông lo ngại và muốn tìm một sự hòa giải với Hoa Kỳ để Trung Quốc rảnh tay mà đối phó với Liên Xô.

Phía Hoa Kỳ cũng muốn cải thiện quan hệ với Trung Quốc, giúp kết thúc chiến tranh Việt Nam, cuộc chiến đã gây chia rẽ nước Mỹ, nên tháng 7 năm 1971, ông Nixon đã phái ông Henry Kissinger, Cố vấn An ninh Quốc gia, bí mật đến Trung Quốc để sắp xếp cho chuyến viếng thăm của Tổng thống Nixon đến nước này. Và rồi cả thế giới đã bị sốc khi biết rằng Tổng thống Hoa Kỳ có ý định đến thăm Trung Quốc vào năm sau, 1972.

Là chúng ta sẽ rời khỏi theo cách, cho người miền Nam Việt Nam một cơ hội hợp lý để tồn tại như là những người tự do?

Tổng thống Nixon

Mặc dù Trung Quốc rất muốn thiết lập quan hệ với Hoa Kỳ với lý do đã nêu trên, thế nhưng Trung Quốc cũng muốn ông Nixon phải bày tỏ trong tuyên bố của mình rằng, Tổng thống Hoa Kỳ “rất thèm” được đến thăm Trung Quốc, và rằng Trung Quốc rất “độ lượng” khi để ông Nixon đến thăm. Trong một lần trả lời phỏng vấn, ông Nixon nói:

“Tuyên bố bây giờ tôi phải đọc, đang được ban hành ở Bắc Kinh cũng như ở Hoa Kỳ rằng: Được biết Tổng thống Nixon đã bày tỏ mong muốn đến thăm nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, Thủ tướng Chu Ân Lai, thay mặt Chính phủ nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, mở lời mời Tổng thống Nixon đến thăm Trung Quốc vào một ngày thích hợp trước tháng 5 năm 1972. Tổng thống Nixon đã nhận lời với niềm hân hạnh”.

Thông cáo Thượng Hải


Tổng thống Richard Nixon thăm quân đội Mỹ tại Việt Nam năm 1970. AFP PHOTO.

Trước chuyến đi của Tổng thống Nixon là chuyến đi của ông Kissinger đến Trung Quốc vào mùa hè năm 1971, tại đó ông Kissinger cũng đã cùng với ông Chu Ân Lai, Thủ tướng Trung Quốc, đưa ra bản thảo về Thông cáo Thượng Hải. Hai bên đã nhận ra rằng Hoa Kỳ và Trung Quốc có nhiều điểm không thể thỏa hiệp, cho nên Chu Ân Lai đề nghị lập một bản thông cáo không chính thức và hai bên chấp nhận những điểm bất đồng, mỗi bên nêu rõ quan điểm của mình trong các phần riêng biệt khi cần thiết.

Và sau đó, tuần lễ cuối cùng của tháng 2 năm 1972, một chuyến viếng thăm lịch sử kéo dài một tuần của Tổng thống Nixon ở Trung Quốc. Vào ngày cuối cùng của chuyến viếng thăm này, ngày 28 tháng 2, tại Thượng Hải, Hoa Kỳ và Trung Quốc đã ban hành một thông cáo chung, còn gọi là Thông cáo Thượng Hải.

Những điểm chính trong thông cáo Thượng Hải là, hai nước cam kết đi đến bình thường hóa, sẽ cùng nhau hợp tác trao đổi trên nhiều lĩnh vực, Hoa Kỳ công nhận Đài Loan là một bộ phận của Trung Quốc và hai bên cam kết giải quyết vấn đề Đông Dương trong đó có chiến tranh Việt Nam.

Trong thông cáo cũng có một đoạn “ám chỉ” Liên Xô khi tuyên bố rằng, hai quốc gia Hoa Kỳ và Trung Quốc “không nước nào được phép tìm kiếm quyền bá chủ trong khu vực châu Á-Thái Bình Dương và mỗi nước chống lại các nỗ lực của bất kỳ nước nào hoặc nhóm các nước khác nhằm thiết lập quyền bá chủ”.

Một trong những điểm chính đã nêu trong Thông cáo Thượng Hải là quan điểm của hai nước về sự có mặt của quân đội Hoa Kỳ ở Đông Dương, trong đó có Việt Nam. Thông cáo nêu rõ, phía Trung Quốc ủng hộ hoàn toàn “Đề nghị 7 điểm” của Chính phủ Cách mạng Lâm thời Cộng hòa Miền Nam Việt Nam, do bà Nguyễn Thị Bình đưa ra trong lần đàm phán ngày 1 tháng 7 năm 1971.

Trong “Đề nghị 7 điểm” này, bà Bình kêu gọi Mỹ đưa ra thời hạn rút toàn bộ lực lượng Hoa Kỳ khỏi miền Nam và xóa bỏ chính phủ Việt Nam Cộng hòa của Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu.

Và rồi, như mọi người đều biết, Hiệp định Paris đã được ký gần một năm sau đó. Chiến tranh Việt Nam cũng đã kết thúc cách nay 35 năm, như là một thỏa thuận giữa các nước lớn với nhau.

 

2-Một số điểm chính trong tài liệu về cựu TT Nixon vừa được công bố:

http://www1.voanews.com/vietnamese/news/a-19-2009-06-26-voa1-81425542.html  

  Thứ Sáu, 26 tháng 6 2009

Theo tin của tờ Los Angeles Times và New York Times số ra thứ ba ngày 23 tháng sáu, nhiều băng ghi âm và hàng chục ngàn trang tài liệu từ thời chính quyền của tổng thống Nixon đã được công bố. Một trong những điều quan trọng được tiết lộ qua những tài liệu này là những gì liên quan đến Hiệp định Paris nhắm kết thúc cuộc chiến tranh Việt Nam. Lan Phương sẽ đem đến quí thính giả những điểm chính của các tài liệu vừa được công bố, mời quí thính giả theo dõi trong Câu chuyện Nước Mỹ tuần này.


Những cuốn băng được bí mật ghi âm tại phòng bầu dục Tòa Bạch Ốc trong tháng giêng và tháng hai năm 1973 cùng với hàng chục ngàn trang tài liệu đã đưa ra ánh sáng về nhiều giây phút căng thẳng trong lịch sử Hoa Kỳ. Đó là những tài liệu liên quan đến cuộc chiến tranh Việt Nam, quyết định của Tối Cao Pháp Viện liên quan đến quyền phá thai, vụ tai tiếng Watergate đưa đến việc Tổng thống Nixon phải từ chức để khỏi bị luận tội cũng như đến hành động của Israel có thể làm dấy lên cảm nghĩ bài Do Thái tại Hoa Kỳ.


Theo những gì mới được tiết lộ trong các băng ghi âm, trong lúc tổng thống Nixon cho thương thuyết để Hoa Kỳ chấm dứt can thiệp vào Việt Nam, ông đã gặp trở ngại do Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu không muốn ký bản hòa ước đề nghị, bởi lẽ ông lo sợ rằng bản hiệp định này sẽ chỉ đặt miền nam vào một vị thế đầy tổn thương, tạo điều kiện cho miền bắc dễ thôn tính.


Nhiều cuộc đàm thoại và điện đàm xoay quanh áp lực mà chính quyền của tổng thống Nixon áp đặt lên tổng thống Nguyễn Văn Thiệu để buộc ông phải chấp nhận bản hòa ước này, từ chuyện đe dọa cắt hết viện trợ, điều mà Việt Nam Cộng Hòa rất cần để chống lại với đội quân hùng hậu xâm nhập từ miền bắc, đến những lời lẽ mà ông Nixon nói với Bộ trưởng Ngoại giao Henry Kissinger rằng để buộc Tổng thống Thiệu ký vào bản hòa ước, ông ta sẽ 'chặt đầu ông Thiệu nếu cần'.


Những lời lẽ này khiến cho ông Ken Hughes, một học giả chuyên nghiên cứu về Nixon tại đại học Virginia, sửng sốt. Theo ông, cuộc đàm thoại giữa tổng thống Nixon và Ngoại trưởng Kissinger đã làm vững thêm quan điểm mà ông cho rằng ông Nixon, Tổng thống Thiệu và ông Kissinger vào lúc đó đều biết rõ rằng bản hòa ước sẽ không tồn tại lâu, và nó chẳng phải là một thứ 'hòa bình trong danh dự' như lời ông Nixon mô tả, như một cách để Hoa Kỳ giữ thể diện trong việc rút chân ra khỏi cuộc chiến.


Theo lời nhà nghiên cứu Hughes thì 'những lời lẽ này cho thấy ông Nixon sẵn sàng đi tới cùng trong việc buộc tổng thống Nam Việt Nam chấp nhận điều được gọi là dàn xếp hòa bình mà ông Nixon, ông Kissinger và Tổng thống Thiệu đều biết rõ sẽ đưa đến một chiến thắng quân sự cho phe cộng sản'.


Trong một cuộc điện đàm được ghi lại giữa ông Nixon và ông Colson, chỉ 11 tiếng đồng hồ trước khi ông Nixon tuyên thệ nhậm chức nhiệm kỳ thứ nhì, người ta còn nghe được những lời lẽ đắc ý của ông Nixon cho rằng khi hiệp định Paris được công bố, việc ông hạ lệnh tiếp tục oanh tạc miền bắc trước đó sẽ được biện minh, và phe chống đối chiến tranh tại Quốc hội Hoa Kỳ sẽ bị một đòn nặng.


Tất nhiên, cái hậu quả của hiệp định đó như thế nào thì tháng tư năm 1975 mọi người đều đã rõ.


 ….Ngoài ra, còn có những đoạn băng ghi âm liên quan đến vụ tai tiếng Watergate khiến sau này tổng thống Nixon buộc phải từ chức để tránh khỏi bị luận tội. Phần lớn những tài liệu liên quan đến vụ này đã được cho công bố từ lâu, phần còn lại vì không nghe được rõ nên Sở Văn Khố Quốc Gia Hoa Kỳ đã giữ lại vì không chắc là nó có chứa đựng những đề tài mật hay không.


Nhờ kỹ thuật hiện đại, ban nhân viên sở Văn Khố Hoa Kỳ mới có thể nghe rõ hơn và cho công bố thêm. Trong số những điều được ghi lại có vụ hai giới chức hàng đầu của bộ tư pháp Hoa Kỳ bị buộc phải từ chức và vụ sa thải một công tố viên đặc biệt điều tra về vụ Watergate, và vụ bàn thảo giữa tổng thống Nixon với phụ tá Charles W.Colson về chuyện khả dĩ ân xá cho một trong những người âm mưu trong vụ Watergate.

3-Nixon ép Sài Gòn ký hòa đàm 1973

http://www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/2009/06/090624_nixon_tapes_vn.shtml


Tổng thống Richard Nixon đã phải rời Tòa Bạch Ốc sau vụ bê bối Watergate

Các cuốn băng ghi âm từ năm 1973 được giải mật cho thấy Tổng thống Nixon đã muốn đạt được thỏa thuận tại Hòa đàm Paris với Hà Nội bằng mọi giá và gây sức ép rất lớn đối với Sài Gòn.

Một đoạn băng trong số 150 giờ thu âm và 30 nghìn trang tài liệu được Thư viện Nixon công bố hôm thứ Ba vừa qua có lời của Tổng thống Nixon nói với Cố vấn An ninh Henry A. Kissinger về Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu.

Nixon nói để bắt Tổng thống Việt Nam Cộng Hòa ký vào hòa đàm, ông sẵn sàng "cắt đầu y nếu cần thiết" (cut off his head if necessary).

Bài của Shaun Tandon trên AFP hôm 23/06 thì mô tả ông Nixon đã yêu cầu ông Kissinger nói với Tổng thống Việt Nam Cộng hòa rằng Quốc hội Mỹ sẽ cắt viện trợ nếu Sài Gòn không đồng ý với kết quả hòa đàm[cxx].

Nhưng có vẻ như ông Nixon sẵn sàng làm mạnh hơn nếu lời đe dọa cắt viện trợ không đạt mục đích.

Các đoạn băng cũng cho thấy một thứ ngôn ngữ rất 'Kissinger' mà Cố vấn An ninh của Tổng thống Hoa Kỳ dùng để nói về đồng minh.

Ông Kissinger nói với Tổng thống về Ngoại trưởng Trần Văn Lắm của Nam Việt Nam, người có mặt khi đó tại Paris để dự họp.

Dùng từ tục để gọi ông Lắm là 'an ass', ông Kissinger nói " Y cũng chẳng làm được gì cả đâu".

Just the previous month, Nixon had received the South Vietnamese Foreign Minister and promised to "do everything to help South Vietnam" and its "independence."

Mr. Nixon also said: "The main thing to remember is: we know who our real friends are."

"I don't know if that threat is enough, but I'm ready to do anything, including cutting off his head if necessary."

President Nixon threatens President Thieu

Nixon researcher Ken Hughes from the University of Virginia said he was shocked when he heard the recording of Nixon talking about Thieu.

The New York Times on June 23, 2009 quoted Mr. Hughes, who studied the tape recordings of many US presidents, saying that the above conversation further convinced him of the view that Mr. Nixon, Mr. Thieu and Mr. Kissinger all knew in advance that the ceasefire could not be maintained.

It was not "peace with honor" as Mr. Nixon described, but simply a way for the United States to withdraw from the war without "losing face".

It is clear that Nixon wanted to have an End to the War in an Honorable Peace, but in fact betraying the Allies would not bring any Honor to the United States!

Long Dien's summary of President Nixon's comments on the Vietnam War:

1- President Nixon showed the true characteristics of Americans: Interests and profits are above all. The US strategy for the Vietnam battlefield was "Fighting without winning", only hoping to maintain the original status quo, the main purpose was to weaken the Soviet Union's potential in the arms race and separate China from the Soviet Union.

2-President Nixon predicted that the Paris Peace Talks would not be effective in stopping the Vietnamese Communists but would only be a means to withdraw troops with "honor" and receive the remains of missing American soldiers.

3-Because South Vietnam and the United States had different needs for the war and viewed the war from different perspectives, they behaved differently. Instead of making their goals public, Nixon concealed his goals and made false commitments.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

6-Henry Kissinger:

Henry Kissinger

Wikipedia, the free encyclopedia


56th United States Secretary of State


Term

September 22, 1973 – January 20, 1977

Predecessor

William P. Rogers

To succeed

Cyrus Vance

8th US National Security Advisor


Term

1969 – 1975

Predecessor

Walt Rostow

To succeed

Brent Scowcroft

Party

Republic

Born

May 27, 1923 (age 87) Fürth, Bavaria, Germany


Religion

Judaism

Wife or husband

Ann Fleisher (1949-1964, divorced)

Nancy Maginnes (since 1974)

Henry Alfred Kissinger (born Heinz Alfred Kissinger; May 27, 1923 – ) is a German-American diplomat of Jewish descent, who won the Nobel Peace Prize in 1973 with Le Duc Tho. He served as United States National Security Advisor and then Secretary of State under President Richard Nixon. Kissinger survived the Watergate scandal and then secured his position of power when Gerald Ford became president.

As a proponent of "Realpolitik", Kissinger played a pivotal role in US foreign policy during 1969–1970. During this period, he initiated the policy of détente, which helped ease tensions between the US and the Soviet Union, and he also played a key role in the dialogue with Chinese Premier Zhou Enlai that included the rapprochement between the two countries and the establishment of a Sino-US strategic alliance against the Soviet Union.

During the Nixon and Ford administrations he was known as a flamboyant type, appearing at public meetings with many celebrities. Kissinger's foreign policy methods made him an enemy of the anti-war left as well as the anti-communist right.

With the recent revelation of documents from the Nixon and Ford administrations relating to US policies towards South America and East Timor, Kissinger has become the focus of criticism and hounding by the press as well as human rights groups, both domestically and internationally. After the documents were revealed, many officials from the governments of France, Brazil, Chile, Spain, and Argentina sought him out to ask about issues related to suspected war crimes such as Operation Condor, causing many difficulties for his foreign trips.

 

Henry Kissinger, a man with many faces, the 1973 Nobel Peace Prize winner, the man who committed crimes against humanity, crimes against South Vietnam, a KGB spy, a traitor to the United States... please see the full story on the websites:

http://en.wikipedia.org/wiki/Henry_Kissinger   Full document about Kissinger in English

http://www.freerepublic.com/focus/news/797596/posts Henry Kissinger: This Man Is On The Other Side   

http://www.buinhuhung.com/English/4sovietAgentW.htm  Henry KISSINGER Soviet Agent by Frank Campbell

http://www.tldm.org/news2/kissinger.htm Kissinger: traitor to America  

http://www.wariscrime.com/2009/08/25/articles/the-case-of-kissinger/ The Case of Kissinger  

 http://www.buinhuhung.com/English/4sovietAgentW.htm  Henry KISSINGER Soviet Agent by Frank Campell: In view of such a record one is not surprised to find that Henry A. Kissinger was years ago identified as a K.G.B. undercover agent, code-named Bor, assigned to a Soviet spy ring called ODRA.

http://www.buinhuhung.com/DAICAOTRANG/06Kissinger.htm Nhà ái quốc của Do thái   Kẻ tử thù của Việt nam Cộng hòa Tên phản tặc của Hoa kỳ     Tên gia nô của cộng sản gian ác.

http://www.pbs.org/thinktank/transcript1138.html  Henry Kissinger at Large, Part One

THINK TANK WITH BEN WATTENBERG TTBW 1204 PBS feed 1/29/2004: Henry KISSINGER: "Well I was born in Germany in 1923 in a little town called Furth near Nuremburg, which has the same psychological relationship to Nuremburg as Brooklyn has to New York. It’s basically part of the same city but it’s got a separate entity. My father was a teacher in a local Gymnasium, and it was sort of a German middle-class existence until Hitler came to power in 1933, whereupon my father, being Jewish, was forced to resign and conditions became progressively more difficult so in 1938 my parents decided to immigrate to the United States."…..

 

-Khen Thưởng Awards, Honors and Associations

In 1973, Kissinger and Le Duc Tho were awarded the Nobel Peace Prize for the Paris Peace Accords of 1973, "intended to bring about a cease-fire in the Vietnam war and a withdrawal of the American forces," while serving as the United States Secretary of State. Unlike Tho, who refused it because Vietnam was still at war, Kissinger accepted it.

On January 13, 1977, Kissinger was presented with the Presidential Medal of Freedom by President Gerald Ford.

In 1995, he was appointed an honorary Knight Commander of the Order of the British Empire.[60]

In 1998, Kissinger became an honorary citizen of Fürth, Germany, his hometown. He has been a life-long supporter of the Spielvereinigung Greuther Fürth football club and is now an honorary member. He served as Chancellor of the College of William and Mary from February 10, 2001 to the summer of 2005.

In April 2006, Kissinger received the prestigious Woodrow Wilson Award for Public Service from the Woodrow Wilson Center of the Smithsonian Institution.

In June 2007, Kissinger received the Hopkins-Nanjing Award for his contributions to reestablishing Sino–American relations. This award was presented by the presidents of Nanjing University, Chen Jun and of Johns Hopkins University, William Brody, during the 20th anniversary celebration of the Johns Hopkins University—Nanjing University Center for Chinese and American Studies also known as the Hopkins-Nanjing Center.

In September 2007, Kissinger was honored as Grand Marshal of the German-American Steuben Parade in New York City. He was celebrated by tens of thousands of spectators on Fifth Avenue. Former German Chancellor Helmut Kohl was supposed to be a co-Grand Marshal but had to cancel due to health problems. Kohl was represented by Klaus Scharioth, German Ambassador in Washington, who led the Steuben Parade with Kissinger.

Kissinger is known to be a member of the following groups:

Bohemian Grove[61]

Council on Foreign Relations[62]

Aspen Institute[63]

Bilderberg Group[64]

Works of Henry Kissinger

Bibliography

 Memoirs

1979. The White House Years. ISBN 0-316-49661-8

1982. Years of Upheaval. ISBN 0-316-28591-9

1999. Years of Renewal. ISBN 0-684-85571-2

 Public policy

1957. Nuclear Weapons and Foreign Policy. ISBN 0-865-31745-3 (1984 edition)

1961. The Necessity for Choice: Prospects of American Foreign Policy. ISBN 0-06-012410-5

1965. The Troubled Partnership: A Re-Appraisal of the Atlantic Alliance. ISBN 0-07-034895-2

1969. American Foreign Policy: Three essays. ISBN 0-297-17933-0

1973. A World Restored: Metternich, Castlereagh and the Problems of Peace, 1812-22. ISBN 0-395-17229-2

1981. For the Record: Selected Statements 1977-1980. ISBN 0-316-49663-4

1985 Observations: Selected Speeches and Essays 1982-1984. ISBN 0-316-49664-2

1994. Diplomacy. ISBN 067165991X

1999. Kissinger Transcripts: The Top Secret Talks With Beijing and Moscow (Henry Kissinger, William Burr). ISBN 1-56584-480-7

2001. Does America Need a Foreign Policy?: Toward a Diplomacy for the 21st Century. ISBN 0684855674

2002. Vietnam: A Personal History of America's Involvement in and Extrication from the Vietnam War. ISBN 0-7432-1916-3

2003. Crisis: The Anatomy of Two Major Foreign Policy Crises: Based on the Record of Henry Kissinger's Hitherto Secret Telephone Conversations. ISBN 0-7432-4910-0

Declassified documents 2011, anyone who wants to learn about the history of the Vietnam War 1945-1975 must read the Pentagon Papers, a massive document (a total of 7000 pages in June 2011 and then 28,000 pages) and valuable from the CIA.

Pentagon Papers — After 40 Years of Secrecy

http://doigio.wordpress.com/2012/04/13/pentagon-papers-sau-40-nam-bi-m%E1%BA%ADt/

Pentagon Papers — After 40 Years of Secrecy

Hoang Duy Hung

April 12, 2012 


After 40 Years of Secret

In early summer 2011, the world was in a frenzy over China's tension in the East Sea, and everyone looked to the United States with the hope that the United States would be the savior to help them deal with China's expansionist dreams. But on June 14, 2011, the National Archives of the United States Department of Defense declassified 7,000 pages of documents about the issues of Vietnam and Taiwan more than 40 years ago, causing many people's trust in the United States to disappear. Later, the National Security Archive at George Washington University released another 28,000 pages of documents, including detailed dialogues between two Secretary of State Henry Kissinger and Zhou Enlai, making many people see the harsh truth that the United States had sold out the Republic of Vietnam and Taiwan in exchange for peace and trade with China.

This document makes Kissinger's 1979 memoir (The Memoirs) worthless because many things in Henry Kissinger's memoir are inconsistent with the details in this document. Henry Kissinger's memoir was written to flatter himself and to absolve himself. Historical documents of the Archives show that the policy of the US State Department was to put the interests of the US first, even though this policy led to betrayal of allies as well as having to hide and deceive both the US people and the US Congress.

In the early 1970s, the United States changed its strategy of joining hands with China to deal with the Soviet Union, forcing the United States to kick Taiwan out of the United Nations and put China in its place. Forty years ago, the United States recognized that there was only one China, and Taiwan was just a province of China with a special system!! The United States has pursued this policy for forty years and will continue to pursue this policy until Taiwan is officially unified with China, and usually when unification occurs, China will have a multi-party system.

The documents also show that China set the condition of resolving the Taiwan issue along with resolving the Vietnam War. The United States decided to abandon the Republic of Vietnam, allowing the Vietnamese Communists to take over the entire country, and the United States washed its hands of it for a few decades, leaving Southeast Asia and the East Sea open for China to influence. The documents show that at that time, North Vietnam was very confused and prepared to surrender because it could not bear the B52 bombing in Hanoi, and if the United States continued to bomb for another 2 weeks, Hanoi would probably have surrendered, but because of the agreement with Beijing, Henry Kissinger and President Richard Nixon stopped bombing as a form of throwing away the victory that was within reach! Also because of this policy, in January 1974, Communist China sent its navy to attack Hoang Sa. The Republic of Vietnam Navy fought and called on the US Navy's Seventh Fleet, which was nearby, for humanitarian aid. The Seventh Fleet received enough distress signals but still ignored them, allowing the wounded Republic of Vietnam soldiers to die painfully and unjustly in the East Sea.

Tại sao Bộ Quốc Phòng Hoa Kỳ tiết lộ những bí mật này?  Có phải họ có lòng thành tiết lộ những bí mật đầy lừa lọc và phản trắc đối với các đồng minh của họ?  Bí mật lịch sử đã vén màn, liệu những đồng minh của Hoa Kỳ có còn tin tưởng nơi Hoa Kỳ như họ đã có trước đây?

Thật ra Hoa Kỳ ở trong tình thế không thể giữ bí mật lâu dài được nữa vì trước đây những chi tiết này đã rò rỉ ra ngoài hầu hết rồi và nếu cứ tiếp tục dấu diếm những điều mà mọi người đã đoán biết thì hệ quả của nó còn tai hại hơn cả việc tiết lộ.  Cách đây 40 năm, ông Daniel Ellsberg đã tiết lộ những bí mật này cho The Washington Post, the Times, New York Times, và nhiều cơ quan truyền thông khác tạo một cú sốc trong quần chúng Hoa Kỳ.  Ngày hôm nay, Văn Khố Quốc Gia tung ra những tài liệu cách đây 40 năm chỉ là để xác nhận cách chính thức những tài liệu ông Daniel Ellsberg tung ra trước đó là chính xác, thôi, mọi người đừng đoán già đoán non nữa.

Ông Daniel Ellsberg là  người gốc Do Thái, sinh trưởng tại Chicago (sinh ngày 7/4/1931), là một người phân tích tình báo chiến thuật chiến lược của quân đội.  Ông từng là nhân viên của RAND Corporation.  Rand là chữ viết tắt của Research and Development, một công ty bất vụ lợi chuyên phân tích tình hình cho Quân Đội Hoa Kỳ và Doughlas Air Company là một công ty chế tạo các vũ khí cho Bộ Quốc Phòng Hoa Kỳ.  Rand có 1600 nhân viên và trong 1600 nhân viên này có những người làm cho tình báo Hoa Kỳ.

Năm 1954, sau khi tốt nghiệp ở Harvard, Daniel Ellsberg gia nhập Hải Quân Hoa Kỳ.  Ông ra trường đứng đầu lớp cả 1000 người.  Mang lon Thiếu Uý, ông trở thành tiểu đội trưởng.  Sau 2 năm phục vụ cho Hải Quân, ông được trở về công việc dân sự, ông tiếp tục học ở Harvard và tham gia giúp Rand chuyên phân tích tình hình quân sự.  Năm 1964, ông chính thức làm cho Bộ Quốc Phòng và ông tham gia biến cố hạm đội USS Maddox xảy ra ở Vùng Vịnh Bắc Việt (Gulf of Tonkin) năm 1964. Khi ấy Hoa Kỳ nói rằng Bắc Việt tấn công hạm đội USS Maddox để lấy cớ đó tấn đánh Bắc Việt nhưng bây giờ tài liệu đã giải mã, chính Hoa Kỳ dàn dựng vụ này hơn là Bắc Việt.  Năm 1965, ông được chuyển sang làm Bộ Ngoại Giao đặc trách phân tích tình hình Việt Nam.  Năm 1967, ông trở về làm cho Rand và cho Bộ Quốc Phòng, trực tiếp chịu trách nhiệm với Bộ Trưởng Quốc Phòng.

Năm 1969, ông không có thiện cảm sách lược của Hoa Kỳ với Cuộc Chiến Việt Nam và sau khi nghe Randy Kehler (sinh năm 1944), một trong những người phản chiến thuyết trình cách hùng hồn, ông Daniel Ellsberg trở thành một trong những người chống chiến tranh. Sau khi đã có thiện cảm với nhóm phản chiến và ở cương vị là một người có thể tiếp xúc được những tài liệu tối mật của quốc gia, cùng với Anthony Russo (1934-2008) làm ở Rand, Daniel Ellsberg bí mật sao lại (copy) nhiều tài liệu tối mật và rò rỉ ra ngoài cho báo chí biết. Tài liệu rò rỉ bí mật này được giới truyền thông Hoa Kỳ đặt tên cho là Pentagon Papers. Năm 1970, Daniel Ellsberg cố gắng ảnh hưởng trên các Thượng Nghị Sĩ bằng cách thuyết phục các đổng lý văn phòng (chiefs-of-staff) của các Thượng Nghị Sĩ những tàn hại về Chiến Tranh Việt Nam.

Chủ Nhật ngày 13/6/1971, lần đầu tiên báo Times đăng trích đoạn từng phần 7000 trang   .  Tổng Thống Richard Nixon và Henry Kissinger bị cú đấm bất ngờ, lập tức phản ứng cách hung hãn, cách chức nhiều người họ nghi hoặc. Tổng Thống Nixon nói: “Hãy cách chức ngay những tên đầu não.” Nội các của Tổng Thống Nixon nộp đơn khẩn cấp xin Tối Cao Pháp Viện ngăn cấm không cho Times và các báo chí tiếp tục đăng tải những tin tối mật của Quốc Phòng.  Times và các cơ quan truyền thông báo chí nhất quyết không chịu tiết lộ Daniel Ellsberg là nguồn gốc nhận tin của họ.  Daniel Ellsberg phải trốn chui trốn nhủi trong bí mật cả 2 tuần.  Sau 2 tuần, Tối Cao Pháp Viện phán quyết Times có quyền tiếp tục đăng tải những thông tin tối mật của Bộ Quốc Phòng được rò rỉ tới họ vì đây là Tự Do Ngôn Luận được bảo vệ bởi Tu Chính Án Thứ Nhất.  Phán quyết này như một cú tát tai vào mặt nội các của Tổng Thống Richard Nixon.

Ngày 28/6/1971, Daniel Ellsberg và bạn đồng nghiệp Anthony Russo nộp mình cho FBI ở Boston Massachussett.  Chính phủ Liên Bang Hoa Kỳ truy tố 2 người vi phạm Đạo Luật Tình Báo Năm 1917 (Espionage Act 1917).  Sau 2 năm điều tra và nhiều biến chuyển, vào tháng 5 năm 1973, chánh án William M. Byrne, Jr. ra lệnh bãi nại vụ án này. Sau vụ án này, Daniel Ellsberg đi thuyết trình nhiều nơi về các đề tài chính trị cũng như những bí mật lịch sử liên quan đến Việt Nam và Đài Loan.

Daniel Ellsberg và Anthony Russo đã tiết lộ những bí mật cách đây hơn 40 năm và hiện nay Daniel Ellsberg còn sống và còn đi thuyết trình những vấn đề đó nên Văn Khố Quốc Gia chấp nhận bạch hóa hồ sơ.  Khi bạch hóa hồ sơ thì một hình thức nào đó họ cũng xác nhận chính sách của Hoa Kỳ là “quyền lợi của Hoa Kỳ là tối thượng” nên sẵn sàng bất chấp cả sự phản bội đối với đồng minh để đạt mục tiêu. Trong tương lai, những ai muốn làm đồng minh với Hoa Kỳ thì phải biết điều này mà trong luật họ gọi đó là caveat emptor – let the buyer beware, làm bạn với Mỹ và nếu Mỹ đâm sau lưng cách bất ngờ thì đừng có than trời trách đất.


Lời Kết:

Hoa Kỳ là siêu cường số 1 trên thế giới hiện nay nên không giao dịch hoặc làm bạn với Hoa Kỳ thì thiệt hại rất nặng nề. Làm bạn với Hoa Kỳ thì phải biết được ưu và khuyết điểm của Hoa Kỳ, đừng đặt quá nhiều kỳ vọng nơi Hoa Kỳ để rồi không biết tự xây dựng thực lực cho chính bản thân mình thì có ngày vì quyền lợi của Hoa Kỳ, họ bán đứng không kịp trở tay thì đau lòng vô cùng.   Trở lại vấn đề Biển Đông,  chắc Hoa Kỳ và Trung Cộng đã có một thỏa thuận ngầm gì ở đàng trong rồi nên Bộ Trưởng Quốc Phòng của Trung Cộng là Trì Hạo Điền mới dám mạnh miệng tuyên bố với Hoa Kỳ là “hãy chia đôi Thái Bình Dương” và trong tháng 6/2011 Bắc Kinh đổ hơn 1000 tỷ Mỹ Kim mua công khố phiếu của Hoa Kỳ.  Chỉ có chế độ đa đảng và sự đoàn kết của người Việt trong và ngoài nước thì mới có đủ sức mạnh để bảo vệ chủ quyền của Việt Nam trên hai quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa.

Thiếu một trong 2 yếu tố này, nguy cơ mất nước của Việt Nam rất là gần kề.

www.vietthuc.org



Pentagon Papers http://www.archives.gov/research/pentagon-papers/

The Pentagon Papers, officially titled “Report of the Office of the Secretary of Defense Vietnam Task Force”, was commissioned by Secretary of Defense Robert McNamara in 1967. In June of 1971, small portions of the report were leaked to the press and widely distributed. However, the publications of the report that resulted from these leaks were incomplete and suffered from many quality issues.

On the 40th anniversary of the leak to the press, the National Archives, along with the Kennedy, Johnson, and Nixon Presidential Libraries, has released the complete report. The 48 boxes in this series contain a complete copy of the 7,000 page report along with numerous copies of different volumes of the report, all declassified. Approximately 34% of the report is available for the first time.

What is unique about this, compared to other versions, is that:

The complete Report is now available with no redactions compared to previous releases The Report is presented as Leslie Gelb presented it to then Secretary of Defense Clark Clifford on January 15, 1969 All the supplemental back-documentation is included. In the Gravel Edition, 80% of the documents in Part V.B. were not included This release includes the complete account of peace negotiations, significant portions of which were not previously available either in the House Armed Services Committee redacted copy of the Report or in the Gravel Edition.

Files

All files in the “Title” column are in PDF format. Due to the large file sizes, we recommend that you save them rather than try to open them directly.

Title

File Size

ARC ID

Index

(1.4 MB)

5890484

[Part I] Vietnam and the U.S., 1940-1950

(40 MB)

5890485

[Part II] U.S. Involvement in the Franco-Viet Minh War, 1950-1954

(15 MB)

5890486

[Part III] The Geneva Accords

(21.5 MB)

5890487

[Part IV. A. 1.] Evolution of the War. NATO and SEATO: A Comparison

(10 MB)

5890488

[Part IV. A. 2.] Evolution of the War. Aid for France in Indochina, 1950-54

(6.8 MB)

5890489

[Part IV. A. 3.] Evolution of the War. U.S. and France’s Withdrawal from Vietnam, 1954-56

(13.5 MB)

5890490

[Part IV. A. 4.] Evolution of the War. U.S. Training of Vietnamese National Army, 1954-59

(19.9 MB)

5890491

[Part IV. A. 5.] Evolution of the War. Origins of the Insurgency

(57.7 MB)

5890492

[Part IV. B. 1.] Evolution of the War. Counterinsurgency: The Kennedy Commitments and Programs, 1961

(34.8 MB)

5890493

[Part IV. B. 2.] Evolution of the War. Counterinsurgency: Strategic Hamlet Program, 1961-63

(9.9 MB)

5890494

[Part IV. B. 3.] Evolution of the War. Counterinsurgency: The Advisory Build-up, 1961-67

(27.7 MB)

5890495

[Part IV. B. 4.] Evolution of the War. Counterinsurgency: Phased Withdrawal of U.S. Forces in Vietnam, 1962-64

(11 MB)

5890496

[Part IV. B. 5.] Evolution of the War. Counterinsurgency: The Overthrow of Ngo Dinh Diem, May-Nov. 1963

(21 MB)

5890497

[Part IV. C. 1.] Evolution of the War. U.S. Programs in South Vietnam, November 1963-April 1965: NASM 273 — NSAM 288 — Honolulu

(27.7 MB)

5890498

[Part IV. C. 2. a.] Evolution of the War. Military Pressures Against NVN. February – June 1964

(14.6 MB)

5890499

[Part IV. C. 2. b.] Evolution of the War. Military Pressures Against NVN. July – October 1964

(18 MB)

5890500

[Part IV. C. 2. c.] Evolution of the War. Military Pressures Against NVN. November – December 1964

(21.9 MB)

5890501

[Part IV. C. 3.] Evolution of the War. ROLLING THUNDER Program Begins: January – June 1965

(35.4 MB)

5890502

[Part IV. C. 4.] Evolution of the War. Marine Combat Units Go to DaNang, March 1965

(8.1 MB)

5890503

[Part IV. C. 5.] Evolution of the War. Phase I in the Build-up of U.S. Forces: March – July 1965

(23.3 MB)

5890504

[Part IV. C. 6. a.] Evolution of the War. U.S. Ground Strategy and Force Deployments: 1965 – 1967. Volume I: Phase II, Program 3, Program 4

(27.3 MB)

5890505

[Part IV. C. 6. b.] Evolution of the War. U.S. Ground Strategy and Force Deployments: 1965 – 1967. Volume II: Program 5

(44 MB)

5890506

[Part IV. C. 6. c.] Evolution of the War. U.S. Ground Strategy and Force Deployments: 1965 – 1967. Volume III: Program 6

(17.6 MB)

5890507

[Part IV. C. 7. a.] Evolution of the War. Air War in the North: 1965 – 1968. Volume I

(41 MB)

5890508

[Part IV. C. 7. b.] Evolution of the War. Air War in the North: 1965 – 1968. Volume II

(38.8 MB)

5890509

[Part IV. C. 8.] Evolution of the War. Re-emphasis on Pacification: 1965-1967

(27.9 MB)

5890510

[Part IV. C. 9. a.] Evolution of the War. U.S.-GVN Relations. Volume 1: December 1963 – June 1965

(16.4 MB)

5890511

[Part IV. C. 9. b.] Evolution of the War. U.S.-GVN Relations. Volume 2: July 1965 – December 1967

(15.7 MB)

5890512

[Part IV. C. 10.] Evolution of the War. Statistical Survey of the War, North and South: 1965 – 1967

(4.9 MB)

5890513

[Part V. A.] Justification of the War. Public Statements. Volume I: A–The Truman Administration

(1.4 MB)

5890514

[Part VA] Justification of the War. Public Statements. Volume I: B–The Eisenhower Administration

(10 MB)

5890515

[Part VA] Justification of the War. Public Statements. Volume I: C–The Kennedy Administration

(8.6 MB)

5890516

[Part VA] Justification of the War. Public Statements. Volume II: D–The Johnson Administration

(25.6 MB)

5890517

[Part VB 1.] Justification of the War. Internal Documents. The Roosevelt Administration

(13.8 MB)

5890518

[Part VB 2. a.] Justification of the War. Internal Documents. The Truman Administration. Volume I: 1945 – 1949

(43.9 MB)

5890519

[Part VB 2. b.] Justification of the War. Internal Documents. The Truman Administration. Volume II: 1950 -1952

(51.4 MB)

5890520

[Part VB 3. a.] Justification of the War. Internal Documents. The Eisenhower Administration. Volume I: 1953

(49.8 MB)

5890521

[Part VB 3. b.] Justification of the War. Internal Documents. The Eisenhower Administration. Volume II: 1954 – Geneva

(84.4 MB)

5890522

[Part VB 3. c.] Justification of the War. Internal Documents. The Eisenhower Administration. Volume III: Geneva Accords – 15 March 1956

(74.4 MB)

5890523

[Part VB 3. d.] Justification of the War. Internal Documents. The Eisenhower Administration. Volume IV: 1956 French Withdrawal – 1960

(61.7 MB)

5890524

[Part VB 4.] Justification of the War. Internal Documents. The Kennedy Administration. Book I

(68.4 MB)

5890525

[Part VB 4.] Justification of the War. Internal Documents. The Kennedy Administration. Book II

(39.6 MB)

5890526

[Part VI. A.] Settlement of the Conflict. Negotiations, 1965-67: The Public Record

(16 MB)

5890527

[Part VI. B.] Settlement of the Conflict. Negotiations, 1965-67: Announced Position Statements

(51 MB)

5890528

[Part VI. C. 1.] Settlement of the Conflict. History of Contacts. 1965-1966

(35.1 MB)

5890529

[Part VI. C. 2.] Settlement of the Conflict. History of Contacts. Polish Track

(26.4 MB)

5890530

[Part VI. C. 3.] Settlement of the Conflict. History of Contacts. Moscow-London Track

(27.5 MB)

5890531

[Part VI. C. 4.] Settlement of the Conflict. History of Contacts. 1967-1968

(52.7 MB)

5890532

 

 

Comments on Henry Kissinger:

- http://dannam.org/Blog/?p=708 CONFLICTS BETWEEN CONTINENTS IN THE WORLD article by Quoc Huy

 Many people in America believe that with its military apparatus and economic power, America is just a giant controlled by Jewish American tycoons. They know that this tycoon has long dominated the American business and politics, causing politicians in both the Republican and Democratic parties to bow their heads and obediently follow orders without daring to disobey the Jewish big bosses, for fear of being punished in many ways, such as being slandered (scandal), blackmail (blackmail), being killed, having their relatives murdered, or having their political careers and reputations destroyed in an instant... In addition, it must be known that the Jewish American tycoons are very good at political lobbying, a typical example being the case of South Vietnam being abandoned by the US and sold out to the communists in 1975. Recently, Mr. Charles Percy, a congressman from the state of Illinois, was defeated by Mr. Paul Simon because he supported the US selling sophisticated weapons to the Arab bloc (AWACS radar system), which the Israelis feared would seriously affect the Israeli air force.

Many others believe that Israel wants to use the communist bloc to suppress the world and create a separate economic zone, so that Israel can reap profits, exploit human resources and resources easily, thanks to the dictatorship, inhumanity and barbarism of communism towards people, which can be considered as an economic market block similar to the Common Wealth of the British Empire.

In 1975, Henry Kissinger carried out this mission when he sold out South Vietnam to the communists in exchange for Israel's interests in the Middle East. Then, he helped China become an economic superpower, to fill the gap when the Soviet Union and the Eastern European communist bloc collapsed.

It should be known that Israel is the country that receives the most economic and military aid from the US in the world (140 billion dollars since World War II 1948-2004, an average of 3 billion per year, accounting for 1/5 of the US foreign aid budget)…..

http://www.buinhuhung.com/DAICAOTRANG/06Kissinger.htm HENRY KISSINGER

Jewish Patriot, Deadly Enemy of the Republic of Vietnam

The name of the American traitor, the name of the slave of the evil communists.

 Henry Kissinger, an American of Jewish origin, a doctor of law, an eminent professor at the prestigious Harvard University. During President Nixon's term in office, Mr. Kissinger was the president's security advisor. He secretly arranged the first summit meetings between Nixon and Mao and Nixon and Brezhnev. He was also the US representative in the 1969-1973 Paris peace talks, meeting privately with Le Duc Tho or in official public meetings.

            In the black month of April 1975, Southern cities fell one after another, millions of Vietnamese people trampled on each other to flee, houses were devastated, corpses were lying on the ground, blood flowed like streams, the Southern army and people held out in despair, then Dr. Henry Kissinger impatiently lamented:  

 

"Why don't they just die quickly!..." (1)

 

            Ông Kissinger rất ngưỡng mộ cộng sản Bắc Việt, ông cho rằng đường lối cai trị bằng công an sắt máu của Bắt Việt rất phù hợp cho Dân tộc Việt nam! (theo lời ông Warren Nutter, nhân viên Ngũ giác đài, kể cho ông Nguyễn tiến Hưng nghe, như ghi ở trang 222, " Hồ sơ mật dinh Độc lập").

 Ông Kissinger có đủ mọi dữ kiện về các cuộc đàn áp đẫm máu của Bắc Việt, ông lại rất am tường giá trị nền dân chủ của Hoa kỳ, cho nên ông Nutter rất nghi ngờ sự trung thành của Henry Kissinger với Hoa kỳ.

            Vì vậy trong những ngày hấp hối của VNCH, chúng ta mới thấy rõ tại sao Kissinger thốt ra câu:   

" sao họ không chết lẹ đi cho rồi!..."  (1)

 

            Uất hận trước những hành động của Kissinger, khi tổng thống Ford có thể đắc cử nhiệm kỳ 1976-1980, tôi đã gởi nhiều văn thư tố giác âm mưu của tập đoàn Ford-Kissinger đã bán Miền Nam cho cộng sản. Ford thất cử là một sự may mắn cho Hoa kỳ, và từ đó không ai dám dùng đến ông tiến sĩ gian manh nữa.

 

   Kể từ tháng 8 năm 1969 cho đến ngày 25-01-72 Henry Kissinger họp kín 12 lần với Lê đức Thọ.

 

            Ông Kissinger lợi dụng cơ hội thông đồng với giặc, ông chà đạp lên các quyết định của chính phủ Hoa kỳ và Việt nam Cộng hòa:VNCH không hề được thông báo trước những quyết định của Kissinger trong các cuộc họp với cộng sản.

            Toàn thể phái đoàn VNCH tại Hòa đàm Balê đã phải vô cùng vất vả mới chống lại được những nhượng bộ của Henry Kissinger cho Bắc Việt, tỷ như Kissinger đề nghị một cuộc bầu cử tổng thống ở Miền Nam với sự tham gia của Mặt trận Giải phóng Miền Nam, với điều kiện ông Thiệu phải từ chức một tháng trước khi bầu lại chính phủ tại Miền Nam, hội đồng 3 thành phần có quyền như một chính phủ trong thời gian bầu cử nầy.

            Khi đi Mạc tư khoa (Moscova) chuẩn bị cuộc họp Nixon-Brezhnev, ông Nixon có dặn Kissinger rằng phải đòi Nga sô điều kiện tiên quyết là hòa giải Việt nam trước tất cả mọi vấn đề khác, nhưng Kissinger không hề làm áp lực với Nga.

            Trái lại Kissinger lợi dụng mọi cơ hội để bảo vệ Bắc Việt, như y khuyên ông Nixon đừng gài mìn hải cảng Hải phòng sợ làm trở ngại cho cuộc họp thượng đỉnh với Brezhnev (thực ra Kissinger sợ tiềm năng chiến đấu của Bắc Việt suy giảm, không giết VNCH mau lẹ được). Vì vậy trong những ngày hấp hối của VNCH, Kissinger mới thốt ra:

" sao họ không chết lẹ đi cho rồi!..."  (1)

 

             Nhằm giúp Bắc Việt thôn tính Miền Nam , bắt đầu Kissinger thông đồng với Cộng sản những điều kiện vô cùng bất lợi cho VNCH, rồi tên Kissinger làm áp lực với ông Thiệu, buộc ông Thiệu phải chấp nhận những điều kiện nầy. Ngày 8 tháng 5 - 1969, quan điểm chính của Hoa kỳ là đòi triệt thoái quân lực song phương (Hoa kỳ và Bắc Việt rút ra khỏi Miền Nam), nhưng đến ngày 31 tháng 5 - 1971, Kissinger tự ý bỏ việc đòi hỏi Bắc Việt rút quân ra khỏi Miền Nam, mà chỉ có Mỹ rút đi thôi.

 

            Ngày 24 tháng 10 - 1972 Kissinger hẹn gặp Phạm văn Đồng tại Hà nội để ký Hiệp định sơ bộ về đình chiến, với những bất lợi vô cùng cho VNCH, tỷ như cho Bắc Việt chuyển quân và vỏ khí qua vùng phi quân sự Bến hải, tại Miền Nam quân đội Bắc Việt ở nguyên tại chỗ v.v... những điều kiện nầy do chính Cộng sản soạn thảo và đã phổ biến sâu rộng cho các cán bộ học tập, một bản của tài liệu mật nầy đã bị cơ quan tình báo VNCH bắt được của địch lúc 5 giờ chiều ngày 17 tháng 10 - 1972 tại chính ủy tỉnh Quảng tín. Tài liệu nầy mang tựa đề là: "chỉ dẫn tổng quát về ngưng chiến". Tài liệu nầy còn hoạch định tỉ mỉ 3 giai đoạn đấu tranh đem thắng lợi cho Cộng sản dựa trên các điều khoản y hệt của Hiệp định sơ bộ mà Henry Kissinger sắp ký kết với Phạm văn Đồng.

            Để thực hiện gian kế đó, ngày 18 tháng 10 - 1972 Kissinger đến Saigon hối thúc ông Thiệu phê chuẩn bản dự thảo Hiệp định sơ bộ nầy với tất cả những sự đe dọa ghê rợn như sẽ cúp hẳn viện trợ, hay ám sát ông ta nếu ông ta không chịu phê chuẩn. Ông Thiệu khôn khéo hứa nghiên cứu bản dự thảo nầy, và tránh né không gặp Kissinger sau đó.

            Kissinger còn trổ tài là một tên ma cô ma cạo, để mua chuộc Hoàng đức Nhã khuyên ông Thiệu ký vào Hiệp định sơ bộ, Kissinger dụ khị nếu Nhã giúp được y sẽ đưa Nhã đi chơi bời ở Hollywood với loại "poule de luxe" ghi địa chỉ trong cuốn sổ tay màu đen của y. Thật dơ dáy bẩn thỉu cho tên "giáo sư lỗi lạc đại học Harvard", tư cách truyền thống Do thái côn đồ đã bộc lộ trong việc sĩ nhục dùng phương tiện lưu manh đỉ điếm chỉ cốt đạt được thỏa hiệp giúp Việt cộng chiếm mau chóng Miền Nam.

            Đến ngày 22 tháng 10 - 1972 ông Thiệu từ chối, không ký vào bản dự thảo. Kissinger hằn học, cụp đuôi, bỏ về. Rồi khi đến Bangkok y còn xin tổng thống Nixon cho y cứ đi Hà nội (cốt để giải tỏa với họ Phạm mưu gian đôi bên chưa dàn xếp được), nhưng ông Nixon bảo y về Mỹ. Bị ký hụt Hiệp định sơ bộ, Phạm văn Đồng cay cú, tưởng bị Kissinger lừa, liền cho phổ biến toàn thể bản hiệp định hụt nầy trên đài phát thanh Hà nội ngày 23 tháng 10 -1972. Như vậy rõ ràng bọn cộng sản trong cơn bực tức đã công khai tố cáo âm mưu của thằng giặc Do thái đã đồng lỏa thỏa thuận với chúng. Âm mưu của gian tặc tạm thời chưa thực hành ngay được. Cũng vì vậy trong những ngày hấp hối của VNCH, Kissinger mới thốt ra tự đáy lòng

  

" sao họ không chết lẹ đi cho rồi!..."  (1)

 

             Nhằm giao Miền Nam cho cộng sản để đổi lấy Ai-cập, tên Kissinger còn âm mưu đoạt 6 chiếc tàu chở đạn dượt cho VNCH ngày 27 tháng 1 - 1973 buộc họ phải chở số đạn nầy đến Do thái.

            Viện trợ bị tước đoạt, đồng minh rút đi hết, quân dân Việt nam Cộng hòa tự lực ra sức bảo vệ tổ quốc và anh dũng loại trừ ảnh hưởng của Việt cộng từng thôn ấp từ Bến hải đến Cà mau; cán binh cộng sản hoàn toàn mất tinh thần như ở cuộc họp Chủ lực Trung ương tháng 4 -1973 tại Hà nội có mặt Phạm Hùng, Mười Cúc (Nguyễn văn Linh), Mười Khang (đại tướng Hoàng văn Thái), Hai hậu (trung tướng Trần nam Trung), Sáu Dân (Võ văn Kiệt), Năm Công (Võ chí Công), tướng Chu huy Mân, tướng Hoàng minh Thảo ... trong cuộc họp nầy theo hồi ký "Kết thúc cuộc chiến tranh 30 năm" trung tướng Trần văn Trà, tư lệnh Mặt trận Giải phóng Miền Nam, đã ghi rõ:

 "Tôi còn nhớ nhiều câu hỏi của nhiều đồng chí cán bộ ở các chiến trường nêu lên: "Vừa qua là quá trình là Mỹ thua nhưng cũng là quá trình ngụy quyền tồn tại và mạnh lên, cả về chính quyền, về quân đội và về kinh tế ..." (trang 51 quyển 5).

 

            Cho nên cách duy nhất để yểm trợ Bắc Việt chém giết được Miền Nam là vào tháng 6 - 1973, Kissinger lại làm áp lực để VNCH chấp nhận nốt khoản Bắc Việt được tự do chuyển quân qua vùng phi quân sự, nằm trong thông cáo chung Mỹ - Bắc Việt.

            Theo mưu lược bí mật của những phái đoàn quân sự Do thái đã điều nghiên nhiều lần tại chỗ từ 1960 đến 1971 thì Ban mê thuột là nhược điểm của ta, cho nên Kissinger bày kế riêng cho Lê đức Thọ thi hành. Trong quyển "Đại thắng mùa xuân" đại tướng Bắc Việt tư lệnh chiến dịch Hồ chí Minh 1975 đánh chiếm Miền Nam là Văn tiến Dũng ghi lại cuộc họp vào tháng 1-1975 tại Hà nội :

 " Cuộc họp vừa bắt đầu thì đồng chí Lê đức Thọ bất ngờ mở cửa vào và ngồi họp với chúng tôi. Sau chúng tôi hiểu rằng Bộ Chính trị chưa thật yên tâm vì thấy ý định đánh Ban mê thuột chưa thể hiện rõ ràng trong kế hoạch tác chiến, cho nên cử đồng chí Lê đức Thọ đến tham gia ý kiến với chúng tôi là nhất quyết phải đánh Ban mê thuột".

 

Cũng trong cuộc họp nầy, tướng Trần văn Trà ghi chỉ thị của Lê đức Thọ:

 "quyết tâm của Bộ Chính trị là đánh Ban mê thuột. Chỉ chấp hành lịnh không thảo luận gì cả".

 

Cả hai cuốn sách của 2 tướng Dũng và Trà đều bị Bộ Chính trị ra lệnh tịch thu ngay khi mới vừa phát hành.

 

            Phải triệt hạ tổng thống Nixon mới giết Miền Nam được, gian tặc Do thái gài ông vào vụ tai tiếng Watergate do chúng tạo ra để hại ông. Và ông Nixon phải từ chức.

Ông Gerald Ford lên làm tổng thống. Con thỏ đế nầy lúc nào cũng bị Kissinger hăm dọa; khi Ford muốn oanh tạc bằng B52 theo lời yêu cầu của VNCH để trả đủa sự vi phạm hiệp định Ba lê, nhưng khi Ford nghe Kissinger nói sẽ có biểu tình phản đối của dân chúng Mỹ nếu dùng B52, Ford vội bịt mắt, rút cổ, để mặc VNCH cho cộng sản giết. Nhằm chạy tội, Kissinger còn bày cho Ford đọc diễn văntrút trách nhiệm thua trận cho quốc hội Hoa kỳ vì quốc hội không chịu chuẩn chi viện trợ thêm cho VNCH. Trên thực tế mụ Do thái Bella Azburg, trưởng phái đoàn quốc hội Hoa kỳ qua Việt nam khảo sát tình hình tại chỗ đã đòi thả hết tù Việt cộng ra, cả phái đoàn quốc hội nầy chỉ làm theo sự điều khiển của gian tặc vụ lợi, đi soi mói VNCH cốt vạch lá tìm sâu, nêu lên tất cả mọi lỗi lầm, tệ hại, thối nát để chấm dứt viện trợ. Trong cảnh dầu sôi lửa bỏng tháng tư 75, chúng ta phải hiểu đó là bọn chúng dự mưu thẳng tay giết chúng ta. Kết quả chúng ta không được 1 đồng xu viện trợ, Hoa kỳ không yểm trợ bằng B52, không có thêm vũ khí mà quân đội ta cầm cự vô cùng dũng mãnh; trong lúc cộng sản Nga Tàu viện trợ cho Việt cộng 4 tỷ mỹ kim mỗi năm.

            Cho nên trong những ngày dài hấp hối của VNCH, tên tởm Kissinger mới thốt ra:

  

" sao họ không chết lẹ đi cho rồi!..."   (1)

 

             Khi tìm cách giết VNCH, tên lưu manh đã đâm dao sau lưng các chiến sĩ Hoa kỳ đã tận tụy hy sinh trong cuộc chiến chống cường tặc cộng sản. Kissinger còn lường gạt quốc hội Hoa kỳ khi y khai với quốc hội rằng không hề có cam kết nào của tổng thống Nixon với VNCH. Nhưng những văn kiện rõ ràng do tổng thống Nixon ký, và chỉ được tiết lộ sau khi VNCH mất mới chứng minh được sự gian trá và lật lọng của tên tổ sư lưu manh Henry Kissinger.

 

            Đầu năm 1975 vua Fayal Á rập đồng ý cho VNCH vay 3 tỷ mỹ kim, ông liền bị Do thái cho một tên điên hạ sát.

 

            Với những sự lường gạt, hành vi bất chánh, mưu đồ tàn độc đâm dao sau lưng quân đội và nhân dân Hoa kỳ, lừa bịp và bóc lột nhiều dân tộc khác trên thế giới, Henry Kissinger và bè lũ đã chứng tỏ dân tộc Do thái là kẻ thù của NHÂN LOẠI, đó là tội phạm nặng nhất của chúng.

            Tên tổng chỉ huy trưởng của chiến dịch Hồ chí Minh đánh chiếm Miền Nam năm 1975 là Lê đức Thọ, tại cục R y cho lệnh đánh chiếm Phước Long trước tiên để dò phản ứng của Hoa kỳ. Và dĩ nhiên Hoa kỳ làm ngơ. Sự thông gian của y với ngoại trưởng Kissinger thật quá rõ ràng.

            Ông Von Marbod, đại diện bộ quốc phòng Hoa kỳ tới Saigon ngày 23 tháng 4 - 1975, khi ông đi xem mặt trận Xuân lộc đã kể lại:

            "Khi trông thấy có binh sĩ VNCH đã bị mất một chân mà vẫn còn anh dũng chỉa súng về phía vị trí địch để bắn trả, tôi bùi ngùi vô hạn và xấu hổ cho nước tôi! ...".

 

            Khi toàn quân toàn dân ta liều mình diệt địch, cầm cự bảo vệ từng tấc đất cho chính nghĩa tự do, thì tên đầu sỏ gian manh phản tặc lại lo sợ chúng ta sẽ thắng cộng sản, và rồi ra cộng sản sẽ hết tin nó, nên mới thốt ra:

  

"Why don't they just die quickly! The worst thing is that they just keep living..." (1)

 

             That was the lament of the despicable, traitorous Jew named Henry Kissinger, head of the US delegation at the 1973 Paris Peace Talks!

            Henry Kissinger's actions are typical of the bloodthirsty, malicious, ungrateful Jewish people: in order to cause division between the United States and other nations for personal gain, the Jewish Mossad secret service infiltrated terrorist organizations and assassinated countless American employees and soldiers, then blamed those organizations, while thanks to the United States, the Jews had a nation after more than two thousand six hundred years (2600) of exile due to their evil nature.

 

            Knowing that many members of the Nobel Committee were indignant and asked to resign because of the awarding of the Nobel Peace Prize to the two butchers Le Duc Tho and Kissinger, in 1986 I asked the Swedish Prime Minister, Mr. O'Palme, to revoke this Nobel Prize. Before he could act, Mr. O'Palme was immediately assassinated by the Jews.

 

            No matter how hard they try to cover it up, the crimes of that evil nation will sooner or later be exposed to world public opinion.

 

            Our actions are inevitable and we will win.

 

            We respectfully wish you and your friends a safe return to your beloved country.  

 

 

GLORIOUS TRIUMPHANTHEMUM.

 

                         Dear

 

BUI NHU HUNG

 

            (original written in 1990, 7th edition in Montreal, January 1, 1995)

 

 

______________________________________________________________________

Ron Nessen, President Ford's press secretary, writes on page 98 of the document "It Sure Looks From The Inside."

 FOOTNOTE: The above article contains offensive language towards the Jewish people. Of course, this people has good and bad people, but when it is written:

"Henry Kissinger's actions are typical of the bloodthirsty, malicious, ungrateful Jewish people: in order to cause division between the United States and other nations for personal gain, the Jewish Mossad secret service worked in terrorist organizations and assassinated countless American employees and soldiers, then blamed those organizations, while thanks to the United States, the Jews had a nation after more than two thousand six hundred years (2600) of exile due to their evil nature."

 

 I am a person who always knows how to respect my elders, but I have to write so excessively, knowing it is excessive but still having to write, so I need to reconsider why there are sentences similar to the above:

 

1. When the Jewish group in Saigon and Washington DC plotted to kill President Diem and Mr. Nhu, this organization had to have the approval signed by the Prime Minister of the Jewish government (the Jewish Prime Minister was elected by the people). Therefore, the assassination must be blamed on the Jewish people.

[This murder approval was revealed by former Israeli intelligence officer Victor Obsstrovsky]

2. Những lợi lộc do hành động của tên gian tặc Kissinger và đồng lõa đem lại lợi lộc cho CẢ NƯỚC Do Thái (sự trao đổi VNCH để lấy Trung Đông đem lại an ninh cho Do Thái), thì là tòan thể Dân Do Thái có dự phần.

3. Tôi đã cảnh báo chính phủ Do Thái là: "Nếu một thằng du đãng đánh tôi, thì tôi có thể đánh hay không đánh nó. Nhưng nếu nó đánh bố tôi thì tôi đánh bố nó. Nếu nó đánh dân tộc tôi thì tôi đánh dân tộc nó. Chỉ giản dị vậy thôi." Nếu họ không tàn hại dân tộc tôi thì mắc mớ gì tôi mạt sát dân tộc họ làm chi. Tôi không hề viết một câu nào về Hồi giáo, vì không có người Hồi giáo nào chủ mưu giết dân tộc tôi, rất giản dị thế thôi.

4. Ngoài ra cách xử thế là vấn đề trọng đại: Nếu có người hàng xóm mỗi ngày xịt một con chó cắn gia đình tôi, thay vì đánh những con chó đó thì tôi đánh thằng chủ nuôi chó. Người nào có cách cư xử khác thì họ tùy tiện, tôi không bàn cãi.

5.  Hơn nữa trong 40 năm nay, chưa có một người Do Thái nào phản bác những hành động tận cùng gian ác của Henry Kissinger và đồng lõa đối với Hoa Kỳ, đối với VNCH. 

 

Trân trọng,

 

BÙI NHƯ HÙNG

2003 

 

 The Curious Case of Henry Kissinger                                       

 

 

The secret agent named BOR of the Russian KGB had infiltrated 

the US government in the highest position, He was formally identified As

Henry KISSINGER !


                                                                   

 

            Henry KISSINGER was recruited by the KGB since 1950, under the command of the Russian general Zelanznikoff. Kissinger's Codename was BOR. He supplied the Soviet government top secret documents concerning all activities, programmes and decisions of the US government.

            BOR's treason was disastrous. He, the chief of the National Security Council and the State Secretary of Foreign Affairs, introduced more Soviet spies into key positions in the US government. These spies include Edward Kelly, William 0 Hall, Jesse MacKnight, James Sutterlin, Leonard Unger, Sonnefield, Boris Klosson, and the list goes on. They destroyed every government investigation commission.

            BOR transmitted the top secret documents to Moscow through communist intermediates: Wilfred Burchett, Vitaly Yuvgenyevich, etc...

            BOR stopped the publication of an important article of Newsweek, dated 8-25, 1975 concerning activities of the KGB in the United States. ( Henry Kissinger was Secretary of States. )

            BOR delivered South Viet-nam to the communists in 1975, camouflaged his traitorous acts by blaming a defeat of America, thus stabbing in the back American and Vietnamese soldiers and peoples.

            BOR collaborated with his accomplice, Boris Klosson, in the American delegation of the SALT 1 Treaty in Moscow, and to repatriate in Dallas the killer Lee Harvey Oswald, who was instructed by the KGB under two years of intensive training, who later was used as a scapegoat in the assassination of the president John F. Kennedy.

            To protect Kissinger's anonymity, the organization of assassins developed a complex plot with the complicity of the directorships of the FBI, the CIA, the Naval Medical Center of Virginia and other professional killers.


Henry Kissinger and his accomplices are extremely bloodthirsty and dangerous.

 

            The United States has greeted numerous vipers of this nature (sanguinary and poison users) in their country. The criminals can be found in media services (television, news-paper, investigation services...) in analysing laboratories, in the CIA, in the FBI, in poison factories in Washington DC, and many other forms. The goal of these poisonings is to kill the nationalists (enemies of traitors inside the CIA), and also to destroy the health (then enterprises, then incomes) of US and Canadian citizens and immigrant communities, so as to hinder them to sponsor their families. to get North America. And traitorous officials inside US and Canadian immigration ministries hurry and favour the dossiers of the guilty community and they delay every one of other communities.

 

 

Amazon.ca: Henry Kissinger: Soviet Agent: Books  

Charlotte Iserbyt -- Kissinger Out Of The Closet  

eBay: Henry Kissinger: Soviet Agent by Frank A. Capell (item ...  

Find in a Library: Henry Kissinger, Soviet agent | English Book ...  

The Welch Report  

Kissinger - The Book by Gary Allen  

Kissinger's Public Confession as an Agent of British Influence

  

Kissinger: Fox to Guard Chicken Coop (Dec 5, 2002)

   

It's urgent to destroy

these CIA's poison factories.

 

            The assassins hire out accomplices who are in the postal service, telecommunication (receptionists, operators), public services, security services, the police, customs and other government officials. These accomplices work at the cost of both the Canadian and American governments.

            Actually, the US government spends 3 billions per year of its income tax to pay its own assassins and traitors. Today North America is an ulcer, caused by the traitorous HIV of Acquired Immunity Deficient Syndrome, in its final stages.

 

”Kissinger and his accomplices have debased Israel. In this nation however, it must be noted that there are also other peaceful persons and non criminals as well.”

                                                       NH Bui

 

  

 

  Declassified Documents: By Associated Press Thursday, September 30, 2010

 

   Here is the answer. Please watch the following YouTube video that has just been decoded.

 

  North Vietnamese Communists declare surrender (1973)

The North Vietnamese Surrender.

 


Watch this secret video document to see the Republic of Vietnam being forced to death:

Part 1: Vietnamese translation without audio,

Part 2: English with audio.

http://www.youtube. com/watch? v=hwvXyzo7MjM

  

“We did not consider destroying Hanoi, and we did not even consider defeating Hanoi.

Nếu có thể sống với một chính phủ cộng sản ở Trung Quốc, thì chúng tôi cũng có thể chấp nhận Chính Phủ cộng sản ở (*) Ðông Dương”

(Henry Kissinger)

Các tài liệu của ông cựu Cố Vấn Quốc Gia kiêm Ngoại Trưởng Mỹ Henry Kissinger vừa mới được bạch hóa .




Henry Kissinger (Đi Đêm) với Lê đức Thọ (Thông dịch viên đứng ở giữa)

(Hòa đàm Paris)

 

Cho thấy từ năm 1972, Hoa Kỳ đã âm thầm xác nhận chuyện chấp nhận để quân đội cộng sản Bắc Việt chiến thắng ,cưỡng chiếm Miền Nam; [cxxi]

Nếu Bắc Việt trao trả Tù binh Mỹ và đợi sau khi quân đội Mỹ rút khỏi miền Nam.

Ngày 22 tháng Sáu năm 1972, Ngoại Trưởng Kissinger của Mỹ đến Bắc Kinh gặp Thủ Tướng Chu Ân Lai của Trung cộng.

Trong buổi thảo luận, ông Kissinger nói rằng đòi hỏi mà phía miền Bắc đưa ra là Hoa Kỳ phải lật đổ chính phủ miền Nam do Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu lãnh đạo là điều Washington không chấp nhận được.

Tuy nhiên, Ngoại Trưởng Mỹ Henry Kissinger cũng nói :

Nếu lịch sử xoay vần, chuyện cộng sản làm chủ toàn diện nước Việt Nam là điều Washington có thể chấp nhận được.


Henry Kissinger bắt tay với Thủ Tướng Chu Ân Lai

Nguyên văn lời của Henry Kissinger nói với Thủ Tướng Chu Ân Lai Trung cộng như sau:

“Chúng tôi không chẳng tính đến chuyện tiêu diệt Hà Nội, và ngay cả chuyện thắng Hà Nội cũng không được chúng tôi tính đến.

Nếu có thể sống với một chính phủ cộng sản ở Trung Quốc, thì chúng tôi cũng có thể chấp nhận Chính Phủ cộng sản ở (*) Ðông Dương”

(*) Ám chỉ là Việt Nam và Campuchia.

 

Henry Kissinger cũng dự đoán :

Vì có 45,000 binh sĩ Mỹ chết bởi súng đạn của miền Bắc. nên theo lời ông "dự đoán" phải đợi cả chục năm sau ngày chiến tranh kết thúc, Washington và Hà Nội mới có thể thiết lập bang giao:

Việt cộng và Hoa Kỳ thiết lập quan hệ ngoại giao ngày 12/7/1995.

Trao đổi Đại sứ đầu tiên vào tháng 7/1997.



Ngày 1 tháng 12 1975 TT FORD và Kissinger đến Trung cộng để  tiếp tục thương thảo với Đặng tiểu Bình

 

Tháng 2 1976 NIXON bắt tay với những người bạn mới ...

 


 

 




 

 

 

 

 

 2010

 EVIDENCE of TREACHERY



Photo: World Economic Forum

By Associated Press

Thursday, September 30, 2010

Updated 2 days ago WASHINGTON —

Top of Form

WASHINGTON — Henry Kissinger, who helped steer Vietnam policy during the war’s darkest years, said Wednesday he is convinced that "most of what went wrong in Vietnam we did to ourselves" — beginning with underestimating the tenacity of North Vietnamese leaders.

Offering a somber assessment of the conflict, which ended in 1975 with the humiliating fall of Saigon, Kissinger lamented the anguish that engulfed a generation of Americans as the war dragged on.

And he said the core problem for the U.S. was that its central objective of preserving an independent, viable South Vietnamese state was unachievable — and that the U.S. adversary was unbending.

"America wanted compromise," he said. "Hanoi wanted victory."

Kissinger spoke at a State Department conference on the history of U.S. involvement in Southeast Asia. The department in recent months has published a series of reports, based on newly declassified documents, covering U.S. decision-making on Vietnam in the final years of the war.

Kissinger was national security adviser and secretary of state under President Richard M. Nixon and continued in the role of chief diplomat during the administration of President Gerald R. Ford.

In introducing Kissinger, Secretary of State Hillary Rodham Clinton — who opposed the war as a college student and has written that she held contradictory feelings about expressing her opposition — spoke in broad terms about how the conflict influenced her generation’s view of the world.

"Like everyone in those days, I had friends who enlisted — male friends who enlisted — were drafted, resisted, or became conscientious objectors; many long, painful, anguished conversations," she said. "And yet, the lessons of that era continue to inform the decisions we make."

Kissinger offered a more personal, extensive assessment of the war that killed more than 58,000 U.S. servicemen.

He said he regretted that what should have been straightforward disagreements over the U.S. approach to Vietnam became "transmuted into a moral issue — first about the moral adequacy of American foreign policy altogether and then into the moral adequacy of America."

"To me, the tragedy of the Vietnam war was not that there were disagreements — that was inevitable, given the complexity of the (conflict) — but that the faith of Americans in each other became destroyed in the process," he said.

He called himself "absolutely unreconstructed" on that point.

"I believe that most of what went wrong in Vietnam we did to ourselves," he said, adding, "I would have preferred another outcome — at least another outcome that was not so intimately related to the way that we tore ourselves apart."

In hindsight, Kissinger said, it is clear just how steadfast the North Vietnamese communists were in their goal of unification of the North and the South, having defeated their French colonial rulers in 1954.

Historians are coming to the same conclusion.

In his account of the conflict, "Vietnam: The History of an Unwinnable War, 1945-1975," military historian John Prados wrote, "The (North) had a well-defined goal — reunification of the country — and an absolute belief in its cause."

Kissinger credited his North Vietnamese adversary in the peace negotiations — Le Duc Tho — with skillfully and faithfully carrying out his government’s instructions to outmaneuver the Americans.

"He operated on us like a surgeon with a scalpel — with enormous skill," Kissinger said.

Washington and Hanoi signed a peace accord in January 1973, and Kissinger and Tho were jointly awarded the Nobel Peace prize that year for their role in the negotiation. Tho declined the award.

The peace accords provided a way out of Vietnam for the U.S., but it left South Vietnam vulnerable to a communist takeover.

"We knew it was a precarious agreement," Kissinger said, and that the conflict was not really over. But Washington also was convinced that the South Vietnamese could hold off the communists, barring an all-out invasion.

Kissinger joked that his long negotiating sessions with Tho took a heavy and lasting toll.

"I would look a lot better if I had never met him," he said.

A flavor of the negotiating difficulties is revealed in a newly declassified transcript of a meeting between Kissinger and Tho in Paris on May 21, 1973, in which they discussed problems implementing the peace accords.

"We have been meeting for only 45 minutes and already you have totally confused us," Kissinger told Tho.

To which Tho replied: "No, you are not confused yourself. You make the problem confused."

Bottom of Form


 

 

-http://www.voanews.com/vietnamese/news/kissinger-vietnam-09-30-2010-104077063.html VOA Tiếng Việt Cập nhật Thứ Năm, 30 tháng 9 2010RSS

Ông Kissinger: “Thất bại ở Việt Nam là do chính người Mỹ gây ra”

  Thứ Năm, 30 tháng 9 2010

Cựu ngoại trưởng Henry Kissinger, người góp phần lèo lái chính sách của Hoa Kỳ về vấn đề Việt Nam trong những năm đen tối nhất của cuộc chiến, cho biết ông tin rằng hầu hết những gì làm cho Hoa Kỳ thất bại ở Việt Nam là do chính người Mỹ làm ra, bắt đầu với việc đánh giá thấp sự kiên trì của giới lãnh đạo Bắc Việt.


Theo tin của hãng thông tấn AP, ông Kissinger đã cho biết như thế hôm thứ tư tại Washington trong cuộc hội thảo do Bộ Ngoại giao Mỹ tổ chức với chủ đề “Kinh nghiệm của Mỹ tại Đông Nam Á, 1946-1975.”


Ông Kissinger nói rằng vấn đề cốt lõi đối với Mỹ là mục tiêu chính là duy trì một nhà nước độc lập và khả tồn ở miền Nam Việt Nam là không thể đạt được và địch thủ của Mỹ nhất định không chịu thay đổi lập trường. Theo lời ông Kissinger, “Nước Mỹ muốn thỏa hiệp, Hà Nội muốn chiến thắng.”


Ông Kissinger từng giữ chức cố vấn an ninh quốc gia và Bộ trưởng ngoại giao dưới thời Tổng thống Richard Nixon và tiếp tục giữ chức ngoại trưởng trong chính phủ của Tổng thống Gerald Ford.


Tại cuộc hội thảo hôm thứ Tư, ông Kissinger đã tán dương ông Lê Đức Thọ, đối thủ của ông trong cuộc hòa đàm, về việc đã khéo léo và trung thành thực hiện những chỉ thị của chính phủ ở Hà Nội. Ông nói nguyên văn rằng “Ông ấy đã mổ xẻ chúng tôi như một bác sĩ giải phẩu với con dao mổ – với sự khéo léo vô cùng.”


Washington và Hà Nội đã ký kết một hiệp định hòa bình vào tháng giêng năm 1973, và trong năm đó ông Kissinger và ông Lê Đức Thọ đã được trao giải Nobel Hòa bình vì vai trò của họ trong cuộc điều đình. Ông Lê Đức Thọ từ chối không nhận giải.


Hiệp định này dọn đường cho Hoa Kỳ rút khỏi Việt Nam nhưng làm cho miền nam Việt Nam gặp nguy cơ bị miền bắc thôn tính.


Ông Kissinger nói rằng “Chúng tôi biết đó là một hiệp định chông chênh” và cuộc xung đột chưa thật sự kết thúc. Tuy nhiên, Washington cũng tin rằng nếu không có một cuộc xâm lăng toàn diện thì miền nam có khả năng chống cự với phe Cộng Sản ở miền bắc.


Trong bài diễn văn đọc tại cuộc hội thảo sử học được chiếu trên trang web của Bộ Ngoại giao Mỹ, Ngoại trưởng Hillary Clinton đã tán dương mối quan hệ giữa Hoa Kỳ và Việt Nam sau khi hai nước bình thường hóa quan hệ ngoại giao được 15 năm. Bà nói rằng mối quan hệ thân hữu giữa hai nước đã trở thành căn bản cho an ninh và ổn định trong khu vực.


Nguồn: AP, US Department of State

 

 - Sau chiến tranh VN 1975 Kissinger còn gây nhiều tội ác:

http://saigonecho.com/main/lichsuvn/chientranhvn/22925.html  

 

 

Hồ sơ tội trạng của Henry Kissinger Giới thiệu sách:  Chistopher Hitchens, The Trials of Henry Kissinger, Verso Books, London, New York 2001.




 

 Dịch Giả: Đỗ Kim Thêm   

Thứ Hai, 29 Tháng 11 Năm 2010 00:18

“…Năm 1968, chính Richard Nixon và các đặc sứ của ông đã cố tình phá hoại Hoà đàm Paris bằng cách hứa hẹn bí mật với giới lãnh đạo Nam Việt Nam…”

Giới thiệu sách:  Chistopher Hitchens, The Trials of Henry Kissinger, Verso Books, London, New York 2001.

Đại ý:

Tội ác của Hoa Kỳ trong chiến tranh Việt Nam là một đề tài bất tận.


Lúc chiến tranh còn khốc liệt đã có những trí thức ngoại quốc tên tuổi như Jean Paul Sartre, Bertrand Russell và Noam Chomsky lên tiếng kêu gọi thành lập tòa án quốc tế nhằm xét xử sự can thiệp quân sự của Hoa Kỳ tại Việt Nam.


Khi chiến tranh kết thúc thì vấn đề này không còn ai quan tâm, phần lớn các tác phẩm xoay quanh chủ đề Việt Nam đều nói về sự sai lầm của Hoa Kỳ. Nhưng có một ký giả đã đặt lại vấn đề này và tự nhận mình có trách nhiệm như một thẩm phán công tố và lập hồ sơ để truy tố một nhân vật đã gây tội ác trong chiến tranh Việt Nam và nhiều nơi khác trên thế giới.


Thủ phạm được gọi đích danh là Henry Kissinger, cựu Ngoại trưởng Hoa Kỳ và là người đã ký kết Hiệp Định Paris. Tội danh được cáo buộc là: tội ác gây chiến tranh, tội ác chống nhân loại, đặc biệt qua các vụ âm mưu tạo phản loạn, mưu sát, bắt cóc và tra tấn.


Với các tội danh này tác giả yêu cầu Toà Án Quốc Tế phải xét xử đương sự. Đó chính lá nội dung chủ yếu của cuốn sách được giới thiệu trong bài viết này.

Tác giả:

Chistopher Hitchens là một ký giả Hoa Kỳ gốc Do Thái, chuyên về săn tin điều tra và viết bình luận cho tờ The Nation và The Harper Magazine tại Hoa Kỳ. Ông nổi tiếng qua các loạt bài về phóng sự đìều tra nhắm vào mặt trái của các nhân vật tên tuổi như Mẹ Theresa, Công chúa Diana và Tổng Thống Clinton.

Tác giả Christopher Hitchens

 

Nội dung tác phẩm:

Tác phẩm gồm có 14 chương nhưng không đánh số thứ tự. Phân loại theo nội dung thì gồm có phần nhập đề, 10 đề tài, phần kết luận và phần cảm tạ.

Phần nhập đề:

Tác giả tự nhận mình là một đối thủ chính trị của Henry Kissinger và muốn buộc ông ta trong những tội trạng như sau:

1. Cố ý giết người thường dân tại Đông Dương (gồm 3 chuơng)

2. Đồng lỏa tàn sát tập thể tại Bangladesh (1 chuơng)

3. Chủ mưu giết một nhân viên cao cấp trong chính phủ Chí Lợi (2 chương)

4. Chủ mưu và tham dự vào việc giết một lãnh tụ của Cyprus (1 chương)

5. Chủ mưu và thực hiện tội diệt chủng tại East Timor (1 chương)

6. Tham gia vào kế hoạch bắt cóc và giết một ký giả người Hy Lạp sống tại Washington D.C. (2 chương)

Chương 1 tiết lộ các bí mật trong hậu trường chính trị Hoa Kỳ vào năm 1968, mặc dù các chính phủ liên tiếp được giữ kín.

 Bí mật đó là: Vào mùa thu 1968 trong thời kỳ tranh cử, chính Richard Nixon và các đặc sứ của ông đã cố tình phá hoại Hoà đàm Paris bằng cách hứa hẹn bí mật với giới lãnh đạo Nam Việt Nam là chính quyền của Đảng Cộng Hoà (nếu thắng cử) sẽ tạo vị thế thuận lợi cho Nam Việt Nam hơn là chính phủ của Đảng Dân Chủ.


Hậu quả là Nam Việt Nam đã tin theo và tẩy chay Hoà đàm Paris khi triển vọng ký kết sắp thành hình. Những đề nghị hòa đàm do Đảng Dân chủ đưa ra bị phá vỡ.


Vào đúng bốn năm sau chính Richard Nixon cũng đã dùng các điều kiện này của Đảng Dân Chủ để vận động lại hòa bình cho Việt Nam. Hậu quả tàn khốc của kế hoạch này là cuộc chiến kéo dài thêm 4 năm nữa với số tổn thất 20.000 người Hoa Kỳ và vô số người Đông Dương. Theo suy luận của tác giả, tất cả đều nằm trong dụng ý của Henry Kissinger.

Những bằng chứng về lời cáo buộc này được tác giả nêu ra:

- Thứ nhất là những tin tức trích ra từ nhật ký của H. R. Haldeman, Diary of Haldeman, một cộng sự viên của Richard Nixon và Henry Kissinger, người phụ trách việc lập các biên bản. Tài liệu này được công bố vào tháng 5 năm 1994.

- Một tài liệu thứ hai là cuốn sách Counsel to the President: A Memoir của Clark Clifford, Bộ trưởng Quốc Phòng Hoa Kỳ. Sách được ấn hành năm 1991.Theo Clifford xác nhận thì vào thời điểm này đã có sự gặp gỡ bí mật giữa Tổng Thống Thiệu và John Mitchell, Giám Đốc Tranh Cử của Richard Nixon. Ông Mitchell được Bà Anna Chennault (Trần Hương Mai - 陳香梅), một lobbyist của Đài Loan làm trung gian hỗ trợ.

- Tài liệu thứ ba là Hồi ký của Richard Nixon, The Memoirs of Richard Nixon. Ông xác nhận giữa tháng 9/1968 ông được tin riêng là Johnson sẽ ra lệnh ngưng dội bom đề tạo điều kiện cho Bắc Việt vào Hội nghị. Điều này không làm ông ngạc nhiên.


Henry Kissinger báo cho ông biết là lệnh ngưng dội bom sẽ công bố vào 23/10. Nhưng từ tháng 6/1968 Nixon qua trung gian của bà Anna Chennault đã gặp riêng Đại Sứ Bùi Diễm tại New York.

- Tài liệu thứ tư là điện văn của Đại Sứ Bùi Diễm gởi cho Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu ngày 23/10/1968. Ông Bùi Diễm cũng yêu cầu Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu nên giữ vững lập trường, vì ông đã được Đảng Cộng Hoà xác nhận ủng hộ miền Nam.


Qua các tài liệu nghe lén từ Toà Đại Sứ và theo dõi hoạt động của bà Anna Chennault đươc phổ biến sau này cho thấy rõ vấn đề hơn: Cứ mỗi lần phe Bắc Việt Nam có thiện chí ký kết thì chính phe Nam Việt Nam lại ngã giá, đặt điều kiện cao hơn.

- Tài liệu thứ năm là cuốn sách của Anthony Summers, The Arrogance of Power: The Secret World of Richard Nixon, xuất bản năm 2000. Đây là một tổng hợp các hồ sơ nghe lén của Richard Nixon, trong đó có chiến dịch tranh cử năm 1968.


Qua hồ sơ của một điệp viên ngày 02/11/1968 thì bà Anna Chennault gặp Đại sứ Bùi Diễm để xác nhận sự ủng hộ của Richard Nixon và yêu cầu phía Nam Việt nam phải giữ vững lập trường. Richard Nixon tin rằng Nam Việt Nam sẽ thắng.

Trong thời kỳ này Henry Kissinger nằm trong bóng tối và điều động từ hai phía. Một mặt ông đưa tin mật ra bên ngoài, một mặt ông tình nguyện cung cấp tin này cho Nelson Rockefeller để tùy nghi khai thác.

Ông cũng nói cho Zbignew Brzezinski biết là ông ghét Richard Nixon từ lâu và không tin Nixon thắng cử. Mặt khác ông sử dụng Anna Chennault và John Mitchell trong các điệp vụ ngoại giao riêng của ông.


Điều này tạo một ấn tượng chung lúc bấy giờ là Richard Nixon không liên hệ gì đến những vụ dội bom Bắc Việt và mọi diễn tiến đều diễn ra từ phía Đảng Dân Chủ. Ông cũng cố tình cho thấy là chính ông cũng không biết gì vấn đề này.

Cuối chương sách tác giả đề cập tới vai trò của Henry Kissinger trong cái gọi là "40 Committee". Đây là một tổ chức nhằm nghe lén và kiểm soát các hoạt động tình báo tại hải ngọai được thành lập từ thời Tổng Thống Truman.

Trong cuộc điều tra của Thượng Viện năm 1973, Giám Đốc CIA William Colby cũng xác nhận có tổ chức này và cho biết Henry Kissinger chịu trách nhiệm điều hành, đặc biệt Kissinger nới rộng hoạt động tới các phạm vi tình báo quốc nội, điều mà trước đây luật pháp không cho phép.

 

Chiến tranh Việt Nam

 

Chương 2 nói tới hoạt động của Henry Kissinger tại Đông Dương.


Vào giữa thập niên 60 khi mọi người vẫn lạc quan cho cuộc chiến là có ý nghiã và phần thắng nghiêng về phiá miền Nam thì ông bắt đầu nghi ngờ khả năng của phe Nam Việt Nam sau lần đi thăm Việt Nam về.


Ông đã âm thầm tiếp xúc với Bắc Việt qua trung gian hai người Pháp là Raymond Aubrac, một công chức nguời Pháp và là bạn của Hồ Chí Minh và Herbert Marcovitch, một nhà Vi Sinh Vật Học của Viện Pasteur, đã đi Hà Nội nhiều lần.


Qua tin tức cung cấp từ hai người Pháp này ông đã đặc biệt tìm hiểu về khả năng và vị thế thương thuyết của từng nhà lãnh đạo miền Bắc.

Ông cũng đưa tin này cho Robert McNamara. Song song với công việc này, ông cũng xúc tiến việc xích lại gần nhau của các siêu cường.


Dù trong kế hoạch của Việt Nam hay quốc tế, ông luôn luôn có ý niệm chung: tất cả đều là phương tiện trong mục tiêu của cá nhân ông, có lúc ông chú trọng mục tiêu này và sao lãng mục tiêu kia.

Tác giả nêu lại cơ hội tái lập hoà bình để lỡ của năm 1968 làm thí dụ điển hình. Theo lời khai của Averell Harrimann, Trưởng Phái đoàn Thương thuyết tại Hòa Đàm Paris thì tháng 10 và 11/1968 có 90% các lực lượng chiến đấu của miền Bắc đã rút khỏi ra hai tỉnh phía Bắc Nam Việt Nam, như Hiệp định dự kiến, còn việc ngưng dội bom miền Bắc chỉ là một điểm của Hiệp Định mà thôi. Tháng 12/1968 chính là thời kỳ chuyển tiếp từ chính quyền Johnson sang Nixon.


Giới lãnh đạo quân sự tại Hoa Kỳ lại thay đổi chiến lược triệt để. Tướng Creighton Abrams đồng ý mở một cuộc chiến tranh toàn diện nhằm phá hoại mọi hạ tầng cơ sở của Việt Cộng tại miền Nam, điển hình là chiến dịch hành quân càng quét tại Kiến Hoà trong 6 tháng đầu năm 1969, mà người Hoa Kỳ gọi là Operation Speedy Express.


Qua tài liệu của Haldeman thì Henry Kissinger chú tâm tới kết quả cuộc bầu cử 1972 tại Hoa Kỳ hơn là việc rút quân để giải quyết chiến tranh Việt Nam. Trong hồi ký của ông Henry Kisssinger, ông cũng xác nhận là sự rút quân đột ngột gây khó khăn về uy tín cho Hoa Kỳ. Sự can thiệp của Charles De Gaulle về vấn đề dội bom miền Bắc không gây ảnh hưởng gì đến Henry Kissinger, vì lúc bấy giờ ông quan tâm tới ý kiến của Brezhnev và Mao Trạch Đông hơn.

Một tội trạng khác được nêu lên là vụ ném bom miền Bắc vào mùa Giáng Sinh 1972. Bây giờ là mùa tranh cử tại Hoa Kỳ bắt đầu.


 Theo tác giả, quyết định dội bom không phải là có tính cách quân sự thuần túy mà vì lý do chính trị. Ông chứng minh, một mặt Hoa Kỳ chứng tỏ cho thấy thế mạnh của mình để gây hậu thuẫn cho Đảng Cộng Hòa trong trong Quốc Hội và đưa phe Dân chủ về phía thụ động, mặt khác muốn gây niềm tin cho Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu thấy là không nên sợ hãi trước việc Hoa Kỳ rút khỏi Việt Nam.

Tội trạng liên quan đến Kambodia được tác giả nêu lên ở cuối chương. Đúng ngày 12/05/1975 là ngày Khmer Đỏ chiếm chính quyền thì một tàu chiến Kambodia đã kéo theo một tàu hàng của Hoa Kỳ tên là Mayaguez. Tàu này nằm trong lãnh hãi của Kambodia và được kéo về đảo Koh Tang.


Mặc dù được biết tin là thủy thủ đoàn đã được trả tự do, Henry Kissinger cũng cố tình làm áp lực lên Henry Ford, Tổng Thống kế nhiệm thiếu kinh nghiệm, một biện pháp trả đũa để giữ thể diện.


Kết quả cuộc tấn công này là trong 110 Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ có đến 18 người chết và 50 nguời bị thương; phía Không Quân tham dự có 23 quân nhân tử trận. Hoa Kỳ đã thả 680 tấn bom trên đảo này và không ai biết được con số thương vong của người dân vô tội Kambodia một cách chính xác.


 Trong một cuộc điều tra tại Quốc Hội cho thấy Henry Kissinger ít nhất phải biết được tin thủy thủ đoàn đã được thả trước khi có quyết định can thiệp.

Chương 3 là trọng điểm của cuốn sách đuợc tác giả dùng để tổng hợp tội trạng của Henry Kissinger trong chiến tranh Việt Nam.

Khởi đầu tác giả sử dụng cuốn sách Nuremberg and Vietnam: an American tragedy của Tướng Telford Taylor để làm tài liệu phân tích.


Theo Taylor, thì những nguyên tắc luật pháp áp dụng tại Tòa Án Quốc Tế Nürnbeg và Tokyo cũng nên áp dụng cho trường hợp Việt Nam. Bản án Nürnberg đã được Liên Hiệp Quốc chuẩn nhận ngày 11/12 /1946 và trở thành nguyên tắc Luật Quốc Tế sau này.


Như vậy Hoa Kỳ cũng phải tôn trọng nguyên tắc này khi tham chiến tại Việt Nam. Những bị cáo cũng có thể lập luận rằng mục tiêu chiến đấu của chiến tranh Việt Nam là danh dự và cao cả; những người có trách nhiệm đều vô tội, vì không ai có thể lường trước được những kết quả tàn khốc của một cuộc chiến lan rộng và một phần khác là thiếu thông tin chính xác.

Cũng theo Telford Taylor thì lập luận này có thể được chấp nhận được cho đến giữa thập niên 60.


Từ sau vụ thảm sát Mỹ Lai 16/03/1968 không ai có thể cho là mình không biết đến mức độ vô nhân đạo trong các cuộc tàn sát khi chiến tranh đã leo thang lên cao điểm.

Một lập luận khác của William Corson, Đại Tá Hoa Kỳ, cũng nêu lên để phản chứng. Theo William Corson, sự khốc liệt trong chiến tranh Việt Nam không có yếu tố hình sự để buộc tội, đó chỉ là sự ước lượng sai lầm của giới lãnh đạo Hoa Kỳ từ đầu đến cuối sự tham chiến.

Lập luận này không được Telford Taylor chấp nhận. Ông nêu lên những đặc điểm trong chiến tranh Việt Nam, điều mà người ta không thể so sánh với các cuộc chiến tranh trước đây.


Một mặt những vũ khí được trang bị tại Việt Nam rất hiện đại và di động, mặt khác phương tiện truyền thông từ Hoa Kỳ đến Việt Nam cũng như từ trung ương đến hạ tầng được bảo đảm. Một điều có thể suy đoán được là Henry Kissinger và Tướng Creighton Abrams phải biết được tầm mức lan rộng chiến tranh đến thường dân vô tội và họ ít nhất phải được thông báo đầy đủ về vấn đề này.

Theo tài liệu của John Mc Naughton, Đại Diện Bộ Quốc Phòng, cho thấy giới lãnh đạo Toà Bạch Ốc vào năm 1967 chỉ muốn một phương cách duy nhất để quét sạch Việt Cộng bằng cách đốt nhà dân chúng, phá hết rừng rậm và tráng nhựa lại hết toàn bộ miền Nam.

Một bằng chứng khác là cuộc Hành Quân Bình Định Nông Thôn tại Kiến Hòa vào sáu tháng đầu năm 1969. Tài liệu của Kevin Buckley, Trưởng Văn phòng Tuần báo Newsweek tại Sài Gòn cho thấy Henry Kissinger có tiếng nói quan trọng trong quyết định này.


Theo Kevin Buckley thì tổng số thương vong của cộng quân trong cuộc hành quân này là 10.899 người, nhưng bằng chứng khác cho thấy số thương vong của dân chúng lên trên 5.000 người, vượt qua hẳn con số của vụ Mỹ Lai.


Một câu hỏi được đặt ra là từ đâu có những con số này thì một sĩ quan Sư Đoàn 9 Không Kỵ Hoa Kỳ trả lời là: các trực thăng có thể đếm các xác của kẻ thù không có vũ khí này từ trên những cánh đồng.


Một nghịch lý khác được tác giả nêu lên là so với gần 11.000 người chết mà số vũ khí tịch thu được chỉ có 748. Theo ước lượng của tác giả thì cuộc hành quân này mức độ khốc liệt hơn Mỹ Lai nhiều.

Tác giả trưng dẫn một tài liệu khác của Tad Szulc qua cuốn sách The Illusion of Peace: Foreign Policy in the Nixon Years . Theo đó thì chính Henry Kissinger đã có lần đề nghị sử dụng bom nguyên tử để phá hoại đường tiếp tế Hoa-Việt và một lần khác nhằm phá hệ thống đê điều của miền Bắc. Nhưng đề nghị này đã không được chấp thuận.

Vấn đề dội bom Kambodia cũng được đặt ra. Theo tác giả thì không có một căn bản pháp lý nào cho việc nới rộng chiến tranh này cũng như một đảm bảo an toàn nào cho các thường dân.


Các tài liệu của Toà Bạch Ốc và Bộ Quốc Phòng cho thấy là trong quyết định oanh tạc sang Kambodia và Lào, tổn thất các nạn nhân vô tội được dự kiến trước. Theo tác giả có it nhất 660.000 thường dân tại Kambodia và 350.000 tại Lào phải hy sinh oan uổng.


Trong Hồi ký của Henry Kissinger ông có đề cập tới vấn đề này và cho là lệnh dội bom đến từ nhiều cơ quan khác nhau và điều này có thông báo cho Quốc Vương Sihanouk biết trước.


Theo tác giả thì chính Henry Kissinger góp phần quan trọng vào vấn đề này và ông đã theo dõi chặt chẽ diễn tiến các cuộc oanh tạc Kambodia. Không thể nào lập luận rằng ông không có ý thức sự nguy hiểm của quyết định này.


Sự chấp thuận của Quốc Vương Sihanouk, nếu có, cũng không giải tội cho Henry Kissinger được. Những người trong cuộc như Robert McNamara, George Bundy và William Colby đã chính thức lên tiếng hối lỗi và cố gắng giải thích vấn đề. Còn Henry Kissinger thì tuyệt nhiên cho đến nay không có những phản ứng gì tương tự.

The author also denounced the US for counting Vietnamese bodies to report achievements, which they did not distinguish between civilians and soldiers. An example given to prove this is the official death toll from March 1968 to February 1972: US: 31,205, South Vietnam: 86,101 and the enemy: 475,609.


It should also be known that during this period the US dropped 4,500,000 tons of explosives on Indochina. According to the US Senate's estimate, at least over three million civilians died.


 Another figure given by the CIA was that only 35,708 civilians were kidnapped and killed in Operation Phoenix, which is also questionable. These figures were given by Henry Kssinger partly to deceive, partly to hide public opinion and to avoid pressure from Congress. The author quotes Haldeman's Diary to illustrate this event at the end of the chapter. (See the footnotes for details) [cxxii]

-Long Dien's comments about Henry Kissinger:

1-Near the end of his life, Henry Kissinger confessed the mistakes of the United States, but he still ignored his own mistakes and tricks of betraying the Allies in the Vietnam War. He blamed the failure in Vietnam on wrong policies, underestimating the stubbornness and perseverance of the Vietnamese Communist Party. He only saw the cunning of the Vietnamese Communist Party as a great success and continued to praise Le Duc Tho, the Vietnamese Communist Party.

2-Henry Kissinger was a talented diplomat, with many tricks, including despicable tricks, a patriot of the Jewish nation, an enemy of South Vietnam, who committed many crimes against the peoples of Indochina, Bangladesh, Chile, Cyprus, East Timor and Greece.

 

 

 


 

 

 

 

 

 

 

 

 

7-Historian Bill Laurie:


 

Biography of Dr. Bill Laurie:

Bill Laurie is an American historian, one of the experts on Vietnam, who was a US strategic intelligence specialist, in charge of 18 western provinces and Cambodia, and an invited witness to present his views at the conference entitled “Army of the Republic of Vietnam: Reflections and reassessments after 30 years” (ARVN: Reflections and reassessments after 30 years) organized by the Vietnam Center of Texas Tech University in Lubbock on March 17 and 18, 2006.

Among many Vietnamese-American speakers, Mr. Laurie was the one who presented his own views on an army that he had worked side by side with as a senior intelligence specialist for many years.

Comments on the Vietnam War by historian Dr. Bill Laurie:

-http://www.rfamobile.org/vietnamese/in_depth/TheUnjustnessAgainstAnArmy_VLong-20060430.html Injustice against an army, 30 years after the end of the war.

Injustice to an Army, 30 Years After the End of the War

2006-04-30

Viet Long, RFA reporter

Every year, when the last days of April return, the Vietnamese communists celebrate their victory, while the surviving military and civilian officials of the former Republic of Vietnam struggle with pain, recalling an unfinished career. The Vietnamese communists, during the war, only portrayed the Northern army's fight as one against the Americans to save the country.

Click here to listen to this report

Download story audio


Special Airborne Brigade from C-123 aircraft during the Phi Hoa II attack in March 1963 in Tay Ninh, South Vietnam. AFP PHOTO/NATIONAL ARCHIVES >> View larger image

The main ally of the South also looked down on the fighting of the South Vietnamese army, after decades of this army shouldering the heaviest part of the war, with great sacrifices of blood and bones and miserable days of imprisonment of an entire army and a regime. A part of the American public and public sometimes had to cry out that the ARVN was an invisible army in the eyes of the Americans.

To find an answer to this question, in late March this year, Vietnamese-American experts, historians and witnesses gathered in Lubbock, Texas, at a conference organized by the Vietnam Center of Texas Tech University, to provide an objective historical view of the role of the ARVN in the war. Viet Long reported.

Marginalized in history

April 1975. Exhausted and weary, the soldiers who were sacrificing themselves to defend the South while the Northern army was rushing to occupy every piece of their homeland were ordered to lay down their arms and surrender, amid the martyrdom of their heroic commanders, and amid the bodies of their comrades and compatriots lying everywhere.

An army that had fought for more than twenty years with many resounding victories against a determined, skilled, and persistent enemy army, suddenly disintegrated within a few months. Weighing down on the reasons for the defeat and the tortures in prison for the losers, was the pain of those who had risked their lives for their ideals, now almost completely forgotten in a page of history that had turned over.

What do you think about the role of the ARVN in the old war? Please email Vietweb@rfa.org

On the side of the victorious communists, it is not surprising that the role of the ARVN was dismissed in order to elevate the value of their fight as having defeated a capitalist superpower. But on the other side, many American historians and American soldiers who fought alongside the South Vietnamese army had to cry out that it was too unfair that the ARVN had become an invisible army in the majority of American public opinion since the war, then in post-war research, and in American politics.

Giám đốc Trung Tâm Việt Nam của đại học kỹ thuật Texas, tiến sĩ Jim Reckner, nhìn nhận điều này, nói rằng truyền thông và giới sử học Mỹ thường chỉ đóng khung cuộc chiến ở Việt Nam như chuyện của người Mỹ, khi quân đội Mỹ chiến đấu với lực lượng cộng sản Việt Nam. Nghĩa là lực lượng VNCH đã bị gạt ra bên lề lịch sử. Ông cho đó là điều đáng tiếc, khi quên đi những con người anh dũng đã chiến đấu biết bao năm trường cho lý tưởng của họ.

Thế nhưng một phần lớn nguyên do sự thất bại của khối đồng minh trong cuộc chiến lại được quy lỗi cho quân đội miền Nam, bị cho là kém cỏi về mọi mặt, dưới sự lãnh đạo của một chính quyền bị coi là tham nhũng, độc tài, kém hiệu năng.

Khả năng và tinh thần chiến đấu

Trong cuộc hội thảo ở Lubbock, một nhà nghiên cứu về Việt Nam, ông Bill Laurie, từng là chuyên viên tình báo chiến lược của Hoa Kỳ, phụ trách 18 tỉnh miền tây và Kampuchea, lên tiếng trình bày nhận xét về sức chiến đấu của QLVNCH kể từ năm 1968. Ông cho biết đã phải ngạc nhiên trước khả năng và tinh thần chiến đấu của Sư đoàn 7 bộ binh VNCH.

Ông nói các sĩ quan cố vấn Mỹ đều nói là Sư đoàn 7 rất tốt. Tư lệnh Nguyễn Khoa Nam là người chỉ huy xuất sắc, thực tâm yêu nước, một nhà lãnh đạo, một chiến sĩ tận tâm tận lực đem lại tự do no ấm cho người dân Việt. Nhưng công luận Mỹ không hề biết đến.

Ngay cả lực lượng địa phương quân Hậu Nghĩa cũng từng giữ vững tình nhà trước 3 trung đoàn quân Bắc Việt trong chiến dịch 1972, tuy họ không được không quân và pháo binh yểm trợ như các đơn vị chính quy, chỉ trông nhờ vào tài chiến đấu của người lính bộ binh. Những điều ông chứng kiến không hề được truyền thông Mỹ nói tới, ngay cả sau cuộc chiến, khi người ta làm công việc tự gọi là nghiên cứu lịch sử.

Sử gia tiến sĩ James Willbank, nguyên là một sĩ quan cố vấn Mỹ ở mặt trận An Lộc, nói về các đơn vị Việt Nam Cộng hoà chiến đấu ở nơi này.

Ông nói rằng giữa những đổ nát hoang tàn ở chiến trường An Lộc, người chiến sĩ VNCH giữ vững tinh thần chiến đấu cao, thấy được rằng họ giữ một vai trò quan trọng trong công cụôc phòng thủ đất nước của họ. Trận An Lộc là dịp tốt nhất để nhận định về sức chiến đấu của một binh đội trong những tình huống ác liệt nhất của chiến tranh.


Chiến trường Việt Nam ngày 16 tháng 5 năm 1966. AFP PHOTO/NATIONAL ARCHIVES >> Xem hình lớn hơn

Các đơn vị VNCH có những mức độ thiện chiến khác nhau, nhưng nhìn chung đều hoàn thành nhiệm vụ. Ông đặc biệt ca ngợi Liên Đoàn 81 biệt cách nhảy dù vô cùng dũng cảm, đã đánh suốt một đêm để tái chiếm hơn nửa thành phố bị địch chiếm giữ, chịu tổn thất cao, nhưng không bỏ sót một tử sĩ nào mà không chôn cất. Lữ đoàn Nhảy dù đặc nhiệm tham chiến ở nơi này tỏ ra thiện chiến ở mức tuyệt đỉnh. Họ gồm toàn những chiến binh từng được huấn luyện kỹ càng, dạn dày chiến trận, dũng cảm xông pha giữa một chiến trường mà đối phương hơn hẳn về hoả lực và quân số.

Tiểu đoàn 6 Nhảy dù bị thiệt hại nặng, mở đường máu rút về An Khê, trong khi hai tiểu đoàn 5 và 8 Dù nhảy vào chiến địa và lập tức xung trận dữ dội trong những trận tấn công, phòng thủ, phản công ác liệt; các cấp chỉ huy Nhảy Dù tỏ ra đầy tài năng và kinh nghiệm, tiếp tay các đơn vị bạn giữ vững được thị trấn sau lúc tình hình đã gần như tuyệt vọng. Họ chỉ giao lại An Lộc cho các đơn vị bạn trấn giữ nơi này, để đi dự trận phản công Quảng Trị sau khi tiểu đoàn 6 dù được bổ sung, từ An Khê đánh ngược trở lên, bắt tay với lực lượng phòng thủ.

Sử gia và cũng là nhân chứng, tiến sĩ James Willbank, còn nhấn mạnh đến gương chiến đấu dũng cảm của biệt động quân và lực lượng bộ binh Sư đoàn 5 cùng địa phương quân An Lộc, là lực lượng đã đuổi đánh xe tăng địch trong thành phố và bắn cháy toàn bộ những chiếc xe tăng này.

Lý do thất bại

Bên cạnh những thắng lợi của QLVNCH, thì những thất bại thường bị dư luận Mỹ quy trách cho tệ nạn tham nhũng của chính phủ Sài Gòn, hay nạn đào ngũ tràn lan trong quân đội miền Nam, cho rằng đó là những chứng cớ của tinh thần chiến đấu kém cỏi.

Các sử gia và diễn giả trong buổi hội thảo ở Lubbock không quên trình bày những mặt tiêu cực đó, nhìn nhận rằng chúng có phần nào ảnh hưởng đến tinh thần chiến đấu, nhưng đều cho rằng đó không phải là những lý do đưa đến sự đổ vỡ hoàn toàn. Trong cuộc chiến, cũng có 200 ngàn bộ đội và du kích về hồi chánh với chính phủ miền Nam, chưa kể khá nhiều bộ đội không chịu đi Nam trên đường Trường Sơn. Những hiện tượng đó thường xảy ra trong thời chiến ở bất cứ nơi nào.

Vậy lý do bại trận là ở chỗ nào? Nhà nghiên cứu Bill Laurie nói rằng QLVNCH đã mang vác một gánh nặng là chiến lụơc chểnh mảng đầy tội lỗi của Hoa Kỳ, khi người Mỹ đã không bao giờ có kế hoạch tấn công và trấn giữ đường mòn Hồ Chí Minh, cắt đứt huyết mạch của cuộc tấn kích vào miền Nam. Đó là điều mà các nhà chiến lược miền Bắc sợ nhất, nhưng cũng chỉ là một nguyên do về chiến thuật.

Theo nhà nghiên cứu này, lý do chính khiến quân đội miền Nam bị đánh tan trong vòng mấy tháng, là Hoa Kỳ đã cắt giảm viện trợ quân sự và kinh tế đến mức không một quân đội nào có thể chống đỡ để mà sống còn.


Bộ trưởng Quốc Phòng Hoa Kỳ Robert McNamara trong chuyến thăm Chu Lai, miền Nam Việt Nam ngày 18-7-1965. AFP PHOTO >> Xem hình lớn hơn

Bill Laurie nêu ra biểu đồ cho thấy vào những tháng sau cuối, tiếp vận đã bị thiếu thốn đến nỗi mỗi khẩu pháo chỉ còn được bắn mỗi ngày 10 viên so với 180 viên như hồi năm 1972, binh sĩ lục quân cũng không còn đủ đạn chiến đấu, máy bay, xe tăng nhiều nơi nằm ụ chờ rỉ sét chỉ vì thiếu xăng, thiếu cơ phận sửa chữa. Trong khi đó thì lực lượng miền Bắc vẫn thừa súng thừa đạn cho xe tăng đại pháo, với hoả lực đè bẹp đối phương trên mọi chiến trường, với quân số gấp năm lần quân số của họ tham chiến hồi năm 1968.

He recalled that in 1968 and 1972, although the equipment was less modern than that of the North Vietnamese army, with enough ammunition, the ARVN was able to hold the border and strike back fiercely against the enemy. One speaker at the conference was Nguyen The Tien, a university lecturer in Vietnam during the war and many years after, now residing in Canada.

Asked about his assessment of the People's Army of the North and the Army of the Republic of Vietnam, Mr. Tien replied: "I am not a military man to be able to analyze strategic tactics, but according to what I have learned, the Army of the Republic of Vietnam as well as the Army of the North both inherited the military traditions of our ancestors, with only one thing being that the Army of the North served a wrong direction, contrary to the truth, while the Army of the South truly fulfilled the historical mission of the nation."

An article by an overseas Vietnamese posted on the Internet called the content of the conference in Lubbock a belated funeral oration for the ARVN.

Viet Long of Radio Free Asia greets listeners.

© 2006 Radio Free Asia

 

-http://kbc4100.com/vnch.htm Army of the Republic of Vietnam 1968-1975

RVNAF , the Republic of Viet Nam Armed Forces, underwent a significant   change , both qualitatively and quantitatively, between 1968 and 1975. It was a

change that went unnoticed by the news media and remains generally unknown to the American public, and is inadequately identified and described in many would-be “history” books, in part because the nature and extent of change could not readily be foreseen or predicted based on RVNAF performance and capabilities up to 1968. None of this is to deny serious problems existed, or that corruption and poor leadership did not continue to plague RVNAF's ability to defend the Republic of Viet Nam, yet to a degree these problems were being addressed and the positive aspects of RVNAF cannot be excluded from honest history…… [cxxiii]














(Research by historian Bill Laurie )

Translator: Nguyen Tien Viet

Translator's note: Bill Laurie is an American historian, one of the Vietnam experts and witnesses invited to present his views at the conference entitled "Army of the Republic of Vietnam: Reflections and reassessments after 30 years" (ARVN: Reflections and reassessments after 30 years) organized by the Vietnam Center of Texas Tech University in Lubbock on March 17 and 18, 2006.

Among the many Vietnamese-American speakers, Mr. Laurie was the one who presented his own perspective on a military that he had served alongside as a senior intelligence officer for many years. This article is a translation of Bill Laurie's original article, which he used to present, in a more concise form, at the conference. Bill Laurie presented the article to the translator, who gave permission to translate and distribute it in the Vietnamese media. The italicized words in parentheses are the author's notes so that the translated sentence can convey its full meaning.

"The Army of the Republic of Vietnam changed dramatically in both quantity and quality between 1968 and 1975. The change was not noted by the (American) news media, and remains largely unknown to the American public, and remains unrecognized and inadequately described in many self-proclaimed "history books." Part of the reason for this is that the nature and extent of the change could not have been easily predicted or foreseen, based on the performance and capabilities of the Army of the Republic of Vietnam before 1968.

This article is not meant to deny the serious problems that existed, or to deny that corruption and poor leadership did not continue to threaten the ability of the Army of the Republic of Vietnam to defend its country. However, to some extent these problems were addressed, and the positive aspects of the Army of the Republic of Vietnam cannot be erased from the glorious pages of history.

I experienced this myself when I arrived in Vietnam in late 1971 and served for a year at MACV (United States Military Assistance Mission in Vietnam), then returned for two more years, from 1973-1975, working at the Military Attaché Office (DAO).

Khởi thủy, được huấn luyện và dự trù phục vụ như một cố vấn, tôi tham dự khóa huấn luyện căn bản sĩ quan lục quân tại Fort Benning, Georgia, tình báo chiến thuật và chuyên biệt về Ðông Nam Á ở Ft. Holabird, Maryland, và học trường Việt ngữ tại Ft. Bliss, Texas. Tới Việt Nam thì được biết những nhiệm vụ cố vấn đang được giảm dần để đi đến chỗ bỏ hẳn; nên thay vào đó tôi được chỉ định vào MACV J-2 với cương vị một chuyên viên phân tích tình báo, trước hết phụ trách Cambodia, rồi tập trung vào Quân Khu IV, bao quát toàn vùng đồng bằng sông Cửu Long. Công việc này mở rộng một cách không chính thức để bao gồm công tác liên lạc giữa Bộ Tổng Tham Mưu Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, các toán cố vấn Mỹ, các chính quyền tỉnh thị của Việt Nam, và cả các đơn vị Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa ở vùng IV. Trong 3 năm đó tôi có mặt lúc chỗ này, lúc chỗ khác, trên khắp 18 trong số 44 tỉnh của Việt Nam Cộng Hòa, liên lạc không những với các đơn vị Mỹ và Việt Nam Cộng Hòa mà cả với người Úc, cơ quan viện trợ Mỹ USAID, và CIA. Khi thì đứng vào vị trí rất cao cấp trong những buổi thuyết trình ở tổng hành dinh của MACV cũng như ở Bộ Tổng Tham Mưu Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, tuần lễ sau đó tôi có thể đã lội trên những ruộng lúa tỉnh Kiến Phong cùng với các binh sĩ Ðịa Phương Quân, hay bay ngang tỉnh Ðịnh Tường trên một chiếc trực thăng Huey của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, hoặc là nằm trong căn cứ Biệt Ðộng Quân Trà Cú bên sông Vàm Cỏ Ðông.

Nói tiếng Việt là điều vô cùng quan trọng, và trong vòng một tháng sau khi tới Việt Nam, thật rõ ràng hiển nhiên là những điều tôi từng nghe ở Mỹ, dù là tin tức báo chí hay là những cuộc thảo luận ngốc nghếch trong các trường đại học, mà có thể diễn tả được những gì tôi đang trải qua và gặp phải. Nói vắn tắt, tôi tự hỏi “Nếu quả thật tất cả những người ở Mỹ đang nói về Việt Nam, thì mình đang ở nơi nào đây?”

Những thời khắc ngoài giờ làm việc của tôi được dàn trải trọn vẹn trong một kích thước thực tế hoàn toàn Việt Nam. Dù là ở Sài Gòn, Cao Lãnh, hay Rạch Giá, tôi cũng lui tới những cái quán nhỏ, với những bàn cà-phê, mì, cháo... háo hức lắng nghe người dân, người lính Việt Nam nói chuyện, tôi hỏi han, và học được thật nhiều, nhiều hơn những gì tôi từng học ở Hoa Kỳ.

Sự học tập của tôi không dừng lại ở năm 1975. Từ đó đến nay tôi đã đọc hằng feet/khối những tài liệu giải mật và hằng trăm cuốn sách, kể cả những tác phẩm tiếng Việt, phỏng vấn đến mức từ kỷ lục này qua kỷ lục nọ với những cựu chiến binh gốc Ðông Nam Á và gốc Hoa Kỳ, săn tìm trong hằng trăm trang web Việt Nam và Ðông Nam Á trên Internet. Vẫn còn rất nhiều điều về Việt Nam, Lào, Cambodia và Thái Lan hơn là những gì công chúng Hoa Kỳ tưởng, và những kết luận do những người ở các xứ ấy tự trình bày lên thì lại không phù hợp với những gì mà hầu hết mọi con người (ở Mỹ) tưởng là họ biết.

Quả là có những vấn đề nghiêm trọng về tham nhũng. Ðúng là có những tấm gương về lãnh đạo bất xứng. Tuy nhiên, chẳng phải ai nói hay gợi ý gì với tôi, mà chính là ngay lần đầu tiên đến với Sư Ðoàn 9 Bộ Binh Việt Nam Cộng Hòa, tôi đã phát giác khả năng dày dạn và đầy chuyên nghiệp trong những hoạt động mà tôi chứng kiến ở một trung tâm hỏa lực cấp sư đoàn. Cũng chẳng ai nói với tôi là Sư Ðoàn 7 Bộ Binh Việt Nam Cộng Hòa, đơn vị cứ mãi bị kết tội vì khả năng chiến đấu kém cỏi ở Ấp Bắc nhiều năm trước, đã biến thái thành một đơn vị có hiệu năng chiến đấu cao dưới tài lãnh đạo chỉ huy của Tướng Nguyễn Khoa Nam, một con người thanh liêm không một tì vết, song song với tài năng về chiến thuật, mà đến nay vẫn không hề được công chúng Hoa Kỳ biết tới, tuy đã được người Việt Nam tôn sùng đúng mức. Cũng không hề có ai ngụ ý hay nói với tôi rằng có thể là lực lượng Ðịa Phương Quân tỉnh Hậu Nghĩa, là những dân quân của tỉnh, đã làm mất mặt chẳng những 1 mà tới 3 trung đoàn chính quy của quân đội miền Bắc trong chiến dịch tấn công năm 1972 của Hà Nội. Họ đã nhai nát và nhổ ra nguyên cả lực lượng xung kích của đối phương, một lực lượng có thể đã làm đổi chiều lịch sử vào thời kỳ đó.

Ðịa Phương Quân[cxxiv] không được Pháo Binh và Không Quân sẵn sàng yểm trợ như lực lượng chính quy Việt Nam Cộng Hòa, trong đó kể cả Nhảy Dù, Biệt Ðộng Quân, Thủy Quân Lục Chiến. Quân địa phương chỉ dựa vào kỹ thuật chiến đấu căn bản bộ binh. Nếu quân Bắc Việt đánh thủng được chiến tuyến này thì họ đã lập tức trực tiếp đe dọa Sài Gòn, chỉ cách đó 25 dặm, buộc Sư Ðoàn 21 Bộ Binh Việt Nam Cộng Hòa phải rút khỏi quốc lộ 13, từ đó để cho lực lượng Bắc Việt hướng thẳng vào An Lộc. Và như Tiến Sĩ James H. Willbanks viết trong tác phẩm xuất sắc của ông (về trận An Lộc), Sư Ðoàn 21 tuy không thành công trong việc phá vòng vây An Lộc nhưng cũng đã buộc Bắc Việt phải đưa một sư đoàn đổi hướng khỏi chiến trường An Lộc, nếu không, nơi này có thể đã sụp đổ với những hậu quả khốc liệt.

Nói vắn tắt, Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, một cách toàn diện, đã có khả năng cao hơn nhiều so với những gì tôi biết trước khi tôi qua Việt Nam, và càng cao hơn nhiều so với những gì được chuyển tới cho người dân Mỹ. Ngày trước... và ngày nay cũng vậy.

***

Trở lại thời kỳ đang thảo luận trong bản thuyết trình này, ai cũng biết Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa vướng mắc nhiều vấn đề trầm trọng. Ðiều này là hiển nhiên. Nếu không như vậy thì đã chẳng cần phải yêu cầu những đơn vị chiến đấu của Hoa Kỳ, Úc, Nam Hàn, Thái Lan và New Zealand tới đó.

Tuy nhiên, còn có những chỉ dấu cho thấy lực lượng Việt Nam Cộng Hòa khi được trang bị đúng mức và chỉ huy tốt đẹp thì sẽ có khả năng tới đâu.

In 1966, a South Vietnamese Ranger battalion inflicted heavy casualties and “helped” reduce a North Vietnamese regiment three times their size at Thach Tru to only one-tenth of its strength. This battalion was awarded the “Presidential Medal of Honor” by President Johnson. Captain Bobby Jackson, the battalion’s advisor, described his counterpart, Captain Nguyen Van Chinh (or Chinh?), as a man of absolutely no fear. The 2nd Marine Battalion, wearing the Mad Buffalo badge, had bullied many South Vietnamese communist and North Vietnamese regular units, proving the appropriateness of the Mad Buffalo badge (all the more meaningful to those who have encountered an angry buffalo (and been bullied by it!) Their exploits were never reported in the American news media, and were later forgotten in so-called “history”...

In 1968, in the wake of Hanoi’s failed offensive in 1968, it was clear to U.S. policymakers that Vietnamization had to be accelerated, but many mistakenly saw it as a dividing line between the period when the ARVN was not fighting, and the time when they were now fighting. This attitude ignored the fact that the monthly combat casualties of the ARVN far exceeded the total war losses of all allied forces combined.

Eventually, the Army of the Republic of Vietnam was provided with modern weapons, replacing the World War II-era equipment that most of the force had been using (by early 1968 only 5% of the Army of the Republic of Vietnam was equipped with M16 rifles), which were generally inferior to the weapons of the Viet Cong and North Vietnamese troops. At the same time, troop numbers also increased, as the table below shows:

(The table records the increase in troop numbers of the regular forces and the Regional Forces and Popular Forces from 1968 to 1972, showing that the total troop number increased by 28%, from 820,000 to 1 million 48,000 troops. Of which, the Air Force increased its troop number by 163%, the Navy increased by 110%, and the Army increased its troop number by nearly 8%).

In this table, the English term ARVN, meaning the Army of the Republic of Vietnam, includes only 38% of the Army of the Republic of Vietnam (the author does not agree with the use of the term ARVN to refer to the Army of the Republic of Vietnam, and he uses the term RVNAF, Republic of Vietnam's Armed Forces). In addition, there are other components, including the Field Police, the People's Self-Defense Forces, and the Rural Construction Teams.

The Rural Development Force was not considered a fighting force, and the People's Self-Defense Force was often ridiculed but (these forces) were also an obstacle for the Viet Cong and the North Vietnam's Army (North Vietnam's Army in the original). Once a group of Rural Development cadres repelled an entire Viet Cong battalion in Vinh Long province. The team members knew to call in the province's artillery for support. This incident was also not known to be recorded in the documents.

The People's Self-Defense Force was too young, too old, or too disabled to join the regular army, and served only as a village defense force against tax collectors, recruiters, or local communist propaganda. But the People's Self-Defense Force was also a factor that local communists had to deal with after 1968. Before that, without this force, local Viet Cong freely entered the hamlets at night. Many times the People's Self-Defense Force was ineffective, and many times they were propagandized to follow the Viet Cong, but many other times there were reports like the following: (Excerpts from books by American authors).

“Two Viet Cong were kidnapping a People's Self-Defense Force member when another People's Self-Defense Force member appeared and shot the two Viet Cong dead with an M1 rifle (not specified whether it was a garant or carbine), confiscating an AK47 and a 9mm pistol.”

And “both Prey Vang and Tahou hamlets were hit by small arms fire and B-40s tonight. Local militia repelled two light reconnaissance teams.”

More: An 18-year-old People's Self-Defense Force member was the one who shot down the first of many North Vietnamese T-54 tanks destroyed at An Loc during the 1972 siege.

Hanoi was not very pleased with this force, according to the following document:

“They (ARVN) increased their puppet forces, consolidated their puppet government, and established a network of outposts and puppet People's Self-Defense Organizations in many villages. They provided more technical equipment and mobility for the puppet forces, established defense lines, and set up a whole new defense and suppression system in densely populated areas. As a result, they caused many difficulties and losses for friendly forces (Viet Cong).”

This event could not have happened before 1968, when the People's Self-Defense Force was established and equipped with World War II weapons transferred from the ARVN forces.

Likewise, the Popular Forces and Regional Forces, with the assistance of mobile American advisory teams, recruited since 1968 and equipped with better weapons, began to make progress, as advisor David Donovan of a mobile team witnessed during an infantry attack in 1970:

“We had just passed the main minefield when we were hit by fire from a tree line in front of us. Water was splashing all around, bullets whizzed by overhead, and small arms fire crackled. The soldiers were responding very well now, unlike before when they were almost paralyzed when they were shot. Sergeant Abney commanded the tail of the column, spread out to the right, and used it as the assaulting element, while we were in front, responding to the enemy fire. When Abney’s group reached a place with cover, they stopped and began to fire. Under that covering fire, we rushed to another position. The two of us supported each other like this and advanced to the tree line, ready to charge. Three of my group were hit, I don’t know how badly, but everyone rushed forward. We did quite well.”

Kinh nghiệm của Donovan không phải là độc nhất. Cố vấn John Cook nhắc lại niềm lạc quan của ông vào năm 1970:

“Chúng tôi (tức Cook và sĩ quan đối tác phía Việt Nam) đang rất lên tinh thần, cảm thấy như mình là “kim cương bất hoại”. Tinh thần chiến đấu và hăng hái chủ động tấn công trong quận hết sức cao, khiến chúng tôi truy kích quân địch một cách gần như khinh suất, liều lĩnh.”

Những thành tích như vậy không phải mọi nơi đều có. Có những đơn vị không đáp ứng được trong thời kỳ thay đổi và vẫn bị lãnh đạo chỉ huy kém cỏi, chẳng thực hiện một cuộc hành quân lục soát với chiến thuật chủ động tấn công nào. Có khi cố vấn Hoa Kỳ suýt bị giết hay bị dọa giết bởi những sĩ quan địa phương của Việt Nam mà họ không hòa thuận được. Nhiều cố vấn Mỹ khác không gặp cảnh ngộ khó chịu đó, nhưng cũng chẳng có ấn tượng tốt nào về hoạt động của những đon vị mà họ cố vấn. Dù sao thì những chuyện tích cực và thích thú do cố vấn Mỹ chứng kiến cũng đầy rẫy, nhưng lại hoàn toàn vắng bóng trong những cuộc thảo luận trên nước Mỹ hay trong ý tưởng của những người Mỹ bình thường, cũng như trong những gì được dạy dỗ tại các trường học Hoa Kỳ.

Sự tiến bộ hay những tấm gương xuất sắc ngay trước mắt không phải chỉ hiển hiện trong những lực lượng lãnh thổ và những sư đoàn bộ binh VNCH, (là những đơn vị) thường bị cho là không mấy nổi trội về chiến thuật chủ động tấn công. Cố vấn về kế hoạch bình định của tỉnh Quảng Trị Richard Stevens, trước đó từng phục vụ trong Thủy quân lục chiến Mỹ tại Việt Nam, tỏ ra ngạc nhiên trước thành tích của một đơn vị thuộc sư đoàn 1 bộ binh Việt Nam trong trận tấn công một vị trí phóng hỏa tiễn của quân Bắc Việt:

“Tôi có ấn tượng hoàn toàn tốt, và thực sự là kinh ngạc, về cách thức hành quân và sự táo bạo của họ trong mọi việc... Ðây là cuộc hành quân thứ 13 như vậy do vị tiểu đoàn trưởng này chỉ huy. Ta đang nói chuyện về những chuyên gia hết sức tinh thục trong những gì họ làm, những người đã từng thực hiện những công tác sởn tóc gáy và vẫn tiếp tục thực hiện... Các cố vấn của trung đoàn này luôn luôn nói với tôi lúc tôi ra đó, rằng ‘anh đang làm việc với những người giỏi nhất. Chúng ta không có điều gì để mà có thể nói cho những người này làm. Chúng ta (các cố vấn) chỉ có việc yểm trợ hỏa lực mà thôi. Còn về sự hiểu biết trong hành quân, thì họ là người dạy chúng ta.' Chúng tôi có các cố vấn người Úc và người Mỹ, họ đều nói y như nhau.” (tác giả trích luận án Master năm 1987 của Howard C.H Feng, đại học Hawaii).

Ở miền Nam, trong lãnh thổ tỉnh Ðịnh Tường thuộc quân khu IV, sư đoàn 7 bộ binh VNCH cũng thi hành nhiệm vụ không hề có khuyết điểm, theo lời xác nhận của các cố vấn và các phi công Mỹ lái trực thăng chuyển quân cho các binh sĩ sư đoàn 7 trong những trận tấn công. Sư đoàn này từng bị mang tiếng là sư đoàn “lùng và né” (thay vì “lùng và diệt”, search and destroy), có thể vì trận Ấp Bắc hồi 1963, nhưng những ai trực tiếp công tác với họ không thể nói gì hơn là những lời ca tụng, ngưỡng mộ về sự tinh thông chiến thuật và tinh thần hăng hái xông xáo. Một cựu cán binh Bắc Việt xác nhận về sự dũng cảm của sư đoàn 7 bộ binh:

“Vùng giải phóng bị thu hẹp... Tôi mất thêm thời gian di chuyển quanh, cố tránh xa các cuộc hành quân của quân đội VNCH.

Ở Bến Tre (tức tỉnh Kiến Hòa) sư đoàn 7 VNCH là lực lượng chính gây nên nhiều khó khăn. Hầu hết sư đoàn được tuyển mộ ở vùng châu thổ sông Cửu Long nên họ biết rành hết cả vùng. Họ thông thuộc vùng này cũng như chúng tôi.” (tác giả trích dẫn David Chenoff và Ðoàn văn Toại, sách Chân dung kẻ địch, Random House ở New York xuất bản năm 1986).

Tình hình còn tồi tệ hơn khi các đơn vị quân đội Bắc Việt điền khuyết cho các đơn vị “Việt cộng”, không hiểu biết chút nào về vùng này và được trang bị kém cho cuộc chiến kiểu các rặng cây ở phía Bắc vùng châu thổ. Một tù binh cho biết bị bắt sống không bao lâu sau khi tới, lúc anh ta và những người khác được lệnh phục kích một cuộc hành quân càn quét của sư đoàn 7 vào ngày hôm sau. Bố trí xong trước bình minh, đội quân đáng lẽ phục kích người ta thì lại bị tấn công từ phía sau do thành phần bên sườn của sư đoàn 7, trước khi tới lượt lực lượng chính. (Tài liệu trích dẫn).

Kết quả của điều này thêm hiển nhiên trong thời gian giữa 1968 và 1971, thời kỳ mà quân số lực lượng Hoa Kỳ giảm thiểu hơn một nửa, trong khi những cuộc hành quân tấn công của Việt cộng và quân Bắc Việt lại bị suy giảm rõ rệt:

(Bảng thống kê trong bài ở đoạn này cho thấy lực lượng Mỹ ở Việt Nam từ năm 1968 đến 1971 đã giảm 322 ngàn quân, tức 58%, các cuộc tấn công của Việt cộng và quân Bắc Việt cấp tiểu đoàn trở lên giảm 98%, chỉ còn 2 trận, những cuộc tấn công lẻ tẻ của phía cộng sản cũng giảm, kể cả những vụ bắt cóc, khủng bố, trong khi số xã ấp có an ninh tăng 56%, diện tích trồng tỉa lúa tăng 9.8%, thương vong vì chiến tranh của dân và quân phía VNCH giảm 55%, quân số của Việt cộng, Bắc Việt trên toàn miền Nam giảm 21%).

Tỉ lệ về các cuộc tấn công lớn nhỏ của phía cộng sản giảm hơn là tỉ lệ giảm quân số, cho thấy một sự sa sút toàn diện về khả năng quân sự, dưới tỉ lệ dự đoán là 21% quân số sụt giảm. Ðiều này xảy ra trong khi quân số tham chiến của Hoa Kỳ giảm tới 58%. Quân cộng sản Bắc Việt và Việt cộng không những chỉ có mặt ít hơn trên toàn lãnh thổ, mà còn kém khả năng tung ra những cuộc hành quân tấn kích.

Nhiều con số thống kê của VNCH không chính xác, nhất là con số xã ấp có an ninh thì lại còn kém xác thực hơn, nhưng biểu đồ khuynh hướng khá rõ ràng, và không có bằng chứng dù về thống kê hay tin đồn vặt, mà nêu ra điều gì khác hơn là sự xuống dốc thẳng đứng trong thời vận của quân Việt cộng và quân đội Bắc Việt trong khoảng thời gian từ 1968 đến 1971. Trong khi Việt cộng, gọi như vậy để phân biệt với quân Bắc Việt, không bị tiêu diệt hoàn toàn, và những ổ kháng cự có ảnh hưởng mạnh do họ kiểm soát vẫn tồn tại ở những tỉnh như Chương Thiện, Ðịnh Tường, Quảng Nam, Quảng Ngãi, thì Việt cộng ở địa phương cũng không còn là một lực lượng chiến lược. Nếu không có sự xâm nhập đại quy mô của quân Bắc Việt và sự cung cấp vũ khí hiện đại, thì chiến tranh đã dần dần tự tàn lụi. Những đơn vị và khu vực của Việt cộng tồn tại được cũng hoàn toàn không phụ thuộc vào quân đội Bắc Việt để sống còn. Tác giả “phản chiến” Frances Fitzgerald của cuốn “Lửa trong hồ” (thật khôi hài, là cuốn sách bị đả kích bởi cả người chỉ đạo về tư tưởng của Hà Nội, Nguyễn Khắc Viện, lẫn người ủng hộ Mặt trận Giải phóng và Hà Nội, Ngô Vĩnh Long), nhìn nhận rằng khả năng sinh tồn của cả Việt cộng lẫn QLVNCH hồi năm 1966 là mỗi bên 50%, nhưng đến 1969 thì cơ hội sống còn của Việt cộng chỉ còn 10%, trong khi tỉ lệ này phía QLVNCH lên hẳn 90%. Nguyễn Văn Thành, sau 23 năm theo Việt cộng, hồi chánh năm 1970, cho rằng cứu cánh của Mặt trận giải phóng là vô vọng. Ông ta nêu ra những cuộc hành quân gia tăng của QLVNCH, sự phát triển những đơn vị Nghĩa quân xã quận và các chương trình Nhân dân tự vệ, cùng với kế hoạch cải tổ về ruộng đất của chính phủ VNCH, coi đó là những việc không thể đối phó được nữa. Stanley Karnow khẳng định thằng thừng trong cuốn sách được đánh giá cao quá đáng của ông, không cần giải thích nguyên do, rằng đến năm 1971, thì “riêng phía Việt cộng không phải là đối thủ của quân đội chính quyền Sài Gòn.”[cxxv]

Don Colin trải qua nhiều năm ở Việt Nam, được nhiều người biết đến qua lối bày tỏ thô lỗ, phản bác thô bạo và quá đáng, cộng với lối rủa sả om sòm những gì mà ông ta coi là tào lao nhảm nhí. Ông này đã phải chịu đựng những khó khăn trở ngại, những khởi đầu sai lạc cùng những vấn đề tương tự, bị coi như toàn những điềm gở. Nhưng năm 1971 Don Colin cũng thấy những kết quả tích tụ hiển hiện ở vùng châu thổ:

“Ba mươi tháng trước, con số những cấp chỉ huy giỏi ở quân khu IV chỉ đếm được trên một bàn tay. Ngay cả tư lệnh quân đoàn, một cấp chỉ huy tốt, trong sạch và tương đối có khả năng, cũng nhút nhát, thiếu óc sáng tạo và không đủ sức kích động thuộc cấp vào những hoạt động xông xáo và tích cực. Cấp tư lệnh sư đoàn thì phần lớn thiếu khả năng, hầu hết các tỉnh trưởng cũng kém cỏi và tham nhũng. Các cấp chỉ huy thuộc quyền của họ thì chẳng những noi gương xấu mà nhiều khi còn phạm khuyết điểm quá hơn cấp trên nữa. Nhưng nay thì chuẩn mực chung về tài năng, sự trong sạch và tận tâm đã tăng lên tới mức mà trước kia tôi cho là không thể tưởng tượng được. Sự thay đổi đặc biệt này khiến tôi thêm lạc quan tin tưởng ở khả năng tối hậu của chính phủ trong việc kiểm soát được Việt Nam và thành lập một chính quyền ổn định.”

Rồi tới cuộc tấn công 1972 của Hà Nội, một cuộc tấn công tốc chiến phối hợp phương tiện cơ khí kiểu cổ điển (a classical blitzkrieg), với đặc điểm là những vũ khí hạng nặng và những vũ khí chết người được đưa ra sử dụng như hỏa tiễn tầm nhiệt phòng không SA-7, hỏa tiễn công phá điều khiển bằng dây AT-3, những đoàn chiến xa T-54 được yểm trợ bằng mấy trăm khẩu đội hỏa tiễn 122 ly, đại bác 130 ly, hơn hẳn tất cả mọi thứ từng được Hoa Kỳ cung cấp cho lực lượng pháo binh QLVNCH. QLVNCH bị đánh tơi bời, có lúc đã gần tới kết cuộc, và sự đổ vỡ hiển hiện rõ ràng. Nhưng cái quân lực đang nằm đo ván đã đứng dậy ở tiếng đếm thứ 8, hồi phục sức lực và bẻ gãy cuộc tấn công nặng nề nhất ở Việt Nam, tính tới lúc đó.

Không ai khác hơn là học giả hàng đầu của Hoa Kỳ về Việt Nam, Douglas Pike, đã tuyên bố cuộc xâm lược của Hà Nội thất bại là vì “...Nam Việt Nam chiến đấu hơn hẳn quân đội xâm lăng đến từ phương Bắc.” Nhiều nhà bình luận, kể cả Tướng Ngô Quang Trưởng, nói tới không lực Hoa Kỳ như một yếu tố quyết định, thì đó đúng là yếu tố chính. Nhưng những điều ngụ ý nói là QLVNCH không thể chiến đấu nếu như không có không lực Mỹ, thì đã thiếu sót hai điều căn bản. Thứ nhất, quân đội Mỹ cũng chỉ được yểm trợ bằng không lực giống như QLVNCH đã được. Thứ hai, là điểm người ta ít nhìn ra: Không lực Hoa Kỳ là một yếu tố bổ sung để cân bằng với hai lực lượng vượt trội của Bắc Việt là thiết giáp và, lợi hại hơn cả, là lực lượng pháo binh hơn hẳn, hỏa tiễn 122 ly chính xác và đại pháo 130 ly gây tàn phá quy mô ở tầm tối đa 19 dặm (32 km).

Hoa Kỳ không cung cấp cho đồng minh của họ, VNCH, những vũ khí lợi hại ngang bằng, nhất là về pháo binh, như Liên Xô và Trung Cộng cung cấp cho Hà Nội. Hà Nội có hằng trăm hỏa tiễn 122 và đại pháo 130. QLVNCH không đủ đại bác để phản pháo, chỉ có 24 khẩu 175 ly, không chính xác bằng, bắn chậm hơn các loại 122 ly và 130 ly. Cả pháo đài kiên cố cũng không chịu nổi đạn 130 ly khoan hầm, nổ chậm. Tựu chung, trở lại đề tài không lực, thì không quân Việt Nam đã thi hành nhiệm vụ một cách đáng kính phục trong các trận chiến năm 1972, nhưng vẫn bị giới bình luận Hoa Kỳ hoàn toàn quên lãng. Một chuyên viên điều không tiền tuyến của Hoa Kỳ tỏ ra ngưỡng mộ một phi công A-37 của Việt Nam mà anh ta cùng thi hành một vụ tấn công không lục vào vị trí quân Bắc Việt:

“Anh ta đâm chúc đầu chiếc máy bay xuống tới tầm vũ khí liên thanh, và quả nhiên tôi thấy nhiều lằn đạn lửa vạch đường sáng bao quanh Pepper dẫn đầu. Tôi la lên báo động, thì đã thấy anh thả bom ở độ cực thấp và ghi một bàn tuyệt hảo trúng ngay bức tường. Trong những lần oanh kích tiếp theo ngay đó, các phi công của không quân Việt Nam cũng ghi bàn hoàn hảo mỗi lần đâm xuống, cũng là mỗi lần họ bị đạn phòng không bắn lên xối xả... Hỏa lực từ mặt đất vô cùng mạnh mẽ. Quân Bắc Việt có vẻ như biết rằng đối thủ của họ là người Nam Việt Nam.

“Tôi tin chắc là hai chiếc A-37 sẽ bị bắn rơi, nhưng cả hai đều xả hết bom đạn của họ trúng đích, không hề hấn gì. Hai phi công không quân Việt Nam đã trình diễn một màn tuyệt vời, và tôi ngưỡng phục lòng can đảm của họ trên cả sự thông minh. Trong giây phút đó lòng can đảm ấy đã vượt hẳn sự khôn ngoan trong những tính toán hơn thiệt về sự an toàn của cá nhân họ.”

Ðây không phải là một sự kiện riêng lẻ, theo như một quan sát viên không quân của Mỹ chứng thực:

“Không quân Việt Nam tự chứng tỏ sự trưởng thành trong cuộc tấn kích 1972... Trong trận phòng thủ Kontum KQVN thật cừ khôi, hết sức tuyệt diệu.”

QLVNCH lãnh cú mạnh nhất của Hà Nội năm 1972, mạnh hơn nhiều so với trận Tết Mậu Thân 1968, về khía cạnh quân số và hỏa lực. Ước lượng có khoảng gần 150 ngàn quân Bắc Việt đã tham chiến trong giai đoạn 1, và thêm 50 ngàn quân khác bổ sung khi trận chiến tiếp diễn. Mặt khác, trong trận Tết 1968 chỉ có 84 ngàn quân Việt cộng và Bắc Việt tham chiến, với pháo binh và xe tăng rất hạn chế. (ngoại trừ ở quân khu I).

QLVNCH tiếp tục hoạt động tốt đẹp sau khi hiệp định Paris gian lận được ký kết và bị vi phạm lập tức. Cuối Tháng 11 năm 1973 một lực lượng đặc nhiệm VNCH đã đánh đuổi sư đoàn 1 Bắc Việt ra khỏi căn cứ Thất Sơn, gây tổn thất nặng tới nỗi sư đoàn 1 này của Bắc Việt phải giải thể, số quân sống sót phải gia nhập các đơn vị khác. Ít tháng sau sư đoàn 7 VNCH tung ra cuộc hành quân lớn để quét các đơn vị Bắc Việt khỏi mặt khu Tri Pháp ở vùng giáp ranh ba tỉnh Ðịnh Tường-Kiến Tường-Kiến Phong, gây tổn thất nặng cho địch. Tri Pháp chưa bao giờ bị xâm phạm trong suốt cuộc chiến tranh, có đặc điểm là những vị trí phòng thủ kiên cố; cuộc thất trận gây hổ thẹn tới mức nhà cầm quyền cộng sản cảnh cáo các cấp là phải dấu sự thất bại đừng để bộ đội của họ biết, sợ bộ đội xuống tinh thần. Các phái đoàn Ba Lan và Hungary trong cái Ủy ban liên hiệp quân sự bốn bên bất lực, chỉ là gián điệp cho cộng sản Hà Nội. Nhưng một trong những báo cáo của họ năm 1973 xác định là không có đơn vị Việt cộng nào ngang sức với QLVNCH, và cả những đơn vị thiện chiến nhất của Bắc Việt cũng không sánh được với các đon vị Nhảy Dù và Thủy quân Lục chiến của VNCH.

Tuy nhiên đến giữa 1974 thì việc Hoa Kỳ cắt giảm viện trợ bắt đầu từ từ siết cổ QLVNCH, và đạo quân này chỉ còn nước xuống dốc dần dần từ khi ấy. Ðến 1975 cấp số cung ứng có sẵn (Available Supply Rate- ASR) dành cho đạn đại bác đã giảm nhanh tới mức không thể chấp nhận, như theo bảng dưới đây, cho mỗi khẩu đội bắn trong một ngày:

Năm 1972 Năm 1975 Tỉ lệ giảm

Ðạn 105 ly 180 viên 10 viên; 94%

Ðạn 155 ly 150 viên 5 viên; 97%

Ðạn 175 ly 30 viên 3 viên; 90%

Mọi thứ bị cắt đến tận xương, rồi tận tủy. Nhiều binh sĩ bộ binh được cấp số đạn căn bản là 60 viên M16 cho một tuần lễ. Nhiều đơn vị cấm binh sĩ bắn M16 liên thanh, chỉ được bắn phát một. Các đơn vị chạm địch có khi bị giới hạn chỉ còn được bắn yểm trợ hai trái đạn đại bác, ngoại trừ khi bị tràn ngập. Thiếu cơ phận thay thế, xe tăng, tàu giang tuần, máy bay... nằm ụ chờ rỉ sét (“cho mối mọt ăn”). Tệ hơn nữa, binh sĩ QLVNCH và gia đình họ phải chịu thiếu thốn khi nền kinh tế bị lạm phát 50%, và 25% thất nghiệp. Một bản nghiên cứu của cơ quan DAO thực hiện năm 1974 tiết lộ 82% binh sĩ VNCH không có đủ thực phẩm cho nhu cầu của gia đình. Ðói kém và suy dinh dưỡng làm xuống tinh thần cùng khả năng chiến đấu. Tình hình những tháng sau đó càng xuống dốc, và người ta đau lòng chứng kiến một cái chết chắc chắn sẽ đến vì hằng ngàn vết thương. Một năm sau, khi chính phủ Việt Nam cuối cùng sụp đổ, và, theo như những sách gọi là sách sử, thì nhiều người Mỹ ngạc nhiên, tự hỏi tại sao mọi thứ có thể sụp đổ nhanh chóng như vậy. Lẽ ra câu hỏi đáng chú ý hơn phải là tại sao QLVNCH đã có thể chiến đấu dài lâu sau thời gian giữa năm 1974, với sự thiếu thốn về vũ khí, trang bị, đạn dược, nhiên liệu, thuốc men, với những cái bụng lép kẹp, và gia đình cũng đói khát không kém?

Khi bắt đầu sự đổ vỡ tan hoang, và đám đông hỗn độn theo lệnh ông Thiệu rút khỏi vùng cao nguyên, thì khủng hoảng và kinh hoàng xảy đến, phần nào tăng thêm vì những lệnh lạc trái ngược phát xuất từ dinh Tổng Thống. Nhưng trong sự sụp đổ nhục nhã sau cùng, vẫn có không ít những trận “Alamo” nhỏ của những người lính VNCH chiến đấu đến phút cuối.

Sư đoàn 18 đứng vững ở Xuân Lộc là một trận anh hùng ca, nhưng sự có mặt và vai trò của của Lữ Ðoàn 1 Nhảy Dù trong trận này không hề được biết đến. Khi quân khu II đổ vỡ và kết cuộc đã gần, sư đoàn 7 VNCH vẫn đánh bại một nỗ lực của quân Bắc Việt muốn cắt quốc lộ 14, con đường quốc lộ duy nhất nối vùng châu thổ Cửu Long vói Sài Gòn. Vào ngày cuối, gọi là “ngày quốc hận” (tác giả viết bằng tiếng Việt), một máy bay AC-119 trang bị liên thanh sáu nòng do các Trung Úy Thanh và Trần Văn Hiền (hay Thành, Hiển?) còn bay quanh Sài Gòn yểm trợ hỏa lực cho những đơn vị VNCH lâm chiến sau cùng. Hết xăng, hết đạn, họ đáp xuống đổ xăng và lấy thêm đạn, sĩ quan hành quân biểu họ không cần cất cánh nữa, tất cả đã mất hết rồi. Nhưng các Trung Úy Thanh và Hiền vẫn vững chí, nhận nhiên liệu và đạn dược, và được hai chiếc A1H-Skyraider tháp tùng do Thiếu Tá Trương Phụng và Ðại Úy Phúc lái, họ tiếp tục lại một trận chiến tuyệt vọng. Sau cùng chỉ còn Ðại Úy Phúc sống sót, oanh kích đến khi hết đạn. Hai Trung Úy Thanh, Hiền và Thiếu Tá Trương Phùng đều bị SA-7 bắn rơi, tử trận. Họ đã chiến đấu đến mãi tận giây phút cuối cùng!

Một cách tổng quát, cứ bị đói như QLVNCH đã bị thì không một quân đội nào có thể chống lại cuộc tấn công cuồng bạo của quân đội Bắc Việt, vói thừa ứ những khẩu pháo, xe tăng, vũ khí, nhiên liệu, xe tải quân, đạn dược, do khối cộng sản cung cấp. Trước một đạo quân VNCH bị rút ruột vì cắt viện trợ như vậy, quân đội Bắc Việt đã phải tung ra tất cả những gì họ có. Chừng 400 ngàn quân cộng sản, gần 90% là bộ đội miền Bắc, được đưa ra trận để đánh bại QLVNCH. Hà Nội chưa bao giờ từng tung ra một lực lượng khổng lồ và hiện đại như họ đã ném vào trận chiến năm 1975. Hà Nội chưa từng rút ra tất cả các đơn vị từ Lào, Cambodia. Về lượng, quân số 400 ngàn là gần gấp 5 số quân Việt cộng và Bắc Việt lâm chiến hồi tết 1968, trong khi về phẩm, còn có hằng trăm đại bác tầm xa, hằng trăm xe tăng, hằng ngàn xe tải, và nguyên một kho vũ khí hiện đại, Ðoàn quân viễn chinh năm 1975 có hơn gấp năm lần khả năng chiến đấu của lực lượng cộng sản hồi Tết Mậu Thân 1968.

Xem xét sự việc từ một khía cạnh khác, có thể phán đoán mà không sợ sai lầm rằng giả sử quân đội Bắc Việt bị yếu đi vì cắt giảm mức cung ứng như QLVNCH đã gánh chịu, thì họ không bao giờ có thể tung ra một cuộc tổng công kích sau cùng, mà hẳn đã yếu kém hơn thế nhiều. Ưu thế hỏa lực quyết định chiến trường, chẳng phải là điều gì mới lạ trong lịch sử quân sự. Vào lúc cuối, QLVNCH chịu sự tổn thất khoảng 275 ngàn tử trận, không kể con số bị ám sát, trong một quốc gia mà dân số trung bình khoảng 17 triệu. Nước Mỹ với dân số 200 triệu, nếu chịu tổn thất với tỉ lệ tương đương trong cùng khoảng thời gian ấy, con số tử vong sẽ là 3 triệu 200 ngàn, cần dựng thêm 56 bức tường đá đen nữa mới đủ ghi tên tử sĩ.

Ðiều này không lọt qua mắt của một số nhà quan sát. Sir Robert Thompson, tuy biết rõ những nhược điểm của QLVNCH, cũng kết luận:

“Quân đội và chính phủ VNCH vượt qua những cuộc khủng hoảng quốc gia và cá nhân mà có thể đã nghiền nát hầu hết mọi người, và mặc dù mức tổn thất có thể gây kinh ngạc và làm sụp đổ Hoa Kỳ, VNCH vẫn duy trì được một triệu quân dưới cờ sau hơn 10 năm chiến tranh. Vương quốc Anh cũng làm được như thế, theo tỉ lệ tương đương, trong năm 1917, sau ba năm chiến tranh, nhưng không bao giờ làm được nữa. Hoa Kỳ chưa bao giờ làm được điều này.” (được nhấn mạnh và thêm vào).

Ký giả Peter Kann, sáng suốt hơn rất nhiều so vói những đồng nghiệp, cũng nhập cuộc, sau khi Sài Gòn thất thủ:

“Nam Việt Nam quả đã phấn đấu để kháng chiến trong nhiều năm ròng rã, không phải lúc nào cũng được Hoa Kỳ giúp đỡ dồi dào. Ít có quốc gia hay xã hội nào mà tôi cho là có thể chiến đấu được lâu dài đến thế.”

Kế hoạch Việt Nam hóa có hiệu quả không? QLVNCH có trưởng thành nên một lực lượng chiến đấu có khả năng?

Có thể biện luận rằng kế hoạch Việt Nam Hóa có hiệu quả, nhưng lại bị moi ruột vì cắt giảm viện trợ chí tử. Năm 1974 có cuộc thăm dò các tướng lãnh Hoa Kỳ từng phục vụ tại Việt Nam, nhằm tìm hiểu chương trình Việt Nam hóa thành công tới mức nào. Các câu hỏi và trả lời như sau:

1. QLVNCH là lực lượng chiến đấu rất đáng chấp nhận?: 8% đồng ý.

2. QLVNCH xứng đáng và cơ may hơn 50% đứng vững trong tương lai?: 57% đồng ý.

3. Có nghi ngờ khả năng QLVNCH có thể đẩy lui một cuộc tấn công mạnh của lực lượng Việt cộng-Bắc Việt trong tương lai?: 25% nghi ngờ.

4. Ý kiến khác và không ý kiến: 10%.

Như vậy 65% các tướng lãnh chỉ huy của Hoa Kỳ dành cho QLVNCH tỉ lệ phiếu thuận, tuy nhiên những câu trả lời này có thể đã mang khuynh hướng lệch theo chiều xuống. Không biết bao nhiêu vị tướng phục vụ trong khoảng 1966-1967, trước khi QLVNCH thực hiện những đổi thay to lớn nhất. Chức vụ mà các sĩ quan này đảm trách là gì, họ làm việc với ai, và họ quen thuộc với quân đội VNCH ở mức độ nào, sự tăng tiến hiệu năng của lực lượng Ðịa phương quân, Nghĩa quân, vân vân... cũng không được tiết lộ. Câu hỏi cũng không hỏi: “Nếu quân đội Mỹ cũng bị cắt giảm cung ứng như QLVNCH vào năm 1974-1975 thì còn đứng vững được bao lâu?”

Ðiều có thể nói chắc chắn, là QLVNCH từ 1968 trở đi đã hoàn thành nhiệm vụ tốt đẹp hơn nhiều so với những gì được biết đến một cách chung chung, rằng các đơn vị QLNCH đã thi triển tài năng để có thể đứng vững và đánh bại quân xâm lược Bắc Việt trong năm 1972, thường là không cần tới sự yểm trợ hỏa lực ồ ạt của pháo binh và không quân chiến thuật, như trong trường hợp của Nghĩa quân và Ðịa phương quân. Ðiều có thể nói chắc chắn nữa là sự hiểu biết của người Mỹ về việc này thấp kém đến kinh tởm, thấp tít mù xa như vực thẳm không đáy.

Một yếu tố rất quan trọng nữa mà nhiều nhà bình luận bỏ qua và tới nay vẫn không biết gì hơn, là thế hệ các sĩ quan, hạ sĩ quan QLVNCH trẻ trung hơn, hết lòng hết dạ vì mục tiêu một nước Việt Nam không cộng sản. Họ cởi mở, ngay thật, biết lẽ phải, trong sạch, biết nhìn nhận phải trái, ví dụ như họ cho là người Thượng không nên được đối xử thấp kém hơn, rằng tham nhũng cần bị công kích, rằng một quốc gia Việt Nam mới cần được tạo thành, bung ra khỏi mọi xích xiềng quá khứ. Nhiều người trong số này có thể có vị trí tốt để tránh quân dịch hay giữ một chỗ an toàn, không ra trận; nhưng họ không cần cả hai thứ đó, đã có mặt trong hàng ngũ phục vụ tại những vị trí chiến đấu đầy nguy hiểm, với tư cách những người tình nguyện. Thái độ của họ được một sĩ quan trẻ của QLVNCH bày tỏ:

“Những người ở cỡ tuổi tôi vào quân đội vì chúng tôi có một lý tưởng, chúng tôi hiểu được cuộc sống trong một thế giới tự do ra sao, và sống trong thế giới cộng sản ra sao. Không phải như người ta nói, rằng những ai vào quân đội thì chỉ vì đến tuổi lính và không có lý tưởng gì riêng cho mình. Nhưng người Mỹ không bao giờ có vẻ hiểu ra điều đó.”

Trần Quốc Bửu là chủ tịch Liên Ðoàn Lao công Nam Việt Nam, tương đương với AFL-CIO của Hoa Kỳ. Ông có ảnh hưởng và có thể xếp đặt cho con trai ông tìm một chỗ an toàn, an toàn hơn nhiều so với vị trí của anh này là một sĩ quan bộ binh VNCH. Trong những tuần lễ sau cuối của VNCH, lúc bị Bắc Việt dập pháo tơi bời, tuyệt vọng trong cảnh thiếu đạn, con ông Bửu viết cho ông một lá thư:

“Ba phải giải thích cho người Mỹ hiểu sự nghiêm trọng của tình hình chúng ta... Họ phải cung cấp viện trợ quân sự và kỹ thuật như họ đã hứa. Con xin ba, ba à, hãy can thiệp với họ. Nếu không, chúng ta sẽ bị đè bẹp và thất trận. Tụi con không hèn nhát. Tụi con không sợ chết... Trong mọi tình huống, con sẽ giữ vững vị trí và không rút lui.”

Con ông Bửu hy sinh tại chiến trường.

Bác sĩ Phan Quang Ðán là quốc vụ khanh về định cư và tị nạn, một cựu đối lập với ông Ngô Ðình Diệm, nổi tiếng nhờ trong sạch. Ông có đủ quyền lực và ảnh hưởng để giữ con trai là Phan Quang Tuấn khỏi bị nguy hiểm. Cả hai cha con đều không chọn điều đó, và Tuấn tình nguyện lái A-1E Skyraider, chỉ dùng để yểm trợ chiến thuật gần cho các dơn vị dưới đất. Sau khi tiêu diệt 7 xe tăng quân Bắc Việt tại khu vực ngưng chiến, trong trận tấn công 1972 của Hà Nội, Ðại Úy Tuấn bị hỏa lực phòng không địch bắn rơi, tử trận.

Những cá nhân ấy không phải là duy nhất. Người viết bài này hằng ngày gặp những phi công trực thăng võ trang trẻ tuổi, những sĩ quan trẻ trong Biệt động quân, Thủy quân lục chiến, Nhảy dù, tất cả đều tình nguyện lãnh nhiệm vụ tác chiến nguy hiểm, bị “lưỡng đầu thọ địch”, với hệ tư tưởng về một nước Việt Nam cộng sản, và với nạn tham nhũng trở thành thông lệ hằng ngày ở Sài Gòn.

Một trong những tấm gương gây xúc động hơn nữa về lòng tận tụy với chính nghĩa quốc gia, là cảnh các sinh viên sĩ quan trường Võ Bị quốc gia Ðà Lạt chuẩn bị cho trận đánh sau cùng của họ, mà ký giả Pháp Raoul Coutard chứng kiến, vào lúc họ tiến ra để chặn các đơn vị quân đội Bắc Việt đang tiến tới:

“- Anh sắp bị giết đó!

- Vâng. Một sinh viên sĩ quan trả lời.

- Sao vậy? Ðã kết thúc rồi mà!

- Tại vì chúng tôi không ưa cộng sản.”

Và, lòng đầy can đảm, những sinh viên trẻ tuổi trong bộ quân phục mới toanh, tuyệt đẹp, giày bóng loáng, tiến ra để chờ chết.”

Trường Thiếu Sinh quân ở Vũng Tàu, là trường nội trú, trong học trình có dạy quân sự cho các thiếu niên Việt Nam có cha tử trận. Khi đến lúc cuối, những em trai 12-13 tuổi đuổi các em thiếu sinh quân nhỏ hơn về nhà, lập chướng ngại vật bảo vệ trường và đối đầu với các đơn vị quân Bắc Việt:

“Họ tiếp tục chiến đấu sau khi tất cả mọi người khác đã đầu hàng!... Nhiều người trong số họ bị giết. Và khi quân cộng sản tiến vào, các thiếu sinh quân đánh trả. Cộng sản không vào được ngôi trường ngay lúc đó.”

Những con người tương tự (lúc đó) đang gia tăng trong mọi cấp bực của QLVNCH, và nhu cầu cấp bách của tình hình buộc sự thăng thưởng phải dựa trên khả năng, không dựa trên quan hệ chính trị hay quan hệ gia đình.

Giới truyền thông Hoa Kỳ đã thất bại tại Việt Nam, thua bại hoàn toàn và thê thảm hơn nhiều so với các lực lượng quân sự của VNCH, Hoa Kỳ và các đồng minh. Họ thường lên án bằng những lối can thiệp đầy tự phụ và tự mãn. Một cuộc thăm dò 9,604 chương trình truyền hình của NBC, CBS và ABC từ 1963 đến 1977 cho thấy rõ những sự thiếu sót của những cái gọi là bài tường thuật truyền hình. 0.7% chương trình nói về việc huấn luyện QLVNCH. 0.8% về bình định. 2.7% về chính quyền hay quân lực VNCH hay Cambodia. Tổng cộng chỉ có 392 chương trình, tức 2.7% toàn bộ các chương trình tin tức truyền hình Mỹ, tường trình về Việt Nam. Không có một lời nào về hơn 200 ngàn hồi chánh viên, không một lời về QLVNCH thiện chiến. Không có gì về những phi công “Ong Chúa” (King Bee) lừng danh của trực thăng Việt Nam cứu mạng cho những toán lực lượng đặc biệt Hoa Kỳ chạm địch dọc đường mòn Hồ Chí Minh. Hầu hết người Mỹ, nếu không phải là tất cả, đều nhớ hình ảnh bi hùng của một người Trung Hoa đứng trước đoàn xe tăng ở quảng trường Thiên An Môn, nhưng không ai biết Trung Sĩ thủy quân lục chiến Việt Nam Huỳnh Văn Lượm đứng trên cầu Ðông Hà chặn đứng đoàn xe tăng Bắc Việt, tác xạ bằng khẩu súng chống tăng LAW của anh:

“Cảnh tượng anh lính TQLC nặng có 95 cân Anh trụ ngay trên đường tiến của 40 xe tăng không có ý nào muốn dừng lại, trên một khía cạnh thì là dại dột một cách khó tin. Trên khía cạnh khác, quan trọng hơn, hình ảnh này mang đầy niềm phấn khích đối với một lực lượng phòng thủ mỏng manh đến thê thảm, và với nhiều người tị nạn, ít ai trong số đó từng chứng kiến một hành động thách đố dũng cảm đến thế... Sự anh dũng lạ thường của người lính thủy quân lục chiến Nam Việt Nam này đã khiến đợt tấn công bằng xe tăng, tới lúc đó chừng như chắc chắn phải thắng lợi, đã bị mất đà tấn kích.”

Trong một khoảnh khắc mà giới truyền thông mang tật cận thị lên tiếng, thì phóng viên Donald Kirk tuyệt đối không tỏ ra sự quan tâm nào khi đến thăm sư đoàn 7 bộ binh VNCH, nơi đã trở nên một đơn vị có hiệu năng cao tuyệt dưới tài lãnh đạo của Tướng Nguyễn Khoa Nam. Quân nhân trong sư đoàn nhận thức rõ giá trị những nông trại của sư đoàn do tướng Nam thiết lập để giảm bớt gánh nặng kinh tế cho binh sĩ của sư đoàn 7. Nhưng khi Kirk và các phóng viên khác bị giữ lại ở một điểm chắn đường của quân đội Bắc Việt rồi được thả ra sau đó, thì Kirk lại thất vọng vì anh ta không có cơ hội để nói chuyện với bộ đội Bắc Việt:

“Tôi cứ nghĩ mãi về việc trông họ như vừa bước ra khỏi cuốn phim... Họ có vẻ là những tay chính quy, vậy đó. Tôi chỉ mong sao chúng tôi đã có thể ở lại thêm và nói chuyện với họ lâu hơn.”

Ông Kirk có thể yên tâm rằng quân sĩ sư đoàn 7 đều là “những tay chính quy”, rất đáng để nói chuyện, và học hỏi nơi họ. Anh chàng này, cũng như đông đảo trong giới truyền thông làm tin tức, đã không để ý gì đến việc đó, cho nên không có gì kỳ bí về nguyên nhân vì sao hầu hết những người Mỹ từng phục vụ tại Ðông Nam Á đều nhìn cái giới truyền thông tin tức này với sự khinh miệt gay gắt.

Phải chi giới này chịu khó quan hệ với quân dân Việt Nam mà họ gặp gỡ, như tôi đã làm nhiều lần, thì đám ký giả hẳn đã biết trong mắt những người Việt ấy chủ nghĩa cộng sản của Hà Nội là điều đáng khinh bỉ và kinh tởm, như một loại phản bội văn hóa và truyền thống Việt Nam. Không phải những người Việt này chiến đấu và hy sinh để bảo vệ “chế độ tham nhũng của Thiệu”, mà là để gìn giữ một cuộc sống tốt đẹp hơn cho người dân, cho con cái, và cho đất nước của họ. Một thủy quân lục chiến Việt Nam diễn giải và lột tả chân xác nhất về điều này, khi anh ta nói với tôi rằng sau khi quân đội VNCH giải quyết xong với quân đội miền Bắc, họ sẽ quay súng lại chống đám tham nhũng ở Sài Gòn. Những sự kiện thảm thiết bi thương sau năm 1975 đã chứng thực tính thuận lý và giá trị của điều quyết tâm ấy.

Giới truyền thông giải trí và giới giáo dục ở Hoa Kỳ cũng chẳng khá gì hơn, mà còn mãn nguyện khi lặp lại, nếu không phải là thêm mắm thêm muối vào cái chuyện thần thoại do truyền thông dựng lên. Một cuốn sách sử trung học được sử dụng rộng rãi ở Mỹ có chương sử về Việt Nam không hề nói đến Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, chỉ viết rằng: “Việt Nam hóa thất bại,” ngoài ra còn gom góp hơn 200 điều khẳng định có thể được chứng minh là sai trái và mang hoàn toàn tính chất dẫn dắt lạc hướng, trong 13 trang bài học. Có nói đến vụ tấn công sang Cambodia, nhưng không nói gì về việc quân Việt Nam Cộng Hòa tham dự đông đảo hơn lực lượng Hoa Kỳ, 29 ngàn quân so với 19,300 quân Mỹ tham chiến. Sách cũng không nói lên rằng trước khi chính thức mở chiến dịch, quân đội Việt Nam Cộng Hòa đã tấn công trước vào các vị trí phòng thủ của quân đội Bắc Việt ở Cambodia. Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đã hoàn toàn vô hình, như một đề tài sẽ được trình bày nơi đây (trong cuộc hội thảo).

Phim ảnh và truyền hình lại càng tệ hơn, mặc dù có được một số phim tài liệu lịch sử. Cả cuốn phim “Bat 21”, nhằm miêu tả cuộc tìm cứu trung tá Iceal Hambleton năm 1972, không thể hiểu được tại sao đã loại hẳn sự kiện là một chiến sĩ Người Nhái Việt Nam, Nguyễn Văn Kiệt, người cùng thi hành công tác tìm cứu đó với người nhái Hoa Kỳ Tom Norris, được tặng thưởng huy chương US Navy Cross do sự dũng cảm và anh hùng của Kiệt. Làm sao công chúng có thể trông mong được biết bất kỳ điều gì khi mà chế độ “kiểm duyệt” trên thực tế đã bôi xóa tất cả và từng dấu vết của sự hoạt động gương mẫu của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa?

***

Sau cùng, cần phải nhìn nhận rằng Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đã bị đè bẹp bởi một gánh nặng trầm kha không thể nào vượt thắng: đó là một đồng minh bất xứng, ngu dốt và gây rối một cách đáng kinh ngạc, dưới hình thức cái chính phủ Hoa Kỳ.

Một hội nghị chuyên đề toàn diện nên được tổ chức về đề tài này, và cần phải có hội nghị đó. Những chiến lược giả hiệu phát xuất từ Washington, về bản chất, phải bị coi là cẩu thả mang tính cách tội ác. Không một hành động nào được tung ra để chặn và giữ đường mòn Hồ Chí Minh. Không có con đường này thì cuộc chiến tranh của Hà Nội đã không thể nào tiến hành được. Không một việc gì được thi hành để giao chiến với chiến tranh thông tin tuyên truyền-phản tuyên truyền dưới hình thức gọi là địch vận, một trong những chiến lược quan trọng của Hà Nội, được thi hành với những sự lừa gạt quỷ quyệt xuất chúng. Không làm một việc gì mãi đến khi cơ quan CORDS được thành lập để ra kế hoạch và phối hợp những hoạt động quân sự và bình định về mặt tình báo. Không làm một việc gì để khai triển một liên minh rộng lớn như một chiến trường chung của người Việt, người Lào, người Cambodia và Thái Lan, chống lại kẻ thù chung, trong khi Hà Nội đã làm y như vậy: thiết lập một cấu trúc chỉ huy chiến trường Ðông Dương nhằm kết hợp mọi yếu tố vào một chiến lược gắn bó cho toàn khu vực. Lý cớ về lãnh đạo của Hoa Kỳ là mù lòa, lần mò vụng dại như con heo trên tảng băng, như một con cóc vàng, rất giàu có nhưng cũng rất ngu độn. (Những chữ in đậm là những chữ tác giả viết bằng tiếng Việt)

Những kế hoạch, những đề nghị đi ngược dòng lịch sử khó có thể được chứng minh hoàn toàn chắc chắn, và có thể chiến tranh (Việt Nam đã qua) là một cuôc chiến không thể nào thắng được.

Có thể như vậy. Tuy nhiên những người Mỹ, người Úc đã phục vụ sát cánh những chiến hữu của họ trong Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, “những chiến hữu, bạn bè, giống như anh em ruột,” (viết tiếng Việt trong nguyên bản) mang trong lòng họ nỗi buồn sâu xa vì đã thua cuộc, hay đã mất biết bao bạn bè tận tụy, mất cả niềm vinh dự lớn lao cho việc đã cố gắng đạt cho kỳ được một thế giới tốt đẹp hơn cho những người dân thường của Việt Nam, Lào, Cambodia và Thái Lan. Họ không bị thúc đẩy vì những quan niệm tinh vi về địa lý chính trị thế giới, nhưng đúng hơn, là do sự kính trọng và ngưỡng mộ đối với nhiều người Ðông Nam Á đã biết yêu quý xứ sở, những con người đã “thề bảo vệ giang sơn quê hương”.

Nhiều trang lịch sử còn chưa được lật ra, phản ảnh sự tiếp nối cái khuynh hướng của Hoa Kỳ chỉ toàn nhìn qua con mắt người Mỹ, bị lọc qua định kiến của người Mỹ. Một số sách vở nói đến Việt Nam như một “giai đoạn thử thách đầy khổ đau của Hoa Kỳ,” mà chưa từng một lần hỏi xem người Ðông Nam Á đã trải qua loại thử thách khổ đau nào. Ðầy dẫy những dữ kiện lịch sử quý giá và những nét quan sát sắc sảo nằm trong những cuốn sách được viết do người Việt Nam (và cả người Lào). Thiếu những sách đó, không thể nào có được sự hiểu biết toàn diện. Những tác phẩm của Lý Tòng Bá, Hà Mai Việt, Phạm Huấn, Phan Nhật Nam, Trần Văn Nhựt, và nhiều người khác, đang kêu gào đòi được dịch thuật, cũng như hằng chục bài phổ biến hằng năm trên sách báo tạp chí quân sự và các ấn bản khác. Nhiều bài trong đó mô tả những trận đánh, những diễn tiến và những nhân cách, không hề được các sử gia Hoa Kỳ biết đến. Không tham khảo những nguồn đó thì chắc chắn là chiến tranh Việt Nam, cũng là Chiến Tranh Ðông Dương của Hà Nội, sẽ mãi là những bí ẩn không thể giải đoán, và lịch sử chân thực của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa sẽ mãi bị chôn vùi dưới tầng lớp này qua tầng lớp nọ của những chuyện hoang đường, của sự không thông hiểu, và của sự giả định vô căn cứ.

Bill Laurie - March 18, 2006;                                                      

Nguyễn Tiến Việt chuyển ngữ.

-http://www.vnafmamn.com/VNWar_atrocities.html      BIASED IN VIETNAM WAR ATROCITIES' REPORTS (Những báo cáo  thiên vị trong tội ác chiến tranh Việt Nam) của sử gia Bill Laurie.

Nhưng trước khi bạn đọc về bài viết nghiên cứu của Bill Laurie, hãy kiểm tra một số hình ảnh phim tài liệu và một vài"kiểu mẩu " khủng bố của Việt-Cộng. Nhưng lưu ý, rất lâu trước khi chữ "Al-Qaeda" đã trở thành một tên quen thuộc thì  Việt Cộng đã từng  tiền thân  "mẹ của khủng bố".   Và nếu bạn rất nhạy cảm với những hình ảnh về cái chết bạo lực, suy nghĩ hai lần trước khi bấm vào các bức ảnh thu nhỏ dưới đây.

MINES IN PHU YEN'S ROAD

MINES IN PHU YEN'S ROAD






 













 

Mìn trên con đường ở PHÚ YÊN

     


Việt Công đặt mìn tại TỈNH PHÚ YÊN

 Mìn do Việt Cộng gài giết chết 54 người, bao gồm bốn trẻ em. ( bức ảnh trên do Tổ Công tác Nhiếp ảnh gia Việt Nam ).

 

SAIGON, tháng hai 14 - Năm mươi bốn thường dân Việt Nam, trong đó có bốn trẻ em, đã thiệt mạng và 18 người bị thương của ba quả mìn Việt Cộng chôn tại một con đường ở tỉnh Phú Yên. Đặt mìn trên đường  để trả đũa cho một hoạt động của  lực lượng đồng minh (Mỹ) trong vụ bảo vệ dân thu hoạch lúa. Khu vực này đã phải nhập khẩu 600 tấn gạo hàng tháng do Việt Cộng kiểm soát phần lớn của mùa vụ. Vụ nổ đầu tiên, với lại một miệng rộng như núi lửa ba mét trên đường và ném các xe buýt lớn vào một kênh rạch, giết chết 27 người nông dân trên đường đến làm việc trong các khu vực gần Tuy Hòa. Mười một người khác bị thương.

A three-wheeled vehicle, loaded with men, women, and children, hit a second mine, killing 20 and injuring seven. Another vehicle hit a third mine, killing seven. This was the most serious incident involving landmines since early 1964, when 22 Vietnamese women and children were killed when their vehicle ran into a VC minefield.

 The incidents of murder and pillage that the Viet Cong were using to terrorize South Vietnam. Between 1962 and mid-1965, according to figures released by the International Commission of Control, at least 54,235 civilians in the South were killed, wounded, or kidnapped.

(Vietnam Archives)



 






DAK SON MASSACRE (tentative translation)

 

          Viet Cong Massacre of Civilians in Dac Son - Song Be, Vietnam, December 6 –

 Two Viet Cong battalions systematically killed 252 civilians with flamethrowers and grenades in a revenge attack this week on a hamlet less than a mile from the provincial capital of Phuoc Long; victims of the December 6 attack said the VC shouted their intention to “wipe out” Dak Son as they charged from the surrounding jungle. A local defense force of 54 men defended the area against an attack by 300 uniformed Viet Cong. According to survivors, the VC fired indiscriminately on the village’s small streets, systematically burning more than half of the villagers’ 150 thatched houses. Two militiamen were killed, four wounded, and three missing; Many of the victims burned to death in their homes, while others were killed by flamethrowers or hand-thrown rockets that tossed into their bunkers as they fled to underground shelters. Other Viet Cong threw grenades into the family's bunkers. (Vietnam Archives Center)

PHOTOS OF DAK SON, A WEEK AFTER THE ATTACK









 

          The color photos above were taken (about a week after the Dak Son attack) by John Felt who was at Song Be the night the massacre took place. Song Be MACV compound was located at Phuoc Long province (Phuoc Binh HQ), about 2.5 kilometers South of Dak Son.


John Felt was attached to the 44th US Signal Battalion and left VN on February 28, 1967. Thank you for sharing with us the documentary pictures and for dedicated service in Vietnam.

 

 









THE MY CANH RESTAURANT BOMBING

           Forty eight (48) were killed as Terrorists Bomb Saigon Restaurant- 18 Americans Among Dead - 100 Wounded.


Terrorist bombs shattered a floating restaurant on the Saigon river here tonight and killed at least 29 persons, including eight Americans….

 

Nhà hàng Mỷ Cảnh bị đánh  bom khủng bố   

           Bốn mươi tám (48)người chết và 100 bị thương   trong đó có 18 người Mỹ   do bọn  VC khủng bố bom vào Nhà hàng tại Sài Gòn. 


Bom khủng bố làm n ổ tung  một nhà hàng nổi trên sông Sài Gòn  tối nay và giết chết ít nhất 29 người, trong đó có tám người Mỹ.


Hai vụ nổ lớn vang lên gần như đồng thời từ bờ sông. Các nhân chứng nói họ tin rằng có đến 50 người có thể đã chết trong nhà hàng Mỷ  Cảnh đông đúc, và trên đại lộ ven sông gần đó.

-http://nhabaovietthuong.blogspot.com/2009/08/thu-bill-laurie-goi-oreilly-viet-nam-bi.html Thư Bill Laurie gởi O’Reilly: Việt Nam bị sụp đổ vì tham nhũng?

 Sau đây là bức thư cuả Sử Gia Bill Laurie gửi nhà báo O’Reilly, FoxNews, khi ông này tuyên bố như trên.

(Đồ Biển phỏng dịch)


Thưa ông O’Reilly,

Chính ông, lại một lần nữa đã tin tưởng vô căn cứ là Việt Nam Cộng hòa bị đánh bại bởi tham nhũng. Đó là một vấn đề nghiêm trọng nhưng không phải là đầu mối nguyên nhân thất bại này, hoặc là bất cứ những gì liên hệ. Tôi ở VN 3 năm. Ông thì không ở đó. Xin vui lòng đoc bài này và giải toả những những truyền thuyết tam sao, thất bản.

Trong những tháng cuối cùng cuả năm 1975, 3 trong 4 vị tư lệnh Vùng là những sĩ quan không hề mang điều tiếng, và là những nhà chiến thuật tài ba. Người thứ tư có dính líu vào một thiểu số tham nhũng, tuy vậy ông ta là một cấp chỉ huy xuất sắc mà binh sĩ dưới quyền đều thưà nhận như vậy. Vị sĩ quan phụ tá ông cũng được biết là một người tài đức vẹn toàn, nhận xét tinh tế, và thao lược về quân sự.

Binh sĩ miền Nam không phải chiến đấu đề bảo vệ chế độ tham nhũng, nhưng để bảo vệ một đất nước dân chủ đang đà phát triển mà họ lưạ chọn. Như một TQLC/VNCH dạn dày máu lưả chiến trường đã nói với tôi: “Sau khi chúng tôi dẹp xong quân Bắc Việt, chúng tôi sẽ về quét dọn đám tham nhũng tại Sài Gòn”. Tham nhũng được coi như một bệnh kinh niên như bệnh tiểu đường. Chúng ta không đón nhận nó và chẳng thú vị khi mắc phải nó, vì nó cũng khó làm cho chúng ta chết. Cộng Sản Hà Nội mới chính là một bản án tử hình

Nhớ lại nhà Việt Nam “học”, Douglas Pike đã lý giải rằng lý do tại sao Hà Nội và quân Bắc Việt thua trận Muà Hè Đỏ Lưả năm 1972, rằng Quân Lực VNCH áp đảo quân Bắc Việt. Hãy nhớ lại Chiến dịch Tổng Tấn Công 1972, Cộng sản Bắc Việt huy động tới 150,000 quân so với 84,000 quân trong dịp Tết Mậu Thân 1968

Khoảng 275,000 binh sĩ VNCH đã bị tử trận, trong tổng số dân là 17 triệu, Nếu so với số dân 200 triệu cuả nước Mỹ, thì con số này lên đến (200 chia cho 17 và nhân với 275,000) tức là 3,235,000 người. Hãy nhớ lại tổng số binh sĩ Mỹ tử trận trong Đại Chiến thứ II là 292,000 so với số dân Mỹ vào thời kỳ này là 135 triệu.

Trong một tháng binh sĩ VNCH chết nhiều hơn binh sĩ Mỹ. Trong trận tái chiếm Huế, 384 Binh sĩ Việt tử trận so với 214 binh sĩ Mỹ.

Những lý do khai tử Nam Việt Nam đơn thuần do sự cắt viện trợ một cách tàn độc, hèn hạ và thô tục, trong khi đó để cho Liên Xô và Trung Cộng cấp cho Hà Nội một hoả lực hùng hậu. Mọi chuyện xảy ra là do do việc cắt giảm tệ hại về tiếp liệu cho QLVNCH. Vũ khí, đạn được và đồ phụ tùng, thuốc men, nhiên liệu, tất cả mọi thứ… Không một lực lượng Nam Việt Nam trong tình trạng “đói” võ khí đạn dược như vậy mà có thể đẩy lùi quân cộng sản Bắc Việt trang bi vũ khí đến tận răng. Trung bình theo tiêu chuẩn một lính bộ binh Mỹ được phát 400 viên đạn cho khẩu súng cơ hữu cuả anh ta, trong khi đó vào đầu năm 1975, một binh sĩ Nam Việt Nam được phát cho có 60 viên đạn cho một tuần. Xin lập lại 60 viên M16 trong một tuần. Đạn trọng pháo bị cắt 90%, xe tăng và phi cơ bị cho nằm ụ vì thiếu cơ phận thay thế (chúng trở thành những bức tượng điêu khắc bất động).

Cronkite thì mù mờ về tình hình Việt Nam. Đường mòn HCM là con đường huyết mạch tiếp tế vũ khí, đạn dược nuôi dưỡng cả ba chiến trường Việt, Miên, Lào cuả Cộng Sản Hà Nội. Bắt đầu từ năm 1962, nếu không nói là sớm hơn, có nhiều yêu cầu lập đi, lập lại là phải cắt đứt, chiếm giữ đường mòn HCM để bóp nghẹt cuộc chiến tranh do Hà Nội gây ra. Tham Mưu trưởng Liên Quân đề nghị, Chính phủ VNCH yêu cầu, Chính phủ Thái đòi hỏi. Tất cả đều bị BT Quốc Phòng Mac Namara và TT Johnson thẳng tay từ chối.

Cho đến ngày hôm nay, một vài viên chức cuả nhà cầm quyền cộng sản Hà Nội thưà nhận rằng, cắt đứt đường mòn HCM, ngay tức khắc sẽ giáng một đòn chí tử cho nỗ lực chiến tranh cuả Hà Nội. Cronkite chưa bao giờ đả động đến việc này.

Ông nói Miền Nam Việt Nam bị sụp đổ là do tham nhũng, không khác nào một giảo nghiệm viên tử thi báo một bệnh nhân chết vì sưng phổi mà hoàn toàn không đả động gì đến những lỗ đạn và một con dao đâm lút cán người bệnh.

Ông là người rất thông minh, nhưng ông không được thông tin đầy đủ về động lực lịch sử căn bản, nguyên nhân và hậu quả, gây tác hại ghê gớm mang lại chết chóc và đau khổ cho nhân dân 3 nước Việt, Miên, Lào. Người ta có thể tin ông vẫn là một người thông minh nếu ông hiểu rõ vấn đề ngay từ bây giờ.

Những bậc trí giả đang cười vào sự ngu dốt đáng hổ thẹn cuả ông, nó bộc lộ sự giả dối khi ông lao đầu vào cái hình ảnh huyễn hoặc, ngớ ngẩn cuả Walter Cronkite.

http://tudovis.com/vis_forums/forum13/10063.html

Long Điền tóm lược những nhận định của sử gia Bill Laurie về Cuộc Chiến Việt Nam:

1- Binh sĩ miền Nam không phải chiến đấu đề bảo vệ chế độ tham nhũng, nhưng để bảo vệ một đất nước dân chủ đang đà phát triển mà họ lưạ chọn.

 

2-Mức tử vong vì chiến sự hằng tháng của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đã vượt xa mức tổn thất trong toàn cuộc chiến của tất cả các lực lượng đồng minh cộng lại.(Nhưng họ vẫn chiến đấu ngoan cường trong suốt 20 năm )

3- Không ít những sử gia của Mỹ và những chiến binh Hoa Kỳ từng sát cánh với quân đội miền Nam đã phải kêu lên rằng điều quá bất công là QLVNCH đã trở thành một đạo quân vô hình trong phần đông dư luận Mỹ ngay từ thời còn chiến tranh, rồi trong những công cuộc nghiên cứu hậu chiến, và trong chính giới Hoa Kỳ.

4- Người chiến sĩ VNCH giữ vững tinh thần chiến đấu cao, họ giữ một vai trò quan trọng trong công cụôc phòng thủ đất nước của họ.

5- Lý do chính khiến quân đội miền Nam bị đánh tan trong vòng mấy tháng, là Hoa Kỳ đã cắt giảm viện trợ quân sự và kinh tế đến mức không một quân đội nào có thể chống đỡ để mà sống còn.

6-Ðầy dẫy những dữ kiện lịch sử quý giá và những nét quan sát sắc sảo nằm trong những cuốn sách được viết do người Việt Nam (và cả người Lào). Thiếu những sách đó, không thể nào có được sự hiểu biết toàn diện. Những tác phẩm của Lý Tòng Bá, Hà Mai Việt, Phạm Huấn, Phan Nhật Nam, Trần Văn Nhựt, và nhiều người khác, đang kêu gào đòi được dịch thuật, cũng như hằng chục bài phổ biến hằng năm trên sách báo tạp chí quân sự và các ấn bản khác. Nhiều bài trong đó mô tả những trận đánh, những diễn tiến và những nhân cách, không hề được các sử gia Hoa Kỳ biết đến. Không tham khảo những nguồn đó thì chắc chắn là chiến tranh Việt Nam, cũng là Chiến Tranh Ðông Dương của Hà Nội, sẽ mãi là những bí ẩn không thể giải đoán, và lịch sử chân thực của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa sẽ mãi bị chôn vùi dưới tầng lớp này qua tầng lớp nọ của những chuyện hoang đường, của sự không thông hiểu, và của sự giả định vô căn cứ.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 8-Mark Moyar:

 




 



 Mark Moyar (1971- )

Giáo sư Tiến sĩ Mark Moyar là giáo sư bộ môn An Ninh Quốc Gia tại đại học quân sự Marine Corps University, là chuyên gia về chính sách ngoại giao và lịch sử quân sự. Ông cũng là tác giả nhiều sách về Chiến Tranh VN.)

Tiến sĩ Mark Moyar đậu cử nhân (hạng tối ưu với lời khen của ban giám khảo) về môn sử tại đại học Havard danh tiếng nhất của Mỹ. Sau đó đậu tiến sĩ sử học tại đại học Cambridge. Ông từng giảng dậy tại đại học Cambridge, đại học Tiểu Bang Ohio, đại học A&M Texas, và đại học Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ ở Quantino, Virginia.

Năm ngoái (2006) sở Báo Chí Đại Học Cambridge đã xuất bản cuốn sách 512 trang khổ lớn của ông nhan đề TRIUMPH FORSAKEN. Đây là tập I của bộ sách 2 tập về cuộc chiến Việt Nam. Theo tác giả, cuộc chiến này đáng lẽ đã kết thúc bằng một chiến thắng oanh liệt, mà lại trở thành một chiến bại nhục nhã. Trong cuốn sách này, tác giả đã rà xét lại tất cả mọi dữ kiện, đối chiếu nhiều tài liệu vô số kể của nhiều nguồn thuộc mọi phía, trong đó có những tài liệu mới được giải mật của Mỹ và tài liệu Cộng Sản (Liên Xô cũ, Trung Quốc, và Việt Nam), để đi đến một kết luận có cơ sở vững vàng.

Cuối sách không có phần thư mục như phần lớn các sách biên khảo. Nhưng gần 2000 chú thích ghi chi tiết trong 85 trang sách đã cho thấy hàng trăm tác phẩm và tài liệu được tham khảo và dẫn chứng một cách tỷ mỷ để chứng minh lập luận “xét lại” của tác giả. Ví dụ chỉ nguyên một chương 16 đã có tới 176 chú thích trưng dẫn hàng trăm tác phẩm hay chỉ 3 trang đầu của bài tựa thôi đã có tới 19 chú thích mà chi tiết choán hẳn 3 trang, Cũng trong lời tựa này, nguyên một chú thích 2 đã trưng dẫn gần 100 tác phẩm

Tập một này có 17 chương, trong đó có 10 chương về chính quyền Ngô Đình Diệm.

Đọc kỹ lời tựa và chương đầu, ta sẽ thấy đại cương về lập luận của tác giả.

Mark Moyar

From Wikipedia, the free encyclopedia

Mark Moyar (born 1971) is a historian and professor at the Marine Corps University where he holds the Kim T. Adamson Chair of Insurgency and Terrorism, known for his writing on the Vietnam War. Moyar is a self-proclaimed revisionist.

Moyar holds a B.A. summa cum laude in history from Harvard University and a Ph.D. in history from Cambridge University. His articles on historical and current events have appeared in the New York Times, the Wall Street Journal, and the Washington Post.

Moyar is the author of the 2006 book Triumph Forsaken: The Vietnam War, 1954–1965, a history that is considered revisionist by mainstream American historians. In it he argues that Ngo Dinh Diem was a very wise and effective leader. Moyar states that supporting the November 1963 coup was one of the worst American mistakes of the war. The other biggest mistakes according to Moyar were: the failure to cut the Ho Chi Minh trail, and the United States Congress' refusal to support the South Vietnamese government after the 1973 Paris Peace Accords were violated, and the refusal of emergency aid to South Vietnam near the end of the war.

  Books

Phoenix and the Birds of Prey: The CIA's Secret Campaign to Destroy the Viet Cong (1997) ISBN 1557505934

Republished in 2007 as Phoenix and the Birds of Prey: Counterinsurgency and Counterterrorism in Vietnam with a foreword by Harry Summers and a new preface and chapter; ISBN 0803216025

Triumph Forsaken: The Vietnam War, 1954–1965 (2006) ISBN 0521869110

A Question of Command: Counterinsurgency from the Civil War to Iraq (2009) ISBN 0300152760

  External links

Book website

Interview on A Question of Command at the Pritzker Military Library

-Tại Sao Người Mỹ Lại Chiến Đấu Ở Việt-nam?  GS MARK MOYAR    28/4/2010 .

 http://www.vietbao.com/?ppid=45&pid=114&nid=158655   

GS MARK MOYAR 

(Lời Việt Báo. Cuộc Hội Luận Kỷ Niệm 35 Năm Lưu Vong đã thực hiện hôm Thứ Tư 28-4-2010 tại Westminster, Calif. Sau đây là bài thuyết trình của Giáo sư Mark Moyar đã được dịch ra Việt ngữ. Giáo sư Tiến sĩ Mark Moyar là giáo sư bộ môn An Ninh Quốc Gia tại đại học quân sự Marine Corps University, là chuyên gia về chính sách ngoại giao và lịch sử quân sự. Ông cũng là tác giả nhiều sách về Chiến Tranh VN.)

"Đây quả là một vinh-dự và cũng là một niềm vui đối với tôi khi được nói chuyện trước một số đông đảo cử-tọa cựu-chiến-binh, những người đã tham-dự vào cuộc chiến đấu chống lại Cộng-sản ở Việt-Nam trước đây.  Tôi tin chắc là phần-đông quý-vị lúc ấy đều có cùng một quyết-tâm là chống lại cộng-sản và đã phải hy-sinh rất nhiều trong khi thực hiện quyết tâm này. Riêng tôi cũng đang theo đuổi một cuộc chiến nhằm trả lại sự-thật cho lịch-sử của Chiến-Tranh Việt-Nam (CTVN).

Cuộc chiến của tôi đang phải đương đầu chống lại những quan-điểm xuyên-tạc về ChiếnTranh VN của một số người Mỹ. Vì trong rất nhiều trường hợp, những người Mỹ này đã đưa ra các quan-điểm hoàn-toàn sai lạc, không khác gì luận-điệu tuyên-truyền của Cộng-sản Việt-Nam. Trong cuộc chiến này, họ không dùng đến súng-đạn mà chỉ xử-dụng sách vở và tài-nguyên của các trường Đại-Học.

Cho nên dù Chiến-Tranh Việt-Nam đã thật-sự chấm dứt hơn 35 năm rồi, đối với chúng tôi nó vẫn còn tiếp-diễn.  Dĩ nhiên chúng tôi biết lúc đó quý-vị đã bị bắt buộc phải lìa bỏ quê cha đất tổ. Nhưng đối với chúng tôi CTVN vẫn còn đây khi nhìn vào cuộc chiến tại Iraq và Afghanistan hiện nay, ở đó những chàng trai-trẻ Hoa-Kỳ, bao gồm cả những chàng thanh-niên mang giòng máu Việt-Nam, đang hăng say tích-cực chiến đấu.  Tướng David Petraeus, người đã dẫn đầu cuộc tấn-công Iraq, hiện nay là Tư-lệnh Bộ Chỉ-Huy Trung Ương của quân-đội Hoa-Kỳ, đã viết một luận-án tiến-sĩ về CTVN. Tướng George Casey, một vị Tư-lệnh thâm-niên của quân-đội Hoa-Kỳ tại Iraq từ 2004 đến 2006, là con trai của một sĩ-quan Hoa-Kỳ có nhiều thâm niên quân-vụ nhất đã tử trận tại Việt-Nam.  Tướng Stanley McChrystal, hiện-thời là Tư-lệnh của quân-đội Hoa-Kỳ tại Afghanistan, là con của một cựu chiến-binh Hoa-Kỳ trong CTVN, tôi được biết rằng Ông này vẫn ao-ước tìm hiểu thêm về CTVN.  Những vị Tư-lệnh quân-đội này đều muốn tìm hiểu để học hỏi từ CTVN, nhằm phát-triển thêm các ưu-điểm và tránh né những lỗi-lầm mà họ đã mắc phải.

Most Americans today are skeptical about the reason that prompted the United States to attack Iraq in 2003. Because no weapons of mass destruction were found in Iraq. On the other hand, most Americans believe that the reason the United States fought in Afghanistan was very just. Because Afghanistan harbored terrorists who participated in the September 11th incident. As for the Vietnam War, the American public was divided at that time. Those on the Right believed that the Vietnam War was a necessary war and had a very just cause. Meanwhile, Americans on the Left believed that the Vietnam War was an unnecessary and unjustified war. As someone who has studied the Vietnam War for many years, today I would like to present to you the question, “Is it really necessary and legitimate for the US Government to stand side by side with the Ngo Dinh Diem Government  and the Vietnamese nationalists against the Vietnamese Communist Party ?

Since most Americans and Vietnamese of the younger generations do not know much about this topic, I suggest that we begin our discussion with some comments on the International Communist Movement in the 40s and 50s. After World War II, the Soviet Union became one of the two Superpowers of the world. In the name of Marxism-Leninism, Leader Joseph Stalin exterminated tens of millions of Russian people. And after World War II ended, he still harbored the ambition to expand this Communist ideology globally. During the period from the mid-1940s to the late 1950s, Stalin began supporting Mao Zedong's Communist army in the Chinese civil war while the superpower United States supported the Nationalist Chinese faction led by Chiang Kai-shek. But in 1947, the United States decided to cut aid to Chiang Kai-shek because of the corruption and corruption that was spreading in the ranks of the nationalist army. Thanks to that, the Chinese Communists won a complete victory in 1949.

Even though he knew that it would kill tens of millions of people, Mao was determined to follow in Stalin's footsteps, expanding Communism all over the world. Therefore, after consolidating power in China, Mao immediately sent military aid and advisors to Asian Communist parties, including the Vietnamese Communist Party led by Ho Chi Minh. Starting in 1946, the Vietnamese Communist Party launched a war against France.

There are many Western historical documents that claim that Ho Chi Minh was indeed a true nationalist, always putting the interests of the nation above all else. They deny the views of Western leaders who accused Ho Chi Minh of being a member of the Communist International. These historians believe that if the United States had satisfied Ho Chi Minh's request and let him take power to rule Vietnam, Ho Chi Minh would have become an Asian Tito and he certainly would not have cooperated with Communist China and the Soviet Union.

This argument of Western historians actually came from Ho Chi Minh's own mouth.

Ho Chi Minh always loudly claimed that he and his comrades were nationalists and not communists. However, upon closer investigation, it became clear that these statements of Ho Chi Minh were all deceptive propaganda aimed at luring patriotic but "very gullible" Vietnamese people into joining his ranks while at the same time preventing any adverse reactions that the United States might cause to his organization. Unfortunately, there were many intellectuals, both Vietnamese and American, who believed in these deceitful words of Ho Chi Minh without the slightest question. Ho Chi Minh and the cadres in his organization

were always communists. Because they always firmly believed that the "Comintern Revolution" must come before all national interests. This belief was repeated in books, in speeches, and even in Ho's actions. Ho Chi Minh and other Vietnamese Communists unanimously supported the Soviet Union's actions against Tito in Yugoslavia. They also praised the Soviets for brutally eliminating the Hungarian Communist Party when it demanded independence in 1956. Ho had worked for a time for the Communist International, an organization set up by the Soviets to carry out world revolution. Ho also served in the army of Communist China during World War II. Finally, the government that Ho established in North Vietnam was identical to the communist regimes that had been established in other countries around the world. Ho's government was also very active in eliminating opposition political organizations and what they called reactionary elements within all social classes.

It is certain that Ho Chi Minh could not have seized power if he had not had a close relationship with the Chinese Communist Party. The victory of the Vietnamese Communists at Dien Bien Phu in 1954 was due to the presence of Chinese military advisers, a huge Chinese supply force, and countless shipments of weapons and supplies from China to Dien Bien Phu. After 1954, Chinese advisers also helped the Vietnamese Communist Party establish the structure of the regime and they played a key role in organizing and implementing the Land Reform program in the North, which killed about 32,000 Vietnamese. China also mobilized seven divisions to the North in 1965 to help the Communist Party have a free hand, sending a large number of regular troops to fight in South Vietnam. The

US government began to strongly intervene in Vietnam as soon as China fell into the hands of the Communists. The Americans were worried that the Communists would expand and that China would control all of Asia. President Harry S. Truman, and subsequent US Presidents, all supported the Domino Theory. This theory stated that "If Vietnam falls into the hands of the Communists, other Asian countries will also fall into the hands of the Communists. Communist China supported the Communist rebels in Malaysia, Burma, and Indonesia, as well as Indochina, and the collapse of one country would become a springboard for the Communists to invade neighboring countries.” At the height of the war between France and

Communist Vietnam at Dien Bien Phu in 1954, President Eisenhower hoped to prevent the Vietnamese Communists from winning because he believed in the Domino Theory. He tried to entice Britain to come to the rescue of France at Dien Bien Phu. But when Britain refused, President Eisenhower decided not to intervene. In the end, the Communists won. President Eisenhower had to choose the solution of dividing Vietnam in two, with the Communists ruling in the North and the non-Communists in the South. Because President Eisenhower believed that only nationalism could confront Communism, he wanted to support the South Vietnamese government, a purely nationalist government. However, President Eisenhower was not sure whether he would be able to find a government to his liking.

Although the Communist propaganda machine and gullible Westerners have always claimed that the United States selected Ngo Dinh Diem to lead a new government in South Vietnam in 1954, the truth is that it was Bao Dai who appointed Ngo Dinh Diem to the position of Prime Minister simply because of Diem's ​​outstanding prestige among the nationalists. At that time, the Americans did not know much about Diem. But ironically, among them were those who believed that Diem was not the right person for the responsibility of leading a government according to President Eisenhower's wishes. Senior officials in the State Department, including the two American ambassadors to South Vietnam, strongly opposed the methods of governance that Diem had used, especially toward the religious sects during the 1955 crisis. But President Eisenhower and Secretary of State Foster Dulles believed that Diem had an uncompromising patriotism. So they decided to support Diem but only after he defeated the National Front for the Unification of the Religious Sects.

In just four short years, from 1955 to 1959, South Vietnamese security forces had eliminated most of the communist sleeper cells that had been re-established in the South after the signing of the Geneva Accords in 1954. Hanoi was worried that its re-established bases had been destroyed, so in 1959, it began to infiltrate the South with thousands of armed guerrillas. Then, in 1960, they began to foment rebellions in the southern countryside. The Army of the Republic of Vietnam had cut off the North Vietnamese communists' supply lines of arms and food across the Demilitarized Zone that separated the two regions. Therefore, by the end of 1960, North Vietnamese regular troops had to build new supply lines in Laos. That was the Ho Chi Minh Trail. In 1961, President Eisenhower's term ended and he advised his successor, John F. Kennedy, that intervention in Laos was a must and should be done, even militarily if necessary. Otherwise, the entire Far East would fall into the hands of the Communists.

But President Kennedy did not listen to Eisenhower's advice. President

Kennedy advocated that whenever the United States intervened somewhere, there should be a strong ally, not the weak-willed Laotian army. President Kennedy advocated holding the South Vietnamese defense line, he declared: "If we have to fight in Southeast Asia, then let's fight in Vietnam. At least there the Vietnamese people still have the determination and will to fight to destroy the communists.  There were a million Communist refugees in the South. Vietnam was where we wanted to be.” President Kennedy immediately sent massive aid to South Vietnam and increased the number of advisers from about 1,000 to 16,000. Kennedy also asked Russia to pressure the North Vietnamese regular troops to withdraw from Laos; in return, the United States would withdraw all its advisers from Laos. President Kennedy then unilaterally withdrew all American advisers from Laos. Meanwhile, the North Vietnamese regular forces remained inactive. Although the Communist rebel forces

had made some noise in 1960, by 1962 President Diem had successfully reorganized and revived the Republic of Vietnam military organization; At the same time, the Strategic Hamlet Policy was issued and achieved many positive results.  While collecting documents to write Triumph Forsaken, I discovered a Communist document confirming that the Ngo Dinh Diem Government continuously defeated the Communists in 1962 and 1963, until President Diem was assassinated on November 2, 1963. The disaster of overthrowing President Diem's ​​government was the

fault of a small group of Americans, starting with three authors who wrote about the Vietnam War: David Halberstam, Neil Sheehan, and Stanley Karnow.   As young journalists working in Saigon in 1963, these three believed that Diem had to be replaced because of his heavy-handed suppression of political opposition, especially in his treatment of Buddhist opponents. These journalists were completely wrong in their assumption that Vietnamese politics were similar to those of the United States. And because these three relied on false information from two Communist spies and leaders of the Buddhist Struggle Movement. The truth was that among the Buddhist opposition there were many Communist cadres and opportunists. These people advocated prolonging the protests and making baseless accusations until Diem was overthrown. The American press convinced the American Ambassador Henry Cabot Lodge to incite the generals in the ARVN to stage a coup.

If President Diem had not been overthrown and assassinated, I believe that most of the listeners here would be in Vietnam right now, not in the United States. 

And no one would have to ask why the United States had to send half a million soldiers to fight in Vietnam. It was not the United States nor South Vietnam, but North Vietnam that initiated this unnecessary war .  The North Vietnamese Communists invaded South Vietnam with the purpose of eliminating capitalism in order to impose communism, an inhuman ideology .  The simple reason was that under the leadership of President Diem, the Army of the Republic of Vietnam appeared stronger and more effective than when the US troops entered the war in 1965.

Following the overthrow of President Diem, the leaders of the South could do nothing but purge talented officials and officers. The government apparatus against the Communist uprising also collapsed completely. In 1964, the weakness of the new governments in the South and the timidity of President Lyndon B. Johnson encouraged Hanoi to decide to launch a general offensive to invade the South . A fully equipped North Vietnamese division invaded the South in early 1965, and by mid-year the military situation had become so dire that President Lyndon Johnson had to choose between sending combat troops into the battlefield or allowing South Vietnam to fall to the Communists. Because President Johnson believed in the Domino Theory, he decided to send troops into South Vietnam.

Countless professors and journalists have argued that the Domino Theory was completely wrong in 1965. They argue that the Chinese and Vietnamese communists had no ambition to turn all of Asia red, and that other Asian countries did not want American intervention in Vietnam. But recent revelations show that Mao and Ho Chi Minh viewed the occupation of the South as a springboard for conquering all of Southeast Asia. During my research, I also found concrete evidence that the non-communist governments of the countries in the region, fearing the expansion of communism, wanted the United States to intervene in Vietnam. Many governments in the region were eager to be asked by the United States to send troops to help its ally. Some countries, such as South Korea, Australia, and Thailand, sent troops to fight in Vietnam. Other countries, such as Taiwan and the Philippines, offered to send troops but the United States refused. In addition, in 1965, the military leadership of Indonesia urgently requested the United States to strongly attack North Vietnam. They believed that if the United States did so, the balance of power in the Indonesian military would tilt in favor of the anti-communist faction , at the very moment when President Sukarno of Indonesia wanted to bring the country into the hands of the Communists. Thanks to the United States rescuing South Vietnam in 1965, the anti-communist generals were able to destroy the entire Indonesian Communist Party by the end of 1965 and gradually push President Sukarno out of power.

Unfortunately, President Johnson was too soft to accept the strong military strategy recommended by the American generals. Among the most important recommendations, President Johnson refused to intervene in Laos to stop North Vietnamese activities on the Ho Chi Minh Trail. Postwar Communist documents confirm that the Viet Cong (NLF) and North Vietnamese regulars could not survive in the South without supplies coming from the Ho Chi Minh Trail. Russian, North Vietnamese,  and American sources all agree that the United States needed only three to five divisions to block all infiltration routes into the South—a minuscule number compared to the number of troops the United States eventually had to send to Vietnam.

Although Nguyen Van Thieu and Nguyen Cao Ky seized power in May 1965 and ended the power struggles among South Vietnamese leaders, the South Vietnamese government did not regain its previous strength until the late 1960s. From 1969 to 1971, the South Vietnamese government regained control of most of the countryside and wiped out Viet Cong insurgents. In 1972, the Army of the Republic of Vietnam repelled a major North Vietnamese Easter offensive with the help of U.S. air power. But at that time, some short-sighted U.S. politicians cut off aid  to South Vietnam at the very moment when the situation was most promising. I and millions of other Americans considered it a disgrace that our government cut off military aid and air support to South Vietnam in 1974 and 1975.   This violated what President Nixon had promised and thus robbed South Vietnam of the opportunity to repel the North Vietnamese Communist invasion in 1975.  

In recent years, Vietnam has embraced a market economy. Therefore, some prominent Americans have argued that Vietnam's embrace of a capitalist economy was "predestined" despite being ruled by communists. Thus, the war of the 1960s was clearly unnecessary. This argument ignores the fact that the war itself made it easier for Vietnam to be drawn into the capitalist economy, since the Vietnam War prevented the communists from occupying neighboring countries and broke the alliance between China and Vietnam. It also ignores the crime and poverty 

caused by the Vietnamese communists, and the hundreds of thousands of civilians who were murdered by the communist government. Finally, it ignores all the social injustices caused by the current communist regime. Compared to the previous governments of Ngo Dinh Diem and Nguyen Van Thieu, this regime is much more repressive and cannot compare in terms of humanity.

It was not the United States nor South Vietnam but North Vietnam that started this unnecessary war .  The North Vietnamese Communists invaded South Vietnam with the purpose of eliminating capitalism and imposing communism, an inhuman ideology. At that time, they killed millions of people. South Vietnam and the United States acted very righteously in standing up against tyranny. Therefore, today we solemnly honor the soldiers in this war. This is a gesture that is not only completely correct but also noble  .

-Missed victory, Mark Moyar

 Triumph Forsaken .The Vietnam War 1954-1965, Cambridge University Press, 2006, 512 pages

 http://www.nhavietnam.net/tailieu/SuThatLichSu.htm Historical documents need to be seen to know why the South failed.


Up to now, most American journalists and historians have believed that the United States was wrong to support South Vietnam against the Communists in the North. They praised Ho Chi Minh as a patriot, more talented than others and loved by the people. They considered the leaders of the South, including Mr. Ngo Dinh Diem,  to be incompetent, generalless and lackeys of colonialism and imperialism. That historical view is called "orthodox" (!) (roughly translated from Orthodox by author Mark Moyar)

But recently some American historians have begun to reconsider that view. Among them is the historian Professor Mark Moyar, PhD. Dr. Mark Moyar received his BA (with highest honors and the jury's commendation) in history from the most prestigious university in the United States, Harvard. He then received his PhD in history from the University of Cambridge. He has taught at Cambridge, Ohio State University, Texas A&M University, and the United States Marine Corps College in Quantino, Virginia.

Summary of Historian Mark Moyar's comments on the Vietnam War:

1-It was not the United States nor South Vietnam but North Vietnam that started this unnecessary war. The North Vietnamese Communists invaded South Vietnam with the purpose of eliminating capitalism to impose communism, an inhuman ideology.

2-The simple reason is that under the leadership of President Diem, the Army of the Republic of Vietnam appeared stronger and more effective than when the US army began to enter the war in 1965.

3- Ho's government was also very active in eliminating opposition political organizations and what they called reactionary elements in all social classes.

4- I and millions of other Americans considered it a disgrace when our government cut off military aid and air support to South Vietnam in 1974 and 1975. 

 5- Compared with the previous governments of Ngo Dinh Diem and Nguyen Van Thieu, the regime

This regime is much more oppressive to the people and is also incomparable in terms of humanity.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 




 

9-Stephen B. Young:


Professor Stephen B. Young (1945- )

 Story:

Giáo Sư Stephen B. Young sinh năm 1945 tại Thủ Đô Washington. Vợ ông là người Việt, bà Phan Thị Hoa.

Năm 1966, ông là người khám phá ra di tích lịch sử Hai Ban Chiang ở Thái Lan, được cơ quan UNESCO thừa nhận.

Năm 1967, tốt nghiệp Đại Học tại Harvard năm 1974, tốt nghiệp Luật Khoa cũng tại Trường này. Từ năm 1967 đến 1971, phục vụ tại Việt Nam qua tổ chức cơ quan Phát Triển Quốc Tế của Hoa Kỳ (CORDS), lần lượt đảm nhiệm các vai trò, Cố Vấn Quận Tam Bình và Quận Châu Thành, Tỉnh Vĩnh Long. Trưởng cơ quan Phát Triển Nông Thôn cơ quan MACV/CORDS (xin đọc Lost Victory của Williams E. Colby). Phụ tá đặc biệt Đại Sứ Hoa Kỳ tại Sài Gòn.

Năm 1978-1980: Phụ Tá Khoa Trưởng Đại Học Luật Khoa Harvard.

Từ 1981-1987: Khoa Trưởng và cũng là Giáo Sư Luật tại Trường Đại Học Luật Hamline, Minnesota. Giáo Sư thực thụ về môn lịch sử Việt Nam của Trường Đại Học Minnesota. Sáng lập viên Ủy Ban Quốc Tế cho một Việt Nam Tự Do. Là tác giả viết chung với Giáo Sư Nguyễn Ngọc Huy cuốn Truyền Thống Nhân Quyền ở Trung Hoa và Việt Nam, do Đại Học Yale xuất bản, Cố Vấn Giáo Sư Nguyễn Ngọc Huy trong công tác dịch thuật và bình phẩm về Bộ Luật đời nhà Lê sang Anh ngữ do Trường Đại Học Ohio xuất bản.

Hiện tại là Giám Đốc điều hành thế giới của tổ chức ‘’The Caux Round Table’’. Ông thông thạo Pháp, Việt và Thái ngữ.

 

-CUỘC CHIẾN THẮNG BỊ BỎ LỠ " Victory Lost "

STEPHEN B. YOUNG

 Chuyển ngữ NGUYỄN VẠN HÙNG     NXB Thời Luận 2001 gồm 544 trang.

 

 Nhà Xuất Bản giới thiệu

Người đồng minh Mỹ cuối cùng

Cuộc chiến đấu chống cộng sản của dân tộc Việt Nam suốt nửa thế kỷ đã chấm dứt bi thảm. Xương máu của hàng triệu người Việt gồm cả dân lẫn quân, gồm đủ mọi cái chết đã trở nên vô nghĩa. Vô nghĩa vì mục tiêu ngăn làn sóng đỏ phương Bắc không đạt được. Vô nghĩa vì cuộc chiến đấu hào hùng của chúng ta bị địch xuyên tạc là chúng ta chỉ chiến đấu theo lệnh quan thầy đế quốc Mỹ. Và vô nghĩa vì chính Đồng Minh Mỹ cũng tự nhận trên danh nghĩa chỉ có họ là kẻ đương đầu với cộng sản miền bắc, còn chúng ta không những đã bị đưa xuống kẻ giữ vai trò phụ mà lại còn bị thóa mạ như là phường ăn hại đái nát, xứng đáng để làm kẻ thua cuộc.

Điều đáng nói là sau cuộc chiến, phe địch và đồng minh đã xuất bản sách, làm phim ảnh về cuộc chiến Việt Nam. Những sản phẩm truyền thông của Miền Bắc tất nhiên tự ca tụng họ là chính nghĩa, là anh hùng. Và kẻ thù của họ chỉ là đế quốc Mỹ. Cả triệu người Việt Miền Nam chiến đấu chống chủ nghĩa cộng sản độc tài để bảo vệ truyền thống của cha ông và giữ gìn tự do và dân chủ cho dân tộc tất nhiên không được Hà Nội nói tới. Mánh khóe tuyên truyền xách động của cộng sản dùng chiêu bài chống ngoại xâm nên hậu quả là Quân Đội Miền Nam mà chỉ là công cụ phản dân tộc.

Với sách vở và phim ảnh của Đồng Minh Mỹ thì lại càng không thấy bóng dáng người lính Việt Nam Cộng Hòa trong cuộc chiến bi hùng này. Trong các phim của Mỹ về cuộc chiến, chỉ thấy hình bóng người lính Việt Nam ở phía sau, và là đám người đứng chờ những sĩ quan Cố Vấn Mỹ sai bảo. Tóm lại, chỉ có người lính Mỹ đánh nhau với bộ đội việt cộng ở chiến trường và chỉ có phái đoàn Mỹ bàn thảo với phái đoàn việt cộng nơi bàn hội nghị. Thành ra nhiều kẻ, kể cả thành phần có ăn học, bị ám ảnh đến độ kính trọng đám lãnh đạo ở Hà Nội là người vừa tài giỏi vừa yêu nước, còn những người lãnh đạo ở Sài Gòn là đám vô tài bất lương, không đáng nhận được sự ủng hộ.

Thế rồi khi cuộc chiến tàn, Miền Nam sụp đổ, những người lính Việt Nam Cộng Hòa bị cộng sản đầy đọa trong các tù lao động về tội họ đã cầm súng bảo vệ tổ quốc chống lại chủ nghĩa cộng sản độc tài. Những người lính bị trói tay này trở thành kẻ thù chính của cộng sản, bởi vì cùng thời gian đó, ở bên ngoài trại tù, những đồng minh cũ của họ đã nhanh chóng được bắc bộ phủ trải thảm đỏ nghênh đón và bên khách thì hân hoan, bên chủ thì khúm núm, cả hai bên coi cuộc chiến vừa mới qua như chuyện tiền kiếp.

Ân huệ mà ‘’người đồng minh’’ cũ là chính quyền Mỹ dành cho những Quân Cán Chính của nước Việt Nam Cộng Hòa đã bị xóa tên có thể kể ra là, những người nào may mắn trở về từ hỏa ngục cải tạo thì được Mỹ cho sang đất nước họ làm lại cuộc đời. Nếu như của cho không bằng cách cho thì cách của người Mỹ cho Đồng Minh Việt Nam Cộng Hòa thế nào? Tấm huy chương vinh danh chăng. Không. Những người từng được Mỹ cưu mang chẳng qua là vì lòng ‘’nhân đạo’’.

Cuộc chiến Việt Nam cứ được hiểu như thế suốt một phần tư thế kỷ nay. Sách vở viết về cuộc chiến tranh Việt Nam của Mỹ và của việt cộng mỗi ngày một nhiều. Còn những người lãnh đạo chính trị và quân sự của Việt Nam Cộng Hòa thường chọn thái độ im lặng để ‘’giữ tiết tháo’’. Một số chỉ nói khi nào có người Mỹ muốn họ nói hoặc trả tiền cho họ nói. Cũng có ‘’vị’’ từ chối các cuộc phỏng vấn của nhà báo với lý do là cuộc chiến đã qua rồi, trách nhiệm của họ chấm dứt rồi. Cũng may chỉ có đôi ba ông đầy quyền uy trong thời chiến, nay bội mặt cầu cạnh, xin xỏ cộng sản để được bắt tay trơ trẽm như anh kép hát đã dở mà còn phải đóng tuồng cương. 

 

Những người này đang vơi dần theo thời gian. Những trang sử của cuộc chiến Việt Nam không được soi sáng. Sự bôi bác, sự dối trá của Đồng Minh và của cộng sản lâu ngày rồi sẽ trở thành sự thật. Với những ai còn suy tư chắc không khỏi kinh sợ khi đặt câu hỏi rằng những thế hệ sau của hơn một triệu người Việt tỵ nạn này sẽ hiểu thế nào về chúng ta tại sao phải bỏ nước, vượt biển đi tìm tự do trên những chiếc ghe mỏng manh mà biết trước có thể sẽ gặp ở ngoài khơi những dông tố và hải tặc?

Giữa lúc bi quan như thế, chúng tôi được gặp một trong những người ‘’đồng minh Hoa Kỳ’’ cuối cùng của chúng ta. Đó là Giáo Sư Stephen B. Young, Khoa Trưởng Đại Học Luật Khoa ở Bang Minnesota. Ông còn là một khuôn mặt được chính giới Hoa Kỳ biết đến qua những hoạt động của cá nhân ông, và qua những hoạt động của thân phụ ông vốn là một nhà ngoại giao tên tuổi của nước Mỹ.

Ông Stephen B. Young đã làm việc ở Miền Nam Việt Nam trong thời chiến. Lúc đó, theo nhận định khách quan của ông sau khi cân phân lực lượng hai bên thì Miền Nam chắc chắn sẽ chiến thắng cộng sản miền bắc. Thế nhưng Miền Nam đã thua vào tháng 4.1975.

Để giải đáp cho sự thắc mắc không thể hiểu về cuộc chiến thắng đã bỏ lỡ đó, Giáo Sư Stephen B. Young đã tìm kiếm những hồ sơ, lục lọi những tài liệu về cuộc chiến của những người trách nhiệm trực tiếp và cao cấp. Với tấm lòng yêu Việt Nam, cộng với ý chí tranh đấu soi sáng cho sự thật, ông Stephen B. Young bỏ khá nhiều thì giờ để biên soạn cuốn sách này. Ông đã cho chúng tôi được đọc tác phẩm của ông ngay khi ông vừa hoàn tất bản thảo. Giáo Sư Stephen B. Young đã cho độc giả Hoa Kỳ lần đầu tiên được thấy những sự thật sau đây:

- Trong cuộc chiến chống cộng sản miền bắc, người Việt Miền Nam trong thực tiễn là lực lượng chính.

- Lực lượng người Việt Quốc Gia Miền Nam có thừa can đảm, có thừa hiểu biết và bản lãnh để đương đầu với cộng sản xâm lược. Nhưng lực lượng này yếu thế vì cộng sản miền bắc được phe cộng sản quốc tế viện trợ vũ khí dồi dào.

- Cuộc chiến chống cộng sản của người Việt đã xảy ra từ năm 1945 và mãi tới năm 1965 Mỹ mới đổ quân vào Miền Nam. Nếu Mỹ hy sinh 58. 000 người trong cuộc chiến này thì phía người Việt Quốc Gia đã hy sinh cả triệu người cho lý tưởng của họ.

- Trong cuộc chiếu, phía người Việt Quốc Gia đã bị ‘’đồng minh Mỹ’’ khống chế, đã bị ‘’đồng minh Mỹ’’ cướp đoạt quyền lãnh đạo cuộc chiến. Hậu quả là cuộc chiến đầy chính nghĩa của người Việt đã bị Mỹ hóa và bị kẻ thù xuyên tạc với sự đồng lõa của người Mỹ.

Chúng tôi ngợi khen công trình biên khảo này với Giáo Sư Stephen B. Young và ngỏ ý muốn được ông cho phép chuyển dịch sang Việt ngữ để đang tải trên Thời Luận. Giáo Sư Stephen B. Young đã nhanh chóng chấp thuận bởi vì ông cũng muốn chúng tôi phổ biến để hy vọng sẽ được những ý kiến của độc giả để ông bổ túc trước khi ông xuất bản cuốn sách cho người Mỹ đọc. Đến nay, ông vẫn chưa in tác phẩm của ông, vì có lẽ ông còn đang thêm thắt, đang sửa chữa cho thật chính xác.

Chúng tôi rất mong đợi cuốn sách của Giáo Sư Stephen B. Young nguyên bản Anh ngữ sớm xuất hiện trong các Thư Viện để hóa giải những xuyên tạc lâu nay, nói cách khác, cuốn sách sẽ xác nhận rằng người Việt Quốc Gia là lực lượng chính trong cuộc chiến, và khả năng lãnh đạo, kiến thức chuyên môn của họ cũng bảo đảm cho công cuộc xây dựng đất nước của họ trở nên phú cường.

Đỗ Tiến Đức

 (trang 7-10)

 

 Mở đầu

Xuất bản cuốn sách liên quan đến cuộc chiến Việt Nam đúng vào thời điểm mùa Thu năm 2001 làm tôi bức xúc: Đại hội 9 của đảng cộng sản Việt Nam diễn ra vài tháng trước đây đã quay mặt với những luận điểm trọng yếu về chủ thuyết cộng sản nhưng đồng thời cũng không tìm được hướng đi mới cho đảng cũng như dân tộc Việt Nam. Từ khi Nga Sô đổ sụp, những người lãnh đạo đảng cộng sản Việt Nam cố gắng tìm một luận lý mới để họ tiếp tục độc quyền cai trị. Hào quang Mác-xít-Leninisni đã bốc hơi bay, sau năm 1991, còn chăng chỉ là những bọt nước, chẳng thể nào đẩy nổi chiếc thuyền chính trị và guồng máy của nó trôi đi mà khỏi bị chìm xuống đáy vực sâu.

Ngày nay, đảng cộng sản Việt Nam không còn xem việc cưỡng chiến Miền Nam Việt Nam trước đây vào năm 1975 là một chiến thắng của họ nữa. Nếu chủ nghĩa cộng sản là không tưởng và những điều hứa hẹn chỉ là hão huyền khi dựng nên một cuộc chiến, hy sinh hàng triệu người để áp đặt chủ nghĩa đó lên trên một đất nước, quả thật đó là một đất nước, quả thật đó là một điều lầm lẫn và hơn thế là điều đáng nguyền rủa. Nói khác đi, một cuộc chiến thắng mà không mang lại lợi ích đến cho dân tộc thì huyền thoại anh hùng của đảng công sản Việt Nam không còn được thế giới trọng nể.

Những con người từng dâng hiến cuộc đời họ cho đảng như Nguyễn Hộ và Trần Độ... Ngày nay cũng lên tiếng chỉ trích sự độc tài của đảng và kêu gọi mỗi rộng dân chủ. Dân chúng Việt Nam đã đòi đảng phải trả lại cho họ quyền làm người. Đã có lần một đảng viên cộng sản nói với tôi: Việt Nam hiện tại cần chủ nghĩa Việt Nam chứ không phải chủ nghĩa Mác hay Mao.

Sau đại hội 9, đảng đã hé lộ là sẽ có thay đổi hiến pháp, nhưng sự thay đổi đó có phải để đáp ứng nguyện vọng của dân chúng Việt Nam hay không? Đặc biệt thế hệ trẻ Việt Nam, những người sinh ra và trưởng thành sau chiến tranh, họ hiểu thế nào về lịch sử và về Quốc Gia họ?

Cuốn sách này nhằm đáp ứng những điều đó.

Cuốn sách này cũng cung cấp những chứng liệu về lịch sử để họ bỏ lại sau lưng cái huyền thoại và tuyên truyền, trực diện với thực tiễn về cuộc chiến tại Miền Nam Việt Nam.

Nhưng điều quan trọng hơn hết, cuốn sách sẽ chứng minh Miền Nam Việt Nam đã đánh bại những người cộng sản, tại chiến trường, trong làng mạc, nơi rừng xanh... Họ sẽ thấy, Miền Nam bước đầu đã có dân chủ, mặc dù nó chưa hoàn chỉnh. Từ đó những người trẻ Việt Nam sẽ lấy lại niềm tin và chính họ sẽ tái xác lập bước đường dân chủ cho đất nước, trong hòa bình, tự do và hạnh phúc.

Cuốn sách cũng chứng tỏ, chính người Miền Nam Việt Nam tự xác định giá trị mà họ theo đuổi, và họ không phải là bù nhìn của bất cứ quyền lực nào từ nước ngoài. Và cuối cùng, những người việt đọc sách này, xin hãy dành một khoảng khắc để tưởng nhớ đến những người đã hy sinh vì sự tự do và công bằng cho Miền Nam Việt Nam trước 30 tháng 4 năm 1975.

Cũng đừng trách lẫn trời gần đất xa

Thiện căn ở tại lòng ta

Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài.

Stephen B. Young

St. Paul Minnesota

Tháng 8 năm 2001.

(trang 15-16)

 

Chương Một (trang17-18):

 Chỉ có tôi là kẻ ngược dòng để nói với các bạn

Trong mối tương quan giữa người và người, thời gian sẽ là phép nhiệm mầu để giúp chúng ta quên đi những niềm trắc ẩn, những ảo giác, đã hằn sâu trong cuộc sống. Từ đó, thực tiễn sống động sẽ giúp chúng ta có những nhận định mới mẻ và chính xác hơn.

Khi những cảm tình về cuộc chiến Việt Nam đã bắt đầu ra khỏi nỗi ray rức của chúng ta và trở thành vấn đề của lịch sử thì đó cũng là lúc phải trả lại cho lịch sử sự thật về cuộc chiến tranh bi thảm này, một cuộc chiến mà các công dân Hoa Kỳ đã hy sinh vì họ tin vào sự hy sinh của họ không uổng phí và người Việt Nam hy sinh bởi họ tin cuộc chiến ấy có chính nghĩa vì để bảo vệ dân tộc họ có cuộc sống tốt đẹp hơn là dưới chế độ cộng sản thống trị.

Phong trào phản chiến tại Hoa Kỳ đã thắng trong cuộc chiến Việt Nam. Nhận định này đúng cả ở hai mặt:

Thứ Nhất, họ đã ngăn chận được sự trợ giúp của chính phủ Hoa Kỳ dành cho thành phần lãnh đạo người Việt Quốc Gia tại Miền Nam Việt Nam không còn đủ khả năng để tự vệ khi Bắc Việt tràn chiếm vào năm 1975, ba năm sau khi Quân Đội Hoa Kỳ rút ra khỏi Việt Nam và cộng sản Hà Nội đã cam kết sẽ tôn trọng sự độc lập của Miền Nam Việt Nam theo hiệp định Paris.

Thứ Hai: Phong trào phản chiến Mỹ tin rằng phải dồn mọi nỗ lực để giúp cộng sản Việt Nam và những người ủng hộ họ phải chiến thắng với phía người Việt Quốc Gia thì dân tộc Việt Nam mới có dân chủ hơn. Đã hơn hai mươi năm qua, điều mà họ mơ tưởng vẫn chỉ là con số không, và hơn thế nữa là hậu quả việc ủng hộ của họ chỉ gây ra nỗi tang thương cho phía Đồng Minh chúng ta là Miền Nam Việt Nam.

Điều quan trọng, cuộc chiến Việt Nam ngày nay đã xa dần khỏi ký ức chúng ta nhưng vẫn còn là những thao thức cho những ai đã từng phản đối cuộc chiến ấy. Những câu chuyện mà họ đã viện dẫn để biện minh cho sự phản chiến của họ như là cuộc chiến này không có lý tưởng và vô nhân đạo, cuộc chiến này chúng ta không thể thắng được... qua thể nghiệm của thời gian, ngày nay những luận cứ trên đã không còn đứng vững nữa. Nó không chỉ là ngay từ sau năm 1975, những phần tử phản chiến đã bắt đầu xét lại quan điểm của họ, mà điều quan trọng hơn cả là sức mạnh của những người cộng sản từng chụp mũ lên cả nhân loại giờ đây hoàn toàn không còn là mối đe dọa nữa.

Hàng loạt đổi thay từ Liên bang Xô viết, Trung cộng và Ba Lan vẫn chưa đủ để cho những người cộng sản Việt Nam tỉnh thức, đã đặt ra câu hỏi về sự nhận định của chúng ta ở sự sống còn của chủ nghĩa cộng sản. Sự sụp đổ của các nước cộng sản đòi hỏi một sự tái thẩm định về mục tiêu và chiến lược của Hoa Kỳ trong cuộc chiến Việt Nam.

Dù cho được giải thích theo cung cách lạc quan là giả thử trong một cuộc chiến mang đầy đủ bản chất đạo đức và chính nghĩa thì chế độ cộng sản có thể được áp đặt trong cuộc cách mạng mang tính sống còn ấy ở một vài xã hội chậm phát triển. Nhưng một khi chế độ cộng sản đã thất bại trong việc điều hành guồng máy xã hội thì đó lại là điều hiển nhiên để biện minh vai trò lịch sử Hoa Kỳ phải có mặt ở các nước Đông Dương. (trang 17-18).

Nhận định về quyển sách "Cuộc Chiến Thắng Bị Bỏ Lỡ" cuả Stephen B. Young do Nguyễn Cao Quyền:

http://hoahao.com/kktd/su_that_lich_su/hcm_73_doc_cuoc_chien_thang_lai_tro_tha.html    Ðọc "Cuộc Chiến Thắng Bị Bỏ Lỡ" của Stephen b. Young  Nguyễn Cao Quyền

Cách đây 3 tháng tôi nhận bản dịch tiếng Việt của nguyên tác chưa xuất bản " Victory Lost " từ tay một anh bạn trao tặng. Cuốn sách nhan đề " Cuộc chiến thắng bị bỏ lỡ " là một công trình biên soạn những chứng liệu lịch sử quan trọng nhất liên quan đến giai đoạn quyết định của chiến cuộc Việt Nam. Khi bỏ công ra viết cuốn sách này tác giả Stephen B. Young đã cho đây là một vấn đề " định mệnh ".

Tên sách và tên tác giả đã là động lực chính khiến tôi miệt mài nghiền ngẫm tác phẩm này. Gần 400 trang sách đã khơi lại trong tôi những vết thương dĩ vãng chưa lành hẳn kể từ khi miền Nam Việt Nam rơi vào tay cộng sản. Giữa những trang sách, uất ức, từng đợt nối tiếp nhau, lại sô lên lồng ngực và niềm thương cảm cho số phận của dân tộc, nhiều lần trào ra ngoài khóe mắt.

Chiến tranh Việt Nam đang trên đà thắng lợi thì phong trào phản chiến leo thang rầm rộ. Năm 1965, cả một thế hệ thanh niên Hoa Kỳ đua nhau xuống đường để phản lại truyền thống cao đẹp của tổ tiên. Các đại học trở thành những trung tâm đối kháng. Tệ hại hơn cả là vào tháng 2 năm 1965, George Frost Kennan, cha đẻ của sách lược " be bờ " cộng sản ( containment policy ), khi ra điều trần trước Ủy Ban Ðối Ngoại Thượng Viện đã cho rằng sách lược "be bờ " không phù hợp với vùng Ðông Á và CSVN không đe dọa nền an ninh của Mỹ Quốc. Ðược lời như cởi tấm lòng, các cơ quan truyền thông Hoa Kỳ thi nhau bóp méo sự thật để phục vụ thị hiếu của khán thính giả và trút lên đầu lên cổ chính quyền và quân lực VNCH, một cách vô tội vạ, những tiếng xấu hoàn toàn bịa đặt. Tuy nhiên bàn tay không che nổi mặt trời và cây kim để lâu ngày trong túi vải đã lòi ra. 

Cây kim đó là cuốn sách mà T.S Stephen B. Young đã viết lên như một trách nhiệm do " định mệnh" giao phó. Ðây là tiếng nói đĩnh đạc và trung thực nhất, trước công luận thế giới , để vạch trần một sự phản bội. Ðây là bản luận trạng hùng hồn và chính xác nhất, bào chữa cho VNCH, kể từ gần ba chục năm nay. Ðây là một câu chuyện mủi lòng nhưng cũng là một thiên hùng ca được viết lên bởi một tâm hồn tôn trọng sự thật và trung hậu với lý tưởng mình theo đuổi. Ðồng thời, đây là một tài liệu lịch sử vô cùng quý hiếm để lại cho các thế hệ mai sau, dựa trên những bút tích từng giờ, từng ngày mà Ellsworth Bunker, vị đại sứ có nhiệm vụ hoàn tất chương trình Việt Nam Hóa Chiến tranh, đã thân tình trao lại cho tác giả trước khi qua đời. 

Việt Nam Hóa Chiến Tranh đang trên đà phát triển tốt đẹp thì bị đình chỉ. Ðó là một cuộc chiến thắng bị bỏ lỡ, một Victory Lost theo ngôn từ của tác giả. Tuy không nói rõ nhưng Stephen Young đã để cho độc giả hiểu rằng, nếu không có những chuyện lủng củng trong nội bộ của nước Mỹ thì Hoa Kỳ đã không thất bại và miền Nam Việt Nam đã không bị cộng sản hóa như ngày nay.

Công cuộc Việt Nam Hóa Chiến Tranh, khởi sự vào tháng giêng năm 1967, khi ông Ellsworth Bunker được tổng thống Lyndon Johnson bổ nhiệm làm đại sứ tại Saigon với nhiệm vụ bí mật là chuẩn bị cho Hoa Kỳ rút quân chiến đấu khỏi miền Nam. Vào thời gian đó bốn nhân vật chủ chốt chịu trách nhiệm hoàn tất chương trình này: Ellsworth Bunker. William Westmoreland, Creighton Abrams và Robert Komer. Ðại sứ Bunker chịu trách nhiệm tổng quát, tướng Westmoreland và tướng Abrams chịu trách nhiệm về mặt quân sự, còn ông Komer thì chịu trách nhiệm về mặt bình định và phát triển nông thôn. 

Vấn đề " Bình Ðịnh và Phát triển Nông Thôn" giữ một vị trí đặêc biệt trong tác phẩm Victory Lost. Tác giả đã thẩm định tầm quan trọng của vấn đề này và cho nó một giá trị vượt trội hơn cả vấn đề quân sự. Thực tế cũng đã chứng minh điều đó. Năm 1967, Robert Komer khuyến cáo TT Johnson là phải phối hợp quân đội và dân sự trong công cuộc chiến đấu chống cộng sản tại Việt Nam. Kể từ đó, vấn đề an ninh, phát triển và chính trị đã được tổng hợp thành một kế hoạch. Ðó là C.O.R.D.S, những chữ viết tắt của Civil Operations Revolutionary Development Support. C.O.R.D.S rút kinh nghiệm từ một sự thành công trong sách lược chống cộng tại Phi Luật Tân. Tại miền Nam Việt Nam C.O.R.D.S là một bộ phận trong cấu trúc chi huy quân sự MACV.

At CORDS, civil and military officials worked together to achieve common goals, to hand over the anti-communist war to the Vietnamese nationalists. Supporting Robert Komer's view, from Washington, the brilliant minds of the United States also recognized that the war in Vietnam had to be won in the countryside and that other issues were merely tactics. Bunker urged the South Vietnamese government to implement the Pacification and Rural Development program with the help of CORDS. Basically, the people of the South had to have a stable life politically, and develop economically. Both of these aspects had to be decided by the local farmers. That was also the inevitable condition that the central government had to bring to the people before asking them to participate in the political life of the whole country. 

To accelerate the pacification and development, on November 1, 1968, a plan called the Accelerated Pacification Campaign (APC) was implemented in 3,800 villages in the South. The communist forces at that time actually controlled only 18% of the above villages. From November 1968 to February 1969, about 1,000 villages were re-stabilized. The remaining number was expected to be stabilized in the remaining months of 1969. The APC plan was a synthesis of political and economic development, with the aim of implementing a government according to the wishes of the local people.

In parallel with the pacification and development plan, local security issues were resolved by replacing regular military forces with local militia, militia and self-defense forces. Regular forces were thus freed to launch search and destroy operations. According to the Hamlet Evaluation Survey (HES) conducted by US advisors throughout South Vietnam, of the last 1,333 communes and hamlets under the responsibility of the APC, 1,055 communes and hamlets were secure and the government controlled an additional 1.6 million people. 80% of the South's population was living in secure areas when the pacification program was considered to have ended when President Nixon was sworn in to the United States (January 1969).

Unfortunately for South Vietnam, just when the Vietnamization of the War was progressing well and achieving concrete success, the anti-war movement in the United States rose like a tidal wave. A whole generation took to the streets in 1968, including young people just entering adulthood, influenced by the existentialist novels of Hemingway and Fitzgerald. They were afraid. A kind of fear that can only occur in advanced and prosperous societies. It is the kind of fear of responsibility, the love of pleasure and not being bound by any issue. The 

anti-war movement divided America and influenced US policy in Vietnam, so victory was missed. For this mistake, the declining political system of the United States at that time must bear responsibility and the honor of the ARVN must be restored. The glorious feats of arms of that heroic army still resonate today and the following is the proof.

After being freed from the security issue in the countryside, the regular units of the Republic of Vietnam dealt the communists a well-deserved blow. The most glorious achievement of the freedom fighters was the victory of the Tet Offensive (1968) which broke the general uprising ambition of Vo Nguyen Giap, a communist general who had long been a legend. In Hue, 16 Viet Cong battalions, after 1 month of clashes with 11 ARVN battalions and 3 US Marine battalions, ran away with their heads bleeding, leaving behind countless corpses. According to the most reliable statistics, Hanoi sent 84,000 troops into the Tet Offensive and after only 1 month of fighting, half of them were wiped out by the ARVN.

This glorious victory was not reported by American newspapers in the United States. American television did not make reports to spread to the masses and to university campuses with anti-war students. Presidential candidate Eugene McCarthy said nonsense: "Our position in South Vietnam is worse now than it was in early 1966." George Rommey, when campaigning to become the Republican candidate, loudly shouted: "The Tet Offensive proves that the people of South Vietnam support the communists." John Galbraith, a neighbor of Ambassador Bunker, wrote: "The South Vietnamese government will collapse in the next few weeks and the ARVN will disintegrate." All these were malicious and irresponsible curses coming from the mouths of people who were capable of becoming the heads of an allied country. The seeds of betrayal originated from here.

Sau vụ Tết Mậu Thân, quân lực VNCH lần lượt tự đảm nhiệm các trọng trách tác chiến để quân đội Mỹ có thể rút về nước. Thất bại khắp nơi, Việt cộng tập hợp tàn quân, từ bỏ địa bàn nông thôn và di chuyển về đóng căn cứ tại Thất Sơn. Ngày 4-9-1969 đồn Bến Hét bị chúng tấn công. Hà Nội, một lần nữa, lại lớn giọng nói rằng đó là trận mở màn cho một Ðiện Biên Phủ thứ hai. Nhưng Bến Hét đã không thất thủ và sau 2 tháng bao vây, Việt cộng đã tháo chạy. Kevin Buckley được báo Newsweek phái sang làm phóng sự đã không tường thuật chiến thắng vẻ vang đó. Trái lại, y đã ca tụng tài bắn chính xác của pháo binh cộng sản.

Tháng 3 năm 1970, Sihanouk ký hiệp ước thương mại với Hà Nội. Với hiệp ước này Việt cộng được quyền ngang nhiên tiếp liệu qua cảng Kompong Som, cho các lực lượng võ trang ẩn náu tại vùng đồng bằng sông Cửu Long. VNCH phản đối. Ngày 13-3-1970 Cam Bốt ra lệnh cho Bắc Việt và Việt cộng rút khỏi lãnh thổ của họ và liền sau đó Lon Nol truất quyền Sihanouk. Thấy vậy, Hà Nội đem các đơn vị đồn trú tại Cam Bốt tấn công quân của Lon Nol. Ðể cứu Lon Nol, quân đội Hoa Kỳ phối hợp với quân lực VNCH hành quân vào lãnh thổ Campuchia. Với cách đánh thần tốc, tấn công vũ bão vào các đơn vị cộng quân cũng như bám sát cuộc rút lui của chúng, quân lực VNCH đã gây thiệt hại cho cộng quân một cách đáng kể. Kết quả ta tịch thu 552 tấn đạn dược và 4926 tên địch bị ta hạ sát tại chiến trường. Phía ta có 745 chiến sĩ hy sinh. 

Ðây cũng là một chiến công oanh liệt nhưng Hoa Kỳ và quốc tế không biết đến vì các cơ quan truyền thông Mỹ đã cố ý không làm nhiệm vụ thông tin trung thực. Thanh tóan xong vấn đề Cam Bốt, quân lực VNCH liền mở một cuộc hành quân bằng đường bộ sang Lào để cắt đứt đường mòn Hồ Chí Minh, thông lộ tiếp vận của cộng sản . Chiến dịch này mang tên Lam Sơn 719. Tin tình báo cho biết ở Lào, cộng sản Bắc Việt có 46.000 quân tại các mục tiêu trong khi lực luợng tấn công của miền Nam chỉ có 17.000 binh sĩ cộng thêm sự yểm trợ không lực của quân đội Hoa Kỳ.

Cùng lúc với chiến dịch Lam Sơn 719 quân đội miền Nam cũng thực hiện một cuôc hành quân quy mô khác, tấn công vào đồn điền cau su Chup trong lãnh thổ Cam Bốt để tiêu diệt 3 trung đoàn chính quy của Hà Nội đang chuẩn bị tiến về Kontum.

Trong chiến dịch Lam Sơn 719, mặc dầu với thời tiết xấu, không lợi dụng được sự yểm trợ của không lực Hoa Kỳ và mặc dầu với quân số chỉ bằng 1/3 lực lượng tham chiến của Bắc Việt, các chiến sĩ của ta đã anh dũng chấp nhận tổn thất để tiêu diệt 2 tiểu đoàn cộng quân tại chiến trường và hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ cắt đứt con đường tiếp liệu thứ hai của Hà Nội. Trước thực tế đó, các phóng viên báo chí Hoa Kỳ và Tây Phương đã tường thuật chiến dịch Lam Sơn 719 với một giọng điệu bi quan.

Cũng với tính thần chiến đấu dũng mãnh đó, cộng thêm với lòng yêu nước vô bờ bến, quân lực VNCH đã tử thủ An Lộc và giải tỏa cổ thành Quảng Trị trong năm 1972. Bị hai sư đoàn của cộng sản bao vây và pháo kích dòng dã hơn 2 tháng trời với mức độ trung bình 10.000 hỏa tiễn một đêm, tinh thần các chiến sĩ tử thủ An Lộc vẫn không hề nao núng. An Lộc có cảnh tượng giống như những vùng đất trên mặt trăng khi Sư Ðoàn 21 của tướng Lê Văn Hưng tiến vào giải tỏa. Ðịa danh này, vì chiến công lẫy lừng của những anh hùng bảo vệ nó, sẽ được lưu truyền mãi mãi trong chiến sử miền Nam giống như Verdun của Pháp trong Thế Chiến Thứ Nhất.

Ngày 20-7-1972, binh sĩ của tướng Ngô Quang Trưởng dựng lại ngọn cờ vàng ba sọc đỏ trên cổ thành Quảng Trị. Sau hơn một tháng rưỡi chiến đấu, chiếm lại từng tấc đất, cuối cũng các chiến sĩ thiện chiến, can trường và dũng mãnh của ta đã đánh bật cộng quân ra khỏi cổ thành lịch sử, chấm dứt một lần và vĩnh viễn tất cả những huyền thoại liên quan đến bộ đội Hồ Chí Minh do ngoại nhân thêu dệt. Cuộc công kích của Hà Nội năm 1972 được xem như hoàn toàn thất bại. Quân đội miền Nam đã anh dũng và kiên cường bào vệ lãnh thổ của mình. 

Mặc dầu chiến đấu oanh liệt và thắng lợi như vậy, rút cuộc quân lực VNCH đã phải rã ngũ để nhìn cộng sản chiếm trọn miền Nam và đã là thành phần phải trả giá đắt nhất cho một sự phản bội. Chúng ta thua không phải vì hèn kém mà thua vì lộ đồ bại trận đã được phong trào phản chiến tại Hoa Kỳ vạch sẵn từ lâu. 

Tác giả Stephen B. Young thuật lại là đại sứ Bunker cho rằng cuộc chiến Việt Nam bị thấât bại vì người Mỹ đã mất niềm tin theo truyền thống Hoa Kỳ. Nhận định này đúng nhưng chỉ đúng một phần. Phần còn lại phải bao hàm sự kiện chủ yếu sau đây. Trong cuộc xung đột toàn cầu giữa hai phe tư bản và cộng sản, miền Nam Việt Nam chỉ có một giá trị chiến lược tương đối. Mục tiêu của Hoa Kỳ khi can thiệp vào Việt Nam là chỉ muốn ngăn chặn sự bành trướng của Trung Cộng chứ không phải để loại trừ chế độ Hà Nội. Do đó tới năm 1972, khi Hoa Kỳ đã bắt tay được với Trung Cộng thì mối đe dọa từ Bắc Kinh không còn nữa. Hiệp Ðịnh Paris (27-1-1973) được ký kết là để Hoa Kỳ rút lui trong danh dự và chỉ có thế thôi. Còn cái gì xảy ra cho miền Nam Việt Nam sau khi Hoa Kỳ rút hết quân là chuyện "sống chết mặc bay".Việc Henry Kissinger chấp nhận cho Hà Nội để lại 300.000 quân tại miền Nam và áp lực chính quyền Saigon chấp nhận thực tế này là bằng chứng rõ rệt nhất cho thái độ phản trắc nói trên. Nếu Hoa Kỳ coi miền Nam Việt Nam là một điểm chiến lược tối quan hệ và cần phải giữ bằng mọi giá thì thất bại đã không thể xảy ra.

Dù sao cũng phải cám ơn tiến sĩ Stephen Young và ghi nhận tấm thịnh tình của tác giả đối với miền Nam Việt Nam và đối với người Việt quốc gia. " Cuộc chiến thắng bị bỏ lỡ "sẽ đánh tan mây mù thế kỷ che lấp một quãng đường lịch sử chung của Hoa Kỳ và của miền Nam Việt Nam. Các thế hệ mai sau sẽ có một tiếng chuông thứ hai để giúp họ nhận định nghiêm túc khi họ muốn làm sáng tỏ một giai đoạn vô cùng đen tối mà thế hệ ông cha đã can trường chịu đựng./. 

Nguyễn Cao Quyền.

-Tóm lươc các nhận định của Tiến Sĩ Stephen B. Young về Cuộc Chiến Việt Nam

 1- Trong cuộc chiến chống cộng sản miền bắc, người Việt Miền Nam trong thực tiễn là lực lượng chính.

2- Lực lượng người Việt Quốc Gia Miền Nam có thừa can đảm, có thừa hiểu biết và bản lãnh để đương đầu với cộng sản xâm lược. Nhưng lực lượng này yếu thế vì cộng sản miền bắc được phe cộng sản quốc tế viện trợ vũ khí dồi dào.

3- Cuộc chiến chống cộng sản của người Việt đã xảy ra từ năm 1945 và mãi tới năm 1965 Mỹ mới đổ quân vào Miền Nam. Nếu Mỹ hy sinh 58. 000 người trong cuộc chiến này thì phía người Việt Quốc Gia đã hy sinh cả triệu người cho lý tưởng của họ.

Trong cuộc chiếu, phía người Việt Quốc Gia đã bị ‘’đồng minh Mỹ’’ khống chế, đã bị ‘’đồng minh Mỹ’’ cướp đoạt quyền lãnh đạo cuộc chiến. Hậu quả là cuộc chiến đầy chính nghĩa của người Việt đã bị Mỹ hóa và bị kẻ thù xuyên tạc với sự đồng lõa của người Mỹ.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

10- William Westmoreland:

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia

 


 


 

William Childs Westmoreland

26 tháng 3, 1914(1914-03-26) - 18 tháng 7, 2005 (91 tuổi)

 

 

Biệt danh

 

 

 

 

 

Westy

Nơi sinh

Saxon, South Carolina

Nơi mất

Charleston, South Carolina

Phục vụ

Hoa Kỳ

Thuộc

Quân đội Hoa Kỳ

Năm tại ngũ

1936 - 1972

Cấp bậc

Đại tướng

Chỉ huy

Quân đoàn XVIII Nhảy dù Hoa Kỳ

Bộ chỉ huy Viện trợ Quân sự Hoa Kỳ tại Việt Nam

Tham mưu trưởng Lục quân Hoa Kỳ

Tham chiến

Thế chiến thứ hai

Chiến tranh Triều Tiên

Chiến tranh Việt Nam

Khen thưởng

Distinguished Service Medal (3)

Legion of Merit (3)

Bronze Star (2)

Air Medal




William Childs Westmoreland (26 tháng 3, 1914 – 18 tháng 7, 2005) là một tướng 4 sao của Hoa Kỳ. Ông từng giữ chức Tư lệnh Bộ chỉ huy Viện trợ Quân sự Mỹ tại miền Nam Việt Nam (Military Assistance Command Vietnam, MACV), từ năm 1964 đến năm 1968, Tham mưu trưởng Lục quân Hoa Kỳ từ 1968 đến 1972.

  Con đường binh nghiệp

William C. Westmoreland sinh ngày 26 tháng 3 năm 1914 tại Saxon, Spartanburg, South Carolina. Ông tham gia và tốt nghiệp Học viện quân sự West Point năm 1936, sau đó phục vụ trong binh chủng pháo binh. Trong Thế chiến thứ hai, ông phục vụ trong Sư đoàn 9 Bộ binh Hoa Kỳ, tham chiến trên các chiến trường từ Bắc Phi, Tunisia đến Sicily và châu Âu. Tháng 7 năm 1944, ông được thăng quân hàm Đại tá giả định.

Sau Thế chiến, ông lần lượt giữ nhiều chức vụ quan trọng khác nhau, trong đó có tham gia giảng dạy tại trường đào tạo sĩ quan chỉ huy và tham mưu Fort Leavenworth (1950-1951). Năm 1952-1953, ông được bổ nhiệm làm Tư lệnh Lữ đoàn 187 Dù, tham gia chiến tranh Triều Tiên. Tháng 11 năm 1952, ông được thăng hàm Chuẩn tướng giả định.

Chiến tranh kết thúc, ông trở về làm Tổng Thư ký Bộ Tổng Tham mưu, dưới quyền tướng Maxwell D. Taylor (1955-1958). Tháng 12 năm 1956, ông được thăng Thiếu tướng giả định. Từ năm 1958-1960, ông là Tư lệnh Sư đoàn 101 Dù. Từ năm 1960-1963, ông làm Giám Đốc Học viện quân sự West Point.

Tháng 7 năm 1963, ông được thăng hàm Trung tướng giả định và cử giữ chức Tư lệnh phó Bộ chỉ huy Viện trợ Quân sự Mỹ tại miền Nam Việt Nam (MACV), dưới quyền tướng 4 sao Paul Harkins. Đến tháng 8 năm 1964, ông được cử làm Tư lệnh MACV thay tướng Paul Harkins, hàm Đại tướng giả định.

Giai đoạn Westmoreland nắm quyền tư lệnh MACV là giai đoạn quân Mỹ tham chiến tại Việt Nam cao nhất, cao điểm lên đến hơn 50 vạn người. Ông cũng là tác giả của chiến thật “Tìm và Diệt” (Search and Destroy), vốn bị chỉ trích nặng nề vì không thể ngăn cản được sự phát triển quân sự của Quân Giải phóng. Ngoài ra, ông cũng không tiên liệu được Biến cố Tết Mậu Thân. Chính vì vậy, tháng 7 năm 1968, Tổng thống Johnson đã cử tướng Creighton Abrahams thay thế ông.

Ông trở về Mỹ và làm Tham mưu trưởng Lục quân. Ngày 30 tháng 6 năm 1972 ông hồi hưu và tham gia chính trường. Năm 1974, ông được đảng Cộng Hòa đưa ra ứng cử Thống đốc bang South Carolina, nhưng thất bại. Sau đó, ông cho xuất bản cuốn hồi ký có tên là “A Soldier Reports” (Tường trình của một quân nhân) nói về cuộc đời binh nghiệp của ông. Cuốn hồi ký này đã gây ra nhiều cuộc tranh luận.

Ông mất một cách bình lặng tại nhà riêng năm 2005.

Năm 1947, ông lập gia đình với Katherine S. Van Deusen, một người Mỹ gốc Hà Lan.

  Chiến thuật “Tìm và Diệt”

Trong thời gian giữ chức Giám đốc Học viện West Point, Westmoreland đã thực hiện việc thay đổi giáo trình huấn luyện cho phù hợp với tình hình chiến tranh thời bấy giờ. Đó cũng là lý do ông được cử sang Việt Nam và nắm giữ quyền chỉ huy các lực lượng đồng minh tại Nam Việt Nam. Ông cho rằng cuộc chiến tranh Việt Nam là một cuộc chiến tranh không có chiến tuyến, vùng kiểm soát của 2 bên thường thay đổi và trộn lẫn vào nhau theo hình thái "da báo". Ông đã đưa ra chiến lược: Bảo vệ vùng duyên hải và ngăn chận đường xâm nhập của đối phương, sau đó sử dụng chiến thuật “Tìm và Diệt” (Search and Destroy) để làm tiêu hao lực lượng của đối phương trên toàn lãnh thổ miền Nam Việt Nam.

Chiến thuật “Tìm và Diệt” thực hiện trên cơ sở ưu thế tuyệt đối về hỏa lực và khả năng cơ động của quân Mỹ, có thể nhanh chóng phát hiện và cơ động đến để tiêu diệt vị trí của đối phương. Bên cạnh đó, chủ trương thường xuyên mở các cuộc hành quân thẳng vào các căn cứ địa của đối phương không nhằm mục tiêu xâm chiếm và kiểm soát lãnh thổ, mà để tiêu diệt các bộ phận sinh lực đối phương. Quân Mỹ sẽ thực hiện phương án tác chiến “Tìm thấy, Tấn công và Thanh toán” (Find, Fix, and Finish), sau đó trở về căn cứ của mình và chuẩn bị cuộc hành quân khác.

Thực hiện chiến thuật này, hàng loạt các cuộc hành quân lớn của quân Mỹ ở Việt Nam như Attelboro, Cedar Falls, Gadsden, Tucson và Junction City được thực hiện. Tuy nhiên, hoạt động của quân Mỹ được đánh giá là không hiệu quả do chủ yếu được huấn luyện và trang bị để chiến đấu ở chiến trường châu Âu, nên gặp rất nhiều khó khăn khi phải chiến đấu trong rừng rậm ở Việt Nam. Bên cạnh đó, viên tướng chỉ huy Quân Giải phóng là Nguyễn Chí Thanh cũng đưa ra những biện pháp đối phó hữu hiệu làm hạn chế sức mạnh của quân Mỹ như chiến thuật gài bẫy nhằm vô hiệu hóa sự cơ động, và đặc biệt là chiến thuật áp sát khi giao chiến (còn gọi là "Bám thắt lưng địch mà đánh") làm hạn chế rất nhiều thế mạnh về hỏa lực của quân Mỹ.

Chiến thuật “Tìm và Diệt” gặp rất nhiều sự chỉ trích của các tướng lĩnh khác vì cho rằng vai trò của quân Mỹ tại Nam Việt Nam là thiết lập một số đầu cầu và bảo vệ những đầu cầu đó, để Quân lực Việt Nam Cộng hòa mở các cuộc hành quân tấn công đối phương; hoặc là để giúp bình định và chống chiến tranh nổi dậy chứ không phải để mở những cuộc hành quân. Một số kết quả chiến trường cũng đã chứng minh được Westmoreland đã thất bại. Vì thế, ông thường yêu cầu tăng thêm quân nhưng vẫn không thể ngăn chặn được sự phát triển của đối phương.

  Tác phẩm

William C. Westmoreland, A Soldier Reports, Garden City, N.Y.: Doubleday, 1976.

Tướng William Westmoreland - Cuộc đời binh nghiệp và cuộc chiến tranh Việt Nam

http://www.voanews.com/vietnamese/news/a-19-2005-07-22-voa13-81605422.html?moddate=2005-07-22

  Thứ Sáu, 22 tháng 7 2005

Tướng hồi hưu William Westmoreland, Tư lệnh các lực lượng Hoa Kỳ tại Việt Nam từ năm 1964 đến năm 1968, đã qua đời hồi đầu tuần này lúc ông 91 tuổi tại Bang quê nhà là South Carolina. Cuộc đời binh nghiệp của ông trong những cuộc chiến mà Hoa Kỳ đã tham gia trên thế giới, trong đó có chiến tranh Việt Nam, đã được nhiều cơ quan thông tấn tại Hoa Kỳ nhắc đến cùng với những sự kiện đã đi vào lịch sử.  Trần Nam trong Ban Việt ngữ của Đài VOA xin trình bày thêm một số chi tiết về viên Tướng mà tên tuổi của ông hầu như gắn liền với chiến tranh Việt Nam:

Đại Tướng William Westmoreland, một quân nhân xuất thân từ Trường Võ Bị Quốc Gia West Point của Hoa Kỳ từ năm 1936, đã được xem như  là một người hùng trong Thế Chiến Thứ Hai với những chiến thắng oanh liệt tại Bắc Phi, Ý và những nơi khác ở châu Âu.

General William Westmoreland is also a familiar face to the Vietnamese people during the Vietnam War since the US military began to be present in South Vietnam. As Commander of the US forces in Vietnam from 1964 to 1968, General Westmoreland took command of the US military on this battlefield, from only a few tens of thousands of people, mostly military advisors, to more than 500,000 people. Despite such a high number of troops and increased US aid, the forces under General Westmoreland's command still did not achieve important victories to convince the people in the United States to continue supporting that war.

While anti-war protests in the United States were growing, General Westmoreland was the one who advocated building a powerful American military force in South Vietnam to help the people there fight against an enemy strongly supported by Communist allies.

During his time as Commander of US forces in Vietnam, General Westmoreland used search-and-destroy tactics, as well as napalm and defoliants to counter the enemy's guerrilla tactics, but these efforts did not produce the desired results.

General Westmoreland also proposed attacks on North Vietnamese strongholds in Cambodia, Laos and even in North Vietnam, but his proposals were not approved.

American public support for the Vietnam War declined sharply as General Westmoreland neared the end of his term in Vietnam, when North Vietnamese troops launched surprise attacks on several major cities in South Vietnam during the ceasefire that both sides had agreed to during the Tet Offensive in 1968.

Despite suffering heavy losses and only being present for a short time at some of the attack targets, the Communists still made public opinion in the United States at that time extremely surprised when they saw that the enemy had entered the American Embassy in the capital Saigon, even if only for a few hours.

After those surprise attacks, General Westmoreland asked the US government to send more troops to Vietnam to deal with the new situation, but President Lyndon Johnson did not accept this request and ordered a reduction in bombings in North Vietnam.

After completing his four-year tour of duty in Vietnam in 1968, General Westmoreland was recalled to serve as Chief of Staff of the Army, until his retirement in 1972.

Upon returning home, General Westmoreland harshly criticized the Johnson and Nixon administrations for their handling of the Vietnam War, including their decision not to authorize attacks on Communist forces in Cambodia, Laos, and North Vietnam.

He also condemned American television and press for what he called distortions of the truth that caused people in the country to turn against the Vietnam War.

In 1982, he filed a $120 million lawsuit against CBS for airing a documentary that suggested he had lied to President Johnson and the American public about enemy strength in Vietnam in his government reports on the war in Vietnam.


After two years of litigation and a 65-day trial, Westmoreland reached a settlement with CBS, and he withdrew the lawsuit before the verdict. The media did not provide details of the settlement, but both sides claimed victory.

Although he no longer serves in the military, General Westmoreland's name is still closely associated with the Vietnam War. He continues to give speeches in many places and participates in activities of American veterans organizations.

In November 1982, years after the wounds of dissent over the Vietnam War had begun to heal, retired General Westmoreland joined a march on Washington with thousands of American veterans at the dedication of the Vietnam War Memorial, which bears the names of more than 58,000 American soldiers who died in the Vietnam War.

He said it was one of the most emotional and proudest things he had done in his life.

While some US veterans have expressed regret for their actions in the Vietnam War in various forms, General Westmoreland has remained steadfast in his stance on that war.

In an interview with the Associated Press in 1985, regarding the Vietnam War, he said that he had nothing to apologize for, nothing to regret. He had done his best to fulfill his responsibility as a soldier. In 1985,

at a ceremony marking the 20th anniversary of the US 173rd Airborne Brigade's deployment to Vietnam, Mr. Westmoreland told his comrades that we did not lose the Vietnam War militarily but rather because the United States failed to keep its commitments to the people of South Vietnam.

Although considered a hero in World War II, General Westmoreland was widely criticized for his conduct in Vietnam. Historian Arthur Schlesinger Jr. called him America's worst military leader.

However, according to Mr. James Gregory, who served in the US Marine Corps in Vietnam from 1969 to 1970, and is currently the president of the American Veterans Association in Charleston, General Westmoreland was a talented military leader. When discussing the success or failure of the US in the war in Vietnam, Mr. Gregory said that the Vietnam War was actually controlled by the White House, not by the generals on the battlefield.

Despite such praise and criticism, this retired General has not changed his views on the US military intervention in Vietnam, according to which the US efforts in this region have prevented the red wave in Southeast Asia. However,


in the last days of his life, he did not seem to mention the Vietnam War nor did he seek to justify anything related to that war.

WILLIAM C. WESTMORELAND

http://vnthuquan.net/truyen/truyen.aspx?tid=2qtqv3m3237n1nnnvn1n312qv3n3q3m3v3m3237nmn0n1n312q43t36383v3m3m3237nnn31n343tq83a3q3m3237nvn&AspxAutoDetectCookieSupport=1  

The memoir "A Soldier Reports" by General Westmoreland, Doubleday & Company, INC, New York 1976, includes 446 pages, 23 chapters, English has been translated into Vietnamese 5 chapters: The Protracted Crisis, The Most Difficult Decision, The Political Crisis, The Tet Offensive , Looking Back.

 

A SOLDIER'S REPORT

The crisis is constant.

http://vnthuquan.net/truyen/truyen.aspx?tid=2qtqv3m3237n1nnnvn1n31n343tq83a3q3m3237nvn

There was no way to undo the political chaos in Saigon. Under any circumstances. It was taking place against a backdrop of declining government control in the provinces, growing enemy strength, daring attacks on American installations, and a growing debate about what could be done to avoid South Vietnam’s defeat.

Paradoxically, even though government control had been greatly reduced at the commune level and the government had been forced to abandon some areas, the South Vietnamese army, when confronted with the enemy, often did not retreat. When it came to a life-or-death struggle on the battlefield, political chaos had little effect on the ranks. It affected only the upper echelons—the corps and division commanders—who were unwilling to risk their lives or act decisively, sending troops into battle until the enemy forced them to do so. If they did, the government was likely to say they had done something wrong.

As enemy forces increased to battalion size or larger, South Vietnamese army units often had to abandon pacification missions and static defense of the population to fight against large enemy units. To underestimate large units was to invite disaster. To pursue the enemy without at least equal strength was to fail.

 …Viet Cong casualties far exceeded those of the South Vietnamese army: according to government reports , over 20,000 Viet Cong were killed and captured in 1964 compared to over 7,000 on the Vietnamese side (!). Yet the Viet Cong seemed perfectly capable of replenishing their ranks. The Viet Cong grew rapidly, increasing by about 85,000 men within a year to an estimated 170,000 . Most were recruited in the South, reflecting a broad base of Viet Cong control that had also grown to 12,000 by 1964.

  ….A contributing factor was the array of new weapons the Viet Cong began to use in 1964, the most important of which was the Soviet-supplied assault rifle, the AK-47 automatic rifle, a superior weapon whose high rate of fire produced a deafening boom similar to the German “burp cannon” used in World War II. Until then, the Viet Cong had relied primarily on weapons captured from the South Vietnamese army or captured during the war against the French. By mid-1964, North Vietnam began supplying them with rifles and machine guns of a single caliber of 7.62mm brought in from the Soviet Union and China. They also supplied modern rocket launchers, mortars, and recoilless rifles. Most of these weapons were transported by sea and smuggled into a number of small bays along the very long coast of South Vietnam, and the South Vietnamese naval forces, in their efforts to seal the coast, encountered many of the characteristics of a sieve. Although the increased firepower complicated the enemy’s ammunition supply, this was overcome by the advantages of standardization and increased weapon effectiveness. Against the new weapons, the South Vietnamese army had to use American weapons from World War II, including the M-1 semi-automatic rifle and, for local and civilian forces, the M-2 semi-automatic carbine.

  We had known since October that the infiltrators from North Vietnam were not only “regroupers” but also regular soldiers and conscripts of the North Vietnamese army …..

 

 

WILLIAM C. WESTMORELAND

A SOLDIER'S REPORT

http://vnthuquan.net/truyen/truyen.aspx?tid=2qtqv3m3237n1nnnvn1n31n343tq83a3q3m3237n1n  

The hardest decision


Đúng như tôi đã hy vọng, ném bom miền Bắc đã nâng đỡ tinh thần của Nam Việt Nam, nhưng tôi dự kiến nó đã không có tác dụng rõ rệt đến ý chí của các nhà lãnh đạo Bắc Việt Nam tiếp tục chiến tranh. Sự phản ứng từng bước sẽ không có tác dụng, đặc biệt theo cách không kiên quyết mà Washington đã định ra để tiến hành chiến dịch này.

Số lượng máy bay bản thân nó đã hạn chế tác dụng và mặc dù đã có tất cả những tiến bộ và kỹ thuật kể từ Thế chiến II, ném bom vẫn còn là quá trình bị mất tác dụng vì ném không chính xác, đặc biệt là khi đánh vào những mục tiêu điểm được lựa chọn ở Bắc Việt Nam.

 Một số quan điểm của Mc Naugton là không thể tin được. Trong một chuyến đi thăm Sài Gòn đúng vào lúc tư lệnh không quân của tôi Joe Moore và tôi đã cố sức xin được quyền ném bom các nơi đặt SAM-2 (tên lửa do Liên Xô chế tạo) đang được xây dựng ở Bắc Việt Nam, Mc Naugton đã chế riễu yêu cầu cần thiết đó. Ông đã quở trách tướng Moore “ông đừng nghĩ rằng bắc Việt Nam sẽ sử dụng những thứ đó. Đưa những thứ đó vào đúng là một thủ đoạn chính của người Nga nhằm làm yên lòng Hà Nội”.

Các nhà lý luận dân sự tinh ranh ở Washington nói rằng đó chỉ là một vấn đề về tín hiệu.  

WILLIAM C. WESTMORELAND

TƯỜNG TRÌNH CỦA MỘT QUÂN NHÂN

Cuộc khủng hoảng chính trị

http://vnthuquan.net/truyen/truyen.aspx?tid=2qtqv3m3237n1nnnvn1n31n343tq83a3q3m3237nnn

...Trong một buổi nói chuyện với tổng thống Johnson tại khách sạn của ông nhân có hội nghị Honolulu năm 1966, ông có hỏi tôi rằng nếu tôi là địch thì bước sắp tới tôi sẽ làm gì? Vì tôi thường nghĩ đến chuyện đó nên tôi có thể trả lời không chút do dự: Chiếm Huế.

Để đi tới kết luận đó, không đòi hỏi phải sáng suốt lắm. Là kinh đô cũ, Huế tượng trưng cho một nước Việt Nam thống nhất. Chiếm Huế sẽ có tác động tâm lý sâu sắc tới người Việt Namở 2 miền Nam Bắc và trong việc làm này, Bắc Việt Nam có thể chiếm được 2 tỉnh phía Bắc của Nam Việt Nam để làm điểm mặc cả trong cuộc thương lượng. Bị cắt rời khỏi phần còn lạicủa Nam Việt Nam bởi những ngọn núi cao và chỉ qua được nhờ đèo Hải Vân nằm sát biển, lại không có hải cảng, hai tỉnh đó đã đẻ ra những khó khăn nghiêm trọng về mặt phòng thủ.

Việc mất trại CIDG - lực lượng đặc biệt ở thung lũng A Shau tháng 3-1966, mở thung lũng đó cho kẻ địch vào, khiến cho quân Bắc Việt Nam tiến vào Huế hoàn toàn có thể xảy ra.

Hơn nữa, tôi có chú ý đến một bài báo đăng trên tờ báo chính thức của Bắc Việt Nam, tờ Nhân dân kể chuyện một sư đoàn Bắc Việt Nam tập dượt thâm nhập lén lút băng qua một khoảng cách trên 50 km, bí mật tập hợp lại rồi tấn công bất ngờ. Tôi liền nghĩ ngay đến Huế, coi Huế có thể là mục tiêu cho một cuộc hành quân như vậy.

Từ tháng 2-1966, các tin tức tình báo đã bắt đầu cho thấy Bắc Việt Nam thâm nhập rất nhiều qua khu phi quân sự vào 2 tỉnh phía Bắc. Lúc tôi xem xét tình hình một cách cặn kẽ thì rõ ràng là có 2 sư đoàn Bắc Việt Nam. Họ đã đặt ra một mối đe dọa rõ ràng cho các tỉnh Quảng Trị, Thừa Thiên và cho Huế.

Việc quân Bắc Việt Nam tiến vào 2 tỉnh phía Bắc có một mục tiêu nữa là kéo quân Mỹ ra khỏi công tác bình định ở phía Nam, đây là một khả năng chắc chắn. Nhưng dù bị đánh như thế nào và dù tuyến phòng thủ qua đèo Hải Vân đã bảo vệ tốt hơn nhiều so với tuyến dọc khu phi quân sự, tôi vẫn không thể để mất 2 tỉnh đó.

Ảnh hưởng tâm lý đối với người Nam Việt Nam, chưa nói đối với nhân dân Mỹ, sẽ rất tai hại.

 

WILLIAM C. WESTMORELAND

TƯỜNG TRÌNH CỦA MỘT QUÂN NHÂN

http://vnthuquan.net/truyen/truyen.aspx?tid=2qtqv3m3237n1nnnvn1n31n343tq83a3q3m3237n2n  

Cuộc tấn công Tết

 


Americans have no celebration that is even remotely similar to the Vietnamese New Year, which begins on the first day of the lunar year. Even comparing it to Christmas, Thanksgiving, and the Fourth of July does not begin to convey the importance that the Vietnamese attach to their Tet holidays. Weeks before Tet, Vietnamese housewives wrap sticky rice cakes in fragrant dong leaves. People sell tea, candy, wine, and sticky rice, buy new clothes, and decorate their homes with flowers. Relatives prepare to return to their hometowns to pay respects to their ancestors. Children imagine receiving lucky money in the form of lemon candy and five-dollar bills. Nothing—not even a war for survival—can stop Tet. Tet

begins the day before the first day of the lunar year: 1968, the year of the Monkey—the first day. Tet is Monday, January 29. That day the New Year began and the following days were a series of the most important holidays that lasted for weeks, the atmosphere was so festive that even the Chinese merchants in Cholon, who rarely missed an opportunity to make money, closed their shops. Perhaps because the war was going well and an elected government wanted to demonstrate its sympathy for the people, the ruling government on the first day of the Year of the Monkey lifted the ban on firecrackers (which had been in place for many years). Firecrackers for the Vietnamese were synonymous with Tet. North

Vietnam decided to fight for the end, launching a coordinated general offensive across South Vietnam to achieve the specific goal of the Vietnamese communist rebellion, the general uprising. Ironically, Secretary McNamara, when he arrived in Saigon, was lobbying for a reduction in the “minimum essential” troop level that I had requested at the very moment that the North Vietnamese leaders were making their big decision.

Whether the North Vietnamese leaders really believed they could get the South Vietnamese people to rise up against their government is debatable. They certainly described this objective in the most eloquent terms to their commanders and troops in the South, hoping to achieve a best effort regardless of the morale problems that might arise if the offensive failed. The real point was to

demonstrate that the Americans could win only at a greatly increased cost, to inflict a disastrous Dien Bien Phu on the Americans in an American election year, and to gain some leverage—to come to the negotiating table against an opponent whose resolve was probably greatly weakened.

Concrete planning then took place at North Vietnamese and Viet Cong military headquarters in South Vietnam and across the Cambodian border. Then came the slow, patient buildup of logistics, the smuggling of weapons and supplies into the vicinity of South Vietnamese cities, towns, and settlements. And then came the plan to lure American units into the border areas, while demonstrating that the preparations for the coming offensive that the Americans might detect were nothing new—just a disregard for the losses in the previous battle for border outposts that had been fought without much success. Meanwhile, to weaken the

will of the South Vietnamese people, long accustomed to the duplicity of the West, the Viet Cong spread rumors that the Americans were preparing to withdraw from South Vietnam by arranging a coalition government with the Viet Cong. In early 1967, a Viet Cong agent told the South Vietnamese police that he had received instructions from the Communist leadership to contact the American embassy.

Washington officials, long pressed by anti-war figures in the press and Congress, jumped at the chance. Were these the long-awaited offers of negotiations? In fact, they were nothing more than what the Viet Cong wanted to give substance to the rumors that the Americans were colluding with the Viet Cong, spread by the Viet Cong themselves.

To weave a thick web of disappointment, North Vietnam suggested at a diplomatic reception in Hanoi on December 30, 1967, and at diplomatic missions elsewhere, that if the United States stopped bombing the North, North Vietnam would agree to talk.

Eager Washington officials seized on the cable, though it was a cunning ploy.

In the end, North Vietnam said nothing definitive, nothing about negotiations as eager officials had speculated. The communist government of Romania instead offered to act as a go-between. When a Romanian representative arrived in Hanoi in mid-January 1968, the United States demonstrated its goodwill by halting the bombing in and around Hanoi during his visit.

The bombing halt fit neatly into the plans of North Vietnamese leaders to give their people a memorable Tet while depriving the people of the South of Tet.

Having previously declared a seven-day ceasefire during Tet, what better way for North Vietnam to implement the element of surprise than to launch a major offensive during Tet, an insult to the sacred holiday that the Vietnamese people could hardly believe was possible?

In 1789, King Quang Trung used this trick to fight the Chinese army that occupied Hanoi and drove them away, but now it is difficult to tarnish Tet like that when Vietnamese people fight Vietnamese people. Who in the South could imagine that this would happen?

Fearing that the start of the offensive war would cause American planes to return to harass Tet celebrations in Hanoi, the North Vietnamese government issued a directive to change the date of Tet. Instead of the first day of Tet, which was supposed to be Tuesday, January 30, it was set for Monday, January 29, which meant that Tet would begin on Sunday, January 28. Doing so gave the North Vietnamese three important Tet days before their soldiers in the South went on the offensive after the Lunar New Year actually began on January 31.

When I spoke to reporters in Saigon in August 1967, telling them that in my opinion the North Vietnamese had reached a strategic reassessment and a “major decision,” I had no knowledge of any of these developments. I was merely drawing conclusions based on logic. I

considered that the enemy had four options: they could withdraw, but that would not be consistent with communist ideology or methods; they could return to guerrilla warfare, but the combined strength of the United States, South Vietnam, and their allies would ensure that they would not achieve anything; they could continue as they were, playing on American weariness with the war; or they could go ahead and accelerate that weariness.

If the decision they were making was going to be of a “major” nature, it would be a full-force charge.

As the autumn months passed, there were increasing signs that some form of change was taking shape, perhaps a major change. This was manifested at Loc Ninh in October and at Dak To in November in an unusual way. The number of attacks was relatively high but increasing throughout the country. The number of surrenders under the repatriation program was falling sharply. Prisoners spoke of the coming “final victory.” Enemy forces in the DMZ were increasing. The number of trucks detected along the Ho Chi Minh trail was up about 200%.

In my opinion, the most logical course of action for the enemy at this stage was another, more powerful effort to overrun the two northern provinces combined with smaller attacks throughout the country to try to tie down the American forces and prevent reinforcements from the North.

For a while I thought they might launch a major attack in the North around Christmas 1967 to try to strike a psychological blow to public opinion in the United States. Therefore, I have ordered that plans to improve logistics be expedited as it will be necessary to reinforce the North, which is more vulnerable than other places.

When I returned to Washington at the president's request in November 1967, my assistant in Saigon, General Abrams, radioed me the contents of a captured enemy document near Dak To that called for "a concentrated offensive effort coordinated with other units in other theaters throughout South Vietnam."

I discussed the document at a Pentagon press conference. At the end of the conference, Neil Shechan of the New York Times asked, "Just one thing: Do you think the Dak To battle was the beginning or the end of something specific and special for the enemy?" I replied, "I think it was the beginning of a major defeat for the enemy." The

enemy's aggressive tactics in late fall at Dak To and elsewhere were in complete contradiction to Giap's September 1967 article in the official North Vietnamese newspaper. Giap declared a protracted war of attrition and called for the conservation of forces. After the autumn battle, I concluded that this was a disguise, a calculated display of frustration. It also contradicted another document captured by soldiers of the 101st Airborne Division on November 19, which outlined the outlines of a major offensive, the long-reported “final phase” of the war. That document revealed that “the Central Command concluded that the time had come for a direct revolution and that the opportunity for a general offensive and general uprising had arrived.” The

CIA’s Saigon office assembled various pieces of evidence in late November that reinforced the idea of ​​a more aggressive enemy strategy.

At a reception for senior Vietnamese officers, General Tran Ngoc Tam, whom I had known since my first days in Vietnam, privately told me that he felt the enemy was planning some major action. He said it might be a blow they were not likely to “win”.

As I had stated in my cable to General Wheeler on 20 December, the enemy had “made a serious decision regarding the conduct of the war”, although I had mistakenly dated the “serious decision” in September, not July.

However, I had no intention of waiting for the enemy to act. It was better to go into battle, hoping to thwart his attacks, to prevent any planned attacks, and at least to prevent him from pushing his bases away from the frontier areas.

The apparent change in enemy strategy coincided with a concerted effort by President Johnson to convince the American public that, contrary to much press coverage and the dire predictions of antiwar critics, real progress was being made in Vietnam. Although I was not given instructions on what to say, my repeated calls to the United States for public appearances in 1967 were clearly part of that effort. For me and for my senior officers in Vietnam, it was easy, though unintentional, to endorse the President's campaign because we were in fact making great progress. The war was going well, South Vietnam was improving to the point where it could assume its increased responsibilities, and I could foresee the possibility of an American withdrawal beginning in 1969.

Although I later cautioned the press as intelligence about enemy plans became clearer, I made no concerted effort to prepare the American public for an American collapse because I saw no imminent collapse. I believed that whatever the enemy planned, American and South Vietnamese forces could ultimately defeat him. Even the warnings that I and others issued through the press and on television were generally ignored. Almost every year the American military command anticipated an enemy winter-spring offensive, and almost every year the offensive ended without causing any serious harm to the United States or South Vietnam. Was this new offensive simply another round of the same thing?

Through Barry Zorthian and the U.S. Joint Office of Public Affairs, the U.S. mission on January 5 released a document captured by the 101st Airborne Division in November in which the North Vietnamese Central Command stated that the time was near for an “offensive and general uprising.” The document did not specify a time for the general offensive, but it did reveal the key to its method.

“Use very strong military attacks combined with uprisings of the local people to seize the cities and towns. The army must be concentrated in the plains. They must advance to liberate the capital [Saigon], seize the government, and try to draw the enemy brigades and regiments to our side, unit by unit. Propaganda must be widely carried out among the general population and leaflets must be distributed to the enemy officers and soldiers.”

Few American officials or journalists paid any attention to this document. Even those reporters who reported it in their newspapers did not highlight it. I cannot blame them. While I admit that the communists could very well enter the cities and towns, since there are no impenetrable walls around them, I know that they cannot be held. In the face of American and South Vietnamese power, if the Viet Cong and North Vietnamese emerged from their hiding places throughout the country, they would only suffer tragic losses and certain defeat. The large communist buildup in the DMZ and at Khe Sanh was a fact, very logical and promising for the communists to launch diversionary attacks elsewhere while concentrating their forces to create a Dien Bien Phu-like force at Khe Sanh and take over the two northern provinces.

A communist offensive was clearly coming, which I expected to be launched just before Tet so that the enemy could take advantage of the Tet ceasefire and urge his troops to exploit every gain from the start. As I reported to the American Mission Council on January 15, I saw a 60-40% chance that the enemy would attack before Tet, perhaps on January 25. On the contrary, General Davidson, my intelligence officer, saw a 40-60% chance that the enemy would mobilize during the ceasefire and attack after Tet. Neither of us saw a strong possibility that the enemy would attack on Tet itself because doing so would have a negative and detrimental psychological effect on the people whom the enemy was trying to win over to their side. Coincidentally, there was

a campaign in the United States for a total bombing halt in the North, with the assumption that it would hasten the negotiations that the North Vietnamese had proposed as a cover for the coming offensive. Leading proponents of a bombing halt, according to the press, included Senators Fulbright and Robert Kennedy. On January 22, in an interview with Howard Tucker of ABC Television, I spoke out against a bombing halt. I also stated: “I think that (the enemy’s) plans involve a major effort to achieve a major victory on the battlefield before Tet next Monday.”

I conveyed this assessment through official channels to General Wheeler. In a cable dated January 20, I even doubted Tet as a possible prelude to the attack.

The threat was so great that I personally went to see President Thieu to try to persuade him to agree to cancel the usual Tet ceasefire or at least to reduce the duration of the ceasefire from 48 hours to 24 hours. Neither General Vien nor President Thieu agreed to cancel it completely.

They said it would be too painful a blow to the South Vietnamese army and people to cancel all worship on the most important holiday of the country, and at the same time give the enemy an excuse to spread propaganda against the South Vietnamese government. At my request, Thieu agreed to shorten the ceasefire to 36 hours and promised to limit leave for South Vietnamese soldiers and have at least 50% of all units on full alert. As Tet approached, I

became more and more worried about the buildup of troops north of the demilitarized zone and in Laos bordering the two northern provinces of South Vietnam and about the advantage the ceasefire would give the enemy in moving troops. For example, the latest reconnaissance showed that the enemy had used bulldozers to build a road in the A Shau Valley toward Hue.

At my request, Ambassador Bunker asked Washington to cancel the cease-fire in the two northern provinces completely and, if Washington stopped bombing in general, to continue bombing in this area just north of the demilitarized zone where the enemy was concentrating. With Washington's approval, I received President Thieu's approval.

To give the enemy some time to adjust to the cancellation, the South Vietnamese government delayed the announcement until Monday morning, January 29, 24 hours before the cease-fire was to take effect. But that morning passed without a cancellation. I called the embassy to ask the South Vietnamese government to have their press office issue a press release, but the press office was closed for Tet. President Thieu had gone to My Tho to celebrate Tet in his wife's hometown.

Such a pretense on the part of the government was surprising and disappointing, but it was a sign of the almost jubilant, jubilant mood that pervaded the Vietnamese people on Tet. Deeply concerned, I telephoned General Vien several times during the day to assure him that the troops were on alert. I explained to Ambassador Bunker that we had no choice but to announce the unilateral termination of the cease-fire in the north. Barry Zorthian finally did so at the mission’s press conference in the late afternoon.

In addition to moving units closer to Saigon and putting the entire II Corps area on alert, I ordered all units to have mobile reserves ready for rapid deployment. I also ordered a comprehensive nationwide intelligence effort.

Some of the sentiment and anxiety in my command was evident in a cable that General Davidson, my intelligence officer, sent on January 21 to CINCPAC for his wife, whom he was scheduled to meet in Hawaii: “Please tell Jeanne I cannot meet her in Honolulu. Please explain, in confidence, that the tense combat situation does not allow me to go there. Thank you!

On 22 January I cabled General Wheeler that the enemy might launch a multi-battalion attack on Hue and also attack Quang Tri City.

At the strategy and intelligence conference on Saturday morning, 27 January, General Davidson had predicted major attacks throughout the country, naming Kontum and Pleiku, but he did not specify a date for the attacks or any other city or town. However, I was increasingly concerned about Saigon, partly because I had terminated Operation Fairfax in December, redeployed the 199th Infantry Brigade, and left the defense of the capital's perimeter and inner city to the South Vietnamese. I considered this necessary for their national pride, but it was done at a critical time.

A day or two before Tet, I called General Weyand and told him to send a company from the 4th Cavalry Division to Hoc Mon town, near Tan Son Nhut. Equipped with assault armored vehicles, this company would be a mobile reserve force ready to fight with heavy firepower. Not the type to say yes or no, Weyand did not approve of the company's move. I said, "Go ahead, I know your opinion and have considered it. Do it now."

On Sunday, January 28, two days before Tet, South Vietnamese security forces raided a house on the outskirts of Quy Nhon. They captured 11 Viet Cong, a tape recorder, and two tape recorders. Interrogation of the captured revealed that the Viet Cong were certain to attack Quy Nhon and other cities during Tet. The tapes were propaganda material to be broadcast on government radio when captured, calling on the people and the army to stand with the “people’s forces fighting for peace and sovereignty” and to help smash the Thieu-Ky fascist dictatorship.

We had some warning signs of attacks on cities and towns, although we could hardly hope to know the enemy’s exact plans, nor could anyone have anticipated the scale of the attacks on cities and towns that actually took place throughout the country.

As far as I know, no one in Saigon anticipated, even vaguely, the psychological impact of the attack in America. Militarily, the attack was destined to fail, to end everywhere except in Saigon, Hue, and Khe Sanh; in a day or two certainly nothing can compare with the six weeks it took to defeat and destroy the achievements of the Battle of the Bulge or with the violence and great victories of the Chinese offensive in Korea. The American people received those psychological blows with little trauma. As far as I know, no one foresaw that, from the point of view of public opinion, the press and television would turn the disastrous military defeat of the enemy into a false collapse of the Americans and the South Vietnamese army, a perception that still lingers in the minds of many people.

One of the few journalists who gave American readers some inkling that something unusual was about to happen was Don Oberdorfer—then a Washington Post writer and author of a popular book about the offensive (Tet, published by Doubleday and Company in New York in 1971). He wrote in the Miami Herald but found his article tacked on to a headline that served to mask the impact of the offensive: Hanoi's New Goal: Imposing a Union "Solution"?

Oberdorfer wrote from Saigon on January 12: "Many [American officials] increasingly think that the next month or two will see some important—perhaps a major—enemy action. The next three weeks—between now and the Vietnamese New Year—are considered to be of particular importance." After interviewing Fred Weyand, Oberdorfer reported “clear changes” in communist tactics, a shift of forces toward Saigon, North Vietnamese troops replacing Viet Cong units, and communist plans to attack in large formations.

But who would listen? How could anyone be alarmed when the press, Congress, and the White House were concerned about Khe Sanh and the possible impact of a bombing halt in inducing North Vietnam to negotiate? North Vietnam had worked out a clever plan that included threatening Khe Sanh and then making clever overtures about negotiations, and then, if unintentionally, many Americans, including the press, Congress, university intellectuals, and even government officials, effectively played their assigned roles as if they had read the text of the negotiations in advance. Although the

enemy had elaborately planned the attack, there were some things wrong with the timing.

At 12:35 a.m. on January 30, more than half an hour after the Year of the Monkey began, communist gunners fired six mortar rounds at the Vietnamese naval training center in Nha Trang, but missed. An hour later, as Tet celebrants strolled the streets of Buon Me Thuot, setting off long strings of firecrackers, a volley of machine guns and rockets pounded the city, followed by a two-battalion attack. At about the same time, an enemy battalion attacked Tan Canh district, near Dak To.

Half an hour later, three Viet Cong battalions attacked Kontum town, while another attacked Nha Trang. Less than an hour later, a ground attack took place in Hoi An, an ancient city south of Da Nang. In Da Nang, a Viet Cong company attacked the headquarters of the Vietnamese I Corps.

At 4:10 a.m., two Viet Cong battalions attacked the outskirts of Quy Nhon. Here, because the alarm had been sounded two days earlier, the local commander banned fireworks. However, the infiltrators quickly took control of the government radio station, but had no tapes to broadcast.

By 4:40 a.m., the long-awaited attack on Pleiku had begun, causing General Vinh Loc to rush back from Saigon, apparently more concerned about his villa than the battle in general.

In those eight cities and towns, the Viet Cong had actually attacked ahead of schedule. Why this was so was never explained. All eight were under the overall control of the enemy's 5th Military Region, so the region's command may have made a mistake. It is possible that the attack was originally scheduled for the morning of January 30 but was moved to the 31st when North Vietnam decided to give its people three days of Tet without receiving instructions from the 5th Region. Or could the B52's destruction of the North Vietnamese command post near Khe Sanh have had some effect on this?

In the mid-morning of January 30, President Thieu announced the cancellation of the nationwide ceasefire. A short time later, through my chief of staff, Lieutenant General Walter T. Kerwin, I sent an urgent cable to all American units announcing the cancellation of the cease-fire and directing that “troops be placed on the highest alert, with special attention given to the protection of command complexes, logistics facilities, airfields, population centers, and housing complexes.”

Although government radio broadcasts throughout January 30 ordered all Vietnamese soldiers to return to their units, few complied. In the remote hamlets, many were unaware of the order. Others, because of lack of transportation, found it impossible to return to their units no matter how hard they tried. Others felt that in a time of crisis they needed to stay home to protect their families. The actual strength in most South Vietnamese army outposts was 50 percent or less.

The enemy attacks occurred as planned before dawn on January 31, so there was essentially no surprise. The attacks on specific facilities in cities and towns did create an element of surprise because no one could know the exact plans of the enemy in each of those widespread attacks. Intelligence was rarely so specific. Moreover, isolated facilities were not impenetrable, no matter how vigilant the guards were. Nor could it be detected in the crowded Tet holiday crowd that Viet Cong soldiers infiltrated under false identities as civilians, who, after entering the city, carried weapons and explosives hidden among enemy collaborators to launch suicide attacks on targets such as radio stations, barracks, government offices, the residences of South Vietnamese military commanders and government officials, or the new, massive, six-story house on Thong Nhat Street, Saigon: the American embassy.

Tuesday 30 January was a busy day, I visited or called each of the senior American commanders in Vietnam to discuss the possibility of widespread attacks ahead, then returned home very late and very tired. At 3am the next morning, my assistant, Major Charles Sampson, woke me up to a telephone call at my headquarters. The

attacks we had expected and some we had not expected had taken place, including a commando attack on the American embassy.

I dressed and stood guard by the telephone at home. The attack on the embassy was regrettable, but although the enemy controlled every inch of the embassy, ​​it had no effect on American military operations and the embassy staff had been relocated elsewhere in the city. More troubling militarily were the attacks on Tan Son Nhut, the adjacent Joint General Staff compound, and others that had begun in cities across the country.

Major Sampson radioed a Marine guarding the forecourt of the embassy, ​​the main building, and was certain that the Viet Cong had not entered the embassy. I later learned that they had punched a hole in the wall surrounding the embassy to gain access to the courtyard. Two military policemen, Specialist 4th Class Charles L. Daniel and Private 1st Class William F. Sabast, killed the first two Viet Cong who entered but died in the ensuing gunfire. Two soldiers from a jeep patrol who heard the cries for help were also killed: Sergeant Jonny B. Thomas and Specialist 4th Class Owen E. McBust. A fifth American, Marine Corporal James C. Marshall, who climbed onto the roof of a house to fire on the embassy, ​​was also killed.

It was a dramatic battle, made all the more interesting by the fact that the embassy’s few night-duty staff were in constant telephone contact with the State Department in Washington throughout the battle. Two embassy staff members, Robert L. Rosephson, a retired Army sergeant major, and George O. Jacobson, a retired captain with extensive military experience in Vietnam who lived in an old French villa on the embassy grounds, jumped into the fight. They had no weapons other than a grenade and a coat hanger. When a military police platoon entered the embassy at dawn, one of them threw a .45-caliber pistol through the window, just in time for Jacobson to kill a Viet Cong soldier as he climbed the stairs toward where he and Josephson were hiding.

By morning, a platoon of American paratroopers had landed on the helipad on the embassy roof, but by then the fighting had ended. All 15 Viet Cong commandos were killed along with five Americans and four Vietnamese embassy staff, one of whom was possibly a Viet Cong agent.

As soon as I learned that the paratroopers had landed, I drove to the embassy. It was 8:30 a.m. Like any battlefield, the embassy compound was a mess, with American and Vietnamese bodies still lying around. But unlike most battlefields, American cameramen and journalists seemed to be everywhere. Their faces were awash with grief and disbelief, as if the end of the world had come.

Entering the embassy, ​​I complimented the Marine guard who had spoken to Major Sampson by phone, and I reported by phone to Philip Habib, who was then stationed at the State Department in Washington. I then reported by phone to Ambassador Bunker and requested that all American embassy staff report to work at the embassy by noon. As I was leaving, Barry Zorthian asked me to hold a press conference on the spot. I took the opportunity to talk about the attack on the embassy and the attacks in the countryside from their perspective.

I said that, contrary to rumors, not a single Viet Cong had entered the embassy. The embassy had suffered only minor damage (!!). As for the major attack across the country, the enemy, having appeared openly, had exposed himself. Fully aware of the strength and capabilities of the United States and South Vietnam, I did not hesitate to say that the enemy was courting defeat.

My attempts to put the situation in perspective proved futile. Don Oberdorfer later wrote that the attack on the embassy “seemed to have disproved the rosy predictions and boasts of triumph that Westmoreland and others had been spewing.” Oberdorfer said, “Journalists could hardly believe their ears. Westmoreland had to stand before the ruins and say how big it was.”

The attitude of the American journalists certainly contributed to the psychological victory the enemy achieved in the United States. Would I still be listened to if I said the walls were falling when I knew they were not? That the enemy was winning when I knew they were on the verge of a catastrophic military defeat? While noting my comment that the enemy had not entered the embassy, ​​one journalist added that other sources—that is, information gathered but not confirmed—were different.

Would the word of a professional soldier who had taken full military responsibility for the war in South Vietnam and had personally visited the embassy compound be more credible than hearsay? Had the coverage rate really dropped that low?

In the rush to get every sensational detail of the embassy story, journalists apparently did little to check the facts, and were concerned only with the praise of their home newspapers for reporting faster than anyone else. They sent unverified film by plane to Tokyo to be transmitted by satellite to the United States while the facts were still unconfirmed. Chet Huntley of NBC, in his afternoon news, said that the Viet Cong had entered the embassy and that the guards had been pushed out. Huntley said there were no reports of friendly casualties in Saigon, “but it is believed to be high.” Were these guesses correct? Was the long and costly American effort in Vietnam sacrificed to the worship of sensationalism and competition? With such exaggerated

admiration, no one had time to think that even in conventional warfare, hidden attackers could slip through the defense lines to inflict damage on the rear. In irregular warfare, the opportunity was even greater. In the civil war, Yankee spies and commandos occasionally penetrated the heavily fortified perimeter of Richmond, and Saigon was no Richmond. What was surprising was not that the Viet Cong attacked facilities like embassies, but that they did so so rarely.

Back at my headquarters at Tan Son Nhut, after arriving at the embassy on January 31, I learned the extent of the enemy offensive elsewhere in the country. In pre-emptive attacks, main attacks, or third-day attacks, some 84,000 enemy troops, mostly Viet Cong combined with North Vietnamese replacements, attacked 36 cities and towns in 44 provinces, 5 cities in 6 municipalities, 64 of 242 district capitals, and 50 hamlets. It was an attack on a wide front.

The enemy had entered Saigon, Quang Tri, Hue, Da Nang, Nha Trang, Quy Nhon, Kontum town, Buon Ma Thuot, Da Lat, Phan Thiet, My Tho, Can Tho and Ben Tre. In most of these battles, the militia and the South Vietnamese army pushed the enemy back within two or three days, in some cases only a few hours; fierce fighting continued for many days in Kontum town, Buon Ma Thuot, Phan Thiet, Can Tho, Ben Tre and Saigon, while in Hue the fighting was prolonged.

Due to the loss of the CIDG camp - the special forces in the A Shau valley in 1966 and due to the lack of forces to retake it, we had no obstacle like Khe Sanh to resist the enemy's infiltration through the A Shau valley towards Hue. Taking advantage of the fog, clouds and rain that often occurred at this time of year, at least 8 Viet Cong and North Vietnamese battalions, equivalent to a division, infiltrated the ancient capital of Hue with the help of the people who colluded with them.

Of all the Communist targets during the Tet Offensive, Hue—with a population of 140,000, Vietnam’s third-largest city—may have been the least prepared to handle the unexpected. Although I had reported to Washington on January 22 that a multi-battalion assault on Hue was expected, I later learned that for some reason this message had not reached the small MACV advisory group stationed in a small barracks in the city.

On the first day of the lunar new year, January 30, there were clear intelligence indications that the enemy was moving toward Hue, but that information had to be transmitted first to the III Marine Corps amphibious headquarters in Da Nang for analysis. By the time it was passed to the small American advisory group in Hue, the time for useful action had already passed.

But the alarm had been raised at the last minute. The early enemy attacks elsewhere, combined with other news, had convinced the man in charge of defending Hue, General Ngo Quang Truong, commander of the South Vietnamese 1st Division, that something was afoot. Most of Truong's troops were out of the city but his division headquarters was still in the Citadel. Truong had alerted his entire division staff to spend the night at headquarters.

These precautions would facilitate the ensuing war and ensure that the South Vietnamese would hold part of the Citadel but they were of little value against the initial enemy attack. The enemy had entered Hue at night. By dawn on January 31, the MACV advisory camp was surrounded and much of Hue was in enemy hands, including much of the Citadel. The green and red Viet Cong flag with the yellow star flew atop the Hue citadel flagpole. This was the only time the Viet Cong raised their flag in their Tet offensive.

At the start of the battle, the Vietnamese and Marines fought without tanks, artillery, and air support because they wanted to protect the city rich in precious heritage, but because the enemy held on so tenaciously, following that policy would cost too many American and South Vietnamese lives. President Thieu authorized the use of any means necessary to retake the city. Destruction was inevitable. By the time the South Vietnamese had taken down the Viet Cong flag after 25 days of fighting, much of the Citadel and the city's residential areas south of the Perfume River had been damaged. Contrary to American press reports, the castle and most of the other imperial palaces remained, but Hue in Vietnam best symbolizes the devastation of street fighting during World War II.

Many Americans were involved in combat during the Tet Offensive: advisers to South Vietnamese army units, individual units, soldiers who engaged enemy units advancing toward attack targets, air force pilots, and military police helicopter crews.

The Tet Offensive was essentially a Vietnamese battle: the South Vietnamese Army, other elements of the South Vietnamese Army, the militia, the national police; these were the ones who did the most to repel the attack. Some individuals failed to do their job, some commanders were incompetent, but on the whole, when faced with a dangerous challenge, not a single unit of the South Vietnamese Army gave up or deserted. The South Vietnamese Army completely justified my trust.

The destruction that occurred in Saigon, Hue, Ben Tre, and elsewhere is deplorable but an inevitable consequence of the enemy's decision to bring the war to the big cities. In the end, this is undeniable evidence of the damage that the war did to the people.

Except for Hue, most of the battles considered part of the Tet Offensive ended on February 11, about two weeks after they began, followed by fierce local fighting, mostly with mortars and rockets, until February 18. From the early opening battle of January 29 to February 11, the communists had suffered 32,000 dead and 5,800 captured, nearly half of the troops actually engaged. The Americans had 1,001 dead, and the South Vietnamese and allied forces had 2,082 dead. By the end of February, the US and South Vietnamese armies were sweeping through the contested areas of cities and towns, and the enemy's dead totaled 37,000.

Except for Hue, the enemy held an objective for a considerable period of time. In fact, their victory was so short-lived that most of the North Vietnamese units that the enemy had apparently been waiting to exploit did not engage in combat.

Nor were there any popular uprisings. This underscored another notable military failure of the enemy.

In a directive issued by the Central Office for South Vietnam, the Viet Cong command, on 1 February, calling for a continuation of the offensive, the enemy admitted defeat.

“We have not captured the main objectives and completely destroyed the enemy’s mobile and defensive units. We have also failed to hold the areas we have captured. On the political front, we have not been able to stir up the people to rise up and break the enemy’s yoke.”

But although the South Vietnamese army had won a notable victory, for the government it was still a victory to be put aside. The offensive had disrupted the pacification program in the countryside and the fighting had produced 600,000 new refugees. If the government did not revive the pacification effort and abandoned the refugees, serious consequences were inevitable.

The war had pushed the pacification teams back into the cities and towns. But because the enemy's continued efforts were mere ripples compared to the Tet offensive, and because Komer and his representatives in the field continued to maintain pressure, the teams gradually returned to their posts.

In the end, the damage caused by the enemy's attack to the pacification work was not as extensive as people had initially estimated. In fact, the appearance of many Viet Cong political organizations and infrastructures during the attack in anticipation of a long-term popular uprising meant that the pacification work had been neglected. Moreover, the refugee problem

was the factor of a real crisis. The government from President Thieu to the ministries seemed stunned. At a meeting of my staff on the very last day of the enemy's withdrawal from Saigon, I said that we had to do the work the way the Americans did when faced with a natural disaster, an earthquake or a flood, we had to convince the president and the ministries in the government that they had to work around the clock.

But how? Looking around the room, I noticed George Foraythe. I remembered that on a previous assignment, General Foraythe had made friends with President Thieu and others in the government; I set up a special force under Foraythe to work closely with the Vietnamese. Ambassador Bunker offered to go with me to President Thieu about the plan. Bob Komer would be in charge of supervising the plan.

Thieu seemed to understand the problem very well. He gave General Foraythe an office in the Independence Palace – headed by an American – to work with someone from the pacification ministry and gave Vice President Ky overall responsibility. To make the program go quickly, I made American engineers available and allowed them extensive use of American warehouses for roofing sheets, reinforced concrete and other building materials. General Vien followed the same approach and made South Vietnamese army engineers available. Temporary refugee centers were cleared to make room for new housing. American rice was given away free of charge to pay for the black market price. Within days the refugees had seen that although their lives were difficult, the government was trying to help them. As with the Vietnamese people for many years, the refugees had demonstrated a commendable resilience.

The enemy had demonstrated that the government was incapable of driving them out of their cities and towns. The Tet Offensive had finally proved to be the most stirring event for the South Vietnamese people since the war began. The

enemy had won a psychological victory in America, a victory so influential that President Johnson and his civilian advisers had forgotten the principle that when the enemy is being beaten hard, pressure must not be reduced but increased. The Tet Offensive

reminded me of a letter my father wrote to me in 1944 during the Battle of the Bulge and which I have now extracted from my archives.

“There is a tendency among some commentators to criticize Generals Eisenhower and Hodges for not having better C-2 [intelligence] and for leaving this area so poorly defended,” Dad wrote. “My opinion is that either we or the Germans could concentrate a huge force somewhere and break through where we wanted, at a time of our choosing. But after that force has been expended, what is left? Those forces are like a bullet. While it is in the muzzle of a gun, it has great destructive power, but when that destructive power is spent, it becomes harmless.”

My dad was not a military man, but he got the point.

WILLIAM C. WESTMORELAND

A SOLDIER'S REPORT

Look back

http://vnthuquan.net/truyen/truyen.aspx?tid=2qtqv3m3237n1nnnvn1n31n343tq83a3q3m3237ntn


Anyone who has paid any attention to the terms of the 1973 Paris ceasefire agreement, including the Americans who negotiated it under pressure to withdraw American troops and return American prisoners of war, Henry Kissinger, should be able to see clearly the disadvantage we had placed the South Vietnamese in. When I say that I was genuinely puzzled by the agreement both during the negotiations and after it was signed, I do not wish to boast of being particularly clear-sighted.

In the fall of 1972, while the ceasefire negotiations were underway, I prepared an article at the request of the editors of the New York Times in which I discussed the possibilities for a settlement in South Vietnam. After consulting with Henry Kissinger's office, fearing that my comments would cause problems in Paris, I withheld the article from publication; but since the final settlement in South Vietnam had been reached, I found some of my comments interesting.

“In my opinion,” I wrote, “an early peace in Indochina is an illusion. And I also think that a lasting ceasefire is not a realistic prospect…” I made it clear that it would not be surprising if North Vietnam called for a ceasefire after the gains it had made in its major offensive in 1972. Unless the agreement forced a withdrawal, it would at least claim actual sovereignty over those parts of South Vietnam it had already captured and would certainly move troops into the more remote areas of South Vietnam, especially the Central Highlands, which were then unconquered by either side. This would in fact enable North Vietnam to outflank the entire northern two-thirds of South Vietnam.

I also stressed, as I had stressed when speaking to President Nixon in October, that it was vital that all North Vietnamese troops be withdrawn from South Vietnam. If we continued to bomb North Vietnam and mine Haiphong Harbor—which had brought the North Vietnamese into the first meaningful discussions—I believed we could get them to withdraw and achieve our objective of assuring South Vietnam a reasonable chance of survival. After the announcement in

early 1973 that a ceasefire had been signed, I reiterated some of those views. I spoke to a reporter in Charleston, Carolina, for the News and Courier, but asked that the interview not be broadcast to domestic networks for fear that my comments might in some way interfere with public acceptance of the ceasefire. I said I doubted very much that the North Vietnamese would stop their efforts to conquer the South. I remarked, “I hope that we are not in any way tying the hands of the South Vietnamese to take appropriate action to ensure the security of the South Vietnamese people.”

In my opinion, the United States signed a solemn international agreement that involved the fate of another country and in doing so assumed a clear moral obligation to ensure that the agreement was enforced. According to the accepted procedures of international law, when one party violates a treaty, the other party is no longer bound by the treaty and can take punitive measures, including re-initiating hostilities. This is certainly what President Nixon promised when he said that if North Vietnam violated the agreement, the United States would “react vigorously,” which of course meant American bombs.

But when it became necessary to use it, this tool was eliminated because of the impotence imposed on the government in Washington by the Watergate scandal and because in 1973 Congress passed a resolution prohibiting the funding of American combat action without congressional approval. President Ford made no attempt to get Congress to authorize new combat action, and of the 12 nations other than the United States and South Vietnam that formed the international conference in Paris to guarantee the armistice, none even protested North Vietnam's violations. After years of

support and enormous costs in lives and treasure, the United States finally abandoned South Vietnam. There is no more accurate way to say that. Not only did we not respond to North Vietnam's violations of a solemn international agreement, we were no match for the material support that the Communist powers provided to North Vietnam. We did not even replace all the weapons and equipment that South Vietnam had destroyed, which we were entitled to do under the armistice agreements. And it is clear that when South Vietnam began to collapse, the United States Congress withdrew all assistance.

Reflecting the sentiments of the majority of the American people, Congress was tired of the Vietnam War. Senator Mike Mansfield was quoted in the newspapers as saying, “More aid means more killing, more fighting. This has got to stop.” The

killing could have stopped before it began in the late 1950s if the South Vietnamese people and their leaders had been willing to give up their freedoms and bend the knee to tyrannical regimes. The killing continued mainly because North Vietnam continued its aggression, but also because millions of South Vietnamese would rather risk being killed than bend the knee to communism.

Since the days of the Geneva Accords in 1954, refugees had always fled to the South, not to the North, and even Americans who had long believed that refugees were not fleeing from the enemy but from American bombs admitted that even after the American bombs had stopped, many still fled to the South. This was the situation until the final, pitiful end.

As Sun Tzu said: “There has never been a long war in which any one nation has gained.” It is also worth remembering the words of the Duke of Wellington, a British senator: “A great nation cannot wage a small war.”

I myself summarized that statement at the Honolulu Conference in February 1966: “There comes a time when in every battle—in every war—both sides have grown weary of the seemingly endless demands for more effort, more resources, and more confidence. At that time, the side that advances with increased strength will win.” The

American people are tired of a war that has lasted more than 17 years, a war in which their children have been directly involved in a combat role for more than 7 years, a war in which America’s vital security has not and cannot be clearly demonstrated and understood. But it need not have been that way.

From 1963 to 1965, for example, when political chaos was tearing South Vietnam apart, when the lack of unity in that country's homogeneous society was becoming apparent, the United States could have justifiably and honorably abandoned its commitment, not without strong domestic political backlash. Had President Kennedy not pledged that this country would bear any burden, face any hardship, support any friend, and oppose any foe to ensure the survival and the triumph of liberty? Indeed, Vietnam might have served a purpose for John F. Kennedy. After his disastrous meeting with Khrushchev in Vienna in 1961, Kennedy told James Reston of the New York Times: “Now we have a problem of making people believe in our strength, and Vietnam seems to be the place to demonstrate it” (Neil Gilteett, Melbourne Australian Herald, April 30, 1975).

Even after the introduction of American combat troops into South Vietnam in 1965, the war could have ended within a few years, except for the wrong policy of incremental retaliation against North Vietnam. Bomb a little, stop for a while to let the enemy cry, then bomb a little more but never hit them hard. That is not the way to win.

But even with the obstacle of gradual retaliation, the war could have ended favorably after the enemy's defeat in the Tet Offensive of 1968. By then the United States had in South Vietnam the finest military force it had ever had - though not the largest. If President Johnson had changed his strategy and taken advantage of the enemy's weakness to allow me to carry out the operations we had planned two years earlier, into Laos, Cambodia, and north of the demilitarized zone, along with increased bombing and mining of Haiphong harbor, North Vietnam would have been crushed. But that was not the case. The press and television had created an aura not of victory but of defeat, and combined with the loud anti-war elements, it had a profound effect on timid officials in Washington. It was like two boxers in the ring, one pushing the other to the finish line, about to land a knockout, when the obviously winning boxer suddenly gave up.

In addition to making the grave mistake of not exploiting the enemy's failure in the Tet Offensive, and eventually abandoning South Vietnam, the United States made other grave strategic mistakes in South Vietnam and Southeast Asia! Waiting too long to attack Laos and Cambodia and even when it did, undermining its effectiveness with one limitation after another; failing to demonstrate to North Vietnam that it was vulnerable north of the demilitarized zone; delaying too long in organizing a viable pacification mission in South Vietnam; taking too long to re-equip the South Vietnamese army, especially with the M.16; failing to establish an international force along the demilitarized zone; suspending the bombing of the enemy, thereby facilitating the North Vietnamese buildup of troops for its formal invasion in 1972; The failure to ensure a strong command structure of the South Vietnamese army in the northern provinces to anticipate the 1972 offensive, while not a strategic error in the conventional sense, had strategic implications; the policy of delaying the enemy to study created a workers' war and contributed to domestic discontent.

Many of the errors can be traced to Washington's tight control over the conduct of the war, a policy that grew out of the failure of the Bay of Pigs in 1961 - which demonstrated the dangers of decentralization - and the successful outcome of the Cuban missile crisis in 1962, which seemed to show that White House command was the only way to handle crises and wars in the nuclear age. Yet the failure to establish a central organization in Washington capable of exercising the necessary control; Ultimately, only the president can make a decision, and only after hearing a multitude of sometimes conflicting voices.

Creating a unified command for all of Southeast Asia would greatly reduce the unprecedented centralization of power in Washington and the excessive attention to detail at the Washington level. A unified command with broad policy guidance and a political adviser would greatly reduce the bureaucratic squabbling that has occurred in Washington and resulted in military decisions being heavily influenced by well-intentioned but militarily ill-informed civilians. Instead of having five “commanders”—CINCPAC, COMV MACV, and U.S. ambassadors to Thailand, Laos, and South Vietnam—there would be one person directly responsible to the president on all matters, although this arrangement might cause minor qualms within the service-jealous Joint Chiefs of Staff, which have historically approved decisions made by the commander in chief. Such an arrangement would have eliminated the coordination problem between the air and ground wars that would have been inevitable when CINCPAC had one part and MACV had the other.

Influencing many of the major decisions was an almost spiritual fear of a nuclear confrontation with the Soviet Union and a concern about Chinese military involvement. On these issues, the president’s advisers were misguided because for much of the time, China was preoccupied with its own internal problems—including the machinations of its “Red Guards”—and then the two communist countries were preoccupied with the conflict along their common border, in which the Soviet Union had massed large numbers of menacing troops. Policymakers in the State and Defense Departments could not have imagined the recalcitrance and intransigence of communist North Vietnam. They would certainly not shrink from the threat or symbolic entry of the world’s greatest power, as the Russians did over Berlin and Cuba.

President Johnson’s policy of having both guns and butter, pursuing the “great society,” had a powerful effect. It further limited the president’s strategic options and virtually predestined a kind of protracted war that democracies were ill-prepared to endure. When the president and his administration failed to tell the American people the full extent and nature of the sacrifices that would be required, they helped create a gap in confidence that grew into an unbridgeable chasm. A policy of making war invisible meant that only a few people would make the sacrifices and hate them because their consciences were troubled. If a war is worth the sacrifice and dedication of the armed forces, then it is also worth the participation of the entire population.

President Johnson also erred in using the Gulf of Tonkin decision as his authority granted by Congress to do what he saw fit in Southeast Asia. When the disagreements arose in 1966 and 1967, he should have turned to Congress to reaffirm its commitment to South Vietnam, asking for a vote of confidence or disapproval in the manner of the British and other parliamentary systems. Given the biennial system of American congressional elections, a prolonged undeclared war would inevitably become a political issue. President Johnson, with his usually shrewd political insight, should have anticipated this and should have forced Congress to face its constitutional responsibilities and go to war. By failing to make the

people understand and by failing to force Congress to commit itself to it, the president allowed public opinion to become a heavy liability. Unlike Kennedy, Johnson did not have the circumstances or the style to win public opinion to his side, and he became a prisoner of public opinion. If he refused to negotiate when he knew that the communists had no real intention of negotiating except on their terms, he appeared to many Americans as a man who wanted to continue the war, although this assertion may have been unjustified in the face of the harsh criticism of the press, the criticism of congressmen, and the ferocity of the demonstrators; he stopped the bombing when he knew that it would not end the war and would probably prolong it. A very sensitive and conscientious politician, President Johnson did his best, perhaps in a situation beyond the skill of any one man.

In an effort to dampen public outcry, the Washington establishment has repeatedly let the world, including the enemy, know through off-the-record press conferences or leaks to trusted journalists what we will or will not do militarily, and some journalists who find it confidential have leaked it. Both of these practices have deprived us of the advantages of flexibility and surprise and have caused us strategic frustration. They have also given the enemy time to react and on many occasions given him hope that otherwise would have undermined his morale.

How mistaken are the advocates of simple solutions. Some who clamored for the ouster of Ngo Dinh Diem, but this action brought about a political turmoil that seriously damaged the preparations for the war and directly led to the necessity of bringing in American troops or South Vietnam would collapse. There were those who were confident that the North Vietnamese leaders would negotiate seriously even though the United States had removed all the factors that forced them to negotiate. The expectation of “use-to-go” actions in some magic trick is contrary to history, contrary to all logic. When one looks back, one sees how empty those cries for negotiation were. Yet, even after reaching a humiliating end, there were still cries for negotiation, as if negotiation were more meaningful then when more concessions were needed. That was a tune that Hanoi naturally loved to listen to.

How short the memory of those people was. As was clearly demonstrated in Korea, in communist thinking, going to the conference table had nothing to do with ending the slaughter that had been going on for nearly two years in Korea, during which the communists had fought and talked. During that time, more than two-thirds of the 33,629 Americans who had died in the war had died. The situation in South Vietnam was not much different. Before President Johnson halted the bombing in late March 1968, leading to the opening of negotiations in Paris, nearly 21,000 Americans had been killed in South Vietnam. In four and a half years, the communists had fought and talked, and another 23,000 Americans had been killed, more than half of the 46,000 Americans killed in the war.

When President Nixon resumed bombing and mined Haiphong Harbor in the spring of 1972, he was, according to many outspoken critics, provoking a major war with the Soviet Union and China. But at the same time President Nixon was pursuing a policy of rapprochement with those communist countries and their intervention did not happen.

Critics even complained and protested that the president was carrying out “saturation” and “terrorist” bombing. However, based on the casualty figures announced by North Vietnam itself - without fear of exaggeration - the bombing was hitting military targets.

Among those who complained about the bombing was former Secretary of Defense Clark Clifford. Writing in July 1972, Clifford saw it as “a policy that would certainly contribute to the continuation of the war.” But the bombing—which should have been carried out immediately after a strong military and political base had been established in South Vietnam—in fact forced the communists to accept concessions that were less attractive to them than those they had fought for at great cost over the past 17 years, and it enabled the United States to ransom prisoners. As the going got tough, many American officials sought refuge in simple solutions that made the situation even tougher, yet they boasted that they had won the president’s favor. Those officials were certainly trying honestly to do what they thought best. I cannot but deplore their boasting that they were right when the facts proved them wrong. I also hope that from now on America's elected officials will recognize that if war is too complex to be left to generals, it is also too complex to be left to officials who lack military knowledge, a knowledge of military history, and the ability to persevere in the face of temporary hardship and public uproar. I cannot condone burning their

draft cards, burning their country's flag, besieging the Pentagon, parading the enemy flag through the streets, encouraging others to disrupt law and order, shirking responsibility, and generally going beyond the bounds of reasoned debate and reasonable disagreement. There is

no denying the fact that the actions of men and women have contributed to the prolongation of the war.

How could the enemy back down, even make concessions when the Americans jumped in to express their disagreement and make clear how much they themselves were willing to give at any cost? A public pressure for solutions in a situation that created the impression that the United States was the only one following the path of peace was unlikely to be accepted by the North Vietnamese, who saw it as a sign of weakness and lack of resolve. On the other hand, the dissenting voices of officials and congressmen, combined with the shouting in the streets, created a basis for North Vietnamese propaganda and a sense of frustration for the helpless American prisoners. Many American soldiers who returned home later told me that an American movie character visiting the enemy capital could have been exploited, but what about a former American attorney general?

The climax of what William S. White called “the bitter nonsense of our days” came at the annual Academy of Arts and Sciences film awards ceremony in 1975 when one of the two men honored for making a film about Vietnam called “Hearts and Minds” stood up to read a telegram from a North Vietnamese negotiator in Paris thanking Americans for their contribution to the communist victory in “liberating” South Vietnam. First of all, it was absurd that the film should be honored, because it was not a documentary but a propaganda piece. My film about the value of Oriental life was used completely out of context, because it included scenes of Orientals weeping over the deaths of people. But the most absurd thing was that in the face of American sacrifices, it was presented before a national television audience, praising the victories of the enemy and the help of an ally against tyranny.

Given the troop limitations and Washington's war policy, the American services can be proud of their achievements in Vietnam and fully understand that it was not because of them that we lost the war. There were things the military could have done better and other things that could have been done with more foresight.

Although the Army anticipated the guerrilla war and organized a special warfare center at Ford Bragg to concentrate troops and study counterinsurgency warfare, the Army did not pay sufficient attention to the coordination of guerrilla, local, and regular forces in the attack. The U.S. government, too, generally failed to anticipate the significance of economic and political factors as events unfolded in South Vietnam, and had to employ more Green Berets to deal with the situation.

Some of the myriad problems associated with war in an unfamiliar insurgent environment were also anticipated. Much of this had to be studied and adapted on the spot: intelligence gathering in such a setting, more rapid techniques for controlling artillery fire, special application of the Geneva Conventions, inflationary pressures on the local economy, unique languages, customs, and many other problems of an unfamiliar population. Legal issues for American civilians in a war zone: complex command problems with foreign armies, advisory relationships with the South Vietnamese. The Army would later encourage its officers to engage in more intelligent exercises, analyze the lessons learned in Vietnam, and anticipate future problems in every possible environment.

There should have been less morbid views on the role and mission of the armed services to develop the armed helicopters rapidly, which were not widely available until 1966. There should have been more training for early use in long-range reconnaissance. The lack of equipment to detect enemy mortars, artillery, and long-range rockets meant that battlefield initiatives had to be turned to. The US Navy should have anticipated the requirements of riverine combat. The US Air Force should have foreseen the need for armed C.47 and C.130 aircraft equipped with target-finding devices. The accuracy of tactical aircraft bombing had not improved much since World War II, a serious shortcoming of weapons systems development and planning. The Marine Corps should have changed its training and prepared its units to operate in a non-amphibious environment for sustained offensive and defensive operations.

Having observed the problems of the hasty logistics buildup in Vietnam, as chief of staff, I encouraged the Joint Logistics Review Council, headed by General Frank Besson, then commander of the Army Logistics Command, to study the problem closely. Under the so-called PUSH system in effect during the war, much of the equipment and materiel sent to Vietnam was unnecessary or even unusable in that environment. And in the type of war being fought there. The findings of General Besson and his colleagues resulted in widespread changes in this vital aspect of the war.

The lack of a unified command for all of Southeast Asia created special problems in the vital area of ​​intelligence, because so many agencies were involved in it: MACV, CIA, Defense Intelligence Agency, Army Information Agency, CINCPAC, the military intelligence agencies in Washington and their combined headquarters in Hawaii, plus South Vietnamese intelligence. Combining so many agencies to reach a consensus on how to assess the situation was one of the most complex, time-consuming, and, as the saying goes, “too many teachers, too many ghosts.”

That is not to say that I endorse the postwar rants of a former CIA analyst—a man who leaked a lot to the press and Congress—who claimed that MACV had routinely ignored his own assessments, underestimating enemy strength and costing the United States so much in the Tet Offensive. He said that while MACV estimated the force at 300,000, the actual force was 600,000. His organization, the CIA, could not accept that number, nor could MACV. He clearly included Viet Cong sympathizers and militias that included women and old people—people who could not be considered combatants. We would not count them as government forces, so why should we count them as enemy forces?

There was no attempt to conceal the enemy's true strength, as the above-mentioned person alleged, in an effort to prove to the American people and Congress that we were winning the war.

The fact that the enemy threw only about 85,000 troops into the all-out Tet offensive clearly shows that the MACV figure was probably too high and certainly not the 600,000 figure or the wild claims that the low figure was responsible for the heavy losses during Tet.

At times, Deputy Secretary of Defense Paul Nilze and others said we overestimated the enemy in order to request more American troops, and at times, critics said we underestimated the enemy in order to make it look like we were winning, all of which made it clear that the criticism was, in general, self-serving.

In my press conferences and public appearances during my service in Vietnam and after my return, I have consistently acknowledged that the military is not in a position to defend American policy commitments. But it is difficult to distinguish between the performance of a military mission and related issues such as public and congressional support and the morale of the soldier, who must be convinced that he is risking his life for a just cause. The military is thus caught in the middle, and I myself, perhaps the most caught, may have been pushed too far into the direction of going public to support government policy, an instinct born more of a devotion to a given mission than of a career and loyalty to the president and commander in chief. It is a tradition so ingrained in professional military people that it is difficult to say that I support a Republican president over a Democratic president or vice versa.

Sensitive to the need to direct the army to do what it is supposed to do, and why it is supposed to do what it is supposed to do, I feel compelled to publicly support the national policy in which I believe.

In the general context of the conduct of the war and the achievements of the service in Vietnam, despite the long and winding road, the achievements are commendable: the enormous scale of logistics, the various tactical methods and improvements in tactics, but perhaps the most outstanding of all is the achievement, for the first time in military history, of a real mobile capability on the battlefield. The soldier of the future will be forced to think, to live and to fight in three dimensions, on land, at sea and in the air. In the course of the war, the soldier will be helped to an infinite extent to achieve his objectives more safely with very little manpower, thus saving forces by the electronic detection force. The military man of the future may regard the Vietnam-era radar as archaic and primitive—like the tank of World War I—but it was sufficiently sophisticated and useful to demonstrate great potential, even revolutionary. As chief of staff, I initiated a program at Fort Hood, Texas, called STANCO (Surveillance, Targeting, and Night Observation) to study the new radar and then incorporate it into a new field-use system.

Another issue to consider in the future is the new precision of strategic bombers in a tactical role. The B.52, with its extreme precision, became the most deadly weapon used in Vietnam, but there were still problems that had to be solved. While the memories of those who served in Vietnam faded, the Army and Air Force had to work closely together to maintain and improve the technology.

When television first brought the war into the bedrooms and when press censorship was no longer in place, relations between the South Vietnamese military command and the press assumed an unusually important significance. Despite all my efforts and the support of many journalists, relations were generally quite tense, a consequence of each period of Diem's ​​leadership, which was exacerbated by the prolonged war, the questioning of many people and the so-called national interest.

I know that throughout history military commanders have had problems with the press. Napoleon once said, “Three hostile newspapers are more to be feared than a thousand bayonets.” During the American Civil War, General WT Sherman, after hanging a journalist for espionage, remarked, “It is better to have Jefferson Davis rule than to have a bunch of sleazy journalists abuse their power, who have the shameless habits of Satan, who go into the camps, incite the lazy, spread rumors, and publish them as if they were true.”

In South Vietnam, it was true that a journalist “went into the camps, incited the lazy, spread rumors, and publish them as if they were true.”

On all issues, a journalist can find a soldier or a young officer who is willing to criticize or complain about something. But how valuable is the opinion of an ordinary soldier with a limited perspective?

One problem is that many journalists are too young and inexperienced. Having little or no knowledge of military history, having never seen another war, and, like many in the military, not knowing Vietnamese, some are not up to the task. Brief headlines contribute to inaccuracy, and some freelance journalists rely on sensationalism to sell their wares. In general, journalism seems to want to maintain a patronizing view of the situation. I sometimes recall General Eisenhower's remark to a journalist who was recounting at length the wrongs of the Second World War. "I think it's just the oldest thing in the world," Eisenhower said, "amateurs thinking they can do better than professionals."

Another problem is that journalists are constantly changing. Even dedicated veteran journalists rarely stay more than a year or a year and a half, and some only work for short periods (with a few exceptions such as Joe Fried of the New York Daily News and Mutual Broadcasting System, Robert Shaplen of The Yorker, George McArthur of the AP and later a reporter for the Los Angeles Times, and Pat Merick of the US News and Worldreport.)

Providing news and perspective to the press is like painting a moving ship.

Some of the harshest critics were American journalists who had never been to Vietnam. Among them was John Oakes, the editorial page editor of the New York Times. I wanted Oakes and others like him to visit. When his friend David Rockefeller, chairman of Chase Manhattan Bank, visited Saigon in early 1966, I asked David Rockefeller to invite Oakes. After Oakes visited later that year, I saw him soften his generally hard-line editorial approach.

Television had its own special problems. More than telegrams in the Crimea or radio in World War II, television brought the war into the American home, but in the process its unique requirements contributed to a distorted picture of the war. The news was compressed and, to my eyes, pathetic. Thus the war that Americans saw was gunfire, dead men, exploding helicopters, collapsed houses, burning tents, fleeing refugees, crying women - a shot of a ruined house could give the impression of a whole city being destroyed. The tendency of the cameramen was to place their commentators in front of a destroyed C.130 and to present the news in tones that suggested the end of the world everywhere. There was only cursory attention to pacification, civil affairs, medical aid, life as a whole as normal for the majority of the population.

Throughout I have tried to avoid antagonizing the press. The errors, the misreporting, the comments and the deceitful practices were often frustrating, and I sometimes resented the time it took my staff to clarify or correct press reports that had been sent to our superiors in Washington.

But there were also positives. In their constant search for the negative, the press became my inspector general’s janitor and informed me of many problems that I might not have known about. For example, in 1966, a journalist came to see me with a ton of photographs of American soldiers dragging the body of a Viet Cong tied to an armored vehicle.

For every journalist who went looking for the restaurant at the Caravèlle Hotel, there were many others who were diligent and courageous in their pursuit of news among American soldiers, not to mention the South Vietnamese army. By the time I left Vietnam in mid-1968, eight American journalists had died covering the war, and one of the veteran journalists, François Sully of Newsweek, had died in a helicopter explosion. Perhaps one of the most accurate and objective newspapers during the war was the British weekly The Economist, perhaps because its staff were all competent historians.

Reflecting and sometimes contributing to the views of many in the United States on the war, the general tone of the press and television was critical, especially after the Tet Offensive of 1968. As the respected journalist Demis Warner observed, it was said that this was the first war in history to be lost in the columns of the New York Times.

Lacking all but a very limited knowledge of the enemy, journalists focused on reporting the inevitable death and destruction that occurred in the American and South Vietnamese operations.

Praising his fellow journalists, James Reston wrote in the New York Times:

“Historians, I hope, agree that journalists and cameras were ultimately decisive. They presented the solution of the war to the people before Congress and the courts had decided, and forced the withdrawal of American forces from Vietnam” (see “The End of a Tunnel,” New York Times, April 30, 1975).

Reston may have been right, but was the way he did it right? Journalists reported, but did not influence or advance events. Was it like the young journalist David Hambertam in his hatred of Ngo Dinh Diem? Many journalists sought to usurp the role of diplomats in determining foreign policy.

It cannot be said that the American or South Vietnamese governments and military were faultless in their treatment of the press. While North Vietnam could speak with a controlled voice, the United States and South Vietnam used many voices that were not always in harmony with each other. Some official spokesmen were optimistic because they almost asked journalists to review their words. Military men are trained to see their own efforts in a positive light, and it is not always possible for young officers striving for success on the battlefield to get a truly objective report on their situation. After all, war is not a pleasant affair. Besides, journalists can see that the military has a duty to make itself look good, and that optimism is not in itself a defect. In the same way, American officials feel no responsibility for their public frustration with the press. It is understandable that Secretary of State Rusk resented the press, for he had suffered so many disappointments that journalists would hardly forget his words: "The time has come when the problem is on your side."

In the past, the vigilance of the press has often brought about necessary reforms in man-made organizations, including the military. With the help of the telegraph, for example, the press during the Crimean War hastened reforms in the British Army that were long overdue. But with the criticism of the press during the Vietnam War, the press has uncovered nothing comparable to what it did in the past. It could not even boast of uncovering one of the most moving events of the war, the My Lai massacre, until the U.S. Army began its pretrial investigation of the My Lai massacre and made it public on the basis of the accusations of one officer involved. There is

no question that a free and independent press is an essential component of the American form of democracy. It is a vital institution, essentially an old-fashioned bulwark of the American system, and some mistakes and lapses in responsibility can be forgiven, while efforts must be made to ensure that absolute freedom and independence persist.

But the reality remains that, no matter what profession one is in, one must meet certain standards, maintain certain rules. By excessive and irresponsible attitudes, the press itself can destroy its credibility in the eyes of the American people, and by government neglect, this essential component of the American way of life can be seriously eroded, even destroyed. No society can tolerate an organization that no longer maintains standards and trust. It is

very likely that there is an inherent, obvious conflict of interest between the press and the ruling elite. Both sides can blame each other on this side or that, but while the country is at war and lives and people are involved, there can be no more ambiguity here.

If South Vietnam were to survive as an independent nation, was a small corner of Southeast Asia worth so much American sacrifice? At least four presidents and many other Washington officials and congressmen saw South Vietnam as the key to Southeast Asia and vital to protecting American interests in that region. Yet history may well judge that jumping into Vietnam was one of our country's greatest mistakes. On the other hand, history may also judge that American aid to South Vietnam was one of the noblest of all human crusades, a crusade that was not motivated primarily by the domino theory and by American strategic interests but primarily by a simple equation: a strong country helping a small country. Even if America's determination ultimately came to nothing, the fact remains that very few countries have participated with such an idealistic magnanimity, and whether or not they have won human freedom, that cannot be denied. If the communists also help the people of the rising countries, what hope is there for those who yearn for freedom? We can play the role of the world's policeman, but we cannot neglect our responsibilities when the charitable missions have been placed on our shoulders (!!!).

In this era of destruction, we tend to slander, idealism, patriotism and devotion, but if there are more Vietnams, will we still support freedom, protect the weak against the strong? And what about Kennedy's stirring pledge to ensure the survival and victory of freedom? As many have noted, the price of freedom is never cheap; and even the survival of existing freedoms is not cheap. On the other hand, if another Vietnam were to occur, the American people must be told honestly why they were making sacrifices and the nature of those sacrifices so that they can be urged to endure.

Having failed to achieve our objectives in Vietnam, we may take some consolation in the fact that we have delayed the Communist takeover by ten years. There may be some additional benefits. Our stance in South Vietnam may have encouraged Indonesia in its successful effort to roll back Communist influence. The Philippines has been encouraged to suppress its guerrilla insurgency. Singapore has become more closely aligned with the West, and Thailand has made significant economic progress, especially in its improved road system. Moreover, despite the loss of South Vietnam, Laos, and Cambodia to the Communists, the balance of power in Asia is unlikely to be substantially altered in the near future. The United States remains the Pacific power, and China has clearly softened its policy toward its neighbors. During those ten years, relations between the great powers had changed markedly, and other countries in Southeast Asia had gained valuable time to create better social and political institutions to deal with the communist threat at home. This is not to say, of course, that the domino theory would not eventually prevail.

For the enormous loss of life and precious treasure to have some meaning, our country had to overcome any tendency to withdraw from world affairs. Many who had been vocal critics of the war while it was still going on now seemed inclined to dismiss all debate, to ensure that there would be no more “arguments and objections.” Policy makers, planners, diplomats, military leaders, politicians, bureaucrats, journalists; We must all acknowledge our mistakes and heed the lessons of Vietnam so that the bitter experience we have endured can help us become a better and stronger nation. While the euphoria that has gripped the nation over the results of the Mayyaguez incident beyond the Cambodian border has been overwhelming, Americans by and large do not want to see themselves as defeated.

While we strive for an era of détente with the Soviet Union, we must be sure that as we strive for peace and disarmament, we avoid the risk of unilateral concessions that would weaken our military. Above all, we must maintain national unity, never again falling into the bitter divisions that have plagued our country over the war in Vietnam. We must remember, as the Bible and Abraham Lincoln taught us, that a house divided against itself cannot stand.

Certainly American pilots, Marines, sailors, and ordinary soldiers can look back on their service in Vietnam with pride and not regret. Although South Vietnam ultimately lost, the record of the American services in not losing a war remains intact. The services were not in the sorry state that some critics have tried to portray; in the Army, for example, absenteeism rates did not approach the numbers seen in the Korean War until 1971, after the continued American withdrawal from South Vietnam revealed a lapse in American resolve. The highest desertion rate in World War II was 63‰ at the height of the war in 1944, and in the Vietnam War, the desertion rate did not come close to that rate until 1971. Mental health problems in the Vietnam War were not even one-third of the level they were in World War II and were only a little over half the level they were in the Korean War. Despite the media coverage of the number of deserters and those who left the country for moral and anti-war reasons in Vietnam, the number of those who returned to American society under President Ford's amnesty program was only 14%.

After World War II, reforms in the Army were imposed by an external commission called the D Colittle Commission. During the latter part of the Vietnam War, the Army itself conducted an internal analysis of its problems and as an organization began to initiate reforms, but the change may not have been as rapid or revolutionary as a rash young officer might have hoped. In fact, as Army Chief of Staff, I deliberately worked methodically through the chain of command to effect gradual change rather than revolutionary change, which if perceived as too radical could easily have torn the organization apart. In retrospect, the services may have listened too closely to the voices of those who preached frustration and disappointment. We in the military may have even underestimated the level of support the American people had for the military, since a recent public opinion survey found that the services remained the most trusted institutions of all.

For someone who served 36 years in the U.S. Army, looking back on that period is instructive. For me, too, looking back, I am amazed at the unprecedented changes that have occurred in those 36 years: from the Stokes mortar and the French 75-caliber guns of World War I to modern guided missiles, from the 1902 rifle to the M. 16, from carrier pigeons and Morse code to walkie-talkies, electronic computers and detectors, from a private salary of $21 a month and a lieutenant's salary of $125 a month to today's private salary of $314 a month and a lieutenant's salary of $634 a month.

Through three wars and some police action, from an all-volunteer army back to an all-volunteer army; and from isolationism to multifaceted commitments around the world. As someone who lived through those changes at various levels of command, I have always been impressed by the loyalty, flexibility, resilience, and overall effectiveness of the American Army. The traumatic experience in Vietnam was no exception.

Yet among some of my colleagues, I sense a concern that the military was used as a scapegoat in the Vietnam War. I do not subscribe to such thinking. It is absolutely clear that the military did what the country asked and expected, and I believe that history will reflect more favorably on the military than on the statesmen and policymakers. The American people can be especially proud of a fundamental principle in our Constitution that

is a civilian who controls the military.

As a people who desire peace, he must be ready to face the hardships of war and bear the scars of war.

End

Farewell General Westmoreland

http://www.vlink.com/nlvnch/vinhbiet_westmoreland.html

Jimmy Tong Nguyen *

 

 

      On July 18, 2005, through the US media system, we received the sad news that Former General William Childs Westmoreland, Former Commander in Chief of the Allied Forces in Vietnam, passed away due to old age in the state of South Carolina, at the age of 91.

      General Westmoreland was appointed to Vietnam as Supreme Commander of the Allied Forces in the mid-1960s when the Vietnam War was at its height. He made drastic decisions at that time to try to resolve the Vietnam War militarily in a short period of time. However, his efforts were thwarted by political decisions in Washington DC. He was eventually transferred out of Vietnam to the United States Joint Chiefs of Staff, with his final assignment as Army Chief of Staff before his retirement.

      Commenting on the war in Vietnam, General Westmoreland always affirmed, "We did not lose in Vietnam, but we did not keep our commitment to the Army of the Republic of Vietnam."

      On the occasion of the Republic of Vietnam Armed Forces Day Commemoration Ceremony in New Orleans, Louisiana in 1987; standing before an audience of thousands of former US and South Vietnamese soldiers, General Westmoreland declared verbatim, "On behalf of the United States Armed Forces, I would like to apologize to the veterans of the South Vietnamese Armed Forces for abandoning you guys." The entire New Orleans Convention Center hall, including thousands of former US and Vietnamese soldiers and their families, hugged each other, tears in their eyes, choking back tears at General Westmoreland's apology full of brotherhood. At that moment, from the row of honor, we immediately walked to the forum's position, stood at attention, saluted to thank General Westmoreland, a moral leader and a respected ally of the Republic of Vietnam Armed Forces until his death.

      In the summer of 1987, we were honored to receive the responsibility of the Association of Veterans of the Republic of Vietnam Armed Forces overseas to assume the position of Chairman of the Organizing Committee of the Republic of Vietnam Armed Forces Day Celebration in New Orleans, Louisiana. We sent a letter of invitation to General and Mrs. Westmoreland and many other Vietnamese-American generals to attend the ceremony. Many Vietnamese-American generals accepted to attend, while a number of other former ARVN generals refused to attend for various reasons. General Westmoreland's presence at the 1987 ARVN Armed Forces Day Celebration expressed his personal admiration for the heroic fighting spirit of the ARVN throughout the war. In intimate conversations with the General and Mrs. Westmoreland afterward, the General expressed his disagreement with the political direction of the United States towards the Republic of Vietnam at that time; At the same time, he also sadly mentioned his time serving in Vietnam, the remaining allies in Saigon, as well as the death of the Republic of Vietnam in April 1975.

      In the mid-1990s, General Westmoreland was invited by an American television network to come to Hanoi to participate in a live television conversation with former US Secretary of Defense Robert McNamara and two former Vietnamese Communist generals Vo Nguyen Giap and Van Tien Dung. One of the reasons was that General Westmoreland did not want to upset his friends from the Republic of Vietnam.

      Chúng tôi rất xúc động vì sự ra đi đột ngột của Đại Tướng William Childs Westmoreland.  Được vinh dự tiếp xúc nhiều lần với Đại Tướng và Bà "Kitsy" Westmoreland sau năm 1975, tôi rất khâm phục khí phách và cá tánh trung thành của Đại Tướng.  Đại Tướng Westmoreland rất cởi mở và thành thật.  Nhân dịp sinh nhật 80 tuổi của Đại Tướng vào năm 1994, chúng tôi cùng một số anh em cựu quân nhân Q.L.V.N.C.H. được vinh dự tham dự lễ sinh nhật của Đại Tướng Westmoreland và tái ngộ với ông tại Long Beach, California.  Đại Tướng Westmoreland đã lộ vẻ hớn hở ra mặt mỗi khi có dịp tiếp xúc với anh em cựu quân nhân Việt Nam Cộng Hòa.

      Theo tin tức từ gia đình Đại Tướng Westmoreland, chúng tôi được biết là tang lễ của Đại Tướng sẽ được cử hành vào ngày Thứ Hai 25 tháng 7 năm 2005 tại trường Đại Học Quân Sự West Point, nơi mà Đại Tướng đã tốt nghiệp sĩ quan và khởi sự đời binh nghiệp.  Linh cửu của Đại Tướng Westmoreland sẽ được mai táng theo lễ nghi quân cách trong khuôn viên trường Đại Học Quân Sự West Point bên cạnh những danh tướng khác của Hoa Kỳ như Cố Thống Tướng MacArthur, Cố Đại Tướng Patton, v.v...

      Một cuộc chiến đã tàn, một đời binh nghiệp đã qua đi, một trang sử được lật qua với bao nhiêu kỷ niệm thời chiến tranh và hậu chiến Việt Nam với Cố Đại Tướng William Childs Westmoreland.  Việt Nam Cộng Hòa đã mất đi một người bạn đồng hành, một chiến sĩ tự do và một đồng minh trung thành đáng mến.

       Chúng tôi xin thành kính nghiêng mình trước sự ra đi đau buồn của Đại Tướng William Childs Westmoreland.  Nguyện xin cho linh hồn Đại Tướng được yên nghỉ cùng những chiến hữu tự do đã ra đi trước ông và ước mong rằng cộng đồng người Việt hải ngoại sẽ không bao giờ quên một người bạn trung kiên, một cựu tướng lãnh chỉ huy can trường trước mọi áp lực chính trị, một chiến sĩ tự do vẫn luôn đứng về phía chính nghĩa Việt Nam Cộng Hòa như Cố Đại Tướng William Childs Westmoreland.

       Xin chào vĩnh biệt Đại Tướng.

 

       *Chú Thích: Trích từ Việt Báo ngày thú năm 7/21/05.

 

 

 

Good bye General Westmoreland

 

      According to the press on July 18th, 2005, General Williams Childs Westmoreland, Former Commanding General of Allied Forces in Vietnam has passed away in natural cause, in South Carolina, at the age 91.

      During the critical situation of the war in Vietnam, General Westmoreland has been assigned to a position of Commanding General of Allied Forces. At that time with a great effort, he had a strong decision to solve the war within a short period.  Somehow, his plans have been blocked by a political decision from Washington, D.C.  Later on, he has been transferred back to the States with his last position as Chief of Joint General Chief of Staff before he retired.

      For his point of view about the Vietnam War, General Westmoreland always said: "We are not losing in Vietnam, but we never kept our promises with our ally, the Army Republic of Vietnam."

      During the celebration to memorize the ARVN's day in New Orleans in 1987, he said upfront of thousand American and Vietnamese veterans: "On behalf of the United States Armed Forces, I would like to apologize to the veterans of the South Vietnamese Armed Forces for abandoning you guys". Thousand South Vietnamese and American veterans were crying of his sincere apologize in the Auditorium Convention Center.  During the ceremony we gave him a full military salutation to appreciate and give high respect to a former General who was a former ally of the ARVN until its last minute.

      Summer 1987,  represented the Association of the former ARVN's Soldiers overseas, we organized the Day in New Orleans, in the remembrance of ARVN.  We invited the honorable lady Westmoreland and the General, and a number of Vietnamese and American generals.  Some of them have accepted the invitation, and some of them could not join us.  The presence of General Westmoreland during the ceremony has been cited as his admiration to the Spirit of Fighting of ARVN Forces during the war.  From the friendly conversation with him and his lovely wife, General Westmoreland has also expressed about his opposition to the Political Strategy of the American Government.  He also expressed deep emotions about the death in South Vietnam in April 1975 with a high emotional.  He reminisced the old time during his service in Vietnam.

      In the mid of 1990, he strongly rejected the invite from an American TV corporate to come to Vietnam to discuss about the Vietnam War with the former Defense Secretary Robert McNamara and two former Communist Generals whom are Vo Nguyen Giap and Van Tien Dung. The main reason was General Westmoreland did not want to betray his former alley.

      We are very sorry of the loss of the General.  We met a number of times with General and Mrs. "Kristy".  We always respect his personality, his loyalty and his morality.  General Westmoreland was a sincere and open mind person.  We were privileged to attend to his 80th birthday in 1994, and to meet him again at Long Beach, California,  General Westmoreland was always excited to meet with the former ARVN's soldiers.

      Based on the family wish, the funeral of General Westmoreland will be held with a full military ceremony on Monday the 25th of July, 2005 at West Point Military Academy, the place where he started his military career, and will lay rest in peace in the same place next to some famous American Generals as Formal Marshall Mac Arthur, former General Patton, etc.

       For him the war was over, a career has gone, and another page of history has turn over with a lot of souvenirs of the past or after the war time. The Republic of  Vietnam has lost a good companion, a free warrior, and a loyal ally.

      We were so sorry for the loss of General Williams Child Westmoreland.  May God bless his soul, and rest in peace with others free warriors who left before.  We expect that the Vietnamese Community of Overseas will never forget our loyal friend, a courageous soldier never been afraid of any political pressures, although a warrior of the free world always stays side by side with the Republic of Vietnam.

 

Translated by Trung Pham

Tóm lược các nhận định của Đại Tướng Westmoreland trong Cuộc Chiến Việt Nam:

1-"Chúng ta không thua tại Việt Nam, nhưng chúng ta đã không giữ đúng lời cam kết đối với Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa."

2-"Thay mặt cho quân đội Hoa Kỳ, tôi xin lỗi các bạn cựu quân nhân của Quân Lực Miền Nam Việt Nam vì chúng tôi đã bỏ rơi các bạn." (On behalf of the United States Armed Forces, I would like to apologize to the veterans of the South Vietnamese Armed Forces for abandoning you guys.)  

3- “Thế nhưng lịch sử rất có thể đánh giá rằng nhảy vào Việt Nam là một trong những sai lầm lớn nhất của đất nước chúng ta. Mặt khác lịch sử cũng có thể đánh giá được rằng sự giúp đỡ của Mỹ cho Nam Việt Nam là một trong những cuộc thập tự chinh cao cả hơn hết của con người.”

4-“Tôi hy vọng là chúng ta dù sao cũng không trói tay người Nam Việt Nam khiến họ không được có những hành động thích đáng để đảm bảo an ninh cho nhân dân Nam Việt Nam.”

Theo ý kiến tôi, nước Mỹ đã ký một hiệp định quốc tế long trọng có liên quan đến vận mệnh của nước khác và khi làm như vậy là đã có một nghĩa vụ tinh thần rõ ràng phải đảm bảo cho hiệp định đó được thi hành.”

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

11.Vanuxem:


Tiểu sử :

Đại Tướng Vanuxem, từng là sĩ quan cao cấp của quân đội Pháp tại chiến trường Bắc Việt cho đến 1954, sau đó thỉnh thoảng vẫn có sang thăm Việt Nam với tư cách một tướng Pháp, thượng khách của Việt Nam Cộng Hòa.

Ông là sĩ quan trừ bị trong quân đội Pháp. Lúc bị động viên ông là giáo sư, đã có bằng tiến sĩ Văn Chương (Docteur ès Lettres), bằng tiến sĩ Toán (Agrégé ès Math.) và bằng tiến sĩ Khoa Học (Agrégé ès Sciences). Ông được Tướng De Lattre de Tassigny gọi sang Việt Nam như một sĩ quan tùy viên với cấp bậc trung úy. Nhưng khi sang đến Việt Nam ông lại xin tình nguyện ra chỉ huy một đơn vị tác chiến để được ra mặt trận, và xin được phục vụ ở chiến trường Bắc Việt, lúc đó đang thật sôi động. Trong hai năm liền ông được thăng cấp 3 lần, toàn là tại mặt trận. Sau đó ông được gọi về chỉ huy Trường "đào tạo chỉ huy trưởng binh đoàn", với cấp bậc trung tá, rồi đại tá (lúc bấy giờ được gọi nôm na là "cours tactiques", tiền thân của trường Chỉ Huy và Tham Mưu của QLVNCH sau nầy). Hầu hết các tướng lãnh của VNCH chúng ta đều xuất thân từ trường nầy.

Ông là một sĩ quan rất bình dân, ăn mặc rất xuề xòa không giống như các sĩ quan Pháp khác, nhưng tất cả các sĩ quan khóa sinh đều rất mến phục ông sau vài ngày nhập trường vì tài giảng dạy của ông cũng như về đức tính của ông.

Sau đó Ông ra coi binh đoàn chiến thuật số 3, hoạt động ở Khu Nam, thuộc lực lượng bộ binh Bắc Việt (Groupement Tactique No 3/ Zone Sud/FTNV). Ông về nước năm 1954 với cấp bậc đại tá và thỉnh thoãng ông vẫn sang VN. Đầu năm 1975 ông có mặt thường trực tại VN và bị cộng sản trục xuất về Pháp khoản tháng 5/75.

Ông qua đời năm 1982, nhưng trước khi nhắm mắt ông vẫn còn nhớ đến VN, nên đã có trao lại cho trung tướng Trần văn Trung Chủ Tịch hội Cựu Chiến Sỉ tại Pháp, lá cờ Việt Nam Cộng Hòa, một kỹ vật rất quý mà ông đã được Bộ Chỉ Huy Tiểu Khu Bình Long trao tặng lúc Ông tháp tùng Tổng Thống Thiệu đáp trực thăng xuống An Lộc trong mùa hè đỏ lửa 1972.

Đặc biệt từ đầu năm l975 Ông Vanuxem đã thường xuyên có mặt tại Sài Gòn, nên ông đã phân tách rất chính xác về những sự kiện, những nguyên nhân và những hậu quả của sự việc "Việt Nam Cộng Hòa bị bức tử", chẳng những đối với quốc gia Việt Nam mà còn đối với nước Pháp và cả Thế Giới nữa.

 

VIỆT NAM CỘNG HÒA BỊ BỨC TỬ

( LA MORT DU VIETNAM ) Vanuxem

 

THAY LỜI TỰA

Ngày quốc hận 30/4/1975 đã qua đi trên 20 năm rồi.

Trong khoản thời gian 20 năm đó đã có rất nhiều người viết hay nói về những ngày cuối cùng của tháng tư đen lịch sử nầy, và gần đây nhất chúng ta thấy có ông Mac Namara cựu bộ trưởng quốc phòng Hoa Kỳ, với quyển hồi ký "Nhìn Lại Thảm Kịch và Những Bài Học Việt Nam" (In Retrospect, The Tragedy And Lessons Of Việt Nam). Ông cho tung ra quyển nầy vào đúng lúc cộng sản Việt Nam làm lễ lớn khắp nước ăn mừng 20 năm ngày mà họ cho là "Đại Thắng Mùa Xuân", mừng ngày chiến thắng "Mỹ-Ngụy"!

Hồi ký của ông đã để lộ hẳn cái hèn của một chánh khách Mỹ có tầm cỡ, vì ông không biết thẹn là đã có hành động phản bội với đồng minh, vừa bàn giao Việt Nam Cộng Hòa cho bọn cộng sản (nếu không muốn nói là bán đứng), vừa đổ hết trách nhiệm mất nước cho quân dân cán chính Việt Nam Cộng Hòa.

Ông đã khóc (nước mắt cá sấu!) khi bị phỏng vấn trên đài ABC, thật tội nghiệp ! có lẽ khóc vì quá mắc cở và vì có quá nhiều mặc cảm tội lỗi trong chiến lược "phải để cho ta bị chiến bại". Ông không hề khóc cho 58,000 quân nhân Mỹ các cấp dưới quyền ông đã phải bị hy sinh oan uổng cho cái "thuyết domino" mà đến giờ nầy ông mới cho là sai, làm tủi hổ vong linh những người đã bỏ mình cho chính nghĩa chống Cộng của Thế Giới Tự Do (trong thời kỳ còn chiến tranh lạnh) đồng thời làm nhục cả quân nhân các cấp thuộc đủ mọi quân binh chủng Hoa Kỳ đã từng tham gia anh dũng trong cuộc chiến ở Việt Nam.

Dĩ nhiên ông cũng không bao giờ nghĩ đến hay nhắc đến quân dân cán chính miền Nam Việt Nam mà hai đời Tổng Thống Hoa Kỳ vẫn gọi và xem họ là người đồng minh kiên cường trong nhiệm vụ chống Cộng, giữ vững tiền đồn chống cộng của Thế Giới Tự Do ở Đông Nam Châu Á.

Người ta còn thấy rõ cái tồi của ngài Mc Namara là ngài "phải khóc" để được Cộng  Sản cấp chiếu khán cho ông qua Việt Nam vào tháng 9/95 nầy  (cũng lại là quyền lợi trên hết!) chớ không phải khóc vì trách nhiệm lịch sử của một "kiến trúc sư" về chánh sách của Hoa Kỳ từ thập niên 60 để nướng sống trên 50 ngàn chiến binh Mỹ và trên 3 triệu quân dân cán chánh Việt Nam Cộng Hòa.

Thật đáng tội nghiệp cho một người khoác áo chánh khách Mỹ có tên tuổi như ông mà cho đến 20 năm sau cuộc chiến ông vẫn còn chưa hiểu tý gì về con người Cộng Sản, mãi đến 20 năm sau mới vừa "biết được ta mà chưa biết được người" nên thua nhục là quá đúng!!!

     Bây giờ chúng tôi xin trân trọng giới thiệu với anh chị em trong cộng đồng người Việt tị nạn cộng sản của chúng ta một quyển sách nhỏ có tựa đề là "LA MORT DU VIệT NAM" . Lẽ ra chúng tôi phải dịch là "SỰ SỤP ĐỔ CỦA VIỆT NAM CỘNG HÒA". (Hai chữ "Việt Nam" mà người Pháp thường dùng là để chỉ cho quốc gia VNCH, và "Bắc Việt" là danh từ họ thường gọi để chỉ cho VNDCCH), hoặc để tỏ lòng kính trọng tác giả chúng tôi phải dịch sát nghĩa là: "Cái chết của nước Việt Nam ", nhưng chúng tôi xin dịch là "Việt Nam Cộng Hòa bị bức tử" để cho thêm rõ nghĩa sự kiện lịch sử ngày 30/4/1975.

Tác giả quyển sách bé nhỏ nầy là Đại Tướng Vanuxem, từng là sĩ quan cao cấp của quân đội Pháp tại chiến trường Bắc Việt cho đến 1954, sau đó thỉnh thoảng vẫn có sang thăm Việt Nam với tư cách một tướng Pháp, thượng khách của Việt Nam Cộng Hòa.

Ông là sĩ quan trừ bị trong quân đội Pháp. Lúc bị động viên ông là giáo sư, đã có bằng tiến sĩ Văn Chương (Docteur ès Lettres), bằng tiến sĩ Toán (Agrégé ès Math.) và bằng tiến sĩ Khoa Học (Agrégé ès Sciences). Ông được Tướng De Lattre de Tassigny gọi sang Việt Nam như một sĩ quan tùy viên với cấp bậc trung úy. Nhưng khi sang đến Việt Nam ông lại xin tình nguyện ra chỉ huy một đơn vị tác chiến để được ra mặt trận, và xin được phục vụ ở chiến trường Bắc Việt, lúc đó đang thật sôi động. Trong hai năm liền ông được thăng cấp 3 lần, toàn là tại mặt trận. Sau đó ông được gọi về chỉ huy Trường "đào tạo chỉ huy trưởng binh đoàn", với cấp bậc trung tá, rồi đại tá (lúc bấy giờ được gọi nôm na là "cours tactiques", tiền thân của trường Chỉ Huy và Tham Mưu của QLVNCH sau nầy). Hầu hết các tướng lãnh của VNCH chúng ta đều xuất thân từ trường nầy.

Ông là một sĩ quan rất bình dân, ăn mặc rất xuề xòa không giống như các sĩ quan Pháp khác, nhưng tất cả các sĩ quan khóa sinh đều rất mến phục ông sau vài ngày nhập trường vì tài giảng dạy của ông cũng như về đức tính của ông.

Sau đó Ông ra coi binh đoàn chiến thuật số 3, hoạt động ở Khu Nam, thuộc lực lượng bộ binh Bắc Việt (Groupement Tactique No 3/ Zone Sud/FTNV). Ông về nước năm 1954 với cấp bậc đại tá và thỉnh thoãng ông vẫn sang VN. Đầu năm 1975 ông có mặt thường trực tại VN và bị cộng sản trục xuất về Pháp khoản tháng 5/75.

Ông qua đời năm 1982, nhưng trước khi nhắm mắt ông vẫn còn nhớ đến VN, nên đã có trao lại cho trung tướng Trần văn Trung Chủ Tịch hội Cựu Chiến Sỉ tại Pháp, lá cờ Việt Nam Cộng Hòa, một kỹ vật rất quý mà ông đã được Bộ Chỉ Huy Tiểu Khu Bình Long trao tặng lúc Ông tháp tùng Tổng Thống Thiệu đáp trực thăng xuống An Lộc trong mùa hè đỏ lửa 1972.

Đặc biệt từ đầu năm l975 Ông Vanuxem đã thường xuyên có mặt tại Sài Gòn, nên ông đã phân tách rất chính xác về những sự kiện, những nguyên nhân và những hậu quả của sự việc "Việt Nam Cộng Hòa bị bức tử", chẳng những đối với quốc gia Việt Nam mà còn đối với nước Pháp và cả Thế Giới nữa.

Những nhận xét rất tỷ mỉ và tế nhị, có lúc hơi tếu và lộ vẻ biếm nhẻ, của từng sự việc một mà ông đã đích thân mắt thấy tai nghe tại chỗ trong những ngày lịch sử nầy, khác hẳn những tiếng "khóc dở hơi" của "ngài" Mc Namara.

Văn ông chan chứa tình cảm rạt rào, khóc cho người lính chiến Việt Nam Cộng Hòa và xót thương cho số phận đau thương của người dân Miền Nam Việt Nam dưới ách thống trị và gông cùm của người Cộng Sản.

Chúng tôi cố gắng dịch sao cho được sát ý sát nghĩa chừng nào hay chừng nấy, miễn là không "phản ý hay phản nghĩa", vì tiếng Pháp là tiếng ngoại quốc mà trình độ học vấn của tác giả cao hơn bậc thầy của chúng tôi, trong lúc chúng tôi thì ngoại ngữ còn quá thấp, văn thì luộm thuộm, chỉ mong sao lột được hết những lời hay ý đẹp của tác giả, những lời tâm tình của một người không phải chiến hữu mà như một chiến hữu thân thương, một người không hẳn là một đồng minh mà như một đồng minh trung tín... Hơn thế nữa, về mặt chánh trị và quân sự, đại tướng là một nhân vật thuộc đẳng cấp quốc tế, những nhận xét của ông rất chính xác, có tầm mức chiến lược, đôi lúc ngoài tầm hiểu biết nông cạn của chúng tôi.

Do vậy, xin quý anh chị em độc giả niệm tình thông cảm cho những sơ sót của chúng tôi. Chúng tôi sẵn sàng xin được đón nhận những sự góp ý, chỉ bảo và sửa chửa nếu có, để bản dịch được thêm phần đúng đắn và phong phú thêm.

Kính,

Dương hiếu Nghĩa.

 Sách “Việt Nam Cộng Hoà bị bứt tử” của Đại Tướng Pháp Paul Vanuxem :

http://baovecovang.wordpress.com/2009/04/18/vnch-b%e1%bb%8b-b%e1%bb%a9c-t%e1%bb%ad-ph%e1%bb%a5-b%e1%ba%a3n-d%e1%ba%b7c-bi%e1%bb%87t/  VIỆT NAM CỘNG HOÀ

BỊ BỨC TỬ (110 trang)

  (LA MORT DU VIETNAM)

Tác giả: Đại Tướng Vanuxem

Dịch giả: Dương Hiếu Nghĩa

CHƯƠNG 1

SỰ THẬT ĐÓ ĐÂY



Ở xa lắm, xa thật xa phía bên kia trái đất, cách Paris của chúng ta khoảng 12.000 cây số, dọc theo bờ biển Đông, có những quốc gia giống như trong truyền thuyết hơn là trong thực tế, nơi đó có những câu chuyện gần như hoang đường rất hấp dẫn, coi như trong tưởng tượng mà là có thật.

Như những biến cố tại nước Việt Nam, có gì đâu mà những người dân của Thế Giới Tự Do phải quan tâm đến? Vì lúc nào họ cũng đang bù đầu đối phó với những khó khăn triền miên về kinh tế… và ngay như những người Mỹ cũng vậy, mặc dầu họ vừa mới khéo léo rút chân ra được khỏi một cuộc chiến mà họ từng theo đuổi, họ cũng không muốn nghe đến những biến cố đó… Nhất là người Pháp chúng ta, khi nói đến Việt Nam thì ai cũng chỉ nghĩ đến các món ăn Việt Nam rất ngon miệng của các tiệm ăn người Việt ở Paris mà họ cứ gọi là “món ăn Tàu”. Họ không còn muốn nghĩ gì cả ngoài những kỹ niệm không mấy vui của một cuộc chiến đau thương mà người ta thường đề cao là “cuộc chiến đòi độc lập của các quốc gia thuộc địa”, mà nếu là một cuộc chiến đúng theo trào lưu của lịch sử như người ta nói thì cũng không một ai muốn tìm hiểu xem vì lý do gì nước Pháp chúng ta đã phải đổ vào đó quá nhiều công sức, tiền của, và sinh mạng.

Để làm gì ? khi người ta đưa những người lính Pháp vượt trùng dương…trên những con tàu mà những thú vui đường dài chỉ có một tác dụng nhất thời làm cho họ quên đi nỗi buồn xa nhà, nhớ quê hương mà thôi, chớ không thể nào làm cho họ quên được những người chiến hữu thân thương đã được những con tàu nầy đưa đi luôn, đi mãi mãi không bao giờ trở về lại cố quốc …

Và như thế thì có ai tin được là người Pháp chúng ta vẫn còn bị xúc động trước những biến cố mới đây của Việt Nam? Dù sao thì cũng chỉ là một việc nội bộ giữa người Việt và người Việt với nhau mà thôi phải không? Một cuộc nội chiến đẫm máu, tàn khốc… kéo dài trên 30 năm mà chỉ đưa đến một nền hòa bình không một ai mong đợi…

Có ai tin được là nền hòa bình nầy đây, dù có đạt được với bất cứ giá nào, thì đó cũng chỉ là một sự thất bại của Thế Giới Tự Do, đặc biệt là của Hoa Kỳ, kéo theo những nguy cơ mới cho nền an ninh của nước Pháp chúng ta?

Tất cả giới chánh trị người Pháp chúng ta đều không đồng ý một nền hòa bình như vậy, nhưng giới lãnh đạo của cái gọi là “thượng từng luân lý đạo đức” của thế giới lại tỏ vẻ thích thú! Thực tế hơn bao giờ hết, người dân Pháp chúng ta chỉ có hai chuyện phải bận tâm, đó là vấn đề kinh tế ở địa phương, và nhất thời vui hưởng hạnh phúc của chúng ta. Có cái gì quấy rầy chúng ta được nữa đâu? Người ta muốn đưa ra những chuyện vớ vẫn để khuấy động sự yên tĩnh của người Pháp chúng ta được sao? Vì làm sao tin được rằng cái hoa hòa bình vừa mới nở kia lại là một hột giống chiến tranh sắp nẩy mầm?

Dù sao thì Tổng Thống Pháp cũng đã đoan chắc là người Pháp chúng ta vẫn có thể đi nghỉ hè một cách yên lành rồi!

NƯỚC VIỆT NAM XA XÔI QUÁ !

Viện thăm dò dư luận Sofres vừa đưa ra câu hỏi:“Cuộc chiến ở Việt Nam vừa được kết thúc bằng một sự thắng trận của phe cách mạng và sự ra đi của người Mỹ, một sự kết thúc như thế, anh có bằng lòng hay không bằng lòng?”

- Có 57% những người được hỏi trả lời là bằng lòng.

- Có 15% những người được hỏi trả lời là không bằng lòng

- Có 28% trả lời không có ý kiến, tức là dửng dưng.

Nhìn từ xa xa, thì người ta có thể tưởng là chiến thắng của phe cách mạng là một cuộc giải phóng mà toàn dân hô hào đòi hỏi (có vài nhà báo đã có nhận định thiển cận như thế), và dân chúng đã tỏ vẻ vui mừng không tả được, giống như niềm vui của người Pháp chúng ta về ngày đình chiến 11/11/1918 hay niềm vui của người dân Paris khi Sư Đoàn 2 Thiết Giáp Pháp tiến vào giải phóng thủ đô nước Pháp hồi thế chiến 2 vậy.

Có vài người trong số không ít phóng viên nói trên đã có mặt tại Sài Gòn hy vọng nắm bắt được biến cố lịch sử nầy, họ có vẻ bực mình vì không thấy có biển máu như họ đã mong đợi để cho họ có được những tấm ảnh đẹp và đắt giá… Như thế là họ chưa biết gì về những người Cộng Sản, thật tội nghiệp !

Sài Gòn năm 1975 cũng giống như Hà Nội năm 1954 vậy mà thôi!

- “Bộ-đội họ cũng đứng đắn quá chứ nhỉ?”

Các phóng viên nầy nói như thế vì họ không biết chờ đợi để mà xem! Họ không còn nhớ là hồi năm 1940 ngay tại nước Pháp cũng có nhiều người đã từng nói:

- ’Người lính Đức cũng đàng hoàng quá chứ nhỉ?”

Họ cũng ghi lại được một vài mẩu chuyện nho nhỏ, cũng thu được một vài hình ảnh mà họ luýnh quýnh lượm lặt được một cách vô bổ, có khi không còn có một giá trị gì nữa cả, trong một thời gian dài họ bị giữ lại tại Sài Gòn; trong khi đó thì người Nga họ bay ngay về Moscou để bán ngay những hình ảnh, tài liệu và tin tức sốt dẻo với một giá đắt hơn vàng, cho người Mỹ lúc đó đang đói tin.

Hầu hết các nhà báo người Pháp chúng ta quá thật thà, tuy tin tức có trung thực nhưng cũng quá chậm so với tin tức mà cơ quan tuyên truyền của Cộng Sản đã “xào nấu sẵn” và “tung ra từ trước rồi”, nên ít được ai tin nghe.

Vài tuần lễ sau khi Sài Gòn bị thất thủ, người Pháp chúng ta không một ai còn muốn nghĩ gì nữa cả, ngoài sự nhộn nhịp trên khắp các xa lộ đầy ấp các đoàn xe đi nghỉ hè.

Thời sự có nóng bỏng thật, hấp dẫn thật, giật gân và có gây xúc động thật, nhưng rồi cũng theo thời gian mà trôi qua đi trong quên lảng, chỉ có ghi lại được một sự kiện lịch sử quá bi thảm:

“Một quốc gia bị bức tử; Một dân tộc bị mất tự do và sẽ “bị sống” trong gọng kềm nô lệ: nước Việt Nam Cộng Hòa bị xóa tên trên bản đồ của thế giới.”

Có một cái gì đó, giữa người Pháp chúng ta và cái miền Viễn Đông xa xôi kia, như một mối tình thắm thiết mà nước Pháp như một kẻ thất tình muốn cố quên đi… nhưng làm sao có thể làm ngơ cho được khi mà giữa đôi bên vẫn còn có một vài kỷ niệm tình cảm quá nồng thắm, và vẫn còn một vài việc chưa giải quyết xong?

Twenty years ago (1954), for temporary benefits, people agreed to divide Vietnam into two parts, the North and the South, temporarily for only two years. Is n't this solution better than the measure of occupying South Vietnam by force to reunify the country? If this measure is considered reasonable, then why are we French not satisfied? Furthermore, the successive French governments after that only looked at the matter from a political perspective and did not evaluate the sincerity of the people, so they unintentionally had activities in a direction favorable to such a measure, such as the "PnomPenh speech" of General De Gaulle for example (too pro-communist), thus leading to a tragic ending like the one just now, which is also reasonable!

In any case, it was a fait accompli! The Geneva Accords and the Paris Agreements, which were too expensive, too useless and too outdated, had been torn to pieces, and the countries responsible for ensuring their implementation had not “moved” to live up to their obligations. So, weapons and force had solved for diplomats everything they could not solve. The Republic of Vietnam had been lost, and a revolutionary government had come to power, supposedly to bring order and prosperity to South Vietnam, which they believed was filled with chaos and corruption!

We French also do not know what else to do, because after all, it is the internal affair of a foreign country, what right do we have to "interfere" and then have to bear the brunt of the blame?

Never mind! It doesn't matter what the regime is! Only the facts matter, from a political point of view. We have no reason to ask ourselves questions about something that only troubles our conscience.

Anyway, people still consider it a peace, a peace that the Pope also praised... but there is one thing that everyone is curious to know, that is, after Le Duc Tho and Kissenger (Nobel Peace Prize in 1954), who will be the one to receive the Nobel Peace Prize (1975)???

However, through the grief we have suffered over the death of a friendly country, a country considered to be closely related to France, a country whose people only wished for freedom, there are still a few things that, for the benefit of the French, we need to draw lessons from this tragic event, because there are many causes of all kinds that have brought a nation to despair and from there had to destroy itself after a very short, but terrible agony. Because, if every day there are still 15 to 20 suicides, both individual and collective, just in a large and beautiful city like Saigon that people call "liberated", then is it true that this is an entire country, an entire people is truly rushing towards death... (from page 1-7).

 

….Indeed, one only needs to read the newspaper “Le Courrier Du Viet Nam” (a Communist newspaper printed in Hanoi, but distributed in Paris, widely distributed throughout France), to know the progress of what people call “liberation of Saigon” as follows:

“Our Liberation Army entered the center of Saigon city amid forests of “flags and cheers from hundreds and hundreds of thousands of compatriots (..?..). From “both sides of the road, from the boulevards, for many, many kilometers, compatriots poured out cheers to “welcome our liberation army (.?..). Coordinating actions with the forces of the Liberation Army, the people of Saigon rose up (..?..) in all the “neighborhoods”, continuing the long-standing tradition of struggle worthy of being named “Ho Chi Minh”. Saigon was liberated. It was a beautiful gift respectfully offered “to the beloved leader on his 85th birthday. The invasion of the “American empire” began in Saigon, Saigon took the lead in the war, “and Saigon was where the last glorious battle of the war took place, a “final victory…”

And that is the historical truth that they officially presented. But it is just a “fantasy truth” that North Vietnam and the Viet Cong created to rely on to “rule” the people after taking over the South.

A DEFEAT FOR BOTH FRANCE AND THE UNITED STATES

Actually, that's not true!

The consequences that followed in Vietnam were not like the consequences of a victory that those who claimed to be liberators in a revolutionary war aimed only at one ultimate goal: to truly "liberate" the country and people of Vietnam.

This event had international repercussions and was of particular importance to the global strategic situation.

Indeed, not only France must be concerned about the direct damage that this country has suffered, but the whole Free World must also review its defense, security and freedom strategies. If any assurance is needed, there is nothing better than hearing from the mouth of Mr. Pham Van Dong, Prime Minister of the Democratic Republic of Vietnam, who declared in Hanoi about the “three victories achieved” as follows:

- "Our nation bears the mark of honor and pride as a country that has gloriously defeated two great empires, the French empire and the American empire, and with these two victories has made a very appropriate contribution to the movement to liberate peoples around the world."

Thus, the Ho Chi Minh campaign to send the Northern army to occupy Saigon, ending the war in 1975, was actually a defeat for both France and the United States, and at the same time the Communists achieved one of the important goals on their global strategic path.

Thế nhưng, người ta phải hiểu rằng tất cả những người dân tự do đều rất quan tâm đến những gì đang xảy ra tại Miền Nam Việt Nam, vì chúng ta ai cũng dư biết rằng một chánh thể độc tài Cộng Sản khi đã chiếm được chính quyền rồi thì không bao giờ biết đến hai chữ “nhân đạo” như họ thường rêu rao, và đối với người Pháp chúng ta hai chữ “tự-do” lúc nào cũng vẫn là một tài sản quý báu hàng đầu, không ai chạm đến được!(trang 7-9)

 

 

Vào tháng giêng năm 1975, để đo phản ứng của Việt Nam Cộng Hòa và nhất là của Hoa Kỳ, Bắc Việt tung quân từ phía biên giới Campuchia tiến đánh dữ dội tỉnh lỵ Phước Long. Trong khi Bộ Tư Lệnh Miền Nam Việt Nam dè dặt trong thế bị động, thì phía Hoa Kỳ không có hành động tiếp ứng.

Do vậy, Bắc Việt rất tự tin, nên ngày 12 tháng 3/75, họ bắt đầu cho mở cuộc tấn công. Tướng Phạm Văn Phú, Tư lệnh Vùng 2 Chiến Thuật, một trong số các tướng lãnh giỏi của Miền Nam Việt Nam, đang cố gắng thực hiện một cuộc hành quân triệt thoái, đưa hết lực lượng ở Cao Nguyên của Ông về Duyên Hải theo lệnh của Tổng Thống Thiệu. Lực lượng nầy đang nỗ lực phòng thủ tuyến Kontum Pleiku, sau khi tỉnh Ban Mê Thuột ở phía Nam bị thất thủ.

Cuộc rút quân được diễn ra trong hỗn loạn, quân dân tranh nhau chạy tán loạn trong kinh hoàng, vô trật tự…. Vùng Cao Nguyên mất, và Miền Nam Việt Nam bị cắt ngay ra làm hai mảnh.

Quân Bắc Việt khai thác ngay chiến quả bất ngờ nầy, từ phía Bắc tràn xuống, từ phía Tây qua và từ phía Nam lên, tất cả lực lượng đánh thẳng vào Vùng I Chiến Thuật, nằm về cực Bắc của Việt Nam Cộng Hòa, nơi đó có đế đô lịch sử Huế và thành phố lớn thứ nhì của Miền Nam Việt Nam, hải cảng và phi trường Đà-Nẵng.

Tướng Ngô Quang Trưởng, Tư Lệnh Vùng I / Quân Đoàn I, là một cấp chỉ huy giỏi và khôn khéo nhanh nhẹn nhất trong Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa. Trong mùa hè đỏ lửa năm 1972, ông đã rất bình tĩnh ổn định lại tình hình của tỉnh Quãng Trị, bình tĩnh chịu đựng các lượn sóng liên tục khai thác thành quả của bộ đội Bắc Việt, để rồi cuối cùng Ông đấy lui họ về tận sông Bến Hải mà không bị một thiệt hại đáng kể nào. Lúc này (1975) ông đã dùng sư đoàn Bộ Binh và các đơn vị địa phương quân như là lực lượng phòng thủ diện địa, giữ hai sư đoàn chánh quy tinh nhuệ làm lực lượng trừ bị cho quân đoàn, đó là sư đoàn Thủy Quân Lục Chiến và sư đoàn Nhảy Dù. Với phương thức đó ông nghĩ là có thể giữ được cố đô Huế của mình. Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu đã tuyên bố là cố đô Huế sẽ phải được cố thủ, nhưng Tướng Trưởng không được biết điều này. Do đó sau khi bất thình lình nhận được lệnh trả sư đoàn Thủy Quân Lục Chiến và sư đoàn Nhảy Dù về Sài Gòn (đề phòng biến cố chánh trị) thì Tướng Trưởng quyết định rút quân, bỏ ngỏ cố đô Huế. Bất ngờ Tổng thống Thiệu lại ra lệnh tái chiếm cố đô Huế. Hàng trăm ngàn dân tỵ nạn làm nghẽn tất cả các trục giao thông, mọi phương tiện liên lạc đều gián đoạn, quân nhân các cấp chỉ còn nghĩ đến việc tự cứu lấy mạng sống của chính mình và gia đình mình nên các đơn vị chiến đấu tự rã hàng rã ngũ… và như thế thật sự là “mạnh ai nấy chạy” một cuộc tháo chạy vô trật tự và không còn một ai nghĩ đến việc phòng thủ Đà Nẵng nữa.(trang 10-11)

 

 

KHÔNG!

NHẤT ĐỊNH SÀI GÒN KHÔNG PHẢI “ĐƯỢC GIẢI PHÓNG”

Các chiến xa Nga tiến vào Sài Gòn, một thành phố vui vẻ, sống động, lúc nào cũng nhộn nhịp và ồn ào với những tiếng xe du lịch lẫn xe mô tô….. Khi những trận chiến vô vọng vừa “bị chấm dứt” là các sự đi lại bắt đầu tấp nập bình thường ngay, như chẳng có việc gì xảy ra.Các toán tuần tiểu của Việt Cộng, những người nhỏ thó bé nhỏ trong bộ quân phục rộng phùng phình màu xanh lá cây, đầ̀u đội nón lá, một mảnh vải đỏ cột quanh bắp tay, chân mang dép râu làm bằng lốp xe cũ, đang nhè nhẹ bước đi, thận trọng tiến từ góc đường nầy sang góc đường khác, dừng lại ở mỗi ngã tư đường, hơi khó chịu trước những cặp mắt lạnh lùng và khi dể của khách bộ hành đang tản bộ bị bắt buộc phải bước chậm lại tránh xe Honda (vì các xe nầy không bao giờ ngừng xe lại để tránh khách đi đường) chớ không phải để tránh tiếng súng vốn đã chấm dứt hẳn từ lâu rồi.

Bộ đội Bắc Việt thì từ trên xe cam nhông Molotova, tự vỗ tay để dân chúng vỗ tay theo, đúng y kiểu cộng sản, nhưng những cô gái đẹp trên đại lộ Tự Do (Catinat) lờ đi, không buồn đáp ứng… Một nỗi buồn vô tận được in đậm nét trên gương mặt của mọi người dân, vì Sài Gòn không còn nữa, Sài Gòn không còn là Sài Gòn đẹp, Sài Gòn vui nhộn nữa rồi……

Cũng đúng Sài Gòn là một rừng cờ thật đấy! Như một ngày lễ 14 tháng 7 thật sự vậy. Nhưng dĩ nhiên không có bóng một lá cờ nào của chế độ cũ, đó là một sự cẩn thận bắt buộc. Tuy nhiên người ta vẫn thấy nhiều lá cờ Pháp, cờ thật lớn, mà những người Pháp còn kẹt lại hay những người có quốc tịch Pháp cố ý treo lên trước cổng rào, hy vọng có được một sự bảo đãm an toàn nào đó.

Người ta bận rộn suốt cả đêm, người ta đem ra những lá cờ hai màu xanh đỏ có ngôi sao vàng ở giữa của Việt Cộng, mãi đến hai ngày sau cờ đỏ sao vàng của Bắc Việt mới thấy xuất hiện. Và sau đó thì có lệnh của Ban Quân Quản Sài Gòn cấm treo cờ ngoại quốc, do đó cờ tam tài của nước Pháp không còn thấy phất phơ trong thành phố nữa.

Một vài xe Molotova đầy nghẹt “bộ đội”, một vài chiến xa còn được cố ý cho ngụy trang để làm dáng với một vài cành lá xác xơ héo vàng cốt để nhắc cho người ta đừng quên đó là “xe tăng” của kẻ chiến thắng, được cho chạy rảo trên các đường phố.

Đêm xuống… thay cho pháo bông mừng chiến thắng, người ta chỉ thấy được những vùng sáng rực của một vài kho đạn bị cho nổ đâu đó, và những tiếng nổ lớn trong các ngọn lửa đang bốc lên từ vài chiếc tàu chiến còn sót lại ở khu vực Bộ Tư Lệnh Hải Quân mà các thủy thủ đoàn không quên đốt bỏ trước khi hạ súng đầu hàng.

Buổi trưa, tại phòng ăn của khách sạn, người ta vẫn còn dọn cho khách ăn như thường lệ, và một người bồi bàn đã đưa tay chỉ qua cửa kính, vừa cho các khách ăn trưa chú ý vừa reo to:

- “Kìa, bọn Việt Cộng kìa”.

Anh ta nói rõ là “Việt Cộng” chớ không nói là “quân giải phóng”. Một người khác vừa cúi xuống dọn ăn cho khách vừa nói  khẽ  bên tai:

- “Chúng nó toàn là người Bắc! Người ta sẽ không chấp nhận chúng đâu, toàn là bọn người man rợ!”

Và người ta nhắc lại nhận xét xa xưa của người dân Miền Nam: dân miền Bắc nhỏ con, có lẽ vì thiếu ăn, họ thấp hơn người dân miền Nam khoảng 20 phân. Thật vậy, đó là một loại người “Phổ” của Việt Nam, cũng giống như người Đức lúc mới bước chân vào nước Pháp vậy.

Ngày hôm sau, người bạn trẻ gác thang máy cũng có nhận xét theo nhãn quan mơ mộng của anh, giọng buồn buồn:

- “Bây giờ thì “bùm bùm” là để cho người khác! Đối với chúng tôi thìchiến tranh đã chấm dứt rồi, nhưng luôn luôn giống như còn chiến tranh vậy!

Họ cũng vậy thôi, những công chức, cán bộ, thợ thầy và công nhân thuộc mọi loại hãng xưởng, và dân chúng… họ đều “bị gọi” phải đến họp mít tinh ngày mai, một cuộc họp “bất thần”, để kỷ niệm ngày lễ lao động 1/5 và mừng “ngày giải phóng Sài Gòn”.

Trên bãi cỏ trước dinh Độc Lập, họ được nghe tướng chỉ huy ban quân quản Sài Gòn – Gia Định hô hào cổ võ. Họ bắt buộc phải để lộ bộ mặt vui vẻ và hoan nghênh đúng mức. Sau đó họ phải diễn hành, tay phải phất cờ Bắc Việt và cờ Việt Cộng, cờ giấy dĩ nhiên… Vẻ mặt buồn đau tủi nhục của một số lớn được che dấu rất kỹ và họ cũng không cần phải tiết lộ điều gì, hay đúng hơn là không dám nhỏ to với bất cứ ai dù là trong chỗ riêng tư thầm kín.

Không, Sài Gòn không phải đã “được giải phóng”!

Không, Sài Gòn cũng không phải đã “tự giải phóng”

Tuyên truyền là một điều rất cần thiết cho tinh thần của quân đội xăm lăng Bắc Việt, họ hết sức ngơ ngác, ngỡ ngàng trước sự trù phú của thành phố Sài Gòn, vì họ vẫn đinh ninh như Bác và đảng đã khẳng định rằng họ vào Nam để giải phóng đồng bào của họ khỏi sự nghèo đói và nô lệ. Sự thật không phải như vậy ! Nhưng rồi tuyên truyền cũng rất cần thiết để “giáo hóa” người dân Miền Nam lúc nào cũng ương ngạnh và “phản động”.

Con cá đã ở trong nước rồi, nhưng là nước “lạnh” và nó phải hiểu như vậy.

Một trong những nhà báo có mặt tại Sài Gòn lúc đó, anh Lartéguy, một người mà ai cũng biết là rất vô tư, đã nói một câu nhận xét thẳng thừng:

-”Cộng sản Miền Bắc đã chiếm thành phố Sài Gòn, “chiếm” chớ không phải “giải phóng”. Đây là một chiến thắng lớn về mặt quân sự, nhưng cũng là một chiến bại to về mặt tâm lý.”

Muộn rồi! Đã muộn quá rồi! Dân chúng Sài Gòn đã từng không chịu nhận ách nô lệ lên cổ, đang khóc cho những chiến binh xấu số của họ…

CHƯƠNG 3

SỰ PHẢN BỘI CỦA HOA KỲ

 

Người Trung Hoa có một câu châm ngôn: “Thất trận rồi người ta mới đếm xác chết và mới đi tìm người trách nhiệm”. Phản ứng của người dân, thường hay trút hết trách nhiệm cho người lãnh đạo hoặc cho người lính chiến. Tại Việt Nam thì cả hai đều có phần trách nhiệm của mình, nhưng cả hai đều không thể làm gì hơn được với hai bàn tay trắng vì họ đã bị người ta tước hết khí giới từ lâu!

Việt Nam là một nước nông nghiệp nên không thể sản xuất vũ khí được, do đó trong cuộc chiến, cả hai bên Miền Nam và Miền Bắc đều bắt buộc phải nhận sự viện trợ quân sự từ bên ngoài. Do vậy, người ta thường nói rằng chỉ cần chấm dứt viện trợ ngoại quốc cho cả hai bên Nam và Bắc thì ngọn lửa chiến tranh ở Việt Nam sẽ yếu dần và đi đến chỗ tàn lụi ngay, cuộc chiến đương nhiên phải chấm dứt. Nhưng cũng có người chỉ đứng về một phía, đã khẳng định quá đơn phương và khiếm diện rằng chỉ cần người Mỹ, hay đúng hơn là đế quốc Mỹ như người ta đã cáo buộc, chấm dứt mọi viện trợ kinh tế và quân sự cho Miền Nam Việt Nam, là Miền Bắc sẽ chấm dứt cuộc chiến tranh nầy trong chiến thắng.

Và đó là những điều đã xảy ra trên thực tế.

Người ta đã từng cho rằng chiến tranh ở Việt Nam không phải là một cuộc nội chiến giữa Miền Nam và Miền Bắc, vì nếu giữa người Việt với nhau thì không chóng thì chầy họ đã có thể đạt được một sự thỏa thuận nào đó với nhau rồi.

Nhưng đây là một cuộc chiến tranh giữa các siêu cường quốc, mượn tay người Việt Nam (hay sinh mạng người Việt Nam cũng thế) và ngay trên lãnh thổ Việt Nam, để so tài hơn thua cao thấp với nhau, ngăn chặn nhau không cho bên nào bành trướng thêm ra hơn nữa, vì hai bên không thể trực tiếp đối đầu với nhau được, tránh bị tổn thất nặng có thể đi đến chỗ tiêu diệt lẩn nhau. Có điều là cả hai bên đều nuôi dưỡng một mối thù hằn mà nguyên nhơn không phải xuất phát từ nước Việt Nam vì nước Việt Nam không có gì để họ thiết tha quan tâm đến.

HOA KỲ THÌ “NGĂN CHẶN”

KHỐI CỘNG SẢN THÌ “XÂM CHIẾM, BÀNH TRƯỚNG”

Người ta có thể thấy được rất rõ là Nga và Trung Quốc vẫn không bao giờ che dấu tham vọng xâm chiếm toàn cầu của họ theo đúng hướng chiến lược đã hoạch định từ trước, rất rõ ràng, và nếu Hoa Thịnh Đốn chỉ bo bo theo sách lược “tạo uy tín và bành trướng kinh tế” thì chiến lược đó của Hoa Kỳ hoàn toàn nằm trong thế thủ, bị động.

Đặc biệt là ở Á Châu, Hoa kỳ nhất nhất theo thuyết “ngăn chặn” các bước tiến của cộng sản. Do vậy mà trên mảnh đất đầy hình ảnh đau thương và tàn khốc của cuộc chiến, người ta đã “đóng khuôn” cho Miền Nam Việt Nam trong nhiệm vụ phòng thủ thụ động, và các đồng minh lớn của họ không bao giờ muốn cho họ đi ra ngoài khuôn khổ nhiệm vụ đó, trong khi bộ đội Bắc Việt thì được tung ra trên khắp cả 3 nước Đông Dương, từ Lào, Cam Bốt đến Miền Nam Việt Nam, ẩn hình dưới danh nghĩa của lực lượng cách mạng Pathet Lào, Khmer đỏ, và Việt Cộng, để rồi cuối cùng họ cũng phải bỏ cái mặt nạ của họ ra, hiện “nguyên hình” là quân xăm lăng Bắc Việt, là kẻ chiến thắng, để tiến vào Sài Gòn.

Tuy trận tấn công vào tỉnh lỵ Phước Long vào tháng 1/75 của bộ đội Bắc Việt là một cuộc tấn công có giới hạn (mà phía Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa một phần vì sợ bị nhử vào bẫy có thể bị hao quân và mất thêm chiến cụ, một phần cũng không có đủ lực lượng để đối phó được với một loại tấn công qui mô như vậy, nên không có phản ứng đối kháng mạnh), nhưng Hà Nội cũng thu lượm được quá đủ bằng cớ để chứng minh với những ai còn chút nghi ngờ, là “Hoa Kỳ không còn can thiệp vào chiến cuộc nữa”. Và như vậy là Bắc Việt cho tiến hành ngay cuộc tổng tấn công mùa xuân với đầy đủ bảo đãm, trong một sự an toàn tuyệt đối.

Rõ ràng là Hoa Kỳ đã khuyến khích Bắc Việt bằng thái độ im lặng và quá thụ động của họ sau vụ tấn công quan trọng nói trên, vi phạm rất nặng và rất trắng trợn “Hiệp Định Paris 1973 Về Ngừng Bắn Và Tái Lập Hòa Bình Ở Việt Nam “.

Thật ra, Chánh Phủ Việt Nam Cộng Hòa đã được báo động về thái độ “bất can thiệp” nầy của Hoa Kỳ từ lâu rồi. Trong những tháng 1, 2, và 3/75, đã có nhiều nghị sĩ dân biểu Hoa Kỳ đến thăm Việt Nam và đã từng xác nhận với Tổng Thống Thiệu là “viện trợ của Hoa Kỳ cho Việt Nam Cộng Hòa trong những ngày sắp tới sẽ rất là mong manh trong may rủi”. Mỉa mai thay, viện trợ nầy trước đó đã được Tổng Thống Hoa Kỳ là ông Nixon long trọng tuyên hứa với Tổng Thống Việt Nam Cộng Hòa!!!(trang 14-17)

-http://thangtien.de/index.php?option=com_content&task=view&id=1314&Itemid=323

"Những Ngày Cuối Cùng Của Việt Nam Cộng Hòa"  tác giả là ông Jean Marie Mérillon, cựu đại sứ Pháp tại Sài Gòn năm 1975.Trong đó có nói về các công tác của Đại Tướng Vanuxem trong những ngày cuối cùng của Sài Gòn.

20/04/2010 bởi ovv




NHỮNG NGÀY CUỐI CÙNG CUẢ VIỆT NAM CỘNG HOÀ

Dịch từ: “Việt nam Cộng hoà bị bức tử” cuả Đại tuớng General Vanuxem

Bài nầy chỉ là một đoạn ngắn trích từ bản dịch tóm lược của quyển “Sài Gòn et moi”, mà tác giả là ông Jean Marie Mérillon, cựu đại sứ Pháp tại Sài Gòn năm 1975. Quyển sách nầy rất có giá trị về mặt lịch sử, từng được các báo Việt Nam tại Pháp đăng bản tóm lược vào thập niên 80. Chúng tôi xin tạm thời ghép bài nầy vào bản dịch “Việt Nam Cộng Hòa Bị Bức Tử “, phỏng dịch từ quyển “La Mort du Việt Nam” của đại tướng Vanuxem, như một phụ bản đặc biệt. Một vài đoạn cũng có liên quan đến tướng Vanuxem, nhưng quan trọng hơn đây là một đoạn hồi ký rất đặc biệt của một nhân chứng lịch sử trong những tháng đen tối nhất của Việt Nam Cộng Hòa, người đã đóng góp công sức cho một giải pháp với hy vọng cứu vãn được Miền Nam Việt Nam tạm thời khỏi rơi vào tay Bắc Việt, nhưng rất tiếc là không thành công vì nhiều lý do ngoài ý muốn của ông.

(Quyển “Saigon Et Moi” được giới thiệu ngày 23/3/1985 tại khách sạn La Fayette, quận 6, Paris. Trong hàng cử tọa ngày hôm đó có một số nhân vật quan trọng lúc bấy giờ như cựu Tổng Thống Giscard d’ Estaing, thị trưởng Jacques Chirac, Ông Pierre Mesmer v.v… nhưng sau đó hình như tác giả không được phép của Bộ Ngoại Giao (hay của chánh phủ Pháp) nên không có thể phổ biến quyển sách nầy ra thị trường. Và cho đến giờ nầy không còn ai tìm thấy tung tích quyển sách nầy nữa ở bất cứ thư viện nào bên Pháp, kể cả Thư Viện Quốc Gia Pháp ở Paris, cũng như sau nầy chính Ông Mérillon đã đính chánh ông không phải là tác giả của quyển “Saigon Et Moi” hay bất cứ quyển nào khác viết về Việt Nam. Tuy nhiên các báo Việt Nam tại Pháp lúc bấy giờ đều có đăng bản tóm lược của quyển sách nầy, mà bản tóm lược của ông Vũ Hải Hồ tại Paris là một.

Hy vọng một ngày nào đó nếu có duyên may tìm được quyển sách quý “Sài Gòn et Moi” thì chúng tôi sẽ xin tiếp tục dịch để cống hiến cho quý vị độc giả. Bây giờ thì xin giới thiệu quý vị phụ bản đặc biệt nầy, trích từ tập san ĐA HIỆU).

NHỮNG NGÀY CUỐI CÙNG CỦA VIỆT NAM CỘNG HÒA

 

NGƯỜI ĐI KHÔNG MUỐN LƯU LẠI BẰNG CHỨNG


Đa.i Sứ Pháp tại VietNam Jean Marie Merillon

 

Đã đến lúc Đại Sứ Martin phải nói thật với tôi: Nước Mỹ cần phải làm gì vào những ngày sấp tới khi Phan Rang thất thủ? Và Mỹ cần xác minh thái độ đối với Dương văn Minh mới hôm qua vừa đòi Nguyễn văn Thiệu từ chức .


Ông Martin đã lưỡng lự rất nhiều rồi mới nói cho nước Pháp hay rằng Hoa Kỳ sẽ bỏ rơi Miền Nam . Còn nước Pháp thì muốn cố giữ Miền Nam bằng một chánh phủ trung lập giả định, biết rằng đó chưa hẳn là một liều thuốc hồi sinh cho toàn thể chánh phủ Việt Nam Cộng Hòa một cách công hiệu, nhưng chẳng còn phương thức cấp cứu nào phù hợp với tình thế lúc đó.

TỐI 18/4/75 :

Qua điện thoại, lần thứ nhất Ông Martin mới nói ra ý định của Hoa Kỳ. Đối với chính trường nước Mỹ thì chiến tranh Việt Nam đã chấm dứt sau Hiệp Định Paris năm1973. Vấn đề còn lại là giải thể Hoa Kỳ tại Đông Dương.

Ông Martin muốn nhờ tôi làm trung gian chuyển đạt ý muốn của Mỹ cho phía Việt Cộng. Tôi bèn trả lời:

- “Điều mà ông yêu cầu, tôi sẽ thõa mãn cho ông 5 tiếng nữa nếu không có gì trở ngại trong việc liên lạc. Tuy nhiên tôi phải phúc trình lên chánh phủ của tôi, vậy ông Đại Sứ gởi cho tôi một công hàm ủy thác làm việc nầy.”

- “Không thể được” người ta không muốn lưu lại bằng chứng.

- “Như thế từ giờ phút nầy nước Pháp sẽ đãm nhận vai trò hòa bình cho Việt Nam theo chủ thuyết của Pháp.”

- “Chúng tôi cám ơn nước Pháp. Với tư cách cá nhơn tôi hoàn toàn chống lại chủ trương của Hoa Kỳ dành trọn quyền thắng trận cho Việt Cộng.”


Sau đó chúng tôi chuyển sang phần tâm sự gia đình, hỏi thăm sức khỏe bà Đại Sứ v.v… Đại Sứ Martin cho biết nước Mỹ quá chán ngấy những vụ đão chánh trước kia nên để cho ông Thiệu từ chức rồi ra đi hơn là đão chánh. Vai trò của Nguyễn cao Kỳ không còn cần thiết sau khi Hoa Kỳ đã tặng phần thắng cho Việt Cộng.

Ngày 30/4, trước 3 tiếng đồng hồ hạ cờ Hoa Kỳ sau 20 năm bay trên vòm trời Việt Nam, Đại Sứ Martin gọi điên thoại vấn an, chúc tôi ở lại xứ sở nầy tiếp tục sứ mạng hòa bình, đồng thời khuyến khích tôi “còn nước còn tát.”

Công việc đầu tiên của tôi là liên lạc với Phan Hiền trong trại Davis (Tân sơn Nhất) cho biết chánh phủ Cách Mạng Lâm Thời Miền Nam Việt Nam của Huỳnh tấn Phát muốn ấn định rõ thời hạn Mỹ rút quân khỏi Việt Nam . Phan Hiền bèn hỏi lại tôi là nên ấn định vào ngày nào? Sự giàn xếp người Mỹ ra đi cũng làm phiền phức tôi không ít. Ông trưởng phòng CIA xúi ông Tổng Giám Đốc Liên Đoàn Lao Công Việt Nam kiếm khoảng 20.000 người mặc quần áo nông dân biểu tình trước Tòa Đại Sứ Mỹ đòi Mỹ phải ở lại giúp Việt Nam. Ông Trần quốc Bửu hứa sẽ làm được, nhưng rồi chẳng thấy biểu tình chi cả. CIA chưa muốn đi vội, có vẻ muốn ở lại để tổ chức phá rối cộng sản như họ đã từng làm ở ngoài Bắc sau Hiệp định Genève 1954. Trưởng phòng thương mại Mỹ xin gia hạn đến tháng 6 để giúp các hảng thầu,ngân hàng, các nhà kinh doanh di tản các dụng cụ xí nghiệp, cơ xưởng máy móc về Mỹ. Nhưng rồi Đại Sứ Martin nhận được lệnh của Tòa Bạch Ốc là người Mỹ và tất cả những gì liên hệ đến Mỹ phải rời khỏi Việt Nam chậm lắm là cuối tháng 4/75.

Đại tướng Pháp Vanuxem chạy chỗ nầy chỗ kia với thiện chí cố vấn cho ông Thiệu phản công, nhưng vô ích. Tôi được thông báo Mỹ đã sắp xếp ngày đi cho ông Thiệu đâu vào đó cả rồi. Tướng Vanuxem, người từng chỉ huy ông Thiệu, than thở với tôi: “Thiệu “lủy” không nghe “moa”, đánh giặc theo kiểu Mỹ sẽ thua không còn một mảnh đất để thương thuyết với Việt Cộng.”

Ngày 18 tháng 4 chúng tôi xác nhận ngày di tản của Hoa Kỳ với Phan Hiền.

Trước khi lập chánh phủ giả định, tôi xét phản ứng của Nga Sô và Trung Cộng. Nước nhiệt thành đầu tiên là Trung Cộng. Thủ Tướng Chu ân Lai điện cho Bộ Ngoại Giao Pháp là sẵn sàng hợp tác với Pháp để xây dựng một chánh thể trung lập tại Miền Nam nếu có thành phần MTGPMNVN tham dự.

Tại Hànội, cuộc vận động với Đại Sứ Nga được xem là mấu chốt của vấn đề. Nhưng Đại Sứ Nga, ông Malichev từ chối, nói rằng: “Chủ quyền xây dựng chính thể Việt Nam do đãng cộng sản Bắc Việt quyết định. Ngoài tình hữu nghị cũng như các sự giúp đở Việt Nam, Nga chẳng có quyền hạn gì cả.” Lời tuyên bố đó giống như một kẻ ăn trộm nho bị bắt quả tang rành rành mà vẫn cứ chối bai bải là mình chỉ đi dạo mát trong vườn nho mà thôi. Chẳng là vì chúng tôi có đủ tin tức tình báo nói rõ có 5 vị tướng lãnh Nga có mặt trong Bộ Chỉ Huy chiến dịch Hồ chí Minh tại chiến trường Long Khánh. Không lẽ các vị ấy chỉ ngồi uống trà nói chuyện chơi với Văn tiến Dũng hay sao ?

Toàn thể các nước Đông Nam Á lo ngại một nước Việt Nam độc lập dù dưới một chánh thể nào trong tương lai. Đối với họ, Việt Nam mãi mãi có chiến tranh bao giờ cũng có lợi hơn một Việt Nam hòa bình thống nhất. Theo quan điểm đó, khối Đông Nam Á tán thành Việt Nam được đình chiến trong trung lập hơn là thống nhất trong độc lập. Quan niệm nầy lan rộng cả Á Châu, đặc biệt là Nhật Bản, nước Nhật sẽ hết mình đóng góp cho Đông Dương trung lập. Duy có Nam Dương cực lực phản đối. Nam Dương chưa nguôi mối thù Trung Cộng đạo diễn cuộc đão chánh hụt năm 1965, nên bác bỏ giải pháp đình chiến tại Việt Nam có Trung Cộng tham dự.

(Mãi đến năm 1978, tướng Suharto có gởi cho tôi một bức thơ tỏ ý hối tiếc là lúc đó chánh phủ ông đã có nhận xét sai lầm về những ý kiến của chúng tôi).

Mao thì ghét cay ghét đắng Lê Duẫn thân Nga, thành thử những điều kiện Bắc Kinh đặt ra là phải hạ bệ đảng viên thân Nga, cầm chân quân Bắc Việt để dành cho MTGPMN tiến vô Sài Gòn.

Thực ra nền trung lập đối với chúng tôi chỉ coi như tạm thời ngăn cản dòng nước lũ, cho Việt Nam Cộng Hòa tạm dung thân.

Lời giao ước chánh trị khác hẳn với lời giao ước ngoại giao. Bắc Kinh chỉ giao ước bằng miệng là sẽ tìm cách cản trở Bắc Việt chậm nuốt Miền Nam , biện pháp quân sự coi như yếu tố cần phải có. (Rất tiếc chờ mãi đến năm 1978 Trung Cộng mới dùng biện pháp nầy để dằn mặt Việt Nam).

Phần chúng tôi là phải đáp lời hứa là thành lập chánh phủ liên hiệp gồm 3 thành phần: Quốc gia, Đối lập, và MTGPMN. Chu Ân Lai đưa ra một danh sách: Trương như Tảng, Nguyễn thị Bình, Đinh bá Thi, thiếu tướng Lê quang Ba, trung tướng Trần văn Trà, ngỏ hầu làm lực lượng nồng cốt thân Tàu trong chánh phủ hòa hợp hòa giải dân tộc Việt Nam. Điều kiện họ đưa ra thoạt nhìn thì không thấy có gì trở ngại, nhưng thực hiện lại vô cùng khó khăn. Vì những người nầy không có thực lực hay quyền hành gì cả. Toàn thể quyền hòa hay chiến đều do Lê Duẫn nắm cả. Trên Lê Duẫn một bực là Mạc tư Khoa. “Dường như đã từ lâu phe quốc gia lẫn phe cộng sản Việt Nam đều đã không có quyết định gì về số phận đất nước của họ”

Móc nối với Trung Cộng thỏa thuận đâu vào đó cả rồi, sáng ngày 22/4 tôi mời phái đoàn Dương văn Minh vào tòa Đại Sứ tiếp xúc với chúng tôi. Phái đoàn nầy có nhiều nhân vật đang tập sự làm chánh trị, những kẻ chuyên sống nhờ xác chết của đồng bào họ: Huỳnh tấn Mẫm, Hoàng phủ Ngọc Tường, Ngô bá Thành, Ni sư Huỳnh Liên, Lý quý Chung, Vũ văn Mẫu, Hồ ngọc Cứ v.v… Tôi thấy ông Dương văn Minh đã liên lạc quá vội với một thành phần vô ích. Những khuôn mặt nầy Bắc Việt chưa biết họ, còn hao công giúp Bắc Việt thì chỉ có việc chưởi tầm bậy chế độ Việt Nam Cộng Hòa.

Tôi đi ngay vào vấn đề hỏi chung trước mặt mọi người là: “Chúng tôi hết sức ủng hộ người Việt Nam thành lập một chánh phủ hòa hợp hòa giải dân tộc. Vậy trong những ngày sấp tới có những cuộc thương thuyết xảy ra, quí vị có đồng ý nhận quí vị là đại biểu các khuynh hướng chánh trị ở Miền Nam không ? Chiến tranh đang đến hồi dứt khoát phải có kẻ thua người thắng. Hảy cho chúng tôi biết, chánh phủ quí vị tới đây sẽ thua hay Việt Nam Cộng Hòa thua, hoặc MTGPMN thua ? “

Huỳng tấn Mẫm cướp lời Dương văn Minh nói trước:

- “Thưa ông Đại Sứ Pháp, cuộc chiến nầy Mỹ đã thua, Tất cả người Việt Nam chúng tôi thắng trận”

Căn cứ theo lời của Huỳnh tấn Mẫm, tôi đoán ngay hắn là một thứ bung xung trước thời cuộc, háo danh, sẵn sàng làm tôi mọi cho bất cứ chế độ nào chịu cấp phát tước quyền cho hắn. Nếu biết khôn và khách quan nhận định thì hắn phải nói như vầy: “Bọn phản chiến Mỹ thua trận, và tất cả người Việt Nam thắng trận trong một nền hòa bình rơi nước mắt.”

Bà ni sư Huỳnh Liên nói nhiều lắm. Bà kể lể “tín đồ Phật Giáo bị kềm kẹp từ 20 năm qua, nếu cộng sản thắng thì đó là lời cầu nguyện của hàng triệu phật tử Việt Nam “

Luật sư kiêm chánh trị gia Vũ văn Mẫu có vẻ già dặn hơn. Ông đặt tiếng “nếu” ở mỗi mệnh đề để thảo luận. “Nếu” chính phủ tương lai mà trong đó có ông làm thủ tướng thì viễn ảnh hòa bình sẽ nằm trong tầm tay dân tộc Việt Nam v.v..” Ông cũng ngỏ lời cam ơn tôi dàn xếp thời cuộc để lập ván bài trung lập tại Việt Nam .

Đây là buổi thăm dò quan niệm, nhưng những con cờ quốc tế đã gởi cho tôi từ trước không có Huỳnh tấn Mẫm, Ngô bá Thành, Huỳnh Liên, Vũ văn Mẫu và Lý quý Chung. Tôi lễ phép mời họ ra về, ngoại trừ đại tướng Dương văn Minh để thu xếp nhiều công việc khác.

Tiển ra tận thềm sứ quán, tôi có nói mấy lời để họ khỏi thất vọng sau nầy :

- “Thưa quí vị, thiện chí thành lập tân chánh phủ, điều đó không ai chối cải công lao của quí vị. Tuy nhiên thẩm quyền tối hậu giờ phút nầy nằm trong tay Hànội. Nước Pháp chỉ làm một việc có tính cách trung gian hơn là chủ động’

Mọi người trợn ngược tròng mắt nhìn tôi hết sức ngạc nhiên. Ông Vũ văn Mẫu nói nhỏ với tôi một câu bằng tiếng Latinh; “Tôi muốn đi Pháp nếu tân chánh phủ không đuợc Hànội nhìn nhận.”

Khi trở vào, Đại tướng Dương văn Minh ngồi đó chờ tôi, nét mặt sung mãn, tự hào là đã nắm vững thời cuộc. Vừa nghe chuông điện thoại reo, tùy viên giao tế của chúng tôi giới thiệu người bên kia là Võ đông Giang. Đường dây điên thoại viễn liên nầy kêu qua tòa Đại Sứ Pháp ở Tân gia Ba rồi cũng dùng đường dây nầy chuyển về Bộ Ngoại Giao Hànội. Tại Hànội họ sẽ móc đường dây tiếp vận vô Nam để tiếp xúc với vị Tư lệnh chiến dịch Hồ Chí Minh, vì ông nầy muốn gập tôi có chuyện gấp. Tôi đồng ý nhưng phải chờ hai tiếng đồng hồ nữa mới bắt xong đường dây như thế.

FIRST PLAN

The composition of the national reconciliation government, co-chaired by Mr. Duong Van Minh and Mr. Tran Van Tra. The three vice-chairs are Mr. Vu Van Mau, Mr. Trinh Dinh Thao and Mr. Cao Van Bong. Minister of Defense Pham Van Phu. Minister of Foreign Affairs Nguyen Thi Binh. Minister of Justice Truong Nhu Tang. Minister of Interior Vu Quoc Thuc. Minister of Economy Nguyen Van Hao. Minister of Trade Le Quang Uyen. Minister of Finance Tran Ngoc Lieng. Alternating between the Minister of State, the Director of the Office is a member of the NLF, and vice versa. The government advisory council includes: Nguyen Huu Tho, Huynh Tan Phat, Thich Tri Quang, Luong Trong Tuong, Ho Tan Khoa, Priest Chan Tin, and former Prime Minister Tran Van Huu.

Twenty-four hours after announcing the composition of the government, France will lobby European, Asian and non-aligned countries to recognize the new Vietnamese reconciliation government, slowing down the advance of Soviet armored vehicles attempting to crush Saigon.

SECOND PLAN -

“General, how many soldiers did Nguyen Van Thieu leave behind in this army? How long will the weapons the United States left behind, if they can be used at the defensive level?

General Duong Van Minh replied that he did not yet know the number of troops because he had not had the opportunity to know the national defense secrets for more than nine years.

- “ General, our military attaché colonel will report to you later. In our opinion, the Republic of Vietnam army is still capable of fighting for another 10 months, if the military leaders are willing to change tactics from conventional to guerrilla warfare. Right now, General, you still have 2 Army Corps. You must use these 2 Army Corps to bargain for the national position. I immediately launched a neutral solution and at the same time created diplomatic pressure for a 7-hour ceasefire. Meanwhile, General, promptly reorganize the army and choose generals capable of long-term counterattacks. I believe that the Republic of Vietnam cannot be defeated and North Vietnam is really confused about how they will win.

THE THIRD PLAN

At the same time as inviting members of the NLF to cooperate in a neutral government, the General declared his readiness to establish diplomatic relations with China and other socialist countries, including of course the Soviet Union.

China would seize this opportunity to send an Ambassador to Saigon within 24 hours along with 420 million USD in aid, which would be given to Hanoi and now given to the national reconciliation government. This plan preemptively attacked Hanoi by putting their adopted child, the NLF, in power (a force that Hanoi has always claimed to the public that the people of the South rose up against the Americans, but Hanoi had nothing to do with it).

Step by step, the new government will turn over each page of the ceasefire agreement in the Paris Agreement, and hand it over to China to force Hanoi to the conference table to negotiate an immediate ceasefire.

Indeed, China wanted to save the NLF to build its influence in Indochina. The nationalist faction also wanted to save Saigon from falling into the hands of the communists. Thus, the two concepts had the same goal, and it was better to settle it, because neither side could win.

I also informed Mr. Minh that I had contacted members of the NLF. Most of them agreed with the solution to help them escape the North Vietnamese circle. They followed Hanoi because they wanted to advance their political career by cooperating with the communists. If they could help them take over the government in the South, the means of using North Vietnamese communists would be outdated.

Mrs. Binh cooperated closely with us from beginning to end. Another proof: 17 days after the fall of Saigon, Mrs. Binh declared before the United Nations that she intended to expel the North Vietnamese army to the other side of Ben Hai : "South Vietnam will operate in neutral conditions for 5 years before reunifying the North and South ." Current affairs analysts said that if the South lived under a neutral government for only 5 months instead of having the blessing of 5 years, perhaps peace in Vietnam would be in a beautiful and poetic situation. Mrs. Binh fell out of favor after that statement.

France would hand over 300 million francs transferred from the Republic of Vietnam regime to the new government to support the neutral solution. We would donate to our European allies a budget of about 290 million US dollars for economic, cultural, agricultural development, humanitarian aid programs, etc., a total of almost equal to the previous US aid.

That would be enough to temporarily support the Duong Van Minh Tran Van Tra government, so that the nationalists could compete with the communists to maintain a South without the red flag.

General Duong Van Minh did not say much, he listened to me explain each plan in detail, and said he was ready to implement according to our point of view. He only asked one question:

- "In what form should I replace Mr. Tran Van Huong to form a cabinet to negotiate with the other side?"

- "Dear General, Mr. Tran Van Huong yesterday discussed with us that he would hand over the power of the Republic of Vietnam government to you, General, if you have a plan not to lose Saigon."

In fact, since Mr. Thieu announced his resignation, Mr. Minh had repeatedly urged us to introduce him to take power at that time. We have not accepted this request. We have not accepted that request because we have not yet made contact with the members of the National Liberation Front. Moreover, Mr. Minh's leadership of the national apparatus does not bring what the world expected after the United States withdrew. When we introduced General Minh as the character for France's neutrality game in Vietnam, Mr. Tran Van Huong was surprised and expressed his displeasure:“France always picks grapes out of season! If you think of choosing anyone, don’t choose Duong Van Minh, he is my student, I know him too well. He is not the type of person to use when the oil is boiling and the fire is burning… I will hand over power to him but he must promise not to let Saigon lose to the communists. ” With the presence of Mr. Tran Chanh Thanh, who is very knowledgeable about the nature of communism, we explained to him that North Vietnam was very afraid that the National Liberation Front would win and openly take power. We should immediately grasp their weakness and turn the situation around. If we let a hawk lead, North Vietnam would use the excuse that the Republic of Vietnam did not want peace and then urge its troops to attack hard while the army had not yet regained its counter-attack posture. Let’s temporarily use the formula of reconciliation.

Mr. Tran Van Huong sympathized with a sigh, showing his lack of confidence. Our plan had unintentionally crushed his staunch anti-communist spirit. According to him, the effective solution was to leave Saigon open, mobilize the remaining lands to continue fighting the communists. Choosing this solution would cause more bloodshed, but what war is bloodless, at least the Republic of Vietnam would not have lost in a humiliating way.

Ten years later, I saw that Mr. Tran Van Huong's plan was correct. If at that time the military leaders of the South had not fled too soon, but had supported him, we could have saved the reputation of the South Vietnamese Nationalists. I respected Mr. Tran Van Huong. The Vietnamese commented that he was incompetent, senile, but we saw him as a loyal Vietnamese, living and dying for his ideals, courageous in all situations. In 1976, hearing that he was seriously ill and lacking medical treatment, we asked the French Consul General in Saigon to lobby the Hanoi authorities to let him go to France for treatment. Hanoi still needed France to be a center for propagating socialism, and would not make it difficult to issue an exit permit, but he refused, deciding to stay and die in Vietnam . We still remember what he said in 1975: “ Mr. Ambassador, I am not afraid of the Viet Cong, they want to fight me to the end. I am only afraid of losing my country, living in exile in a foreign land. If God harms my country, I swear to stay here and die with my country.” Mr. Tran Van Huong kept his promise.

General Duong Van Minh left, and we made an appointment to meet again. At this time, on the side of the Republic of Vietnam, we did not forget to remind General Duong Van Minh to quickly reorganize the army, to keep in regular contact with General Nguyen Khoa Nam, and to encourage this general to maintain his defensive positions so that he would have a piece of land to use as a talking ground when negotiating with the other side. At that moment, I learned that two days ago, Mr. Duong Van Minh had contacted his younger brother, Major General Duong Van Nhat, to ask for a broker to talk directly with North Vietnam. Because of haste and shallowness, he thought that his brother was qualified to represent the communists to cease fire in the South. From the wrong connection, the situation had led him by the nose to the point of destroying the entire peace plan for Vietnam.

(NOTE from translator DHN: Duong Van Nhat was not a major general but just a regular major, directly under the National Liberation Front, so he was not an important figure. The Communists had sent him to regularly contact Duong Van Minh before as a lowly liaison officer to gather information, and had been secretly ordered to stay at Duong Van Minh's house since they occupied Banmethuot province. Perhaps Mr. Duong Van Minh wanted to promote his brother to the rank of general for reasons of prestige? After April 30, 1975, he was a lieutenant colonel))

LE DUC THO INSULTED ME

Chuông điện thoại reo. Đầu dây bên kia tự giới thiệu:

- “Chào ông Đại Sứ, tôi là B trưởng B2 đây.”"

Tôi chào lại và rất ngạc nhiên không biết B trưởng B2 là nhân vật nào. Thái độ thiếu lịch sự xã giao qua lời giới thiệu tên họ chức phận bằng bí danh của đầu dây bên kia chứng tỏ họ coi thường chúng tôi. Tôi gằn mạnh từng tiếng:

- “Nếu đầu dây bên kia muốn trao đổi câu chuyện với tôi thì nên tỏ ra lịch sự một chút. Khi tiếp xúc với một nhà ngoại giao thì dù thù hay bạn cũng vậy. Thưa ông B trưởng B2, chắc ông thừa hiểu ông đang nói chuyện với Đại sứ nước Pháp, và bắt buộc tôi phải cúp nếu ông không nói tên họ, chức phận. Nguyên tắc của ngành ngoại giao đối lập với ngành gián điệp là không tiếp xúc với hạng người bí mật.”

B2 xin lỗi tôi liền khi đó, bảo rằng ông ta sợ CIA phát hiện sự có mặt của ông ở Miền Nam trong lúc hoàn cảnh chưa cho phép ông xuất đầu lộ diện. Ông cũng rất phiền khi bị ép buộc nói tên họ:

- “Thưa ông Đại sứ, tôi là Lê đức Thọ, Tổng tư lệnh chiến dịch Hồ chí Minh.”

thì ra Lê đức Thọ, con người khuynh đão trong các cuộc hòa đàm Paris . Tiểu sử Thọ từ năm 1937 chúng tôi có đầy đủ trong tay, duy tôi chưa gặp mặt nên không nhận được giọng nói qua điện thoại. Sau Tết Mậu Thân, Phòng nhì Pháp đã có đủ tài liệu để biết Lê đức Thọ là Tổng chỉ huy bộ máy chiến tranh tại Miền Nam . Y từ Nga trở về hồi tháng giêng 1975, và đi thẳng vào Nam trực tiếp chỉ huy tổng tấn công Sài Gòn. Mà Phòng nhì biết thì CIA cũng biết. Tôi nói:

- “Chào ông Tổng tư lệnh, qua vai trò trung gian và với thiện chí lớn lao nhất, nước Pháp hết lòng đứng ra hòa giải các phe tranh chấp để sớm đạt được một nền hòa bình tại Việt Nam. Ông Tổng tư lệnh có cần gởi đến chúng tôi những quyết định gì từ phía Bắc Việt nhằm tức khắc giải quyết chiến tranh không? Chúng tôi sẽ chào mừng quyết định của quí vị.’

Thấy mình là kẻ chiến thắng trong canh bạc về sáng, Lê đức Thọ tố xa láng, không cần che đậy bề trái của sự thật nữa:

- ” Quyết định của đãng cộng sản chúng tôi là đánh gục Mỹ, thống nhất hai miền Nam Bắc, xây dựng nước Việt Nam theo con đường Mác xít Lê nin nít”.

- “Thưa ông Tổng tư lệnh, đó là mục đích. Còn quyết định chấm dứt cảnh cốt nhục tương tàn của người Việt, chưa thấy đãng cộng sản Việt Nam nói tới ?”

Lê đức Thọ hùng hồn giảng thuyết (chỗ nầy ông Mérillon không cho biết Lê đức Thọ nói bằng tiếng gì, vì y nói tiếng Pháp còn kém lắm:

- “Thưa ông Đại sứ, tôi xin nói về chính danh và ý nghĩa cuộc chiến đấu của chúng tôi. Sau khi đánh bại bọn đế quốc Pháp, đãng và nhân dân chúng tôi tiếp tục sự nghiêp đánh bọn ngoại xăm đế quốc Mỹ. Cuộc chiến đấu nầy từ lâu đã được nhân dân thống nhất thành một phong trào chống Mỹ. Từ ngữ “cốt nhục tương tàn” tôi bảo đãm với ông đại sứ là do bọn tay sai ngụy quyền Sài Gòn khơi lên để kêu gọi lòng thương hại của chúng tôi, chớ không phải lời oán than từ phía nhân dân. Xác nhận như vậy để ông đại sứ thấy rằng chúng tôi chưa hề chính thức hóa một nghị trình hòa giải nào với bất cứ đãng phái nào tay sai trong Miền Nam với quyết định của chúng tôi là để thắng chớ không phải để hòa giải.”

- “Thưa ông Tổng tư lệnh, trường hợp nầy thì vị trí của MTGPMN ở đâu?”

- “Nó sẽ đứng ở chỗ giải tán khi: một là Đại sứ Mỹ bị bắt, hai là cuốn cờ bỏ chạy trước khi người cộng sản yêu nước tiếp thu Sài Gòn”.

- “Nếu đúng như thế, M TGP MN không phải là một thực thể riêng biệt, tách rời quyền lực HàNội đứng lên chống Mỹ từ 15 năm qua, và các ông đã lừa gạt dư luận quốc tế.”

- “Thưa ông Đại sứ, dư luận quốc tế hả ? Mà dư luận nào mới được chớ? Nếu dư luận quốc tế thuộc khối tư bản thì không xứng đáng để phẩm bình. Đối với nước Pháp chúng tôi xem là bạn. Thưa ông Đại sứ, chúng ta sẽ bang giao trong tình hữu nghị giửa hai nước.”

- “Trung Quốc đang yêu cầu chúng tôi dàn xếp một cuộc đình chiến tại Việt Nam, ông nghĩ sao?

- “Trung Quốc thuộc bọn xét lại, đã biến thể và phản bội nghĩa vụ giải phóng nhân loại qua chủ nghĩa Lênin. Mọi việc nhúng tay vào của Trung Quốc chúng tôi xem đó là hành động thù nghịch. Riêng ông Đại sứ, ngay bây giờ xin ông nhận lời cảnh cáo của chúng tôi. Nếu ông Đại sứ còn tiếp tay với Trung Quốc và các thế lực ngoại bang khác ngăn cản đà chiến thắng chống đế quốc Mỹ ở Miền Nam , thì 24 giờ sau khi tôi đặt chân vào Sài Gòn tôi sẽ trục xuất ông Đại sứ ra khỏi Việt Nam.”

- “Làm như vậy ông không ngại gây sự hiềm khích giữa hai nước sao?”

- “Không, Chánh trị và quyền lợi không chú ý tới những vấn đề nhỏ nhặt giữa hai nước . Pháp còn quyền lợi tại Việt Nam . Pháp đừng nên gây hấn với Việt Nam bằng giải pháp trung lập nầy nọ, cũng đừng nên chen vào nội bộ của chúng tôi.”

- “Thưa ông Tổng tư lệnh, ông nên nhớ Pháp ngày hôm nay không phải là Pháp đô hộ ngày hôm qua. Pháp chẳng có quyền lợi gì nếu phải bang giao với một nước Việt Nam cộng sản. Nếu ông cảnh cáo chúng tôi , bù lại xin ông và đãng cộng sản Việt Nam tiếp nhận lời cảnh cáo của chúng tôi là số tiền 300 triệu hằng năm viện trợ Miền Nam va 200 triệu viện trợ nhân đạo cho Bắc Việt sẽ không được chuyển giao nếu giải pháp trung lập bị bác bỏ một cách vô nhân đạo.”

Lê đức Thọ có vẻ căm tức, nhưng lần nầy vì lịch sự, y nói vài lời cáo lỗi rồi cúp điện thoại, đúng với ý muốn của tôi.

Thật ra chúng tôi cũng vẫn biết cuộc chiến tranh nầy do tập đoàn HàNội quản lý từ đầu đến cuối, nhưng không trắc nghiệm được phản ứng ngang tàng của họ mà đại biểu chánh thức là Lê đức Thọ, nhất định nuốt Miền Nam bằng lá bài quân sự.

Sự kiện nầy đã khuyến khích tôi tìm kiếm những phương pháp cấp thời chỉnh đốn lại quân đội Việt Nam Cộng Hòa giữ vững phòng tuyến để kéo dài thời gian mặc cả.

Tôi rất ghét người cộng sản thiếu quân tử (đó là cái chắc!) khi họ thắng trận. Lê đức Thọ là một điển hình năm 1964. Thọ đã từng xin chúng tôi giúp y nói chuyện trực tiếp với Hoa Kỳ, chúng tôi không hề từ chối. Bất cứ điều gì cần đến, nếu thỏa mãn được thì chúng tôi cho ngay. Họ có mang ơn nước Pháp chớ nước Pháp chưa hề chịu ơn họ. Đến khi nước Pháp muốn Việt Nam có hòa bình trên nền tảng trung lập có thành phần quốc gia tham dự, HàNội đã bạc ơn từ chối.

Khi xe tăng Nga vượt hàng rào Dinh Độc Lập lúc 11 giờ sáng thì tới 3 giờ chiều Lê đức Thọ ngồi trên xe Falcon đến tòa Đại Sứ Pháp xấc xược đi thẳng vô phòng tôi nói:

- “Mérillon, tôi đến đây tống cổ ông rời khỏi Sài Gòn trước 9 giờ sáng mai “

Tôi gật đầu. Sáng hôm sau ngày 1-5-75 , Thọ còn hạ nhục tôi bằng cách cho công an xét va li và bắt tôi phải ra HàNội trước khi về Pháp. Tôi phản đối. Khi phi cơ cất cánh, tôi ra lệnh cho phi công bay luôn sang Bangkok thay vì ra HàNội .

Hành động sỉ nhục một Đại sứ, Lê đức Thọ và công an Việt Nam phải trả một giá rất đắt. Tổng số ngân quỷ viện trợ nhân đạo hằng năm nước Pháp quyết định để dành mua sinh mạng người Miền Nam Việt Nam không hề cho HàNội một cắt nào suốt 10 năm sau.

Ngày 27 tháng 4/1975.

Chiều ngày 27/4/75, tôi nhận được tin rất phấn khởi: Tướng Trần văn Trà bắn tin nhờ tôi cấp tốc thành lập chánh phủ trung lập và ông gởi gấp hai nhân vật thân tín của ông vào chánh phủ, là bà Nguyễn thị Bình và ông Đinh bá Thi (ông này bị HàNội giết vài năm sau bằng tai nạn xe hơi tại vùng Rừng Lá Phan Thiết, sau khi bị Hoa Kỳ trục xuất về tội mua tài liệu tình báo kỹ thuật cho Liên Xô – Lời dịch giả). Tùy viên quân sự của chúng tôi cũng xác nhận là 2 sư đoàn tập kết của Trần văn Trà sẽ vào tiếp thu Sài Gòn, phỏng tay trên của đạo quân Văn tiến Dũng.

CÁC TƯỚNG LÃNH Bị NHỐT TẠI BỘ TỔNG THAM MƯU

Chứng cớ mà Trần văn Trà lấn quyền HàNội trong mưu đồ Miền Nam tự trị được thể hiện ngay sau ngày 30/4/75 . Trần văn Trà chạy nước rút, tự ý thành lập Ủy Ban Quân Quản Sài Gòn Gia Định hầu làm bàn đạp cho MTGPMN nhảy lên nắm chánh quyền trước khi Bắc Việt an bài chế độ cộng sản. Chung một mục đích: Bắc Việt đoạt chánh quyền để bành trướng chủ nghĩa cộng sản, còn MT GPM N cướp chánh quyền với thâm ý tạo sự nghiếp danh vọng cá nhân. HàNội có Nga Sô làm điểm tựa, có toan tính theo từng sách lược, còn MT là những chánh trị gia thời cuộc có tính cách giai đoạn nên cuối cùng bị thua trắng tay, bị cưỡng bức phải giải tán, cán bộ bị hạ từng công tác (hay thanh trừng) trong thầm lặng.

Dựa theo quan niệm “còn nước còn tát”, chúng tôi không bỏ lở một cơ hội nào có thể duy trì nhịp thở của Việt Nam Cộng Hòa đang hấp hối vào giờ cuối của cuộc chiến. Lúc 9 giờ tối ngày 27/4/75 , chúng tôi họp với các tướng lãnh De Séguins, Pazzi, Bigeard, Langlais, Vanuxem, Gilles, Pierre Bodet. Các tướng nầy đến Sài Gòn ngày 16/4 trong hảo ý phối hợp với các tướng lãnh Việt Nam từng được Pháp đào tạo trước kia để phản công lại Bắc Việt. Họ đến với tư cách cá nhân.

Qua lời xác nhận của tướng Gilles, chỉ huy quân đoàn nhảy dù Pháp trong trận Điện biên Phủ, thì thiếu tuớng Phạm văn Phú không phải thuộc hàng tướng lãnh bỏ lính khi thua trận và chạy dễ dàng như vậy. Tướng Gilles yêu cầu tôi can thiệp với chánh phủ Việt Nam Cộng Hòa trả tự do cho tướng Phú lúc đó đang bị ông Thiệu nhốt chung với các tướng lãnh khác trong Bộ Tổng Tham Mưu. Ông Thiệu đã làm một việc quá nguy hiểm. Đang lúc quân đội cần tướng mà tướng lãnh bị tống giam, như vậy là có ác ý đập tan nát Bộ Tham Mưu Hành Quân của Việt Nam Cộng Hòa.

Ngày 29/4, tướng Phú nằm trong bệnh viện Grall. Tôi điện thoại trấn an ông, yêu cầu ông đừng bỏ đi sẽ tạo thêm tình trạng hỗn loạn hoang mang cho binh sĩ. Ông húa sẽ không bỏ chạy, nếu không phản công giữ được Sài Gòn thì ông thề bỏ xác tại bệnh viện nầy. Tướng Phú đã giữ lời hứa. Ông là một tướng lãnh mà chúng tôi hết sức tin tưởng trong ván bài trung lập sau Dương văn Minh. Tối 29/4, được tin Dương văn Minh sẽ đầu hàng cộng sản vào sáng mai, ông đã dùng độc dược tự sát.

Các tướng lãnh Pháp cũng đề nghị tôi thực hiện kế hoạch bỏ trống Sài Gòn qua 2 giai đoạn:

- Giai đoạn 1.- Rút phân nữa quân gồm lực lượng tự vệ, an ninh, cảnh sát, những binh đoàn nhảy dù, thủy quân lục chiến , biệt động quân, và các binh chủng thuộc bộ binh, lén di chuyển lúc nửa đêm, sau lưng cộng sản đi lên các tỉnh Bình Dương, Tây Ninh, Phước Long, với nhiệm vụ tái phối trí lực lượng và bồi dưỡng tinh thần binh sĩ.

Phân nữa kia, gồm Hải quân và Không quân di chuyển về miền Tây để dùng cho các trận chiến sông ngòi, cắt đường tiến của cộng sản tràn xuống Quân khu 4 . Mời hai tướng Dương văn Minh và Trần văn Trà công bố chánh phủ trung lập. Sài Gòn là vùng phi quân sự nơi chỉ nói chuyện, thương thuyết bằng giải pháp chánh trị. Sài Gòn không có quân, cộng sản không có cớ đễ tàn phá.

- Giai đoạn 2.- Phản công trên cơ sở du kích, chiếm lại lần hồi đất đai đã mất và chờ quân viện mới. Thay thế chánh phủ trung lập bằng một chánh phủ lưu vong Việt Nam Cộng Hòa. Vai trò Dương văn Minh đến đây coi như chấm dứt. Các tướng Phạm văn Phú, Nguyễn khoa Nam, Lê nguyên Vỹ, Ngô quang Trưởng được xem là thành phần chủ lực cho chiến trường tương lai.

Các tướng lãnh hồi hưu Pháp quả quyết sẽ tìm được nguồn quân viện chẳng mấy khó khăn, qua sự đóng góp của các cựu quân nhân Anh, Pháp, Hoa Kỳ, Do Thái… nếu có lời kêu gọi của Hiệp Hội Cựu Quân Nhân Thế Giới Tư Do.

Sáng ngày 28/4/75 , tôi chuyển hết kế hoạch nầy cho Dương văn Minh và định tối 28 thì sẽ hoàn tất kế hoạch.

KẾ HOẠCH CHƯA ĐƯỢC THỰC HIỆN?

Đại tá tùy viên quân sự của chúng tôi trình bày tỉ mỉ về quân số của đôi bên.

- Quân cộng sản Bắc Việt hiện đang bao vây Sài Gòn gồm các sư đoàn 304, 308, 312, 320, 322, 325 và 2 sư đoàn MTGPMN, 300 thiết giáp, 600 đại bác đủ loại. Tổng cộng quân số khoảng 70.000, tính cả lực lượng trừ bị. Đúng như lời Trung Quốc thông báo, HàNội tung hết quân, bỏ ngỏ HàNội . Giá lúc ấy Trung Quốc chỉ cần cho một vài sư đoàn diễn binh trên biên giới Hoa Việt thì lập tức HàNội sẽ tự ý ngưng chiến và tán thành chánh phủ trung lập rất mau lẹ. Rất tiếc.

- Quân số Biệt khu Thủ đô có khả năng tác chiến, có vũ khí trong tay ước được 100.000. Can cứ vào vũ khí đạn dược, hỏa lực nặng, tiếp liệu, và tinh thần chấp nhận chiến đấu thì Sài Gòn có thể phòng thủ, cầm cự được chừng 7 tháng.

Trong 7 tháng đó biết đâu tình hình lại chẳng thay đổi theo chiều hướng khác? Chúng tôi đưa ra sự kiện nầy nhằm bác bỏ lập luận nói rằng cộng sản Việt Nam sẽ thiêu hủy Sài Gòn với số quân gấp 5 lần.

Kinh nghiệm bọn Khmer Đỏ chiếm Phnom Penh ngày 17 tháng 4/75, đã xảy ra tình trạng chém giết hỗn loạn nguy hiểm đến sinh mạng Pháp kiều và các phóng viên ngoại quốc, cần Tòa Đại sứ Pháp che chở. Vì vậy ngày 19/4/75 tôi đã yêu cầu Bộ Ngoại Giao Pháp tăng phái cho chúng tôi một trung đội thủy quân lục chiến từ Nouvelle Calédonia đến Sài Gòn để bảo vệ sứ quán. Lại yêu cầu các vị Lãnh Sự ở Đà Nẵng, Cần Thơ, Đà Lạt, Hué gấp rút kiểm tra lại tổng số Pháp kiều, và phải tiếp tục ở lại nhiệm sở để trấn an dư luận. Khi đó có 722 người là người Pháp chính gốc, 9500 người có quốc tịch Pháp, 11.000 trẻ em lai Pháp sống tại các cơ quan từ thiện. Tất cả 21.000 người nầy sẽ được đưa về Pháp định cư. Tuy nhiên để cứu thêm mạng người, chúng tôi sẽ gởi cho HàNội danh sách đăng ký cho hồi hương thêm những người hồi tịch Pháp, cựu quân nhân tham dự bên cạnh quân đội Pháp trong hai thế chiến, công chức thời Pháp và nhân viên làm việc trong các cơ sở tư nhân Pháp trên lãnh thổ Việt Nam. Mỗi người hội đủ điều kiện như vừa quy định có thể kéo thêm gia đình anh em ruột thịt, con cháu dâu rể bên ngoại cũng như bên nội. Kết quả chúng tôi đem về Pháp tất cả 80..000 người. Để mua thêm người cộng tác với Pháp, mỗi năm chánh phủ Pháp phải trả cho cộng sản máy cày, dược phẩm, các bộ phận bảo trì công ty nhà đèn, thủy cục, nông phẩm v.v…

Chiều 28/4, tướng Pazzi xuống Cần Thơ gặp tướng Nguyễn khoa Nam . Sau đó khi trở về tướng Pazzi cho biết miền Tây rất khả quan, chỉ có quốc lộ 4 tạm thời bị cắt đứt. Tướng Nguyễn khoa Nam đã hai lần yêu cầu ông Dương văn Minh cho phép ông đem quân giải tỏa Quốc lộ 4, phản công.., nhưng Dương văn Minh dặn đi dặn lại mấy lần là đừng phản công mạnh, tạm thời ở tư thế chờ, để ông tìm giải pháp chánh trị tại Sài Gòn. Tướng Nam than thở với tướng Pazzi: “Nếu tôi đánh mạnh là bất tuân thượng lệnh, nếu tôi đánh nhẹ thì tinh thần binh sĩ mất hết. Đến giờ nầy mà bức màng chánh trị còn bịt mắt quân đội. Ông nói lại với tướng Minh giùm là nước tràn bờ mà không cho đắp đê ngăn lại! Ông làm chứng giùm tôi: Quân đoàn 4 chúng tôi không thua. Chính trị Sài Gòn đã trói tay chúng tôi bắt buộc chúng tôi phải thua.”

Sáng ngày 30/4/75, sau khi nghe Dương văn Minh đọc bản “trao nước cho giặc”, tướng Nguyễn khoa Nam cùng nhiều tướng lãnh liêm sĩ khác đã chọn câu nói của Voltaire để giữ danh dự của người làm tướng; “Còn giữ được danh dự là chưa mất mát nhiều.”

Trời đã vào đêm rồi. Đại bác, súng liên thanh nổ gần hơn. Làn sóng người ngơ ngác tìm đường chạy trốn cộng sản nghẹt cứng cả thành phố. Ông Đại tướng Dương văn Minh đâu? Tướng Trần văn Trà đâu? Tại sao những người nầy không xuất hiện để thành lập chánh phủ liên hiệp? Tôi tự hỏi như thế.

Tôi lo lắng, gọi điện thoại về nhà ông Dương văn Minh. Người trả lời là trung tá Đẩu, chánh văn phòng: “Dạ thưa ông Đại sứ, Đại tướng chúng tôi hiện đi lên Xuân Lộc thương thuyết với người phía bên kia.”

Bỗng nhiên đầu óc tôi căng cứng từng mạch máu, tay chân bủn rủn. Ông Minh lên Xuân Lộc có nghĩa là gặp trực tiếp thượng tướng Lê đức Anh, phụ tá Văn tiến Dũng, nơi đây đang có mặt Lê đức Thọ. Tức là ông Đại tướng đi thẳng với phe Bắc Việt. Ông Minh đi trên tư thế nào? Quân không có, quan cũng không, chánh phủ chưa có gì hết. Như vậy chỉ là đi đầu hàng Bắc Việt. Công việc nầy không cần đến một Đại tướng! Trao cho một em bé đánh giầy 10 tuổi cũng làm được.

Cái hướng mà ông Minh cần đi là hướng Củ Chi, nơi thượng tướng Trần văn Trà đang chờ… Chờ đến kiếp sau !

Những gì mà ông Minh hứa với chúng tôi đã như nước đổ lá khoai. Bao nhiêu kế hoạch, bao nhiêu công trình vận động, phút chốc ông Minh làm tiêu tan hết. Lại còn dối gạt các tướng lãnh yêu nước khác, gây ra sự chậm trể phản công giờ chót, bởi đa số đều tưởng ông Đại tướng có phép lạ, sáng chế được công thức ngưng bắn tại chỗ để phe quốc gia không bị thua trong nhục nhã.

Thâm ý của ông Minh là muốn đầu hàng, sau đó ngồi ăn, hưởng cho đến già.

(Lời dịch giả D.H.N.: Thật đúng như ông Mérillon đã nói, từ ngày 30/4/1975 cho đến ngày nay 1996, Dinh Hoa Lan của ông Minh không mất một chiếc đủa, không mất một cành hoa, một bụi cỏ nào. Khi ông rời Việt Nam để đi định cư ở Pháp với toàn bộ gia đình, ông được tự do mang theo bất cứ thứ gì ông muốn, từ những món đồ cổ đến những kỹ vật, thượng vàng hạ cám… cộng sản phải dùng mấy xe vận tải đưa các thùng tài sản của gia đình ông xuống bến tàu cho ông. Dinh Hoa Lan ở đường Testard, bất động sản riêng của ông được ông giao cho trung tá Khử giữ gìn và quản lý, đến giờ nầy không một tên cộng sản nào dám đụng đến. Trung tá Khử hiện là chủ một vườn trồng lan tại Thủ Đức, cuối thập niên 80 là tổng thơ ký của Hội Hoa Lan Việt Nam ).

On April 29, 1975, at 8:00 p.m., after receiving the presidency from Mr. Tran Van Huong, Mr. Minh called us to apologize, expressing his regret for not being able to cooperate with the French government. The only way he had to choose was to surrender to North Vietnam in order to save the capital Saigon.

I coldly replied with only one sentence:

- "General, we are also very sorry. The last hour of the Vietnam War needed a resolute leader who dared to commit, but we chose the wrong general."

I hung up the phone immediately, and for the past 10 years I have not and do not want to contact him again.

MAY 1

As the plane turned a tilt, heading towards Bangkok, I looked down at Saigon for the last time. Suddenly, a feeling of sadness and regret arose in my heart for everything that was happening on the ground. I am like a defeated person, or in other words, I would like to be friends with a defeated person, a friend who did not share but forced the Republic of Vietnam to bear everything… in the coming days.

Vietnam and I have many memories, too many close relationships that will never fade. Having lived in Vietnam for many years, I feel sorry for this country. I feel sorry for them, they have more than enough ability to build the country, but the right to rule the homeland has been decided by the great powers. I apologize to the Vietnamese people. I have done my best but could not save peace for the Vietnamese people. Goodbye Saigon, Saigon is still innocent with its abundant life of gratitude, once it has chosen a close friend.

In 1979, Ambassador Vo Van Sung sent me a letter inviting me to visit Saigon again. I refused on the grounds that I was not familiar with the name Ho Chi Minh. Saigon has fallen, who would I visit back there? In life, no matter how clever you are, you can only fool people twice, how can you fool people a third time? The communists pretend to be naive (in a certain aspect) so they think that all humanity is as naive as they are. They have been lying continuously for so many years, thinking that the masses will believe it is true. They are wrong. Lying for propaganda purposes is only beneficial for a short time, but in the long run, the truth of humanity will crush them. In the past, the Soviet Union tightly controlled them, using Vietnam as a means to contribute to Russia. Even if they wanted to escape, even if they wanted the West to help them, they could no longer do so, because they had committed the great mistake of deceiving the West.

In the end, the Republic of Vietnam regime lost, but in fact the Vietnamese people had not lost to the communists. The battle did not end on April 30, 1975.

Every year, my wife and I go down to Lourdes to pay homage to Our Lady of Lourdes. I always remind my family that we pray together for the Vietnamese people to achieve peace according to their wishes. I believe that God and the Virgin Mary do not abandon the Vietnamese people.

Jean Marie MÉRILLON

Former French Ambassador to Vietnam




 

 

 




[i] http://vi.wikipedia.org/wiki/%C4%90%E1%BA%A3ng_C%E1%BB%99ng_s%E1%BA%A3n_Vi%E1%BB%87t_Nam    The Communist Party was founded in 1930 as a branch of the Communist International, following Marxism-Leninism. According to the Party Charter in 1935 , "The Indochinese Communist Party, the sole vanguard of the proletariat, fights to win over the majority of the proletarian masses, leads the working peasants and all other working masses, commands them to carry out anti-imperialist and agrarian revolution (aiming for Indochina to be completely independent, for the peasants to have land, for the ethnic minorities to be liberated), establish a Soviet government of workers, peasants and soldiers, to prepare conditions for the struggle to implement the dictatorship of the proletariat, to build socialism as the first period of communism according to the program of the Communist International".

 

http://www.freewebs.com/taysai/   Ho Chi Minh Confesses: I Worked and Operated Under the Orders of the Soviet Union - Received a Salary from the Communist International! Ho Chi Minh's Monthly Salary in 1928 Was Tens of Thousands of Times Higher Than That of Vietnamese Workers in 2006!

 

 

 

[ii] Vietnam 1945-1995, Professor Le Xuan Khoa, Tien Rong Publishing House 2004: "When establishing a stable ruling apparatus, the French colonial government still had to confront national liberation movements under the leadership of outstanding scholars such as Phan Boi Chau, Phan Chu Trinh, Cuong De... (page 31).

[iii] http://vi.wikipedia.org/wiki/Vi%E1%BB%87t_Nam_Quang_Ph%E1%BB%A5c_H%E1%BB%99i     After the successful Xinhai Revolution in China, the Qing Dynasty ended and the idea of ​​capitalist democracy convinced Phan Boi Chau to follow a new path instead of the previous constitutional monarchy. However, he still honored Marquis Cuong De as the chairman and Minister of the General Affairs of a new association called the Vietnam Restoration Association.

[iv] http://vi.wikipedia.org/wiki/Vi%E1%BB%87t_Nam_Qu%E1%BB%91c_D%C3%A2n_%C4%90%E1%BA%A3ng    VNQDĐ In the 1920s, under the domination and suppression of the French colonialists with the anti-French movement, Nguyen Thai Hoc, a student at Hanoi College of Commerce, together with a number of other Vietnamese patriots such as Nhuong Tong, Pham Tuan Tai, Pham Tuan Lam, Ho Van Mich, Pho Duc Chinh, Nguyen Ngoc Son, Le Van Phuc... secretly established a revolutionary organization to fight against the colonialists to gain independence and freedom for the nation.

[v] http://my.opera.com/pham1647/blog/a-17   Complete Party Documents page 607-609.

[vi] http://vi.wikipedia.org/wiki/Ch%E1%BB%A7_ngh%C4%A9a_Marx-Lenin  :  Chủ nghĩa Marx-Lenin là học thuyết chính trị do Karl Marx và Friedrich Engels sáng lập và được Vladimir Ilyich Lenin phát triển và hoàn thiện. Chủ nghĩa Marx-Lenin là thế giới quan, hệ tư tưởng chính trị của giai cấp công nhân, biểu hiện lợi ích của giai cấp này trong nhiệm vụ xây dựng lại xã hội một cách cách mạng…. Chủ nghĩa Marx-Lenin là cơ sở lý luận của Đảng Cộng sản Việt Nam, được coi là vũ khí lý luận của giai cấp công nhân và được Hồ Chí Minh đưa vào Việt Nam

http://vi.wikipedia.org/wiki/Tr%E1%BA%A7n_Tr%E1%BB%8Dng_Kim    Tháng 6 năm 1945, chính phủ Trần Trọng Kim đặt quốc hiệu là Đế quốc Việt Nam; đặt quốc thiều là bài "Đăng đàn cung"; quốc kỳ có "nền vàng hình chữ nhật, giữa có hình quẻ Ly màu đỏ thẫm".  Quốc kỳ Việt Nam tháng 6/1945. 

[vii] http://tudovis.com/vis_forums/forum28/12460.html   Không có chuyện cướp chính quyền từ tay Pháp-Nhật

 http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/Story-of-the-Week-NAn-08252009122317.html

Những sự thật về “Cách Mạng Tháng Tám”Nguyễn An, phóng viên RFA 2009-08-25

[viii] http://vnthuquan.net/truyen/truyen.aspx?tid=2qtqv3m3237n4n3n1n3n31n343tq83a3q3m3237nvn   tác giả :Daniel Grandclément BẢO ĐẠI, HAY LÀ NHỮNG NGÀY CUỐI CÙNG CỦA VƯƠNG QUỐC AN NAM.

Dịch từ nguyên bản tiếng Pháp: BAO DAI ou les derniers jours de l'empire d'Annam - Nhà xuất bản JC Lattès – 1997

http://openlibrary.org/b/OL4130591M/dragon-d%27Annam  Le dragon d'Annam by Bảo Đại King of Vietnam Published in 1980, Plon (Paris)

http://en.wikipedia.org/wiki/B%E1%BA%A3o_%C4%90%E1%BA%A1i  Bảo Đại

 

[ix]  http://xoathantuong2.tripod.com/minhvo/mv_32.htm  Tài liệu trên Internet về Bảo Đại  năm 1945.

[x] http://tvvn.org/vbthuvien.php?do=viewarticle&artid=166&cpage=1&page=7   Chương 1

  Bảo Đại: Ngô Đình Diệm nổi tiếng là thông minh liêm khiết.

“Con Rồng Việt Nam", Nguyễn Phước Tộc, California 1990. Trang 188.

Tháng 7 năm 1979 Bảo Đại viết xong hồi ký "Le Dragon d'Annam" (Ed. Plon, Paris xuất bản năm 1980) được Nguyễn Phước Tộc dịch ra tiếng Việt là "Con Rồng Việt Nam" và cho xuất bản năm 1990 tại California Hoa Kỳ.

-http://www.thienlybuutoa.org/Misc/HCMGayNoiChien.htm HCM gây nội chiến

và chủ trương chiến tranh trường kỳ Gs. Hứa Hoành 15.01.2007

 

[xi] http://www.viettan.org/article.php3?id_article=1365&artsuite=3   Ất Dậu 1885 - Ất Dậu 1945: Từ Nô Lệ Thực Dân Đến Nô Lệ Cộng Sản của giáo sư Nguyễn Lý Tưởng Trong sách "Con Rồng Việt Nam" hồi ký của vua Bảo Đại, do Nguyễn Phước Tộc xuất bản năm 1990,tại Paris trang 187.

[xii] http://www.chuyenluan.net/_oldcluan/2006/200601/0601_05.htm Ngày 25/4/1961, Tướng Edward G. Lansdale–người được coi như hiểu biết rất rõ Việt Nam Cộng Hòa [VNCH]–viết báo cáo lên Thứ trưởng Quốc phòng Roswell L. Gilpatric, Chủ tịch Ủy Ban Ðặc Nhiệm Việt Nam (Presidential Task Force on Vietnam), về “No Din Zee’em” (Ngô Ðình Diệm)

[xiii] http://tvvn.org/vbthuvien.php?do=viewarticle&artid=166&cpage=1&page=13   : Dwight D. Eisenhower: Ngô Đình Diệm, con người thần kỳ. Khoảng đầu năm 1957 ông Diệm, bây giờ là quốc trưởng, đã dùng quyền hành của mình để chế ngự các giáo phái bất phục tùng và nghiền nát các chi bộ Việt Minh ở đồng bằng sông Cửu Long; những thành tích này khiến tổng thống Eisenhower ca tụng ông ta là CON NGƯỜI THẦN KỲ của Á Châu.

 

[xiv] http://tvvn.org/vbthuvien.php?do=viewarticle&artid=166&cpage=1&page=16    : Lyndon Baines Johnson: Ngô Đình Diệm, Churchill của thập kỷ tại Á Châu. Tháng 5 năm 1961 ông Johnson tới Việt Nam với tư cách là phó tổng thống, đại diện tổng thống J. F. Kennedy, để bàn chuyện viện trợ cho Việt Nam.

[xv] http://tvvn.org/vbthuvien.php?do=viewarticle&artid=166&cpage=1&page=22  .Richard Nixon:Tổng Thống Ngô Đình Diệm ví như tảng đá đỉnh  vòm.

 

[xvi] http://tvvn.org/vbthuvien.php?do=viewarticle&artid=166&cpage=1&page=8 

 lời cụ  Phan BộiChâu:Ông Ngô Đình Diệm là Chí sĩ, Vĩ nhân.

“ Đời một tổng thống”, Saigon 1971, có ghi lại lời phát biểu của cụ Phan Bội Châu về việc ông Diệm rũ áo từ quan năm 1933

 

 

[xvii] http://www.danchimviet.com/php/modules.php?name=News&file=article&sid=2540 . Khi giáo sư Francis X. Winters cho ra cuốn The Year of the Hare (1), năm 1997, ông có nói đến cành đào có đính danh thiếp của “Chủ Tịch Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa Hồ Chí Minh tặng Tổng Thống Việt Nam Cộng Hòa Ngô Đình Diệm” được trưng bày tại phòng khánh tiết dinh Độc Lập, Sài Gòn trong ngày Tết Qúy Mão (1963).

[xviii] http://sachhiem.net/NMQ/HOSOTOIAC/CH63_1a.php NGÔ ĐÌNH DIỆM: CON NGƯỜI VÀ TỘI ÁC  

[xix] http://www.trachnhiemonline.com/bienkhao-4.NgocTan.htm Nhận định về chế độ Đệ Nhất Cộng Hoà bài của T/S Nguyễn Ngọc Tấn.

[xx] http://www.trachnhiemonline.com/bienkhao-4.NgocTan.htm Chiến Tranh Việt Nam 1954 - 1963

[xxi] http://vnthuquan.net/truyen/truyen.aspx?tid=2qtqv3m3237nmnnnmn1n31n343tq83a3q3m3237n1nvn   Ngo Dinh family. Unfulfilled dream. Mr. Ngo Dinh Nhu said: ''... we fight with the Communists, now the Communists are fighting us with an Ideology, but we do not have a strong, clear Ideology in our minds to fight back, to have the ability to live and fight the Communists, then we will be swayed by the spreading Communist ideology''.

[xxii] http://www.buinhuhung.com/DAICAOTRANG/BuoctoiHoaky.htm    Document defending Mr. Ngo Dinh Diem for not having religious discrimination: “In reality, people realized that the First Republic of Vietnam government did not have any discrimination in hanging the Buddhist flag. Catholic flags that were hung indiscriminately were also forced to be changed.

[xxiii] http://ngothelinh.tripod.com/NguyenVanThieu_100days.html    The life and career of the late President Nguyen Van Thieu   

[xxiv] http://ngothelinh.tripod.com/NguyenVanThieu_100days.html   Comments on President Nguyen Van Thieu

[xxv] http://vuhuusan.110mb.com/haichien1.htm   Hoang Sa naval battle 1

 

[xxvi] http://vietccsf.org/viet/index.php?option=com_fireboard&func=view&id=158&catid=12 Distress Of   Farmers Without Land. Dr. Tristan Nguyen


[xxvii] http://vi.wikipedia.org/wiki/Land reform in the North .

http://vietccsf.org/viet/index.php?option=com_fireboard&func=view&id=158&catid=12 Dr. Tristan Nguyen's Plight of the Farmer Without Land

[xxviii] http://rand.org/pubs/reports/2006/R1172.pdf      book about the Chieu Hoi Policy of the Republic of Vietnam from 1963-1971, 252 pages.

[xxix] http://vi.wikipedia.org/wiki/Nguy%E1%BB%85n_V%C4%83n_Thi%E1%BB%87u   World Encyclopedia Document about Nguyen Van Thieu

[xxx] http://www.bbc.co.uk/vietnamese/regionalnews/story/2005/04/050422_nguyenvanthieu_transcripts.shtml   Nguyen Van Thieu interviewed by BBC in 1973. 

[xxxi] http://www.tuoitrevhn.com/?act=news&cat=85&sub=85&id=33776   President Thieu's thoughts

 

[xxxii] http://danchimviet.com/articles/1526/1/Vin-tr-quan-s-cho-Vit-Nam-trong-chin-tranh/Page1.html   The Republic of Vietnam said that the communist infiltration route was clearly visible on the map, but the South did not have enough forces to stop it. There was also news that the United States prevented the Republic of Vietnam Air Force from bombing, threatening to cut off aid if they did not comply. Some researchers and military officials believe that the military aid from Russia and China to the North in 1975 was 3 or 4 times that of 1972. In fact, that was not the case. The amount of weapons and ammunition in 1975 of the communists was many times that of 1972.

 

[xxxiii] http://vi.wikipedia.org/wiki/Tr%E1%BA%A7n_V%C4%83n_H%C6%B0%C6%A1ng Tran Van Huong

   http://www.hqvnch.net/default.asp?id=736&lstid=178   Audio of the handover ceremony of President Tran Van Huong  to General Duong Van Minh.

 

[xxxiv] http://ngothelinh.tripod.com/TranVanHuong.html   article by Hua Hoanh about Mr. Tran Van Huong    

In 1945, the Viet Minh rose up to seize power in all three regions. The new Viet Minh group led by Tran Van Giau (Chairman of the Southern Administrative Committee) appointed him as Chairman of the Tay Ninh Provincial Administrative Committee. After working with the Viet Minh for several months, seeing that they were not honest and were following a tyrannical path, Mr. Huong resigned. However, he was still in the resistance ranks. When he saw the true face of the Viet Minh as the communists, seeking to terrorize, assassinate and eliminate patriots with national spirit, he returned to the city.

 

[xxxv] http://danchimviet.com/articles/1526/1/Vin-tr-quan-s-cho-Vit-Nam-trong-chin-tranh/Page1.html       Khối lượng hàng quân sự Liên Xô, Trung Quốc và các nước xã hội chủ nghĩa viện trợ từ năm 1955 đến 1975, qua từng giai đoạn:


Giai đoạn 1955-1960: tổng số 49.585 tấn, gồm: 4.105 tấn hàng hậu cần, 45.480 tấn vũ khí, trang bị-kỹ thuật; trong đó, Liên Xô: viện trợ 29.996 tấn, Trung Quốc viện trợ 19.589 tấn.


Giai đoạn 1961-1964: tổng số 70.295 tấn, gồm: 230 tấn hàng hậu cần, 70.065 tấn vũ khí, trang bị - kỹ thuật; trong đó, Liên Xô: 47.223 tấn: Trung Quốc 22.982 tấn, các nước xã hội chủ nghĩa khác: 442 tấn.


Giai đoạn 1965-1968: tổng số 517.393 tấn, gồm: 105.614 tấn hàng hậu cần, 411.779 tấn vũ khí, trang bị-kỹ thuật; trong đó, Liên Xô: 226.969 tấn, Trung Quốc: 170.798 tấn, các nước xã hội chủ nghĩa khác 119.626 tấn.


Giai đoạn 1969-1972: tổng số 1.000.796 tấn, gồm: 316.130 tấn hàng hậu cần, 684.666 tấn vũ khí, trang bị-kỹ thuật; trong đó, Liên Xô 143.793 tấn, Trung Quốc 761.001 tấn, các nước xã hội chủ nghĩa khác 96.002 tấn.

Giai đoạn 1973-1975: Tổng số 724.512 tấn, gồm: 75.267 tấn hàng hậu cần, 49.246 tấn vũ khí, trang bị - kỹ thuật; trong đó, Liên Xô: 65.601 tấn, Trung Quốc: 620.354 tấn, các nước xã hội chủ nghĩa khác: 38.557 tấn.

Tính tổng cộng qua 20 năm, theo thống kê chính thức của Việt Nam, số viện trợ mà Việt Nam nhận được là 2.362.581 tấn hàng hóa; khối lượng hàng hóa quân sự trên quy đổi thành tiền, tương đương 7 tỉ rúp.

Về chủng loại vũ khí, đạn dược và phương tiện chiến đấu, các tác giả ở Viện lịch sử Quân sự cho biết số liệu:

Súng bộ binh (khẩu): Liên Xô 439.198; Trung Quốc 2.227.677; các nước khác 942.988

Súng chống tăng (khẩu): Liên Xô 5.630; Trung Quốc 43.584; các nước khác 16.412

Súng cối các loại (khẩu): Liên Xô 1.076; Trung Quốc 24.134; các nước khác 2.759

Đạn tên lửa (quả): Liên Xô 10.169, Máy bay chiến đấu (chiếc) Liên Xô 316; Trung Quốc 142

Gần 320.000 quân Trung Quốc đã có mặt tại miền Bắc từ tháng Sáu 1965 đến tháng Ba 1968. Họ không có nhiệm vụ trực tiếp chiến đấu mà giúp xây sửa cầu đường, đường ray xe lửa. Ngoài ra, Trung Quốc xây một cảng bí mật ở Hải Nam, để từ đó vũ khí được chuyển cho Mặt trận Giải phóng Dân tộc ở miền Nam.



[xxxvi] http://members.cox.net/thahuong/new_thahuong/quehuong/trienvong.htm Baì viết cua Nguyen Bá Cẩn

[xxxvii] http://www.lenduong.net /spip.php?article4611  Hồi ký Đất Nước Tôi cuả cựu Chủ Tịch Hạ Viện VNCH Nguyễn Bá Cẩn - Ðất Nước Tôi – NXB Hòa Hảo Press năm 2003

[xxxviii] http://www.lenduong.net /spip.php?article4611  Hồi ký Đất Nước Tôi cuả cựu Chủ Tịch Hạ Viện VNCH Nguyễn Bá Cẩn - Ðất Nước Tôi – NXB Hòa Hảo Press năm 2003

[xxxix] http://www.lmdcvn.net/vne/modules.php?name=News&file=article&sid=6&mode=thread&order=0&thold=0 Bình luận về Thuyết Dân Tộc Sinh Tồn của G/S Nguyễn Ngọc Huy do Stephen B. Young.

http://www.daivietquocdandang.com/DTSTTP.htm  Bộ sách về  thuyết  Dân Tộc Sinh Tồn của cố G/S Nguyễn Ngọc Huy

[xl] http://www.danchimviet.com/php/modules.php?name=News&file=print&sid=2492 Chấp Nhận Nền Trung Lập Vĩnh Viễn Của Việt Nam  cuả g/s Vũ Quốc Thúc

- http://www.lmdcvn.com/      Chủ trương của Liên Minh Dân Chủ Việt Nam

[xli] http://vnthuquan.net/truyen/truyen.aspx?tid=2qtqv3m3237nnnmn4n4n31n343tq83a3q3m3237nvn  Hồi ký Một Cơn Gíó Bụi của Trần Trọng Kim XB năm 1969.Chương 1

[xlii] http://vnthuquan.net/truyen/truyen.aspx?tid=2qtqv3m3237nnnmn4n4n31n343tq83a3q3m3237n2n  Chương 4 Một Cơn Gió Bụi, trang 1

[xliii] http://vnthuquan.net/truyen/truyen.aspx?tid=2qtqv3m3237nnnmn4n4n31n343tq83a3q3m3237nnn  Chương 3 “Một cơn gió bụi “

 

[xliv] http://vnthuquan.net/truyen/truyen.aspx?tid=2qtqv3m3237nnnmn4n4n31n343tq83a3q3m3237nqn  trich từ chương 7 của” Một cơn gió bụi “

[xlv] Việt Nam Tranh Đấu Sử cuả Pham văn Sơn ,NXB Việt Cường  1959 ,trang 272.

[xlvi] Việt Nam Tranh Đấu Sử của Phạm Văn Sơn, NXB Việt Cường 1959 , trang 254

[xlvii]  VNTĐS trang 256

[xlviii]  Quân Dân Việt Nam chống Tây Xâm( Bộ Quân Sử VNCH quyển số 3) ,trang 433.

 

[xlix] Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà (Bộ Quân Sử VNCH quyển số 4) trang 182.

[l] Cuộc Tổng Công Kich-Tổng Khởi Nghiã của Việt Cộng  Mậu Thân 1968 (trong bộ Quân Sử VNCH)NXB Đại Nam tháng 8/1968 ,trang 3 .

Những đọc giả  xem trên Internet  qua link : http://www.vantuyen.net/index.php?view=story&subjectid=6369&chapter=1 gồm có 23 chương.

[li] Cuộc Tổng Công Kich-Tổng Khởi Nghiã của Việt Cộng  Mậu Thân 1968 (trong bộ Quân Sử VNCH)NXB Đại Nam tháng 8/1968 ,trang 4.

[lii] http://www.hungviet.org/ncct/ncct5.html  Cái chết của sử gia Phạm Văn Sơn.

[liii] http://nguoivietboston.com/?p=26338    Trần Gia Phụng: Các Lực Lượng Nước Ngoài Tham Dự Chiến Tranh 1960-1975: Ngay trước khi ký hiệp định Genève (20-7-1954), đảng Lao Động (LĐ) đã chủ trương tiếp tục chiến tranh để bành trướng thế lực. Vì chủ trương nầy, đảng LĐ và Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa (VNDCCH) hay Bắc Việt Nam đã cầu viện Trung Quốc, Liên Xô và các nước cộng sản khác, nhằm bảo vệ hậu cứ Bắc Việt Nam và cung cấp võ khí tối tân để Bắc Việt Nam tấn công Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) hay Nam Việt Nam. Ở thế yếu và để tự bảo vệ, Nam Việt Nam đành phải nhờ Hoa Kỳ và các nước đồng minh giúp đỡ nhằm chống lại cuộc xâm lăng của Bắc Việt Nam. Đó là lý do sự hiện diện của quân đội nước ngoài ở cả hai phía tại Việt Nam.

http://nguoivietboston.com/?p=25267 Trần Gia Phụng: Các lực lượng trong nước trong chiến tranh 1960-1975 Vào tháng 12-1954, quân đội QGVN gồm 165,000 bộ binh chính quy và 65,000 quân địa phương (phụ lực quân).[4] Khi QGVN trở thành VNCH, thì quân đội QGVN được đổi thành Quân đội VNCH.

 

[liv] http://www.danchimviet.com/php/modules.php?name=News&file=print&sid=4382  Chiến tranh ý thức hệ (I) Ngày 21.12.2007 cuả Minh Võ .

http://www.danchimviet.com/php/modules.php?name=News&file=article&sid=4396 Chiến tranh ý Thức hệ 2.

http://www.danchimviet.com/php/modules.php?name=News&file=article&sid=4403  Chien Tranh ý thuc hệ 3

http://www.danchimviet.com/php/modules.php?name=News&file=article&sid=4412  Chiến tranh ý thức hệ( kết)

[lv] http://www.danchimviet.com/php/modules.php?name=News&file=article&sid=4898  Công trạng hay tội ác cuả Hồ và đảng CSVN.

[lvi] http://www.chuyenluan.net/_oldcluan/2004/200404/0404_20.htm  NÓI CHUYỆN VỚI NHÀ SỬ HỌC CHÍNH ĐẠO:

Đã gần ba thập niên chưa trở lại Việt Nam, chỉ biết nước Việt và người Việt qua các tài liệu truyền thông và nghiên cứu của đồng nghiệp, tôi mất đi thứ trực giác của người Việt về tình hình đất nước mình. Nhưng theo tôi, không hẳn quá lạc quan, Việt Nam có khả năng bước vào thế kỷ 21 với nhiều triển vọng tích cực.

Nếu chính phủ Việt Nam có viễn kiến, biết tận dụng cơ may hiện tại của chính trường quốc tế, tìm cách cân bằng ảnh hưởng các cường quốc, sớm hòa đồng và hội nhập vào cộng đồng Đông Nam Á-Thái Bình Dương với đầy nghị lực, can đảm thiết lập cho bằng được một chế độ pháp trị, chân thành và nghiêm chỉnh thực thi những văn kiện quốc tế đã ký kết -như Bản Hiến Chương Liên Hiệp Quốc và Tuyên Ngôn Nhân Quyền- Việt Nam sẽ có sự yểm trợ của thế giới để vượt qua những khó khăn cứng đọng bấy lâu. 

[lvii] http://forums.vietbao.com/topic.asp?TOPIC_ID=51916 Sách “HỒ CHÍ MINH SANH BÌNH KHẢO” của GS Hồ Tuấn Hùng (Đài Loan). Sách được Nhà xuất bản Bạch Tượng Văn Hoá ấn hành tại Đài Loan vào ngày 01/11/2008.

[lviii] http://nguoivietboston.com/?p=17242 Chữ “Hèn” luận cổ, suy kim .Long Điền

1- Hèn trong vụ sát hại nhà cách mạng Nguyễn An Ninh:

Ông Nguyễn An Ninh một nhà ái quốc chân chính đã bị bọn Cộng Sản sát hại trong nhà tù Côn Đảo mà không hiểu tại sao, vì sợ gia đính bị liên lụy, vì được dụ dổ hay bị hăm dọa ???… Bà vợ ông và các con đã nghe tường thuật nội vụ ám sát đê hèn trên mà sau nầy vẫn phục vụ cho chế độ CSVN (VI). Bà Nguyễn An Ninh sau nầy còn viết hồi ký ca tụng đảng CSVN nửa, thật là hết ý!!!

2- Hèn trong vụ ông Phạm Quỳnh bị sát hại: (VII)

Ông Phạm Quỳnh là một học giả uyên thâm Hán học và Tây học. Ông bị Việt Minh (lúc chúng còn dấu bộ mặt cộng sản) sau đó chúng đã sát hại ông Phạm Quỳnh một cách dã man. Gia đình ông ai cũng biết, thế mà sau nầy họ cũng hợp tác và phục vụ cho chế độ. CSVN hèn hạ sát hại một nhà ái quốc chân chính, không một tất sắt trong tay. Nhưng cái đáng nói ở đây là gia đình ông Phạm Quỳnh đã biết rỏ nội vụ mà vẫn cam tâm phục vụ cho đảng CSVN và còn gây thêm cảnh thương tâm cho người con dâu (vợ của Phạm Giao) sau nầy. Vụ nầy chưa lý giải được dù có lời yêu cầu minh oan của ông Phạm Tuyên cho cái án oan khúc của cha mình. Không lẻ vì cái sợ hải làm cho cái hèn trở nên lớn mạnh trong cả một gia đình?

3- Hèn trong vu Cải cách Ruộng Đất của gia đình ông Trần Anh Kim: (VIII)

Mặc dù ông Trần Anh Kim đã trần tình cái điều lường gạt tinh vi của đảng CS, nhưng lý giải thế nào sự tận tụy phục vụ để leo lên cấp bậc trung tá của ông Trần Anh Kim sau khi chúng đã hành hạ và sát hại cha và ông nội của anh. Thật là không hiểu nổi!!! Ngày nay để chuôc lại lổi lầm xưa, ông Trần Anh Kim đã tiếp tay với phong trào Dân Chủ 8406 để chống lại đảng CSVN, nhưng nhiều người vẫn mang nổi thắc mắc trong lòng không hiểu tại sao lại có nghịch cảnh éo le đến thế!!!

[lix] http://vi.wikipedia.org/wiki/Chi%E1%BA%BFn_tranh_Vi%E1%BB%87t_Nam    Chiến tranh Việt Nam .Bách khoa toàn thư mở Wikipedia

http://vi.wikipedia.org/wiki/T%E1%BB%95n_th%E1%BA%A5t_nh%C3%A2n_m%E1%BA%A1ng_trong_Chi%E1%BA%BFn_tranh_Vi%E1%BB%87t_Nam   : Tổn thất nhân mạng trong Chiến tranh Việt Nam

[lx] Qua thống kê con số chiến binh  hai bên tử trận và bị thương,nhiều người có thắc mắc chung :thông thường con số bị thương được cứu sống luôn cao gấp 2,3 lần con số tử thương.Nhưng phiá CSVN thì ngược lại ,con số bị thương rất thấp. Nhiều chứng tích ,tài liệu hỏi cung cán binh CSVN bị bắt cho biết :vì tản thương trong rừng rất khó khăn ,cực nhọc,vì sợ làm mất tinh thần chiến đấu của số cán binh còn lại nên cán bộ chỉ huy không cho nhặt  xác chết và cả người bị thương.Hầu hết thương bệnh binh bị lưu lại tại các trạm y tế trên đường Trương Sơn thay vì chuyên chở về Miền Bắc, nên đa số thương binh chết  d ần vì thiếu thốn thuốc men và thực phẫm .

http://vi.wikipedia.org/wiki/Chi%E1%BA%BFn_tranh_Vi%E1%BB%87t_Nam   Chi ến tranh VN trong Bách Khoa Toàn Thư

 

[lxi]   (Trích Phan Bội Châu toàn tập,tập 4,NXB Thuận Hoá ,Huế,1990.Trong bài trả lời phỏng vấn của ký giả Maurice Detour,báo L,Effort,Hà Nội .Báo  Tràng An số ra ngày 7 tháng 10 năm 1938. Trong quyển “Án Tích Cộng sản Việt Nam” của sử gia Trần Gia Phụng ,NXB Non Nước ,Canada 2001 trang 30.)

"Tóm lại là người ta lợi dụng phong trào Xã Hội  để chia rẻ lực lượng trong nước , để phá huỷ sự đoàn kết  và để làm tiêu diệt tinh thần quốc gia của dân ta..."  lời  của cụ Phan Bội Châu đã cho thấy cuộc chiến do Cộng sản Việt Nam chủ trương  là hình thức Huynh Đệ Tương Tàn,làm suy yếu tiềm lựcvà tinh thần  Quốc Gia Dân Tộc,gây chia rẻ Dân Tộc lâu dài."

 

[lxii] http://vn.myblog.yahoo.com/longdien1964/article?mid=37  Xã hội sa đọa,chế độ tiêu vong.  

[lxiii]   Lời k êu gọi Toàn Quốc Khỏng Chiến :

Hỡi đồng bào toàn quốc!

Chúng ta muốn hoà bình, chúng ta phải nhân nhơợng. Nhơng chúng ta càng nhân nhơợng, thực dân Pháp càng lấn tới, vì chúng quyết tâm cơớp nơớc ta lần nữa!

Không! Chúng ta thà hy sinh tất cả, chứ nhất định không chịu mất n ước, nhất định không chịu làm nô lệ.

Hỡi đồng bào! Chúng ta phải đứng lên!(xem ti ếp trang k ế)

Bất kỳ đàn ông, đàn bà, bất kỳ ngơời già, ngơời trẻ, không chia tôn giáo, đảng phái, dân tộc. Hễ là ngơời Việt Nam thì phải đứng lên đánh thực dân Pháp để cứu Tổ quốc. Ai có súng dùng súng. Ai có gơơm dùng gơơm, không có gơơm thì dùng cuốc, thuổng, gậy gộc. Ai cũng phải ra sức chống thực dân Pháp cứu nơớc.

Hỡi anh em binh sĩ, tự vệ, dân quân!

Giờ cứu nước đã đến. Ta phải hy sinh đến giọt máu cuối cùng, để giữ gìn đất nước.

Dù phải gian lao kháng chiến, nhưng với một lòng kiên quyết hy sinh, thắng lợi nhất định về dân tộc ta!

 Việt Nam độc lập và thống nhất muôn năm!

Kháng chiến thắng lợi muôn năm!

Hà Nội, ngày 19 tháng 12 năm 1946

Hồ CHí MINH

Bút tích l ưu tại Bảo tàng Cách mạng Việt Nam.(trang 1006 T ập 4 H ồ Chi Minh Toàn tập)

[lxiv] http://my.opera.com/chungnhanlichsu/blog/show.dml/1328571 aCáo trạng biên niên sử về tội ác của CS với Công giáo VN

By saigontuybut. Friday, 14. September 2007, 05:59:07. ạng biên niên sử về tội ác của CS với Công

[lxv] http://ngothelinh.tripod.com/HoangPhuNgocTuong_ThamSatHue.html Hoàng Phủ Ngọc Tường,  kẻ hái phù du sau thảm sát Tết Mậu Thân 1968 tại Huế .

1968-2002, bao chục năm qua nay cũng đã đủ để khai quật nấm mồ lịch sử về cuộc thảm sát của VC, mà nạn nhân đa số là dân chúng vô tội, trong trận chiến Tết Mậu Thân 1968 tại Huế. 

Theo nhận xét của học giả Nguyễn Hiến Lê thì muốn viết lịch sử, phải sống cùng lịch sử ít nhất một thời gian. Do trên hiện có một số lớn nạn nhân sống sót sau thảm kịch Mậu Thân Huế 1968, đã quả quyết thủ phạm chính cuộc tàn sát dã man lúc đó là những thành phần trong cái mặt trận Liên Minh Dân Tộc Hòa Giải do Hà Nội dựng lên tại Huế vào ngày mồng ba tết Mậu Thân (1-2-1968) gồm Lê Văn Hảo, Hoàng Phủ Ngọc Tường, Hoàng Phủ Ngọc Phan, Nguyễn Đắc Xuân, Nguyễn Đóa, Đào Thị Xuân Yến, Hoàng Phương Thảo..Bia đá trăm năm có thể bị hủy diệt bởi con người và thời gian, lịch sử cũng vậy có thể cũng bị thay đen đổi trắng bởi bọn cầm quyền và đám bồi bút vô loại nhưng bia miệng thì không bao giờ bất biến bởi chúng là những tác phẩm vô hình không chữ nghĩa.

http://video.google.com/videosearch?rls=com.microsoft:vi-VN:IE-SearchBox&oe=UTF-8&sourceid=ie7&rlz=1I7GGLA_en&q=C%E1%BA%A3i+c%C3%A1ch+Ru%E1%BB%99ng+%C4%90%E1%BA%A5t&um=1&ie=UTF-8&ei=I_uWSevtINKgtwfomKSlCw&sa=X&oi=video_result_group&resnum=4&ct=title# Video về CCRĐ .

http://vi.wikipedia.org/wiki/C%E1%BA%A3i_c%C3%A1ch_ru%E1%BB%99ng_%C4%91%E1%BA%A5t_(Vi%E1%BB%87t_Nam_D%C3%A2n_ch%E1%BB%A7_C%E1%BB%99ng_h%C3%B2a)  

Thống kê chính thức của nhà nước Việt Nam được đăng trong cuốn Lịch sử kinh tế Việt Nam (tập hai) cho biết là đã có 172.008 người bị quy vào thành phần địa chủ và phú nông (trong đó có 123.266 người bị quy sai, hơn 70%, tức là bị oan). Theo quan điểm của những người thực hiện cuộc cải cách ruộng đất, đây là những người bị xếp vào loại kẻ thù của nhân dân, bị "đào tận gốc, trốc tận rễ". Điều này đồng nghĩa với việc họ có thể bị bắn tại chỗ hoặc bị lãnh án tù rồi chết trong nhà giam.

 

[lxvi] http://vantuyen.net/index.php?view=story&subjectid=25458  Những thủ đọan của CSVN đối với các tôn giáo từ lịch sử cận đại đến nay.Bài c ủa Long Điền : Trong suốt thời gian cuộc chiến Việt Nam (1954-1975) sự hợp tác của CSVN với các tôn giáo để đánh phá VNCH chỉ một chiều. Chủ yếu CSVN lợi dụng các tôn giáo cho mục tiêu tối hậu của chúng là thôn tính Miền Nam rồi sẽ tìm mọi cách tiêu diệt các tôn giáo sau. Chúng ta có thể dùng hình tượng “Ðồng sàng dị mộng”của hai người tình cùng ngủ chung giường nhưng mỗi bên có một ước vọng hoàn toàn khàc nhau. Bởi vì bên ngoài chúng kêu gọi các đoàn thể,tôn giáo hợp tác với chúng để đánh cho “Mỷ cút nguỵ nhào”giành Ðộc Lập cho Ðất Nước, CSVN vì Quốc Gia Dân Tộc đánh đuổi “ngoại xâm”còn VNCH trong cai trị thì luôn đàn áp các tôn giáo, bóc lột nhân dân, nô lệ ngoại bang. Trong tuyên truyền thì CSVN luôn dùng lối “Kích Ðộng”gây cho Phật Giáo mang ảo tưởng là bị phân biệt đối xử,một mặt thì tuyên truyền với nhóm Công Giáo là Phật Giáo muốn trở thành Quốc Giáo,lủng đoạn chính quyền VNCH.Trong thời điểm 1964-1969 CSVN luôn tạo sự chia rẻ, đánh phá giửa Phật Giáo và Công Giáo chỉ với mục đích gây rối loạn cho VNCH.Lợi dụng các sư , cha “xuống đường” biểu tình, kích động giáo dân và Phật tử đánh phá lẫn nhau khiến cho một thời gian dài người lính VNCH vừa phải chống đở giặc Cộng xâm lược,bảo vệ Ðất Nước ,bảo vệ Ðồng Bào lại phải chống đở những kẻ đâm sau lưng chiến sỹ!

 

 

[lxvii] http://talawas.org/talaDB/showFile.php?res=9078&rb=0302    Trong báo cáo trước Quốc hội khoá I kỳ họp lần thứ ba, ông Hồ đã phát biểu "Phương châm của cải cách ruộng đất là: phóng tay phát động quần chúng nông dân" (Hồ Chí Minh Toàn tập, tập 6 trang 509). Ông Nguyễn Văn Trấn, nguyên Đại biểu Quốc hội khoá I, đại diện Sài Gòn Chợ Lớn, giải thích "phóng tay" nghiã là "cứ việc làm mạnh thả cửa" (Nguyễn Văn Trấn, trang 266). Ông Nguyễn Minh Cần giải thích "là làm hết sức mãnh liệt, thẳng tay, không khoan nhượng, không thương xót, cho dù quá trớn, quá tả cũng không đáng sợ". Ông còn cho biết: "Ông Hồ đã dùng hình ảnh dễ hiểu: khi uốn thanh tre cong cho nó thẳng ra, phải uốn quá đi một tí và giữ lâu lâu, rồi thả tay ra thì nó mới thẳng được". Ông Nguyễn Văn Trấn than rằng "Trời ơi! Đảng của tôi đã nghe lời người ngoài, kéo khúc cây cong quá trớn. Nó bật lại giết chết bao nhiêu vạn sinh linh." (Nguyễn Văn Trấn, trang 266).


Cũng trong báo cáo trước Quốc hội này, Hồ Chí Minh đã ra chỉ tiêu: "Giai cấp địa chủ phong kiến không đầy 5 phần trăm dân số, mà chúng và thực dân chiếm hết 7 phần 10 ruộng đất..." (Hồ Chí Minh Toàn tập, tập 6 trang 509). Chính chỉ tiêu này đã: "... giết chết bao nhiêu vạn sinh linh".

 

[lxviii]   http://hoa-hao.com/kktd/su_that_lich_su/hcm_cai_cach_ruong_dat_mb_2.html   : Hồ Chí Minh và CCRĐ.

    http://members.tripod.com/hochiminh_cc/toiCcRd.htm Ho Chi Minh's Role in Land Reform

 

[lxix] http://www.baotanghochiminh.vn/News/PrintView.aspx?ID=121788 "Remembering Le Duc Tho" In 2000, on the occasion of the 10th anniversary of the death of comrade Le Duc Tho (real name Phan Dinh Khai) (October 13, 1990 - October 13, 2000), the National Political Publishing House published the book: Remembering Le Duc Tho:

"On April 22, 1968, He listened to a report on the entire situation of the Tet Offensive. Before entering the meeting, He mentioned a number of issues, including: Contact with the American delegation must be carefully prepared. Should ask about the experience of North Korea. Invite Mr. Sau (ie comrade Le Duc Tho) to join the delegation, possibly as an advisor. At that time, comrade Le Duc Tho was directly commanding the battlefield in the South.

 

Top secret

"Dear Politburo

Uncle Ho and Mr. To discussed and agreed to suggest that the Politburo send a telegram to Mr. Sau:

"For the work that needs to be discussed, Mr. Sau should immediately discuss it with Mr. Bay and the comrades in charge. After the discussion, Mr. Sau should return immediately (before May) to join our delegation to meet the American delegation."

                                                 

Cordially greet and to win"

The resistance war against the US to save the country of our people became increasingly fierce. President Ho Chi Minh closely followed and directed the developments that were happening every day, every hour.

[lxx] http://www.vietbao.com/?ppid=45&pid=114&nid=158655  Why did Americans fight in Vietnam by Mark Moyar.

[lxxi] http://motgoctroi.com/HoiKy/BanVe_TacPham/SuthatHCM_0bietk0damnoi.htm Ho Chi Minh's main crime

 

[lxxii] http://vi.wikipedia.org/wiki/Ph%E1%BA%A1m_V%C4%83n_%C4%90%E1%BB%93ng Pham Van Dong Open encyclopedia Wikipedia.

 

[lxxiii] http://www.baocantho.com.vn/?mod=detnews&catid=71&p=&id=9516 Vo Van Kiet's article commented that Pham Van Dong was an outstanding student of President Ho Chi Minh, an exemplary and genuine communist. The article is excerpted from the book: "Pham Van Dong in the hearts of the Vietnamese people and international friends" - National Political Publishing House, Hanoi - 2002.... I often compare the pride of our comrade Pham Van Dong to that of comrades Molotov of the Soviet Union and Zhou Enlai of China. ... I understand that this is because in him there is a huge store of knowledge. To has many things for me to admire, but perhaps what I admire the most, to the point of admiration, is his erudition.... He is a shining example of revolutionary morality. The nobility in Anh is not only the simple and polite manner, the frugal lifestyle but also the culture of an important person of a country of nearly a hundred million people, especially an important person with knowledge and world-class reputation like Anh. In Anh To, there is also the seriousness, the utmost dedication in revolutionary work and the thoughtful care for colleagues that only those comrades who have had the opportunity to work with Anh can see clearly... When I was in Ho Chi Minh City, when I was Anh's "deputy" and even when I took on the responsibility of being Prime Minister, before making important decisions, I often came to ask Anh To for advice... Inside that extremely ordinary person Pham Van Dong is an extraordinary willpower.... He shared with me his concerns about the state of moral degradation and lifestyle among a number of cadres and party members. He thought a lot about how to push the poor up, not pull the rich down, but reduce the gap between the rich and the poor. He was especially enthusiastic when talking about the career of cultivating people. I didn't expect that was the last time I would discuss work with him and he left with those thoughts.

http://www.baobinhduong.org.vn/detail.aspx?Item=2739 Commemorating the 100th birthday of the late Prime Minister Pham Van Dong (March 1, 1906 - March 1, 2006): A steadfast, exemplary communist.

Dưới sự dìu dắt của Chủ tịch Hồ Chí Minh, đồng chí Phạm Văn Đồng đã trở thành một trong những người thuộc lớp tiền bối của Hội Việt Nam cách mạng thanh niên, tổ chức cách mạng đầu tiên ở nước ta.


Với 94 năm tuổi đời và hơn 70 năm hoạt động cách mạng liên tục, đồng chí Phạm Văn Đồng đã đảm nhiệm nhiều cương vị quan trọng trong bộ máy Đảng và Nhà nước ta: 41 năm là Ủy viên Ban Chấp hành Trung ương Đảng, 35 năm là Ủy viên Bộ Chính trị, 32 năm là Thủ tướng Chính phủ, 10 năm là cố vấn BCH T.Ư Đảng.


Đồng chí Phạm Văn Đồng là người có công lớn trên mặt trận ngoại giao từ Hội nghị Phông-ten-nơ-bờ-lô (Pháp) và đã trở thành nhà ngoại giao kiệt xuất theo tư tưởng và phong cách ngoại giao Hồ Chí Minh. Bạn bè quốc tế nhớ mãi nhà ngoại giao Phạm Văn Đồng với tình cảm thân thiết và hết sức nể trọng.


Là một trong những người lãnh đạo trụ cột của Đảng, Nhà nước, đồng chí còn là nhà lý luận chính trị xuất sắc, nhà văn hóa lớn của Việt Nam. Những tác phẩm, những bài nói, bài viết của đồng chí Phạm Văn Đồng về đất nước, về văn hóa, văn nghệ là những định hướng đưa đường cho những nhà hoạt động chính trị, cho những người làm công tác văn hóa, văn nghệ.

Đài BBC đã phát ngôn trang trọng: “...Cho dù đã ba chìm bảy nổi trong suốt cuộc đời cách mạng, ông Phạm Văn Đồng vẫn một mực trung thành với lý tưởng cộng sản, với Đảng Cộng sản Việt Nam, với ký ức của người bạn và người thầy Hồ Chí Minh mà tất cả những suy diễn thời thượng về các thần tượng đó của ông đã không làm ông nao núng. Vì tính thủy chung đó mà rất nhiều người dân Việt Nam sẽ tiếc thương ông Phạm Văn Đồng...”.


- Đài Tiếng nói Hoa Kỳ đã nhận xét một cách khâm phục: “Quyết tâm thống nhất đất nước của ông Đồng không hề lay chuyển. Ngay cả khi máy bay Mỹ dội bom dữ dội ở miền Bắc, ông vẫn thường dự báo là Hà Nội sẽ chiến thắng...”.

- Báo “Tiêu chuẩn Hồng Kông” viết: “Thủ tướng Phạm Văn Đồng là một trong những kiến trúc sư của cách mạng Việt Nam...”.


- Hãng Itar-Tass của Nga đã khẳng định: “Ông Phạm Văn Đồng, một trong những nhân vật xuất sắc và có ảnh hưởng nhất ở Việt Nam trong thế kỷ XX, có những khả năng siêu phàm về ngoại giao cũng như có những ảnh hưởng to lớn ở trong nước. Ông Phạm Văn Đồng được coi là “Bộ mặt và tiếng nói” của Việt Nam trong những năm kháng chiến chống Mỹ...”.


- Đài RFI phải thừa nhận: “Ông Phạm Văn Đồng đi vào lịch sử như là một trong những chính khách có tầm cỡ nhất của Việt Nam trong thế kỷ XX... Ông được tiếng là sống giản dị trong sạch nhất...”.


- Đa số báo chí Mỹ đều đánh giá đồng chí Phạm Văn Đồng là nhà kiến thiết của cách mạng Việt Nam, là một trong số ít các nhà cách mạng đã trải qua cả hai cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ để giành độc lập, thống nhất hoàn toàn cho đất nước Việt Nam vào ngày 30-4-1975.


Báo chí Mỹ còn đánh giá rằng, nếu như Chủ tịch Hồ Chí Minh là vị cha già dân tộc, Đại tướng Võ Nguyên Giáp là người anh hùng trên chiến trường thì Thủ tướng Phạm Văn Đồng là nhà ngoại giao, là người tổ chức Chính phủ và trong thời kỳ chiến tranh Việt Nam, ông là người phát ngôn của Hà Nội trước toàn thế giới...


- Trên báo Granma, ngày 3-5-2000, nhà báo Cu-ba Ác-măng-đo Muxa viết: “Phạm Văn Đồng là như vậy. Khiêm tốn đến mức cảm thấy bị xúc phạm khi người ta ca tụng mình. Cuộc đời ông phản ánh lịch sử, phản ánh hoạt động của Bác Hồ, của tất cả những người yêu nước Việt Nam, của dân tộc Việt Nam bình dị, một dân tộc đã góp công lớn vào sự nghiệp giải phóng các dân tộc và thực hiện chủ nghĩa quốc tế vô sản...”.

[lxxiv] http://vnthuquan.net/truyen/truyen.aspx?tid=2qtqv3m3237nnn3nmn31n343tq83a3q3m3237nvnvn  Mây mù thế kỷ Tác Giả: Bùi Tín Phụ lục 3: (Do bạn đọc bổ xung)

[lxxv] http://gianhlaiquehuongvietnam.wordpress.com/2012/04/16/nguy%e1%bb%85n-van-l%e1%bb%a5c-b%e1%bb%99-m%e1%ba%b7t-th%e1%bb%a9-hai-c%e1%bb%a7a-saigon-sau-30-4-1975/ Nguyen Văn Lục.

  http://www.angelfire.com/zine2/risingsun/Politics/phan_khang_11_TruongNhuTang_uni.html Minh Võ 

[lxxvi] http://www.vietnamexodus.org/vne/modules.php?name=News&file=article&sid=1105 Chiến lược tấn công toàn diện CSVN. Bài của Long Điền

Long Điền

 

 

 

[lxxvii] http://nhabaovietthuong.blogspot.com/2009/12/viet-thuong-ai-tuong-vo-nguyen-giap-va.html Tiểu sử Võ Nguyên Giáp

[lxxviii]   http://vi.wikipedia.org/wiki/V%E1%BB%A5_%C3%A1n_ph%E1%BB%91_%C3%94n_Nh%C6%B0_H%E1%BA%A7u  :"Vụ án phố Ôn Như Hầu : Theo nhà sử học quân sự người Mỹ Cecil B. Currey trong quyển tiểu sử Võ Nguyên Giáp Victory at any Cost, việc này là do chính Võ Nguyên Giáp dựng lên. Sau khi chiếm lấy căn nhà, Võ Nguyên Giáp đã cho người xây dựng căn phòng tra tấn, đào lên xác chết trong mộ và đặt vào trong căn nhà, rồi tuyên bố đã khám phá ra hố chôn tập thể của người bị VNQDĐ dã man giết chết [2]. Cũng theo Currey, nhiều xác chết thực ra chính là thành viên VNQDĐ bị lực lượng an ninh của Võ Nguyên Giáp giết chết.

Theo một trang web của Việt Nam Quốc dân Đảng, vụ Ôn Như Hầu đã được Việt Minh dàn cảnh để tàn sát các thành viên và "áp đảo dư luận quần chúng và đàn áp luôn VNQDĐ" Ngày 13.7.1946, Võ Nguyên Giáp hạ lệnh cho bộ đội địa phương được phép tấn công vào hết thảy các chiến khu VNQDĐ trừ trụ sở Trung ương Hà Nội"Theo Currey, sau khi sự thật về vụ án được nhiều người biết đến, "vụ án phố Ôn Như Hầu đã mở nhiều con mắt của những người không tin vào màu đỏ của Việt Minh."

 

[lxxix] Đường tới Điện Biên Phủ " của Võ Nguyên Giáp ấn bản online trên Việt Nam Thư Quán http://vnthuquan.net/truyen/truyentext.aspx?tid=2qtqv3m3237ntn3n4n1n31n343tq83a3q3m3237nvn

[lxxx]http://www.library4vn.com/index.php?view=story&subjectid=6992

  Mọi người nhìn thấy rõ ràng Bí Thư Lê Duẩn đứng trên bong tàu Bilixki, đưa tay vẫy đồng bào… Khuya hôm đó, khi tàu Bilixki vừa ra khơi, Lê Duẩn xuống 1 chiếc ca nô trở lại bờ. Người tổ chức bí mật việc này là Võ Văn Kiệt, lúc đó làm Bí Thư Tỉnh Ủy Bạc Liêu. Duẩn được cài vào 1 gia đình ở Cà Mau để chờ đợi. Mấy tháng sau, Duẩn lại lén lút về Saigon ăn ở với người vợ hờ vừa kể trên.

 

[lxxxi] http://canlearn.wordpress.com/category/bi-%E1%BA%A9n-cu%E1%BB%99c-d%E1%BB%9Di-le-du%E1%BA%A9n/   After 1975, a high-ranking official asked him about the policy of treating Southern officers, and Duẩn answered by gesturing with his hand across his neck (meaning to kill). The brutal, inhumane policy of the communist leader caused hundreds of thousands of high-ranking officers of the ARVN to die in re-education camps, their bodies exposed in the wild and poisonous forests, causing grief and sorrow for their families. Le Duan's life has many mysteries that few people know clearly. This document was written based on the accounts of those involved as well as on a few other documents, especially with the help of Xuan Vu and Duong Dinh Loi, who gave real-life details that they themselves witnessed.

 

[lxxxii] http://phorum.vietbao.com/default.aspx?g=posts&t=29 For the first time, former Z30-D re-education camp prisoners speak out in American newspapers

 

 According to the OC Register, the team interviewed dozens of former "Z30-D" prisoners and their families, both in the United States and in Vietnam; analyzed hundreds of pages of documents, including testimonies from more than 800 people imprisoned by the Communist Party of Vietnam; and interviewed many scholars specializing in Southeast Asia.

The results of the collection show:

Approximately one million people were detained without charge or formal trial.

Approximately 165,000 people died in communist Vietnam's re-education camps, according to studies released by US and European research institutes.

Thousands were abused or tortured: their hands and feet were chained in painful positions for months, their skin was scratched with bamboo thorns, their veins were injected with toxic chemicals, their spirits collapsed when they heard that their relatives had been killed.

 

 

[lxxxiii] http://www.x-cafevn.org/forum/showthread.php?t=5787    Le Duan: a national hero or a national criminal?

 When Le Duan went to the North, the Communist Party of the Soviet Union had just finished its 20th Congress and was shaking the world with the 'revisionist' speech of its new General Secretary Nikita Khruchev. At that time, the leaders of the Communist Party of Vietnam were confused by two choices: the Soviet Union's policy of peaceful coexistence or China's Maoist-style 'revolutionary war'. With the support of Le Duc Tho, who had been his right-hand man at the Central Office for South Vietnam during the war against the French, Le Duan purged pro-Russian elements and led the party down the path of violence, leading the country into a 30-year war.

 

[lxxxiv] http://www.x-cafevn.org/forum/showthread.php?t=5787

At the 3rd Congress in 1960, Le Duan officially became the First Secretary of the Central Party Committee, while Tho was elected to the Politburo and officially became the Head of the Central Organization Committee. At this time, the Le couple officially built up their faction. In this role, Tho destroyed the cadre system created by Chinh and Luong, replacing it with a completely new cadre class, completely loyal to him. And in this factional war, Le Duan and Le Duc Tho also tried to cut off the faction or intimidate Vo Nguyen Giap in the anti-party revisionist case by arresting and indefinitely imprisoning many generals and high-ranking officers close to him, creating a Le dynasty until the mid-1980s.

Therefore, to nurture his leadership prestige, Le Duan had to nurture war: without war, Le Duan's leadership role would no longer exist. That is why, together with Le Duc Tho, he murdered, suppressed, and tortured many other communist party members who advocated unifying the country through peaceful means. And the war that Le Duan was passionate about brought extremely high prices in terms of people, property, and an even greater price for future generations: time wasted on war and backwardness.

 

[lxxxv] http://lichsu-vn.blogspot.com/2007/06/nh-vn-v-th-hin-50-nm-sau-hip-nh-genve.html   :    Writer VU THU HIEN: 50 Years After the 1954 Geneva Agreement . 

 

"Le Duan buried weapons and planted people in the South. And the second Indochina war happened, exactly as Le Duan had predicted."

…”VU THU HIEN: The second time the country was divided was not like the first time. This time it was not a conflict between two dynasties in one country, but a country divided into two opposing factions. Vietnam became a poor chess piece on the world chessboard."

…."Anyone who thinks that Mr. Diem's ​​refusal was the reason why the Central Committee of the Communist Party decided to invade the South is extremely politically naive ."

 

[lxxxvi] http://danluan.org/node/4882 Dang Phong - Reflections from a recently found speech by Le Duan (*): "He evaluated quite positively a series of advantages of the market economy in the South. For example: He did not overemphasize the so-called neo-colonialism with its parasitic, rotten, false prosperity, and reactionary nature of the comprador bourgeoisie... On the contrary, he paid attention to the undeniable truth that the private economy, including the capitalist economy, has an effective way of doing business, with higher labor productivity, even though it is exploitative, the exploited people also have a better life...." "Why are they capitalists, they exploit people so much, but their productivity is still high. Because they are capitalists but they follow their own rules, they exploit but still progress... Now farmers in the South are doing very well, and farmers have somewhat become bourgeois".

 

[lxxxvii] http://danluan.org/node/4882   Lê  Duẫn nói :“Xưa nay ở miền Bắc chúng ta có một số sai lầm, là vì chúng ta đã đi sai quy luật… Nay có được miền Nam là để chúng ta thấy lại cho rõ hơn nữa. Còn ta chủ nghĩa xã hội nhưng chưa đi đúng quy luật xã hội chủ nghĩa của ta, đúng mặt này nhưng không đúng mặt kia, cho nên ta cứ chập chờn mãi, chòng chành mãi.” 

“Tại sao người thợ ở ngoài này không bằng người thợ ở trong kia? Mình trả lời làm sao? Anh là chủ nghĩa xã hội mà tại sao anh lại không được bằng trong kia, anh trả lời làm sao? Đảng ta phải có trách nhiệm về những điều sai như vậy."

 

[lxxxviii] http://luongtamconggiao.com/pages/tp.asp?topicID=5406&categoryID=1&subcateID=9 Trường Chinh Đặng Xuân Khu kêu gọi tẩy chay chữ quốc ngữ: Hỡi đồng bào thân mến !

Tại sao lại nhận vào trong nước Việt Nam yêu mến của chúng ta, là một nước biết bao lâu làm chư hầu cho Trung quốc, cái thứ chữ kỳ quặc của bọn da trắng Tư Bản đem vào.

 

[lxxxix] http://www.diendan.org/nhung-con-nguoi/tu-noi-111au-cua-chinh-ong-vo-van-kiet/ Cuối năm 2004, khi nhắc đến cuộc chiến tranh đã lùi xa gần ba mươi năm, Cựu Thủ tướng Võ Văn Kiệt phát biểu : “ Nhiều sự kiện khi nhắc lại, có hàng triệu người vui mà cũng có hàng triệu người buồn ”.

 

[xc] http://vn.360plus.yahoo.com/letiencong2002/article?mid=177 nhà văn Trần Xuân An phê bình bộ "Lịch sử chống xâm lăng" của Trần Văn Giàu như sau:" GS. Trần Văn Giàu cố ý không biết đến sự đánh tráo nhân vật trong vè Thất thủ Thuận An, mặc dù trong Đại Nam liệt truyện đã ghi rõ: Nguyễn Trọng Hợp là người xé chăn vải trắng, viết lên đó chữ “Âu” để đầu hàng Pháp, chứ không phải là Nguyễn Văn Tường! Nghiêm trọng nhất là GS. lại cố ý không biết tới hai bức mật dụ của Hàm Nghi (và Tôn Thất Thuyết) từ Tân Sở gửi về cho Nguyễn Văn Tường và hoàng tộc sau cuộc Kinh Đô Quật Khởi (05.7.1885)!… Sao GS. lại phớt lờ đi tinh thần đấu tranh khẳng khái của Nguyễn Văn Tường trước kẻ thù đã thắng trận, với tên tay sai cơ hội Nguyễn Hữu Độ mà cả Hạnh Thục ca cũng ghi nhận? Chẳng lẽ GS. cố tình quên cả bản án cáo thị của De Courcy, De Champeaux và cả bản án chung thẩm của ngụy triều Đồng Khánh về Nguyễn Văn Tường..."

[xci] http://www.greenspun.com/bboard/q-and-a-fetch-msg.tcl?msg_id=00CKFs Trước khí thế mạnh mẽ của Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất, được quần chúng ủng hộ, CS thấy thất thế. 6 ngày sau, CS lại tổ chức 1 cuộc biểu tình khác để mượn lực lượng quần chúng đã theo Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất tuần trước, phô trương thanh thế của họ. Thực chất, trong cuộc biểu tình này, CS chỉ có 1 số cán bộ cầm cờ đỏ sao vàng đi trước và cái "Lâm Ủy Hành Chánh" của họ thành lập vội vàng, rồi trong đêm 24 rạng 25/8/1945, lén đem niêm yết trước Bồn Kèn (tức công trường Lam Sơn) để giành quyền lãnh đạọ Rõ ràng CS biểu dương bằng sức mạnh...của người khác. Trong bầu không khí sôi sục vì độc lập tự do, chưa phân biệt chính kiến, vô tình đồng bào đã trở thành công cụ phục vụ cho đảng CS. Tội nghiệp đa số quần chúng lao động ngây thơ, bị CS tuyên truyền lừa bịp, nên hết lòng phục vụ mọi mệnh lệnh của họ. Biết bao người trí thức, điền chủ, thương gia đã vì lý tưởng yêu nước mà từ bỏ cuộc sống nhung lụa, êm ấm, dấn thân vào chốn lửa đạn...để rồi chịu hy sinh, hoặc bị ám sát, khủng bố hay trở thành công cụ của họ. Tựu chung, họ trở thành viên gạch lót dường cho CS, gián tiếp phục vụ cho quyền lợi Quốc tế CS. …

Ngày 21/8/45, Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất gồm các thành phần chính trị, như Việt Nam Độc Lập của Hồ Văn Ngà, Thanh Niên Tiền Phong của bác sĩ Phạm Ngọc Thạch - kỹ sư Kha Vạn Cân - nha sĩ Nguyễn Văn Thủ, Liên Đoàn Công Chức, Phật Giáo Tịnh Độ Cư Sĩ, Hòa Hảo, Cao Đài, Đảng Lập Hiến, Việt Nam Nhân Dân Thống Nhất Cách Mạng Đảng, lãnh tụ nhóm Trốt-kít như Trần Văn Thạch, Phan Văn Hùm, Dương Văn Giáo (Đảng Lập Hiến), Tạ Thu Thâu, luật sư Huỳnh Văn Phương, bác sĩ Hồ Vĩnh Ký và vợ là bác sĩ Nguyễn Thị Sương... Cuộc biểu tình này tụ họp trước khán đài trên đại lộ Norodom (đường Thống Nhứt sau này), rồi sau đó tuần hành khắp thành phố Saigon - Chợ Lớn. Lần đầu tiên tại Saigon có cuộc biểu tình với 400,000 người tham dự đông đủ, khí thế sôi sục như vậỵ Trước khán đài và trên đường phố chính, người ta đọc được các biểu ngữ phản ảnh chủ trương của Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất như sau : Chống đế quốc Pháp, Chống ngoại xâm, Bảo vệ trị an, Bài trừ phản động.

Trước đó mấy ngày, 17/8/45, ông Trần Văn Ân, Chủ tịch Hội đồng Nam Kỳ, đã tiếp thu chính quyền từ trong tay quân Nhật. Với tư cách Chủ tịch Hội đồng Nam Kỳ, ông Trần Văn Ân bổ nhiệm các ông :

- Hồ Văn Ngà, quyền Khâm sai Nam Bộ trong khi Khâm sai Nguyễn Văn Sâm từ Huế chưa về.

- Kha Vạn Cân làm Tư lịnh Saigon - Chợ Lớn.

Chứng kiến cuộc biểu tình đầy khí thế đấu tranh và kết hợp mọi khuynh hướng, đoàn thể, cán bộ CS tức lồng lộn. Vẫn thủ đoạn nham hiểm, xâm nhập, lủng đoạn rồi cướp chính quyền từ trong tay Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất, nên tối 24/8/45, Việt Minh lặng lẽ niêm yết danh sách "Lâm Ủy Hành Chánh" trước Bồn Kèn (ngã tư Lê Lợi - Nguyễn Huệ). Sáng hôm sau, họ kêu gọi 1 cuộc biểu tình khác. Dân chúng ngỡ ngàng đọc danh sách "Lâm Ủy Hành Chánh" tự phong. Đại diện mọi khuynh hướng chính trị, đảng phái trong Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất đều không được tham khảo ý kiến. Cuộc biểu tình lần thứ hai, cũng với thành phần dân chúng đã tham dự khi trước, chỉ khác là có 1 số cán bộ CS giương cờ đỏ sao vàng đi trước, và "Lâm Ủy Hành Chánh" đi kế bên. Đây không phải là 1 cuộc phản biểu tình, mà chỉ là 1 sự thay đổi kẻ lãnh đạo, có mục đích phô trương để giành chính quyền.

 

[xcii] http://toiac-congsan.blogspot.com/2007/05/vi-chuyn-tht-xy-ra-trong-9-nm-khng-chin.html

Nhà văn Vương Hồng Sển, chứng kiến :

"...ngày 5/11/1946, Ủy Ban (Hành Chánh của Trần Văn Giàu) ra lịnh đốt chợ Sóc Trăng, Tây kéo đến, ta rút luị Ngày thứ Bảy 6/1/46 lại đốt chợ Bãi Xàụ.. Trước đó, ngày 17/12/45, Thanh Niên Tiền Phong đến nhà treo đồ bổi, lá khô, trên trình thượng 2 căn phố của thân phụ, ép mình ký tên cho đốt nhà để "tiêu thổ kháng chiến" khi có giặc Tây đến... Cách chiến đấu như vậy đâu có...chết thằng Tây nào !"

Bài viết sau đây là những chuyện thật, xảy ra trong thời kháng chiến chống Pháp, nhưng rất ít được sách báo thuật lạị Công cuộc kháng chiến giành độc lập là của toàn dân VN, chớ không riêng đảng CS, mà CS luôn luôn hãnh diện khoe khoang thành tích. Là nạn nhân của CS trong nhiều năm, chúng ta nhận ra 1 sự thật : gian ác, lừa bịp, tráo trở là bản chất của người CS.

 

[xciii] http://www.greenspun.com/bboard/q-and-a-fetch-msg.tcl?msg_id=00CKFs Cho tới nay, lịch sử kháng chiến chống Pháp từ năm 1945 trở đi, là 1 khoảng trống vắng. Chính quyền quốc gia lấy lý do phải đương đầu với cuộc chiến tranh phá hoại của CS, nên các chính phủ Đệ I Cộng Hòa (1954-1963) và Đệ II Cộng Hòa (1963-1975), đều không viết lại lịch sử trong giai đoạn tranh tối tranh sáng của đất nước.

Taking advantage of the loopholes of the national government, in the North, the communist authorities thoroughly exploited the above topic according to their point of view. They eliminated and denied all the achievements of the national parties and the entire patriotic people regardless of political views. Millions of patriotic young men and women were exploited for the communists' private schemes or were purged, assassinated, and eliminated in a barbaric manner like in the Middle Ages. Anyone who bowed their heads to obey their orders would be used as a paving stone like Ba Duong, the leader of Binh Xuyen (assassinated in Ben Tre) or Lieutenant General Nguyen Binh... The communists directly assassinated Ba Duong and blamed the French for killing him so that the communists could take over the leadership of the resistance... after that they held a memorial service, or a state funeral (like Mr. Huynh Thuc Khang) to posthumously confer titles. By deceitful and deceitful tricks, the communists stole the achievements of others for their own faction. In addition, when writing the history of the resistance, communist historians also fabricated and embroidered many legends about their leaders, falsified examples of fighting and sacrifice... making the war they claimed to lead look like a holy war. That is a great, flashy deception in modern history.

 

[xciv] http://www.greenspun.com/bboard/q-and-a-fetch-msg.tcl?msg_id=00CKFs Some true stories that happened during the 9 years of resistance war 45-54 According to Hua Hoang:

 "In the South, when the French launched a general counter-offensive (September 23, 1945), the Administrative Committee (CS) of Tran Van Giau fled to Cho Dem. The French advanced to Phu Lam, the Committee fled to Tan An. The French launched a raid on Tan An, the Committee fled to My Tho, then conveniently... stormed all the way to Dong Thap Muoi and disappeared. Meanwhile, national leaders such as Tran Van An, Nguyen Van Sam, Kha Vang Can, Ho Van Nga risked their lives to stay behind and establish a Committee to blockade Saigon, Cho Lon... Before fleeing, the Resistance Committee of Tran Van Giau ordered the burning of markets, streets, houses, and sent militia to hunt down national, party, and religious leaders... and kill them. The way the CS fought was strange and difficult to understand. Every province acted exactly like "Uncle Ho".

 

[xcv] http://kekhopk.com/forums/index.php?showtopic=8571&mode=linearplus Learning about the death of Ta Thu Thau In this matter, the sources of information that we currently have are also very limited. After asking the question in Vietnam, who murdered Ta Thu Thau and his comrades?, Mr. Hoang Khoa Khoi said: After investigating, we know three perpetrators. They are all communists. The first person is Kieu Dac Thang, responsible for the Trade Union. The second person is Nguyen Van Tran, who had studied in Moscow. The third person is named Nguyen Van Tay, former minister of the Tran Van Giau government. It should be added that the character Nguyen Van Tran mentioned here is Mr. Nguyen Van Tran, who passed away not long ago, a reformed communist, author of the book Writing for Mother and the National Assembly, which was loved by many people, in which he still used many crude, even impolite words and arguments when referring to Ta Thu Thau and the Trotskyist patriots in Vietnam.

 

[xcvi] http://www.vietnamexodus.org/vne/modules.php?name=News&file=print&sid=2723 But the Communist Party cannot use thin cloth to cover the eyes of the saints through the elections of the puppet National Assembly, which is only a structure to help the Communist Party pass laws to rob, kill, terrorize innocent people... this National Assembly is only an accomplice of the robber party. Mr. Nguyen Van Tran, alias Bay Tran, a veteran Communist Party member, later repented, he deceived many people through the work "Letter to Mother and the National Assembly", which in the words of the Viet Cong is "nonsense"; the reason is that Mother is old and weak, can't do anything; and the National Assembly is a puppet, powerless, whatever he says is useless. Instead, he titled the book "Letter to the Party and the General Secretary" which would be more reasonable.

 

[xcvii] http://longdien1964.multiply.com/journal/item/109/109 Famous quotes about Communist people and Communism.

[xcviii] http://www.coinguon.us/index.php?articleID=550   A TALENTED COMMUNIST, BUT UNSATISFIED UNTIL HE DID. In 1946, Tran Bach Dang was appointed by the Southern Communist Party Committee (by Le Duan, who had returned from Con Dao prison, as Secretary. Tran Van Giau had been called to Viet Bac) as Deputy Secretary of the Southern National Salvation Youth Union (Mr. Tran Nam Hung was Secretary of the Union). In early 1947, Tran Nam Hung, on a business trip to Dong Thap province, was shot dead by the French during a major sweep of the Dong Thap Muoi war zone. At the end of 1947, Tran Bach Dang was directly appointed by Le Duan to hold the position of Secretary of the Southern Region of the National Salvation Youth Union (TNCQ), and at the same time, an alternate member of the Southern Region Communist Party Committee (Tran Bach Dang was exactly 22 years old).

 

[xcix] . http://www.coinguon.us/index.php?articleID=550   …After April 30, 1975, until the 4th National Congress of the Communist Party of Vietnam (December 1976), Tran Bach Dang returned to Saigon, but was not assigned any position in the Party, in the government or in the Front!

 

[c] http://quanvan.net/index.php?view=story&subjectid=26518   TRAN KHUE Dialogue about Nam Quan Pass

 

…They say "just signed" but in fact they signed it nearly 3 years ago. Yes, Mr. Tran Bach Dang probably knows, the Land Border Treaty was signed on December 30, 1999, but it was kept secret until August 30, 2002, when it was published in the Nhan Dan newspaper. And only the text was published, not the accompanying map. The Maritime Border Treaty has not been published yet. 

…On this point, it is true that both Mr. Tran Bach Dang and Politburo member Le Kha Phieu are "people who like to joke".

Yes, the truth proves that you are joking on the fate of the nation.

Jokingly, loudly "labeling" this person as having "bad motives" and sarcastically calling another person "gullible".

Just joking and yet being violent, boldly arresting, placing one person under house arrest, and imprisoning another.

It is truly a "one-of-a-kind joke" of the century, and unique in the history of the nation.

 

[ci] Royal Palace and Lord's Palace HanoiBui Tin includes 7 volumes of 38 pages.

http://www.dcvonline.net/php/modules.php?name=News&file=article&sid=4960 : The transformation from viewing China as Hegemony recorded in the 1980 Constitution “Having just gone through thirty years of liberation war, our people earnestly desire peace to build the Fatherland, but have to confront the invading Chinese hegemonists and their lackeys in Cambodia. Promoting the glorious tradition of the nation, our army and people have won resounding victories in two wars to defend the Fatherland against the Cambodian reactionaries on the southwestern border and against the Chinese hegemonists on the northern border, protecting our independence, sovereignty, unity and territorial integrity”……and turned to become servants of China: “The


 outstanding feature of the 7th Congress in the foreign policy of the Communist Party is to get closer to Beijing, lean towards Beijing, soon normalize with Beijing, and move towards tightening the alliance with Beijing, in the face of the danger of socialism being abolished and the socialist bloc being broken up”. Next, ceding land and selling the sea to China came from Nguyen Van Linh.

 

[cii] http://www.danchimviet.info/archives/2180 In search of the lost self – A heartfelt last words. By Bui Tin

To say goodbye to Dan Chim Viet.com flapping its wings in the global sky of freedom, I send a very special political essay by writer Nguyen Khai, who just said goodbye to his relatives and friends in January 2008 in Saigon, even though it has been published recently on several electronic networks and newspapers.

Here are some introductions…

Nguyen Khai was born in 1930, from Nam Dinh, joined the People's Army at the age of 17, initially worked as a nurse, later worked as a journalist, writer, 20 years on the editorial board of the Army Literature magazine, rank of colonel, was deputy general secretary of the Writers' Association, National Assembly delegate, in 2000 received the National Prize for Literature and Arts.

I have known Nguyen Khai since 1965 when I joined the People's Army Newspaper. The two editorial offices of the Army Newspaper and the Army Literature and Arts Magazine were neighbors, sharing a communal kitchen. Nguyen Khai had white skin, was tall and slim, quiet, smiled often, developed his talent quickly, and was very diligent in reading and thinking. Khai had a rather special memory, was intelligent, loved to go out into the field, closely observed social life, and soon became one of the magazine's best short story writers. The short story collection "Mau Lac" became famous as soon as it was published and was awarded. He had nearly 60 short stories selected, including outstanding stories with his own mark such as "Meeting at the End of the Year" (1982). Nguyen Khai also wrote novels, which were also popular with readers, such as Xung Dot, a lively, quite profound story about a Catholic region, although it had to follow the religious policy of the party, and recently the book Thien De Thi Cuoi (2003) with some unique philosophical reflections on the human world, when he was over 70 years old...

http://vantuyen.net/index.php?view=story&subjectid=25306 Nhận định tuỳ bút cuả Nguyễn Khải « Đi tìm cái tôi đã mất »

« Lời trăn trối một nửa sự thật  » Bài nhận định cuả Long Điền “Ai cũng giàu có hơn trước, nấu cơm bằng nồi cơm điện, tối xem tivi mầu, giờ rảnh thì xem phim bộ. Mỗi xóm đều có cửa hàng cho thuê băng vidéo, có gái điếm cho ngủ chịu đến mùa trả bằng thóc, có cờ bạc, có hút thuốc phiện và chích heroin, thành phố có gì ở làng quê đều có, cả hay lẫn dở, dở nhiều hơn hay.”

Sở dỉ mà Nguyễn Khải còn sống và sống thoải mái đến ngày gần chết  là vì biết viết và biết lách.Trong phê bình thì giả vờ khen rồi sau đó thì nêu vài sự kiện ,có phê bình mà không chỉ cái gốc cuả sai trái ,không nêu cái trách nhiệm của Đảng thì đảng cho qua phà,viết như thế gọi là “viết lách”.Xả hội Việt Nam ngày nay phải nói là sa đoạ tận cùng,tệ nạn xả hội tràn lan từ thành thị đến nông thôn.Phụ nử bị bán ra nhiều nước để làm vật mua vui ,thanh niên thì xì ke ma tuý ,rượu chè be bét.Bệnh sida tăng 200%,Xả hội đen thì đầy rẩy,ai mướn cũng làm .Giáo dục thì tràn lan bằng giả,thi dùm.Chánh án toà án cũng xài bằng giả! Tham nhũng thì từ chủ tich nước xuống đến xả, ấp .Thực là 1 xả hội hết thuốc chửa ,một nổi nhục cuả dân Việt Nam mà Nguyễn Khải phê phán còn nhẹ quá, chưa đúng sự thực.

Chương 2:

“Tôi là một đứa trẻ khi bước vào đời có nhiều điều thua thiệt nhưng tôi đã biết níu chặt lấy thời thế mà leo dần lên. Tôi nói thế chả phải vì cái thói cơ hội, thời này có mấy ai thích nói mình thành tài là nhờ cách mạng”

 

Nguyễn Khải nhờ biết nắm bắt cơ hội nên leo lên dần từ lính đến đại tá.Trong giới viết văn của XHCN anh nào khôn khéo thì an toàn ,có khi nịnh bợ đúng nơi , đúng lúc thì sẽ thăng tiến trong xã hội. Đừng dại dột mà chê đảng,chê Cách mạng mang vạ vào thân !

[ciii] "Từ Nhận Thức đi đến Trực Tiếp Đấu Tranh cho Tư Do, Dân Chủ, Nhân Quyền: Con đường khá xa."

http://vantuyen.net/index.php?view=story&subjectid=25820 :bài của Long Điền viết  về con người Dân Chủ.

"Từ Nhận Thức  Tự Do, Dân Chủ, Nhân Quyền (TD, DC, NQ) là cần thiết, cấp bách và duy nhất đúng đắn cho Dân Tộc, đi đến yêu chuộng TD, DC, NQ  và sau cùng là lựa chọn con đường Trực Tiếp tham gia đấu tranh cho TD, DC, NQ  là một con đường khá xa. Từ đó chúng ta dùng để gọi tên cho từng đối tượng trong phong trào"

 

[civ] http://vi.wikipedia.org/wiki/Chi%E1%BA%BFn_tranh_th%E1%BA%BF_gi%E1%BB%9Bi_th%E1%BB%A9_hai  Chiến tranh thế giới thứ hai .

 

[cv] ​​http://vi.wikipedia.org/wiki/H%E1%BB%99i_ngh%E1%BB%8B_Yalta   The agreement in the Yalta Conference is also known as the Crimea Conference and the secret name is the Argonaut Conference (Yalta is also transcribed as I-an-ta or Ianta [1] ), with the participation of the heads of state of the three great powers: Stalin ( Soviet Union ), Roosevelt ( United States ) and Churchill ( England ).

Encyclopedia of The VietNam war: Spencer C. Tucker,NXB ABC-Clio,INC.1998 page 849 volume 2 and page 884 volume 3,

 

[cvi] Estimative Products on VietNam 1948-1975, NIC Publishing House 1995 USA, 660 pages.

 

[cvii] http://vi.wikipedia.org/wiki/Thuy%E1%BA%BFt_domino Domino Effect.

[cviii] http://vi.wikipedia.org/wiki/Dwight_D._Eisenhower Eisenhower threatened to use nuclear weapons to force China to agree to a ceasefire in the Korean War .

[cix] http://vi.wikipedia.org/wiki/Chi%E1%BA%BFn_tranh_%C4%90%C3%B4ng_D%C6%B0%C6%A1ng_l%E1%BA%A7n_th%E1%BB%A9_nh%E1%BA%A5t The First Indochina War

[cx] http://www.vietbao.com/?ppid=45&pid=114&nid=158655  Why did Americans fight in Vietnam by Mark Moyar.

[cxi] http://www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/2009/04/090408_uk_role_timsmith.shtml Britain and the origins of the Vietnam War (1943-50)  

[cxii] http://vi.wikipedia.org/wiki/Chi%E1%BA%BFn_tranh_th%E1%BA%BF_gi%E1%BB%9Bi_th%E1%BB%A9_hai   World War II (also referred to as World War II, World War II, or World War II, ...) was a catastrophic world war that began in 1937 or 1939 and ended in 1945 between the Allied forcesand the Axis powers . Almost every continent in the world was affected by this war.

- http://vi.wikipedia.org/wiki/Cu%E1%BB%99c_x%C3%A2m_l%C6%B0%E1%BB%A3c_Ba_Lan_(1939) The 1939 Attack on Poland

 

[cxiii] http://sachhiem.net/LICHSU/HoangTung3.php   Ho Chi Minh's Secret Memoirs by Hoang Tung: The second pain was that, after the Chiang Kai-shek coup, Uncle Ho went to the Soviet Union. Before that, Uncle Ho was in charge of the Southeast Asia department of the Communist International. He attended the 5th Congress of the Communist International but was not elected to the Executive Committee. This time, due to his activities, Uncle Ho was suspected by the Soviet Union of not meeting the standards.

[cxiv] http://sachhiem.net/THOISU_CT/ChuTr/TranBNam.php   McNamara, The Vietnam War and America. Writing for BBCVietnamese.com from the United States

 From the number of 400 special forces soldiers that Mr. McNamara sent to Vietnam after President Kennedy took office, by November 1963 when Mr. Kennedy was assassinated, the number of US troops in Vietnam increased to 17,000 people.... At that time, President Kennedy did not have a definite policy for the Vietnam War, whether to advance or retreat, and in his heart he hoped that Mr. McNamara, with his good management skills that he had demonstrated as chairman of Ford, would have the right policy for the Vietnam War.

 

[cxv] http://vi.wikipedia.org/wiki/Vi%E1%BB%87n_tr%E1%BB%A3_n%C6%B0%E1%BB%9Bc_ngo%C3%A0i_trong_Chi%E1%BA%BFn_tranh_Vi%E1%BB%87t_Nam#Vi.E1.BB.87n_tr.E1.BB.A3_kinh_t.E1.BA.BF US economic aid to the Republic of Vietnam (1955-1975)

 

[cxvi] http://www.vietthuc.org/?p=4886 Be-Boism & Vietnam Front Line

Luu Nguyen Dat April 20, 2010: "Since 1961, President Kennedy continued the "limited war" strategy in South Vietnam, urging a combat force (in reality only military advisors) to increase from 800 to 16,300 US soldiers, with the intention of withdrawing troops from the Vietnam front as soon as possible."  

 

[cxvii] http://vi.wikipedia.org/wiki/Thuy%E1%BA%BFt_Domino Domino theory is a political and foreign policy doctrine of the United States government during the height of the Cold War and anti-communism to prevent the development of communism in Asia . The term "domino theory" first appeared under President Dwight D. Eisenhower to refer to the risk of developing communism in Indochina , focusing on South Vietnam , according to which: if the United States does not intervene to let the communists occupy South Vietnam, it will be the key domino that will cause Laos , Cambodia , Thailand , Burma to collapse into the hands of the communists and will create a great advantage for the communist movement in Asia, threatening the remaining vital areas of the " free world " such as the Philippines , Malaysia , Japan , Australia ,New Zealand ...

 

[cxviii] The book "Kennedy and the Vietnam War" by John Newman, 460 pages, The Gioi Publishing House, California 1993 from pages 7-17: "There is no problem of neutrality (because the Vietnamese Communist Party and the International Communist Party are always fickle) even if the United States were alone (in Southeast Asia), it would still have to try to maintain it.

[cxix] http://www.vietbao.com/?ppid=45&pid=114&nid=158655  Why did Americans fight in Vietnam by Mark Moyar.

[cxx] http://www.oocities.com/vothientoan/Vietnam30nammatgicongi.doc.  Việt Nam: 30 Tháng 4 Mất Gì Còn Gì? Phạm Trần

Giáo sư Nguyễn Tiến Hưng bạch hoá hồ sơ Mỹ phản bội VNCH

Hoa Thịnh Đốn.- Thảm họa 30-4 đã tròn 30 năm. Phía Cộng sản cố tình che giấu đổ vỡ để nói cười ròn rã ăn mừng chiến thắng. Thế hệ bại trận miền Nam tiếp tục ngậm đắng nuốt cay uất nghẹn về sự bội ước của đồng minh Hoa Kỳ để hối hận cho những sai lầm của mình. Còn người Mỹ thì vẫn chưa lý giải được vì sao mà đã bị thua trận để thoát khỏi cơn ác mộng Việt Nam.

Các thế hệ người Việt và Mỹ từ 30 đến 40 tuổi, ra đời trước và sau năm 1975, tiếp tục thắc mắc tại sao nước Mỹ đã bị ràng buộc với một nước cỏn con ở tận bên kia qủa địa cầu. Và nguyên nhân nào mà hai “đối phương” người Việt vẫn chưa thể nắm được tay nhau để xây dựng đất nước?....

Tổng thống Thiệu đã nói với phái đoàn Quốc hội Mỹ đến Sài Gòn ngày 1/3/1975: “ Trong hai mươi năm qua, nhân dân miền Nam đã được nghe đi nghe lại lời nói của năm vị Tổng thống Hoa Kỳ, thuộc cà lưỡng Đảng. Những lời đó đã được các vị dân biểu nước Mỹ liên tục ủng hộ, là Hoa Kỳ quyết tâm cung ứng cho Việt Nam Cộng Hoà đầy đủ trợ giúp chừng nào còn sẵn sàng chống lại sự xâm lăng của Cộng sản để bảo vệ tự do của họ. Lời cam kết đó đã được nhắc lại một lần nữa trong dịp ký kết Hiệp định Paris. Vấn đề giản dị chỉ như thế này : Liệu những lời cam kết của Hoa Kỳ có còn giá trị nào không ?” Đó là thông điệp tôi muốn qúy vị chuyển tới Đại hội thứ 94 của Quốc Hội Hoa Kỳ.”

Tài liệu giải mật: The Pentagon Papers : http://www.archives.gov/research/pentagon-papers/

http://doigio.wordpress.com/2012/04/13/pentagon-papers-sau-40-nam-bi-m%E1%BA%ADt/   Pentagon Papers — Sau 40 Năm Bí Mật : Muốn tìm hiểu đầy đủ và trung thực về cuộc chiến VN 1945-1975 cần phải xem The Pentagon Papers gồm 2 phần: 7000 trang 14.6.2011(bao gồm 1GB.51) và 28.000 trang của National Security Archive từ George Washington University (chi tiết giữa Henry Kissinger và Chu Ân Lai   

[cxxi] http://www.buinhuhung.com/DAICAOTRANG/01BaiChinhw2.htm Hiệp định Đình chiến Paris 27-01-1973 thể hiện âm mưu đen tối bức tử Việt nam Cộng hòa mà ai ai cũng nhận thấy. Âm mưu đó đã được "người Mỹ" âm ỉ xúc tiến từ năm 1960.

[cxxii] http://saigonecho.com/main/lichsuvn/chientranhvn/22925.html Chistopher Hitchens là một ký giả Hoa Kỳ gốc Do Thái, chuyên về săn tin điều tra và viết bình luận cho tờ The Nation và The Harper Magazine tại Hoa Kỳ. 

[cxxiii] http://tudovis.com/vis_forums/forum13/10063.html

RVNAF, 1968-1975

Bill Laurie


 

[cxxiv] http://batkhuat.net/tl-dpq-ng-qlvnch.htm   Regional Forces and Popular Forces of the ARVN, article by Long Dien. Purpose: This article is written to honor the “Unknown Heroes” of the Regional Forces and Popular Forces in the 1954-1975 war. They were the ones who suffered the most pain and suffered the highest losses compared to other branches of the ARVN, and at the same time they suffered much humiliation from the Communists.


[cxxv] http://longdien12.blogspot.com/2009/06/nghi-ve-ngay-quan-luc-viet-nam-cong-hoa.html

Thinking about the 44th Republic of Vietnam   Armed Forces Day (1965-2009) Article by Long Dien.

Posted by Long Dien at 10:35 AM

NO COMMENTS:

POST A COMMENT

Older PostHome

Subscribe to: Post Comments (Atom)

Followers

Blog Archive

▼  2024 (7)

o▼  July (7)

The Vietnam War 1945-1975 by author Long Dien.

The Vietnam War 1945-1975 by author Long Dien.

Famous Quotes collected by Long Dien.

Famous Quotes 77 pages collected by Long Dien.

The Vietnam War 1945-1975 by Long Dien from tra...

Summary of assessment of the Vietnam war 1945-197...

For 31 years, our Vietnam is still poor. Why? (thirty first ...